Sự trí trá chết người trong câu hỏi: “Đa đảng hay một đảng- đâu là chân lý”
Sự trí trá chết người trong câu hỏi “Đa đảng hay một đảng lãnh đạo cầm quyền – Đâu là chân lý?”
Để trả lời (một phần) tựa bài cuả tác giả Lệ Chi: “Đa đảng hay một đảng lãnh đạo cầm quyền?“, tôi rất đồng ý là “Đa đảng không phải là không tốt, cũng như một đảng không phải là không có lý“. Tôi sẽ diễn giải sự đồng tình này trong phần thân bài. Còn cho rằng “Độc đảng là chân lý“ thì xin ngài tác giả hãy… ở kín trong nhà mà ôm lấy một mình.
Chân lý, nói tóm gọn, nằm trong căn nguyên! Tác giả Lệ Chi (và chúng ta) đang luận bàn về dân chủ. Chân lý của dân chủ không thể bắt đầu bằng một câu hỏi đến từ hệ quả và sinh sau đẻ muộn: “Đa đảng hay một đảng lãnh đạo cầm quyền – Đâu là chân lý?“, như ngài tác giả đã gán và ghép.
Muốn đi tìm chân lý của dân chủ, chúng ta trước tiên (chỉ) nên bắt đầu bằng câu hỏi từ căn nguyên, tất nhiên đó phải là câu hỏi:
“ĐA ĐẢNG HAY MỘT ĐẢNG HIỆN HỮU TRONG XÃ HỘI – ĐÂU LÀ CHÂN LÝ?“
rồi từ đó mới suy mới nghiệm ra: “Đa đảng hay một đảng lãnh đạo cầm quyền – Có lý hay không?“ thì nghe mới thành thật và tử tế.
Như vậy, để lý giải dân chủ bằng tựa đề “Đa đảng hay một đảng lãnh đạo cầm quyền – Đâu là chân lý?“ của ngài Lệ Chi thì vừa là trứng khôn hơn rận, lại nhập nhằng, trí trá (lừa đảo) nên không thể chấp nhận được. Ngài có nghe rõ tôi nói không?
Tính cho đến hôm nay, đã 80 năm ròng -kể từ ngày ĐCSVN (đảng Cộng Sản Việt Nam) được thành lập-, dưới sự lãnh đạo cầm quyền của đảng, đất nước chúng ta hình như chưa hề có những chuỗi ngày vui vầy và hạnh phúc, kể cả khi có hòa bình cũng như trong thời chinh chiến. Mảnh đất quê hương không bị bom đạn cày xéo (lý do?) thì anh em cũng nồi da xáo thịt (vô tình hay cố ý?) đến nhừ cả dân tộc -Cải cách ruộng đất, Nhân văn Giai phẩm, vụ án xét lại, ý thức hệ, chiến tranh miền nam, tù cải tạo, tù bất đồng chính kiến, đánh sập hơn 300 tờ báo trên Internet… . Người dân lúc nào cũng nơm nớp và phải còng lưng tối mặt vì miếng cơm manh áo.
“Bắt phanh trần, phải phanh trần,
Cho may-ô mới được phần may-ô“.
(theo Phùng Tường Vân – văn học hè phố)
Vì sao ta khổ thế?
Cũng cho đến lúc này, cũng vẫn cái độc quyền một đảng này của đảng, sau 80 năm, nước Việt Nam cũng vẫn đang ở trong cái xóm nghèo nhất trên quả đất, cộng thêm một nền đạo đức xã hội đa phần cũng kinh khủng nhất trên quả đất. Tôi không cường điệu đâu! Chúng ta -nước nghèo đói- không đang (thụ) hưởng những nguồn vốn cho không từ lòng nhân đạo của (tha) nhân nước ngoài là gì? Trong khi những nước ngoài này -được xây dựng trên một xã hội dân chủ đa đảng- thì lại là những nước tiên tiến, cường thịnh nhất của thế giới (nên mới có tiền mà cho không chúng ta). Mức thâu nhập bình quân tính theo đầu người của họ có khi cao gấp hơn 20 lần của Việt Nam. Con người ở môi trường đó sinh sống ung dung, lịch thiệp.
