Cảm xúc ngày 22 tháng 5
Đêm qua, hẳn có nhiều người thao thức và cả thổn thức, hồi hộp để được reo lên như một Tin mừng rằng: Nick đã đến Việt Nam!
Vâng! Nick Vujicic, chàng trai không tay không chân, chàng trai kỳ diệu, diễn giả được yêu thích nhất hành tinh đã đến Việt Nam.
Tôi cũng là một trong những người thần tượng chàng trai phi thường này. Nhưng đêm qua, tôi thao thức không phải vì Nick. Tôi thao thức, trăn trở vì những người bạn Nhỏ của tôi: Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Nguyễn Tiến Nam và Phạm Văn Hải. Những người bạn của tôi đã bị công an Khánh Hòa bắt và quy kết là phát tán “tài liệu phản động”. Và tài liệu được cơ quan công an khẳng định là “phản động” chính là Bản Tuyên ngôn Quốc Tế Nhân Quyền, tuyên ngôn về các quyền cơ bản của con người được Đại Hội Đồng Liên Hợp Quốc thông qua ngày 10 tháng 12 năm 1948 tại Paris, Pháp.
Nick đã trải qua và vượt qua một cuộc sống mà không một người bình thường nào có thể tưởng tượng được. Nhưng, Nick cũng sẽ không bao giờ tin nổi ở đất nước xinh đẹp và thanh bình này (người cộng sản muốn reo thứ ấn tượng ấy cho mỗi người khách ngoại quốc), người dân có thể bị bắt giữ chỉ vì dám phổ biến cho nhau cái quyền ngay từ khi sinh ra đã phải được hưởng. Một người nhân hậu như Nick hẳn sẽ sốc khi biết rằng, giữa đêm tối, một người mẹ già bế trên tay đứa cháu ngoại mới 6 tháng tuổi đang lên cơn sốt, đứng trước trụ sở công an phường để mong con gái mình “được thả”. Con gái bà và một số bạn bè khác của cô đã bị bắt chỉ vì phân phát cho người dân bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền. Chỉ vì họ đã tặng cho bọn trẻ những quả bóng bay mang giòng chữ: QUYỀN CON NGƯỜI CỦA CHÚNG TA PHẢI ĐƯỢC TÔN TRỌNG.
Tôi bỗng tự hỏi rằng liệu Nick có thể trở thành một con người vĩ đại như thế không nếu anh được sinh ra ở một đất nước như Việt Nam, nơi mà số phận con người luôn bị quyết định bởi Nhân mệnh hơn là Thiên mệnh?
Khi tôi viết những giòng này cũng là lúc Nick chuẩn bị bài diễn thuyết của mình trước hàng ngàn người Việt Nam. Và hàng triệu người sẽ ngồi trước màn ảnh nhỏ để lắng nghe thông điệp về cuộc sống nhiệm mầu mà chàng trai kỳ diệu này nhắn gửi. Và những người bạn của tôi cũng đã được “thả” sau hai mươi bốn tiếng bị tạm giữ. Thông điệp dành cho các bạn tôi là : Đừng bao giờ mơ đến hai chữ Nhân quyền; con đường đến Tự do chính là chốn Lao tù.
Nick có một câu nói nổi tiếng “Không có mục tiêu nào lớn. Không có ước mơ nào quá xa vời”. Đúng, chúng tôi, những người Việt Nam không mơ một giấc mơ vĩ đại. Chỉ có một giấc mơ được làm người với đầy đủ những Quyền Con Người. Trên con đường thực hiện ước mơ ấy, chúng tôi đã và còn phải đi qua những chốn lao tù, qua gông cùm và xiềng xích. Đi qua những thử thách hiểm nguy nhất của một đời người.
Con đường ước mơ của chúng tôi còn xa lắm bởi vì chỉ với những bước đi rất nhỏ bé như ngày hôm qua các bạn tôi đã buộc phải tự mình viết xuống những hàng chữ và bằng lương tâm cũng như lòng tự trọng, cũng đã nhất quyết không đồng ý với những điều phải viết:
“Lợi dụng quyền tự do dân chủ, tự do tín ngưỡng để lôi kéo, kích động người khác xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền và lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân” quy định tại điểm i, khoản 3, điều 7 của Nghị định 73/2010/NĐCP ngày 12/7/2010 về xử phạt VPHC trong lĩnh vực ANTT, ANXH.
Tất cả vì bạn tôi – những Công Dân Tự Do của Chúng Ta công khai phổ biến Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền đến với đồng bào của Chúng Ta.
Nick Vujicic, chàng trai không tay không chân nhưng lại có đôi hia vạn dặm thu ngắn khoảng cách giữa người và người.
Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Nguyễn Tiến Nam, Phạm Văn Hải có đôi tay đôi chân nhưng người ta lại muốn các bạn chỉ được sống như những kẻ tật nguyền.
