WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Tự truyện của người từng viết tiểu sử Hồ Chí Minh

Tại tòa soạn báo Sự Thật: (từ trái) Diên Hồng, Nguyễn Địch Dũng, Kỳ Vân, Lê Quang Đạo, Trần Đĩnh, Trường Chinh, Lê Xuân Kỳ, Thép Mới, Hồng Vũ

Tại tòa soạn báo Sự Thật: (từ trái) Diên Hồng, Nguyễn Địch Dũng, Kỳ Vân, Lê Quang Đạo, Trần Đĩnh, Trường Chinh, Lê Xuân Kỳ, Thép Mới, Hồng Vũ

Giới thiệu ÐÈN CÙ của TRẦN ÐĨNH

Quý vị phải lắng nghe bài Đèn Cù. Tự mình hát lên, hát cho thấm thía vào lòng, cho những câu dân ca văng vẳng trong đầu trong khi đọc Đèn Cù của Trần Đĩnh. Khen ai khéo vẽ (ối a) đèn cù. Voi giấy (ối a) ngựa giấy, tít mù nó chạy vòng quanh… Voi giấy (ối a) ngựa giấy, vòng quanh nó chạy tít mù. Đèn Cù, cũng gọi là đèn kéo quân, là một trong số đèn Trung Thu, đồ chơi cho trẻ em và cho cả người lớn. Quý vị sẽ dần dần nhìn thấy hoạt cảnh xã hội Việt Nam những hình nhân voi giấy, ngựa giấy tít mù nó chạy vòng quanh trên màn ảnh đèn cù trong hơn nửa thế kỷ. Trong đó có tác giả. Một nhân chứng, một người tham dự trong đám Voi giấy (ối a) ngựa giấy lần lần hồi tưởng lại những cảnh cùng nhau chạy vòng quanh (ối a) nó tít mù. Nhiều tác giả đã viết về xã hội miền Bắc Việt Nam dưới chế độ cộng sản, dưới dạng hồi ký, tiểu thuyết, biện thuyết và lý luận, vân vân. Đèn Cù nổi bật lên trong tủ sách đó. Nếu chưa phải là một kho chứng liệu quan trọng và đầy đủ nhất thì đây là cuốn sách đọc lý thú nhất. Rất nhiều chuyện mới nghe lần đầu. Rất nhiều chuyện cũ được nhìn dưới con mắt khác, thấy những khía cạnh chưa ai từng thấy. Quý vị sẽ cười, sẽ khóc, sẽ thắc mắc, sẽ dằn vặt, thao thức, kinh tởm, giận dữ, sót thương, khi bị cuốn theo những Voi giấy (ối a) ngựa giấy chạy quanh trong cái đèn cù.

Dưới cái tựa Đèn Cù Trần Đĩnh gọi cuốn sách này là “truyện tôi.” Đọc xong thì hiểu tại sao tác giả không gọi nó là một “hồi ký” hay “tự truyện,” những loại văn quen thuộc khi người ta kể chuyện cuộc đời mình đã sống. Cuốn sách không viết theo phong cách hồi ký hay tự truyện, khi người viết có sẵn một bản đồ để viết theo, với một mục tiêu muốn đạt tới. Đây cũng không phải là tiểu thuyết, tác giả không kể những chuyện mình tưởng tượng ra. “Truyện tôi” là một thể loại văn suôi mới, Trần Đĩnh tạo ra. Mai mốt có thể sẽ không còn ai viết “truyện tôi” nữa. Mà có ai viết thì chăc chắn cũng không viết giống như Trần Đĩnh. Đèn Cù là một cuốn sách độc đáo.

Trần Đĩnh vốn là một thi sĩ, loại người thích sáng tạo ngôn ngữ, bầy đặt, đùa rỡn, vui chơi với ngôn ngữ. Đẽo gọt, mài rũa, “như thiết như tha, như trác như ma,” rùng mình sảng khoái hay quằn quại đau khổ với ngôn ngữ. Trước khi gia nhập tòa soạn báo Sự Thật, ở chiến khu Việt Bắc vào năm 1949, tuổi 19, ông đã viết báo rồi. Nhưng cuốn sách này tuyệt nhiên không dùng lối văn viết báo. Nhà báo không ai mở đầu một bài bằng mấy chữ: “Viết này vất vả,” rồi chấm câu. “Lười là rõ,” lại chấm câu. Cái khí văn đó tràn suốt tác phẩm. Có thể gọi đó là Khí văn Trần Đĩnh. Cũng như chúng ta có thể nhận ra Khí văn Phùng Quán, Khí văn Thanh Tâm Tuyền, vân vân, các thi sĩ có lúc viết văn suôi. Nó riêng biệt, văn đó đúng là người, mỗi người một vẻ.

Nhưng Trần Đĩnh vẫn giữ nguyên cái đức của người viết báo, là nói sự thật, kể những chuyện thật. Đọc tới đâu người ta cũng cảm thấy: Đây là những chuyện thật, sự thật được bày ra, sự thật ròng, như thịt xương còn sống, tàu lá còn xanh, như gỗ mộc không sơn phết. Những suy tư, thao thức của tác giả được trình bày riêng, bên ngoài lời kể các sự kiện. Người viết không thêm thắt tình cảm, suy tư, phê phán, như thêm mắm muối, tiêu, hành, vào cho món ăn thêm mùi vị. Như khi ông thuật lời nhà báo Tiêu Lang đã chứng kiến cảnh mấy anh du kích đặt cái xác bà Nguyễn Thị Năm vào áo quan, áo quan nhỏ quá không vừa. Mấy anh bèn đứng lên trên xác bà đẩy cho lọt xuống. “Nghe xương kêu răng rắc mà tớ không dám chạy, sợ bị quy là thương địa chủ.” Hay khi ông kể chuyện về họa sĩ Phan Kế An, một trong bốn năm người cùng phụ trách báo Sự Thật lúc đầu. “Một dạo Phan Kế An ngày ngày đến vẽ Cụ Hồ. Một chiều về sớm hơn, An nói: À, cái Z. tự nhiên mang ba lô, chăn chiếu đến chỗ Ông Cụ, tớ được xua về sớm. Vài tháng sau, An lại về muộn. Hỏi vì sao thì An nói không thấy Z. đến nữa. Chắc ‘máy’ cụ yếu, giải đáp thuần túy sinh học. Không tính đến sở thích, ‘gu’ của cụ.” Trần Đĩnh cũng nhớ trong lớp học “chuẩn bị cải cách ruộng đất” tháng Bảy năm 1953, “Cụ Hồ đến giảng cách nhật, có lúc cụ đùa hô lên trong hội trường Hồ Chí Minh Muốn Nằm!” “Rồi tay chỉ vào đầu [nói]: Từ đây thì Bác già, nhưng từ đây (tay chỉ vào bụng) thì Bác trẻ.”

Trần Đĩnh kể chuyện vợ nhà thơ Lê Đạt, ông bị đưa đi lao động “cải tạo” vì tham gia nhóm Nhân Văn Giai Phẩm. Người đàn bà mang tội là “vợ Nhân Văn” … bị “cơ quan, tập thể liên tục ép bỏ chồng” nhưng bà không bỏ. “… [N]hững đêm giá buốt Thúy diễn kịch ở Hải Phòng, Đạt từ chỗ lao động cải tạo xuống tìm vợ. Không có giấy chứng minh nhân dân, Đạt không thuê được nhà trọ, hai đứa ngồi ghế vườn hoa suốt đêm nghe còi tàu thủy hú thi với gió biển.” Một câu văn ngắn cho chúng ta sống cả một đêm dài nghe tiếng tầu thủy vang vọng trong tiếng gió hú. Tác giả đóng vai một nhân chứng, một người quan sát, chỉ thuật lại những gì mình nghe, mình thấy. Thời sau chiến tranh, báo Nhân Dân có cuộc họp năm sáu chục người “ôn lại thành tích tuyên truyền chiến tranh chống Mỹ. “Nguyễn Sinh, xưa phóng viên thường trú Vĩnh Linh, Vĩnh Mốc lên nói. Lại tố cáo những chiến công giả người ta gán cho Mẹ Suốt, Trần Thị Lý sông Lấp Quảng Bình. Sông đã lấp thành tên [tên Sông Lấp] mà nhà báo cứ ca ngợi cô Lý oằn lưng chèo lái… Hầu hết nghe đều cười. Tự giễu và rộng lượng. Nhưng khi Sinh nói ở Vĩnh Linh, anh đã chứng kiến nnngngg bên kia bị ta bắt sang chôn sống kêu rất lâu dưới huyệt, tôi lại thấy mọi người mặt lạnh tanh.” Thêm một chuyện ngôi nhà của bà Lợi Quyền, một nhà tư sản đã nổi tiếng đóng góp nhiều vàng cùng với nhà cửa trong “Tuần Lễ Vàng” thời trước kháng chiến. Sau chiến tranh bà Lợi Quyền vẫn còn một ngôi nhà tại Hà Nội. Đầu thập niên 1980 “được ban Tuyên Huấn Trung ương đến hỏi. Chê đắt [không mua]. Đùng một hôm xe tuyên huấn chở mấy bao tải tiền đến mua, đắt cũng được. Ba ngày sau đổi tiền.” Tác giả ghi thêm: “Tố Hữu [phó thủ tướng đổi tiền], nguyên trưởng ban tuyên huấn đã hạ thời cơ tuyệt hảo …” Và ông nhắc lại bài Quốc Tế Ca hát rằng: “Bao nhiêu lợi quyền tất qua tay mình!” Phê: “Quá giỏi!”

