WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Nguyễn Ngọc Ngạn: Bên thắng cuộc

Bức tường Berlin sụp đổ - Sự kiện lớn của thế kỉ 20

Bức tường Berlin sụp đổ – Sự kiện lớn của thế kỉ 20

Trong đợt lưu diễn văn nghệ đầu năm nay ở vài thành phố bên Mỹ, trùng hợp có một tờ tạp chí và một đài phát thanh hỏi tôi cùng một câu: Nhìn lại 4 thập niên vừa qua, 1975-2015, sự kiện gì đối với chú là quan trọng nhất?

Câu này dễ trả lời! Thế giới biến đổi từng ngày, biết bao nhiêu chuyện xảy ra. Nhưng riêng đối với tôi thì biến cố lớn nhất trong 40 năm qua là sự tan rã của Liên Xô và hệ thống cộng sản toàn cầu. Nó mở ra một kỷ nguyên hòa bình mới, kết thúc chiến tranh lạnh, giảm thiểu tối đa các vũ khí chiến lược, tiết kiệm bao nhiêu tiền của và xương máu mà nhân loại đã đổ ra từ ngày có phong trào cộng sản. Cần hình dung lại hàng triệu người đã chết thảm ở Siberia thời Stalin, trong cải cách ruộng đất và cách mạng văn hóa thời Mao Trạch Đông, rồi cải cách ruộng đất và sửa sai thời Hồ Chí Minh trên đất Bắc, cũng như đánh tư sản và tù cải tạo tại miền Nam sau 1975. Chưa kể chiến tranh Triều Tiên, chiến tranh Việt Nam và nhiều quốc gia khác trên thế giới. Kiểm điểm lại những đau thương ngút trời gần một thế kỷ vừa qua, người ta mới thấy hết được niềm hạnh phúc khi đế quốc cộng sản sụp đổ, mà sự sụp đổ ấy không do tác động trực tiếp của thế giới tự do, mà do chính nội bộ của đảng viên và của quần chúng các nước xã hội chủ nghĩa dấy lên. Theo tôi, đó là sự kiện vĩ đại nhất của nhân loại trong 4 thập niên vừa qua!

Từ ngày ra hải ngoại, tôi vẫn mang trong đầu một điều tiếc nuối: Việt Nam Cộng Hòa là quốc gia cuối cùng trên thế giới bị lọt vào tay Cộng Sản. Giả như đồng minh Hoa Kỳ không bỏ cuộc giữa đường, Miền Nam Việt Nam chỉ cần cầm cự thêm vài năm nữa, chắc chắn tình hình đã đổi khác.
Đến khi cộng sản toàn cầu sụp đổ, tôi lại cho rằng, sự sụp đổ ấy bắt nguồn sâu xa từ chiến tranh Việt Nam. Tôi tin như thế, nhưng dè dặt không dám viết ra vì sợ có người sẽ bảo là tôi chủ quan. Mãi đến khoảng năm 2005, tôi tình cờ đọc được cuốn sách của một tác giả người Mỹ, tôi mới cảm thấy an lòng và hết sức vui mừng vì có người đồng ý với suy nghĩ của tôi.

Tiếc là giờ này tôi không có cuốn sách ấy trong tay, vì hôm đó trong khi chờ chuyến bay ở phi trường, tôi tạt vào tiệm bách hóa Hudson News tính mua đại một tờ tạp chí nào đó để lên máy bay xem cho qua thì giờ, thì thấy có cuốn sách viết về Vietnam War nên vội lấy xuống. Tôi mới chỉ đọc được 2 trang của phần mở đầu thì chuyến bay thông báo boarding mà người xếp hạng ở quầy tính tiền đông quá, tôi đành bỏ lại cuốn sách trên kệ.
Ngồi trên phi cơ, tôi nhớ lại lập luận của tác giả cho rằng: Chiến tranh Việt Nam là cuộc chạy đua võ trang, hay đúng hơn là cuộc chạy đua tiêu tiền, giữa hai khối tư bản và cộng sản. Cuộc chạy đua ấy tuy kết thúc dở dang vì Hoa Kỳ bỏ cuộc, nhưng cũng đủ để làm khối cộng sản kiệt quệ về tài chánh, không vực dậy nổi, dẫn đến sự sụp đổ 15 năm sau!

Điều này tôi tin là đúng. Hồi mới sang Canada, năm 1979, tôi đọc một bài viết trong tờ Financial, nói rằng: Chiến tranh Việt Nam đã làm đồng dollar Mỹ mất giá và gây nên tình trạng lạm phát nặng nề. Lúc ấy tôi nghĩ: Mỹ giàu như thế mà còn điêu đứng vì chiến tranh Việt Nam, thì huống chi các nước cộng sản vốn quanh năm èo uột về kinh tế!

Quả thực đúng như vậy! Trong chiến tranh, người dân các nước Cộng Sản tạm quên cái đói khổ. Nhưng hết chiến tranh rồi, cái sai của chế độ và cái yếu của lãnh đạo tất nhiên phải lộ ra, không thể nào che đậy được. Lấy lý do gì để giải thích với nhân dân, sau bao nhiêu năm nhịn ăn cung ứng cho chiến trường, rồi bây giờ lại càng đói khổ hơn khi hòa bình trở lại!

