Giảng viên ĐH Bách Khoa Tp.HCM bị bắt vì nghi là đảng viên Việt Tân
Đàn Chim Việt: Một giảng viên của Đại Học Bách Khoa Tp. HCM vừa bị thẩm vấn và bắt giữ vì “có người khai ông là đảng viên đảng Việt Tân”- Vợ ông cho hay lý do như vậy trong cuộc trả lời phỏng vấn trên đài RFA. Ông Phạm Minh Hoàng 55 tuổi, một cựu sinh viên du học Pháp từ năm 1973 và trở về nước giảng dậy từ cuối thập niên 90, ông cũng là người đã ký kiến nghị đề nghị nhà nước dừng dự án Bauxite và tham gia buổi Hội thảo về Hoàng – Trường Sa, bị hỏi về những “mối quan hệ bạn bè” khi ông ở Pháp và việc ông dậy tin học miễn phí cho sinh viên cũng như một số hoạt động khác.
Cùng bị thẩm vấn trong 3 ngày là bà Lê Thị Kiều Oanh, vợ ông. Bà được tại ngoại sau đó, trong khi chồng hiện bị giam giữ và có thể quy kết theo điều 79 bộ luật Hình sự. Cũng theo điều này, đầu năm nay nhà nước đã xét xử 4 nhân sỹ Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung và Lê Thăng Long với mức án từ 3 tới 16 năm tù giam.
Chúng tôi, qua e-mail nhận được lá thư khẩn thiết kêu cứu của bà Lê Thị Kiều Oanh, vợ giảng viên Hoàng.
————————————————————————-
Kính gửi Quý vị trách nhiệm Mạng bauxite Việt Nam,
Kính gửi quý cơ quan truyền thông trong và ngoài nước,
Kính gửi bà con cô bác khắp nơi,
Tôi là Lê thị Kiều Oanh, 46 tuổi, hiện đang sinh sống tại Sài Gòn, đau buồn và uất nghẹn gửi thư này đến Quý Vị để báo động về việc nhà nước Việt Nam đã bắt giữ chồng tôi vào ngày 13 tháng 8 năm 2010 để điều tra chiếu theo Điều 79 Bộ Luật Hình Sự Việt Nam.
Chồng tôi tên Phạm Minh Hoàng, 55 tuổi, hiện đang là giảng viên tại trường Đại Học Bách Khoa Thành Phố HCM. Anh sang Pháp du học từ năm 1973. Hấp thụ lối giáo dục trung thực và bình đẳng với nhiều sáng tạo tại đây, anh luôn ước mơ ngày trở về quê hương sẽ là một nhà giáo để mong góp phần xây dựng tương lai tươi sáng cho giới trẻ Việt Nam.
Sau một chuyến về thăm cha mẹ bị bệnh vào cuối thập niên 90, cảm thương cho sự thiếu thốn về kỹ năng của các sinh viên Việt Nam, anh đã cố gắng thu xếp trở về quê hương, sẵn sàng từ bỏ cuộc sống an bình, đầy đủ phương tiện vật chất ở xứ người, trở về Việt Nam sống để săn sóc bố mẹ và nhận làm giảng viên tại trường Bách Khoa TP HCM để thực hiện giấc mơ của mình. Tâm huyết của anh là làm sao cho thanh niên Việt Nam ý thức được bổn phận và trách nhiệm để tích cực xây dựng một đất nước tiến bộ hơn về mọi mặt.
