WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Lực lượng công an trong mắt triết gia Trần Đức Thảo

ảnh AP

ảnh AP

Sau khi tôi giới thiệu trên VOA cuốn sách Trần Đức Thảo – Những lời trăn trối  của nhà báo Tri Vũ, một số bạn trẻ trong nước gửi thư điện tử cho tôi hỏi rằng tôi đã trích ra mấy đoạn ngắn khi tác giả khắc họa chân dung “ông Cụ” – cụ Hồ – rất sống động, chân thực, vậy cuốn sách có chứa đựng chân dung nào khác cũng lý thú, sinh động như vậy không?

Xin thưa là có, có khá nhiều, như chân dung các ông Trường Chinh, Lê Duẩn, Phạm Văn Đồng, Tố Hữu…cũng cô đọng, sinh động không kém.

Đó là những nhân vật đè nặng như ma ám suốt 40 năm ròng trên sinh mệnh của triết gia Trần Đức Thảo, buộc ông phải ngậm đắng nuốt cay, đóng vai kẻ lẩn thẩn dở hơi để tồn tại, để rồi trong gần 6 tháng cuối đời đã để lại cho hậu thế những phán xét sâu sắc được nghiền ngẫm kỹ càng. Qua lời kể của ông, mới vỡ lẽ ra là khi ông phê phán bài “Hãy đi theo bảng chỉ đường của trí tuệ” của nhà dân chủ Hà Sỹ Phu là làm theo lệnh trên, nhằm được yên thân để còn sống được và thổ lộ tư duy tỉnh táo của mình và lúc cuối đời.

Dưới đây xin trích dẫn vài đọan ngắn khi ông Trần Đức Thảo nói về lực lượng công an CS Việt Nam, những người đã theo dõi, rình rập, đe dọa, đấu tố ông trong suốt 40 năm ông phải sống trong nhà tù lớn Việt Nam.

Nhận định về lực lựơng công an chìm và nổi, Trần Đức Thảo cho biết:

“Có một ngành quen dùng dối trá như một phương pháp hành động chính quy, đó là ngành công an, Với những cán bộ chìm và nổi dày đặc trong xã hội, miệng thì nói công an là bạn dân, là bảo vệ dân, nhưng thực tế công an là ngành đã quản thúc, quản chế dân bằng phương pháp khủng bố tinh thần, đe dọa tính mạng, đe dọa tài sán. Công an đáng lẽ là lực lượng giữ gìn, bảo vệ trật tự, kỷ cương cho xã hội, mà lại luôn tận dụng dối trá thủ đoạn để áp đảo, thống trị xã hội như thế thì làm sao duy trì được tính lương thiện trong dân, làm sao giữ được trật tự kỷ cương, được luân thường đạo lý cho xã hội? Các cụ ta đã dạy “thượng bất chánh, hạ tắc loạn”, “gieo gió thì gặt bão”, ngày nay ngành công an dùng quá nhiều hành động bất chính, gieo toàn là thủ đoạn dối trá, hận thù… thì rồi chế độ này sẽ gặt được gì? Các dân tộc từng sống trong chế độ xã hội chủ nghĩa đã có đủ kinh nghiệm để trả lời! Thực tế là guồng máy công an đã phá hoại lý tưởng, đã bôi đen, bôi bẩn đảng, đã làm ô danh chế độ, làm ung thối cách mạng nhiều nhất. Dư luận vẫn than sự lộng quyền của ngành công an là đã hằng ngày đào sâu mồ chôn chế độ”.

