WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

“Gorbachev” Tàu đang xé nát Đảng Cộng sản

Gordon G. Chang

Phan Trinh dịch

 

Giới thiệu của người dịch:

Lập luận của Gordon rất đáng chú ý, nhất là khi ông so Tập Cận Bình với Gorbachev, người vừa cố sửa vừa cố giữ, sao cho không đổ vỡ, một hệ thống đã không thể sửa. Thực ra, bài học của Gorbachev nôm na chính là: Sai không sửa không được, nhưng cứ sửa là sụp.

Hóa ra Tập không vô địch, mà đang “thọ địch”, Tàu không siêu cường muốn làm gì thì làm, mà là một pho tượng khổng lồ đứng trên bục đất bở. Và hóa ra Đặng Tiểu Bình nói quá đúng:“Nếu Trung Quốc rơi vào bất ổn, thì bất ổn sẽ xuất phát từ chính nội bộ Đảng Cộng sản”.

Nếu xâu chuỗi những ngày tháng nêu trong bài – Bộ Chính trị Tàu họp kín ngày 26/6, trong đó Tập tuyên bố không màng sống hay chết trong công cuộc chống tham nhũng, và ngày 29/7, ngày ra thông báo điều tra Chu Vĩnh Khang – thì có thể đặt thêm một giả thuyết, không phải không có lý, đó là: Trung Quốc rút giàn khoan 981 khỏi vùng biển Việt Nam ngày 15/7, sớm trước một tháng, thực ra cũng chỉ vì đấu đá nội bộ đang đến hồi quyết liệt. (Đó là chưa kể Chu Vĩnh Khang từng là một ông trùm dầu khí với nhiều tay chân trong ngành.) Và với Tập Cận Bình, có lẽ “thù trong” còn đáng sợ gấp trăm lần “giặc ngoài”.

Bài gốc đăng trên National Interest ngày 14/8/2014 có tên “China’s “Gorbachev” Is Tearing the Communist Party Apart”. Những tiêu đề nhỏ là của người dịch.

—————————————————-

Tập Cận Bình- Ảnh VTC

Tập Cận Bình- Ảnh VTC

Sống-chết, mất-còn

“Tôi không màng mình sẽ sống hay chết, tiếng tăm mình sẽ còn hay mất, trong cuộc đấu tranh chống tham nhũng này.” Tập Cận Bình đã mạnh miệng như thế, trong một phiên họp kín của Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Trung Quốc ngày 26/6 vừa qua. Lãnh tụ nhiều tham vọng họ Tập cũng nhắc đến hai đội quân, một bên là đội quân “tham nhũng”, bên kia là đội quân “chống tham nhũng”, và hai lực lượng, theo ông, đang lâm vào thế “tiến thoái lưỡng nan.”

Những lời tuyên bố hùng hồn này, được một Ủy viên Trung ương Đảng tiết lộ, có vẻ chính xác và phù hợp với những thông tin trước đó rằng ông Tập đã đọc một diễn văn “gay gắt đến chấn động” về chiến dịch chống tham nhũng. Báo South China Morning Post tại Hongkong cho biết một nguồn tin liên quan đến bài diễn văn của Tập đã xác minh điều vừa kể. Rõ ràng, hiện đang diễn ra cuộc đấu đá nghiêm trọng giữa các phe phái cao cấp ở Bắc Kinh.

Mới gần đây thôi, phần lớn dư luận chỉ chú trọng đến việc ông Tập nhanh chóng củng cố vị thế chính trị sau khi trở thành Tổng Bí thư Đảng vào tháng 11/2012. Chẳng hạn vào năm 2013,trong đêm trước ngày diễn ra hội nghị thượng đỉnh thân mật giữa Chủ tịch Tập và Tổng thống Obama, tờ New York Times và Wall Street Journal cho biết quan chức Nhà Trắng khẳng định Tập Cận Bình đã nắm được quyền kiểm soát các cơ quan quyền lực của Đảng và quân đội nhanh hơn họ dự báo rất nhiều.

Cũng vậy, từ đó đến nay, việc truy tố rộng rãi các quan chức từ cao đến thấp – từ “hổ” đến “ruồi” trong từ vựng Trung cộng – được xem như bằng chứng ông Tập đã nắm trong tay hệ thống chính trị. Đầu tháng này, nhà báo Andrew Browne, viết trên tờ Wall Street Journal rằng: “Ít nhất là cho đến bây giờ, gần như không có dấu hiệu chống đối.” Tuy nhiên, thời điểm bài báo của Browne xuất hiện quả là không may. Vì ngay khi bài báo “không có dấu hiệu chống đối” được đưa lên mạng thì thông tin về bài diễn văn mạnh miệng trước Bộ Chính trị của Tập Cận Bình bắt đầu được lan truyền tại Hoa lục.

Thời khắc quyết định

Những điều hùng hồn Tập Cận Bình nói ở trên làm người nghe nhớ đến tuyên bố đình đám năm 1998 của ông Chu Dung Cơ, về việc hãy chuẩn bị sẵn 100 cỗ quan tài cho bọn tham nhũng, nhưng cũng chuẩn bị luôn cho ông một cỗ vì ông sẵn sàng chết trong cuộc đấu tranh giành lại “niềm tin của nhân dân vào chính phủ”. Thế nhưng, tuy dùng ngôn ngữ đầy kịch tính, lời lẽ của ông Tập lại cho thấy tình trạng chống đối quyết liệt và sự bất mãn cao độ đang diễn ra trong giới lãnh đạo chóp bu.

Theo lời giáo sư Trương Minh (Zhang Ming) thuộc Đại học Nhân dân Trung Quốc, vì đang có quá nhiều chống đối và bất mãn nên có thể xem đây chính là thời khắc quyết định mất-còn, được ăn cả ngã về không, của đồng chí Tập Cận Bình. Quả là một thời kỳ tế nhị vì việc chuyển giao lãnh đạo chính là nhược điểm lớn nhất của những hệ thống độc tài toàn trị, và Trung Quốc đang ở ngay trong một thời điểm rất dễ vỡ. Việc chuyển giao quyền lực từ Thế hệ Thứ tư Hồ Cẩm Đào cho Thế hệ Thứ năm Tập Cận Bình là lần chuyển giao quyền lực đầu tiên trong lịch sử Cộng hòa Nhân dân Trung Quốc mà không được lãnh tụ tối cao Đặng Tiểu Bình dàn xếp. Đặng Tiểu Bình, sau khi hất chân nhân vật chuyển tiếp Hoa Quốc Phong, đã tự đưa mình lên ngôi cao nhất, và sau đó ông chọn Giang Trạch Dân kế vị mình và sau nữa chọn Hồ Cẩm Đào kế vị Giang. Dĩ nhiên, Đặng không còn ở thế có thể dàn xếp người vào ghế cao nhất trong thời hậu-Hồ.

Các chuyên gia về Trung Quốc, dù không thân thiện với chế độ, đã cho rằng việc chuyển giao gần đây được thực hiện theo đúng các quy trình, thể lệ của Đảng, và đã diễn ra “êm thắm”. Mặc dù được chuyên gia nhận định như thế nhưng thực ra đã có những vấn đề nghiêm trọng,vì trong một nhà nước độc đảng, kể cả một nước quan liêu nặng như Trung Quốc, mọi nội quy luật lệ đều có thể thay đổi tùy theo ngẫu hứng bất chợt của lãnh tụ.Và trong cuộc chuyển giao Hồ-Tập vừa rồi, một số điều bất ngờ đã xảy ra.

9 còn 7, và ghế đập lưng ông

Chẳng hạn, đã có sự cắt giảm ngoài dự đoán con số thành viên của Ban Thường vụ Bộ Chính trị, tức đỉnh cao quyền lực chính trị, từ con số chín người xuống còn bảy. Đây là bằng chứng cho thấy việc chuyển giao quyền lực là kết quả sự dàn xếp giữa các bên, chứ không phải là kết quả bầu chọn theo luật định. Thêm vào đó, vụ Tập Cận Bình biến mất trong hai tuần vào tháng 9/2012 – theo một bài trên tờ Washington Post,Tập bặt tăm hai tuần vì bị chấn thương khi một đồng nghiệp ném ghế trong một phiên họp cấp cao, và ghế đập trúng lưng Tập – được cho là dấu hiệu của sự bất đồng nghiêm trọng trong hàng ngũ lãnh đạo. Lại cũng có hàng loạt tin đồn về các cuộc đảo chính trước khi chuyển giao quyền lực diễn ra, có cả tin về vụ nổ súng tại trung tâm Bắc Kinh trong số những tin khác. Đặng Tiểu Bình từng dự báo: “Nếu Trung Quốc rơi vào bất ổn, thì bất ổn sẽ xuất phát từ chính nội bộ Đảng Cộng sản.”

