Nghĩ về 2 bài viết của ông Đặng Văn Âu
Đọc hai bài viết của ông Bằng Phong Đặng Văn Âu tôi có cảm giác thật lạ. Trong lúc quốc nội dầu sôi lửa bỏng thì hải ngoại có những bài viết gây băn khoăn nhiều hơn đóng góp vào công việc đấu tranh giải thể chế độ cộng sản.
Khẳng định: Chủ nghĩa cộng sản độc tài, tàn bạo, Hồ Chí Minh gian manh xảo trá, kẻ cầm quyền hiện nay là lũ dòi bọ. Thiết tưởng mọi người đều biết. Người trong nước còn biết rõ hơn ông Âu vì họ sống chung với cộng sản, nhất là những người từng là đảng viên trong guồng máy cầm quyền hiện nay.
Nhưng biết là một việc, dám bày tỏ công khai là việc khác. Ở đây vấn đề là tiến hành như thế nào chứ không phải tại sao phải đấu tranh. Nhìn toàn cảnh hiện nay, đấu tranh với cộng sản không dễ, ngay cả mục tiêu khiêm tốn là chống bất công, chống tham nhũng hay bày tỏ lòng yêu nước. Cộng sản bằng mọi thủ đoạn sẽ trấn áp nếu thấy nguy hại cho chế độ.
Những tố giác tội ác cộng sản của tác giả là không mới, chưa kể đến tác dụng ngược khi kêu ai đó gọi xuống đường, nằm lăn ra để công an xả súng bắn hay xe tăng cán lên cho máu đổ thịt tan để phát động cuộc cách mạng bạo lực.
Tác giả Đặng Văn Âu là cựu sĩ quan không quân “38 năm trời lưu vong thất thổ”. Ông Âu viết nhiều bài chứng tỏ lập trường chống cộng không khoan nhượng. Ông Âu ủng hộ ông Nguyễn Cao Kỳ trong vấn đề hòa hợp hòa giải. Năm 70 tuổi, ông viết bài “Hòa hợp hòa giải là một mệnh lệnh” đăng trên X-cafe ngày 5/10/2010 với lời lẽ khiêm tốn như: “kính thưa quí vị lãnh đạo đảng cộng sản”, “thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng”, “xin nhà nước cấp phát…”.
Năm nay 75 tuổi, không biết ông Âu có vấn đề gì không khi viết bài quay ngược 180 độ.Tôi nghi ngờ bài viết “nổ” quá lớn do nhiều nguyên nhân nằm ngay trong phần trình bày của tác giả:
- Ông Âu đi Mỹ tháng 4/75, nghĩa là một người đào ngũ. Đi khi nước chưa mất phải gọi đào ngũ chứ không thể gọi di tản hay tỵ nạn được. Một người lính đào ngũ ngoài mặt trận nếu không bị xử trước tòa án thì cũng không nên kêu gọi sự can đảm của một ai khác. Khi ôm túi bạc cả triệu đô la bay từ Thái Lan qua Mỹ,(mang giùm một người bạn), không biết ông Âu nghĩ gì về những người bạn chiến đấu vẫn chưa buông súng, trong túi không còn đồng xu, sau đó đi tù cải tại?
- Một số bài viết trước đây tác giả ủng hộ ông Nguyễn Cao Kỳ. Ủng hộ đối thoại với đảng CS là mâu thuẫn với lời kêu gọi bạo động lật đổ CS hiện nay. Không thể tin CS sẽ “nghe” ông Kỳ chuyển đổi dân chủ, trong khi CS phớt lờ cả can ngăn của ông Giáp trong vụ bauxit Tây Nguyên. Hòa giải như thế là ấu trĩ hay tham vọng chính trị của vị tướng đàn anh ông ấu trĩ?
- Một người chống cộng triệt để như ông Âu vẫn được cấp visa vào Việt Nam là một chuyện lạ. Một là ông Âu chống cộng nhưng không nguy hại dưới mắt an ninh CS, hai là ông phải có quan hệ như thế nào mới được đi lại tự do, trong lúc hàng trăm nhà hoạt động gốc Việt hoàn toàn bị cấm cảnh.
- Kêu gọi người trong nước đổ máu để lật đổ cộng sản. Vậy tại sao ông Âu không tự mình làm trước? Năm 2011 ông có về Việt Nam sao ông không xuống đường, giăng biểu ngữ nằm lì để khởi động cuộc tranh đấu? Ông không sợ chết bên Mỹ thì có lý do gì sợ CA trục xuất hay tù tội. Ông “tuyên chiến” với cộng sản sau khi đã bay về Mỹ an toàn, bỏ mất dịp may hiếm có. Rất nhiều nhà tranh đấu hải ngoại muốn visa như ông nhưng không dễ gì có được.
Mặc dù bài viết “Hãy quyết tử cho dân tộc quyết sinh” mang tính mỉa mai nhiều hơn lời kêu gọi nghiêm túc, bài viết đã không đề nghị một phương thức nào khả thi để phát động cuộc đấu tranh trong giai đoạn mới. Vẫn biết bất bạo động không nhất thiết là phương thức đấu tranh duy nhất, nhưng cách mỉa mai khích tướng của tác giả rõ ràng không nhiều thiện ý.
Nhưng nguy hiểm nhất trong những bài viết loại nầy là thái độ cực đoan và lời lẽ chọn lựa thiếu cẩn trọng. Cộng sản sẽ chỉ vào đây để chứng minh thế lực thù địch xuất phát từ lòng thù hận chứ không xuất phát từ chính chế độ cộng sản gây ra. Luận điệu thế lực thù địch cứ được nuôi dưỡng bằng chính những người từ xa chống lại họ. Bài viết cũng mang tính khiêu khích nhóm người đang rời bỏ đảng CS về với dân tộc. Ông Âu dùng chuyện xưa để để gây tranh luận, phải chăng để đánh lạc hướng dư luận nhằm thực hiện ý đồ nào đó. Điều nầy chỉ tác giả biết.
Tôi tin không cần ai mách nước, người dân đã và đang sáng tạo ra những phương cách đấu tranh độc đáo. Năm thành viên Pháp Luân Công hôm qua đã căng biểu ngữ tố giác tội đồ HCM ngay trước lăng Ba Đình, một việc chưa từng thấy từ 45 năm qua. Sự can đảm của những người trẻ khiến chúng ta ngưỡng mộ và bái phục. Ngày đầu năm dương lịch, Sài Gòn cũng diễn ra cuộc biểu tình tố giác tội ác cộng sản. Sự sợ hãi đã dần dần bị đẩy lui và đội quân tiền phong càng trở nên đông đảo. Chúng ta có quyền tin vào những người trẻ anh hùng khảng khái, dù chưa bao giờ họ tuyên chiến hay hòa giải theo kiểu ông cuội già lẩm cẩm.
Trần Quang Hạ
© Đàn Chim Việt
Đọc các bài viết liên quan:
Hãy quyết tử để dân tộc quyết sinh
Chúng tôi không hèn cũng không nhát
Hồi âm bài viết của nhà báo Bùi Tín
Kính các Cụ : Các Cụ đã bị trúng bài Bó đũa bị bẻ từng chiếc rồi !
Lẳng lặng mà nghe “chúng” chửi nhau.
Chụp mũ, bưng bô, “mày với tao”
Phen này “Vẹm” quyết không mua pháo.
Tết đến nghe vui hết biết…nào.