WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Bác Chinh

 

Ta chỉ có thể thanh toán những điều xấu của quá khứ bằng cách thẳng thắn lôi nó ra ánh sáng của hiện tại, để cùng nhau nhận diện nó, để vĩnh viễn không cho phép nó tái diễn. Mà quá khứ cách mạng của ta thì đã tích tụ quá nặng nề những di sản xấu ấy.
Trần Đức Thảo
Tôi vừa được đọc một bài viết thú vị (“Kiêu Ngạo Nhận Vơ”) của blogger Hà Hiển, với câu kết khá bất ngờ:

Từ năm 1954 đến 1975, đúng là “ta” đã chiến thắng được “hai đế quốc to” cùng với được hơn chục nước trên thế giới đã đi theo con đường mà Lê nin đã chọn, tức theo CNCS, từ đó các Cụ nhà mềnh thấy CNCS “oách” quá, cứ đà này cả thế giới gần 200 nước sẽ theo CNCS hết sạch, dưới ngọn cờ bách chiến bách thắng của chủ nghĩa Mác Lê nin sẽ đi từ thắng lợi này đến thắng lợi khác rồi tiến lên giải phóng cả Hoa Kỳ, Ý, Đức, Anh, Pháp …abc… thoát khỏi ách bóc lột của CNTB …hu hu…!!!

Từ những nguyên nhân trên các Cụ lớn nhà mềnh mới sinh ra thói “Kiêu ngạo cộng sản” tuy không tốt nhưng có cái để …kiêu ngạo, nhưng các cụ nối ngôi sau này chẳng có cái gì lận lưng để mà “kiêu ngạo” cả. Chỉ là ăn theo thôi! Nên đúng là… “kiêu ngạo vì những cái không phải của mình” hay còn gọi là “kiêu ngạo cộng sản!”

Sau Cụ Trường Chinh, nếu có thì chỉ là “kiêu ngạo nhận vơ!” mà thôi!

Nhận xét thượng dẫn về “Cụ Trường Chinh” khiến tôi chợt nhớ đến công trình biên soạn rất công phu (Bên Thắng Cuộc) của nhà báo Huy Đức. Tác giả đã dành nguyên một chương (chương 10, tập I) cho ông Trường Chinh, nhân vật được coi là đã đặt nền móng cho chính sách “đổi mới” và được mô tả như một vị thánh tử vì đạo:

Trong những thời khắc khó khăn nhất của lịch sử Đảng Cộng sản Việt Nam, ông Trường Chinh đều đã có mặt: có khi là để lãnh đạo Việt Minh cướp chính quyền như hồi năm 1945, có khi đứng ra chịu trách nhiệm cá nhân về sai lầm của Đảng trong cải cách ruộng đất năm 1956, và trong thập niên 1980 là tự thức tỉnh và dẫn dắt Đảng thoát ra khỏi sự bế tắc bởi chính những đường lối của mình.

Nowy obraz

Cách nhìn của những người ngoại đạo, hay đã bỏ đạo (cộng sản) lại hoàn toàn khác:

- Nguyễn Minh Cần:

Sau khi Lê Duẩn chết, Trường Chinh lên làm TBT. Ông vốn là một “lãnh tụ” nổi tiếng “giáo điều.” Ngay cái biệt hiệu của ông cũng nói lên đầu óc sùng bái họ Mao… Cũng trên cương vị TBTĐCSVN, hồi những năm 50, Trường Chinh đã lãnh đạo cuộc cải cách ruộng đất CCRĐ và chỉnh đốn tổ chức (CĐTC) Ở NÔNG THÔN MIỀN Bắc rập khuôn theo hình mẫu trung quốc đã đem lại vô vàn tai hoạ cho nhân dân. (Nguyễn Minh Cần. Đảng Cộng Sản Việt Nam. Arlington, VA: Tổ Hợp Xuất Bản Miền Đông Hoa Kỳ, 2016).