Đèn Cù đầy rẫy những “đoạn phim” ngắn như vậy. Rất nhiều “clip” chợt hiện trên màn ảnh trong nửa phút, rồi chuyển ngay sang cảnh khác, liên tiếp chạy nhanh qua não bộ. Đoạn phim lưu đọng trong óc mình mãi mãi, trộn lẫn cùng những đoạn phim ngắn khác, không theo thứ tự thời gian, cũng không theo một dòng lý luận nào. Tất cả cho người đọc một toàn cảnh sống động về xã hội nước Việt Nam trong hơn nửa thế kỷ, trước và sau khi tác giả đặt bút viết cuốn sách để đời này. Tất cả là “truyện tôi.” Nếu không có cái tôi sống, tôi quan sát, tôi rung động, tôi ghi nhớ, tôi suy nghĩ, thì không có “truyện tôi.” Trong trí não con người đời sống vốn không có trật tự, nó chợt hiện, chợt tắt, ngổn ngang, chắp nối, không xếp đặt theo không gian cũng không theo dòng thời gian đơn tuyến và trực tuyến. Đời sống thật vẫn như vậy. Đó là cảnh Voi giấy (ối a) ngựa giấy, tít mù nó chạy vòng quanh. Cho nên phải đoc Đèn Cù như một tác phẩm nghệ thuật. Đây là một sáng tác văn nghệ. Thử tưởng tượng có một người trước khi đọc không hề biết gì về bối cảnh lịch sử ở nước Việt Nam, chưa bao giờ nghe tên những nhân vật như Nguyễn Tư Nghiêm, Văn Cao, Lê Đức Thọ, Hồng Linh, Thép Mới, Lê Trọng Nghĩa, Hồ Chí Minh, LêĐạt, Tô Hoài, Hồng Hà, vân vân; khi đọc Đèn Cù người đó cứ nghĩ đây là những nhân vật hoàn toàn do tác giả bịa ra. Giả thiết Trần Đĩnh sáng tác một cuốn truyện, sẽ thấy Đèn Cù là một thể loại tiểu thuyết mới, rất mới.

Suốt cuộc đời cầm bút (ông mới tập dùng máy vi tính khi đã về già), Trần Đĩnh nói, “Tôi vẫn mong rồi có một quyển sách thật sự của tôi, của chính tôi.” Bởi vì, gần suốt cuộc đời viết, lách “tôi đã tự nguyện làm thủ phạm tàn phá trước hết vào chính ngay mình. Tôi vốn yêu viết. Nhưng đã không viết nổi. Đứa thủ phạm là tôi bắt tôi viết dưới bóng tối của Thù Hằn và Dối Trá …”

Trần Đĩnh biết rất nhiều chuyện. Anh coi Trường Chinh là thầy trong nghề báo, được ông tổng biên tập báo Sự Thật dậy từng chữ khi anh nhà văn 19 tuổi mới vào trong A Tê Ka (An Toàn Khu). Anh ngủ chung lều với Lê Quang Đạo, nhiều lần phải hất tay Lê Quang Đạo ra, và nghe lời xin lỗi, “Chúng tớ ở tù lâu ngày sinh hư.” Anh ngồi sau lưng Hồ Chí Minh trong buổi lễ truy điệu Stalin chết; nhìn cảnh Tố Hữu diễn vai đau khổ ôm bức hình Stalin đặt lên ban thờ, sau nay nghĩ có lẽ ông ta khóc Stalin là khóc thật. Rồi nhìn thấy hộp thuốc lá Trung Hoa Bài Hồ Chí Minh bỏ quên trên ghế bên cạnh, anh cầm lấy mang đến tận phòng, “Dạ, thưa bác, Bác để quên ạ!” Và nhìn thấy “Mặt cụ xưng lên, đầm đìa nước mắt, hai mắt húp lại … Cụ ngơ ngẩn nhìn tôi, nhìn hộp thuốc lá như không hiểu tôi vào làm gì …” Trong lớp chỉnh huấn chuẩn bị cải cách ruộng đất năm 1953, một hôm “Cụ Hồ nói: Các chú các cô không sợ người ta kêu mình kém trí thức, ít lý luận. Họ kêu thì bảo họ rằng tôi lú nhưng chú tôi khôn. Chú tôi là Stalin, Mao Trạch Đông…”

Trần Đĩnh chắc là người thứ nhất tiết lộ Hồ Chí Minh đã tới quan sát cuộc đấu tố đầu tiên ở Đồng Bẩm, hóa trang che bộ râu để không ai nhận ra. Và Trường Chinh thì đeo kính đen tới dự, để rút kinh nghiệm mà rèn luyện các đội cải cách đấu cho đúng tiêu chuẩn thù ghét. Xưa nay nhiều người vẫn kể rằng Hồ Chí Minh không muốn giết bà Nguyễn Thị Năm, nhưng bị cố vấn Trung Cộng ép buộc nên phải giết. Trần Đĩnh đưa ra một bài báo ngắn do Hồ Chí Minh viết kết tội đích danh bà đồng thời đả kích cả giai cấp địa chủ. Bài báo này, được dẫn chứng đầy đủ, dùng một bút hiệu, ký tắt, cho nên chỉ người bên trong tòa báo mới biết người viết là Hồ Chí Minh. Trần Đĩnh cũng là tác giả đầu tiên đã gặp cô Xuân (nhân vật đã được Vũ Thư Hiên kể trong Đêm Giữa Ban Ngày) ở trên chiến khu từ năm 1953, cô là “Con nuôi Bác.” Có lúc Trần Đĩnh đã nắm tay cô Xuân, khoe đã lấy tên cô ghép làm bút hiệu trên báo của mình, khiến cô cảm động. Ông cũng kể chuyện năm 1960 theo Hồ Chí Minh đi Móng Cái, dự mít tinh rồi “đi lượn phố, thăm trường học”. Hồ viết lên bảng một chữ Hán “nhân,” rồi hỏi: “Trây sấn mà chề” nghĩa là “Đây là chữ gì?” Ông nói bằng tiếng Khách Gia, Hakka, miền Nam gọi là tiếng Hẹ; là thổ ngữ của người gốc Hoa ở địa phương này. Tác giả thắc mắc, “tại sao đến đây Cụ đi chơi phố nhiều như thế? Khéo [cụ] đã ở đây thật?” Và có lúc đi trong phố “Cụ chỉ vào một ngôi nhà phía bên kia đường nói với tôi, đi bên cạnh: Ở nhà này ngày xưa có một chị bí thư chi bộ. Tôi ngợ ngay. Có quan hệ tình cảm gì [giữa cô đó] với Bác?”

Trần Đĩnh là nhân chứng đầu tiên cho biết đã nghe Hồ Chí Minh nói thông thạo tiếng Hẹ, và đoán rằng ông đã hoạt động cùng các đảng viên cộng sản ở Móng Cái từ thời trước. Chưa có một tác giả hay một người nghiên cứu lịch sử nào biết đến chi tiết này. Độc giả sẽ không ngạc nhiên khi đọc những tình cảm thân mến của tác giả với nhân vật Hồ Chí Minh; vì đã sống rất gần gũi trong nhiều năm. Trong lần đi thăm khu gang thép Thái Nguyên, “Sau bữa cơm trưa, thấy Cụ quần áo cánh nâu đi vòng ra sau dẫy nhà tranh đến rặng chuối thay hàng rào, tôi đi theo. … Thấy tôi gần như ở ngay bên, cụ quay ngoắt lại hỏi, điếu thuốc khẽ lật bật ở môi: ‘Người ta đái cũng theo à?’ ‘Không ạ, cháu …!’ ‘Thế đứng sát vào người ta nhòm gì?’” Rồi Trần Đĩnh kể tiếp, “Chiều ấy, khoảng bốn giờ về tới chủ tịch phủ, tha thẩn ở sân chờ lấy xe đạp … bất thần chợt nhớ đến Xuân, cô con gái nuôi của Bác. Hỏi mấy người đứng tuổi nom có vẻ quen từ trên rừng. A, cô Xuân ấy hả? Lấy chồng rồi. Chồng lái xe. Nhưng chết rồi. … bị ô tô đè …”

Trong chương chót, Trần Đĩnh nêu một nhận định chung về Hồ Chí Minh: Lòng trung của Hồ Chí Minh đối với Lê Nin, Stalin, Mao Trạch Đông là vô bờ. Cho nên lòng trung với nước Việt, dân Việt vơi đi.

