Đám Bắc Kỳ
Trong bài viết “Tổng Quan Về Hồi Ký Tô Hoài,” Đặng Tiến có nhận xét sau:
“Ở các tác phẩm trước, Tô Hoài thường bao che, bào chữa, như là một hồi ký bao cấp. Đến Chiều Chiều, giọng kể nghiêm nghị hơn về đời sống chính trị và văn nghệ ngột ngạt những năm 1955-1970, về những sai lầm trong chính sách Cải cách ruộng đất, về những đợt học tập chiếu lệ ở trường Đảng cao cấp là trường Nguyễn Ái Quốc …”
Thực là qúi hóa! Nhờ Tô Hoài đã chán viết “hồi ký bao cấp” nên qua Chiều Chiều độc giả mới biết được cuộc sống (đích thực) của một gia đình nông dân ở miền Bắc, Việt Nam.
Từ cái năm xây cống Trà, đồng bớt mặn khỏi mặn, ông Ngải ra vỡ hoang được chín miếng thành ruộng rồi ở luôn đấy, chẳng bao lâu những nhà khác cũng kéo ra, cái xóm to dần. Bà Ngải lại kể ngày trước ông ấy đi kéo cày mướn thay trâu. Một con trâu thường đi suất ba sào. Ông kéo một buổi năm sào ruộng dầm gần gấp đôi trâu, chỉ đổi vai thừng một lần. Ngày công cao gấp rưỡi người khác mà các chủ ruộng đều ưa gọi ông, nhiều người đặt hẳn cọc đâu năm.
Rồi lại việc sông nước, đi cất vó. Cái năm ra phá hoang, chưa nên đất phải bện cỏ đánh luống để vũi dây khoai. Được ba tháng lá tốt um, móc lên ngốt mắt những củ khoai mập mạp. Rồi ông ấy lợp lều ở luôn, vừa trông vừa làm. Đến khi thành ruộng đã cấy được rồi mà cứ gặt xong lại cuốc, đất ngấu như bãi bồi. Thế là lại cắm luống dưa hồng, dưa gang, được quả to như lợn tháu lăn lóc cả đồng.
Nghe cứ như nếp sinh hoạt của đám nông dân vào Thời Trung Cổ: tối tăm và ngập bùn lẫn đất. Được cái là an bình và no đủ, dù đạm bạc.
Giá vợ chồng và con cái của ông bà Ngãi cứ được tiếp tục cuộc sống tối tăm như thế mãi thì chắc … họ cũng không có (và không biết) gì để phàn nàn. Nhưng cách mạng bùng lên, với nhiều đường lối và chủ trương vô cùng quyết liệt: Cải Cách Ruộng Đất, Hợp Tác Xã, Giải Phóng Miền Nam …
Trong nhà ông Ngải cũng nhiều đối thay. Ốc đã đi bộ đội. Cả Toàn con rể, ông bà cho ở gửi rể, cũng đi bộ đội. Chỉ ông bà Ngải vẫn ngày ngày nghe kẻng ra đồng làm. Nhưng ông Ngải ghét nhất cái cảnh ra đầu xóm đứng lố nhố, chuyện râm ran, điểm danh mấy lần vẫn chưa đủ người, đến khi cả tổ ra tới giữa đồng thì mặt trời đã lên ngang lưng tre. Ông Ngải bực mình chửi làm ăn thế này thì đói rã họng ra đến nơi. Ông Ngải không đi với mọi người. Ông hỏi hôm nay làm gì rồi ông xuống đồng trước. Ông Ngải đi sớm về muộn.
Ông làm theo ý ông, không biết cái kẻng. Ông đã quá tuổi lao động, ông làm hay không cũng thế, nhưng hôm nào không đi làm thì chân tay như uỗi ra. Cái gì ông cũng tự nghĩ rồi làm. Ông chỉ cho con cái học cho biết mặt chữ. Ông gả chồng cho cái Hến cũng không biết thế là tảo hôn, mà làng nước cũng chẳng ai bắt bẻ ông. Thằng ốc nhà độc đinh ông vẫn cho đi bộ đội. Ông bảo “đi cho biết đó biết đây”.