- Vũ Thư Hiên:

Về sau này, khoảng đầu thập niên 50, tôi tình cờ vớ được cuốn Chủ Nghĩa Mác Và Công Cuộc Phục Hưng Nền Văn Hóa Pháp (*) của Roger Garaudy. Ðọc xong tôi mới ngã ngửa ra rằng ông Trường Chinh đáng kính của tôi đã làm một bản sao tuyệt vời của cuốn này trong trước tác Chủ Nghĩa Mác và Vấn Ðề Văn Hóa Việt Nam, được ca tụng như một văn kiện có tính chất cương lĩnh. Bố cục cuốn sách gần như giữ nguyên, thậm chí Trường Chinh trích dẫn đúng những đoạn mà Roger Garaudy trích dẫn Mác, Engels, và cả Jean Fréville. 

Tiếp đó là sự phát hiện đáng buồn của tôi về cuốn Trường Kỳ Kháng Chiến Nhất Ðịnh Thắng Lợi. Nó quá giống cuốn Trì Cửu Chiến Luận (Bàn về đánh lâu dài) của Mao Trạch-đông, trừ đoạn mở đầu rất đẹp, là một áng văn rất hay ... (Vũ Thư Hiên. Đêm Giữa Ban Ngày. 2sd ed. Westminster, CA: Văn Nghệ, 1997).
Riêng trong lãnh vực thi ca thì Trường Chinh không hoàn toàn không bị tai tiếng gì ráo trọi. Ông sáng tác mình ên, không “mượn” câu chữ nào – nửa chữ cũng không – bất kể là của Tây hoặc của Tầu. Thơ của Trường Chinh, với bút hiệu Sóng Hồng, chỉ có chút khuynh hướng (và hơi hướng) Mạc Tư Khoa thôi:

Hỡi thi sĩ! Hãy vươn mình đứng dậy!
Thời rượu nồng, đệm gấm đã qua rồi.
Thôi thôi đừng khóc gió với than mây,
Hãy nhịp bước trên con đường tiến bộ.
Dùng thi khúc mà lạnh lùng soi tỏ
Những bệnh căn xã hội đã tràn đầy;
Cùng công nông vun xới cuộc tương lai
Ðã chớm nở từ Liên-xô hùng vĩ.

(Ngoại thành Hà Nội, tháng 6-1942)

Hơn 40 năm sau, sau khi kêu gọi giới thi sĩ “cùng công nông vun sới cuộc tương lai,” đến năm 1986 (vào lúc cuối đời, chả hiểu sao) bỗng Anh Cả Trường Chinh đổi ý. Ông Tổng Bí Thư đến già mới chợt tỉnh, theo như cách nói của nhà báo Tống Văn Công:

“Hoàng Ước, thư ký của Trường Chinh bảo tôi là một hôm Trường Chinh nói với mấy người giúp việc rằng ta trả cho người lao động đồng lương bóc lột. Hoàng Ước bèn nói lương chúng tôi chỉ đủ sống mười ngày.

Trường Chinh cau mày khó tin – bóc lột thì có nhưng sao lại có thể ác nghiệt hơn cả đế quốc đến thế – nhưng hôm sau ông bảo Hoàng Ước: Tôi đã hỏi nhà tôi, nhà tôi nói không có chế độ cung cấp đặc biệt thì lương ông cũng chỉ đủ cho nhà này ăn mười ngày. Sau đó Trường Chinh đến nhà máy thuốc lá Thăng Long nói: Phải cứu giai cấp công nhân!” (Trần Đĩnh. Đèn Cù II. Westminster, CA: Người Việt, 2014).

Tiếc rằng ông không “tỉnh” được lâu. Chỉ hai năm sau, năm 1988, Trường Chinh đột ngột từ trần. Thôi thế cũng xong. Cuối cùng, rồi ông cũng thoát. Thoát khỏi cái XHCN do chính ông đã dụng công xây đắp nhưng giai cấp công nhân thì không. Họ kẹt: kẹt lớn, kẹt lắm, và (chắc chắn) sẽ kẹt luôn – nếu chế độ hiện hành vẫn tiếp tục tồn tại.
Báo Vietnamnet, số ra ngày 9 tháng 3 năm 2015, ái ngại cho hay: “Lương tối thiểu mới đáp ứng hơn 1/3 nhu cầu tối thiểu.” Và đó là mức lương cơ sở cho cán bộ, công chức, viên chức và lực lượng vũ trang, chớ giới công nhân thì còn tệ hơn thế nữa!

