Ngô Đình Diệm và kinh nghiệm tắm máu
Trong hơn 50 năm qua, cứ mỗi lần sắp đến ngày mồng 2 tháng 11, ngày Tổng Thống Ngô Đình Diệm bị hạ sát, “cuộc chiến” giữa hai phe phò Ngô và chống Ngô thường trở nên quyết liệt hơn. Cả hai phe thường nói theo cảm tính, tức theo ý muốn của mình, không cần biết tài liệu lịch sử đã nói gì. Hoặc nếu có đọc một số tài liệu đi nữa, thì chỉ chọn phần tài liệu nào hợp với ý mình để trích dẫn, còn phần tài liệu bị coi là “không hợp” đều loại đi. Nói cách khác, họ chỉ dùng một nữa sự thật. Đây là trường hợp của Vũ Ngự Chiêu và nhóm Thư Viện Hoa Sen của Tâm Diệu Nguyễn Xuân Quang.
Giới luật của nhà Phật coi những lối viết trái với sự thật hay chỉ dùng một nửa sự thật là VỌNG NGỮ. Nhưng nhóm Thư Viện Hoa Sen của Nguyễn Xuân Quang đã coi việc truyền bá VỌNG NGỮ chống Ngô Đình Diệm ngang với việc truyền bá kinh Phật. Nếu sự thật về biến cố trước đài phát thanh Huế tối 8.5.1963 đúng như Nguyễn Xuân Quang, Nguyên Giác và Nguyễn Kha đã viết, Đặng Sĩ đã bị Tòa Án Cách Mạng Bi Trí Dũng đem ra bắn năm 1964 rồi! (Chúng tôi đã dẫn chứng nhiều lần).
Nhìn chung, đa số không phân biệt được sự khác biệt giữa sử liệu (historic document) với thông tin (information), tin đồn (rumour), quan điểm, (opinion)… Tệ hơn nữa, một số còn coi những thứ người này nhổ ra người kia liếm lại đều là “sử liệu” và trích dẫn búa xua! VỌNG NGỮ đã trở thành “con đường giải thoát” còn lại của những người, những tổ chức vi phạm sai lầm trong lịch sử.
MẶT TRÁI CỦA LỊCH SỬ
Ngồi đọc lại mấy trăm ngàn trang tài liệu do Bộ Ngoại Giao, Bộ Quốc Phòng và CIA Hoa Kỳ tiết lộ, mặc dầu còn một số văn kiện đang được che dấu, chúng ta sẽ thấy rằng các diễn biến lịch sử trong 20 năm của cuộc chiến Việt Nam do Mỹ điều hành phần lớn khác với những gì đa số đã tưởng.
Tài liệu cho thấy Mỹ đã không can thiệp gì vào việc Bảo Đại chỉ định ông Ngô Đình Diệm làm thủ tướng năm 1954, nhưng khi ông Diệm mới về chấp chánh ngày 7.7.1954 (thường được gọi là ngày Song Thất) thì ngày 4.8.1954 Hội Đồng An Ninh Quốc Gia Hoa Kỳ (HĐANQG Hoa Kỳ) bắt đầu họp để “Duyệt xét lại chính sách của Hoa Kỳ ở Viễn Đông”, sau đó đưa ra các nghị quyết mang số NSC 5429/1, NSC 5429/2 và NSC 5429/3 ấn định chính sách của Hoa Kỳ sau Hiệp Định Genève. Cho đến nay toàn văn của 3 nghị quyết này vẫn chưa được công bố. Bộ Ngoại Giao chỉ cho biết tổng quát các nghị quyết nói trên gồm 6 điểm chính sau đây:
(1) Pháp phải trao trả hoàn toàn độc lập cho Việt Nam
(2) Truất phế Bảo Đại một cách hợp pháp (legally dethrone Bao Dai)
(3) Bầu cử quốc hội và soạn thảo hiến pháp.
(4) Thành lập một chính phủ bản xứ mạnh (a strong indigenous government).
(5) Kết hợp việc cải cách ruộng đất với việc định cư người tỵ nạn.
(6) Xây dựng những lực lượng quân sự có thể bảo đảm an ninh quốc nội.(01)
Những quy định trong các nghị quyết này đều là những lối chơi cha trên đầu của cả Pháp lẫn VNCH. Căn cứ vào các nghị quyết đó, chính phủ Hoa Kỳ đã đẩy chính phủ Ngô Đình Diệm đi. Ông Diệm, ông Nhu và các tổ chức chính trị tại miền Nam không hay biết gì hết!
Việc thi hành các điểm 1, 3, 5 và 6, nhiều người đã biết rõ. Nhưng điềm 2 (truất phế Bảo Đại) và điểm 5 (thành lập chế độ độc đảng) gồm nhiều bí ẩn lịch sử, nếu không đọc sử liệu không thể biết được!
TRUẤT PHẾ BẢO ĐẠI HAI LẦN!
Ngày 29.4.1955 đại diện 18 đảng phái, đoàn thể và 29 nhân sĩ có tên tuổi đã đến dự cuộc họp tại Phòng Khánh Tiết của Dinh Độc Lập vào lúc 10 giờ. Đến 4 giờ chiều, dưới danh nghĩa Hội Đồng Nhân Dân Cách Mạng (HĐNDCM), hội nghị đã đưa ra một bản tuyên cáo tuyên bố truất phế Bảo Đại kể từ ngày 29.4.1955 và ủy nhiệm chí sĩ Ngô Đình Diệm thành lập một chính phủ lâm thời quốc gia Việt Nam kể từ ngày 29.4.1955.
Mặc dầu chưa có sự đồng ý của Thủ Tướng Ngô Đình Diệm, ngày hôm sau, 30.4.1955 HĐNDCM đã tổ chức một cuộc họp tại Phòng Khánh Tiết Tòa Đô Chánh Sài Gòn, trình bày diễn biến cuộc họp ngày hôm trước, tố cáo Bảo Đại là bù nhìn, không xứng đáng đại diện cho Việt Nam và công bố bản tuyên cáo của Hội Đồng. Trong không khí sôi sùng sục, một số người đã trèo lên Tòa Đô Chánh gỡ chân dung Bảo Đại ném xuống đường giữa trời mưa.
Được tin này, ngày 3.5.1955, Tướng Collins đến gặp ông Diệm lúc 20 giờ và cho biết: Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ nói rằng nếu truất phế Bảo Đại theo yêu cầu của HĐNDCM, tình hình sẽ rất nguy hiểm.(02)
Các đoàn thể trong HĐNDCM không hay biết năm 1954, HĐANQG Hoa Kỳ đã ra nghị quyết phải truất phế Bảo Đại một cách hợp pháp (legally dethrone Bao Dai), nên mới làm như trên và bị Mỹ phản đối. Ông Ngô Đình Nhu phải trình ông Diệm triệu tập một tổ chức khác có căn bản pháp lý hơn để thay thế HĐNDCM, đó là Hội Nghị Đại Biểu Các Hội Đồng Tỉnh, Thành Phố và Thị Xã. Trong cuộc họp ngày 6.5.1955 tại Dinh Độc Lập, khoảng 100 đại biểu đã đưa ra một bản kiến nghị yêu cầu Quốc Trưởng Bảo Đại tạm thời trao quyền cho Thủ Tướng Ngô Đình Diệm ổn định tình thế và triệu tập Quốc Dân Đại Hội trong vòng 6 tháng.
Ngày 26.9.1955, Thủ Tướng Ngô Đình Diệm thông báo cho Đại Sứ Reinhardt biết sẽ tổ chức trưng cầu dân ý để truất phế Bảo Đại vào ngày 23.10.1955 và biểu quyết hiến pháp vào ngày 27.11.1955.
Trong cuộc trưng cầu dân ý ngày 23.10.1955, có 5.838.907 cử tri đi bầu, 5.721.735 cử tri đồng ý truất phế Bảo Đại và suy tôn Thủ Tướng Ngô Đình Diệm lên làm Quốc Trưởng. Như vậy Bảo Đại đã bị truất phế đến hai lần!
TRANH LUẬN VỂ ĐẢNG CẦN LAO
Đại Tá Không Quân Edward Lansdale, người có nhiều kinh nghiệm chống loạn quân Cộng Sản Huk ở Philippines trong thập niên 1950s đã được chính phủ Hoa Kỳ cử cầm đầu Phái Bộ Quân Sự Saigon để giúp Việt Nam ổn định tình hình. Không có ông, chính phủ Ngô Đình Diệm khó bình định được các lực lượng giáo phái và thành lập chế độ Đệ Nhất Cộng Hòa. Ông được thăng lên Thiếu tướng.
Tướng Lansdale đã tranh luận rất gay gắt với ông Reinhardt, Đại Sứ Hoa Kỳ tại VNCH (1955 – 1957) về việc thành lập Đảng Cần Lao. Ông cho biết khi ông trình bày, mặt ông Đại Sứ có vẻ lạnh lùng. Sau khi ngập ngừng, ông Đại Sứ đã nhỏ nhẹ nói rằng một quyết định về chính sách của Hoa Kỳ đã được định đoạt rồi (a U.S. policy decision had been made). Người Mỹ chúng ta phải giúp đỡ những gì chúng ta có thể giúp được vào việc xây dựng một đảng quốc gia mạnh để ủng hộ ông Diệm. Vì ông Diệm nay là Tổng Thống được bầu, ông ấy cần có một đảng riêng của ông. Tướng Lansdale cho biết thêm: “Ông Reinhardt nói với tôi một cách cương quyết rằng quyết định về chính sách của Hoa Kỳ đã được ấn định và tôi phải hướng các hành động của tôi theo nó.”
