WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Bài học yêu nước qua tấm gương Ngô Đình Diệm

TT Ngô Đình Diệm. Ảnh Google

Trong buổi thuyết trình với Sinh viên cao học khoa Quản trị kinh doanh của trường Đại Học Quốc Gia Hà Nội, một sinh viên đặt câu hỏi “tại sao nước Đức đã phát triển một cách nhanh chóng và trở thành nước giầu nhất Âu châu mặc dù đất nước họ bị tàn phá nặng nề sau thế chiến thứ hai?“. Người viết đã trả lời rằng, „trong những thập niên gần đây những quốc gia phát triển nổi bật là Nhật, Đức, Hàn quốc, Do Thái và Đài Loan. Đặc tính rõ rệt chung của 5 Dân tộc này là lòng yêu nước và tự hào Dân tộc. Một thí dụ nhỏ là khi sản xuất một cái muỗng (thìa) mang tên nước họ, vì tính tự hào Dân tộc họ cố sức sản xuất cái muỗng (thìa) với chất lượng cao nhất để xuất cảng ra nước ngoài để người tiêu dùng nể nang Dân tộc họ. Do đó sản phẩm của họ được mua nhiều và đất nước họ được phát triển“.

Trong hai bài “Thời nào Dân Việt sướng nhất?“ người viết đã so sánh mức lương người dân trong các thời đệ nhất, đệ nhị Cộng hoà với mức lương người dân Việt vào năm 2006 là năm có thể nói là sung túc nhất của thời kỳ XHCN trước khi xảy ra những cuộc khủng hoảng liên tục từ năm 2008. Kết quả cuộc so sánh là người dân trong thời đệ nhất Cộng hoà có mức lương cao nhất mặc dù tài chánh hỗ trợ từ nước ngoài vào nước ta thời đấy thấp nhất.

Tại sao thời đệ nhất Cộng hoà người dân sống sướng hơn thời năy mặc dù chế độ đó đã chấm dứt trước đây 49 năm? Chẳng lẽ người dân Việt thời bấy, theo logic được trên đây, yêu nước hơn các thời kỳ về sau? Việc chứng minh lòng yêu nước của người dân Việt thời bấy giờ rất khó khăn, chúng ta cùng lật lại những trang sử để cùng xem xét lòng yêu nước của lãnh tụ thời đó đại diện qua Tổng Thống Ngô Đình Diệm và bào đệ của ông.

Trong bài nhận xét ngắn này, chúng ta cùng tìm hiểu thân thế của Tổng thống Diệm là nền tảng hun đúc con người và cũng là nền tảng cho mọi quyết định hành động của ông. Sau đó chúng ta cùng xem xét một số tình huống ông giải quyết trên nển tảng quyền lợi đất nước hay quyền lợi bản thân?

Thân thế

Thân sinh của Tổng thống Ngô Đình Diệm là cụ Ngô Đình Khả, người đã sáng lập trường Quốc Học Huế là ngôi trường đầu tiên tại Việt Nam dậy theo chương trình Đông và Tây, và làm tới chức Thượng Thư Phụ Đạo Đại Thần thời Vua Thành Thái. Cụ Khả là bạn thân của các nhà cách mạng nổi danh thời đó như các cụ Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh, Kỳ Ngoại Hầu Cường Để. Do mưu toan một cuộc cách mạng ôn hoà của Vua Thành Thái bị bại lộ, thực dân Pháp gán cho nhà Vua chứng bịnh điên, ép các quan trong triều đình ký sớ xin Vua thoái vị rồi đưa đi an trí ở Phi châu. Riêng chỉ có một mình cụ Ngô Đình Khả không ký, sau đó cụ từ quan và bị thực dân Pháp cho tước mọi quyền lợi, bổng lộc. Gia đình cụ sống rất khó khăn, cảm phục khí phách của đồng liêu, cụ Tôn Thất Hân đã ngần giúp cụ Khả mỗi tháng 10 đồng để chi dùng.[1]

Ngoài người cha ruột ông Diệm còn có một cha đỡ đầu đã đóng góp rất nhiều trong việc giáo dục tinh thần ông là Thượng Thư Nguyễn Hữu Bài. Khi người Pháp tham lam muốn đào mả Vua Tự Đức để lấy của thì Thượng Thư Nguyễn Hữu Bài là người duy nhất trong triều đình chống đối. Cho nên dân chúng miền Trung kính trọng khí tiết của hai cụ đã truyền tụng với nhau rằng: „Đày Vua không Khả, đào mả không Bài“

LM Trần Qúy Thiện đã mô tả nền giáo dục mà TT Diệm đã được hấp thụ như sau:

“Ngoài việc hấp thụ những đức tính cao đẹp và lòng yêu nước nồng nàn của thân phụ và nghĩa phụ, cậu Diệm còn chịu ảnh hưởng sâu đậm của nền giáo dục Nho Giáo và Thiên Chúa Giáo. Thực vậy, nếu Nho Giáo đã hun đúc ông Diệm thành một con người thanh liêm, tiết tháo và cương trực thì nền giáo dục Thiên Chúa Giáo đã đào tạo ông Diệm thành một con người đày lòng bác ái, vị tha và công chính.[2]

Trước khi lìa đời, cụ Khả căn dặn ông Diệm rằng:

„Diệm con có đủ đức tính cần thiết để trở thành người lãnh đạo tốt, con phải lãnh đạo.“
và cụ nói với các con:

„Các con phải cùng với nó (ông Diệm) dành lại nền độc lập hoàn toàn, thì mới thực hiện được công cuộc cải tạo xã hội, xoá bỏ bất công được“.
Tất cả các con cụ đã thề sẽ cùng với ông Diệm thực hiện bằng được ước nguyện của cụ[3].

Khi Vua Bảo Đại lên ngôi vào năm 1932, nhà Vua đã mời ông Ngô Đình Diệm lúc đó là Tuần vũ Phan Thiết làm Thượng Thư Bộ Lại (Thủ tướng). Trong chức vụ quan trọng này ông đề xướng hai điều với chính quyền bảo bộ Pháp: một là thống nhất Trung và Bắc Kỳ theo Hòa ước Giáp Thân 1884 và hai là cho Viện Nhân dân Đại biểu Trung Kỳ được quyền tự do thảo luận mọi vấn đề. Vì không được toàn quyền Pháp Pasquier chấp nhận, ông từ chức ngày 12 tháng 7 năm 1933[4].

Ông Diệm trở về sống tại nhà của thân sinh gần Huế và đi dậy học Thiên Hựu (Providence). Ông từ chối mọi sự mời mọc của Nhật, Việt Minh, Bảo Đại và không tham gia vào bất cứ chính quyền nào lập sau Đệ Nhị Thế Chiến. Có một lần ông bị Việt Minh bắt và giải đến Hồ Chí Minh. Hồ Chí Minh mời ông tham gia chính phủ nắm bộ nội vụ nhưng ông từ chối.

Năm 1951, ông Diệm qua Mỹ sống phần lớn trong các chủng viện Maryknall, Lakewood, Ossining và đi vòng quanh nước Mỹ để vận động độc lập cho Việt Nam. Tháng 5 năm 1953 ông sang Pháp, Bỉ. Tháng 6 năm 1954 ông nhận lời mời của Quốc trưởng Bảo Đại trở về Việt Nam làm Thủ tướng.

