Lại phải chửi thề
Biết xấu hổ thì không là cộng sản!
Tư Xị Lâm Viên
Nhật báo Người Việt phát hành từ Orange County, California (số ra ngày 29 tháng 10 năm 2016) vừa “hân hoan” cho biết:
Tổng Thống Philippines, Rodrigo Duterte, nói rằng ông vừa hứa với Chúa là sẽ thôi không phát ngôn tục tằn nữa.
Ghé đến thành phố nhà Davao sau chuyến công du sang Nhật, ông Duterte cho biết, Chúa đưa ra tối hậu thư này với ông khi ông đang ngồi trên máy bay.
Trước mặt báo chí tại phi trường, ông Duterte nói: “Tôi nghe một tiếng nói bảo tôi hãy ngưng chửi thề, nếu không thì máy bay sẽ rơi từ trên không xuống, và thế là tôi hứa chấm dứt.
Đ…mẹ, tưởng gì chớ bỏ chửi thề thì dễ ợt. Dù chưa bị Chúa “hỏi chuyện” bao giờ, tui cũng đã thôi được cả ngàn lần rồi. Lần cuối, cách đây đã hơn tuần. Tui chỉ vừa tái phạm sau khi đọc một bài viết ngắn (“Cán Bộ Cướp Tang Vật Tiêu Hủy – Gian Dối Đến Thế Là Cùng”) của blogger Lã Yên trên trang Dân Luận:
Nhớ có lần tôi đến chơi nhà một người bạn – làm phóng viên đài truyền hình. Thấy nó nuôi một cặp vẹt rất đẹp. Tôi hỏi, tao nhớ là mày đâu có thú chơi chim, nay đổi gu rồi à? Nó cười, đâu có, chả là hôm vừa rồi đi đưa tin về vụ thả động vật hoang dã về tự nhiên, thấy có cặp vẹt đẹp nên đem về nuôi. Tôi hỏi tiếp, thế số còn lại thì sao? Chia nhau thôi, con thì nhậu, con thì bán lại cho nhà hàng. Thấy tôi có vẻ nghi ngờ, nó vỗ vai tôi, chuyện khó tin, nhưng đó là sự thật.
Và hôm nay, việc tranh cướp hàng chuẩn bị tiêu hủy tại Bộ Khoa học và Công nghệ, tôi chẳng lấy gì ngạc nhiên. Chỉ tiếc sự việc tương tự như thế này tồn tại từ lâu rồi, nhưng đến nay mới mới bị phanh phui. Quá muộn.”
Theo thông tin báo pháp luật, vào ngày 21-10, Thanh tra Bộ KH&CN phối hợp với Phòng CSĐT tội phạm về trật tự quản lý kinh tế và chức vụ (PC46), Công an TP Hà Nội tổ chức tiêu hủy tang vật vi phạm hành chính là hàng hóa giả mạo nhãn hiệu đang được bảo hộ – Cụ thể: 726 chiếc túi xách, 1.057 chiếc ví da, 39 chiếc dây lưng, 06 chiếc đồng hồ đeo tay, 19 chiếc vòng đeo tay, 290 logo, 210 mặt dây lưng và 02 bán thành phẩm túi xách.Tuy nhiên, một clip vừa được tung lên mạng cho thấy tại buổi tiêu hủy có rất đông người xông vào săm soi, lựa chọn và lấy đi nhiều tang vật thu được.
Có lẽ không có ngôn từ nào có thể diễn tả sự tệ hại của một cơ quan công quyền – cấp bộ. Theo luật định, tất cả hàng hóa được kết luận là vi phạm sở hữu công nghiệp như nhái nhãn mác, giả xuất xứ… đều phải bị tiêu hủy. Nhưng ơ đây họ làm gì ? sự thật đã được phơi bầy trong Clip. Thật xấu hổ cho cái gọi là chống hàng giải, hàng nhái.
Đ…mẹ, mấy con vẹt hay mớ hàng nhái, hàng giả thì ăn nhằm (cái con cặc) gì! Chúng còn tịch thu và chia chác nguyên cả gia sản của hàng chục triệu lương dân, kể cả “ân nhân cách mạng” ấy chứ.