Nhưng, có lẽ lý do quan trọng nhất cho thấy đây là thời khắc định đoạt mất-còn của Tập Cận Bình lại chính là tham vọng quá lớn của ông. Từ trước đến nay, lãnh tụ nào của Cộng hòa Nhân dân Trung Quốc cũng yếu hơn tiền nhiệm của mình, trừ Tập Cận Bình. Ông Tập rõ ràng là đã ấp ủ những hy vọng lớn và ước mơ vĩ đại kiểu Mao, và chính điều này đã khiến ông, hơn hẳn ba vị tiền nhiệm, tiến hành thanh trừng những đối thủ chính trị cản đường mình. Dưới vỏ bọc chống tham nhũng, ông đã thúc đẩy điều mà nhà bình luận John Minnich thuộc Viện Chính sách (think tank) Stratfor gọi là “nỗ lực rộng nhất và sâu nhất, kể từ khi Mao Trạch Đông chết năm 1976 và Đặng Tiểu Bình lên nắm quyền hai năm sau đó, nhằm thanh trừng, tái tổ chức và chấn chỉnh lại vị thế của giới lãnh đạo Đảng Cộng sản.”

20 tháng 36 vị

Tính đến nay, cuộc chiến của Tập đã thực sự càn quét, hạ bệ ít nhất 36 quan chức ở vị trí thứ trưởng hoặc cao hơn trong 20 tháng đầu tiên nắm quyền. Ủy ban Kỷ luật Trung ương Đảng cho biết năm ngoái họ đã kỷ luật 182.000 quan chức. Bộ sưu tập những con hổ sa bẫy có cả Bạc Hy Lai, một ủy viên Bộ Chính trị đầy sức hút, có cả Từ Tài Hậu, từng là một trong những vị tướng quyền lực nhất nước, và có cả Chu Vĩnh Khang, ông vua lực lượng an ninh nội chính, người phải phải rời ngôi vào năm 2012.

Thông báo về việc điều tra ông Chu Vĩnh Khang, đưa ra ngày 29/7/2014 vừa qua, đánh dấu điều một số người cho là “kết thúc giai đoạn quan trọng đầu tiên trong chiến dịch chống tham nhũng của Tập,” nhưng điều này còn có ý nghĩa sâu xa hơn nhiều. Việc truy tố chưa từng có rõ ràng đánh dấu những ngày cuối cùng của hai thập niên ổn định chính trị, một thời kỳ đủ dài để cho phép Trung Quốc phục hồi sức lực sau 27 năm thảm hại dưới sự cai trị của Mao Trạch Đông.

Phạm điều tối kỵ

Việc điều tra Chu Vĩnh Khang thực ra vi phạm điều tối kỵ từng được mấy thế hệ lãnh đạo tuân thủ, đó là không được truy tố ủy viên hay cựu ủy viên của Ban Thường vụ Bộ Chính trị. Nếu các lãnh tụ biết mình sẽ không bị truy bức đến cùng, như họ từng bị truy bức trong thời Cách mạng Văn hóa do Mao phát động, thì họ sẽ sẵn lòng rút lui êm thắm nếu thất bại khi tranh giành quyền lực. Nói cách khác, người kế vị khôn khéo của Mao, ông Đặng Tiểu Bình đã giảm thiểu tối đa nguy cơ các nhân vật chính trị quan trọng phải chiến đấu đến cùng và xé nát Đảng Cộng sản. Nhìn như thế thì việc cấm đụng đến các vị Ủy viên ban Thường vụ là một yếu tố quan trọng trong việc tái lập ổn định sau thời kỳ thanh trừng điên dại kéo dài hàng thập niên do Mao tiến hành.

Thế nhưng, Tập Cận Bình đã đảo ngược thế cờ và quy trình quen thuộc, và điều này thể hiện rất rõ qua vụ cho điều tra Chu Vĩnh Khang và án chung thân dành cho Bạc Hy Lai. Đây là dấu hiệu cho thấy Trung Quốc đang trở lại thời kỳ mà nhiều nhà quan sát nghĩ là đã qua từ lâu, và Tập Cận Bình đang phủ nhận cách làm chính trị của thời kỳ do Giang-Hồ thống lĩnh. Suốt thời kỳ vuốt mặt phải nể mũi đương nhiên đó, những kẻ chơi trò quyền lực đã cố duy trì thế cân bằng mong manh giữa những phe kình chống nhau trong Đảng. Còn đến thời Tập Cận Bình, cuộc chiến mất-còn sống-chết tranh giành quyền lực đang biến thành chủ trương“Tao còn, mày mất” hoặc “Mày chết, tao sống” (“You die, I live.”)

Như giáo sư Trương Minh thuộc Đại học Nhân dân Trung Quốc nhận xét, “trận đánh” giữa Tập và những quan chức khác “đã ở mức nóng bỏng cực độ.” Câu hỏi đặt ra là liệu trong những tháng sắp tới, các cuộc đấu đá kia sẽ giảm cường độ hay lại càng nóng bỏng.

Thỏa thuận?

Theo quan sát viên kỳ cựu về vấn đề Trung Quốc, ông Willy Lam, thì giai đoạn tệ hại nhất đã qua. Ông trích một nhận định của Đặng Vũ Văn – nguyên Phó Tổng Biên tập tờ Học tập Thời báo (Study Times) của Trường Đảng Trung ương – đăng trên Đại Công báo (Ta kung Po), tờ báo Hongkong thường phản ảnh đường lối Bắc Kinh, số ra ngày 26/7: “Nhiều người muốn biết liệu những con “hổ lớn” hoặc “hổ già” có tiếp tục bị sa bẫy hay không. Và khả năng điều này xảy ra trong thời gian còn lại của nhiệm kỳ năm năm lần thứ nhất gần như bằng không.” Ông tin rằng Tập Cận Bình đã đạt được một thỏa thuận nào đó với Giang Trạch Dân, Hồ Cẩm Đào, và những tai to mặt lớn khác trong Đảng để họ cho phép Tập làm bất cứ những gì Tập muốn với Chu Vĩnh Khang, với điều kiện Tập sẽ không đụng đến họ hoặc con cháu họ.

Nhưng một thỏa thuận như thế là điều nhiều người còn hoài nghi. Hiện đang có rất nhiều dự đoán về những gì sẽ xảy ra, và tất cả dường như đều cho thấy suy đoán của Đặng Vũ Văn không đúng, ít nhất là với các lý do sau:

Con hổ lớn nhất & tà khí

Thứ nhất, Tập được cho là đang dùng chiến dịch chống tham nhũng – trên thực tế thì đây là một cuộc thanh trừng chính trị – để gạt ra ngoài những kẻ chống đối kế hoạch tái cấu trúc kinh tế sâu rộng. Nếu điều này đúng thì thỏa thuận mà Đặng Vũ Văn nhắc tới là sai. Xét cho cùng, nếu tìm cách thỏa thuận với phe bảo thủ thì phe bảo thủ, vốn chịu nhiều thiệt hại nhất nếu có thay đổi, sẽ ở vào thế có thể cản trở hầu hết các cải cách. Trong khi đó, Tập Cận Bình lại là tuýp người khát khao để lại một di sản đáng kể – Tập muốn được xem như người có công cứu sống Đảng Cộng sản và thực hiện được “Giấc mơ Hoa” – và ông cũng chẳng dại gì bán rẻ tiền đồ của chính mình nếu thỏa hiệp. Để làm được điều mọi người nói ông sẽ làm – hoặc ít nhất là nắm được quyền lực tối cao – Tập Cận Bình cần nhổ nanh mọi đối thủ, nhổ nanh mọi con hổ vẫn đang là chúa tể rừng rú.

Thứ hai, mọi người hầu như đang mất kiên nhẫn với Tập, hoặc đang gặp bất lợi vì các chính sách của ông. Điều này có nghĩa trên thực tế Tập đang có động lực rất chính đáng để tung một chiêu ngoạn mục nhằm lấy lại sự ủng hộ của xã hội, chẳng hạn như bủa lưới bắt luôn con hổ lớn nhất của bầy hổ là Giang Trạch Dân. Nhà bình luận thạo tin ở Bắc Kinh, ông Lý Vĩ Đông (Li Weidong) tin rằng Tập sẽ nhắm vào mạng lưới tay chân của Giang và từ đó đảm bảo rằng 19 vị cựu Ủy viên Ban Thường vụ Bộ Chính trị sẽ vì sợ hãi mà phải tuân thủ mọi ý muốn của Tập.

Thứ ba, ngay cả khi có một thỏa thuận giữa Tập và các bác hổ già đi nữa, thì những thỏa thuận đó cũng không thể kéo dài. Tập chắc chắn hiểu rằng ông đã đẩy cao kỳ vọng của người dân Trung Quốc và giờ đây ông phải làm những gì mình hứa. Quần chúng đòi hỏi bọn tham nhũng và quan tham bị hạ bệ, quần chúng muốn thấy gió lành thổi bay “tà khí”, mượn lời người bạn thâm niên của Tập nói với nhà báo John Garnaut. Vì vậy, Tập sẽ không thỏa hiệp trong cuộc chiến chống tham nhũng, ngay cả khi đó là điều Tập muốn làm. Trong xã hội Trung Quốc phát triển ngày càng phức tạp, có những thế lực mới không thể nào xem thường.

Vượt tầm kiểm soát

Tập Cận Bình, giống Gorbachev, là người muốn làm điều vĩ đại để cải cách một hệ thống bệnh hoạn. Nhưng cũng như lãnh tụ cuối của Liên Xô cũ, Tập vừa kích hoạt những chuyển biến mà ông không thể kiểm soát được. Ông quyết định tấn công tham nhũng, nhưng tệ nạn này đã ăn quá sâu trong hệ thống chính trị cộng sản Trung Quốc, nên rất khó có thể quản lý những nỗ lực chống tham nhũng quyết liệt. Không may cho Tập, ông đã tạo ra những kỳ vọng lớn lao trong xã hội, và trong cả giới tinh hoa. Cũng vì vậy ông không thể nào ngưng chiến dịch chống tham nhũng, và điều này nghĩa là dù có ngầm thỏa thuận với những bác hổ già đi nữa, các thỏa thuận đó không sớm thì muộn cũng tan tành, bằng cách này hay cách khác.

