WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Hoàng Cơ Định: Last Days in Vietnam

ldiv_film_landing-date

Đây là một cuốn phim tôi đã xem 2 lần, khen hay và dự trù sẽ có một bài nhận định ngắn nói rõ hay  ở những điểm nào. Nhưng trước khi tôi thực hiện ý định thì nhận được bài bình luận của một cây viết gạo cội, đó là nhà văn Giao Chỉ. Ông chê cuốn phim một cách tàn mạt, gọi đó là “Một phim chết tiệt” và còn chuyển dịch tựa đề “Last Days in ViêtNam” thành “Sự Phản Bội Cuối Cùng”.

Thông thường, một cuốn phim được người này khen, người khác chê cũng chẳng có gì lạ, nhưng khi người có cái nhìn hoàn toàn đối nghịch với mình lại là nhà văn Giao Chỉ, là một cựu sĩ quan cấp Tá của quân lực VNCH và cũng là một trong số những nhân vật lãnh đạo cộng đồng người Việt tỵ nạn CS từ nhiều năm qua, quan điểm của ông xem ra không chỉ là ý kiến cá nhân mà phản ảnh lối nhìn của một số người khác trong cộng đồng người Việt hải ngoại. Tôi thấy bài viết dự trù không nên chỉ giới hạn vào cuốn phim mà cần có phần đối thoại với quan điểm mà Giao Chỉ đại diện, mong vấn đề được nhận định rộng rãi và khách quan hơn.

Mở đầu bài viết của ông, Giao Chỉ cho rằng:

“Thông điệp chính của cuốn phim là gì? Trình bầy sự hoảng loạn của quân dân VNCH và sự bình tĩnh tận tâm của Mỹ cứu vớt người Việt Nam vào ngày cuối cùng. Hoa Kỳ muốn nói rằng họ đã nỗ lực, nhưng rất ân hận là vào giờ chót phải bỏ rơi vào khoảng… 400 người.”

Cá nhân tôi và chắc còn nhiều bạn đã coi phim không đồng ý với cảm nghĩ này. Vào thời điểm cuối tháng 4/75, sự hoảng loạn của quân dân VNCH là điều dĩ nhiên, nếu cuốn phim không có những hình ảnh này thì là điều vô lý. Nhưng bảo là người làm phim muốn phô diễn sự bình tĩnh của Hoa Kỳ bên cạnh tình trạng hoảng loạn này thì không đúng. Rõ ràng phim cũng nêu ra tình trạng luống cuống của phía Hoa Kỳ. Chính cái nhìn sai lạc khởi đầu này đã làm cho Giao Chỉ, và những ai cùng chung tâm trạng với ông, không còn khách quan trong các nhận định kế tiếp.

Những ai đã trải qua những ngày cuối tháng 4/1975 tại Miền Nam VN, không riêng gì Giao Chỉ, đều không khỏi sót sa trước cảnh mất nước và tuyệt vọng của của đồng bào , và của chính mình. Trong cương vị một sĩ quan cao cấp, một nhà trí thức trong xã hội Miền Nam VN thời đó, nỗi đau đớn của GC tất nhiêu sâu đậm hơn những đồng bào không ở vị trí quan trọng như ông trong guồng máy quân đội và chính quyền của VNCH. Vào lúc đó, người VN có chút hiểu biết đều không tránh khỏi căm hận đối với Hoa Kỳ. Làm sao không căm hận khi những người bạn đồng minh từng cùng sống chết với mình trong cuộc chiến chống cộng trước đó không lâu, nay thản nhiên chấm dứt mọi hỗ trợ sinh tử cho cuộc tranh đấu tự vệ của VNCH.

Ở một đoạn khác, Giao Chỉ cũng vẫn  có cái nhìn thiên lệch và nhiều cảm tính, đã viết:

“Phim đã chẳng ra làm sao, tài tử bình luận chính lại là Kissinger đóng vai nhà chính khách nhân đạo, thương yêu Việt Nam hết sức. Ông muốn cứu thêm mà ngoài khả năng.”

