Ân nghĩa Trung Cộng?
Dư luận công dân mạng ở Việt Nam đang công kích những ý kiến sư phụ Trung Cộng với một thái độ rất khiếp nhược của một viên đại tá tại Học Viện Chính Trị thuộc Bộ Quốc Phòng.
Trong một bài lên lớp cho các cán bộ giáo dục, ông đại tá này than phiền rằng khi bàn đến vấn đề biển Ðông, dư luận người Việt, tức là đồng bào của ông ta, cứ “chĩa mũi dùi vào một phía”, cứ tập trung vào mỗi ông Trung Quốc! Ông ta nói: “Nếu chúng ta chỉ tập trung vào mỗi một mình Trung Quốc là hoàn toàn chưa đúng, chưa chính xác mà phải đặt trong mối quan hệ tổng thể Việt Nam với Trung Quốc, Việt Nam với Mỹ, và Việt Nam với các nước ASEAN.”
Nghe bài giảng này, nếu không phải là người Việt Nam thì phải bật cười. Nhưng là người Việt Nam thì phải khóc. Khóc, bởi vì những ý tưởng ngô nghê này cho thấy một người Việt đã lên tới chức đại tá mà còn tối tăm đến như thế!
Ở vùng biển Ðông của nước ta, khi “đặt trong mối quan hệ tổng thể Việt Nam với Trung Quốc, Việt Nam với Mỹ, và Việt Nam với các nước ASEAN” thì phải hỏi: Quốc gia nào chủ mưu gây ra những khó khăn cho nước mình? Quốc gia nào đã đem quân tới đánh, chiếm quần đảo Hoàng Sa năm 1974? Có phải Mỹ hay một nước Ðông Nam Á nào không? Bọn cướp biển nào đã tấn công các tàu đánh cá của người Việt? Bọn giặc nào đã bắn giết, đánh, cướp của và bắt cóc ngư dân Việt Nam đòi tiền chuộc? Tàu thuyền nước nào đã vào hải phận nước ta đâm thẳng vào các con thuyền đánh cá của đồng bào Việt Nam? Ai cho người đi cắt dây cáp những con tàu thăm dò đáy biển của Petro Việt Nam? Có phải người Mỹ, người Philippines, người Malaysia hay từ một nước Ðông Nam Á nào không?
Chỉ cần nhìn vào sự thật để tìm ra câu trả lời đúng nhất, chính xác nhất thì chỉ thấy có một thủ phạm! Là chính quyền công! Nhắm mắt không nhìn sự thật đó, chứng tỏ viên đại tá này chỉ ba hoa để tung hỏa mù, cốt đánh lừa tất cả đồng bào, nhằm che đậy tội ác của Cộng Sản Trung Quốc. Ðó là một thủ đoạn dối trá đang được đảng Cộng Sản Việt Nam sử dụng để che đậy thái độ khiếp nhược của họ trong lúc lòng dân sôi sục trước mối nhục ngàn năm đang khơi dậy.
Không những che đậy, bào chữa cho thủ phạm gây ra những tội ác đối với đồng bào, ông đại tá còn lên giọng dậy dỗ rằng: “Ta không thể là người vong ơn bội nghĩa.”
Ơn với nghĩa gì ở đây? Ông ta bèn nhắc nhở trong thời gian Cộng Sản Việt Nam đánh miền Nam, “Nhân dân Trung Quốc, nhà nước Trung Quốc đã từng nhường cơm xẻ áo dành cho chúng ta từ hạt gạo, từ khẩu súng, từ đôi dép…”
Từ năm 1954 cả miền Bắc Việt Nam sống nhờ viện trợ kinh tế và quân sự của Trung Cộng; hơn 300 ngàn lính Trung Cộng đã sang nước ta. Ông Dương Danh Dy, cựu đại sứ Việt Nam tại Bắc Kinh, cũng từng kể: “Những viện trợ to lớn của nhân dân Trung Quốc anh em cho chúng ta.” Với các chi tiết: “Từ vũ khí đạn dược đến gạo ăn vải mặc, từ ô tô, tàu thủy, máy bay đến chiếc xe đạp, máy khâu, từ gói mì chính đến cái kim sợi chỉ… không sao kể hết.” Nếu không có những “viện trợ to lớn” đó thì bây giờ chắc vẫn còn một chế độ Việt Nam Cộng Hòa, cũng như vẫn còn Ðại Hàn Dân Quốc. Trong 20 năm chiến tranh, người dân miền Bắc hàng ngày được những cái loa (Made in China) oang oang nhắc nhở rằng Mao chủ tịch là bậc thầy vĩ đại, yêu thương dân Việt Nam như con cái. Khi quân Trung Cộng chiếm Hoàng Sa thì họ giải thích rằng đó là đàn anh chiếm để giữ hộ, mai mốt sẽ trả lại! Toàn dân đã bị lừa gạt, không ai dám nói ra sự thật. Một nhạc sĩ sống ở miền Nam mới dám đặt bài hát mở đầu bằng lời nhắc nhở: “Một ngàn năm đô hộ giặc Tàu;” nếu ai ở miền Bắc nói đến chuyện đó chắc đã được đưa đi Cổng Trời.
