Xử công khai – Nhà cầm quyền tự tát vào mặt mình
Trước phiên tòa công khai xử luật sư Lê Quốc Quân (LQQ) với cáo buộc trốn thuế, chính quyền địa phương đã có những động thái ngăn cản tôi đi xem xử vụ này, bằng việc gửi giấy mời làm việc không ghi rõ nội dung, sau đó trực tiếp vào nhà tôi để yêu cầu tôi không đi xem xử án. Không chỉ riêng mình tôi, nhiều bạn lên mạng phàn nàn, rằng họ bị các đoàn thể ở khu phố đến nhà quấy rầy, yêu cầu không đi xem xử LQQ.
Đương nhiên tôi từ chối, xác định quyền của mình, cũng như sẵn sàng chịu trách nhiệm trước pháp luật về mọi hành vi của bản thân.
Lần này họ không chặn tôi ngay tại cửa nhà như những lần trước, mỗi khi tôi đi biểu tình, hay chỉ là quan sát một cuộc dã ngoại, giao lưu về quyền con người (được tổ chức tại công viên Nghĩa Đô), nhưng họ cử an ninh đi theo tôi, ngay khi tôi rời khỏi nhà sáng nay.
Tôi biết bà con giáo dân ở giáo xứ Thái Hà sẽ đi xem xử án để ủng hộ LQQ, nên tôi đến để quan sát và chứng kiến tinh thần hiệp thông của người công giáo như thế nào.
Quả thực với chính quyền này, không thể biết giới hạn của họ đến đâu. Tránh trường hợp bị kẹt cùng bà con giáo dân, nếu bị chặn không cho mọi người ra khỏi nhà thờ, tôi đứng ngoài đường Nguyễn Lương Bằng, để quan sát bà con xuất phát như thế nào.
Sau buổi lễ sớm, chưa đến 7 giờ sáng bà con đã ra đến ngoài đường. Họ đi hàng một trên vỉa hè phố Nguyễn Lương Bằng, trên tay mỗi người đều cầm một lá vạn tuế. Tôi đi phía trước đoàn để chụp ảnh, và để có thể quan sát được toàn cảnh.
Đến đầu đường Nguyễn Lương Bằng, đoàn người rẽ vào đường Xã Đàn. Họ nhắc nhau đi thành hàng một, một vài người vừa đi vừa hát kinh Hòa Bình: “Lạy Chúa, xin hãy dùng con như khí cụ bình an của Chúa. Ðể con đem yêu thương vào nơi oán thù. Ðem thứ tha vào nơi lăng nhục. Ðem an hoà vào nơi tranh chấp. Ðem chân lý vào chốn lỗi lầm”
Dù tất tả chạy ngược xuôi bên cạnh đoàn người, những lời cầu nguyện thiết tha vẫn len lỏi vào tâm trí tôi, khiến tôi không khỏi ngạc nhiên và cảm phục về đức tin mãnh liệt của người công giáo, ngay cả khi họ bị đàn áp suốt mấy chục năm ròng, mặc dù chiến tranh kết thúc đã rất lâu trên mảnh đất này.
Mới vào đường Xã Đàn một đoạn, xe cảnh sát đã bắt đầu vè vè xuất hiện, yêu cầu bà con giải tán, không tụ tập đông người trên vỉa hè!!! Trong khi loa liên tục nhắc nhở, yêu cầu giải tán, tay công an gọi loa thỉnh thoảng cũng ngắc ngứ vì không biết yêu cầu như thế nào, khi người dân đang đi bộ (hàng một) trên vỉa hè. Liệu có một đất nước nào trên thế giới, lại có luật cấm người đi bộ trên vỉa hè không?
Những chốt công an lẻ tẻ xuất hiện vô số trên đường, nhưng việc ngăn chặn đoàn người là không khả thi, nên họ cứ lẽo đẽo đi theo đoàn, bất chấp chính họ đang cản trở giao thông vì đi dưới lòng đường. Mấy tay an ninh đi theo tôi ngang nhiên đi xe máy ngược chiều để có thể bám sát tôi. Một tay còn chả thèm đội mũ bảo hiểm. Vậy mà xe ô tô của cảnh sát chạy ngay phía sau không hề có ý kiến gì.
