WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Phiếm cuối tuần

1484912650-148491207222318-cat-cua-quy

Biết quý vị làm việc mệt nhọc, còn lên mạng đọc bài chính trị, nên tôi mạo muội viết bài phiếm, để giải trí đôi chút. Nếu thây vui, rủ vợ (chồng) cùng xem, như hổng vui đừng chê lắm (chê sơ sơ thôi).

1- Bà Trưng đáng giặc nào?!

Sách giáo khoa của CS, có bài đọc nói về Hai Bà Trưng đánh giặc, nhưng tuyệt nhiên không dám nói giặc nào, thấy cũng tội đảng CSVN, thấy họ khiếp sợ quân thù, mình bắt thương luôn. Giá như sách nói Hai Bà Trưng, đánh giặc phương Bắc cũng được, có sao đâu. Nếu Trung Cộng hỏi tội cứ nói đại, phương Bắc đâu phải Trung Quốc, vì Trung Cộng có tới 14 quốc gia giáp ranh giới, từ Việt Nam đi hết nước Trung Cộng, là đi về phương Bắc đó, thế nào không gặp nước khác, như: Mông Cổ, Nga, Ấn Độ…chẳng hạng!

Bộ Chính Trị, giải thích việc này như sau:

A- “Sau giải phóng miền Nam, đảng ta cố đốt hết sách ngụy, nhưng không hiểu sao, nó còn sót lại mấy bài học này, bây giờ phải đưa lên sách cho có lệ, kẻo dân họ đòi hỏi. Chủ trương của đảng ta, trước sau như một: Hãy quên quá khứ, hướng tới tương lai. Sự cố Hai Bà Trưng, xưa quá rồi, không nên nhắc lại.

B- Những đứa trẻ thời đại HCM biết gì sử, nên ta cứ để trống như vậy, ai hiểu sao hiểu, nếu nghĩ rằng Hai bà đánh giặc Pháp, giặc Mỹ càng tốt.

C- Nếu như Hai Bà Trưng, biết thờ 16 chữ vàng, 4 tốt, thì đất nước đâu có chiến tranh, cuối cùng Hai Bà cũng bị “Mã Siêu” đánh bại, kết qủa có được gì đâu?

D- Lịch sử thì lịch sử, chúng ta phải tránh vùng nhạy cảm, bây giờ chúng ta đang anh em với Trung Quốc, những trang sử này ích gì? Bia Lạng Sơn mới rợi, ta còn đục bỏ, huống gì Hai Trưng.

E- Hiện tại đảng ta có 2 đồng chí, có công lớn với đảng, đó là đồng chí Tô Lâm, và Tô Huy Rứa, biết đâu gia phả người ta có ông tổ là Tô Định thì sao?

F- Đảng ta đang ra sức, ráo riết bắt bỏ tù, cho CA giả côn đồ, đánh đập những người phản động chống Tàu, các đồng chí nghĩ sao Hai Bà Trưng, dám đánh ông cố tổ nhà đồng chí Tô Lâm, Tô Huy Rứa? Chuyện rất phản cảm.
Kết: Sách sử cứ viết khơi khơi vậy, ai hiểu giặc nào mặc họ, Trung Quốc không bắt tội chúng ta là được”.

2 – Cái cờ cờ được phong quân hàm vượt cấp.

Mấy ông già bà cả ở quê tôi, họ nói khi mới nổi lên CS chủ trương: “Cướp của nhà giàu, chia cho người nghèo.” Khi họ cướp được, của cải chất thành đống, có người xin cái bàn ủi, có người xin bình thủy, radio…CS nó trợn ngược, bảo: Tập trung hết về ủy ban rồi chia, chứ không ai được tùy tiện cho ai. Nghe lời hứa của cán bộ người dân nghèo chờ tới mãn kiếp, mà đảng không cho cũng phải, sống với CS chừng một năm thôi, rách như tổ đỉa, quần dơ đít, bàn ủi đặt vào đâu chứ?

Sau cái chủ trương cướp, tới: “Đấu tranh cho gia cấp, giải phóng cho dân nghèo.” sau 30/4/75 toàn dân mới: “Sáng mắt sáng lòng,” mới biết “CS làm cách mạng, không phải mang lại hạnh phúc cho người dân, mà họ làm cách mạng để người dân mang lại hạnh phúc cho họ” lời Đức Đạtlai Lạtma.