Cá nhân tôi, và chắc hẳn nhiều khán giả khác, đã không để ý tới đoạn xuất hiện của Kissinger. Vai trò của Kissinger rất mờ nhạt trong cuốn phim này, người coi quan tâm và nhớ tới nhiều nhân vật khác hơn là Kissinger. Nhưng Giao Chỉ, và nhiều bạn lớn tuổi của tôi, thì không “thương” được Kissinger, và dầu xuất hiện ít cũng là … quá nhiều.

Khi phim Last Days in Viêtnam được phổ biến tại quốc nội, qua thông tin tôi nhận được, thì nhiều đồng bào lớn tuổi sống tại Miền Nam đã có ít nhiều hiểu biết trước 30/4/1975 đều coi phim với tình cảm ray rứt… Coi mà rơi nước mắt, có người không dám coi hết cuốn phim… Đối với đồng bào sống tại Miền Bắc và những ai sinh ra sau 1975, tôi chưa biết được cảm nghĩ của họ ra sao. Còn với đồng bào hải ngoại, trong số lớn tuổi, nhiều người cũng có cái nhìn và phản ứng rất giống nhà văn Giao Chỉ. Điều này có thể thông cảm nhưng không thể chấp nhận. Tôi thấy việc chê bai phim Last Days in VietNam theo cách của Giao Chỉ là một việc làm không công bằng và không đúng.

Bà Rory Kennedy  đã thực hiện cuốn phim trong mục đích của Bà. Đây là cuốn phim diễn lại những ngày cuối của những người Mỹ và trên 100 ngàn người dân Việt Miền Nam khi họ tìm cách thoát khỏi VN trước làn sóng xâm lăng của CS Bắc Việt.

Các hình ảnh về sự xụp đổ của VNCH là những dữ kiện lịch sử đau lòng đã được trình bầy trên báo chí suốt trong mấy chục năm qua, người làm phim không có ý xấu ngụy tạo hay bôi đen phía người Việt chống cộng. Các dữ kiện trình bầy trong phim thể hiện nguyên tắc quân bình của truyền thông Hoa Kỳ: Người Mỹ đã vượt nhiều khó khăn, giúp di tản được một số đông người Việt đi tỵ nạn nhưng đã bỏ rơi hơn 420 người ở lại Toà Đại sứ. Họ đã giữ được lời hứa với một số người những đã phải nói dối một số người khác. Phim có bênh vực phía người Mỹ nhưng không bênh một cách lộ liễu. Nay nếu chỉ nhìn vào con số 420 người bị bỏ rơi, rồi còn quảng diễn thêm thì chỉ là thể hiện thái độ giận hờn thuần tình cảm.  Chỉ nên trách nhà làm phim nếu có những hình ảnh nguỵ tạo hay sai lạc, không nên trách sao không có cảnh này hay chi tiết kia vì đó chỉ là ý kiến chủ quan của người coi, không có cùng mục đích và sự hiểu biết như người thực hiện phim.

Cuốn phim Last Days in Vietnam có trọng điểm là nói lên nỗ lực của Hoa Kỳ để di tản tối đa số người VN đang tìm mọi cách để thoát khỏi vòng vây ngày càng thắt chặt của quân đội CS Bắc Việt. Sự việc trong số cả ngàn người Việt đã tràn vào Toà Đại Sứ Mỹ có 420 người bị bỏ rơi lại là một sự thật nghẹt thở nhưng chắc chắn chẳng thể tránh được. Trong khi đó, sự kiện có hàng trăm chuyến trực thăng di chuyển người trong những điều kiện ngặt nghèo mà không một tai nạn nào xẩy ra cũng là một thành quả kỹ thuật đáng khâm phục. Rồi đoàn tầu di tản gần một trăm chiếc với khối người đông như kiến đã vượt biển đến được Phi Luật Tân rồi được chuyển nhanh chóng tới các trung tâm tạm cư cũng phải nhờ sự nỗ lực của nhiều người có khả năng và thiện chí.

