Thành lập Viện Khổng Tử tại VN-đôi điều suy nghĩ
Báo chí VN đưa tin, trong số các cam kết, thỏa thuận giữa hai nước Việt-Trung qua chuyến viếng thăm chính thức VN của Thủ tướng nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa Lý Khắc Cường từ ngày 13-15.10 mới đây, có việc thỏa thuận thành lập Viện Khổng Tử tại Hà Nội.
Thật ra, việc thành lập Viện Khổng Tử ở VN đã được bàn đến từ lâu, nhưng không hiểu vì lý do gì chưa triển khai. Bây giờ thì sự việc đã được chính thức thông báo.
Về phía TQ, quốc gia này không hề dấu giếm ý định thành lập các Viện Khổng Tử trên thế giới nhằm tuyên truyền, quảng bá cho văn hóa TQ, hay nói cách khác, khuếch trương “sức mạnh mềm” của TQ ra nước ngoài.
Cho đến nay, đã có hơn 100 Viện Khổng Tử được thành lập tại các nước.
Những năm gần đây, khi TQ đã trở nên giàu mạnh hơn rất nhiều, những người lãnh đạo quốc gia này có lẽ đã nhận ra rằng nếu chỉ có sức mạnh về kinh tế, quân sự thì chưa đủ để chinh phục thế giới, chưa đủ để được công nhận là một cường quốc thật sự. Họ càng thấm thía điều này khi nhìn vào “quyền lực mềm”, “sức mạnh mềm” của các nước phương Tây, đặc biệt là Mỹ.
Bên cạnh đó, sự nghi ngại, tâm lý phòng thủ của nhiều nước đối với TQ, khiến Bắc Kinh càng mong muốn thông qua văn hóa để thay đổi, cải thiện cái nhìn đó.
Còn VN? Trong khi có khá nhiều tổ chức văn hóa của các nước xuất hiện tại VN lâu nay như Hội đồng Anh (British Council), Viện trao đổi văn hóa với Pháp (viết tắt IDECAF), Viện Goethe (Goethe Institut) của Đức, Trung tâm giao lưu văn hóa Nhật Bản (Japan Foundation)…nhưng tại sao nhiều người VN lại tỏ ra băn khoăn lo ngại trước việc thành lập Viện Khổng Tử của TQ?
Trước hết, có lẽ vì đó là những tổ chức độc lập, còn Viện Khổng Tử là của nhà nước TQ, hoạt động của Viện chắc chắn sẽ phải chịu sự kiểm soát, định hướng, chi phối bởi những mục tiêu chính trị của nhà nước TQ, chứ không đơn thuần chỉ là dạy ngôn ngữ, trao đổi văn hóa…
Do những lý do về địa-chính trị, lịch sử…, hai quốc gia VN-TQ từ xưa đến nay vốn dĩ đã có nhiều điểm tương đồng về văn hóa xã hội. Kể từ khi hai đảng cộng sản ra đời, sự tương đồng ấy càng lớn hơn do mô hình thể chế chính trị giống nhau, cộng với việc nhà nước cộng sản VN nhất nhất học theo từng đường đi nước bước của nước láng giềng.
Chưa cần đến Viện Khổng Tử thì VN đã chịu ảnh hưởng nặng nề của TQ từ kinh tế, chính trị cho đến văn hóa.
Thêm một nguyên nhân nữa khiến người Việt băn khoăn khi nhìn lại kinh nghiệm trong quá khứ, nếu như người Pháp người Mỹ đến đất nước VN ít nhiều cũng đem lại những tiến bộ, văn minh, khai hóa thì chính sách văn hóa của TQ trước sau như một, chỉ muốn lấy đi mà không cho lại, chỉ đồng hóa mà không khai hóa, cũng không chấp nhận sự khác biệt văn hóa của nước khác.
Văn hóa Trung Quốc ở một khía cạnh nào đó, là một nền văn hóa có tính chất tận diệt, hủy diệt đối với một nền văn hóa khác, chứ không cùng tồn tại, phát triển và học hỏi lẫn nhau. Điều này đã được chứng minh qua lịch sử của các quốc gia bị Trung Quốc thôn tính, trong đó có cả một ngàn năm Bắc thuộc của Việt Nam và tình trạng đau thương của Tây Tạng bây giờ.
Trên thế giới không phải chỉ riêng VN rơi vào cảnh nước nhỏ sống bên cạnh nước lớn, mạnh hơn gấp nhiều lần. Nhưng với một quốc gia có một chính sách độc lập tự chủ, biết phòng ngừa sự xâm lăng về văn hóa của nước khác bằng những chiến lược bảo hộ văn hóa rõ ràng, bằng việc xây dựng và bảo vệ mạnh mẽ bản sắc văn hóa của nước mình, thì khác.