Ông Lansdalle cho biết ông không tranh luận với các viên chức sứ quán nữa mà trở về Washington để trình bày vấn đề. Ông đã nói chuyện với hai ông John Foster Dulles, Bộ Trưởng Ngoại Giao, và Allen W. Dulles, Giám Đốc CIA, vì hai nhân vật này có tiếng nói trong quan hệ với Việt Nam. Họ đã có cái nhìn thân thiện về các quan điểm của ông, nhưng cho rằng quan điểm của ông quá xa vời và ảo tưởng (too visonary and idealistic).(03)
Trong báo cáo mang số 279 ngày 2.3.1959 gởi Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ, ông Elbridge Durbrow, Đại Sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam Cộng Hòa (1957 – 1961), nói rằng tổ chức Cần Lao đã gần như theo mô thức của một đảng Cộng Sản, với các chi bộ, cán bộ, v.v., và cũng có thể so sánh với Quốc Dân Đảng của Trung Hoa (Can Lao organization is based largely on the model of a Communist party, with cells, cadres, etc., and is also conparable to the Kuomintang).(04)
Đầu năm 1961, Tướng Edward Lansdale được Bộ Quốc Phòng cử trở lại Việt Nam. Ngày 17.1.1961 ông có làm một tờ phúc trình, trong đó ông nói rõ Đảng Cần Lao không phải là ý kiến của nhà Ngô; “trước tiên nó được đề xướng bởi Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ” để loại bỏ cộng sản ra khỏi đất nước (the CLP was not their idea; it “was originally promoted by the U.S. State Department” to rid the country of communists).(05)
Như vậy, Đảng Cần Lao đã được thành lập theo quyết định của Washington để giúp chính phủ Ngô Đình Diệm loại bỏ cộng sản.
KHI HOA KỲ ĐỔI GIỌNG
Như đã trình bày trên, Washington muốn ông Diệm thành lập tại miền Nam một chế độ gióng các chế độ chuyên chế của Tưởng Giới Thạch và Tưởng Kinh Quốc ở Đài Loan, của Park Chung Hee ở Nam Hàn, của Sukarno và Suharto ở Nam Đương và của Lý Quang Diệu ở Singapore để loại bỏ cộng sản khỏi đất nước (to rid the country of communists). Nhưng khi thấy Trung Quốc và Hà Nội chuẩn bị đánh chiếm miền Nam, Hoa Kỳ đề nghị ông Diệm cho Mỹ đổ quân vào miền Nam, nhưng ông Diệm từ chối. Hoa Kỳ liền bắt đầu đổi giọng.
Ngày 2.3.1959, Đại Sứ Durbrow gởi về Bộ Ngoại Giao một bản báo cáo mang số 279, dài 27 trang, phê rằng Đảng Cần Lao, gióng như Trung Hoa Quốc Dân Đảng, đã thiết lập một tổ chức cầm quyền theo khuôn mẫu của Cộng Sản. Ông liệt kê nhiều vụ bê bối và lạm quyền trong Đảng Cần Lao, đề nghị loại bỏ ông Nhu, đòi thực hiện dân chủ để được lòng dân và thắng cộng sản, và nói rằng nếu vị thế của ông Diệm không còn thích hợp, cần tìm một lãnh tụ khác để có thể hoàn thành mục tiêu của Hoa Kỳ.
Năm 1960 Đại Sứ Durbrow đã yểm trợ thành lập Khối Tự Do Tiến Bộ, thường được gọi là nhóm Caravelle, do ông Phan Khắc Sửu làm Trưởng Khối, để vận động thay thế ông Diệm.
Trước đây Đại Tá Lansdale là người chống thành lập Đảng Cần Lao, nhưng sau khi đọc các báo cáo của Đại Sứ Durbrow về Đảng Cần Lao và chế độ Ngô Đình Diệm, ông đã viết một giác thư (memorandum) dài đề ngày 20.9.1960 phân tích những báo cáo và đề nghị sai lầm của Đại Sứ Durbrow.(06) Lúc đó ông không biết Đại Sứ Durbrow đang thực hiện một sứ mạng mới là lật đổ chế độ Ngô Đình Diệm để đổ quân Mỹ vào miến Nam.
Một cuộc đảo chánh đã xảy ra ngày 11.11.1960, có nhiều thành phần của nhóm Caravelle tham dự. Cuộc đảo chánh thất bại. Hôm 4.12.1960 Đại Sứ Durbrow đã phải cho Luật sư Hoàng Cơ Thụy ngồi co gối trong thùng ngoại giao (valise diplomatique) để đưa ra khỏi Việt Nam.
Vì Đại Sứ Durbrow có nhiều bất đồng với chính phủ Ngô Đình Diệm và tai tiếng trong vụ đảo chánh ngày 11.11.1960, ngày 15.3.1961, Tổng Thống Kennedy đã quyết định cử ông Federick E. Nolting làm Đại Sứ Hoa Kỳ tại Sài Gòn thay thế Durbrow. Nhưng ngày 17.8.1963 Bộ Ngoại Giao đã cử ông Henry Cabot Lodge đến làm đại sứ tại Sài Gòn để tổ chức lật đổ và giết Tổng Thống Diệm.
Tóm lại, khi cần hình thành một chính phủ mạnh để loại bỏ cộng sản, Hoa Kỳ bảo ông Diệm phải hình thành một chế độ theo mô thức của Đài Loan, Nam Hàn, Nam Dương, Singapore lúc đó. Nhưg khi muốn loại bỏ ông Diệm để đổ quân vào, Hoa Kỳ đòi ông Diệm phải “thực thi dân chủ để được lòng dân và thắng cộng sản”. Miệng kẻ sang có gang có thép, nói xuôi nói ngược gì cũng được.
Bỏ ra ngoài “cuộc chiến” gay cấn do Mỹ tạo ra giữa phe phò Ngô và phe chống Ngô để lật đổ chế độ Ngô Đình Diệm mà hậu quả còn kéo dài đến ngày nay, chúng ta thấy lịch sử chế độ Đệ Nhất Cộng Hòa của Việt Nam có thể được tóm gọn lại trong một chương: “Hoa Kỳ đã xây dựng rồi phá sâp chế độ Ngô Đình Diệm như thế nào?” Đó là một chương bi thảm và là một kinh nghiệm tắm máu, nhưng người Việt đấu tranh cho đến nay vẫn chưa học được gì nhiều.
Tuần tới, chúng tôi sẽ nói về Kịch Bản Điều Cày trong chiến lược quay lại Việt Nam của Mỹ.
© Lữ Giang
© Đàn Chim Việt
Ghi chú:
1.- [William C. Bibbons, The U.S. Goverment and The Vietnam War, Part I, 1954 – 1960, tr. 267 – 269. NSC 5429 4 August 1954, FRUS 1952 – 1954, Vol XII, Phần 1, tr. 716 – 733. NSC 5429/1 12.8.1954, FRUS 1952-1954, Vol. XII, Phần 1, tr. 719 – 723].
2.- FRUS, 1955 – 1957, Vulume I, trang 359 – 360.
3.- Edward G. Lansdale, In the Midst of Wars, Fordham University Press, New York, 1991, tr.341 – 344.
4.- FRUS, 1958 – 1960, Vol. I, document 56, tr. 146.
5.- United States-Vietnam Relations, 1945 – 1967, Book 11, tr. 1 – 12.
6.- FRUS, 1958 – 1960, Vol. I, tr. 579 – 585.
Thưa,
Lịch sử ông Ngô đình Diệm, đúng là một chuyện…dài…
Chuyện dài được…phăng ra bởi các anh Giao Điểm, thím ba Minh Đức, và thầy lang…mắt hí…
Không kể cò mồi VC, bởi cò mồi VC chỉ biết…ngậm phân phun Ngô đình Diệm chưa biết cách…phăng.
Không có Ngô đình Diệm, không có VNCH.
Trong quá trình dành quyền độc lập từ tay Pháp, dựng nên VNCH tự do căn bãn, Ngô đình Diệm và chính phủ của ông ta phải chiến đấu với Mỹ, với Pháp, với các em đảng phái không cs, và kể cả cs…
Truất phế Bảo Đại, đá đít Nguyễn văn Hinh, dứt dây Bình Xuyên, trấn áp hoặc kêu gọi hợp tác Cao Đài, Hoà Hảo, các đảng phái…, gom miền Nam vào một mối, cho đời sống an vui, giáo dục lên đời, dân không đói, không tệ nạn xã hội lan tràn, cò mồi VC không có dịp …ngóc lên đi nói láo…
Rỏ ràng VNCH có được, không phải là chuyện…dể ăn như cơm sường, phải chiến đâu đến…tét óc.
Trong cái quá trình ổn định miền Nam VN này, ông Diệm và chính phủ của ông ta, không ít thì nhiều cũng…gây oán.
Bồi Tây oán
Con cháu Bảo Đại oán
Con cháu Bình Xuyên oán
Con cháu các đảng phái đối lập oán
Con cháu Ba Cụt oán
Con cháu các thầy chùa tu mà còn ham vui oán
Vân vân và vân vân…
Cho nên, mỗi khi lịch sử…Ngô đình Diệm lên diễn đàn, ngoại trừ cò mồi VC, Tiên Ngu lại gặp được các cái mặt…mẹt, các điệu…phăng về Ngô đình Diệm. Anh Tây này nói thế này, anh Mỹ kia nói thế kia, nhiều kiến thức…tuyệt mật được khoe ra, rất…kinh hoàng…
Có một điều các…phăng ta di mắt hí này quên rằng, đây là lịch sử cận đại, nhân chứng sống người Việt còn rất nhiều…
Phăng kiều lập lờ đánh lận con đen, ba phần thật, bảy phần …hư, láo, đâu được?
Xin được Merci Tiên Nhân nhá !