Đến đường Lê Duẩn, đoàn người đi sang vỉa hè công viên. Nhưng có người nghe được cảnh sát chỉ đạo tìm cách ép bà con vào công viên, vậy là họ lại bảo nhau đi sang bên kia đường, men theo lan can đường sắt. Đến gần đường Trần Nhân Tông, đoàn người rẽ sang bên kia đường để đi về phía tòa án. Nhưng chờ sẵn họ ở đây là một lực lượng hùng hậu, bao gồm cảnh sát cơ động, cảnh sát áo xanh và an ninh trong trang phục trật tự đeo băng đỏ (tôi thực sự căm ghét lực lượng đep băng đỏ này vì sự hung hãn của họ).
Dòng người đang chảy, lập tức bị dồn cục lại vì bị chặn đầu. Khi những người đi sau tỏa ra, tìm cách vượt lên trên, lập tức tất cả các lực lượng chặn đường bèn dàn hàng ngang, che kín toàn bộ chiều rộng mặt đường Lê Duẩn. Vì vậy, không chỉ người đi bộ mà toàn bộ các phương tiện đang tham gia giao thông trên đường Lê Duẩn cũng bị chặn đứng theo.
Gần một tiếng trôi qua, tình trạng trên vẫn không có dấu hiệu chuyển biến. Tôi đã nhanh chân vượt qua hàng rào trật tự, ngay khi đoàn người mới bắt đầu bị chặn. Đứng phía sau lưng mấy lớp hàng rào người (an ninh, cảnh sát áo xanh, cảnh sát cơ động), tôi nhìn cảnh tượng trên mà ngao ngán lắc đầu, không thể hiểu nổi cái gì chứa bên trong đầu của những kẻ ra cái lệnh kỳ cục này. Tôi lựa thế khi có đông người dân đang tò mò đứng xem, đang thi nhau giơ điện thoại lên quay, chụp, tôi cũng giơ máy ảnh lên chụp vội mấy kiểu. Lập tức tôi nhận ra nhiều ánh mắt chĩa vào tôi, những cái nháy nhau thì thầm đáng ngờ. Tôi lùi vào trong cửa một hàng bán điện thoại, tháo thẻ nhớ, cất máy cảnh vào túi.
Cảnh sát và an ninh bắt đầu xua đuổi tất cả người dân ra khỏi khu vực phong tỏa. Chủ cửa hàng đóng cửa kính lại. 3 cậu an ninh đi theo tôi đứng án ngữ ngay phía ngoài cửa. Mặc dầu vậy, những kẻ lượn lờ ngoài kia trong mọi sắc phục vẫn liếc vào cửa hàng. Tôi đã tính cả đến nước gửi chủ cửa hàng cất hộ thẻ nhớ. Mấy cậu an ninh canh tôi cũng bị đuổi vài lần. Chỉ sau khi họ lắc đầu, hất hàm tặc lưỡi, rồi thì thầm vài câu mới được bỏ qua.
Đứng trong cửa hàng nhìn ra, tôi thấy bà con hết ngồi xuống lại đứng lên. Hết hô phản đối lại hát kinh Hòa Bình. Vài lần chắc do phía sau thúc lên, đoàn người lại ồ lên, tìm cách vượt vòng vây. Đám trật tự choãi chân trèo , được cả cảnh sát áo xanh hỗ trợ, ra sức xô đẩy bà con bật trở lại.
Nhìn cảnh đó, tôi cay đắng nghĩ thầm, tại sao đám đông hàng trăm người lại có thể dễ dàng bị khuất phục chỉ bởi một hàng rào người mong manh thế kia. Cảnh này khiến tôi nhớ đến bộ phim hoạt hình Lion King, khi chúa sơn lâm bị cả đàn trâu rừng (hoặc linh dương) dẫm chết khi cố cứu con trai.
