WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Người vợ lính ở Thủ Đức

Đám cưới nhà quê. Chuyện người vợ

hncan2 (550x402)Mùa xuân năm 1959. Họ đạo Thủ Đức có đám cưới nhà quê. Cô dâu Nguyễn thị Cảnh mỗi tuần giúp lễ và công tác thiện nguyện cho nhà Thờ. Chú rể là anh trung sĩ huấn luyện viên của trường bộ binh Thủ Đức.

Cha làm phép hôn phối. Họ Đạo tham dự và chúc mừng. Bên nhà gái theo đạo từ thuở xa xưa. Bên nhà trai cũng là gia đình Thiên Chúa Giáo. Cô gái quê ở Thủ Đức, 18 tuổi còn ở với mẹ. Cậu trai 20 tuổi xa nhà từ lâu. Cha cậu là hạ sĩ quan, gửi con vào thiếu sinh quân Gia Định từ lúc 13 tuổi. Khi trưởng thành, anh thiếu sinh quân nhập ngũ. Đi lính năm 1956. Mấy năm sau đeo lon trung sĩ. Quê anh ở Rạch Giá, làng Vĩnh Thanh Long, sau này là vùng Chương Thiện. Ngày đám cưới, ông già từ quê lên đại diện nhà trai.

Đứng trước bàn thờ, cha xứ hỏi rằng anh quân nhân này có nhận cô gái làm vợ không. Chú rể đáp thưa có. Cha hỏi cô gái có nhận anh trung sĩ này làm chồng. No đói có nhau. Gian khổ có nhau. Cô gái Thủ Đức vui mừng thưa có. Anh trung sĩ Rạch Giá phục vụ trường bộ binh đi lễ nhà thờ gặp cô gái xóm đạo Thủ Đức nên kết nghĩa vợ chồng. Cô gái thề trước nhà Chúa, có cả họ Đạo chứng kiến. Cô đã giữ trọn đời làm vợ người lính. Từ vợ trung sĩ trại gia binh cho đến phu nhân đại tá trong dinh tỉnh trưởng. Cô theo chồng đi khắp 4 phương suốt 16 năm chinh chiến để rồi 30 tháng 4 năm 75 trở thành vợ người tử tội. Cô đem con trở về Thủ Đức lánh nạn chờ ngày chồng bị xử bắn. Dù thăng cấp, dù thắng hay bại, dù sống hay chết, chồng cô vẫn là người anh hùng. Cô mãi mãi vẫn là người vợ lính. Anh lính đầu đời chinh phụ của cô lúc lấy nhau đeo lon trung sĩ và khi ra đi đeo lon đại tá. Thủy chung cô vẫn sống đời vợ lính.

Chồng của cô là đại tá Hồ Ngọc Cẩn. Hiện nay cô vợ lính gốc Thủ Đức, sau khi tìm đường vượt biên, đem con trai duy nhất qua Bidong, Mã Lai rồi vào Mỹ sống ở Nam Cali. Cô may thuê. Bán quán nuôi con. Con trai lập gia đình có 2 cháu. Người vợ lính năm xưa từ 75 đến nay, ở vậy thờ chồng đã trở thành bà nội ở chung một nhà với con cháu. Suốt đời vẫn nghèo, nghèo từ trung sĩ mà nghèo lên đại tá. Nghèo từ Thủ đức mà nghèo qua Chương Thiện. Nghèo từ Việt Nam mà đem theo cái nghèo qua Mỹ. Bởi vì suốt đời chỉ là người vợ lính.

Một đời chinh chiến. Chuyện người chồng.

