WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Những trận chiến bất nhân

Nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn
Vùi con đỏ xuống dưới hầm tai vạ
Nguyễn Trãi


“Ngày 21/7 vừa qua, trong cuộc họp của Hội đồng Bảo an diễn ra ở New York, Ngoại trưởng Hà Lan, ông Frans Timmermans đã có bài phát biểu vô cùng xúc động về vụ việc chiếc máy bay MH17 gặp nạn tại miền Đông Ukraine, khiến toàn bộ 298 người thiệt mạng.
Trong suốt bài phát biểu của mình, khóe mắt ông Frans Timmermans luôn chực trào nước mắt khi bày tỏ sự choáng váng, bàng hoàng trước quy trình xử lý thi thể các nạn nhân cũng như hàng loạt những thông tin nhiễu loạn xung quanh vụ MH17.”

Những dòng chữ trên được trích dẫn từ trang Dân Luận, đọc được vào hôm 27 tháng 7 năm 2014, cùng với lời dẫn nhập (hay nói chính xác hơn là nỗi băn khoăn) của ban biên tập:
“Bài phát biểu xúc động của vị chính khách một nước dân chủ phương tây, thể hiện rõ rằng đất nước của họ luôn quan ngại, lo lắng xót xa cho tính mạng người dân của mình. Không giống như tại Việt Nam, tính mạng của người dân không được quan tâm, đảm bảo, luôn bị đe dọa ở khắp nơi ngay cả ở những nơi công quyền, ví dụ như đồn công an. Chúng tôi tự hỏi, liệu các vị nguyên thủ quốc gia Việt Nam sẽ như thế nào nếu có xảy ra tình huống tương tự?”

Câu trả lời cho nghi vấn thượng dẫn, thực ra, đã có sẵn (cũng trên trang Dân Luận) từ hai ngày trước – hôm 25 tháng 7 năm 2014 – qua một đoạn văn ngắn của tác giả Nguyệt Quỳnh:

Từ những phát biểu của ông Chủ tịch nước Trương Tấn Sang như:“ngư dân hãy yên tâm bám biển giữ chủ quyền” đến các phát biểu của Trung tướng Tô Lâm: “Ngư dân là cột mốc sống chủ quyền lãnh hải”, và sau đó báo đài đồng loạt lập lại. Nhưng đến khi tàu hải quân Trung Cộng đuổi bắn những “cột mốc sống” này thì sự im lặng gần như tuyệt đối; không còn một quan chức nào đếm xỉa đến họ nữa. Có thể nói, trong những giờ phút đó, Hà Nội đã lạnh lùng xem bà con ngư dân như những “cột bia xi măng” vô tri vô giác. Khi tàu ngư chính Trung Cộng đâm, đánh, bắt họ thì Hà Nội lặng lẽ coi ngư dân như những “cột gỗ mục” vô giá trị.

Và KHỐN KIẾP không kém là khi có ngư dân nào thoát chết, tả tơi vào bờ thì lại có những buổi lễ trao tặng bằng khen kế tiếp cho những “cột mốc sống dở chết dở” ấy để lại đẩy họ và đẩy thêm các “cột mốc còn sống” khác ra khơi trở lại.

 

Tàu đánh cá việt nam mang số hiệu QNa 90152 bị tàu Trung quốc đâm chìm khi đang đánh bắt hợp pháp trên vùng biển Hoàng Sa, chủ quyền Việt Nam, chiều 26/5/2014. Nguồn ảnh và chú thích: RFA

Tàu đánh cá việt nam mang số hiệu QNa 90152 bị tàu Trung quốc đâm chìm khi đang đánh bắt hợp pháp trên vùng biển Hoàng Sa, chủ quyền Việt Nam, chiều 26/5/2014. Nguồn ảnh và chú thích: RFA

Những cột mốc sống, cột bia xi măng, cột gỗ mục … ở biển Đông – hôm nay – khiến tôi nhớ đến “Những Cọc Tiêu Sống Trên Đèo Đá Đẽo,” trong cuộc chiến vừa qua:

“Sinh ra trong một gia đình nghèo có bảy chị em. Là con cả, ngày ngày Ðinh Thị Thu Hiệp phải lo bắt tép, mò ốc đỡ đần mẹ cha nuôi các em khôn lớn. Ðến tuổi thanh niên, chị theo phong trào ‘Ba sẵn sàng’ xung phong lên đường, nhưng địa phương không duyệt vì thân hình quá nhỏ. Không còn cách nào khác, chị đã viết đơn vào trận tuyến bằng máu với tất cả tình cảm thống thiết để được kết nạp vào đội hình TNXP và được phân công về làm nhiệm vụ ở đèo Ðá Ðẽo. Ngày đó, đèo Ðá Ðẽo được xem như lằn ranh giữa sự sống và cái chết, là yết hầu của tuyến chi viện chiến lược 15A vào Nam. Từ năm 1967, không quân Mỹ đã thực hiện chiến dịch 97 ngày đêm xóa trắng, vùi lấp đèo Ðá Ðẽo, Ðinh Thị Thu Hiệp đã không ngần ngại bám sát mặt đường từng ngày, từng giờ, đếm từng quả bom rơi, vác từng thùng đạn chạy băng qua bãi bom nổ chậm. Chỉ nặng chưa đầy 40 kg nhưng lúc đó vác trên mình những kiện hàng, thùng đạn vượt bãi bom dài hơn cây số chạy băng đến điểm tập kết an toàn.
Cuối năm 1967, khúc cua 516+300 mái phía tây đèo Ðá Ðẽo thường xuyên trúng bom nổ chậm, nhiều người không có kinh nghiệm tiếp cận bom đã thiệt mạng. Cấp trên giao Ðinh Thị Thu Hiệp chốt giữ trọng điểm nóng đó nhằm bảo đảm thông tuyến nhanh nhất cho xe ra tiền tuyến.

Ngày đầu tiên, một quả bom nổ chậm rơi đúng tim đường. Lập tức chị yêu cầu mọi người tản ra xa, một mình chị vào kích nổ quả bom. Khi công việc hoàn thành, vừa trở ra khoảng 150 m thì bom nổ, chị bị sức ép khiến một tai bị điếc. Một lần khác, một đoàn xe chở hàng ra mặt trận bị ứ lại do vướng bãi bom ở chân đèo Ðá Ðẽo. Mọi người chưa biết làm sao thông tuyến, trong khi tiếng gọi chiến trường đang hết sức cần kíp thì chị Hiệp đã nhanh trí, quyết định biến mình thành cọc tiêu sống đưa đoàn xe 20 chiếc vượt qua bãi bom an toàn…

tnt2Sau những thành tích trong chiến tranh, chị vinh dự được Nhà nước phong tặng danh hiệu Anh hùng LLVT nhân dân vào năm 1972. Hòa bình, chị trở về sống bình dị với ruộng nương, xóm làng…” (Hương Giang. “Cọc Tiêu Sống Trên Đèo Đá Đẽo.” Nhân Dân 7 July 2010.)

Có vô số những chị Đinh Thu Hiệp (khác) đã vùi thây trong bom đạn, hoặc không bao giờ còn có thể “trở về sống bình dị với ruộng nương, xóm làng …” mà nhà báo Hương Giang không biết hay không … dám biết.

Các chị bị lãng quên, và chỉ được nhắc đến – với rất nhiều xót sa, cùng với sự trân trọng – bởi một người ngoại cuộc (*) bằng một thiên tiểu luận [Trực Diện Với Cái Chết Và Nỗi Đau: Vấn Đề Thanh Niên Xung Phong Trong Chiến Tranh Việt Nam (1950-1975)] đã được Phương Hoà chuyển ngữ, và đăng thành nhiều kỳ trên diễn đàn talawas. Chúng tôi xin phép ghi lại vài trích đoạn – ngăn ngắn – để rộng đường dư luận, cùng với ước mong được xem đây như một lời tri ân để gửi đến tác giả, cùng dịch giả:

- Đối với những thiếu niên-lính này (thậm chí trong một vài trường hợp là trẻ em-lính), vũ khí chỉ là cuốc chim đơn giản, xẻng lớn và hành trang trí thức ít ỏi mang theo người chỉ là vài năm học sơ cấp ở trường. Họ gặp nhau và chỉ trong mấy ngày là bị đẩy ra tuyến lửa. Không có kiến thức quân sự, tất cả họ đều được huấn luyện tại chỗ như câu khẩu hiệu “Khắc làm, khắc biết” đã tóm ý. Đối với những học sinh nữ ở các thành phố chẳng biết gì ngoài việc cầm bút, tham gia các công việc lặt vặt trong gia đình, hay còn được mẹ nuông chiều và ban đêm vẫn còn sợ ma thì sự hụt hẫng của họ thật dữ dội. Sau khi được tập hợp và biên chế thành đơn vị, những TNXP được nhanh chóng gởi ra tuyến lửa.