Giáo hội ở trong quốc gia chứ không phải quốc gia ở trong giáo hội

Dưới thời Pháp các chủng viện Công giáo không chịu ảnh hưởng, kiểm soát bởi chính quyền. Vào năm 1958/59 Tổng thống Ngô Đình Diệm cho thay đổi luật Chủng viện Công giáo, điều luật mới xếp hệ thống giáo dục Chủng viện Công giáo tương đương với các trường tư thục, dưới sự chi phối của Nha Tư thục. Hàng giáo phẩn Công giáo coi đây là một cưỡng chế tự do tôn giáo. Các Linh mục nhiều điạ phận đồng loạt đứng lên phản đối. Đức Khâm sứ Toà thánh trực tiếp can thiệp nhưng Tổng Thống Diệm nhất định không thay đổi. Một số Linh mục xin vào yết kiến, Tổng thống nghe xong rồi trả lời rất ngắn ngủi „Giáo hội ở trong quốc gia chứ không phải quốc gia ở trong giáo hội[5]“.

Chủ quyền quốc gia, quyền lợi Tổ quốc là trên hết

Năm 1961 cộng sản gia tăng khủng bố nên Tổng thống Diệm cần phải tăng cường quân đội. Hoa kỳ cũng cho tăng viện trợ quân sự và lợi dụng tình thế họ đòi hỏi Tổng Thống Diệm phải cải cách, „biến miền Nam Việt Nam thành một chế độ chính trị dân chủ theo kiểu Mỹ và để người Mỹ đồng cai trị miền Nam[6]“. Đòi hỏi này Tổng Thống Diệm không chấp thuận và đề nghị chính phủ Mỹ ký kết với Việt Nam một hiệp nghị phòng thủ song phương tương tự như Mỹ đã ký kết với Đại Hàn nhưng không được Tổng Thống Kennedy đáp ứng. Một số chính khách Mỹ, trong đó có Đại sứ Elbridge Durbrow với chủ chương cứng rắn là buộc Tổng Thống Diệm chấp nhận đề nghị cải cách của Mỹ. Nếu không thì lật đổ ông và kiếm người thay thế.

Có lần ông Nhu đặt câu hỏi với ông John Mecklin, một người Mỹ có chủ trương lật đổ TT Diệm, Giám đốc sở báo chí Hoa Kỳ kiêm phát ngôn viên toà Đại sứ Mỹ tại Sàigòn, tại sao chính phủ Mỹ không giúp Việt Nam như kiểu giúp Tito ở Nam Tư là viện trợ vật chất nhưng không xâm phạm vào hiện tình của xứ được giúp đỡ? Qua cuốn sách của ông John Meklin được xuất bản vào năm 1965 mang tựa đề „Mission in torment: an intimate account of the U.S. role in Vietnam“ (Sứ mệnh trong đau khổ: một mật báo về vai trò của Mỹ tại Việt Nam) đòi hỏi cải cách của Mỹ được nêu trên dẫn đến việc thành lập một chính quyền trong bóng tối thuộc Toà Đại sứ Mỹ, nhiệm vụ của chính quyền trong bóng tối này là xét những việc cần làm sau đó đốc thúc chính quyền miền Nam Việt thi hành.

Đại úy Lê Châu Lộc cho biết trước khi tiếp xúc với Đô đốc Felt vào năm 1962, Tổng thống Diệm rất đăm chiêu, đọc kỹ nhiều tài liệu và thảo luận với rất nhiều người. Trong phần người Mỹ muốn đưa quân vào tham chiến tại Việt Nam, Tổng thống Diệm đã nói với Đô đốc Felt với đại ý như sau:

“Trong cuộc chiến đấu chống lại Cộng sản quốc tế chúng tôi cần sự giúp đỡ. Ngó quanh khắp thế giới không ai có thể giúp chúng tôi, ngoài người MỹNhưng cuộc chiến này tế nhị lắm! không chỉ thuần tuý giao tranh bằng súng đạn, mà có cả chiến tranh tâm lý, có công tác tuyên truyền. Chúng tôi vừa mới đuổi được người Pháp đi sau bao nhiêu năm chúng tôi chịu ssự đô hộ của họ. Nếu bây giờ người Mỹ lại tới đây, hiện diện trên đất nước tôi bằng những đạo quân tác chiến. Người dân Nông thôn vốn chất phát, họ sẽ nghĩ rằng người Mỹ đến đây cũng chẳng khác chi người Pháp trước kia. Như thế tôi biết làm sao giải thích cho đồng bào tôi hiểu. Vì dân tôi rất nặng lòng với nền độc lập, không muốn chủ quyền bị xâm phạm… Tôi mong rằng người Mỹ hiểu cho tôi. Vì nếu tôi chấp nhận cho quân đội tác chiến Mỹ ở đây, tôi nói làm sao với dân tôi bây giờ?[7]“

Trong cuộc đi viếng vùng Tràm chim với Tổng Thống Diệm và một số Bộ trưởng, Đại sứ Nolting có dò ý yêu cầu chính phủ Việt Nam Cộng Hoà cho Mỹ sử dụng căn cứ Cam Ranh, tháng 3.1963 đại ttướng Harkins lại ngỏ ý qua ngã tướng Khánh, nhưng Tổng Thống Diệm đều từ chối[8]

Tháng 10 năm 1963 nhân dịp về thăm nhà tại Huế Tổng Thống Diệm đã hàn thuyên rất lâu với cụ Võ Như Nguyện, một cựu cộng sự viên thân tín mà Tổng Thống Diệm đã quen biết từ thuở ông thường đi lại với cụ Phan Bội Châu. Tổng thống cho cụ Nguyện biết mưu toan của Mỹ muốn làm cuộc đảo chánh và nguy hiểm đang chờ ông:

„Sẽ nguy hiểm lắm! Mỹ sẽ chơi sỏ tôi. Nếu tôi accepter (chấp nhận) những chuyện của hắn (thay đổi cho Mỹ đem quân vào Việt Nam) thì yên, nhưng còn chi uy tín của Tổng Thống, còn chi uy tín của nước Việt Nam.[9]“

Trong quyển „Bên giòng lịch sử“ Linh mục Cao Văn Luận đã viết lại cuộc gặp gỡ của ông với TT Diệm vào tháng 10,1963, sau cuộc viễn du Hoa kỳ ông đã đề nghị với TT Diệm:

„-…Bây giờ, thưa cụ chúng ta cần người Mỹ, lệ thuộc nhiều vào người Mỹ, chịu ảnh hưởng nặng nề vì sự thương hay ghét của họ. Nếu không vì những lợi ích thiết thực mà phải cải tổ chính phủ, thì cũng nên vì để làm hài lòng người Mỹ mà cải tổ, để họ khỏi phá hoại. Cụ cũng đã hiểu câu châm ngôn “ai chi tiền thì kẻ đó cai trị”. Hiện nay người Mỹ đang chi tiền. Nếu cụ cứng rắn quá sẽ bị bẻ gẫy.

