WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Guantanamo và số phận của những người tù (oan, sai) sau khi được tự do

Guantanamo Bay Naval Base. Hình Wikipedia

Guantanamo Bay Naval Base. Hình Wikipedia

Guantanamo Bay Naval Base, viết tắt là GTMO, nhưng lại đọc là GITMO là một căn cứ yểm trợ của Hải quân Mỹ nhưng nằm trên lãnh thổ Cuba. Guantanamo là một phần của Cuba ở phía Nam, cách thành phố mang cùng tên Guantanamo 15 Km.

Guantanamo diện tích khoảng 117,6 km², cho Mỹ thuê vào năm 1903, năm 1934 hợp đồng được triển khai thành vô thời hạn.

Xin nói qua về lịch sử hình thành căn cứ quân sự ở Guantanamo Bay của Mỹ trước khi đi vào chuyện chính. Lịch sử căn cứ này bắt đầu từ thời chiến tranh Mỹ-Tây Ban Nha, khi Cuba còn là thuộc địa của Tây Ban Nha.

Trong cuộc chiến tranh này Mỹ đã tìm cách mua lại toàn bộ đảo quốc Cuba vì thấy tầm quan trọng của hải cảng tại đó. Tuy nhiên, qua hiệp định hòa bình Pariser 1898, Cuba trở thành một nước độc lập dù bị lệ thuộc Mỹ về kinh tế và chính trị.

Sử dụng ảnh hưởng của mình, Mỹ tìm cách đưa những người thân tín trở thành tổng thống cũng như can thiệp quân sự vào những lúc tình hình chính trị rối ren. Từ 1899 đến 1902 Mỹ đã áp đặt một chế độ quân quản lên Cuba, dùng quân đội điều hành đất nước này.

Năm 1901 đạo luật Platt-Admendment được đưa vào hiến pháp Cuba, cho phép Mỹ can thiệp quân sự khi tình hình chính trị Cuba trở nên bất an. Điều này khiến cho nền độc lập của Cuba bị hạn chế nặng nề.

Ngày 23.02.1903, căn cứ vào đạo luật Platt-Admendment, sau một buổi họp của chính quyền Cuba, một hợp đồng cho Mỹ thuê toàn bộ Guantanamo trong 99 năm được ký kết, tiền thuê mỗi năm là 2.000 USD . Hiệp ước này cho các tàu buôn Cuba được phép qua lại trong khu vực đã cho thuê.

Năm 1934, tổng thống Cuba Raymòn Grau San-Martin bị truất phế, hợp đồng cho thuê bị hủy bỏ. Tuy nhiên, trong cùng năm đó một thỏa thuận mới được ký kết, giữ lại duy nhất điều khoản số 7 trong hợp đồng ký kết trước vào năm 1903 cho phép Mỹ được sử dụng vịnh Guantanamo ( Guantanamo Bay ) như một căn cứ yểm trợ cho thủy quân lục chiến. Tiền thuê vịnh Guantanamo được chi trả bằng check sẽ tăng lên 4085 USD/năm kể từ 1938.

Năm 1961, sau khi lật đổ nhà độc tài Fulgencio Batista, Fidel Castro trở thành tổng thống Cuba. Ngay sau khi nắm quyền lực, Fidel Castro quốc hữu hóa tất cả tài sản, công ty, xí nghiệp của chính phủ cũng như người dân Mỹ tại Cuba. Mỹ trả đũa, ban hành lệnh cấm vận đối với Cuba, lệnh cấm vận được nhiều nước Âu Châu ủng hộ.

Ngay từ đầu cuộc cách mạng lật đổ Baptista từ năm 1959 cho đến khi nắm được quyền hành, Fidel Castro tuyên bố không chấp nhận sự hiện diện của người Mỹ trên đất nước Cuba, mọi hiệp định ký hết trước đây đều không còn giá trị vì đã được thỏa thuận dưới sức ép quân sự. Fidel Castro yêu cầu người Mỹ trả lại Guantanamo Bay.

Chính phủ Mỹ không đồng ý trả lại với lập luận rằng tiền thuê Guantanamo Bay, thanh toán bằng check theo hợp đồng vẫn được chi trả hàng năm vào tháng 7. Trong năm 1959, Check này đã được cash, điều này chứng tỏ rằng Cuba tiếp tục đồng ý cho Mỹ thuê vịnh Guatanamo.

Chính phủ Mỹ vì thế duy trì căn cứ quân sự tại đây với 4.000 thủy quân lục chiến để bảo vệ phần coi như lãnh thổ của mình.

Trở lại chuyện chính.

Sau khi Al-Qaeda cướp phi cơ tấn công vào nước Mỹ với thiệt hại nhân mạng gần 5.000 người ở 2 tòa tháp đôi ( Twin Tower ) và sau đó là cuộc đổ quân của Mỹ vào Afghanistan, Guantanamo Bay được mở rộng thành một trại giam giữ tù nhân khủng bố bị Mỹ bắt giữ.

Hầu hết các tù nhân ở Guantanamo Bay đều là người Arab. Đa số bị bắt ở biên giời Afghanistan-Pakistan-Iran…

Từ năm 2002 có 779 tù nhân bị giam giữ ở Guantanamo, cho đến tháng 6-2014 còn lại 149 người, đến cuối tháng 4.2015 còn 122. Trong số những người bị bắt và giam giữ tại đó có không ít người bị oan uổng. Họ hoàn toàn không liên hệ, không có hoạt động gì dính dáng đến tổ chức khủng bố Al-Qaeda.

Họ bị bắt do tình cờ có mặt ở những nơi không nên đến, vào những thời điểm không thích hợp khi quân đội Mỹ đang truy lùng những phần tử thuộc Al-Qaeda ( They are at the wrong place and at the wrong time ).

Những tù nhân này được nhiều nước mô tả như là những tội phạm chiến tranh ( unlawful combatant hoặc illegal combatant ) nên bị hỏi cung, tra tấn, đối xử rất tàn tệ không theo đúng quy chế tù nhân chiến tranh của công ước quốc tế Geneva.

Trong thời gian đầu từ tháng 01-2002 đến tháng 04-2002, tù nhân bị đưa tới Guantanamo ở trại X-Ray, trại này với đa số các phòng giam giống như chuồng cọp, chỉ chứa được 320 người.

Khi trời nắng hay mưa gió, sự lộ thiên chẳng những không che chở được tù nhân mà cả giám thị cũng bị ảnh hưởng, nên trại X-Ray phải đóng cửa vào cuối tháng 04-2002, tù nhân được chuyển qua trại Delta.

Tháng 04-2004, ủy ban điều tra của Hồng Thập Tự quốc tế xác nhận việc ngược đãi, tra tấn tù nhân ở Guantanamo Bay.

Ngày 18.05.2006 sau nhiều vụ tự tử và tìm cách tự tử, tù nhân nổi loạn nhưng bị lực lượng cai quản dập tan.

Trong tháng 11 năm 2003, truyền thông quốc tế cho biết trong số tù nhân có cả trẻ em và thiếu niên bị bắt trong cuôc chiến ở Afghanistan, sau đó đưa thẳng đến Guantanamo. Tháng 01-2004, ba thiếu niên tuổi từ 13 đến 16 được thả ra, đưa trở về Afghanistan vì được coi như không nguy hiểm cho an ninh nước Mỹ.

Những tù nhân còn lại vẫn không được công nhận là tù nhân chiến tranh và bị từ chối mọi quyền lợi nhờ luật pháp bảo vệ.

Vào thời điểm đó, theo nguồn tin của tham mưu trưởng bộ quốc phòng Lawrence Wilerson dưới quyền Collin Powell, tổng thống Mỹ George W Bush cùng các cộng sự viên thân tín nhất biết được sự vô tội của đa số tù nhân ở Guantanamo nhưng vì lý do chinh trị đã im lặng, không phản ứng.

Sau một quyết định của Tòa Tối Cao, mọi tù nhân ở Guantanamo đều có quyền được khiếu nại về lý do bắt giữ họ. Khi chấm dứt đợt cứu xét lại hồ sơ việc bắt giữ vào cuối tháng 01-2005, 327 trường hợp đã được giải quyết. Những trường hợp còn lại vẫn đang chờ, chưa biết khi nào sẽ được tái xét.

Joyce Hens Green, nữ thẩm phán ở một tòa tại Whasington D.C mô tả trong một tuyên án tại tòa rằng việc giam giữ một người không xét xử là phạm pháp, không những đi ngược lại công ước Geneva mà còn cả hiến pháp Hoa Kỳ.

29.06.2006, Tối Cao Pháp Viện Mỹ, trong một quyết định tuyên bố rằng tòa án quân sự ở Guantanamo đã làm trái với công ước Geneva cũng như vi phạm hiến pháp Hoa Kỳ trong việc giam giữ, hành hạ, tra tấn tù nhân.

Trong phiên tòa xử Salim Ahmed Hamdan, tài xế của Osama Bin Laden, các thẩm phán cũng kết luận Tổng thống George W. Bush đã đi quá quyền hạn của mình.

Không kể các tổ chức nhân quyền trên thế giới, nhiều nguyên thủ quốc gia như bà Angela Merkel-Thủ tướng Đức, Jack Straw-Bộ trưởng ngoại giao anh, Kofi Annan-Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc…cũng chỉ trích, phê phán, đồng thời yêu cầu Mỹ nên đóng cửa trại tù Guantanamo.

Ngày 09.01.2007, Quốc hội Âu Châu yêu cầu Mỹ đóng cửa trại tù ở Guantanamo Bay ngay lập tức, bởi không kể đến điều kiện giam giữ tồi tệ, sự ngược đãi, hành hạ, tra tấn tù nhân đã phơi bày sự vi phạm nhân quyền nặng nề, đó là một vết nhơ của nước Mỹ, còn làm trở ngại cho việc chống khủng bố chung trên toàn thế giới.

Chính quyền Mỹ, dưới sự lãnh đạo của Tổng Thống George W. Bush thản nhiên trước những lời lên án cũng như kêu gọi đóng cửa trại tù Guantanamo, đồng thời mạnh mẽ bào chữa cho hành động của giới chức trách nhiệm trong việc giam giữ, khai thác tin tức từ tù nhân.

Tháng 01 năm 2009, Tổng Thống Obama sau khi nhậm chức đã ra chỉ thị đóng cửa trại tù Guantanamo trong thời hạn trễ nhất là một năm đúng theo lời hứa khi tranh cử. Chỉ thị cũng nói rõ những tù nhân được trả tự do có thể trở về nguyên quán, đến một nước thứ ba nếu được tiếp nhận, những người còn lại phải đưa đến một trại tù an toàn khác có đầy đủ điều kiện cho quy chế tù binh chiến tranh trên nước Mỹ.