Còn VN, với sự quản lý kém cỏi, gần như thả nổi trong nhiều lĩnh vực văn hóa nghệ thuật, khiến cho văn hóa Việt vốn “mỏng” hơn, “nhỏ bé” hơn càng phải chống chọi vất vả với sự xâm nhập từ nước láng giềng phương Bắc.
Chỉ đơn cử một ví dụ trong lĩnh vực phim ảnh, truyền hình chẳng hạn, không có quốc gia nào lại để một tình trạng như VN, phim TQ chiếu tràn ngập hàng ngày, trên các màn hình từ trung ương đến địa phương. Phim chiếu rạp hay băng đĩa lậu bán ngoài thị trường cũng chỉ thấy phim Mỹ, phim Tàu, phim Hàn là nhiều, rất hiếm phim của các nền điện ảnh khác.
Lẽ ra bên cạnh việc phải nâng cao số lượng lẫn chất lượng phim Việt là điều mà chúng ta vẫn đang cố gắng làm, thì các cơ quan chịu trách nhiệm phải chú ý tìm kiếm, giới thiệu những nguồn phim khác, kể cả của những nền điện ảnh còn xa lạ với VN, từ Đông Âu đến Bắc Âu, khu vực Trung Đông của châu Á, châu Phi…để tập cho người Việt thói quen chọn lựa và thưởng thức nhiều dòng phim thuộc những nền văn hóa khác nhau. Trong lĩnh vực văn học tuy có đa dạng hơn nhưng nguồn sách dịch từ TQ vẫn chiếm đa số.
Đối với nhiều người VN, ngay cả trong giới trí thức, dường như vẫn có tâm lý ngưỡng mộ văn hóa TQ, một nền văn hóa đồ sộ, lâu đời. Không ai phủ nhận điều này. Nhưng trên thế giới còn có biết bao nền văn hóa, văn minh đáng phải học hỏi khác. Và trong cái nhìn chủ quan của người viết, thì dường như những gì rực rỡ nhất, quyến rũ nhất, lấp lánh nhất của văn hóa TQ vẫn thuộc về ngày hôm qua, trước khi đảng cộng sản TQ nắm quyền lãnh đạo đất nước này.
Nghĩa là từ thời phong kiến xa xưa, với Nho giáo, Khổng giáo, Đạo giáo…về phương diện triết học, với Kinh Dịch, thư pháp, hội họa thủy mặc, Kinh Thi, thơ Đường, những tác phẩm văn học như Tam Quốc Chí diễn nghĩa, Thủy Hử, Tây Du Ký, Hồng Lâu Mộng…, với nghệ thuật điêu khắc Ngọc điêu, Thạch điêu, Mộc điêu, các công trình kiến trúc như đình chùa, Vạn Lý Trường Thành, Thành Tràng An, Cố cung, Tử cấm thành ở Bắc Kinh…
Văn học nghệ thuật hiện đại của TQ có lẽ cần phải có thêm một thời gian nữa, để có thể tự do hơn, bay bổng sáng tạo hơn và do đó, lại có được sức hấp dẫn, lan tỏa rộng như xưa.
Phải chăng vì vậy mà trong việc truyền bá văn hóa ra nước ngoài, TQ đã chọn nhân vật Khổng Tử và việc thành lập các Viện Khổng Tử, bởi trong thời điểm hiện đại, TQ có gì để quảng bá về mặt tư tưởng, triết học? TQ có gì để chứng minh với các nước “sức mạnh mềm” của mình?
Là nước lớn, và nếu muốn các nước nhỏ yếu hơn phải “tâm phục khẩu phục”, chấp nhận vị trí siêu cường của mình, TQ còn phải chứng minh nhiều giá trị khác.
Trung Quốc sẽ đưa ra những giá trị gì, từ mô hình thể chế chính trị, các giá trị căn bản của xã hội như tự do, dân chủ, công bằng, tinh thần thượng tôn pháp luật, tôn trọng con người, nếp sống văn minh, giàu lòng nhân bản của người dân?
Trung Quốc sẽ đưa ra những giá trị gì, trong đường lối chính sách ngoại giao lẽ ra phải thân thiện, cùng chung sống hòa bình, không xâm phạm đến chủ quyền, lãnh thổ lãnh hải nước khác và trong tư cách một nước lớn càng phải hành xử cho ra nước lớn, có trách nhiệm hơn với những vấn đề chung của thế giới?