Nhưng tại sao Trung Cộng đem cho những “viện trợ to lớn từ hạt gạo, từ khẩu súng, từ ô tô, tàu thủy, máy bay đến chiếc xe đạp, từ gói mì chính đến cái kim sợi chỉ” cho người Việt Nam giết lẫn nhau như vậy?
Câu trả lời đã được ông Lê Duẩn nói ra trong một phút thành thật: “Ta đánh miền Nam là đánh cho Liên Xô, cho Trung Quốc…”
Tất nhiên, cả Trung Cộng lẫn Nga Xô đều biết như vậy. Cho nên phải “viện trợ to lớn” cho những người Việt đi đánh giết đồng bào của mình! Nhưng Lê Duẩn không phải là người đầu tiên khởi xướng việc “đánh cho Liên Xô, cho Trung Quốc”.
Năm 1963, trong một cuộc gặp gỡ với các đại biểu đảng Lao Ðộng Việt Nam ở Vũ Hán, Mao Trạch Ðông đã hứa hẹn: “Tôi sẽ làm chủ tịch của 500 triệu bần nông đưa quân xuống Ðông Nam Châu Á.”
Tháng Chín năm đó, Trung Cộng đã triệu tập Hồ Chí Minh đến gặp Chu Ân Lai và Aidit, lãnh tụ đảng Cộng Sản Indonesia, lúc đo có hơn 3 triệu đảng viên, tại miền Nam Trung Quốc; để bày kế hoạch phối hợp giữa hai đảng Cộng Sản đàn em. Sau đó, đảng Cộng Sản Indonesia bành trướng hoạt động, đảng Cộng Sản Việt Nam thúc đẩy cuộc chiến chiếm miền Nam lên mức độ khốc liệt hơn, là nguyên nhân khiến Mỹ phải đổ quân vào miền Nam Việt Nam.
Năm 1965, Mao Trạch Ðông đã nói với Bộ Chính Trị đảng Cộng Sản Trung Quốc một câu được dẫn ra trong một cuốn sách của nhà xuất bản Sự Thật: “Chúng ta phải giành cho được Ðông Nam Châu Á, bao gồm cả miền nam Việt Nam, Thái Lan, Miến Ðiện, Malaysia và Singapore… Một vùng như Ðông Nam Châu Á rất giàu, ở đấy có nhiều khoáng sản… xứng đáng với sự tốn kém cần thiết để chiếm lấy. Sau khi giành được Ðông Nam Châu Á, chúng ta có thể tăng cường được sức mạnh của chúng ta ở vùng này, lúc đó chúng ta sẽ có sức mạnh đương đầu với khối Liên Xô-Ðông Âu, gió Ðông sẽ thổi bạt gió Tây…” Mao đã thất bại ở Indonesia, vì Tháng Chín năm đó, Aidit cùng các cố vấn Trung Cộng đặt kế hoạch bắt cóc và ám sát các tướng lãnh Indonesia để Tổng Thống Sukarno sẽ nắm quân đội và đưa đảng Cộng Sản vào chính quyền. Âm mưu này bị lộ, Tướng Suharto không nằm trong danh sách bị bắt giết vì không có địa vị quan trọng; ông chờ cho một số tướng lãnh khác bị bắt rồi mới ra tay, âm mưu đảo chính thất bại khiến tới nửa triệu đảng viên Cộng Sản và cả dân lành cũng bị sát hại vì bị nghi là thân cộng. Trước khi Cộng Sản Indonesia hành động, họ đã có dịp tiếp đón phái đoàn Cộng Sản Việt Nam do Lê Duẩn cầm đầu, ăn tiệc với nhau chờ giờ phút chiến thắng.
