WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Trên đường đi đến “thiên đàng …” Tản mạn của một người theo Cộng sản [1]

. ”Phấn khởi”, “hồ hỡi” đi trên con đường  đến “thiên đàng…”

Cái ngày tháng Tư lịch sử 1975 đã quyết định trang sử mới của nước Việt Nam sau hơn 20 năm dòng Bến Hải cắt chia! Cả Miền Nam ngập trong màu cờ xanh, đỏ, sao vàng. Là người tham gia phong trào sinh viên học sinh dấn thân trong nội thành tôi cũng rất ”phấn khởi”, “hồ hỡi” – theo cách nói sau ngày 30/4 – để tham gia vào công tác “cách mạng” – xây dựng chính quyền, xây dựng “chế độ mới”, làm người trong đội quân “giải phóng”. Công việc gì cần đến sự an ninh, an toàn cũng đều có lực lượng chúng tôi. (“Quan trọng” và “oai” ghê vậy đó.!!)

Đất nước không còn chiến tranh. Bầu trời như trong hơn, sáng hơn, nhiều “ánh hào quang”! Tuổi còn trẻ bước vào thế giới mơ ước, làm “công tác” thấy vui! Cả ngày, đêm lao vào công việc. Ăn uống chẳng kén chọn, các Mẹ, các Chị lo chu đáo mọi thứ.  Ăn cái gì cũng ngon(!) Khi họp lại thành Cơ quan lại có chị nuôi nên “cán bộ” chỉ việc đi công tác, chẳng có gì để lo nghĩ. Lương lậu cũng chẳng để ý. Lúc thì được nhận tiền gọi là trợ cấp, khi thì gọi là lương, đến khi tính ”con người và bộ máy” thì gọi là biên chế. Tôi cũng chẳng muốn so sánh lương mới được hưởng và lương cũ chính quyền Sài gòn trả cho một giáo viên! Vui là được đi công tác về ở tập thể, có cơm ăn. Khi có ít đường, ít sữa, vải vóc, thuốc lá… dành dụm chung nhau. Có lúc rủ nhau trốn đi uống café thì bị phê bình là tiểu tư sản. Chẳng để ý thiếu, đủ vì thanh niên một thân một mình. Sống tập thể thích quá, xa thì nhớ, có quan tâm gì đến gia đình đâu(!). Tất cả đều tin vào “tổ chức”, tin vào “đảng”. Đảng “vĩ đại”, “sáng suốt”, đã lãnh đạo nhân dân “đánh thắng giặc Mỹ xâm lược”(!?) Nghe kể về những “lãnh tụ”, những vị “tướng” như là những anh hùng, chuyện thần thoại. Tin lắm chứ và mong một sự đổi đời – “xây dựng đất nước ta đàng hoàng hơn, to đẹp hơn”! Chắc hẳn ai cũng tin tưởng (!), rạng ngời tương lai đất nước, tự hào dân tộc…20 năm sau sẽ thành nước Việt Nam hiện đại, không thua các nước phát triển trên thế giới. Tiện nghị cuộc sống nhân dân sẽ  “dồi dào”, sung túc với những tivi, tủ lạnh, xe cộ…(lúc đó chưa nghĩ ra được sẽ có Video, internet…) Những gì mà “phe ta có”, cái đầu nghĩ ra được thì 20 năm sau sẽ có (!) (1) Việt Nam “rừng vàng, biển bạc, đất phì nhiêu”, tài nguyên dồi dào. Dầu hỏa Việt Nam nhất thế giới, đuợc ví bằng hình ảnh như con voi còn các nước dầu hỏa Trung đông như con tem đặt trên mình con voi! Đất nước ta giàu, đẹp, cái gì cũng có…làm sao không tự hào! Lời của các “đồng chí” lãnh đạo đã kinh qua kháng chiến, có Miền Bắc XHCN – hậu phương lớn của miền Nam, “xã hội tiên tiến nhất loài người”, xã hội tôi hình dung không thể có đĩ điếm, trộm cắp, cướp của, giết người, nhưng sau khi nghe báo cáo về công tác giáo dục thanh, thiếu niên chậm tiến của Hà Nội tại khóa học đầu tiên cho cán bộ Đoàn Miền Nam tại Hà nội (1976) chẳng ai dám đi chơi đêm!. Là những người trẻ tuổi trước đó còn ngồi trên ghế nhà trường, mới bước chân vào đời, say sưa với lý tưởng(!) dù cũng có học, có đọc, tìm hiểu; cũng có biết, có nghe; thắc mắc thì cũng có nhưng “tin“ thì cũng cứ tin (!) Những gì “Mỹ Ngụy” nói đều cho là tuyên truyền, phóng đại. Cái xấu của chế độ thì thấy hàng ngày; cái tốt, cái đẹp của chế độ “mùa xuân loài người” thì chỉ nghe thôi (!) Ta nói thì cái gì cũng đúng, cũng hay (“chính nghĩa” thuộc về ta mà!). ”Yêu thì yêu cả đường đi lối về”!  Sau này nghĩ lại thấy mình quá dại, ảo tưởng, quá ngây thơ, thật tội nghiệp!