Không chỉ trong phim hoạt hình, trong thế giới động vật cũng có chuyện một đàn trâu rừng đã đánh đuổi tan tác cả bầy sư tử.
http://www.youtube.com/watch?v=74cXjWV55Uc
Thế mới biết làm người trên đất nước này, còn cay đắng hơn cả loài thú hoang. Có những điều con người không thể học được từ loài thú kia.
Phạm vi phong tỏa rất rộng. Ngay cả khi một nhánh ồ lên, thoát được qua hàng rào người, ào qua trước cửa hiệu tôi đang đứng, tôi lập tức đẩy cửa len ra, mặc cho mấy tay an ninh cố sức lấy lưng đẩy tôi lại. Tuy nhiên bà con không đi quá được vài chục mét, vì còn nhiều lớp cảnh sát các loại đứng dăng hàng, đón lõng cả quãng đầu đường Trần Nhân Tông, kéo dài cho đến tận cổng công viên. Tôi cảm thấy không hề an toàn, trước cái nhìn rất ám muội của những kẻ mặc thường phục đang lượn lờ xung quanh. Điều cần thiết bây giờ là phải đưa được hình ảnh lên mạng, để mọi người có thể biết được những gì đang xảy ra ở đây. Vậy nên tôi hỏi tay an ninh đang lẵng nhẵng theo tôi xem cậu ta có về không. Khỏi phải nói ku cậu mừng thế nào khi tôi đồng ý đi về, nên vội quay lại lấy xe ngay. Ngay cả khi bọn họ đèo tôi ra khỏi khu vực phong tỏa, cũng hai lần xe bị chặn lại. Tuy nhiên cùng ngành nên họ hiểu nhau rất nhanh, và để cho hai cậu an ninh chở tôi qua an toàn. Mặc dù tôi và tay an ninh đi xe máy bên cạnh không đội mũ bảo hiểm, nhưng suốt dọc đường chẳng có ma nào tuýt còi cả.
Dọc đường tôi tranh thủ phỏng vấn cậu an ninh đèo tôi, xem cậu ta nghĩ gì về những cảnh mà cả tôi và cậu ta nhìn thấy suốt từ sáng tới giờ? Ai mới là người gây ách tắc giao thông? Nếu các cậu là lãnh đạo, thì các cậu giải quyết vấn đề này thế nào? Liệu nếu để bà con giáo dân bình an đến được cửa tòa, họ có thể làm được gì ngoài việc đứng trên vỉa hè hát kinh Hòa Bình, hô mấy câu đòi tự do cho người anh em của họ?
Cậu an ninh này có vẻ hiền, chỉ bảo: khó nói lắm cô ơi!
Cậu bên cạnh (trước đó rất lì lợm, ban nãy còn lấy lưng chặn tôi không cho ra khỏi cửa hàng, và chỉ hớn hở khi tôi đồng ý đi về) thì bảo xin số điện thoại, bảo để lần sau có đi những vụ thế này thì cứ gọi họ chở đi, mà tốt nhất là đừng đi đâu, cứ ở nhà cho khỏe.
Tôi bảo sao lại có lối sống ích kỷ thế được? Nếu chỉ biết có mình, khi mình gặp nạn sẽ chẳng có ai thèm ở bên mình đâu cháu ạ. Với lại, cuộc sống cần người phản ánh mọi chuyện xảy ra trong xã hội, chẳng khác gì cần công an đâu. Cô không là nhà báo, nhưng hay gặp chuyện bất bình thì chẳng tha lên tiếng. Mà muốn biết thì phải đi mới biết được chứ?
Biết là quan thầy các cậu cũng chả dám nói, nhưng vẫn cứ phải hỏi.
Mạng faceboock tràn ngập thông tin về những gì xảy ra quanh phiên tòa xử LQQ. Tâm lý chung của cư dân mạng là cực kỳ phẫn nộ. Mãi hơn 9 giờ, vợ và chú ruột LQQ mới vào được tòa. Nhiều người bạn gọi điện hỏi tôi sao không thấy ai ở quanh khu vực xử án? Tôi đáp, tất cả bị chặn hết ở đây rồi. Có lẽ cho dù người đi dự không chỉ tập hợp ở một nơi như thế này mà là nhiều nơi, thì với cách thức này, cũng sẽ chẳng có ai bén mảng được đến cổng công đường. Không một ai trong chính quyền này có thể trả lời được câu hỏi:
- Thế nào là một phiên tòa xử công khai?