Hồ Ngọc Cẩn sinh ngày 24 tháng 3 năm 1938. Xuất thân thiếu sinh quân Gia Định rồi nhập ngũ và lên cấp trung sĩ huấn luyện viên vũ khí tại trường bộ binh. Sau khi lập gia đình có 1 con thì anh trung sĩ tìm cách tiến thân xin vào học lớp sĩ quan đặc biệt tại Đồng Đế. Từ anh sinh viên sĩ quan Đồng Đế 1960 cho đến 15 năm sau Hồ Ngọc Cẩn trở thành đại tá tỉnh trưởng kiêm tiểu khu trưởng Chương Thiện, hầu hết cấp bậc đều lên tại mặt trận. Ông đã từng mang mầu áo của Biệt động quân và các sư đoàn bộ binh. Huy chương và chiến công nhiều vô kể. Suốt một đời chinh chiến từ trung đội trưởng lên đến trung đoàn trưởng, Hồ ngọc Cẩn tung hoành khắp Hậu giang và Tiền giang.

Hồ Ngọc Cẩn và Tướng Đỗ Cao Trí

Hồ Ngọc Cẩn và Tướng Đỗ Cao Trí

Năm 1972 ông Thiệu cho lệnh toàn thể sư đoàn 21 từ miền Tây lên tiếp tay cho quân đoàn 3 giải tỏa An Lộc. Lại cho lệnh tăng cường thêm 1 trung đoàn của sư đoàn 9. Tư lệnh quân khu, ông Trưởng nói với ông Lạc sư đoàn 9 đưa 1 trung đoàn nào coi cho được. Trung tá Hồ ngọc Cẩn dẫn trung đoàn 15 lên đường. Trung đoàn ông Cẩn phối hợp cùng nhẩy dù đánh dọc đường 13 tiến vào An Lộc. Anh đại úy đại đội trưởng của trung đoàn suốt mấy tuần dằng co với địch trước phòng tuyến của tướng Hưng tư lệnh An Lộc, nhưng chưa vào được. Lính hai bên chết đều chôn tại chỗ. Thiết vận xa M113 của ta còn phải lui lại phía sau. Chỉ có bộ binh của trung đoàn 15 nằm chịu trận ở tiền tuyến. Anh sĩ quan kể lại, chợt thấy có một M113 của ta gầm gừ đi tới. A, tay này ngon. Chợt thấy một ông xếp từ thiết vận xa bước ra, phóng tới phòng tuyến của đại đội. Nhìn ra ông trung đoàn trưởng Hồ Ngọc Cẩn. Ông quan sát trận địa rồi hô quân tiến vào. Cùng với tiền đạo của nhẩy dù, trung đoàn 15 bắt tay với lính phòng thủ An Lộc.

Sau khi Bình Long trở thành Bình Long Anh Dũng, ông Thiệu hứa cho mổi người lên 1 cấp. Trung tá Hồ Ngọc Cẩn ngoài 30 tuổi đeo lon đại tá trở về trong vinh quang tại bản doanh Sa Đéc. Rồi ông được đưa về làm tiểu khu trưởng Chương Thiện. Vùng đất này là sinh quán của ông ngày xưa.

Cho đến 30 tháng 4-1975 Sài Gòn đã đầu hàng, nhưng Chương Thiện chưa nhận được lệnh Cần Thơ nên Chương Thiện chưa chịu hàng. Chiều 29 sang 30 tháng 4, tiểu khu trưởng vẫn còn bay trực thăng chỉ huy.

Khi radio Sài Gòn tiếp vận về tin buông súng, các đơn vị bên ta rã ngũ. Lính tráng từ tiểu khu và dinh tỉnh trưởng tan hàng, đại tá tiểu khu trưởng Hồ Ngọc Cẩn bị lính cộng sản vây quanh khi còn ngồi trên xe Jeep với vũ khí, quân phục cấp bậc đầy đủ.

Câu chuyện về giờ phút cuối cùng của người chồng, đã được người vợ kể lại cho chúng tôi. Thực là một kỷ niệm hết sức bi thảm.

Giây phút cuối của Chương Thiện

Bà Cẩn với âm hưỡng của miền quê Thủ Đức kể lại qua điện thoại. Cô Cảnh nói rằng suốt cuộc đời chưa ai hỏi thăm người thiếu phụ Thủ Đức về một thời để yêu và một thời để chết.

