Con tôi đã ra đi
Đã có và sẽ có nhiều nữa con cháu của các cán bộ, đảng viên đảng cộng sản lớn nhỏ đương quyền bỏ nước đến làm công dân của các nước tư bản. Mâu thuẫn là ở Việt Nam giới lãnh đạo CS cưỡng bức dân chúng sống với chủ nghĩa cộng sản của họ, trong khi họ đưa con cháu sang kia sống với thế giới tư bản, cái thế giới mà họ đã từng nói đang giãy chết. Họ đã không và chẳng bao giờ dám lên tiếng giải thích cho trường hợp này.
Con cái họ bị đàn áp chính trị? Không! Chính họ đang đàn áp người dân kia mà. Họ yêu chủ nghĩa tư bản, thích xã hội dân chủ? Vậy sao họ không làm điều này ngay tại Việt Nam, nơi họ có quyền làm, vừa hợp với xu thế của thời đại và đòi hỏi của phần lớn người dân? Thiết nghĩ câu hỏi không khó trả lời. Những người cộng sản đang nắm quyền sống với xã hội cộng sản để kiếm nhiều tiền. Con cháu không thể kiếm nhiều tiền trong xã hội cộng sản, thì di cư sang xã hội tư bản để kiếm nhiều tiền hơn. Lớp trước và lớp sau đều có mục tiêu kiếm tiền. Lý tưởng cộng sản chỉ nói để lừa bịp dân chúng. Họ chính là những kẻ đầu cơ chính trị mặt thớt nhất.
Không giống những người cộng sản cho con cháu ra đi để kiếm nhiều tiền hơn, ở phần còn lại trên cả hai miền Nam-Bắc, sau năm 1975, hàng triệu người dân đã bỏ nước ra đi. Họ mới là những người có lý tưởng thực sự. Cho đến nay còn có nhiều người tiếp tục ra đi, (dù có người bị mang tiếng dùng hoạt động dân chủ nhân quyền làm cơ hội). Họ không chịu nổi chính quyền cộng sản độc tài và ăn tàn phá hại. Đối với họ, không phải tổ quốc trên hết mà tự do mới là trên hết.
Ba giờ đêm qua, (2/6) con trai út của tôi, cháu Nguyễn Thanh Thủy cũng đã ra đi. Cháu đi mà không bị mang tiếng là kẻ cơ hội. Có chăng là những ân hận vì phận làm con…
Chính xác mà nói cháu ra đi một cách bất đắc dĩ. Ba lô trên vai, phút cuối cùng cầm tay mẹ, đuôi mắt của cháu đỏ tía lên, nước mắt ướt nhòe. Tôi phải vội quay đi giả làm người vô cảm. Lên Hà Nội, về nhà trọ thu dọn ít đồ đạc gửi về nhà, cháu còn viết cho chúng tôi mấy dòng sau:
Sinh vào đầu năm 1988, tuổi âm vẫn còn trong năm 1987, cháu hiền lành, ngoan ngoãn, tư chất thông minh, hướng nội. Khi bố bước vào con đường phản biện xã hội, cháu tiếp thu tư tưởng của bố. Tuy nhiên cháu vẫn còn đặt niềm tin vào sự thay đổi ở cấp vĩ mô. Các năm đầu đời sinh viên (2007-2008), trong nhiều cuộc biểu tình chống sự xâm lược của Trung cộng tại Hà Nội, biểu ngữ cháu giương lên vẫn cái nội dung tin tưởng, khuyến khích đảng, nhà nước “CHÍNH PHỦ HÃY CỨNG RẮN LÊN. SINH VIÊN ĐỨNG BÊN CẠNH CHÍNH PHỦ” Yêu nước và ôn hòa đến thế là cùng!
Khi bố bị bắt và kết án tù, cháu vỡ mộng và đã tham gia vào một khóa học “đấu tranh cho dân chủ bằng phương pháp bất bạo động”. Tụi công an cộng sản phát hiện ra và chúng không để cháu học và sống yên ổn. Cháu đi đâu cũng có người của chúng bám theo. Đi một bước chúng theo sát một bước. Ở Hà Nội có công an Hà Nội, về Hải Phòng thăm mẹ có công an Hải Phòng. Có lần một gã còn vượt lên và chửi: “Mẹ cái thằng này, mày có muốn đi tù như cái thằng bố mày không!”
