WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

30 Tháng Tư, 41 năm sau, tưởng niệm Big Minh

Một Vòng Hoa Cho Niên Trưởng

Đại tướng Dương Văn Minh

Đại tướng Dương Văn Minh

Nếu anh không nói! Ai nói?

Bây giờ không nói! Bao giờ?

Chuyện ông Dương Văn Minh

Tại sao ông lại ra nhận trách nhiệm vào 2 ngày sau cùng. Chuyện gì sẽ xẩy ra nếu tướng Minh cũng theo đoàn tầu hải quân VNCH tách bến Sài Gòn ra đi đêm 29 tháng 4-1975. Nhưng ông quyết định ở lại chỉ để lãnh đòn thù trước mặt và sự sỉ nhục của bạn sau lưng. Theo lịch sử Pháp trong đệ nhị thế chiến thống chế Petain cam chịu nhục để làm bại tướng cứu Paris khỏi cơn binh lửa để 4 năm sau thủ đô chào đón De Gaule trở về trong vinh quang. Bây giờ gần 40 năm qua người cứu Sài Gòn không còn nữa mà sao chưa thấy ai đóng vai De Gaule trở lại thủ đô.

Lời nói đầu: Từ suốt 41 năm qua, cứ đến 30 tháng 4 là mọi người đều nhắc đến câu chuyện tướng Dương Văn Minh đầu hàng với biết bao nhiêu là oán trách.

Riêng chúng tôi vẫn giữ trong lòng những suy nghĩ khác. Bây giờ sống trong thế giới tự do xin cho chúng tôi được giải bày quan điểm khác biệt với quý vị. Từ năm 2000, nhiều hồ sơ về chiến tranh Việt Nam đã được giải mật. Các tin tức đã cho thấy dù quyết tâm chiến đấu ngay từ đầu năm 1975 và không có các quyết định chiến lược sai lầm thì số phận miền Nam cũng phải được giải quyết trong thời hạn một năm.

Tiếp theo với chiến lược sai lầm trong 55 ngày cuối cùng làm mất vùng 1 và vùng 2 với hai quân đoàn và tất cả lực lượng Tổng Trừ Bị, miền Nam chắc chắn không thể nào gượng lại được nữa.

Vào ngày 28 tháng 4-1975, khi Cộng quân đã đến ngưỡng cửa Sài Gòn, Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đã không còn bất cứ một nguồn tiếp liệu dự trữ nào tại thủ đô. Hai tổng kho vĩ đại là Đà Nẵng và Long Bình có khả năng cho 90 ngày tiếp liệu đã nằm trong vùng địch. Kho bom đại vĩ đại nhất Đông Nam Á ở Thành Tuy Hạ lửa bốc cháy lưng trời. Nếu tiếp tục chiến đấu, các chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa sẽ chỉ còn trên tay các vũ khí nhẹ làm thành các ổ kháng cự nhỏ và sẽ bị tiêu diệt trong thời gian ngắn. Nếu nỗ lực lập được phòng tuyến vòng đai xa lộ cho thủ đô thì Sài Gòn sẽ chịu trận mưa pháo như An Lộc.

Trong mùa hè năm 72, thị trấn An Lộc chịu pháo 10 ngàn trái một ngày. Trong khi đó năm 75, Bắc quân đưa 19 sư đoàn với 1,000 chiến xa và đại pháo hướng về Sài Gòn. Tất cả các đơn vị trừ bị của Hà Nội đều tung vào Nam. Trận địa pháo vào Sài Gòn sẽ ác liệt hơn nhiều vì đông dân và không có công sự phòng thủ. Đau thương hơn cả là địch sẽ xử dụng tối đa chiến xa và đại pháo của chính chúng ta.

Vào những ngày cuối tháng tư 75 cấp chỉ huy cộng sản ăn bom B52 suốt cuộc trường chinh sẽ rất hả hê vui mừng được bắn phá thủ đô miền Nam trả thù, để tiến vào như đạo quân chiến thắng thực sự thay vì đem quân vào một thành phố bỏ ngỏ.

Miền Tây của tướng Nguyễn Khoa Nam tuy chưa nao núng nhưng thực sự chỉ là vấn đề thời gian. Hình thức chiến tranh mà miền Nam tùy thuộc suốt 20 năm không phải dễ dàng biến thành đạo quân cách mạng đánh du kích chống cộng sản xâm lược.

Đó là hoàn cảnh của ngày 28 tháng 4-1975 khi ông Dương Văn Minh lên làm tổng thống. Dù muốn hay không, số phận nghiệt ngã của lịch sử đã dành cho ông vai trò chấm dứt cả hai nền Cộng Hòa Việt Nam. Đệ nhất và đệ nhị. Năm 1963 ông được đưa lên làm đảo chính chấm dứt nền đệ nhất Cộng Hòa của tổng thống Ngô Đình Diệm. 10 năm sau đến lượt đệ nhị Cộng Hòa cáo chung khi ông Minh được đưa ra cúi đầu trước lịch sử.

Nhờ ông Minh người Mỹ có thể ra đi trong trật tự và kéo theo 130,000 dân di tản đợt đầu.

Và từ đó lịch sử mở tiếp các trang mới đầy đau thương cho đến gần 40 năm sau. Trải qua 20 năm dài với thuyền nhân trên bể khổ để rồi gần 1 triệu dân được định cư. Trải qua những năm dài với tù đày lao cải, trên 400 ngàn HO và gia đình đã định cư. Các đợt thuyền nhân và HO kéo theo đoàn tụ ODP, con lai để rồi chúng ta có 1 triệu 700 ngàn trên miền đất hứa Hiệp Chủng Quốc. Ta vui mừng trở thành công dân của chính quốc gia đã phản bội chúng ta trong chiến tranh Việt Nam.

Nếu chúng ta bằng lòng với cuộc sống hiện nay, chúng ta không thể nguyền rủa ông Dương Văn Minh. Nếu chúng ta bất mãn với cuộc sống hiện nay, chúng ta cũng phải trút oán hờn vào nơi khác. Niên trưởng Dương Văn Minh với công việc làm tổng thống miền Nam trong hai ngày cuối cùng chỉ là ông tướng trên bàn cờ thảm bại đóng vai tốt đen, làm con chốt thí. Dứt khoát là ông đã cứu Sài Gòn với hàng chục ngàn cái chết hoàn toàn vô ích trong những ngày cuối cùng của miền Nam Việt Nam. Trong niềm cảm thông sâu xa với vai trò bẽ bàng đau khổ của niên trưởng Dương Văn Minh tôi xin viết bài này gửi ông một vòng hoa tưởng niệm. Bài viết khi ông chết năm 2001, phổ biến năm 2005 và được bổ túc lại vào dịp 38 năm của ngày 30 tháng 4 oan trái.

Trong số các niên trưởng quân đội, tôi nghĩ rằng tướng Dương Văn Minh là người đã gặp nhiều oan trái nhất. Có thể do lỗi của chính ông. Tuy nhiên, thực ra nguyên nhân đã đến từ nhiều phía. Trong một niềm riêng, tôi viết bài này cho đại tướng, một cấp bậc mà ông không chấp nhận, ông cũng không bao giờ đeo lon đại tướng từ lúc được thăng cấp cho đến khi ông qua đời. Đây không phải là một vòng hoa rực rỡ cho người anh hùng mà là một vòng hoa tang lạnh lẽo cho vị niên trưởng đã ra đi lần cuối tháng 8-2001.