Tháng 05.2013, sau một cuộc tuyệt thực của hơn 100 tù nhân, Tổng thống Obama lên tiếng lần thứ hai yêu cầu đóng cửa trại tù Guantanamo vì quá tốn kém tài chánh cũng như vì lý do chính trị, Guantanamo là một vết nhơ cho nước Mỹ.

Tuy nhiên, trong thực tế việc đóng cửa trại tù Guantanamo không hề đơn giản bởi nhiều lý do.

Lý do thứ nhất là an ninh cho những người tù khi trở về nguyên quán hay nơi bị bắt. Chắc chắn trong số được trả tự do có những người căm thù nước Mỹ và thề sẽ trả thù. Họ dễ dáng trở thành đích nhắm cho các tổ chức khủng bố kết nạp, nếu không theo họ sẽ bị thanh toán vì nghi ngờ sẽ làm gián điệp cho Mỹ, điều mà các tù nhân không muốn.

Lý do thứ hai, làm thế nào để họ có thể sống lại một đời sống bình thường như trước đây sau một thời gian dài từ 5-7 năm đến 12-13 năm bị hành hạ, tra tấn, khủng bố tinh thần, không hề có một liên lạc với thân nhân, bạn bè, thế giới bên ngoài? Tiền bạc, vốn liếng không có, họ sẽ bắt đầu từ đâu với một thân thể tàn tạ, một tinh thần suy kiệt?

Lý do thứ ba là nếu họ không trở về nguyên quán hay nơi bị bắt, đất nước nào sẽ nhận tái định cư cho họ, những tù nhân đã bị mang dấu ấn khủng bố cho dù oan, sai?

Hiện nay chỉ mới có Uruguay là nước đón nhận nhiều nhất: 6 người, Đức 2, Thụy Sĩ 1. Uruguay là nước Nam Mỹ nhỏ nhất, thường được đánh giá là một tiểu quốc không đáng nói tới với dân số khoảng 3.400.000 người nằm thọt lõm như một trái nho giữa ngón tay cái khổng lồ Brazil và ngón trỏ dài Argentina.

Phải giải quyết như thế nào với những cựu tù khủng bố ( oan, sai ) này? Đây là câu hỏi nhức nhối cho Mỹ vì họ không muốn thừa nhận hoặc lãnh trách nhiệm về những việc làm sai trái của mình với công ước quốc tế Geneva.

Những người tù oan, sai ở Guantanamo đã được chính phủ Mỹ công nhận vô tội nhưng không thể trả về nguyên quán hay nơi bị bắt, chưa được nước thứ ba nào nhận cho tái định cư, hiện tại được đưa qua trại Iguana, cũng ở Guantanamo, nguyên thủy là nơi giam giữ tù nhân trẻ em.

Sau đây là vài thí dụ điển hình về những tù nhân sau khi được trả tự do.

Jihad năm nay 43 tuổi, một trong sáu tù nhân ( oan, sai ) ở Guantanamo được José Mujica, Tổng thống Uruguay tiếp nhận, hiện đang sống trong một căn nhà ở Calle Maldonado in Montevideo, thủ đô của Uruguay, nơi anh cư ngụ chung với số bạn tù ở Guantanamo.

Jihad bị kết tội là thành viên của tổ chức Ai-Qaeda dù chính quyền Mỹ hoàn toàn không có một bằng chứng nào. Ngày được thả, Jihad được chở thẳng bằng phi cơ tới Montevideo trong bộ quần áo tù màu cam.

Tại phi trường, Jihad cùng các bạn tù khác chỉ nhận được tờ giấy trao tay chứng nhận rằng không có bằng chứng nào để khép Jihad vào tội khũng bố, không một lời xin lỗi hay bày tỏ sự ân hận.

Những ngày đầu đến Montevideo, Jihah và các bạn tù được đám phóng viên săn đón, chụp hình, phỏng vấn mỗi khi họ xuất hiện bên khung cửa kính hay mua hàng lặt vặt ở các Kiosk, hàng xóm vui vẻ qua thăm hỏi, cho trà, thuốc lá…Tuy nhiên mấy chuyện ồn ào này nhanh chóng chấm dứt rồi chìm vào quên lãng.

Đường dây điện thoại của Jihad và các bạn tù do chính phủ trả, bị cắt sau tháng đầu tiên khi riêng hóa đơn của Jihad lên hơn 3.000 USD, đồng thời khi một người bạn tù của Jihad hoảng hốt, run sợ chạy về nhà vì một con chó sủa lúc anh ta đi ngang qua một thùng rác đã khiến cho những người quan tâm đến họ đề nghị nên chữa trị tâm thần cho các tù nhân ở Guantanamo.

Jihad cho biết, sẵn sàng nói hết tất cả với các phóng viên, ký giả báo chí, truyền thông những gì anh đã chịu đựng suốt 12 năm trong hỏa ngục Guantanamo với một số điều kiện: -Một xe đẩy, nếu được loại chạy bằng điện thì tốt hơn, một laptop, một Iphone 6, một camera. Đó là những vật cần thiết cho dự tính thành lập một ban vận động giải thoát các tù nhân còn lại ở Guantanamo, những người hiện còn đang bị đầy ải trong những cái chuồng tối tăm.

Những năm tháng ngục tù đã hằn lại trên mặt Jihad những vết nhăn rõ rệt, đi đứng phải chống nạng, nửa thân bên phải không còn cảm giác. Thỉnh thoảng anh có cảm tưởng như đang bị những con giun gặm nhắm bao tử , cảm giác này giống như những đau đớn do những lần bị tra tấn, bị đổ nước, đổ thức ăn vào mũi qua một ống dẫn cao su trong những lần tuyệt thực.

Trở ngại đầu tiên trong cuộc sống mới của Jihad là thực phẩm, là người Hồi giáo, Jihad không ăn thịt heo, do đó trong ngày đón nhận Jihad cùng các bạn tù, phái đoàn tiếp đón đã ngạc nhiên khi cả nhóm không ai đụng tay đến những ổ bánh mì có thịt heo sắt lát, cheese…để đầy trên bàn.
Trở ngại thứ hai là ở Urauguay không nơi nào có nhà thờ Hồi giáo ( Mosque ) để cầu nguyện, điều mà những người ngoan đạo như Jihad cảm thấy rất tội lỗi.

Trở ngại thứ ba là việc làm. Tổng thống Mujica đã đồng ý trợ cấp cho Jihad và các người tù khác 600 USD/tháng trong vòng 2 năm. Sau đó họ phải tự kiếm việc sinh sống.

Trở ngại tiếp theo là dù giấy tờ tùy thân cấp cho họ ghi rõ được phép đi lại tự do trong các nước thuộc cộng đồng kinh tế Mercosur nhưng khi Jihad qua Argentina tìm thân nhân thì tại phi trường ở Buenos Aires khuyên Jihah nên quay trở về Uruguay.

Lời hứa của tổng thống Mujica cho vợ con Jihad sang Uruguay đoàn tụ gia đình cũng không đạt được kết quả vì chỉ ít tháng sau Mujica không còn là tổng thống Uruguay.

Jihad vừa lên tiếng sẽ ra trước tòa đại sứ Mỹ ở Montevideo tuyệt thực nếu anh không được đoàn tụ với gia đình trong một thời gian ngắn. Lời đe dọa của Jihad đãn khiến bộ trưởng ngoại giao Uruguay muốn tìm gặp anh để nói chuyện.

Omar là trường hợp thứ hai, 34 tuổi, là một người trầm lặng, tóc và râu cắt ngắn, thường mang kính mát, đội nón kết, đến Montevideo cùng với Jihad, đã nhận xét về Jihad như sau:

-Jihad không ý thức được rằng những hành động của anh ta đã khiến chúng tôi bị ảnh hưởng lây. Chính phủ Uruguay cho chúng tôi vào ở chung với Jihad, đánh giá chúng tôi như những kẻ vô ơn, hay nổi loạn. Đã nhiều lần chúng tôi muốn nói chuyện với Jihad những khi đi dạo trong sân trại tù ở Guantanamo nhưng rất hiếm khi Jihad trả lời. Không ai biết anh ta suy nghĩ, dự tính điều gì?

Khác biệt hoàn toàn với Jihad, Omar không đòi hỏi một điều kiện gì, luôn luôn vui vẻ khi được gặp gỡ, tiếp xúc với mọi người, bất kể là ai.

Omar mới dọn tới, sống đơn dộc trong một căn phòng của một khách sạn rẻ tiền, nơi anh đã sống vào những ngày mới đếu Uruguay, rồi không chịu đựng được sự cô đơn, anh tìm tới ở chung với những người bạn tù, nhưng chỉ được ít ngày, sự yên lặng của những người bạn tù nhắc nhở những vết thương không thể nói ra khiến anh quay lại khách sạn.

Ngoài những đồ dùng cá nhân tối thiểu, Omar chỉ có một tấm tranh do con gái một người láng giềng vẽ tặng và một cuốn tự điển tiếng Spain. Dù chưa hiểu gì về văn phạm Tây Ban Nha nhưng anh vẫn tìm cách học hỏi thêm với hi vọng tìm được việc làm của một người mổ trừu.
Trong một lá thư ngỏ gửi cho người dân ở Montevideo khi vừa đến Uruguay, anh cho biết chỉ học tới lớp 6, trước khi rời Syria anh làm ở một tiệm bán thịt với công việc giết trừu, xẻ thịt.

Với lá thư này Omar hi vọng kiếm được việc làm, nhưng dường như không mấy ai cần tới khả năng của anh về việc giết, xẻ thịt trừu. Omar do đó muốn học lái xe để trở thành tài xế Taxi.

Gần 2 tháng qua Omar không còn nhận được tin tức gì của cha mẹ. Chiến tranh đã lan đến thành phố nơi cha mẹ anh ở, phá hủy nhiều thứ kể cả đường dây điện thoại. Sợi dây liên lạc duy nhất của Omar và gia đình là số điện thoại của cha anh, ông không biết rằng anh còn sống.

