Việt Nam trên bàn cờ chính trị thế giới
“Cá lớn nuốt cá bé”, câu tục ngữ từ đời xưa để lại chắc chắn sẽ mãi mãi không bao giờ lỗi thời cả về nghĩa đen và nghĩa bóng. Con cá lớn phải ăn con cá bé, và con cá bé phải làm mồi nuôi sống con cá lớn. Dây chuyền quy luật tự nhiên đó giúp cân bằng sinh thái theo vòng xoay chuyển vần của tự nhiên, tạo thành chu kỳ khép kín cho sự sống của muôn loài…
Đối với mỗi quốc gia trên thế giới, từ thời Cổ Đại đến thời Trung Cổ và gần hơn nữa là thời Cận Đại, họ đều lấy sức mạnh quân sự để khẳng định uy quyền của mình trong khu vực, châu lục, và đôi khi vượt ra xa hơn – Đến bên kia bờ đại dương. Nước lớn (và mạnh), thường hay xâm lược nước nhỏ, chèn ép nước nhỏ cũng là lẽ thường muôn thủa, như câu chuyện con cá lớn ăn con cá bé hơn là vậy. Không nói xa xôi, nước Việt xưa và đế quốc Phù Nam (Thái Lan cũ) cũng đã một thời tranh giành nhau xâu xé các nước nhỏ như Chiêm Thành, Cam Bốt. Lịch sử Việt Nam thì viết là “Cha Ông ta mang gươm đi mở cõi” cho có vẻ nhẹ nhàng bớt chuyện này. Giống như mang cày, mang cuốc đi… khai hoang vậy thôi!
Sau Thế Chiến 2, trật tự trên thế giới được phân chia rành mạch thành hai phe. Phe Xã Hội Chủ Nghĩa, đứng đầu là Liên Xô, còn phe Tư Bản Chủ Nghĩa đứng đầu là Hoa Kỳ và các đồng minh. Trật tự tạm thời đó ngày nay đã bị thay đổi…
Với những kiến tạo địa chất phức tạp, nhiều Đứt Gãy, nhiều đồi núi, nhiều vùng đất đỏ Ba Zan cho nên Việt Nam là một nước hứa hẹn có tiềm năng khoáng sản rất lớn. Việt Nam còn có đường bờ biển dài hàng ngàn km, rất thuận lợi cho việc khai thác thủy sản và giao thương buôn bán nhờ có nhiều các cảng biển. Mặt khác, về địa thế chiến lược quân sự thì Việt Nam là lá chắn trên Biển Đông cho Ba Nước Đông Dương và một phần lãnh thổ của Trung Quốc. Nó cũng là địa bàn bàn đạp lý tưởng cho việc tập kết quân sự từ mặt Thái Bình Dương có thể tấn công vào sâu trong lục địa Châu Á.
Chính vì Việt Nam có địa thế quan trọng về chiến lược quân sự và tài nguyên giàu có, cho nên ngay từ trước khi Thế Chiến 2 Kết thúc. Người Nga và cả Người Mỹ đã có những bước đi chiến lược, nhằm biến Việt Nam thành đồng minh đắc lực cho kế hoạch toàn cầu lâu dài của họ. Đối với các “đồng chí” Nga và sau này là Trung Quốc thì Việt Nam (đứng đầu là Hồ Chí Minh) có điều kiện gần gũi hơn, vì họ cùng có tư tưởng Cộng Sản. Phe Xã Hội Chủ Nghĩa thì mong Việt Nam thành một “tiền đồn của XHCN”, và họ có cơ sở thuận lợi, khi lãnh tụ của cách mạng tại Việt Nam lúc bấy giờ là Hồ Chí Minh từng được học tập và đào tạo nhiều năm bí mật tại Trung Quốc và Nga.