Mao thất bại ở Indonesia nhưng thành công tại Việt Nam. Khi Lê Duẩn nói, “Ta đánh miền Nam là đánh cho Liên Xô, cho Trung Quốc…” thì chính ông ta đang thực hiện mục tiêu “giành cho được Ðông Nam Châu Á” của Mao Trạch Ðông. Năm 1970, ông Lê Duẩn đã nói với Mao Trạch Ðông rằng: “Tại sao chúng tôi giữ lập trường bền bỉ chiến đấu cho một cuộc chiến kéo dài ở miền Nam? Tại sao chúng tôi dám trường kỳ kháng chiến? Chủ yếu là vì chúng tôi phụ thuộc vào công việc của Mao Chủ Tịch… Nếu các đồng chí nhiệt tâm giúp đỡ thì chúng tôi có thể hy sinh 2, 3 triệu người… Miền Nam chúng tôi sẽ chống Mỹ đến cùng và chúng tôi vẫn giữ vững tinh thần quốc tế vô sản!”
Ðến khi “tinh thần quốc tế vô sản” giữa Bắc Kinh và Mát Cơ Va bị vỡ, bị Trung Cộng “cho một bài học” vì dại dột bám đuôi Liên Xô, năm 1979 Lê Duẩn mới sai nhà xuất bản Sự Thật in cuốn “Sự thật về quan hệ Việt Nam-Trung Quốc trong 30 năm qua”. Ở trang 73 họ viết thế này: “Những người cầm quyền Trung Quốc, xuất phát từ lợi ích dân tộc, họ có giúp Việt Nam khi nhân dân Việt Nam chiến đấu chống Mỹ, nhưng cũng xuất phát từ lợi ích dân tộc… họ chỉ muốn Việt Nam yếu, lệ thuộc Trung Quốc… Họ lợi dụng xương máu của nhân dân Việt Nam để buôn bán với Mỹ…”
Người Việt Nam bây giờ ai cũng hiểu câu “Họ lợi dụng xương máu của nhân dân Việt Nam để buôn bán với Mỹ”. Nhờ bán hàng cho Mỹ và các nước Tây phương, kinh tế Trung Quốc đã sống lại sau khi bị Mao làm cho kiệt quệ cho tới khi ông ta chết. Từ năm 1979 đến nay kinh tế Trung Quốc tăng trưởng trung bình 9% mỗi năm, nhờ đảng biết bóc lột dân lao động làm hàng hóa rẻ tiền bán cho các nước khác. Những người Cộng Sản cầm quyền ở Trung Quốc được chia phần hưởng thụ với các nhà tư bản đỏ. Hiện nay ở Thượng Hải, số đại gia với tài sản đầu tư trên 30 triệu Mỹ kim là 1,318 người trong khi Los Angeles chỉ có 950 người.
Nhờ buôn bán với Mỹ, nên các xí nghiệp Trung Quốc phát đạt; nhưng khi hàng hóa Trung Quốc thừa mứa không đổ đi đâu được, họ có thể vận chuyển qua đường lậu sang tràn ngập thị trường Việt Nam, giết chết các nhà sản xuất người Việt mới chập chững vào nghề! Không những đổ hàng lậu, họ còn cho xâm nhập cả các công nhân lậu vào cướp việc làm của người lao động Việt Nam nữa.
Trước cảnh “lấn sân” đó, chính quyền Cộng Sản Việt Nam không dám tích cực kiểm soát biên giới để ngăn chặn hàng lậu! Cũng không dám có hành động phản kháng khi Trung Cộng lấn áp từ các ngư phủ đến các tàu thăm dò đáy biển Việt Nam. Công trình “Ta đánh miền Nam là đánh cho Trung Quốc” đưa tới những hậu quả nhãn tiền đó. Nói đến ân nghĩa của Trung Cộng là sỉ nhục dân tộc Việt Nam, là xúc phạm vong hồn hai triệu người Việt Nam đã chết trong cuộc chiến tranh “đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc!”
© Ngô Nhân Dụng
Nguồn: Người Việt
Năm 1963 trong cuộc gặp gở với đại biểu đảng Lao Động VN(=CSVN)ở Vũ Hán,hình như Mao đã hỏi trước rằng nước Thái Lan có bao nhiêu dân số,và khi được trả lời là khoảng 50 triệu người,thì Mao bảo dân số TQ ít nhất gấp 10 lần(=500 triệu),nên Mao”sẽ đưa quân xuống Đông Nam châu Á,và Mao hỏi nhờ các đồng chí VN cho mượn đường qua VN đi qua VN(giống như quân Nguyên Mông trước khi đánh VN cũng đều ngỏ lời mương đường VN để qua đánh Chiêm Thành!).