Bà nói: “Kể lại cho bác rõ, những ngày cuối cùng nhà em vẫn hành quân. Đánh nhau ngay trong tiểu khu. Anh Cẩn vẫn còn bay hành quân. Nhà bị pháo kích. Tuy gọi là dinh tỉnh trưởng nhưng cũng chỉ là ngôi nhà thường. Chiều 30 tháng 4 mẹ con em theo các chú lính chạy ra ngoài. Đi lẫn vào dân. Ở Chương Thiện không ai biết em là vợ tỉnh trưởng. Ai cũng tưởng là vợ lính. Từ xa ngó lại mẹ con em thấy anh Cẩn bị chúng bắt giải đi. Bà con kéo mẹ con em tìm đường chạy về Cần thơ. Chú lính nói rằng bà không đem con chạy đi chúng nó bắt thì khổ. Em dẫn thằng con nhỏ chạy bộ. Mẹ con vừa đi vừa khóc. Hình ảnh cuối cùng thằng con hơn 10 tuổi nhìn thấy bố ngồi trên xe Jeep, Việt cộng cầm súng vây quanh. Bước xuống xe, anh không chống cự, không vùng vẫng, không nói năng. Đưa mắt nhìn về phía dân ở xa, giơ tay phất nhẹ. Như một dấu hiệu mơ hồ cho vợ con. Chạy đi. Đó là hình ảnh cuối cùng đã gần 40 năm qua. Từ đó đến nay mẹ con không bao giờ gặp lại. Thân nhân bên anh Cẩn, mẹ và các chị giữ không cho em và con trai ra mặt. Sợ bị bắt. Được tin anh ra tòa nhận án tử hình. Rồi tin anh bị xử bắn.

Thời gian anh bị giam gia đình bên anh có đi tiếp tế nhưng không thấy mặt. Chỉ giao tiếp tế cho công an rồi về. Hôm anh bị bắn ở sân vận động Cần thơ, gia đình cũng không ai được báo tin riêng, nhưng tất cả dân Tây Đô đều biết. Mỗi nhà được loan báo gửi một người đi coi. Bà chị họ đi xem thằng em bị bắn. Chị kể lại là không khí im lặng. Từ xa, nhìn qua nước mắt và nín thở. Chị thấy chú Cẩn mặc quần áo thường dân tỏ ý không cần bịt mắt. Nhưng bọn cộng sản vẫn bịt mắt. Bác hỏi em, bà chị có kể lại rõ ràng ngày xử bắn 14 tháng 8 năm 1975. Mỗi lần nói đến là chị em lại khóc nên cũng không có gì mà kể lại. Chúng bịt mồm, bịt mắt nên anh Cẩn đâu có nói năng gì. Suốt cuộc đời đi đánh nhau anh vẫn lầm lì như vậy. Vẫn lầm lì chịu bị bắt, không giơ tay đầu hàng, không khai báo, không nói năng gì cho đến chết. Anh làm trung đội trưởng, đại đội trưởng, tiểu đoàn trưởng, trung đoàn trưởng rồi đến tiểu khu trưởng. Báo chí, anh em nói gì thì nói, anh Cẩn chả nói gì hết. Bác hỏi em là mồ mả ra sao. Em và con về nhà mẹ ở Thủ Đức. Gia đình không cho em ra mặt. Bà chị và mẹ anh Cẩn đi xin xác không được. Chúng đem chôn ở phía sau Trung tâm nhập ngũ Cần Thơ. Mấy năm sau mới xin được đem về Rạch Giá.  Rồi đến khi khu này bị giải tỏa nên lại hỏa thiêu đem tro cốt về nhà ông chú bên Long Xuyên. Ngày nay, em nói để bác mừng là sau khi vượt biên qua Mỹ em đã đưa di hài anh Cẩn qua bên này. Anh Cẩn bây giờ cũng đoàn tụ bên Mỹ với gia đình.

