WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Võ Nguyên Giáp: Nhất tướng công thành vạn cốt khô

giap ho dong chinhThông tin tướng Giáp qua đời tại Hà Nội vào hồi 18 giờ ngày 04 tháng 10 vừa qua, chẳng khiến ai phải ngạc nhiên, bởi so với các lãnh tụ khác của cộng sản Việt Nam thì Giáp thuộc hàng đa thọ, mà theo các cụ thâm nho nhày xưa thì “đa thọ, đa nhục”.

Nhiều người dân Bắc Việt đã bày tỏ lòng tiếc thương đối với tướng Giáp khi được tin ông qua đời, bởi họ từng được nhồi sọ rằng Giáp là một trong những danh tướng không chỉ của Việt Nam mà là của thế giới. Cũng phải thừa nhận rằng người dân bắc Kỳ hầu hết đều có long kính trọng đặc biệt đối với tướng Giáp, mặc dù cũng không ít trong số đó đã nhận diện được bộ mặt thật của Hồ Chí Minh, một lãnh tụ tối cao của cộng sản Việt Nam, từng được đảng cộng sản nặn thành thần, thành thánh, bởi họ chỉ nhìn thấy vào những thập kỷ cuối đời, tướng giáp sống trong hèn nhục và an phận sau khi bị Lê Duẫn và tập đoàn cộng sản Hà Nội trói tay từ năm 1983, khi từ một bộ trưởng Quốc Phòng, một tổng tư lệnh tối cao của quân đội, và là một phó thủ tướng, phó chủ tịch Hội Đồng Bộ trưởng, Giáp được Duẫn giao cho chức vụ chủ tịch Ủy Ban Dân Số và Kế Hoạch Hóa Gia Đình, chuyên vận động chị em phụ nữ đặt vòng ngừa thai, và quá nổi tiếng với chức vụ cao cả này, đến nỗi ở Hà Nội và nhiều tỉnh thành ở phía Bắc từng xuất hiện nhiều câu hò vè ví von để ngâm vịnh về danh tướng Võ Nguyên Giáp mà hầu như tất cả mọi người, mọi giới, ai ai cùng thuộc nằm lòng, đại loại như:

Xưa làm Bộ Trưởng Quốc Phòng
Nay làm Bộ Trưởng đặt vòng ngừa thai

Hoặc:

Cu Hồ nằm ở trong lăng,
Nhiều hôm “Cu” bỗng nghiến răng, giật mình
Rằng giờ chúng nó linh tinh
Tuổi tên của mình, chúng ném xuống ao
Ao nào cho có ra ao
Cái tròn cái méo, cái nào cũng sâu
Hỏi rằng Tướng Giáp đi đâu
Dạ thưa Tướng Giáp … lo khâu đặt vòng

Ngày xưa, Đại Tướng cầm quân
Ngày nay, Đại Tướng cầm quần chị em
Ngày xưa Đại Tướng công đồn
Ngày nay Đại Tướng công L … chị em.

Sự an phận thủ thường của tướng Giáp là một trong những lý do khiến nhân dân bắc Kỳ và ngay cả nhân sỹ trí thữ ngoài đó vẫn giữ lòng kính trọng đối với ông, và ở một chừng mực nào đó thì tướng Giáp cũng được xem là “tướng sạch” ít tham nhũng hơn các tướng lãnh khác của cộng sản Việt Nam – Và, một điểm nữa cũng nhờ đó mà người dân Bắc Kỳ vẫn dành sự quý trọng đối với ông, là cái xuất thân mô phạm của Giáp khi ông từng là giáo sư sử học ở trường Bưởi, tức là một con người có được ăn học, chứ không giống như những tên hoạn lợn, phu hỏa xa, phu đồn điền cao su hay chăn bò, chăn trâu khác trong Bộ Chính Trị.

Nhưng hầu hết họ hoặc không nhớ hoặc không biết rằng Võ Nguyên Giáp cũng là một trong những tội đồ của dân tộc Việt Nam, cũng cần phải được lên án như những tên cộng sản tội đồ dân tộc khác.

Điều thứ nhất, bản thân Giáp là một trí thức, có học hành, có hiểu biết, nhưng Giáp lại đi theo giặc Hồ, lại trở thành cộng sản để mang tai ương đến cho dân tộc, mang hiểm họa đến cho đất nước thì tội của Giáp chưa đủ lớn để cho cả dân tộc phải muôn đời nguyền rủa, như đã nguyền rủa giặc Hồ chăng?