Người đâu chánh khí sáng choang,
Đất trời định rõ nghĩa Vàng phân minh !
Danh ngôn:
KHÔNG CÓ NGÔ ĐÌNH DIỆM KHÔNG CÓ VIỆT NAM CỘNG HÒA !
Tương lai sẽ có LẰNG TỔNG THỔNG NGÔ ĐÌNH DIỆM Ở SÀI GÒN !
Hà Nội lăng Hồ Chí Minh, Huế lăng vua Nguyễn, Sài Gòn lăng Ngô Đình Diệm !
Nhân dân Việt Nam tha hồ đi viếng lăng các vị cha già dân tộc !
Nhân dân thế giới tha hồ mơ mộng, sáng mai ngủ dậy thành dân Việt Nam !
Việt Nam là lương tâm nhân loại, trái tim loài người :-) ! Sung sướng quá xá !
Lịch sử ông Ngô đình Diệm, đúng là một chuyện…dài…
chính phủ của ông ta phải chiến đấu với Mỹ, với Pháp, với các em đảng phái không cs, và kể cả cs… (sic)
Ơ thế ông Diệm lưu vong ở xứ mô ? Ai đưa ông Diệm về nước chấp chánh ??
Ai hổ trợ tiền bac cho ông hoạt động ban đầu, nếu ko là … Mỹ !?
Ông thanh liên chính trực, trên răng dưới dế, gia đình không phải là tỷ phú, lấy gì để chi nhỉ ??? Trong khi đó Pháp nắm chặt tài chính, quân đội và ông chỉ có chức thủ tướng hão ?
Không Mỹ và các nhân sĩ + đảng phái quốc gia hổ trợ ban đầu thì ông tiêu tùng !
Nhưng rồi ông ăn cháo đá bát, tính chuyện độc tài gia đình trị, nên gây thù oán !
Cứ như ông và gia đình đừng quá tham vọng, thì anh em ông không bị thảm sát và đất nước không rơi vào tệ nạn độc tài quân phiệt sau đó !
Tiên Ngu chê mọi người mắt hí, chỉ có minh là MẮT TO NHƯ MẮT BÒ, NHƯNG ĐẦU ÓC BÃ ĐẬU, lý luận củ chuối củ khoai lang sùng !
Thần thánh hóa cái xác chết đã rã bèn hàng hơn nữa thế kỷ phỏng có ích gì !?
Chỉ có mấy anh catho dòng Chúa Cứu thế giờ này mới bắng nhằng làm trò thối vinh danh Diệm Nhu !
Nên nhớ các anh Chân Tín, Nguyễn Ngọc Lan cũng thuộc cánh này đấy nhé !
Chân Tín và Nguyễn Ngọc Lan sau này đã biết phản tỉnh phản kháng CS, còn mấy anh đàn em đàn cháu chưa học thuộc lòng bài học cũ hay sao nhỉ ?
Lịch sử đã sang trang đã lâu, đừng hòng phục hồi lại cái gọi là “tinh thần Ngô Đình Diệm”, cũng như vực dậy những của ươn của thối như đảng Cần Lao, thuyết Cần Lao Nhân vị bla bla bla.
Xưa bên Đàn Chim Việt Online có La Làng, wên La Giang, nay có Tiên Ngu MẮT BÒ ÓC HEO, la làng la xóm như heo bị chọc tiết mãi phát nhàm tai mọi người.
Lão Ngoan Đồng
Tiếp tục chủ trương triệt hạ quyền lực Bình xuyên, sau khi cải tổ Nội các (24-04-1955) có sự tham gia của Hòa hảo (Trung tướng Trấn văn Soái và ông Lương trọng Tường) và Cao đài (Thiếu tướng Nguyền thành Phương), ngày 25 tháng 4, 1955 Thủ tướng NĐD ra sắc lệnh cách chức Lai văn Sang, Tổng giam đốc CS Quốc gia. Như thế tức là tấn Bình xuyên vào vách tường. Cũng là lúc đặc sứ Collins vì quá bất mãn với Thủ tuớng NĐD nên đi về Washington để ráo riết vận động cho cả Chánh phủ Mỹ chuyển hướng 180 độ, tức là ‘’Diệm must go’’ cho kỳ được, và lần nầy ông thành công. Rõ ràng tòa Đại sứ Mỹ ở Sài Gòn đứng về phe Thực dân Pháp là tướng Ely, Bảy Viễn…hơn là phe Quốc gia của Thủ tướng NĐD.
Ba ngày sau là ngày 28-04-55, BX a) khai chiến, pháo kích vào dinh Đôc lập. Cùng một lúc, BĐ gửi điện tín b) triệu ông Diệm và tướng Tỵ qua Pháp để tường trình về tình hình trong nuớc và c) bổ nhiệm Thiếu tướng Nguyễn văn Vỹ, tư lệnh Ngự lâm quân Đalat làm Tổng tư lệnh quân đội Quốc gia VN thay thế tướng Nguyễn văn Hinh, được toàn quyền sử dụng mọi phuơng tiện cần thiết để giải quyết cuộc tranh chấp giữa thủ tướng Diệm và các giáo phái. Lưu ý: Ba sự kiên a,b, c ghi trên hoàn toàn ăn khớp với nhau. Cùng ăn khớp với vận động thành công của tướng Collins ở Wahington, ‘’Diệm must go’’.
Đặc biệt lưu ý đến chi tiết nầy: Thay thế tướng Hinh, tức là hoàn toàn phủ nhận quyền hành của Thủ tướng, coi chuyện Thủ tướng NĐD bổ nhiệm tướng Tỵ như ‘’ne pas’’. Như thế chẳng hóa ra là cất chức Thủ tướng rồi còn gì nữa? Chuyện triệu Thủ tướng qua Pháp, không với ai khác mà là với tướng Tỵ, vừa được thủ tướng bổ nhiệm Tổng tham mưu Quân đội Quôc gia VN. Đúng là một tiểu xảo chánh trị bất xứng.
Được lệnh của Quốc trưởng BĐ, Thủ tưởng Diệm đã khôn ngoan, tìm được một lực lượng vô song để đương đầu với Quốc trưởng, không còn là Quốc truởng của một nuớc, của Quôc dân nữa mà là đại diện cho một tâp đoàn Thưc dân rất hùng hậu. Lực lượng vô song nói ở đây là Quốc dân.
Một điều cần nói ở đây là khi Thủ tướng đi tìm một lực lượng vô song đó không phải là không có cố vấn của CLNVCM đảng, lúc đó là ai? Là Ngô đình Nhu, là Trần quốc Bữu, Trần trung Dung, Trần chánh Thành, có cả BS Bùi kiện Tín và ai ai nữa…cả nhóm Tinh thần, trong đó có Bs Huỳnh kim Hữu. Biết rằng tất cả những nhân vật nầy không một ai gia nhập Cần lao, nhưng đều chấp nhận chủ trương của ông Ngô đình Nhu và do ông Nhu chi phối theo đường hướng Cần lao của ông..
Vì đó mà Thủ tường NĐD cấp tốc triệu tập các Chánh đảng và Nhân sĩ Quốc gia, ngày hôm sau là ngày 29-04-1955, để xin ý kiến: Nên tuân lệnh Quốc trưởng BĐ triệu qua Pháp hay không? Như thế tức là muốn đặt Hội nghị trước một sự chọn lựa dứt khoát: Bảo Đại hay là Ngô đình Diệm ?
Ở đây tôi muốn nói đến tính cách đại diện bao quát của Hôi nghị, chưa bao giờ miền Nam có một Hôi nghị gồm đại diện của những 18 đoàn thể nếu không nói là chính đảng và có những 34 nhân sỉ tên tuổi. (3)
(3) 18 chánh đảng là: – Mặt trận Quốc gia Kháng chiến VN – VN Phục quốc hội – Thanh niên Quôc dân Xã VN –VN Dân chủ Xã hội – Phong trào tranh thủ Độc lập VN –Phụ nữ Quốc dân xã VN – VN Cần lao Nhân vị Cách mạng đảng – Tịnh độ Phật giáo đồ VN – Tổng Liên đoàn Lao công VN – Phong trào Dân chúng Liên hiệp VN – Phong trào Cách mạng Quốc gia – Tập đoàn Công dân – Nhóm Tinh thần – Xã hội Công giáo – Thanh niên Dân chủ VN –Cựu Chiến sĩ Kháng chiến VN – Nghiệp đoàn Ký giả VN – Hội tương trợ Đồng bào Nghệ Tỉnh /Bình. Rất tiếc là không còn đâu có danh sách 29 nhân sĩ. Trong số những nhân sĩ nầy tôi quen thân với BS Huỳnh kim Hữu và ông Huỳnh minh Y, bố vợ anh Huỳnh sanh Thông và anh Dư phước Long và năm ba nhân sĩ nữa, toàn là người Nam kỳ.
Như thế có thể khẳng định tính cách đại diện bao quát của dân miền Nam. Dù biết rằng có những đảng chánh trị chỉ có vài ba chục đảng viên và không có một cây súng trong tay để đánh Pháp và chống CS Việt minh. Tuy nhiên cũng được cả năm bảy đoàn thể chánh trị có thực lực, nghĩa là có cả ngàn nếu không nói là mấy chục ngàn đảng viên và có năm bảy ngàn cây súng. Đó là VN Dân xã đảng Hòa hảo do bí thư Nguyễn bảo Toàn (Nguyễn giác Ngộ) đại diện, VN Phục quốc hội Cao đài do đại tá Hồ hán Sơn (Nguyễn thành Phưong) đại diện và Mặt trân Quốc gia Kháng chiến VN do Nhị Lang (Trình minh Thế) đại diện và Tịnh độ cư sĩ do Đoàn trung Còn đại diện. Đặc biệt là có những đoàn thể thanh niên, phụ nữ và trí thức. Nói được là gần toàn dân miền Nam có đại diện chánh thức đến phó hội. Cũng có vài gương mặt Bắc kỳ di cư, nhưng thiết nghĩ không có đại diện cho di cư Bắc kỳ vì khi đó Bắc kỳ di cư chưa định cư. .