Cho đến tận ngày nay, không mấy người Việt Nam biết rằng Hoa Kỳ đã “để mắt” tới Việt Nam từ trước năm 1945. Tuy Hoa Kỳ rất bận rộn với Chiến Tranh Thế Giới Lần 2, nhưng họ vẫn kịp nhận ra sự quan trọng của Việt Nam trên bàn cờ chính trị, và quân sự của thế giới. Ngày 12/11/1944 trung úy Shaw, một nhân viên tình báo của OSS (tiền thân của CIA ngày nay) lái một chiếc máy bay loại nhỏ từ địa phận Trung Quốc đến vùng trời Cao Bằng (khu căn cứ địa của Việt Minh). Lấy lý do là phi cơ bị trục trặc kỹ thuật nên viên sỹ quan tình báo này đã hạ cánh xuống căn cứ của Việt Minh. Ngay lập tức, con người dũng cảm này đã bị bắt làm tù binh. Qủa nhiên, từ vị thế của một tù binh, trung úy Shaw đã trở thành thượng khách của Hồ Chí Minh, sau khi tiết lộ danh tính và “khai” rằng mình là người Mỹ và có “quan hệ quen biết thân cận” với chính phủ Mỹ.
Hồ Chí Minh và Võ Nguyên Giáp (lúc ấy chưa có quân hàm) đã nắm bắt lấy cơ hội quý báu này. Liền gửi thư cho chính phủ và quân đội Mỹ bày tỏ mong muốn của Việt Minh muốn “làm bạn” với Người Mỹ đồng thời xin giúp đỡ về tài chính và kỹ thuật quân sự. Hồ Chí Minh đã cử người tin cẩn bảo vệ “viên phi công đi lạc” này sang tận bên kia biên giới Việt – Trung.
Ngày 20/03/1945 tư lệnh quân Mỹ tại Trung Quốc là tướng Wedemeyer đã thừa lệnh chính phủ Hoa Kỳ, phát động một chiến dịch tình báo quân sự lớn tại Đông Dương, lấy tên là QUAIL. Ông đã ban hành lệnh cung cấp vũ khí và khí tài quân sự cho tất cả các tổ chức chống quân Nhật trên toàn cõi Đông Dương. Tất nhiên là “người bạn” Việt Minh đã giành được quyền ưu tiên số một. Không những thế, cơ quan tình báo Mỹ OSS còn cử một nhóm chuyên gia quân sự do viên sỹ quan đứng đầu OSS tại Đông Dương tên là Archimedes Patti, trực tiếp đến căn cứ Tân Trào của Việt Minh để huấn luyện và đào tạo một khóa nhân viên kỹ thuật điện báo cho Việt Minh. Đồng thời chỉ dẫn Hồ Chí Minh và Võ Nguyên Giáp chiến thuật đánh du kích, cũng như cách tổ chức quân đội. Sau hơn ba tháng lưu lại Tân Trào, nhóm tình báo Mỹ cải trang là người Pháp và người Hoa này đã rút đi, để lại nhiều khí tài quân báo cho Việt Minh.
Như vậy, Hồ Chí Minh và Việt Minh đã tự nhiên được “Trời cho” một món quà vô giá từ người Mỹ. Nhưng quan trọng nhất, và có tính quyết định lịch sử cho Cách Mạng Tháng Tám của Việt Minh thành công. Chính là nhờ có tin tức thông qua liên lạc điện đài do tình báo Hoa Kỳ cung cấp thời điểm quân Đức thất thủ hoàn toàn. Và đặc biệt là ngày giờ quân Nhật đầu hàng Đồng Minh sau khi bị ném bom nguyên tử tại Hirosima và Nagasaki, để quân Việt Minh kịp thời báo tin cho lực lượng của họ tại Hà Nội cướp lấy chính quyền mà quân đội Nhật đã bỏ trống.