Điều thứ hai, là một tướng lãnh chưa từng kinh qua bất kỳ một khóa huấn luyện quân sự nào, chưa bao giờ nắm biết thế nào là binh pháp, là trận mạc, bởi chưa từng được huấn luyện ở bất kỳ một quân trường nào trước đó, không từng trải qua bất kỳ cấp bậc cấp hàm nào trong quân đội, Võ Nguyên Giáp được phong quân hàm Đại tướng vào ngày 28 tháng 5 năm 1948 theo sắc lệnh 110/SL do giặc Hồ ký ngày 20 tháng 01 năm 1948, Ông trở thành Đại tướng đầu tiên của Quân đội Nhân dân Việt Nam khi 37 tuổi, theo tiêu chí phong tướng mà Hồ Chí Minh quy định bất thành văn là: “Đánh thắng đại tá phong đại tá, đánh thắng thiếu tướng phong thiếu tướng, thắng trung tướng phong trung tướng, thắng đại tướng phong đại tướng”. Nhiều người cho rằng Hồ Chí Minh hoặc là một thằng rồ hoặc là quá ngu xuẩn mới phong tướng phong tá cho quân đội cộng sản theo lối tư duy kỳ quái đó, nhưng mấy hai hiểu được rằng, Hồ vốn là cáo già, nên chính phát ngôn đó của giặc Hồ và chính cách phong hàm tướng tá đó của Hồ, đã khiến cho nhiều rất nhiều thanh niên, trai tráng miền Bắc đã sẵn sang sống cho Hồ và chết vì Hồ, trong đó có cả Võ Nguyên Giáp và nhiều tướng lãnh khác của cộng quân bắc Việt. Chắc nhiều người vẫn còn nhớ khi Triệu Vân – Hiệu Tử Long  tả xung hữu đột, phá vây để cứu A Đẩu mang về cho Lưu Bị, nhưng chính Lưu Bị đã giằng lấy A Đẩu, ném xuông đát và lớn tiếng mắng rằng “Vì mày suýt nữa ta mất một đại tướng!” Chính vì hành động này, câu nói này mà Triệu Vân đã phải suốt đời sống cho Lưu Bị và chết vì lưu Bị – Và Hồ Chí Minh, một tên cáo già cũng đã trói Võ Nguyên Giáp vào những sợi lông chân của mình bằng cách phong tướng hàm Đại Tướng cho Giáp, và phát ngôn như thế với Giáp và với các “đồng chí” khác trong lễ phong hàm… để họ phải trọn đời tận trung với Hồ như Triệu Vân đã tận trung với Lưu Bị. Nhưng khốn nạn thay chỉ vì:

Đức ít mà được ân sủng nhiều.
Tài kém mà ở địa vị cao.
Thân không lập được công to mà hưởng bổng lộc nhiều.
” nên Giáp đã mang đến quá nhiều tai họa cho dân tộc:

-         Để có được cái gọi là chiến thắng Điện Biên Phủ ngày 7 tháng 5 năm 1954, thì tướng Giáp đã nướng hơn 15,000 thanh niên Việt Nam vào một cuộc chiến hết sức vô nghĩa, bởi không phải do chiến thắng Điện Biên Phủ mà Việt nam được trao trả độc lập như luận điệu tuyên truyền của CS, mà đó là xu thế của thời đại, từ sau Thế Chiến Thứ Hai, tất cả các thuộc địa của Pháp đều lần lượt được trả độc lập, mà không cần một tiếng súng. Hãy xem tất cả các thuộc địa của Pháp ở Châu Phi, Châu Á có còn nước nào chưa được độc lập hay không? Hộ đâu cần phải áp dụng chiến thuật biển người, để nướng cả vạn quân cho một trận chiến như tướng Giáp đã làm!

-         Để có được cái gọi là “Cuộc Tổng Tấn Công và Tổng Nỗi Dậy Mậu Thân 1968” chính tướng Giáp là tổng chỉ huy của chiến dịch, cùng với Hồ Chì Minh, Giáp đã xúi hàng trăm ngàn nam nữ thanh niên Bắc Kỳ ăn cứt gà, bằng cách xui họ vào chiến dịch trước vĩ tuyến 17, hậu quả là hàng vạn sinh linh của cả hai miền Nam-Bắc đã vong mạng trong chiến dịch khủng bố man rợ đó giữa những ngày Xuân của dân tộc.

-         Để có được cái gọi là “Đại Thắng Mùa Xuân 1975” chính Giáp cũng là tổng chỉ huy của chiến dịch xua quân xâm lược miền Nam từ Xuân-Hè 1972 bằng những vi phạm trắng trợn hiệp định Geneva, tấn công vào vùng phi quân sự rồi nã pháo nghiền nát hàng chục ngàn đồng bào Quảng Trị trên Đại Lộ Kinh Hoàng, khi họ đang trên đường lánh nạn cộng sản vào mùa Hè đỏ lửa 1972. Rồi từ đó, với khẩu lệnh “Thần Tốc, Thần Tốc Hơn Nữa – Táo Bạo, Táo Bạo Hơn nữa…” Chính Giáp cũng đã xua quân cưỡng chiếm toàn miền Nam, mang hiểm họa cộng sản với bất công, đói nghèo và phi dân chủ, phi nhân quyền cho đồng bào cả nước… để từ đó nước Việt Nam thụt lùi hàng thế kỷ so với các nước láng giềng, dân tộc Việt Nam mất dần nhuệ khí quật cường vốn được ông cha lưu truyền qua nhiều ngàn năm dựng, giữ nước và chống ngoại xâm, để đến nỗi cả nhân sỹ trí thức cũng dều phải trở thành nô lệ tự nguyện, phải khom lưng, cúi đầu và câm nín trước mọi hành vi bạo ngược của chế độ cộng sản, để nhìn đất đai, biển đảo của tổ quốc mất dần vào tay Tàu cộng và để đợi chờ một đại họa mất nước và cả dân tộc sẽ bị Hán hóa vào một ngày thật gần. Vậy xin được hỏi nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam rằng tướng Giáp là một công thần hay là một tội đồ của dân tộc?