Ngày 29-04-1955, đúng10 giờ hôi nghị gồm đúng 52 đại diện cho 18 đảng phái và 34 nhân sĩ khai mạc tại phòng khánh tiết dinh Độc lập. Thủ tướng NĐD từ trên lầu đi xuống và có mấy lời: Cám ơn và nêu lý do mời đến hội, để rồi xin rút lui để tất cả hôi viên tự do thảo luận. Nói xong vài câu Thủ tướng NĐD bỏ lên lầu, không muốn ở lại, e có thể gây ảnh hưởng thế nầy hay thế nọ.
Hôi nghị bắt đầu làm việc ngay là bầu:
Chủ tọa đoàn: ông Nguyễn bảo Toàn, bí thư Dân xã đảng, Hòa hảo.
Thư ký: ông Phạm việt Tuyền, nhà báo.
Và họ đã nghiêm chỉnh làm việc.
(Sáng ngày hôm đó còn có 3 trái pháo kích BX bắn vào dinh Đôc lập, có một trái nổ ngay đúng lúc Hôi nghị bắt đầu làm việc)
Nhưng đang khi các hội viên yên lặng chăm chú đọc chương trình nghị sự, thì ông Nhi Lang đứng lên tuyên bố:
“Thưa quí vị, tôi được chỉ thị đòan thể chúng tôi là Mặt trận Quôc gia Kháng chiến VN đến đây gặp quí vị không phải đề nói chuyện về việc Thủ tuớng NĐD có bổn phận hay không bổn phận thi hành lệnh của Bảo Đại. Mà là trái lại, tôi xin thẳng thắn đặt vấn đề là đã đến lúc chúng ta cần trút bỏ quyền hành của ông Quốc trưởng vô dụng kia đi. Là vì ông ta đang làm một việc trái với nguyên tắc lãnh đạo quốc gia. Thử hỏi, thành phố Sài Gòn đang có biến, dân chúng đang xôn xao lo sợ, tại sao ông BĐ lại chọn ngay lúc nầy để bắt buộc Thú tướng phải bỏ nước sang bên Pháp xa xôi kia, để ‘’tham khảo ý kiến?’’ Tham khảo cái gỉ? Phải chăng đây là mưu kế để nhắm lật đổ Chánh phủ nầy? Vậy tôi xin tuyên bố dứt khoát, nếu quí vị bằng lòng thảo luận việc truất phế Bảo đại ngay bây giờ,thì tôi ở lại. Bằng không, tôi xin phép ra khỏi phòng hội nầy ngay!’’.
Lúc bấy giờ cả cử tọa sửng sốt hay bàng hoàng trước đề nghị quá táo bạo của Nhi Lang, cũng vừa lúc đại tá Hồ hán Sơn, đại diện tướng Cao đài Nguyễn thành Phương đứng lên và tuyên bố tiếp:
“Nhân danh Việt Nam Phục Quốc hội, chúng tôi đồng ý với mặt trận Quốc gia kháng chiến, yêu cầu quí vị đừng bận tâm tới lệnh triệu thỉnh vô lý của Bảo đại nữa, mà hãy đồng tâm làm một cuộc cách mạng, chấm dứt ngay vai trò của ông Quốc trưởng BĐ kia đi cho xong. Nếu ý kiến nầy không được hưởng ứng, tôi cũng xin rút lui ngay tức khắc!’’
Đến đây thì tòan thể cử tọa không còn rụt rè nữa, nhứt là khi chủ tọa đoàn Nguyễn bảo Toàn cũng đứng lên tuyên bố hoàn toàn ủng hộ sáng kiến của hai ông Nhị Lang và Hồ hán Sơn, nên đều hoan hô lên, trăm người như một, có người còn la lên đã đảo Bảo Đại và có người cởi giày ném vào mặt bức hình BĐ treo cao giữa phòng. Ông Vũ văn Mẫu, một giáo sư Bắc kỳ, với một nhân sĩ nữa chạy lại cồng kền Nhị lang lên vai và bảo đứng lên gỡ bức ảnh đi. Ông Nhị lang cực khổ lắm mới hạ đuợc bức ảnh đồ sộ của Quốc trưởng và ném xuống đất.
Sau mươi phút sôi nổi, ồn ào… hôi nghị ngồi lại để bầu ra một Ủy ban Cách mạng Quốc gia, gồm 3 nhân vật đầu não là Nguyễn bảo Toàn, Chủ tịch, Hồ hán Sơn, Phó chủ tich, Nhị lang làm Tổng thư ký.
Với sự đóng góp của nhiều cố vấn, một giờ sau Ủy ban đã thảo xong một bản Kiến nghị.
Và sau khi nghe Chủ tịch Nguyễn bảo Toàn đọc hai lần, tât cả hội viên là 52 người đều chấp nhận và ký tên.
Xong rồi thì các hôi viên yêu cầu Chủ tịch đi lên lầu mời Thủ tướng NĐD xuống để nghe kết quả của nghị hội.
Thủ tuớng NĐD xuống lầu, tất cả mọi người đều đứng lên, ông đứng trước cử tọa, mặt xẩm xuống, vẻ buồn buồn hơn là lo âu, bầu không khí bỗng chốc trở nên yên lặng lạ thường…
Chủ tịch Ủy ban vừa cảm động vừa quả quyết đọc lớn cho mọi người đều nghe:
Thay mặt cho toàn thể Hôi nghị, tôi xin trình Thủ tướng kết quả của Hôi nghị là bản Kiến nghị gồm 3 điểm nầy:
Kiến nghị:
1.- Truất phế Quôc trưởng Bảo đại
2.- Giải tán Chánh phủ Ngô đình Diệm
3.- Ủy nhiêm chi sĩ Ngô đình Diệm thành lập chánh phủ mới để trừng trị bọn phiến loạn Bình xuyên, thu hồi chủ quyền quốc gia, yêu cầu triệt thoái quân đội viễn chinh Pháp và tổ chức bầu cử quốc dân đại hội.
Làm ngày 29, tháng 04, 1955
Đại diện 18 chánh đảng và đoàn thể cùng 34 nhân sĩ ký tên:
Vừa nghe Truất phế Quốc trưởng BĐ, mọi người đều thấy mặt Thủ tướng đỏ lên rồi lần lần biến sắc. Ông hoàn toàn bị cú sốc. Nghe xong thấy ông lặng người, tay nhận lấy bản kiến nghị và cố gắng lấy lại bình tỉnh, hết sức chẫm rãi trả lời gần như từng chữ một: Xin quí ngài cho tôi… được có thì giờ… suy nghĩ kỹ… về vấn đề trọng đại nầy! Xin cám ơn quí ngài!
Sau đó các hội viên lần lượt êm lặng đến bắt tay từ giã Thủ tướng, thấy vẻ mặt ông âu lo rõ ràng…. lúc đó là 5 giờ chiều. Hôi nghị đã kết thúc và giải tán.
Đến đây thì cuộc Cách mạng kể như là xong và Thủ tướng Diệm bị đặt trước một sự đã rồi. Vốn Thủ tuớng NĐD chỉ muốn dẫn vào nhà một con tuấn mã để nhờ giúp qua suối, không dè nhìn lại là một con bạch hổ, ông không cỡi thì nó sẽ thịt ông, nhưng nếu ông dám leo lên lưng nó, thì chỉ một cái nhảy vọt nó đưa ông lên tới đĩnh núi cao vời vợi. Thật ra khi đến giai đoạn nầy Thủ tướng NĐD vẫn còn nghĩ đến một chế độ Quân chủ lập hiến, chưa nghĩ đến một chế độ Công hòa, cái đó là chắc. Thành ra khi biết chuyện Truất phế là sự đã rồi, ông không tái mặt làm sao được!
Chiều tối lại, lúc 8 giờ đài phát thanh Sài Gòn đưa tin cho toàn quốc và Thế giới biết ở miền Nam VN đã xẩy ra cuộc cách mạng Truất phế Quốc trưởng Bảo đại. Cùng một lúc Ủy ban Cách mạng Quốc gia kêu mời các nhân sĩ và đồng bào ngày hôm sau đến hội tại tòa Đô chánh Sài Gòn để nghe Ủy ban thuyết trình về biến cố lịch sử vừa xảy ra.
