WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Những dấu hỏi cho Việt Nam

pytanie
Người dân VN đang đối diện với những vấn nạn không có lời giải đáp, đó là những dấu hỏi nhức nhối cho những ai trăn trở cùng vận nước nổi trôi hay những ai có tư duy khoa học đơn thuần. Một trong số đó là thảm nạn giao thông đang là nỗi ám ảnh kinh hoàng.

Theo nhận định của CBS News “Giao thông tại Việt Nam như địa ngục, tham gia giao thông ở Việt Nam như dấn thân vào một cuộc phiêu lưu mà kết thúc không biết sống chết thế nào”.

Theo thống kê chính thức hàng năm tại Việt Nam có hơn 10.000 người chết vì tai nạn giao thông. Con số kinh hoàng này hơn cả tổn thất nhân mạng của một cuộc chiến đẫm máu tại Sirya ngày hôm nay, vậy mà người Việt Nam vẫn “chung sống” với nó mà không một ai có trách nhiệm tại Quốc hội lên tiếng đòi hỏi phải có giải pháp để chấm dứt hoặc giảm thiểu vấn nạn này.

Bi kịch giao thông ở Việt Nam không miễn trừ cho ai, những người khách ngoại quốc đến Việt Nam để làm việc hoặc du lịch cũng chịu chung số phận. Mới đây nhất là ông Wayne Medison một người Mỹ, giáo viên tiếng Anh bị tử nạn tại Saigon. Trước đó không lâu là Tiến sĩ khảo cổ học người Nhật Nishimura Masanari tử nạn ở Hà Nội, và trước đó nữa là Giáo sư Saymour Papert “viên ngọc quý” của Học viện công nghệ Massachuchette (MIT) bị thương tật suốt đời không có cơ may hồi phục.

Lý do ở đâu?

Không hề quá khó để tìm ra lý do và thay đổi nó, vấn đề là ở não trạng và cơ chế.

Thứ nhất: Ý thức giao thông của người Việt kém văn minh, đây là một thực tế, nó xuất phát từ một thứ “văn hóa” thực dụng, mà thứ “văn hóa” thực dụng này có khởi nguồn từ cuộc sống chụp giật, chụp giật mọi thứ từ cơ hội đến tiền bạc và thời gian, nó mang màu sắc của sự “phản kháng” tiêu cực.

Một xã hội bất mãn thâm căn cố đế nhưng không có cơ hội bộc phát và cũng thiếu bản lĩnh để thể hiện- hành xử một cách văn minh đúng tinh thần trách nhiệm nên nó phát triển theo chiều hướng khác, chiều hướng phá phách và khi có cơ hội thì sẵn sàng nổi loạn!.

Ở Việt Nam Công an giao thông hiện diện thường trực và dày đặt, họ bày ra cả một “ma trận” để bắt những ai vi phạm luật giao thông dù những lỗi nhỏ nhất để làm tiền, thậm chí họ sử dụng những “nghiệp vụ” mà luật pháp không cho phép, ít ra là trên văn bản.

Nhưng ý thức giao thông của người Việt không phải là một lý do đủ thuyết phục để giải thích về thảm nạn này. Các nhà đầu tư ngoại quốc, các nhân sĩ trí thức dân chủ đối lập và cả những người dân bình thường đã chỉ ra rằng hệ thống mạng lưới giao thông tại Việt Nam và những phương tiện hỗ trợ quá lạc hậu bất cập và bất hợp lý mới chính là thủ phạm.

Ai cũng biết cái “động mạch chủ” của hệ thống giao thông Việt Nam là đường sắt và tuyến quốc lộ 1, đây là nơi vận chuyển chính của cả nước.

Quốc lộ 1 chạy suốt từ bắc chí nam với lưu lượng xe cộ và hành khách dày đặt đến chóng mặt, trên con đường nhỏ hẹp với lắm ổ trâu ổ gà này người ta nhận thấy mọi loại phương tiện từ xe đạp của các em học sinh, xe máy của người dân cho đến xe ô tô con, xe khách, xe chở hàng hóa thô sơ, xe chở hàng lớn và nhất là xe container, trong đó phải nói là xe khách và xe container là hai nỗi kinh hoàng của người dân.

Trên con đường nhỏ hẹp những chiếc container là những gã khổng lồ ngổ ngáo với chiều dài gần 20m cao nghệu và to đùng mỗi khi đi qua những người đi bộ, đi xe đạp, xe máy gần như bị cuốn vào nếu không vững tay lái.

Còn xe khách là những tay đua “anh chị” , ai cũng kinh hoàng khi những chiếc xe này tranh nhau bắt khách trên con đường quá chật với vận tốc từ 100- 120 km giờ với những tiếng còi rít lên đe dọa. Tai nạn do xe khách gây ra nhiều và thê thảm bậc nhất nhưng mọi việc vẫn không thay đổi dù công luận bất bình, ở đây thể hiện sự bất cập của luật pháp.

Xe tải thì chở quá giới hạn cho phép, xe khách thì phóng nhanh vượt ẩu, hỏi ra thì ai cũng có lý do để biện hộ đó là vì cuộc sống khó khăn nào là để thu hồi vốn, để trả nợ ngân hàng và để lo lót cho công an!?… nhưng đó là sự thật.