Ông Diệm có dáng suy nghĩ, lo lắng, chú ý hơn lúc đầu một chút:

- Nếu bây giờ chúng ta nhượng bộ Mỹ một bước thì Mỹ sẽ đòi thêm, biết nhượng bộ đến bao giờ cho vừa lòng họ? Tôi muốn võ trang cho Bảo An, Dân Vệ, Thanh niên Chiến Đấu, Mỹ không chịu. Tôi muốn tăng cường quân đội, Mỹ từ chối không chiụ cấp vũ khí và phương tiện, Mỹ chỉ mưốn đưa quân sang Việt Nam thôi[10]“.

Trân quý mạng sống người dân, mạng sống người lính

4 giờ chiều ngày 01.11.1963 đại sứ Lodge lần thứ hai trong ngày gọi điện thoại nói chuyện với Tổng Thống Diệm, đề nghị anh em Tổng thống Diệm rời dinh Gia Long đến tỵ nạn tại Toà đại sứ Mỹ và sau đó sẽ thu xếp để anh em ông xuất ngoại, nhưng Tổng thống Diệm đã từ chối. Đến 4:30 Tướng Đôn điện đàm cùng Tổng thống Diệm yêu cầu ông từ bỏ mọi quyền hành và xuất ngoại vì quân đội đã đứng lên đảo chánh và đã vây chặt thành Cộng Hoà cùng dinh Gia Long. Tổng thống Diệm nói như quát trong điện thoại „Quân mô? Vây ở mô?“. Thực sự lực lượng đảo chánh không đáng kể. Sư đoàn 5 còn ở ngoài đô thành. Phú Lâm, Khánh Hội, Chợ Lớn, Cầu Chữ Y, Thị Nghè còn bỏ trống. Các Tướng lãnh tưởng rằng, khi đọc hiệu triệu trên đài phát thanh thì các cánh quân của Quân đoàn ÌI (trong đó có sư đoàn 5) đã vây chặt thành Cộng Hoà và dinh Gia Long. Trên thực tế quân đảo chính còn rời rạc, lẻ tẻ, chưa vượt qua được cầu Phan Thanh Giản và cầu Thị Nghè vì bị Lữ Đoàn Phòng vệ Phủ Tổng Thống chận lại.[11]

Đại Tá Duệ đã tường thuật rằng, ông được báo cáo từ nhiều nguồn cho biết phòng thủ ở Bộ Tổng tham mưu rất sơ sài chỉ có một số tân binh quân dịch ở Quang Trung lên tăng cường mà thôi nên ông đề nghị Tổng thống cho quân kéo lên đánh thẳng vào Bộ Tổng tham mưu bắt các Tướng.Tổng thống không đồng ý và ra lệnh qua sĩ quan tùy viên rằng [12]:
„Bảo Duệ đừng nóng nảy, Tổng Thống đang liên lạc với các tướng lãnh để cố tránh đổ máu“

Cụ Cao Xuân Vỹ lúc đó ở cạnh Tổng thống Diệm lên tiếng đồng ý với ý kiến của Đại tá Duệ bị Tổng thống Diệm lên tiếng trách:

„Tôi là Tổng tư lệnh quân đội. Tôi lại ra lệnh cho quân đội đánh quân đội à? Tôi còn mặt mũi thấy quân đội nữa không? Có chi thì ngồi giải quyết, chứ quân đội là để chống Cộng, sao lại đem đánh nhau?[13]“

Trong bài phỏng vấn với ông Minh Võ, cụ Cao Xuân Vỹ cho biết lúc đó không phải chỉ có Lữ đoàn Phòng vệ phủ Tổng thống xin lên tấn công mà còn đại đội Biệt kích thuộc Lực lượng Đặc biệt cũng báo cáo là phòng vệ các Tướng ở Bộ Tổng tham mưu rất yếu, xin được cùng 2 tiểu đoàn của Lữ đoàn Phòng vệ Phủ Thổng thống đột kích bắt sống các Tướng đảo chánh. Nhưng Tổng thống Diệm.

Từ nhà thờ Cha Tam Chợ Lớn, sáng ngày 02/11/1963 Tổng thống Diệm đã liên lạc với các Tướng đảo chánh và các Tướng đã cho xe „rước“ Tổng thống và ông cố vấn Nhu về Bộ Tổng tham mưu.

Theo tiết lộ của LM Jean, ông đã thuyết phục anh em Tổng thống Diệm không nên gặp các tướng đảo chánh, nhưng hai ông từ chối[14]:

„Xin Tổng thống và ông Cố vấn nghĩ lại. Chính tôi sẽ dưa Tổng thống và ông Cố vấn đến một nơi an toàn nhất.“

Tổng Thống Diệm:
Cảm ơn Cha, tôi thấy không có gì nguy hiểm cả. Cá nhân tôi đã dâng trọn cho Chúa và Mẹ Maria nhưng tôi vẫn còn là nguyên thủ quốc gia. Tôi còn trách nhiệm với dân.“

Tổng thống Ngô Đình Diệm và Cố vấn Ngô Đình Nhu bị các tướng đảo chánh mà Tổng thống Johnson gọi là “bọn ác ôn côn đồ đáng nguyền rủa” (a goddam bunch of thugs) ra lệnh giết chết trên chiếc xe M113 sau khi họ đón hai ông từ nhà thờ Cha Tam.

Phản ứng sau cuộc sát hại TT Ngô Đình Diệm và Cố vấn Ngô Đình Nhu

Khi đuợc tin ông Diệm bị lật đổ, ông Hồ Chí Minh nói với ký giả cộng sản danh tiếng, Wilfrid Burchett: „Tôi không thể ngờ rằng tụi Mỹ ngu đến thế“”.

Nguyễn Hữu Thọ nói với báo Nhân Dân: „Sự lật đổ Diệm là một món quà mà Trời ban cho chúng tôi.“

Khi tướng Võ Nguyên Giáp và những đồng chí còn sống sót của ông gặp Ông McNamara ở Hà Nội tháng 11 năm 1995, họ nói rằng: „Chính sách Kennedy ở Việt Nam sai lầm hết chỗ nói. Ngô Đình Diệm là một người có tinh thần quốc gia, không khi nào ông chịu để cho người Mỹ dành quyền điều khiển chiến tranh, và sự người Mỹ dành quyền đã đưa người Mỹ đến thất bại đắt giá. Cho nên, kết quả của cuộc đảo chánh lật đổ ông Diệm năm 1963 là sự kết thúc sớm [sự hiện diện] Hoa Kỳ ở Việt Nam, một điều đáng làm cho người ta ngạc nhiên“ [15]

Những người gần gũi Tổng thống giờ phút cuối kể lại cho họ hàng, bè bạn về cách hành xử của Tổng thống mặc dù cái chết bản thân mình đang cận kề, nhưng nhất quyết không để người khác phải đổ máu để bảo vệ bản thân ông. Nên dân chúng đã truyền nhau câu vè:

„Đày Vua không Khả,
đào mả không Bài,
hại dân không Diệm“

Bài học từ Tổng thống Ngô Đình Diệm

Lòng yêu nước, tinh thần Dân tộc là sợi dây chắc chắn nhất, bền bỉ nhất và chân thành nhất liên kết mọi con dân của Dân tộc.Vì sự liên kết đó dựa trên một nền tảng duy nhất là quyền lợi Dân tộc, Tổ quốc. Tổ quốc Việt Nam đã được cha ông chúng ta gầy dựng và gìn giữ từ hơn 4000 năm qua cho dù phải trải qua nhiều cuộc chiến với kẻ thù xâm lược. Dân tộcViệt Nam đáng tự hào là có được những trang sử oai hùng với Hai Bà Trưng, Bà Triệu, Lý Thường Kiệt, Trần Hưng Đạo, Lê Lợi vv… Dân tộc và đất nước chỉ được phát triển thực sự, nếu những tinh hoa của Dân tộc được phát huy.