- Thế nào là một phiên tòa ô nhục?
Tôi có cảm tưởng là nhà cầm quyền đang tự tát vào mặt mình, trước dư luận trong và ngoài nước qua những hình ảnh đáng xấu hổ ngày hôm nay. Nó thể hiện sự bất lực của một nhà nước yếu kém về mọi mặt. Mặc dù hôm nay không có màn bắt bớ người, nhà cầm quyền không huy động xe buýt để chở người bị bắt. Nhưng cái sáng kiến giăng ngang đường để chặn một đoàn người đi hàng một, khiến cả một tuyến đường bị ách tắc thì đó quả là tối kiến, khó mà chấp nhận nổi.
Không ít người (có nghĩa là rất nhiều người) hiểu đằng sau bản án đó là động cơ khác. Ông Brad Adams, giám đốc Châu Á của HRW, nói trong thông cáo đăng tải trên trang web của tổ chức này, rằng: “Chính phủ Việt Nam lo ngại về vị thế của mình trong xã hội đến nỗi phải tìm đủ cách để bịt miệng và cầm tù hết nhà bất đồng chính kiến này đến nhà bât đồng chính kiến khác.”
Facebook Đặng Phương Bích
“Xử công khai – Nhà cầm quyền tự tát vào mặt mình”… tát vào mặt thì còn nhẹ qúa, cái gọi là “Đảng Cộng Sản Viện Nam gian manh” đã nhổ rồi lại liếm bao nhiêu lần, nhiều khi ủy viên chính trị này ‘i…” ngay vào mặt ủy viên bộ chính trị kia nữa!!!!
Gian manh, lật lọng, khủng bố, dối trá, tàn bạo, phá hoại, vô lương tâm, … là BẢN CHẤT của Việt Cộng nói riêng và Cộng Sản nói chung.
Vụ xử LQQ trốn thuế cực kỳ hay! Vấn đề này thì bố của rận cũng phải bó tay. Tội trốn thuế là tội nặng đối với các nước phát triển như Mỹ và Châu âu. Phải có những chiêu như thế này thì đám rận nó mới trắng mắt ra và tự hỏi tại sao thần tượng của mình (nhà rận chủ) lại là một tên trốn thuế nhỉ?! Trong khi chúng kéo nhau đi ủng hộ tên LQQ thì biết bao gia đình bà con cùng dòng máu của chúng phải chịu cảnh chết chóc, mất mát, thiếu thốn đủ điều do cơn bão số 10 gây ra ở Miền trung. Xin hỏi bọn rận: “Chúng bay đang bênh vực ai, bênh vực cái gì? Phải chăng chúng bay là một lũ phản nước, hại dân?”.
Loạn ngôn
Chó đâu có sủa lỗ không
Không thằng CAM, cũng thằng dư luận viên
Chuyên Chính Du Đảng
Cộng sản ngày nay không còn lý tưởng
Lý tưởng hão huyền thuở Mac Engels
Khi thiên đường ảo đi hoài không tới
Mà còn thụt lùi về buổi sơ khai.
Vì thế cho nên đảng vừa đổi xác
Thoát xác cáo chồn, nhập xác tà ma
Công khai nhìn nhận ta là đảng cướp
Một đảng cướp ngày chẳng khác ma phi a.
Cái chuyên chính xưa gọi là vô sản
Không còn lý do tồn tại hôm nay
Đã được đổi thành chuyên chính du đảng
Khi đảng ta thành cái đảng cướp ngày.
Một đảng cướp ngày nắm quyền trị nước
Thì luật pháp là luật của rừng xanh
Thì chính sách là đàn áp khủng bố
Mục đích nhằm vào khuất phục người dân.