Tại sao lại thế?
Trong khi những tiếng nói dân chủ ở VN bị hạch sách , bị bắt bớ, bị qui kết là “âm mưu lật đổ chính quyền nhân dân“(?), hoạt động tôn giáo bị sách nhiễu, bị cản trở, thì trong xã hội đa nguyên đa đảng của những nước tiên tiến này, trong tinh thần tôn trọng sự khác biệt, mọi người được quyền bày tỏ, được tự do tôn kính niềm tin thiêng liêng của mình, được công khai nhóm hội, được tham gia hay thành lập tổ chức đảng phái, được tham gia vào chính phủ, và mọi người, mọi đảng phái được bảo vệ như nhau trước pháp luật. Trớ trêu thay!
Vậy đâu là chân lý?
Mưu cầu cho một xã hội lành mạnh như thế, chính giới đang rốt ráo cho một môi trường xã hội dân chủ thực sự hướng thiện, có sự hiện hữu của nhiều đảng phái khác nhau (đa nguyên) để họ vừa tham gia guồng máy chính quyền, xây dựng xã hội và trật tự, lại vừa giữ vai trò kiểm soát lẫn nhau, tránh lạm quyền, chống quan liêu.
Thế có nên không?
Theo đà văn minh và theo sự phát triển tích cực của tư duy xã hội ngày nay, các chính đảng (đảng phái lương thiện và tôn trọng công lý) theo đuổi mục tiêu tham chính (phương tiện) để đưa lý tưởng (cứu cánh) của họ vào đời sống. Những lý tưởng này tất nhiên phải có tiền ý tốt cho xã hội, chứ không phải „mục tiêu cuối cùng thường là giành và giữ quyền lực nhà nước“ như ngài tác giả bạo biện. Trong một xã hội dân chủ, những đảng (bè) phái chỉ có mục đích „giành và giữ quyền lực nhà nước“ không sớm thì muộn sẽ lòi đuôi và sẽ bị cử tri loại trừ. Hiện nay trên thế giới, những đảng phái tư duy phục vụ cho quyền lợi riêng tư -kể cả cho riêng tổ chức của mình- đã và đang bị xã hội cho đào thải, nhường bước cho tư duy rộng lớn phục vụ dân tộc, thậm chí còn phục vụ ra ngoài phạm trù dân tộc nữa (nhân loại). Điển hình như vì nhu cầu môi sinh, vì trật tự hòa bình chung, vì nhân quyền v.v….
Đâu là thiện-ác?
Ngài tác giả nói “Đến lượt mình khi đã trở thành đảng cầm quyền…“. Chúng ta phải hiểu “đến lượt mình“ là thế nào đây? Là đứng xếp hàng chờ? hay là sau khi cướp chính quyền trong lúc tranh tối tranh sáng rồi chễm chệ ngồi luôn? Và dứt khoát (cho đến nay) nhất định không chịu xuống?!
Hẳn ý ngài tác giả muốn lấy khởi đầu của những cuộc cách mạng trên thế giới từ 2 thế kỷ trước để trí trá cho sự thống trị của ĐCSVN từ 80 năm qua (kiên cường thật) và cố tình lờ đi cấu trúc tiến hoá hiện đại của xã hội dân chủ đa nguyên ngày nay. Lạc hậu lắm rồi ngài ơi!
Rồi lại “…tùy theo hoàn cảnh cụ thể, mà lựa chọn chế độ đa đảng hay độc đảng“. Ai? Đảng phái nào? có quyền lựa chọn điều này cho một dân tộc nếu không phải là dân của dân tộc đó?
Vậy đâu là dân chủ?
Vâng! Dân tộc Việt Nam hoàn toàn bị áp đặt. Cũng chỉ có chế độc đảng mới phát sinh ra toàn trị để rồi đẻ ra cái độc quyền „tùy theo mà lựa chọn“ này thưa ngài tác giả (và các ông các bà đồng hội đồng thuyền). Dân tộc VN đang phải phục tùng ĐCSVN, chứ không phải như khẩu hiệu “Đảng là của dân, do dân và vì dân“ đang được các ông các bà ngồi trên ngai nắm đầu dân lắc và bảo hô to.