Cháu phải nhẫn nhục chịu đựng hầu mong yên ổn để học xong đại học.
Nguyện vọng của đời cháu là kiến thức. Cháu từng nói: “Lao lực nuôi thiên hạ, lao tâm thiên hạ nuôi”. Câu nói có phần ích kỷ, nhưng diễn đạt được ham mê của cháu. Tốt nghiệp, cháu làm thủ tục du học tại New Zealand. Cháu chọn quốc gia này bởi nghĩ ở đó không có nhiều người Việt Hải Ngoại như Mỹ – một nơi nhạy cảm không bao giờ chính quyền cộng sản chấp thuận cho cháu đến. Nhưng chính quyền cộng sản không buông tha cháu, vì cháu có một người bố “phản động” và cháu đã có một thời mang tư tưởng của bố. Phải từ bỏ ước mơ học lên cao, cháu tìm việc làm. Cháu không thể tìm được việc gì để nuôi sống bản thân. Ngay đến nghề bán hàng thuê cho một hiệu giày, công an Hà Nội cũng can thiệp bắt chủ cửa hàng đuổi cháu. Không những vậy, có một lần bà chủ nhà trọ còn bị công an phường mời lên gặp yêu cầu đuổi cháu ra đường. Năm 2014 cháu bị thu hộ chiếu tại sân bay khi đã có viza nhập cảnh vào Mỹ.
Những ai quan hệ với cháu đều bị phiền lụy. Cháu đã từng có hai bạn gái. Năm cuối cùng đại học, bạn gái đầu tiên của cháu phải đến gặp cháu, nước mắt giàn dụa nói lời chia tay. Cháu gái này chỉ còn mẹ và rất yêu mẹ. Hai mẹ con cùng nhận giấy mời. Người mẹ nhận giấy của đơn vị đang công tác, người con nhận giấy của công an quận. Yêu cầu họ đưa ra cho hai mẹ con là con phải chấm dứt quan hệ với con, mẹ phải chấm dứt quan hệ với mẹ. Cái giá phải trả là con bị đuổi khỏi trường cao đẳng, mẹ bị đuổi khỏi cơ quan nếu không vâng lời.
Giống như lần đầu tiên, năm 2014 cháu quen bạn gái thứ hai, là một kiến trúc sư, đã có việc làm đúng nghề tại Hà Nội. Dưới áp lực của công an, cháu gái thứ 2 cũng phải nói lời xin lỗi.
Thực ra cháu Thủy chưa nghĩ đến hôn nhân, Cháu đặt ra mục tiêu là phải học lên nữa. Các cuộc chia tay không làm cháu bận tâm nhiều, nhưng thương cho hai cháu gái kia đã lỡ đặt vào cháu tất cả hy vọng…
Người cộng sản thù đến ba đời. Công an, cán bộ quân đội khi quyết định hôn nhân phải truy ra lý lịch ba đời của đối tượng…
Một chế độ tàn độc đến mức khi công dân nào đã bị khoanh tròn thì bị tiêu diệt cả hôn nhân và cuộc sống, cả sự nghiệp và tương lai nếu là người có chút học hành…
Trong hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy, giống như hàng triệu người khác, cháu quyết tâm ra đi.
Cuộc chạy trốn khỏi chế độ độc tài lần thứ nhất của cháu vào năm 2014 (khi tôi còn ở trong tù) không thành. Chúng thu hộ chiếu của cháu ngay tại phi trường Tân Sơn Nhất. Chúng hí hửng vô cùng khi chúng kịp đưa ra hành vi trả thù hèn hạ đúng với bản chất cộng sản của chúng (để cho mà biết). Điều này càng thôi thúc cháu phải quyết tâm hơn. Cháu thấy cần phải đi, bằng mọi cách, để cho chúng biết, không phải việc gì, lúc nào chúng cũng làm được. Không phải cứ xây nhà tù kiên cố là giam cầm được khát vọng tự do…
May thay, cuộc trốn chạy lần này của cháu thành công
Khi tôi viết những dòng này cháu đang bay đến Hoa Kỳ, một vùng đất tự do trong các quốc gia tự do mà chúng ta đang lấy làm hình mẫu cho tương lai của tổ quốc ta. Đáng tiếc là cháu không còn cơ hội đối đầu trực tiếp với chế độ toàn trị như bố. Nhưng cháu ra đi không phải vì tiền như con cái lũ cộng sản đã nói ở phần trên. Ở đó cháu sẽ tiếp tục học lên nữa, vừa làm vừa học nhờ sự giúp đỡ của cộng đồng người Việt hải ngoại, nhờ sự cưu mang của một đất nước nhân đạo và đang đấu tranh cho nhân phẩm toàn cầu.