Người dân mang lại hạnh phúc cho CS, được quyền giữ lại phần khổ đau. Chế độ CS luôn luôn đề cao “nhân dân,” nhưng chỉ đề cao bằng mồm, chưa có một chế độ nào người dân bị xúc phạm trầm trọng như chế độ CS, bất kể ai muốn đánh dân cũng được, thậm chí đánh chết bỏ, tới bọn côn đồ vô lại, muốn đánh cứ đánh, CA cắp tay sau đít đứng nhìn.

Nhìn chung giai cấp và nhân dân không được gì, chỉ có mất mát. Nhưng duy nhất có một cái được. Đó là cái bộ phận sinh dục của nam giới, khi xưa bọn tôi còn nhỏ nếu nói cái bí danh của bộ phận này, nhẹ thì bị quỳ gối, nặng có khi leo lên phản nằm úp, roi dâu quất quắn mông, trong trường càng tuyệt đối cấm kỵ, sách báo không dám viết, cùng lắm viết tắt “cái cờ cờ”, từ cái chổ bị coi là tục tĩu, CS phong quân hàm vượt cấp lên “Của Quý,” (xin được một lần viết hoa) đấy sướng nhé. Ai dám bảo CS không được việc?

Hơn một năm nay, tôi cất công tìm trong lịch sử đảng, “sớt vào gúgồ” xem thử danh từ này ra đời ngày, tháng năm nào, trong hoàn cảnh nào, tìm hoài không thấy, ở Huế có Nguyễn Đắc Xuân, tự xưng nhà Huế học, ở đây bạn bè tặng cho tôi “nhà cu học” nghe oai ra phết chớ bộ chơi sao! Cuối cùng tôi cũng lần ra được manh mối, có thể danh từ “của quý” được ra đời sau khi ông Tồn Đức Thắng qua đời, chuyện kể như vầy:

Tuổi 90, ông Tôn Đức Thắng hấp hối, bộ Chính trị cấp tốc họp để chuẩn bị tang lễ. Tổng bí thư Lê Duẩn dặn người thư ký riêng của bác phải túc trực bên giường bệnh, hễ bác trối trăn điều gì thì phải ghi chép rồi trình lên bộ Chính trị.

Chủ tịch Quốc hội Trường Chinh nói:

Bác Tôn là người cao niên nhất trong Đảng. Khi Cach MangTháng 10 bùng nổ, bác là người đầu tiên treo lá cờ trên Biển Đen. Để tưởng thưởng thành tích này, nhà nước Liên Xô đã lấy tên bác Tôn đặt tên 1 con đường ở Mạc Tư Khoa, là trái tim của giai cấp Vô Sản thế giới. Tôi đề nghị bộ Chính trị quyết định ướp thi thể bác và xây lăng kỷ niệm.
Bộ Chính trị nhất trí ý kiến của Trường Chinh. Trong phòng, ông Thắng tỉnh dậy, hỏi:

– Ngoài kia họp gì vậy?

Thư ký trình bày rằng bộ Chính trị quyết định ướp xác bác, như đã ướp xác bác Hồ. “Bác nghĩ sao ?”

Bác Tôn thều thào: “Ướp cái con c. ấy !”

Nói xong, bác thở hắt rồi mất. Anh thư ký vội báo tin cho bộ Chính trị. Tổng bí Thư Lê Duẩn hỏi:

– Bác có trối trăn điều gì không ?

– Thưa đ/c Tổng bí thư, tôi có hỏi về việc ướp xác bác, bác dặn là ướp cái con c. bác , rồi mất, không dặn gì thêm.
Các ủy viên bộ Chính trị bối rối, không hiểu vì sao bác Tôn lại dặn ướp “cái cờ cờ”.

Chủ Tịch Quốc Hội Trường Chinh, tỏ vẻ thông thái giải thích:

– Bác dặn như vậy là có ngụ ý sâu sắc. “Cáicờ cờ” tượng trưng cho sức sinh sản của nòi giống, được nhiều nước trên thế giới đúc tượng và thờ phụng. Chúng ta phải tôn trọng ý nguyện cuối cùng của bác. Cái khó là phải xây 1 cái lăng to lớn như lăng bác Hồ, lại phải có quân đội canh gác, mà chỉ đặt 1 “cái cờ cờ” bên trong.