Các ông các bà thật (hay vờ?) không biết rằng trong xã hội dân chủ đích thực, để “đến lượt mình“, một tổ chức (đảng phái) phải trải qua một trình tự vận động (có khi mãn đời không xong) để xác minh lý tưởng, ý chí của mình là phù hợp với quần chúng, và phải giành được ít nhất trên 5% (chỉ số thông thường) phiếu bầu của tổng thể cử tri, thì mới được công nhận là một đảng phái, và từ đó mới được tham chính với tỷ lệ thuận số ghế trong quốc hội (tượng trưng cho quyền lực chấp chính) của phần trăm số phiếu đã tranh được. Nếu sau đó hoạt động lôi thôi, lần bầu cử tới không giữ được trên 5% thì bị cho về vườn. Dân chủ là thế đấy ạ.
Lại phải cắt nghiã thêm với các ông các bà rằng dân chủ là xã hội mà người dân có quyền lựa chọn (bầu cử) người đại diện. Mà đã gọi là lựa chọn thì phải có ít nhất là 2 (loại) đảng để chọn. Ở VN chỉ có một loại thì không thể gọi là lựa chọn mà rõ ràng đó là bị áp đặt, bị ẩn cho.
Có lẽ nào?
Ngài tác giả viết: “Không ít người đã bị dẫn dắt, rơi vào sân chơi dân chủ…“.
Ơ.. hay! Dân chủ là môi trường mà dân tình đang mưu cầu một cách nghiêm chỉnh, sao ngài lại gọi đó là “sân chơi“ ở đây? Lại còn cho rằng „bị dẫn dắt vào“? Hoá ra theo ngài thì môi trường dân chủ chỉ là trò đùa và tối tăm độc hại lắm sao? Ngài vừa mới bảo “đa đảng không phải là không tốt“ kia mà?! Ngài còn lấy nước Anh với “quốc hội treo“ vả Thái lan với „áo đỏ xuống đường, xung đột…“ để dẫn chứng là “giúp người ta có thêm các căn cứ để suy nghĩ về những khó khăn, phức tạp của chế độ dân chủ – đa đảng“, nghiã là -theo ngải- dẫn đến xáo trộn, đem đến bất ổn chính trị (?). Thế nào là khó khăn, thế nào là phức tạp, thưa ngài? Ngài có biết thực hiện dân chủ tức là đảng này được quyền làm “áp lực“ với đảng kia (cái mà Ngài gọi là “treo“), và “dân được mở mồm“ (cái mà ngài cho là „xung đột“) không? Còn việc đối xử ngược lại của chính quyền có xứng tầm hay không là một chuyện đáng bàn khác. Không thể cứ “tháo dạ là đổ vạ cho cứt“ như các ông các bà được. Hàm hồ và chợ búa lắm!
Thật thế sao?
Các ông, và cả các bà nữa (có thể) còn luôn coi thành phần không cùng chính kiến là „thế lực thù địch“, trong khi ở môi trường dân chủ người ta công nhận đấy là tổ chức hay đảng phái đối lập để cùng nhau thi đua ngoài xã hội về chiều sâu của cái tâm và độ cao của cái tầm.
Cũng không ai trong “thế lực thù địch“ -có chăng là thành phần cực đoan, đừng có vơ đũa cả nắm nhé!- nói rằng dân chủ phải là chế độ đa đảng lãnh đạo. Họ (tổ chức đối lập) chỉ mưu cầu cho một môi trường dân chủ với đa đảng ngoài xã hội (điều kiện cần), và tự do bầu cử (điều kiện đủ). Còn ai cầm quyền hành, được bao nhiêu, thì phải tùy thuộc vào kết qủa của cuộc bầu cử chứ. Nó có thể do nhiều đảng cầm quyền -dưới hình thức liên minh-, hoặc chỉ do một đảng nếu đảng đó đạt số phiếu bầu cử tuyệt đối (tức trên 50% tổng số phiếu). Vậy đây mới là thực tế để tôi trả lời một cách rõ ràng rằng: Đúng, -xin nhấn mạnh- trong phạm trù cầm quyền, “Đa đảng không phải là không tốt, cũng như một đảng không phải là không có lý“.