Từ những “bức xúc” thực tế ấy, lãnh đạo Cộng Sản bất đắc dĩ phải đưa ra khẩu hiệu “đổi mới”, khởi đầu ngay tại Liên Xô từ năm 1985. Nói “bất đắc dĩ” là bởi vì trong thế giới Cộng Sản, bất cứ ai đề xuất một ý tưởng khác với những giáo điều cứng rắn của Đảng thì lập tức bị gán cho cái tội “xét lại” hoặc “phản Đảng” và thường đưa đến hậu quả thân tàn ma dại. Điều này chắc chắn ai cũng đã biết qua kinh nghiệm mấy chục năm cai trị của Đảng Cộng Sản Việt Nam. Đọc Đêm Giữa Ban Ngày của Vũ Thư Hiên, Đèn Cù của Trần Đĩnh, Bên Thắng Cuộc của Huy Đức v.v… chúng ta đã thấy được phần nào những thanh trừng nội bộ rất cay đắng của Đảng Cộng Sản qua những vụ án mà họ gọi là “xét lại”, chẳng hạn như vụ Hoàng Minh Chính. Hoàng Minh Chính là một đảng viên kỳ cựu, hoạt động cùng thời với anh em Lê Đức Thọ. Năm 1945 ở Hà Nội, nhạc sĩ Văn Cao tham gia Việt Minh, công tác trong đội ám sát. Chính Hoàng Minh Chính đã đưa súng cho Văn Cao đi giết những đảng viên Quốc Dân Đảng bị Việt Minh vu cho tội thân Nhật. Hơn 30 năm sau, Hoàng Minh Chính mới tỉnh ngộ, nhìn thấy nhu cầu phải cải tổ để cứu đất nước. Nhưng ý kiến của ông đụng vào những bức tường bảo thủ kiên cố nên ông bị truy bức, kéo theo bao nhiêu người khác mà phe bảo thủ muốn nhân dịp này tiêu diệt.

Kim Ngọc, Bí thư tỉnh ủy Vĩnh Phú, thấy nông dân làm hợp tác xã không có hiệu quả vì cha chung không ai khóc, cơm nhà chúa múa tối ngày, cứ rềnh rang vác cuốc ra đồng đủ 8 tiếng rồi về, thu hoạch không năm nào đủ chỉ tiêu. Ông mới nghĩ ra sáng kiến là cho nông dân làm khoán. Làm nhiều ngày hay ít, chăm hay lười, không cần biết, miễn là nộp đủ số thóc quy định! Sáng kiến này tuy thực tế và có lợi cho Nhà Nước nhưng bị coi là đi lạc đường nên bí thư tỉnh ủy bị kỷ luật và cách chức! Bí thư tỉnh ủy tất nhiên phải là một ủy viên trung ương Đảng, thế mà còn bị trừng phạt vì một sáng kiến cá nhân, huống chi người dân thường, ai dám phát biểu ý kiến!

Vậy mà sau 10 năm kết thúc chiến tranh, giữa lúc phe bảo thủ còn đang thống trị toàn Đảng, thì Trường Chinh đã phải công khai hô hào đổi mới. Ai cũng biết Trường Chinh là lãnh tụ cộng sản kỳ cựu bên cạnh Hồ Chí Minh, một lý thuyết gia tiền phong của Đảng và là người chỉ đạo cuộc cải cách ruộng đất đẫm máu tại Miền Bắc, giết hại biết bao nhiêu nông dân cũng như đảng viên. Nói cách khác, Trường Chinh vẫn được coi là một thành trì kiên cố nhất của Đảng. Thế mà chính Trường Chinh phải thay đổi lập trường thì đủ biết hoàn cảnh Việt Nam sau chiến tranh thê lương như thế nào! Trần Bạch Đằng viết trong bài “Dám Rẽ Ngoặt Trong Tư Duy” như sau:

“Mùa Thu năm 1985, thành quả của bao nhiêu năm chắt chiu của nước ta bỗng chốc sụp đổ qua sai lầm trong điều chỉnh giá cả và đổi tiền. Thế là toàn Đảng toàn dân “khởi đầu bằng sự khởi đầu”! Bác Trường Chinh tìm lối thoát trong cảnh cực kỳ rối ren… Bác kiên trì sự nghiệp đổi mới, đổi mới triệt để và toàn diện… Bác dũng cảm điều chỉnh lại tư tưởng của mình…”!

Nói “dũng cảm” bởi vì khi đề xuất ý kiến đổi mới tức là đụng chạm mạnh đến những vùng đất cấm kinh niên của Đảng, những nhân sự suốt đời cố chấp mà chỉ có người tầm cỡ như Trường Chinh, lúc ấy ngoài 70, mới dám lên tiếng!

Sau khi Trường Chinh mất, Trần Bạch Đằng viết:

“Thưa anh Năm Trường Chinh! Tiễn anh, chúng tôi ân hận vô cùng: Không đổi mới nhanh như anh ao ước!… Tôi tin, nếu quả còn cuộc sống ở thế giới khác sau khi người ta chết, thì những nạn nhân của cuộc cải cách ruộng đất, cũng sẽ mở rộng vòng tay đón Bác Năm Trường Chinh…”.

Ý nói: Cuối đời Trường Chinh đã thấy cái sai của mình, xin các oan hồn bị đấu tố trước đây, nếu gặp lại Trường Chinh ở thế giới bên kia, hãy tha cho Trường Chinh, đừng xúm lại hỏi tội!

(Ghi chú: Trần Bạch Đằng nguyên là Bí thư Khu Ủy Sài Gòn – Gia Định. Trong chiến dịch Mậu Thân 1968, Trần Bạch Đằng và Võ Văn Kiệt là tư lệnh tiền phương, chỉ huy lực lượng Việt cộng đánh vào nội thành Sài Gòn).

“Đổi mới” thật ra là một bản tuyên ngôn đầu hàng tư bản! Bởi vì: Cốt lõi của Cộng Sản là kinh tế chỉ huy, là mậu dịch quốc doanh, là kiểm tra hộ khẩu, là hợp tác xã, là mỗi tháng xếp hàng lĩnh 16 ký gạo! Một khi đã chuyển sang cơ chế thị trường tức là đã chào thua thế giới tự do rồi!