Bao năm qua, ông Dương Văn Minh là người bị phê bình và oán trách khá nhiều, nhưng ông lại là người ít lên tiếng để biện minh. Trong chỗ riêng tư và qua người con rể là đại tá Nguyễn Hồng Đài, ông đã nói như sau: “Viết để bào chữa cho mình thì tôi không làm, viết để kể xấu người khác thì tôi càng không muốn.”? Ông đã nhận chức tổng thống VNCH trong hai ngày cuối cùng, cô đơn giữa một nội các khập khiễng và hoàn toàn không nắm vững tình thế. Các giới chức hải quân VNCH trước khi lên đường có ngỏ ý sẵn sàng chở tướng Minh đi vào đêm 29 tháng 4-1975.

Tướng Minh quyết định ở lại và dự trù chỉ gửi vợ con ra đi. Nhưng bà Dương Văn Minh cũng nhất định ở lại với chồng và chỉ có gia đình con gái và con rể đi vào giờ chót. Ông Minh cho biết là cộng sản đã phối trí pháo chung quanh để khai hỏa đồng loạt dằn mặt Sài Gòn. Ông ở lại và chấp nhận tất cả mọi hậu quả.

Ông cũng cho biết, qua lời đại tá Nguyễn Hồng Đài là người Mỹ đã yêu cầu chính phủ của ông ra thông cáo mời họ ra đi. Việc này vị thủ tướng của ông tổng thống Dương Văn Minh là luật sư Vũ Văn Mẫu đã chính thức lên tiếng trên đài phát thanh Sài Gòn.

Tuy nhiên, phải thành thật mà ghi lại rằng, đây vẫn còn là bí ẩn của lịch sử. Mỹ yêu cầu Việt Nam mời họ đi hay là quyết định đơn phương của nội các Dương Văn Minh. Nhưng rõ ràng là, dù có mời đi hay giữ lại thì người Mỹ cũng ra đi.

Sau khi đầu hàng, ông ở nhà chờ cộng sản kêu đi học tập. Một năm sau, có người xưng là thủ trưởng đem đến một thùng sách nói là để giúp ông học tập tại nhà. Tướng Minh nói: “Tôi không có lòng dạ nào mà học tập, cũng chẳng thấy có gì cần học tập, xin anh cứ đem về.” Thùng sách nằm tại phòng khách. Bốn tháng sau, thủ trưởng đến khảo sát kết quả nhưng thấy ông bị bệnh nên đã đem sách về. Khi bị đau nặng chính phủ Hà Nội đề nghị ông đi Nga, hoặc là đi Đông Đức để chữa bệnh nhưng ông từ chối. Gia đình ông yêu cầu cho đi Pháp nhưng cứ chờ đợi mãi. Sau cùng được biết trước một ngày. Sáng hôm sau có xe chở ra phi trường Tân Sơn Nhất, đến cửa phi cơ mới thấy vé máy bay và thông hành. Viên phi công người Pháp đã được lệnh chờ và dành chỗ cho 2 người khách đặc biệt, lúc đó mới biết đó là ông bà cựu tổng thống Dương Văn Minh. Sau hết, từ lâu đã muốn đưa lên một ý kiến riêng tư về hoàn cảnh đại tướng Dương Văn Minh, tuy nhiên tôi không muốn mở ra một cuộc tranh luận mới. Vì vậy nên ý kiến của chúng tôi nếu không được chấp nhận, xin quý độc giả vui lòng lượng thứ.

Những ý kiến đó như sau:

OAN TRÁI MỘT ĐỜI

Mỗi người trong chúng ta đều có riêng một ngày ba mươi tháng tư. Và niên trưởng của tôi, đại tướng Dương Văn Minh tức Minh Dương hay Big Minh cũng có riêng của ông một ngày ba mươi tháng tư vô cùng tệ hại.

Hình ảnh tổng thống Dương Văn Minh cao lớn, cúi đầu, hai tay buông thõng phía trước như người bị trói, bước đi giữa hai cán binh cộng sản đăng trên báo chí toàn thế giới đã làm cho chúng ta vô cùng đau đớn.

Trước đó 12 năm, báo chí thế giới phổ biến hình ảnh hai anh em tổng thống Ngô Đình Diệm và cố vấn Ngô Đình Nhu bị thảm sát trên thiết vận xa M113. Hình ảnh này cũng mang nặng trách nhiệm trên vai tướng Minh, là người lãnh đạo cuộc đảo chính ngày 1 tháng 11-1963. Thậm chí dư luận buộc tội ông chính là người ra lệnh giết tổng thống và bào đệ. Sáu năm sau ngày 30 tháng 4-1975, chiến binh Việt Nam Cộng Hòa huynh đệ đang ở trong các trại tù lao cải bị lùa ra sân ngồi chờ coi phim thời sự.

Anh em đã lại thêm một lần căm gan tím ruột khi cộng sản chiếu hình tướng Minh, vị tổng thống cuối cùng của miền Nam đi bỏ phiếu bầu với tư cách là công dân của chế độ mới.

Trong suốt một phần tư thế kỷ lưu vong, đại tướng Dương Văn Minh thường là đề tài của biết bao nhiêu oán hận, chê trách. Dưới thời đệ nhất Cộng Hòa, ông bị nghi là thân Pháp âm mưu phản nghịch. Đến biến cố năm 1963 ông bị tố cáo là tay sai của Mỹ và giết chết tổng thống. Dù là người lãnh đạo đảo chính thành công, ông đã bị đàn em lưu đày đi Thái Lan dưới thời đệ nhị Cộng Hòa của tổng thống Thiệu.

Sau đó ông trở về nước tham gia cuộc tranh cử tổng thống với các liên danh ông Thiệu, ông Kỳ. Rút cuộc thiếu tướng Kỳ và đại tướng Minh cùng rút lui để trung tướng Thiệu độc diễn và đắc cử.

Cho đến tháng 4-1975 ông bị buộc tội thân Cộng và lên cầm quyền chỉ nhằm mục đích đầu hàng.
Hình ảnh của một tổng thống miền Nam đầu hàng và cộng tác với chính quyền cộng sản đã ghi sâu đậm niềm cay đắng trong tâm khảm của hàng ngàn anh em tù “cải tạo” đem ra hải ngoại, tưởng chừng sẽ không bao giờ xóa bỏ được. Cho đến ngày…

Cho đến ngày 6 tháng 8 năm 2001 khi ông Dương Văn Minh 86 tuổi, bị té xuống đất tại thành phố Pasadena, quận Los Angeles phía Nam tiểu bang California.

Và như vậy, người thanh niên của tỉnh Long An sinh năm 1916, học chương trình Pháp, đi lính cho Pháp, trưởng thành trong quân đội Việt Nam Cộng Hòa, ở lại với xã hội chủ nghĩa, đi chữa bệnh và cư ngụ tại Pháp, nhưng sau cùng đã trải qua những năm chót cho đến khi qua đời tại Hoa Kỳ. Trong nhà của cô con gái và các cháu ngoại.

VÀI HÀNG TIỂU SỬ

Theo tài liệu của Chử Bá Anh, dù vóc dáng võ biền nhưng ông Dương Văn Minh là người có học lực khá cao.