Người thứ hai mà Trần Đĩnh có lòng cảm mến là Trường Chinh. Năm 1962 Trường Chinh đã nhờ Trần Đĩnh viết hồi ký, nhắc lại từ những ngày đi họp ở Pắc Bó năm 1941, với ý định dùng quá khứ vinh quang “phất một ngọn cờ tập hợp” phe mình. Nhưng sau tập hồi ký không dùng đến vì Trường Chinh biết mình đã thua phe cánh Lê Duẩn, Lê Đức Thọ, Nguyễn Chí Thanh rồi. Nhiều người cũng muốn nhờ viết, vì Trần Đĩnh nổi tiếng khi viết hồi ký cho nhiều người khác. Anh kể chuyện những người tù Côn Đảo, văn sống và khích động, như chính anh đã trải qua các gian khổ đó. Cuốn Bất Khuất (viết năm 1965) kể chuyện Nguyễn Đức Thuận, một người tù Côn Đảo tranh đấu trong tù, được đưa từ Nam ra ngoài Bắc. Lê Đức Thọ, Tố Hữu, Hoàng Tùng chủ trương dùng câu chuyện Nguyễn Đức Thuận để tuyên truyền khích động cho người dân miền Bắc ủng hộ cuộc tấn công vào miền Nam. Viết Bất Khuất, cái tên do Tố Hữu đặt, Trần Đĩnh không ký tên, tiền nhuận bút cũng nhường cho Thuận. “Vì không thích nói dối.” Nhưng khi được nghe một độc giả như Trần Dần khen thì vẫn thích: “Mày viết cái Bất Khuất ấy, tao thích cái grammaire.” Nguyên Hồng thì bậm môi, vuốt râu nói: “Mày, Trần Đĩnh à, mày có tâm hồn, mày có nghệ thuật nên mày viết cái ấy cho Thuận hay.”

Một lần năm 1960 Trần Đĩnh gặp Vũ Kỳ (thư ký riêng của Hồ Chí Minh): “Vũ Kỳ bảo tôi sẽ cộng tác với anh viết hồi ký về Bác ‘khi Bác hai năm mươi.’ Viết xong bản tiểu sử chính thức, tôi (Trần Đĩnh) gửi lên cho Cụ một bản để duyệt. Cụ chữa từng trang. Có những đoạn viết ra ngoài lề: Xem lại? Hỏi lại? Bản thảo này tôi giữ.” Sau đó sách in ra, “Mừng tiểu sử chính thức đầu tiên của Hồ chủ tịch ra đời, Tố Hữu khao một bữa thịt chó thịnh soạn tại nhà” (Tố Hữu được lãnh nhuận bút 200 đồng vì có công đọc và kiểm duyệt, người viết chỉ được 400 đồng; còn “Huy Tưởng, Hoài Thanh chả [được] tẹo nào).

Trần Đĩnh cũng viết hồi ký cho Phạm Hùng, Lê Văn Lương, Bùi Lâm (một trong vài ba đảng viên cộng sản Việt Nam đầu tiên). Lê Đức Thọ cũng có lúc muốn nhờ. “Cậu viết giỏi lắm, tớ rất thích. Không ở tù mà viết ý như thằng đã ở tù… Tớ sẽ nhờ cậu viết hồi ký cái đoạn tớ chuẩn bị tổng khởi nghĩa rất hay.” Và Thọ hứa hẹn sẽ đem Trần Đĩnh theo phái đoàn sang Paris đàm phán. Sau Trần Đĩnh không phải viết, “Hú vía!” Lê Thanh Nghị, Nguyễn Duy Trinh cũng nhờ viết hồi ký, đều từ chối. Trần Đĩnh làm việc gần với các lãnh tụ cộng sản Việt Nam từ năm 19 tuổi, cho nên biết nhiều chuyện. Như khi đến nhà Sáu Thọ, ngồi ngoài sân bên cạnh cái hầm tránh bom, thì nhận ra cái hầm này sâu 10 mét, trong khi cái hầm nhà Lê Thanh Nghị (anh đã nhiều lần xuống ẩn trong hầm này), chỉ sâu có tám mét, dù cả hai đều trong Bộ Chính Trị (vai vế mang ngau). Gần gũi họ, cho nên mới biết một cảnh trong nhà Lê Đức Thọ: Một ông tướng chào Sáu Thọ xong, bước ra về mà cứ thế đi giật lùi, đến nửa cái sân mới dám quay lưng rồi ra cổng. Nhìn mặt, thì ra Lê Đức Anh.

Trần Đĩnh sống trong cái đèn cù đó, trong lòng không yên. Anh bắt đầu nẩy mối bất nhẫn trong lòng khi chứng kiến những tội ác trong cuộc cải cách ruộng đất. Nhưng anh vẫn tin tưởng vào đảng, tin vào những động cơ tốt của các lãnh tụ. Chuyển biến tâm lý mạnh nhất phát sinh trong năm năm du học ở Bắc Kinh, sống qua thời kỳ các phong trào bước nhảy vọt, đánh hữu phái, công xã nhân dân, vân vân, từ 1955 đến 1959. Trong thư viện Đại học Bắc Kinh, một góc bày các sách cũ tiếng ngoại quốc, anh được đọc cuốn “Từ số không đến vô định” của Arthur Koestler; câu chuyện một người bị Stalin bỏ tù. Anh cũng được đọc báo Le Monde trong thư viện đại học, và biết chuyện tố cáo tội ác của Stalin trong đại hội thứ 20 đảng Cộng sản Liên xô. Nhưng ảnh hưởng quan trọng nhất là do anh sống bên người Trung Hoa, anh trực tiếp gặp nhiều sinh viên cùng tuổi, được nghe, được thấy, để biết chế độ Mao Trạch Đông giả dối, tàn bạo và coi khinh mạng sống dân chúng như thế nào. Khi Mao Trạch Đông cho phép “trăm hoa đua nở” báo Nhân Dân (Bắc Kinh) cũng đăng những bài phê phán đích đáng. Những trang bào này mở mắt anh du học sinh người Việt “được thấy trí thức Trung Quốc sôi sục chống đảng.” Quan sát thực tế, lại thấy “dân Trung Quốc khốn khổ vì đảng.” Cho nên, “Tôi bắt đầu ‘hư hỏng’ (nghi ngờ đảng) vì đã nhận ra chân tướng đại bịp. Người ta lừa bịp đại trà được là nhờ khai thác những bản năng thấp kém của con người: Sợ và tham.” Từ đó, Trần Đĩnh chống Mao, kinh tởm Mao, sau khi học xong về nước vẫn tiếp tục. Vì thế anh là đối tượng đấu tranh, của đám các đồng nghiệp thần phục Mao trong báo Nhân Dân, mà anh gọi là bọn “Mao nhều.” Kiểu như Hồng Hà, người từng nghẹn ngào nói như mếu: “Tôi xin cảm ơn Mao Chủ tịch vĩ đại đã mở mắt ra cho tôi thấy Liên xô, Kroutchev là phản bội, đầu hàng, xét lại…”

Trần Đĩnh ghê sợ âm mưu lợi dụng của Mao Trạch Đông, nhắc lại nhiều lần câu ông ta nói: “Thiên hạ đại loạn, Trung Quốc được nhờ.” Chủ trương này dẫn đến cuộc chiến tranh Việt Nam. Mao chấp nhận chiến tranh nguyên tử. Tại Bắc Kinh, Trần Đĩnh được hai người bạn Trung Hoa làm cho Văn Nghệ Báo tiết lộ về cuộc họp chi bộ để nghe một chỉ thị tối quan trọng. Hai anh kể, chỉ thị được ban xuống cho dân Trung Quốc thấu triệt là họ không cần phải sợ bom nguyên tử. “Vì dù Mỹ có ném xuống một nghìn quả bom nguyên tử, dẫu trái đất có bị tàn hoang đi nữa thì ít nhất cũng còn sót lại một huyện dân Trung Quốc, huyện ấy sẽ ương lại giống người trên trái đất này.” Thiên hạ đại loạn, Trung Quốc được nhờ. Cho nên Mao muốn phát động chiến tranh, “đánh Mỹ tới người Việt cuối cùng.” Mao cũng muốn đứng đầu phong trào cộng sản thế giới, sau khi thần tượng Stalin bị đàn em lật đổ. Lê Duẩn ngả theo chủ trương Mao; từng ca ngợi Mao Trạch Đông là “Lê Nin của thời đại ba dòng thác cách mạng châu Á, châu Phi và châu Mỹ La Tinh.”