Cô đi năm nào, tôi hỏi bà Cẩn.  Mẹ con em ở Thủ Đức ba năm sau 75. Đến 78 thì vượt biên qua Pulau Bidong. Ở trại 8 tháng thì bà con bảo trợ qua Mỹ. Qua bên này mình chả biết ai, không ai biết mình. Cũng như bao nhiêu thuyền nhân, mẹ con ở với nhau. Em đi làm nghề may, rồi đi bán quán cho tiệm Mỹ. Bây giờ cháu trai duy nhất của anh Cẩn đã có gia đình sinh được 2 con.

hncan3Chuyện đời người vợ lính thời chinh chiến với kết thúc bi thảm và anh hùng, tôi nghe kể lại thấy lòng xót xa lắng đọng. Tôi bèn quay qua hỏi chị Cẩn sang đề tài khác. Nãy giờ nói toàn chuyện buồn, cô nhớ lại xem suốt đời từ đám cưới cho tới 75, cô có những kỷ niệm nào vui không. Bà Cẩn ngừng lại suy nghĩ. Em thấy năm nào tháng nào cũng vậy thôi. Toàn lo việc nhà, nội trợ nuôi con. Anh Cẩn đi đâu thì mẹ con cũng đi theo. Từ trại gia binh đến cư xá sĩ quan. Chúng em không có nhà riêng, không có xe hơi, không có xe gắn máy. Từ Sa Đéc trung đoàn 15 qua đến tiểu khu Chương Thiện, toàn là ở trại lính. Tôi hỏi tiếp: Cô có đi dự tiệc tùng, mừng lên lon, thăng cấp, dạ hội gì không. Không, em chả có đi đâu. Ở Chương Thiện em cũng không đi chợ. Dân chúng cũng không biết em là ai. Mua bán gì em về Cần Thơ, đông người, cũng chả ai biết em là ai. Em cũng không có nhà cửa nên cũng không mua sắm đồ đạc. Lương nhà binh cũng chẳng có là bao. Em cũng không ăn diện nên chẳng có nhiều quần áo.

Năm 1972 ở An Lộc về, anh Cẩn mang lon đại tá không biết nghĩ sao anh nói với em, vợ chồng chụp được một tấm hình kỷ niệm. Đây là tấm hình gần như duy nhất. Xin bác dung tấm hình này của nhà em mà để lên tấm bia lịch sử. Tôi nói rằng, tấm hình của cô và anh Cẩn rõ ràng và đẹp lắm. Hoàng mộng Thu có đưa cho tôi xem. Chúng tôi sẽ dùng hình này. Nhưng tôi vẫn gặng hỏi. Thế bao nhiêu lần anh thăng cấp cô có dự lễ gắn lon không. Em đâu có biết. Chỉ thấy anh Cẩn đi về đeo lon mới rồi cười cười. Cũng có thể gọi là những giây phút hạnh phúc của đời nhà binh. Thế cô chú ở Thủ Đức có khi nào đi chơi Vũng Tàu tắm biển không. Bà Cẩn thật thà nói rằng. Khi anh Cẩn học ở Đồng Đế thì em và con có ra thăm Nha Trang nên thấy biển. Còn chưa bao giờ được đi với anh Cẩn ra Vũng Tàu. Sau này đến khi vượt biên thì mẹ con em mới thấy biển Vũng Tàu…

Trong số một triệu chiến binh Việt Nam Cộng Hòa, dường như sĩ quan, anh nào cũng có 1 lần đi với vợ con hay người yêu trên bãi biển Vũng Tàu. Chỉ có hàng binh sĩ, chỉ những người lính là chưa có dịp. Hồ Ngọc Cẩn Rạch Giá suốt đời chưa đem vợ Thủ đức đi Vũng Tàu. Vì vậy chị Cẩn suốt đời vẫn chỉ là vợ lính. Trong quân đội, dù là tướng tá hay sĩ quan, anh nào mà chả có thời làm lính. Sau đó mới làm quan. Chỉ riêng cô Nguyễn thị Cảnh, vợ đại tá Hồ Ngọc Cẩn là người đóng vai vợ lính suốt đời. Những ngày vui nhất của chị là thời gian được làm vợ anh trung sĩ hiền lành của trường bộ binh Thủ Đức.

