WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Báo Người Việt và vấn đề tự do ngôn luận

Trụ sở báo Người Việt

Mấy tuần nay sự việc báo Người Việt tại quận Cam đăng bài của Sơn Hà trong mục Thư Ðộc Giả, số báo ra ngày Chủ Nhật, 8 Tháng Bảy 2012 đã gây xôn xao Cộng đồng người Việt hải ngoại. Bài này viết để phản bác bài của ông Nguyễn gia Kiểng về “Vết Thương Ngày 30 tháng 4”. Đại khái nội dung bài của Sơn Hà nói ngày 30-4-1975 là ngày dân tộc ta là kẻ chiến thắng, đế quốc Mỹ và Ngụy quyền tay sai là những kẻ bại trận, Đế quốc Mỹ chỉ là thực dân mới, bài ca ngợi cách mạng nhân đạo không trả thù Ngụy quân Ngụy quyền… Tóm lại nội dung chỉ là bài tuyên truyền rẻ tiền của Việt Cộng đã bị người tỵ nạn lên tiếng phản đối dữ dội. Nội dung bài tuyên truyền quá nhàm chán nhưng người ta chú ý tới nó vì được đăng trên một tờ báo lớn ở quận Cam, thủ đô người Việt tỵ nạn, tôi xin đăng lại phía dưới bài viết này.

Báo Người Việt phủ nhận bài này, cho rằng đây là việc làm sai lầm cá nhân chứ không phải chủ trương của Người Việt, họ vẫn tự nhận là tờ báo chống Cộng của người Việt tỵ nạn. Trong vòng mười năm trở lại đây, bao Người Việt đã bị đồng bào phản đối dữ dội khoảng 4, 5 lần về những lỗi lầm tương tự như vậy, mỗi trường hợp họ cũng đều xin lỗi cộng đồng vì sự sai lầm của một vài cá nhân và vẫn tự nhận là tờ báo chống Cộng, họ đã nhiều lần sa thải hoặc cách chức những người phạm lỗi.

Sở dĩ tờ báo tiếng Việt lớn nhât Hải ngoại này đã nhiều lần phải xin lỗi Cộng đồng không phải vì sợ áp lực của Cộng đồng hoặc sợ người tỵ nạn thưa kiện mà họ sợ bị “bể nồi cơm”, chính họ cũng đã nhìn nhận thế. Báo Người Việt nằm trong lòng thủ đô tỵ nạn, họ sống nhờ quảng cáo của Cộng đồng tỵ nạn cũng như con cá nó sống vì nước !!! họ phải nhiều lần xin lỗi cộng đồng vì sợ bị người tỵ nạn tẩy chay không đăng quảng cáo.

Mặc dù báo Người Việt đã xin lỗi cộng đồng và đã có biện pháp kỷ luật với người phạm lỗi nhưng nhiều hội đoàn, báo chí tại Hải ngoại vẫn tiếp tục gửi văn thư phản đối tờ báo và yêu cầu giải thích rõ ràng hơn về sự việc này. Nói chung làn sóng phẫn nộ có khuynh hướng kéo dài.

Cũng có một vài vị giáo sư, luật gia đăng bài trên internet cho rằng báo Người Việt có quyền tự do ngôn luận của họ, các ông này giảng giải dài dòng văn tự về quyền tự do ngôn luận cho người Việt Hải ngoại để mọi người hiểu đây là xứ tự do, quyền tự do ngôn luận đứng vào hàng đầu. Ý các vị này muốn nói báo Người Việt có quyền tự do ngôn luận, có quyền đăng những bài như vậy. Trong một bài viết về vấn đề này, một ông giáo sư có nói mọi người tại Hoa Kỳ có quyền phát biểu tư tưởng của mình, dù lời nói ấy có chối tai người nghe tới đâu chăng nữa vì đó là tự do ngôn luận.

Các ông này đã đánh giá quá thâp trình dộ hiểu biết của người tỵ nạn, làm như không ai biết gì về tự do ngôn luận, ai cần các ông giảng giải dài dòng văn tự về tự do ngôn luận? Tại Mỹ chuyện này dù là giới cu li cu leo khố rách áo ôm ai cũng đều biết cả. Ngoài ra các ông này bênh vực cho báo Người Việt, ý nói báo Người Việt có quyền tự do ngôn luận, có quyền đăng những bài như vậy, có quyền nói những vấn đề như vậy dù là tuyên truyền cho CS…

Mắc mớ gì mà các ông bênh vực? người ta đâu cần các ông bênh? Báo Người Việt phủ nhận không có nói như vậy. Họ chối đây đẩy nó không phải chủ trương của tờ báo mà do một cá nhân, người phụ tá chủ bút tính nết ngang ngược đã làm khổ cả tờ báo. Đầu đuôi câu chuyện là việc của một cá nhân phụ trách mục Thư Độc Giả chứ không phải là chủ trương của tờ báo mà ra, họ cần sự thông cảm của Cộng đồng tỵ nạn. Các ông xúi dại người ta, đâm bị thóc chọc bị gạo, đổ dầu vào lửa vô tình đập bể nồi cơm của họ, báo Người Việt chỉ cầu xin hai chữ bình an, xin các ông thông cảm mà yên lặng giùm.