Bên trong, Lê Duẩn tạo ra vụ án “xét lại, chống đảng;” đánh vào những người bị coi là thân Liên Xô. Lần đầu chỉ đánh giằn mặt bằng phê bình, kiểm thảo. Năm sau Chu Ân Lai sang Hà Nội phổ biến tin tức Mao đánh các đồng chí lãnh tụ trong đảng của ông ta rồi, Duẩn mở chiến dịch thứ hai, tống giam hết cả đám. Giống như đem họ ra làm vật “thế chấp” để đi vay súng đạn, gạo, vải, quân trang của Mao Trạch Đông. Trần Đĩnh bị nghi ngờ, hạ tầng công tác, bị bắt giam và hỏi cung. Có lúc anh hãnh diện kéo chiếc xe hai bánh “diễu hành giữa thanh thiên bạch nhật, ở trung tâm Hà Nội, tươi tỉnh đi trình đường phố, nhận minh bạch đường hoàng mình chống đảng.” Lê Đức Thọ gọi Trần Dĩnh tới, ngồi kể tội đám xét lại cho nghe: “Vừa ở Paris về nghe an ninh nó nói cậu dính vào vụ chúng nó tớ … tiếc lắm. … Tớ đã nói là tớ mến cậu vì cậu trẻ, cậu có tài …”

Đối với bên ngoài, lúc đó Nga chủ trương chung sống hòa bình với Mỹ. Lê Duẩn bám sát chủ trương của Mao, gây chiến tranh chiếm miền Nam. Theo Trần Đỉnh thì Hồ Chí Minh và Võ Nguyên Giáp không đồng ý, nhưng không chiếm được đa số nên chịu phục tùng. Cuộc Cách mạng Văn hóa điên đảo khiến cho Lê Duẩn lo Trung Quốc sẽ loạn lớn, sẽ tan vỡ. Duẩn quyết định phải đánh ngay, lo không còn chỗ dựa khi Mao đổ. Cho nên chuẩn bị cuộc tấn công Tết Mậu Thân. Sau năm 1975, Lê Duẩn theo Nga, chống Trung Cộng, thì lại hết lời mạt sát từ Mao Trạch Đông tới Đặng Tiểu Bình.

Đèn Cù đưa chúng ta vào một xã hội điên đảo, “sáng đúng, chiều sai, mai lại đúng.” Voi giấy (ối a) ngựa giấy, tít mù nó chạy vòng quanh…. Nhưng tác giả sống với người dân ngoài phố, với giới văn nghệ, báo chí nhiều hơn là với các lãnh tụ đảng. Những đoạn phim thú vị nhất chụp cuộc sống hàng ngày; của những con người bình thường, các nhà văn, nhà báo, các cán bộ thấp, những người qua đường.

Nhà báo Minh Tường từ Hà Nội, theo đoàn quân chiến thắng vào Sài Gòn. Anh tìm được đến nhà mẹ mình, bấm chuông. Bà mẹ mở cửa ra, chấp hai tay vái lạy: “Thôi, tôi xin anh, anh đi với các đồng chí của anh đi cho mẹ con tôi yên.” Có cảnh Trần Đĩnh đứng với Tô Hoài trên lề đường nhìn toán tù binh Mỹ bị đưa diễn trên đường phố Hà Nội cho dân chửi rủa, ném đá. Khi người phi công cuối cùng qua trước mặt, bỗng Tô Hoài chạy ra với tay đấm vào mặt (đấm hụt). Tô Hoài giải thích rằng mình phải bày tỏ lập trường: “Xung quanh căm thù như thế chả lẽ ba đứa mình đứng yên?” Có đứa nào nó báo cáo mình đứng ngoài coi trong lúc “nhân dân căm thù” thì nguy.

Chúng ta thấm thía nỗi thèm khát được sống với sự thật, khi nghe lời Trần Độ tâm sự, sau cuốn Nhật Ký Rồng Rắn: “Này, nói thật chứ bây giờ … hễ nghe thấy cái gì là sự thật thì trong người sướng ghê lắm ấy!” Có ai được nghe một nữ nhân viên báo Nhân Dân đã về hưu bày tỏ nỗi oán hận: “Ông cha đổ bao xương máu giành được độc lập nhưng nô lệ vẫn hoàn nô lệ!” Trần Đĩnh rất gần Lê Đạt. “Một hôm Lê Đạt bảo tôi: Nhà thơ có lẽ là người yêu nước nhất. Họ chăm lo nhất đến tiếng mẹ đẻ…. Đạt nhiều lần giục tôi viết: Tiểu thuyết về mày, gia đình mày – Tôi im lặng. Biết viết là cực kỳ cô đơn. Và quả tình tôi đã thật sự cô đơn – đúng ta là bí mật – trong bao nhiêu năm với cuốn sách này.”

Sống hầu hết cuộc đời trong một xã hội mà Đảng và lãnh tụ chiếm “đặc quyền viết, đặc quyền nói;” chỉ dùng các nhà văn làm đầy tớ, “Ôi đã làm đầy tớ thì có đời thuở nào còn dám sáng tạo?” Bây giờ Trần Đĩnh đã viết. Lúc đầu, ông chỉ định viết để “tố cáo tội gây nội chiến Nam Bắc là sai lầm;” trong khi đang viết thì đổi ra “phê phán toàn diện.”

“Vâng, tôi xin đối mặt với công luận đây. Tôi ăn gian nói dối thì các ông cứ việc vạch ra.” Đó là lời Trần Đĩnh, tác giả Đèn Cù. Xin mời quý vị bước vào, cùng sống với những Voi giấy (ối a) ngựa giấy, vòng quanh (ối a) nó tít mù. Đèn Cù là Đèn Cù hỡi! Ới ơi ơi ời, Đèn Ơi!

Tháng 8/2014

© Ngô Nhân Dụng
© Đàn chim Việt

81 Phản hồi cho “Tự truyện của người từng viết tiểu sử Hồ Chí Minh”

  1. Tien Ngu says:

    Thưa,

    Nghe lịch sử HCM do cò mồi Cộng láo viết đã….bùng lỗ tai…
    Nay nghe tên Dâm viết lại thì có lẽ Tiên ngu phải bị…tẩu hoả!

    Đúng là cái thứ…nịnh, tật không bỏ…

    Hết nịnh…cò mồi Cộng láo, Nguyễn cao Kỳ, Nguyễn tấn Dũng, Võ văn Kiệt, đến nịnh… Mỹ…

    Mẹ nó chứ, không có Hồ chí Minh làm gì có…Cộng láo? làm gì cả dân tộc phải bị đi…ăn mày, bán trôn, lừa nhau mà sông? làm gì phải bị Tàu Cộng ngày nay nó xâm lược?. Mỹ nó có ngu thế để bị dân VN oán ngàn năm không?
    Ai có…mắt hí cở nào cũng thấy rỏ Hồ được Nga Tàu cs đào tạo, dàn dựng cho về VN xây dựng phát triển chủ nghĩa cs. Nga Tàu không ra tay bảo bọc tới bến thì…chết cha mày rồi.

    Còn thằng Mỹ, nó chắc ngu hơn…Dâm. Bảo bọc Hồ chí Minh lên cầm quyền ngoài Bắc rồi nó…uýnh Hồ chí Minh từ trong Nam uýnh ra…?

    Mắc cười quá.

    58 ngàn em lính Mỹ với 300 ngàn em lính VNCH nghe Dâm hát láo chắc phải…tức mà chết thêm một lần nữa…

    Lịch sử…tan hàng của cs Đông Âu, cs Nga thì…éo biết, cứ nà tưỡng tượng…Mỹ.

    Công nhận là thằng Mỹ nó giõi, nhưng mà nó cũng có sai lầm…tồi tệ. Với Dâm, Mỹ nó cứ nà…thánh, y hệt Cộng láo, Hồ chí Minh, Mao Trạch Đông, Lenin, Stalin…là thánh.

    Bỏ bớt cái tật nịnh đi Dâm, nó…xấu lắm….

    • DâM TiêN says:

      Nàm thao thì chằng nàm thao
      Rẫu có xế lào, cũng chẳng nàm chi
      Nàm chi thì chẳng nàm chi
      Rẫu có nàm rì cũn chẳng nàm thao

      Nghe Tiên Ngu hót lào xào
      Chống Mẽo cứu cuốc , sa vào bẫy giăng…
      Rợ Hồ và quỷ Sa tăng
      Làm Tiên Ngu (tẩu) hỏa hàm răng không còn

      Chống ai ? Chống Mỹ…nỉ non
      Tìm ai làm bạn trên con đường này

      Cho dù ngậm đắng nuốt cay… ( Thầy RâM)

    • nguyễnthiếuđũ says:

      Chúng Nó tự coi mình là người Cuốc Ra,nhưng chúng cứ gân cổ lên chửi hết mọi thành phần lãnh đạo cuốc ra.Chửi ra rả như tụi Bắc Kộng,nhưng ai bảo tụi nó là bắc kộng thì chúng chủi luôn cã cs. ,lan sang chưi Mỹ.đé quôc ,sen đầm quốc tế .phản bội đòng minh…Ồ la la ,chúng thuộc về loại cắc kè cắc ké ,thay màu theo môi trường cần và đủ đẻ che dâu bộ mặt phản phúc ,phản dân hại nước ,công sản con cháu tên hồ ly tinh chớ ai. Có phải không các mệ ?
      Vừa rồi đọc cuốn sách viết kiểu lão móc (xì) chửi tuốt luốt C ĐTN ,lan man tới nc kỳ việt tân… thật gióng bọn khĩ đĩnh cao tí tuệ ,bổng nghĩ nếu chửi như vậy thì thằng Đã cẩu Đai Hiệp (một loại lão mốc san jose) nó là QG hay cs hay là một lọa khác,đặc biệt phát sinh nhũng kỳ lạ thế giới như bọn Gay ,nữa đực nữa cái ,nữa cs nứa cuốc ra như ma nhu quĩ chó cũng kiềng mặt không dám làm bạn !
      Không biết thằng Băc kộng có mừng không ,có cười thầm,khinh miệt : Chà chống cộng vói chả chống cộng..RỎ RÀNG CHÚNG THEO PHE TA ĐÓ MÀ ! TA CHỬI BỌN NGỤY tranh nhau tiếng chửi (ai chưi hay hơn)thì vạn lần KHÔNG ÉP PHÊ bằng tụi NÓchưi và tự chửi !
      Chưi nữa đi .Chữi hết cã nhứng ngụy quân ,ngụy quyền ,ngụy đãng ,chửI từ đệ I CH sang đê II CH,chủi từ TT tới các bộ trương ,chửi từ Đai tướng cho tới thăng đo-dèm-cùi-bắp ,chữi hết đãng này qua đãng nọ miển là CHÚNG chĩ hôHAI TIẾNG ‘CHÓNG CỘNG”. Chông cộng dù nói hay không nói cũng có tội…
      Vị litoo SG nay nhìn lại vừa khôi hài ,vừa ấu trĩ khi mà VC tràn lan trên radio ,TV và trong bàn ăn của từng nhà. VC không những rờ ót mà bop cu cã CĐTNCS .
      Vụ xịt lý tông càng quáng cáo không công cho ca sĩ vn. Co hi sinh một ĐVH (có người chê giọng ca như hạch )thì ca sĩ miền Nam qua nườm nượp ,ở lại luôn ,làm công dân hay con dâu,chú rể xứ Mỹ…Ai làm gì được …
      Nghe nói VC định làm một bửa tiệc lớn kỹ niêm ngầy chết cúa chủ tịch HCM.Sẻ có lời cám ơn những người TNCS đã hăng hái chống cộng năm qua,và hăng hái vổ tay bất kể đúng saikhi có ai có lời nói có vẻ chống cộng !
      Gần đây nhất là nguyễn tâm vào chung kết kv.7 dù bị tố cáo có bằng chứng là theo cộng.Madison rớt đài vậy mà có đứa dành công “HẠ CON VC’ VC ?
      Thì ra bon chí thức ‘chồn lùi”.
      .Bọn 2 mặt.
      VC cười văng tê. Về mặt hạ bệ ngụy thì có tụi ngụy hạ bê, Ta khõi mất công ,mất thì giờ.
      Chửi nữa đi em !
      Chưi tới khi nào tụi nguy chet hết ,em về vói ta ăn cháo dầu chao quẩy nghe em !

      • Tien Ngu says:

        Nghe thấy thương quá…

        Xưa nay em Giáo điếm nào cũng…tự sướng y chang như em.

        Các em chuyên ngậm phân phun…cuốc ra, Ngô đình Diệm, Thiên Chúa Giáo. Rồi cứ nà…suy bụng các em ra bụng…anh.

        Trình bày sự thật lịch sử thì dưới con mắt hí của các em thành…chửi bậy.

        Trật nghe em…

        Không phải ai cũng như các em, cố tình bêu xấu Phật Giáo bằng cách dùng những ngôn từ, ní nuận thô bỉ chửi Thiên Chúa giáo…

        Tác dung….ngược, em?

      • tèo says:

        ĐỌC có hiểu gì không “ông Tiên NGU?”
        Nghe cứ như KHỈ ĐỎ ĐíT khẹc khẹc !
        “…Thấy mà thương quá ”
        Sà-lù.Mẹc- cờ- rờ- đi !
        …..Thấy mà xương quá là xương!!!!!!!
        (t)

  2. tonydo says:

    Kính ngài Hoa Tử Đằng!
    Kể ngài nghe.: Vì Việt Cộng không cho tôi đi học, thành thử khi qua Mỹ nhiều cái cười ra nước mắt:
    Thi lấy bằng lái xe.
    Hồi đó chưa được thi bằng tiếng Việt, sách chỉ dẫn bằng tiếng Anh lại có tới 100 câu hỏi để thực tập, chịu không thấu, tôi chú tâm vào cái hình trong câu hỏi. Chẳng hạn thấy ngài cảnh sát thổi còi thì câu trả lời là: A , anh sửa đường cầm bảng thì: B .v.v..
    Vào thi 25 câu, đúng 20 thì đậu, tôi được 16. Ra ngoài ăn hăm bờ gờ, 2 tiếng sau thi lại, tôi dứt 100%, cả 25 câu đúng, chỉ vì nhớ hình trong câu hỏi.
    Thi quốc tịch.
    Hỏi tên một trong 13 tiểu bang đầu tiên, tôi nói New York. Ông bảo good, one more? Tôi quất luôn Washington DC, ổng bảo sai. Tôi nói tôi phải làm hai jobs nên mệt quá, không có giờ học. Ổng nắm tay tôi giơ lên, chúc mừng tôi trở thành công dân Mỹ gốc Việt.
    Tôi không nhớ, hoặc không hiểu ổng có nói phải tuyên thệ không theo cộng sản?
    Tuy nhiên thấy mấy nhà chống cộng đến cùng dưới Bolsa dùng cái lý luận chơi với cộng sản để uýnh nhau thì thật là ấu trĩ.
    Vì các bố trong Nhà Trắng chơi với cộng sản Việt Nam trước cơ mà. Có ông bà dữ dội nào dám tới cổng Nhà Trắng há mồm chửi chiến hữu Bill không?
    Tôi qua Mỹ cũng như nhiều công dân Mỹ gốc Việt khác, đều vì sợ các đồng chí Việt Cộng các ông ấy thịt chúng tôi
    Tuy nhiên lâu ngày chúng tôi lại yêu nước Mỹ.
    Nhưng không có nghĩa nước mỹ là hoàn hảo!
    Có nhiều trường hợp, nhiều thời gian khác nhau nước Mỹ của chúng tôi vì quyền lợi, an ninh, hoặc nhiều lý do khác.v.v. chúng tôi đã hành sử như một Đế Quốc.
    Vì thế chuyện ngài Dâm Tiên nằng nặc bảo Hồ Chí Minh là người của OSS, còn tôi, tôi vẫn nghĩ là Võ Thị Thắng, Phạm Xuân Ẩn, Nguyễn Thành Trung có dính dáng với CIA.
    Nước Mỹ tuyệt vời ở chỗ, người ta có quyền suy luận theo cảm tính.
    Kính ngài.

    • Hoa Tử Đằng says:

      Ông tonydo nói loanh quanh đủ chuyện nhưng vẫn chưa giải thích được tại sao ông nhiều lần hô hoán đòi đánh đổ nước Mỹ. Chẳng có quốc gia nào hòan hảo, nhưng không vì thế mà một công dân lại đòi đánh đổ quốc gia mình, vì nếu chưa đủ yếu tố để bị truy tố tội phản quốc, thì đó cũng là thái độ vô ơn đối với một nước cho mình một nơi để tỵ nạn. Có nhiều cách phản đối chính quyền Mỹ ông tonydo à. Nhưng chả lẽ đã là công dân Mỹ rồi mà cứ suy nghĩ và hành xử như bộ đội Việt cộng?

      Nhưng thôi, hãy cho đó là lời nói vô thức, là hậu quả của việc bị bọn tay sai Liên Xô và Trung Cộng đã nhồi sọ ông phải đánh đổ nước Mỹ và đến giờ ông vẫn đinh ninh đó là chuyện đúng. Vậy bây giờ đã tỉnh ra chưa?

      Về chuyện thủ tục tuyên thệ vào công dân Mỹ, ông quên hết rồi nên nói sai. Người phỏng vấn ông không bao giờ đòi ông tuyên thệ. Nhưng tới buổi lễ tuyên thệ, (rồi sau đó mới được phát bằng công dân Mỹ) với sự hiện diện của một ông tòa (hay người đại diện có thẩm quyền), ông sẽ phải giơ tay đọc theo ông tòa, thề thốt bảo vệ nước Mỹ như sau, xin trích dẫn từ website của USCIS. Lời thề này là sự bắt buộc cho những ai muốn thành công dân Mỹ, trừ những trường hợp bất khả kháng không thể thực hiện việc tuyên thệ . Vậy xin ông đọc lại để nhớ nhé. (còn nếu ông chủ trương lừa bịp chính quyền Mỹ chỉ cốt lấy bằng công dân Mỹ để hưởng những phúc lợi của nước Mỹ dành cho công dân Mỹ, chứ ông không hề thật lòng khi đọc lời thề, thì đó lại là chuyện khác và xin miễn bàn thêm)

      “I hereby declare, on oath, that I absolutely and entirely renounce and abjure all allegiance and fidelity to any foreign prince, potentate, state, or sovereignty, of whom or which I have heretofore been a subject or citizen; that I will support and defend the Constitution and laws of the United States of America against all enemies, foreign and domestic; that I will bear true faith and allegiance to the same; that I will bear arms on behalf of the United States when required by the law; that I will perform noncombatant service in the Armed Forces of the United States when required by the law; that I will perform work of national importance under civilian direction when required by the law; and that I take this obligation freely, without any mental reservation or purpose of evasion; so help me God.”

