WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Đào Hiếu: Võ Thị Thắng có một nụ cười khác

Lời tác giả: Tám giờ mười lăm phút sáng ngày 22/8/2014 chị Võ Thị Thắng, uỷ viên trung ương đảng CS Việt Nam, nguyên Tổng Cục Trưởng Tổng cục Du lịch Việt Nam đã từ trần tại TPHCM sau một thời gian dài bị bệnh nan y.

Với tư cách là “người nhà” của chị, tôi xin ghi lại đôi điều mà tôi từng được nghe chị kể cùng với những kỷ niệm nhỏ giữa tôi và chị như một sự bày tỏ lòng thương tiếc và yêu mến.

————————————————–

Bà Võ Thị Thắng nổi tiếng với bức ảnh

Bà Võ Thị Thắng nổi tiếng với bức ảnh

Trước đây tôi không từng hoạt động chung với chị vì hai người ở hai đơn vị khác nhau nhưng do sự sắp xếp ngẫu nhiên của xã hội mà sau này chúng tôi trở thành người nhà với nhau: chị làm dâu, còn tôi làm rể họ Trần.

Trong chuyến về quê chồng (Bình Định) tảo mộ, gia đình chị và tôi cùng đi trên một chiếc xe mười sáu chỗ của ngành du lịch. Suốt hai ngày đường, chúng tôi nghỉ lại nhiều nơi và đó là dịp mà chị đã kể lại những “biến cố đầy kịch tính” mà chị đã phải trải qua trong suốt thời gian làm Tổng Cục Trưởng. Những biến cố ấy có thể viết thành một cuốn sách dày, li kỳ hấp dẫn như phim hình sự Mỹ. Nhưng chị không dám viết, cũng không dám nhờ tôi viết dù tài liệu thì có rất nhiều. Tôi nghĩ rằng một ngày nào đó những tài liệu ấy sẽ được công bố, hoặc là cuốn sách ấy sẽ được viết ra, nhưng bây giờ thì không.

Bây giờ chỉ có ký họa.

Bây giờ chỉ vài đường nét bằng bút chì, bằng ngón tay nguệch ngoạc trên cát biển Qui Nhơn, bằng hòn than vẽ trên bức tường cũ… phác thảo bi kịch của một người đàn bà có địa vị ngang hàng với bộ trưởng, một người từng gan lì đuổi theo địch thủ của mình với một khẩu súng rỉ sét, một nữ sinh trường Gia Long đã nghĩ ra được câu tuyên bố để đời. Rồi cuối cùng chiếc ghế Tổng Cục Trưởng mà người ta trao cho chị cũng bị đặt trên bốn trái mìn nổ chậm được làm bằng lòng đố kỵ, bằng thù oán cá nhân, bằng những mưu đồ ma quỷ.

Người con gái “anh hùng” ngày xưa chợt biến thành nhân viên CIA Mỹ với tập hồ sơ dày cộm.

Đó là những ngày cuối năm 1996. Nhiều nhân vật có tình cảm với Võ Thị Thắng trong Bộ Chính Trị đều rất bàng hoàng. Con chạch lại leo lên đẻ trên ngọn đa! Vậy mà người ta vẫn có đầy đủ những tài liệu về một con chạch như vậy!

Và nhiều kế hoạch “ám sát” đã được nghĩ đến: xông thằng vào cuộc họp quốc hội “bắt nóng”? Hay bắn tỉa? Bắn ở đâu?

vo-thi-thang-011

Năm 1999 Tổng Cục Trưởng Võ Thị Thắng nhận được giấy mời sang Mỹ dự hội nghị về du lịch. OK. Sao không cho người bắn tỉa tại sân bay Los Angeles? Ngay khi đối tượng bước ra cổng phi trường là gởi một viên đạn vào đầu rồi đổ thừa cho CIA giết người diệt khẩu. Thật gọn nhẹ.

Kế hoạch lập tức được triển khai. Một anh chàng James Bond 007 mũi tẹt da vàng được chọn trong đám thân tín tại Mỹ để thực hiện Mission Impossible này. Và Mme Thắng không hề hay biết gì về âm mưu đó.