Sinh năm 1916 tại Mỹ Tho, theo học Chasseloup Laubat tại Sài Gòn, ông Minh đỗ tú tài II chương trình Pháp ban toán vào năm 1938 cùng một lớp với tướng Trần Văn Đôn. Thế chiến lần thứ hai bùng nổ, người Pháp tổ chức 3 chương trình đào tạo cán bộ cho quân đội. Trung tâm huấn luyện TONG?ở miền Bắc đã đào tạo ra thiếu tướng Nguyễn Văn Vỹ. Trung tâm Mang Cá ở miền Trung đã đào tạo ra đại tá Hà Văn Lâu sau này theo Cộng Sản. Trung tâm ở miền Nam đặt tại Thủ Dầu Một. Nơi đây ông Minh đã ra trường với cấp bậc Aspirant tức là chuẩn úy vào năm 1940.

Khi Nhật đảo chánh Pháp, ông Minh đang phục vụ tại Cap’s Jacques và bị Nhật cầm tù năm 1945. Khi Pháp trở lại, ông bị Tây bắt cùng với ông Nguyễn Ngọc Thơ. Hai cái răng cửa của ông bị Tây đánh gẫy và nhiều năm sau này ông vẫn không trồng răng giả để giữ kỷ niệm về trận đòn của công an Pháp. Vì vậy trong quân đội còn gọi ông là Minh Sún. Khi lên cấp tướng, các sĩ quan gọi là Minh Dương hoặc Minh lớn để phân biệt với tướng Minh Trần. Báo chí Hoa Kỳ gọi ông là Big Minh.

Tháng 9 năm 1955 ông được cử làm đại tá tư lệnh chiến dịch Hoàng Diệu đánh Bình Xuyên tại Rừng Sát. Lúc đó trung tá Nguyễn Khánh làm tư lệnh phó và thiếu tá Nguyễn Hữu Hạnh làm tham mưu trưởng.

Sau khi hoàn tất việc dẹp Bình Xuyên, ông Minh được tổng thống Diệm tín nhiệm trong chức vụ tư lệnh chiến Nguyễn Huệ rồi tiếp đến Thoại Ngọc Hầu để bình định miền Tây đánh quân Hòa Hảo của tướng Ba Cụt.

Trở về Saigon dù mang lon tướng nhưng ông Dương Văn Minh dần dần bị thất sủng trong chức vụ ngồi chơi xơi nước?tại bộ tư lệnh hành quân. Năm 1963 với cấp bậc trung tướng thâm niên nhất sau đại tướng Lê Văn Tỵ, tướng Minh được coi như một thứ anh Hai của các tướng lãnh ngấm ngầm chống gia đình tổng thống Ngô Đình Diệm. Tuy ông là người lãnh đạo cuộc đảo chính 1 tháng 11-1963 nhưng thực sự chủ động do các tướng lãnh đàn em thực hiện. Từ việc âm mưu móc nối, đến việc liên lạc với Hoa Kỳ, điều động các đơn vị đều do các tướng Trần Thiện Khiêm, Trần Văn Đôn, Lê Văn Kim, Tôn Thất Đính v.v… đảm trách. Với cung cách lãnh đạo như vậy, các tướng lãnh đảo chánh đã phải trải qua một thời gian đầy sóng gió, sau khi nền đệ nhất Cộng Hòa bị xóa sổ. Trong sự rối ren về chính trị đó, dưới sự điều động của tướng Nguyễn Khánh, quốc trưởng Phan Khắc Sửu đã thăng cấp đại tướng cho ông Dương Văn Minh và cả ông Nguyễn Khánh. Dù vẫn được gọi là đại tướng nhưng ông Minh từ chối đeo lon và bị đàn em đẩy đi Thái Lan làm đại diện chính phủ. Một chức vụ rất vớ vẩn đặt ra vì nhu cầu chính trị.

Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu khi ổn định nền đệ nhị Cộng Hòa đã cho phép tướng Minh về nước. Trở về với thú vui cây cảnh tại dinh Hoa Lan, tướng Minh lại được phía Hoa Kỳ móc nối để yêu cầu ra ứng cử tranh đua chức tổng thống với ông Thiệu, ngõ hầu tạo cho cuộc bầu cử có mầu sắc dân chủ.

Sau đó vì nhận thấy sẽ chỉ là lá bài lót đường nên ông Minh đã rút lui. Bất hạnh cho ông, thay vì lót đường trong kỳ tranh cử tổng thống thì định mệnh đã dành cho ông làm công việc lót đường tủi nhục hơn vào tháng Tư năm 1975.

MỘT VÒNG HOA CHO NIÊN TRƯỞNG

Khi ông trưởng thành thì tôi mới ra đời. Ông vốn là dân Long An sinh ra ở Mỹ Tho. Nơi sinh của tôi là Nam Định dù chính quán Hải Dương. Mỹ Tho, Long An và Hải Dương, Nam Định đều cách xa ở hai đầu đất nước.

Tôi vẫn còn nhớ hình ảnh của ông tư lệnh chiến dịch Nguyễn Huệ duyệt qua hàng sĩ quan tại bộ tư lệnh ở Long Xuyên 50 năm về trước. Tướng Dương Văn Minh vóc dáng cao lớn, mặt mũi đen đủi, răng cửa trống toác, tay cầm can vung vẩy nói với anh trung úy Bắc Kỳ con nít mặt còn mụn trứng cá, với nửa mối tình đầu.

“Toi người Bắc có muốn theo qua đánh ra Hà Nội không?”

Tôi đáp lại giọng yếu xìu: Có.

“Nói nhỏ xíu mà đánh đấm gì.”?

“Thưa Thiếu tướng có, đánh thẳng ra Hà Nội?” Anh trung úy đáp lớn hơn, giọng pha một chút tự ái.

“Bon, Engage”? ông tướng hài lòng nói bằng tiếng Pháp rằng tốt lắm, hãy sẵn sàng nhập cuộc.
Sau đó, tôi với ông không có nhiều liên hệ trực tiếp. Hết các chiến dịch miền Tây, ông tư lệnh về Sài Gòn, còn anh trung úy Bắc kỳ đổi về quân khu 1 sống với các địa danh lạ lùng từ Sông Bé đến Bình Giả. Hết Bời Lời, Củ Chi lại đến Hồ Bò, Đồng Xoài. Cho đến những năm sau cùng tại bộ tổng tham mưu, tôi biết về ông qua anh bạn Nam Kỳ là đại tá Nguyễn Hồng Đài con rể của tướng Minh mà anh em gọi đùa là phò mã.

Tuy nhiên, tôi vẫn còn ghi nhớ cái thỏa ước bất thành văn với niên trưởng Dương Văn Minh về một trận đánh ra Hà Nội.

Nào ngờ tháng 4 năm 1975 ông chẳng đánh ra Hà Nội mà lại ngồi ở Dinh Độc Lập chào đón người Hà Nội đánh vào Saigon. Phần tôi, anh trung úy Bắc Kỳ con nít năm xưa cũng chẳng bao giờ có dịp theo ông đánh ra Hà Nội. Khi nghe tiếng ông ra lệnh buông súng trên Radio thì tôi chỉ còn đường dẫn anh em xuống tàu quân vận của giang đoàn cận duyên tại Khánh Hội đi theo hải quân mà chạy thẳng ra biển.

Đại tướng Dương Văn Minh xuất thân võ bị nhưng thực ra cuộc đời của ông dính liền đến chính trị. Từ trong tâm khảm, ông là người thích vui thú điền viên nhưng với một chút tham vọng còn lại cũng đủ bị lôi kéo vào thời sự. Với hình ảnh của một anh Hai Nam Kỳ, qua nói cho các em nghe, ông đã có được một số thân cận trong chính giới và nhà binh trải qua nhiều năm và nhiều hoàn cảnh. Tuy là người hoạt động chính trị nhưng ông luôn luôn bị thời sự chính trị qua mặt và bị lừa vì những ảo tưởng của chính ông cũng như từ nhiều phe phái đem đến.