Ngày đó đã xa rồi hơn nửa thế kỷ, ở bên kia địa cầu, trên ngọn đồi Tăng nhơn Phú, có vợ chồng anh lính trẻ mỗi sáng chủ nhật cầm tay nhau để đi lễ nhà thờ.

© Giao Chỉ

© Đàn Chim Việt

18 Phản hồi cho “Người vợ lính ở Thủ Đức”

  1. nguenha says:

    Ai đả đọc tác phẩm”giờ thứ 25″ của Georghiu,nhà văn gốc Lổ-ma -ni,không khỏi kinh ngạc trước sự tàn bạo: cướp của,giết người,hiếp dâm của Hồng quân Sô Viết khi tiến vào các nước Đông-Âu để đánh Đức. Nhưng đó là khác chủng tộc. Còn đạo quân CSVN tiến vào Miền Nam,lại là đạo quân “cùng máu mủ”,cùng dân-tộc,nhưng xem ra Sự Tàn bạo và Độc ác không thua gì Hồng quân LX.Thế mới lạ! Bởi vậy,nhiều nhà nghiên
    cứu đả phát biểu CS Đông phương độc ác hơn CS Tây Phương !! Đông-phương cái nôi của Khổng giáo,nho giáo ,sao lại Ác quá?? Không phải thế,từ khi CS “lên ngôi” chúng nó đốt hết sách Thánh hiền rồi,chỉ còn lại Mác-Lê.Tai hại hơn,một Mác-lê “phó bản”,học mót,học lóm,chử được,chử mất… HCM là một điển hình. Bởi thế khi Miền Nam “buông sung” là Cơ hội để bầy thú CS ăn-thịt !!Cho đến bây giờ chúng nó vẩn sống trong bản chat Bầy-thú>/Xin thành kính gởi đến các linh hồn con dân Việt, chết oan nghiệt dưới nanh vuốt CS, lòng Biết-ơn và thương xót vô hạn ./

  2. Đồng Đội says:

    Khoảng năm 1972 tôi có phục tại phòng Tổng Quản Trị Sư Đoàn 9 BB và có nhiệm vụ rà soát tất cả hồ sơ cá nhân của tất cả sĩ quan từ nơi khác thuyên chuyển đến sư đoàn. Quân bạ của một sĩ quan là nơi ghi chép tất cả thuyên chuyễn bổ nhiệm của sĩ quan ấy từ khi nhập ngũ cho đến hiện tại. Một hôm tôi có nhận được hồ sơ của Trung Tá Hồ Ngọc Cẩn từ Sư đoàn 21BB gửi đến. Vì là nhiệm vụ tôi phải đọc hồ sơ nầy đặc biệt phần chức vụ , huy chương và phạt vì nó liên quan thăng thưởng và bổ nhiệm. Tôi thật choáng váng khi đếm các Anh Dũng Bội Tinh của TrungTá Cẩn. Người ta chỉ có vài cái. Còn Ông Cẩn có vài chục cái phải dán giấy thêm mới viết đủ. Tôi chỉ đếm ADBT cấp Quân Đội ( nhành Dương Liễu). Ông là sĩ quan có chức vụ từ nhỏ nhất trung đội trưởng, đại đội trưởng, tiểu đoàn phó, tiểu đoàn trưởng, Trung đoàn phó, trung đoàn trưởng. Quả thật Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn là sĩ quan ưu tú của QLVNCH. Tôi còn biết Thiếu Tá Huỳnh Phô là Trưởng Ban Một của Trung Đoàn 15 BB trong lúc Trung Tá Cẩn là Trung Đoàn Trưởng và cả hai cùng khóa 2 Nha Trang. Nghiêng mình trân trọng chào ĐT Cẩn.