Suy nghĩ của ông Ngãi xem chừng hơi giản dị nhưng cuộc đời thì không, dù là đời sống của một ông nông dân chân chất, vẫn theo ngòi bút của Tô Hoài:
Tôi lại về xóm Đồng… Bao nhiêu năm rồi, ông Ngải ngồi bên búi tre lép, ngày ngày mọi việc trôi qua như dòng sông quanh ngoài chân tre. Cũng đồng đất ấy, nhưng chẳng ai nhắc đến thời hợp tác xã. Người đời hay tránh cái đau, cái hèn kém cả đến trong ăn nói cũng kiêng những tiếng thô, tiếng bỗ bã…
Một con trâu vào xóm. Đường ngõ vướng tường và nhà cao, chân trâu bước âm âm rời rạc như tiếng chày giã bèo. Rồi ló ra con trâu đi, một bé cưỡi trâu, một người đàn bà vai vác như cái sào, như cây mía, một bé quảy gánh cỏ rảo bước như chạy. Ông Ngải không nhìn ra, nhưng nói:
- Mẹ con nhà nó.
Nói rồi ông ngước mặt:
- Anh Tư về chơi, mẹ Hến à!
Cô Hến ngả nón. Cô Hến chỉ bé sắt người lại còn thì vẫn như trước, cứ hao hao mà không khác mấy.
- Anh mới về. Mấy chục năm rồi…
- Năm nay cô bao nhiêu tuổi, cứ trừ đi khoảng mười lăm năm thì là bấy nhiêu lâu.
- Tính làm gì cho già người. Trông anh vẫn thế, bố em mà không gọi tên. em vẫn nhận ra.
- Cô với cháu đi làm đồng về. Thằng bé cưỡi trâu này ngày trước nằm võng phải không?
- Em vào trong xóm mua chuối…
- Thế thì cô là lái chuối…
Tôi hỏi:
- Anh Toàn nhà cô đâu?
- Báo cáo với anh, nhà em lên Hà Nội làm xế lô. Có khi anh gặp mà không nhận ra thôi. Đến mùa thì về đỡ đần việc nhà. Cày cuốc ra hạt gạo, thì đồng tiền lại hiếm. Chẳng đạp cái xế lô thì đào đâu ra tiền làm nhà, trát sân, lại tiêu pha cho các cháu đi học. Thằng nhớn cũng thôi học rồi, chưa đến tuổi tuyển quân, đương đòi xuống Diêm làm cửu vạn …
Cô Hến lại kể:
- Nhà em bảo em lên ở Hà Nội. Giàu có nhà quê không bằng ngồi lê Kẻ Chợ, vẫn đồn thế mà. Người hèn đớn cũng kiếm được, không mất bữa. Gánh đồng nát mà lãi quan viên. Nhà em bảo thế, em cũng đã lên xem sao.
Rồi cô Hến cười rúm mặt lại:
- Chưa nổi phiên chợ em phải nhảo về. Kệch đến ngày xuống lỗ
- Thủ đô đấy, mà cô chê a?
- Mỗi tối thuê cái chiếu nằm gầm cầu, có tiền bạc của nả thì gối đầu, giắt lên ngực. Bốn bên lủng củng người nằm, nói anh bỏ lỗi, nó đéo nhau huỳnh huỵch rồi lại chửi nhau, quát nhau to tiếng hơn ô tô chạy ngoài đường. Cả đêm không tải nào chợp mắt, ăn cơm lại oẹ ra, ốm đến nơi. Thế là cút ngay. Thuê kẹo em cũng không bao giờ dám lên Hà Nội nữa.
Chiều Chiều xuất bản vào năm 1997. Tô Hoài từ trần năm 2014. Ông bà Ngải cũng không còn trên dương thế. Cậu con rể (hẳn) đã trở thành một công dân lão hạng, và e không còn sức vóc để tiếp tục đạp xế lô như xưa nữa. Loại xe này, nghe đâu, cũng đã bị cấm tiệt cả rồi.