Coi nè:
- Những gì mà Cách mạng lấy được của “nhà giàu” trên toàn miền Nam được liệt kê: “Về tiền mặt ta thu được 918,4 triệu đồng tiền miền Nam; 134.578 Mỹ Kim [trong đó có 55.370 USD gửi ở ngân hàng]; 61.121 đồng tiền miền Bắc; 1.200 đồng phrăng (tiền Pháp)…; vàng: 7.691 lượng; hạt xoàn: 4.040 hột; kim cương: 40 hột; cẩm thạch: 97 hột; nữ trang: 167 thứ; đồng hồ các loại: 701 cái. Trong các kho tàng ta thu được: 60 nghìn tấn phân; 8.000 tấn hoá chất; 3 triệu mét vải; 229 tấn nhôm; 2.500 tấn sắt vụn; 1.295 cặp vỏ ruột xe; 27.460 bao xi măng; 644 ô tô; 2 cao ốc; 96.604 chai rượu; 13.500 ký trà; 1000 máy cole; 20 tấn bánh qui; 24 tấn bơ; 2.000 kiếng đeo mắt; 457 căn nhà phố; 4 trại gà khoảng 30.000 con và một trại gà giá 800 triệu; 4.150 con heo; 10 con bò, 1.475.000 USD thiết bị tiêu dùng; 19 công ty; 6 kho; 65 xí nghiệp sản xuất; 4 rạp hát; 1 đồn điền cà phê, nho, táo rộng 170 hecta ở Đà Lạt” (Huy Đức. Bên Thắng cuộc, tập I. OsinBook, Westminster, CA: 2013).
- “Tại Sài Gòn, 28.787 hộ tư sản bị cải tạo, phần lớn bị “đánh” ngay trong bốn ngày đầu với 6.129 hộ “tư sản thương nghiệp”, 13.923 hộ “trung thương”. Những tháng sau đó có thêm 835 “con phe”, 3.300 “tiểu thương ba ngành hàng”, 4.600 “tiểu thương và trung thương chợ trời” bị truy quét tiếp. Theo ông Huỳnh Bửu Sơn, người trông coi kho vàng của Ngân hàng, trong đợt đánh tư sản này, Cách mạng thu thêm khoảng hơn năm tấn vàng, chưa kể hạt xoàn và các loại đá quý. Có những gia đình tư sản giấu vàng không kỹ, lực lượng cải tạo tìm được, khui ra, vàng chất đầy trên chiếu.” (Sđd, trang 90).
Chỉ riêng về số lượng bị coi như là thất thu (vì cán bộ thu rồi bỏ túi) đã được ghi nhận như sau, tại một số những địa phương có tổ chức vượt biên chính thức – bán bãi thu vàng – hồi cuối thập niên 1970:
Hậu Giang, 4.866 lượng; Minh Hải, 48.195 lượng; Bến Tre, 3.789 lượng; Cửu Long, 27.000 lượng; Nghĩa Bình, 27.000 lượng; Phú Khánh, 10.987 lượng; Thuận Hải, 1.220 lượng; An Giang, 1.445 lượng”. (Sđd, trang 129).
Và những vụ cướp ngày (trắng trợn) tương tự đâu phải chờ đến năm 1975 mới xẩy ra, ở miền Nam:
Năm 1958, Chủ tịch Hồ Chí Minh cho tiến hành “cải tạo xã hội chủ nghĩa” trên toàn miền Bắc, các nhà tư sản Việt Nam buộc phải giao nhà máy, cơ sở kinh doanh cho Nhà nước. Bà Trịnh Văn Bô lại được kêu gọi “làm gương”, đưa xưởng dệt của bà vào “công tư hợp doanh”. Bà Bô cùng các nhà tư sản được cho học tập để nhận rõ, tài sản mà họ có được là do bóc lột, bây giờ Chính phủ nhân đạo cho làm phó giám đốc trong các nhà máy, xí nghiệp của mình. Không chỉ riêng bà Bô, các nhà tư sản từng nuôi Việt Minh như chủ hãng nước mắm Cát Hải, chủ hãng dệt Cự Doanh cũng chấp nhận hợp doanh và làm phó…
Cả gia đình ông Trịnh Văn Bô, sau khi về Hà Nội đã phải ở nhà thuê. Năm 1954, Thiếu tướng Hoàng Văn Thái có làm giấy mượn căn nhà số 34 Hoàng Diệu của ông với thời hạn 2 năm. Nhưng cho đến khi ông Trịnh Văn Bô qua đời, gia đình ông vẫn không đòi lại được. (Sđd, tập II, trang 204 – 206).