  3. VC tính tình điên loạn, nên khi đem đại tá Cẩn ra bắn, bọn chúng chưa hiểu cuộc đời, còn thơ dại, nên hùng hổ đem súng xử bắn người thất trận. Người đáng bắn là tướng Kỳ, hay nhạc sĩ Phạm Duy, thì bọn VC không bắn, bọn VC lại còn tôn thánhn hai vị này, tiếp rước như quý khách. Ngày xưa VC hăng say đánh Mỹ, đánh Tây, nay hết Mỹ ,Tây thì VC hăng say đánh đàn bà. Những ngày vừa qua, cháu Phương Uyên bị VC đánh đến nỗi cháu đi tiểu ra máu, cho nên ca dao VN có câu:
    Ngày xưa đánh Mỹ, đánh Tây
    Ngày nay hăng máu, đánh ngay đàn bà

    • Cù Nhầy says:

      Tiệu đội hành quyết, tập họp. Chuẩn bi. Lôi tên Nguyễn HÈ
      ra sân, bằn nó, thay cho con đại bàng Cờ Cao !

      Con đại bàng Cờ Cao uy dũng trong chiến tranh, nhu hòa
      trong Hòa bình, tiếng sáo Trương Lương vang vọng ngàn
      phương. Quân dân khắp VN theo Đại Bàng nườm nượp.
      Mà tên Cộng phỉ loại Trọng Lú vu oan giá hỏa cho
      đại bàng Cờ Cao, nhằm lũng đoạn tinh thần đồng hương.

      ( Nhớ..
      nhè nhè bắn…hụt, để ta có cớ tha Nguyễn Hè nhá)

  4. tranle52 says:

    Thật cảm động.

  5. Hoàng Lan says:

    Thật cảm động và tri ân anh hùng Hồ Ngọc Cẩn. Khí phách hiên ngang, anh dũng của Hồ Ngọc Cẩn trên chiến địa cũng như khi bị xử bắn làm tôi ngưỡng mộ và xúc động. Hồ Ngọc Cẩn đáng được lịch sử ghi công và ngợi ca như lịch sử đã từng ngợi ca các tấm gương trung liệt, hào hùng của Nguyễn Tri Phương, Hoàng Diệu, Võ Tánh, Ngô Tùng Chu,… Cầu nguyện cho hương hồn Hồ Ngọc Cẩn bình an ở bên kia thế giới.

  6. Hường-Dung says:

    Kính gởi Bác Giao Chỉ.
    Thưa Bác ,nhờ Bác đính chính ; Ở Rạch Giá chỉ có Làng Vĩnh thanh Vân chứ không phải là Vĩnh thanh Long và thuộc Thị xã Rạch Giá, Tỉnh Kiên Giang.Kiên Giang và Chương Thiện là 2 Tỉnh khác nhau.
    Em sinh ra tại Vĩnh thanh Vân nên rất tự hào quê mình có người ANH HÙNG Hồ ngọc Cẩn.
    Thân Kính.

    • Builan says:

      Gần 4 năm ở Rạch Giá Kiên Giang
      Dấu chân DLO gần như in khắp cả
      48 năm qua rồi , nhớ nhớ quên quên
      Đúng là không có Vinh Thanh LONG
      Nhớ mơ hồ_ có VĨNH THANH VÂN !!!
      Quê hương
      ANH HÙNG HỒ NGỌC CẨN
      Xin KÍNH CẨN nghiêng mình !!!