Một hệ thống chính trị dễ vỡ không thể kiềm chế được những kẻ quyết chí chiến đấu đến cùng để tồn tại.

Chính trị Trung Quốc thời hiện đại có lẽ sẽ không man rợ như trong những năm đầu lập nước Cộng hòa Nhân dân, nhưng vẫn không thể cho phép một lãnh tụ chấp nhận tình thế bất phân thắng bại. Một lãnh tụ chỉ có thể hoặc thắng hoặc thua, nhất là với Tập Cận Bình, kẻ đã kích hoạt điều được xem như một cuộc chiến tranh hủy diệt mang động cơ chính trị.

Logic khốc liệt

Với những thử thách quá lớn trong những ngày này, không ai muốn thấy mình yếu kém, nhất là đối với Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc. Tập Cận Bình đã khởi động cuộc chiến sống-còn, và ông phải tiến hành đến khi kết thúc. Khác với những hệ thống pháp trị trong đó các cơ cấu có tính định chế sẽ kiềm chế những xung động và xung đột, hệ thống toàn trị ở Trung Quốc lại dễ dàng tưởng thưởng những hành động tồi bại nhất trong những thời kỳ căng thẳng nhất. Kiểu cách chính trị được ăn cả ngã về không của Tập Cận Bình trói ông vào một logic rất khốc liệt mà ông không thể thoát khỏi.

Trong tình hình đó, như nhận định của giáo sư Quách Ôn Lương (Guo Wenliang) thuộc Đại học Trung Sơn tỉnh Quảng Châu: “nguy cơ những con hổ sẽ liên kết để phản công là một nguy cơ rất, rất lớn” vì các quan chức cao cấp sẽ không thể ngồi chờ Tập đến tóm đi từng người một. Và Tập cũng không thể ngồi chờ họ tấn công phản kích.

Tập Cận Bình, một lãnh tụ cứng rắn đang định hình và tung hoành, đã thay đổi cục diện chính trị tại Trung Quốc Cộng sản – sự thay đổi này có thể tốt hay xấu hơn, nhưng điều chắc chắn là ông không thể quay ngược lại được nữa.

Nguồn: Gordon G. Chang, “China’s “Gorbachev” Is Tearing the Communist Party Apart“, The National Interest 14/8/2014

Bản tiếng Việt © 2014 Phan Trinh & pro&contra

33 Phản hồi cho ““Gorbachev” Tàu đang xé nát Đảng Cộng sản”

  1. Nguyễn Trọng Dân says:

    Ki’nh Thưa Lại quan đốc ,

    Có bao nhiêu người lập lại như vẹt Nhân Lễ Nghĩa Trí Tín mà cũng chẳng biết rõ là cái gì khiến Qua phải diễn dãi dong dài thế nào là Nhân để họ có vốn …mà cãi tiếp cho vui diễn đàn.

    Nay Lại huynh , xuất hiện trở lại , không còn thay tên đổi họ , lại khen khen một dòng dù gài trái trái lựu đạn mini đàng sau rồi nhanh chóng lờ luôn bốn chử Việt Nam Cộng Hòa , kêu gọi phương án cụ Phan:

    PHƯƠNG ÁN PHAN TÂY HỒ:
    Nâng cao DÂN TRÍ;
    rồi chấn hưng DÂN KHÍ;
    sau cùng CÁCH MẠNG DÂN SINH
    và CÁCH MẠNG DÂN CHỦ song hành.

    Ít ra , Lại huynh cũng phải định nghĩa rỏ cái “DÂN TRÍ ” là cái chi chi…Dân Trí nó cũng có nhiều loại : Dân Trí Hà Lan, dân trí Rome , dân trí cao bồi Texas , Dân Trí tập quyền hay Dân Trí đa chủng, dân trí Tây Phương , dân trí Đông phương….etc

    Nâng cao là nâng cao như thế nào , làm sao để nâng cao , nâng cao cũng có nhiều cách để nâng cao..đúng không?

    Rồi CHẤN HƯNG DÂN KHÍ…….KHÍ nó cũng có nhiều loại khí , khí đông phong , khí quật cường , khí ôn hòa hiền lành… thành thử ra cái DÂN KHÍ CỦA LẠI HUYNH ĐỀ CẬP là cái DÂN KHÍ CHI CHI…cũng phải nói cho bà con được rõ ….mà muốn chấn hưng thì phải làm sao , bơm thêm khí , hay rút bớt unwanted khí hay sao…. cũng phải trình bày tận tường

    Đó là chưa kể phạm trù CÁCH MẠNG DÂN SINH , sao gọi là CÁCH MẠNG DÂN SINH ? CÁCH MẠNG DÂN SINH cũng có nhiều loại , nhân sinh tự quyết , nhân sinh Khổng Ve , nhân sinh thực dụng- quyền lợi- đóng thuế là có quyền sát hạch…etc

    Thành thử ra CHÚNG TA PHẢI BỎ CÁI THÓI QUEN KÊU GÀO KHẨU HIỆU CHUNG CHUNG lớn lao, đi vào details định nghĩa , hành động thực tiễn tối đa , bỏ bớt hình thức lập lại như VẸT đè người

    Nay muôn dân đã nghe LẠI quan đốc kêu gọi , nên lòng kính cẫn chờ xem LAI quan đốc diễn giải rỏ ràng minh bạch như thế nào đây.

    The whole class , quiet please!
    Lecture begin…

    Mời Lại quan đốc …

    • Lão Ngoan Đồng says:

      hhahahahhihihii Giàng ui ngó xuống mà coi,

      Trọng Dân quá là khó tính khó nết (do khó ở trong mình mẩy !?)
      Có sao nói vậy, mà cũng bị tị hiềm từng chút, bắt bẻ từng câu từng chữ !

      Trọng Dân giỏi giang, dịch thoát ý, thiên hạ khen giỏi, vậy làm ơn làm phước …
      ra tay nghĩa hiệp, giải trình đề án của cụ Phan Tây Hồ dùm thiên hạ đi nhớ !
      Lão Ngoan xưa nay quen thói hô khẩu hiệu ! Bởi thế lưu vong xứ người dài hạn.

      Nếu từ chối, Lão Ngoan phải đặc biệt thỉnh giáo
      Người-lắm-nick-nhiều-name GIÓ NGÀN, BẠT NGÀN …
      hình như người cùng quê với cụ Phan Tây Hồ thì phải !

      Kính cáo,
      Lão Ngoan Đồng :-) !

    • tonydo says:

      Kính xin đàn anh Quan Đốc hết sức cẩn thận trước khi diễn giải cái vụ này. Theo ý em rất có thể ngài Trọng Dân gài bẫy…Chuột Đồng ở đây không chừng????
      Có lần em đưa Tháp Nhu Cầu Maslow làm hướng tiến tới cho Việt Nam, một bạn với cái Nick Ban Mai cũng mang Cụ Tây Hồ ra thuyết phục.
      Em đã né.
      Hôm nay đàn anh Quan Đốc lại cũng dùng: Dân Trí, Dân Khí, Dân Sinh của Cụ Phan (Quan Đốc nói rất qúy Ban Mai). Thật tình với hoàn cảnh Thế Giới và cái Địa Chính Trị của nước ta hiện nay, không biết đàn anh giải thích ra sao bây giờ?
      Xin Quan Đốc đấm ngực bẩy lần trước khi trả lời bác Trọng Dân.
      Kính hai đàn anh.
      Em Tony, họ Đỗ không cùng nhánh với đồng chí Đỗ bá Tỵ, nhưng đều có tướng phản nghịch mà ngài Trọng Dân đã phán.

      • Builan says:

        “Em Tony, họ Đỗ không cùng nhánh với đồng chí Đỗ bá Tỵ, nhưng đều có tướng phản nghịch mà ngài Trọng Dân đã phán.’

        Khakhak h a ! thì cứ can đãm thưa thật là cùng nhánh với ” DO 10 “ cho bà con dễ nhận diện !
        Như ta : không cùng nhánh với BT mà là cùng nhánh với BK ! thật thà thưa thiệt có sao đâu !

        Tiện thể xin thưa với LAÕ NGOẠN !
        Không có ” hình như” mà là CHẮC MẨM _ Anh NGÀN cùng quê với cụ PHAN ! sinh quán HL/ Thăng Bình (1944) cựu HS TCV/TK rồi TQC/HA – Tôi mạn phép “sai phạm” chừng ấy thôi !
        Quý quan cừ viết thật , viết nhiều.. có em âm thầm lần theo nhặt chữ !
        Kính chào

      • Lão Ngoan Đồng says:

        Thanks a lot đã cảnh giác nhé :-) !
        Chuyện vãn cho dzui vậy thôi bạn già ơi.
        Trọng Dân cũng chỉ là anh thợ hót như mọi người
        Ăn thua mẹ gì ba cái chuyện vớ vẩn,bày trò bắt bắt bẻ nhau !