Từ đó ra đời chuyên chính du đảng
Công cụ của một chính quyền lưu manh
Gồm dân anh chị, đâm thuê chém mướn
Dưới quyền điều động của bọn công an.
Đối với bọn này người dân cần phải
Đoàn kết, kiên gan, không hề sợ hãi
Một người gục xuống, trăm người vùng lên
Trăm người gục ngả, triệu người đứng dậy.
Bọn chúng hung hăng mà lòng khiếp hãi
Không biết phận mình rồi sẽ ra sao
Khi cơn sóng thần nhân dân nổi dậy
Dìm đảng bạo quyền xuống đáy vực sâu.
http://fdfvn.wordpress.com
Mọi người biết toàn dân ta đều biết
Lũ mèo mả gà đồng đang động điên
Cùng cả lũ cơ hội khát cường quyền
Bầy khuyển điên tham tàn hiếu chiến
Ai cũng thấy lũ sài lang cầm thú
Điên cuồng thay đêm tối ngồi tru
Như chó dại dồn vào bờ dậu
Nhe răng độc bọt mép xùi xùi
Ai cũng rõ toàn dân ta đều rõ
Chúng là ai?- là bọn vô lương
Cả đời chúng sống lang sống chạ
Chỉ chực chờ tắm máu quê hương
Ai cũng chống toàn dân ta quyết đánh
Đập tan đầu bọn bán nước cầu vinh
Bắt cho sạch lũ việt gian phản động
Núp chiêu bài dân chủ phá đời xinh
Ai cũng thích toàn dân ta hạnh phúc
Sống bình yên, tắm nắng hòa bình
Chăm chắm làm ăn vun mầm hạnh phúc
Cùng nắm tay gìn giữ quê mình
Mọi người nhủ và lòng tôi cũng nhủ
Mãi trong ta sãng mãi VỊ CHA GIÀ
Mãi trong ta không quên bài học cũ
Không chút lơ là với lũ tàn ngu
Từ bình minh rực sáng chiến khu
Đến se tăng húc tung dinh độc lập
Đoàn cháu con tiến lên lớp lớp
Đảng chỉ đường- đời mãi mãi hơn
CON NGƯỜI chống lại QUỶ VÀ SÚC VẬT Việt cộng – Đỗ Vũ Kỷ Hà
Hôm nay em muốn nói với anh về chuyện đất nước mình….
Những con thú dữ mang bộ mặt con người….
Loài Quỷ Đỏ còn khủng khiếp hơn loài ác quỷ
Những con yêu râu xanh mặc complet, cavat
Những con quỷ hút máu người đeo trên ngực huy chương
Những kẻ tội đồ được “tổ quốc ghi công”
Kẻ gây họa diêt chủng được thành anh hùng vĩ đại
Và….
Người yêu nước biến thành phạm tội
Bênh vực những người yếu đuối
bị cướp nhà cửa, ruộng đất, mồ mả cha ông
trở thành kẻ “phá rối an ninh…”
Ôi những loài ác quỷ không tim….
Chúng tắm mình trong Biển Đông ngập máu ngư dân
Chúng dự tiệc reo hò…khi biến nhà cửa ruộng vườn của nông dân thành sân golf, biệt thự….
Chúng là những con người mang bộ mặt của loài ác thú
Và ghê tởm hơn: vì chúng xảo quyệt, gian manh…
Chúng quỳ gối, hèn nhát, cúi đầu, khom lưng trước bọn Tàu phù cướp nước
Chúng là bọn câm
không dám mở miệng với bọn xâm lăng….
Chúng là bọn mù
vì chúng chẳng thể nào nhìn thấy sự phẫn nộ của toàn dân
Chúng là bọn điếc
vì chúng chẳng thể nghe được tiếng kêu vang trời dậy đất….
Ta phải cất tiếng gào lên
Hãy trả cho ta quyền làm người…
Đã đến lúc bọn Cộng nô đền tội…
Nơi biên thùy bao nhiêu nghìn thước đất đem dâng
Ôi..Bản giốc, Chi lăng….