Sau khi tới Montevideo, Omar có gọi điện thoại cho cha anh biết, ông đã lăng người đi mấy phút khi biết anh còn sống. Qua giọng nói nghẹn ngào của ông, Omar được biết khi anh chạy trốn khỏi Syria để khỏi đi quân dịch, cô em gái út của anh chưa vào tiểu học giờ đây đã có một đứa con gái.
Omar rời khỏi thủ đô Hama, Syria đầu năm 2001 trốn qua Teheran, để tránh không phải đi lính cho quân đội Syria. Đầu tiên anh làm việc tại một cửa hàng bán thịt ở Teheran, nhưng vì theo hệ phái Sunni anh trở thành kẻ thù của Iran, nơi toàn những người theo hệ phái Shia, do đó anh tiếp tục đi qua Kabul.

Đây là lỗi lầm lớn nhất trong đời Omar. Ngày 11.09.2001 khủng bố Al-Qaeda tấn công World Trade Center, ít tháng sau Mỹ trã đủa, cho quân đội tiến vào Afghanistan.

Thế giới đột nhiên bị đảo lộn, quân đội Mỹ truy bắt tất cả những người Arab ở Kabul, mà theo họ người Arab chỉ có một lý do duy nhất hiện diện tại nơi này là hoạt động cho Al-Qaeda.

Omar chạy về hướng Pakistan trên một chiếc Taxi, không biết rằng Mỹ đang trả tiền thưởng để bắt những người như anh. Omar bị bắt ở biên giời Afghanistan-Pakistan, sáu tháng sau bị đưa thẳng tới Guantanamo với tội danh giả tưởng: -Khủng bố điển hình. Hoàn toàn không bằng chứng, không được xét xử.

Omar không thể nhớ được bao nhiêu lần nhân viên điều tra hỏi anh về liên lạc của anh với Osama Bin-Laden như thế nào, ngày cầu nguyện bao nhiêu lần, khách sạn anh ở tại Kabul có phải là một đơn vị trong tổ chức Al-Qaeda không?

Có những điều tương tự trong các chuyện kể về người tù Guantanamo. Jihad là tài xế xe chở hàng trước khi qua Afghanistan để buôn bán mật ong. Mohammed một tù nhân khác trong nhóm 6 người đến Montevideo, gốc Palestina trong một gia đình đông con, được hệ phái Sunni hứa hẹn nếu qua Afghanistan truyền đạo cho họ thì sẽ được đào tạo trở thành thầy giáo.

Mohammed, trường hợp thứ ba, đúng ra đã được qua Đức khi bộ trưởng nội vụ Đức, Thomas de Maizière chấp thuận nhận 3 người tù Guantanamo, cho định cư tại Đức.

Năm 2010, khi Đức đàm phán với Mỹ để nhận tái định cư cho 3 người tù (oan, sai) Guantanamo thì Mohammed là một trong ba người. Sau nhiều lần gặp gỡ, nói chuyện với đại diện chính phủ Đức, Mohammed tin tưởng mình sắp được tự do.

Tuy nhiên, đến thời điểm hi vọng nhất thì đột ngột mọi liên lạc của Mohammed với chính quyền Đức bị cắt đứt. Mãi về sau Mohammed mới được biết con số nhận định cư của chính quyền Đức bị Thomas de Mazìère giảm từ 3 xuống còn 2 người.

Giờ đây Mohammed ngồi ở một nơi tận cùng của thế giới, thỉnh thoảng lại Chat với anh bạn tù chung phòng, người được chính phủ Đức tiếp nhận, hiện đang sống ở một nơi nào đó cạnh giòng sông Rhein, yên ổn và hạnh phúc với gia đình, có việc làm và thu nhập khá.

Nhiều lúc Mohammed mơ mộng, không biết đời sống của mình sẽ tiếp diễn ra sao khi có hạnh phúc được ngồi thảnh thơi với gia đình trong một căn nhà khang trang trên giòng sông Rhein- Đức như người bạn tù cùng phòng giam.

Tự do đã không có giá trị đích thực với những người tù như Jihad, Omar, Mohammed…Nửa năm trôi qua từ khi nhóm 6 người của Jihad đến quê hương mới Montevideo, Uruguay, mọi ảo tưởng về cuộc sống mới đã biến mất, bao nhiêu đợi chờ, mong ước chưa bao giờ trở thành hiện thực. Sự thất vọng của họ đã biến thành giận dữ.

Tối ngày 24.04.2015, buổi tối người Mỹ sợ hãi đã tới, Jihad đã thực hiện lời đe dọa, tuyệt thực trước tòa đại sứ Mỹ ở Montevideo.

Cùng với các bạn tù trong căn nhà ở Calle Maldonado họ kéo nhau đến trước tòa đại sứ Mỹ, tòa nhà trông như một pháo đài. Họ trải những tấm thảm dùng để cầu nguyện trước những bức tường cao ngạo nghễ che khuất tầm nhìn.

Jihad cho các phóng viên báo chí bên trong tòa đại sứ biết rằng nhóm tù nhân muốn có một cái hẹn với viên đại sứ Mỹ tại Montevideo. Người ta trả lời họ rằng hãy đưa ra yêu cầu một cách công khai đúng theo luật lệ.

Từ buổi tối hôm đó, nhóm người của Jihad đã cắm lều luôn tại chỗ và họ cho biết sẽ không đàm phán với người Mỹ nữa mà với chính phủ Uruguay cùng Cao ủy tị nạn Liên Hiệp Quốc. Những yêu cầu của họ bao gồm tiền trợ cấp, sự giúp đỡ cho thân nhân, gia đình của họ, cái giá của 12 năm tù oan, sai trong hỏa ngục.

Cho đến giờ phút này, chưa biết kết quả cuộc tuyệt thực ra sao, trại tù Guantanamo vẫn chưa đóng cửa vì vẫn còn 122 tù nhân. Trại chỉ đóng cửa khi số tù nhân xuống dưới 60 người.

Tuy nhiên, dù trại tù Guantanamo có đóng cửa ngay lúc này thì cuộc sống của những người như Jihad, Omar, Mohammed…vẫn đen tối, mờ mịt, cũng như vết nhơ của nước Mỹ về chuyện nhân quyền dưới thời tổng thống George Walker Bush khó lòng gột rửa.

© Thạch Đạt Lang

© Đàn Chim Việt

——————————————————–

Tài liệu tham khảo:

-Der Spiegel, số 21 ngày 16.05.2015, ấn bản tiếng Đức, từ trang 86-91.

http://de.wikipedia.org/wiki/Gefangenenlager_der_Guantanamo_Bay_Naval_Base

56 Phản hồi cho “Guantanamo và số phận của những người tù (oan, sai) sau khi được tự do”

  1. Nguyễn Văn says:

    Cảm ơn góp ý của ông THƯỢNG NGÀN và còm trả lời của ông Thạch Đạt Lang. Kính chúc hai ông luôn an mạnh.

    @ KụNgố!
    Ông “KụNgố!” ơi, ông cũng biết nhiều đấy.
    Đúng là nhất quỷ nhì ma thừ ba…KụNgố!
    Chúng ta đang bàn luận và cô đọng về tù nhân khủng bố ở Guantanamo mà anh bạn lại nói qua đề tài khác thì bao giờ mới hết chuyện mà vấn đề lại càng rộng lớn và phức tạp thêm? Những vấn đề anh nêu ra và để phân tích về mặt trái của nó thì đòi hỏi phải có đối hay dẫn chứng. Nhưng đôi khi có dẫn chứng mà cũng không ai tin hay dám tin thì nói ra làm gì? Cái đó là thuộc về thế giới câm và mù mà biết để bụng chết mang theo chứ không dám hoặc chưa phải lúc được nói ra. Chúc KụNgố! tâm hồn bình an và vui vẻ.

    nv

  2. Nguyễn Văn says:

    Qua bài viết, tác giả đã nêu lên cái oan ức của những người tù Guantanamo bị tình nghi và ông đòi công lý cho họ là một điểm son, ông Thạch Đạt Lang có tấm lòng nhân đạo.

    Nhưng còn nước Mỹ với hơn 3 ngàn người dân vô tội bị giết chết oan uổng trong tòa tháp đôi thì không thấy tác giả nói ai sẽ đền bù cho họ? Chưa nói thiệt hại to tát về tài chánh tiền thuế của dân Mỹ mà hậu quả còn kéo dài cho đến ngày nay nhưng ông tác giả lại không đề cập tới. Như vậy là thiếu tính công bằng rồi! Thật là oan khiên! Người đời thường hay hỏi nếu không có nhân thì làm sao có quả? Giá như người viết nói và phân tích nguyên nhân và sự đau khổ của người dân nước Mỹ vẫn còn kéo dài đến tận ngày nay mà hàng năm cả nước phải tưởng nhớ; và cũng là nỗi lo sợ chung của toàn thế giới thì bài viết đi tìm công lý sẽ công bằng hơn, trung thực hơn, sẽ hay hơn, và chắc chắn người đọc cũng sẽ hiểu rõ hơn, và thế giới sẽ sẵn sàng đi tìm hay trả lại công lý cho người tù Guantanamo. Nhưng tiếc thay bài viết chỉ nói đến hậu quả nho nhỏ mà không nói về nguyên nhân to tát mà đó chính là nguyên nhân công lý đã không có, hay có mà không tới với người tù Guantanamo. Ngay cả người cai tù ((Mỹ) cũng không muốn trả lại công lý cho họ vì cái “quả” gạt hái được vẫn không bao giờ xứng với cái “nhân” nên người dân Mỹ và cũng chằng ai muốn quan tâm chăng? Xã hội loài người có công bằng cho những kẻ thất thế? Thật là oan khiên.

    nv

    • KHỦNG BỐ VÀ CÔNG LÝ

      Khủng bố nhằm giết người
      Nên chẳng cần công lý
      Có người sai bảo làm
      Thế là thành khủng bố !

      Công lý là công bằng
      Cần lập lại điều đúng
      Chẳng phải chuyện trả thù
      Mà công tâm chỉnh đốn !

      Khủng bố thường cá nhân
      Công lý thường nhà nước
      Khủng bố nhằm đoạt quyền
      Nhà nước nhằm luật pháp !

      Cá nhân nhằm công lý
      Là nhân cách trên đời
      Nhà nước nhằm khủng bố
      Chỉ là loại ma trơi !

      Guatanamo
      là cách chơi nhà nước
      Nhằm tái lập công lý
      Cho vụ Tòa Tháp Đôi !

      ĐẠI NGÀN
      (08/6/15)

    • Thạch Đạt Lang says:

      @Nguyễn Văn

      Thưa ông!
      Cám ơn ông đã góp ý tranh luận. Trên bình diện rộng lớn, Mỹ là cường quốc số 1 trên thế giới, là đại diện dân chủ, tự do cho các nước khác noi theo.