Nhưng dù là xứ tự do tôi nghĩ vấn đề phát ngôn chắc cũng phải có một giới hạn nào đó không lẽ cứ nói bừa đi à? Tôi thí dụ nước Pháp tự do nhất thế giới, họ căm thù Đức Quốc Xã vì đã bi Đức quốc xã cái trị tàn ác, nếu có ai nói “ông Hitler tốt lắm” thì tôi nghĩ chắc người đó sẽ không còn cái răng ăn cháo!!

Bàn về quyền tự do ngôn luận như trên sẽ có thêm một số vấn đề, theo tôi biết người Mỹ không chấp nhận chủ nghĩa Cộng Sản và chủ nghĩa Quốc Xã vì những lý do như sau:

- Khi ra phỏng vấn phái đoàn tại Sài Gòn để đi tỵ nạn sang Hoa Kỳ như chúng tôi cách đây hơn 20 năm, người nhân viên Mỹ bảo chúng tôi dơ tay tuyên thệ: Tôi không nghiện sì ke ma túy, tôi không phải là đảng viên Cộng Sản.

- Khi thi vào Quốc tịch Mỹ, trong bảng những câu hỏi có hai câu: bạn có phải là đảng viên Cộng sản không? Bạn có phải là đảng viên Quốc Xã không? Dĩ nhiên ai cũng phải nói không, ví nói có không những không được vào Quốc tịch mà còn bị FBI hỏi thăm sức khỏe là khác.

- Khoảng mười năm trước FBI có đăng thông báo nhờ người tỵ nạn giúp đỡ tố cáo Cộng Sản nằm vùng để họ bắt, họ cho biết nay nhiều đảng viên CS đã xâm nhập vào Mỹ hoạt động, dọa nạt người tỵ nạn.

- Người Mỹ đã cho lập tượng đài tưởng niệm nạn nhân CS, họ đã chính thức xác nhận chế độ CS đã tàn sát 100 triệu người trên thế giới. Ngày thứ ba 12 tháng 6 năm 2007, Tổng thống Bush đã tham dự lễ khánh thành Tượng đài Tưởng niệm nạn nhân Cộng Sản (Victims of Communism Memorial) tại Hoa Thịnh Đốn.Trong bài diễn văn Tổng thống Bush cho biết ý thức hệ CS đã tiêu diệt khoảng 100 triệu người vô tội gồm cả đàn ông, đàn bà và trẻ nít (Communism, an ideology that took the lives of an estimated 100 million innocent men, women and children).

Tóm lại Hoa Kỳ không chấp nhận chế độ CS và Quốc xã và kết án hai chế độ này hiện thân của sự tàn ác chống nhân loại. Họ cũng đã xếp CS vào hàng tệ đoan xã hội ghê tởm ngang với xì ke ma túy như đã nói trên.

Hoa kỳ vẫn coi Cộng sản là kẻ thù mặc dù có bang giao với CS.

Từ những yếu tố trên sẽ nẩy sinh ra những thắc mắc, tôi không rành về luật, xin các vị biết rõ hơn giải thích dùm. Hoa Kỳ không chấp nhận chế độ CS, như vậy báo chí tại đây có quyền đăng bài tuyên truyền cho CS không? có được chửi Đế quốc Mỹ là thực dân mới không?

Ngoài ra tôi cũng thắc mắc một điểm nữa, những người vào Mỹ theo diện bảo lãnh và lấy Việt Kiều thì không nói chi, còn vào Mỹ, ở Mỹ theo diện tỵ nạn thì có được quyền ủng hộ CS, thân CS hoặc có cảm tình với CS không? Nếu có bằng cớ cụ thể có bị đuổi về nước không vì khi xin tỵ nạn anh khai là bị CS đàn áp, nay anh khen CS tốt, ủng hộ CS… tức là trước đây anh đã khai gian, anh là tỵ nạn giả, tỵ nạn zổm. Cái này mình thí dụ như vậy thôi chứ không có ác ý, tôi chỉ nêu để xin các bạn hiểu hiết hơn giải thích dùm thôi!