Thủ Tướng Phạm Văn Đồng phát biểu:

“Chúng ta có thể cho chế tạo 1 cái hộp bằng pha lê rất lớn, rất dày, có hình cờ búa liềm và cờ đỏ sao vàng, rồi đặt “cái cờ cờ” của bác vào. Tôi sẽ chỉ thị mấy nhà sử học, viết bài giải thích ý nghĩa lớn lao của việc ướp xác và trưng bày “cái cờ cờ””.

Bộ trưởng công an Phạm Hùng nói:

Ý kiến của đ/c thủ tướng rất hay. Tôi sẽ ra lệnh tập trung cải tạo những phần tử chống đối và xuyên tạc. Trong 1 ngày, tôi sẽ tập trung đạt chỉ tiêu 50 ngàn tên phản động.

Tổng bí thư Lê Duẩn nói:

Chúng ta đã nhất trí việc ướp “cái cờ cờ” của bác Tôn. Nhưng về địa điểm, ta nên đặt “cái cờ cờ” ở chỗ nào?
Thủ Tướng Phạm Văn Đồng đề nghị:

Bác Tôn là người Nam bộ, vậy ta nên để bác ở tp HCM. Tôi nghe bộ trưởng Nội thương, báo cáo rằng dân chúng đến mua hàng ở cửa hàng Bách hóa Tổng hợp tp HCM, khi ra về đều nói: Bách hóa tổng hợp mà không có con c. gì cả”. Nay đặt “cái cờ cờ” tại cửa hàng, thì dân chúng sẽ không còn kêu ca vào đâu được nữa!

Các bộ trưởng vỗ tay khen ngợi ý kiến thâm thúy của thủ tướng!
——————————
Khi ông Tôn Đức Thắng chưa chết, cái cờ cờ vẫn còn, sau đó nó được thăng quân hàm vượt cấp, lên “của quý”. Giới chị em phụ nữ chưa đã thông, nên có nhiều chị gặp khi “bức xúc” gọt phăng cái của quý vứt đi mất. Cũng nên nói rõ, cái của quý có hai bộ phận chính, giống như bạo quyền lúc nào cũng phải có đảng bộ, đi kèm với ủy ban nhân dân, thường mấy chị hớt cái tòng ten, để trơ lại cái đầu khất, thử hỏi như Nguyễn Xuân Phúc, không có đảng CS, ông ta làm cái thứ gì? Vì thế hớt đi cái tòng ten, cái đầu khất còn lại chỉ nói xàm, nói đế, chọc cho người ta chửi thôi.
Mấy chị khờ lắm, đã biết của quý, vì sao hớt nó đi? Đảng CS cũng ngu nữa, biết của quý bị hớt phải xử thật nặng lên, nghiên cứu 5 năm qua, đảng kêu án mấy bà nhẹ hều, không như ở Mỹ, họ không gọi của quý, nhưng ai cắt cái cờ cờ lãnh án tối đa.

Bị vợ cắt phăng “của quý” vì đòi hỏi quá mức
(Theo Metro)

Tòa án quận Cam, California (Mỹ) đã tuyên phạt một người phụ nữ án tù chung thân do hành vi cắt đứt “của quý” chồng.

Catherine Kiêu (50 tuổi) đã trộn thuốc mê vào đĩa đậu phụ của người chồng đã ly thân, sau đó cắt “của quý” của người đàn ông 60 tuổi này và quăng nó vào nơi chứa rác.

Mỹ không có quyền bắt bớ những người chống chính quyền, vì bắt không có tòa nào dám xử, bắt làm gì? Có như vậy người dân mới gọi là chính quyền, chế độ CS làm gì có chính quyền? Chửi chính quyền, trên báo chí, bắt loa lên tha hồ mà chửi, hoàn toàn không ai dám đụng tới.

Khờ khờ nhằm của quý cắt đi, mới xử. “Xử như thế mới đúng người đúng tội, đúng quy trình luôn”

Chúc quý vị cuối tuần vui khỏe, để cùng nhau chống CS tay sai, làm hại dân lành.

Ông Bút

Phản hồi