Thiệt là mặt dầy mày dạn. Vậy mà ông Bùi Thế Duy, Chánh Văn Phòng Bộ Khoa Học và Công nghệ (KH&CN) tuy thừa nhận là có chuyện hôi của nhưng vẫn “ráng” nói thêm: “… đây là lần đầu tiên xảy ra sự cố nghiêm trọng, làm ảnh hưởng đến tính nghiêm minh của việc thực thi pháp luật về sở hữu công nghiệp, gây ra dư luận xấu trong xã hội.”
Ông Duy, rõ ràng, muốn lấy thúng úp voi. Cướp giựt vài cái ví da, túi xách, thắt lưng … thì có (đéo) gì đáng gọi là “sự cố nghiêm trọng.” Đảng của ông cướp bóc không ngừng, từ hơn nửa thế kỷ qua, bộ tưởng là không ai biết hoặc thiên hạ đã quên ráo rồi chăng?
© Tưởng Năng Tiến
Thưa ông TNT, Cộng Hòa Xã Hội Cướp Ngày ( XHCN) Việt Nam do đảng Cộng sản VN lãnh đạo thì
“CƯỚP” là BẢN CHẤT của đảng! Vì vậy chuyện CƯỚP hàng trong vụ tiêu hủy hàng giả tại Hà Nội là chuyện bình thường!
Trích:
(Đ…mẹ, mấy con vẹt hay mớ hàng nhái, hàng giả thì ăn nhằm (cái con cặc) gì! Chúng còn tịch thu và chia chác nguyên cả gia sản của hàng chục triệu lương dân, kể cả “ân nhân cách mạng” ấy chứ.
Coi nè:
- Những gì mà Cách mạng lấy được của “nhà giàu” trên toàn miền Nam được liệt kê: “Về tiền mặt ta thu được 918,4 triệu đồng tiền miền Nam; 134.578 Mỹ Kim [trong đó có 55.370 USD gửi ở ngân hàng]; 61.121 đồng tiền miền Bắc; 1.200 đồng phrăng (tiền Pháp)…; vàng: 7.691 lượng; hạt xoàn: 4.040 hột; kim cương: 40 hột; cẩm thạch: 97 hột; nữ trang: 167 thứ; đồng hồ các loại: 701 cái. Trong các kho tàng ta thu được: 60 nghìn tấn phân; 8.000 tấn hoá chất; 3 triệu mét vải; 229 tấn nhôm; 2.500 tấn sắt vụn; 1.295 cặp vỏ ruột xe; 27.460 bao xi măng; 644 ô tô; 2 cao ốc; 96.604 chai rượu; 13.500 ký trà; 1000 máy cole; 20 tấn bánh qui; 24 tấn bơ; 2.000 kiếng đeo mắt; 457 căn nhà phố; 4 trại gà khoảng 30.000 con và một trại gà giá 800 triệu; 4.150 con heo; 10 con bò, 1.475.000 USD thiết bị tiêu dùng; 19 công ty; 6 kho; 65 xí nghiệp sản xuất; 4 rạp hát; 1 đồn điền cà phê, nho, táo rộng 170 hecta ở Đà Lạt” (Huy Đức. Bên Thắng cuộc, tập I. OsinBook, Westminster, CA: 2013).
- “Tại Sài Gòn, 28.787 hộ tư sản bị cải tạo, phần lớn bị “đánh” ngay trong bốn ngày đầu với 6.129 hộ “tư sản thương nghiệp”, 13.923 hộ “trung thương”. Những tháng sau đó có thêm 835 “con phe”, 3.300 “tiểu thương ba ngành hàng”, 4.600 “tiểu thương và trung thương chợ trời” bị truy quét tiếp. Theo ông Huỳnh Bửu Sơn, người trông coi kho vàng của Ngân hàng, trong đợt đánh tư sản này, Cách mạng thu thêm khoảng hơn năm tấn vàng, chưa kể hạt xoàn và các loại đá quý. Có những gia đình tư sản giấu vàng không kỹ, lực lượng cải tạo tìm được, khui ra, vàng chất đầy trên chiếu.” (Sđd, trang 90).)
Mấy con Vẹt . . .dư luận viên đâu hết rồi, sao không vào đây gỡ tội cho bác và đảng của mấy em?
Trích: “tại buổi tiêu hủy có rất đông người xông vào săm soi, lựa chọn và lấy đi nhiều tang vật thu được.”