Hào quang… lóa sáng lên… rồi tắt giống như chớp lửa của trái đạn bay! Ai rồi cũng phải quay về với cuộc sống thực của chính bản thân, gia đình mình và thực sống với cuộc sống xã hội! Người có tính toán trước, sống thực tế, thực dụng thì khác. Những anh chàng ”tiểu tư sản”, trí thức tham gia cách mạng thì chìm trong cơn mê… hơi dài (!), thậm chí ban đầu còn ”tả khuynh”! Tin vào “tổ chức”! “Tin tưởng Đảng”!. “Đảng là cuộc sống của tôi”(!) . Nói thì cái gì cũng “Đảng ta!”  Làm người Cán bộ của Đảng mà đất nước sau chiến tranh, cái gì nguyên nhân cũng do “chiến tranh” nên… chờ đất nước “ổn định” rồi lo chuyện riêng mình! Cứ chờ! Chờ mãi… đến bây giờ cũng chưa “ổn định”, vẫn còn “định hướng” may mà có cái không thể chờ, nếu cứ chờ, chờ mãi chắc… đến giờ này… còn “ế vợ”!

(1) (Mà cũng hay,các nhà lãnh đạo…như” nhà tiên tri”(!). 20 năm sau (1976-1996…) cuộc sống nhân dân cũng khá lên rất nhiều thật, có lẽ nhờ Ông anh cả LX và hệ thống XHCN Đông Âu sụp đổ – hiện nay không ít người còn luyến tiếc! VN sửa sai bằng “đổi mới” do Đảng ta “khởi xướng và lãnh đạo”(!). Nếu theo đường lối đúng đắn, sáng suốt như Đại hộI IV ĐCS đề ra thì cuộc sống nhân dân VN bây giờ không biết ra sao (!?).

II. “Phải  luôn nâng cao lập trường giai cấp…”!

Miền Nam được “giải phóng”(!) Đất nước thống nhất, độc lập, tự do! Nhân dân đã “làm chủ tập thể” đất nước! Chế độ ”làm chủ tập thể” – một khái niệm mới, sáng tạo của “Đảng ta”!. Thật là vĩ đại! Những nhà lý luận thiên tài của “chủ nghĩa Mác Lênin vô địch muôn năm” mà tác giả, “nhãn hiệu” lại là made in VN nên càng tự hào nguời Việt Nam mình! Học Chủ nghĩa Mác-Lênin, đường lối chính sách, cái gì cũng nêu – “Bác Hồ đã nói…”; ” Lênin nói…”; đồng chí Lê Duẫn đã nói…” (!) Cán bộ ta học tập và đi tuyên truyền, nói năng… như con vẹt. Nghĩ lại thật xấu hổ!

