WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Đến bước đường cùng

Ngó bộ, tôi không có duyên lắm với ông Nguyễn Công Hoan. Chúng tôi không sinh cùng thời, không sống cùng nơi, và cùng chế độ. Bởi vậy, tên tuổi ông nghe rất quen (quen như thấy bất cứ  người VN nào họ Nguyễn) nhưng sách của nhà văn này thì tôi chưa được đọc cuốn nào, chỉ biết rằng ông có một tác phẩm tên Bước Đường Cùng.

Cái tựa (nghe) thấy thương hết sức, và cũng (hơi) kích thích trí tò mò của độc giả. Tôi cũng đã định đọc chơi cho nhưng chỉ “định” vậy thôi chứ rồi cũng không đọc thật.

Vừa lò dò vào “Google” đã nhặt được thêm thông tin là nhà văn Nguyễn Công Hoan từng “được” giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học nghệ thuật. Điều này, tự nhiên khiến tôi bị … quê ngang. Theo như cách nói của nhà báo Trương Duy Nhất thì cái giải thưởng này bị “bốc mùi.” Tôi còn nghĩ thêm rằng nó làm cho thiên hạ nghi ngại về nhân cách, cũng như tài năng, của người nhận lãnh.

Thôi dẹp ông Nguyễn Công Hoan để khỏi phải nghĩ ngợi lăn tăn, mất thì giờ!

Loay hoay làm sao tôi lại tìm ra “bước đường cùng” của một nhà văn khác, một nạn nhân của chế độ hiện hành, Bùi Ngọc Tấn:

“Có một ý kiến (hay chỉ thị) không thành văn nhưng mạnh hơn văn bản mà tất cả các báo, các nhà xuất bản đều thực hiện rất triệt để và nghiêm chỉnh là không in bài của Mặc Lân, Lê Bầu. Nếu hạn hữu có in cũng không được ký tên hai người… không được in đã hẳn, nhuận bút cũng không có nốt.

Túng thiếu. Mà phải có tiền. Phải sống. Đang loay hoay với kế mưu sinh thì Dương Tường đến. Nào ai ngờ được chính anh chàng lơ ngơ này lại là người giải quyết cho Mặc Lân vấn đề cực kì khó khăn ấy: Đi bán máu…

Lân mừng như người chết đuối vớ được cọc… Tiền tính theo cc còn tem phiếu thì đồng loạt. Mỗi người được lĩnh tem 2 cân đường, 4 cân đậu phụ, 2 kí thịt, 2 hộp sữa. Thế là mất đi một ít màu nhưng túi nằng nặng tiền và tem phiếu. Cho nên những ngày đi bán máu rất vui…

Bán máu êm ả là thế mà nhiều lúc vẫn giật mình. Ví như đang ngồi nhìn cả vào người y tá chờ gọi tên mình thì người ấy bỗng bật ra những cái tên bất ngờ nhất:

Chính Yên!

Phan Kế Bảo!

…..

Phương Nam!

Toàn những người quen. Toàn những trí thức. Ngượng nghịu nhìn nhau. Rồi cũng quen dần. Lương thiện thì rõ ràng là lương thiện rồi. Nhưng nó tố cáo bước đường cùng.” (Bùi Ngọc Tấn. “Thời Gian Gấp Ruổi“. Viết VBè Bạn. Fallchurch, Virginia: Tiếng Quê Hương, 2006.)

Và đến “bước đường cùng” thì mới thấm thía hương vị của một tô phở, cho dù là phở quốc doanh. Nó có thể làm cho khách qua đường phải ứa nước miếng, và (đôi khi)… nước mắt:

“Ngày ấy từ quê ra đèo nhau qua hiệu phở, ngửi mùi thơm ngào ngạt, quyến rũ, hai vợ chồng cùng thấy đói, thấy thèm và bảo nhau vào ăn phở. Nhưng khi lục túi chỉ còn ba trăm. Đúng một bát phở chín. Không hơn. Ai ăn? Bà bảo ông ăn vì trông ông gầy quá. Ông bảo bà ăn. Bà bảo thế thì không ai ăn cả. Cùng về. Nhưng ông biết bà đã nhịn thèm nhịn nhạt, nhường chồng con bao nhiêu năm rồi. Ông quát lên khe khẽ, bắt bà phải ăn. Bà vâng lời ông. Ông còn dặn bà: Nửa bát đầu cứ thế ăn, nửa bát sau hãy cho chanh ớt. Như vậy em được ăn hai thứ phở.” (Bùi Ngọc Tấn. Trụ Không Cùng. Fall Church,Virginia: Tiếng Quê Hương, 2007).