Vấn đề nóng bỏng này thu hút sự chú ý của nhiều người, mấy anh Vẹm, mấy anh cò mồi thừa cơ nước đục thả câu nhẩy vào ăn có, được thể la làng ầm ĩ trên các diễn đàn nào là tại Cộng đồng VN Hải ngoại từ 37 năm qua không có tự do báo chí mà chỉ có một chiều. Nào là Cộng đồng Hải ngoại bịt miệng nhà báo, chà đạp quyền tự do ngôn luận hơn CS..vân vân và vân vân. Nghe mà phát ớn xương sống, nhiều người tỵ nạn nơm nớp sợ bị các anh cò mồi, các anh nằm vùng thưa ra tòa vì tội chà đạp quyền tự do ngôn luận!! những người yếu bóng vía ai nấy sợ xanh mặt vì sắp phải vác chiếu ra tòa, khiếp quá!

Sự thực người Việt tỵ nạn có bịt miệng ai đâu? Có quyền hành gì mà bịt miệng người ta, họ chỉ biểu lộ sự phẫn uất phản đối những lời nhục mạ họ thôi, họ có quyền phản đối ầm ĩ, biểu tình ầm ĩ khi bị nói xấu như câu dưới đây

chỉ có đội quân xâm lược Mỹ và bè lũ Việt gian tay sai của Mỹ là thất thủ, là mất miền Nam, mất Sài Gòn, còn dân tộc Việt Nam, cả Nam lẫn Bắc là người thắng trận, thu giang sơn về một mối, chấm dứt ách thống trị của thực dân mới”

Chửi cha người khác thì họ có quyền chống đối, đơn giản vậy thôi, không lẽ tại xứ tự do họ không được quyền chống đối, biểu tình, phản ứng? Người Việt tỵ nạn đã từng là nạn nhân của chế độ, đã từng chạy trốn chế độ CS rất gian khổ có quyền chống đôi chế độ mà họ đã không chấp nhân sống chung, thế thôi. Nếu nói Cộng đồng VN bịt miệng nhà báo thì lại phạm cái tội vu cáo.

Phải công nhận mấy anh Vẹm vừa đánh trống vừa ăn cướp tài thiệt, một mặt các anh bịt miệng bóp cổ các nhà tranh đấu dân chủ trong nước le cả lưỡi ra, một đằng các anh thò tay ra Hải ngoại định bóp cổ bọn Ngụy không cho chúng phát ngôn phản động, nói xấu chính sách đảng và nhà nước, chống đối chế độ CS…. Hay thiệt!

Trong bài viết của một ông giáo sư như trên có nói mọi người tại Hoa Kỳ có quyền phát biểu tư tưởng của mình, dù lời nói ấy có chối tai người nghe tới đâu chăng nữa vì đó là tự do ngôn luận. Theo tôi nghĩ những người thích nói những lời chối tai cả một tập thể thì chẳng có gì đáng khen cả mà ta cần phải giúp đỡ đưa họ vào nhà thương Biên Hòa điều trị cho hết bệnh. Nói những cấu chối tai cho cả một tập thể tức là tâm trí có vấn đề rồi.

Rất nhiều người tại Hải ngoại có cảm tình với CS, khen CS hoặc tuyên truyền cho CS nhưng lại không có ai chịu về nước sống với CS vì “Ở Mỹ vẫn sướng hơn”, đơn giản vậy thôi. Họ đã đánh lừa chính cả bản thân họ, ngay cả những người thích CS khi về nước cũng đã mang theo cái bùa hộ mệnh đó là bằng Quốc tịch Mỹ. Mặc dù chê chửi Đế quốc nhưng họ vẫn sống bằng sự che chở của Đế quốc thế không là hèn thì là gì? Hồi xưa tại miền nam VN trước 1975 cũng vậy, nhiều người khen CS, có cảm tình với CS, thân CS nhưng chẳng có ai muốn về Bắc sống với CS cả, khen CS cho vui thì có chết chóc gì, nói zậy chứ không phải zậy.

Từ ngày 30/4/1975 Việt Cộng đưa rất nhiều năm vùng giả dạng tỵ nạn vào Mỹ để chờ thời cơ quậy phá, sau ngày Việt Cộng bang giao với Mỹ nhiều anh Vẹm hý hửng tưởng mình là bồ tèo với Mỹ tới nơi rồi, sắp được vào Tòa Bạch Ốc yết kiến Tông Tông tới nơi rồi. Mặc dù Hoa Kỳ đã bang giao với CS như Sô Viết trước đây trong thời kỳ chiến tranh lạnh, bang giao chỉ là ngoại giao nhưng Mỹ vẫn coi CS là kẻ thù. Ngay cả cựu CS Nga bây giờ cũng vẫn không phải là bạn của Hoa Kỳ. Mặc dù nay Mỹ có bang giao với vài nước CS nhưng họ không coi đó là bạn mà có thể là thù, bang giao chỉ có tính cách ngoại giao, kinh tế.