      • tonydo says:

        Thời chúng tôi nhập quốc tịch Mỹ là những năm đầu thập niên 80.
        Phỏng vấn xong là congratulation, không có chờ buổi tuyên thệ như bây giờ (tôi coi báo chi thấy bây giờ có cả ngàn người tuyên thệ một lúc).
        Không biết tại sao?
        Còn hồi chúng tôi theo đoàn sinh viên Mỹ hô: Không đổi máu lấy dầu ( TT Bush uýnh I Rắc) có em nó đốt cờ Hoa Kỳ Quốc thì sao?
        Kính đàn anh.

      • Builan says:

        Tôi chiụ lắm !
        “Nhưng thôi, hãy cho đó là lời nói vô thức, là hậu quả của việc bị bọn tay sai Liên Xô và Trung Cộng đã nhồi sọ ông phải đánh đổ nước Mỹ và đến giờ ông vẫn đinh ninh đó là chuyện đúng. Vậy bây giờ đã tỉnh ra chưa?”

        Cảm ơn Tonydo , Nhờ huynh mà có thêm nhiều người được sáng lây (có cả tui)
        Kính chào Hoa Tử Đằng, Chừng nào DO10 chết (hết thợ thiến) thì tony mới tỉnh
        Khakhakha !

      • Hoa Tử Đằng says:

        Trong buổi tuyên thệ nhập tịch Mỹ, nhiều người đã thề nhưng chẳng biết mình đã thề. Thấy thiên hạ giơ tay thì cũng giơ tay. Thấy “ông tây” đọc một tràng thì cũng lặng yên nghe nhưng chưa chắc đã hiểu nội dung, rồi khi người chung quanh nói “I do” thì cũng … “I do”. Có lẽ nhiều người tuyên thệ nhập tịch không hề biết mình đã thề những gì, và có lẽ chẳng mấy ai quan tâm đến chuyện ấy, vì chuyện này có vẻ không quan trọng với người Việt.

        Nhưng xin đừng nói là vào quốc tịch Mỹ mà không phải thề.

        Vào công dân Mỹ năm 1980 chưa ăn thua gì. Vào công dân Mỹ cách đây 226 năm may ra mới không phải “thề.” Luật naturalization của Mỹ bắt đầu từ năm 1790. Lời thề Oath of Allegiance đã xuất hiện trước đó vài năm. Từ 1790, luật pháp Mỹ bắt buộc người muốn nhập quốc tịch Mỹ phải đọc lời thề Oath of Allegiance. Trải qua nhiều giai đoạn thêm thắt nội dung, đến năm 1952, đạo luật Immigration and Nationality Act of 1952 ra đời, đòi hỏi tất cả người nhập tịch phải thề với nội dung tôi đã post lên. Từ 1952 đến giờ nội dung ấy không thay đổi nữa. Điều luật bắt buộc người xin nhập tịch Mỹ phải thề đã được codified hẳn hoi (Sec. 338 [8 U.S.C 1448]).

        Như tôi đã nói, một số trường hợp không phải tới buổi lễ tuyên thệ mà có thể “thề nhanh” (expedited oath), thí dụ, vì lý do bệnh tật. Nhưng ngừơi xin nhập tịch vẫn phải “đọc” lời thề Oath of Allegiance, bằng cách này hay cách khác, rồi mới được nhập tịch. Không ai được miễn.

        Ở Mỹ, từ năm 1989, chuyện đốt cờ Mỹ là chuyện hoàn toàn hợp pháp. Texas v. Johnson, 491 U.S. 397 (1989). Sao lại so sánh chuyện đốt cờ với chuyện Việt cộng được Mao Trạch Đông dạy phải chửi Mỹ là “đế quốc Mỹ” rồi đòi đánh đổ “đế quốc Mỹ” bằng tính mạng người Việt? Ở đây không ai nói rằng ông tonydo hô hoán đòi đánh đổ “đế quốc Mỹ” là chuyện phi pháp. Nhưng có những chuyện quan trọng không kém chuyện legality, đó là vấn đề decency. Đối với nhiều người Việt tỵ nạn tại Mỹ, lại có những chuyện còn lớn hơn legality với decency.

        @ Builan: Kính chào bác. Thế nào cũng có chuyện… “làm quà” với bác về cuốn Đèn Cù.

      • tonydo says:

        Tổng Thống Bush Con bảo là Sa Đam Hút Sên có hàng nóng nguyên tử trong tay, nên phải uýnh.

        Sau khi đưa Sa Đam sang thế giới bên kia, không ai tìm thấy đồ hủy diệt.

        Vậy thì chính phủ Mỹ của Tổng Thống hồi đó (Bush administration) là đại diện cho quốc gia của chúng ta đã cậy lớn bắt nạt bé, và nếu có đả đảo đế quốc Mỹ thì nào có gì phải nghĩ.

        Chính cựu Tổng Thống Jimmy Carter còn phải thốt lên:
        (Bush administration is the worst in history).

        Chúng ta yêu qúi nước Mỹ của chúng ta, nhưng như thế không có nghĩa là chính quyền không bao giờ sai trái. (đảng cộng sản Việt Nam thì khác).

        Và người Mỹ chúng ta luôn lấy những sai trái mà lãnh đạo đất nước làm ra để như là bài học cho tương lai.

        Đàn anh Hoa Tử Đằng không thích.

        Ấy thế nhưng em bảo đảm các nhà lãnh đạo Hoa Kỳ lại khoái nghe dân chửi vì, như thế mới là: (thuốc đắng giã tật).
        Kính đàn anh.

      • Hoa Tử Đằng says:

        Khì khì, xem ra ông tonydo vẫn chưa tỉnh ra

      • DâM TiêN says:

        Chời ! Congratulations, TonyDo.

        Khi Tony là Mỹ lai, thì mềnh còn quanh quẩn cùng
        Lào Cai – Hoàng Liên Sơn trả nợ căm hờn …láo.

        Chà…TonyDo cũng biết…nhanh nhẩu đoảng ghê!

    • BUILAN says:

      _ Laị phaỉ noí thêm lời cảm ơn với LTCM _ cựụ BĐ cụ Nghệ ! Không có cái loaị CC(chày cối, chống chế…) LL (lì lợm..lấp liếm…) thì tôi làm sao có THÊM được những bài học quý giá, cụ thể như thế nầy
      “Ở Mỹ, từ năm 1989, chuyện đốt cờ Mỹ là chuyện hoàn toàn hợp pháp. Texas v. Johnson, 491 U.S. 397 (1989). Sao lại so sánh chuyện đốt cờ với chuyện Việt cộng được Mao Trạch Đông dạy phải chửi Mỹ là “đế quốc Mỹ” rồi đòi đánh đổ “đế quốc Mỹ” bằng tính mạng người Việt? Ở đây không ai nói rằng ông tonydo hô hoán đòi đánh đổ “đế quốc Mỹ” là chuyện phi pháp. Nhưng có những chuyện quan trọng không kém chuyện legality, đó là vấn đề decency. Đối với nhiều người Việt tỵ nạn tại Mỹ, lại có những chuyện còn lớn hơn legality với decency. “
      _ May ra Do 10 thiến sót thì mới còn chút hy vọng sáng, tỉnh….cho cái dám goị là LLCM !
      Ừ mà lạ nhĩ đầu thập niên 80 “bên thua cuộc” – như tui còn “tuột quần” tắm trên dòng sông LAM chaỷ qua TÂN KỲ/NT thì anh BĐ cụ Nghệ đã vào quốc tich “Đế quốc Mỹ ” ? sao mà nhanh chân thế hĩ ? _ KHỈ “CS ( ……) mà em ” khakhakha
      Tin, chờ HTĐ tiếp tục ! Chân thành cảm ơn

  3. DâM TiêN says:

    Tui đây, tui biểu thiệt : Không có OSS dự trù – tổ chức… thí làm quái gì
    có già Hồ ” cướp quờn ” thành công ngày 19 tháng Tám 1945 ! Chỉ một
    tay y sĩ trong toán Con Nai Deer Team, nó chích cho cáo Già một mũi
    thuốc, là cụ đi đoong quay lơ ngay mà…

    Ấy a, sử…gia thứ thiệt DâM tui khui lỏng lơ cái zụ này ra, thì các bạn tui
    bênCộng Hòa sẽ lơ thơ tơ liễu buông mành ngán ngẩm tình đời, mà bên
    các yêu tinh cộng phỉ cũng bẽ bàng trong tấc dạ …cụp đuôi tự hào ngay.