Cháu ngoại ông Ngải (chắc) đang làm cửu vạn ở Diêm, như dự tính. Cái Hến (không chừng) đã thành bà nội và (có lẽ) vẫn ở lại xóm Đồng vì không quen cảnh sống (“bốn bên lủng củng người nằm đéo nhau huỳnh huỵch”) ngay giữa Thủ Đô Của Lương Tâm Nhân Loại!
Cả gia đình ông Ngãi chỉ có mội thằng Ốc là đi bộ đội vào giải phóng miền Nam nhưng chưa đến nơi đã trở thành liệt sĩ nên lỡ mất cái cơ hội mang cái khung xe đạp, hay con búp bê, về lại xóm làng. Ấy thế chứ cứ theo dư luận thì cả nhà vẫn bị điều tiếng (và đay nghiến) là … đám Bắc kỳ:
- Nguyễn Hữu Huấn: Từ sau năm 75 thì Bắc kỳ lại càng ăn trên ngồi trốc, các cụ không tin cứ mở cái máy “dzô tuyến chuyền hình” hay cái “ra dzô” ra thì thấy liền, các “xướng ngôn dziêng” hầu như “chăm phần chăm” đều là Bắc kỳ, không cậu thì mợ. Còn các mợ tiếp dziêng “E Việt Nam”, mợ nào mợ nấy đều khoe “em người Hà Lội” hết ráo! Chẳng biết tại “dziêng dzáng” hay” phe đảng”?
- Trần Yên Hoà: Nói đến dân bắc kỳ bảy lăm thứ thiệt đang làm mưa làm gió ở Sài gòn đó là những ông lớn đang cai trị dân miền Nam, từ công an, thuế vụ, ngoại thương, chủ tịch quận huyện, giám đốc các công ty quốc doanh, đám nầy đang làm mưa làm gió ở miền Nam và toàn quốc. Ở Sài Gòn, suốt đường Trần Quốc Toản (nay là đường 3 tháng 2) những ngôi nhà cao tầng khang trang sang trọng được mọc lên, đó là đất của quân đội cũ bọn việt công chiếm và chia chát cho nhau, cất nhà lầu cho thuê, buôn bán.
Rồi suốt dãy đường Cộng Hoà từ Lăng cha Cả trở lên đến Bến Xe Tây Ninh, cũng là những nhà lầu to, đẹp, khang trang được cất lên của bọn cán bộ cối, rồi suốt trong vùng Phi Trường Tân Sơn Nhất cũng hàng trăm hàng ngàn ngôi nhà lớn được xây cất và chủ nhân toàn là những tay tướng tá trong quân đội bắc kỳ bảy lăm chính cống, họ có xe hơi đời mới, từ Lexus đến Mexcedes, họ ăn uống sang hơn những bậc hào phú quan quyền hồi xưa nhiều, kéo theo môt đám bắc kỳ con ngông nghênh chạy xe phân khối lớn, xế nổ chạy xé gió ngoài đường, sau những cuộc đua xe với tốc độ kinh hoàng, đã gây ra biết bao nhiêu tai nạn cho người dân lành vô tội, các qúi tử nầy đều là con các ông lớn bắc kỳ làm việc tại thành Hồ.
Nhà văn Trần Yên Hoà viết không có gì sai nhưng e không đúng lắm với hoàn cảnh của gia đình ông Ngải, ở cái Xóm Đồng (nào đó) thuộc tỉnh Thái Bình. Ông bà Ngãi chắc chắn chưa bao giờ được tận mắt được nhìn một cái Lexus hay Mercedes nào cả. Con cháu họ có lẽ cũng chưa đứa nào được “may mắn” bước chân lên một chiếc phi cơ nên cái cơ hội được trở thành một tiếp viên hàng không (e) xa vời lắm.