Đường sắt thì sao?

Việt Nam chắc có lẽ là một trong số các quốc gia hiếm hoi của thế giới này còn sử dụng hệ thống đường rây 1m với một làn đường duy nhất và công nghệ quá lạc hậu.

Các nước tân hưng đã từ bỏ hệ thống đường rây 1m từ lâu rồi vì nó không an toàn, chạy chậm và thiếu tiện nghi. Việt Nam vẫn dùng công nghệ đường sắt của thời đệ nhị thế chiến với toa tàu chật hẹp bẩn thỉu, hành khách đi vệ sinh xả trực tiếp xuống đường!?

Những chuyên gia có tâm huyết với đất nước đã khuyến cáo chính phủ Việt Nam nên thay đổi đường rây 1m bằng đường ray 1,4m và mở rộng ít nhất thành hai làn đường để cải thiện tình trạng giao thông ách tắc và nhiều tai nạn, để tiết kiệm thời gian và để đáp ứng nhu cầu vận tải đã trở nên quá bức thiết như hiện nay nhưng không một ai lắng nghe họ.

Bộ chính trị đảng cộng sản Việt Nam đang bị “mê hoặc” với dự án đường tàu điện cao tốc như của Nhật Bản và Trung Quốc cho dù chi phí cho dự án đầy tham vọng và khá hoang đường này lên đến cả trăm tỷ Mỹ kim!?

Để cổ xúy cho chương trình “vỹ đại” này nhiều viên chức cao cấp của chính phủ đã đăng đàn diễn thuyết cho người dân thấy sự “ưu việt” của hệ thống đường tàu điện cao tốc bất chấp khả năng rất hạn hẹp của nền kinh tế và ngân sách nghèo nàn của chính phủ Việt Nam!

Còn các ông bà “ đại biểu” quốc hội thì về tận địa phương để “tiếp xúc cử tri” quảng cáo rầm rộ cho dự án đường tàu điện cao tốc, họ “ vỗ về” người dân bằng những hứa hẹn không phải để nói với người trưởng thành rằng rồi đây các chị nông dân buổi sáng có thể đem rau muống từ vùng quê vào Saigon, Hà Nội để bán bằng tàu cao tốc, sáng đi trưa về!?

Dân chúng thì vỗ tay hoan hỷ ông bà đại biểu thì mãn nguyện, một bên thì không hiểu, một bên thì cố tình không hiểu rằng nếu đi bán rau muống bằng tàu điện cao tốc thì giá mỗi bó rau muống thay vì 3 ngàn đồng Việt Nam nó phải lên đến 4-5 Mỹ kim! Và chỉ có các đại gia mới ăn nổi món rau muống này, đảng CSVN đang đưa cả nước về với thời đại cổ tích!?.

Với một thực trạng giao thông như vậy, với những đòi hỏi của công luận và cả giới đầu tư là phải thay đổi hệ thống giao thông tại Việt Nam để phục vụ nhu cầu tăng trưởng kinh tế nhưng đảng CSVN lại không muốn nghe kể cả việc này mang lại lợi ích cho chính họ!?

Năm 2000 đảng CSVN bỏ ra một khoảng tiền lớn gần cả tỷ Mỹ kim để xây dựng con đường Trường Sơn tức đường Hồ Chí Minh, họ giải thích với công luận là để giảm tải cho quốc lộ 1 đã trở nên quá mức chịu đựng của nhân dân. Nhưng con đường làm xong đã lâu mà không dùng tới, chỉ để cho những con bò thơ thẩn đi về cộng với một vài người dân miền núi đi lấy củi và phơi nông sản!?.

Con đường làm ra mà không dùng tới thật là một sự lãng phí đến vô lý!?

Chẳng lẽ những người CSVN ngu dốt đến như vậy?

Tôi không tin và rất nhiều người không tin điều đó.

Ở đây nảy sinh ra một câu hỏi nghiêm trọng và còn bỏ ngõ đó là: Đảng CSVN bỏ ra một khoảng tiền lớn làm con đường Hồ Chí Minh để làm gì khi việc mở rộng quốc lộ 1 và nhu cầu thay đổi hệ thống đường sắt là cấp bách để khai thông ách tắc, giảm thảm nạn giao thông và tăng trưởng kinh tế?

Phải chăng có một thế lực đại cường nào đó đứng đàng sau chỉ đạo nhằm phục vụ cho một âm mưu lớn trong bàn cờ quốc tế và khu vực?!

Việt Nam mua vũ khí để làm gì?

Trong những năm gần đây CSVN đặt mua một số vũ khí từ Nga như 6 chiếc tàu ngầm Kilo, hơn 10 chiến đấu cơ Sukhoi 30 và một số trang thiết bị quân sự khác.

CSVN còn đề nghị với Hoa kỳ để được mua vũ khí sát thương?

Những động thái này được đánh giá là tích cực từ phía các nhà phân tích chiến lược của khu vực và thế giới vì theo các nhà chiến lược này số khí tài quân sự mà CSVN mua của Nga tuy không thể làm cân bằng thế lực quá nghiêng về phía Trung Quốc nhưng nó thể hiện “quyết tâm” của Việt Nam trong việc bảo vệ chủ quyền và an ninh quốc gia trước tham vọng của Trung Quốc!?.
Nhưng sự thật có đúng vậy không?