Trong khung cảnh cả VNCH và Hoa Kỳ đều thất trận vào tháng 4/1975, đắng cay và oán hận lẫn nhau là phản ứng tự nhiên, nhưng tiếp tục trách cứ nhiều thập niên sau đó, nhất là với thành phần đã được định cư  tại Hoa Kỳ, thì không công bằng và vô ích. Nay, khi có người làm phim tìm cách soi rọi vài điểm son trong hoàn cảnh cuộc thất bại chung đó thì là việc làm tốt, chẳng nên lên án.

Trở lại với mục tiêu chính của bài viết này là nhận định về cuốn phim và nhân đó nhìn qua bối cảnh lịch sử của VN, Hoa Kỳ và Thế giới vào năm 1975. Cuốn phim là một biệt lệ trong số những tài liệu lên án Mỹ trong những thập niên qua. Về phía người Việt, nếu chỉ nhìn đơn thuần là “phản bội đồng minh” thì là đã phủ nhận nhu cầu chính trị mà Hoa Kỳ cần có vào thời điểm bấy giờ. Không thể nào đòi hỏi hay chờ đợi chính quyền Mỹ phải đặt quyền lợi của đồng minh VNCH lên trước quyền lợi hay nhu cầu của chính Hoa Kỳ.

Vào đầu thập niên 70, đối diện với áp lực quân sự của Liên Xô, phong trào phản chiến do khối Cộng chủ động và tình hình ở Trung Đông, tách rời thế đồng minh của Liên Xô và Trung Cộng là nhu cầu chiến lược của Mỹ lúc bấy giờ, việc tìm cách “bắt tay” với Trung cộng rõ ràng là lợi ích to lớn về phía Mỹ, chưa kể là chuyện tách rời thế liên kết Nga Xô – Trung cộng cũng đồng thời làm giảm đi sự hậu thuẫn của TC đối với VC. Cho nên Hiệp định Paris nhằm chấm dứt chiến tranh và triệt thoái quân đội Mỹ khỏi VN là một thành công ngoại giao to lớn của Mỹ, cho phép Mỹ thoát khỏi thế bế tắc tại VN. Bảo rằng Hiệp định Paris là văn kiện thất trận của Mỹ (chính quyền Nixon) và VNCH  e rằng không chính xác. VNCH và Mỹ chỉ thật sự thất bại vì tình hình chính trị nội bộ của Mỹ với biến cố Watergate, vị trí toàn cầu của nước Mỹ không còn như cũ khi TT Nixon thoái vị, thay thế bởi nước Mỹ với TT Ford. Khi Nixon bị truất phế thì hậu thuẫn to lớn của VNCH không còn nữa và hiển nhiên là cuộc tổng tấn công của CS BV là hậu quả tất nhiên của Watergate.

Dư luận về phía cựu chính giới VNCH đặc biệt lên án ngoại trưởng Hoa Kỳ Henry Kissinger, thậm chí còn cho rằng phim Last Days in VN là một cố gắng bào chữa cho Kissinger xem ra không thuyết phục. Có thể nói trong hoàn cảnh thế giới vào đầu 1970, bất cứ người phụ trách ngoại giao nào của Hoa Kỳ cũng có chọn lựa không khác Kissinger là bao.

Xin gửi bạn đọc một Youtube về tình hình Việt Nam vào năm 1973 và nguyên nhân dẫn tới thất bại năm 1975.

https://www.youtube.com/watch?feature=player_embedded&v=7hqYGHZCJwk

Sau cùng, nhìn vào nhu cầu chính trị của năm 2015, thì một cuốn phim nói lên khía cạnh tốt của người Mỹ trong tương quan Mỹ Việt sẽ có lợi cho “phía chúng ta” hơn. Cảm tình của quần chúng Việt Nam đối với Mỹ là yếu tố khiến Việt Nam, dầu còn là dước chế độ Việt Cộng, bớt bị cuốn hút vào vòng chi phối bởi Trung Cộng. Một chế độ Cộng Sản VN gần với Mỹ sẽ dễ được chuyển hóa hơn là nếu chế độ đó bám chặt lấy quan thầy Trung Cộng. Những thái độ “hận Mỹ” và chống đối “hợp tác giữa Mỹ và CSVN” chỉ là để giải toả những ẩn ức trong quá khứ và có tác dụng tiêu cực trong hiện tại.