Ở một đoạn khác, ông nói thêm:

   “Tôi thấy cái cấp bách là cần phải can đảm bãi bỏ hẳn mọi phương pháp tổ chức. mọi chính sách hành động bất chánh trong toàn thể guồng máy cai trị của đảng và nhà nước, cả về mặt tuyên truyền lẫn mặt hành chính. Đứng đầu là phải thay đổi hẳn cách huấn luyện, phải tổ chức hẳn lại ngành công an. Dùng công an để kiểm soát và đàn áp tư tưởng là việc làm vô ích. Công an không thể bịt miệng dân, không thể kiểm soát những suy tư trong đầu người dân. Chính những người CS lãnh đạo có kinh nghiệm đó hồi bị thực dân, phong kiến đàn áp, cầm tù. Nhà tù, trại cải tạo luôn luôn là lò đào tạo ý chí phản kháng mạnh nhất. Vậy mà nay chính quyền lại hành động thống trị còn tệ hơn cả thời thực dân phong kiến! Dân chúng cứ bị đẩy về phía căm thù chế độ. Chế độ như vậy thì không thể nào sửa sai, sửa lại mà dùng được…”

Rồi ông kết luận đoạn này như sau:

“Tôi chống thủ đoạn gian dối về mọi mặt chứ không chỉ về mặt tuyên truyền hay công an… Tôi chống đây là chống cái gian, cái ác, tức là chống một cách xây dựng. Không lắng nghe tôi là chế độ sẽ ngày càng bị lún sâu vào hư đốn, cho đến khi bị đào thải… Tôi biết những nhận xét ngay thẳng đó là những liều thuốc đắng, nhưng không chịu lắng nghe thì rồi chính lãnh đạo và nhân dân sẽ phải trả giá, có khi là rất đắt. Tôi luôn luôn cố vận dụng sự trong sáng của lương tri trong những ý kiến đối kháng, phản biện… “

Có những hoài nghi rất có cơ sở là chính một vài tên công an nỗi và chìm trong sứ quán VN ở Paris đã được lệnh kết thúc cuộc đời ông khi họ nghi rằng ông đang viết một cuốn sách tâm huyết, bạch hóa hết những thâm cung bí sử mà ông được biết, nhằm đền đáp lại nhân dân, với niềm tin rằng nhân dân sẽ hiểu ra cuộc đời trong sáng của một trí thức chân chính và nhận ra chủ nghĩa Mác và đảng CS VN cũng như “ông Cụ” và các đồng chí của “ ông Cụ” là tai họa thật sự của dân tộc, của nhân dân.

Phải chăng để che dấu cả chuỗi dài tội ác với nhân dân và với cá nhân ông Trần Đức Thảo mà đã có những điều không bình thường xảy ra sau khi ông chết bất ngờ vì “đau bụng”  ngày 23/4 /1993: đó là việc Đại sứ VN Trịnh Ngọc Thái ở Pháp được lệnh đến cơ sở  hỏa táng trong Nghĩa trang Père Lachaise  ngày 29/4/1993 để báo tin ông được truy tặng Huân chương Độc lập (mà không có một lời điếu văn nào); sau đó 7 năm, năm 2000 ông được tặng “Giải thưởng Nhà nước”, mà không ai nói rõ về thành tích và công lao gì.  Hẳn dưới suối vàng ông đã cười to một mình về những điều trái khoáy kỳ quặc như thế trong một chế độ quái dị.

Cả Bộ Chính trị 16 người, 200 ủy viên Trung ương đảng CS, và đặc biệt là hơn 400 viên tướng và hơn 1.000 cán bộ cấp cao khác của riêng ngành Công an hãy đọc kỹ “Những lời trăng trối” của nhà triết gia Trần Đức Thảo và tự vấn lương tâm, rút ra nhiều điều bổ ích.

Đây là việc làm cấp bách, vì khi nhà triết học nói lên những sự thật trên đây từ 21 năm trước đến nay, lực lượng công an còn sa sút thêm nhiều, trượt dài trên quá trình trở thành tai họa thật sự cho nhân dân. Công an bịt mồm linh mục giữa tòa án, đạp giày lên mặt anh đảng viên CS trẻ đang xuống đường chống bành trướng, tra tấn hành hung các cụ ông cụ bà cao tuổi, giết hại nhiều công dân ngay trong trụ sở công an…

Nếu còn sống triết gia Trần Đức Thảo chắc sẽ đau lòng lắm khi thấy những tên móc túi, những ké trộm vặt,  trộm gà, trộm chó thì bị bắt, bị tra khảo, ngồi tù, còn những quan chức, tướng lãnh cướp của nhà nước, của nhân dân hàng triệu, hàng tỷ, hàng trăm ngàn tỷ đồng, kết thành nhóm thành phe  thì vẫn nhởn nhơ thống trị xã hội, còn được phong tướng tá công an, với một ngân sách kinh hoàng là không kém ngân sách quốc phòng.