Xong bữa phở (một người ăn) hai vợ chồng lại “đèo nhau” về. Thật là qúi hoá và phước đức là hai ông bà Bùi Ngọc Tấn vẫn có một chỗ để về, dù (có lẽ) chỉ là một căn hộ cỡ vài ba chục mét vuông là hết mức.

Thế hệ của những trí thức đến sau Mặc Lân, Lê Bầu … cũng không bị một ý kiến (hay chỉ thị) thành văn nào chi phối nhưng họ vẫn bị đẩy vào những cảnh đời cùng quẫn như thường. Luật sư Lê Trần Luật là một nạn nhân điển hình trong số những kẻ chả may này:

7h 30 sáng nay, vừa mở cửa, vợ chồng chủ nhà liền nói: “ Mời anh Luật qua nhà, chúng tôi trao đổi chút việc”. Vợ chồng chủ nhà bắt đầu kể:

“ Tối hôm qua làm việc với công an gần 12h30 mới cho về. Họ nói cho chúng tôi nghe về anh. Chúng tôi là người công giáo, giờ mới biết anh là luật sư của vụ Thái hà. Chị tôi là một Sơ trong nhà dòng có biết và nói anh là người tốt, không sao. Dù không nói ra nhưng theo chúng tôi hiểu là bên công an không muốn vợ chồng tôi cho anh thuê nhà”.

Dạ, anh chị nói tiếp, tôi đang nghe!

“ Khu nhà trọ này vợ chồng tôi mới xây từ tiền của bà già, để bà có thu nhập dưỡng già nên chưa có giấy phép xây dựng hay kinh doanh gì hết. Chúng tôi rất căng thẳng vì không biết để anh ở đây có sao không nữa”.

Tôi nói: “Tôi biết trước mọi chuyện nên anh chị nhớ là khi làm hợp đồng tôi đã đề nghị ký một năm, bây giờ mới ở có một ngày mà”.

Người vợ nói chen vào: “Dạ, dạ, tụi em đâu có nói gì đâu, chỉ xin anh hiểu và thương vợ chồng em. Bây giờ gì nè, em có một căn nhà cho đứa em ở, có giấy tờ đầy đủ, để tụi em nói nó ngăn làm 2 cho anh. Hoặc là tụi em hổ trợ anh để tìm chổ khác”.

Tôi nói: “Ở đâu cũng vậy thôi, bây giờ tôi chưa thể tính toán gì được, nhưng tôi hứa tôi không vì chổ ở của mình mà làm anh chị phải lo lắng hay mất an toàn”.

“Dạ, vợ chồng em cảm ơn anh” , người vợ nhỏ nhẹ nói.

Tôi về phòng nằm và thầm cầu nguyện: “ Xin Chúa hãy xua đuổi bầy quỷ dữ đang ở quanh con  cho con được một phút giây bình an bên Người”.

AnhBaSG cũng góp chuyện, và nghe cũng “thảm thương” tương tự:

Mình cũng bị tất cả bốn lần như vậy, lần nào cũng nhận ra tình trạng xung đột tình cảm của chủ nhà, họ bảo “chị thấy em đâu có tội tình gì, nếu có tội thì sao họ không bắt luôn đi…”, và sau đó là “em thông cảm chị đâu muốn thế, chị chỉ là dân thường, họ cứ gọi lên gọi xuống thế này phiền quá…”. Rõ ràng là có áp lực của “một cái gì đó” bắt người ta đòi hủy một hợp đồng ký chưa ráo mực, họ sẵn sàng trả lại tiền nhà tiền cọc cho mình, chỉ vì muốn được yên thân.