Như đã thưa (đôi lần) tôi chưa bao giờ được đặt chân đến miền Bắc nên không thể biết là có bao nhiêu triệu nông dân (đang sống trong cảnh bần cùng) ở vùng đất này, như gia đình ông Ngãi. Chỉ đoán già đoán non rằng họ chiếm khoảng chừng 60 đến 70 phần trăm dân số của nửa phần đất nước. Họ mới chính là những nạn nhân lâu năm nhất, khốn khổ và khốn nạn nhất của chế độ hiện hành.
Ở Việt Nam hiện nay chỉ còn có hai loại người thôi: thống trị và bị trị. Cả nước đã rơi vào tay cộng sản mà còn chia phe (Bắc/Nam/Trung) nữa bao giờ mới thoát nạn được, hả Trời?
© Đàn Chim Việt
“Ở Việt Nam hiện nay chỉ còn có hai loại người thôi: thống trị và bị trị. Cả nước đã rơi vào tay cộng sản mà còn chia phe (Bắc/Nam/Trung) nữa bao giờ mới thoát nạn được, hả Trời? “–trích.
“Bọn bắc kỳ” mà ông TNT vừa đề cập ở trên là bọn bắc kỳ nào ? thuộc hạng người thống trị
hay hạng người bị trị ? Theo như tôi hiểu thì cái đám bắc kỳ đó là cái đám bắc kỳ của giai cấp thống
trị ,của đảng ,của Vixi ,của Vẹm . Như thế thì đảng ta kỳ thị ,chia rẽ bắc -nam để tranh nhau đục
khoét đất nước ,chớ đâu phải là chính người dân VN chia rẽ bắc nam .
Còn cái “đám bắc kỳ” di cư ,bắc kỳ tàu há mồm vào miền nam có nên gộp chung với cái
đám bắc kỳ cộng sản hay không , câu trả lời có lẽ là đã ai cũng rõ ràng lắm rồi . Họ đã là người
nam kỳ còn hơn nam kỳ chánh hiệu,họ là nam kỳ khi cố gắng phát âm “con vịt ” thành “con dzịt” cho
giống giọng miền nam, họ đã đóng góp qúa nửa trong số những tinh hoa thành tựu của miền nam.
Họ xa lạ với những tư tưởng ,tình cảm,nếp sống và cả ngôn ngữ của người anh em miền bắc sau
này đã bị lệ thuộc ,đồng hóa quá sâu bởi Trung cộng . Có thể nói họ là người nam kỳ trong số
những người nam kỳ bị trị .
Cứ theo đà này thì mai mốt đây VN sẽ có một nước nam kỳ ở ngoại quốc.
Hơn bốn mươi năm nay dân tỵ nạn cộng sản ở hải ngoại 90% là dân miền Nam, là một nước VN tự do văn minh chứ đợi gì mai mốt?
Trước 1975 cũng như sau ngày 30/4/1975, Họ vẫn đã, đang và sẽ tiếp tục đối đầu đấu tranh với bọn đầu gấu Bắc cộng sản để đòi quyền sống cho 90 triệu đồng bào trong nước.
Điều đó cho thấy, Họ chiến đấu vì lý tưởng Quốc Gia, vì lãnh thổ VN, vì tất cả cộng đồng dân tộc Bắc,Trung,Nam, Chàm, Mường, Mán, Mèo, Thái. . . .
Vì thế, Họ không bao giờ theo. . .”cái đà nầy” như đám cộng láo hết khóc Stalin, đến khóc Mao xịt rồi mấy hôm rày lại sụt sịt khóc Fidel Castro còn hơn cha chúng chết, trong khi đó thì dân Cuba lại ăn mừng vì tên bạo chúa chết.
Bắc Kỳ 75 là CS gian manh không phải văn minh lịch sự như Bắc Kỳ 54. Chúng nó là lũ mọi rợ, vào Nam cướp của, chiếm đất, gieo rắc nghèo đói, làm băng hoại đất nước và con người miền Nam. Không phải đợi lúc bon “DLV đen” tuyên truyền mọi người mới biết. Không phải cải vã, tranh luận gì cả. Chỉ có Bắc Kỳ 75 CS mới cướp của giữ ban ngày, chỉ có Bắc kỳ 75 CS mới tranh thịt trâu chết giữa đường như những con chó hoang, chì có Bắc Kỳ 75 CS mới giết người tập thể (giết đồng loại ăn cắp chó) giữa ban ngày, trước mắt cán bộ công an của chúng. Xã hội mọi rợ như thế giải nghĩa cách nào?