Tóm lại phim “LastDays in Vietnam” là một phim tài liệu tương đối khách quan và đầy đủ mô tả tình trạng bi đát của những ngày cuối cùng trước khi Sài Gòn thất thủ bởi cuộc tấn công của quân CS Bắc Việt. Phim không mô tả tình trạng của chế độ VNCH vào những ngày này mà nhắm tường thuật vụ đào thoát của hàng trăm ngàn người Việt tìm cách bỏ nước ra đi trước khi Việt cộng tràn tới.

Giới trẻ VN ở trong và ngoài nước nên coi phim này để biết giá trị của Tự Do và trang sử đau thương của VN vào tháng 4 năm 1975.

© Hoàng Cơ Định

hoangcodinh@comcast.net

84 Phản hồi cho “Hoàng Cơ Định: Last Days in Vietnam”

  1. Di Linh says:

    Các con ông cháu cha nhà cộng phỉ thích qua Mỹ, qua các nước tư bản sống hơn là qua Tầu cộng, Nga xô, Bắc Hàn, Cuba… Và cả Bá Thanh qua Mỹ chữa bệnh… Vậy nó có vì “cảm tình của quần chúng Việt Nam đối với Mỹ” không? Tôi nghĩ những người nếu vì đi được từ 75 mà có suy nghĩ như thế thì nên về Việt Nam ở – dạ, ở luôn đi nha, cho biết đá biết vàng.

    Tầu cộng bình thường hoá quan hệ với Mỹ năm 1978 đến nay đã là 37 năm… Vậy chế độ Tầu cộng đã “chuyển hoá” được bao nhiêu?

    Còn “giải toả những ẩn ức trong quá khứ”… thì tôi nghi, nghi lắm cơ… là cụ Định suy bụng ta ra bụng mình, bởi tôi một người lớn lên sau cuộc chiến tôi chả có ẩn ức gì cả. Nhưng tôi muốn nhìn sự việc theo đúng ý nghiã của nó, phản bội là phản bội, dù nếu tôi là người Mỹ lúc đó, vì quyền lợi nước Mỹ tôi cũng sẽ làm, hoặc ủng hộ việc làm y chang như thế, hệt như nước Mỹ ngày nay bỏ Iraq sau khi anh Bush đã phá nó nát như cái mền rách vì mấy cái WMD tưởng tượng và thất bại trong việc vá nó lại. Life is not fair- we get it!

  2. Vân Nguyên says:

    Bài viết hay, phân tách đầy đủ và xác đáng! Tôi cũng đã xem phim này và đồng tình với t/g ở nhiều điểm.

    Có vài bạn đọc viết còm về những chuyện đẩu đâu, chẳng liên quan gì đến nội dung bài viết. Chi thế?

    • Thương binh says:

      Bài viết hay, nhận định chính xác, cá nhân tôi cũng đã từng suy nghĩ như tác giả.
      Vậy mới gọi là Hoàng Cơ Định chớ. ( khen thật tình )

  3. DâM TiêN says:

    Ông Hoàng Cơ Định ơi à…Họ Hoàng bao giờ làm…vua giấy?

    Xin hoải, cái ngày Hoàng Cơ Thụy. điều hành ( hụt) cuộc đảo
    chánh TT Diệm năm 1960, khi đó ông trú ẩn nơi đâu, hà?

    Cái ngày hai chú Quốc và Cữ của đảng ông ném bom Dinh
    mưu sát TT Diệm, khi đó ông ở đâu, hè ?

    Cái vụ ông Hoàng Cơ Minh lập lực lượng về giải phóng mien
    đồng bang Cửu Long bang cách bắt tay tàn dư MTGPMN và
    giáo phái, khi đó ông có tò tò đi theo ? Và vì sao thất bại
    trong trứng nước ( DâM biết, ông biết mà mắc quai,.đó là
    các ông chơi với Tây cũ, mà hất Mỹ đi… phải chăng là ?(Cái
    lối mòn này, nhiều nhà…bất chính kiến CS…cũng đang lò dò
    đi theo…bởi tưởng BV thắng ghê, mà Mỹ thua thiệt sự rùi !) )

    Còn nhiều lắm, nói ra , ai không… hiểu, sẽ càm ràm… ( RâM)

    • Alan says:

      Sao không bình luận vào nội dung bài viết mà lại công kích cá nhân. Con đem cả giòng họ người ta ra để chỉ trích. Đúng là thứ dâm .. dục.