Các anh Vẹm nằm vùng hồi xưa che mắt được Nha Cảnh sát Đô thành Sài Gòn nhưng nay không thể che mắt FBI được, với phương tiện tinh vi tối tân hiện nay không dễ gì qua mặt họ được. Bây giờ hòa bình không nói chi, trong trường hợp Mỹ có chiến tranh với CS, thí dụ Bắc Hàn hay Trung Quốc chẳng hạn thì sẽ là lúc họ sờ gáy các chú nằm vùng.

Các chú cứ yên chí đi, FBI sẽ không quên các chú đâu, khi ấy họ sẽ cho xe Mercedes đến tận nhà đón các chú vào Viện Dưỡng lão nghỉ mát!

© Trọng Đạt

© Đàn Chim Việt

———————————————————

Dưới đây là bài viết của Sơn Hà trên mặt báo Người Việt để trả lời bài viết của Nguyễn Gia Kiểng về “Vết Thương Ngày 30 tháng 4” để quí vị tham khảo.

Lời lẽ bóp méo sự thật của Nguyễn Gia Kiểng.

“Kỷ niệm ngày chiến thắng 30-4 liền kề với ngày quốc tế lao động ngày 1-5 làm cho niềm vui của chúng ta được nhân lên gấp bội. Cả dân tộc vui mừng, tự hào, tất cả những người lao động vui mừng, tự hào. Nhưng lạ thay, ông Nguyễn gia Kiểng đã viết bài “Vết thương ngày 30 tháng 4” đưa lên mạng Internet, theo đó đã sặc mùi chia rẽ Nam Bắc, làm như thể miền Nam, Sài gòn là một miền đất khác Việt Nam, một dân tộc khác Việt Nam, làm như thể từ ngày 30 tháng 4, 1975 thì miền Nam Sài Gòn mất tất cả, bị xâm lăng tất cả! Không hiểu ông có thâm thù gì với cách mạng, thâm thù gì với dân tộc mà lại than thở như vậy. Ông quên mất điều đơn giản, tối thiểu là chỉ có đội quân xâm lược Mỹ và bè lũ Việt gian tay sai của Mỹ là thất thủ, là mất miền Nam, mất Sài Gòn, còn dân tộc Việt Nam, cả Nam lẫn Bắc là người thắng trận, thu giang sơn về một mối, chấm dứt ách thống trị của thực dân mới. Chỉ có người mất trí mới viết như ông Nguyễn Gia Kiểng rằng “Ngày 30 tháng 4 năm 1975 đã không đến trong niềm vui thống nhất đất nước, hòa giải và hòa hợp dân tộc mà mọi người mong ước”. Viết như vậy là hoàn toàn xuyên tạc và bóp méo sự thật. Sự thật là sau ngày chiến thắng 30 tháng 4, 1975 thì một loạt sự kiện lịch sử ra đời, đánh dấu sự thống nhất nước nhà. Đó là Việt Nam có một nhà nước thống nhất, bao gồm một Quốc Hội thống nhất, một chính phủ thống nhất, có cơ cấu tổ chức chính quyền các cấp thống nhất cả nước, nói chung có cơ cấu hệ thống chính trị các cấp thống nhất cả nước, có nền giáo dục thống nhất cả nước, có nền y tế thống nhất cả nước, cả nước có đồng tiền chung và một thị trường thống nhất, người Việt Nam đi lại tự do trên toàn cõi Việt Nam… Ngày 30 tháng 4, 1975 là ngày hội của toàn dân đoàn kết, chiến thắng. Đặc biệt, Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam mở rộng khối đại đoàn kết toàn dân tộc, bao gồm các giai cấp, các tầng lớp, các dân tộc, đồng bào các tôn giáo và không tôn giáo, người Việt Nam định cư ở nước ngoài, các nhân sĩ, các cá nhân tiêu biểu… xóa bỏ hận thù, thành kiến giai cấp, gác quá khứ, nhìn về tương lai, nêu cao tinh thần độc lập tự chủ, tự lực tự cường cùng nhau xây dựng và bảo vệ tổ quốc thống nhất. Nhân dân trong nước và cả thế giới chứng kiến sau 30 tháng 4, 1975 không hề có tắm máu, không hề có trả thù. Có một số người trong ngụy quân ngụy quyền, trong đó có số nợ máu với nhân dân, thậm chí đã có tội ác tày trời, đã được tổ chức học tập, cải tạo, nhằm khêu gợi lòng yêu nước, tình đồng bào, nghĩa dân tộc, biết phân biệt chính nghĩa và phi nghĩa, trở lại cuộc sống có đạo lý, có nhân phẩm, làm ăn lương thiện, trở thành công dân của nước Việt Nam mới, thống nhất. Như thế là việc làm vô cùng nhân đạo, rất nhân quyền của cách mạng, chứ sao lại xuyên tạc “chính sách cải tạo là để tiêu diệt đại bộ phận thành phần tinh nhuệ và trí tuệ của miền Nam”!