        Lão Ngoan Đồng

    • noileo says:

      Gần đây nhất, Thanh Giang, nhà trí thức hà nội sĩ phu bắc hà chính hiệu con nòng nọc đã lên tiếng kêu gọi “khuynh Tây”.

      “KHuynh Tây” là gì? là xây dựng phát triển VN theo khuynh hướng dân chủ tự do tây phương & kinh tế thị trường,

      thì đó chính là con đường mà VNCH đã chọn lựa ngay từ 1954, nhờ đó mà chỉ trong vòng 6 năm VNCH đã, về mọi mặt kinh tế, chính trị, giáo dục, văn hóa.., hơn hẳn VNDCCH cộng sản bắc kỳ của Việt cộng Hồ chí Minh gian ác về mọi mặt, và không chỉ hơn hẳn cộng sản bắc việt, là điều dương nhiên, mà còn hơn hẳn nhiều lân bang…

      Như vậy, “Khuynh Tây” là gì? là trở về với VNCH, là phục hồi VNCH, chứ còn gì nữa!

      Ngay cả, có muốn thực hiện Phan Chu Trinh “khai dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh”, như Lại Mạnh Cường kêu gọi, thì cũng phải trở về vói VNCH, phục hồi VNCH, khi ấy mới có thể Go Phan Chu Trinh được!

      Trích: “Hãy chọn mẫu số chung là,
      PHƯƠNG ÁN PHAN TÂY HỒ:
      Nâng cao DÂN TRÍ;
      rồi chấn hưng DÂN KHÍ;
      sau cùng CÁCH MẠNG DÂN SINH
      và CÁCH MẠNG DÂN CHỦ song hành.

      Mong được nghe thêm cao kiến từ bốn phương trời :-) !

      Lại Mạnh Cường”

      Làm thế nào mà “khai dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh” dưới ách cai trị cộng sản, ở đó các “hiệu trưởng đại học”, trung học, tiểu học phải là Việt cộng, chỉ là Việt cộng, chỉ là những đảng viên cộng sản bất nhân, bất nghĩa, gian trá,

      mà nhiệm vụ chính của “hiệu trưởng” là làm gián điệp cho công an cộng sản Hồ chí Minh & VC NGuyễn Phú Trọng & VC Lê Thanh hải & VC Nguyễn Thế THứ, là theo dõi sinh hoạt xã hội chính trị của giáo sư & sinh viên để xem hễ mà ai có tư tưởng dân chủ tự do thì báo với công an cộng sản để sách nhiễu, để đuổi việc giáo sư, đuổi học sinh viên, để tước đoạt bằng cấp chính thức của giáo sư

      Cũng như trên, đối với các “tổng biên tập” báo chí cộng sản, đối với “tổng biên tập” các tạp chí & tập san văn học nghệ thuật của cộng sản, đối với “chủ tịch hội nhà văn” & chủ tịch đoàn luật sư” & “chủ tịch công đoàn” cộng sản….

      Làm thế nào mà “khai dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh” dưới ách cai trị cộng sản, ở đó sách giáokhoa các cấp đều do “đảng và nhà nước” độc quyền xuất bản phát hành, ở đó sách giao khoa phải do “trí thức nhà nước” độc quyền biên soạn, ở đó trí thức nhà nước soạn sách giáo khoa tuyên ngôn độc lập 2-9 nói A là B, cũng chẳng ai dám cãi,

      ở đó sách giáo khoa Việt cộng do trí thức nhà nước Việt cộng soạn thảo theo lời dạy của Việt cộng Hồ chí Minh, nói đất đai lãnh thổ VN là của Trung cộng, cũng chẳng ai buồn lên tiếng phản bác….

      Làm thế nào mà “khai dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh” dưới ách cai trị cộng sản, ở đó trí thức cộng sản chân chính tim đỏ thẻ đỏ dựa vào công an cộng sản, suốt ngày lảm nhảm tuyên ngôn độc lập 2-9 bịp bợm, lừa dối người dân miền bắc, nhục mạ người dân miền nam, nhục mạ lịch sử VN với những luận điệu gian trá xưng tụng Hồ chí Minh, the serial killer, tên tội phạm rước giặc tàu vào VN,

      xưng tụng tội ác cộng sản, xưng tụng cuộc phản bội tháng 8, mà chúng gọi là “cách mạng tháng 8″, xưng tụng tội ác cộng sản, xưng tụng cuộc chiến tranh Hồ chí Minh man rợ chống Việt nam mà chúng bịp bợm gọi là “chống Mỹ & “chiến tranh Việt Mỹ” & “giải phóng”

      Làm thế nào mà “khai dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh” dưới ách cai trị cộng sản, ở đó bọn trí thức giải phóng & nam kỳ phản bội suốt ngày lảm nhảm tuyên ngôn độc lập 2-9 lừa dối người dân miền bắc, nhục mạ người dân miền nam, nhục mạ lịch sử VN, xưng tụng quân khủng bố cộng sản, như mói đây trí thức xã nghĩa Đào Hiếu với câu chuyện Dêm Bông xã nghĩa xưng tụng tên khủng bố Việt cộng Thị Thắng

      Làm thế nào mà “khai dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh” dưới ách cai trị cộng sản, ở đó bọn công an cộng sản Việt cộng Lê Thanh Hải, Việt cộng Nguyễn Thế Thảo man rợ hung bạo đánh đập người dân chỉ vì người dân có những hành động rất đúng đắn, phù hợp với luật pháp, phù hợp với quyền lợi quốc gia vì thế mà làm thiệt hại quyền lơi cộng sản của bọn đảng viên cộng sản bắc kỳ có chức có quyền tay sai giặc tàu

      Chỉ có phục hồi VNCH, chỉ có trong môi trường VNCH mới có thể “khai dân trí, chấn dân khí , hậu dân sinh”, như VNCH & nền giáo dục Việt Nam Cộng Hòa đã cho thấy!

  2. Lão Ngoan Đồng says:

    quyết sách chống tham nhũng
    “đả hổ diệt ruồi”

    Thưa qúi hữu,

    Trong thế giới CS luôn luôn có sẵn những khẩu hiệu đao to búa lớn cho các chiến dịch lớn nhỏ. Lần này Tập Cận Bình hoàng đế đỏ đương thời ở lục địa Tàu đã cho ra quốc sách chống tham nhũng mang danh là “đả hổ diệt ruồi”, nôm na là đánh từ con hổ lớn hung dữ cho đến con vật bé tí như con ruồi, nghĩa là đánh tham nhũng từ tham quan to nhất cho đến thứ hạng tép riu !

    Thú thật nghe qua Lão Ngoan tui mắc cười gần chết, bởi hình như có lần ông gìa gân Trần Văn Hương rồi hình như cả ông tổng trưởng y tế là giáo sư y khoa Trần Lữu Y có bảo: Đánh cho hết tham nhũng thì .. còn ai làm việc nữa !
    Vâng căn bệnh tham nhũng đã trở nên thâm căn cố đế, ăn vào xương da thịt máu huyết của dân ta nói riêng và rất nhiều dân tộc khác, nhất là ở các nước nghèo đói lạc hậu. Ăn tạp đủ loại và mọi công chức tức công nhân viên cán bộ nhà nước nào cũng ăn hết, dưới dạng này hay dạng khác. Dù là công bộc dân, nhưng thường là đồng lương không đủ sống, cho nên họ cần có cái gọi là ngoại bổng từ phía dân, chứ không phải bổng lộc từ chính quyền ban cho, để sống. Những chuyện ngày tư ngày tết, lễ trung thu, sinh nhật sinh nguyệt v.v… cấp dưới “mừng tuổi” cấp trên là lẽ đương nhiên và hình thức “lì xì” cấp trên cũng rất đa dạng. Đó là chưa kể dân có dịp đến cửa quan phải vì thiềng là chuyện ko cần phải bàn và kẻ nào không làm thủ tục “đầu tiên” (tiền đâu) mới là kẻ hoặc điên hay người ngoài hành tinh !

    Ta cứ hình dung một điều, cho rằng Tập Cận Bình rất trong sạch, nhưng trong gia đình họ Tập, từ vợ con cho đến cha mẹ anh em ruột đến anh em họ gần xa, liệu có kẻ nào liêm chính như Tập. Khi họ bị bắt tội tham nhũng, liệu Tập có điềm nhiên toạ thị chăng ?
    Rồi cộng tác viên của Tập, gần nhất là khoảng nửa tá ủy viên Bộ Chính trị hiện nay ra sao? Điển hình nhất là thủ tướng Lý Khắc Cường chẳng hạn ?
    Trông người lại ngẫm đến ta, cứ xem tổng bí thư Trọng Lú đánh tham nhũng mà phải kiềng mặt con hổ to là “đồng chí X” ngồi lù lù trong Bộ chính trị là đang là đương kim thủ tướng đấy.
    Còn con hổ Chu Vĩnh Khang thực chất là con hổ già, bởi đã về hưu, nanh vuốt đã bị chuốt sạch sẽ. Chu bị làm vật tế thần của đám Tập Cận Bình, bởi Chu là “patron” của Bạc Hy Lai, một kẻ manh tâm nuôi mộng lớn chui vào Bộ Chính trị trong lần Đại hội đảng lần thứ 18 trong năm 2012 và có thể chộp được chức mà họ Tập (số 1) hay họ Lý (số 2) đang nắm giữ, hoặc tệ ra thay thế chỗ của “patron” Chu Vĩnh Khang, để thao túng trong Bộ Chính trị và nhà nước T+.