ĐỆ NHỨT CỘNG HÒA
của Miền Nam (1955-1963)
Huỳnh Văn Lang
(Bài nói chuyện ở Hội Tác giả VN Hải ngoại, ngày 08-11-2009)
Sau khi được bổ nhiệm, bất chấp lời can gián của ông Ngô đình Luyện ở Pháp và ông Ngô đình Nhu ở VN, Thủ tướng NĐD về Sài gòn ngày 26, cùng tháng 6, 1954. Tổng liên đoàn Lao công VN cổ động đón tiếp, nhưng số người đến phi trường TSN chưa đến 500. Bốn ngày sau Thù tướng bay ra Hà nội để xem xét tình hình và tiếp xúc chánh khách ngoài Bắc, để rồi trở về Sài gòn thành lập Nội các, ra mắt ngày 7 tháng 7, 1954: Thủ tướng kiêm bộ Quôc phòng và Nội vụ. Chánh phủ chưa kịp làm gì thì ngày 20 cùng tháng Hiệp định Genève ký kết giữa Pháp và Việt minh (VM) thoạt đến, toàn dân dở khóc dở cười, có hòa bình hay đúng hơn chì là đình chiến giữa hai phe, nhưng đất nuớc lại bị chia đôi. (1)
(1) Ngày 21-07-54, đang khi Tồng thống Eisenhower họp báo để giải thích hiệp định Genève cho quốc dân Mỹ, thì ngoài đường có một nhóm sinh viên VN biểu tình lên án các cường quốc chia đôi đất nước của họ. Hôm sau ở trước trụ sở Liên hiệp quốc (UN), New-york, cũng có một nhóm sinh viên VN biểu tình, đông hơn. Cả hai cuộc biểu tình đều do ĐVL, ĐTC & HVL tổ chức, hình HVL có lên báo, lên T. 55 năm sau nhìn lại…
Bao nhiêu vấn đề chánh trị xã hội cả văn hóa…đổ dồn về miền Nam với 36,000 quân viễn chinh Pháp và trào lưu Bắc kỳ di cư chạy giặc CS bắt đầu, người Pháp dự đóan là khoảng 60,000 người, Thủ tướng NĐD hy vọng 100, 000… không dè trào lưu chạy giặc CS bộc phát như thác lũ, quá sự tuởng tượng của mọi người, nghĩa là trong vòng 300 ngày do Hiệp định Genève qui định số người Bắc kỳ di cư lên trên 860,000. Thủ tướng vui bao nhiêu thì càng lo nhiều hơn nữa…
Khi về đến VN, tôi cảm thấy rõ ràng tình trạng quá yếu kém của chánh phủ NĐD cũng như uy tín của tân Thủ tướng quá thấp. Không thấy chánh phủ Bửu Lộc bàn giao lại cái gì, ngoài cái dinh Gia long và sở Nội dịch với năm bảy chiếc xe cũ kỹ, không có một tiểu đội canh gác. Thủ tướng kiêm bộ Quôc phòng, mà không có quân đội, bộ Nội vụ không có Công an Cảnh sát, trong lúc đô thành Sài gòn – Chợ lớn là Bình xuyên, miền Tây Nam kỳ lục tỉnh là Hòa hảo, miền Đông là Cao đài, quần chúng người Nam nghe nói đến NĐD, nhưng không biết NĐD là ai. Ngoài ra sau lưng tướng Ely, Cao ủy Pháp là cả một tập đoàn thực dân đang hôi quyền thế, hôi cả tài sản như buổi chợ chiều. Trong lúc người Mỹ mới nhảy vào chánh trường VN chưa có một chủ trương rõ ràng… Tắt một lời, xã hội miền Nam đang ở trong một tình trạng vô cùng hỗn mang gần như tuyệt vọng, vô phương cứu vãn. Dư luận Quốc tế cho chánh phủ NĐD không thọ quá 6 tháng.
Ưu tư số 1 của Thủ tuớng NĐD là phải nắm lấy quyền hành, là thủ tướng kiêm Quốc phòng, cho nên đầu tiên ông phải nắm quân đội. Tham mưu trưởng Nguyễn văn Hinh (vợ đầm tức nhiên là dân Pháp), cần phải thay thế. Và chính tướng Hinh lại khai chiến trước, ngày 09-09-54 chỉ trích Thủ tướng trên đài phát thanh Pháp Á do anh Phan Cao Phái (anh của chị Minh Châu bạn của người viết) quản lý và đòi cải tổ chánh phủ. Thủ tướng Diệm phản pháo ngay, ngày 11-09-54 chỉ thị tướng Hinh phải đi Pháp trong vòng 24 tiếng, gọi là để khảo sát tổ chức quân đội Pháp trong vòng 6 tuần. Tướng Hinh từ chối và vận dụng quân đội trong tay mình để làm loạn, muốn đảo chánh, cho 1 tiểu đội thiết giáp chạy chung quanh dinh Độc lập (mới được Cao ủy Ely giao trả tuần trước) vửa hăm dọa, vừa chửi bới, cùng một lúc cho đài phát thanh quân đội ra rả tố cáo chánh phủ nào là độc tài, nào là tham nhũng v,.v. (Những đêm đó tôi ngủ trong dinh Thủ tướng, sẵn sàng để Thủ tướng xử dụng như một thông dịch viên và đi đêm với CIA Mỹ, khi đại tá Landsdale từ Manila qua VN, đóng đô ở hộp đêm Ma Cabane, trước cửa vườn Tao đàn, cách dinh Thủ tướng một con đường. Đại tá Lansdale có nhiệm vụ giúp chánh phủ NĐD ổn định tính hình). Nội các NĐD sắp sụp đổ đến nơi, vì ngày 20-09-54, 9 trên 18 bộ trưởng yếu bóng vía đệ đơn từ chức. Nên lưu ý là cuộc khủng hỏang nầy xảy ra đúng lúc cuộc Bắc kỳ di cư bộc phát như lũ lụt sông Hồng, CS Hà nội chận đường, đe dọa, bắt cóc, thủ tiêu…vẫn không be nổi.
Nhưng với sự hợp tác chặt chẽ giữa CIA và tòa Đại sứ Mỹ, Thủ tuớng NĐD giải quyết được cuộc khủng hoảng do tướng Nguyễn văn Hinh gây ra, nhưng không phải là không đổ mồ hôi hột: đại sứ Heath cho tướng Hinh biết là nếu có đảo chánh trong tình thế nầy thì Mỹ sẽ cúp viện trợ quân sự ngay, đang khi đại tá Lansdale tìm cách tách tuớng Hinh ra khỏi tham mưu của ông ta là 2 nhơn viên phòng nhì của Pháp, Lansdale biếu hai sĩ quan nầy hai vé máy bay đi Manila du hí năm ngày.
Qua tháng sau, 1954 thủ tướng NĐD cất chức tướng Hinh và bổ nhiệm tướng Lê văn Tỵ lên thay. (Cũng là lúc thủ tướng NĐD gửi tôi qua bộ Tài chánh có công tác khác, nên những chuyện sau đây tôi không phải là chứng nhân, nhưng biết được rõ ràng.)
(a) Tiền.
Cuộc khủng hoảng Nguyễn văn Hinh giải quyết chưa xong hay gần xong (10-10-54) thì thủ tướng NĐD gửi tôi qua bộ Tài chánh để giúp bộ trưởng Trần hữu Phuơng, cũng là bạn thân của tôi từ khi còn ở Paris, làm Công cán ủy viên, để hằng ngày theo dõi diễn tiến Hiệp định Paris, mới hợp lại để thay thế Hiệp ước Pau, cũng có nghĩa là phủ định tất cả những ký kết của Hiệp ước nầy. Nhờ đường lối dứt khoát của thủ tướng Mendès-France như ở Hội nghị Genève (20-07-1954) , trong một thời gian kỷ lục hôi nghị Paris kết thúc, ký kết giữa 4 nước đêm 30 tháng 12, 1954: Pháp nhìn nhận toàn vẹn chủ quyền tài chánh và tiền tệ (hối đoái) của 3 nước Việt-Miên-Lào và cho thi hành việc bàn giao ngay trong vòng 3 ngày, tức là ngày 02-01-1955.
Từ rày viện trợ quân sự, kinh tế, nhân đạo của Mỹ và các nước sẽ đi thẳng vào tay VN, không phải qua tay Pháp nữa. Nhờ theo dõi diễn tiến của hội nghị Paris rất sát– ngày 23 hay 24 tháng 12-54, bộ Tài chánh nhận được điện tín của phái đoàn VN do ông Duơng tấn Tài cầm đầu, đại khái “hoàn toàn thắng lợi và sẽ kết thúc trong vòng 7 ngày’’, và ông bộ trưởng Tài chánh dành cho tôi cái danh dự được mang điện tín nầy vào trình Thủ tướng, cùng giải thích cho Thủ tướng biết rõ những kết quả tốt đẹp của Hiệp định Tài chánh & Tiền tệ ở Paris) – nên trước đó năm bảy ngày bộ Tài chánh, do đề nghị của tôi đã giữ lại đuợc một ngân phiếu 15 triệu đô của bộ Ngọai giao Mỹ viện trợ chuơng trình di cư Bắc kỳ, chờ qua mươi ngày sau bỏ vào trương mục VN ở một ngân hàng Mỹ bộ Tài chánh tự do chọn lấy, hơn là phải bỏ vào trương mục VN ở Pháp quốc Ngân hàng (Banque de France) như trước kia.. Độc lập tài chánh và nhứt là tiền tệ (hối đoái) là từ đây. Từ đây chánh phủ VN được toàn quyền tổ chức cũng như quản lý tài chánh và tiền tệ của mình.
Trước đây Pháp đã viện trợ cho các giáo phái xây dựng lực lượng quân sự tất cả trên dưới 20 ngàn quân, không phải chỉ có khí giới thôi mà còn có một số tiền mặt khá quan trọng khác nữa. Từ đầu năm 1955, Pháp sẽ ngưng viện trợ và các giáo phái cần viện trợ phải đến với chánh phủ NĐD. Chính yếu tố tiền ở đây, dù không phải là yếu tố duy nhứt, nhưng là yếu tố quan trọng nhứt đã định đoạt lấy thái độ các giáo phái đối với chánh phủ NĐD và giúp chánh phủ NĐD thống nhứt quân đội quốc gia VN, chấm dứt tình trạng sứ quân do thực dân Pháp cấu tạo từ 9 năm qua.(2)
(2) Ngày 14-01, đại tá Ng văn Huệ, tham mưu truởng của tuớng Trần văn Sóai, Hòa hảo đem 3,500 về với quân đội quốc gia. Ngày 13-02-55 tuớng Trinh minh Thế, Lực lượng Kháng chiến Liên Minh Quốc gia Cao đài dẫn 5,000 quân về với thủ tướng NĐD. Ngày 10-03-55 Thiếu tá Nguyễn văn Đầy, Lực lượng Hòa hảo Quốc gia đem 5,000 quân và ngày 31 cùng tháng tướng Nguyễn thành Phuơng, Tổng tư lệnh Quân đội Cao đài đem toàn quân lực của mình về theo thủ tướng NĐD. Tướng Nguyễn giác Ngộ, Lưc lượng Dân xã Hòa hảo, từ 23 tháng 2 đã hứa đem 8,000 quân về, nhưng phải đợi qua tháng 5, khi thủ tướng NĐD dẹp xong lực lượng BX mới chịu thi hành lời hứa.