      Chúng ta không thể đem chế độ cộng sản hay bọn khủng bố ISIS, Al-Qaeda… ra so sánh. Nếu chấp thuận những hành động, sự cư xử của chính quyền Mỹ ở Guantanamo với tù nhân thì Mỹ có khác gì cộng sản hay khủng bố?

      Nước Mỹ có quyền làm tất cả mọi chuyện để trả đũa Al-Qaeda, tôi hoàn toàn không phản đối, nhưng nếu như thế thì khỏi bàn chuyện nhân quyền, tự do, dân chủ gì thêm cho mất thì giờ.

      George W Bush, Obama…cứ việc tuyên bố thẳng:- Để trả thù và để bảo vệ an ninh cho người Mỹ, chúng tôi không thể dùng nhân quyền để đối xử với người Arab bị nghi ngờ là kẻ khủng bố, không cần biết có hay không có bằng chứng.

      Tôi cũng chẳng có lòng nhân đạo gì cho lắm, có điều thấy cường quốc số 1 thế giới, biểu tượng của tự do, dân chủ, nhân quyền… hành động không đúng thì lên tiếng vậy thôi.

      Kính
      Thạch Đạt Lang

    • KụNgố! says:

      Ngâythơ thế? Thậtthà ngâythơ thế?!,
      NguyễnVăn ui, anh mộcmạc ghê hen?!
      Xin ngắn gọn: tòa thápđôi cần phá bỏ
      Để xây to và móc túi tiền dân
      Nếu là anh, anh lấy cớ gì đây?
      Cũng như vậy Mỹ ”thamra” bao cuộc chiến
      Vídụ như cuộc chiến ViệtNam ta
      Tiền của ai? Thì của dân, chứ còn ai vô đây nữa?
      Sinhmạng thì cũng là concháu của dân luôn!
      Ai thu hết? Ai hưởng?
      Ai là chủnhân ông của cái thếgiới này?
      Anh có biết bọn chúng là ai không nhỉ???
      Có baogiờ anh nghe hay đọc, hay thấy đâu đó
      mấy cái chữ như: ”tàiphiệt”, ”giáophiệt” hay ”giáođiếm” chưa hả???
      Thôi, đừng có mà, giảbộ ngâythơ kụ nữa nghe ”cha”…!!!???
      Đời kwá trầmkha…vì kwá nhiều ma…

      • Tien Ngu says:

        Nghe Điếm nó hát, mà…chán mớ đời
        Nó mần như, ai cũng nà thứ….trời ơi
        Chỉ nó…khôn lõi,
        Mỹ nào cũng…mắt hí
        Điếm à, mần ơn cho anh Ngu nhờ…tí
        Đen, trắng, có, không….
        Cộng láo hát đủ rồi, em?

      • TrầnKoNgu! says:

        Chuá điếm ”phán” toàn những lời môngmuội
        Thì em nghe, em hát mãi mềm môi
        Còn ta nói toàn những điều đúngđắn
        Em lại chê, thì thôi, biết mần răng???!!!

        TrầnDânTiên mà ngu đến thế chăng?
        Thây kệ nó, mắc chi em hốt hết???!!!
        Má em buồn, anh hết bái nổi em ơi!!!

      • Tien Ngu says:

        Kiếm gì…mới mơi đi em ơi
        Bắt chước anh chi, đã…cũ rồi
        Má em…khéo dạy nên anh…bái
        Hổng biết cãm ơn, cứ…giận hoài

        Mắng Chúa, chửi cha,
        nghề của…Điếm
        Copy, cut paste, chúng luôn…xài
        Chổng khu em hát, anh …thương quá
        Ngạo ngôn, hỗn láo, tưỡng mình…hay

        (Trật! sai!…)

      • ChuChienNga says:

        Ngạongôn, hỗnláo, với ”ai” cà?!,
        Chiên ngu sao mãi cứ thờ ma!?,
        Đã rằng: ”chuá dỏm” mà cứ sợ
        Đúng là ngungốc: ChuChiênNga!!!

  3. tonydo says:

    Ngày 4-7-1941 Josip Broz Tito thành lập đội quân kháng chiến vũ trang đầu tiên ở Châu Âu trong khu rừng Brezovica gần Sisak Croatia để chống lại phát xít Đức.

    Quân Tito giành được nhiều thắng lợi. Quân Đức phản công bằng các cuộc thanh trừng giết hại thường dân: (cứ mỗi lính Đức chết thì 100 dân Nam Tư phải đền mạng, và 50 cho mỗi lính Đức bị thương).

    Vào ngày 16 tháng 3 năm 1968 tại khu vực thôn Mỹ Lai thuộc làng Sơn Mỹ, huyện Sơn Tịnh, tỉnh Quảng Ngãi, các đơn vị lính Lục quân Hoa Kỳ đã thảm sát hàng loạt, khoảng trên dưới dăm trăm người dân thường không có vũ khí, đa phần là phụ nữ và trẻ em.

    Thứ ba, ngày 11-9-2001, 19 tên không tặc thuộc tổ chức Hồi giáo Al-Qaeda đã cướp 4 máy bay dân sự, đâm vào toà tháp đôi ở New York, Lầu Năm Góc ở Virginia và chiếc thứ tư rơi xuống một cánh đồng ở Pennsylvania. Tổng số dân lành thiệt mạng lên đến trên 3 ngàn người.

    Em là người cầm súng nhiều năm (chính xác là AK-47), may mắn thuộc đơn vị chủ lực, chỉ tấn công hoặc chống trả trực diện vào các đơn vị chiến đấu có vũ khí trong tay của đối phương. Vì thế chưa bao giờ em phải bóp cò hướng về phía dân lành. Cám ơn Chúa!

    Xã em có ba thôn, cách thị xã khoảng 5 cây số, là làng Tề. Hai thôn bên cạnh có hai bà bị lính Ma rốc canh đi càn hiếp có bầu, sanh con lai Đen. Không có người nào trong xã, có lẽ cả nước, ( nếu em không lầm ) bị lính Quốc Gia hiếp.

    Điều em tìm hiểu ra sau nhiều năm suy nghĩ, (không biết có đúng không, xin đàn anh Thạch Đạt Lang và qúi vị) chia sẻ và dạy bảo:
    (Người cùng chủng loại với nhau ít khi dám làm những việc ghê rợn như trên).

    Cám ơn tác giả và qúi đàn anh!

    • NON NGÀN says:

      CHIẾN TRANH VÀ CON NGƯỜI

      Người cầm súng nhảy vào lòng cuộc chiến
      Không bóp cò thì chỉ có tiêu ma
      Bởi chiến tranh vốn do ai dàn dựng
      Là công tâm hay chỉ chuyện gian tà !

      Nên chiến sĩ chẳng bao giờ có tội
      Tướng công thành mới khiến vạn cốt khô
      Nhưng tướng cũng chỉ kẻ làm theo lệnh
      Rõ ma đầu mới chính trị tào lao !

      Yêu hòa bình nào ai gây chiến trước
      Yêu con người ai cổ vũ chiến tranh
      Yêu công lý không nhân danh cách mạng
      Và nhân văn ai thích kiểu bầy đàn !

      Nên nói thế chính con người lỗi phạm
      Bụng tham lam đầu óc tệ như rươi
      Biến ngôn ngữ ra thành toàn súng đạn
      Đẩy con người vào lò lửa chiến chinh !

      NGÀN KHƠI
      (08/6/15)

    • Austin Pham says:

      Bác To ơi! bác làm em nhớ tới tội ác của tụi Mỹ khi “chúng ” bắn bà mẹ và đứa con trong “American sniper”. Sao nó giống VN quá!
      Dám chơi thì phải dám chịu chớ! em nhớ đám VC đâu có quân phục mà tụi nó cũng đắp mô, liệng lựu đạn vô đám đông và tối tối cũng mò về mổ bụng, xử bắn người “không cầm súng” vậy. Hề ..hề, nó xảy ra ở khắp miền nam, chứ đâu chỉ riêng ở…Mỹ Lai. Chưa kể hơn 170 ngàn nạn nhân của đấu tố công khai thì đâu thấy báo chí nào lên tiếng.
      Em đồng ý với bác là người lính mà giết “dân vô tội” là vô cùng tội lỗi. Nhưng D…mười cái đám xúi con nít, cầm súng bắt bà già, phụ nữ chôn mìn, liệng lựu đạn, đào hầm chông thì tội ác của tụi nó còn gấp trăm lần. Đã thế còn là đám hèn hạ. Em xài cái kiến thức của thế kỷ 21 mà nói chuyện, bác thấy sao?
      Nếu em là “chính quyền Sàigòn” thì em chấp đám bị bắt ra Côn Đão ra mặt kêu oan. Trời đánh tụi nó thấy…mẹ!

      • tonydo says:

        Anh em mình đang sống ở Thiên Đàng Mỹ Quốc, nhức đầu làm chi cho mệt, đàn anh.
        Em khoái coi phim Cao Bồi, nhất là Clint Eastwood, vì cái loại phim này khỏi phải suy nghĩ nhức đầu.

        Tuy nhiên:
        Chris spots Mustafa and takes him out with a risky long distance shot at 1920 meters thì em đếch có tin. 500 mét, mắt thường không nhìn thấy tay, 2 cây số, người chắc bằng cái cọc. AK-47 vào trận, 100 mét bắn hụt hoài.

        Hai thằng trẻ tuổi uýnh nhau, chúng nó chỉ có tội ở tòa án, tức là “con người” phán tội chúng nó.
        Cái thằng đứng ngoài “xúi bẩy” thường không bao giờ “có tội” với “loài người”
        Đời nhiều khi “chó đẻ” là vậy đó, đàn anh.

        Chúc vui vẻ, đàn anh.

    • Tien Ngu says:

      Cầm AK-47 nhưng chưa hề chỉa sung vào…dân lành mà bóp cò?

      Láo vừa thôi,

      Mẹ họ, Cộng mà có đứa nào tử tế như thế, thì dân miền Nam đâu có gặp chúng thì…chạy…

      Vậy đứa nào tàn sát dân lành Huế Thừa Thiên năm Mậu Thân?
      Đứa nào …bắn thoãi mái trên…Đại lộ Kinh Hoàng, dân chết như rạ?

      Vân vân và..vân vân?

      Thấy mấy em Giáo Điếm đóng kịch nhân đạo rồi cựu bộ đội cũng…nhân đạo theo à?