    Chuyện chống tham nhũng là chuyện dài trên từng cây số, nghe qua rồi bỏ thì hơn. Có điều Mõ tìm hiểu một tí, bởi vì V+ hay bắt chước T+ và thường là bản sao mờ nhạt mà thôi !

    Lão Ngoan Đồng

    ====

    Ở VN có Nguyễn Bá Thanh, trưởng ban nội chính trung ương, có thể miễn cưỡng ví như một Vương Kỳ Sơn của T+, bởi vì Bá Thanh không nhào vào được trong Bộ Chính trị trong một kỳ đại hội trung ương đảng ko cách nay ko lâu lắm. Tuy nhiên ô dù của Thanh là tổng bí Trọng lú với chủ tịt Sang !
    Nhưng tới nay Bá Thanh mần được gì, ngoài chuyện con ruột y được đưa vào làm lớn ở Đà Nẵng thì phải ! Còn bản thân của Bá Thanh cũng bị tai tiếng một số vụ khi y làm bí thư ở Đà Nẵng.
    Thanh nổi danh là “thùng rỗng kêu to”. Cứ xem những tuyên bố của y mà mắc … ị quá xoá ể:

    wikipedia: (Nguyễn Bá Thanh)
    Tại Hội nghị Quản lý đầu tư xây dựng cơ bản từ nguồn ngân sách nhà nước do Ủy ban Nhân dân thành phố Đà Nẵng tổ chức ngày 1o tháng 1 năm 2013, ông đã nói về tham nhũng:
    “ Không ít cán bộ có cái thói vừa ăn vừa phá, phá tàn canh nền kinh tế.[16] ”

    “ Sắp tới tôi sẽ rà một số cái, cho hốt liền, không nói nhiều.[17][18] ”

    Tại buổi làm việc với ngành Văn hóa Thể thao Du lịch thành phố Đà Nẵng ngày 11 tháng 1 năm 2013, ông phát biểu:
    “ Tôi muốn nghe ý kiến cơ sở, nhưng lại chỉ nghe các đồng chí xin tiền ngân sách.[19

    (...)
    Đầu tháng 8 2014, Nguyễn Bá Cảnh, 31 tuổi, thạc sỹ ngành quản lý công, cao cấp chính trị, được bổ nhiệm vào Ban chấp hành Đảng bộ Thành phố Đà Nẵng[21].

    • tonydo says:

      “Đả hổ diệt ruồi”.
      Đả hổ là lấy roi mây vụt vài cái như kiểu Sing Ga Po phạt người ăn kẹo cao su nhả bã xuống đường. (Tầu ở đâu rồi cũng vậy).
      Diệt ruồi là.. giết, là đánh cho tới chết, là cắc bùm tụi đàn em.
      Nói cho rõ nghĩa: Giả bộ trói tay thằng đàn anh, đập vài roi cho có lệ, rồi giết thằng đàn em mà chẳng ai mang tiếng gì ráo trọi.
      Dân lại khoái được một thời gian.
      Chính quyền thu lại một mớ tiền chia cho thằng khác.
      Đó là cái lập đi lập lại của nhiều xã hội chậm tiến mà đàn anh Quan Đốc viết trong Comment này.
      Cám ơn đại ca.

  3. Lại Mạnh Cường says:

    LMCường:
    Sáng tạo kiểu Tàu thời CS, chẳng khác gì mỗi anh hoàng đế đỏ Tàu lên ngôi xếp chúa lại đẻ ra một trò chơi mới.

    Thời Mao khỏi nói lắm sáng tạo cực kỳ quái đản, such as BƯỚC ĐẠI NHẨY VỌT (The Great Leap), cũng như TRĂM HOA ĐUA NỞ TRĂM NHÀ ĐUA TIẾNG (Bách hoa tề phóng, bách gia tề minh), và sau cùng CÁCH MẠNG VĂN HÓA (The Cultural Revolution) với SÁCH ĐỎ (Red Book) của Mao.

    Thời Đặng coi như là khá nhất, dánh thức con gấu trúc lớn (giant panda) bằng các biện pháp cải cách kinh tế lẫn quốc phòng, với kết quả tăng trưởng kinh tế trong nhiều năm dài trên 10 %, cũng như hiện đại hóa quân đội T+, biến T+ thành một cường quốc về kinh tế và quân sự (dĩ nhiên chưa theo kịp nổi các cường quốc xưa nay như Mỹ chẳng hạn, nhưng nếu so sánh thời Mao với thời Đặng thì một trời một vực). Đặng là cha đẻ ra cái chính sách “kinh tế thị trường theo định hướng xã nghĩa”, nhằm lột xác T+ thành một quốc gia độc tài toàn trị CS sang một quốc gia gọi là độc tài …. thông minh, kiểu như Singapore thời Lý Quang Diệu, trong đó đặc thù là “một nước hai chế độ” được ứng dụng cho hai nhượng địa cũ cho tư bản là Hongkong và Macao !

    Thời Giang Trạch Dân vẽ rắn thêm chân bằng thuýết BA ĐAI DIỆN, nhằm hợp thức hoá cho bọn đảng viên CS làm giầu, cấu kết chặt chẽ giữa đám tư sản đỏ mới nổi lên với đám đảng viên CS …

    Thời Hồ Cẩm Đào bằng KHÁI NIỆM PHÁT TRIỂN KHOA HỌC.

    Đến thời Tập Cận Bình cần củng cố chính quyền trung ương và địa phương bằng mạnh tay thanh lọc hàng ngũ một khi tham nhũng trở nên quốc nạn trầm trọng gần như hết thuốc chữa, để nhằm thực hiện cái gọi là “Giấc Mơ Trung Hoa” (CHINESE DREAM).
    Chính cái giấc mộng lớn này sẽ làm khổ lân bang, trong đó có VN qua trò Hán hoá Biển Đông và điện khí hoá các vùng nội địa sâu xa Tàu lục địa thông qua megaproject là 14-15 con đập thủy điện bậc thềm (en cascade) trên dòng chính Mekong ở Vân Nam), xiết chắt bàn tay sắt cai trị ở Tibet và Tân Cương …

    Tham khảo:
    wikipedia: (Hu Jintao)
    * Along with his colleague, Premier Wen Jiabao, Hu presided over nearly a decade of consistent economic growth and development that cemented China as a major world power. He sought to improve socio-economic equality domestically through the Scientific Development Concept, which aimed to build a “Harmonious Socialist Society” that was prosperous and free of social conflict.[2] Meanwhile, Hu kept a tight lid on China politically, cracking down on social disturbances, ethnic minority protests, and dissident figures. In foreign policy, Hu advocated for “China’s peaceful development”, pursuing soft power in international relations and a business-oriented approach to diplomacy. Through Hu’s tenure, China’s influence in Africa, Latin America, and other developing regions has increased.

    * The Scientific Outlook on Development, sometimes translated to either the scientific development concept,[1] or as the scientific development perspective, is one of the guiding socio-economic principles of the Communist Party of China (CPC). It incorporates scientific socialism, sustainable development, social welfare, a humanistic society, increased democracy, and, ultimately, the creation of a Socialist Harmonious Society.
    According to official statements by the CPC, the concept integrates “Marxism with the reality of contemporary China and with the underlying features of our times, and it fully embodies the Marxist worldview on and methodology for development.”

    * Quan điểm phát triển khoa học (科学发展观) hay còn được gọi là Khoa học phát triển quan là một học thuyết của Hồ Cẩm Đào, nối tiếp học Thuyết Ba Đại Diện của Giang Trạch Dân. Học thuyết được đưa ra vào Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ 18 Đảng Cộng Sản Trung Quốc (11/2012). Cùng với chủ nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng Mao Trạch Đông, lý luận Đặng Tiểu Bình và tư tưởng “3 đại diện”, trở thành tư tưởng chỉ đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Không ngừng làm phong phú hệ thống lý luận, nhằm đáp ứng các yêu cầu và nhiệm vụ đặt ra trong từng giai đoạn khác nhau, luôn được Đảng cộng sản Trung Quốc đặc biệt chú trọng trong nhiều năm qua. [1]

    wikipedia (Xi Jinping =Tập Cận Bình)
    * Xi is now the leader of the People’s Republic’s fifth generation of leadership.[2] He has called for a renewed campaign against corruption, continued market economic reforms, an open approach to governance, and a comprehensive national renewal under the neologism “Chinese Dream”.

    * Giấc mộng Trung Quốc (Trung Quốc mộng: 中国梦 / 中國夢 / Zhōngguó mèng) là 1 học thuyết mới trong các tư tưởng chỉ đạo Xã hội chủ nghĩa của Trung Quốc, được sử dụng trên báo chí, Đảng Nhà nước và các hoạt động khác.