      • DâM Ghê says:

        Không dâM đâu có nảy ra… Alan ( xin lỗi tí).

        Hãy xem, chúng nó họ Hoàng — cũng thua gì Cộng khỉ –
        chúng đặt cái gia đình lên trên đất nước.
        Từ bị Việt Minh ngoài Bắc uýnh ho te tua, cũng ri cư vô
        Nam. Ri cư vô Nam, không biết phận , lại uýnh ông
        chủ nhà Miền Nam…thì sao tha cho đành ?

        Chủ trương before 1975 của họ Hoàng là: gài sinh viên
        cho vô học Trường Võ Bị, sẽ lập công, chạy cho lên lon
        sớm, lên lon lớn… và chuận bị…tham gia đảo chánh !
        Có hai đại tá Liễu và Tường của ĐV ( nay là Vét Tiền)
        cứ lui cui, không nắm đơn vị lớn, là phòng…tạo phản đó.

        J ‘espère qu’ Alan puisse saisir mes Idées ? ( RâM ghê!)

  4. Mây lang thang says:

    Một bài viết …đỏm dáng, nhưng cũng lập dị và “tâng bốc tên tuổi” hết sức nhảm nhí, chẳng khác chi bài “điểm phim” của NKTAnh.

    Theo tui, thì bài quan điểm của Trọng Đạt viết chắc tay và trong sáng hơn nhiều!

    Mlt

  5. Di Linh says:

    Có lẽ tại tôi có ać cảm (?) với VT nên vừa đọc hết paragraph đầu là tôi nản, dù cũng chẳng thích cụ Giao Chỉ là bao. Tôi không nghĩ cụ Giao Chỉ “chuyển dịch” tên phim như thế. Cụ Giao Chỉ viết nguyên văn thế này – google tí là thấy ngay: “Theo ý tôi, đây là một phim chết tiệt. Nên gọi là Sự phản bội cuối cùng.” Theo tôi ý cụ Giao Chỉ là ngay tên Mỹ lẽ ra là phải như thế mới đúng ý nghiã – để ý đến chữ “nên gọi” trong câu. Dùng chữ chuyển dịch ở đây làm tôi nghĩ cụ Giao Chỉ dịch bậy bạ có ý bịp bợm dẫn dắt sai lạc.

  6. Hn says:

    Tôi nghĩ ông Giao chỉ không thích hay chỉ trích cuốn phim này thì là chuyện của ông ấy, nếu mình thích thì mình cứ ca ngợi không sao, chẳng nên chỉ trích ông GC vì ông ấy chê bai cuốn phim, đó là quyền của ông ấy , đây là xứ tự do mỗi người có quyền tự do tư tưởng
    Thật ra bài của ông GC cũng chẳng đáng để ta mất thì giờ bàn bạc

  7. Lính Dù says:

    Đọc bài này không biết ông HCĐ đứng ở vị thế nào trong Cộng Đồng VN ?

  8. Lý Nhân Bản says:

    Bài nhận định của anh HC Định rất hay. Có cái nhìn khách quan liên kết bối cảnh chính trị trong quá khứ, hiện tại, và tương lai.

    Lý Nhân Bản

  9. vb says:

    Tôi cố gắng để ra một bên “định kiến không đẹp” về ông Hoàng Cơ Định, một nhân vật trong ban lãnh đạo cuả Việt Tân (nếu ông đúng là tác giả bài này), để chỉ chú trọng vào sự hiểu biết và lập luận cuả ông HCĐ.