Dù chế độ cộng sản và những kẻ nô lệ tự nguyện, mà hầu hết là những nhân sỹ, trí thức bắc Kỳ, có dùng những ngôn từ hoa mỹ đến đâu để ngợi ca công đức của tướng Giáp, thì trên thực tế cuộc đời của tướng Giáp chũng chỉ là một chặng đường ngắn ngủi từ Cây Đa Tân Trào đến Cây Đa Nhà Bò mà thôi. Tức là từ nơi núi rừng Việt Bắc, ở Tân Trào, nơi tướng Giáp thành lập Việt Nam Tuyên Truyền Giải Phóng Quân và được phong hàm Đại Tướng, Giáp đã tiến thẳng về Cây Đa Nhà Bò ở phố Lò Đúc, Hà Nội là một nhà bảo sanh bình dân được xây dựng từ thời thuộc Pháp, nơi với chức vụ Bộ Trưởng Đặt Vòng Ngừa Thai, tướng Giáp giúp cho chị em phụ nữ miền Bắc được sinh để theo kế hoạch, được đặt vòng tháo vòng, sau khi ông đã hoàn thành sứ mạng “công đồn” và đã nướng hàng triệu thanh niên Bắc Việt vào các cuộc chiến tranh phi nghĩa và ô nhục để giành quyền thống trị đất nước cho “đảng và Bác”.

Cuối cùng, xin phép nhà thơ Lê Đạt cho tôi được mượn mấy vần thơ của ông khi ông vịnh về sự “vĩ đại và sống mãi” của giặc Hồ, để gởi gắm đến Võ Nguyên Giáp, kẻ đã “giải thây trăm họ làm công một người” đang trên đường đi gặp các thánh tổ Mác Lê Mao của y rằng:

Những kiếp người sống lâu trăm tuổi

Y như một cái bình vôi

Càng sống càng tồi

Càng sống càng bé lại…

Ngày 05 tháng 10 năm 2013

© Nguyễn Thu Trâm

© Đàn Chim Việt

51 Phản hồi cho “Võ Nguyên Giáp: Nhất tướng công thành vạn cốt khô”

  1. DâM TiêN says:

    Đã quá lâu, nay đọc lại câu chuyện do anh Đỗ Minh Hùng thuật lại, tôi thấy
    hoàn toàn khả tín. Thời đó, lũ nhỏ chúng tôi tối tối, tụ họp trong gia đình
    có thêm người thân đến dự, dùng trà bánh, nói chuyện…khào. Vụ Ôn Như
    Hầu được người lớn thì thầm với nhau, đúng như lời kể trong comment của
    anh ĐM Hùng. Vụ đen tối Ôn Như Hấu là do tên Giáp đạo diễn.

    Về chuyện Giáp gặp Đại tá Crépin, bàn chuyện uýnh VNQDĐ, tôi có nghe,và
    đọc trong Histoire du VN do Philippe Devillers.

    Vận nước ta chưa đến ngày hanh thông, nên cuộc đảo chánh củaVNQDD
    đối với tụi CS bị thất bại. Tôi có đọc đâu đó v.v đặc công VNQDĐ đã bắt cóc
    được tên Võ ng. Giáp và Trần Huy Liệu; tức thì..Đồng Minh can thiệp, phải
    thả ra…

    Tôi có cơ sở tin rằng Hồ Giáp — có kẽ riêng Hồ, điệp viên OSS — đả vô cùng
    kín đáo và khôn khéo, đóng vai trò lãnh tụ CS mà làm lợi cho chú Sam.
    (Chú Sam uýnh bom Bắc Việt có chừng mực, không như tụi CS nói. Cuộc
    không tập 12 ngày đêm, là buộc Liên Sô phải cho CS ký kết HDBL rồi tính sau,
    nếu không BV mà đầu hàng sớm với HK, thì Liên Sô trắng tay ! Không ngờ,
    HK lại cho tụi CS Bắc Kỳ thắng (chia đôi Nga Tàu) là để Liên sô sẽ phải tan
    hàng tiếp theo.— Chuyện rất dài dòng, không nói nơi đây).

    May thay, chính thắng CS an nam rấp ranh phải xuống thang rồi, sau 60 năm .
    làm trò bung xung cho HK họ khai thác , trong kế sách lớn hơn của HK.

    • Nguyễn Trọng Dân says:

      Giả dụ như Dâm nói đúng , thì tại sao bọn này lại chịu làm chuyện đó , có lợi gì cho chúng từ MY?