Trong chính trị mưu lược của người lãnh đạo là một yếu tố căn bản để định hướng hành động, có những động thái bên ngoài giống nhau nhưng hàm ý và mục đích chiến lược lại hoàn toàn khác nhau.

Chúng ta thử so sánh hành động của chính phủ Philippine và nhà cầm quyền Hà Nội.

Philippine mua vũ khí của Hoa Kỳ và đồng minh là để tự vệ trước một Trung cộng bá quyền đang xâm phạm nghiêm trọng đến chủ quyền của Philippine, điều này ai cũng rõ. Tuy số khí tài này khiêm tốn hơn của Việt Nam nhưng nó được hoạch định minh bạch bởi một thể chế chính trị gồm chính phủ và quốc hội minh bạch, điều này hoàn toàn thiếu vắng tại Việt Nam với một chính thể độc tài chuyên chế mà chỉ có đảng CS mới là người duy nhất quyết định và hiểu biết về mục đích của mình, không ai có thể kiểm chứng và can thiệp được.

Việc mua sắm vũ khí được cho là để “tự vệ” của nhà cầm quyền Hà Nội không loại trừ những thủ đoạn chính trị ẩn giấu bên trong hơn là mục đích quân sự, vậy thủ đoạn đó là gì?

Mục đích chính trị của việc mua sắm khí tài quân sự này là để chứng minh với nhân dân Việt Nam rằng đảng CS không bán đứng quyền lợi của đất nước này, còn với thế giới nhất là với chính quyền Mỹ là Việt Nam có “quyết tâm” đối đầu với Trung cộng trong hồ sơ biển Đông. Nhà cầm quyền Hà Nội cố gắng thuyết phục Washington rằng họ không thỏa hiệp với Trung cộng, không đi đêm với Trung cộng để chống Mỹ nếu một cuộc chiến xảy ra!

Đây mới là mục đích chính của việc trang bị vũ khí khá tốn kém này.

Một khi người Mỹ yên tâm rằng CSVN không là đồng minh của TC, khả năng để TC triển khai vũ khí tại Việt Nam là hoàn toàn không có thì người Mỹ sẽ không làm gì để thay đổi hiện trạng và CSVN sẽ ung dung cai trị đất nước cho đến khi cuộc chiến xảy ra và lúc đó họ sẽ lựa chọn, và sự lựa chọn này sẽ là đứng về phía TC vì giúp cho TC là giúp chính họ.

Người Mỹ sẽ phải bất ngờ nhưng đã quá muộn!

Cũng giống như trước đây Đặng Tiểu Bình quyết tâm “dạy cho Việt Nam một bài học” là để chứng minh cho Mỹ và Phương Tây thấy rằng họ đã đoạn tuyệt với khối CS, là đồng minh của Mỹ, là NATO phương Đông!

Sau cuộc chiến đó Mỹ – Phương Tây và Nhật bản đã ồ ạt viện trợ, đầu tư, mở cửa thị trường cho hàng hóa TC, và làm nên một Trung Quốc của ngày hôm nay, một hiểm họa tiềm tàng của thế giới và cả Hoa Kỳ.

Người Mỹ – Phương Tây và Nhật bản đã bị Đặng Tiểu Bình lừa, nhưng phải công nhận tài năng lỗi lạc của họ Đặng và viễn kiến của đảng Cộng sản Trung Hoa.

Ngày hôm nay chẳng lẽ người Mỹ để CSVN, đàn em của Đặng Tiểu Bình và đảng CS Trung Hoa lừa một lần nữa?

© Huỳnh Ngọc Tuấn

© Đàn Chim Việt

 

 