      Vừa thôi, em?

      • tonydo says:

        Giết người đâu phải chuyện dễ. Đâu phải cứ có súng là muốn bụp ai thì bụp, đại ca.
        Cộng cũng là người. Người có đứa dữ, kẻ lành.

        Muốn bắn một người dân vô tội thì phải điên dữ lắm mới bóp nổi cò.
        Ngoại trừ có thằng đằng sau nó hét:
        “Phản động đấy! Bắn bỏ mẹ nó đi” thì lại là chuyện khác.
        Chúc sức khoẻ đàn anh.

    • htđ says:

      Đồng chí Tony Đỏ chẳng nên mặc cảm vì đã cầm súng AK đi xâm lăng miền nam VN. Đồng chí là công dân hạng bét thì chính quyền bắt làm gì phải làm theo thôi. Nhưng nếu đồng chí muốn bênh vực cho những lãnh đạo của đồng chí thì nghe… tởm vô cùng khi nói rằng người ta thường không giết người “cùng chủng lọai” với nhau trong một nước? Xin mở banh mắt ra nhìn sự thật.

      Cuốn The Black Book of Communism được coi là công trình nghiên cứu đầy đủ về tội ác cộng sản, xuất bản ở Pháp năm 1997. Cuốn này cũng được dịch ra tiếng Anh, Harvard University Press xuất bản.

      Con số người bị Cộng Sản giết tại những nước sau đây như sau:

      • 65 million in the People’s Republic of China
      • 20 million in the Soviet Union
      • 2 million in Cambodia
      • 2 million in North Korea
      • 1.7 million in Ethiopia
      • 1.5 million in Afghanistan
      • 1 million in the Communist states of Eastern Europe
      • 1 million in Vietnam

      Tổng cộng khoảng 94 triệu người. Toàn là người CS giết người “cùng chủng loại” với mình.

    • noileo says:

      Này Tonydo, Tonydo có nhớ ngày & tháng nào không, làm ơn nhắc lại dùm, nếu Tonydo có tham gia, khi mà, năm 1972, trung đoàn pháo binh Bông Lau của “quân đội nhân dân Việt Nam dân chủ Cộng hòa” đặt súng đại bác xuống vị trí bắn thẳng, bắn vào sau lưng đoàn người dân VNCH chạy trốn quân cộng sản bắc Việt tàn ác, thảm sát khoảng gần 10,000 người dân miền nam, tạo nên “đại lộ kinh hoàng”

      Này Tonydo, Tonydo có nhớ ngày & tháng nào không, làm ơn nhắc lại dùm, khi mà, năm 1956, Hồ chí Minh & Võ NGUyên Giáp & Nguyễn Sỹ Đồng & Đồng Sĩ NGUyên dẫn bộ đội Hồ chí Minh & quân đội nhân dân cộng sản Việt Nam Dân chủ Cộng Hòa tàn sát khoảng 7000 người dân Quỳnh Lưu

      “Người cùng chủng loại với nhau ít khi dám làm những việc ghê rợn như trên” ??

      • tonydo says:

        Em uýnh ở mặt trận miền Đông Nam Bộ nên không biết về chuyện ngoài nớ.

        Đại bác ở vị trí bắn thẳng nghĩa là pháo thủ nhìn rõ mục tiêu.
        Nếu toàn dân thường chạy phía sau thì không đồng chí pháo thủ nào dám bóp cò bắn vào sau lưng đàn bà, con nít. Em xin bảo đảm nhận xét này là đúng.

        Một thằng điên làm càn, gặp hoài. Nhưng nhiều người có súng trong tay không cách gì đồng loạt bắn vào dân lành được. “đặc biệt từ phía sau”.
        _Đạn dược để tiêu diệt đối phương còn không đủ, bắn bậy, lấy gì đánh nhau.
        _Em xin trích một đoạn trên Wikipedia như sau:

        (Năm 1975, khi quân đội Việt Nam Dân chủ Cộng hòa chiếm được tỉnh Quảng Trị, xe tăng của họ thậm chí còn bật đèn soi cho binh lính và thường dân chạy trốn. Cuộc tản cư này êm ả đến mức người ta đồn rằng đã có một thỏa ước giữa Việt Nam Cộng hòa và những người Cộng sản)

        Đàn anh nghĩ sao?
        Giết người không phải dễ. Giết dân lành càng khó hơn, đàn anh ạ.
        Kính!

      • Tien Ngu says:

        Đò à Đò…

        Việt Cộng mà …tử tế như em khoe, thì dân đâu có nghe …hơi chúng nó là…vọt?
        Chạy chết mẹ, từ Bắc vô Nam, VC rượt theo, phải…bung càng ra toàn thế giới. Ai chạy được là …chạy…

        “Đối phương” của VC mà còn, là người dân ai cũng chạy về phía…đối phương cả.
        Đối phương…đi đái, dân..chạy loạn cào cào ra biển, không biết sẽ…về đâu.
        Miễn là né được VC, mặc tình tan tác chim bay…

        Giết người không phải dể, là đối với….người bình thường, còn VC, Mậu Thân chúng nó giết người thoãi mái, em?
        Trên đại lộ kinh hoàng 1972, xác đàn bà, xác trẽ con, gục chết trên đường, bên lề, trong ruộng, đầy…nhóc, em?
        Xác dân, nhiều hơn xác…đối phương….

        Hình ảnh vẫn …tràn đầy trên mạng

        Bớt láo tí đi em.

    • Ban Mai says:

      Bạn tonydo ui,

      Muốn còm lại bạn về vụ nầy nhưng hơi bị kẹt. Vì phải hiểu giữa 2 dòng chữ thì tuy “ý ngoại” là bạn muốn nhận chia sẻ nhưng “ý nội” là nếu ai có ý kiến là đã tự xác nhận mình là “quý đàn anh/bậc thầy… dạy bảo bạn”. Hoá ra nội dung là một sự kiêu ngạo! Cần góp ý mà khóa mõm người khác để ý mình ngự trị hoành tráng chăng? Hehe do đó tui gở bỏ “lệnh yêu cầu” mà chỉ tán khơi khơi phần cầm AK với Mỹ Lai cho xôm tụ.

      Cầm AK nhưng ko bắn vào “đồng bào” miền Nam? Bạn có cài bộ nhớ trên đầu từng viên đạn, dặn nó chỉ ghim đúng vô xác Đế quốc Mỹ và Ngụy quân mà thôi hay ko? Cái đó thì gọi là đạn tinh khôn tonydo, độc quyền của bạn í! “Ngụy quân” là loại Tây mặt gạch Bắc Phi, Ma Rốc hay người ngoài tinh xuất hiện chứ ko phải là người miền Nam? Tôi chỉ đồng ý với bạn là “ko bắn đồng bào miền Nam” khi bạn ra Hồi chánh, cho dù trước đó có nhầm lẫn giết hàng loạt chỉ vì “bộ nhớ” trên các đầu đạn bị out of work!

      Còn Mỹ Lai? Nếu bản chất “khát máu” của lính Mỹ mà như thế thì đánh đấm kiểu hành quân chi cho mệt? Chơi ngay vài quả CBU cho nó tiện. Sạch lán tức khắt mà ko có hậu quả trực tiếp giết đàn bà trẻ con! Vấn đề là ở chỗ “VC chỉ vô tình lẫn lộn trong dân lành”? chứ ko phải lợi dụng hoặc cưỡng bức họ ra mặt tiền để làm bia thịt? Vừa có lý do để tuyên truyền (như còn dai dẳng cho đến bây giờ) mà lại đỡ phải hao quân? Bạn nghĩ thế nào?

      Chiến tranh, đặc biệt là chiến tranh du kích, thì có hàng trăm ngàn nhầm lẫn! Đế quốc Mỹ lãnh búa vụ Mỹ Lai dù đã có bản án và một số cựu quân nhân cũng trực tiếp bày tỏ ân hận. Còn hàng trăm ngàn đồng bào miền Nam bị pháo kích, gài mìn, tàn sát.. khắp miền Nam mà tại sao hàng năm VC cứ tổ chức hoành tráng ăn mừng chiến thắng? Là chỗ bè bạn, làm ơn làm phước giải thích hộ tui được ko bạn? Tui sẽ đãi bạn chè mật ong hạt sen để giảm bớt bện tỉu đườn mà bổ dưỡng được ko? Tui đang vacation cũng hí hoáy cho vui. Chúc bạn tâm an. hihi.

  4. Ban Mai says:

    Không có giờ để đọc link dẫn chứng hay tham khảo thêm nên tôi chỉ bìn loạng theo nội dung bài viết.

    Trong chiến tranh không thể không có sự nhầm lẫn. Nạn nhân của sự nhầm lẫn cũng không thể thoát khỏi bị ám ảnh trong quãng đời còn lại. Vấn đề chính là nguyên nhân đưa đến nhầm lẫn và có hay không tính tích cực tái hội nhập xã hội của từng nạn nhân.

    Nguyên nhân nhầm lẫn là nước Mỹ bị tấn công rất khốc liệt. Vì đó là chủ đích gây kinh hoàng của khủng bố. Nên, nếu chúng ta là lãnh đạo nước Mỹ thì phải phản ứng ra sao? Phản ứng có giống như Mỹ đã làm? Đứng trước một kẻ thù hung hiểm mà vô hình, vì không biết đang ở đâu, có thể từ rất xa cũng có thể sát nách thì phản ứng đầu tiên và nhất thời là phải tóm cổ ngay bất cứ ai mà nghĩ là nguyên nhân, bất cần luật. Đấy là phản ứng giữa chiến trận. Nơi nào bị nghi ngờ là nả đạn! Tóm cổ trước, tính sau! Mỹ đã làm như thế! Điều khác là Mỹ chủ trương giam để khai thác chứ không thủ tiêu! Vì nếu thủ tiêu thì không có hậu quả như đang xảy ra. Dù thủ tiêu thì hậu quả cũng đến nhưng sẽ nhờ vào yếu tố thời gian để cứu vãn, đúng hơn là để tìm cách biện minh. Thiên An Môn là điển hình! Chế độ nào cũng áp dụng “cứu cánh biện minh phương tiện” nhưng cứu cánh của Khủng bố hay CS đều trật lất, nên là tội ác. Còn của Mỹ là hạnh phúc cho nhân dân Mỹ!