Đâu, nước Việt nam oai hùng liên một giải
Từ Ải Nam quan đến mũi Cà mau
Ôi, biển Đông….
Tại sao vật vờ xác ngư dân…hồn bay vất vưởng
Trường sa, Hoàng sa..sóng ngàn gào thét nhỏ máu đau thương…
Ôi, rừng núi Tây nguyên…
Quặng bauxite đỏ ngầu máu và nước mắt
Anh ơi…
Hãy kể em nghe…những chuyện của hôm nay,
Hãy vạch mặt, chỉ tên cả một tập đoàn bán nước
Đứng đầu là tên Hồ chi Minh…vẫn còn cái xác
Thúi rữa, chưa chịu đem chôn
Hãy dựng cổ nó lên
Vì nó đã đến ngày đền tội.
Vì những tên cầm đầu đã đến ngày xám hối…
80 triệu người dân
Cùng một nhịp đập con tim…
80 triệu cánh tay…
Cùng lật đổ bạo quyền
Phải trả lại cho chúng ta…
Trang sử của cha ông 4000 năm văn hiến
Vua Hùng Mắng Hồ Tặc
Đứa nào ngồi đó trước đền ta
Có phải là thằng Hồ gian tà
Đến mượn danh ta mà lừa phỉnh
Chém mướn, đâm thuê, bán nước nhà.
Tổ quốc từ ngày ta dựng lên
Anh hùng, hào kiệt biết bao phen
Đã làm rạng rỡ hồn sông núi
Duy chỉ mi làm nước đảo điên.
Ai bảo mi đi rước Cộng tà
Sang chầu quốc tế Mạc tư Khoa
Đem chi chủ nghĩa hoang đường ấy
Về úp lên đầu con cháu ta.
Ai bảo mi làm lính đánh thuê
Cho bầy Xô viết lẫn Trung huê
Quên đi cái kẻ thù truyền kiếp
Nghìn năm lệ thuộc khổ ê chề.
Ai bảo mi bày trò ruộng đất
Giết oan hàng chục vạn sinh linh
Hận thù tiêu tán hồn dân tộc
Giai cấp ly tan những mối tình.
Ai bảo mi còn gây chiến chinh
Miền Nam dân chủ sống an bình
Tự do, hạnh phúc, và no ấm
Đâu cần giải phóng của âm binh.
Ai bảo mi còn lập đảng ma
Gồm toàn nghiệp chướng với oan gia
Con rơi, con rớt, vô thừa nhận
Thiến chó, đâm heo, đám mã tà.
Đảng ấy bây giờ là hoạ nước
Khôn hồn mi hãy dẹp ngay đi
Nếu không đừng trách ta nghiêm khắc
Ba đời con cháu sẽ tru di.
http://fdfvn.wordpress.com
Đền Hùng là chốn linh thiêng
Ngàn năm hương khói khí thiêng quyện về
Ngàn năm vang vọng câu thề
Câu thề giữ nước, quân dân cùng thề
Giang sơn bờ cõi Vua Hùng
Ngày nay Bác cháu ta cùng Nhân Dân
Thề rằng đánh bại ngoại xâm
Thề rằng tiêu diệt việt gian bạo tàn
Khí thiêng ghi nhận lời thề
Cháu con dũng mãnh tung hoành diệt gian
Nước non rầm rập lên đường
Nghe theo lời Bác vang ca quân hành
Diệt gian đánh Pháp trăm miền
Lập khu giải phóng, lập miền tiến công
Nay khu Bốn mai Điện Biên
Đâu đâu cũng thấy khí thiêng Vua Hùng
Khúc ca đoàn kết đại đoàn
Bác luôn vun đắp cho đời nở hoa
Ngày mai thống nhất nước nhà
Bác cười đôi mắt cha già hiền sao
Nhưng ngụy quyền cam tâm bán nước
Rước ngoại bàng tàn sát dân lành
Máy chém lê khắp miền nam
Giết sạch đốtt sạch tan hoang giống nòi
Nay tố cộng, mai kia diệt cộng
Dồn dân ta lập ấp nhốt dân
Tội này ngàn thủa không tha
Ác này có đất nào dung ác này
Dù đốt cháy cả dải trường sơn
Lời Bác gọi toàn dân đáp : Có
Con cháu Vua Hùng xứng danh Phù Đổng
Lại lên đường rực lửa trời Đông
Rồi Ấp bắc, rồi Vạn tường, Bình giã
Rồi Khe sanh, rồi đường Chín Nam lào
Trận Phước long, trận Tây nguyên, Đà nẵng
Sài gòn xôn sao cờ đỏ bay cao
Chuyện Bác, chuyện Vua Hùng là thế
Rất anh minh đời nối tiếp đời
Xưa các Vua Hùng dày công dựng nước
Giữ nước ngày nay- bác cháu ta
Lời Cha Lạc Long Quân
Ngày con nở ra từ trăm quả trứng
Một nửa theo cha ra biển dọc sông Hồng
Một nửa kia theo mẹ trở lên nguồn
Nhưng tất cả đều là nòi giống Việt.