Chỉ tiếc là triết gia yêu nước thương dân không còn sống để chứng kiến sự rệu rã của một chế độ mục nát phi nhân, đúng như ông đã dự đoán trong những lời trăng trối tâm huyết và những lời cảnh báo nghiêm khắc “Công an đang hằng ngày đào mồ chôn chế độ”.

Blog Bùi Tín (VOA)

25 Phản hồi cho “Lực lượng công an trong mắt triết gia Trần Đức Thảo”

  1. Đoàn Cận Huy says:

    Thời Đại tá Bùi còn vênh váo đi với VC, Công an chắc tốt hơn bây giờ?

  2. Minh Đức says:

    Trích: “Tôi thấy cái cấp bách là cần phải can đảm bãi bỏ hẳn mọi phương pháp tổ chức. mọi chính sách hành động bất chánh trong toàn thể guồng máy cai trị của đảng và nhà nước”

    Khi ông Trần Đức Thảo viết đoạn trên, ông không chống chủ nghĩa Mác, ông chống cách hành động của đảng CSVN. Mà cách hành động đó phát xuất từ tư tưởng của Lê Nin .

    Ông Trần Đức Thảo là một người Mác xít, nhưng không phải là một người Mác xít Lê Nin Nít. Cái khác nhau giữa Trần Đức Thảo và Hồ Chí Minh là ông Trần Đức Thảo theo chủ nghĩa Mác, còn Hồ Chí Minh theo chủ nghĩa Mác Lê.

    Vì không thể theo chủ nghĩa Mác Lê nên nhà Mác Xít Trần Đức Thảo bị gạt ra ngoài rìa chế độ.

    • NGÀN KHƠI says:

      NHÀ MÁC XÍT TRẦN ĐỨC THẢO

      Minh Đức nói đúng, phải gọi ông Thảo là nhà mác xít Trần Đức Thảo là đúng nhất. Bởi vì toàn cuộc đời ông Thảo hầu như chủ yếu là đi theo học thuyết Mác, nghiên cứu học thuyết Mác. Hay nói đúng hơn, ông là chiến sĩ cộng sản, mà là chiến sĩ không có đất đứng, không có chỗ dùng, sinh bất phùng thời, chẳng gặp ai là người tri kỷ cả. Cái tội nghiệp của ông Thảo là như thế đó.
      Bởi thế bảo ông là triết gia (thậm chí triết gia xuất sắc) hay nhà triết học theo nghĩa chung thì không đúng lắm. Bởi vì phạm trù như thế phải có ý thức độc lập, tư duy riêng mình, mục đích triết học của riêng mình, tác phẩm sáng tạo của riêng mình. Các điều này ông Thảo hình như hầu đều không có. Nên ông không thể có thế giá để sánh ngang hàng với những người cùng thời điểm và cùng điều kiện với ông như J. P. Sartre, A. Camus, Merleau Ponty, hay Karl Popper chẳng hạn. Nên cho đến cuối đời ông mới thừa nhận được học thuyết Mác là sai thì hầu đã quá trễ rồi, chẳng vớt vát gì được cho sự nghiệp đã để hỏng hết hay đã trôi đi xong rồi của ông cả. Quả thật là tiếc và ngậm ngùi cho sở học và trí thông minh của ông.
      Đáng lý ra khi còn ở bên Pháp, ông dùng trí tuệ, trí thức của mình mà đóng góp cho đất nước thì hay biết mấy, nếu không cũng còn để tiếng cho thế giới. Đằng này ông khăng khăng đi về kiểu như một cán bộ xoàng xỉnh, coi như đã đi lộn cửa thì quả thật đáng thương xót cho ông.
      Vậy mà khi đã về nước rồi, sống trong hoàn cảnh bị bạc đãi tận cùng mà ông chẳng hề dám ca thán, chẳng hề dám phản kháng, chẳng hề dám tự xử sự chính mình, quả thật sự nhu nhược của ông tỏ ra hoàn toàn bất xứng, tính chất của ông cho thấy thật thua hẳn những phụ nữ như nhà văn Thụy An hoặc Dương Thu Hương sau này, thì quả mọi người đều thất vọng.
      Trong suốt thời gian dài ẩn nhẫn mấy chục năm như thế, ông cũng chẳng tạo ra được các công trình triết học nào cho chính nền tảng tư duy riêng của riêng mình, cho nên đúng ra ông chỉ như ông thầy giáo dạy triết học, còn bảo ông là nhà triết học hay triết gia thì có hơi quá đáng hay không trung thực hoặc không chính xác lắm. Nói như vậy để cho các thế hệ trẻ sau này rút ra được các chân giá trị cho mình, chẳng phải bươi móc chuyện đời của Trần Đức Thảo hay quy trách gì ông. Chỉ có điều ông đúng ra không có cái đầu riêng độc lập của nhà triết học, đó là chưa nói đến ông chưa có tài năng riêng của nhà triết học như kiểu một Husserl là cha đẻ của khoa hiện tượng luận danh tiếng, người mà ông từng dùng quan điểm học thuyết Mác xít để phê phán, thì quả thật rất hết sức đáng tiếc.