Mấy hôm sau chị lại nhận được một giấy mời của ngành du lịch Trung Quốc. Và, một cách ngẫu nhiên, chị đã chọn đi Trung Quốc.

Chàng James Bond ngồi ngáp ruồi ở sân bay Los Angeles.

Không giết được tên CIA Võ Thị Thắng ở Los thì sẽ bắt cóc hắn tại sân bay Nội Bài khi hắn ta trở về Việt Nam.

Một phương án mới được triển khai ngay lập tức: khi máy bay đáp xuống, xe con của Tổng Cục Du Lịch đến đón sếp thì sẽ có một xe mười sáu chỗ trờ tới, ép nó sát lề, chặn đầu. Khống chế tài xế, bắt cóc bà Tổng Cục Trưởng chạy ra khỏi phi trường, thẳng về nơi giam giữ.

Và mọi việc đã xảy ra y như kịch bản. Nhưng khi những kẻ bắt cóc mở cửa chiếc xe con của Tổng Cục Du Lịch thì chỉ nhìn thấy “bác tài” đang “há hốc mồm” vì kinh ngạc.

-Bà Thắng đâu?

- Xe khác đã đến đón rồi!

Sự thực chẳng hề có chiếc “xe khác” nào cả. Chỉ có phép lạ của phật bà Quán Thế Âm Bồ Tát. Ngài đã làm cho chiếc va-li của Võ Thị Thắng lạc mất. Mme Thắng xuống máy bay nhưng không tìm thấy hành lý, đứng chờ ở cái vòng xoay cả tiếng đồng hồ. Tài xế chiếc xe con đến đón bấm điện thoại di động gọi nhưng tắt máy, anh ta tưởng sếp đã có người nhà đến đón nên chạy xe không về và bị những kẻ bắt cóc ép vô lề.

Mme Thắng tìm được hành lý thì đã quá trễ. Chị đành gọi một chiếc taxi.

*

 

Và bà Tổng Cục Trưởng đã nghĩ đến cái chết. Nhiều người trong Bộ chính trị không tin những hồ sơ ngụy tạo ấy nhưng cũng không “dám” bác bỏ. Chị gần như đơn độc. Chỉ trừ một người bạn giấu mặt. Một ân nhân của chị mà cho đến giờ này, khi sóng gió đã yên, khi một số tay chân của kẻ thù đã bị Bộ công an bắt, bị tòa án xét xử và khi chị đã nghỉ hưu… chị cũng không hề biết người đó là ai?

Trong những lúc lâm nguy nhất, người đó đã gọi điện cho chị, từ một trạm điện thoại công cộng, và báo cho chị hay rằng đang có một âm mưu như thế, như thế… rằng sự việc sẽ diễn ra như thế, như thế…

Nhưng đó cũng chỉ là những an ủi nhất thời. Tuy nhiều lần người ấy đã cứu chị thoát chết nhưng tại sao chị phải lâm vào tình thế ấy? Tại sao lại phải sợ hãi những kẻ đứng trong bóng tối? Tại sao kẻ trong sạch lại phải sợ bọn tội phạm? Tại sao một cán bộ cao cấp như chị lại phải sợ một thứ quyền lực đen nào đấy?

Và đã có lúc chị cầm một sợi dây thòng lọng. Chị cuộn nó lại, giấu trong túi xách, đến soi mặt mình trong gương. Một đêm mất ngủ. Và khóc. Một đêm ngồi trong góc tối của căn phòng nhìn chồng nhìn con và nhìn bức ảnh nổi tiếng của mình. Bức ảnh chụp chị đứng trước tòa án, giữa hai người quân cảnh đeo kính đen. Chị nhìn cái miệng cười của mình. Nước mắt lặng lẽ lăn xuống gò má. Bởi vì giờ đây chị không “được” đứng trước một tòa án để mà cười. Chị đang đứng trước một thế lực vô hình, chị đang bị rình rập, truy sát.

Ngày xưa chị nhìn thấy kẻ thù ngay trước mặt, chị bắn nó bằng một khẩu súng rỉ sét nhưng chị ở thế chủ động, chị là thợ săn còn kẻ địch là con mồi. Bây giờ thì chị không biết kẻ thù đang đứng chỗ nào, mặt mũi nó ra sao. Bây giờ chị có một khẩu K59 mới tinh nhưng chị sẽ bắn vào đâu? Bắn vào bóng tối? Vào hư vô?