Thế họ sống làm sao?

Thưa họ “ăn thịt mình để sống” – như nguyên văn lời ia (PGS-TS Lê Bạch Mai) vào ngày 28 tháng 8 năm 2015:

“Những khảo sát của viện năm đó cho thấy chất lượng bữa ăn của công nhân không khác gì hai chữ “tồi tệ” khi trong khẩu phần ăn chỉ có 12% protein (chất đạm), 16% chất béo…

“Khi năng lượng khẩu phần ăn không đủ thì (cơ thể) phải sử dụng nguồn năng lượng dự trữ của mình. Khi đó khối cơ của người lao động bị bào mòn, bị lấy đi hằng ngày… và họ rơi vào thực trạng ‘như ăn thịt mình …’ Họ chưa chết đói. Nhưng sẽ đói đến lúc chết”.

Bản thân ông Trường Chinh (đôi khi) cũng đói, theo như lời của trưởng nam Đặng Xuân Kỳ – nguyên Ủy Viên Ban Chấp Hành Trung Ương:

“Ông cụ tôi ra ngoài không dám ăn uống bất cứ thứ gì. Họp Bộ chính trị với Trung ương cũng uống nước của nhà mang theo và nếu không về nhà ăn trưa được thì ông cụ nhịn.” (T. Đĩnh, trang 208).

Chung cuộc, may thay, ông Trường Chinh cũng đã cứu được chính mình. Ông qua đời vì tai nạn chứ không phải vì bị đầu độc – như rất nhiều đồng chí khác.

Nghĩa tử là nghĩa tận. Tôi đang không rảnh (lắm) và cũng chả thấy có chút hứng thú gì khi phải đụng chạm gì đến một người … đã chết. Vấn đề, chả qua, vì chẳng đặng đừng – như “lời trăng trối” của triết gia (ngoại đạo) Trần Đức Thảo:

Ta chỉ có thể thanh toán những điều xấu của quá khứ bằng cách thẳng thắn lôi nó ra ánh sáng của hiện tại, để cùng nhau nhận diện nó, để vĩnh viễn không cho phép nó tái diễn. Mà quá khứ cách mạng của ta thì đã tích tụ quá nặng nề những di sản xấu ấy.

Nạn cộng sản sẽ qua, và sắp qua. Chúng ta khó mà có thể tái thiết đất nước và xây dựng một tương lai ổn định nếu không nhìn cho thật rõ về quá khứ.

Tưởng Năng Tiến

————————————————————
(*) Vì thấy nhà văn Vũ Thư Hiên đánh dấu hỏi (?) sau chú thích về cuốn sách của Roger Garaudy nên chúng tôi tìm hiểu thêm, và được biết tên chính xác của tác phẩm là Le communisme et la renaissance de la culture français –Paris, Éditions sociales, 1945 – chứ không phải là Le Marxisme et la Renaissance de la culture Français.
Trong cuốn Những Lời Trăng Trối (trang 309) Trần Đức Thảo cho biết là ông được giao trách nhiệm “dịch ngược” tác phẩm Đề Cương Văn Hoá Văn Nghệ Cách Mạng ra Pháp ngữ, và được chính Trường Chinh mời gặp để “bắt tay” cùng với lời cảm ơn.

 

15 Phản hồi cho “Bác Chinh”

  1. tam minh says:

    Thế giới văn minh và người dân VN không thể quên tội ác của những nhà lãnh đạo cộng sản như Hồ Chí Minh, Trường Chinh, Lê Duẩn … Bàn tay của họ nhuốm máu dân lành qua những cuộc thanh trừng, cải cách, lịch sử ngàn đời sẽ ghi lại những tội ác kinh tởm này !