    Với cá nhân có 2 trường hợp. Đúng là khủng bố thì xử theo luật. Hết tù khủng bố lại tiếp tục khủng bố. Không đúng thì nạn nhân sẽ căm thù. Lòng căm thù có thể biến nạn nhân trở thành khủng bố. Nhân vật Jihah là biểu trưng. Chung cuộc thì cá nhân khủng bố là nạn nhân của chính họ! Bin Ladin phải lấy súng làm gối để ngủ! Gốc rễ của vấn đề là ý nghĩa sống. Sống để gây chết chóc hay sống để tìm bình an cho mình và cho tha nhân. Hạnh phúc nằm trong máu hay nằm trong thương yêu. Cái đích tối hậu của khủng bố là Đấng Alah. Vậy Đấng Alah là ai? Hiểu như thế nào là đúng. Căn bản của Đạo là thương yêu, là con đường hạnh phúc của nhân loại. Nên nếu nhân danh ai đó mà gây máu đổ thì e rằng lời kinh đã bị diễn dịch sai, hoặc bị nhồi sọ. Như CNCS. Như chủ trương Thánh chiến.

    “Wrong place, wrong time” thì tự nó đã nói lên sự bất hạnh cá nhân hơn là chủ trương hành hạ người vô tội. Điều nầy có thể nói là định mệnh. Biết chấp nhận “số mạng” thì ít nhiều cũng tự giải tỏa cho chính mình sự đau đớn. Tự giải tỏa được đau đớn là một bước trên tiến trình đến Đạo.

    Túm gọn là, chỉ có vài ba trăm nạn nhân vì “wrong place, wrong time” so với hàng triệu người mất mạng thì nạn nhân hay người mất mạng may mắn hơn? Những cơ quan như Quốc tế nhân quyền, Human Right Watch… là chuẩn mực để hướng tới, đại khái cũng giống như tiêu chuẩn đạo đức các tôn giáo. Nhưng mỗi cá nhân có mấy ai vô tội? Có ai không? Như vậy thì chính quyền Mỹ cũng không thể không có tội. Kết án Mỹ, vâng. Bạn đúng! Đúng vì bạn đang đứng về Công lý. Nhưng Công lý có trên thực tế hay không? Còn hàng triệu người vô tội chết vì độc tài, vì “thánh chiến” bạn đứng ở vị trí nào để phán xét? Và sau phán xét bạn sẽ giải quyết ra sao? Giải quyết được không?

    Phân tích xé lẻ vấn đề khác hẳn với đem vấn đề đó vào đại thể!

    Hehe lâu lâu ghé lại… tui nổ dữ cho vui… hihi! Bác nào ra roi xin cứ thỏa mái. Chúc quý bác và các bạn an vui.

    • BaWa says:

      Đúng là bạn ”nổ” kwá lớn! Bạn ”tu” đến cỡ nào và đạt đến ”đạo” được baonhiêu mà nói nghe ”đã” miệng kwá dậy?! Vấnđề lớn cần nói ở đây là sự đốixử giữa người với người! Kwá tànđộc, kwá dãman! “”Thươngđế” có thôngminh chăng khi tạodựng ra cái loàingười nguxuẩn và độcác như thế??? Hỏi tức là đã trảlời! Chúngta đang ở vào thếkỷ thứ hăm mốt mà dường như sự tiếnhóa của con người vẫn chưa kwa khỏi thờikỳ đentối trungcổ! Như thế thì sự tận diệt của cái hànhtinh địacầu nầy có lẻ cũng không còn xa lắm đâu! Đáng buồn là chỗ đó đó!!!

      • Ban Mai says:

        Bác Bawa,

        Thượng Đế mà bác còn cho là ngu xuẩn thì tôi là gì mà dám trao đổi tiếp?

      • Tien Ngu says:

        Thưa, có ai nghe cò mồi Cộng láo và lũ điếm đóng kịch…nhân đạo, nói chuyện…nịch sự chưa?

        Đây, vô đây là thấy…hà rầm..

        Y hệt như Hồ chí Minh khóc…sữa sai.

        Xong rồi…mày nà cò mồi của tao hả? Mày cũng phải bị…thiến luôn.

        Cho bỏ cái tật…ngu

      • BaSaNgàn says:

        Cái bác này! Thật là ko hiểu ý của ngườita chi cả! Ngta đã nói là:”Hỏi, tức là đã trảlời!” Nghĩa là: ”thượngđế” ko có thật! Nó chỉ là một cái tên do cái bọn ”buônthần bánthánh” dùng để gọi cái ”sảnphẩmtưởngtượng” của bọnchúng dựng ra để mà hùdọa, lừabịp chiênngu thui mờ! Nhờ vào cái đó (thượngđếdỏm) mà chúng đã từng thốngtrị một cõi ÂuChâu hơn cả ngàn năm đó bạn!!! Bên Áchâu thì chúng cũng dựa vào cái kụ ”ngọchoàn(g)”thượngđế, tức cái ”thiên” và ”thiêntử”(contrời) của lão Khổng mà caitrị ”nhânrân” mấy ngàn năm luôn, cho đến ngàynay mà bọn tàucọng cũng còn muốn bám vào đó bác! Theo đúng nghĩa thì ”thượngđế” chỉ là ”vua cõi trên”, mà cõi trên hay cõi dưới thì cũng đều là bềnhbồng trong khônggian và cũng đều là chúngsanh bìnhđẳng như nhau cả! Nói rứa ko biết bác có rán(g) mà hiểu dùm chưa???

  5. noileo says:

    Trích:
    “- Sau một quyết định của Tòa Tối Cao, mọi tù nhân ở Guantanamo đều có quyền được khiếu nại về lý do bắt giữ họ. Khi chấm dứt đợt cứu xét lại hồ sơ việc bắt giữ vào cuối tháng 01-2005, 327 trường hợp đã được giải quyết.

    - Joyce Hens Green, nữ thẩm phán ở một tòa tại Whasington D.C mô tả trong một tuyên án tại tòa rằng….

    - 29.06.2006, Tối Cao Pháp Viện Mỹ, trong một quyết định tuyên bố rằng ….

    - Trong phiên tòa xử Salim Ahmed Hamdan, tài xế của Osama Bin Laden, các thẩm phán cũng kết luận Tổng thống George W. Bush đã đi quá quyền hạn của mình.” (bài chủ)

    Những điều nói trên có ý nghĩa gì?

    Những điều nói trên cho thấy hệ thống vẫn “work”, vẫn làm việc tốt đẹp.
    Chính phủ, nhà chức trách về an ninh & quốc phòng, với trách nhiệm & quyền hạn của mình, cứ làm và đã làm những việc cần làm, những việc thấy cần phải làm để bảo vệ an ninh quốc gia, để bảo vệ sinh mạng người dân, để chống lại hệ thống & tổ chức tội ác khủng bố.

    Nếu chính phủ, nếu nhà chức trách về an ninh & quốc phòng có điều gì sai sót thì có công luận lên tiếng điều chỉnh, có người dân lên tiếng với toà án, có tòa án nghiêm minh xét sử, đưa ra những phán quyết sửa chữa những sai lầm, nếu có,

    Như vậy, nói chung, không có gì để phàn nàn nhiều, như vậy, có thể nói là, nước Mỹ & các chính quyền & chính phủ & nhà chức trách Mỹ về an ninh & quốc phòng đã làm đúng, vẫn làm rất đúng trong cuộc chiến chống lại các hệ thống & tổ chúc tội ác & khủng bố quốc tế

  6. Chiêu Dương says:

    Một mẫu tin ngắn nóng hổi trên NY Times liên quan với đề tài bài chủ :

    Ex-Guantanamo Detainee’s Wedding in Uruguay Postponed a Week.

    By THE ASSOCIATED PRESS, JUNE 6, 2015, 4:47 P.M. E.D.T.

    MONTEVIDEO, Uruguay — The wedding of a second former Guantanamo Bay detainee to a woman in Uruguay has been postponed one week. Irina Posadas, an Uruguayan woman who converted to Islam, said her wedding to 34-year-old Syrian Omar Abdelhadi Faraj, scheduled for Saturday, would be postponed one week.
    Posadas said the wedding was postponed because harassment by the media hasn’t allowed the couple any space.
    The announcement came a day after Adel bin Muhammad El Ouerghi, 50, married 24-year-old Roma Blanco, who is also a convert to Islam.
    The two men and four other ex-detainees were resettled in Uruguay in December after spending nearly 13 years in Guantanamo. All were detained in Afghanistan in 2002 with alleged ties to al-Qaida. The men were never tried and the U.S. government decided to release them.

    ( http://www.nytimes.com/aponline/2015/06/06/world/americas/ap-lt-uruguay-guantanamo-marriages.html )

    Tạm dịch :

    Đám cưới của một nghi phạm bị giam tại cựu Guantanamo, ở Uruguay bị hoãn một tuần.

    MONTEVIDEO, Uruguay – Đám cưới của một cựu tù nhân thứ hai ở vịnh Guantanamo với một người phụ nữ ở Uruguay đã bị hoãn lại một tuần.

    Irina Posadas, một phụ nữ người Uruguay đã cải sang đạo Hồi, cho biết đám cưới của cô với Omar Abdelhadi Faraj người Syria 34 tuổi, đã lên lịch vào ngày thứ Bảy, sẽ bị hoãn lại một tuần.

    Posadas cho biết đám cưới bị hoãn lại vì sự quấy rối bởi các phương tiện truyền thông đã không dành cho những cặp vợ chồng một tí không gian nào.

    Thông báo này được đưa ra một ngày sau khi Adel bin Muhammad El Ouerghi, 50 tuổi, kết hôn với Roma Blanco 24 tuổi, cũng là một người cải đạo sang Hồi giáo.

    Hai người đàn ông và bốn cựu tù nhân khác đã được tái định cư ở Uruguay vào tháng mười hai sau khi trải qua gần 13 năm trong nhà tù Guantanamo. Tất cả đã bị bắt giữ ở Afghanistan vào năm 2002 với cáo buộc quan hệ với al-Qaida. Những con người chưa bao giờ được xét xử và chính phủ Mỹ đã quyết định phóng thích họ. (hết trích )

    Xem ra nhân vật Omar bị hoãn đám cưới ở trên chính là Omar mà TĐL đề cập trong bài chủ.
    Tớ xin hỏi nhỏ TĐL rằng, nếu giả sử TĐL là Omar, chỉ vì cái đám truyền thông ồn ào ( do TĐL là cựu oan sai chứ không do việc cải đạo của cô bạn gái ) mà TĐL phải hoãn cái sự sung sướng lại, ông phải làm gì ? Có lẻ, ít nhất, ông cũng chạy ra nơi trống trải mà hét toán lên rằng “hảy để cho tao yên, IM MẤY CÁI MIỆNG THỐI TỌC MẠCH LẠI CHO TAO NHỜ”, phải không TĐL ?