Khám phá mới này của ông Tưởng Năng Tiến soi sáng được sự kiện là sau năm 1975, nhà nước mở chiến dịch bài trừ văn hóa đồi trụy đã tịch thu rất nhiều sách. Nhưng rồi về sau nhiều cuốn sách lại thấy xuất hiện ngoài chợ trời sách. Những người có nhiệm vụ tiêu hủy chỉ xé bìa sách rồi đem bán cho ve chai chứ không đốt cuốn sách. Có cuốn sách mang chữ ký của người mình quen biết. Trong trường hợp này gian tham lại là tốt. Vì như thế cứu được bao nhiêu là cuốn sách có giá trị. Tiêu hủy rất mất công, trong khi đó gọi người đến để bán vừa đỡ mất công vừa có tiền.
Lại phải chửi thề.Đ.M đảng công sản cướp sạch.Đ.M tổng bí đái trọng lú bán nước cho tàu.Đ.M bộ giáo dục của thằng nồn ngọng phùng xuân nhã.Đ.M bộ côn an đàn áp ,bắt bớ dân!
KHÔNG BIẾT BAO GIỜ XÃ HỘI VIỆT NAM MỚI BÌNH THƯỜNG LẠI
Xã hội bình thường là xã hội khách quan, tự nhiên, gồm những con người khách quan tự nhiên sống trong đó. Tức không có mọi cấm đoán giả tạo, không có mọi đóng kịch giả tạo. Xã hội và con người khách quan hồn nhiên như thế biết và có quyền chỉ ra những cái sai trái, dù một thời nào đó trong quá khứ hay hiện tại để mọi người cũng nhận thức và phê phán.
Chẳng hạn nói về con người. Mỗi con người đều tùy bản chất tự nhiên hay khả năng nhận thức về sự vật, sự việc mà thành người xấu, người tốt trên đời tùy theo tình huống và hoàn cảnh mỗi lúc. Thế nhưng bất kỳ đất nước nào hay xã hội ở đâu đều cũng có một chính quyền nhất định, thậm chí một đảng phái, một tổ chức con người cầm quyền nhất định. Điều đó là cần thiết nhưng cũng đã phần nào hạn chế các quyền tự do của con người rồi. Vì điều đó chẳng khác gì hệ thống kênh mương khiến nước không thể nào chảy ra ngoài hệ thống đã lắp sẳn đó. Nhưng tệ hại hơn hết, đó là các chính quyền độc tài hay các đảng phái độc tài, xã hội và con người phải sống theo ý muốn chủ quan của những người nắm quyền mà không thể được sống khách quan hồn nhiên tự nhiên như mình muốn.
Học thuyết Mác chủ trương hai điều căn bản được gọi là cốt cán của lý thuyết cách mạng vô sản : thứ nhất là khái niệm bóc lột, thứ hai là đấu tranh giai cấp. Để phá bỏ được hai điều đó Mác chủ trương độc tài chuyên chính. Tuy vậy Mác chỉ chủ trương trên lý thuyết, chính Lênin mới là người đầu tiên áp dụng trong thực tế. Lênin mới đề ra nguyên tắc và thực hiện tổ chức sự chuyên chính của đảng nắm quyền bằng sự tổ chức xã hội toàn diện mà sau này người ta gọi là xã hội toàn trị, tức là cưỡng chế từ A đến Z dưới mọi hình thức và phương diện.
Nhưng như trên đã nói con người tốt hay xấu là tùy trường hợp cá nhân riêng, không nhất thuyết phân biệt dạng người nào là hoàn toàn tốt và dạng người nào là hoàn toàn xấu. Cũng từ đó Mác chỉ hiểu được sự bóc lột theo nghĩa vi mô, cá biệt, không thấy được ý nghĩa phổ quát đại tượng hay vĩ mô nói chung của nền kinh tế xã hội. Bởi trong xã hội những cá nhân cũng tựa như những giọt nước trong một dòng sông có thể đè lên nhau tùy lúc nhưng nói cho cùng đều chảy ra biển cả. Quy luật kinh tế thị trường là như thế, cái cuối cùng là mang lại mọi lợi ích, phúc lợi chung. Chỉ cần làm sao dùng pháp luật lành mạnh hiệu quả để điều tiết thế nào cho hợp lý. Đàng này chủ trương độc tài để dẫn đến kinh tế bao cấp thực chất chỉ là sự nông cạn, phi lý hay thậm chí sự ngu dốt của Mác nên cuối cùng ngày nay lý thuyết đó đã hoàn toàn thất bại là vì thế.