Sẽ là phước lớn của ông bà để lại nếu nước Việt Nam có bầu cử tự do và ĐCSVN được trên 50% cử tri tín nhiệm.
Thế à?
Với lý do để tạo được ổn định chính trị trong “bối cảnh lịch sử cụ thể hoặc liên quan đến vấn đề an ninh quốc gia, trật tự xã hội“, ngài tác giả lại lấp liếm biện hộ cho thể chế độc đảng nhằm dẫn đến kết luận một đảng hiện hữu không những là có lý mà còn là chân lý.
Chân lý vừa độc đảng ngoài xã hội, vừa lãnh đạo lại vừa cầm quyền kiểu này (độc tài) hiện nay trên thế giới chỉ còn lại năm nước đang áp đặt vào dân tộc mình, đó là Việt Nam, Trung Hoa, Cuba, Bắc Hàn và Lào.
Ngài tác giả đã vạch ra 3 loại dân chủ: Dân chủ hàn lâm, dân chủ thực dụng, và dân chủ giả hiệu, nhưng lại quên béng đi là còn thêm (ít nhất) 2 loại dân chủ khác nữa đang phù phép (đặc biệt tại Việt Nam), đó là loại ´dân chủ trá hình` (lúc nào cũng bi bô mình có dân chủ) và loại ´dân chủ áp đặt` (như dẫn chứng ở trên).
Trá hình và áp đặt như thế nên càng ngày người đời lại càng có thêm cơ sở để nghi ngờ sự khả thi của một “diễn biến dân chủ“ bất bạo động ở Việt Nam. Càng ngày thì lời nói của một ông cầm cân nảy mực trong chế độ cũ của miền nam xưa kia lại càng có vẻ chí lý: Đừng nghe những gì.. ai nói đó, mà hãy nhìn kỹ những gì.. ai đang làm!
Dễ sợ thật!
Đấy! Cái trí trá và cái hiểm hoạ là ngài tác giả nói đông nhưng lại chỉ tây, nghêng ngang như chỗ không người, với những luận điệu (thường thấy) rất ngược ngạo, bưng bịt, và phủ chụp theo kiểu dân ngu nói mãi cũng phải vào đầu. Rồi dùng những lời lẽ mị dân như „những khó khăn, phức tạp của chế độ dân chủ – đa đảng“ để vuốt, và sau cùng thì tận dụng lòng thương xót của con người hòng được xí xóa như „ vì bối cảnh lịch sử, an ninh quốc gia, trật tự xã hội“ để vừa đấm lại vừa bóp, nhằm xoa dịu cơn bức xúc đến từ khát vọng là được sống trong một môi trường dân chủ, thực sự lành mạnh, mà là người ai cũng đang mong muốn và dân tộc Việt Nam thật đang thèm khát.
Mục đích bài viết của ngài tác giả là che đậy cho thể chế ở Việt Nam hiện tại: ĐCSVN tiếp tục độc tài cầm quyền! Ngài tác giả đang cật lực lia nón cối lên đầu quần chúng nhân dân vốn còn non yếu về ý thức dân chủ. Vì vậy, chết ở chỗ là có nhiều người ngơ ngác, cả tin, vô tình lại để đầu trần ra hứng.
Nguy hiểm thật!
