WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Nhân đêm rã ngũ và thành lập hội thơ Lạc Việt

Vào khoảng năm 1982 một số tù cải tạo từ trại Thanh Chương, Nghệ Tĩnh được chuyển về Nam. Đêm hôm đó, tháng giêng, trời rất rét, đám tù chuyển trại ngủ tập trung ngoài trời ngay bãi cỏ bên hông đền thờ Vua An Dương Vương và Mỵ Châu. Nơi này gần ga Vinh và đèo Mộ Dạ, khi xưa vua và công chúa bị quân Triệu Đà, Trọng Thủy đuổi, chạy tới đây vua phát hiện công chúa rắc lông ngỗng chỉ đường cho Trọng Thủy tìm mình nên chém đầu. Ai ngờ lọt vào quỷ kế của giặc. Giống như đám tù nhân lọt vào bẩy của Cộng Sản.

Trời trong, sương lạnh, tù nhân cứ hai người còng lại với nhau. Hà Thượng Nhân và Đông Anh bị còng chung. Nhìn sao trời nói chuyện thơ văn trong đêm tối dưới họng súng AK. Nghĩ thương cho thân phận mình và thương cho vua An Dương Vương tin người mà lầm vào quỷ kế. Thương cho công chúa Mỵ Châu đặt hết tình yêu vào kẻ manh tâm lừa phản đến nỗi bị mất đầu.

Nay nghe Văn Thơ Lạc Việt tổ chức họp mặt tân niên, thi sĩ Hà Thượng Nhân viết bài thơ để nhớ lại chuyện xưa với ngày đi tù tại Thanh Chương để tặng cho quý vị quan khách trong ngày họp mặt tân niên hoa nở.

Nhân Đêm Rã Ngũ và Thành Lập Hội Thơ Lạc Việt

Hà Thượng Nhân  viết cho ngày Văn Thơ Lạc Việt họp Xuân 2010

Lạc Việt dựng lên từ dạo ấy
Lạc Việt khi không lại góp lời
Bình thường họa lại văn thơ cũ
Thỉnh thoảng quay sang chuyện khóc cười
Câu chuyện có nhau thêm sắc cạnh
Mỗi phương thi hữu góp thêm lời
Ngày xưa Lạc Việt ai đem nhắc
Câu chuyện ngày xưa cũ lắm rồi
Ta mang hâm lại văn chương cũ
Câu chuyện ngày xưa lại sáng ngời
Đền cổ An Dương, đêm rã ngũ
Ngày sau lưu lại mấy cơn cười
Câu chuyện nỏ thần không có nữa
Thành ra ân oán lại đôi nơi
Nước non để lại năm cùng tháng
Năm tháng tàn theo chuyện khóc cười
Mối tình thuở  ấy tuy còn trẻ
Thành Cổ Loa kia sống với đời
Lông ngỗng rắc cho chàng nhớ thiếp
Trăm năm ân ái chuyện con người
Ái ân vả lại chàng bên thiếp
Hai chữ oan gia giữa cuộc đời
Câu chuyện tình yêu đêm gió lạnh
Đông Anh cảm hứng chép thành lời
Đến nay đã mấy mùa thương nhớ
Kỷ niệm xưa nay thấy ngậm ngùi
Đoàn quân bại trận nghe tình sử
Chẳng hiểu làm sao ngất ngưởng cười
Mới biết ngàn năm còn chữ nghĩa
Ngàn năm còn chuyện nỏ thần ơi
Đêm nay gió lạnh về qua đó
Ai có ngờ đâu chuyện vẫn dài
Một chuyện ái tình gây thắc mắc
Nỏ thần ai vẫn tiếc cho ai
Văn nghệ khởi duyên từ nghiệp đó
Muôn lòng thắc mắc những hôm mai
Nghĩ xót thương cho chàng Trọng Thủy
Mà thương cô gái Việt Nam ơi
Mỵ Châu, em chỉ vì chung thủy
Nước giếng thần kia chẳng đủ vơi
Ta lại có thêm câu chuyện lạ
Tình nào cho khác được tình ai
Tình kia thật quả thua quyền lợi
Gương sáng ngàn năm sống với đời
Gương ấy muôn sau đem xét lại
Người chê, kẻ hận rối tung hoài
Bạn ta phản bội quên tình bạn
Câu chuyện đồng minh: một cuộc đời
Oan nghiệt thương cho chàng Trọng Thủy
Lại thương số mệnh của con người
Nỏ thần bị mất vì tình nghĩa
Hai chữ oan gia luống ngậm ngùi
Chuyện ấy chúng ta ngồi nghĩ lại
Ghét yêu thôi cũng chuyện con người
Con người bởi lẽ không chung thủy
Lưu lại ngàn sau một tiếng cười
Ta muốn nói nhiều nhưng chẳng nói
Khi ông đại tướng bắt binh lui
Khi ông đại tướng còn ra lệnh
Bỏ thành, giữ lấy nước non thôi
Ta chịu thua vì không tiếp vận
Ta thua vì đã quá tin người
Lòng vẫn đêm ngày cùng nhớ rõ
Chuyện tình thuở  trước mịt mờ soi
Xưa nay có mấy người thua trận
Gom góp nhau về kể chuyện chơi
Thắng bại phải chăng là nỗi nhục?
Ta còn nhau đó cũng là vui

© Hà Thượng Nhân

Phản hồi