Đỗ Mười!!
Xã hội mọi rợ như thế giải nghĩa cách nào?
Xã hội mọi rợ như thế thì có nghĩa “ĐMCS”.
Xã hội mọi rợ như thế thì chỉ có Đ.M bác Hồ.
Xã hội chó đẻ như thế là tại đám chó chết Bắc Kỳ 75 đéo bậy.
Xã hội chó cắn bậy như thế là tại đám chó điên dư luận viên
PHÂN BIỆT
Bắc kỳ thường vẫn khôn lanh cạn
Trung kỳ lý tưởng lại ngu si
Nam kỳ ruột ngựa mà chân thật
Kết cục đố ai là cu li
Nói chơi nhưng nghĩ lại y sì
Nam Bắc cùng giòng giống khác chi
Ai nở Bắc Nam chia để trị
Nghe theo quả thật có khôn gì
Cây quýt ngọt chua theo chất đất
Tùy người chăm sóc khác gì đâu
Quít ở bên Tần không giống Sở
Chuyện xưa như thế đã rõ rồi
Cũng như trái quít vẫn một thôi
Người Huế lại kêu quịt chẳng tồi
Giọng nói ngữ ngôn đều ngoài cả
Phải thành bản chất mới nên người
PHƯƠNG NGÀN
(09/12/16)
Rõ ràng là cái chuyện kỳ thị vùng miền giữa các nhóm dân tộc VN chỉ xẩy ra và được công khai công nhận ở trong cái thời đại Hồ Chí Minh ….chó đẻ này , chứ còn ở chính thể VNCH thì làm gì có !
Chính Nguyễn Phú Trọng cũng công khai tuyên bố rằng thì là : chỉ có đảng viên gốc Bắc, mới có trí tuệ, có lý luận để làm tổng bí thư , có nghĩa là chỉ có người gốc Bắc mới được làm lãnh đạo cao nhất, chứ còn đảng viên Cờ Sờ gốc miền Trung hay Nam bộ thì chỉ có thể làm bù nhìn hoặc chó săn, tay sai cho đám đảng viên gốc Bắc mà thôi .
Đù mẹ cái đám đảng viên gốc Trung và Nam bộ không biết nhục, được đám cộng sản Bắc Kỳ quăng cho vài cục xương là sẵn sàng xông vào cắn xé đồng bào miền Nam , dù là bố mẹ, anh em, người thân để cướp đất đai. ruộng vườn của đồng bào minh mà “lập công dâng lên …đảng”, mà “đảng” thì được lãnh đạo bởi toàn là những “người gốc Bắc, có trình độ và lí luận” như Nguyễn Phú Trọng, là kẻ đã bị chính đồng bào miền Bắc gọi là thằng ….Trọng Lú.
Trích: (Ở Việt Nam hiện nay chỉ còn có hai loại người thôi: thống trị và bị trị. Cả nước đã rơi vào tay cộng sản mà còn chia phe (Bắc/Nam/Trung) nữa bao giờ mới thoát nạn được, hả Trời?)
Thưa ông Tưởng Năng Tiến,
Giai cấp thống trị và bị trị là thực tế giữa dân thường và quan chức cs không ai chối cải. Nhưng mặt khác về người Vùng-Miền nắm quyền cai trị quốc gia (dĩ nhiên có quyền là có tiền) cũng thấy rõ như vậy.
Hãy nhìn những chức quyền quan trọng bao nhiêu % Bắc kỳ và Nam kỳ nắm?
Hãy nhìn tỷ lệ % Bắc kỳ 75 (không phải 54) vào Nam sống và giàu có so với % Nam kỳ (dám ra) lập nghiệp sống ở miền Bắc?