Mới đây, vào ngày 29 tháng 10 năm 2013, độc giả của trang Dân Luận còn được đọc được những dòng chữ (rất nản) như sau:

Vợ chồng Paulo Thành Nguyễn và Trịnh Kim Tiến là hai blogger năng động trong các hoạt động xã hội, họ là chủ của cửa hàng No-U Shop kêu gọi tẩy chay hàng hóa độc hại của Trung Quốc và sử dụng hàng Việt Nam và các nước Đông Nam Á khác. Hiện nay Trịnh Kim Tiến đang có bầu, sắp sinh con, nhưng họ liên tục bị an ninh quấy rối. Xin giới thiệu tới độc giả những chia sẻ của Paulo Thành Nguyễn về việc công an vừa can thiệp với chủ nhà để đuổi họ ra khỏi khu nhà mới dọn vào được một tuần…

Cả tuần nay hai vợ chồng hì hục dọn nhà, hôm nay vừa tạm ổn thì chủ nhà mới báo tin rằng công an không cho mình đăng ký tạm trú ở đó, còn hăm sẽ kiểm tra, sách nhiễu nếu chủ nhà không đuổi mình đi, giờ chủ nhà ra thời hạn 7 ngày mình phải dọn đi, hài thật!

Tôi viết những dòng này trong thời gian ngắn ngủi còn lại trong ngôi nhà tôi vừa dọn tới ở chưa đầy 24 tiếng... Trước khi dọn công ty, dọn nhà, một bạn an ninh mời tôi uống cafe dò hỏi và gợi ý sự giúp đỡ bảo đảm về mặt pháp lý, tôi sẽ không lo sợ bị sách nhiễu, chỉ cần tôi im lặng, chỉ cần tôi lo làm nuôi vợ, nuôi con, mọi chuyện khác của xã hội thì…kệ cha nó. Tôi hiểu lòng tốt của anh, nhưng tiếc là lòng tốt đối với tôi nó lại khác. Tôi không chắc tôi sẽ đói vì thiếu việc làm, tôi không chắc tôi sẽ mất ổn định khi phải di chuyển chỗ ở, nhưng chắc chắn một điều tôi sẽ chết nếu không sống theo tiếng lương tâm và lý trí của mình. Sự sách nhiễu, gây khó khăn của các anh càng cho tôi động lực để sống với lý tưởng của mình. Tôi không còn thời gian để viết thêm, ngay lúc này, chú bảo vệ đang hối thúc chúng tôi ra khỏi nhà... Giờ chúng tôi phải đi, đi trong an bình và hy vọng về một xã hội tương lai không còn những người bị sách nhiễu vì lên tiếng cho sự thật như chúng tôi…”

Sáu tuần lễ sau, vào ngày 17 tháng 12 năm 2013, trên hai trang web Huỳnh Ngọc Chênh và Đàn Chim Việt cùng xuất hiện bài viết tựa là “Công Dân Nguyễn Văn Thạnh Bị Đẩy Vào Bước Đường Cùng.” Xin trích dẫn một đoạn mở đầu, ngăn ngắn:

Tôi là Nguyễn Văn Thạnh, hiện cư trú tại Đà Nẵng, là một blogger.

Các bài viết của tôi có ở đây: http://danluan.org/tu-khoa/nguyen-van-thanh

Thời gian rồi, tôi liên tục bị chủ nhà thôi hợp đồng thuê nhà, tôi phải chuyển nhà liên tục.

Một số chủ nhà nói lý do thôi hợp đồng là cần lấy lại nhà dùng cho việc khác nhưng có một chủ nhà nói với tôi là có nhân viên an ninh nói họ không được cho tôi thuê nhà.

Nguyễn Văn Thạnh (trái) và bạn hữu. Ảnh: Dân Luận

Nguyễn Văn Thạnh (trái) và bạn hữu. Ảnh: Dân Luận

Ba ngày sau, diễn đàn Dân Luận cho biết thêm chi tiết:

Được biết, hôm nay thứ 7 ngày 20/12/2013, chỉ còn ít ngày nữa là tới Giáng Sinh và năm mới, gia đình anh Thạnh vẫn chưa có nhà để thuê. Vừa mới chất đồ xuống, còn chưa kịp dọn vào nhà mới, chủ nhà đã lấy cớ từ chối và bắt dọn đi...

Đi đâu?

Cũng như Paulo Thành Nguyễn và Trịnh Kim Tiến, vợ chồng Nguyễn Văn Thạnh – xem chừng – đã bị đẩy đến bước đường cùng! Nhưng họ đã làm gì khiến cho Đảng và nhà nước hiện nay “căm ghét” và “oán hận” đến như vậy, hả Trời?