Ngoài những bức xúc về giáo dục và tuổi trẻ Việt Nam, trong gần 10 năm trở về sống trên quê hương, anh luôn khắc khoải về những vấn đề của đất nước, từ nạn tham nhũng đến những bất công trong xã hội. Anh cũng thường chia sẻ với tôi về tình trạng ô nhiểm môi trường sinh thái của Việt Nam. Khi nhà nước cho phép Trung Quốc khai thác bauxite ở Tây Nguyên, anh đã than trời là tại sao có một quyết định vô cùng tai hại như vậy ? Nên khi đọc được bản kiến nghị yêu cầu ngưng khai thác bauxite ở Tây Nguyên, do Giáo Sư Nguyễn Huệ Chi, Nhà Giáo Phạm Toàn và Tiến Sĩ Nguyễn Thế Hùng khởi xướng, anh đã không ngần ngại ký tên và kêu gọi bạn bè anh nên ký tên vào bản kiến nghị này. Chuyện Hoàng Sa, Trường Sa và các vụ ngư dân ta bị Trung Quốc hà hiếp, bắt giữ đòi tiền chuộc là những chuyện mà anh rất bức xúc. Anh đã tham gia buổi tọa đàm về Biển Đông và Hải Đảo Việt Nam tổ chức tại Sài Gòn vào ngày 24 tháng 7 năm 2009 để tìm hiểu thêm về các vấn đề này.
Kính thưa quý vị,
Là một nhà giáo yêu nước, quan tâm đến các vấn đề giáo dục, môi sinh và chủ quyền đất nước, chồng tôi đã sống một cách lương thiện và trong sáng, nhưng nhà nước đã đáp lại bằng việc bắt giữ chồng tôi, mà không đưa ra được một bằng chứng nào cụ thể để kết tội, ngoài việc điều tra về các mối liên hệ bạn hữu của chồng tôi khi còn ở bên Pháp và việc tổ chức các khóa học miễn phí về kỹ năng mềm cho các em sinh viên trong thời gian qua.
Kỹ năng mềm là những kỹ thuật dạy về tâm lý để tạo sự tự tin ở mỗi con người, giúp họ có cách nhìn khoa học để thích nghi vào đời sống xã hội. Những kỹ năng này được giảng dạy rất nhiều ở môi trường Tây phương, đặc biệt là ở Mỹ cho các em học sinh ngay từ cấp trung học. Hiện nay có rất nhiều khóa chuyên môn loại này ở Việt Nam và rất được giới trẻ ưa chuộng.
Như vậy việc tổ chức những lớp học miễn phí này không lẽ là một cái tội hay sao?
Còn những mối liên hệ bạn hữu khi chồng tôi còn ở bên Pháp, không lẽ nhà nước cũng cho là một cái tội hay sao?
Việc bày tỏ và chia sẻ sự quan tâm trước thực trạng đất nước, đau cái đau của dân tộc, cũng là một cái tội hay sao? Là một nhà giáo mà không biết xúc động, đau xót với những thăng trầm của xã hội, của đất nước thì làm sao có thể truyền dạy tinh thần yêu nước cho tuổi trẻ Việt Nam, những người sẽ phải gánh vác vận mệnh đất nước khi trưởng thành?
Trước những tai ương bất ngờ đổ ập xuống gia đình tôi trong những ngày vừa qua, tôi quyết định gửi đến Quý Vị lá thư này để kêu cứu, để chồng tôi không bị bắt giữ một cách oan ức mà không ai hay biết. Tôi viết thư này trong tâm trạng ngổn ngang và lo âu. Lo âu về việc những người đang giam giữ chồng tôi có thể hãm hại anh ấy trong đêm đen mà không một ai hay biết. Lo âu về những thủ thuật ép cung của những người đang muốn gán ghép tội lỗi lên đầu chồng tôi và bôi đen những nỗ lực cao quí của anh ấy. Lo âu cho bé Trâm Anh, đứa con gái thân yêu của chúng tôi vừa mới lên 6 tuổi, cháu sẽ ra sao khi thiếu vắng sự dìu dắt của người bố thân yêu…
Kính mong Quý Vị lên tiếng và tiếp tay bảo vệ anh Phạm Minh Hoàng và những người yêu nước – những người đang muốn đóng góp cả cuộc đời mình cho ước mơ bảo vệ đất nước và xây dựng tuổi trẻ Việt Nam.
Xin chân thành cảm tạ sự quan tâm của toàn thể Quý Vị.