- Giống như các đồng nghiệp ở Liên Xô, phụ nữ Việt Nam không những không bị cấm ra mặt trận, mà còn ở ngay chính giữa mặt trận. Các cô gái TNXP trực tiếp tham gia chiến đấu, đặc biệt là trên đường mòn HCM, nơi có sự hoà nhập nhất với quân chủ lực, và với những người trong đội TNXP Giải phóng miền Nam thì chiến đấu là nhiệm vụ chính thức. Như chúng ta thấy, trong phần lớn thời gian, ranh giới giữa bộ đội nơi tiền tuyến và các lực lượng hậu cần không hề tồn tại. Việc lực lượng hậu cần cũng hứng chịu lửa đạn là chuyện bình thường của mọi cuộc chiến, nhưng trường hợp Việt Nam trở nên đặc biệt do một số lý do: độ tuổi tuyển mộ quá trẻ, họ gần như hoàn toàn không được chuẩn bị chút nào, và cách thức quản lý thuần chính trị và quân sự được áp dụng với họ. Sĩ quan trong Quân đội Nhân dân Việt Nam và cựu cán bộ TNXP bị ảnh hưởng nặng nề bởi những đau đớn khủng khiếp thường nhật của các cô gái làm việc cùng họ, hoặc dưới quyền họ, phải chịu đựng. Nhưng tất cả bị tấm màn im lặng phủ kiến, bởi người ta muốn đây phải là cuộc chiến tranh nhân dân.

Sau “cuộc chiến tranh nhân dân” kể trên – nếu sống sót – những cành lan trong rừng cháy, những đoá hoa nhầu nát, hay những quả chanh khô (theo như cách nói của đời thường) sẽ trở thành những con số không tròn trĩnh: không chồng, không con, không nhà, và không chế độ!

Một mái nhà ở “xóm không chồng.” Nguồn ảnh: Báo Mới

Một mái nhà ở “xóm không chồng.” Nguồn ảnh: Báo Mới

Và cái lọai “chiến tranh nhân dân” (bất nhân) này vẫn đang tiếp diễn ở Việt Nam với những ngư dân làm cột mốc sống giữa biển khơi, thay cho những thanh niên xung phong (như cột tiêu sống) trên mọi nẻo đường đầy dẫy bom đạn – giữa thế kỷ trước. Và ai mà “lỡ dại” lên tiếng than phiền về thái độ vô trách nhiệm của những kẻ cầm quyền thì thế nào cũng bị nhốt tù, như trường hợp của nhà báo Tạ Phong Tần:

Đại tá Nguyễn Trọng Huyền- Chỉ huy trưởng Bộ chỉ huy BĐBP tỉnh Phú Yên cho hay: “Thời gian vừa qua, đặc biệt hơn 10 ngày nay, tàu cá TQ xâm phạm nhiều lần trong vùng biển nước ta. Theo thông tin ngư dân báo về, trung bình mỗi ngày vùng biển ngoài khơi từ Đà Nẵng đến quần đảo Trường Sa có từ 120 đến 150, cá biệt có những ngày lên đến hơn 200 tàu cá TQ khai thác trong vùng biển nước ta”.

Cái đau của người Việt Nam là thông tin này do “ngư dân báo về” chớ không phải do Hải quân hay Cảnh sát biển phát hiện. Câu “ngư dân báo về” khiến người đọc hình dung ra bối cảnh lúc đó ngư dân với những chiếc tàu nhỏ bé trang bị thô sơ đang ở ngoài biển xa đối mặt với tàu to đùng tối tân của Trung Quốc, còn lực lượng có chức năng bảo vệ ngư trường, ngư dân và lãnh hải thì ngồi trong bờ… chờ nghe báo cáo.