Kiệt quệ về kinh tế đã đành, người Cộng Sản còn mất hết niềm tin vào những lý tưởng mà họ được dạy dỗ trước đây.

Lùi lại hồi đầu thế kỷ thứ 20, phong trào Cộng Sản là một cái gì mới mẻ, hấp dẫn rất nhiều người trí thức ở thành thị. Nó hấp dẫn bởi về mặt lý thuyết, nó đề cao lý tưởng công bằng xã hội, xóa bỏ bất công bằng đấu tranh giai cấp. Lúc ấy, quả thực tư bản còn quá nhiều khuyết điểm, chủ nhân bóc lột công nhân, công đoàn chưa thành hình, chế độ lao động hà khắc, không được luật lao động bảo vệ. Ở nông thôn thì phong kiến áp bức đến tận cùng. Do thực tế ấy, người ta dễ dàng bị lôi cuốn theo Cộng Sản dù chưa hiểu CS là gì. Đã thế, cộng sản lại ra đời đúng lúc phong trào giải phóng các dân tộc bị trị lên cao trên toàn cầu, nhất là sau Đệ nhị Thế chiến. Cộng Sản khôn khéo đem chiêu bài chống ngoại xâm để lôi kéo quần chúng, điển hình là biết bao nhiêu người đã theo Hồ Chí Minh, đâu phải vì thích Cộng Sản mà vì muốn đứng vào hàng ngũ đánh Pháp. Đến khi Cộng Sản thắng rồi thì đã quá muộn, họ không rút chân được nữa!

Thế giới tư bản thì càng ngày tự điều chỉnh để trở nên hoàn thiện, trong khi cộng sản dừng chân tại chỗ, hết chiến tranh là lộ ra hết khuyết điểm. Khi Liên Xô và Trung Cộng công khai thù nghịch nhau, khi Việt Cộng xâm lăng Miên Cộng (Khờ-Me Đỏ), khi Trung Cộng dạy cho Việt Cộng một bài học vào đầu năm 1979 – nghĩa là gà cùng một mẹ mà chém giết nhau không nương tay – thì cái lý tưởng “thế giới đại đồng” và “chung sống hòa bình” giữa các nước xã hội chủ nghĩa anh em còn ý nghĩa gì nữa! Cứ nhìn Trung Cộng, người ta thấy ngay cái tình hữu nghị môi hở răng lạnh của hai nước Cộng Sản nó cay đắng như thế nào! Lời dạy của Đảng trở thành trò hề, làm thất vọng tất cả những ai từng tin vào chủ nghĩa Mác-Lênin. Ý nghĩ giã từ chủ nghĩa xã hội vì vậy càng ngày càng lan rộng trong đầu nhiều đảng viên, chỉ chờ cơ hội là bùng phát!

Từ khi các nước Đông Âu và nhất là Liên Xô sụp đổ, thế giới không còn ai nhắc đến Cộng Sản nữa. (Chắc chỉ còn cộng đồng người Việt ở hải ngoại vẫn bám lấy ma Cộng Sản để hù dọa hoặc chụp mũ nhau mà thôi!). Hai chữ “Cộng Sản” chỉ còn là một tì vết của lịch sử, đã lùi hẳn vào trong dĩ vãng, không còn là mối bận tâm cho nhân loại. Nó đã trở thành chuyện cổ tích, người bỏ Đảng mỗi ngày một đông. Trước mắt thế giới, kẻ thù mới bây giờ là Terrorist, là ISIS, là những nhóm quá khích không nhân tính, chứ kẻ thù cũ là Cộng Sản giờ này là hết hẳn đất đứng.

Dĩ nhiên cũng còn vài nước vẫn bám lấy danh hiệu Cộng Sản nhưng thật ra họ không còn mang chất cộng sản như xưa. Họ bám chỉ vì quyền lợi của đảng phái, của phe nhóm mà họ phải bảo vệ mà thôi. Bắc Hàn và Cuba thì đói khát quanh năm, không đáng bàn đến. Trung Cộng thì tư bản hóa trước cả Việt Cộng. Cụ thể, ngày nay nếu phải đối phó với Trung Quốc thì hoàn toàn không phải là đối phó với một nước cộng sản mà là một đế quốc có chủ trương bá quyền.

Việt Nam cũng thế! Giờ này người ta chống Việt Nam không phải là chống một nước cộng sản mà là chống một chính quyền độc tài, độc đảng, chà đạp nhân quyền giống như nhiều nước độc tài khác trên thế giới.

Trong chế độ Cộng Sản đích thực, chỉ cần có vài mẫu ruộng đã ra pháp trường đấu tố, chỉ cần làm chủ một cửa tiệm hạng trung đã bị đánh tư sản, hoặc vào tù hoặc đi vùng kinh tế mới, chứ làm gì có những cán bộ đảng viên sở hữu những dinh thự nguy nga và ôm hàng tỉ hàng triệu dollars như hiện nay ở Việt Nam! Các cấp lãnh đạo Trung Quốc cũng thế! Có những quan chức phải dành riêng ra hẳn một căn nhà mới đủ chỗ chứa vàng và tiền mặt thì cộng sản ở điểm nào!