Tổng Thống Ngô Đình Diệm là một tấm gương sáng về cho sự thanh liêm, lòng yêu nước, tính tự cường, sự bảo vệ độc lập và chủ quyền của đất nước mà mọi con dân nước Việt cần phải nuôi dưỡng và phát huy. Đặc biệt trong giai đoạn hiện nay, gìai đoạn đen tối nhất của lịch sử Việt Nam. Giai đoạn mà chính người Việt lại đàn áp, bắt bớ, đánh đập, giam tù đồng bào của mình, bởi vì họ thổ lộ lòng yêu nước lên tiếng đòi hỏi quyền lợi Dân tộc, đòi hỏi chủ quyền đất nước. Giai đoạn mà lòng ái quốc, tinh thần Dân tộc bị trừng phạt, hèn nhát, tinh thần vọng ngoại được ban thưởng. Chính sách này rõ ràng nhằm tiêu diệt Dân tộc Việt Nam.

Là người Việt Nam, chúng ta phải có trách nhiệm bằng mọi cách hoá giải Quốc nạn hiện nay để giao lại cho thế hệ sau một Tổ quốc Việt Nam tốt đẹp hơn Tổ quốc mà chúng ta đã nhận lại từ thế hệ trước.

Xã hội biến chuyển không ngừng, đặc biệt là tốc độ biến chuyển xã hội trong giai đoạn toàn cấu hoá hiện nay rất nhanh đến độ khó lường trước được. Chế độ chính trị tại Việt Nam do đó sớm muộn rồi cũng sẽ thay đổi không bằng cách này cũng bằng cách khác.

Những trang lịch sử Việt Nam sau này chắc chắn sẽ không ca tụng ông Tổng Bí thư A, Chủ tịch B, Thủ tướng C có được gia tài kếch sù trị giá 10 tỉ Mỹ kim mà lịch sử sẽ nguyền rủa các ông đã không thi hành trách nhiệm của mình đối với đất nước mà chỉ biết lợi dụng chức vụ vơ vét của công làm giầu bản thân và gia đình để mặc người dân phải sống vất vưởng, khổ cực.

Nhưng lịch sử Việt Nam sẽ ca ngợi các ông bà trong ban lãnh đạo Đảng và Nhà nước CSVN tương tự như lịch sử thế giới hiện nay đang ca ngợi Gorbachov và lịch sử Miến Điện sẽ ca ngợi Chính quyền Quân nhân Miến Điện. Nếu các ông, bà vì Nước, vì Dân từ bỏ quyền lợi cá nhân, đấu tranh bảo vệ chủ quyền của Dân tộcViệt Nam, đồng thời thực hiện một cuộc cách mạng dân chủ ôn hoà tương tự như ở Miến Điện. Vì đó là điều kiện triệt hạ hệ thống tham nhũng rất hệ thống và qui mô hiện hữu từ vài chục năm qua trên đất nước Việt Nam và đó cũng là điều kiện để mọi tầng lớp người dân Việt hết lòng, hết sức tham gia tái kiến thiết quê hương.

Tháng 11 năm 2012

© Nguyễn Hội

© Đàn Chim Việt

————————————————–

[1] Nguyễn văn Minh: Giòng họ Ngô Đình giấc mơ chưa đạt.
[2] LM Trần Quý Thiện: Cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm Với Những Bài Học Lịch Sử.
[3] Nguyễn văn Minh: Giòng họ Ngô Đình giấc mơ chưa đạt.
[4] Có tài liệu ghi ngày 01.09.1933
[5] Quốc Đại: Ai giết anh em Ngô Đình Diệm, tr. 112, nhà xuất bản Thanh Niên 2003 (xuất bản trong nước)
[6] Hoàng Ngoc Thành; Thân Thị Nhân Đức: Những Ngày Cuối Cùng Của Tổng Thống Ngô Đình Diệm, Tr.198.
[7] Vĩnh Phúc: Những Huyền Thoại và sự thật về chế độ Ngô Đình Diệm, Tr. 462-464, Nhà xuất bản Tam Vĩnh 2006
[8] Quốc Đại: Ai giết anh em Ngô Đình Diệm, tr. 477, nhà xuất bản Thanh Niên 2003 (xuất bản trong nước)
[9] Vĩnh Phúc: Những Huyền Thoại và sự thật về chế độ Ngô Đình Diệm, Tr. 488, Nhà xuất bản Tam Vĩnh 2006
[10] Cao Văn Luận: „Bên Giòng Lịch Sử“ http://truyen.catbui.info/re.php?keng=9783
[11] Nguyễn Hữu Duệ: Nhớ Lại Những Ngày Ở Cạnh T.T. NGÔ ĐÌNH DIỆM; Quốc Đại: Ai giết anh em Ngô Đình Diệm, tr. 470, nhà xuất bản Thanh Niên 2003 (xuất bản trong nước)
[12] Quốc Đại: Ai giết anh em Ngô Đình Diệm, tr. 521-522, nhà xuất bản Thanh Niên 2003 (xuất bản trong nước)
[13] Vĩnh Phúc: Những Huyền Thoại và sự thật về chế độ Ngô Đình Diệm, Tr. 579, Nhà xuất bản Tam Vĩnh 2006
[14] Quốc Đại: Ai giết anh em Ngô Đình Diệm, tr. 549, nhà xuất bản Thanh Niên 2003 (xuất bản trong nước)
[15] Tôn Thất Tùng: Cộng sản nghĩ sao về Tổng thống Ngô Đình Diệm?

100 Phản hồi cho “Bài học yêu nước qua tấm gương Ngô Đình Diệm”

  1. Kẻ Chợ says:

    Trong bài viết này Nguyễn Hội viết theo chủ quan, nhiều điểm không đúng sự thực, tác giả lại căn cứ vào những bài viết, sách …của những người cùng phía với ông Diệm để chứng minh cho định kiến của mình thì không đúng khi nói về một nhân vật lịch sử. Ông Diệm là một nhân vật gắn liền với lịch sử Việt trong giai đọan cuối thời Pháp thuộc và đầu thời kỳ giành độc lập nên với một bài viết ngắn ngủi chỉ đem lại ngộ nhận cho lớp người đi sau.
    Tôi thấy BBT Đàn Chim Việt nên dừng phổ biến những bài viết về loại này vì chẳng giúp được gì mà chỉ mang lại sự chia rẽ của những ngươì quốc gia lưu lạc ở hải ngọai mà trọng tâm là làm sao gỉai trừ ách cai trị của cọng sản ở quê hương Việt Nam.
    Với những ai ủng hộ ông Diệm cố tâm dựng lại thần tượng của mình với những người Việt tha hương thì chẳng mang lại lợi ích gì vì họ đã từng sống dưới chế độ đó họ đã hiểu rồi, càng nói tốt càng gợi thêm cái ý nghĩ trơ trẻn vô liêm sĩ của những lời ca tụng bất chấp sự thực: ông Diệm chẳng phải là một người yêu nước vì dân tộc mà là một người phản trắc tham quyền lực. Lịch sử sẽ làm rõ tính chất này khi các sử gia viết về ông.