      NON NGÀN
      (19/7/14)

  3. Đoàn Cận Huy says:

    Đảng làm sao bỏ được Công an ?
    Chỉ khi Đảng bị tiêu diệt,
    Công an mới thay đổi…

  4. NON NGÀN says:

    CÂU CHUYỆN TRIẾT HỌC : TỪ CÁI NGU CỦA MÁC ĐẾN CÁI NGU CỦA THẢO

    Học thuyết Các Mác là học thuyết duy vật toàn diện. Đã duy vật toàn diện mà Mác lấy cái cốt lõi là quy luật biện chứng trong lý thuyết duy tâm của Hegel để làm cái xương sống cho mình. Đó là cái ngu muôn đời của Mác.
    Hegel sở dĩ nêu lên quy luật biện chứng vì cho rằng cái nguyên thủy của vũ trụ là tinh thần vô hạn tiềm ẩn, nên nó phải tự phủ nhận, tức tự biện chứng để làm nên thế giới hiện thực. Ừ cứ tạm cho nó cũng còn có lý một phần.
    Đằng này Mác cho khởi thủy chỉ là vật chất tuyệt đối, tức không có tiềm lực vô hạn nào trong đó cả, vậy mà vật chất đó lại biện chứng được để cuối cùng tạo nên xã hội cộng sản của loài người trong tương lai, quả thật vô lý hết mức hay ngu quả là ngu, thế mà bao người cứ tin sái cổ kể cũng là lạ.
    Trần Đức Thảo lúc làm luận án Thạc sĩ tại Pháp và lúc về dạy tại Hà nội cũng cứ một mực tin vào luận điểm của Mác. Đó là lý do tại sao ông Thảo khi đó vẫn còn luôn ôm khư khư các quan điểm duy vật biện chứng và duy vật lịch sử của Mác mà ai cũng biết. Một người nổi tiếng thông minh và mang danh nhà triết học mà lại ngu đến cỡ đó thì thật trời gầm cũng không nhả. Chỉ mãi khi đã gần ngày từ giả cõi đời khi đã quay lại Pháp, ông Thảo mới nhìn nhận học thuyết Mác là học thuyết tai hại nhất trong lịch sử nhân loại từ xưa tới nay.
    Thật ra ngay như phương Đông cũng không bao giờ nói kiểu ngu như Mác. Trong Kinh Dịch chỉ nói “Vật hữu thái cực, thị sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái”, kế đó mới tới ngũ hành tương sinh và tương khắc để làm nên thế giới. Thái cực là cái gì vô hạn, bao trọn không cùng, làm gì mà kiểu vật chất theo cách chất thể trần trụi như Mác tin nhảm.
    Cả đến Lão tử cũng nói “Vô danh thiên địa chi thỉ, hữu danh vạn vật chi mẫu”. Tức cái nguồn cội của vũ trụ là cái không thể gọi tên được, tức không có khái niệm riêng biệt nào mà chỉ được. Đó chính là cái mà Lão tử còn bảo “Đồng chi vị huyền, huyền chi hựu huyền, chúng diệu chi môn”. Tức là cái gì siêu việt lên cả thảy, không ngôn ngữ nào của con người nói lên được.
    Bởi vậy nếu quan niệm duy vật biện chứng, duy vật lịch sử của Mác là không có cơ sở khách quan khoa học, thì làm thế nào bảo chủ nghĩa cộng sản là cộng sản khoa học như Mác từng nói được. Tức cả một một hệ thống lý thuyết của Mác (trong đó có lý thuyết đấu tranh giai cấp là cái cốt lõi) của Mác cũng liền bị đổ nhào, cũng tan thành mây khói như thực tế thế giới đã chứng minh. Vậy rõ ràng Mác đã ngu mà Trần Đức Thảo lúc ban đầu tuy thông minh thế, tuy học hành bằng cấp thế mà cũng hoàn toàn mê muội tin nhảm theo đó thì quả Thảo cũng hoàn toàn ngu thật !