Không ai trả lời những câu hỏi ấy và điều đó làm chị tuyệt vọng.

Sẽ phải treo sợi dây thòng lọng ở đâu? Trên xà nhà? Trước cửa? Hay trên một cành cây?

Không thể chết tầm thường được. Phải biến nó thành một lời cảnh tỉnh, một cáo trạng. Có lẽ chỗ tốt nhất là Hội trường Văn phòng Trung ương Đảng.

Chị quyết định vào đó để chọn một vị trí thích hợp.

Thính phòng im phăng phắc. Sân khấu mờ ảo. Những dãy ghế quen thuộc cũng đang lặng thinh, nín thở, chờ xem người đàn bà quen mặt này sẽ làm gì. Chị bước lên sân khấu, ngước nhìn những phông màn, những giàn đèn và những sợi dây kéo. Chị đi một vòng, chậm rãi, thầm lặng. Rồi chị bước xuống những bậc cấp, tìm đến chiếc ghế mà chị vẫn thường ngồi trong các phiên họp Ban chấp hành Trung ương Đảng.

Chiếc ghế ôm chị vào lòng nó, cũng mềm mại, ấm áp như ngày nào. Chị ngửa cổ, tựa đầu vào lưng ghế. Và khóc.

Dường như chị có thiếp đi được một lúc cho đến khi chuông điện thoại reo. Chị mở túi xách, Chiếc điện thoại màu bordeaux đang sáng lên giữa những cuộn dây thòng lọng.

Đó là cuộc gọi của người vô danh, ân nhân giấu mặt của chị. Chị nhận ra giọng nói quen thuộc. Nó ấm áp và chậm rãi. Những lần trước, chị đã cố nghĩ xem đó là giọng của ai nhưng không biết được. Chị chỉ biết chắc người đó đã gọi cho chị theo lệnh của một đồng chí nào đó trong Bộ Chính Trị. Lần này giọng nói ấy chỉ là một câu đơn giản.

-Bộ công an đã bắt hết chúng rồi. Chúc mừng đồng chí.

Chị lặng người đi. Hội trường như sáng lên. Chị thọc tay vào túi xách, nắm chặt sợi dây thòng lọng.

Chị thấm nước mắt bằng chiếc khăn rằn của du kích Miền Nam mà chị đã chuẩn bị sẵn. Chị nhìn thẳng lên sân khấu và cười. Tiếc thay anh nhà báo người Nhật năm nào đã không có mặt để ghi lại nụ cười ấy. Nó vẫn đẹp. Và nếu được công bố với đầy đủ những tình huống đắng cay thì nụ cười trong buổi sáng cuối năm 2000 ở Hội trường này cũng sẽ trở thành một huyền thoại, và có khi còn nổi tiếng hơn cả nụ cười của mấy mươi năm về trước.

Theo Blog Đào Hiếu

62 Phản hồi cho “Đào Hiếu: Võ Thị Thắng có một nụ cười khác”

  1. Chí Mén says:

    Thằng “ân nhân” nào mà lại biết chị sắp treo cổ để gọi đúng lúc, không chậm một ngày? Lỡ mà lúc đó phone nó giống phone tôi chuyên môn hết pin thì có mà bỏ mẹ chị rồi. Hay là nó sẽ phải từ dưới hội trường bước ra nói thôi anh cà rởn chút, thừ lòng nhau tí thôi, treo cổ mần chi cho uổng đời, em! Nếu nó biết thì chính nó phải là thằng suỵt chó rượt chị chạy từ trước đến nay và luôn đứng quan sát xem phản ứng của chị ra sao. Ân nhân con mẹ gì nó, rõ là nhảm nhí! Mà cũng lạ là trước kia “Mỹ Ngụ̣y” ác như thế mà nó còn đem chị ra xét xử đàng hoàng, tha cho tội chết dù tội gián điệp khủng bố là tội tử hình, rồi chị vẫn cười… Nay thì chị xém vãi… khóc nấc nghẹn lẻ loi một mình… không kiện cáo được ai… Hoá ra như thế các thằng đồng chí cộng phỉ của chị nó ác hơn Mỹ Ngụy à? Vô ní, cực kỳ nà vô ní!