Thật ra, những bài viết mang tính “âm phủ“ -như của ngài tác giả Lệ Chi đây- cũng không phải là “hàng hiếm“ nên (đáng lẽ) không cần phải lạm bàn, có thể nên coi như là một món điểm tâm lạ mắt vui tai trong lúc mắt mũi còn lèm nhèm và trời chưa sáng, rồi thôi. Nhưng nó đã được tờ báo Quân đội Nhân dân (tiếng nói của đảng) trịnh trọng quảng bá (cáo) chứng tỏ nó là “hàng độc“, là “lá bùa hộ mạng“ của đảng ta, luôn được sơn son thếp vàng, được tung ra để hoả mù, và để tiếp tục “vun giậu cho rắn trườn ©“.
Ảnh hưởng chết (cả một đống) người chứ không phải đùa đâu. Bất nhân thất đức lắm! Vì thế mà tôi phải lên tiếng đây. Thế nhưng chắc rồi cũng như thể muối bỏ bể mà thôi.
Suy cho cùng, nó là nắm đất đang nằm trong đầu của một số các ông các bà lớn và hầu đoàn ăn theo. Nắm đất này còn sót lại từ cái thời bao cấp của thế kỷ trước, nên bới đâu cũng va vào toàn là mảnh chĩnh. Biết làm thế nào.
Rồi đây sẽ ra sao?
Để thay đổi bầu không khí (xóa đi những bi quan tích cực), tôi xin mượn lời của nhạc sĩ Tô Hải để kết thúc bài viết:
“Tớ cũng mong ước các vị nào đó có vai trò nặng kí trong “Đảng- Chính- Phủ” hãy tuyên bố đột phá (như Khơ-rút-xốp ở Đai Hội XX ấy):
`ĐẢNG của chúng tôi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ giải phóng dân tộc. Nay trước nhiệm vụ xây dựng đất nước, đưa cuộc cách mạng kinh tế, khoa học, xã hội và nhân văn lên tầm cao mới, chúng tôi thấy không đủ tài năng và trí tuệ. Vậy xin nhường quyền lãnh đạo đất nước cho mọi nhân tài không phân biệt chính kiến, tôn giáo, đảng phái… ra lãnh đạo đất nước bằng một cuộc tuyển cử thật sự công bằng, văn minh´ “.
Ối…tôi có mơ không đây? Thế thì thật tuyệt vời và hạnh phúc biết là nhường nào! Xin chân tình ghi ơn đảng ta!
Bài nhận được từ tác giả
Le Chi lap luan voi khoi oc chi la nam dat de tri tra bao ve chi che do doc dang cho dang CSVN, de doc quyen boc lot dan toc va hen nhat voi nuoc Tau Do, hon nua de hot mo vien tro cua cac nuoc rong long hao tam giup do cac nuoc nhu VN. Le Chi ma ung ho che do da dang thi lam sao ma hot duoc tien cua dan chung de vinh than phi da. Do do, Le Chi co biet che do doc dang la sai chang nua cung rang “tri tra” bien ho cho che doc dang hau co an chu? Nen Le Chi du co bi gan cho la Ngu hay biet minh la tri tra hoac chi chi chang nua cung cu gia ngu, gia diec de kiem chut chao cho mau mau keo mot ngay gan day dang ta tieu tan thi co tien ma song. Mot thang Ngu co bao gio biet rang minh Ngu dau? Nen Le Chi cu lap luan cui nhay de co bong loc thoi. Le Chi khong mo mat ra de thay nha XHCN do dang CSNV lanh dao, roi cuoi cung cung chay thao Kinh Te Thi truong ma Mien nam VN de dat duoc truoc 1975. Chinh vi dat nuoc do dang CSVN lanh dao ma dat nuoc da 30 nam van chi hon 1975 khong duoc bao nhieu. Doc gia thu coi hinh anh/ sinh hoat cua mien Nam truoc 1975 thi ro.
Ða Ðảng Là Một Sự Chúc Phước Cho Nhiều Người Có Ơn Lãnh Ðạo Ðược Có Cơ Hội Vào Ðúng Vị Trí. Họ Sẽ Ðem Lại Hiệu Quả Tốt Nhất Do Khát Vọng Từ Bên Trong Tâm Khảm Của Họ Muốn Cống Hiến Nhiều Nhất Và Tốt Nhất. Vậy, Không Cần Sợ Những Người Lãnh Ðạo Ðối Lập Có Ý Bất Ðồng. Bất Hoà Ðem Ðến Sự Diệt Vong, Nhưng Bất Ðồng Là Bạn Chân Thành Nhất Của Nhau, Tạo Cho Nhau Thăng Tiến Và Thành Một Khối Vững Bền.