Lá thư do ông Phạm Duy Khánh gửi tới Đàn Chim Việt
Trường hợp của ông Phạm minh Hoàng là chuyện bình thường mà người ta gọi là “chuyện thường ngày ở huyện” ở Việt Nam bây giờ. Bài học muôn đời của mọi người là đừng bao giò mơ hồ với Cộng Sản. Hơn nửa thế kỷ trước một con người nổi tiếng như luật sư tiến sỹ Nguyễn Mạnh Tường (và nhiều người nữa) đã bị hành hạ trù dập sống trong sụ khổ nhục và nghèo nàn gần đến cuối đời cũng vì quá lý tưởng để phục vụ đất nước và nhân dân. Mọi người nên biết rằng đất nước và nhân dân không có trong chế độ Cộng Sản. Nếu không xã hội VN đâu có ngổn ngang hổ lốn như bây giờ. Chân lý muôn đời là “Đừng tin những gì Cộng Sản nói, mà hãy nhìn những gì Cộng Sản làm” nhưng rất tiếc là vẫn còn nhiều người đã mê muội đang mê muội và sẽ vẫn còn những người bị mê muội. Mong rằng trường hợp của ông Phạm minh Hoàng sẽ góp phần làm cảnh tỉnh ai đó để đừng bị cắt chanh bỏ vỏ.
Trên đất nước Việt Nam còn đảng cộng sản thối tha (nó không đáng để tôi viết hoa) và còn điều 4 quái đản thì không ai có thể yêu nước, thương dân được.
Muốn đất nước và dân tộc Việt tiến bộ, nhiệm vụ đầu tiên là phải lọai bỏ sự tồn tại của đảng cộng sản, lọai bỏ bằng mọi cách, kể cả cách của ông Lý Tống.
Các cụ đã dạy rồi: Đi với Bụt mặc áo cà-xa, đi với Ma mặc áo giấy” là vậy.
Không thể nhẹ nhàng và mơ hồ với kẻ tàn bạo, hung ác.
Thật không thể hiểu nổi, tại sao nhà cầm quyền cộng sản VN lại vô cớ bắt giam nhà giáo Phạm Minh Hoàng? Với 2 lí do nêu trên thì anh Hoàng không có lỗi gì cả, mà người có lỗi phải là chính quyền mới đúng. Dạy học miễn phí; quan hệ với bạn bè cũ ở tận bên Pháp từ thuở nào- lại là tội ư? Thật là nực cười. Trong khi đó anh Hoàng đã bỏ vinh hoa phú quí ở xứ người để trở về VN dạy học và nguyện đem hết tâm sức ra mà phụng sự Tổ quốc, nào ngờ? Yêu cầu nhà cầm quyền cộng sản VN phải thả nagy vô điều kiện cho nhà giáo Phạm Minh Hoàng! Bồi thường danh dự cho anh. Nhân đây chúng tôi cũng khuyến cáo các bậc trí thức hãy nhìn bài học oan khuất của anh Hoàng để tự rút cho mình một bài học trước khi trở về Tổ quốc VN làm việc.
Truong hop Ong Giao su nay,Du hoc 1972 tai Phap! Da phan,nhung nguoi di du hoc Phap truoc 1975.
Ho da bi Viet Cong mua chuoc,dau doc,nhieu nha tri thuc nguoi Viet song ben Phap,da bo hang ngu
Quoc Gia,hoat dong cho V/C,dac biet la sau 30/04/75. !!! Truong hop cua Ong Giao Su nay cung vay !!!!
Nhung rat tiec,khi da bung tinh,thi da muon !!!