Một số người đã từng sống ở miền Nam nhưng có cái nhìn tiêu cực về cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm theo kiểu “Bụt nhà không thiêng” hay vì đã nuốt phải bả tuyên truyền của CSVN?
LM Nguyễn Văn Khải (DCCT Thái Hà) là người sinh trưởng và giáo dục dưới mái trường XHCNVN, nhưng có cái nhìn về Tổng Thống Diệm nhân ngày lễ giỗ 2.11.2014 tại Hoà Lan và ông đã so sánh như sau:
Trước nhất nói về ông Ngô Đình Diệm. Tôi là người sinh trưởng và sống ở miền Bắc, nhưng nhờ đọc sách về lịch sử nhiều và thấy như sau:
- Ông Ngô Đình Diệm là một bậc học thức uyên thâm xuất thân từ dòng dõi quan quyền và gia giáo đạo đức. Ông được đào tạo để làm quan và đã làm quan rất sớm khi mới 20 tuổi đã là Tri Huyện, năm 32 tuổi đã là một thượng thư trẻ nhất, tương đương với một vị Bộ Trưởng bây giờ.
- Ông yêu nước thương dân vì khi làm quan ông rất thành công mở mang chỉnh đốn những nơi nào ông được bổ nhiệm đến.
- Ông sống thanh đạm không có bồ bịch hay vợ con. Ông sống rất gương mẫu và đạo đức.
- Ông rất có tinh thần tự cường dân tộc. v. v…
Nói chung, sách vở của cộng sản chỉ giỏi vu cáo cho ông những cái xấu xa nhưng mà chẳng có cái bằng chứng nào cả.
Còn ông Hồ Chí Minh thì sao???
- Mặc dù chế độ cộng sản họ tự tôn ông lên hàng thần thánh, vĩ nhân, học thức, cứu nước v.v… Nhưng nay nó như là cái tượng tô vôi theo dòng thời gian đã bị trời mưa nắng gió giờ lòi ra những cái xấu loang lổ như:
- Đi đến đâu thì có vợ ở đấy, còn bồ thì vô số kể. (Sách tầu sách tây hình ảnh ghi đầy đủ)
- Con rơi con rớt, giết vợ, giết bồ đủ thứ.
- Lừa đảo nhân dân bán nước cho ngoại bang có bằng chứng hằn hoi.
- Chẳng có bằng cấp chỉ giỏi lừa đảo, viết tiếng việt thì chính tả sai lên sai xuống, bằng chứng còn rõ ràng.
- Bất hiếu với tổ tiên thờ tàu hơn thờ cha mẹ.
Tôi chỉ nói sơ sơ thế thôi chứ thống kê ra nữa thì chỉ thêm thừa và bẩn tai qúy vị.
ông tổng thống NGÔ DÌNH DIỆM CHẾT theo tôi nghỉ có nhiều nguyên nhân. nguyen nhân chính là do tư tưởng tự cao tự dại của chính quyền mỷ trong thời diểm dó : say men chiến thắng kết thúc dệ nhị thế chiến bằng hỏa lực -bom nguyên tử .việt nam lúc dó dân số rất ít,da số mù chử,chính quyền mỷ xem họ như dân da dỏ thiểu số ở nam mỷ. hù một cái là chạy mất tiêu chẳng cần dánh dấm gì cả.chỉ cần một tổng thống bù nhìn -NGHE NÓI VÀ LÀM THEO NGỦ GIÁC DÀI LÀ OK THÔI.
nguyên nhân thứ hai là sắc luật 10/59 .xử tử người việt nam theo cộng sản luật thì nói rỏ – nhửng tên cộng sản nằm vùng không tuân thủ hiệp dịnh zeneve.không chịu tập kết ra bắc ở lại hoạt dộng bí mật phá hoại chính quyền quốc gia.
-khi lệnh có hiệu lục thi hánh thì chỉ có dân lành bị giết oan chỉ cần một ít tài liệu vất vào nhà hay chôn ngoài vườn khi quân dội quốc gia khám phá là coi như xong .một thanh niên bị giết .số bạn bè của họ ( người chết oan ) căm phẩn cộng sản nằm vùng tối dến chui ra rỉ tai là tất cả dều tham gia phong trào giải phóng miền nam việt nam .cán bộ công dân vụ bị sát hại dể trả thù từng bước co cụm giải phóng miền nam làm chủ nông thôn.dưa quân dội quốc gia dang từ thế chủ dộng dánh cộng sản nằm vùng trở thành thế bị dộng chôn mình trong các công sự ,dồn bót và khi cộng sản tấn công thì chỉ có chết
nguyên nhân thứ ba ./ tinh thần tự tôn dân tộc và tính tình thẳng thắn và cách dánh cộng sản theo kiểu việt nam không phù hợp với cách suy nghỉ của chính quyền mỷ ( mà một số người dả nói – mỷ thua vì không hiểu biết gì về việt nam ).dả làm cho chính quyền mỷ tức giận dưa dến lật dổ và sát hại gia dình họ ngô.biến bạn thành tay sai thành công chính quyền mỷ nâng ly chúc mừng chiến thắng nở như hoa .cười và khóc thường dối xứng với nhau qua một trục thời gian .30/04/1975 ngày kết thúc cuộc chiến việt nam với hơn năm mươi ngàn thanh niên mỷ ra di và một hình ảnh xấu xí về người mỷ bại trận ở việt nam ( hội chứng việt nam).
dó là chuyện của quá khứ còn chuyện hiện tại và tương lai người mỷ ở irac và ,afganistan thì sao ?
các bạn việt kiều hải ngoại có suy nghỉ về số phận mình nơi dất mỷ hay không ?biết ra sao ngày mai,…….biết ra sao ngày mai….. .
- các ban vui thì BÙI TÍN buồn và các bạn buồn thì búi tín vui .cia có bao giờ nghỉ rằng PHẠM XUÂN ẨN lại là diệp viên thượng dẳng của hà nội ? nhưng PHẠM XUÂN ẨN thì hoạt dộng vì nước việt nam còn BÙI TÍN thì hoạt dộng cho chủ nghỉa MACLENIN
Thấy…thương quá…
Tiếng Việt viết chưa rành mà cũng lên lớp dạy…người Việt.
Vậy thôi viết tiếng Tàu mẹ nó đi…
Mỹ chết 58 ngàn, còn quân ta, quân Tàu…khoẽ re?
Mỹ bại trận ở VN rồi nó bại trân luôn ở Tàu? Ở VN nó bại 17 triệu lon cô ca cô la một ngày, qua Tàu nó bại đến 1 tỉ lon?
Luật 10/59 xử tử tất cả người Việt Nam theo cs, báo chí VN thời đó, báo chí Mỹ, báo chí thế giớ tự do…nín thinh? Thành ra chỉ có văn than với các anh cò mồi Cộng sản biết tin ngoài ra…chẳng có ai biết, bị Ngô đình Diệm qua mặt vù vù?
Tương lai của Mỹ là bại trận ở Iraq, Afghan, Hồi giáo Ả Rập sẽ…gãi phóng nước Mỹ, Việt kiều Mỹ là phải lo…tâu na dơ bòn một lần nữa?
Tiên Ngu chắc phải tôn văn thân này lên làm…má quá. Má dạy quá xá hay…
Thích xỏ lá nói
.
“…..Mỹ đã lũng đoạn chính trường miền Nam, xúi đảo chánh và giết chết ông Diệm, sau đó Mỹ đổ quân ào ạt vào Việt Nam, mở rộng và điều khiển chiến tranh.
Sau khi bắt tay làm ăn (kinh tế) được với TQ thì thì Mỹ bán đứng VNCH, buộc ông Thiệu phải ký HĐ Paris ngày 27.1.1973.
Suy từ những điểm này thì câu; “Hoa Kỳ đề nghị ông Diệm cho Mỹ đổ quân vào miền Nam, nhưng ông Diệm từ chối , vì thế Mỹ xúi đảo chánh và giết ông Diệm là điều có thật 100%.
(hết trích dẫn)
Gớm giọng phường xỏ lá ba que y như nhà sử gia thứ thiệt
Không có Mỹ đổ quân vào cứu miền nam thì phường ba que xỏ lá không có cám mà ăn
Chào bác “Lichsu”!
Vì viết không bỏ dấu nên tôi không biết nick của Bác là “Lịchsự” hay “lịchsử”? Tuy nhiên, văn phong của Bác cho thấy; “chẳng lịch sự” mà cũng “không lịch sử” chút nào!
Xin Bác cho biết, tôi đã nói sai ở điểm nào?
- “Mỹ đã lũng đoạn chính trường miền Nam, xúi đảo chánh và giết chết ông Diệm, sau đó Mỹ đổ quân ào ạt vào Việt Nam, mở rộng và điều khiển chiến tranh.” đúng hay sai?
- “ Sau khi bắt tay làm ăn (kinh tế) được với TQ (năm 1972) thì thì Mỹ bán đứng VNCH, buộc ông Thiệu phải ký HĐ Paris ngày 27.1.1973” sai hay đúng?