Khi tham gia phong trào, được “giác ngộ” cách mạng, được cách mạng phân công, giao nhiệm vụ cảm thấy là ghê gớm lắm, sướng lắm. Cứ hăng say công tác. “Làm cách mạng” mà! Chẳng biết sợ là gì. Lúc nào cũng muốn “tuyên truyền” cho người ta biết cách mạng là gì, những người cách mạng là ai. Lúc nào cũng tìm mọi lý do, mọi sự việc, chứng cứ để đả phá “ngụy quyền”! Nói đến Đoàn, đến Đảng… thì chẳng biết gì! Nghĩ “đoàn, đảng” là “thiêng liêng” lắm! Một tổ chức những con người có tinh thần yêu nước cao cả, sáng trong, không cá nhân, vụ lợi, lúc nào cũng chỉ hy sinh vì nhân dân, dân tộc, “giai cấp”(!) nên khi được đề nghị kết nạp vào Đoàn Thanh niên nhân dân cách mạng Việt Nam thì nghĩ rằng mình chưa làm được gì nhiều, chưa xứng đáng nên chậm cái đã, còn “Đảng” thì cao vời lắm… không nghĩ đến làm gì! Trong tình yêu thì luôn phải… tuân theo tổ chức. Cô nào xinh xắn, dễ thương, “tổ chức” biết nên cứ luôn bị cảnh cáo “hãy cảnh giác”, coi chừng là… “thiên nga”; “điệp của Tưởng” cài vào. Lừng chừng, không nghe thì cho rằng “trái tim lầm chổ để trên đầu! Người “kèm cặp” tuyên truyền về Đảng thì lúc nào cũng nói rằng đó là “quyền lợi”. Vì cái ”quyền lợi” rất ư cơ hội ấy nên chẳng ưa. Có lẽ do tiểu tư sản nặng quá cứ nghĩ chưa hy sinh, cống hiến gì mà đã nghĩ đến lợi quyền! Sau cái ngày 30/4 ấy cái ”quyền lợi” làm lóa mắt nhiều người. Ai cũng “phấn đấu”. Không “phấn đấu” thì không thể hiện sự “giác ngộ”! ”Phấn đấu vào Đoàn, phấn đấu vào Đảng”! Rồi “ngáng chân” nhau để mà “phấn đấu”!  Nhưng tổ chức là người quyết định. Cái “chi bộ đảng” là người xét ai được, ai không! Quần chúng ai có quan tâm thì “đứng ngoài cửa” mà ngó. Cơ chế ấy cái anh chàng nghĩ trên mây như tôi cũng chưa biết rành rẻ, chỉ thấy ai là Đảng viên thì làm chức vụ lãnh đạo, không phải Đảng viên thì làm cán bộ, lính lác. Ai “cá nhân chủ nghĩa”, nghĩ về lợi ích riêng mình một chút… thì phê, phê cho “tơi bời” luôn! Những người có gia đình, người thân đi tập kết về… hình như được “trang bị thêm kinh nghiệm” để sống trong chế độ mới “tươi đẹp”, dù là “ngụy quân, ngụy quyền” cha có quyền chức thì cũng cách mạng hết, còn có những ”dấu vết” này kia là do “âm mưu thủ đoạn” của “Mỹ Ngụy”. Những người khác không có ai để “nhận họ” thì cứ dòm dòm, ngó ngó, ráng mà “hăng hái tiến lên!” Phải phát huy vai trò xung kích ” Đâu cần thanh niên có, đâu khó có thanh niên!”  