    Năm 2013, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc Tập Cận Bình đã nêu ra học thuyết tại kỳ họp Đại hội Đại biểu Nhân dân Toàn Quốc. Sau đó được sử dụng rộng rãi trên các phương tiện truyền thông Trung Quốc. Tập Cận Bình mô tả rằng “Sự phục hưng vĩ đại của dân tộc Trung Hoa là giấc mơ lớn nhất của Trung Quốc”. Ông cũng tuyên bố rằng những người trẻ tuổi nên “dám ước mơ, làm việc cần mẫn để thực hiện những ước mơ và đóng góp vào sự phục hồi của quốc gia”. Theo tạp chí lý luận của đảng Qiushi, giấc mộng Trung Quốc là sự thịnh vượng của Trung Quốc với nỗ lực tập thể, chủ nghĩa xã hội và vinh quang quốc gia.

    * The Chinese Dream (simplified Chinese: 中国梦; traditional Chinese: 中國夢; pinyin: Zhōngguó mèng) is a new term within Chinese socialist thought and describes a set of ideals in the People’s Republic of China.[1] It is used by journalists, government officials, and activists to describe the role of the individual in Chinese society.[2]

    In 2013 the Communist Party (CPC) General Secretary Xi Jinping began promoting the phrase as a slogan, leading to its widespread use in the Chinese media.[3] Xi has described the dream as “national rejuvenation, improvement of people’s livelihoods, prosperity, construction of a better society and military strengthening.”[4] He has stated that young people should “dare to dream, work assiduously to fulfill the dreams and contribute to the revitalization of the nation.”[5] According to the party’s theoretical journal Qiushi, the Chinese Dream is about Chinese prosperity, collective effort, socialism and national glory.[6]

    Some believe that, although the phrase has been used previously by many Western journalists and Chinese activists,[7][8] a translation of a New York Times article written by the American journalist Thomas Friedman, “China Needs Its Own Dream”, has been credited with popularizing the concept in China.[8] He attributes the term to Peggy Liu and the environmental NGO JUCCCE’s China Dream project,[9][10] which defines the Chinese Dream as sustainable development.[10]

  4. DâM TiêN says:

    Trang nhà mình đang có ba đề tài hay lắm cơ, nhưng lại như cỗ máy chạy bằng
    hơi nước, nên chậm rì rì. Ba đề tài này, theo ý DâM, là (1) Cái ông Tập Bình
    đang xé lẻ Đoảng Cộng phỉ Tàu ra..;.(2) cái ông Thủ tướng Dũng lại hạ quyết
    tâm uýnh chống đối; (3) cái ông Đạt nói về thuyết Domimo của ngài Water-
    gate Nixon.

    Hai đề tài (1) và (2) “long trọng ” vô cùng, nhứt là về Tàu .Tàu là nguyên nhơn
    của sự chạm trán Mỹ Tàu tại Việt Nam mình, gây bao thương đau cho đồng bào
    hai miền, nhưng trái lại tạo ra biết bao khoái chí béo bở cho lũ tham tàn Cộng Phỉ!

    Cho nen, hễ thằng Tàu hết Cộng phỉ, thì An Nam hết Rợ Hồ, và VN ta an bình.

    Còn về ông Dũng… mình mong là ông nói một đàng làm một nẻo đấy. Nếu Dâm
    không lầm, ông X đàn áp các lực lượng chông CS của Dũng, nhưng các lực -
    lượng chính trị này cũng chống …Việt Nam Cộng Hòa ! ( Xin hiểu rộng ra, tí !).

    Ấy a, bài của ông Trọng Đạt nói vè ông Nixon,lại cấm cản không cho ai léo hánh
    vô… mà bài này chứa.. chấp toàn là những nhận xét sai lầm vô cùng tận. Thế
    thì đăng cho AI đọc nhẩy ? chắc là cho các “đồng chí” đọc ấy mà.

    Nay kính, Tiên DâM , 101 xuân cộng hòa

  5. nvtncs says:

    Tình hình bên Tầu. Nếu có đọc giả thạo Việt văn làm ơn dịch hộ thì xin đa tạ:

    “I am a Chinese working as a China analyst at a think tank. It is becoming more and more apparent to many people, that the ruling Chinese Communist Party (CCP) knows it is on its last straw of survival.

    The party is facing severe and increasing systematic stress on all fronts:

    1. Increasing external oppositions from all other countries in the world including all of China’s neighbours. They are forming more and more alliances and becoming more outspoken with rising strengths against China, in addition to increasing anti-China sentiment from people in all other countries.

    2. Increasing internal severe and massive violent social unrest and anti-CCP mutiny from people of all Chinese living places e.g. mainland China, Hong Kong, Taiwan, Xinjiang, Tibet, Macau etc. To beat down internal dissent, the CCP every year is forced to spend even more money than on its massive military budget. This is continuously worsened by the free flow of information, with Chinese people knowing more and more from travelling abroad and learning about truths from jumping beyond the “Great Fire Wall” on the internet.

    3. Its own economy never able to develop to higher level beyond mass skill-less manufacturing, due to complete absence of law and common morals. High technology and innovations and scientific development all require citizens working together long term in a system they trust, with things like rule of law, no restrictions on speech and expression, copyrights, patents, common morals when collaborating and trading with each other etc. These qualities are all destroyed in modern China by the CCP. When was the last time you heard an announcement of technology development or innovations or scientific breakthrough coming from a Chinese organization or company or university? You haven’t because there ain’t any. The only way modern China gets these things is from stealing and spying from all other countries, but that has become much more difficult since the whole world has caught on to their act.

    4. China’s mass skill-less manufacturing itself is going away to other countries due to increasing costs and openly hostile and unfair business environment full of frauds and sanctioned protectionism and government robberies. It is further worsened by the rise of robotic automatic manufacturing and 3D printing. This situation is a death knock to the “growth-based legitimacy” of the CCP, which is the only thing CCP can rely on for continuing ruling power. For sure Chinese people tolerate the CCP when the economy seemingly explodes, but when one day it crashes and the country’s hopeless bad shape hit them in the face the people’s “support” for the CCP will turn on a dime.

    Since six months ago, all the major economic indicators for China have gone on a nosedive – including manufacturing orders, export volume, commercial investments, corporate credits, foreign capital inflow, domestic consumptions, real estate prices, HSBC Service PMI, survey of business sentiments etc. The CCP is on its last resort of printing literally trillions of worthless renminbi to dump into the economy, causing way more long-term harm than short-term help, and when that is over there is nothing else the CCP can do to prop up the failing economy.

    5. Fierce unstoppable purges and mutually-destructive infighting among different factions within the party, who are imprisoning and killing each other every day. This power grab goes on under the thin guise of “anti-corruption drive” when everyone knows all officials in china are corrupted.

    6. Its many suppressed fatal problems have all grown too big to be contained all breaking out at the same time e.g.

    - severe carcinogenic poisonous pollution everywhere in air and water and soil and their own food etc
    , with the WHO issuing warnings on Chinese population having the fastest cancer growth rate in the whole world
    - skyrocketing unrepayable bad debts of all kinds everywhere, its true scope unknown because all data from China are faked
    - biggest housing bubble in human history, in addition to innumerous crumbling ghost cities and shoddily-built infrastructure that cannot and will not be used
    - rapidly aging and gender-lopsided demographics (from one child policy, culture of “leftover women”, and many Chinese families killing their own daughters so as to chase boys)
    - world’s no.1 wealth inequality, with a Gini coefficient rivaling 18th century France just before the French revolution
    - complete absence of soft power / cultural influence / social attraction, one result of which is minimal and sharply dwindling number of foreign professionals and tourists and students going to China
    - all Chinese chasing foreign-brand goods and services while ditching low-quality poisonous Chinese-brands, dashing CCP’s hope to build domestic consumption economy
    - corruptions and fraud throughout the whole rotten core of a system
    - desperate mass exodus in all levels of Chinese society to escape the country using emigration or study abroad or marriage to foreigners or plain old human smuggling, resulting in all able Chinese leaving taking huge amounts of talents and money out of the country
    - the law of large numbers and the “middle-income trap” all work against the “growth-based legitimacy” CCP desperately needs for its survival

    Most importantly, the CCP knows that if 1.4 billion Chinese learn about basic human qualities such as morals, truth, fairness, human rights, rule of law, freedom, universal values etc the CCP will be toppled very quickly. Therefore its brainwashing education and propaganda machine ensure a complete lack of morals and regard for laws in all Chinese. This results in failure in all basic aspects of human interactions with every modern Chinese, whether it is business trading / personal dealings / technology development / creating innovations / human communications / scientific research / artistic expressions / teamwork collaborations / academic exchange etc.

    Some people say China has economically developed a lot in past 30 years, but the truth is this “development” is actually debt borrowing against the future. After the 1989 Tiananmen Square massacre of its own students, in order to stay in power and rob from the country, the CCP has made China a place with no law, no morals, no basis for future scientific or economic or social development, no other assets apart from money, no spiritual support apart from money, no trust or cooperation among Chinese, no trust or goodwill from foreigners, no other country as friends, all resources sold away cheaply, entire environment and air and water and soil and food fatally polluted, no creativity or personal development for Chinese young people, a populus not allowed to know the truths and not allowed to say the truths.

    The end result is that majority wealth of this “debt borrowed against the future” has gone to the 0.0000001% elite ruling class “princeling” CCP families (about 250 of them) who have already smuggled trillions of dollars abroad along with their U.S. passports and their own children. For the CCP in 1989, 1.4 billion people is great asset when the country starts from nothing and you order them to do backbreaking mass manufacturing repetitive work 20 hours a day without workers protection of any kind. But in the 2014 borderless knowledge economy when that no longer works, 1.4 billion immoral and uncooperative and selfish and undeveloped and angry Chinese contained in a lawless system without any hopes of growth is very, very dangerous liability for the CCP.