  2. Minh Đức says:

    Ông Trường Chinh là người có học thức, đọc được tiếng Pháp vì thế ông thông hiểu chủ nghĩa Mác qua việc đọc sách Pháp chứ không phải là qua các sách tuyên truyền bằng tiếng Việt của đảng CSVN. Trong cuốn sách “Trần Đức Thảo, những lời trăng trối” thì ông Trần Đức Thảo tranh luận với ông Đặng Thái Mai và Trường Chinh. Cả hai ông này đều am hiểu chủ nghĩa Mác Lê và vạch ra rằng ông Trần Đức Thảo chỉ chấp nhận chủ nghĩa Mác mà không chấp tư tưởng của Lê Nin, là phải dùng bạo lực và tuân lời CS quốc tế, vì thế mà đảng CSVN không dùng ông Trần Đức Thảo. Ông Trường Chinh am hiểu chủ nghĩa Mác Lê thì dĩ nhiên là tin tưởng chế độ mà ông ta góp tay xây dựng đúng theo chủ nghĩa Mác là chế độ không bóc lột người lao động. Nhưng ở địa vị cao mà không biết ở dưới lãnh lương không đủ sống thì dù am hiểu chủ nghĩa Mác cũng không làm cho chế độ của mình đem lại cơm no áo ấm cho dân. Chế độ của mình đang để cho dân đói mà vẫn tưởng là xóa bỏ được bóc lột, tốt đẹp hơn xã hội tư bản.

    Sự thiếu hiểu biết của ông Trường Chinh về đồng lương giống như sự thiếu hiểu biết của hoàng hậu Antoinette, vợ vua Louis 16, khi cuộc Cách Mạng Pháp nổ ra. Người ta kể là bà hoàng hậu Antoinette khi nghe trong cung đình có người nói là dân ở ngoài đang đói thì bà ta nói rằng dân đói sao họ không lấy bánh ga tô mà ăn. Bà ta không biết là dân không có bánh mì để ăn thì làm sao có được bánh ga tô như trong cung điện để mà ăn. Đây chỉ là lời đồn, mà sau này có người bảo là không có thật. Nhưng người dân thời đó tin là có thật. Nó phản ảnh tình trạng vua chúa ở trên cao, sống xa cách với dân nên không biết đời sống thật sự của dân ra sao. Ông Trường Chính mang tiếng là lãnh đạo chế độ của nhân dân mà lại không biết rằng đồng lương của dân không đủ sống! Chế độ của ông ta thành công trong việc chận miệng dân không để lãnh đạo ở trên nghe dân than thở.

  3. Luận Văn says:

    Anh Bùi Tín giỏi ẩn tên thật và bịa giỏi giống CIA bịa chuyện Trump . Anh lấy tên Tưởng Năng Tiến nhưng tôi nghĩ lại khác trái lại hoàn toàn là: Hoảng Năng Lùi.

    • Lan says:

      Tưởng Năng Tiến là Bùi Tín? Đồng chí Luận Văn mới chui ra từ cái khe đá nào hay là… hôm nay quên chưa uống thuốc?

  4. tonydo says:

    Trong bất kỳ cuộc chơi chính trị nào, người ta có thể dùng đủ thứ mưu mẹo, võ mồm, võ viết, võ thiếu lâm và ngay cả võ hét, võ lừa để bình cho được thiên hạ.

    Từ cổ chí kim, từ đông sang tây, từ nam chí bắc nó luôn là vậy! Ngay cả xin tí huyết đối thủ cũng chỉ là chuyện thường ở huyện.

    Thế nhưng giết dân lành thì từ khai sinh lập điạ cho đến nay, đều bị loài người lên án!

    Ông Trường Chinh cùng hai đàn em, Lê Văn Lương và Hồ Viết Thắng, trong cái gọi là Cải Cách Ruộng Đất đã bắn bỏ những người dân lành, lương thiện một cách man rợ.

    Con số chính xác chỉ có đảng Cộng Sản biết. Có người cho là 170 ngàn, một số nghĩ không tới con số đó. Tuy nhiên, trên miền bắc, làng xã nào cũng còn những vị đang sống, đã chứng kiến cảnh man rợ, khốn nạn, ghê tởm này.

    Trong xã tôi và hai xã lân cận là năm người khốn khổ oan ức đó. Tôi đã chứng kiến tận mắt. Một trong vị xui tới mức, người cầm lệnh ngưng xử tử vì nắng qúa ngừng lại gốc đa đầu làng làm cốc nước chè với qủa chuối tiêu.

    Khi nghe tiếng súng nổ, anh ta bỏ cả chè chuối chạy tới bãi tha ma cuối làng thì người ta đã đạp kẻ chết oan xuống hố đào sẵn, đang từ từ lấp đất.