      Ki’nh

  2. VỤ ÁN ÔN NHƯ HẦU, VÕ NGUYÊN GIÁP, MỘT ĐAO PHỦ KHÁT MÁU BÊN CẠNH HỒ TẶC, LÀ TÊN GÂY NHIỀU NỢ MÁU VỚI VIỆT NAM QUỐC DÂN ĐẢNG.
    Ngày 12 Tháng 7 năm 1946, CSVN đã dùng những thủ đọan để tiêu diệt những đảng chính trị Quốc Gia như thế nào? Dưới đây là sự thật lịch sử trích từ cuốn Lịch Sử …Việt Nam Cận Đại của cụ Hoàng Văn Đào. Chắc chắn rằng trong tài liệu của Cộng Sản hoàn toàn bưng bít sự thật, và Vụ Ôn Như Hầu được bóp méo một cách không còn liêm sĩ. Vụ Ôn Như Hầu là vụ tàn sát của Cộng Sản Việt Nam đối với VNQDĐ tại số 9 phố Ôn Như Hầu Hà Nội năm 1946. VỤ ÔN NHƯ HẦU Vì sao lại có vụ Ôn Như Hầu? Nguyên từ hội nghị Fontainebleau thất bại, nửa đêm ông Hồ Chí Minh đến gõ cửa nhà Marius Moutet để ký một Tạm Ước đầu hàng Pháp; thì ở Việt Nam các đảng phái Quốc Gia càng thấy rõ bộ mặt thật của Việt Minh Cộng Sản (VMCS) và phản ứng mãnh liệt, nhất là Hà Nội và Hải Phòng. Các chiến sĩ Việt Nam Quốc Dân Đảng (VNQDĐ) phản kháng rất sôi nổi khi nghe Tạm Ước được ký kết một cách ám muội và nhục nhã. Họ xách động quần chúng học tập các điều khoản bán nước của Tạm Ước 15.9.1946 và chuẩn bị lực lượng chờ ngày ông Hồ Chí Minh về nước để chất vấn và phản đối. Một cao trào chống Tạm Ước 15.9 do các đảng phái Quốc Gia lãnh đạo, nhân đấy phát động mạnh mẽ và lan tràn trong nhân dân, kể cả những người vô đảng phái. Dư luận quần chúng bắt đầu phản ứng về các lời thề long trọng của “Cụ Hồ” khi ra mắt nhân dân trước Vườn Hoa Ba Đình ngày lễ Độc Lập mồng 2 tháng 9 năm 1945. Ngay cả trong hàng ngũ cán bộ của CS lúc ấy cũng hoang mang giao động, và mất tin tưởng ở lãnh tụ của họ không phải là ít! Thêm vào đó, khi quân đội Tàu chưa rút hết, thì Pháp đến chiếm ngay phủ Toàn quyền, sở Tài Chính, mà Chính phủ Hồ Chí Minh chỉ phản đối lấy lệ bằng cách đình công bãi thị rồi thôi; nên sự công phẫn của nhân dân bộc phát dữ dội. Trước tình trạng ấy Tổng Bộ Cộng Sản thấy cần phải đàn áp để dập tắt ngay phong trào này và ngụy tạo ra những vụ án như “Vụ Ôn Như Hầu” để: – Lấy cớ giới nghiêm mà lùng bắt cho hết các chiến sĩ Quốc Gia hiện còn ở lại trong nước, đang xách động quần chúng phản đối họ Hồ về Tạm Ước 15.9. – Đánh lạc hướng quần chúng nhân dân, không cho họ để tâm chú trọng vào Tạm Ước 15.9 vừa ký kết một cách nhục nhã cùng sự thất bại của phái đoàn Fontainebleau và ngày về của ông Hồ Chí Minh sắp tới. Vì thế nên mới chọn một trụ sở của VNQDĐ (bất cứ trụ sở nào) có đủ điều kiện để thỏa mãn được kế hoạch ngụy tạo của họ sắp đem thi hành. Luôn thể một công đôi việc: áp đảo dư luận quần chúng và đàn áp luôn VNQDĐ. Trước khi thực hành ý định, Võ Nguyên Giáp tìm gặp Đại tá Crépin tạm thời làm đại diện cho Tòa Cao ủy Pháp, để phân trần lý do phải dùng những biện pháp cứng rắn đối với những phần tử phản động, phá hoại sự hợp tác giữa Pháp và Cộng Sản VN, đồng thời Võ Nguyên Giáp còn yêu cầu Đại tá Crépin giúp cho một số chuyên viên sử dụng trọng pháo để tấn công các chiến khu của VNQDĐ mà CS hiện thiếu số chuyên viên ấy. Lời yêu cầu của Võ Nguyên Giáp được Crépin nhiệt liệt tán thành, hứa sẵn sàng giúp đỡ mỗi khi Giáp yêu cầu. Võ Nguyên Giáp tuyên bố là có một tên công an đến mật báo với Giáp rằng: “Trong khi y bị đặc vụ VNQDĐ bắt giam tại số 9 phố Ôn Như Hầu (Bonifacy), y lắng tai nghe trộm được những người công tác trong cơ quan ấy bàn nhau dự định đến ngày 14 tháng 7 (14 Juillet) này, nhân dịp Pháp mời Chính phủ chúng ta đến dự lễ duyệt binh, VNQDĐ sẽ đặc phái đoàn quân cảm tử đến hành thích nhân viên Chính phủ chúng ta; và người chỉ huy trong cơ quan Ôn Như Hầu, y thường nghe thấy mọi người đều nhắc đến tên Trí.” Thế là Võ Nguyên Giáp quyết định nhằm vào trụ sở số 9 phố Ôn Như Hầu, không cần biết có sự thực hay là không? Căn nhà số 9 phố Ôn Như Hầu lúc ấy là Trụ sở của Ban Tuyên huấn Đệ Thất Khu Đảng bộ VNQDĐ từ Nam Ngãi mới thuyên ra đóng trên tầng lầu; lớp dưới là nơi đang mở một lớp chính trị huấn luyện cho các cán bộ từ các khu đưa về. Nguyên biệt thự số 9 phố Ôn Như Hầu này trước kia quân đội Nhật Bản chiếm ở; đến khi Nhật đầu hàng Đồng Minh, quân đội Trung Hoa lại thay quân đội Nhật ở luôn đấy; kịp khi quân đội Trung Hoa trở về nước, họ trao lại cho VNQDĐ, mới từ tháng 5.1946. Trong khi quân đội Trung Hoa ở biệt thự ấy, có một số quân nhân thuộc loại “Tầu phù” bị chết; chết bằng đủ mọi cách: vì đương đói, nay mới được ăn no đến bội thực mà lăn ra chết, chết về bệnh phù thũng, v.v… đồng bọn cho đào hố vùi ngay bên hông hay sau những gốc chuối gần ngay cạnh biệt thự. Nhà thầu khoán Nguyễn Duy Hợi là người được trao phó việc sửa sang lại ngôi biệt thự này trước khi được dùng làm trụ sở VNQDĐ có cho chúng tôi biết rằng vài ngày trước khi rút lui, bọn Tàu phù còn mới vùi dập thêm ở ngoài vườn biệt thự một số quân nhân Tàu phù mới chết nữa. CỘNG SẢN DÀN CẢNH Tối hôm ấy (12.7.46), sở Quân vụ Thành phố Hà Nội hợp với Tư lệnh bộ ra lệnh giới nghiêm toàn thành; rồi lợi dụng thời gian giới nghiêm vắng người qua lại, sai Sở Công An Bắc bộ xuống Nhà thương Bạch Mai và Phủ Doãn chở một số xác chết vô thừa nhận (1) đem vứt trong trụ sở Ôn Như Hầu của VNQDĐ, đồng thời cho mai phục súng ống đầy đủ xung quanh rồi bắt đầu mở cuộc đột kích vào. Đầu tiên bên VNQDĐ chống trả mãnh liệt và không cho họ được tự tiện xâm nhập trụ sở. Cuối cùng binh sĩ CS phải dùng đến áp lực súng đạn mới ập vào được. Thế là đang đêm họ bắt tất cả những người có trách nhiệm tại đó bí mật mang đi, trong số có: Phan Kích Nam (2), Nguyễn Văn Phúc, Nguyễn Chữ, Phan Quán, Phạm Văn Thắng, v.v… với một số giấy tờ, trong số có một tài liệu quan trọng là chương trình kế hoạch đảo chính Chính phủ Hồ Chí Minh. Tại trụ sở Ôn Như Hầu bị CS khủng bố, Phan Xuân Thiện tức Phan Kích Nam bị bắt giam tại Nha Công An Bắc bộ. Sau một thời gian CS đưa sang giam tại ngục thất Hỏa Lò vào sà-lim án chém. Cho mãi tới gần ngày chiến tranh Việt-Pháp (12.1946), CS đưa Phan Kích Nam lên giam vào Hầm kín (Cachot), tại đề lao tỉnh Phú Thọ, CS liền đem Phan Kích Nam cùng 12 người khác, trong số có Lê Khang ra bãi cỏ gần đề lao Phú Thọ thủ tiêu. Sáng hôm sau (13.7), CS cho khai quật các xác chết ngoài vườn lên, xác chôn lâu có, xác mới chôn cũng có (số xác mà Công An Bắc bộ mới mang tới tối hôm trước), lập thành biên bản; rồi mời báo chí, đồng bào cũng như một số người ngoại quốc đến xem để chụp hình quay phim; rồi cho trưng bày hình ảnh tại phòng Thông tin cho công chúng vào xem, tuyên truyền vu cáo trước dư luận rằng: – VNQDĐ đã lập riêng nơi số 9 Ôn Như Hầu một “Hắc Điếm”, chuyên cướp của và bắt cóc giết người, thủ tiêu những thường dân vô tội, và sự thực đã chứng minh. (3) Trong lúc bọn CS dựng đứng ngụy tạo vụ “Ôn Như Hầu” để vu khống VNQDĐ thì cụ Huỳnh Thúc Kháng, Bộ trưởng Bộ Nội vụ, quyền Chủ tịch Chính phủ; cụ Huỳnh hoàn toàn bị bịt mắt, nên không hay biết gì cả! Đến lúc họ dàn cảnh xong, và loan truyền ra, rồi mới trình lên cụ Huỳnh, thì cụ chỉ còn biết dậm chân la trời: “Không ngờ bên Việt Quốc lại có những hành động quá tàn ác như thế!” Thế là ngày hôm sau, họ đệ lên cụ ký một bản văn của văn phòng Bộ Nội vụ kết tội các “hành động khát máu” kể trên, và phủ Chủ tịch cũng ban hành một quyết định “cương quyết trị tội” những kẻ đã làm việc phi pháp. Đồng bào ở Thủ đô lúc ấy có rất nhiều người biết rõ sự thật câu chuyện vu khống này, nhưng vì áp lực chính quyền CS có ai dám hở môi! Còn những người có tên tuổi, có uy tín của phe Quốc Gia ở trong Chính phủ Liên Hiệp thì đã xuất ngoại cùng một lúc hoặc trước khi quân đội Trung Hoa rút lui. Những kẻ chậm chân còn ở lại trong nước thì đang tìm cách lẩn tránh để khỏi bị sát hại; lấy ai đâu mà tẩy vết nhơ, để thanh minh sự vụ trước đồng bào, trước lịch sử! CŨNG NGÀY 13.7.1946, VÕ NGUYÊN GIÁP HẠ LỆNH CHO BỘ ĐỘI ĐỊA PHƯONG ĐƯỢC PHÉP TẤN CÔNG VÀO CÁC CƠ SỞ VÀ CHIẾN KHU CỦA VIỆT NAM QUỐC DÂN ĐẢNG TRỪ TRỤ SỞ TRUNG ƯƠNG HÀ NỘI. Rồi thời cuộc biến chuyển nhanh chóng, đến cuối tháng 12.1946, cuộc hôn phối bất đắc dĩ giữa Pháp và Cộng Sản Việt Nam tan rã rồi bùng nổ toàn quốc kháng chiến, thế là mỗi người đi mỗi ngã; vụ Ôn Như Hầu chìm trong một nghi án của lịch sử. Mãi về sau này khi cụ Huỳnh Thúc Kháng về ở Quảng Ngãi lãnh đạo Liên Khu V chống Pháp (1947), thỉnh thoảng cũng có đôi người bí mật tỉ tê thuật lại sự thật về vụ “Ôn Như Hầu” với cụ. Cụ Huỳnh trố mắt kinh ngạc… nhưng rồi cũng chỉ còn biết chép miệng thở dài… không nói qua một lời. Cho đến nay, đối với cái chết của cụ Huỳnh Thúc Kháng ở Quảng Ngãi cũng thêm một nghi án trước lịch sử. (1) Ông Nguyễn Văn Huyên khi ấy làm thư ký nhà thương Bạch Mai đã cho biết rằng đêm 12.7.1946, Công An CS đã xuống nhà thương Bạch Mai lấy đi 3 xác chết vô thừa nhận. (2) Phan Kích Nam chính tên là Phan Xuân Thiện nguyên quán tại quận Điện Bàn, tỉnh Quảng Nam, theo đạo Tin Lành, đậu Tú Tài từ thời Pháp thuộc, không chịu ra làm công chức, sống bằng nghề dạy học tại các trường Tư thục, để có thì giờ hoạt động cách mạng. Khi VM đoạt được chính quyền, Phan Xuân Thiện liền ra Hà Nội, được giới thiệu gia nhập VNQDĐ. Được Trung ương Đảng bộ ủy nhiệm làm Chủ nhiệm “Đệ Thất Khu Đảng bộ.” (3) Tài liệu này đã tìm thấy trong tập hồ sơ của tên Lễ, là Đại Đội trưởng CS bị cơ quan an ninh của Hội Đồng An Dân thành phố Hà Nội bắt được hồi năm 1947. Tên Lễ đã khai: “Chính y là người được Võ Nguyên Giáp cử ra đứng điều khiển việc vào chiếm và canh gác cơ quan Ôn Như Hầu, rồi đem xác chết từ các nhà thương đến chôn xuống, dàn cảnh để khám xét, khai quật những xác chết ấy lên, vu cáo cho VNQDĐ cướp của, bắt cóc, giết người để bôi nhọ.” Khoảng 50 ngàn đảng viên Quốc Dân Đảng đã bị Cộng Sản Việt Nam dưới sự chỉ huy của tên Võ Nguyên Giáp, sát hại trong giai đoạn 1945-1950. Chúng còn giết ngay cả những ai mà chúng tình nghi có quan hệ với các đảng phái như Đại Việt Quốc Dân Đảng, Việt Nam Quốc Dân Đảng. Vì chúng lo sợ sự cạnh tranh của các đảng phái quốc gia này đối với chúng. Tiên hạ thủ vi cường của hồ tặc và tên Võ Nguên Giáp là vậy! Trên đây chỉ sơ lược một vài đểm chính về hành vi khát máu của tên Giáp trong việc thủ tiêu các cơ sở và đảng viên yêu nưoc của các chính đảng quốc gia . Nhưng bôn ba cũng chẳng qua thời vận, có huênh hoang tàn ác cho lắm rồi cũng bị quả báo. Giáp, ngoài 3 lần bị ám sát hụt trong đó một lần nhờ điệp viên sứ quán Liên Xô kịp cấp báo, Giáp vừa nhảy ra khỏi xe thì bom nổ. Nhục nhã hơn hết là bị đá văng ra khỏi quyền lực và phải chấp nhận vai làm “cai đẻ”, chuyên đặt vòng cho phụ nữ. Ngoài ra còn bị bọn Tứ Nhân Bang hăm dọa, nếu Giáp có hành động phản kháng sẽ bị đưa đi an trí tại đảo Tuần Châu. Tóm lại, tên Võ Nguyên Giáp là một trọng tội của Việt Nam Quốc Dân Đảng, là hung thủ dựng lên vụ án Ôn Như Hầu, nhằm tiêu diệt trụ sở và cơ quan báo chí của Việt Quốc vào ngày 12.7.1946. Bàn tay tên VNG đã nhuốm máu của 50.000 đảng viên VNQDĐ, một trọng tội mà đảng việt gian cs đã bóp méo và tuyên truyền lừa bịp quần chúng từ trên nửa thế kỷ qua.