    All debts against the future have to be paid back – China is no exception. That moment may arrive a bit later than expected but it surely will come, as it has on 100% of occasions in human history. For China the moment has arrived to suffer the consequences for all its own chosen actions in past 30 years. All the festering fundamental systematic problems listed above and much more, are getting worse and worse everyday until one day when the system can suddenly no longer bear.

    Think USSR in 1989.”

    https://news.yahoo.com/australia-tycoon-blasts-chinese-government-mongrels-005338922–finance.html

    • Nguyễn Trọng Dân says:

      Thưa , Xin được phỏng dịch.
      ******************************

      Càng ngày , mọi người càng nhìn thấy rõ sự tồn tại của Đảng Cộng Sản Trung Quốc như ngọn đèn loe loét trước gió mà lại sắp hết dầu

      Đảng Cộng Sản Trung Quốc phải thuờng xuyên đối mặt với những căng thẳng nghiêm trọng ngày một gia tăng ở mọi mặt , mọi nơi:

      1. Về mặt đối ngoại , Đảng Cộng Sản Trung Quốc chịu đựng một sự bao vây cô lập khắt nghiệt của các nước trên thế giới , nhất là những nước láng giềng , đang cố liên kết để cân bằng sức mạnh với Trung Quốc

      2. Về đối nội , quyền lực độc tôn của Đảng Cộng Sản Trung Quốc bị thách thức nghiêm trọng bởi những bất ổn nổi loạn gia tăng khắp nơi từ đại lục, Hồng Kông, Đài Loan, Tân Cương, Tây Tạng, Macau…etc…

      Trấn áp & bình ổn nội bộ khiến Trung Quốc hao kiệt ngân quỹ dữ dội – thậm chí tốn kém vượt qua khỏi ngân sách quân sự khổng lồ của chính mình. Tuy nhiên , những bất ổn này vẫn không hề bị suy giãm mà ngày càng lan rộng lớn mạnh nhờ sự thật & tự do chính kiến của người dân bùng phát được lan tràn không cản nổi qua internet-

      3. Nền kinh tế của Trung Quốc thấp lè tè lệ thuộc vào lắp ráp gia công sản xuất mà hoàn toàn không thể phát triển nổi một nền tảng kỹ nghệ cao- bởi do xã hội dân trí còn trì trệ yếu kém.

      Nền kỹ nghệ cao , phát minh sáng chế đòi hỏi một xã hội Pháp Trị Dân Chủ có tự do sáng tác- sáng chế, có công bằng , nghiêm minh mà trong đó , một hệ thống Tư Pháp Dân Sự hữu hiệu nhằm bảo vệ quyền phát minh , sáng chế , bảo vệ lợi ích kinh tế chính đáng từ những phát minh sáng chế này, phải vững vàng trong sạch

      Một hệ thống Pháp Trị dân sự như thế là kẻ thù đe dọa cho sự toàn trị Độc Tài mà Đảng Cộng Sản Trung Quốc cần phải tiêu diệt đi

      Xã hội Trung Hoa ngày nay đã phát minh ra được những gì? Câu trả lời là một con số không.

      Cho nên quá trình hiện đại hóa ở Trung Quốc là một quá trình ĂN CẮP , CHÔM CHĨA , DÒ XÉT TÌNH BÁO CÔNG NGHỆ do Đảng Cộng Sản Trung Quốc chỉ đạo – mà thực ra , chỉ là sở đoản ngắn hạn , không thể lâu dài vì thế giới ngày càng kiễm soát chận bắt gắt gao

      4. Đầu tư gia công lắp ráp cũng lần hồi rời khỏi Trung Quốc vì chi phí sản xuất- nhân công tại Trung Quốc gia tăng , thêm vào đó là sự nhiễu nhương , quan liêu tham nhũng của chính quyền.

      Tự động hóa sản xuất lắp ráp (bởi robot) , kỹ nghệ in ba chiều (tự động tạo ra mẫu mã – hàng hóa từ bản gốc mà không cần thợ lắp ráp ) càng làm cho nhu cầu cần nhiều nhân công bị giãm đi

      Điều này khiến Đảng Cộng Sản Trung Quốc mất đi lá bùa hộ mạng quý báu bấy lâu cho sự cai trị độc tài , đó là tạo ra công ăn việc làm & phát triển kinh tế.

      Đối với đảng cầm quyền , lần hồi , người dân Trung Quốc chỉ nhìn với sự chán nản khinh khi như nhìn vào món đồ không đáng giá một xu

      Kể từ sáu tháng trước, tất cả các chỉ số kinh tế chính của Trung Quốc đã đi vào sự sụt giảm mạnh – bao gồm cả các đơn đặt hàng sản xuất, khối lượng xuất khẩu, đầu tư thương mại, tín dụng doanh nghiệp, dòng vốn nước ngoài, mức tiêu thụ trong nước, giá bất động sản, dịch vụ PMI của HSBC, khảo sát tình cảm kinh doanh ..etc..

      Đảng Cộng Sản Trung Quốc đưa ra phương sách cuối cùng trong tuyệt vọng là in hàng nghìn tỷ Nhân Dân Tệ vô giá trị để đổ vào nền kinh tế, gây nhiều tác hại dài hạn để cố bịp bợp xoa dịu tình hình đổ vỡ kinh tế không thể cứu vãn trước mắt

      Khủng hoãng về kinh tế cũng khiến nội bộ Đảng Cộng Sản Trung Quốc lũng củng xuống dốc.

      Năm cuộc thanh trừng khốc liệt diễn ra dưới vỏ bọc mỏng “chống tham nhũng”- khi mà mọi người đều biết tất cả các quan chức tại Trung Quốc tay đều nhúng chàm hối lộ tham nhũng

      6. Những che đậy lấp liếm cũng không giấu nỗi những tai họa đang ngày một lớn , đè nặng lên tồn vong của Trung Quốc

      - Ô nhiễm nghiêm trọng có thể gây ung thư xảy ra ở khắp mọi nơi từ không khí, nước , đất và thực phẩm . World Health Organization đưa ra cảnh báo về dân số Trung Quốc có tốc độ tăng trưởng nhanh nhất bệnh ung thư trên toàn thế giới

      - Tăng vọt nợ xấu không thể hoàn trả xảy ra ở khắp mọi ngân hàng. Mức độ nghiêm trọng của nợ xấu kinh khiếp không còn kiễm soát vì tệ láo lừa , lấp liếm trong thống kê

      - Thị trường bất động sản thổi phòng giả tạo lớn nhất trong lịch sử nhân loại tạo ra hàng ngàn khu phố , thành phố , cơ sở không người sữ dụng , không ai mua để có thể hoàn vốn ( cung vượt quá mức so với cầu )

      - Trọng nam khinh nữ tạo ra tình trạng mất cân đối về giới tính nghiêm trọng

      - Nghèo giàu bất bình đẳng giàu đứng đầu thế giới

      - Văn hóa ngày càng suy đồi cũ rích không còn khả năng phát triển & hấp dẫn thu hút một ai

      - Chính xã hội Trung Quốc không muốn tiêu thụ hàng hóa Trung Quốc làm ra , vốn chất lượng tồi tệ & độc hại khiến chính sách tiêu thụ hàng nội địa của Đảng Cộng Sản Trung Quốc hoàn toàn phá sản

      - Tham nhũng và đục khoét trong Đảng Cộng Sản là quốc nạn của Trung Quốc

      - Tài sản của Trung Quốc lần hồi bị thất thoát kinh khiếp vì sự di cư ồ ạt của mọi tầng lớp trong xã hội ra nước ngoài sinh sống

      Đảng Cộng Sản Trung Quốc chỉ còn có thể dựa dẫm vào bộ máy chuyên chính , đàn áp để tồn tại

      Đảng Cộng Sản Trung Quốc cũng biết rõ rằng nếu 1,4 tỷ người Trung Quốc tìm hiểu VỀ NHỮNG PHẪM CHẤT CƠ BẢN CỦA CON NGƯỜI như đạo đức, sự thật, công bằng, nhân quyền, pháp quyền, tự do, giá trị phổ quát ..ect… thì Đảng Cộng Sản Trung Quốc sẽ bị lật đổ rất nhanh chóng.

      Vì vậy giáo dục tẩy não và bộ máy tuyên truyền đảm bảo hoàn toàn thiếu đạo đức và pháp luật có liên quan cho tồn tại của Đảng Cộng Sản Trung Quốc.

      Điều này dẫn đến sự thất bại suy đồi trong tất cả các khía cạnh nhân bản của con người Trung Quốc hiện đại, cho dù đó là giao dịch kinh doanh / giao dịch cá nhân / phát triển công nghệ / sáng tạo / thông tin liên lạc của con người / nghiên cứu khoa học / nghệ thuật biểu thức / cộng tác làm việc theo nhóm / trao đổi học thuật, etc..