    Xin điểm một số ý kiến:

    * Một chế độ CSVN gần với Mỹ sẽ dễ chuyển hoá hơn là chế độ đó bám chặt lấy quan thầy Trung Cộng.
    (Đây là điều hiển nhiên, không cần bàn cãi. Tuy nhiên sẽ rất vô ích khi nó được đưa ra để làm một luận điểm, và còn nguy hiểm cho người viện dẫn khi có phản biện: Đã có một chế độ CS nào “thực tình gần với Mỹ” ? Và nếu có thì nó đã chuyển hoá như thế nào, gần đèn thì sáng ư?)

    * “Cảm tình cuả quần chúng VN” đối với Mỹ là yếu tố khiến VN, dầu còn là dưới chế độ CS, bớt bị cuốn hút vào vòng chi phối phối bởi Trung Quốc.”
    ( Phải chăng VN đang là một nước dân chủ, chưa nói gì đến tiếng nói người dân, quyền lợi đất nước, mà mới chỉ “cảm tình cuả quần chúng’ cũng đả gây ảnh hưởng sâu đậm đến các chính sách cuả đảng (và nhà nước) CS? Đảng CSVN và chế độ hiện thời hết còn là chế độ độc tài toàn trị từ bao giờ thế?)

    *” Khi Nixon bị truất phế, thì hậu thuẫn to lớn cuả VNCH không còn nữa, và hiển nhiên cuộc tổng tấn công cuả CSBV là hậu quả tất nhiên cuả Watergate”.
    (Xin ông HCĐ cho biết căn cứ vào đâu để cho rằng chỉ riêng CÁ NHÂN cuả Nixon có thể là HẬU THUẪN TO LỚN cho VNCH? Bằng những lời hưá suông, hay đã có những kế hoạch được dự trù? Ông có mâu thuẫn với lập luận khi cho rằng người Mỹ không thể đặt quyền lợi cuả VNCH trên quyền lợi nước Mỹ khi phải chọn một trong hai? Trong tình hình nội bộ nước Mỹ khi ấy, nếu vào vai TT Nixon, ông định làm gì để vưà thoả mãn ý dân Mỹ (không muốn phí sinh mạng, TIỀN BẠC vào cuộc chiến vô vọng nữa), vừa “bảo vệ” VNCH khỏi sự xâm lăng cuả CSBV? Có thực là c/q Mỹ lúc đó “thực lòng” muốn vận dụng mọi khả năng cuả mình để giúp cho VNCH đứng vững, nhưng chỉ do một ” tai nan ngẫu nhiên” là Watergate mà đổ vỡ hết?)

    * “Bảo rằng HĐ Paris là văn kiện thất trận cuả Mỹ (chính quyền Nixon) và VNCH e rằng không chính xác…”
    (Dù ông HCĐ không dám nói mạnh chỉ dùng chữ “e rằng”, nhưng theo ông thế nào mới gọi là “thất trận”(ở VN)? Và VNCH thắng lợi trước CS ở điểm nào trong văn kiện HĐ Paris?. Xin ông liệt kê vài điểm cả trong văn bản lẫn trong thực tế!)

    * Một khi “tháo chạy” hay là nói một cách tích cực hơn, là “bỏ con tốt, bắt con xe” thì chuyện Trung Cộng “giảm đi” hay tăng cường sự hậu thuẫn cho VC, trong thực tế quan trọng đến mức nào đối với người Mỹ, và hiệu quả đến đâu?

    * “Có thể nói trong hoàn cảnh thế giới vào đầu 1970, bất kỳ người phụ trách ngoại giao Hoa Kỳ nào cũng có chon lựa không khác Kissinger là bao”.

    Những người chiến đấu cho VNCH tồn tại chỉ quan tâm đến những gì, những ai ảnh hưởng đến đất nước họ, Có thể không phải là Kissinger mà một anh nào đó, nhưng như trong Kinh Thánh nói về sự kiện Juda phản Chuá, thì Đức Jesu nói cùng các môn đệ cuả ngài rằng ” Việc Con Người phải bị giao nộp để chịu chết là việc phải xảy ra, như những lời tiên tri đã được chép về Ngài, nhưng khốn thay cho kẻ “phản bội”. Thà rằng nó chẳng sanh ra thì hơn! “.
    Liệu có áp dụng vào trường hợp Kissinger, theo cái nhìn cuả người dân VNCH được không?