Tại sao các con tương tàn cốt nhục?
Mượn khí giới người chém giết lẫn nhau
Đứa xâm lăng ỷ thế bọn Nga Tàu
Đứa tự vệ cậy nhờ phe dân chủ,
Từ cao xanh cha đã nhìn thấy rõ
Cuộc chiến này quả thật vô lương!
Do quỷ ma dắt lối dẫn đường
Đưa dân tộc ta vào lò sinh sát.
Cha cũng biết trăm điều do cái đảng
Lũ vượn người hang Bắc Bó chui ra
Mà quan thầy quốc tế Mạc tư Khoa
Giao phó cho thằng giặc Hồ quản lý.
Cái đảng này là đầu dây gốc rễ
Cho oan khiên nghiệp chướng của toàn dân
Tổ quốc ta tồn tại bốn nghìn năm
Vẫn oanh liệt đâu cần chi có đảng.
Cái đảng ấy càng ngày càng quái đản
Tới thời kỳ thành căn bịnh ung thư
Ăn tới tim gan, nhiễm tận tế bào
Hết thuốc chửa, ngoại trừ dao giải phẩu.
Các con hãy quyết tâm và can đãm
Cầm con dao tự cắt bướu ung thư
Sẽ đớn đau, sẽ mất máu, nhưng rồi
Sẽ lành mạnh, sống một đời xứng đáng.
Hơn là kéo dài cuộc đời bệnh hoạn
Và kiếp người tủi nhục của hôm nay
Cha cùng mẹ Âu Cơ trông ngóng từng ngày
Và cầu nguyện cho con mau bình phục.
http://fdfvn.wordpress.com
Ngàn năm con cháu Lạc Hồng
Ngàn năm giòng giống con rồng cháu Tiên
Ngàn năm hai chữ Thánh Hiền
Ngàn năm nước Viêt viết lên sử vàng
Việt Nam ơi thật diệu kỳ
Bão giông vùi đập không suy tấc lòng
Bao năm giặc cướp máu ròng
Thiên nga vẫn sống giữ trời Việt Nam
Cao xanh trời lộng gió ngàn
Cháu con vua Lạc vẫn vươn sức Rồng
Ngàn xưa cho đến ngàn sau
Trung trinh một dạ, một lòng bên nhau
Khi đất nước họa sống –còn
Hết Pháp lại Mỹ ngông cuồng tới đây
Lại thêm một lũ bầy hầy
Giết dân bán nước phanh thây đồng bào
Miền Nam ngùn ngụt trái oan
Trẻ em cũng giết người già cũng giam
Những bè những lũ tham lam
Hết Diệm- Kỳ lại Thiệu nhiều gian manh
Miền Bắc thao thức đêm trường
Đáp miền Nam gọi lên đường tiến quân
Trường sơn điệp điệp trùng trùng
Vang lời kêu gọi vang câu quân hành
Đảng tiên phong lại dẫn đường
Bác hồ vẫn thức, thức cùng miền Nam
Đánh cho mỹ cút ngụy nhào
Đánh cho chúng biết Việt nam thế nào
Giặc tan bỏ chạy nháo nhào
Quân chạy tướng chạy ê hề đảo điên
Tổng thống cũng chạy mất quần
Mất vàng, mất ghế vẫn ngồi trong dinh
Ngàn năm Đảng – Bác huy hoàng
Ngàn năm sáng chói con rồng cháu tiên
Ngàn năm rực rỡ đất này
Ngàn năm vùi xác chôn thây quân thù
Lời Mẹ Âu Cơ
Ngày xưa mẹ sinh ra trăm trứng
Nở thành con, trăm đứa, giống Rồng Tiên
Một nửa theo cha xuống biển, lập bình nguyên
Một nửa theo mẹ lên non, khai hoang làm rẫy.