9 Phản hồi cho “Những dấu hỏi cho Việt Nam”

  1. Hoàng says:

    Đối với csvn từ trước đến bây giờ họ không bao giờ thay đổi hoặc làm tốt cho dân tộc VN.Mổi một dự án càng lớn,số tiền tham nhũng càng nhiều,và sự tham nhũng đó càng khó bị kiểm soát.Sự suy luận của H.N.T thì quá đúng với tâm địa của bọn csvn bán nước.Chúng mua vủ khí là để tham nhũng,đồng thời,vủ khí đó là để bảo vệ cho bọn tạ̀u xâm lăng một khi có chiến tranh với khối Tây-phương.Chúng mua vủ khí là để bảo vệ cho bọn nhóm chúng.cho khối cs của chúng.Chắc-chắn là như thế,nếu như mua vủ khỉ để chống lại bọn tàu xâm lược,thì ngư dân VN có được bảo vệ bằng vủ khí đó không.?Nhìn lại những gì đã qua…thì chúng ta đã đọc được tâm địa của bọn csvn bán nước,chúng mua vủ khí để làm gì…có ai đặc câu hỏi hoặc chất vấn bọn chúng hay không,nếu như chúng mua vủ khí để bảo vệ QUÊ-HƯƠNG và DÂN-TỘC,thì tại sao tàu cộng cứ liên tục cướp bốc,đánh phá tàu-thuyền của ngư dân VN mà bọn quái thú csvn không một hành động trả đủa.Với thằng tàu cộng…nó chỉ có thể xâm lăng quốc-gia nào mà có một chính quyền và dân tộc hèn yếu.Còn dân tộc nào khẳn khái chống đối lại nó không một chút khoan nhượng thì thằng tàu nó mới để cho quốc đó được yên.VN chắc chắn sẻ không thoát khỏi bị tàu cộng xâm lăng và đồng hóa dân tộc…khi mà bọn bán nước vẩn còn ngồi trên ngai vàng chừng năm-năm nữa thôi.Thì lúc đó người dân VN mới biết đá,biết vàng bởi sự nhu-nhược,yếu-hèn,cùng với tính ti-tiện,ích kỷ cho bản thân và sau cùng cũng biến ra là bọn tàu phù mà thôi.Tại sao không một ai đứng lên lập ra phong trào ĐẶNG NGỌC VIẾT,kêu gọi người dân nhất là dân oan tập trung lại làm một cuộc nổi dậy.Cuộc chiến đấu của người VN không có kẻ đủ can đảm đứng ra làm lảnh tụ…Vì không có lảnh tụ nên đến giờ phút nầy người dân VN vẩn còn bị khủng bố,cũng như đàn áp liên tục.Thợ nói trên các diển đàn thì cũng quá nhiều…nhưng vô tích sự,thợ chỉ tay năm ngón thì cũng không thiếu…vì tính người VN chỉ thích chờ sung rụng..thích làm lảnh tụ trong bóng tối…và chờ cho đến khi con thịt bị ngã thì xúm nhau lại tranh giành phần…đó cũng là phẩm tính của người dân dưới thời cscn…Thôi thì hảy chờ ngày bị đồng hóa…được trở thành chú chết chết toi.

  2. quandannambo says:

    không phải
    đặng tiểu bình
    lừa được nhật mỷ và phương tây
    *
    mà là ngược lại
    *
    trong thời chiến tranh lạnh
    mỷ phải đương đầu với liên xô và tàu cộng
    lại kèm thêm
    cái đám “găng đi ấn độ” theo đuôi voi
    *
    như vậy

    quá nặng đối với sức của Mỷ
    *
    người mỷ chủ trương
    tách rời hẳn tàu cộng ra khỏi liên xô
    *
    bằng
    hiệp định giúp tàu cộng phát triển kinh tế
    trong vòng 30 năm
    *
    đặng tiểu bình
    không thể từ chối cái phao cứu sinh này
    *
    người mỷ không hề khờ
    họ đả đặt
    nhửng “cái bẩy phát triển” trong nền kinh tế của tàu cộng
    *
    đến nay thiệp định 30 năm đả kết thúc
    thì
    nhửng “cái bẩy phát triển”
    bắt đầu
    tàn phá nước tàu
    *

    người mỷ hiện ở thế kèo trên
    *
    mỷ
    chỉ dung dưởng tàu cộng để buôn bán kiếm tiền
    nếu
    thị trường trung quốc không mang lại lợi nhuận cho nước mỷ
    thì
    tàu cộng sẻ ăn đòn

    bị chia nhỏ ra 36 bang tự trị
    *
    hảy
    nhìn vào số nợ mà tàu cộng cho mỷ vay
    *
    mỷ
    dùng tiền của tàu cộng
    để
    nhập hàng hóa của của tàu cộng
    *
    tàu cộng
    chỉ là “thằng thứ sáu”
    còn anh chàng mỷ

    “rô bin sơn cờ ru dô”
    *
    sự cách biệt
    nhìn thấy rất rỏ
    *
    đừng đùa với người mỷ *

  3. Lên Đường!

    Bạn có thể thản nhiên
    Nhìn quê mình đổ nát
    Mà lòng vẫn bình yên?

    Có khi nào bạn hỏi
    Vì sao quê hương ta
    Quá tệ hại nông nỗi?

    Bạn cảm thấy căm hờn
    Khi nhìn bọn lợn ủn
    Với bộ mặt phì nộn?

    Trong khi đại đa số
    Chín mươi triệu dân ta
    Chỉ còn xương bọc da?

    Trường học như chuồng vịt!
    Mà dinh thự cộng phỉ
    Nguy nga như thành lũy!

    Bạn cứ nhìn em nhỏ
    Phải lội suối băng đèo
    Để lấy được cái chữ!

    Bạn có thấy xốn xang
    Dọc hành lang bịnh viện
    Bịnh nhân nằm như nêm!

    Chắc bạn cũng đã biết
    Việt Khang đang oằn oại
    Trong ngục tối tù đày!

    Cùng Đỗ Thị Minh Hạnh
    Vẫn ngày đêm gánh chịu
    Tuổi thanh xuân nát tan!

    Ta tự hỏi lòng mình
    Lòng dạ nào? Làm thinh!

    Quyết chí ta lên đường
    Cùng nhau cứu quê hương!