Chúng tôi đã đọc kĩ bức thư đầy nước mắt vì sự oan khiên và sự cay đắng mà chị Lê Thị Kiều Oanh vợ của nhà giáo Phạm Minh Hoàng. Rõ ràng hành động của nhà cầm quyền VN là sai pháp luật. Xét trên 2 lí do mà nhà cầm quyền đưa ra hoàn toàn không đủ chứng cớ để bắt giam anh Hoàng. Bởi 2 lí do trên là hoàn toàn chính đáng với bất cứ một ai là công dân của bất cứ một quốc gia nào. Tại sao lại vô lí đến nực cười như vậy? Anh Phạm Minh Hoàng dạy miễn phí cho sinh viên, lẽ ra phải được biểu dương chứ? Thứ 2 là việc anh quan hệ rộng rãi với bè bạn ở bên Pháp hay bất cứ ở đâu trên thế giới này cũng đâu có là sai? Chẳng lẽ cấm không được chơi với người này và được chơi với người kia hay sao? Thật là kì cục. Chẳng ở đâu mà có cái kiểu bắt người vô lối như ở VN cả. Chúng tôi là những người yêu nước, là công dân của nước VN yêu cầu nhà cầm quyền VN phải thả ngay vô điều kiện với anh Phạm Minh Hoàng. Ngoài ra còn phải xin lỗi nhân dân và gia đình anh Phạm Minh Hoàng về hành động bắt người sai nguyên tắc như vậy. Nhân đây chúng tôi cũng cảnh báo những nhà khoa học đã và đang chuẩn bị trở về VN làm việc hãy hết sức tỉnh táo! Trường hợp bi thương của nhà giáo Phạm Minh Hoàng là một bài học nhãn tiền đó.
Ai bieu ong yeu nuoc lam chi de bi bat. Toi nghiep nhung nguoi yeu nuoc ma khong o trong dang CS. Dai dot qua nen o tu la phai,dung keu ca gi ca,nhung nguoi khac nen theo do ma noi guong.
Trước hết xin được chia sẻ và khâm phục bà Lê Thị Kiều Oanh, vợ của giảng sư Phạm Minh Hoàng, đã khôn ngoan và nhanh chóng lên tiếng báo động về việc chồng bà bị CA bắt và thẩm vấn.
Yêu cầu nhà nước VN hãy tuân thủ luật pháp và tôn trọng chính kiến của người dân!
Mong rằng Giáo sư Ngô Bảo Châu có dịp đọc và suy ngẫm về trường hợp này.
Mỗi một người đều có một kiếnthức và một cách suyngẫm khác nhau chứ đâu phải aiai cũng đều suyngẫm giống như bạn đâu nhẻ? Nếu tấtcả đều có một suyngẫm giống nhau thì cuộcđời
này đều là chiên hết, khỏe re như bò kéo xe à?!?
Đúng đúng đúng đúng đúng đúng đúng. Xin giáo sư tự cứu lấy mình ngay lập tức.
Xin chia buồn với bà Lê Thị Kiều Oanh về việc chồng bà,giảng viên đại học mới bị VC.bắt giam để
điều tra từ lời khai vu vơ của một kẻ nào đó.Chẳng biết kẻ đó có ân oán gì với chồng bà không hay
cốt làm để lấy điểm mà trèo lên một chiếc ghế quyền lực được chính trị bắt…vít cho vững ?
“Chồng tôi lúc hồi 17 tuổi bước lên máy bay đi du học chồng tôi đã từng tâm sự với tôi là “Anh ngồi trên máy bay anh nhìn qua khung cửa của máy bay, anh nhìn xuống đất nước Việt Nam, anh quyết định rằng là một ngày nào đó anh sẽ trở về để phục vụ quê hương của mình.” Đó là lời anh Phạm Minh Hoàng tâm sự với vợ trên đài á châu tự do. Nhưng nhớ rằng khi anh đi du học anh chỉ 17 tuổi, tuổi hồn nhiên tha thiết yêu quê hương, tuổi chưa hiểu mùi tục luỵ cuộc đời, chưa hiểu giá trị cuộc đời nên lao đầu vào đám VC nên cuộc đời anh phải chịu trăm đắng ngìn cay.
Phải phân biệt rõ ràng hai chữ yêu nước và yêu VC. Anh ở bên Tây anh không yêu nước sao, tại sao anh bỏ cuộc sống an lạc ở trời Tây để về chốn địa ngục điêu tàn, nơi toàn quỷ ma ám hại, nơi đó nhà tù khi mà chúng quyết định nhốt anh, khi anh được thả ra, cuộc đời anh đã trở thành tàn phế.