Cám ơn nước Mỹ, cám ơn những người đã và đang giúp cho cuộc đời cháu không bị phí hoài.
ĐỪNG NGHĨ NHIỀU CON TRAI. BỐ MẸ SẼ SỐNG ĐẾN NGÀY CON TRỞ VỀ TRẢ HIẾU. CON HÃY TRỞ VỀ HÃNH DIỆN TRONG HÀNG TRIỆU NGƯỜI VIỆT NAM HẢI NGOẠI TRỞ VỀ.
1 h đêm ngày 3/6/2015.
Nguồn: Dân Làm Báo
Xin chúc mừng ông bà Nguyễn Xuân Nghĩa và cháu Nguyễn Thanh Thủy.
Tương lai của cháu Thủy sẽ chắc chắn như mấy trăm ngàn các cháu công dân Mỹ gốc Việt thế hệ thứ hai.
Nghĩa là sẽ có bằng cấp đâu ra đó “không giống cái bằng của mười ngàn tiến sỹ đảng ta”, việc làm ngon lành “chưa chắc đã đúng ý đâu nhé”, nhưng bổng lộc hậu hĩnh đủ để nuôi vợ, nuôi con..v.v..
Tuy nhiên cũng cần chia sẻ với ông bà về câu kết của bài này:
(ĐỪNG NGHĨ NHIỀU CON TRAI. BỐ MẸ SẼ SỐNG ĐẾN NGÀY CON TRỞ VỀ TRẢ HIẾU. CON HÃY TRỞ VỀ HÃNH DIỆN TRONG HÀNG TRIỆU NGƯỜI VIỆT NAM HẢI NGOẠI TRỞ VỀ.)
Thưa ông bà, con gái qua Mỹ mười đứa trả hiếu bố mẹ cả mười. Đứa nào cũng gửi nào là tiền, nào là quà, vài ba năm còn về thăm gia đình..v.v.Sau đó đa phần chúng nó đều bảo lãnh bố mẹ qua đoàn tụ. Những đứa em lớn hơn 21 tuổi, không được đi chung thì chúng nó tìm cách mai mối, cưới xin cho em út qua tuốt luốt.
Con trai thì mười đứa, chín đứa rưỡi chẳng giúp gì được bố mẹ, anh em. Thường chúng nó xù luôn, nói chi tới trả hiếu. ( Đấy là chưa kể tới những đứa đam mê hội hè, đoàn ngũ, mặt trận hay Casino..v.v.) chẳng chịu làm ăn, đôi khi còn làm khổ bố mẹ là đằng khác.
Chúc sức khỏe ông bà!
Đi nhiên trong số những thăng con trai đó có ĐO 10 TONY- Kinh nghiện đầy minh, phát biểu thật tha trung thực ! Không chưng có cả tui nữa ! Noi thêm như rứa cho có bạn có bè, nhăm giúp Đ10 TONY không cam thấy lẻ loi! Kkkkkk
Cám ơn quan bác về hùa với em. Đàn anh vẫn khỏe chứ ạ?
Bố nó chứ! Cái xứ âm thịnh dương suy này, đàn ông con trai mình còn đứng sau cả chó mèo, nói chi tới đàn bà, con nít.
Có gửi thì gửi con gái qua đây nhé qúi vị. Đời thâm như mõn chó cho cánh đực rựa đấy bà con ạ.
Chúng nó cậy có “cái đó”, học nail, học tóc có mấy tháng đón hết cả gia đình qua nhờ nước Mỹ nuôi giùm.
Thê thảm cho cái “củ lẳng”, nhất là đến khi trên bảo dưới không nghe, nó đá một phát bay ra khỏi nhà cho biết mặt Anh Hùng tranh với đấu.
Tiến sỹ góc nhìn Alan Phan, nửa đêm còn mỗi cái vali lủi thủi ra khỏi nhà từ biệt kinh thành ánh sáng, ngày cũng như đêm, Las vegas.
Kính đàn anh.