Nói tóm lại, trên thế giới ngày nay không còn nước nào áp dụng lý thuyết Cộng Sản đúng nghĩa. Tất cả đều đã đầu hàng tư bản, chạy theo tư bản, nhưng gắng gượng nên câu khẩu hiệu: “Áp dụng cơ chế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa!” Họ ngượng ngùng nói thế khi chính họ cũng biết rõ rằng chủ nghĩa xã hội không bao giờ có cơ chế thị trường! Tư bản thúc đẩy sản xuất và cải thiện sản phẩm bằng tự do cạnh tranh! Cộng Sản thúc đẩy sản xuất bằng tuyên truyền, bằng chỉ thị và bằng giấy biểu dương! Khác nhau như nước với lửa, không thể kết hợp được. Cho nên, như tôi đã nói ở trên, người cộng sản một khi đã áp dụng cơ chế thị trường tức là đã bỏ cuộc, là giã từ hẳn chủ nghĩa của mình rồi! Chỉ cần để ý một chút, chúng ta thấy ngay ngày nay họ không còn tự hào khoe khoang về lý tưởng của họ như thuở trước. Những câu khẩu hiệu một thời họ hãnh diện nêu cao như “Đảng ta là Đảng của giai cấp công nhân”, hoặc “Chủ nghĩa xã hội là đỉnh cao trí tuệ loài người” giờ này chính họ đã lặng lẽ xóa đi. Hai chữ “vô sản” là đặc trưng của chế độ, ngày nay cũng đã biến mất! Đấu tranh giai cấp để tiến đến công bằng xã hội thì không thể áp dụng được nữa bởi giai cấp giàu nhất bây giờ gồm toàn đảng viên! Chả nhẽ họ tự đấu tố chính mình! Chẳng những thế, trong nước đang có dư luận một ngày gần đây Đảng Cộng Sản sẽ đổi tên, bỏ hẳn hai chữ “Cộng Sản” đã lỗi thời vì quá nhiều khuyết điểm! Nhưng dù có đổi tên mà vẫn duy trì lề lối cũ, vẫn độc tài và thường xuyên vi phạm Hiến Chương Nhân Quyền của Liên Hiệp Quốc thì thế giới vẫn tiếp tục lên án và người dân vẫn tiếp tục đấu tranh. Bởi mục tiêu tối hậu không phải chỉ là xóa đi hai chữ Cộng Sản, mà là kiến tạo một quốc gia tự do, dân chủ và phú cường, để Việt Nam có thể hãnh diện đứng ngang tầm với các nước văn minh trên thế giới.

Tổng kết lại, nhìn lại 4 thập niên vừa qua, nếu chỉ chú ý đến cái mốc kết thúc chiến tranh năm 1975 ở Việt Nam, thì người ta gọi Miền Bắc là “bên thắng cuộc”. Nhưng nếu mở tầm mắt rộng hơn, nhìn sự sụp đổ của hệ thống Cộng Sản toàn cầu do chiến tranh Việt Nam gián tiếp gây nên, thì thế giới tự do mới đích thực là “bên thắng cuộc”!

Nguyễn Ngọc Ngạn

Tháng 4/2015

67 Phản hồi cho “Nguyễn Ngọc Ngạn: Bên thắng cuộc”

  1. Trực Ngôn says:

    Trích “Từ ngày ra hải ngoại, tôi vẫn mang trong đầu một điều tiếc nuối: Việt Nam Cộng Hòa là quốc gia cuối cùng trên thế giới bị lọt vào tay Cộng Sản. Giả như đồng minh Hoa Kỳ không bỏ cuộc giữa đường, Miền Nam Việt Nam chỉ cần cầm cự thêm vài năm nữa, chắc chắn tình hình đã đổi khác…./…Đến khi cộng sản toàn cầu sụp đổ, tôi lại cho rằng, sự sụp đổ ấy bắt nguồn sâu xa từ chiến tranh Việt Nam. Tôi tin như thế, nhưng dè dặt không dám viết ra vì sợ có người sẽ bảo là tôi chủ quan. Mãi đến khoảng năm 2005, tôi tình cờ đọc được cuốn sách của một tác giả người Mỹ, tôi mới cảm thấy an lòng và hết sức vui mừng vì có người đồng ý với suy nghĩ của tôi“.

    Chào ông Nguyện Ngọc Ngạn

    Không phải chỉ riêng ông và tác giả người Mỹ kia mới nghĩ điều như trên. Khi Nixon bắt tay TQ và có ý định “thí con cá mập để bắt kình ngư” vào năm 1972 là tôi đã nghĩ là bàn cờ thế giới đã thay đổi.

    Cuộc chiến tranh “be bờ” (ngăn cản bước tiến của CS với ý đồ nhuộm đỏ Đông Dương và Á Châu) của Mỹ ở VN đã bị hao người tốn của khá nhiều. Khi bắt tay được với TQ và có ý định rút ra khỏi VN là Mỹ đã đạt đến mục đích nên mới thay đổi thế cờ.

    Rồi sau khi cái nôi CS là liên bang Sô-Viết và khối CS-Đông Âu sụp đổ vào năm 1989-1991càng củng cố thêm cho suy luận của tôi rằng, sự sụp đổ của VNCH và CNCS phải là sự kiện có liên hệ chặt chẽ với nhau!

    Vì rằng, nếu VNCH không lọt vào tay CSVN ngày 30.4.1975 thì đã không có hơn 3 triệu người liều chết vượt biển chạy trốn CSVN, trong đó có hơn 500 ngàn người đã bị chết thảm dưới lòng biển.

    Nhưng chính sự kiện này đã làm cho thế giới mở to mắt ra để biết được chế độ CS man rợ và tàn ác đến mức nào, và họ đã có cái nhìn thay đổi về CS, khiến CNCS đã phải sụp đổ hoàn toàn.

    Bốn quốc gia còn lại là TQ, VN, Cuba, Bắc Hàn đã phải bám víu vào cái xác không hồn (CS) và hiện nay đã bị méo mó hoàn toàn “Hồn Trương Ba da anh hàng thịt”, đầu dê mình chó!