Như trang Dân luận vừa giới thiệu: “Vợ chồng Paulo Thành Nguyễn và Trịnh Kim Tiến là hai blogger năng động trong các hoạt động xã hội, họ là chủ của cửa hàng No-U Shop kêu gọi tẩy chay hàng hóa độc hại của Trung Quốc và sử dụng hàng Việt Nam và các nước Đông Nam Á khác.”

Theo Gia Minh, RFA, kỹ sư Nguyễn Văn Thạnh “….hiện cư ngụ ở Đà Nẵng, do khởi xướng và truyền bá ý tưởng mang tên Quỹ Hoàng Sa- Trường Sa vào ngày 15 tháng 5 vừa qua bị người tự xưng là an ninh đến sách nhiễu trực tiếp.”

Tôi còn được biết thêm bà Thạnh là một trong năm ngàn người đã ký tên vào Lời Tuyên Bố Công Dân Tự Do; ở số thứ tự 4836 thấy ghi: Dư Thị Ánh Liên, thạc sĩ hóa học, Hội An, Quảng Nam.

Nhà nước Việt Nam đang vận dụng mọi phương cách (kể cả những cách đê tiện nhất) để đẩy hết lớp tinh hoa của dân tộc này vào bước đường cùng chỉ vì họ có tinh thần độc lập, và yêu chuộng tự do. Chế độ hiện hành, rõ ràng, đã đến hồi … cùng quẫn và đang đào hố để tự chôn mình.

© Tưởng Năng Tiến

© Đàn Chim Việt

 

 

 

10 Phản hồi cho “Đến bước đường cùng”

  1. Lão bà bà says:

    “Cùng tắc biến
    Biến tắc thông”
    Chính quyền VN tìm đủ mọi cách tồi tệ hạ cấp để đẩy những người bất đồng chính kiến vào đường cùng. Xã hội xuống cấp tồi tệ.
    Bây giờ chỉ có đám người tham ăn, hám quyền, trục lợi là vỗ tay hoan nghênh.
    Người dân hay đảng viên còn biết suy nghĩ, biết liêm sỉ, đều lắc đầu ngao ngán.
    Xã hội cùng quẩn này bao giờ mới thông?
    Cầu xin Năm Mới có nhiều biến chuyển thuận lợi, cho người dân đỡ khổ.

  2. Tran le Ha says:

    Bài viêt’ cua² ông Tuong² näng Tiên’ rât’ huu ich’ và thu’ vi.! Luc’ nào cung~ vê`cai’ khô² cua² dông`bào VN!xin cam² on!

  3. Võ Đình Tuyết says:

    Đầu năm mới dương lích mà “cha nội” Tưởng Năng Tiến chơi một bản ” Đến bước đường cùng” làm mình cũng buồn lây.Ráng đọc,đọc xong còn buồn hơn như một bản nhạc của Vũ Thành An. “có buồn nhưng vẫn chưa bao giờ bằng hôm nay”Rồi sau đó lật tiếp coi những trang báo viết về Việt Nam lại thấy toàn chuyện buồn. Chuyện buồn hầu như quyện lây dân tộc Việt bao nghìn năm không rứt ra được.Ngẫm nghĩ cho cùng người gốc Châu Á thường,thù dai quá! Từ thời Đinh Lê Lý Trần Nguyễn cho đến bây giờ toàn là những lịch sữ hận thù và trả thù.Ngoảnh qua bên ông bạn to lớn chuyên môn và chuyên trị đi dành đất đai cưỡng chiếm nước khác dù đất của mình rộng thênh thang là Trung Quốc cũng toàn những hận thù lai láng cả một chiều dài lịch sữ bao ngàn năm.Người da trắng họ cũng có hận thù nhưng họ rứt ra được nên mới có Âu Châu,Úc Châu và Mỹ Châu cường thịnh cho tới bây giờ.Hãy coi nước Mỹ và Canada thì biết. Đọc anh Tiến người Việt mình ngoài những đức tính xấu như người Tàu còn có thêm tính thù vặt và sợ sệt nên mới có công an đến hù chủ nhà không muốn cho ông Thạnh thuê.
    Sống ở Mỹ 38 năm tui chưa bao giờ thấy cảnh sát đến nhà hù tui,chỉ một lần duy nhất nhà tui bị cháy cảnh sát tới đẩy tui ra ngoài sợ tui ngộp thở mà thôi.
    Làm sao người Việt mạnh dạn bước ra khỏi văn hóa Tàu như người Nhật thì chúng ta sẽ biết đi một mình và làm sao chế độ hoang tưởng cộng sản chết đuối ở sông hồ nào đó thì Việt Nam mới được hồi sinh bước ra khỏi vũng bùn tăm tối.
    Khi đó chuyện nguyễn văn Thạnh bị đuổi nhà nói ra sẽ không có ai tin…
    Thôi cũng xin chúc anh Tiến và mọi người an bình trong năm mới.