Hãy Trả Tự Do Hết Cho Những Nhà Bất Ðồng & Giúp Cho Họ Thành Công Hơn Mình. Mình Mới Thực Sự Thành Công.
Taị sao các nuớc Tự Do & Dân Chủ nhiệt tình tìm kiếm, khuyến khích và đầu tư rất nhiều cho Người Có Ơn Lãnh Ðạo, trong khi đó CSVN lại triệt diệt không tiếc thương?
Một đất nước mà chịu đầu tư, tìm kiếm đúng người có ơn Lãnh đạo và đào tạo họ, cho họ có cơ hội làm việc trong vị trí, chức năng của họ khát vọng để vai trò Lãnh Ðạo của họ được phát huy tối đa, đóng góp ích lợi nhiều nhất cho đất nước đó là một Quốc-gia đầy khôn ngoan.
Người có ơn trong vị trí Lãnh đạo thường được phát hiện như một năng khiếu ( Thiên Phú ) bẩm sinh, từ trong thai người mẹ đã có điều này. Có những người mẹ có thai đôi, nhưng đã phát hiện đứa con thứ là đứa em có ơn Lãnh đạo, và qủa thật đứa em sau này ra đời và lớn lên đã trở thành người lãnh đạo tài giỏi ( năng khiếu lãnh đạo này nó phát triển rất tự nhiên và cũng rất thiên nhiên, nó đã có sẵn, đây là một chân lý bất diệt nhưng vĩnh hằng, nó không cần gượng ép và chẳng phải gò bó gì hết ).
Số người đứng trong vị trí Lãnh đạo bao giờ cũng ít hơn số người Bị Lãnh đạo. Có những trường hợp do chưa có kinh nghiệm, nên khi tuyển sinh ( Nhà Trường Chuyên-nghiệp Ðào-tạo Người Lãnh Ðạo ) đầu tư huấn luyện rất kỳ công, cuối cùng con số 12 chỉ được 2 người đúng trong vị trí Lãnh Ðạo. Sự rủi ro này là quá lớn vì chủ quan không phát hiện sớm Ơn Thiên Phú. Cũng may 10 người kia thoái lui, giả như có một người Phản Bội thôi, sự ruỉ ro sẽ lớn dường nào?
1/ Có Phải Người Lãnh Ðạo Ðược Ơn Hơn Người Bị Lãnh Ðạo?
Câu trả lời là Không.
Hào quang của người Lãnh Ðạo được Phát Sáng & đem lợi về 100% thì người Bị Lãnh Ðạo cũng có Hào quang 100% để Phát Sáng và cũng đem lại 100% nguồn lợi về. Cả hai đều đem lợi và cống hiến cho Tổ Chức hoặc Tổ-quốc của mình giống nhau, không ai hơn ai. Tổng số mỗi người là 100% trọn vẹn. Nhưng nếu người Bị Lãnh Ðạo nắm quyền, lên Lãnh Ðạo, Hào quang 0% Phát Sáng, và ngược lại Người Lãnh Ðạo xuống vị trí Bị LÐ cũng 0 % Hào Quang Rực Sáng, vậy sự rủi ro to lớn biết mấy?
2/ Người Bị Lãnh Ðạo Không Nên Nhận Vị Trí Lãnh Ðạo, Taị sao?