    Đỗ Minh Hùng, Ph.D Đại Học Đồng Tháp

    • Nguyễn Trọng Dân says:

      Giáp ơi , tội thứ sáu :

      Giết người Yêu Nước , tàn sát các Đảng Viên Việt Nam Quốc Dân Đảng

      ( có luật sư dư luận viên nào lên tiếng bào chữa vụ này không trước khi ghi vô Sổ Sử?)

      Hello anh ” Xử Cha ” Phạm nói điêu , à quên , Phạm Quế Dương , anh nghĩ sao về vụ này?

  3. nguenha says:

    Nói với các Bạn trẻ Miền Bắc, chúng tôi không trách các bạn ” khóc ” VNG! Bởi vì các bạn lớn lên trong mối trường không có ai nói với các Bạn về sư thật! Ngay cả cha con củng không dám thổ lộ “sư that”,chỉ khi gần chết mới dám nói điều đó. Tôi được may mắn có bà con sống và làm việc gần với “Cụ Hồ”,sau nầy có người bị that-sủng,có người con cái bảo lảnh qua Mỹ.Có người còn ở VN. Một ông chú họ ,chức vụ cuối cùng Trực đảng Tp HCM(SGon). Một ông chú đả từng làm dưới VNG,phụ trác CA khu 4 (Vùng thanh hóa),thuở VM mới cướp chính quyền. Và rất nhiều người hiện còn ở Hanoi ,toan la có vai vế lúc còn đương chức…Phải dài dòng như vậy,để các bạn biết,tôi đả nghe họ nói về VNG,là người thế nào ?? Ở đây tôi không luận bàn về “tài năng”,mà xin nói thẳng với các bạn rang : VNG là Hung-than,tạo nên phần lớn khổ đau của dân-tộc thuở VM mới cướp chính quyền. Khỏi cần viện dẩn sách vở,tôi có toàn nhân chứng sống,giống như nhà văn VTHien nghe Bố kể vậy !!!