    T.Phạm

    http://sangcongpha1.wordpress.com/

  4. NON NGÀN says:

    VIỆT NAM VÀ TRUNG QUỐC

    Việt Nam là một nước nhỏ so với TQ là một nước lớn ở sát nách. Điều đó bó buộc VN luôn phải giữ hòa khí với TQ nhưng nhất thiết không được lệ thuộc hay bị động trước TQ. Bởi phụ thuộc, bị động là rất nguy hiểm và rất dễ bị mất nước. Đó là bài học đã có từ ngàn xưa trong lịch sử hai nước.
    Tính cách dễ thấy nhất của dân TQ là khuynh hướng cá nhân, hay chia rẽ nội bộ, nên học thuyết nhân văn đại đồng của Khổng tử không bao giờ áp dụng được mà lịch sử cổ TQ chỉ có Đông châu liệt quốc, Xuân thu chiến quốc, tam quốc phân tranh, tức chỉ thường tranh bá đồ vương là chính yếu, nên mới có chính sách khốc liệt của Tần Thỉ Hoàng để nhằm thống nhất rồi cuối cùng cũng chỉ có chia ba thiên hạ trong thời tam quốc. Đó là chưa kể điểm yếu đó khiến cho các thời kỳ ổn định, thống nhất TQ lâu dài thực tế lại bị ngoại tộc cai trị. Thời Mao Trạch Đông thống nhất nhưng cũng thống nhất trong chế độ độc tài và trong ý thức hệ của nước ngoài mang đến. Điều đó cho thấy TQ thật khác với trường hợp nhiều nước lớn trên thế giới cho tới ngày nay.
    Bởi vậy thật sự nếu VN đã từng có hiệp ước Thành Đô như thế nào đó với TQ, thì đó quả thật là chỉ đường cho hươu chạy, tự mình làm khổ mình vì thiếu sáng suốt, vì mù quáng đích thực. Bởi như thế chỉ là tiếp sức cho TQ mà không có lợi gì cho mình cả. Cho dù đó chỉ là tin tức không chính thức, vì nó không hề được công khai phổ biến. Cái hớ hênh hay cái khờ dại nếu quả thật có những người lãnh đạo VN nào đã từng làm điều đó chính là như thế.
    Bởi vậy ý nghĩa chính yếu của VN trong vị trí địa lý của mình là giữ hòa khí với TQ nhưng không phải bằng mọi giá. Ngoài ra luôn phải biết tự chủ, tự cường, độc lập, tránh sa lầy hay lệ thuộc vào TQ trong bất cứ mặt nào. Bởi khuynh hướng bá chủ vẫn là khuynh hướng cố hữu, tự nhiên của đất nước TQ, nên mọi thế hệ cầm quyền của họ cũng chắc chắn không thể thoát ra khỏi điều đó. Trường hợp ý hướng của Mao Trạch Đông hay ý hướng của Đặng Tiểu Bình vẫn là điều từng có trong lịch sử mà ai cũng thấy.
    Thật ra họ Mao cũng chẳng phải thực chất bị lậm gì đối với chủ thuyết Mác. Vì ngay từ đầu Mao chỉ cảm hứng với chủ thuyết đó để nhằm vạch ra ý nghĩa và mục đích riêng của mình như bản chất vốn có của người TQ. Có nghĩa thực sự Mao chỉ lợi dụng Mác còn thực chất khuynh hướng bá quyền nước lớn của TQ ngay từ đầu đã lộ rõ khi tranh chấp với Liên Xô ngay từ đầu trong thế giới CS. Nhưng đến Đặng Tiểu Bình thì ý nghĩa quốc gia nước lớn, ý nghĩa bá quyền đã thay thế hẳn chủ thuyết Mác, để chỉ còn học thuyết Đặng là chính yếu.
    Nhưng người VN thì lại không như thế. Ý nghĩa hăng say, trung thực của người VN hay ít nhất cũng của, một số giới lãnh đạo VN trong thế kỷ trước cho thấy đó chỉ là tâm lý của nước nhỏ, tâm lý của người lãnh đạo ở nước nhỏ. Cái khác nhau giữa tâm lý nước nhỏ và tâm lý nước lớn, hay giữa lãnh đạo nước nhỏ và lãnh đạo nước lớn, như VN và TQ, chẳng qua chỉ là như vậy.
    Bởi vậy cái khôn ngoan của người VN ngày nay là phải hướng tới toàn cầu, liên kết toàn cầu. Bởi chỉ có cái lực bao quát kiểu như thế mới có cơ sở để bứt VN ra khỏi mọi sức hút, mọi ảnh hưởng không chế tự nhiên của TQ về mọi phương diện đối với chính đất nước và chính dân tộc mình. Đã cả nhiều ngàn năm ông cha ta luôn bảo vệ hoặc giữ vững chủ quyền độc lập cho quốc gia riêng mình, bởi vì thấy đó là cái lý của tồn tại và phát triển, thấy sự độc lập, tự cường là nhu cầu tất yếu, thế thì không thể nào trong những phút ngã lòng, những trường hợp bốc đồng, nông cạn nào đó mà lại đi ngược lại chính các ý nghĩa mà người xưa từ ngàn năm đã có. Những bài học của quá khứ là nền móng cho hiện tại và ý hướng cho tương lai quả thật chỉ thiết yếu như vậy.