Trung Quốc sẽ đưa ra những giá trị gì, trong lĩnh vực kinh tế, khi đó là giá trị của chữ Tín trong quan hệ làm ăn thương mại với các nước khác, giá trị của những thương hiệu hàng hóa, chất lượng sản phẩm, tên tuổi và sức mạnh tầm cỡ quốc tế của các tập đoàn kinh doanh lớn…? Điều mà những nền kinh tế lớn khác như Mỹ, Anh, Nhật, Ðức…, kể cả Hàn Quốc, đã xây dựng được.
TQ sẽ thuyết phục được các nước khác như thế nào khi hệ thống mô hình chính trị xã hội của TQ còn chưa chinh phục được chính người Hongkong, người Đài Loan cùng một dòng máu với người Trung Hoa đại lục? Hay người dân Tây Tạng, Tân Cương mà quốc gia của họ đã thuộc về TQ, “là một phần của TQ” theo quan điểm của nhà cầm quyền TQ từ bao nhiêu năm nay?
Trong lĩnh vực văn hóa, TQ có thể quyến rũ các nước bằng chiều rộng và chiều sâu của một nền văn hóa khổng lổ thuộc vào loại lâu đời nhất trên thế giới, nhưng như đã nói, những thành tựu lớn nhất vẫn là thuộc về quá khứ. Trong thời đại ngày nay, việc hâm nóng lại những tư tưởng của Khổng giáo, Nho giáo có lẽ chẳng còn nhiều hiệu lực như thời phong kiến, bất kể là xã hội TQ, VN hay nước nào khác.
Chính vì thế, việc có mặt của Viện Khổng Tử hay ý định khuếch trương văn hóa của TQ sẽ không có gì đáng lo ngại đối với nhiều quốc gia, nhưng với VN, lại đáng băn khoăn. Không phải vì sức mạnh của chính cái nền văn hóa ấy mà do chính chúng ta, nếu “cửa ngõ gài then không chặt”, nếu không có một nội lực đủ mạnh và nếu không tự hù dọa mình.
Tiếc rằng, với một cơ chế chính trị như “hai anh em song sinh” và với những người lãnh đạo đất nước vừa thiếu bản lĩnh, thiếu tầm lại mang cái tâm lý nô lệ Tàu nặng nề như hiện tại, thì nguy cơ càng lệ thuộc nặng nề hơn về văn hóa lại là điều dễ thấy trước.
Facebook Song Chi
KHỔNG TỬ
Ông người nêu thuyết “Chính Danh”
Không ưa thứ đó ông thành ra chi ?
Tôn ông thế hỏi ích gì
Giả đò tôn đó thường khi ông cười !
Xưa kia Mao đã từng rồi
Hô hào hạ bệ ông đời nhớ không ?
Nên thôi đừng kiểu lông nhông
Giả đò tôn Khổng hầu mong lừa người !
Chỉ khi ưa “Chính Danh” rồi
Không cần tôn Khổng người người mới tôn !
ĐẠI NGÀN
(12/02/14)
Sẽ không phải là điều tệ lắm nếu như những người làm việc trong chính quyền cũng như người dân nhiễm phải Nho Giáo của Viện Khổng Tử ở chỗ ai cũng giữ đạo đức, ai không theo đúng đạo đức thì sẽ bị dư luận chê cười.
Người làm việc trong chính quyền nhiễm phải Nho Giáo thì sẽ không gian tham, ăn cắp. Dân nhiễm phải tư tưởng Nho Giáo thì sẽ không gian tham, ăn cắp. Ai gian tham, ăn cắp thì sẽ bị xã hội chê cười.
Công chức gian tham ăn cắp có thể qua mặt được cấp trên, hoặc nhờ cấp trên che chở nên không bị trị tội nhưng chẳng tránh khỏi bị người làm việc chung với mình chê cười khinh bỉ khiến cho kẻ đó không thể làm bạn với ai được, không thể giao thiệp với ai được. Dân gian tham, ăn cắp thì bị láng giềng chê cười, không thèm giao tiếp thì sẽ sợ mà không dám gian tham, ăn cắp.