© Phạm Thanh Nghiên
© Đàn Chim Việt
NHÂN VĂN
Dù anh không có tay chân
Nhưng anh vẫn sống đủ như một người
Anh là anh Nick ở đời
Anh đi từ Mỹ để vào Việt Nam
Trầm trồ bao lớp thanh niên
Việt Nam say đắm coi anh tượng thần
Hân hoan phấn khởi muôn phần
Con người không có tay chân vẹn toàn
Than ôi suy nghĩ vội vàng
Tay chân bị trói dễ dàng lắm sao
Nên chi dù có tay chân
Tự do không có hỏi cần thương chăng
Hỏi xem tuổi trẻ Việt Nam
Có còn đầu óc thương dân không nào
Thương dân thương nước làm sao
Vùi đầu trác táng có hoài điều chi
Tự do độc lập mấy khi
Bao giờ suy nghĩ được gì cho dân
Hay là chỉ biết thuộc lòng
Giáo điều nhảm nhí để hòng vinh thân
Nào xem thế giới xa gần
Tự do tuổi trẻ vạn phần khác ta
Quả như anh Nick miền xa
Không tay chân vẫn như là có nguyên
Cho nên mọi việc nhãn tiền
Nhân văn là thế hỡi người Việt Nam !
THƯỢNG NGÀN
(27/5/13)
“…Cờ độc lập phải nhuộm bằng máu! Hoa tự do phải tưới bằng máu! Tổ quốc còn cần đến sự hy sinh của con dân nhiều nữa! Nhiều nữa! Rồi thế nào cách mệnh cũng có ngày thành công ” – Nguyễn Thái Học – Cuộc khởi nghĩa Yên Bái năm 1930.
Đất nước tôi
Đất nước tôi có rất nhiều nhà tù, đủ cỡ, đủ loại, đủ cấp
có khả năng biến con người của thế kỷ 21
trở thành người tiền sử trong thời gian ngắn nhất
Nước tôi chưa từng có dầu, nay, có chăng, rất ít
nên tiếng kêu nhân quyền của anh em tôi
chỉ ri rí to hơn tiếng dế kêu sương
bạn bè châu Á khó lòng nghe thấy
Đất nước tôi có một tập thể cảnh sát công an
hùng mạnh, tinh vi và ác độc hơn bất cứ quốc gia nào khác
kể cả thời Trung cổ, Mông cổ hay đâu đâu
Nước tôi từng có mỏ vàng, nhưng có rất ít vàng
nên tiếng kêu nhân quyền của xóm làng tôi
chỉ to hơn tiếng muỗi vo ve trong đêm trường thanh vắng
bạn bè năm châu khó lòng nghe thấy
Đất nước tôi có một lực lượng gọi là quân đội nhân dân
phát xuất từ nhân dân và được lập ra để đàn áp nhân dân
Nước tôi từng có quặn đồng, thau, thiếc và cả kim cương
nhưng có rất ít
nên tiếng kêu nhân quyền của đồng bào tôi
chỉ to hơn tiếng thạch sùng tặc lưỡi giữa canh khuya
bạn bè trên trái đất này khó lòng nghe thấy
Đất nước tôi có một đảng duy nhất cầm quyền
cha truyền con nối
bán đất nước
phá môi sinh
đè đầu cưỡi cổ dân tôi
đời đời kiếp kiếp.
Nước chúng tôi bây giờ chỉ còn quặng kẽm
mà ngoại bang đang đào xới cả núi non, rừng rậm để khai thác
gây thành những cơn hồng thuỷ rợn da
biến đồng lúa thành ruộng nước
biến đường phố thành sông ngòi
Nhưng là thứ quặng hạng bét chẳng đáng chi
nên tiếng kêu nhân quyền của toàn dân tôi
chỉ to hơn tiếng thở dài não nuột của những bà mẹ đang tàn hơi
bạn bè ở những hành tinh khác khó lòng nghe thấy
Chúng tôi không có dầu, không có vàng, không có quí kim
Nhưng chúng tôi có máu
Rất nhiều máu.
Âu và Á châu đã cúi đầu trước Thành Cát Tư Hãn và con cháu
nhưng chúng tôi không
Chúng tôi đã ba lần đổ máu đuổi họ trở về với thảo nguyên ở phương Bắc xa xăm
Người Hán đã chiếm lấy đất của Mãn, Mông, Hồi, Tạng
Làm thành bốn ngôi sao nhỏ chầu quanh sao lớn trên lá cờ máu của họ
nhưng chúng tôi không
Hơn một ngàn năm bắc thuộc trong bốn ngàn năm lịch sử
Chúng tôi vẫn còn đây, với văn hoá, với tiếng nói và chữ viết
Vì chúng tôi có máu
Rất nhiều máu
Và không sợ đổ máu
Máu sẽ rửa nhục và máu sẽ khôi phục Hoàng sa, Trường sa
Máu sẽ lấy lại trọn Bản Giốc, Nam Quan và hàng trăm điểm chiến lược phòng thủ phía Bắc
Máu sẽ tươi màu trên vịnh Bắc phần, đòi lại biển vàng, biển bạc
Máu sẽ tưới lên thân thể những kẻ khiếp nhược khom lưng đầu hàng ngoại bang xâm lược
Bạn bè thì quá xa xăm
và lạnh lùng, vị kỷ — tất nhiên
Chúng tôi không có dầu, không có vàng, không có quí kim
nhưng chúng tôi có máu
Miếng cơm phải đổi bằng máu
Dân chủ, tự do phải đổi bằng máu
Độc lập, tự chủ phải đổi bằng máu
Tương lai của con em phải đổi bằng máu
như tổ tiên đã từng đổ
để duy trì mảnh đất dung thân cho chúng tôi hôm nay
Máu
Máu
Máu
(Cung Vũ )