    NGÀN KHƠI
    (07/10/13)

  5. NGÀN KHƠI says:

    TẦM NHÌN CHIẾN LƯỢC

    Tầm nhìn chiến lược của người lãnh đạo đất nước là tầm nhìn dân tộc và tầm nhìn toàn cầu. Hai hướng chiến lược này của tầm nhìn không loại trừ nhau mà là điều kiện cho nhau cũng như cần thiết và bổ sung cho nhau.
    Tầm nhìn toàn cầu tất nhiên phải là tầm nhìn đúng khách quan, không thể chủ quan hay sai lầm. Tầm nhìn đó là tầm nhìn khoa học kỹ thuật, thương mại và kinh tế toàn cầu như khuynh hướng nền tảng và tất yếu ngay từ đầu. Chính sách bế quan tỏa cảng thời triều Nguyễn chính là sự dốt nát, sự sai lầm một tầm nhìn như thế.
    Chính sách cộng sản hóa toàn thế giới của học thuyết Mác và những người đi theo hướng học thuyết đó ở VN trong suốt thế kỷ trước cũng là tầm nhìn hạn hẹp, bế tắt, chủ quan, mù quáng như thế.
    Tầm nhìn dân tộc là tầm nhìn phát triển nội lực của dân tộc. Tuy nhiên khi tầm nhìn toàn cầu sai thì tầm nhìn dân tộc cũng bị kéo theo. Ý nghĩa của những cuộc bạo lực cách mạng kiểu ý thức hệ trong tầm nhìn dân tộc của suốt thế kỷ qua của giới lãnh đạo VN cũng chính là như thế.
    Cho nên kết hợp tầm nhìn dân tộc đúng đắn trong tầm nhìn toàn cầu đúng đắn không ngoài ý nghĩa hoàn cảnh cụ thể của dân tộc lẫn triển vọng phát triển của dân tộc. Khi đã thấy được như thế cũng thấy được không phải bạo lực hay vũ khí là con đường cứu nước mà chính là con đường khoa học kỹ thuật, kinh tế thương mại, dân sinh dân chủ, đặc biệt nhất con đường ý thức và giáo dục hay con đường dân trí phải đặt làm nền tảng và để lên hàng đầu. Đó chính là yêu cầu sáng suốt của nhà ái quốc cách mạng Phan Chu Trinh trong thế kỷ trước mà ít người quán triệt hoặc nhận thức ra được.
    Cái nhìn quá khích của chủ nghĩa Bôn sê vích mà một số nhà lãnh đạo VN từng áp dụng trong thế kỷ qua chính là điều ngược lại và cũng là điều sai lầm chẳng khác gì điều sai lầm dưới triều Nguyễn trong thế kỷ 19 là như vậy.
    Từ chủ nghĩa Bôn sê vích đi ngược lại tầm nhìn dân tộc và tầm nhìn toàn cầu trong mọi mặt tích cực và thiết yếu nhất đã dẫn đến sai lầm về kinh tế, về xã hội, về giáo dục (sai lạc trong ý nghĩa giáo dục ý thức cá nhân và ý thức xã hội một cách xác đáng, thiết yếu, cũng như chỉ hướng dân trí đến chỗ mù quáng, hạn hẹp, thấp kém, bị tầm thường hóa), hay nói chung là về lịch sử bao quát nhất và hậu quả đó đã khiến ngày nay VN vẫn chỉ là nước tụt hậu so với thế giới, cũng như các vấn đề dân sinh xã hội cơ bản chỉ rối nhùi mà chưa được giải quyết hoặc không lấy gì làm triển vọng hoặc sáng tỏ cho tới hiện thời đều chỉ là như thế.

    ĐẠI NGÀN
    (07/10/13)

  6. kỳ Lưu says:

    Nhửng gì các người thấy dể thì ta thấy không phải dể, mà nhửng gì các người thấy khó viển vông thì ta thấy như nằm trong tay cuả ta.
    Chĩ một tội là thiên cơ chưa tới.

    Nước non còn đó thánh còn đây
    Rồng phải nghiêng mình lượng gió mây
    Thần huệ vung tay quy vạn Quấc
    Thư Hùng nhất ý trị Tào A
    Kỳ Lưu

    • Chờ sung rụng says:

      Cứ nằm đó ngửa mặt chờ sung rung…
      Say tỉnh, tỉnh say cũng hết một kiếp…. người!

  7. VN says:

    Hiệp Ước Thành Đô 1990 – 2020! Nước Việt Nam, người Việt Nam liệu có còn tồn tại nữa hay không hay sẽ vĩnh viễn mất nước, tiêu tàn, tản mác khắp bốn phương trời? Không ai biết, không ai có thể đoán được! Tất cả chỉ tùy thuộc vào nhận thức và hành động của người Việt Nam trong nước hiện nay. Thái độ, hành động của các đảng viên đảng cộng sản cũng có một tác động khá quan trọng trong sự sống còn của nước Việt và người Việt Nam.

    Trung cộng đang ráo riết mở rộng sự kiểm soát của nó lên mọi bộ, mọi ngành sinh hoạt trong bộ máy cai trị Việt Nam do cộng sản Hà Nội điều kiển trước đây. Trung cộng đã, đang ráo riết tiến hành âm mưu sát nhập Việt Nam vào quyền cai trị của nó, năm 2020. Một mặt Trung cộng vừa xiết chặt sự kiểm soát, điều khiển của Trung cộng lên Việt Nam, một mặt chúng ráo riết đồng hóa dân Việt Nam ta!