    Nam Định có tên đường Trường Chinh, có thể hiểu được, vì đó là quê quán của ông ta, dân Hoành Thiện cần cái để tự hào để kênh mặt với đời.

    Tuy nhiên, Hà Nội và Sài Gòn, hai thành phố lớn với dân trí cao, được tiếp xúc với văn minh ngoại quốc, đặc biệt là Phương Tây:

    Không thể mang tên một kẻ giết hàng ngàn, hàng ngàn người dân lương thiện ra đặt cho một con đường!
    Sớm muộn gì, những tên đường đó phải được gỡ bỏ!

    Kính qúi Còm Sĩ!

  5. nguyen ha says:

    “Ta có thể thanh toán những cái xấu của quá khứ ,bang cách lôi nó ra ánh sang để nhận diện…” Thật ra cái quan niệm nầy đả có từ lâu ở Nga. Một nhà viết kịch của Nga ,trước thời Kut-Xếp,đả kể câu chuyện,nói về Cái Xâu của Chủ nghĩa CS, khi Kut-Xếp lên,hạ bệ Stalin, thì câu chuyện mới được kể : Một bà cụ ở một huyện Miền Đông của Nga bị ra Tòa về tôi đào Mồ tên Bí thư Huyện! Trước đây có tên Bí thư Huyện vố cùng độc ác ,khi tên nầy chết ,bà là người hớn hở trước tiên.Bà hy vọng “người mới” sẽ cho Bà cuộc song dễ thở hơn. Thế rồi “Người mới” lên thay thế,tên nầy còn ác hơn tên Bí thư trước.Chẳng bao lâu ,gặp tai nạn ,tên nầy củng chết. Bà hết hy vọng vào chế độ.! Bà uất ức ,nửa đêm bà ra nghĩa địa đào Mồ tên bí thư vừa mới chết. Bị bắt và đưa ra Tòa. Tòa hỏi bà : Vì sao đào Mồ : “Bà trả lời: Tội ác không phải được che lấp ,mà phải đào lên để mọi người thấy mà tránh”./Tôi đả đọc câu chuyện nầy ,tại VN sau thời đổi mới.

  6. tungphung says:

    Thưa ông Tưởng Năng Tiến!
    Tôi hay trăn trở câu hỏi là tại sao VN ta thông minh, chịu khó, lanh lợi lại nghèo hèn đến vậy? Đổ lỗi cho ĐCS cũng đúng nhưng theo ngu ý của tôi thì phải chia ra như sau mới công bằng
    + 45% yếu kém của VN đến từ vị trí địa lý: Do có đường biên giới dài 4 – 500 km với Trung Hoa là một bất lợi cực lớn mà chủ yếu là bất lợi vể tư tưởng Phong kiến và Khổng giáo. Nó như cái cũi nhốt chúng ta lại.
    + Khi ta có lịch sử như vậy thì phong trào CS ắt sẽ lan đến VN như là điểu tất nhiên vì khoảng 98% là bần nông, bần cố nông và nền kinh tế nghèo sơ xác thì tất rơi vào lí tưởng không thực tiễn của CNCS lúc đó đang lan rộng từ Liên xô cũ sang Trung quốc và qua VN rồi nếu không có Hoa kỳ thì sang cả Đông nam Á. CNCS như ta đã biết là tàn bạo và dối trá hơn cả phát – xít. Nhưng cội nguồn là ở ý trên như tôi dẫn. Vậy tôi cho họ chịu 50% trách nhiệm.
    + Yếu tố không may mắn chiếm 5% còn lại.

    • Tudo.com says:

      Nếu cho rằng VN vì yếu tố địa lý và xã hội phong kiến mà bị nạn cs nghèo khổ và bị Tàu khống chế cho đến hôm nay là không ổn, là không thuyết phục.

      Bởi vì trên bản đồ thế giới cho thấy các nước có biên giới rộng lớn tiếp giáp với Tàu và xã hội cũng lạc hậu, cũng nghèo khổ như: Miến Điện, Ấn Độ, Pakistan. . . , nhưng tại sao họ không bị nạn Cộng Sản?
      Đặc biệt, nếu cho rằng yếu tố biên giới thì tại sao nước Israel nằm lọt giữa Trung đông bị bao vây bởi các nước Ả Rập hồi giáo lúc nào cũng toan nuốt chững, nhưng dân Do Thái vẫn sống no ấm và tự do ?