    • Trực Ngôn says:

      Ông Kẻ Chợ cho là Nguyễn Hội ‘viết theo chủ quan, nhiều điểm không đúng sự thực, tác giả lại căn cứ vào những bài viết, sách …của những người cùng phía với ông Diệm để chứng minh cho định kiến của mình thì không đúng khi nói về một nhân vật lịch sử’.

      Vậy Ông hãy minh chứng ‘không đúng sự thực’ ở những điểm nào? Hay ông muốn nói chỉ những kẻ bôi xấu ông Diệm mới nói đúng sự thực?

  2. conmeo says:

    Giáo gian Bắc kỳ, Trung kỳ này sạo láo bẻ cong ngòi bút, bóp méo lịch sử để chạy tội vong bản phản quốc của cha ông họ và cũng để lợi dụng xác chết NDD hòng lập lại chế độ đạo phiệt Kito.
    Chỉ có đám giáo gian con chiên con cừu mới phục hồi tinh thần bạo chúa NDD.

    • Lão Trượng says:

      Hãy bình tĩnh, làm gì mà conmeo và Chưng Sơn lồng lộn lên như thế?
      Cứ nhẩn nha ăn nói cho đàng hoàng, cho nó có văn hoá một tí.
      Viết thì phải có người đọc, nói thì phải để người nghe, ào ào như thế thì chỉ phí hơi!

  3. conmeo says:

    Giáo gian Bắc kỳ hãy trả lời câu hỏi này:
    Giáo gian hay so sánh chế độ CS và chế độ NDD để bào chữa là những xấu xa của chế độ NDD là tốt!!!.
    Như vậy là giáo gian ngụ ý nói rằng: hãy chấp nhận sự kỳ thị đạo đi, hãy theo đạo đi, phải chấp nhận Kito quá VN đi, chấp nhận gia đình trị, chấp nhận nhà Ngô thoả hiệp với CS, buôn bán với CS trên xương máu nhân dân MN đi.
    Giáo gian lòng lành quá hén. Đừng có đem ra sự thật xấu xa về họ Ngô. Các ông tự do ngôn luận quá hén.
    CS và chế độ Kito đạo phiệt?. Nhân dân VN chọn bên nào. Các ông thử trưng cầu dân ý đi sẽ biết.
    Có dân VN muốn trở thành con chiên bốn chân nhận chỉ thị từ Vatican, dạy tổ tiên VN là cầm thú.
    Sau đó không chừng xúi dân VN gây chiến tranh với nhân dân đạo Hồi.
    Cái náo nguy hiểm hơn?. Các ông cũng không khác gì CS, độc tài, độc quyền nhưng mấy ông còn nguy hiểm hơn vì mấy ông dựa vào Vatican hay bất cứ chủ trắng để Kito hoá VN.
    Các diễn đàn đạo bịp của mấy ông chuyên xoá bài ban nick độc giả nói sự thật về Vatican, NDD.
    Có khác gì CS, khác ở chỗ là khoác áo tôn giáo.

    • t says:

      Hiện nay Vatican cũng rối như tơ vò , cũng tum lum ì xèo, môn khoai lẫn lộn !!!

    • Tien Ngu says:

      Méo à, bình tỉnh đi…méo. Méo rống lên như thế, đâu có phải ai cũng sẽ nể cái tiếng…rống của Méo mà nhìn ra Méo…có chíng nghĩa đâu?

      Cato mà nó xấu như Méo và các anh điếm khác diễn tã, nó nàm sao mà có nhà thờ khắp nơi trên các cường quốc tự do thế giới?

      Chỉ có vài xứ cộng sản bị Cộng lừa, Catô, cũng như Phật giáo, mới te tua bầm dập thôi Méo à.

      Trên này anh thấy chỉ có…Méo là rống dai, rống dài, rống tỉnh rụi, rống quá xá láo, rống mệt xỉu hơn mấy em khác. Nhưng mà càng rống càng…thúi…

      Chi cho khổ vậy, Méo?

      • conmeo says:

        Ông dốt tin tức thì nên vào các website của Tây, Mỹ mà biết sự thật về đạo bịp đạo máu của ông.
        Châu Âu thiên hạ bỏ đạo bịp Vatican lên đến cả 100,000 người. Còn mấy nước châu Mỹ la tin, Philippin nghèo đói, Nam âu lạc hậu vì nghiện đạo ông biết không.
        Giáo gian Bắc kỳ chỉ biết đổ thừa Mỹ, đổ thừa Phật giáo, đổ thừa MN phản bội!!!! trong khi bản thân mình bất tài, ngu nghiện đạo, chụp mũ những người bất đồng chính kiến là CS bừa bãi, điều này chứng tỏ chúng giết dân oan bừa bãi. Chúng chạy trước dân mà còn tự khen chúng là anh hùng!!!.
        Chúng chỉ biết dựa vào ngoại bang bằng cách van xin, thỉnh nguyện, sau đó là lo kiếm chức quyền ngồi trên đầu dân thực hiện chỉ thị của Vatican là mở rộng nước chúa ( tên do thái lang thang ).

      • Vô Vi says:

        Khách quan mà nói, Châu Âu thiên hạ bỏ đạo lên đến cả 100,000 người cũng chẳng thấm vào đâu so với hơn một tỉ đạo hữu của Thiên Chúa Giáo.

        Cũng đừng quyên rằng, lúc đầu chỉ có một nhóm 5 – 12 người theo ông Giêsu, rồi cứ thế số đạo hữu tăng lên trong 2012 năm nay đã đến hàng tỉ người.

  4. quandannambo says:

    đồng ý
    tổng thống diệm

    người yêu nước
    *
    nhưng
    ông ta vẩn
    yêu gia đình mình nhiều hơn*

    • Phan Anh says:

      Vâng! Quí vị nói rất đúng. “…mình yêu gia đình mình nhiều hơn…”
      Thế thì ai không yêu gia đình mình nhiều hơn thì giơ tay lên nào.
      Cứ láo lếu không à. Người khác thì làm không được, còn mình thì thỏa mái làm còn hơn vậy. Thí dụ như mấy ông cộng sản nhà ta, vợ con, anh em, bà con tha hồ mà hưởng phước làm giàu trên xương máu của dân Việt nam. Ông bà nào cũng có tài sản bac triệu, bạc tỷ đô la do lợi dụng chức quyền và quan hệ bà con với những ông bà làm lớn trong chính quyền cộng sản. Gần đây bên Tàu, họ khám phá ra chủ tịch họ Ôn có tài sản khoảng 2 tỷ 7 đô la. Men! không biết quí vị có mường tượng được là 1 triệu đô la lớn như thế nào không??? Nhưng đàng này là tài sản của On gia Bảo lên tới 2 ngàn 7 trăm triệu đô la. Thế thì đem so sánh với gia đình ông Diệm coi họ giàu như thế nào so với mấy ông bà Cộng sản. Cứ đả phá và bêu xấu nguời khác còn mình thì sao đây? Xấu hổ lắm mấy ông ơi…. Thật là hết ý kiến.