Bốn nghìn năm dựng xây và tồn tại
Bốn nghìn năm giữ nước thật kiêu hùng
Lúc thịnh lúc suy, khi nhược khi cường
Nòi giống Việt không bao giờ khuất phục.
Nhưng hôm nay mẹ tủi buồn chua xót
Những người con đã phản phúc vong ân
Chúng chỉ biết Lê Nin và Các Mác
Quên Hùng Vương quốc tổ Lạc Long Quân.
Mới hôm qua mẹ lòng đau ruột cắt
Nhìn các con trong cuộc chiến tương tàn
Đứa Miền Bắc, cho mưu đồ quốc tế
Đứa Miền Nam, vì dân chủ tự do.
Con có biết? mẹ ngày đêm thầm khóc
Vì non sông gấm vóc mãi điêu tàn
Kẻ ngoại thù đang cướp phá giang san
Các con vẫn điềm nhiên nhìn nước mất.
Con có biết? mẹ càng thêm phẫn uất
Vì các con đi nhận giặc làm cha
Nỡ đang tâm bán đứng mảnh sơn hà
Cho giặc Hán, kẻ thù nhà truyền kiếp.
Mẹ trót lỡ sinh thằng con chướng nghiệp
Thằng họ Hồ lộn kiếp đã đầu thai!
Chia rẽ anh em, phá nát cơ đồ
Gây hậu quả kinh hoàng và dai dẳng.
Hậu quả ấy giờ đây là cái đảng
Đang bạo tàn, trơ trẽn, bám quyền uy
Mặc quê hương cùng kiệt mức suy vi
Mặc dân tộc đứng trên bờ vực thẳm.
Hỡi lũ con đang lạc loài chìm đắm
Nếu các con thương mẹ hãy quay về
Bỏ liềm búa, buông con dao đồ tể
Mẹ vẫn chờ, đứng khóc, giữa trời quê.
http://fdfvn.wordpress.com
Để xem những qúi ông như DTQ,một người được xem là ĐB của tỉnh Đồng Nai có còn biết cái sự nhục.Khi nào ông Dương Trung Quốc vứt bỏ cái thẻ Đảng khốn nạn này thì khi đó người ta mới tin những gì ông ta nói trong QH.
Cám ơn cô Phương Bích . Tôi đang ở xa VN lắm nhưng đọc bài viết của cô , tôi có cảm tưởng vừa cùng với cô đi xem phiên tòa ” công khai ” xử Luật Sư Lê quốc Quân . Những thái thú Việt vẫn đang tiếp tục đào hố để tự chôn họ .
“Nhà cầm quyền tự tát vào mặt mình” – Tác giả Phương Bích- Trích
Hồ chí Minh : ”Tự do cho đồng bào tôi, độc lập cho Tổ quốc tôi, đấy là tất cả những điều tôi muốn, đấy là tất cả những điều tôi hiểu”.Với bản án Lê Quốc Quân, bè lũ nguỵ quyền Việt cộng chúng đã ị…vào mõm của Bác Hồ chúng nó.
Phiên tòa xử Le quốc Quân là Công khai.Nhà nước đả tuyên bố như thế với Đồng bào và Thế giới. Xử CÔNG KHAI mà không cho mọi người được Tự do tham dự, thế là nghĩa làm sao?? Đúng là CS !