    Vậng ạ, thưa ngọn ngành rằng : Không có con chó săn Cộng phỉ an nam,
    thì…nàm thao thằng Mỹ nó …đột phá vô khu rừng gai Nga Hoa mà phá
    tan tành sào huyệt Nga Hoa ra được…

    Vô tình ai hỡi, cái công trạng của Rợ Hồ đã bị OSS nó khai thác ngược
    lại 180 degrees thành cái đại thắng bốn mùa cho Mỹ và thế giái tự do…

    Riêng Việt Nam Cộng Hòa, trong sáng nhứt trong ván bài lịch sử này,
    bị tạm hy sinh, nhường chỗ cho Hồ CHÓ Minh làm tuồng, rồi ra, nền Cộng
    Hòa mới chánh là hy vọng sau cùng cho Việt Nam chữ S lưỡng nghi này.
    Tôi vững niềm tin như thế đó. Chánh nghĩa Cộng Hòa muôn năm!

    • Builan says:

      Chaò đại huynh PTM. Xưa nay vẫn thế , từ cái dao 101 cái xuân xanh, đến nay ít ra cũng đã là 105. 107 ..vẫn cứ cà tững, cái cà tững vưà dễ ghét lại vưà dễ thương ! Thấy tên là dưng lại đọc, đọc xong lại khoái chí cười – vưà cười vưà goị DO10 cho thêm phê ! hehehe

  4. Hồ Bác Cụ says:

    Lòng trung thành của Hồ chí minh đối với Stalin và Mao còn hơn cả chó. Làm chủ mà kiếm được loài chó giống như Hồ chí minh này thì sung sướng biết bao.

    • TT says:

      Thưa Hồ Bác Cụ, ngoài HCM con nhiều tên Việt gian nữa trong đó có hai tênđốn mạt sau đây:
      Lê Duẫn bất hủ với câu nói:” ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, Trung Quốc…”, và Tốt Hữu nữa với câu
      :” …Yêu biết mấy nghe con tập nói
      Tiếng đầu lòng con gọi Sta-lin!…”

  5. cam ca. says:

    Chồng bị VC núm tóc cho vào trại tập trung , vợ qua Mỹ “VẬN ĐỘNG” .
    Mẹ ở tù ,con qua Mỹ “VẬN ĐỘNG”
    Ngay xưa ,thời Tần Thủy Hoàng ,có 2 vơi chồng mới cưới,huong lửa đang nồng ,thì lênh anh chông đi dân công xây van lý trường thành.
    Vợ ở nhà lâu không chịu nổi ,nhớ chông nên khăn gói lên đường tới công trường đẻ tìm chông (vạn lý tầm phu) đã thành chuyện tình chồng nghĩa vọ ,gương sàng cảm đông người nghe !
    Nay thế kỹ 21 , Muốn tìm chồng ,giải oan cho mẹ ,lo cho bạn ,thương cho chi (anh ,em) đều …”vạn lý tìm Tân Bao Công ” là UNCLE SAM
    Hoan hô chú SAM
    Sau này ,vài trăm năm nữa ,hay hàng ngàn năm sẻ có chuyện đi cưu me ,cứu chồng và sẻ có phim nhiều tập “Uncle SAM ,A HEART OF GOLD”…
    (c)

  6. LucTaoXa says:

    HCM đúng là Hồ Tâp Chương!Ông nói bằng tiếng Khách Gia, Hakka, miền Nam gọi là tiếng Hẹ; là thổ ngữ của người gốc Hoa ở địa phương này. Tác giả thắc mắc, “tại sao đến đây Cụ đi chơi phố nhiều như thế? Khéo [cụ] đã ở đây thật?”
    Xưa nay nhiều người vẫn kể rằng Hồ Chí Minh không muốn giết bà Nguyễn Thị Năm, nhưng bị cố vấn Trung Cộng ép buộc nên phải giết. Trần Đĩnh đưa ra một bài báo ngắn do Hồ Chí Minh viết kết tội đích danh bà đồng thời đả kích cả giai cấp địa chủ. Bài báo này, được dẫn chứng đầy đủ, dùng một bút hiệu, ký tắt, cho nên chỉ người bên trong tòa báo mới biết người viết là Hồ Chí Minh. Rõ ràng là HCM giả đò mình không muốn giất bà Nguyễn thị năm.

  7. Nguyễn Thế Viên says:

    “Không có kẻ thù hay bạn vĩnh viễn” thì cũng không có chó săn vĩnh viễn! OSS lợi dung HCM và HCM cũng lợi dung OSS, đặc biệt trong việc loè bịp các đảng phái QG (QĐD, ĐV….). Dù lực lượng mạnh hơn, nhưng những đảng phái QG này, vốn với tinh thần “nệ ngoại” đã nhừơng cho HCM đứng đầu CP Liên Hiệp vì tin rằng Mỹ và Đồng Minh đã ủng hộ Hồ.
    Cho đến bây giờ tinh thần “nệ ngoại” cũng vẫn còn trong nhiều người VN chống cộng! Không phủ nhận ảnh hưởng QT, nhưng nếu vẫn khư khư tuyệt đối “nệ ngoại” thì đừng hòng lật đổ được CSVN. NHờ người, nhưng nỗ lực cuả mình phải là chính! Ta giở, ta không đủ sức thì ta thua. Đừng quá trông chờ vào Mỹ hoặc bất cứ ai khác. Đất nước mất về tay CS (và sau này về tay Tàu) thì dân ta khổ chớ không phải dân MỸ!!
    Nguyễn Thế Viên

    • tonydo says:

      Nói hụych toẹt ra như thế này mà còn có người không hiểu? Chắc:
      Chỉ còn có nước bó tay!
      Cám ơn bác Thế Viên.

    • DâM TiêN says:

      Ố là là ! Cụ Hồ của đờng chí Victor giỏi, ” lợi dụng” OSS…
      Hớ hớ! Boác vĩ đại hơn cả Mỹ quốc,qua mặt được cả OSS !

      Thế thì DâM tử Headquarters OSS chỉ thị cho OSS/Asia :

      ” Khử ngay tên Sinh Cung. Mang Việt Nam Quốc Dân Đảng,
      hoặc VN Phục Quốc chuẩn bị nắm chính quyền VN. Hoặc
      lưu giữ Vua Bảo Đại tại vị . Nghiên cứu. Báo cáo theo O.”
      ( O = Khẩn chiến dịch).

      Ký : DâM TiêN, con dấu Chim Phượng. Bản sao gưởi NTV.

  8. Minh Đức says:

    Một đoạn trích trong Đèn Cù: “Mình không thể hiểu cái ràng buộc về ý thức hệ nó kinh khủng lắm. Con người ta không dám vượt khỏi cái ranh giới của ý thức hệ đã qui định được đâu. Anh phải có phe. Anh phải có đầu tàu, đầu tàu cách mạng ấy, Liên Xô lãnh đạo anh không được vi phạm không được phản bội. Anh nên nhớ ngày xưa trong đảng Cộng sản quốc tế, chi bộ của quốc tế là chi bộ của Liên Xô. Anh mà phản bội chi bộ ấy thì còn ra cái gì nữa, đúng không?”

    CSVN là chi bộ của đảng CS Quốc Tế, là chi bộ của Liên Xô, và không được phải bội chi bộ đó. Liên Xô đã tuyên bố ở Hội Nghị San Francisco 1951 là Hoàng Sa, Trường Sa thuộc về Trung Quốc thì đảng CSVN phải vâng lời. Nếu phản đối nói rằng Hoàng Sa, Trường Sa không phải là của Trung Quốc tức là phản bội Liên Xô.

    Cái tư tưởng vâng lời cấp trên đó giải thích vì sao sau 1954, chính phủ nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa có lập trường công nhận Hoàng Sa, Trường Sa là của Trung Quốc. Từ đó có chuyện ông Ung Văn Khiêm nói Hoàng Sa, Trường Sa thuộc về Trung Quốc năm 1956, có chuyện ông Phạm Văn Đồng gửi công hàm cho Chu Ân Lai năm 1953, có chuyện sách giáo khoa miền Bắc dạy học sinh Tây Sa, Nam Sa là của Trung Quốc.

    Vào thời CS mới xuất hiện tại Việt Nam thì đã có một số người cho rằng đi theo CS phải nằm trong tổ chức CS quốc tế thì sẽ bị mất độc lập. CS nói rằng những người chỉ trích như vậy là theo chủ nghĩa quốc gia hẹp hòi. Hẹp hòi hay không hẹp hòi thì ông Hồ Chí Minh cũng đã vâng lệnh Liên Xô mà công nhận Hoàng Sa, Trường Sa là của Trung Quốc.

  9. Tien Ngu says:

    Trã lời,

    Tiên Ngu viết tiểu sử Hồ chí Minh đúng nhất, trung thực nhất, phân tích tâm lý ông Hồ hay nhất…

    Ngắn gọn mà đầy đủ:

    Hồ chí Minh, học lực lớp 7, mần giáo viên dạy vỡ lòng cho trẽ, không khá. Bỏ nghề, xin làm phụ bồi trên tàu…Tây, từ đó được…đi Tây…

    Qua Tây, khoe..rỡm long yêu nước, loè được các anh cách mạng đang cần người hụ hợ. Các anh cách mạng ra công chỉ bảo, Hồ lòn lách, bắt đầu tự bơm, đánh bóng. Tình cờ biết qua cái lý thuyết cộng sản, Hồ mừng quá, đây là một bí kiếp võ công thâm sâu, cố luyện sẽ trở thành…vô địch.