    * Có thể thái độ “hận Mỹ” hay chống đối sự bắt tay giữa Mỹ và Việt Cộng chẳng đem lại lợi ích gì, chỉ là giải toả ẩn ức, chỉ có tác dụng tiêu cực. Thế còn hết “hận Mỹ” hay cổ vũ sự hợp tác giữa VC và Mỹ như chủ trương cuả qúy ông, thì xin ngay thẳng kiểm điểm. Sau 20 năm người Mỹ trở lại, người Mỹ, chính quyền độc tài toàn trị CS, dân(tộc) VN, được gì, mất gì? Có lẽ có cả mất lẫn được. Xem chừng cả Mỹ lẫn người dân Việt được chẳng là bao. VC không có gì để mất. Còn quý ông? Xin dành cho dư luận!

    Cuối cùng xin hỏi ông Hoàng Cơ Định rằng, ông muốn chúng tôi, những người VNCH chiến đấu vì quyền lợi cuả dân tộc VN, vì quyền lợi cuả mình hay muốn chúng tôi chiến đấu vì QUYỀN LỢI NƯỚC MỸ một khi hai quyền lợi ĐỐI CHỌI nhau ? Chỉ có chiến đấu vì quyền lợi nước Mỹ thì mới không tính đến quyền lợi nước mình, cuả mình, mới đồng tình và cam chịu không than van, không oán trách. không lên án!
    Vậy khi anh em ông, đồng chí ông dựng nên Mặt Trận Kháng Chiến (Hoàng Cơ Minh) kêu gọi đồng bào đi theo các ông, thì các ông chiến đấu vì quyền lợi nào, cuả Mỹ hay cuả người Việt “mất nước” hay vì quyền lợi cuả các ông?

    Hoá ra tất cả những dư luận không hay về các ông đều không xa sự thực là bao ư?

    • nguoimienNam says:

      Tôi có ý kiến về ý kiến của bạn vb thế này
      1-ông nên định lại vị trí của ông, ông chỉ là độc giả chứ không phải là ông biện lý, chánh án chất vấn một nghi can, một độc giả đọc bài chùa không mất một xu thì chẳng có cái tư cách gì để chất vấn t/g HCĐ, tôi nghĩ ông HCĐ sẽ không trả lời ông
      2-nếu ông là người thông thái, đọc nhiều sách báo, kiến thức uyên bác thì ông chỉ dẫn cho t/g những điểm không đúng sách vở, còn nếu ngược lại thì chỉ là TÁN LÁO CHÍNH TRỊ, mà tán láo thì vô cùng, nói mấy năm cũng không hết, dù ông HCĐ có trả lời ông dài dòng văn tự cũng không làm ông thỏa mãn
      3-mình chỉ là thằng bạch đinh, chẳng có tư cách gì mà kết án Nixon, Kissinger, người Mỹ… thưa ông vb, ông không có tư cách gì đại diện cho ai cả mà chỉ đại diện cho chính ông

      • Tudo.com says:

        @nguoimienNam:”chẳng có tư cách gì mà kết án Nixon, Kissinger, người Mỹ… ”

        Ha ha !
        Xin nói trước, tôi chả biết nick vb nầy là ai cả, cũng không có ý kiến ý cò về những câu hỏi của ông vb cho HCD, nhưng tôi thấy ý kiến của nguoimienNam là ý kiến của người bị. . .chạm nọc nên xía vào chơi cho vui:
        1- tác giả bài chủ viết cho độc giả phải không? Vậy thì tại sao độc giả không có quyền chất vấn khi thấy tác giả viết không hợp lý hay lý luận Cà Chớn chứ ?
        Đó là tự do ngôn luận, đâu cần phải có tư cách “Toàn Án Nhân Dân hay Toà Án Công An”.
        2- sau khi ông Hoàng Cơ Minh chết, anh em ông HCD, HCT biến thành Việt Tân gom biết bao nhiêu triệu dollars do đồng bào đóng góp cho Mặt Trận xài không hết đâu có bủn xỉn mấy xu lẻ tác quyền mà nguoimienNam đi xúi bậy chi vậy ?
        3- những thằng nạn nhân Việt Nam sống dở chết dở vì Nixon, Kissinger, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh, Phạm văn Đồng, Trọng Lú, 3X. .v.v. . .Và bây giờ với tư cách cùng đinh, những thằng VN đó chửi: Địt mẹ Mỹ phản bội, Địt mẹ bọn Cộng Sản rồi sao ?