    Đồng ý với ông Nguyễn Ngọc Ngạn rằng “Tổng kết lại, nhìn lại 4 thập niên vừa qua, nếu chỉ chú ý đến cái mốc kết thúc chiến tranh năm 1975 ở Việt Nam, thì người ta gọi Miền Bắc là “bên thắng cuộc”. Nhưng nếu mở tầm mắt rộng hơn, nhìn sự sụp đổ của hệ thống Cộng Sản toàn cầu do chiến tranh Việt Nam gián tiếp gây nên, thì thế giới tự do mới đích thực là “bên thắng cuộc”“!

    Ông Ngạn nói chí lý, vỗ tay khen ông Ngạn một phát. Đúng vậy “thế giới tự do mới đích thực là “bên thắng cuộc“!

    • NGÀN SAO says:

      NGƯỜI CỘNG SẢN

      Cộng sản không bao giờ đổi được
      Niềm tin chỉ cảm tính mà thôi
      Một khi đã ngấm vào máu huyết
      Chỉ biết Mác Lê lẫn Bác Hồ !

      Bởi chẳng bao giờ có tư duy
      Riêng tư độc lập của riêng mình
      Mà khi cảm tính thành gân cốt
      Khác gì như một thứ bùa linh !

      Nên thôi bệnh ấy của con người
      Đã nhuốm vào rồi chịu thế thôi
      Không thể cách gì mà giải được
      Nói chi nhập tạng đã lâu rồi !

      Màu sắc đổi thay qua áo mặc
      Còn riêng thân xác một mà thôi
      Nhất là tâm khảm phần sâu kín
      Chết đi để lại mang lên trời !

      SAO NGÀN
      (17/4/15)

  2. Helen says:

    Chú Ngạn nói đúng. CS tưởng thắng, nhưng thiệt ra lại không thắng. Sự tự do dân chủ mới là cái chiến thắng. Để thắng được hoàn toàn, dân mình, trong nước, ngoài nước, nên đoàn kết, bầu những người gí đầu óc dân chủ lên làm lãnh đạo, nhất là trong nước.

  3. Chiêu Dương says:

    NNG viết : “Cho nên, như tôi đã nói ở trên, người cộng sản một khi đã áp dụng cơ chế thị trường tức là đã bỏ cuộc, là giã từ hẳn chủ nghĩa của mình rồi!”

    Một nhóm ăn cướp sau khi giết người cướp của, rủ bỏ những bộ y phục rừng rú, dở bỏ khăn trùm đầu và mặc vào những bộ veston sang trọng, mang mặt nạ “người thành thị”; dấu hết mã tấu vào kho nhưng lại lận bên trong những bộ còm-lê những khẩu AK đầy đủ đạn dược, lấy tiền của cướp được đem đi kinh doanh mua bán; đố ai bảo chúng là ăn cướp, ông Nguyễn Ngọc Ngạn nhỉ !? Chớ xem mặt mà bắt hình dong ông Ngạn ạ.

    Xin ông Ngạn đọc lại điều được khẳng định trong hiến pháp nước CHXHCNVN :

    Đảng Cộng sản Việt Nam , đội tiên phong của giai cấp công nhân, đồng thời là đội tiên phong của nhân dân lao động và của dân tộc Việt Nam, đại biểu trung thành lợi ích của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc, lấy chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh làm nền tảng tư tưởng, là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội .

    Rỏ rồi phải không ô Ngạn, nhà cầm quyền VN và đám lâu la hiện nay không còn là CS thì bọn họ ị vào cái hiến pháp của họ à ! Nếu nhà nước CHXHCNVN giã từ hẳn chủ nghĩa của mình thì xin ông Ngạn chỉ cho thấy ở đâu xác định “chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh” ghi trong hiến pháp không phải là tư tưởng và chủ nghĩa mà CSVN từng đi theo trong quá khứ.

    Người Việt hải ngoại vẫn còn nhiều người có ấn tượng CS là những kẻ “răng đen mã tấu”, nay qua các đảng viên CSVN đi ra nước ngoài chẵng thấy “răng đen mã tấu” nên họ ngỡ ngàng “Ờ…thì là mà rằng VN đâu có còn CS”. Hoặc khi người Việt hải ngoại có dịp về VN tiếp xúc với cán bộ CS, họ cũng chẵng thấy “răng đen mã tấu” nên cũng ngỡ ngàng “Ờ…thì là mà rằng VN đâu có còn CS”. Ấu trỉ quá, phải không ông Ngạn.

    Muốn biết VN có còn CS hay không, ông Ngạn hảy về VN và thử thành lập một đảng chính trị đại diện cho các thành phần văn nghệ sĩ VN, ông có câu trả lời ngay tức khắc. Đó là cái “nhà đá” dành cho những kẻ “diễn biến hòa bình”. Nghỉ mát trong ngôi nhà đá đó, ông Ngạn sẽ Eureka “ĐM, bọn cọng sản răng đen mã tấu thay hình đổi dạng hay thật”.

    Xin ông Nguyễn Ngọc Ngạn nhớ cho Cọng sản đổi chiêu chỉ để duy trì Cọng sản, đừng mơ ngủ thấy họ xài cơ chế thị trường mà gọi là giã từ hẳn chủ nghĩa CS, ông cũng đừng quên cơ chế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa của CS chứ chẵng phải là cơ chế thị trường như “bọn tư bẩn dẩy mãi không chết” nhé.

    Bài viết của ông nói lên : người ta gọi Miền Bắc là “bên thắng cuộc”. Nhưng nếu mở tầm mắt rộng hơn, nhìn sự sụp đổ của hệ thống Cộng Sản toàn cầu do chiến tranh Việt Nam gián tiếp gây nên, thì thế giới tự do mới đích thực là “bên thắng cuộc”! Vâng, vậy người dân VN hiện nay thuộc phe thắng hay thua ? Những người dân VN hiện nay không cùng phía với miền bắc “thua cuộc”, họ đang ở ngưỡng nào trên cuộc cờ thắng thua ? Họ thắng cuộc ư !? Liệu ô Ngạn có đang cho dân VN đi phi thuyền lên thăm sao Hoả không vậy !?