    Nhân tiện đây cũng phê bình các đồng chí nào bảo đây là chuyện biạ. Thử hỏi đến ngay đồng chí Lê Văn Tám chẳng làm gì hết mà còn được ghi công trạng, đưa vào sử sách, đặt tên công viên… Thế thì chị này người thật, việc thật, khen nhau một chút có mất mát gì đâu?

  2. Nguyen Kim Nên says:

    Câu chuyện thật khó tin, nhưng không phải là không thể có thật.
    Câu chuyện bà VTT bị người trong đảng vu khống, âm mưu hãm hại là có thật nhưng vài chi tiết thật khó tin (như vụ cho người qua Mỹ ám sát).

    Chức vụ tổng cục trưởng tổng cục du lịch là 1 chức vụ béo bở có thể kiếm hàng triệu đô (vài trăm tỉ đồng VN) mỗi năm. Theo sau là hàng chục, hàng trăm triệu đô cho các tay chân, phe nhóm trong ngành du lịch, hàng không. Có thể bà Thắng này đảm nhận chức vụ nhưng không chịu ăn tiền theo quy hoạch của nhóm tham nhũng (mà trùm của chúng nằm tận trong bộ chính trị), cho nên bọn trong ngành tìm cách hạ thủ bà Thắng. Đó là chuyện thường ngày ở VN.

    Leo lên các chức vụ cao hoặc không cao mà béo bở ở VN thì phải hợp đồng với các phe nhóm tham những.

    Câu chuyện cho thấy 1 xã hội VN với những thế lực đen trong đảng cộng sản là 1 xã hội vô luật pháp, thối nát, tham nhũng, tàn bạo từ trong gốc rễ, vươn vòi ra đến khắp mọi ngành mọi người trong xã hội .

  3. Lamson72 says:

    Đọc bài và nhìn cái hình Võ Thị Thắng cười mà gọi là nụ cười chiến thắng thì tức cười quá . Khủng bố , giết người mà chiến thắng thì nhảm quá . Chiến thắng gì ? chiến thắng ai ? chiến thắng vì khủng bố giết người chăng?

    cái cười của Võ Thị Thắng là cái cười THOÁT CHẾT . Khủng bố giết người mà chỉ bị 20 năm tù thay vì tử hình nên Võ Thị THắng cười . Mừng thoát chết .

    Còn cái cười sau nầy cũng là cái cười thoát chết . Không bị thanh trừng , không bị VC ám sát cho nên Võ Thị THắng cười mừng thoát chết lần nữa .

    Hai cái cười hai thời điểm cùng cười vì thoát chết thì có gì là khác mà gọi là “một nụ cười khác” Rõ là nhãm nhí .

    • Trực Ngôn says:

      “Nhoẻn miệng cười” của Võ Thị Thắng chỉ có thể có được dưới chế độ VNCH.

      Nhưng nó đã héo hắt từ sau ngày 30.4.1975 khi CSVN đã nắm quyền. Cũng từ ngày ấy Võ Thị Thắng đã không thể cười được nữa, cho dù là nụ cười miễn cưỡng.

      Cuộc đời của bà Thắng cũng đã chết dần từ ngày đó!

  4. vybui says:

    Một thằng “useful idiot” thổi “ass” một con “useful idiot’ với một câu chuyện… giả tưởng XHCN (siêu phét, láo )!!!

  5. Berlin says:

    Tác giả muốn ca ngợi ai dợ ,Đảng cộng sản hay bà chiến sĩ mẹ anh hùng này .Đọc bài này chã hiểu gì ráo .Bác này muốn phong thánh bà chị gái Võ thị Thắng à .

  6. LE NGUYEN says:

    tiểu thuyết !