    • Bích Hoa Trang says:

      quandannambo nói thế nghĩa là sao?
      Không yêu gia đình thì làm sao yêu nước cho được.
      Yêu nước mà không yêu gia đình là kẻ vô trách nhiệm!

  5. Minh Đức says:

    Bài viết này trích sách của nhà xuất bản Thanh Niên để chứng minh là Mỹ muốn đem quân vào miền Nam mà ông Diệm không chấp nhận nên bị giết. Đó là luận điệu của CS. Việc Mỹ không bằng lòng với chính sách độc tài của chế độ Ngô Đình Diệm từ năm 1956 thì ở hải ngoại có nhiều người đã trích dẫn sách của người Mỹ. Điều làm cho Mỹ muốn thay người cầm quyền tại miền Nam là vì CS gia tăng hoạt động kể từ sau 1960.

    Nói cho cùng, người đưa ông Diệm lẫn người quốc gia vào cái thế phải cần người Mỹ chính là ông Hồ Chí Minh và đảng CSVN. Chính sách tàn sát, thủ tiêu các đảng phái khác của ông Hồ đã khiến cho những người không chịu theo CS tụ tập cả ở miền Nam. Trong số những người gọi là phe quốc gia có những người trước đây gia nhập đảng phái chống Pháp, có người trước đây làm việc cho Pháp, có người theo Đệ Tứ Quốc Tế sợ bị CS thủ tiêu cũng chạy về vùng quốc gia, có người theo Việt Minh rồi thấy không thể theo được cũng chạy về vùng quốc gia. Vì đảng CSVN nhận súng đạn của Trung Quốc đánh chiếm miền Nam nên miền Nam phải cần đến sự viện trợ của Mỹ và người Mỹ can thiệp vào Việt Nam. Giả sử ông Hồ không theo đường lối Stalin tiêu diệt các đảng khác mà cứ để các đảng khác hoạt động trong khi Việt Minh vẫn tiếp tục chống Pháp, rồi đến khi Pháp phải rút đi thì lập chế độ đa đảng thì đã không sinh ra chế độ Việt Nam Cộng Hòa ở miền Nam. Nếu các đảng được quyền hoạt động bình đẳng như nhau thì sẽ không cần thiết phải chia đôi đất nước. Đó là chuyện ngày xưa. Còn bây giờ đảng CSVN vẫn tiếp tục đường lối độc quyền của ông Hồ, tiêu diệt đối lập. Nhưng cái chính sách đó ngày càng bị chống đối nhiều và đảng CSVN đi đến chỗ phải dựa vào Trung Quốc để chống đa đảng. Chế độ độc đảng đưa đảng CSVN đến chỗ phải dựa vào kẻ xâm lăng là Trung Quốc để mà tồn tại. Đó là chung cuộc cho chế độ độc đảng do ông Hồ khởi xướng ra.

    • Tien Ngu says:

      Nhiều người đã dẫn sách…Mỹ, sách Mỹ cho rằng chế độ Diệm…độc tài, cần phải được thay thế?

      Hỡi ơi, đến giờ này mà vẫn còn có em…tin sách Mỹ. Sách Mỹ là…kim châm dẫn đường…

      Thế thì…nghe thương quá?

      Về chính trị, về hướng dẫn dư luận qua sách báo, về…gài độ mánh khoé…
      Xin lỗi chị Minh Đức nghe, Mỹ là số một La Mã lớn. Nga Cộng, Trung Cộng, còn thua nó hàng tỉ dậm. nói chi đến VC và càc em trí thức ngây thơ ( nhưng lúc nào cũng cho rằng mình…bảnh, mình…biết hết trọi…)

      Nga Cộng về lâu về dài, chịu không thấu, tan hàng.
      Trung Cộng kể từ 1970, chịu…khép nép theo Mỹ, nhận viện trợ Mỹ dưới dạng các quốc gia đang phát triển hàng năm. Nhờ Mỹ mở cửa ban cho ân huệ tối huệ quốc, nhận du sinh ào ạt.
      VC so với các thế lực này chỉ là tép riu, láu cá, không đáng nói tới…

      Sau 1954, để ngăn chận cái thế…tằm ăn dâu của cs của cs, Mỹ nhất định phải nhào vô miền nam VN, mần ăn trực tiếp…

      Ông Diệm quá cứng rắn, cái hào quang Ike ra bến xe, í quên, bến phi cơ đứng đón, đã làm ống í hơi mờ mờ. Thành ra khi bị Mỹ…chơi sau lưng, đở không kịp.

      Ấy cũng là cái xui cho toàn dân VN….

      Diệm, kinh qua nhiều đau thương ở thời kỳ tây đô hộ, cs láo lừa, cho nên khi dùng người, anh em ông ấy…cẫn thận suy xét. Lũ điếm, cách mạng rỡm, trí thức nữa mùa, bị các ông ấy…nhỗ phẹt phẹt, ra rìa, không thèm xài.

      Có mang tiếng…độc tài, cũng phải…cắn răng mà chịu, miễn là miền Nam thanh bình, danh chúng no ấm, an vui, có cơ hội tiếp xúc cùng văn minh thế giới.

      Thế mới là đại công cáo thành…

      Tiếc thay, nữa đường…đứt gánh, lũ điếm quậy tới bến, Mỹ lợi dụng cảnh xào xáo, có dịp nhào vô…

      Tưởng là bằng vỏ lực, sẽ thanh toán VC trong thời gian ngắn, ai dè cả khối Cộng cùng nhau xúm lại chơi Mỹ, bơm giặc Cộng tới bến về đủ mọi phương diện, vũ khí, nhân lực, vật lực…

      Lâu bền, Mỹ chịu sao thấu?

      Lũ điếm ngày nay, chạy tội quậy, tiếp tay rước Cộng về dày mả tổ, năm nào vào cái ngày anh em Diệm bị thãm sát, cũng…chổng khu, rú lên bài tình ca Diệm độc tài, công giáo, gia đình trị…

      Thiên hạ đâu phải người nào cũng…ngu?

      • Hồng Lĩnh says:

        Lũ điếm ngày nay, chạy tội quậy, tiếp tay rước Cộng về dày mả tổ, năm nào vào cái ngày anh em Diệm bị thãm sát, cũng…chổng khu, rú lên bài tình ca Diệm độc tài, công giáo, gia đình trị…

        ———
        thực tế là vậy….
        …nhất là đám tự xưng là “trí thức” miền Nam
        xấu hổ, mặc cảm nhưng lại không đủ can đảm nhận lỗi
        …bèn đổ hết lên đầu người đã khuất !!!