    Tiếc thay, với cái căn bản lớp…7, Hồ không cách chi thấy được cái thuyết ấy nó…láo từ căn bản…

    Anh khôn kiếm tiền nhiều để…chia đều với anh ngu? Ai chịu?
    Súng kê vô đầu thì tao…ráng làm theo sự ép buộc của mày, nhưng có dịp là tao…phè, tao…trốn.

    Thành ra cộng sản bằng bạo lực và…láo lừa, thành công cướp được quyền cai trị ở xứ nào rồi cũng vậy. Đói tưa như cái mền rách. Xã hội toàn là lừa đão, bán trôn, hoặc…ăn mày. Chỉ có chất xám…láo, không có chất xám…từ tâm…

    Hồ, từ đó mà muôn đời mang tiếng…thúi. Dù cò mồi Cộng láo có cố bơm hắn cở nào, cũng….lòi chành.

    Nuôi dưỡng Hồ, là Mao và Stalin, không phải OSS.
    Hồ nhớ ơn, khi chết muốn được đi gặp Stalin, Lê Nin, dặn dò đệ tử…ai có sai, nhưng bác Mao thì không bao giờ sai cả, các con ở lại nên nghe lời bác…

    Ai ngu nghe theo Dâm, đều làm mồi cho…cá mập, không mấy thì chết trong trại cãi tạo, hoặc chết đói…

    • Chí Mén says:

      Bạn Đời nói anh Hồ học lớp bảy nên không biết thì có phần… coi thường anh Hồ tui quá. Người vô tình làm bậy thường không thể kéo dài hàng chục năm, trên xác triệu mạng người như vậy. Cái thiên đường cộng sản thực ra nó cũng giống cái xã hội utopia, một xã hội trong tác phẩm tưởng tượng từ thế kỷ thứ 16. Bên khoa học thì có cái perpetual motion machine, động cơ vĩnh cửu chạy hoài không hết xăng… Toàn những chuyện, chữ Bạn Đời, phong thần bán bánh kẹp. Dân mình, nói thật mất lòng nghe, ngu quá nên bị thằng bồi tầu nó lừa. Hôm nào ra tượng đài Houston nói chuyện tiếp…

    • DâM TiêN says:

      Phải phải ! Tiên NGU thiệt là NGU đấy ai ơi. Nào, bắc thang lên hỏi ông Blời…
      Cu Hồ hy sinh toàn tuổi trẻ VN chiến đấu cho Liên Sô và Trung cộng, nghe là
      quá dễ hiểu, mấy anh hay lói đó là ” logic!”

      Nhưng Cụ Hồ Chí Minh đã phá tan cái “logic” ấy đi, mà,” Thưa Cha, tôi đi theo
      Cộng Sản để tiêu diệt Cộng Sản.” Câu nói cỏn vang vọng nơi phòng khách
      nhà xứ Phát Diệm giữa hai người, một họ Hồ , một họ Lê, năm 1946.

      Vậy thì, Cụ Hồ làm việc tuyệt chiêu đắc lực cho Hoa Kỳ, mói là lạ chứ, ngàn
      năm chỉ có một sự này ! Hãy xem, cuối cùng chỉ còn lại cu ki một mềnh chú
      SAM đang thống lãnh toàn cầu, đấy, ru ?—Có công ông Hồ trong đó nhá.

      ( Dâm chuyển lới cảm ơn y sĩ Deer Team đã cứu sống Cụ HC Minh,1945)

    • DâM TiêN says:

      Tiên Ngu quá là khôn, khẳng định :
      “Nuôi dưỡng Hồ, là Mao và Stalin, không phải OSS.”

      Vậy DâM cũng đành lòng thì thầm cùng Tiên Ngu tí :

      – Nè…lập ra cái đảng CS và ông Hồ, chính là OSS.
      – Nhưng mang AK nuôi ông Hồ, là Nga Sô.
      – Nhưng mang CKC nuôi ông Hồ, là chú Chệt.

      Thế cho nên, OSS mới …chẻ đôi hai Nga Hoa ra!

      ( Chính sử sẽ không ghi. Vậy DâM sẽ phải ghi !)

  10. DâM TiêN says:

    Xin hỏi cả thôn, đến làng, sang xã, lên tổng, tới tỉnh, qua miền, vào Nam…

    Ai là kẻ viết tiểu, đại sử về ông Hố Chí Minh hay nhứt, đúng nhứt, phân tâm
    lý ông Hố hay nhứt… đố biết ai nào ?

    Ai ? Là kẻ đã nuôi dưỡng, đỡ lung cho cả đới ông Hố…thì…thì chính OSS
    chứ còn ai v à à ào đấy, nào?– Ông Hồ, con ngựa thành Troie cho chú…
    Sam, chứ còn ai trồng khoai mì đất này ?

    • tonydo says:

      Đả đảo đế quốc Mỹ vả tên tay sai Hồ Chí Minh-Hồ Quảng-Hồ Tập Chương-Hồ Hảo Hớn-Nguyễn Ái Quốc-Lynn- và đặc biệt là Trần Dâm Tiên!
      Xin lỗi đàn anh viết nộn, viết nộn: Trần Dân Tiên.
      Việt Nam Cộng Hòa muôn năm!

      • DâM TiêN says:

        Chánh ủy ơi, mần ơn nháy nháy bản tin này cho Tiên Ngu mí.
        Thanh Kiêu!

        Nè ai nó ơi, tháng Tám gạo thơm năm 1945, có phải Liên Sô
        mang ông Hồ lên ngôi chăng? Thưa không phải; Liên Sô còn
        mang thương tích chiến tranh, lại ở nơi xa vời, chưa kịp sang…

        Ấy ấy…có phải Trung Cooc mang ông Hồ lên ngôi ? – Ngu hả ?
        Khi đó, Mao Xếnh Xàng còn đang xính vính với họ Tưởng, đâu
        đã léo hánh được tới cái Bắc kinh.

        Vậy, đúng 100 phần trăm, là Deer Team / OSS đã dự trù, thảo kế
        hoạch và cố vấn kỹ chiến thuật, mang ông Hố Chí Minh lên ngôi !

        ( Vỉ sao OSS không kịp mang Quốc Dân Đảng về? Không giữ
        Vua Bảo Đại tại ngôi rống, hử, Tiên Ngu… Ta nhứt định nói ông HC
        Minh là …đối tác nằm vùng của chú Sam đó… Ta nói ngay cã trước
        mặt toàn TW Đảng CS, tất cả đảng viên CS, cho họ nghe, mặt xanh
        lè….chỉ riêng Tiên Ngu là…cãi cố …lại tiếng sáoTrương Lương của
        DâM !)

        Đêm nay dõi ánh trăng soi
        Có chàng Tiên lỡm ngồi coi lại mình
        — Ừ, DâM nó thiệt tài tình…

      • Builan says:

        “Đi đâu loanh quanh cho đời moỉ mệt !”
        Hết gặp Do 10, lại gặp Dâm Tiên.
        Khi mô mới hết luỵ phiền
        Khi mô đến coĩ thần tiên vậy cà !
        Anh từ CS (……..) mà ra
        Anh từ VB QG mà vào !
        Banlui > biết tránh đường mô ? ! khakhakha

      • Hoa Tử Đằng says:

        Một người Mỹ thường không chửi nước Mỹ. Họ có thể chửi tổng thống, quốc hội, các bộ trưởng, tướng lãnh, bọn nhà giàu… đủ cả. Nhờ những đối nghịch trong tư tưởng này, Mỹ mới là nước tự do và tiến bộ.

        Nhưng chuyện “Đả đảo đế quốc Mỹ” lại là chuyện khác. Đó là chủ trương của những thế lực thù địch ngoài nước Mỹ, cỡ chừng chục nước đứng ở thế thù nghịch với Mỹ, muốn đánh cho Mỹ sụp đổ, điển hình như Bắc Hàn, hay trước đây có Iraq và Iran, hay các nhóm khủng bố như Taliban, ISIS. Câu hô hoán này thóat ra từ miệng một anh bộ đội Việt cộng thì rõ ràng anh chỉ chửi theo những gì hai đàn anh Liên Bang Xô Viết hay Trung Cộng đã dạy dỗ.

        Ở Mỹ cứ tự nhiên chửi đế quốc Mỹ. Tự do ngôn luận mà. Không thích nước Mỹ thì vác mặt qua nước người ta làm gì? Qua Canada hay… Hòa Lan rồi hãy chửi Mỹ. Ở nước người ta, thụ hưởng đủ các quyền lợi và được sự bảo vệ của chính quyền nước ấy, và ông Tonydo có thể đã là công dân Mỹ, nghĩa là đã thề thốt bảo vệ nước Mỹ cũng như Hiến Pháp của Mỹ, nhưng lại lén lút đòi đánh đổ nước người ta, xem ra thiếu tự trọng, thiếu tư cách quá.

Phản hồi