Từ đó suy ra thì câu; “Hoa Kỳ đề nghị ông Diệm cho Mỹ đổ quân vào miền Nam, nhưng ông Diệm từ chối, vì thế Mỹ xúi đảo chánh và giết ông Diệm là điều có thật 100%“, cũng là điều dễ hiểu, Bác có quyền phản biện với lời lẽ ôn hoà và lịch sự cơ mà!
Sao Bác không dùng bộ trí não thông minh (trời cho) của mình để suy nghĩ, tìm hiểu qua những diễn biến ở miền Nam (VNCH) từ 1954 cho đến 1975 để thấy rõ vấn đề?
Việc gì mà phải bức bối, gay gắt một cách phi lý; “Gớm giọng phường xỏ lá ba que y như nhà sử gia thứ thiệt“?
Bác viết: “Không có Mỹ đổ quân vào cứu miền nam thì phường ba que xỏ lá không có cám mà ăn” (?).
Chuyện đã rõ ràng như thế mà Bác vẫn không mở mắt ra được hay sao?
Nếu không có cuộc đảo chánh ngày 1.11.1963 và ông Diệm không bị giết, thì chính trường miền Nam không bị bỏ ngỏ 4 năm dài, không có những cuộc “đảnh cháo” chỉnh lý liên miên, khiến xã hội xáo trộn, miền Nam như rắn không đầu, vô chính phủ.
“Miền Trung” do Thích Trí Quang hô hào biểu tình, đem bàn thờ Phật xuống đường gây ra những “Biến động” khủng khiếp, những chiến đoàn Nguyễn Đại thức (Phật tử) và những tổ chức thân cộng hoạt động ráo riết làm tê liệt chính quyền VNCH ở đó! (xin đọc “Biến Động Miền Trung”)
Ai đã cố tình gây ra bối cảnh đó, nếu không là Mỹ?
- Mỹ đã xuí giục, bỏ tiền mua chuộc nhóm đảo chánh!
- Mỹ đã xúi giục, bao che Thích Trí Quang trong toà Đại sứ Mỹ (ở Sài Gòn) khi chính quyền VNCH lùng bắt!
Tướng tá mải lo đảo chánh thì chiến trường bị bỏ ngõ , CS-BV lợi dụng thời cơ ồ ào xua quân từ Bác vào Nam. Mỹ tạo cớ để đổ quân vào VN, thế là chiến tranh mở rộng, dân tình chết chóc, đất nước tan hoang.
Hu hu hu! Nhờ Mỹ đổ quân vào “cứu” miền Nam mà Bác có miếng ăn đấy!
Miếng ăn trộn với máu xương của nhân dân miền Nam, Bác “nuốt” có sướng miệng không? Và ai là kẻ ” ba que xỏ lá ” thì đã lồ lộ ra đấy?
Mỹ ( tạm) bỏ đi, rồi Mỹ trở lại…
Trong lúc Mỹ vắng bóng, cộng phỉ tha hồ cướp vét Miền Nam…
Mà sao người dân vưỡn gặm củ mì, nhai bo rã họng, nhẩy…
Mỹ nó trở lại vì thương dân Bắc Kỳ bị đọa đầy; rồi một ngày cắt
tiết con chó dẫn đường cộng phỉ chúng bay ( trừ khi… trừ khi
chúng bay biết nhờ anh DâM TiêN xin Mỹ tha tội hỗn láo cho…)
Nói người ta thì hãy nhìn lại mình, không có LX-Trung cộng giúp đở, thì miền bắc quả thật không có CÁM (đúng nghĩa) mà ăn đó bạn ạ.
40 năm sau khi ngưng tiếng súng, đảng vẫn còn đi khắp thế giới, ca bài con cá nó sống vì nước, CHXHCNVN sống nhờ lòng thương của thế giới,..ông đi qua, bà đi lại, xin giúp đở dùm. Thế mà vẫn còn mở miệng ra được, nhục thật !
Nếu Liên Xô và Tàu Cộng không dúi AK47 hay hỏa tiển SA7, AT3 hay chiến xa T54, T59 thì bộ đội anh hùng ta sẽ dùng hàm răng cải mà mà cắn . Nếu không có gạo và lương khô của Tàu cộng thì lảnh đạo ta và bộ đội nhân dân anh hùng của ta đớp Shi…t lia chia
Thương cưng quá Lichsu ui , Khà khà khà
Ở trên là tôi nói về Mỹ đổ quân vào VN mà nick “Lichsu” nói là; “Không có Mỹ đổ quân vào cứu miền nam thì phường ba que xỏ lá không có cám mà ăn” (sic).
Bác ABC và Lamson72 nói về “Liên Xô và Tàu Cộng” “giúp đỡ” miền bắc. Nhân tiện tôi nói luôn với nick “Lichsu” như sau;
Cho đến nay nhân dân VN không hề biết rằng, trong khi ông Hồ Chí Minh và đảng CSVN xô đẩy thanh niên vào miền Nam và hô hào “Chống Mỹ cứu nuớc”, thì chính họ đã rước trên 30 vạn quân TQ và hàng ngàn cố vấn, chuyên viên kỹ thuật Liên Xô vào miền bắc!
Trung Quốc đã gửi 320.000 quân đến giúp Bắc Việt trong giai đoạn 1965-68,
Trung Quốc và Những cuộc Chiến tranh Việt Nam, 1950 -1975
Mỹ đổ quân vào miền Nam đem theo cuộc sống vật chất khá dồi dào, nâng cao đời sống văn minh cho nhân dân.
Còn miền bắc thì thì LX và Trung cộng (TC) mang toàn vũ khí đạn dược để giết người. Họ dồn mọi nỗ lực xâm chiếm miền Nam, do vậy cuộc sống của nhân dân miền bắc thì vô cùng cơ cực!
Không chỉ như bác DâM TiêN says: “người dân vưỡn gặm củ mì, nhai bo rã họng, Bắc Kỳ bị đọa đầy;” mà còn:
Một năm 2 mét vải thô
Che được bác Hồ thì vú lòi ra
Ở trên che được nhũ hoa
Thì ở phía dưới lòi ra bác Hồ
Hàng triệu thanh niên miền Bắc đã bị “sinh bắc tử Nam”, họ chết, hi sinh vì cái gì và cho ai?
Lê Duẩn đã từng tuyên bố; “Ta đánh Mỹ là đánh cả cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc, cho các nước xã hội chủ nghĩa“.
“Cũng may” là Mỹ bỏ cuộc vào tháng 4/1975 khiến cho cuộc chiến tranh xâm lược miền Nam của CSVN đã kết thúc với phần thắng về phe CSVN. Nhưng nó đã giết chết gần 5 triệu người VN, gây cho đất nước tan hoang xơ xác!
Nếu cuộc chiến còn kéo dài thì nhân dân VN kể cả hai miền còn phải vô cùng cơ cực, chết chóc, vì CSVN đã vâng lệnh Mao Trạch Đông, quyết tâm “đánh Mỹ đến người Việt Nam cuối cùng”.
Nick “Lichsu” và các Bác nghĩ thế nào?
CSVN và Trung Cộng là thứ “mấy que xỏ lá”?
Tượng Lenin cha của thằng Việt gian Hồ chí Minh bị kéo đổ nè thằng dư lợn viên đần độn , bẩn thỉu trong chuồng lợn Việt cộng :
Hồ chí Minh: “ Người là cha, là thày, là đồng chí và cố vấn của chúng ta …”
Thêm tượng Lenin ở Ukraine bị kéo đổ
BBC- 23 tháng 2 2014
Trong hai ngày biểu tình 21-22/02/2014, phe đối lập chống chính quyền của Tổng thống vừa bị phế truất Viktor Yanukovych đã kéo đổ thêm tượng Lenin, lãnh tụ cách mạng cộng sản Nga.
Có ít nhất ba pho tượng Lenin nữa ngoài Kiev đã bị kéo đổ và đập phá tại Bila Tserkva, Khmelnitsky và Zhytomyr.
Các trang mạng đang đăng tải nhiều đoạn video cho thấy đêm 21 sang ngày 22/2, người dân Zhytomyr đã kéo đổ tượng Lenin ở trung tâm thành phố.
Còn tại hai nơi kia, tượng Lenin, biểu tượng của Liên Xô một thời bị kéo đổ giữa ban ngày.
Hôm Chủ nhật 8/12, một nhóm người biểu tinh đã dùng dây và thanh sắt kéo đổ bức tượng Lenin tại Đại lộ Shevchenko ở Kiev. Cho tới tận tối muộn, họ vẫn tiếp tục dùng búa đập tượng.
Tượng đài lãnh tụ Cách mạng Nga Vladimir Iliytch Lenin được coi như biểu tượng cho quan hệ của Ukraine với nước Nga và thời kỳ Xô viết.
Những người tham gia biểu tình hô vang ‘Vinh quang cho Ukraine’ khi đập tan bức tượng Lenin to đẹp nhất thủ đô Kiev này.
“Nhìn chung, đa số không phân biệt được sự khác biệt giữa sử liệu (historic document) với thông tin (information), tin đồn (rumour), quan điểm, (opinion)… Tệ hơn nữa, một số còn coi những thứ người này nhổ ra người kia liếm lại đều là “sử liệu” và trích dẫn búa xua! VỌNG NGỮ đã trở thành “con đường giải thoát” …”
Tui chịu câu này của ông LG quá!
Lũ súc sanh Giao Điếm thì đứa này ỉa ra, đứa khác bốc ăn ngày này qua ngày khác …
Giao Điếm ngậm cứt phun người là vậy!
Cãm ơn ông LG.
Đọc thấy …
KINH KHIẾP QUÁ
Đọc còm …
KHINH KHIẾP QUÁ :-( !