Sau tháng 4/75, Bắc Cộng đã chôn sống đứa con đẻ MTGPMN ngay lập tức, nếu không phải kỳ thị, chia rẻ Bắc Nam thì là cái gì?
Võ văn Kiệt miền nam sau nhiều năm đòi hỏi vừa lên liền sau đó bị diệt không phải Bắc Nam sao?
Nguyễn tấn Dũng bị đá văng khi ứng cử TBT, và Trọng Lú nói chỉ những tên Bắc kỳ mới đủ tư cách là gì không phải Bắc Nam ?
Võ văn Thưởng (con rơi của Kiệt) vừa ngoi lên liền bị thanh toán ngay là bằng cớ cho thấy Trọng Lú bằng mọi cách phải diệt sạch bọn MTGPMN còn sót lại, đồng nghĩa là bọn Nam kỳ. Trọng Lú đang lập lại thời Trịnh Nguyễn phân tranh, phe thắng cuộc phải tiêu diệt phe thua cuộc!
Tóm lại, nhân danh giải phóng. . . “Mặt bằng”, đám thực dân nội địa Bắc Cộng nhất định độc quyền cai trị VN vĩnh viển, vì thế đám Nam Cộng và dân miền Nam dưới vĩ tuyến 17 hãy liệu mà tự cứu lấy thân!
Ổng Tưởng Năng Tiến có cách nào giúp họ. . .”thoát nạn” đó được không?
Chỉ có bọn vô lại, ngu ngốc kinh khủng mới chia dân Việt ra làm Nam Kỳ và Bắc Kỳ.
Gần đây, bọn Tuyên Giáo cộng sản vừa thành lập 1 nhóm Dư Luận Viên chuyên chửi người Bắc Kỳ, mục tiêu của bọn tuyên giáo là làm cho người miền Bắc thù ghét người Trung, Nam. Chỉ có bọn phản quốc, bán nước mới tìm cách chia rẻ nhân dân nước mình như vậy.
Như tôi đã trình bày ý kiến của tôi dưới bài
“Cảng Cam Ranh là chìa khóa để Trump thoát khỏi bế tắt chính trị!” của trang
mạng này như sau.
“ Bất Bình tôi khi đọc tôi ít khi đọc nghiền ngẵm kỹ vào văn bản.thường chỉ
đọc lướt qua nếu có gì súc tích quan trọng thì mới đọc kỹ. Lý do là nhiều bài
viêt trích dịch nhiều quá hay lan man không giá trị và nhất là không thật nên
tôi chỉ đọc tiêu đề của bài viết thì có thể tạm nắm được tổng thể của bài viết
để có nên đọc hay không đọc,hay chỉ đọc lướt qua.?
Với bài viết “ ĐÁM BẮC KỲ “này thật ra nó đã được đăng trên Việt báo online
mới đây mà tôi đã đọc qua đầu đè . Chỉ đọc lướt qua tiêu đề là tôi đã muốn đưa
ý kiến của mình vào dưới bài viết này dưới bài Đám bắc kỳ của Việt báo online
này ngay vì nó chạm TỰ ÁI DÂN TỘC của tôi quá nặng.Tuy nhiên còn đang
ngần ngừ thì nó lại xuất hiện trên trang mạng này. Cố gắng đọc lướt qua bài viết
thì chỉ thấy tác giả chỉ trích dẫn những lời của những người khác để hằn học chia
rẽ và kỳ thị đám bắc kỳ với những giọng điệu ngu và dốt.
Thuở mới mất miền nam cái ĐÁM NAM KỲ chạy lọt được qua Mỹ chúng chửi
Bắc kỳ dữ lắm,đi đâu chúng cũng cao giọng chửi Bắc kỳ vừa kỳ thị,vừa vơ đũa
cả nắm không phân biệt Chú em tôi chịu không nổi nên trước văn võ bá quan
NAM KỲ chú em tôi liền cao giọng .