  4. quang phan says:

    Nực cười cho những đầu óc còn hoang tưởng về “thiên tài” quân sự của Võ đại tướng và huyền thoại đánh bại các đế quốc sừng sỏ của bè đảng Việt cộng . Xin mời đọc bài viết Trận Mưa Bom Giáng Sính 1972 của tác giả Trọng Đạt. Nếu năm 1965 mà Hoa kỳ dội bom Hà nội te tua như Giáng Sinh năm 1972 thì bè lũ bọn Việt cộng đã bị bại từ lâu rồi.

    http://vietbao.com/VNVN_Web/pdf.aspx?c=282&a=130417&t=1

    Giỡn mặt với siêu cường Hoa kỳ, bè lũ Việt cộng khăng khăng không chịu trờ lại bàn hội nghị Ba Lê . Ngày 16 tháng 12 năm 1972, Nixon phát động chiến dịch Linebacker II với hàng trăm pháo đài bay B-52 mở trận oanh tạc long trời lở đất xuống Hà nội- Hải phòng. Bị ăn trận đòn nhừ tử , các hạ tầng cơ sở BV bị đánh phá tan tành xú oách gần như sập tiệm, bè lũ Việt cộng phải ríu ríu dắt nhau trở lại bàn hội nghị . Thảm quá !

    • quang phan says:

      Bấm chuột vào link dưới đây của trang mạng MotGocTroi , bạn có thể đọc được toàn bài viết Trận Mưa Bom Giáng Sinh 1972 của tác giả Trọng Đạt cho thấy nếu năm 1965 mà Hoa kỳ dội bom Hà nội te tua như Giáng Sinh năm 1972 thì Võ nguyên Giáp và bè lũ bọn Việt cộng đã bị bại từ lâu rồi.

      http://www.motgoctroi.com/StLichsu/LSCandai/TrongDat/MuabomGSinh.htm

      • tèo says:

        Một Thiếu úy QĐND được phong quân hàm này sau 75người địa phương QuãngNam/ĐàNẳng,đã hơn một lần ,khi tù và quãn giáo “quen” nhau rồi (lúc đó Tù Binh do QĐ VC “quản lý’) ,kể chuyện “nếu HoaKy tiếp tục thả bom thêm vài ngày nửa,thì Hà Nội sẻ đầu hàng . BCT họp bàn với nhau sẻ treo cờ trắng đầu hàng Hoa Kỳ…Ngoài Bắc thì như vậy ,trong Nam ,theo tên thiếu úy này thì bộ đội đói,đói và đói vì bị phi pháo vnch,nhứng cuôc hành quân của vnch và của đông minh khiến VC không sản xuất trồng trọt thu mua hay nhận “hàng “tiếp té của cơ sở đươc, Theo lời kể tư QN đi bộ đường rừng len lỏi và né tránh biệt kich,”khắc phục” cái đói ,đôi khi phải ăn sống vì không dam đốt lủa nấu một cũ sắn hay nấu rau rưng vì sợ phát hiện
        Ra tới địa điễm hẹn trươc ở một làng bên Lăng co (Huế) chờ đêm đến. Mật ước là nếu có đèn thắp sáng ngoài ngỏ là không có linh QG phục kich ,thì vào gỏ cửa theo tin hiệu đã dặn trước sẻ có người vác gạo để nơi cửa,, Hôm đó,đèn vẫn sáng,,dấu hiêu an toàn,nhưng không ngở VC vào là bị linh vnch phục kich băn chết và bị thương,bj bắt sống…Ngoài ra,khi lấy được gạo,thi không thể vác nhiều.nên lúc về có gạo cũng không dám ăn,,,(vì ăn sẻ hết)…(theo lơi kể của CB VC).
        Như vậy cho ta đủ thây là những năm 72 trở về sau là những năm gian khổ cho cả Hà nội và mtgpmn…..
        Lịch sữ bao giờ cũng có cái may rủi hơn thiệt cho bên phe này hay phe kia. Nghe chúng nói ,thú nhận chúng ta mới thấy đau và tiếc ,và mới thấy Mỹ và vnch đang lý KHÔNG là “Kẽ Thua Cuộc”. Thôi thì đỏ cho vận nước ,đỏ cho tai ách ,đỏ cho trời vậy…”khã quái lão Thiên đa ác thái !(NCT)” có phải như vậy chăng.?
        Và chúng ta càng thấy nhúng biến cố xãy ra cho vnch do vc ,đãng phái QG ,quân đội trí thức và cã Đồng Minh Mỹ đều đáng trách khi phải ra “lệnh hành quyết” TT Dân cử NĐ Diêm . Đáng trách hơn la khi PakchungHi Đại Hàn bị ám sát thí nhúng ngưởi lên cầm quyền ơ ĐH cố găng đưa đât nước ổn định ,tiến lên như ngày nay….Và nay ,Miến Điện cũng đáng cho ta học tập, Nhưng hình như lich sử không dạy cho ai. kinh nghiêm cũng chẳng ai dạy ai được.
        Và vơi ten cs VNG (thế hệ vàng mã của pthoài)
        chết cúng như những tên cs có tội ác tày trời với dân tộc vn. Đáng phĩ nhổ…nhu đã tưng làm vậy với Hitle,staline,hồlytinh….
        (t)

  5. nhanthieutu says:

    ĐẠI VƯƠNG VÕ NGUYÊN GIÁP QUY TIÊN

    Bác Giáp được về với cõi Nguyên,
    Võ- Văn nhân thế mãi lưu truyền.
    Vẻ vang Dân tộc – vinh Nam Việt,
    Hiển hách Hoàn cầu – sáng Điện Biên.
    Cờ đỏ tung bay nền Độc Lập,
    Sử xanh hoành vọng gốc Dân Quyền.
    Trăm năm hoài bão Tâm Trời định,
    Kính Bác muôn người bái Đại Tiên !