    • Trực Ngôn says:

      Hạ hoả đi bác Chiêu Dương

      Cái thời kỳ “răng đen mã tấu” đã qua xa lắm rồi, bây giờ là AK47, M16, + với đại pháo cà nông bắn xa cả 100 cây số!

      Ông Ngạn nói quá đúng đấy chứ, phiá thế giới tự do chỉ bị mất VNCH, nhưng CNCS và cả cái cái nôi xuất phát của nó đã bị sụp đổ hoàn toàn, chỉ còn lại 4 nước ăn theo đã biến dạng, như vậy không phải là “thế giới tự do mới đích thực là “bên thắng cuộc” hay sao?

      Muốn tiêu diệt chế độ CS hay là gi gì nữa (Mafia, Terorist, ISIS, Hán gian bán nước) thì phải tập trung sức lực tấn công địch, đừng dùng cái bóng ma cộng phỉ để hù doạ và chụp mũ nhau. Đâu phải chỉ có CSVN mới dị ứng với đa đảng, mà độc tài đảng trị cũng thế!

      Phạm Hồng Sơn – Nhà báo Đoan Trang và “Quân lực Việt Nam Cộng hòa”

      Trong hiện tình VN, các bác không thấy nhiều người “bên thắng cuộc” (CSVN) đang bước qua ranh giới (chính trị) để sang phiá “Bên Bại Cuộc” đó sao?

  4. noileo says:

    Trích: “…..Dùng từ ngữ bên ”thắng cuộc” tui nghe lợm cả họng…..Nói bình dân là muốn mửa,CSVN là con cờ trong tay tàu-cộng,tàu-cộng đưa vũ khí tiền bạc lương thực lẫn quân lính để CSVN lấy cớ lấy danh mà đánh dùm cho tàu-cộng,bên thắng cuộc nếu có là..tàu-cộng,rỏ như ban ngày.” ( triết lý gia 0001 says: 11/04/2015 at 05:45)

    triết lý gia 000i rất đúng, mấy tay trí thức cộng sản chân chính tim đỏ thẻ đỏ, mấy tay lão thành cách mạng cộng sản, mấy tay “nhân sĩ trí thức 61″, mấy tay tướng tá Việt cộng “trung với đảng”, bọn tuyên giáo mới, vẫn thường bịp bợm tung hô “chiến thắng”, bịp bợm tung hô “kháng chiến chống Mỹ”, bịp bợm tung hô “chiến tranh Việt-Mỹ”, bịp bợm tung hô “giải phóng”, chỉ là một lũ những tên lá mặt lá trái, lừa đảo dân chủ,

    những tên “trí thức” & “nhà văn” & “nhà báo” cộng sản mà ở sân khấu này, ở diễn đàn này thì tung hô “dân chủ tự do”, ở sân khấu kia , diễn đàn kia, trước những khán thính giả độc giả “chọn lựa” kia, chúng lại vặn cái lưỡi gỗ ra rả tung hô tội ác thống nhất, tung hô cuộc chiến tranh tội ác do bọn cộng sản VNDCCH vong bản ngoại lai tay sai giặc tàu gây nên tiêu diệt nền dân chủ tự do của Việt nam, áp đặt chế độ cộng sản VNDCCH tội ác, độc tài đê tiện, lên người dân miền nam, mà chúng bịp bợm gọi là “thống nhất”

    ở sân khấu này, ở diễn đàn này thì vinh danh “chiến sĩ Hoàng sa”, ở sân khấu kia , diễn đàn kia, trước những khán thính giả độc giả “chọn lựa” kia, chúng lại vặn cái lưỡi gỗ, dở cái dọng vô giáo dục của Hồ chí Minh, nhục mạ người miền nam, vu cho VNCH cái tội của bọn cộng sản VNDCCH, cái tội bán nước, bán nước có văn tự, xưng tụng những tên cộng phỉ dánh thuê cho Nga tàu, xâm lăng VNCH, có thành tích giết hại nhiều người miền nam là “danh tướng của nước ta”

    ở sân khấu kia , diễn đàn kia lại dở dọng lưỡi gỗ gọi quân lực VNCH trong cuộc chiến đấu tự vệ bảo vệ VNCH trước cuộc chiến tranh tội ác của bọn cộng sản VNDCCH phản quốc là “kẻ tham chiến phưong nam”, [một cách nói khác của từ "ngụy quân" trong tự điển những ngôn ngữ mất dạy, vô giao dục của bọn cộng sản VNDCCH & Hồ chí Minh],

    ở sân khấu này, ở diễn đàn này thì tung hô “từ bỏ chủ nghĩa xã hội”, ở sân khấu kia , diễn đàn kia, trước những Khán thính giả độc giả “chọn lựa” kia, lại vặn cái lưỡi gỗ xưng tụng cuộc chiến tranh tội ác thảm sát hàng triệu người miền nam chỉ vì người miền nam đã từ bỏ chủ nghĩa xã hội tội ác, chỉ vì người miền nam chọn lựa xây dựng và phát triển đất nước theo kuynh hướng chính trị & kinh tế dân chủ tự do bình thường của con người, hoàn thiện dần theo sụ tiến hóa của con người