 

74 Phản hồi cho “Báo Người Việt và vấn đề tự do ngôn luận”

  1. minh says:

    ĐNY đi gặp Nguyễn Tấn Dũng vào thế kỷ 21, khi chế độ VNCH đã bị khai tử mấy chục năm thì cho dù mốn tin vào sự biện hộ của ông Võ Long Triều với giả thuyết “ông ĐNY là tình báo của VNCH đi gặp NTD do tuân lệnh cấp trên” cũng không có lý do để tin như thế. Cấp trên của ông ĐNY , một nhân viên tình báo VNCH là ai khi chế độ này đã không còn sống? Ông Võ Long Triều còn biện minh tư cách ĐNY là tình báo VNCH qua sự xác minh của tướng cảnh sát ti1nh ba’o VNCH Nguye^~n Kha(‘c Bi`nh, nhưng tiếc thay ông này cũng đã chết thi` la`m sao kie^?m chu’ng điều đó ?
    Ai trả tiền cho ông ĐNY để bảo lãnh 1 bác sĩ VC qua đây hoc về AIDS?
    Làm sao ông Yến biết cô này để bảo lãnh?
    Và cô này tên gì? Ắt hẳn ông Đỗ (quên mất ông nào rối, Đỗ Tăng Bí hay Đỗ Quí Toàn gì đó) người đã cho cô ấy ở chung nhà chắc hẳn biết tên tuổi cô ta.
    Trong bài viết bằng tiếng Anh của tiến sĩ nhà báo Brody trong quyển ĐNY Giữa Lòng Bạn Bè cho biết ông Yến cho ông những chi tiết về công đồng Người Việt tai hải ngoại để ông ta muốn viết gì thì viết , đăng trên tờ Orange County Register rồi ông Yến sẽ dịch ra và đăng lại trên báo NV, vì những tin tức đó đã được đăng trên báo chí dòng chính. Kinh nghiệm này theo Brody, ông Yến đã có từ khi làm báo tại Sài Gòn trước năm 75, ông Yến cũng đưa tin cho các phóng viên ngoai quốc đăng trên báo ngoại ngữ, sau đó ông ta đăng lại trên báo tiếng Việt.
    Đọc lại quyển ĐNY Giữa Lòng Bạn Bè, tuy không do ông Yến viết ra, nhưng có nhiều điều khá lý thú về ông ấy , thí dụ như ông Yến là 1 nhà báo như ít khi viết báo. Cũng như kinh nghiệm của ông Yến về việc người Việt lên tiếng phản đối ông hay báo NV thì ông ấy đã tránh ra sao…

  2. Peter says:

    Kính xin đề nghị BBT Đàn Chim Việt cho đăng lá thư của ông Võ Long Triều gửi ông Phan Huy Đạt (chủ nhiệm báo Người Việt) thành 1 bài chủ trên diễn đàn, đề mọi người dễ theo dõi giòng sự kiện. Theo tôi, đây là một bài rất nghiêm túc, lập luận rõ ràng, vững chắc. Đa tạ.

    • NT Buông says:

      Bài viết của ông Võ Long Triều rất chí tình và nghiêm túc . Xin quí vị đúng phí thời giờ tranh luận chưởi bởi nhau cho một bài viết tầm phào của một cán ngổ mà một vài người vô ý thức đã tung ra , vô tình hay có ý ,chúng ta không cần phải mất thời giờ , hãy để xem ba’o Người Việt ứng xử .

      Nếu không hài lòng với cách cư xử thì chúng ta cứ tẩy chay tờ báo , hơn là mất bao thời biểu tình họp báo tranh luận , để xem Người Việt có phải là CS hay không . Bọn CS giờ này lắm tiền, chúng có thể mua chuộc hầu như tất cả mọi tay tham tiền , thiếu đức.