PHẢI RỒI NẾU KHÔNG CÓ BẮC KỲ DI CƯ VÀO MIỀN NAM ĐÁNH BẬT
TỤI TÀU GIAN THƯƠNG Ở MIỀN NAM THÌ TỤI NAM KỲ NGU DỐT CỦA
TỤI MÀY MÃI MÃI CHỈ ĐI LÀM NÔ LỆ CHO TỤI TÀU CHỢ LỚN MÀ THÔI.
Chú em tôi đã mất gần mười năm nay rồi. Viết giòng này lại nhớ đến chú em tôi.
Chuyện nam kỳ,bắc kỳ,trung kỳ thâm độc còn sót lại của Thực dân Pháp chắc mãi
sẽ còn dài.
Để khỏi dài giòng tôi xin kết luận sau bài viết ‘ Đám Bắc Kỳ “. Nếu tôi nói
gần như chú em tôi.NẾU KHÔNG CÓ ĐÁM BẮC KỲ Ở MIỀN NAM 1954 VÀ
1975 thì BỌN NAM KỲ NGU DỐT MÃI MÃI VẪN CHỈ LÀ BỌN NÔ LỆ ĐÓI
KHỔ CHO BỌN TÀU NAM KỲ MÀ THÔI . QUÝ VỊ NAM KÝ NGHĨ SAO ?
NẾU KHI CHIA ĐÔI ĐẤT NƯỚC 1954 MÀ MIỀN NAM LÀ CỘNG SẢN,MIỀN
BẮC LÀ QUỐC GIA. QUÝ VỊ NGHĨ SAO ?
Tất cả chỉ vì VẬN MỆNH CỦA ĐẤT NƯỚC NÊN MỚI CÓ NAM KỲ,BẮC KỲ
Nên nhớ . Ý kiến này của tôi không có liên quan hay đặt nặng vấn đề QUỐC GIA
hay CỘNG SẢN mà chỉ thuần tuý đặt nặng vấn đề DÂN TỘC MÀ THÔI.
Ậy….
Câu chuyện bắc kỳ, nam kỳ, chỉ là chuyện…lẽ tẽ. Chỉ ảnh hưởng trong giới bình dân chút chút.
Người có được giáo dục…VNCH, Ngô đình Diệm, Nguyễn văn Thiệu, đểu hiểu rằng thì là,
Nam Trung Bắc, đều là người Việt Nam cả.
Chỉ có cái, dân Bắc bị Cộng láo cai trị, giáo dục…láo nhiều năm, nhiều tháng, thành ra họ hơi bị…lệch lạc.
Gia đình Bắc nào có truyền thống…kẽ sỉ Bắc Hà, con cháu có người vẫn…hiên ngang, lòn lách cho qua cái đời sống luôn bị láo và khũng bố.
Gặp dịp, là họ đứng lên, chung tay với toàn dân mà vạch mặt ác láo của lũ Cộng…
Mai này, hết nạn Cộng láo, có giáo dục đàng hoàng, 3 miền lại…xum họp trong xã hội …không láo.
Theo anh Ngu, cái câu chuyện chi rẽ Nam Bắc, không độc hại bằng cái chuyện lũ Giáo Điếm chia rẽ tâm linh con người VN. Chúng ngậm phân phun miền Nam thời Ngô đình Diệm tới tấp.
Ngô đình Diệm theo đạo Chúa, thành ra Jesu và các con chiên VN cũng bi…lãnh đạn của lũ Giáo Điếm.
Cái …ác đan là lũ Giáo Điếm này lại núp dưới bóng từ bi của Phật Thích Ca, thành ra Thích ca và đệ tử cũng…lãnh đạn. Hiểu lầm trầm trọng.
Thích ca không hề dạy lũ Điếm phải…ngậm phân phun đạo Chúa, hoặc Ngô đình Diệm…
Khi gặp nạn Cộng láo, nhân loại VN thường tìm đến đời sống tâm linh để…nương tựa. Cho nó đở đi sự…khốn nạn do lũ Cộng láo mang đến.
Nhưng lũ Điếm phun phân tôn giáo, gây hoang mang quá xá, thành ra dể bị lạc lối, lạc đường.