Tôi không rõ những vị lãnh đạo đất nước Việt Nam hiện nay như qúi ông Chủ Tịch Nước Trương Tấn Sang, ông Trung Tướng Thứ Trưởng Bộ Công An Tô Lâm , hay ông Đại Tá Nguyễn Trọng Huyền có bị vấn đề về não bộ hoặc trí nhớ hay không nhưng tôi biết chắc (chắn) điều này: cái thời mà qúi vị huyễn hoặc và lừa mị để đẩy dân Việt vào chỗ chết (rồi thản nhiên phủi tay) đã qua rồi. Không ai có thể lường gạt mọi người mãi mãi.

©Tưởng Năng Tiến

—————-
  (*) Chú thích của talawas: François Guillemot là chuyên viên nghiên cứu tại Trung tâm Nghiên cứu Khoa học Quốc gia (CNRS), phụ trách kho tài liệu Việt Nam tại Viện Nghiên cứu Đông Á (IAO, Lyon, Pháp). Ông lấy bằng tiến sĩ về lịch sử tại Ecole pratique des hautes études (EPHE, Paris) năm 2003. Hiện ông nghiên cứu về những vấn đề văn hoá trong chiến tranh của người Việt, và về chủ nghĩa dân tộc phi cộng sản của người Việt, chẳng hạn như về Đảng Đại Việt. Tiểu luận này được thuyết trình lần đầu tại hội thảo quốc tế, “Bản sắc cơ thể ở Việt Nam: Chuyển hoá và Đa dạng”, tại Ecole normale superieure lettres et sciences humaines, Lyon. Tác giả cảm ơn Christopher E. Goscha, Agathe Larcher, Claire và William J. Duiker, Vatthana Pholsena, Tuong Vu, Edward Miller và Trang Cao đã giúp ông dịch (từ tiếng Pháp sang tiếng Anh) và hiệu đính tiểu luận này để đăng trên Journal of Vietnamese Studies vào mùa thu 2009.

8 Phản hồi cho “Những trận chiến bất nhân”

  1. noileo says:

    Khi đảo Sankaku bị Trung cộng xâm phạm, chính quyền Nhật đã cho mua lại tất cả các tài sản tư nhân trên đảo, biến tất cả thành tài sản công, sở dĩ thế, là để tránh gây thiẹt hại cho công dân khi chính quyền tiến hành các biện pháp bảo vệ chủ quyền, trong đó có thể có các biện pháp quân sự, chống lại Trung cộng.

    Chỉ mới thấy ở Việt nam dưới ách cai trị cộng sản Hò chí Minh gian ác & phản quốc, nhà cầm quyền cs & quân đội cs băst người dân ra tuyến đầu, hy sinh thay cho quân đội, đối đầu với giặc, chết thay cho quân đội cs (y hệt như trong cuọc chiến tranh hồ chí minh tội ác chống Việt nam truóc kia, bọn cộng sản xua dân đi đầu, đặt súng cao cạ, hoả tiễn phòng không trong khu dân cư, bệnh viện, xử dụng người dân làm mộc sống, che chắn cho chúng!

    Thật là một “chính quyền” đê tiện, thật là một quân đội hèn hạ, làm xấu hổ lây cả dòng giống Việt nam con cháu Lạc Hồng

    Nhiệm vụ thật sự của quân đội cộng sản trung với đảng là đứng đằng sau nhân dân, hờm súng tàu cộng chĩa vào sau lưng nhân dân, xem, nếu nhân dân tỏ ra bất đòng ý kiến với côngj sản, thì nắm thẳng vào sau lưng nhân dân để bảo vệ đảng

    như chúng đã bắn vào sau lưng những ngươi dân Mường Nhé 2011, như chúng đã bắn vào sau lưng người dân Tây nguyên 2004, 2001,

    như chúng đã bắn vào sau lưng, thảm sát hàng chục ngàn người dân miền nam, nam phụ lão ấu, trên đại lộ kinh hoàng 1972, hàng ngàn người dân khác ở Bình Long An lộc, hàng ngàn người dân khác ở Huế 1968,

    như chúng đã bắn vào sau lưng, thảm sát 7000 người dân miền bắc ở Quỳnh Lưu 1956

    Dù sao vẫn hy vọng, một ngày nào đó, một khi vút bỏ đuọc cái cộng sản Mác Lê Mao Hồ đê tiện gian ác trên đầu, quân đội ấy sẽ trở lại là quân đội tử tế của nước Việt nam, sẽ trở lại là quân đội tử tế của người dân Việt nam

  2. Dân Việt says:

    Lá Cờ Tội Ác

    Một sớm dân tôi bàng hoàng thức giấc
    Nhìn lên bầu trời ảm đạm thê lương
    Hai cái búa liềm ngập trong vũng máu
    Nhảy múa điên cuồng gieo rắc tai ương.