    Cá Gỗ kính cảm tác tấc lòng Xóm Lá dâng Đại Vương.

    • Nguyễn Trọng Dân says:

      CỘNG GIÁP CHẾT

      Cộng Giáp chết rồi tội còn nguyên
      Hại dân hại nước sử lưu truyền
      ĐIỆN BIÊN LỘ MẶT ÔM CHÂN HÁN
      MẬU THÂN LÒI TẨY CHỦ NGHĨA ĐIÊN
      Vốn quen đóng tuồng lừa nhân thế
      Nên đành sửa Sử dối xỏ xiên
      Cuối đời đảm trách quyền sanh đẻ
      ĐĨ CỘNG hết thời , Giáp hết thiêng !

  6. hoàng kiều trang says:

    Thân phận ăn nhờ ở đậu, nói bậy tướng Giáp, nhân dân Mỹ và Chính Phủ Mỹ nỗi xung, các chính phủ khác cũng thế họ đuổi cổ về nước thì quê lắm đấy.
    Không nước văn minh nào lại chấp nhận đám hồ lô thiếu văn hóa quá cỡ đâu.
    Đất nước phải chứa các bạn thôi,nếu bị đuổi về.
    Không ai nở bỏ dân Việt cả.

    • Nguyễn Trọng Dân says:

      Lo mà dạy dỗ lại mấy con làm đại sứ ăn cắp ăn trộm buôn lậu làm nhục quốc thể kìa hay mấy cháu ngoan Bác Hồ trồng Cần Sa ma túy kìa !

  7. lethan says:

    Hung thần Võ nguyên Giáp

    Tháng 5 năm 1939, Võ Nguyên Giáp nhận dạy môn lịch sử tại Trường Tư thục Thăng Long, Hà Nội . Ngày 5/9/1945, hung thần Võ nguyên Giáp trong chức vụ bộ trưởng Bộ Nội Vụ ký sắc lệnh chỉ thị cho bộ Nội Vụ, Quốc Phòng và Tư Pháp ra tay triệt hạ các đảng phái quốc gia trên toàn quốc . Công an Việt minh đã sát hại chính vị hiệu trưởng trường Thăng Long là giáo sư Tôn Thất Bình và bắt cha vợ của ông Bình là Thượng thư Phạm Quỳnh đem đi thủ tiêu.

    Sử gia Vũ Ngự Chiêu, trong tác phẩm Các Vua Cuối Nhà Nguyễn đã gọi là “Thời của những đồ tể”. Ông viết như sau: “Khí thế Việt Minh tỏa rộng nhanh khắp ba kỳ, đánh dấu “thời của những đồ tể”. Cảnh cắt tiết, mổ bụng, khoét mắt, buộc đá ném xuống sông các nạn nhân (mò tôm) lan tràn, gây hoảng sợ và căm phẫn trong nhiều giai tầng xã hội “.

    Tác giả Phạm Văn Liễu (Việt Nam Quốc Dân Đảng) trong quyển Trả Ta Sông Núi đã tường thuật về tình hình ở miền Bắc như sau:“… những vụ ám sát, thủ tiêu, cắt cổ, mổ bụng, buộc đá thả sông (mò tôm) xảy ra như cơm bữa, từ thành thị tới thôn quê “.

    Tác giả Vũ Trọng Kỳ trong quyển Bốn đời Chạy Giặc : “Bồng bềnh trên mặt nước, tâm thần tôi luôn luôn hồi hộp vì thấy mạng con người buổi loạn ly như treo trên sợi tóc. Hàng ngày thấy những tử thi, đàn ông, đàn bà, con trẻ, nhiều cái không toàn thân, lõa lồ, mất đầu, hay cụt cẳng, có cái chân tay bị trói, hết thẩy chương, sình, nổi lều bều, theo giòng nước cuốn, hoặc bị mắc vào đám bèo đám rong, quang cảnh thật hãi hùng”.

    Tác giả Bác sĩ Trần Ngươn Phiêu trong quyển Những Ngày Qua đã viết như sau: “Cộng sản sau đó đã khủng bố dữ dội các tín đồ Phật giáo Hoà Hảo vùng Long Xuyên, Châu Đốc, Trà Vinh, Sa Đéc… Hơn 10 ngàn người đã bị giết và chôn tập thể ở các cánh đồng xa xôi trong Đồng Tháp Mười “.

    Tác giả Nguyễn Văn Thiệt thuật lại trong bài Tôi Thấy Tạ Thu Thâu Chết, đăng trong tuần báo Hồn Nước số 7 ngày 30-7 và số 8 ngày 7-8-1949 :“Ai đi ngang Quảng Ngãi vào khoảng tháng 9-1945, cũng biết đến không khí hãi hùng của cái thành phố tự cho mình có tinh thần cách mạng cao ấy. Các tín đồ Cao Đài, các nhà trí thức, các nhà phú hộ, các nhà cách mạng quốc gia, tất cả những hạng người ấy cùng với vợ, con, anh em họ được Việt Minh cẩn thận chém giết, chôn sống, thiêu cháy, mổ bụng v.v… mỗi ngày theo chính sách tru di tam tộc để trừ hậu họa. Người chết nhiều đến nỗi độ ấy ở Hà Nội, tờ báo Gió Mới của Tổng hội Sinh viên, một tờ báo rất thiên Việt Minh đã phải lên tiếng rằng: “Ở Quảng Ngãi, ngày ngày đầu người rụng như sung”.

Leave a Reply to ĐỖ MINH HÙNG, Ph.D Đại Học Đồng Tháp