Với thành tích dẹp các giáo phái từ Bình Xuyên đến Hòa Hảo đúng ra ông phải là công thần số một của nền đệ nhất Cộng Hòa. Vì nhờ đó mà chế độ đã vượt qua giai đoạn phôi thai khó khăn nhất. Nhưng tướng Dương Văn Minh đã trở thành một tướng lãnh Nam Kỳ bị ngồi chơi xơi nước, ngay sau ông Ngô Đình Diệm ổn định được miền Nam.

Qua cuộc binh biến của nhẩy dù với Nguyễn Chánh Thi, Vương Văn Đông, giới quân nhân rút kinh nghiệm về khả năng của anh em ông Diệm lật lại thế cờ, nên đã phải ra tay quyết liệt.

Khi phe đảo chính tấn công vào dinh Gia Long không thấy anh em ông Diệm, tất cả đều đã sững sờ thất sắc.

Do đó cái chết của anh em ông Diệm là chuyện không thể tránh được trong hoàn cảnh đảo chính hỗn quân hỗn quan. Nhất là sau đợt đấu tranh căm thù sôi sục vì những hành động sai lầm của ông và bà Ngô Đình Nhu.

Trong vai trò lãnh đạo, mỉa mai thay, người quyết định ít nhất nhưng lại là người lãnh trọn vẹn trách nhiệm về cái chết của một tổng thống. Ông Dương Văn Minh không thể chối bỏ được trách nhiệm đó.

Đến năm 1975, một lần nữa tướng Dương Văn Minh lại bị thời cuộc chính trị và tất cả các phe phái lừa dối.

Người Mỹ liên lạc mời ông chuẩn bị cầm quyền để thương thuyết trong giai đoạn chuyển tiếp. Người Pháp, qua tòa đại sứ dứt khoát cho biết đã liên lạc với mọi phía và rằng chỉ có Big Minh mới là nhân vật giải quyết được tình hình. Nhóm phật giáo Ấn Quang tự nhận có móc nối với phía bên kia hứa hẹn sẽ sẵn sàng nói chuyện.

Thậm chí cả chính quyền Hà Nội khi lên tiếng đòi tổng thống Thiệu từ chức, rồi tiếp theo cũng không chịu nói chuyện với ông Trần Văn Hương vì nại cớ cụ Hương cũng là người của ông Thiệu.

Bằng cách không phản đối tướng Dương Văn Minh, Hà Nội có ý gián tiếp gửi một thông điệp coi như đây là người có thể nói chuyện được.

Và chính tướng Minh cùng giới chức thân cận của dinh Hoa Lan cũng đều hy vọng là sẽ lập nội các mới để thỏa hiệp ngưng bắn tại chỗ, ngõ hầu bàn chuyện hòa giải dân tộc.

Ngay cả quốc hội VNCH vào những ngày cuối cùng cũng đều có ảo tưởng giao quyền từ cụ Hương qua ông Minh sẽ ngưng được cuộc tiến quân của Cộng Sản để nói chuyện hòa đàm.

Vào buổi chiều mưa gió tại dinh Độc Lập, khi trung tướng Nguyễn Văn Thiệu, tổng tư lệnh quân đội đã bay qua Đài Bắc, đại tướng Cao Văn Viên, tổng tham mưu trưởng bay qua Thái Lan, phía quân đội chỉ còn trung tướng Đồng Văn Khuyên đại diện. Cuộc bàn giao chức tổng thống giữa cụ Trần Văn Hương và ông Dương Văn Minh đã diễn ra trong bầu không khí nghiêm trọng và ảm đạm.

Cả 2 người đều dùng những tiếng rất tình cảm trong các bài diễn văn lịch sử. Mở đầu cụ Trần Văn Hương: Thưa đại tướng, bây giờ xin đại tướng có cơ hội thì ra nhận trách nhiệm mà cứu đất nước.? Cụ Hương không bao giờ nghĩ rằng sẽ giao cho đại tướng công việc đầu hàng.

Để đáp từ, ông Dương Văn Minh gọi cụ Hương là thầy: Thưa thầy, tôi sẽ hứa chu toàn trách nhiệm. Sẽ nói chuyện phải quấy với người anh em phía bên kia. Đại tướng không bao giờ nghĩ rằng nhận trách nhiệm từ thầy Hương để rồi sẽ đầu hàng. Trước khi ông Big Minh đọc bài diễn văn nhậm chức, một sĩ quan đã gỡ tấm huy hiệu cũ của tổng thống Thiệu trên bục thuyết trình để thay bằng huy hiệu Mai Vàng rực rỡ. Đó không phải là sự chuẩn bị để đầu hàng.

Vì vậy niên trưởng Dương Văn Minh đã bị lừa. Ông Thiệu lừa cả cụ Hương, cả quốc hội, cả QLVNCH và cả miền Nam để ra đi cho êm thắm. Khi từ chức, Tổng thống Thiệu nói là ông từ nhiệm chứ không đào nhiệm. Một cách vô cùng khéo léo, và do tình thế góp phần ông đã trở thành một nhân vật cản trở cho hòa bình và khi ông ra đi lại là một sự hy sinh. Nhưng thực sự, ông ra đi quá trễ đã để lại một quốc gia và một quân đội tan tác không thể hàn gắn được. Hoa Kỳ cũng lừa ông Kỳ và ông Minh để cuộc rút lui của họ được yên ổn và trật tự. Người Mỹ một mặt hứa hẹn lăng nhăng để tướng Kỳ án binh bất động. Một mặt vào giờ chót, Hoa Kỳ yêu cầu ông Minh ra thông cáo buộc người Mỹ phải ra đi.

Cũng như năm xưa, dưới thời thủ tướng Phan Huy Quát và quốc trưởng Phan Khắc Sửu, khi thủy quân lục chiến Hoa Kỳ đã đổ bộ xuống ở miền Trung ngày 8 tháng 3-1965, qua hôm sau chính phủ Việt Nam mới biết để vội vàng thảo thông cáo mời quân đội Mỹ tham chiến.

Người Pháp và phật giáo Ấn Quang đều bị Cộng Sản lừa bịp ậm ừ sẵn sàng hòa đàm để rồi chuyển lại các tin tức bánh vẽ cho tướng Minh và thân hữu..

Kịp đến khi toàn quân tan nát, không còn gì để điều đình, thậm chí không còn gì để bàn giao nữa thì đã quá muộn màng.

Năm 1963 với quyền rơm vạ đá, niên trưởng Dương Văn Minh đã chịu tội cho tất cả các tướng lãnh và quân đội làm đảo chánh, nếu cho rằng cuộc đảo chánh giết anh em ông Diệm là một tội lỗi.

Năm 1975, một lần nữa, niên trưởng Dương Văn Minh đã giơ đầu chịu báng theo cung cách mà quân đội gọi là ông ra lãnh đạn?.

Tất cả các tướng lãnh đã một thời Huynh Đệ Chi Binh chia ngọt sẻ bùi đều không ai có mặt, để lại một ông đại tướng hoàn toàn không nằm vững tình thế từ quân sự đến chính trị gánh toàn bộ ngàn cân tủi nhục của vai trò thua trận đầu hàng.