Cộng, nếu nhổ đi rồi, sẽ còn…Điếm.
Người VN quả là khổ muôn trùng…
Đúng rồi,
Tụi Nam kỳ cắm đầu cắm cổ xây dựng miền Nam hơn 20 năm phồn thịnh, nhưng vì tụi nó Ngu mới để đám Cộng Bắc kỳ vô cướp sạch sau năm 1975.
Đám Nam kỳ ngu lắm, ngu đến độ bị cái đám mọi rợ Trường Sơn vô dạy cho biết thế nào là loại “Đồng Hồ hai cữa sổ không người lái”, phơi khô Cà rem, lái TV chạy đầy đường. . .
Đám Nam kỳ lớp bị cướp lớp bị giết chạy thoát được qua Mỹ không chửi “đám Bắc Kỳ” Kộng không lẽ bất bình trong bụng rồi. . .địt cho chúng nó nghe à?
Đám Bắc kỳ Cộng láo vào “đánh bật hay hốt sạch Tàu gian thương?” để rồi rước Tàu gian manh lục địa Bắc Kinh vào khống chế kinh tế VN và đưa sang toàn chất độc hại (who cho biết ung thư ở VN đứng hàng thứ 2, thứ 3 trên thế giới).
Bất cứ đất nước nào nằm theo trục Kinh độ Bắc Nam đều được gọi bắc nam, chứ không cần “VẬN MỆNH CỦA ĐẤT NƯỚC NÊN MỚI CÓ NAM KỲ,BẮC KỲ” cái con mẹ gì cả.
Vận mệnh cái con khỉ mẹ gì, nhân danh giải phóng cái đếch chó gì mà vào cướp sạch của của người khác?
Bọn gian thương Tàu miền Nam chỉ buôn bán, trong khi người Việt quốc gia cầm quyền cai trị thì làm gì là nô lệ?
Còn “đám Bắc kỳ” khôn. . .liền quá nắm quyền sinh sát trong tay nên nghe Tàu nó bảo biển đảo của nó là Hồ. . .đá cá sai Đồng. . .lăn dưa ký giấy công nhận liền.
Và hiện nay ai cũng công nhận guồng máy Cộng đảng Bắc kỳ là đám “khôn nhà dạy chợ”, cho nên dân chửi Bắc Kộng láo “hèn với giặc ác với dân” vì mỗi lần quan Tàu ho là bộ chính trị Bắc kỳ són đái trong quần.
Đù má càng nói đến Đám Bắc Kỳ Cộng càng thấy lộn gan . . .bất bình.
Người ta chia phe Bắc Nam là chia theo cs (bắc VT17) và quốc gia đó Ông TNT ạ !
Người Bắc cs cai trị dân miền Nam sau khi xâm chiêm VNCH năm 75 có thể coi như một loại thực dân đỏ lô-can “ác hơn cả thực dân Pháp ,quân phiêt Nhật,,,,”như nhận xét của một tiến sỉ Bắc Kộng nhân xét”
Nói tóm lại Dân không còn chía rẻ Nam Trung Bắc như anh nghỉ và kêu trời !mà chỉ còn Bắc Nam /CS.QG mà thôi!
(hai đứa con nít học tiểu học bá vai nhau vừa đi vừa “hát giọng Bắc ” Bắc Kỳ ăn cá rô cây” làm cho cô gái bắc kỳ xuông xe đạp ,chắn trước mặt các em ,hằn học ” tụi bây không phải nói giọng Bắc ,là dân Bắc kỳ sao ?” Hai đứa không trả lời (có lẻ sợ ngừời lớn “có vẻ cô giáo” …)Nhưng khi cô gái đi ,mọi người quanh đó lại nghe điệp khúc :”Bắc kỳ ăn cá rô cây….” . Hai Em này không phải từ miền Bắc mới vô Nam sau 75 mà là người Nam:một Nam và một di cư 54!) và còn nhỏ đẻ nói rằng kỳ thị !)
(t)