Như trên đã nêu ra Hào Quang 0% Phát Sáng, không những không thu được lợi nhuận, nhưng còn bị tổn thương, thiệt hại rất nặng, cả hai lĩnh vực vừa Hữu Hình cho đến Vô Hình.
a) Người Bị Cám Dỗ:
Có một số người bị Cám Dỗ, nghĩ lợi trước mắt, ham hố vào sai vị trí Lãnh Ðạo, có cơ hội doanh thu Hữu Hình, giầu có tiền của rất nhanh, nhưng về Phương diện Vô Hình đang bị bệnh nặng trầm trọng dẫn tới án tử hình. Và phải chờ 3 đời sau, mới biết dòng tộc đó Suy hay Thịnh.
b) Người Khờ Dại:
Có số người khờ dại, bị người Qủi Quyệt, đẩy lên Vị trí LÐ, như là cái Bình Phong che cho họ. Cộng đồng Hải Ngoại rất lấy làm thương cảm, nếu có lời Chân Tình góp ý trực tiếp hay gián tiếp, qúi vị hãy nhanh chóng ra khỏi và nên trở về đúng vị trí cuả mình để cả Bào Tộc Việt Mình được chiêm ngưỡng Hào Quang của Bạn 100% Phát Sáng. Bạn đã Chúc Phước cho Cộng Ðồng VN, và Bạn cũng nhận được Phước của Cộng Ðồng Chúc lại cho bạn, hỏi rằng chúng ta sung sướng, phước hạnh là dường bao?
Kết Luận:
Rất tiếc cho ÐCS & Chính phủ Việt-Nam hiện nay, họ rất lúng túng và chưa sâu nhiệm trong lĩnh vực tìm những người có Ơn Lãnh Ðạo. Sự thiệt hại nặng nề cho Quốc gia là họ còn đặt sai vị trí. Hơn thế nữa, có ngươì nào được Ơn Lãnh Ðạo vừa nhố lên là họ triệt, diệt bằng sạch.
Một Ðất Nước Như Vậy, Hỏi rằng: Taị Sao Không Có Băng Hoại & Sự Xuống Cấp Về Mọi Mặt Chưa Từng Có Trong Lịch Sử VN?
Bài Kế Tiếp:
Bài 2/Cách nào để Phát hiện và Xác nhận Người Có Ơn Lãnh Ðạo ?
Bài 3/Yếu tố Quan trọng nào Người Lãnh Ðạo Phải Có?
Bài 4/Người Việt Hải Ngoại Ðào Tạo Lãnh Ðạo Trưởng Thành & Gửi Về Giúp Ðất Nước?
” Đảng lãnh đạo, nhân dân quản lý “,mà thực sự dân được quản lý cái gì đâu; đảng và nhà nước quyết định hết cả.Là hình thức DÂN-CHỦ-TRÁ-HÌNH,ĐẢNG CÒN ĐI XA HƠN CHẾ ĐỘ QUÂN-CHỦ
CHUYÊN-CHẾ trong độc-tài, toàn-trị. Xưa chỉ có VUA, nay có cả HÀNG TRĂM VUA từ TW đến điạ
phương(cho mướn rừng đầu nguồn là 1 ví dụ). Đảng đã pham rất nhiều sai-lầm trong quá khứ mãi
đến ngày nay(cải cách ruộng đất, cải-tạo công-thương-nghiệp, gây ra cuộc chiến, nhượng đất,biển
đảo .v.v..); thế nhưng vẫn không hề có quyết-tâm sữa-chữa, vẫn bám theo KẺ THÙ mà “nhờ cậy”
Độc đảng là đầu mối cuả THAM-NHŨNG, BẤT CÔNG, TRÌ-TRỆ kéo dài; là PHẢN-TIẾN-HOÁ,PHẢN
DÂN-CHỦ. Quyết định khai-thác Bôxít,Dung-Quất, đường sắt cao-tốc…là những SAI LẦM
NGHÊM-TRỌNG,mặc cho bao nhiêu lời “phản biện chân-thành .
ĐA-ĐẢNG MỚI LÀ TIẾNG NÓI HỢP-PHÁP, HỢP-LÝ CUẢ TOÀN DÂN !
Le Chi chang qua la “TOI TO’cua To Huy Rua Van om chat Chu nghia Mac xit ,doc quyen cai tri hong mong kiem chat them nhieu cua cai de tro thanh nhung nha “Tu ban Do’.Chu co DAO DUC gi dau ma
CHAN voi LY