    • Thạch Đạt Lang says:

      @Chiêu Dương

      Nhân vật Abd al-Hadi Omar Faraj bị hoãn đám cưới một tuần vì truyền thông đúng là nhân vật tôi đề cập trong bài viết. Anh ta là con người lạc quan nhất trong 6 người đếu Uruguay.

      @Ban Mai

      Vấn đề không phải là bạn làm đúng hay sai trong cuộc chiến. Vấn đề là khi bạn làm sai, bạn phải giải quyết cái sai của mình như thế nào? Nếu bạn làm sai rồi xù bài làm lại hoặc ngoan cố hơn – Tao làm vậy đó, làm gì nhau nào? thì chẳng còn gì để nói.

      Chúc đầu tuần vui.

      TĐL

      • Ban Mai says:

        Bạn TĐL,

        Có lẽ tại tui nổ wá nên bạn đọc ko kỹ?
        Vụ chất độc màu da cam ở VN lớn hơn rất nhiều vụ mấy trăm người “wrong place wrong time”! Thế nhưng quan tòa Mỹ (dĩ nhiên theo đúng luật Mỹ) bác đơn kiện của VN vì những hệ lụy mà người ngoài ko thể biết hết! Vậy thì số người bị bắt oan, giam oan sau vụ 911 có những hệ lụy gì chúng ta cũng khó biết. Phải chăng vì thế Mỹ mới làm ngơ? Và vì thế tui đồng ý trong còm trước là: “Như vậy thì chính quyền Mỹ cũng không thể không có tội. Kết án Mỹ, vâng. Bạn đúng!” còn vài phân tích tiếp sau đó là đưa vấn đề trên bình diện rộng lớn hơn. Đã kết tội như thế rồi mà còn đòi hỏi Mỹ phải như thế thế nọ là thừa! Và tôi cũng đã cẩn thận gợi ý trong kết luận là Phân tích xé lẻ vấn đề khác hẳn với đem vấn đề đó vào đại thể!
        Chúc bạn an vui suốt tuần. :)

      • Chiêu Dương says:

        @ Thạch Đạt Lang

        Bảo rằng việc bắt giử những người trong “vùng bị nghi ngờ” sau biến cố 9/11/2001 là “sai” thì không đúng hẳn đâu ông bạn ạ.
        Bảo rằng sau khi làm sai phải có động thái gì đó chứ chẵng làm gì cả với các nghi can thì lại càng không đúng.
        Việc của người Mỹ nên lắng nghe người Mỹ nói. Tớ trích đoạn một bài báo trên Washington Post để chứng minh rằng cả 3 cơ quan hành pháp, lập pháp và tư pháp Mỹ đều đã vào cuộc với Guantanamo. Vấn đề không đơn giản và sẽ không “có hậu” ( hay công lý phải ngủ quên ) một khi cuộc “so kè thắm màu máu” của những người Hồi giáo cực đoan với xã hội Mỹ vẫn cứ còn tồn tại.

        Trích đoạn từ : http://www.washingtonpost.com/opinions/what-should-america-do-with-guantanamos-hard-cases/2015/02/06/6365464e-abde-11e4-ad71-7b9eba0f87d6_story.html

        Tạm dịch :

        Các câu hỏi dễ nhất là liệu có nên phóng thích 54 người mà chính quyền đã xác định là không nguy hiểm. Nhiều người trong Quốc hội lo lắng rằng những tù nhân này sẽ trở lại cuộc chiến. Từ năm 2009, Quốc hội đã hạn chế những thuyên chuyển từ Guantanamo, và trong những năm gần đây đã yêu cầu các Bộ trưởng Quốc phòng xác nhận rằng họ “không còn là một mối đe dọa cho an ninh quốc gia của Hoa Kỳ” hoặc, ở mức tối thiểu, soạn thảo một kế hoạch để ” giảm thiểu đáng kể nguy cơ họ “trở lại chiến trường”…

        Vấn đề lớn nhất là một nhóm lên đến 68 tù nhân có tính nguy hiểm cao. Bảy người đã bị xử ở ủy ban quân sự. Nhưng như Obama ghi nhận cách đây sáu năm, những người còn lại “ở vào tư thế nguy hiểm rõ ràng đối với người dân Mỹ”. Những người trong thể loại này, tổng thống giải thích, “được đào tạo các kỷ thuật chất nổ tại các trại huấn luyện của al-Qaeda, hoặc chỉ huy quân đội Taliban trong trận chiến, hoặc bày tỏ lòng trung thành của họ với Osama bin Laden, hoặc ở một tình trạng khác mà rõ ràng rằng họ muốn giết người Mỹ”…

        Guantanamo không thể và sẽ không được đóng cửa cho đến khi có một kế hoạch cụ thể để truy tố những người này, hoặc, nếu cần thiết, bắt giữ họ trong một cách hợp pháp để bảo đảm họ không bao giờ có thể gây tác hại đau thương một lần nữa….

        Tòa án liên bang đã ra phán quyết rằng những nghi phạm này có thể bị giam giử đúng luật cho đến khi kết thúc cuộc xung đột có liên quan, bất cứ khi nào có thể được….

        Việc giam giữ những tên khủng bố từng trải là cần thiết; cách ly chúng bị giam giữ tại Guantanamo Bay là không thể biện hộ được. Tổng thống và Quốc hội phải là những đối tác trong việc tìm kiếm một giải pháp an toàn…

      • phamminh says:

        Dear TDL:

        Mấ ngày qua tôi lang thang ở các quán ven đường với các thực đơn thuần túy VN, nay trở lại quán nhà thấy bạn có món ngon thế giới, hấp dẫn gây tranh luận giá trị rất đáng ghi nhận.

        Phải công nhận bạn đã bỏ ra nhiều công sức và tâm tư cho vấn đề này. Lâu nay tôi đoán chừng bạn còn lo “trả nơ áo cơm” như tôi, chưa được nghỉ ngơi vậy mà bạn còn có nhiều thời giờ để viết và viết còn sung lắm. Xin ngã nón chào. Keep going.

        Đã có nhiều ý kiến đóng góp khá đầy đủ, mỗi người đúng ở vị trí khác nhau để nhìn và nhận định vấn đế. Tôi vào quán muộn không còn gì khác để còm. Chỉ xin góp ý nhỏ với bạn như một lời kết: Những v/đề nhân đạo, công lý/công bình, chính trị, an ninh, quyền lợi đất nước… thường không “thỏa” nhau mà lắm khi xung đột, tương khắc (conflict) nhau. Tranh luận để vấn đề được thêm sáng tỏ và tương nhượng nhau thôi chứ không thể tranh luận tới bến được.
        Thân

        @ Ban mai
        Mời nghe vụ chất độc màu da cam. Trước đây tôi có còm. nội dung nhưng bị lạc mất nguồn, nay mới tìm lại được.

        https://www.youtube.com/watch?v=V4KSzn-MVSk

        PM

  7. NÚI NGÀN says:

    NGUYÊN LÝ VÀ THỰC TẾ

    Nguyên lý cái khách quan
    Luôn bao giờ cũng đúng
    Thực tế là con người
    Phần nhiều sai hơn đúng !

    Nên theo nguyên lý đúng
    Có sai chỉ đặc thù
    Còn theo nguyên lý sai
    Cái đúng chỉ cá biệt !

    Nên tự do dân chủ
    Người củ soát lẫn nhau
    Cái sai trong chốc lát
    Việc uốn nắn thường mau !

    Còn chế độ độc tài
    Con người toàn nô lệ
    Chỉ nói theo một người
    Chỉ tuân theo chỉ đạo !

    Mà người đâu phải thánh
    Phong thánh để làm gì
    Khiến thánh thành của dỏm
    Nhân loại thành cu li !

    Việc đời đơn giản thế
    Chẳng nói còn ra chi
    Nói ra để phê phán
    Xem đâu bị lỗi gì !

    THƯỢNG NGÀN
    (07/6/15)

  8. felix says:

    Đây là một bài viết công phu chứng tỏ tác giả đã tham khảo rất kỹ nguồn tài liệu, và được viết với một văn phong sảng sủa, mạch lạc. Chúc mừng anh Thạch.
    Tôi tuy không theo dỏi sâu xa như tác giả nhưng đại khái cũng biết về những lời chỉ trích này nọ về Guatanamo. Nhưng tôi thiết tưởng không cần phải nghiên cứu những bài viết kiểu này để có thể bày tỏ rằng tôi không đồng ý lắm về luận điểm của bài viết.
    Xin hãy nhớ cho rằng những tù nhân tại Guatanamo là những nghi phạm khủng bố chứ không phải là tù binh chiến tranh, thế nên sự đòi hỏi quy chế Geneva ở đây đã đặt sai chỗ. Vấn đề nhân đạo đặt ra cũng chỉ đúng phân nửa. Bảo rằng Mỹ tàn bạo với các nghi phạm khủng bố, thế thì sự nhân đạo dành cho những người dân vô tội tại Mỹ, Anh, Pháp, Đức…..sẽ bị giết nếu người ta không lấy được thông tin từ bọn khủng bố này thì ai sẽ chịu trách nhiệm?
    Bảo rằng sự tra tấn không chắc lấy được thông tin, vâng tôi cũng cho rằng xác xuất thông tin từ nguồn này chỉ đáng tin cậy 50%, thế nhưng tôi cũng tin chắc thông tin thu lượm từ sự lịch sự là 0%. Và vì đây là sinh mạng công dân, là chuyện sinh tử, anh Thạch hãy tự vấn sẽ chọn phương pháp nào, dổ nước vào mũi bọn khủng bố hay mời chúng uống cà phê?
    Những câu chuyện một vài bi kịch cá nhân trong bài viết chỉ là những bằng chứng thô thiển để đánh giá về chính sách một quốc gia về chủ nghĩa khủng bố. Ngay cả một trận đánh nhau trên đường phố cũng có thể gây tai bay vạ gió cho người khác huống hồ là một cuộc chiến tranh. Nếu thế tại sao không ai phản đối khi trong Thế chiến II, đồng minh đã oanh tạc các thành phố của Đức, Nhật….giết không biết bao nhiêu thường dân vô tội, và xin nhắc tác giả rằng các phi công ấy được gọi là anh hùng đấy! Trong chiến tranh VN, số thường dân chết gấp từ 4 đến 5 lần số binh sĩ 2 bên tử trận thì sao? Collateral damage là chuyện không thể tránh trong chiến tranh, nhất là loại chiến tranh bẩn thỉu của bọn khủng bố!
    Vả lại, đã chắc đâu các câu chuyện trên là sự thật. Tôi chỉ thấy các câu chuyện ấy được kể bởi chính “nạn nhân” và hầu như không có bất cứ bằng chứng nào để “chống lưng” cho các câu chuyện mũi lòng ấy! Tôi thì chỉ thắc mắc, hầu hết các vụ bắt bớ chỉ xảy ra trong vùng chiến sự, chính xác hơn là tại các khu vực ảnh hưởng của bọn khủng bố, vậy các “nạn nhân” ấy có mặt ở đó làm gì? Thế giới rộng lớn chả lẽ không có chỗ đáng sống hơn là ở tại các vùng của Taliban hay ISIS?
    Nói tới ISIS, có lẽ cũng nên nhắc cho anh Thạch nhớ tên trùm Badaldi cũng là một tù nhân tại Guatanamo được tha vì “vô tội”, va rốt cuộc hắn đã “vô tội” như thế nào thì anh cũng biết rồi!
    Thế cho nên những kẻ muốn được an nình mà lại nhát gan thì hãy im lặng đứng tránh ra cho người khác làm (cho mình hưởng)!