Nếu làm được như vậy thì Viện Khổng Tử sẽ không bị nhìn với cặp mắt nghi ngờ. Chẳng qua là chính quyền lẫn xã hội Trung Quốc ngày nay chẳng ra gì mà còn bày đặt đi truyền bá văn hóa.
khổng
là cái lổ
*
tử
là chết
*
ai
buồn đời chán sống
thì
cứ nhảy vào “cái lổ chết” đó *
Kẻ thù truyền kiếp cuả VN đó là lũ Tàu .đừng có mà mang học thuyết đạo đức giả rồi lồng trong đó âm mưu ăn cướp .cứ nhìn thằng Lý quốc cường xem mặt nó có phaỉ là người không …..? tôi hình dung nó trước đây cũng là tên Đánh giày ở xó xỉnh nào đó nay được lên Làm TT nó vẫn không phai mờ vẻ mặt cuả kẻ côn đồ .cho nên
bọn BK chúng chọn toàn thứ đầu gấu ,đâm cha chém mướn lên làm lãnh đạo .làm gì có đưá naò tử tế đâu
Nhìn Thằng tập mắt ty hí mắt lươn ,các cụ thường nói : ” Ty hí mắt lươn ,Trai thì trộm cướp ,gái buôn chồng
người là vậy .không thấy bất kỳ thằng lãnh đạo TQ nào thuộc loaì tử Tế ,toàn đồ lang sói ,bỉ ổi,vô liêm sỉ .
chúng chỉ có một cách là phanh thây bọn này để choThế giới cai trị nó thì mới được yên còn không nó cứ
gây chuyện mà chẳng giải quyết gì được cả .Bất cứ họp sách gì với TQ chúng như đui điếc không biết phải trái chẳng chiụ nghe ai ,bất chấp luât pháp quốc tế hãy để cho Japan trừng trị nó nay mai thôi .Đó là điềm
báo hiệu ngaỳ tàn cuả nó rồi. xoá sổ nước tàu trên bản đồ Thế giới .ai họ cũng vui mừng .
Tốt nhất đem những câu nói cũa Khỗng Tữ quăng vào thùng rác …Khổng Giáo chỉ tạo nên những lớp người gọi là Nho Sĩ ích kỷ , đạo đức giả , biếng nhác , ăn bám đàn bà ( quanh năm buôn bán ở men sông , nuôi những năm con với một chồng ….) , vô tích sự , quanh quẩn vài ba câu thơ vớ vẩn nhưng lại là một lớp người tự cho mình là quân tử , là cao sang , là cái rốn cũa vũ trụ . Khổng giáo biến con người trở nên ích kỷ , chỉ nghĩ đến bản thân , gia tộc , hoàn toàn không có biết đến tha nhân , cộng đồng . Hãy nhìn vào xã hội , con người TQ xuyên suốt cái lịch sữ cũa nó : ” Một xã Hội người ăn thịt người ” , như lời đại văn hào LỖ Tấn.
KHI kẻ thù cướp nước tầu man chưa trả lại những phần chủ quyền nó đã cướp thì rỏ là PHẢI KẾT HỢP MỌI SỨC MẠNH TOÀN DÂN QUÂN GỐC VIỆT KẾT HỢP TGNQ TIẾN BỘ TỰ DO QUYỀN LÀM NGƯỜI QUYẾT ĐUỔI KẺCỨỚP tầu cộng sảnma THÂM ĐỘC KHÔNG MỞ VIỆN KHỔNG TỨ MÀ MỞ VIỆN THIỀN SƯ TRẦN NHÂN TÔNG
Mở VIỆN TRẦN HƯNHG ĐẠO
VÌ tầu khựa cộng sản ma là mafia khủng bố nên làm gì cũng muốn thôn tính cướp nước người khác ,
Cộng sản VIỆT NAM PHẢI KHẨN CẤP chứng minh cs VNkhông làm taysai cho tầu khựa LÀ KHÔNG XÂY VIỆN KHỔNG TỬ CỦA KẺ THÙ ĐANG CƯỚP NƯỚC MÌNH Ở VIỆT NAM
VÀ PHẢI KHẨN CẤP MỞ RỘNG VĂN HÓA YÊU NƯỚC CHIẾU LẠI TOÀN BỘ CÁC CẢI LƯƠNG YÊU NƯỚC CỦA TỔ TIÊN ANH HÙNG TRẦN HƯNG ĐẠO NGUYỄN HUỆ LIỆT NỮ BÀ TRIỆU , TRƯNG NỮ VƯƠNG NGUYỄN TRÃI , TRANG QUỲNH, NGUYỄN DU LUÔN MỖI NGÀY ĐỀU PHẢI CỐ TÌNH ÔN LẠI TINH THẦN YÊU NƯỚC CHỐNG QUÂN XÂM LƯỢC ĐỄ GIÁO DỤCTHANH NIÊN VIỆT NAM KINH NGHIỆM VÀ TẤM LÒNG YÊU NƯỚC MƯU LƯỢC MẠNH MẼ CỦADÂN TỘC VIỆT NAM TỔ TIÊN VIỆT NAM ĐẠI CỒ VIỆT OAI HÙNG
Bố Khổng đẹp dzai hơn bác Hồ nhiều.