Nếu toàn quân và toàn dân có những lý do mà trách cứ ông Dương Văn Minh, tôi sẽ không có gì để tranh luận. Nhưng riêng phần tôi, tôi không tin là ông Minh lên cầm quyền nhằm mục đích đầu hàng phản bội miền Nam. Trong đệ nhị thế chiến, tướng Petain ra đầu hàng Đức quốc xã nói là để cứu Paris là kinh đô ánh sáng với ngàn vạn sinh linh khỏi bị tàn phá, dù sao ông cũng còn được làm thống chế bù nhìn dưới sự cai trị của Đức.

Trong khi đó niên trưởng Dương Văn Minh cay đắng trong bản án đầu hàng oan nghiệt cho đến ngày phải ra đi lần cuối.

Quả thực từ trong tâm khảm, ông đã biết cuộc chiến kéo dài chỉ thêm đau thương chết chóc. Chịu đựng nhục nhã thêm một lần, ông chỉ muốn thành phố Saigon thân yêu của ông khỏi bị tàn phá. Saigon không bao giờ của ông Ngô Đình Diệm. Saigon không phải của ông Nguyễn Văn Thiệu. Và Saigon cũng không phải là của Hồ Chí Minh.

Qua chỉ muốn sống chết ở Saigòn, nhưng không được! Đó là thành phố của ông Dương Văn Minh.

Trải qua bao nhiêu dâu bể, trước khi ra đi lần cuối, tướng Minh Dương đã trở về nhà con gái sống giữa cộng đồng Việt Nam ở miền Nam California. Khép kín, không phân trần, không tranh luận, không kết án và không biện hộ.

30 năm trước, chuyến bay muộn màng đã đưa ông ra khỏi Việt Nam. 20 năm sau, chuyến bay nào sẽ đưa ông về nơi vĩnh cửu. Vị tổng thống cuối cùng của Việt Nam Cộng Hòa, tại chức chưa được ba ngày.

Thưa niên trưởng Dương Văn Minh.

Khi đi khỏi Saigòn, anh em chúng tôi ai cũng muốn làm một De Gaule để vượt biển Manche mà trở lại Paris với khúc khải hoàn ca. Rút cục chúng tôi chỉ là các tướng De Gaule giả. Ông chính là thống chế Petain thật đã chịu nhục để cứu lấy Sài Gòn.

Nghe tin niên trưởng ra đi lần cuối, tôi nhờ bạn Nguyễn Hồng Đài gửi một vòng hoa của anh trung úy Bắc Kỳ năm xưa trong bộ tham mưu chiến dịch Nguyễn Huệ. Dù Trung Nam Bắc, ở đâu thì cũng cần phải có sự công bình và chung thủy.

© Giao Chỉ

© Đàn Chim Việt
 

80 Phản hồi cho “30 Tháng Tư, 41 năm sau, tưởng niệm Big Minh”

  1. ôngtựthú says:

    Người ta nói Đại Tá VVL ĐÀO NGỦ trước khi SG thất thủ.
    Người ta nói Đại Tá VVL ăn “fund” của Mỹ đẻ giúp đở CCB/VNCH ,bằng vượt biên ,vượt biển, theo diện HO …V/đ này thấy rỏ nhất là năm 90 ,H0 qua nhiều ,nghe lời mời của Đạ tá ,đã đi đông đão ,ăn nữa Ổ mì …Sau này họ biếtra thì là tập trung cho đông đẻ chụp hình đưa lên Mỹ xin thêm “phân “điều hành..
    Người ta nói Đai Tá Vu vân Lộc lừa lòng tin của người TNCS làm mấy cột cờ trên một đất đồi mà Đaị tá nói đã mua và vĩnh viển treo cờ ở đó . Té ra không phải !
    Người ta nói Đại Tá Vũ văn Lộc khuyên các bạn trẻ,con cáu HO đến xin giúp dở về việc làm đã khuyen họ không nên chống cộng nữa mà chí thú Làm ăn nuôi sông gđ…
    Người ta nói Đại Tá Vũ văn Lộc có con dâu là con của Đ/C Đỗ Mười .Thời đó nghe rất bị shock ,…
    (Thời MT cũng vậy ,chân ướt chân ráo tời được,khi thế chống cộng còn cao ngút trời .thế mà có mấy thăng cứ nay chửi mai chuửi người TNCS …cũng “MAD” nên nếu quả có “Fire” vài thăng đẻ xả stress cũng bình thường !)…
    Người ta Nói Đai Tá VV Lộc quyên tiền cho LýXịt ,nhưng khi anh lý được thả từ Thai Lan thì VVL đưa cho Lý 2 hoặc 300$ mà goi đó là tình nghĩa vì đó là tiền riêng của ĐT VVL (tiền quyên được VVL đã chi tiêu hết,đến nổii Lý phải dậm chân …)
    Còn gì nửa?
    Bởi đó nên VVL “ca” DVM cũng chỉ là”ngợi” “Y” mà thôi…
    Cùng một đàn ,hát cho nhau nghe cho dzui !
    (ott)

  2. Nguyễn Văn says:

    Viết làm gì để lại phải “cắn xé” nhau cho cộng sản vui mừng?
    Làm tướng rồi làm tổng thống để nhận làm con tốt thí? Vậy vai trò và nhiệm vụ của ông Minh là để kết thúc hai nền cộng hòa rồi đem chuyện đầu hàng để biện minh cho tội mất nước?

    “Nếu chúng ta bằng lòng với cuộc sống hiện nay, chúng ta không thể nguyền rủa ông Dương Văn Minh. Nếu chúng ta bất mãn với cuộc sống hiện nay, chúng ta cũng phải trút oán hờn vào nơi khác. Niên trưởng Dương Văn Minh với công việc làm tổng thống miền Nam trong hai ngày cuối cùng chỉ là ông tướng trên bàn cờ thảm bại đóng vai tốt đen, làm con chốt thí. Dứt khoát là ông đã cứu Sài Gòn với hàng chục ngàn cái chết hoàn toàn vô ích trong những ngày cuối cùng của miền Nam Việt Nam.”

    Sao ông Lộc không nói thẳng ra là Quân Dân Miền Nam phải biết và nhớ ơn ông Minh cho gọn? Ông Minh quả có trái tim nhân từ. Suốt cuộc đời làm tướng rồi tổng thống là để cứu “hàng chục ngàn cái chết hoàn toàn vô ích trong những ngày cuối cùng của miền Nam Việt Nam.” Phải chi ông nhìn cao hơn thì đã thấy sau đó hàng triệu cái chết trên Biển Đông vì hai chữ Tự Do.