Nghĩ lại …
THẤY ĐÚNG GỚM :-) !
TRONG NHIỀU TRƯỜNG HỢP …
“THỦ DÂM CHÍNH TRỊ” LUNG TUNG :-)) !!!
“Nhưng khi thấy Trung Quốc và Hà Nội chuẩn bị đánh chiếm miền Nam, Hoa Kỳ đề nghị ông Diệm cho Mỹ đổ quân vào miền Nam, nhưng ông Diệm từ chối. Hoa Kỳ liền bắt đầu đổi giọng “.Tác giả: Lữ Giang
Trường Giang (nguồn Christian Science Monitor) : Người em Robert Kennedy vào năm 1964 từng nói “JFK chưa bao giờ nghĩ chuyện rút quân ra khỏi VN và đinh ninh quân đội Mỹ cần hiện diện ở nam VN để ngăn chận đà bành trướng của Liên Xô”.
Vào năm 1964 người em Robert Kennedy đã từng nói như thế, và họ thực sự muốn đổ quân vào VN để “để ngăn chận đà bành trướng của Liên Xô”.
(Lữ Giang) “Nhưng khi thấy Trung Quốc và Hà Nội chuẩn bị đánh chiếm miền Nam, Hoa Kỳ đề nghị ông Diệm cho Mỹ đổ quân vào miền Nam, nhưng ông Diệm từ chối. Hoa Kỳ liền bắt đầu đổi giọng
Vì ông Diệm chủ trương bảo vệ chủ quyền, không để cho ngoại bang “nắm đầu”, ông từ chối không để cho Mỹ đổ quân vào VN, vì thế mà “Mỹ bắt đầu đổi giọng“, bịa đặt vu khống cho ông Diệm độc tài, kỳ thị Phật giáo để xúi dục Thích Trí Quang và nhóm tướng tá phản loạn đứng lên đảo chánh và sát hại ông Diệm. (Nhưng JFK đã bị ám sát chỉ 3 tuần sau khi ông Diệm bị giết)!
Rõ ràng; Ông Diệm bị giết chỉ vì “Không đồng ý để Mỹ đổ quân vào VN” là điều có thật!
Nhưng rồi Mỹ cũng rút quân khỏi VN qua HĐ-Paris 27.01.1973 khi đã “bắt tay” làm ăn buôn bán được với TQ, cái đích “quyền lợi” mà Mỹ đã đạt được.
Nay Mỹ muốn trở lại VN với tư cách là “Một nước VN thống nhất”, thay vì trước kia chỉ 1/2 nước VN (VNCH).
Nước cờ của Mỹ là thế, bỏ con XE “nắm” con TƯỚNG? (bỏ 1/2 để “ôm” trọn 1/1), vừa chấm dứt được chiến tranh, vừa đạt được cái đích đã nhắm, VN (thống nhất) sẽ là “thành trì vững chắc” ở Á Đông?
*** Tháng 11-1995 khi gặp gỡ cựu bộ trưởng quốc phòng Mỹ McNamara trong một hội thảo rút các bài học về trận chiến tranh , Võ Nguyên giáp và một số đồng đã lập luận rằng chính sách của chính quyền John F. Kennedy về Việt Nam đã sai lầm đưa đến thất bại. Ngô Đình Diệm, theo họ, là một người quốc gia, ông không bao giờ cho phép người Mỹ nắm quyền chỉ đạo trận chiến tranh, đưa cả Hoa Kỳ và đồng minh Sài Gòn không may đến sự bại trận tốn kém.
*** Bùi Tín- cựu Đại Tá Quân đội Nhân dân Việt Nam, phó Tổng biên tập báo Nhân Dân – : Tôi cho rằng ông Diệm là một nhân vật chính trị đặc sắc, có lòng yêu nước sâu sắc, có tính cách cương trực thanh liêm, nếp sống đạm bạc giản dị.
Giờ đây chúng ta đã có những bằng chứng về lập trường của ông Ngô Đình Diệm: chống thực dân Pháp, giành lại quyền nội trị đầy đủ, không muốn Hoa kỳ can thiệp sâu, chống lại việc ồ ạt đưa quân chiến đấu Mỹ và nước ngoài vào.
Ông đã phải trả giá bằng cả sinh mạng mình cho lập trường dân tộc ấy.
Chiên đẻ không tệ như chó đẻ, vì chiên đẻ thì nó mở mắt ngay, nhận ra sụ sống và đứng trên chân của mình.
Còn chó đẻ cả hơn mười ngày sau mới mở được mắt, nhưng cũng có con đui luôn không mở được mắt, vì thế mà chúng không phân biệt được thế nào là châm lửa đốt, là nướng, là tự thiêu, là bị thiêu, vì thế mới có Đốt sỉ, Lòi sỉ, Nắn sỉ.
Đây có lẽ là lần đầu tiên bài của Lữ Giang đăng trên ĐCV, tôi cố gắng đọc bài này nhưng thú thực chẳng hiểu gì mấy, tác giả đưa ra những tiêu đề quá lớn: Mặt trái lịch sử mà khi đọc vào thì y như một trận hỏa mù mặc dù ông nói đã đọc hàng ngàn trang tài liệu giải mật
Đến phần góp ý của ông Lại Mạnh Cường tuy rât công phu dài dòng nhưng cũng rất khó hiểu chẳng thua gì bài chủ
Dear Khó hiểu,
Ai cũng hiểu chỉ có …
MỘT NGƯỜI KHÓ HIỂU
Để giờ chơi
MANG ĐẾN LẠI MANG VỀ
Just Kidding :-) !
MEA CUPEA, MEA MAXIMA CUPEA
Lực bất tòng tâm, đành tạ lỗi nơi đây :-( !
Muốn hiểu bài viết của ông Lữ Giang thì phải theo dõi lịch sử và đọc nhiều tài liệu khác.
Tóm lại, phải quan tâm theo dõi những diễn biến đã xảy ra ở miền Nam, hiểu biết về lịch sử, thì mới hiểu tiếp được những giải mã.
Qua những giải mã cho thấy, Mỹ và Pháp đã muốn “hất” ông Diệm ngay từ đầu, họ chỉ muốn một chính quyền mà họ có thể điều khiển được. Khi muốn “diệt” ông Diệm, họ đã dùng đủ mọi thủ đoạn, bất kể đến lương tâm và sẵn sàng đổi trắng thành đen!
Ví dụ; Đảng Cần Lao là do anh em Ngô Đình Diệm và Ngô Đình Nhu thành lập vào cuối năm 1954 tại Sài Gòn dựa trên chủ thuyết chính trị Nhân vị (Personalism) của triết gia người Pháp Emmanuel Mounier. (Wikipedia)
Theo chủ nghĩa Nhân vị đó thì mục đích là đạt đến “Tam Nhân”, gồm: Tương quan cá nhân và nội tại/ Tương quan cá nhân và cộng đồng/ Tuơng quan cá nhân và siêu nhiên
Những điều trên phù hợp với tâm thức Á Đông. Có thể ông Diệm hoặc ông Nhu đã trình bày với tướng Edward Lansdale hay với Đại sứ Hoa Kỳ. Nhưng Mỹ đã “cướp công” một cách trắng trợn như sau;
Trích: “Đầu năm 1961, Tướng Edward Lansdale được Bộ Quốc Phòng cử trở lại Việt Nam. Ngày 17.1.1961 ông có làm một tờ phúc trình, trong đó ông nói rõ Đảng Cần Lao không phải là ý kiến của nhà Ngô; “trước tiên nó được đề xướng bởi Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ” để loại bỏ cộng sản ra khỏi đất nước (the CLP was not their idea; it “was originally promoted by the U.S. State Department” to rid the country of communists).(05)”
Trên đây chỉ là “phúc trình” của Edward Lansdale. Thế nhưng ông Lữ Giang sau khi trích dẫn “phúc trình” của E. Lansdale đã vội kết luận; “Như vậy, Đảng Cần Lao đã được thành lập theo quyết định của Washington để giúp chính phủ Ngô Đình Diệm loại bỏ cộng sản“, thì không thuyết phục!
Trích: “Washington muốn ông Diệm thành lập tại miền Nam một chế độ gióng các chế độ chuyên chế của Tưởng Giới Thạch và Tưởng Kinh Quốc ở Đài Loan, của Park Chung Hee ở Nam Hàn, của Sukarno và Suharto ở Nam Đương và của Lý Quang Diệu ở Singapore để loại bỏ cộng sản khỏi đất nước”
Chế độ của Tưởng Giới Thạch với Quốc Dân Đảng thì quả có giống với chế độ ông Diệm. Chế độ Phác Chíng Hy ở Nam Hàn là chế độ quân nhân, không có đảng đóng vai trò quan trọng như Quốc Dân Đảng ở Đài Loan. Còn Sukarno thì theo chế độ dân chủ đa đảng, dễ dãi cho cộng sản tự do hoạt động. Chế độ của Suharto là chế độ quân nhân giống như chế độ của Phác Chính Hy, tuyệt đối cấm cộng sản hoạt động. Chế độ Lý Quang Diệu không phải là chế độ quân nhân và đảng Nhân Dân Hành Động không tổ chức theo lối Quốc Dân Đảng. Nói tóm lại là đoạn trên viết thiếu chính xác .
Tôi cũng nghĩ là “đoạn trên viết thiếu chính xác”!
Tóm lại, đối với Mỹ lúc đó, các quốc gia Á Châu thì chế độ độc tài kiểu nào cũng OK, miễn là chống cộng sản, và Mỹ có thể “lèo lái” được.
Nhưng vì ông Diệm “cứng đầu” không chịu nghe theo Mỹ, không làm theo ý của Mỹ, cho nên phải bị lật đổ và bị giết!