Vì có “Đoàn, có Đảng”, có “quyền lợi chính trị”, có chức quyền nên… cũng tạo ra nhiều sự phân biệt, nhiều “hạng” công dân. Mỗi người lại tự suy nghĩ về bản thân, gia đình. Có kẻ trách cứ mẹ cha; có người trách cứ gia đình chồng, vợ vì…”lý lịch” làm cho mình không được vào Đảng! Ai có tôn giáo, nhà có thờ tự thì… cất dấu đi để chứng tỏ mình là người vô thần! Trong xã hội, mục đích, lẽ sống dường như phải vào Đoàn, nhất là vào Đảng thì mới là đích thực, là “người cộng sản chân chính”, những “con người mới xã hội chủ nghĩa”(!). Những ai có học vấn cao một chút cấp 3, Đại học, sinh viên, biết chút ngoại ngữ… là “tiểu tư sản”, không phải thành phần cơ bản. Người ít học, thành phần gia đình lao động mới là “giai cấp cơ bản”, mới có “giác ngộ giai cấp” còn những thành phần khác, dù đã có “tham gia” cũng cần phải xem lại vì… chỉ có giác ngộ dân tộc thôi(!)… nên, khi kết nạp thanh niên vào Đoàn phải xét lý lịch kỹ càng (“bị hậu” của Đảng mà!). Chọn Bí thư Đoàn càng phải là những thành phần cơ bản, càng ít học… càng có lập trường giai cấp! Ngoại ngữ… không cần dùng; biết, giỏi… chỉ càng thêm khổ vì đó là đồ “tiểu tư sản trí thức” mà lại là trí thức cũ nữa thì… càng gay! Nhờ “thành phần cơ bản”, “gia đình có truyền thống cách mạng” nên dù có tham nhũng, ăn cắp của nhân dân hàng triệu đô để đánh bạc nhưng ”con nhà nòi”, có “truyền thống cách mạng”, được nhiều tưởng thưởng… nên phải nương, giảm án chứ(?!). Quan điểm cách mạng rõ ràng như vậy thì cứ thi đua nhau tha hồ mà tham nhũng, có “bảo kê” sợ gì (!) Chọn “cốt cán” ban đầu sau ngày “giải phóng”, sống “ba cùng” với nhân dân, phát động nhân dân “ôn nghèo, kể khổ”, kể tội đế quốc, tay sai. Học tập để phân biệt bản chất hai chế độ; phải dựa vào thành phần cơ bản để bám, để xây…  “Lập trường giai cấp” phải luôn vững vàng! “Đường lối, Nghị quyết của Đảng“ là lập truờng giai cấp xuyên suốt nhất, nên muốn có lập trường, quan điểm thì phài học Nghị quyết, làm theo nghị quyết. Muốn nghĩ, muốn nói, muốn làm thì phải nói sau khi Đảng… nói, sau khi có chủ trương, nghị quyết của Đảng, nhà nước. Nói trước cũng là… sai, thiếu lập trường quan điểm, thậm chí là… phản động! Còn đường lối “đổi mới, đổi cũ,” là… tùy theo từng tình hình nhiệm vụ cách mạng chứ Đảng thì không bao giờ sai…!(!?)…
(Còn tiếp)

© 2008 www.danchimviet.com

1 Phản hồi cho “Trên đường đi đến “thiên đàng …” Tản mạn của một người theo Cộng sản [1]”

  1. NGÀN KHƠI says:

    BÁNH XE LÃNG TỬ

    Design ông Mác phát ra
    Còn người đóng trục lại là Lênin
    Bánh xe quay được nửa vòng
    Mao quân xấn tới nửa vòng tiếp theo
    Chẳng may Pôn Pốt chen vào
    Xe banh tét lốp lẽ nào chữa sao
    Thôi đành xét lại cái ào
    Tiếp theo đổi mới rào rào tiến lên
    Rồi ra biển lặng trời êm
    Fidel bật khóc chỉ rên đôi lời
    Ối ới ông Mác ối ơi
    Design ông vẽ đổi đời còn đâu !

    NON NGÀN
    (27/8/11)

Phản hồi