      • NậpNàVirgin says:

        Hãy để đó cho chuá lo các con à!
        Đã là chuá kwanphòng tất tật kia mà!
        Cứ yêntâm mà thờ lạy các ”cha”
        Để được sớm về bên TA và gặp lại ”thày” các con là kụ Ngố!!!

  6. d says:

    Ông Hồ có nhiều mưu lược và thủ đoạn hơn ông Diệm vì ông Hồ ở Miền Bắc trong lúc tình hình thực tế hiện tại rắm rối về CS CCRĐ & PTNVGP bị giới trí thức , văn chương tẩy chay đòi dân chủ . Chính sách : Phú ,trí , địa , hào ” đào tận gốc trốc tận rễ ” …nhưng ông Hồ lại lợi dụng sự lãnh đạo độc tài , sùng bái cá nhân gia đình trị của Ngô Đình Diệm đễ khai thác triệt đễ và lấy được lòng dân miền Nam từ vĩ tuyến 17 trở vào đến Cà Mau do anh em ông Diệm gây ra …!?

    Ông Diệm cũng chơi trò học tập tố cộng ở miền Nam VN = LUẬT SỐ 10 -1959 bán ảnh của ông Diệm lấy tiền đễ làm gì ??? Như kiểu miền Bắc ông Hồ chơi trò ” đấu tố “Trong vụ CCRĐ & PTHVGP mà tw đcs GIAO CHo đ/c Tố Hữu làm chủ xướng thanh trừng giới văn nghệ sĩ và ông Hồ cũng bán ảnh cho từng gia đình đễ treo đầy đường đầy nhà tư gia
    Ông Diệm lập khu trù mật , dinh điền bắt dân đi di dân tại Bình Tuy -Sùng Nhơn 2 , vào dinh điền Kiến Tường khác gì cs sau năm 1975 bắt dân đi ” khai phá núi rừng làm kinh tế mới ” một cách như cưỡng bức …
    Ông Hồ lấy bút danh ( Tlan và Trần Dân Tiên ) tự mình đánh bóng mình ….
    Ông Diệm thì tự cho HSSV hát bài suy tôn Ngô Tổng Thống sau khi hát Quốc ca chào cờ , tự viets và đánh bóng mình là : Tôi không phải là thần thánh , tôi chỉ biết thức khuya dậy sớm chăm lo công việc hằng ngày ………..??? đễ làm gì ? hay là tự khen mèo dài đuôi khác gì ( người đi đường vừa kễ chuyện của TDT ( Hồ ) ông Hồ khi còn sống cũng từng nói với các đ/c thuộc cấp củ
    Ông nào cũng mị dan & đạo đức giả sau khi lịch sự trãi qua và đã bị phơi bày !!! Dân Việt quá khổ sở cho những vị lãnh đạo một thời ham thích tôn vinh cá nhân do bệnh ( sùng bái cá nhân ) xem dân là tầng lớp hạ đẳng …Thật vô phúc và tội nghiệp cho DT VN cho đến tận bây giờ vấn loay hoay là nước nghèo hàng tóp cuối thế giới , tham những thì nhất nhì thế giới , dân chúng lầm than vào tù ra tội theo luạt rừng rú ,man rợ …

    • d says:

      Tiếp theo đoạn trên >>> * ” Ông Hồ đã từng nói với đ/c thuộc cấp của ông rằng : …các cháu đừng học tập bác 2 điều là
      Không có vợ …?????
      Bệnh hút thuốc nhiều ” …hihihi ???

    • Tien Ngu says:

      So sánh Hồ, Diệm, kiểu này là hơi…bất lương, tiểu nhân, mắt hí…
      Chỉ cần mang hai cái xã hội một dưới tay Hồ, và một dưới tay Diệm, là thấy rỏ…

      Xã hội miền nam dưới tay Diệm:
      An vui, cơm no, bò cởi. Giáo dục lên đời, một anh thầy giáo, nuôi cả gia đình. Tôn sư, trọng đạo. Đạo đức làm người được tôn trọn tối đa…

      Xã hội dưới tay Hồ:
      Dân…nươm nớp sống với không khí khũng bố, hoan hô đã đão theo lệnh cò mồi như con rối. Hốt phân người trồng rau cãi thiện mà vẫn…đói điều chi. Người sống không ra người, cơm không đủ ăn, quần áo khng6 đủ mặc. giáo dục thì…má ơi, toàn nà láo không hè.
      Sống vậy, chết sướng hơn…

      So sánh như thế, mới là so sánh đúng giữa con người Hồ và Diệm.

      Còn so sánh theo cái kiểu mắt hí của anh ( ba hồi t, bốn hồi d…), thì nghe nó…điếm quá, thúi quá?

  7. quang phan says:

    Mười bảy năm sau khi ông Diệm mất, ông Bảo Đại vẫn giữ sự qúy mến dành cho ông Diệm từ trước. Vẫn gọi ông Diệm là người “thông minh. liêm khiết”, và là “người yêu nước, chết trong khi thi hành nhiệm vụ” bảo vệ tổ quốc. Ông cũng xác nhận ông Diệm không thề với ông, cũng không thề trung thành đối với ông. Mà là thề trước tượng Chúa, thề trung thành với tổ quốc. ( Trích)

    “Làm thủ tướng rồi tổng thống , ông Ngô Đình Diệm lòng đầy nhiệt huyết phục vụ quyền lợi của dân tộc. Ông làm việc suốt ngày và 7 ngày một tuần, cả năm hầu như không nghỉ. Ông muốn làm tất cả mọi việc chính trị, quân sự, kinh tế, ngọai giao v.v… từ việc lớn đến việc nhỏ (Những ngày cuối cùng của Tổng Thống Ngô Đình Diệm”- Tiến sĩ sử gia Hoàng Ngọc Thành)

  8. quang phan says:

    ***Năm 1961, VC Hà văn Trí dùng súng mưu toan ám sát tổng thống Ngô Đình Diệm khi ông đi kinh lý Ban Mê Thuột. Nhưng thật may mắn, viên đạn chỉ làm bị thương một ông bộ trưởng tháp tùng. Với cái tội tầy trời đó, tuy nhiên, Hà văn Trí chỉ bị ngồi tù có 2 năm rồi được phóng thích.

    ***Ông Nguyễn Ngọc Huy- thuộc đảng Đại Việt, phải sống lưu vong bên Pháp từ 1956-1963, đã nói: ‘’Tôi không đồng ý cách hành động của ông Nhu. Nhưng tôi công nhận ông Nhu là một người khá, ông không bao giờ giết hại những người có lập trường chống Cộng, có tư cách dù họ đã âm mưu dùng võ lực để lật đổ chính quyền Diệm. Khi ở Pháp về vào năm 1963, tôi đã gặp được đầy đủ các đồng chí của Đại Việt như anh Hà Thúc Ký, anh Đoàn Thái dù họ đã bị Nhu giam giữ lâu năm’’. (Biến Cố Chính Trị Việt Nam Hiện Đại/Phạm văn Lưu ).
    Ông Huy về sau sáng lập đảng Tân Đại Việt và Phong trào Quốc Gia Cấp Tiến .