Nhưng những thế hệ người cộng sản Việt Nam nói chung trước đây đều không có quan điểm nào riêng của mình để lãnh đạo giải quyết hợp lý và hiệu quả các vấn đề xã hội và đất nước. Thực chất họ chỉ hoàn toàn sao chép lại các bài học có sẳn mà Liên Xô và Trung Quốc từng làm. Như cải cách ruộng đất, cải tạo công thương nghiệp sau năm 1954 ở Miền Bắc và sau 1975 ở Miền Nam hay trong cả nước cũng thế. Chỉ tiếc là ngày nay ai cũng thấy rõ ràng trong thực tế là học thuyết Mác sai, Liên xô và khối Đông Âu cũ đã sụp đổ và tan rã, Trung Quốc cũng đổi chiều từ lâu, như vậy mọi việc làm trước đây chỉ gây đau khổ phi lý cho nhiều lớp người và giờ đây mọi cái đó cũng chỉ trở thành công cốc, vì sau cả gần thế kỷ mọi sự cũng quay trở về ban đầu trong nền kinh tế thị trường toàn cầu hội nhập hóa.
Thật tội nghiệp cho bao lớp người, bao thế hệ con người đã bị hi sinh về mọi mặt do đi theo đường lối học thuyết Mác là như thế. Nhưng nghĩ cho cùng, chính Mác mới là người phải chịu trách nhiệm đầu tiên hết. Bởi nếu học thuyết Mác mà đúng thì xã hội cộng sản đã thành công chóng vánh từ khuya rồi, không phải hi sinh vô bổ mọi điều như đã thấy. Vả chăng nếu theo cái đúng mà hi sinh bao nhiêu cũng chẳng sao, còn theo cái không đúng mà hi sinh quá mạng thì thật là điều trớ trêu và hoàn toàn phi lý. Cho nên nếu không có học thuyết Mác cũng làm gì có Lênin hay có những người cộng sản trên toàn thế giới trong đó có Việt Nam. Nhưng nói cho cùng họ cũng chỉ là nạn nhân vì tin tưởng vào học thuyết Mác, nên mọi trách nhiệm thật sự không phải từ họ mà chủ yếu chính là do bởi bản thân của học thuyết Mác. Nhưng cho tới giờ điều đó vẫn bị cấm nói và vẫn còn được biện minh, bào chữa, thử hỏi bao giờ để con người và xã hội Việt Nam hoàn toàn bình thương, tự nhiên, khách quan lại được.
NGÀN DẶM
(26/11/16)
Thật ra giờ đây học thuyết Mác Lê cũng bị đảng CSVN vứt vào sọt rác chỉ có TBT Trọng lú còn xài , còn các đàn em cũng từ bỏ nó qua cách sống nếu còn chỉ là con vẹt mà thôi . Câu kinh nhật tụng cho tất cả đảng viên từ cấp cao cho đến cấp thấp nhất là ” Hy sinh đời bố củng cố đời con ” nghĩa là giờ cha không thể dinh tê ra nước ngoài thì phải làm mọi cách để con cháu được cơ hội từ giả cái gọi là thiên đàng CNXH cũng như từ giả cái nước gọi là” đáng sống ” trên hành tinh mà có người đã mơ ước hôm sau thức dậy thấy mình là người VN .Do vậy tham nhũng ở VN không thể nào dẹp được như ông Đinh la Thăng thú nhận là chống rất khó vì ai lên nắm quyền đều lo kiếm chác để có tiền lo cho con cháu ra nước ngoài định cư, không tiền thì đừng mơ . Nội dung hiệp ước Thành Đô chắc chắn các lãnh đạo cộm cán đều biết rõ nên đua nhau lo cho hậu duệ trong khi nhân dân chỉ biết chút ít do TQ hé lộ , cũng như vấn đề môi trường cũng bỏ ngõ cho bọn tài phiệt nhất là TQ mặc sức hoành hành ,nhân dân lãnh hậu quả vì con cháu của các cấp lãnh đạo đâu có cơ hội được sống trong nước hay đến lúc mà TQ coi VN như 1 tỉnh hay chư hầu của họ .Do vậy vấn đề môi trường bị bỏ mặc cũng như thực phẩm TQ nhiễm độc xâm nhập mọi ngõ ngách ở VN .