    ở sân khấu này, ở diễn đàn này thì tung hô “liên minh với Mỹ là mệnh lệnh…”, “Mỹ không phải là quân xâm lược”, ở sân khấu kia , diễn đàn kia, trước những Khán thính giả độc giả “chọn lựa” kia, lại vặn cái lưỡi gỗ tung hô cuộc chiến tranh thảm sát hàng triệu người miền nam, chỉ vì VNCH đã chọn lựa liên minh với Mỹ từ nhiều chục năm trước, từ khi bọn trí thức nhà văn cộng sản nói trên còn ở Hà nôi ra rả tung hô “Thờ Mao Chủ tịch, thờ Sít-ta-lin bất diệt”, vu cho VNCH cái tội của chính bọn cộng sản VNDCCH, cái tội “bán nước”, cái tội “độc tài”, cái tội “bóc lột”, thúc đẩy người dân miền bắc làm lính đánh thuê cho Nga tàu, đánh Mỹ cho Nga tàu

    Những kẻ nào ngày nay biết “liên minh với Mỹ” & “từ bỏ chủ nghĩa xã hội” & “vinh danh chiến sĩ Hoàng sa”, là điều đúng, tất phải nhìn nhận bản văn tự 1958, hành động của Hồ chí Minh & Phạm Văn Đồng & VNDCCH phủ nhận HS & TS, “không nhìn thấy” HS & TS trong lãnh hải VN, chỉ nhìn thấy “Tây sa & nam sa” của Trung cộng, là tội bán nước có văn tự

    tất phải rút lại, phải thôi những luận điệu lưỡi gỗ cộng sản, vu cáo cho VNCH cái tội của chính bọn cộng sản VNDCCH & Hồ chí Minh, cái tội bán nước, bán nước có văn tự,

    tất phải nhìn nhận VNCH liên minh với Mỹ, chống cộng, chống Việt cộng, chống Trung cộng, là đúng, tất phải nhìn nhận QLVNCH là quân đội chính quy hợp pháp của một quốc gia độc lập có chủ quyền, VNCH, riêng biệt vói VNDCCH,

    VNDCCH, nhà nước cộng sản, mới đụoc dựng nên từ sau khi Trung cộng với Việt cộng ký bản hiệp định Giơ ne vơ 1954 chia cắt VN tại vỹ tuyyến 17, Trung cộng chiếm đoạt vùng lãnh thổ của VNCH ở phía bắc vỹ tuyến 17, dựng nên tại đó nước VNDCCH cộng sản

    tất phải nhìn nhận cuộc chiến tranh 20 năm người Việt ta giết người Việt mình, thảm sát hàng triệu người miền nam, do bọn cộng sản VNDCCH gây nên, áp đặt chế độ cộng sản VNDCCH lên miền nam, là phi pháp, phi nghĩa, phi nhân, phản dân tộc, là tội ác, là bán nước,

    Tất nhiên chẳng ai ép đuọc đám “trí thức” & “nhà văn” & nhà báo” cộng sản ấy phải nhìn nhận những sự thật nói trên, tất nhiên họ vẫn có thể dùng cái ngôn ngữ nói lấy đuọc cố hữu của cộng sản để bênh vực cho tội ác của cộng sản, của họ,

    nhưng nếu không nhìn nhận sụ thật như vậy, nếu vừa nói thế này, vừa nói thế kia, vừa nói thế này, chưa kịp chùi mép, lại nói thế khác, chửi bố những điều vừa nói trước đó, những kẻ ấy chỉ là hạng lá mặt lá trái, đá cá lăn dưa, lừa đảo dân chủ

  5. NGÀN TRĂNG says:

    CON NGƯỜI

    Cái chi cũng chỉ con người
    Đảng nào cũng chỉ con người mà ra
    Ở trong trần thế ta bà
    Con người luôn chỉ sa đà vậy thôi
    Thuyết Mác Lê cũng biết rồi
    Và người Cộng sản cũng thời lạ chi
    Con người bản chất sân si
    Dễ đâu thánh thiện mà bì được sao
    Nên cho lịch sử thế nào
    Thời gian cũng sẽ nặn nhào hết thôi
    Cần chi để mãi bồi hồi
    Căm thù thương ghét cũng rồi qua đi
    Đã người thì có nói chi
    Thế gian ngũ uẩn lấy gì mà ca
    Nên thôi đừng mãi xót xa
    Quên đi mọi chuyện mới là thong dong
    Bởi vì lịch sử xuôi dòng
    Có gì đứng lại mà đong hận sầu
    Dẫu cho quá khứ niềm đau
    Tương lai nước vẫn qua cầu như xưa

    TRĂNG NGÀN
    (13/4/15)

  6. Minh Đức says:

    Trích: “Bởi mục tiêu tối hậu không phải chỉ là xóa đi hai chữ Cộng Sản, mà là kiến tạo một quốc gia tự do, dân chủ và phú cường”

    Không phải chỉ xóa đi hai chữ Cộng Sản mà phải xóa lối cai trị và hành xử bá đạo của Lê Nin. Nga không còn Cộng Sản nhưng Putin dù là đã được xóa hai chữ Cộng Sản vẫn cai trị bằng cách nói láo, bằng cách ám sát những người chỉ trích mình, bằng cách bầu cử lươn lẹo… Cộng sản không còn là Cộng Sản nữa nhưng vẫn là Cộng Sản.

    Ông Trần Đức Thảo tin vào chủ thuyết Mác, nghĩa là ông ta là Cộng Sản, nhưng ông vẫn lên án lối tuyên truyền dối trá, lối dùng bạo lực cưỡng bách dân… Đó là vì ông ta chỉ tin Mác mà không tin Lê Nin. Ông Trần Đức Thảo tuy là Cộng Sản nhưng lại không phải là Cộng Sản.

    Không phải chỉ xóa chủ nghĩa Mác Xít mà phải xóa luôn chủ nghĩa Lê Nin Nít.