    Thì ra lá bùa ở bên Xô viết
    Lê nin đã dùng trấn yểm dân Nga
    Bác nỡ rước về treo trên đất nước
    Theo  lệnh quan thầy quốc tế Mạc tư Khoa.

    Ôi lá cờ ma! Lá cờ tội ác
    Ướt đẫm máu người từ Á sang Âu
    Trăm triệu oan hồn bám theo liềm búa
    Than khóc kêu la đòi mạng đòi đầu.

    Dân tôi kinh hoàng nhìn lên cờ máu
    Chua xót thở dài thân phận khổ đau
    Nay còn mang thêm gông cùm chủ nghĩa
    Xa lạ giáo điều có hiểu gì đâu.

    Từ đó khởi đầu những ngày ‘kách mệnh’
    Tang tóc hãi hùng khắp cả non sông
    Ruộng đất máu loang hận thù giai cấp
    Cuộc chiến tương tàn xương trắng mênh mông…

    Để rồi được gì sau bao mất mát?
    Dân tộc chia lìa, đất nước tan hoang
    Hải đảo hiến dâng, biên thuỳ triều cống
    Và đảng tay sai gian dối bạo tàn.

    Đó là những gì quê hương có được
    Kể từ cái ngày cờ đảng dương lên
    Hai cái búa liềm ác ôn nham nhở
    Như lời nguyền rủa nòi giống Rồng Tiên.

    Phan Huy MPH
    http://fdfvn.wordpress.com

  3. Kháng chiến BỊP chống Pháp, Mỹ says:

    Nhà văn Xuân Vũ:- 1945 gia nhập Việt Minh . Phóng viên báo Tiếng Súng Kháng Địch . Biên tập viên đài phát thanh Hà nội . Được kết nạp vào Hội Nhà Văn Hà Nôi. Tình nguyện vào chiến trường Miền Nam . Hồi chánh năm 1968. Đã viết hơn 70 tác phẩm – :

    “Cuộc kháng chiến này là một sự phản bộị . Nuôi dưỡng nó để rồi nó trở lại hại mình, giống như một thứ chó điên cắn cả chủ nhà. “

    “Tôi theo cách mạng để rồi nhìn thấy những cảnh nát đất, nát nhà và nát cả tim. Cách mạng dần dần đối với tôi trở thành vô nghĩa và thù hận.”

    “Ở xa xa nhìn cách mạng thì nó là mỹ nhân, khi tới với nó rồi, nó thành thường dân, đi với nó lâu ngày thì nó là thằng cùi, và bây giờ thì không biết nó là gì trong tôi, tôi ớn lắm.”

  4. Kháng chiến BỊP chống Pháp, Mỹ says:

    Nhà văn Xuân Vũ- 1945, gia nhập Việt Minh . Phóng viên báo Tiếng Súng Kháng Địch . Biên tập viên đài phát thanh Hà nội . Được kết nạp vào Hội Nhà Văn Hà Nôi. Tình nguyện vào chiến trường Miền Nam . Hồi chánh năm 1968. Đã viết hơn 70 tác phẩm . thuật lại lời của một bác sĩ miền Bắc săn sóc cho một thương binh trong đám ” Giặc từ miền Bắc vô đây bàn tay dính máu đồng bào ” :