Khi CSVN không cho ai ra đi (nước ngoài/viết cho rỏ kẻo hiểu lầm là đã “ra đi” theo nghĩa khác thi phiền lắm !”thì khó ra đi…như em trai của htv ,thậm chí cô em gái chĩ dinh tới gđ bị đẻ ý) cũng không được “ra đi”dù là đi học.
Vụ Cồn Dầu có nhiefu người “ra đi” ,có cả g đ,người ta đã ‘trố mắt ” ngạc nhiên ,sao hay vậy ta!
Cho nên ra đi trong bài này chĩ là + thêm vào đội ngũ những người Tỵ Nan đơt 2 ,đợt 3.
Thêm một thành viên trong “phường hôi” dã có trước vói bất kể phương cách ,kể cả cách đưa từ trong nhà tù lên phi có qua Mỹ cho có vẻ “lưu đày biệt xứ”,có vẻ “kếch mệnh kếch mung ” …
Vậy hoan nghênh EM đã làm một “Journey to freedom “.
(tèo)
TRÁCH AI
Ôi chao nào biết trách ai
Trách ông Các Mác hay người theo ông
Trách Lênin hay cả dòng
Khối người đã có giữa lòng nhân gian
Tưởng đâu xây dựng địa đàng
Lại làm thế giới phũ phàng thế kia
Nhân văn thành quá lật lìa
Sống bằng giả dối lia chia trên đời
Tuyên truyền quả thật hỡi ôi
Giống như cơn lốc vạn người cuốn theo
Lên đèo mới thấy hiểm nghèo
Nhưng còn đi ngược xuống đèo được sao
Kiểu đường độc đạo ôi chao
Một lần vào đó dễ nào mà ra
Thế gian giờ thật xót xa
Nuốt vào chẳng đặng nhả ra trẹo hàm
Giống như đã mắc vào ngàm
Triệu người y hệt còn oan nỗi gì
Quên đi dẫu cố quên đi
Dễ nào quên được những gì đã qua
PHƯƠNG NGÀN
(08/6/15)
Không đê hèn không phải là Cộng sản. Cộng sản là bọn đê hèn .
Chắc trong thư tới khi gởi về cho ông bà Nguyễn Xuân Nghiã cháu Nguyễn Thanh Thuỷ sẽ viết mở đầu lá thư như sau:
Hiệp Chúng Quốc Hoa Kỳ
Độc Lập-Hạnh Phúc-Tự Do
thay vì viết :
Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩ Việt Nam
Độc Lập Đểu – Tự Do Đểu – Hạnh Phúc Đểu
trước khi viết bố mẹ kính yêu!
TT says:
No.
Theo các văn thư hành chánh của chính quyền trung ương như White House, Pentagon.v.v. . .thì có chữ U.S.A. Ngoài ra không ai đề như vậy cả, kể cả các cơ quan chính quyền địa phương.
Cái lối dài vòng văn tự phường chèo rẻ tiền chỉ có Việt+, thật ra tất cả Cộng là vậy, vì khi tiếp xúc mấy sắc dân có bị ảnh hưởng văn hoá Cộng như Nga, Tàu, Bắc Hàn, Cuba, Đức, Balan, Tiệp Khắc.v.v… họ đều công nhận như vậy.
Ông bà mình rất đúng khi nói: “thùng rỗng kêu To”!
Trong lần phỏng vấn Cố nhà báo Vủ Ánh trên Đài truyền hình, PV hỏi : Anh đả về VN lần nào chưa?
VA thổ lộ,chưa lần nào. Bà Cụ VA nói với con; “Đất nước như thế này Con về làm chi.Mẹ ở đây nghe con bình yên là Mẹ vui sướng rồi !”. Đúng là bà mẹ Việt Nam ! Ai lại không thích ôm con vào long ! Nhưng mặc cho Mẹ “lặn-lội-thân-cò nơi quảng vắng”,mien sao cho con bình yên-vui sống !” Còn gặp Mẹ mà con khổ sở, bị bắt bớ …thì Mẹ them đau long! .Đó là tình trạng TÌNH MẨU TỬ và PHỤ TỬ ở đất nước VN bây giờ ! Hởi ôi trên thế gian nầy có nơi nào mà Tình cảm Liêng Thiêng của con người bị BIẾN DẠNG ?? Cám ơn nhà văn NXN.