    Đầu hàng bức tử 21 năm Miền Nam tự do dân chủ, giao đất nước cho cộng sản để bản thân ra đi an nhàn khi hàng triệu người bỏ thây trên biển cả, hàng trăm ngàn sĩ quan vào chốn lao tù. Khi còn sống ông Minh có cơ hội nhưng đã không lên tiếng thanh minh thì ông Lộc có cần thiết phải lên tiếng? Rồi cũng bỏ chạy. Thà ông Minh bỏ chạy trước và ông Lộc đừng lên tiếng có khi còn bớt bị phê phán nặng lời.

    nv

  3. Tran Dzan Tieng says:

    Nói chung về con người DV Minh có thể tóm gọn trong các chữ : Tham lam , Sân hận và Ngu si . Rất thiêu nhân cách thì có thể gọi là Hèn vô liêm sỉ, phản trắc và vô ơn.
    Tiếc cho ông Lộc Giao Chỉ , không biết có phải vì tình riêng gì mà lại viết lên những lời biện hộ hồ đồ như vầy. Làm người đừng bao giờ bẻ cong ngòi bút vì cảm tính riêng tư ông Giao Chỉ ạ. Đừng ởm ờ nói một nửa sự thật rồi kết luận chung cho những cái sự thật khác về bản chất của ông niên trưởng của riêng ông.
    Tham lam quyền chức, tham sống và lợi lộc cá nhân mà không kể gì đến tội lỗi hay tư cách của người làm quan , chắc ông còn nhớ vụ những tiền vàng của Bình Xuyên mà ông giấu cho riêng ông ta chứ. Thân thì lớn nhưng trí óc thì nhỏ nên dễ bị mua chuộc rẽ tiền , ai đã nhận mệnh lệnh của miền Bắc ( Mười Ty ,- Dương V Nhật ) để dọn sạch và đạp bỏ toàn thể rào cản chướng ngại cho CS trên đường giải giới miền Nam qua đường binh vận của họ. Những cái chết của quân đội miền Nam phải chăng là có sự tiếp tay của D V Minh một cách trực tiếp hay gián tiếp , đảy vào lửa do ông bài cửi lừa sẳn cho Bắc Việt châm ngòi ? Những người chống cộng của chế độ đệ I CH ( cùng chiến tuyến với D V Minh? ), nhất là ở miền Trung ,ông đã thẳng tay tử hình hết sau khi khảo của tài sản, có người (các công an miền Trung như DV Hiếu có cùng chiến tuyến với ông không? anh em ông Lê Quang Tung có thù ông không khi mà ông giết đi và vùi mất xác? ) , Trong lúc đó ông có tử hình tên CS khát máu nào không ? Do tham mà tên Minh đã sẳn sàng bán đi thuộc cấp, hy sinh tàn sát đồng ngủ với mình, củng may cho ông Giao Chỉ nếu hồi xưa ông xung phong đi đánh miền Bắc thì tài sản ông Minh đã có thêm số tiền Hồ Chí Minh trong tủ sắt rồi . Với kẻ thù thì Minh khúm núm như con côn trùng không xương sống thua xa một người chưa biết cầm súng là ông Trần Văn Hương. và càng mất phãm cách của 1 quân nhân khi các thuộc tướng thì tự tử theo thành còn ông thì hồ hởi xin làm công dân của kẻ kẻ thù. Tham là bản chất , còn ngu si và sân hận củng là căn bệnh cố hữu của Minh , do ngu si ( nghe lời xúi dại của đám CS nằm vùng ) kết hợp với tham nên mới giờ chót còn định bán rẻ đám dân và quân còn lại cho BV nên mới hy sinh nhào ra ôm cái chảo nóng 1975, và tính sân hận , thù vặt và dai nên Minh định nắm quyền vài ngày để trả thù giết các tướng lãnh chống ông trước đó – chính DV Minh đã mật lệnh bắt các tướng chống đối ông trước đây mà Đại tướng Cao Văn Viên là 1 , Giao Chỉ đừng tưởng là ông hy sinh ra để cứu dân quân miền Nạm, Minh chỉ ra để tưởng còn dịp hưởng lộc do CS ban cho , và giết trừ các quân nhân dưới quyền mà Minh không thích.
    Ông Giao Chỉ còn thiếu phân tích ” ông niên trưởng ” cả đời do ngu si và tham lam nên chỉ có bị lừa đến cuối đời. Mỹ nó lừa cho Minh giết lảnh tụ mình với số dollars ít õi , tập họp đám lâu la , một loài kênh kênh phản trắc chuyên đâm sau lưng người khác ru ngủ đưa ra làm lảnh tụ giờ thứ 25 , để cho ông thầy tu giả hiệu ru ngủ lính mình đừng đánh giặc để thầy nói chuyện với phía bên kia. Để liên lạc và nuôi giặc trong nhà mà buôn dân bán lính ( Dương V Nhật ) , Bị giặc lừa vì tưởng sẽ thương thuyết bán dân và quân miền Nam còn sót lại cho Bắc Việt , không ngờ giờ chót bị quan tám, quan ba CS nó chưỡi vô mặt ” mầy còn cái gì để giao tao đâu ” , mà hí hửng sum xoe. Đó là sự hy sinh duy nhất và lớn lao nhất của Minh vì dám chịu nhụt để cứu mạng sống cá nhân, đừng nên nói là chịu nhụt vì muốn cứu người khác.( Lính mình bị đày đến chết mà ông có dám hy sinh năn nỉ lính Bắc Việt tiếng nào đâu? ). Còn nói là ông nhân sách của CS mà không chịu đọc? Trình độ ngu si như Minh như vậy thì đọc sao hiểu hả ông Giao Chỉ? Ông buồn vì Minh hí hửng ” đi bầu ” trong khi bao nhiêu thuộc cấp vẫn ở tù? Giờ chót ông mới nhận diện được kể thù đang ở ngay trên đầu ông trước đây sao? Thôi nếu buồn thì ông hảy tự gậm nhấm nổi buồn sám hối của ông đi đừng lên tiếng bênh vực cho kẻ xấu , dù kẻ xấu đó có là niên trưởng của ông , để làm gì ông Giao Chỉ biết không? Thưa ông để giử nhân cách làm người , thưa ông Giao Chỉ .

  4. Lan says:

    Tôi thật tình nghĩ thế này. Ông đại tá thoát được ngày 75 tới Mỹ thì việc tặng vòng hoa cho sếp cũ là điều dễ dàng và cũng dễ hiểu. Nếu ông đại tá ngày ấy vào tổ rau xanh ngoài Hoàng Liên Sơn gì đó hơn mười mùa lá rụng rồi tặng củ khoai cho niên trưởng thì có lẽ quí hoá hơn. Ông tướng thành danh cách mạng lúc tôi chưa ra đời nên hoàn toàn không có tư thù gì ráo. Thắng thua là lẽ thường. Cái cách anh sống trong những tình huống ấy mới là điều đáng nói.

  5. Đại Nghĩa says:

    Nên trả sự thật và công bình lại cho lịch sử, đừng vì tị hiềm nhỏ nhen mà bôi bát, nên học làm người tử tế. Một số người cộng sản Việt Nam còn có chút lương tâm đã dám nhìn nhận sự thật, tại sao ta không làm như thế.
    - Nhà báo Tống Văn Công, 55 tuổi đảng cộng sản, cựu Tổng biên tập báo Lao Động đã can đảm viết bài “Ngẫu nhiên Bình Minh 02?” đăng trên báo điện tử Bauxite Việt Nam ngày 7-6-2011 do ba nhà giáo cộng sản Việt Nam chủ trương, trong phần lời nói đầu Bauxite Việt Nam viết:
    -”Chẳng hạn, khi miền Nam sắp giải phóng, tướng Dương Văn Minh đã từ chối lời đánh tiếng của Bắc Kinh muốn chìa tay ra giúp đỡ quân đội miền Nam khi ấy. Dương Văn Minh quả không tủi hổ với tư cách một người lãnh đạo coi dân tộc, quốc gia gấp vạn lần quyền lợi cá nhân ích kỷ”.
    Nhà báo Tống Văn Công trích trong hồi ký “Những ngã rẽ” của nhà báo Dương Văn Ba viết:
    ” Tướng Vanuxem được tiếp kiến 15 phút. Ông ta nói với Tổng thống Dương Văn Minh: ‘Bắc kinh sẵn sàng có hành động quân sự để cứu lấy VNCH khỏi rơi vào tay quân đội Bắc Việt. Ông là sứ giả mật của Bắc kinh. Nếu Tổng thống Minh đồng ý cứ lên truyền hình kêu gọi quốc tế can thiệp, vì quân đội Bắc Việt đã xé Hiệp định Paris. Tướng Vanuxem bảo đảm lập tức Bắc kinh sẽ đổ bộ vào Việt Nam’.
    Tổng thống Dương Văn Minh từ chối đã phản ứng: ‘ Cám ơn, cám ơn các bạn. Đây là chuyện riêng của người Việt Nam, tôi không muốn có bất cứ người nước ngoài nào can thiệp vào”. (Boxitvn online ngày 7-6-2011)
    -Nguyễn Hữu Thái, cựu chủ tịch Tổng hội sinh viên Sài Gòn (ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản) là người có mặt trong phái đoàn Việt cộng vào tiếp thu dinh Độc Lập ngày 30-4-1975 viết trong “Dương Văn Minh và tôi” có đoạn:
    “Lát sau viên tướng Pháp đội lốt ký giả Vanuxem hối hả vào xin gặp tướng Minh và nói với họ:’Hãy rút về Cần Thơ, cố thủ Vùng 4 chiến thuật, chỉ vài ngày nữa thôi thì Trung Quốc sẽ áp đặt giải pháp trung lập hóa Miền Nam’. Tướng Minh than: ‘Hết Tây đến Mỹ, chẳng lẽ bây giờ còn đi làm tay sai cho Tàu nữa sao!’
    Việc Tổng thống VNCH Dương Văn Minh đầu hàng ở cái ‘nút’ ấy, một người trong cương vị ông Minh có thể có nhiều quyết định. Nếu quyết định khác đi, sẽ là máu đổ, sẽ là nồi da xái thịt, cốt nhục tương tàn. Sài Gòn sẽ tan tành…” (http://sachhiem.net/LICHSU/N/NguyenHuuThai.php online ngày 30-3-2008)

  6. HuuLe says:

    Ông DVMinh là một người cả đời bị lừa? Mỹ lừa ông để ông đi giết lảnh tụ của mình với một nhúm dollars ít ỏi , Đàn em ông lừa ông để dụ ông ” ôm chảo dầu nóng ” vào tháng 4 tan nát. CS lừa ông với lời hứa hẹn sẽ trả giá mua cho ông đám dân còn lại của miền Nam. CS củng bịt mắt hay làm cho ông đui chột khi ông được hồ hởi ban quyền ” công dân XHCN ” khi quân nhân dưới quyền ông đang bị giam cầm rên siết vì lệnh không được đánh trả giặc và đầu hàng giặc. Nhưng theo tôi quan trọng hơn đó là ông DVMinh đã tự lừa chính mình với danh nghĩa cứu dân và cứu bản thân do cái bản chất THAM to lớn trong ông. Tham mà biết tham thì đở khổ , cái này ông lại mang thêm nghiệp sân và si nửa nên mới khổ cho mọi người dân Việt. Tham vàng của Bình Xuyên nên đem lòng sân hận lảnh tụ của ông mà bán lảnh tụ của mình với một số tiền dollars dấy máu. Ông có lòng nhân đạo không khi ông ra lệnh lính mình không được đánh lại giặc khi giặc đến nhà ? tôi nghĩ là D V Minh không sợ dấy máu đàn em hay phe mình nếu họ dám chống lại tâm tham vô bờ của ông , Minh sợ giết người sao lại lừa thuộc hạ (anh em ông Lê Quang Tung ) và ra lệnh cho thuộc hạ giết đi và không cho biết chổ chôn cất. Một kẻ cả đời bị lừa như thế thì thử hỏi ông Minh có cái gì sáng đâu mà nói là không ngu si? Với kẻ thù thì ông Minh khúm núm một cách đê tiện , một tiếng thưa quan tám , quan ba trong ngày đầu hàng 75. Trái lại dưới quyền ông bao nhiêu người đã tự sát hôm đó ? Với chủ tướng thì phản trắc và giết đi không dám đối mặt. Những ” chiến lợi phẫm ” ngân quỉ nước nhà, của lính thì ông giấu đi làm của riêng. Khi nước có giặc thì ông lại sợ và liên lạc thông đồng với giặc làm theo sự điều khiển của giặc bán đứng lính mình , đó không gọi là phản quốc thì còn gọi là gì? Lảnh tụ mà khi thuộc hạ mình do lệnh bảo vệ mình trước giặc, bán lính cho giặc giam cầm , đày ải lại vui vẽ mà nhận làm ” công dân ” của giặc thì gọi là gì trong tiếng Việt? Lịch sữ VN rất lấy làm đau buồn có những người tên Minh đã tàn hại dân VN mà lại tự cho mình là cứu dân cứu nước. Ôi nước Việt sanh ra chi những người tham ác với đồng bào mình như thế này?
    Riêng ông Lộc Giao Chỉ , hảy vì lương tâm tối thiểu mà làm thinh đừng có biện hộ bênh vực kẻ xấu , không khéo mọi người cứ tưởng ông không có đủ giác quan và suy nghỉ tối thiểu của một con người.

  7. Đức Nguyễn says:

    Ông Giao Chỉ thân,
    Khá khen cho ông đến giờ này vẫn đủ can đảm để lên tiếng bênh vực cho ông “minh”.Sau 40 năm lịch sữ đã phán xét.Một thằng hèn ! Quá hèn ! Ông ta đã làm tủi hổ cha mẹ khi cho ông một kiếp làm người.Than ôi.

  8. Quang Phan says:

    Cựu thượng nghị sĩ, luật sư Nguyễn Văn Chức : Những sáng thứ hai, trừ ngày mưa gió, người ta thường thấy Dương Văn Minh trên sân số 4. Y chơi quần vợt với bạn bè, với người con gái, hoặc với người con rể tên là Đài. Có khi y không chơi, chỉ ngồi trò chuyện.

    Tôi thường gặp y ở chỗ này, và nói chuyện với y ở chỗ này.

    Tôi muốn tìm hiểu về ba khuôn mặt nổi của chính biến 1963. Hai khuôn mặt nổi khác, ông Trần Văn Đôn và ông Tôn Thất Đính, tôi đã biết khá nhiều. Chúng tôi cùng là thượng nghị sĩ.

    Dương Văn Minh có cái bề ngoài đôn hậu, ăn nói chậm rãi. Người ta đã dùng nhiều tĩnh từ để nói về y, như nham hiểm, kỳ thị Nam Bắc, háo danh, v.v… Riêng tôi, tôi thấy tội nghiệp. Không ai có thể ngờ rằng một người từng làm quốc trưởng, và được kỳ vọng như là một lá bài chính trị cho tương lai, lại có trình độ văn hóa thấp đến như vậy. Những ý niệm về lãnh đạo, như quyền uy (autorité), quyền lực (puissance), và quyền bính (pouvoir), rất xa lạ với y. Tôi đã mất khá nhiều thì giờ, và đưa ra trường hợp Nã Phá Luân, Nguyễn Huệ, để giải thích cho y hiểu rõ những thành tố của lãnh đạo, cũng như sự khác biệt sâu xa giữa quyền uy, quyền lực và quyền bính. Nhưng nhìn mặt, tôi biết y không hiểu lắm. Về CSVN và chính sách mặt trận thống nhất (politique du front uni) của CS trên thế giới, y cũng rất lờ mờ.