    ***Năm 1958, ông Hà thúc Ký ( được đề cử làm tổng bí thư đảng Đại Việt Cách Mạng năm 1965) vì bất đồng chính kiến với chính phủ Ngô Đình Diệm và vì có liên quan đến vụ biến động Ba Lòng ở miền Trung, bị chính quyền Ngô Đình Diệm bắt giam. Bác sĩ Nguyễn Tuấn Anh ( hiện ở tiểu bang Louisiana)- thầy thuốc riêng của tổng thống Diệm- cho biết ông Diệm chỉ thị cho bác sĩ Trần Kim Tuyến mỗi tuần hai lần đến chăm nom sức khỏe cho ông Hà Thúc Ký.
    Ngoài ra, ông Diệm còn mật lệnh cho ông Cao Xuân Linh ( em ông Cao Xuân Vỹ) ngầm giúp đỡ tài chánh cho bà Hà Thúc Ký để có phương tiện cho các con ăn học.
    Trong tác phẩm Sống Còn Với Dân Tộc- xuất bản năm 2009, nhận định về cá nhân tổng thống Ngô Đình Diệm, ông Hà Thúc Ký cho biết cá nhân ông khi còn là sinh viên đã từng ngưỡng mộ ông Diệm. Ông có cảm tình với ông Diệm vì hành động từ chức thượng thư vì không không muốn bị lệ thuộc vào bọn thực dân Pháp. Và cho đến nay, ông cho biết mỗi khi nghĩ đến việc tổng thống Diệm bị sát hại thì cái thiện cảm mà ông đã dành cho ông Diệm lúc thời sinh viên lại trở lại. Ông cho biết mỗi khi nghĩ đến tổng thống Diệm, ông vẫn bùi ngùi tiếc thương cho con người suốt đời nặng lòng lo toan cho đất nước.

    ***Tác giả Trần Đông Phong- “Đối Lập Chính Trị Thời Đệ Nhất Cộng Hoà- viết về trường hợp trung uý Phạm phú Quốc- viên phi công ném bom Dinh Độc Lập năm 1962- như sau:
    Người viết cũng có nghe được sự quan tâm của tổng thống Ngô Ðình Diệm đối với trung úy Phạm Phú Quốc khi ông sĩ quan này bị bắt giam ở An Ninh Quân Ðội sau vụ thả bom Dinh Ðộc Lập. Cựu nghị sĩ Lê Châu Lộc, trước năm 1963 là đại úy, sĩ quan tùy viên của Tổng Thống Ngô Ðình Diệm, có kể cho người viết rằng trong một buổi quan sát cuộc thực tập phi pháo của Không Quân Việt Nam, tổng thống Diệm rất hài lòng khi chứng kiến kết quả rất tốt đẹp của các phi cơ tham dự cuộc biểu diễn và ông đã ra lệnh cho đại tá Huỳnh Hữu Hiền, tư lệnh Không Quân mời viên phi công lái một phi cơ khu trục đã oanh kích mục tiêu vô cùng chính xác đến trình diện ông. Viên phi công đó là trung úy Phạm Phú Quốc. Tổng Thống Diệm đã bắt tay, khen ngợi và ân cần thăm hỏi về gia thế của trung úy Phạm Phú Quốc.
    Sau khi ông Phạm Phú Quốc cùng trung úy Nguyễn Văn Cử lái phi cơ oanh tạc Dinh Ðộc Lập, ông Cử bay thẳng sang Nam Vang xin tỵ nạn chính trị, còn phi cơ của ông Phạm Phú Quốc thì bị hải quân bắn rơi và ông bị bắt. Tổng thống Ngô Ðình Diệm nghe nói rằng trung úy Phạm Phú Quốc bị nhân viên An Ninh Quân Ðội dưới quyền đại tá Ðỗ Mậu tra tấn dã man bằng cách dùng kềm kẹp rút móng tay cho nên ông đã ra lệnh cho đại úy Lê Châu Lộc sang tận Nha An Ninh Quân Ðội để thăm và quan sát tận mắt xem ông Quốc có bị “rút móng tay” thật hay không. Sau khi gặp ông Phạm Phú Quốc, đại úy Lộc phúc trình với tổng thống Diệm rằng những móng tay của ông này vẫn còn nguyên, không hề bị thương tổn như lời đồn đại, tổng thống Diệm hài lòng và ra lệnh cho An Ninh Quân Ðội phải đối xử tử tế với ông Quốc”.

    (Trích)

    • ĐẠI NGÀN says:

      QUÂN TỬ, TIỂU NHÂN

      Nghe người nói bậy mà tin
      Ấy là chỉ bọn tiểu nhân thường tình
      Còn ai quân tử trên đời
      Nghĩ suy chân thật phải thời cho ra
      Vu oan giá họa người ta
      Chỉ đồ đê tiện xấu xa trần đời
      Vậy nên quân tử vạn thời
      Tiểu nhân chỉ được một đời thế thôi
      Chuyện Ngô Đình Diệm rõ rồi
      Rõ ràng quân tử, kiểu người đại nhân
      Nhưng mà đó chỉ cá nhân
      Riêng về lịch sử, phải cần xét xem
      Làm gì ích lợi cho dân
      Ấy người quân tử, vạn lần trọng hơn
      Nên chi chính sử trong đời
      Chỉ tương lai mới sáng ngời những ai
      Tiểu nhân, quân tử còn hoài
      Đời mà, biết có khi nào cạn đâu
      Con sông uốn khúc dãi dầu
      Nước trong hay đục, tùy trời nắng mưa
      Trên ngàn muôn ánh sao thưa
      Chỉ người quân tử mới thừa biết nhau

      THƯỢNG NGÀN
      (17/11/12)

  9. Trung Kiên says:

    Cám ơn tác giả Nguyễn Hội về bài viết này!

    Quả thực, với tất cả những bộ mặt “lãnh đạo” đã xuất hiện ở VN kể từ 1945 đến nay, chưa người nào sáng giá về mọi mặt như ông Ngô Đình Diệm (kể cả Bảo Đại lẫn Hồ chí Minh).

    Ông Diệm đã để lại cho hậu thế một tấm gương sáng. Lúc sinh thời, có thể vì bị che mắt, bị lừa dối bởi những thế lực gian ác nên một số người hiểu lầm và ghét ông Diệm. Nhưng sau 49 năm dài như nước lắng xuống, gạn đục khơi trong, giúp cho người ta nhận ra con người thật của ông Diệm và tỏ lòng kính mến, thương tiếc…

    Bài viết này của tác giả Nguyễn Hội như một ngọn nến được thắp thêm để soi rọi lịch sử.

    Một lần nữa cám ơn tác giả và DCV.Info…

  10. LAN says:

    Ai khen TT. NĐD thế nào đi nữa, thì tôi vẫn thấy Ô. NĐD vẫn thua…. xa Bác Hồ. Bác ta vô địch ở chổ biết ký cái CH ôn dịch 1958 !

Mục phản hồi đã đóng