Việc người Mỹ giúp Việt Minh giành chính quyền đã là một sai lầm lớn không thể sửa chữa. Tình báo Mỹ, cụ thể là OSS đã “trao trứng cho Ác” một cách vô tư mà không biết rằng, Hồ Chí Minh là người của Quốc Tế Vô Sản 3. Hồ Chí Minh sẽ đi theo CNCS chứ không thể đồng hóa bằng CNTB của Mỹ và Phương Tây. Người Mỹ đã chậm chân (và chủ quan) trong việc dưới cương vị làm nhiệm vụ quốc tế (thực chất là phân chia tầm ảnh hưởng với Người Nga trên bản đồ chính trị thế giới) tại Việt Nam. Vì sự chậm trễ do chủ quan tin tưởng vào Hồ Chí Minh, Người Mỹ đã phải tiêu tốn hàng trăm ngàn tỉ USD vào cuộc chiến Việt Nam, hàng trăm ngàn công dân Mỹ đã bị chết, bị thương trong cuộc chiến Nam – Bắc Việt Nam. Thực chất, đó là cuộc đối đầu giữa hai phe, XHCN và TBCN mà người dân Việt Nam và người dân Mỹ đã chịu nhiều mất mát về nhân mạng, của cải và tinh thần. Trong khi đó hậu thuẫn đắc lực cho CSVN đưa nhân dân Việt Nam ra làm vật hiến thân, làm lá chắn cho CNCS lại là Liên Xô và Trung Quốc chứ không phải ai khác!…
Thay vì đem quân đổ bộ vào Việt Nam ngay lập tức, bất chấp người đồng minh Pháp già yếu và bạc nhược, thì Người Mỹ lại quá tin vào Việt Minh, quá tin vào “người học trò” của tình báo Mỹ OSS là Hồ Chí Minh. Hậu quả thảm khốc là nhân dân Việt Nam đã phải “giơ đầu chịu báng” bằng hai cuộc chiến tranh đẫm máu kinh hoàng!
Hiện nay Việt Nam vẫn là một nước nhỏ, người ta sẽ nói: Thì vẫn là nước nhỏ, làm sao nó “lớn” lên được? Có cách đấy! Đó là cần có nhiều đồng minh “ruột”. Vậy Việt Nam tìm đồng minh ở đâu?
Nếu Việt Nam chọn đồng minh là Trung Quốc?
Việt Nam là một chú “cá” bé đã nhiều lần bị con “cá” Mập Trắng Trung Quốc tấn công, mà bài học nóng “anh hai” CSTQ dạy cho Việt Nam tháng 02/1979 vẫn còn nguyên giá trị và dấu tích đau thương. Nhưng đó không phải là tất cả! Vì một lý do nào đó hai nước láng giềng xung đột vũ trang cũng là chuyện thường thấy. Quan trọng nhất là hiện nay Trung Quốc quá dư thừa dân số (khoảng 1 tỉ 300 triệu), chưa kể đến lực lượng Hoa Kiều khoảng vài trăm triệu rải ra khắp các nước trên thế giới. Cái gì quá nhiều thì không quý! Kể cả bạc vàng châu báu và con người cũng không là ngoại lệ. Vậy thì Trung Quốc chỉ cần đất đai và tài nguyên mà thôi. Như vậy chúng ta có thể đoán ra số phận của dân tộc Việt Nam sẽ ra sao, nếu Việt Nam hoàn toàn bị khống chế trong bàn tay của “đồng minh” Trung Quốc?
Nếu Việt Nam chọn đồng minh là Mỹ?
CSVN thời trước năm 1975 tuyên truyền rằng Mỹ là quân cướp nước. Nhiều người tin (tôi cũng tin)! Nhưng ngày nay chúng ta hãy kiểm chứng xem sự thật như thế nào? Sau năm 1945, người Mỹ đổ quân ra đồn trú làm nhiệm vụ quốc tế tại rất nhiều quốc gia là đồng minh của họ. Có thể kể ra như Nhật Bản, Nam Hàn vv…, cho đến nay chưa thấy người Mỹ cướp nước của ai, dù chỉ là vài thước đất, hay vài cm lãnh hải. Chỉ thấy các nước đó có tự do dân chủ văn minh, và đều là những nước giàu có hùng mạnh. Không nói đâu xa, năm 1975 so sánh hai miền Nam và Bắc Việt Nam với nhau cũng đã thấy một trời và một vực rồi. Thì ra quân “cướp” này có vẻ cũng đáng yêu đấy chứ! Nếu một mình tôi có giá trị như là một quốc gia, thì tôi cũng tự giác cho người Mỹ “ăn cướp”, “cai trị” giống như Nhật Bản, Hàn Quốc ngay lập tức, còn cái “độc nập” và “tự ro” theo kiểu cộng sản thì thôi, cũng phải xin kiếu… cả nón!