  7. Nguyễn Trọng Dân says:

    Chết hết đi

    Chết hết đi một lũ người khốn nạn!
    Giết dân tôi vì cờ đỏ Mác Lê
    Chúng bay cười trên thân xác dân quê
    Đầu bị chặt để trên nón lá

    Tất cả chúng bay cộng nô xỏ lá
    Ngay ngày Tết , giổ cúng thiêng liêng
    Bổng ào ra chém giết như điên
    Muôn xác trẻ trói tay sọ nức

    Quân cộng phỉ chỉ toàn cướp giật
    Bao ruộng đồng nhà cửa phải tan hoang
    Ôi cái đói cái khổ cứ lan tràn
    Suốt bao năm có bao giờ dứt !

    Nay Mác Lê đã tiêu tan xuống vực,
    Thành tội đồ chống lại con người
    Tất cả chúng bay , mười đứa tội mười
    Đừng hòng thoát thanh gươm công lý

    Chúng bay sống như loài cộng phỉ
    Thì dễ gì lúc chết sẽ được tha
    Cộng phỉ chúng bay dẫu có thành ma
    Dân tộc này vẫn lôi ra xét xử !

  8. noileo says:

    Võ Thị Thắng là một tên Việt cộng, một tên nam kỳ phản bội, một tên sát nhân, một tên khủng bố do bọn cộng sản VNDCCH nhồi sọ, huấn luyện chuyên thi hành tội ác ám sát người bất đồng chính kiến với cộng sản.

    Ám sát là một tội ác rất đáng ghê tởm, ghê tởm hơn nữa khi tội ám sát là ám sát chính trị. Nạn nhân bị tên khủng bố nam kỳ phản bội việt cộng Võ Thị Thắng và những con tương cận ám sát giết hại là những người bình thường, những công dân làm nhiệm vụ & bổn phận công dân đối với quốc gia dân tộc của mình.

    Tội ác của Võ Thị Thắng thật là kinh tởm khi y thị núp lén, bắn sau lưng những công dân ấy để khủng bố đe dọa người khác, những người bất đồng chính kiến với cộng sản…

    Võ thị Thắng là một tên cộng sản, là một tên cộng sản chưa hẳn là tội ác, tội ác của Việt cộng Võ Thị Thắng là, cũng giống như tội ác của Viẹt cộng Hồ chí Minh & VC Lê Duẩn & VC Võ NGuyên Giáp & VC Phạm Văn đồng & bọn cộng sản VNDCCH bác kỳ vong bản ngoại lai tay sai giặc tàu& bọn trí thức cộng sản VNDCCH chân chính tim dỏ thẻ đỏ:

    (Trong khi VC Võ THị Thắng và đồng bọn VC Hồ chí Minh & VC Lê Duẩn & bọn cộng sản VNDCCH bắc kỳ theo con đường cộng sản nô lệ Nga Tàu, thì có nhiều người VN khác chọn lựa xây dựng phát triển VN theo khuynh hướng dân chủ tự do Tây phương & kinh tế thị trường, liên minh với Mỹ,

    Trong khi VC Võ THị Thắng và đồng bọn VC Hồ chí Minh & VC Lê Duẩn & bọn cộng sản VNDCCH bắc kỳ theo con đường cộng sản nô lệ Nga Tàu, thì có nhiều người VN khác không theo cộng sản, những người VN này không theo cộng sản vì họ biết cộng sản là tội ác, là đần độn, là nhục nhằn, là nhân quyền bj súc phạm, là nô lệ Trung cộng (những điều này đã hoàn toàn được chứng thực, được chứng thực 100% sau khi bọn cộng sản VNDCCH phản quốc nô lệ giặc Tàu chiếm đóng VNCH, áp đặt chủ thuyết mác lê tội ác & chế độ cộng sản VNDCCH man rợ lên VNCH)

    Tội ác của tên khủng bố việt cộng Võ Thị Thắng và những con tương cận, quân khủng bố việt cộng, và đồng bọn cộng sản VNDCCH & VC Hồ & lê & Võ là chúng đã dùng võ lực khủng bố, ám sát… để ép buộc người khác phải theo chúng, phải theo con đường cộng sản của chúng

    Tội ác hơn nữa, là bọn chúng, tên khủng bố việt cộng Võ Thị Thắng và đồng bọn cộng sản VNDCCH & VC Hồ & VC Lê & VC Võ & VC Phạm…, đã rước giặc Tàu vào VN, dựa vào sự chống lưng của giặc tàu, dựa vào súng đạn giặc tàu mà khủng bố, giết hại người Việt nambaast đồng chính kiến với cộng sản, cưỡng ép những người VN không thích cộng sản phải đi theo con đường cộng sản đê tiện gian ác của chúng.