    Tượng Khổng Tử càng xuất hiện nhiều nơi trên lãnh thổ VN chừng nào, âm mưu bành trướng văn hóa Tàu trong xã hội Việt Nam càng lan rộng mạnh chừng ấy. Bắt buộc phải học tiếng Tàu trong trường học, bãi bỏ môn sử Việt Nam trong các kỳ thi là chúng không muốn thanh niên, tuổi trẻ Việt Nam biết về lịch sử, nguồn gốc của người nước Việt, dễ cho chúng cai trị người nước Việt ở các đời sau.

    - Một người, một dân tộc không biết lịch sử nước mình, sẽ không biết mình từ đâu đến, phải đi về đâu!

    Mọi người Việt Nam muốn được sống tự do, bay nhảy, sung sướng trong khung trời tự do của một chế độ Dân Chủ – Tự Do hay muốn sống oằn oại trong thống khổ vì ách cai trị bạo ngược của ngoại bang?

    Sống trong sự cai trị của cộng sản đã chết chóc, đau khổ, cướp bóc, đàn áp , khủng bố, oán thù tràn ngập là thế, sống dưới tay Trung cộng sự đau khổ càng nhiều lần hơn. Sự sống, sự chết của mình có thể nào mình chỉ trong chờ vào ai khác, hay trông chờ một cứu tinh nào đó bất thần đến cứu mình?

    Đời sống của mình, hiện tại và tương lai, của mình, của con và các cháu của mình, có thể nào mình ngồi yên chờ người khác quyết định hộ cho mình? Việc nhà của mình, sự sống, sự chết của chính mình, mình còn chờ đợi ai khác làm cho mình? Ách cai trị của Trung cộng một khi chúng đã khóa chặt, người Việt Nam vĩnh viễn không còn tìm được đường ra khỏi được ách nô lệ của nó! Miến Điện phải mất hơn nửa thế kỷ mới ra khỏi ách cai trị tàn bạo, độc ác, khắc nghiệt của Trung cộng!

    Sau Đệ Nhị Thế Chiến, mấy mươi năm sống dưới sự cai trị của Trung cộng, ngày thường đói khổ, bạo lực; Trung cộng đã xúi giục, trang bị vủ khí hổ trợ cho nhóm này, nhóm khác để bắn giết, tù đày lẫn nhau để phát triển ảnh hưởng của Trung cộng sâu hơn, rộng hơn trong nội tình, nội địa Miến Điện. Rangoon, bốn, năm năm trước đây, bão nhiệt đới tàn phá, xác người chết đó đây hàng trăm ngàn người mỗi ngày một sình thối thêm hơn, nguy cơ dịch bệnh lan rộng, phi cơ quân sự chở vật phẩm, thuốc men cứu trợ và các bao nylon đựng xác người chết do chính phủ Mỹ phái quân đội Hoa Kỳ chở đến đậu sẵn ở sân bay thủ đô, Trung cộng chưa cho phép nhận, chính phủ Miến đương thời không ai dám nhận, tình trạng này kéo dài mấy ngày trời!

    Việt Nam, 2014 – 2020, chỉ sáu năm ngắn ngủi trước mặt, người Việt, nước Việt Nam rồi sẽ ra sao? Chỉ biết người Việt Nam ta không còn nhiều thì giờ để đối phó với Trung cộng nữa!

    Từ đầu thế kỷ thứ mười chín, trước đời bà Từ Hy, sau cùng là vua Phổ Nghi đã có rất nhiều giáo đoàn từ Pháp, Hoa Kỳ, Anh, Ý đến Trung Hoa truyền đạo. Giáo hội Công giáo đã thành hình ở Trung Hoa sau đó. Dưới đời cộng sản, Mao Trạch Đông đã thẳng tay tiêu diệt mọi giáo hội, Công Giáo, Phật Giáo. Tiêu diệt mọi giáo hội các tôn giáo, sức chống đối của dân chúng, trong dân chúng sẽ không còn!

    Đạo Phật du nhập vào Trung Hoa bằng từ Ấn Độ. Phật Giáo phát triển thịnh hành ở Trung Hoa. Mọi chùa chiền, nhà thờ bị Hồng Vệ Binh của Mao Trạch Đông đập phá tan nát, mọi giáo hội các tôn giáo, người chết đã chết, người còn sống phải chết rục trong nhà tù hay trong các trại lao động khổ sai ở các nông trường, nông trang. Chùa chiền, nhà thờ ở Trung Hoa hiện nay đều do công an Trung cộng điều khiển.

    Cấu trúc, vận hành, sách lược của cơ chế xã hội cộng sản ở Việt Nam, ngay từ đầu, phần lớn là do Trung cộng truyền dạy cho. Sinh hoạt của xã hội Việt Nam hôm nay bắt chước theo Trung cộng gần như rập khuôn. Những gì Trung cộng đã làm trong quá khứ ở Trung Hoa được cũng sẽ tái diễn ở Việt Nam được. Trung cộng có thừa những kinh nghiệm đàn áp, tiêu diệt đối lập người Trung Hoa và người nhiều dân tộc khác nhau của những nước đã rơi vào sự cai trị của nó.