      NT Buông

  3. Chien Nguyen says:

    Có những vết thương sẽ đựơc chữa lành và không để lại dấu vết. Tuy nhiên vết thương trên thân thể báo Người Việt càng chữa càng lỡ loét
    CN

  4. minh says:

    Sơn Hào viết chửi VNCH là quyền của anh ta, và quyền chọn đăng bài của anh ta của nhân vên phụ trách báo NV được đổ cho đó là quyền tư do ngôn luận. Vậy thì những người chống đối báo NV , họ cũng thể hiện quyền tối thượng ấy thì bị đổ là quá khích, là CCCD.
    Trước đây tôi cũng cố tình nghĩ ông Đỗ Ngọc Yến là tình báo của VNCH, là CIA như ông Võ Long Triều nhưng những sự cố lập đi lập lại của báo NV đã làm tôi suy nghĩ lại . Như tôi đã nhận thấy trước khi cho đăng bài của tác giả Sơn Hào, báo NV cho đăng bài của Huỳnh Thủy Châu về bánh cuốn với cái tít Huỳnh Thủy Châu rất lớn, người đã làm ra cuộc biểu tình khi trước với bức hình chậu rửa chân. Rồi những bài thơ của Nhân Quang về đoán tử vi trong dịp đầu xuân năm nào.
    Chẳng lẽ tất cả đều là sự cố vô tình?
    Tôi đọc lại quyển sách ĐNY Giữa Bạn Bè , tuy không do ông viết(ông đã chết rồi) nhưng qua bạn bè ông , hình như của 1 ông cũng họ Đỗ, viết là chính ĐNY đã bão lãnh 1 cô bác sĩ chuyên ngành Nhiễm từ VN qua đây học về AIDS từ những năm 1993. Ai có thể qua Mỹ du học, nghiên cứu ngay lúc đó nếu không phải là cán bộ CS, đảng viên Đảng CS? Ai đã từng ở VN sau 75 đều biết, không dễ dàng gì được CS cấp vía xuất cảnh sang nước thù nghịch, nhất là trong giai đoạn cấm vận như thế.
    Bức hình của ĐNY với các lãnh đạo CS được tung ra, sau đó là cái chết của Lê Quí Biên tại VN , đã mang những gì liên quan với ĐNY xuống tuyền đài. Người duy nhất có lẽ biết về thân thế vai trò của ĐNY trong bữa họp mặt ấy là Võ Tá Chước, anh em với Võ Tá Hân thì không hề phát biểu ý kiến gì? Tại sao im tiếng? Tại sao để chúng tôi nghi ngờ và điều nghi ngờ này có lý do của nó là ông ĐNY là tình báo của CS , nếu không là gián điệp nhị trùng.
    Xin ông Võ Tá Chước hãy lên tiếng về cuộc họp này, về tấm hình này, để minh oan cho người nằm xuống nếu như ĐNY không phải là tình báo CS .
    Ngoài ra, ông Ngô Kỷ có viết là ngoài ông ĐNY, ông ta còn có bằng chứng ông Phan Huy Đạt cũng có mối liên hệ với CS và sẽ cung cấp cho cộng đồng. Bằng chứng nào, chưa thấy ông trưng ra?
    Và ai đã đưa bằng chứng này cho ông Ngô Kỷ?
    Và hiện nay nước nhà đang đứng trên hiểm nguy diệt vong bởi giặc Tầu phương Bắc, những sự cố xãy ra tại báo NV đã làm giảm đi những quan tâm của NVHN đối với nguy cơ của đât nước.

  5. Copy&Paste says:

    Võ Long Triều, 14-7-2012

    Kính gởi: Anh Phan Huy Đạt,

    Chủ nhiệm nhật báo Người Việt, Kiêm Tổng giám đốc Công ty Người Việt.

    Đồng kính gởi: Quý anh chị em hội viên Hội đồng Quản trị Công ty Người Việt.

    Anh Đạt thân mến,

    Về Fresno hơn một tuần, tôi mới xuống tới Orange County lúc 6 giờ 30 chiều ngày 13/7, được tin Công ty Người Việt mới họp báo xong, mục đích tạ lỗi với độc giả và đồng hương vì lý do đăng một bài sỉ nhục thậm tệ toàn thể quân cán chính Việt Nam Cộng Hòa, đồng thời ca ngợi cộng sản Hà Nội quản trị đất nước một cách anh minh sáng suốt, và khen ngợi chế độ “cải tạo” rất nhân đạo.

    Tôi tìm ngay bài báo, đọc xong vừa buồn vừa phẫn nộ.