Thế mà “mười sáu chữ vàng” của “người anh” Trung Quốc, với đủ những mỹ từ tốt đẹp, không hề có từ nào là từ “ăn cướp”, thì lại làm mất đi hàng trăm km2 lãnh thổ của Việt Nam, mất đi hàng chục ngàn km2 lãnh hải, hàng trăm hòn đảo lớn bé, nổi, chìm tại Hoàng Sa và Trường Sa! Là anh, muốn cho đàn em phục mình thì phải gương mẫu, quảng đại, hào phóng. Nhưng rõ ràng Trung Quốc (do ĐCS nắm quyền) không có những đức tính ấy. Vì vậy, những kẻ nào trong TƯĐCVN nuôi ý định núp bóng “người anh” hẹp hòi kia, hãy coi chừng, kẻo hối thì không bao giờ còn kịp nữa!!!
Tuy vậy, nhưng hãy tin rằng: Người Mỹ không dám bỏ rơi Việt Nam trên bàn cờ chính trị thế giới!
Thứ nhất, duyên nợ của nhân dân Việt Nam và nhân dân Mỹ vẫn còn. Những hứa hẹn chiến lược về kinh tế sẽ đem lại những mối lợi không nhỏ nhờ công nghệ Khai Khoáng, Hóa Dầu, Du Lịch vv… vẫn có sức hút mạnh các nhà đầu tư Mỹ tại Việt Nam.
Thứ hai và là điều quan trọng nhất, đó là vị trí chiến lược của Việt Nam trong cuộc “so găng” giữa Mỹ với chính Trung Quốc nếu khả năng này xảy ra. Hiện nay Nga đã là NATO + 1, dù bề ngoài họ (Nga, Mỹ) có vẻ “gân guốc” với nhau. Nhưng dù sao thì điều đó cũng rất có lợi cho các nhà sản xuất vũ khí (Nga và Mỹ) hốt bạc nhờ vũ khí bán đắt hàng mà thôi. Vậy thì mối đe dọa đối với vị trí siêu cường số 1 của người Mỹ không có ai khác ngoài Trung Quốc!
Ngày 12/06/2009 đại tướng Carrol Howic Chandler, tư lệnh không quân Mỹ khu vực Thái Bình Dương bất ngờ thăm Việt Nam. Sự kiện tiếp theo đó là tàu chiến của hải quân Mỹ xuất hiện để tìm và khai quật hài cốt http://archive.danchimviet.com/articles/1199/1/Vit-Nam-cho-tu-Hi-quan-M-vao-tim-kim-nhan-o-ti-bin-ong/Page1.html binh sỹ Mỹ trên biển. Hai động thái này có vẻ như vô tình nhưng nó lại diễn ra đúng lúc tình hình trên Biển Đông căng thẳng bởi lệnh cấm đánh bắt cá của Trung Quốc, trên vùng biển mà họ cho rằng thuộc quyền kiểm soát của họ. Tại sao lại là một vị đại tướng tư lệnh không quân Mỹ thăm Việt Nam, mà không phải một binh chủng nào khác?
Trong chiến tranh hiện đại thì không quân là một lực lượng phản ứng nhanh, có thể đánh đòn phủ đầu chớp nhoáng. Máy bay phản lực còn là phương tiện thông dụng chuyên chở và tấn công bằng bom (nhất là Bom Nguyên Tử). Không quân Mỹ cũng là lực lượng hùng mạnh nhất thế giới. Chỉ riêng Pháo Đài Bay B52 (mỗi chiếc trị giá khoảng 800 triệu USD) nước Mỹ đã có hàng ngàn chiếc bị liệt vào danh sách “quá hạn sử dụng” và đem vứt bỏ tại các nghĩa địa B52 như ở căn cứ không quân Davis Monthan, thành phố Tucson, bang Arizona. Những chiếc máy bay đó vẫn có thể bay tốt, nhưng Người Mỹ đã vứt bỏ vì dư thừa quá nhiều và nó được cho là đã lỗi thời với quân đội Mỹ.