  4. nguyenlan says:

    Năm 2009, thứ trưởng bộ nội vụ Nguyễn Văn Hưởng tức Trần đã công khai dọa nạt những người trí thức Việt Nam vào dịp viện IDS của tiến sĩ Nguyễn Quang A tuyên bố giải tán rằng :

    “Ở Việt Nam đảng độc quyền lãnh đạo nên không thể có phản biện. Phản biện tức là phản động. Các anh muốn phản biện hả? Nhà tù đang còn nhiều chỗ lắm. Nhưng chúng tôi cũng không cần đến nhà tù, chúng tôi có các phương tiện hữu hiệu hơn. Tai nạn xe cộ bây giờ tổ chức rất dễ dàng. Còn một biện pháp rẻ hơn và nhàn nhã hơn: đầu độc. Các anh uống cà phê rồi khi về đến nhà thì cứng đơ ra mà chết. Những bài bản này thế giới sử dụng đã lâu, chúng tôi cũng không thua kém họ. . . ”

  5. Nam Phan says:

    Trong khi các ngành công an,cảnh sát khác như csgt,cảnh sát phòng cháy chữa cháy,công an khu vực,…có nhiệm vụ phân công rõ ràng thì ngành công an an ninh do trình độ cộng thêm bản chất khôn nhà dạy chợ lại làm việc ngược đời và kỳ quái nhất:thay vì học tiếng Hoa ,tiếng Quan Thoại lẫn tiếng Quảng Đông(hai thứ tiếng chính của Tàu)để trà trộn nắm thông tin trong cộng đồng người Hoa ở VN(Mao trạch Đông coi là đạo quân thứ 5 nằm phục chờ đạo quân chính của Tàu vào),để nắm thông tin trong đám du khách Tàu thì đám an ninh lại rình mò quấy phá những người dân Việt yêu nước chống Tàu.Những cách quấy phá rất tiểu nhân kiểu con nít như cản phá công ăn việc làm ,chỗ ở;hù dọa những ai chứa chấp ,làm bạn,..Trong một số trường hợp chúng thành công,nhưng ở các trường hợp khác chúng thất bại hoàn toàn mà lại còn bị cười khẩy khinh chê chữi rủa.Nếu không có bạn bè,người thân,người tốt bảo vệ,đùm bọc thì các cô Vy,cô Nga,chị Bùi Hằng,…sẽ không mạnh mẽ đến như vậy.Hãy xem những tên an ninh quấy phá chị Bùi Hằng ,anh Tuấn(cha cô Vy)trong thời gian vừa qua.Tuổi đời của những tên rảnh rổi do nghề vô tích sự mang lại(an ninh) chạy rong trên đường khoảng 34,35 đổ lại.Có đứa sĩ quan ,cở đại úy đổ lại(34,35) cho đến mới vào ngành,nhưng dù gì đi nữa thì tánh già dặn chính chắn ,từng trải không thể nào bằng chị Hằng,anh Tuấn được(trên 50) thì làm sao mà lý luận tay đôi được với chị ,anh ngoài trừ dùng luật rừng .Những tên này cũng có thể do lương thấp,ít học vốn sẵn gốc gác côn đồ và lại bị cấp trên hay ra lệnh kiểu chữi rủa nên oán giận đâu đâu rồi trút lại lên đầu những người mà lẽ ra chúng phải kính trọng vì yêu nước,vì chuẩn mực.Ngành an ninh thật sự là ngành đường cùng của chế độ bất nhân này !