    Tôi viết bức thư nầy cho anh và cho quý vị trong hội đồng quản trị với tư cách là một thân hữu, là người tự xem mình như thuộc báo Người Việt. Bởi vì anh Đỗ Ngọc Yến, sáng lập viên nhật báo nầy là bạn thân thiết và là cộng sự viên tin cậy, lâu bền của tôi từ năm 1966 liên tục mãi đến ngày 30 tháng 4 năm 1975. Anh đã cùng với tôi xây dựng nhật báo Đại Dân Tộc, làm cho nó trở thành tờ báo lớn mạnh nhứt Saigon thời đó. Những mối liên hệ mật thiết đó khiến chúng tôi xem nhau còn hơn anh em kết nghĩa gần như ruột thịt. Năm 1998 khi tôi sang Mỹ, Đỗ Ngọc Yến tha thiết mời tôi và cả anh Hoàng Ngọc Tuệ cũng muốn tôi về Orange County hợp tác với công ty báo Người Việt, nhưng tôi đã từ chối. Cho nên đối với tôi, việc của báo Người Việt, sản nghiệp của Đỗ Ngọc Yến cũng gần như việc của Võ Long Triều.Giải thích dông dài để anh hiểu tại sao tôi buồn vì các anh cho đăng bài báo của Sơn Hào chứng minh lập trường chính trị của nhóm Người Việt thay đổi quá bất ngờ và trắng trợn. Tôi hình dung sự nghiệp của ông bạn Đỗ Ngọc Yến của tôi có dấu hiệu và cơ hội sẽ sụp đổ.

    Nghĩ lại tôi càng buồn hơn vì sau khi anh Yến vừa mới qua đời, nội bộ bất đồng, phe nhóm kình chống nhau, người mình hại mình, đem phổ biến những hình ảnh vô giá trị đối với một nhà báo chuyên nghiệp như anh Yến và là một tình báo viên của VNCH, cho dù người đó có tiếp xúc với đồng minh hay kẻ thù, biết đâu theo yêu cầu của cấp trên anh ấy? Một sự kiện vô ý thức và cố tình gây tiếng tăm không tốt, tạo sự hiểu lầm, bất bình phản đối mạnh mẽ trong cộng đồng. Tôi đã phải viết bài giải thích, bênh vực cho người bạn quá cố. Tôi lấy danh dự bảo đảm rằng người bạn và cộng sự của tôi, có lập trường quốc gia vũng chắc, đã từng cộng tác với tôi lâu năm, đặc biệt trong chương trình phát triển cộng đồng quận 8 Sài Gòn, với mục đích tạo cuộc sống an lành cho dân chúng. Yến là tình báo viên của Tổng cục Tình báo, chính Thiếu Tướng Nguyễn Khắc Bình, nguyên Cục Trưởng cục Tình báo VNCH phải xác nhận công khai với tôi trong bài tôi viết đã phổ biến trên báo chí lúc bấy giờ.

    Tôi buồn vì thấy ba lần báo Người Việt vấp phải cùng một thứ lỗi lầm, cực kỳ trầm trọng, khiến cho tôi có cảm giác các anh phản bội chính mình, phản bội chủ trương mà Đỗ Ngọc Yến luôn luôn tâm sự, bàn thảo với tôi, ngay cả những ngày cuối cùng lúc anh còn tỉnh táo. Phản bội chính lời xác quyết của cá nhân anh Chủ nhiệm là “đấu tranh xóa bỏ chế độ cộng sản” mà anh Chủ nhiệm lại để cho bọn tay sai cộng sản ca ngợi bọn chúng trên nhật báo của mình.

    Tôi phẫn nộ vì nội dung bài báo sỉ nhục VNCH, trong đó có tôi nguyên là Thiếu Úy quân lực VNCH, Tổng Trưởng, Dân Biểu. Bài báo còn xuyên tạc sự thật về chế độ gọi là “cải tạo” nhân đạo của cộng sản Hà Nội, trong đó em ruột tôi là Thiếu Tá thiết giáp Võ Thành Tôn bỏ xác tại Đông Hà. Và bản thân tôi chịu sự trả thù tàn nhẫn vô nhân đạo suốt 11 năm trời.

    Tôi không phẫn nộ riêng đối với tác giả bài báo tên Sơn Hào, mà tôi vô cùng phẫn nộ đối với các nhân viên của báo Người Việt cố tình lồng bài báo nầy vào trang đáng chú ý! Những người đó, tôi không gọi họ là nằm vùng, tôi không nói họ bị Việt cộng mua chuộc, mà tôi chắc chắn rằng tư tưởng gọi là “thức thời” hay “thiên tả” của họ có mục đích làm lợi cho cộng sản.