    ĐỈNH NGÀN
    (13/7/14)

    • DẶM NGÀN says:

      Xin đọc ” chúng diệu vô môn” tức vi diệu tới mức không có ngã vào.

  5. Mr. Nam Bộ says:

    Kính thưa bác Bùi Tín’

    Côn an là cái sừng của con bò tót. Con bò tót mới đáng nói.
    Con bò tót dùng chính cái sừng của nó để húc vào những người Chủ của nó (nhân dân VN).
    Chưa đủ, con bò tót còn rước bọn thú dử rừng xanh Lê-Mao về cắn xé & ăn thịt những Ông Chủ của nó (dân tộc VN).
    Vẫn chưa đủ, con bò tót còn tạo cơ hội & điều kiện để mãnh thú Tàu cộng bao vây tứ bề, cướp đoạt, xâm lăng “trang trại” và tài nguyên của Ông Chủ nó (Dân tộc VN).
    Vân chưa thỏa mãn, con bò tót, nhờ Lê-Mao giúp đở để tiếm đoạt cả “Trang trại” của Ông Chủ và nhốt Ông Chủ lại để cai trị.

    Cái sừng chỉ là công cụ. Con bò tót và bộ não của nó chỉ huy tất cả.

    Chỉ biết lên án cái sừng không thôi là rất thiển cận. Triết gia Trần đức Thảo còn thua rất rất xa Albert Camus, J.P. Sartre. Thậm chí, còn thua cả nữ sinh Phương Uyên với câu nói nổi tiếng “Đi, chết đi…”, và ca từ của bài hát Việt Nam tôi đâu của nhạc sĩ trẻ tuổi Việt Khang (để chấp nhận ngồi tù).

    Sĩ phu mà không sĩ khí thì…ne pas !

    Kính cảm ơn bác Bùi Tín. Chúc bác nhiều sức khỏe để còn phụng sự tổ quốc.

  6. DâM TiêN says:

    Còn đảng, còn mình. Toàn bộ CA đều lả đảng viên cộng phỉ, là cánh tay
    bạo lực cho đảng.

    Thật ra, đánh cho đảng sụp, cũng dễ thôi: đó là tiêu diệt cấp thời hết lũ
    Chó Vàng Công An.

    Dễ thôi là sao ? Thì sẵn có sức mạnh kia kìa: Quân đội Nhân Dân đấy!

    Các bạn lính trẻ chuẩn bị tinh thần, chờ ngày giải phóng quốc gia khỏi
    bàn tay gớm ghiếc Công An chưa nào ? = Sẵn sàng ! Giết Chó Vàng !

  7. Đoàn Cận Huy says:

    Công an và Đảng thời nào chả thế, lũ ba xạo và khốn lạn…

Leave a Reply to Đoàn Cận Huy