      Dẫn chứng trên cho thấy, dân VN bị cái ách CS cho đến ngày hôm nay là vì sự ra đi tìm đường cứu nước. . .đểu của Hồ Chí Minh.

      Cộng thêm những tên như Phạm văn Đồng, Võ nguyên Giáp, Trường Chinh, Lê Đức Thọ, Lê Duẩn.v.v. . .cùng nhau hùa theo. . .đểu để có quyền lực và được ăn trên ngồi trước.

      Và sự kết luận của (PGS-TS Lê Bạch Mai) vào ngày 28 tháng 8 năm 2015:
      (Khi năng lượng khẩu phần ăn không đủ thì (cơ thể) phải sử dụng nguồn năng lượng dự trữ của mình. Khi đó khối cơ của người lao động bị bào mòn, bị lấy đi hằng ngày… và họ rơi vào thực trạng ‘như ăn thịt mình …’ Họ chưa chết đói. Nhưng sẽ đói đến lúc chết”.)

      Nó cho thấy cái di sản Đểu của Hồ Chí Minh nó tai hại dường nào khi ông ta nói “sau khi giải phóng được đất nước ta xây dựng gấp mười lần”?

      • tungphung says:

        Chúng ta hãy nhìn bản đồ thì thấy ngay thưa ông.
        Phía Tây Trung quốc giáp Ấn độ nhưng bị ngăn bằng dãy Himalayas cao sừng sững và lạnh buốt. Vượt qua nó bằng năng lực của các thế kỉ trước là không thể.
        Phía Bắc TQ giáp Nga thông qua sa mạc rộng lớn và lạnh giá. Tuy điểu kiện địa lý khó khăn nhưng phẳng nên vẫn có thể có tương tác qua lại.
        Phía Đông giáp biển nên văn hóa, tư tưởng TQ khó khăn khi vượt biển đến với Nhật bản. Như hệ quả tất yếu, Bắc Triều Tiên sát TQ lãnh đủ hậu quả như VN ta (Nam Triều Tiên may mắn khi có Hoa kì cứu giúp cái mà Nam VN không có).
        Phía Nam TQ giáp VN với chiều dài đường biên lớn và tương đối dễ đi lại nên tác đông VH-TT của TQ tới VN là rất lớn, gần như là kênh duy nhất người VN tiếp cận ở trước thế kỉ 20.

      • Minh Đức says:

        Khi các nước Tây Phương tràn qua Á Châu thì các nước thời xưa bị Trung Quốc xem là chư hầu, man di đi học văn minh Tây Phương. Nhật là một nước di học văn minh Tây Phương rồi tràn lên bờ suýt nữa là chiếm toàn thể Trung Hoa. Tại Việt Nam và Đại Hàn, một nửa phía Bắc thì bị ảnh hưởng của văn hóa Trung Hoa tràn sang nên theo CS. Một nửa phía Nam thì học văn minh Tây Phương. Ở Việt Nam thì văn hóa Trung Hoa tràn xuống nên miền Nam trở thành CS. Còn ở Đại Hàn thì chưa biết rồi thì văn hóa Tây Phương sẽ tràn lên miền Bắc hay không, hay là ngược lại. Ở Việt Nam bên trên thì người cai trị theo văn hóa Trung Cộng, nhưng ở phía Nam, người dân vẫn chịu ảnh hưởng văn hóa Tây Phương nhiều hơn.

    • Minh Đức says:

      Trích “Do có đường biên giới dài 4 – 500 km với Trung Hoa là một bất lợi cực lớn mà chủ yếu là bất lợi vể tư tưởng Phong kiến và Khổng giáo. Nó như cái cũi nhốt chúng ta lại.”