Rồi khi Mao gặp HCM(theo nhà sử học Nga Ilya Guiduk trích dẩn tài liệu từ cơ quan lưu trữ hồ sơ của Liên Xô đã được công bố,sau khi LX xụp đổ),thì HCM xin TQ giúp xây dựng 6 tuyến đường(từ biện giới VN-TQ)đẩ chạy về phía Nam VN,đi qua phía sau VN(đường mòn HCM trên nước Lào và Cao Miên),Thì Mao đã đề nghị thêm là:”Vì chúng tôi sẽ đánh những trận đánh quy mô lớn trong tương lai,sẽ rất tốt,nếu chúng tôi xây dựng các tuyến đường tới Thái Lan…”
Sau đó,khi Mao tuyên bố tại cuộc họp BCT,BCH.TW đảng CSTQ là TQ”phải dành cho được Đông Nam Á…Một vùng rất giầu,ở đấy có nhiều KHOÁNG SẢN(như dầu khí ở Biển Đông bây giờ),Xứng ĐÁNG với sự TỔN kém CẦN thiết để CHIẾM lấy”.
TQ cũng”nhồi sọ” cho giới trẻ của nước này là Đông Nam Á vốn là vùng đất của Trung Hoa,sau này mất đi,vì thực dân Anh,Pháp qua xâm chiếm,đô hộ,cùng với các đế quốc khác(Nhật,Mỹ…)đến xâu xé,biến TQ thành 1 nước bán thuộc địa.Ngày nay TQ trổi dậy,thống nhất XHCN sẽ dần dần khôi phục lại những vùng lãnh thổ đã mất”. Bài học này cũng có khi được các hướng dẩn viên du lịch trình diễn với du khách viếng thăm TQ.
Bài viết của tác giả NND đã cho thấy là TQ vô”ân nghĩa”với VN,là nước đã đánh Pháp,Mỹ để bảo về biên giới phía Nam cho TQ(để tránh cho TQ khỏi phải gửi”tình nguyện quân”qua Triều Tiên,đánh quân LHQ và Mỹ,khi họ tiến dần tới biên giới TQ-Triều tiên),mà TQ(và tay sai tại BCT và TW đảng CSVN)còn già mồm kể công TQ đã”chia cơm,xẻ áo,cấp súng đạn”cho VN đánh Mỹ”cho đến người Việt cuo61u cùng”(như TQ mang muốn!).
Trước đấy,khi nước Tầu còn bị nhà Mãn Thanh cai trị(từ năm 1664 đến năm 1911,chỉ kém thời đại Nguyên Mông Cổ đã cai trị TQ gần 600 năm?),thì nhà Cách mạng Tôn dật Tiên(hay Tôn Văn,Tôn Trung Sơn)đã lập cơ sở tại VN từ năm 1905, để tránh sự lùng bắt của công an triều đình Mãn Thanh.Tháng 3,năm 1907 Tôn Văn từ Nhật bản đến Hà nội để tiếp xúc,và tìm hỗ trợ của Hoa Kiều ở VN,và mời quan quân Pháp huấn luyên về vũ khí mua từ Nhật,với mưu đồ từ vùng biên giới với VN,đánh chiếm Lưỡng Quảng(Quảng Đông,và Quảng Tây) .Tháng 9 năm 1907,quân của Tôn Văn khởi nghĩa tại châu Khâm,nhưng vì lực lượng quân cách mạng không hưởng ứng kịp thời,nên cuộc khởi nghĩa này thất bại.
Sau đấy,lực lược cách mạng của Tô Văn quay sang Quảng Tây,đột kích Ải Nam Quan(phía TQ),do chính Tôn Văn đích thân đốc thúc quân chiến đấu trong vòng 7 ngày đêm mới chiếm được.Trong 2 ngày đầu,quân nhà Thanh không đẩy lui được quân của Tôn Văn,nên nhà Thanh liên lạc với Pháp để mượn đoạn đường mấy dặm phía VN,cho quân Thanh qua ngăn chặn đường tiếp viện của Tân Văn.Nhưng Pháp không cho.
Quân của Tân Văn chỉ chiếm Ải Nam Quan(phía TQ)trong 1 tuần,thì tút lui,vì chỉ chỉ xử dụng chiến thắng này vào mục đích tuyên truyền,chớ không chiếm giữ Ải Nam Quan lâu dài hơn.