    Trước đây, Mao Trạch Đông đã tiêu diệt giáo hội các tôn giáo bằng cách thô bạo. Ngày nay, Trung cộng càng có thêm nhiều kinh nghiệm hơn, có nhiều cách hơn để tiêu diệt sự chống đối trong dân chúng. Tiêu diệt sự chống đối của dân chúng không thể quên vai trò quan yếu của các giáo hội các tôn giáo.

    Người Việt Nam ta hiện nay, muốn sống còn, hãy nên tận dụng thời gian còn lại. Cá nhân, tập thể ai làm được điều gì hãy làm ngay, đừng do dự vì sau đó, khi Trung cộng khóa chặt sự kiểm soát của nó, không ai còn cơ hội nào nữa! Nếu đã làm thì nên theo gương phản ứng của người Hoa ở lục địa, ở Hồng Kông… vận dụng số đông, đông đảo chừng nào, tốt chừng ấy.

    Việt Nam hiện nay, điều cần trước hết, trên hết là khơi dậy, thúc đẩy lòng yêu nước, tinh thần dân tộc , ý thức tự vệ, bão vệ chính mình, bão vệ cho gia đình của mình, đồng bào của mình bằng ý thức phải mạnh mẽ cùng nhau bão vệ đất nước – DÂN KHÍ. Sự sống của mình, sự sống của con và cháu của mình…mình không bão vệ, kẻ cướp sẽ lấy mất!

    Người Việt Nam không còn ai chống đối nữa thì Trung cộng mới chính thức sát nhập quyền cai trị Việt Nam vào quyền cai trị của nó được. Để cho những phần tử ngu hèn bản xứ dẫn dắt, o ép mình vào ách nô lệ của Trung cộng, yên lặng xuôi tay trước tình thế, người cộng sản, đảng viên cộng sản, trước mắt, rất nhiều người sẽ khóc, sẽ ân hận vì thái độ, hành động, sự lựa chọn hôm nay của mình. Đồng bào Việt Nam ta, cả nước sẽ tan nát, sẽ chết nhiều, rất nhiều trong sự cai trị của Trung cộng.

    Dưới sự cai trị của Trung cộng, người có học, người trí thức, những người lãnh đạo tinh thần trong xã hội, tất cả sẽ không ai còn tiếng nói nào, mà cả nước, mọi người sẽ phải cúi đầu, im lặng sống kiếp nô lệ mà chúng định khung cho mình!

    Viễn ảnh hoàn toàn đen tối của Việt Nam hiện nay sẽ chỉ có thể thay đổi khi người Việt Nam trong nước thay đổi cách nghĩ, cách hành động trong đời sống hàng ngày hiện nay. Hãy nên tích cực, tích cực hơn nữa. Hãy mạnh mẽ, mạnh mẽ nhiều hơn nữa trong những hành động làm thay đổi cuộc sống hiện tại của mình. Đừng phó thác vận mệnh của mình vào tay ai. Đừng phó thác vận mệnh của mình vào tay người nước khác. Ai cũng có chuyện của đất nước mình để phải chuyên tâm giải quyết và phải giải quyết cho được. Đấy là ý chí của người các nước văn minh, tiến bộ, Âu Châu, Hoa Kỳ, Úc Đại Lợi, Canada, New Zealand, Nhật Bản…

    Đồng bào Việt Nam ta muốn thay đổi tình thế của mình, của đất nước, muốn ra khỏi cảnh khốn cùng hiện tại, và tương lai vô cùng đen tối chờ đợi trước mắt, hãy nên và phải thay đổi cuộc sống, cách suy nghĩ, và cách hành động ngay hôm nay.

    - Hãy cùng nhau thúc đẩy DÂN KHÍ
    - Hãy QUẢ QUYẾT với sự lựa chọn của mình.

    Với dân số đông đảo của đồng bào mọi tôn giáo, nếu mọi người đồng loạt lên tiếng với người cả nước, tình thế của Việt Nam hiện tại sẽ hoàn toàn thay đổi chỉ sau vài tháng, vài tuần lễ.

    Việt Nam, trong nước, ngoài nước, xin hãy bắt tay vào hành động ngay hôm nay, đừng chậm trễ nữa dù chỉ một ngày… đồng bào, anh chị em ơi!

    Nổi đau khổ của người Việt Nam nói chung sẽ lên đến tận trời cao nếu Việt Nam phải vĩnh viễn mất nước vào tay Trung cộng! Tất cả cũng chỉ vì chế độ cộng sản đã hoành hành, thống trị Việt Nam kể từ 1945 trên phân nửa nước ở miền bắc để sau đó là trên cả nước từ 1975 đến 2013!

    • lethan says:

      Giờ đây
      Việt nam còn hay đã mất
      Mà giặc Tàu, ngang tàng trên quê hương ta
      Hoàng Trường Sa đã bao người dân vô tội
      Chết ngậm ngùi vì tay súng giặc Tàu

      Mẹ Việt Nam đau
      Từng cơn xót dạ nhìn đời
      Người lầm than đói khổ nghèo nàn
      Kẻ quyền uy giàu sang dối gian

      ( “Việt Nam Tôi Đâu”)

Phản hồi