      • nmn says:

        Lợi dụng sự dễ dãi của BBT những kẻ xấu vào sủa bậy gâu gâu, họ chẳng đóng góp gì hơn là hạ giá trị trang mạng và chính họ bằng những tiếng sủa vô ý thức

      • Pham Minh says:

        @ nguoimienNam

        1/ ĐCV có mở mục phản hồi bài chủ. Phản hồi có thể đúng, có thể sai; có thể đồng quan điểm hoặc trái ngược với tác giả. Trả lời, phản biện hay không là tùy ý tác giả, can chi nguoimienNam nóng mũi? nguoimienNam khônng đồng ý thì hãy gửi bài cho báo lể đảng, ở đó chỉ có cò mồi, vuốt đuôi, không tranh biện, không chất vấn. Khỏe re.

        2/ Những thằng bạch đinh, chẳng có tư cách gì mà kết án Nixon, Kissinger, người Mỹ …. Thì ra những thằng bạch đinh thì phải chịu cúi đầu an phận, không được chống đối, chất vấn, kết án ai cả dù nó có bắt tay với kẻ địch làm tan nát đất nước, dân tộc mình. nguoimienNam nên đọc lại mục số 3 của tudo.com một lần nữa.

        Hy vọng nguoimienNam không ở trong một đảng phái chính trị nào. Nếu có, mai mốt đảng của ông/bà thành công, ai bất đồng chính kiến, phát biểu có tính phản bác, chất vấn chắc bị bóp miệng như Cha Lý quá.

        PM

    • Tô Mã Ý says:

      Bài nhận xét của bạn VB đi sát nội dung vấn đề,mà trước nay nhiều
      kẻ…mắt hí chỉ nhìn thấy hiện tượng bề ngoài, rồi to mồm. “Nội dung”
      các sự kiện mới là sử liệu sau này.

      Có kẻ to mồm được ai cho một trái mít Nhị Bình, Lái Thiêu. Anh ta đói
      meo cuống cuồng cứ thế mà…gặm cái vỏ mít, tưởng đó chính là
      trái mít… hê hê.

      Thưa VB, bạn hỏi HCĐ và VT chiến đấu vì mục đích gì? thì rõ rang là
      vì cái họ ” Hoàng ” đầy kiên ngạo chứ ai? Suốt 20 năm VNCH, nhóm
      Đại Việt ( tức VT) không ngừng gây đảo chánh, đánh phá VNCH.

      Bài comment của VB that đáng chú ý. VB nên gom lại cho gọn gàng tí
      chút thí tốt hơn. Kính. Chúc Mừng Năm Mới. Ý

    • Di Linh says:

      Các ông chiến đấu vì quyền lợi nào? Câu hỏi của cụ vb nghe cay đắng quá! Ngày đó Mỹ không còn cố tìm kiếm MIA, Thái không e ngại cộng phỉ vượ̉t qua biên giới, thì các ông MT chẳng thể vác súng khơi khơi lập trại nơi biên giới Thái. Và dĩ nhiên khi cộng phỉ đồng ý rút khỏi Miên, Mỹ theo thời gian nguôi ngoai thôi hy vọng MIA còn sống đâu đó trên đất Lào, thì Thái cũng chẳng còn lý do gì để cho người ngoại quốc lập trại binh trên đất nó. Tất cả đều là tương quan quyền lợi trong giai đoạn để cuối cùng dẫn đến kết cục bi thảm về phiá người Việt. Operation Ten-Go tự sát của Nhật ta có thể hiểu được, còn đằng này… Mưu cao, cao quá, tận trên mây!

  10. HN says:

    Cám ơn t/g
    Bài của Giao chỉ chỉ là một bài chửi bới bình dân, chẳng đàng bàn

Phản hồi