Một trong những thành công lớn nhưng vẫn còn trong vòng bí mật đó là Người Mỹ (và cả Người Anh) đã chế tạo thành công loại máy bay hình dạng đĩa mà nhiều người quen gọi là Đĩa Bay từ cuối thập niên 50 của thế kỷ trước. Loại Đĩa Bay này chính là một phát minh quan trọng của các nhà khoa học thời Đức Quốc Xã mà Người Mỹ đã đoạt được phát minh này, như một chiến lợi phẩm trong Thế Chiến 2. Những hiện tượng UFO xuất hiện trên bầu trời Nước Anh và Nước Mỹ từ năm 1957 đến nay, được cho là của Người Ngoài Hành Tinh và những câu chuyện về những vụ nổ UFO kỳ bí, sau này người ta điều tra ra được nhờ phương pháp Đồng Vị Phóng Xạ phân tích mảnh vỡ UFO mới biết được là nó do con người chế tạo nên. Nếu loại máy bay Đĩa Bay này được trang bị vũ khí hạt nhân, thì việc vô hiệu hóa hệ thống radar của đối phương và tấn công hủy diệt đối phương trong chớp nhoáng không còn là vấn đề.
Sự xuất hiện của tư lệnh không quân khu vực Châu Á Thái Bình Dương tại Việt Nam là một lời “nhắc nhở” sức mạnh của không quân Mỹ đối với Trung Quốc!
Có thể thấy rõ mối quan ngại của Người Mỹ đối với sự lớn mạnh của Trung Quốc, đặc biệt là khi Trung Quốc phóng thành công tàu vũ trụ Thần Châu. Tuy nhiên, người Mỹ hay lo xa, trên thực tế Trung Quốc rất yếu về không quân, hải quân. Họ chỉ mạnh pháo binh và bộ binh (chiến thuật Biển Người) mà thôi.
Việt Nam hãy thân Mỹ, hãy biến người Mỹ thành đồng minh thân cận của mình. Giống như những chú cá nhỏ khôn ngoan nép mình dưới bụng chú cá Nhà Táng khổng lồ, vừa dễ bắt mồi vừa được an toàn cho bản thân, mà mình thì chẳng mất gì. Tuy nhiên, một yêu cầu đơn giản đặt ra là, ĐCSVN cần phải chấp nhận dân chủ kiểu Mỹ, xóa bỏ độc quyền chính trị. Như vậy vừa tháo bỏ được xiềng xích oan khiên mà nhân dân Việt Nam phải chịu đựng nhiều năm qua, vừa tạo cơ hội phát triển lành mạnh cho đất nước. Nếu hợp tác toàn diện với Mỹ và thực hiện dân chủ đa nguyên đa đảng, có thể ĐCSVN sẽ phải rời khỏi vị trí lãnh đạo đất nước. Nhưng cái lợi cho đất nước, cho nhân dân thì đã nhìn thấy quá rõ, qua những tấm gương thân Mỹ như Nhật Bản, Hàn Quốc, Thái Lan v.v…
Vừa rồi đại sứ Mỹ tại Việt Nam ông Michael Michalak đã tuyên bố về vấn đề tự do tôn giáo là, Việt Nam chưa đến mức phải đưa vào danh sách CPI. Đó là sách lược của Người Mỹ. Việc đưa Việt Nam trở lại danh sách CPI không khó vì đã có đủ bằng chứng. Nhưng điều cần làm ngay là không để ĐCSVN tuột khỏi tay Người Mỹ và hoàn toàn chạy theo quan thầy là ĐCSTQ mới là điều mà Người Mỹ cần quan tâm hàng đầu.
Người Việt Nam cũng đừng ảo tưởng về một nước Mỹ sẽ chiến đấu một cách vô điều kiện, mà không có gì gắn với những quyền lợi hoặc là vị thế của mình. Và đó cũng là điều bất công đối với họ! Người Mỹ quan tâm đến Việt Nam, chính là quan tâm đến quyền lợi của nước Mỹ. Đó cũng là điều mà các cử tri Mỹ mong muốn các vị tổng thống của họ phải làm tốt!
Vị trí quan trọng của Việt Nam trên bàn cờ chính trị thế giới vẫn đang là cơ hội còn bỏ ngỏ.
Bài do tác giả gửi tới.
su that thi phai la su that ,neu choi cai ,nguyen-ly se bien di,va thanh nguoc lai,nhu tren loi tac gia luan ban,theo toi.su-the xay ra khong con xa may nua.mong la cang nhanh,cang co loi cho dat nuoc chung ta vay.