    …..
    Trình độ học vấn của Dương Văn Minh đã thấp, nhân cách của y còn thấp hơn. Liêm sỉ của một tướng lãnh, thì lại quá tệ. Ai cũng biết: trong vụ đảo chánh 1963, y đã ra lệnh ám sát Tổng Thống Diệm trên chiếc xe tăng từ nhà thờ Cha Tam về Tổng Tham Mưu rạng ngày mùng 2 tháng 11. Nhưng sau này y chối. Chẳng những chối, mà còn đổ lỗi cho người khác. Trong cuốn “Our Endless War”, tướng Trần Văn Đôn – linh hồn của cuộc đảo chánh – đã phải bực mình và viết như sau: “Big Minh không bao giờ nhận trách nhiệm về vụ cố sát anh em ông Diệm và đổ lỗi cho người khác. Mỗi khi vấn đề được đặt ra, ông ta lại tìm cách lôi kéo tôi vào. Trong thời gian bị lưu đầy ở Vọng Các, Big Minh đã thanh minh với một linh mục Công giáo rằng ông không có trách nhiệm gì về vụ giết ông Diệm, Big Minh còn khuyên linh mục, nếu muốn biết rõ câu chuyện, thì nên đến hỏi tôi “.
    ….
    Ngày 30-4-1975, sau khi được cụ Trần Văn Hương trao quyền tổng thống, y đã ra lệnh cho QLVNCH buông súng, “vì chủ trương hòa hợp hòa giải dân tộc” và “để cứu sinh mạng đồng bào”. Chúng ta hãy tạm cho y được hưởng lợi ích của sự nghi vấn. Chúng ta hãy tạm chấp nhận rằng: y kêu gọi và ra lệnh cho anh em QLVNCH buông súng, vì chủ trương hòa hợp hoà giải và để cứu mạng đồng bào. Nhưng khi VC vi phạm hiệp định Ba lê, trả thù man rợ các anh em QLVNCH, thì y không có được một lời để bênh vực các anh em đó. Chỉ cần một lời thôi. Chỉ cần một hành động thôi. Một lời và một hành động của chính cái kẻ đã kêu gọi anh em buông súng, nhân danh hiệp định Ba Lê, và nhân danh hòa giải hòa hợp dân tộc. Nhưng Dương Văn Minh đã im lặng. Vì hèn.

    Ba năm sau khi đầu hàng, năm 1978 Dương Văn Minh được VC cho sang Pháp. Sang tới Pháp và suốt 19 năm sống bên Pháp, y cũng không có được một lời về số phận đau xót của các anh em QLVNCH trong các trại cải tạo và cho thân phận cùng cực của nhân dân miền Nam dưới ách bạo quyền CS. Vì hèn.

    Y cũng không có được một lời xót xa cho cả triệu đồng bào ruột thịt đã chết trên biển khi đi tìm tự do. Vì hèn.

    Năm 1997, y tuyên bố sẽ về VN để góp phần xây dựng đất nước. Người ta hiểu rằng trước khi tuyên bố như vậy, y đã được VC cho phép về VN. Người ta cũng hiểu rằng y đã được VC cho phép về VN để xây dựng nước VN dưới sự lãnh đạo của VC.

    Năm 1963, hèn hạ, phản bội và làm tay sai. Mười hai năm sau, năm 1975, làm tay sai, hèn hạ và phản bội. Hai mươi hai năm sau, năm 1997, lại phản bội, làm tay sai và hèn hạ.

    Suốt đời phản bội. Suốt đời làm tay sai. Suốt đời hèn hạ. Suốt đời háo danh. Suốt đời đần độn. Đó là Dương Văn Minh.

  9. ABC says:

    Ông Đại tá Giao Chỉ Vũ văn Lộc là đàn em, ca tụng đàn anh Dươngvăn Minh, đó là cái quyền của ông.
    Nhưng tôi thì không !
    Nhớ cái ngày gọi là ” Hiệp thương bầu cử quốc hội”, chúng tôi đang ở trong trại tù “cải tạo” ở tận hốc rừng Cà Tum, đói ngơ đói ngát, đói vàng mắt. Một sáng chủ nhật bọn cán bộ CS bắt tất cả tù nhân lên tập họp ở hội trường, để khoe khoang về thành quả của cái là bầu cử ở trên. Sau khi tên chính trị viên ba hoa chích choè, phét lác về sự ưu việt của chế độ XHCN, là đến phiên bắt mọi người đọc báo. Cầm tờ báo trên tay mà anh em không ai tin vào mắt mình: Hình ảnh của một ông Dương văn Minh đang tươi cười, đưa cao lá phiếu trước khi bỏ vào thùng, cùng những lời tuyên bố (đại ý) là :Rất vui mừng làm nghĩa vụ của một người công dân (XHCN) trong một nước tự do độc lập !”
    (Mẹ kiếp, có một ông TT như thế nầy thì nhục nhật !)

    – Cũng trong thời điểm đó, Cụ cựu Tổng Thống Trần Văn Hương cũng được CS cho người mang giấy tờ đến để trả lại quyền công dân, nhưng cụ đã từ chối. Cụ đã gởi bức thư sau đây đến cấp lãnh đạo chính quyền CS như sau:
    «… Hiện nay vẫn còn có mấy trăm ngàn nhơn viên chế độ cũ, cả văn lẫn võ, từ Phó Thủ tướng đến Tổng bộ trưởng,các tướng lãnh, quân nhân công chức các cấp, các chính trị gia, các vị lãnh đạo tôn giáo, đảng phái, đang bị tập trung cải tạo, rĩ tai thì ngắn hạn mà cho đến nay vẫn chưa thấy về.
    Tôi là người đứng đầu hàng lãnh đạo chánh phủ VNCH, xin lãnh hết trách nhiệm một mình. Tôi xin chánh phủ mới thả họ về hết, vì họ là những người chỉ biết thừa hành mạng lệnh cấp trên, họ không có tội gì cả. Tôi xin chánh phủ mới tha họ về sum họp với vợ con, còn lo làm ăn xây dựng đất nước.
    Chừng nào những người tập trung cải tạo được về hết, chừng nào họ nhận được đầy đủ quyền công dân, chừng đó, tôi sẽ là người cuối cùng, sau họ, nhận quyền công dân cho cá nhân tôi ».
    Thậm chí ông còn không nhận lương thực của chế độ mới cấp, không chịu vào nhà thương công của CS để chửa bịnh ! và đến lúc chết, ông vẫn giử tiết tháo của một cựu Tổng Thống Việt nam Cộng hoà.
    Cùng một chức vụ, 2 con người, mà 2 tư cách hoàn toàn khác nhau.
    Người VN có câu:” Giấy rách phải giử lấy lề”.
    Dương văn Minh! ông lúc nhỏ có học câu này chứ ?

    • Ờ Ờ

      Ờ ờ nói vậy đúng rồi
      Người thời ích kỷ người thời khách quan
      Cả hai đều đã quan sang
      Nên hai nhân cách lại càng khác nhau

      Dương Văn Minh quả tầm phào
      Trần Văn Hương dẫu thế nào cũng ngon
      Một bên Tổng Thống lon ton
      Một bên Tổng Thống mãi còn danh thơm

      PHIẾN NGÀN
      (24/4/16)

  10. nguyen ha says:

    Tôi hoàn toàn đồng ý với TÂM và NGHĨ của Tác giả về Ông DT Minh. Xin thắp nén hương tưởng niệm người quá cố nhân ngày 30/4. Cám ơn tác giả Giao chỉ.

    • Bich Dang says:

      ” ở đâu thì cũng cần phải có sự công bình và chung thủy. ”

      Cam on ong Giao Chi

Leave a Reply to Đức Nguyễn