      Một số người cho rằng kinh tế Trung Quốc phát triển rất nhiều trong 30 năm qua, nhưng sự thật sự phát triển này chỉ là sự sơn phết vay mượn

      Sau vụ thảm sát Thiên An Môn năm 1989 , sát hại chính sinh viên của đất nước mình để duy trì quyền lực & cướp tài nguyên đất nước, Đảng Cộng Sản Trung Quốc đã làm cho Trung Quốc trở thành một nơi không có pháp luật, không có đạo đức, không có cơ sở cho phát triển khoa học, kinh tế, xã hội trong tương lai, không có gì khác ngoài tiền, không có hỗ trợ tinh thần ngoài tiền, không có sự tin tưởng, hợp tác giữa người dân trong xã hội Trung Quốc, không có niềm tin hay thiện chí Vào người nước ngoài, không có đồng minh nào khác , tất cả các nguồn tài nguyên bán đi vội vàng với giá rẻ cũng vì tiền, toàn bộ môi trường và không khí, nước và đất và thực phẩm bị ô nhiễm gây tử vong , không có sự sáng tạo hoặc phát triển cá nhân cho những người trẻ tuổi Trung Quốc- một linh hồn sống không được phép biết những sự thật và không được phép nói sự thật.

      Kết quả cuối cùng là sự sơn phết vay mượn đã tạo ra giai cấp thống trị “vương hầu” gia đình của các Đảng viên Đảng Cộng Sản Trung Quốc – 0.0000001% (khoảng 250 người) người đã tuôn lậu hàng nghìn tỷ dollars ra nước ngoài cùng với hộ chiếu của họ và thân nhân của mình.

      Vào năm 1989 , Đảng Cộng Sản Trung Quốc , coi 1,4 tỷ người dân Trung Quốc là tài sản lớn mà thôi và ép họ phải làm công việc sản xuất gia công lấp ráp hàng loạt cực nhọc- lặp đi lặp lại 20 giờ một ngày mà không có bất cứ bảo hiễm nào.

      Tuy nhiên, đến năm 2014 , 1,4 tỷ người Trung Quốc vô đạo đức – bất hợp tác – ích kỷ – chưa khỏi nghèo & đang tức giận chứa trong một hệ thống vô luật lệ mà không có bất kỳ hy vọng tăng trưởng trở thành kẻ thù nguy hiểm cho Đảng Cộng Sản Trung Quốc.

      Những sơn phết vay mượn rồi cũng phải trả – Trung Quốc cũng không ngoại lệ. Khoảnh khắc đó có thể đến muộn hơn một chút so với dự kiến ​​nhưng nó chắc chắn sẽ đến, vì nó có trên 100% lần trong lịch sử nhân loại.

      Đối với Trung Quốc , thời điểm đã đến để gánh chịu hậu quả cho tất cả các hành động lựa chọn riêng của mình trong 30 năm qua.

      Những hậu quã tai hại như đã liệt kê , càng lúc càng đè nặng lên xã hội & cơ chế chính trị toàn trị tại Trung Quốc cho đến khi , cơ chế này gãy đổ mới thôi.

      • tonydo says:

        Dịch hay và gọn thế. Tâm phục, khẩu phục.
        Chúc mừng đàn anh.

      • nvtncs says:

        Xin cám ơn anh Dân rất nhiều đã mài công dịch hô. Nhờ anh mà nhiều đọc giả Việt được biết bài này, trình bày nội bộ của Trung Quốc.

      • Nguyễn Trọng Dân says:

        Thưa Đổ huynh ,

        Qua tính bỏ nghể dịch thuật miễn phí chuyển sang nghề mua bán vũ khí…

        Không biết người cùng họ với Đổ huynh , tướng tổng tham mưu nón cối Đổ Bá TỴ cần mua đồ chơi kiểu gì để Qua còn thu gôm đầu cơ tích trữ ( stocking )

        ( Mà nếu Đổ huynh bật mí , huynh tính “commission” nà bao nhiêu %?)

        Cuối tuần vui vẽ nha Đổ huynh.

        Ki’nh

      • Văn Quang says:

        Đọc bài dịch này, thấy hay và suông sẻ hơn cả nguyên tác!

      • Lại Mạnh Cường says:

        Cám ơn người sưu tầm và người dịch nhé :-) !

        Thú thật đọc nguyên bản vẫn thích hơn nhiều,
        dù bản dịch cũng khá (nhưng fantasie hơi bị nhiều)

        Công nhân bài viết phân tích thật sâu sát tình hình T+
        Bởi thế T+, theo tôi chỉ là CON HỔ GIẤY, kô hơn kô kém.
        Đáng tiếc V+ cam tâm làm tay sai vì tư lợi, nhất là sự sống còn;
        phe chống Cộng còn quá manh mún, tản mạn, chia rẽ … nên yếu xìu !

        Hãy chọn mẫu số chung là,
        PHƯƠNG ÁN PHAN TÂY HỒ:
        Nâng cao DÂN TRÍ;
        rồi chấn hưng DÂN KHÍ;
        sau cùng CÁCH MẠNG DÂN SINH
        và CÁCH MẠNG DÂN CHỦ song hành.

        Mong được nghe thêm cao kiến từ bốn phương trời :-) !

        Lại Mạnh Cường

      • noileo says:

        Cám ơn bác Dân về bài dịch!

        Trích: “Đảng Cộng Sản Trung Quốc cũng biết rõ rằng nếu 1,4 tỷ người Trung Quốc tìm hiểu VỀ NHỮNG PHẪM CHẤT CƠ BẢN CỦA CON NGƯỜI như đạo đức, sự thật, công bằng, nhân quyền, pháp quyền, tự do, giá trị phổ quát ..ect… thì Đảng Cộng Sản Trung Quốc sẽ bị lật đổ rất nhanh chóng.

        Vì vậy giáo dục tẩy não và bộ máy tuyên truyền đảm bảo hoàn toàn thiếu đạo đức và pháp luật có liên quan cho tồn tại của Đảng Cộng Sản Trung Quốc.

        Điều này dẫn đến sự thất bại suy đồi trong tất cả các khía cạnh nhân bản của con người Trung Quốc hiện đại, cho dù đó là giao dịch kinh doanh / giao dịch cá nhân / phát triển công nghệ / sáng tạo / thông tin liên lạc của con người / nghiên cứu khoa học / nghệ thuật biểu thức / cộng tác làm việc theo nhóm / trao đổi học thuật, etc.”

        Phát biểu trên [và nhiều nhận xét khác về Trung cộng, như đuọc nêu trong bài viêt] hoàn toàn đúng khi thay mấy chữ “Trung quốc” & “đảng cộng sản VN” bàng mấy chữ “Việt nam cộng sản” & “đảng cộng sảnVN”

  6. Hi x Pham says:

    Giac Cong luon luon la giac Cong chung luon luon ton tho Mao chu tich cua chung :
    …”tho Mao chu tich Xit ta Lin bat diet”. Chung ta dau don nhat la chua dua duoc bon an con “QG”
    mien Nam ra toa xet xu, co thu chu di hay nem nem da nhu luat Hoi giao that nang muc dich trung tri chi 1 phan nho chung 10% con lai la ran de nhung ke sap sua theo giac de giet dan Viet, pha dat Viet.

  7. UncleFox says:

    Nếu “kịch bản” xảy ra như tác giả “dự báo”, ĐCS Trung quốc đi đoong … không còn vú nuôi cho bú mớm thì đứa “bệnh nhi” Việt Cộng cũng sẽ chóng “tử vong” thôi .
    Mong sao nhờ mệnh Trời, bình minh Dân Tộc đang dần ló rạng !

  8. TCHAIKOVSKY MaMa says:

    << — Từ trước đến nay, lãnh tụ nào của Cộng hòa Nhân dân Trung Quốc cũng yếu hơn tiền nhiệm của mình, trừ Tập Cận Bình.— " SAO THẾ ? VÌ TẬP CẬN BÌNH CÓ CHỖ DỰA TỐT VỮNG NHƯ BÀN THẠCH " made in USA " ?
    " ….Tập được cho là đang dùng chiến dịch chống tham nhũng – trên thực tế thì đây là một cuộc thanh trừng chính trị … sẽ đẫm máu gấp bội hơn Cách mạng vân hóa của Mao " Cộng sản Việt Nam cũng dùng thủ đoạn trốn thuế để bỏ tù giết dân …" : Đúng là cha nào con nấy !

  9. CHIÊM TINH GIA says:

    Sau cơn ” Địa chấn cách mạng văn hóa Mao trạch Đông ” giờ là ” hậu địa chấn Tập cận Bình ” mới đang diễn tiến, tuy mãi lâu sau mới xẩy ra nhưng coi mòi nó cũng sẽ khủng khiếp không kém gì ngay tại tâm địa chấn Mao ( epicenter ) ? Ta hãy đợi xem nó khủng khiếp tới độ nào, không phảii chỉ có xé nát mà có thể là xóa sạch trên bản đồ thế giới ?

  10. DâM TiêN says:

    Ý kiến tí tẹo khởi đầu của DâM là :

    Trọng Lú, Nghị mặt chì, Thảo xỏ lá… đang run run nhìn về
    phương bắc xa vời… địa lý mà gần xịt…. ý thức hệ.

    Vậy thì, Việt Nam có…”chống tam nhũng” mà lột da trước
    Trung Cộng chăng. — On ne sait jamais ! Biết đâu đấy !

    VN như vậy sẽ mở đường cho Trung Cộng, như Ba Lan mờ
    đường cho Liên Sô. — Hosanna ! Hisanna!

Phản hồi