      Nếu xem việc Việt Nam sát với Trung Quốc là lý do văn hóa Trung Quốc tràn sang thì có nghĩa khi Trung Quốc học phong trào CS từ Nga thì nó sẽ lan sang Việt Nam. Nếu không có Hồ Chí Minh thì cũng có những người khác đi học lối cách mạng vô sản của Trung Cộng mà đem về Việt Nam. Nhờ núi liền núi, sông liền sông mà Trung Cộng đem vũ khí qua giúp phong trào CSVN. Phong trào CS lan từ Nga qua các nước khác là phong trào đi bằng đường bộ. Giống như là đàn kiến, đụng nước thì nó ngừng lại. Vì thế CS ngừng lại không tràn lên Singapore được. Ở Mã Lai thì xa Trung Quốc quá, trong khi Thái chưa là CS thì Trung Cộng không thể giúp CS Mã Lai được. Nên dù tổng bí thư CS Mã là người Hoa mà rốt cuộc khi phong trào CS Mã tàn lụi thì ông tổng bí thư này chạy về Trung Cộng sống cho đến hết đời. CS đụng nước là ngừng nên không tràn đến Indonesia được. Đó là vì Nga rất kém về hải quân.

      • tungphung says:

        Thưa ông Minh Đức!
        Tôi nói tư tưởng phong kiến và Khổng giáo kìm hãm dân tộc ta nhiều hơn lợi mà nó mang lại nên chúng ta không thể tiếp thu văn minh Tây phương để đi lên. Ví dụ ông Nguyễn Trường Tộ người rất rốt ráo đưa văn minh Tây phương vào VN nhưng chính quyền nhà Nguyễn không nghe nên VN vẫn nghèo và tối tăm trong khi Nhật bản thì suýt chiếm cả Trung quốc. Nếu nhà Nguyễn theo các chính sách mà Thiên hoàng Nhật bản đã làm thì VN đầu thế kỉ 20 đã văn minh và mạnh mẽ. Khi này thì khó mà chủ nghĩa cộng sản đặt chân vào được mà có vào thì chỉ làm ảnh hưởng chứ không thể thay đổi nhiều tiến trình đi lên của dân tộc.
        Trong thế kỉ 20, tác động của CNCS ở đâu trên thế giới cũng có thậm chí ngay ở Hoa kì cũng có ĐCS nhưng nó có lớn lên được hay không lại là câu chuyện khác.

      • Tudo.com says:

        @Minh Đức: “CS đụng nước là ngừng nên không tràn đến Indonesia được. Đó là vì Nga rất kém về hải quân.”

        Thật ra cộng sản Indonesia (PKI) được Trung Cộng yểm trợ thời TT Sukarno rất mạnh nếu không nói là gần như độc quyền, nhưng sau khi bị Shuharto lật đổ năm 1965 và tàn sát một cách ghê rợn mà thế giới cho là diệt chủng.
        Cho nên nếu không có Shuharto có lẽ toàn nước Indonesia đã là nước cs trước VN.
        Và Cuba chỉ là một đão nhỏ cách Tàu, Nga hằng chục ngàn cây số, lại nằm sát Mỹ và dù đã có vụ- Vịnh Con Heo- Hoả Tiển Liên Xô- Mỹ cấm vận. Vậy mà Fidel Castro vẫn biến dân Cuba sống trong nghèo khổ hơn nữa thế kỷ.

        Cho nên, tôi vẫn nghĩ yếu tố con người là chính, còn địa lý là phụ.

  7. Austin Pham says:

    Quá tội nghiệp cho giai cấp công nhân. Đến bửa ăn mà cũng không đủ chất. May mà đảng đã kịp thời bổ xung chất…hồng vào máu. Thiệt là thành quả đáng nể cho đám thiếu chất…xám! Hồ Chí Minh muôn năm!

    • tonydo says:

      Em tưởng cái “muôn năm” là LOGO do em phát minh và đã được bảo chứng tại Tòa.
      Nay quan bác cũng xài dữ qúa, vậy em đồng ý cho quan bác nhập hội với điều kiện:

      Tonydo: Chủ Tịch!
      Austin Phạm: Phó Chủ Tịch!

      Quan bác không ở Mỹ nên hơi khó hiểu.
      Thưa, thà nằm nhà, chứ đã lòi mặt với đời là phải….Chủ Tịch!

      Đỗ Chủ Tịch muôn năm!
      Phạm Chủ Tịch Phó sống mãi!
      Kính!

Leave a Reply to Luận Văn