  6. Minh Dung says:

    Chính bọn vô thần cùng đường mạt lối mới ở bước đường cùng nên lồng lộng,lúng túng,hốt hoảng trong việc đối phó với người dân yêu nước.Nước còn cho chúng dựa lưng chỉ là bọn Tàu Chệt (dĩ nhiên có điều kiện) nên chúng phải hết lòng nghe lời Tàu.Phải nói rằng ,đối với chúng bọn Tàu vừa giúp vừa khinh,vừa ghét bởi khi thấy chúng vì quyền lợi địa vị mà thành quá ích kỷ,hèn nhát đến mức độ không còn tính người mà theo nguyên tắc không ai thích chơi hay dây dưa với hạng người như vậy ngoại trừ mục đích này mục đích nọ.Nhiều khi Tàu không buộc chúng bắt, bỏ tù,quấy rối hàng loạt người dân yêu nước nhưng vì để lấy lòng Tàu (vừa mạnh,vừa giàu,vừa nắm nhiều bí mật của đảng,..)nên chúng cứ tiến hành !Thật không còn gì đê tiện ,tiểu nhân hơn !Tàu cũng có thể ghét Nhật,Hàn,Philippin,…nhưng ghét mà trọng bởi họ dám chống lại,không sợ .Thí dụ điển hình là Philippin,một đảo quốc nhỏ nhưng khẳng khái với Tàu giàu, mạnh gấp nhiều lần hơn ,còn tại VN chỉ vì những hành động ,lời nói chống Tàu Chệt mà bị trù đì tới bến kể cả bằng những phương tiện,những cách hèn hạ,quái dị nhất .Hàng ngày các phương tiện tuyên truyền của đảng vẫn loa loa những thành tích “long trời lở đất” của đảng.Trong khi nền kinh tế đất nước gần như sụp đổ,dân tình khổ sở,nước gần như mất mà các nhà văn,nhà báo ,nhà sử nịnh bợ tiếp tục “đảng ơi đảng hỡi”,ca ngợi một thứ đảng chung chung,nói lung tung ,nói lùng bùng,một thứ đảng khùng khùng đẩy đất nước ,dân tộc vào chỗ chết .Phải nói ai có dòng máu dân tộc Việt đều công khai hay ngấm ngầm không thích Tàu bành trướng ,còn một số người cộng sản nói họ “cũng chống Tàu ,nhưng,…”,ở đây không có nhưng nhị gì cả.Vì sự tồn vong dân tộc ,không có nhưng ,bởi vì,…gì ở đây cả,phải có thái độ dứt khoát.Cũng có thể nay mai có những tướng cộng sản VN do hồn thiêng dân tộc làm thức tỉnh đem quân đển dẹp bỏ và xử bọn bán nước cho Tàu ở Ba Đình nhưng trong khi chờ đến ngày đó ,những người dân yêu nước phải biết dựa vào nhau,giúp nhau bằng mọi cách bởi chỉ có họ mới hiểu nhau hơn ai hết

  7. Thanh Pham says:

    Chia Sẻ

    Làm sao để chia sẻ
    Cùng với Nguyễn Văn Thạnh
    Những cực hình anh chịu
    Bọn cộng sản bạo hành

    Làm sao để chia sẻ
    Cùng gia đình anh Thạnh
    Phải chịu nhiều cay đắng
    Bởi việc làm của anh

    Tôi thông cảm sâu xa
    Những gì đã xảy ra
    Bởi cái đám côn đồ
    Bọn nhà sản mafia

    Và tôi quá cảm phục
    Lòng dũng cảm tuyệt vời
    Cùng nỗi niềm tủi nhục
    Anh gánh chịu cho đời!

    T.Phạm

    http://sangcongpha1.wordpress.com/

  8. quang phan says:

    Đối nội, bọn Việt cộng ngu, hèn, tham, ác dùng những thủ đoạn bỉ ổi, hèn hạ và đê tiện để trị dân . Đối ngoại, bọn Việt cộng phản quốc bán đất đai, biển, đảo để được rúc vào nách bọn Tàu cộng .

  9. dai nguyen says:

    Troi oi sao lai song bat nhan the!!! Gay gio thi se gap bao, hay co gang song co chut long nhan thi Troi Phat se phu ho cho con khong thi qua bao se nhan tien. Cac ban hay cho ma xem.

  10. Soul says:

    Tiến ơi!, sau bài này, nên viết thêm một bài có tên là “Liều mạng (cùi)”. Dù là “cùi hủi” gì đó, nhưng ít ra đọc để có một chút gì “trả thù” cho tâm trí nhẹ nhàng một chút, đọc để lượng giá và coi thử trường hợp nào thích hợp để ngày mai này anh/em mình tiến hành (biết đâu).
    Chúc bạn khỏe mạnh và tâm hồn sảng khoái.

Leave a Reply to dai nguyen