    • NGÀN TRĂNG says:

      TRẦN ĐỨC THẢO

      Anh Trần Đức Thảo lờ khờ
      Anh nghe theo Mác vật vờ thế thôi !
      Một người trí thức hỡi ơi
      Óc không suy lý có thời thông minh ?
      Nói ra càng chỉ bực mình
      Anh rinh thuyết Mác như rinh của trời !
      Niềm tin anh quả mê tơi
      Vin vào biện chứng mấy đời khác đi !
      Hỏi anh vật chất ù lỳ
      Mà nên “biện chứng” ngu si ai bằng ?
      Đúng là bụng dạ thẳng băng
      Nghe sao tin vậy có chăng đồ khùng ?

      TRĂNG NGÀN
      (14/4/15)

  7. D. Nguyễn says:

    Ông Ngạn ơi, con cắc kè khi nó đổi màu thì nó vẫn là con cắc kè chứ, chẳng lẽ nó lại có tên khác ? Tụi CS vẫn vỗ ngực mình là CS thì hơi đâu ông lại đi cải chính giùm cho tụi nó. Đúng là vớ vẩn !

  8. Chu Thiên phái says:

    Thưa Ông Nguyễn Ngọc Ngạn, đến giờ mà trong Ông lòng thù hận cộng sản vẫn ngút trời đến thế thì nói gì đến nhân văn nhân đạo và hòa hợp dân tộc nữa nữa, Ông hãy nên học Ông nguyễn Cao Kỳ.
    Mong Ông sớm bỏ Sân hận để trở thành tử tế hơn.
    Chúc Ông An Lành,
    Chu Thiên Phái

    • noileo says:

      Cộng sản là tội ác. Người tử tế phải biết thù ghét tội ác. Một ngàn năm căm thù giặc Hán mới có một NGô Quyền đứng lên lật đổ ách cai trị của giặc hán, giành lại nền tự chủ cho nước nhà.

      Bọn cộng sản Việt nam, từ Hồ chí Minh VNDCCH đến Nguyễn Phú Trọng CHXHCNVN, giành đuọc chính quyền, nắm đuọc chính quyền, hoàn toàn nhờ vào ngoại bang, hoàn toàn nhờ vào đầu óc nô lệ tay sai ngọai bang, hết Nga cộng lại đến Tàu cộng, hoàn toàn nhờ vào mãi quốc cầu vinh, cắt xẻ lãnh thổ VN dâng cho giặc tàu, dựa vào súng đạn & sụ chống lưng đỡ đầu của giặc tàu dụng nên chế độ cộng sản tội ác tàn dân hại nước.

      Mãi mãi căm thù bọn cộng sản Hồ chí Minh tội ác. Một ngàn năm căm thù giặc Hán mới có một NGô Quyền đứng lên lật đổ ách cai trị của giặc hán, giành lại nền tự chủ cho nước nhà.

      Mãi mãi căm thù bọn cộng sản Hồ chí Minh tội ác cho đến khi, để có thể dựng nên một nền chính trị dân chủ tự do, để có thể phục hồi độc lập, thịnh vượng, tương lại xán lạn cho đất nước dân tộc VN

    • Tudo.com says:

      @Chu Thiên phái:

      Nhân văn tự nó là văn hoá nhân bản là văn minh của nhân loại, nhựng văn hoá cộng sản là văn hoá Ác đạo thì tại sao không thù?

      Hoà hợp là cùng nhau hợp bàn những bất đồng dị biệt cho tốt đẹp hơn, nhưng bọn Thực Dân Bắc Cộng xua quân cướp sạch tài sản của dân miền Nam thì tại sao tụi tao phải hoà hợp với bọn cướp hồ chí minh Thái thịt?

      Học theo Nguyễn Cao Kỳ để bị CS bỏ thuốc độc giết chết ở Malaysia à?

      Dân VN đã, đang và sẻ ghi lại tội ác bọn csvn và con cháu họ sẻ thù hận bọn chu thiên thái thịt một ngàn năm nữa!

      Thôi đi mầy ơi, đừng vừa giết người vừa ăn cướp mà giả nhân giả nghĩa khuyên dân lành sống tử tế.

  9. Spicy says:

    Thôi ông Ngạn ơi,ông nói dốc trên sân khấu quá nhiều bây giờ ông thói nói dốc trên mặt báo nữa.Ông chỉ ru ngũ được bọn ương hèn,chỉ biết đi ăn xin gàn bướng như lũ vgcs.Ông chỉ nhai lại nhữ gì người khác đã phun ra.Ai se tin những gì ông viết,trừ chuyện ma của ông.

    • Trực Ngôn says:

      Cứ tưởng là ông Nguyễn Ngọc Ngạn có tài làm MC trên sân khấu và kể chuyện ma. Nhưng không ngờ là ông Ngạn lại có khiếu suy luận về chính trị nữa!

      Quá chuẩn không cần chỉnh: “Nhưng nếu mở tầm mắt rộng hơn, nhìn sự sụp đổ của hệ thống Cộng Sản toàn cầu do chiến tranh Việt Nam gián tiếp gây nên, thì thế giới tự do mới đích thực là “bên thắng cuộc”!

      • lĩnh nam says:

        Tôi vẫn thích xem “paris bynight” (những hình ảnh nhân dân tự vệ ngồi trên xe đạp bắn nhau với việt cộng,tháng 4 năm 75 )cho đến cuốn “Mẹ” , thì tôi ngừng và hoàn toàn không thích ông Nguyễn ngọc Ngạn. Nhận định của ông về bài này hay, để coi…..

    • Tudo.com says:

      @Spicy says:

      Mặc dù bài viết không có gì mới lạ lắm nhưng ít ra nó cũng nói thêm đựơc thực trạng của csvn và cs thế giới.
      Có gì đâu mà Spicy. . .cay đắng quá vậy!?

  10. Dân Quân says:

    Những ý kiến và lập luận chính xác nhất của Anh Nguyễn ngọc Ngạn từ trước đến nay , tôi đồng ý với Anh.

Leave a Reply to Minh Đức