Bức thư của chị thật là xúc động và chính bức thư này nhắn gởi người trí thức VN đừng nghe VC nói yêu nước mà lăn mình vào ngọn lửa hung tàn, thiêu đốt đời tuổi trẻ đang còn tươi đẹp. Thế hệ cha ông và chúng ta đã chứng kiến bao cảnh bi thương của đất nước do VC tuyên truyền. Người VC không bao giờ có tình nghĩa, chúng không cần trí thức của anh đâu, chúng chỉ cần tiền để sống đời vương giả. Trí thức đối với chúng là bải cức, chúng chỉ cần bọn bồi bút, loại trí thức ngoan ngoãn bưng bô mà thôi. Tại sao người trí thức lăn vào trong hàng ngũ sa đọa của VC để rước khổ vào thân, trí tuệ các anh để đâu mà không nhìn thấy sự thật hằng ngày xảy ra trên đất nước. Ngay mộ liệt sĩ chúng cũng bứng đi để bán cho tư bản ngoại quốc xây khách sạn, ngay người mẹ già từng nuôi chúng trong hầm chúng cũng tấn công mẹ để cướp ruộng vườn, đẩy đời mẹ già sống lây lất giữa đầu đường xó chợ.
Yêu nước bây giờ không còn hợp thời đại nữa, người trí thức phải hiểu điều đó và chính lòng yêu nước của anh Hoàng đã làm vợ con khổ và làm khổ đất nước. Yêu nước mà về sống với bọn sài lang dạ thú thì không hợp thời. Tôi cứ nhắc đi nhắc lại hòai trường hợp ông Nguyễn Mạnh Tường và Trần Đức Thảo, đang sống ấm êm trên trời Tây rực rở bổng nhiên hóa điên về nạp mồi cho VC để suốt đời không có cơm ăn. Bao nhiêu thanh niên VN lớn lên trong môi trường XHCN không thấy ánh sáng mặt trời của văn minh thế giới, nghe lời tuyên truyền của VC cầm súng phơi thây trên biên giới Việt Trung và bao nhiêu người tuổi trẻ trước năm 75 chết một cách vô tội để lại người vợ hiền người mẹ già buôn bán không đủ nuôi thân trong khi đó bọn tư bản đỏ mang mặt nạ yêu nước gởi tiền ra ngoại quốc để sống vinh thân phì da.
Gần đây nhất là Thầy Nhất Hạnh, được VC mời về VN dạy thiền, giáo dục tuổi trẻ trên đường sa đọa nhưng khi xong việc VC loài trò phản, đem công an bọn côn đồ tấn công Bát Nhã, gây căm phẩn trên toàn thế giới. Bài học ngàn vàng ấy, trí thức phải tụng hằng ngày như bài kinh nhật tụng.
Đời ta khổ hay sung sướng chính chúng ta gây nghiệp cho ta, người trí thức muốn sống bình anh tốt nhất nên xa lành người VC, VC không thể là người bạn tốt vì chúng được giáo dục dưới mái trường đầy láo lừa và tội lỗi. Người trí thức mang trong lòng nỗi thăng trầm của đất nước, nghe tên VC hát bài ca ái quốc, tưởng rằng gặp dịp may để phục vụ tổ quốc, không ngờ đi vào đường tử mà trăm năm sau khó tái sinh lại trên mảnh đất tình thương nơi mà cho ta cuộc sống đầy tự do và thịnh vượng .Vì một niệm vô minh người trí thức quyết định nhảy vào đường từ thần VC ,bỏ mất đi một mảnh vườn đầy tình thương yêu chân thật và từ đây lý tưởng đã cùng định mệnh chôn vuì đời trai trẻ tài hoa. Muốn có cuộc sống tự do, ấm no, hạnh phúc, hảy xa lánh mảnh vườn thơ mộng ái quốc của người VC, bên trong chứa toàn phiền tói và hệ luỵ..