    • Thạch Đạt Lang says:

      Chào anh Felix!

      Đồng ý với anh, trong một cuộc chiến tranh tất nhiên không thể nào tránh khỏi Collateral Damage. Vấn đề tôi muốn nói trong bài là thái độ và trách nhiệm của chính quyền Mỹ. Không ai có thể làm đúng mọi chuyện, nhưng khi làm sai người ta phải biết chuộc lỗi.

      Bắt bớ, giam giữ, điều tra không đúng người thì khi trả tự do cho họ, chính quyền Mỹ cần phải có bổn phận, trách nhiệm trong chuyện tái định cư cho những người này. Họ bị bứng ra khỏi môi trường quen thuộc, không thể trở lại nơi mình cư ngụ ngày xưa thì phải tạo điều kiện cho họ sinh sống lại bình thường.

      Tôi nầy ra ý kiến viết bài này khi đọc hết bài báo trong Der Spiegel số 21/2015, thấy sự vô trách nhiệm của Mỹ khi trả tự do cho những người như 3 nhân vật nêu trong bài viết của tôi, còn rất nhiều trường hợp khác mà tôi không nêu lên.

      Tôi không hề lên án, chỉ trích chính quyền Mỹ mà chính tối cao pháp viện và các tòa án của Mỹ phê phán họ.
      Giam giữ một người vì nghi ngờ là kẻ khủng bố, dùng nhục hình tra tấn, hành hạ để điều tra khi không có bằng chứng trong suốt một thời gian dài, rồi khi không có bằng chứng phải thả họ ra, không một lời xin lỗi, bày tỏ sự ân hận, không một sự đền bù, lương tâm những người lãnh đạo chính quyền Mỹ để ở đâu?

      Những tù nhân oan, sai cũng đâu đòi hỏi gì nhiều? Họ cũng chỉ muốn có lại một đời sống bình yên, gặp lại thân nhân, sum họp gia đình. Giúp cho họ có được những điều đó, với chính quyền Mỹ, tôi nghĩ không khó.

      Thân
      Thạch Đạt Lang

      • felix says:

        Anh Thạch thân mến, chúng ta quen nhau đã bao lâu nhưng hình như chưa một lần nào tranh luận rốt ráo về chuyện gì. Vì vậy tôi khá ngạc nhiên và có đôi chút thích thú khi có dịp được “so kiếm” với anh.
        Vâng, tất cả những điều anh viết đều đúng, thậm chí là rất đúng, nhưng nếu anh để ý thì những điều đó vẫn đã và đang được thực thi tại nước Mỹ trong những trường hợp…. bình thường. Tôi xin nhấn mạnh đến chữ “bình thường” vì lẽ các trường hợp tù nhân Guatanamo đều không bình thường. Nó thuộc thẩm quyền của đạo luật Patriot Act, vốn cho phép các cơ quan thực thi pháp luật Mỹ (enforcement law) có quyền bắt giữ và thẩm tra không theo các quy tắc pháp luật thông thường.
        Nhưng quy tắc pháp lý mà anh bênh vực là rất đúng nhưng nó chỉ sai ở chỗ đặt ở hoàn cảnh không đúng. Ở đây là hoàn cảnh chiến tranh, hơn nữa là thứ chiến tranh bẩn thỉu và không có một quy tắc nào, có nghĩa là bất cứ biện pháp nào cũng có thể áp dụng để mang về chiến thắng. Và xin nhắc anh rằng cuộc chiến tranh không luật lệ (no-rule war) không phải được phát minh bới Chính quyền Mỹ mà là sản phẩm của bọn khủng bố, người Mỹ không có sự chọn lựa nào khác hơn là chấp nhận chơi thứ trò chơi của kẻ thù. Anh có thể nói rằng dùng những phương pháp bạo tàn không thể thắng được sự tàn bạo, có thể là như vậy, nhưng khổ nỗi áp dụng phương pháp quân tử là chắc chắn thua. Một võ sĩ boxing đánh đúng luật làm sao có thể thắng một võ sĩ chơi luật rừng đánh dưới thắt lưng, dùng đầu gối, cùi chỏ, cắn….Và như đã nói, sinh mạng những người dân vô tội phải là ưu tiên hàng đầu chứ không phải danh dự hảo.
        Thủ tướng Merkel lên án Mỹ về Guatanamo nhưng giả sử vì khai thác tù nhân ở đây đã phá tan kế hoạch khủng bố tại Đức thì liệu bà sẽ trả lời ra sao? Phải chăng bà sẽ nói là thà để dân Đức chết còn hơn là dùng nhục hình với tù nhân?
        Còn về bằng chứng thì anh cũng thừa hiểu như tôi, không có bằng chứng không hề đồng nghĩa với sự vô tội. Ví dụ Al Capone thì ai cũng biết hắn là tên trùm tội phạm nhưng lại không thể làm gì được vì thiếu bằng chứng. Hiện nay cũng vậy thôi, rất nhiều băng đảng tội phạm tại Mỹ mà FBI thừa biết chúng đã làm gì nhưng lại bó tay không thể kết tội chúng vì ….cũng lại vì thiếu bằng chứng!
        Người Mỹ không hề và cũng không thể bắt toàn bộ những người Hồi giáo Afghanistan hay Iraq, vậy anh có bao giờ nghĩ tại sao họ bắt người này mà không bắt người kia. Họ không phải cứ ra đường rồi bạ ai bắt đấy mà phải có nguồn thông tin. Họ cũng không cần bằng chứng vì không hề có ý định đưa chúng ra tòa mà chì muốn khai thác thông tin từ chúng. Những tên được thả không phải vì “vô tội” hay “thiếu bằng chứng” mà chỉ vì chúng không còn gì để khai thác hoặc cũng có khi để chúng thực hiện một nhiệm vụ nào đó….Tóm lại, đây là chiến tranh nên anh đã sai khi đòi áp dụng các quy tắc pháp luật của một xã hội văn mình trong thời bình.

  9. Tien Ngu says:

    Thưa,

    Thế giới này không có Mỹ, để cho Nga, Tàu, Hồi giáo khũng bố, thoãi mái tung hoành…

    Sẽ ra sao? Tự do, hạnh phúc, thiên đường, với Nga, với Tàu Cộng, với Hồi giáo khũng bố?

    Dòm cái bãn mặt của Putin, em nào yếu bóng vía, là…xỉu. Em nào cứng cựa, là quay chổ khác, nhổ phẹt phẹt. Độc tài gian ác, tiểu nhân bỉ ổi…

    Còn các em Tàu Cộng thì sao? Láo, gian xão, con bò thành con…lừa. Không khá.

    Hồi giáo khũng bố? Ta là số một, Phật thành…núi hàng ngàn năm, cho nổ tung, Thiên Chúa giáo, chạy không kịp thì…bắn mày hàng loạt…

    Mỹ, đứng mủi chịu sào, cự lại cái lũ…cốt đột này, không cho chúng mày tự tung tự tác, cho nên đứa nào cũng thù Mỹ.
    Xúm nhau tung cò mồi, giáo điếm…., chửi Mỹ trên từng cây số.

    Những cái …vụ việc trâu bò húc nhau, ruồi muỗi…lãnh búa, lại biến thành…tội ác của Mỹ. Không cần biết vì sao ,mà Mỹ tự nhiên nó…làm ác.

    Lũ điếm và cò mồi cứ luôn suppose rằng thì nà thế giới ai cũng…ngu như Tiên ngu chắc?

  10. tonydo says:

    Bài viết hết sức công phu, rõ ràng, minh bạch, mạch lạc, lại thêm phần khéo léo, càng đọc càng thấm. Nội dung của nó đáng để cho mọi người suy ngẫm.

    ( Nhân chi sơ, tính bản Thiện ) hay ( tính bản Ác)? ( Nhân bất học, bất tri lý ) hay (Nhân hữu học, hữu tri lý) cái nào đúng?

    Có lẽ ngày nào còn loại động vật biết nói hiện diện trên hành tinh đầy nước này, sẽ còn nhiều chuyện… “ác”.. “phải ác” và tất nhiên ..”thiện”..”phải thiện”..

    Cám ơn đàn anh Thạch Đạt Lang.

    • VôVịChânNhân says:

      Ác sinh thiện, thiện cũng sinh ra ác,
      Chuá sinh ma, cha chuá chính là ma!
      Dừng điểm giữa, sẽ không còn đốilập,
      Cả tabà vô ngã, hư không hoa…

      • Tien Ngu says:

        Giáo Điếm sinh ra…điếm cũng nà…điếm
        Điếm chổng khu chửi Chúa búa xua
        Nhưng nhìn kỷ, chúng chơi trò một tên, hai…nhạn
        Chúa…tiêu tán thoàn, thì Phật cũng…te tua…

      • VôVịChânNhân says:

        ”Chư pháp vôthường, nhứtthiết không”!
        Phật là một ”pháp” tức cũng không… rứa lấy gì mà tetua em?
        Hiểu đơngiản thế này nhé: Phật là tỉnhthức, là giácgiả, thành phật là giảithoát, là niếtbàn, tịch, diệt,..thì làm gì còn có chuyện tiêután tetua ở đây nhẻ???

Phản hồi