Đầu năm 1908,vì sự điều đình giữa Triều đình nhà Thanh,và Pháp, Tôn Văn không thể tiếp tục ở tại Hà nội,mà đi Singapore,nhưng vẫn để lại vùng biên những cộng sự viên như Hoàng Minh Đường(hoạt động tại Vân Nam),Hoàng Hưng(tại vùng châu Khâm,châu Liêm).Tháng 3 cùng năm,HH vào châu Khiêm,tháng 4 đánh bại quân Thanh,rồi quay sang hoạt động tại vùng biên giới Lưỡng Quảng,uy danh,chấn động,cho đến tháng 5,thì HH trở lại VN.
Sau những cuộc đánh phá này tại vùng biên giới Việt-Hoa,Ngoại Vụ nhà Thanh thương lượng với chính phủ Pháp,để ký thỏa thuận”Ngăn cấm nghịch đảng Trung,Pháp”gồm 5 khoản,trong đó có khoản với nội dung:”Ngăn cấm,giải tán đảng phản nghịch,hoặc báo chí tuyên truyền từ VN chống phá TQ,hay từ TQ chống phá nhà cầm quyền Pháp tại VN”
Tình trạng này không thuận lợi cho đảng cách mệnh của Tôn Văn hoạt động tại VN nữa,nên họ chuyển đến Quảng Châu,Shanghai,Hồ nam,Hồ Bắc,để cuối cùng tạo thành cuộc cách mạng Tân Hợi 1911 của Tân Văn lật đổ nhà Thanh sau gần 250 năm cai trị nước Tầu”.
Vậy NẾU Tôn Văn không được”ở nhờ”VN,để từ Hà nội,dấy quân cách mạng TQ đánh chiếm Ải
Nam Quan,làm thành tích tuyên truyền hữu hiệu,để thành lập nước Cộng Hỏa Trung Hoa đầu tiên,thì có lẽ Triều Đình nhà Thanh hãy còn cai trị TQ(chớ đâu đến phần Tưởng giới Thạch,Mao,và 2 cái
“Bình”)nhỏ là Đặng Tiểu,và cái Bình Tập cận)cho đến bây giờ?
Vậy AI là kẻ”Vô Ân,Bạc Nghĩa”, mà những tay sai của Tầu Quen phải tiếp tục nhận cái tội này,do Tầu Quen nhe”16 cái răng vàng”gán cho,và khen rằng”Hảo lớ,Hẩu lớ,Hảo lớ,Hẩu lớ” !!
Các ông này nhất là ông đại tá tại Học Viện Chính Trị thuộc Bộ Quốc Phòng (Thanh ?) khôn,
thông minh khoan hảy nói … nhưng khi đọc bài ông này viết,
“… họ đã từng nhường cơm xẻ áo cho chúng ta. Ta không thể là người vong ơn bội nghĩa.”
rất là sặc mùi nô lệ tính! Trên căn bản không có nước nào chịu ơn nước nào cã .
Đảng việt cộng chịu ơn Tàu, muốn trả ơn, muốn không làm kẻ “vong ơn bội nghĩa” thì đám
việt cộng cứ làm nô lệ mà trả ơn không nên kéo cã 80 triệu người và đất nước VN vào
để mà trả ơn .
Nói đến VN thì tôi nhớ đến việc mấy tên Ấn độ hiếp dâm thiếu nử 23 tuổi xong rồi quăng ra cửa
vừa rồi khiến đám luật sư Ấn phản đối bằng cách không biện hộ .Đây chỉ là một nạn nhân mà thôi.
Trái lại ở ViệtNam, mấy tên già việt cộng như đám già trong bộ chính trị, đảng trưởng/thủ tướng việt cộng đã hiếp dâm cã mấy chục triệu người sao lại không thấy đám nào chống đối ? Ngay cã tên Đại tá Thanh gì đó còn tán thành qua bài giãng . Thật đáng bị phỉ nhổ
Có lẽ ông đại tá nầy, và tất cả quan chức vc, không có ngô nghê như người ta nghỉ đâu. Chỉ là những người nầy phải nói dối cho đảng, mà những lời nói không thật lòng thì nói càng nhiều sẽ càng sáo rỗng, sơ hở và sai lầm, vì chúng ko dựa trên sự kết hợp của trí tuệ, hiểu biết.
Minh chứng là những chuyện dựa trên “trí tuệ” chẵng hạn như tham nhũng, thì mấy cha nầy có bao giờ làm sai đâu.