    Tội ác của những tên khủng bố Việt cộng và đồng bọn trí thức cộng sản là chúng đã & vẫn không ngừng tuyên ngôn độc lập 2-9 lừa dối người dân miền bắc, nhục mạ người dân miền nam, nhục mạ lịch sử VN, nhục mạ dân tộc VN…, mạ kền cho cuộc chiến tranh Hồ chí Minh tội ác chống Việt nam, bịp bợm gọi cuộc chiến tranh Hồ chí Minh tội ác chống Viêt nam, thảm sát hàng triệu hàng triệu người dân miền nam, áp đặt chế độ cộng sản VNDCCH đê tiện lên VNCH, là “chống Mỹ”, là “chiến tranh Việt Mỹ”, là “thống nhất & giải phóng”

    cuộc chiến tranh Hồ chí Minh tội ác chống VN, cuộc chiến tranh 20 năm người Việt ta giết người Việt mình, do bọn cộng sản VNDCCH & VC Hồ chí Minh & VC Lê Duẩn gây nên, rước giặc tàu vào mièn bắc VN, dựa vào giặc tàu chống lưng, cầm vũ khí súng đạn giặc Tàu xâm nhập vào VNCH phá hoại khủng bố & thảm sát & giết tróc hàng triệu, hàng triệu người miền nam, phục vụ cho tham vọng quyền lực bệnh hoạn của Việt cộng Hồ chí Minh & VC Lê Duẩn & bọn trí thức cộng sản chân chính tim đỏ thẻ đỏ bắc kỳ độc ác, bành trướng chủ thuyết Mác Lê tội ác, áp đặt chế độ cộng sản VNDCCH man rợ lên người dân VNCH đốt sách của người miền nam, tiêu diệt nền dân chủ tự do của Việt nam, tước đoạt quyền sống & tài sản & quốc khố của người miền nam, gây nên hậu quả như ngày nay cho VN, tụt hậu vềmoij phương diện, lãnh thổ bị thu hẹp dần, bị bọn cộng sản VNDCCH cắt xẻ dâng cho giặc Tàu

    Tội ác của tên khủng bố VC Võ Thị Thắng và đồng bọn nam kỳ phản bội và đồng bọn cộng sản VNDCCH xâm lăng chiếm đóng VNCH, áp đặt chế độ cộng sản VNDCCH lên VNCH.., không chỉ là những tàn phá vật chất, không chỉ là hàng triệu sinh mạng bị việt cộng thảm sát…, tội ác của cộng sản còn là hàng nhiều chục năm VN bị đặt dưới ách cai trị cộng sản phi nhân, bất nghĩa, phi luân lý, phản dân tộc.., còn là những tàn phá rất nghiêm trọng về những giá trị tinh thần, về đạo đức nhân cách, về ý chí, nhuệ khí Việt nam, không biết bao giờ mới có thể phục hồi lại được ….

    không biết bao giờ mới có thể phục hồi đuọc những giá trị tinh thần, nhân cách tử tế cho Việt nam

    đã vậy, những tên khủng bố Việt cộng, những hành động khủng bố ám sát đê hèn của VC, thảm sát người vô tội, người bất đồng chính kiến với cộng sản, lại đuọc trí thức cộng sản xưng tụng, như trí thức giải phóng Đào Hiếu đề cao tên khủng bố việt cộng Võ Thị Thắng

  9. Trần Tưởng says:

    Hehehehe ………… Phịa y như thiệt . Giựt gân còn hơn mấy tờ lá cải !!!

  10. Lão Hư says:

    Mjạ bố nó, chuyện như … kít í :-)) !

    V+ là chúa phịa chuyện ra hù thiên hạ :-( !

    Đàn Vịt tiếp tay tung tin vịt cồ này lên mạng !

    Lão Hư

Phản hồi