      Hường-Dung làm ơn cho một chút gì gơị nhớ !
      Vinh thanh VẬN nằm trong quận nào ???
      Hà Tiên ?
      Kiên Bình- Giồng Riềng Bến Nhứt Minh Lương ??????
      Kiên An – kinh ba
      Kiên Thành Rạch soỉ
      Kiên Tân Tân Hiệp Kinh B
      Kiên Lương (công trường xi mang Hà Tiên- Dương Hoà- Nuí Trầu.. )
      Kiên Sơn….. Tri Tôn .Ba Hòn ( Hòn Me , Hòn Đất Hòn sóc)
      Kiên… ??
      _ Suýt là con rễ KIÊN GIANG chứ chẳng phaỉ chơi !!
      Hởi “người muôn năm cũ (Cô H con bà chủ cây xăng Minh Lương) hồn bây giờ ở đâu?” WOW !

  7. Nguyễn Trọng Dân says:

    Đọc lên mà chảy nước mắt.
    Đọc tới đâu khóc tới đó …chử nghĩa gì trôi tuốt luốt , tay run…!

  8. Tommy Ho says:

    Đọc qua bài viết của tác gỉa Giao Chỉ, thật vô cùng cảm động. Những người lính, những người Sỉ Quan QLVNCH xem việc nhà, việc vợ con nhẹ như lông chim mao. Việc Tổ Quốc, Dân Tộc như một traćh nhiệm Thiêng liêng và cao qúi. Thật trân trọng vô cùng Khâm Phục những vị Sỉ Quang Hào Hùng, bất khuất trước Quân Thù. Xin thành tâm gởi nén Hương Lòng Dâng lên vị cố Đại Tá HỒ NGỌC CẨN đả vị Quốc vong thân, Lịch sử hào hùng luôn được khắc ghi lại ngàn đời sau. Thật khâm phục hơn nữa có vị Phu Thê thật tuyệt vời, tôn thờ chồng trong mọi hoàn cảnh nghiệt ngã của cuộc đời này. Kính chúc Bác gái trong những ngày còn lại bên đứa con Trai, cùng những đứa cháu thương yêu của Bác thật dồi dào sức khỏe và hằng gặp nhiều may mắn trong cuộc sống nơi xứ người nhe Bác. Kính Bác.

  9. vohoan says:

    Câu chuyện thật cảm động không biết diển tả làm sau cho hết bởi vì tôi củng là lính củng đi vượt biên, đả qua nhửng chặn đường chong gai rách nát…

  10. lethan says:

    Đại tá Hồ Ngọc Cẩn xứng đáng là “Đứa Con Yêu” của Tổ Quốc Việt nam, là người lính trung thành với tôn chỉ ” Tổ quốc, Danh dự, Trách nhiệm” của quân lực Việt Nam Cộng Hoà ,

    Tính đến năm 1970 thì trung tá Hồ Ngọc Cẩn là chiến sĩ được tưởng thưởng nhiều huy chương nhất của quân lực Việt Nam Cộng Hòa, với 78 chiếc gồm 1 Đệ Tứ Đẳng Bảo Quốc Huân Chương, 25 Anh Dũng Bội Tinh với Nhành Dương Liễu, 45 Anh Dũng Bội Tinh với các loại ngôi sao, 3 Chiến Thương Bội Tinh và 4 Huy Chương của Hoa Kỳ.

    Năm 1972, sau trận An Lộc, Ông được vinh thăng đại tá đặc cách tại mặt trận, và năm 1973, được bổ nhiệm giữ chức tỉnh trưởng kiêm tiểu khu trưởng tiểu khu Chương Thiện . Chương Thiện, một tỉnh có địa hình phức tạp nhất vùng đồng lầy Miền Tây, với cái gai nhọn nhức nhối mật khu U Minh Thượng, từ đó quân Bắc Việt và Việt Cộng phóng ra những cuộc đánh phá lớn, uy hiếp các quận xã hẻo lánh. Khi đó, ông mới có 35 tuổi, là vị tỉnh trưởng trẻ tuổi nhất của Việt Nam Cộng Hòa.

    Bà Nguyễn Thị Cảnh đứng vững vàng trong phẩm giá Người Vợ Miền Nam. Vị phu nhân của đại tá Hồ Ngọc Cẩn rất xứng đáng được người dân kính trọng .

Leave a Reply to Builan