    “Chưa từng thấy ở đâu lại có trường hợp như thế nàỵ Cậu biết không tớ đã trở thành một tên đồ tể làm lợn. Mặc cho lợn kêu, mình vẫn cứ đâm họng nó. Cậu hãy tưởng tuợng tớ đã moi hết tất cả ruột của anh ta ra xếp trên một tấm ni lông trải dưới đất bên cạnh anh ta . Và dưới ánh sáng chập chờn của mấy ngọn đèn pin đã hết điện cộng với mấy ngọn đuốc, tớ phải dần dò mằm mò từng khúc tìm những chỗ thủng của đường ruột. Tất cả là 9 lỗ. Ruột thủng phẩn chảy tràn ra ngoài sẽ làm nhiễm trùng tất cả các bộ phận khác. Không mổ nó cũng chết thôi, chi bằng cứ mổ may ra nó có thể sống. Tôi đã vá lại bằng chỉ may quần áo, tất cả những lỗ thủng đó, xong rồi tôi rửa bằng thuốc đỏ cả đường ruột rồi dồn trở lại vào bụng nó như cũ. (.) Ruột nó để lâu ngoài gió nó sình lên to tướng cậu a.. Cho nên khi tớ vá xong rồi thì tớ nhét nó không vô hết bên trong nữa mà cứ thừa ra bên ngoài Thế mới chết. Không có cách nào khác! Cậu biết đấy, người ta mổ là phải ở trong buồng kín, không có tí gió lọt vào. Còn mình thì cứ phơi nó ra đấy trên tấm ni lông trải dưới đất thì làm sao mà nó không sình chướng lên.

    - Thế rồi cậu làm sao?

    - Thì mình vẫn cứ làm hết sức thì thôi .

    - Vậy là anh ta vẫn sống à?

    - Sống thế nào mà sống? Tôi có nói nó sống bao giờ đâu!

    - Cậu thiệt!

    - Sao?

    - Vậy mà nãy giờ cứ nói lằng nhằng, tôi tưởng cậu làm cho khoa học hiện đại lùi lại thời kỳ đồ đá.

  5. Người Đưa Tin XY75 says:

    Chẳng cần phải nói nhiều
    Cũng chẳng cần phải viết lách cao siêu
    Mỗi người chỉ cần một tấm lòng
    Cũng đã đủ để cứu vớt non sông!

    Một Người Tị Nạn Việt Nam – Một Gian Hàng Việt Nam Tại Thủ Đô Thuỵ Sĩ

    Nếu ai cũng ý thức được như anh Nguyễn Văn Tuấn
    Hẳn VN sẽ sớm vào Xuân!

  6. Người góp ý says:

    Nói hay viết ngàn bài phân tích tình hình hiện tại hoặc đổ thừa qua lại không ích lợi gì mà hãy nhìn vào bản chất của người Việt chúng ta,tất cả có thể nói là là tại dân tộc chúng ta cùng 1 tổ tiên mặc dù đôi lúc có những ý nghĩ , nhận xét có thể khác nhau nhưng chúng ta không biết dùng lời nói ,sự rộng lượng để giải quyết vấn đề mà chỉ biết dùng bạo lực ,ai khác ta là thù địch , phản động , ngoan cố cần phải tiêu diệt cộng thêm cái chủ nghĩa vô nhân do ông Hồ du nhập vào VN và tàn hại nhất là đấu tranh giai cấp.Rất và rất nhiều nước bị thực dân cai trị , xâm chiếm nhưng không nước nào giành độc lập thực sự mà tốn nhiều núi xương , sông máu cũng như nước mắt như dân tộc VN .Giờ đây nói là độc lập , tự do , hạnh phúc có thực không hay chỉ ngữa tay ăn xin sự giúp đỡ của các nước , bị TQ hà hiếp ,dân đen sống với những khẩu hiệu .Trong chánh trị cũng không có đương lối độc lập mà phải nương tựa vào nước khác hết Pháp tới Mỹ ,rồi tới Liên sô ,Trung quốc .VN có được những lãnh tụ tài ba không hay chỉ biết phung phí xương máu nhân dân để tìm cái gì đó mà không ai biết nó có thực sự đem lại độc lập ,tự do , dân chủ cho 1 đất nước mệnh danh với 4000 năm văn hiến ?

    • Builan says:

      Thế cho nên tôì từng noí, viết…
      “HCM chính mi, chính hắn , chính nó, chính thằng ac ôn côn đồ CS nầy là nguyên nhân cuả mọi nguyên nhân ” ( dù cho hắnta là HẸ khưạ tàuhay thèng KỤ NGHỆ)- ngắn gọn chính xác đầy đủ CCCĐ 10 hết đường chối caĩ !
      kính chào & cảm ơn

  7. vu trung says:

    Cũng như bọn giòi bọ ruồi muỗi thản nhiên hút máu người mặc cho có ai nguyền rủa, bọn việt+ cũng y như vậy thôi. Chúng vốn là thế đấy.

Phản hồi