    Đối với anh Chủ nhiệm, Tổng giám đốc, người tế nhị mà tôi coi như bạn bè thân thiết cho nên tôi đã nhiều lần lưu ý anh phải thận trọng, và tôi còn chỉ mặt vạch tên họ, khẳng định rằng các anh sẽ còn gặp tai nạn do họ bày trò, và sẽ phải dập đầu xin lỗi cộng đồng nữa. Lời nói của tôi ngày nay đã ứng nghiệm. Cứ mỗi lần như vậy, uy tín tờ báo xuống dốc, đa số độc giả ở hải ngọai và trong xứ không còn tin tưởng, ngọai trừ 3 triệu đảng viên và tay sai của họ vỗ tay ăn mừng vì đã phá được tinh thần đòan kết của cộng đồng người Việt hải ngọai, gây chia rẽ, nghi ngờ, mạ lị sỉ vả nhau.

    Nhân cơ hội tôi xin nhắc anh Chủ nhiệm, đã có lần một bài báo của tôi viết tựa đề: “Âm mưu nhuộm đỏ cộng đồng người Việt hải ngoại” tháng 1-2010, ban biên tập Người Việt từ chối không đăng, trong khi đó nhật báo Viễn Đông đăng nguyên văn. Cũng bài nầy, anh Trần Văn Ngô trong hội đồng chủ biên của Người Việt gởi vi-thư cho tôi như sau:

    “Anh Triều, tôi có nói với anh Đạt, Đạt nói sẽ coi chừng hắn. Bài nầy không đăng thì là chứng tỏ quá rõ ràng! Báo chống cộng được bài nầy là để trang nhất, đóng khung! Tôi chuyển ngay cho website cộng đồng. Cám ơn anh”.

    Một bài khác tựa đề “Cây thánh giá Đồng Chiêm” có đọan nói động đến đảng công sản Hà Nội dù một cách nghiêm chỉnh, người có quyền trong tòa sọan cắt bỏ đọan đó, bài báo trở thành què quặt. Tôi yêu cầu anh và Chủ tịch hội đồng chủ biên giải thích lý do. Chính Đỗ Quý Tòan, bút hiệu Ngô Nhân Dụng, bao che cho người bạn của anh ta và trả lời tôi nguyên văn như sau: “Yêu cầu anh Triều không nên tự mình giải thích bằng các lý do có tính cách ‘chụp mũ’ gán cho báo người Việt”. Tiếc thay ngày nay chính người bạn đó tự ý tròng cái “mũ tai bèo” cộng sản vào đầu báo Người Việt. Nhắc lại chuyện cũ không có mục đích trách móc anh chủ nhiệm mà để khuyên anh thêm một lần nữa nên điều tra làm sáng tỏ, thanh lọc hàng ngũ để tránh phải xin lỗi độc giả và cộng đồng hai năm một lần. Ở hải ngọai nầy, khắp thế giới không có tờ báo lớn nhỏ nào, lập trường úp mở, phải xin lỗi đồng bào thường xuyên!

    Thiển nghĩ:

    1. Nếu tất cả các biên tập viên rường cột của mình, có lập trường thân cộng, tiếp tay thực hiện “văn hóa vận”, mà Hội đồng Quản trị và anh đành xuôi tay chấp nhận, thì các anh nên thẳng thừng công bố lập trường thiên cộng, không cần phải xin lỗi ai cả, chừng đó mọi người sẽ kính nể thái độ hiên ngang can đảm của các anh. Mình làm báo chuyên nghiệp ở xứ tự do, có quyền theo đuổi, bênh vực lý tưởng lập trường của mình. Trong trường hợp đó, sẽ không có sự cộng tác của tôi với các anh nữa.

    2. Nếu báo Người Việt xác quyết theo lời anh viết trong “thư xin lỗi”: “Tiếp tục cùng toàn thể đồng bào đấu tranh xóa bỏ chế độ cộng sản độc tài, xây dựng một nước Việt Nam dân chủ tự do” thì anh và Hội đồng Quản trị phải điều tra tường tận, thanh lọc hàng ngũ, tuyển chọn người đồng chí hướng, thực hiện lý tưởng lập trường của mình, vĩnh viễn không khi nào để tái diễn cảnh tượng khôi hài nhục nhã như vừa rồi. Trong trường hợp đó, lúc nào tôi cũng sát cánh với quý anh.

    Để kết luận, tôi phải xin lỗi anh vì người ta thường nói, sự thật mất lòng, tôi dám nói sự thật với anh vì tôi tự coi tôi còn thuộc báo Người Việt, và xem anh như người bạn thừa hiểu biết, nhưng vì quá tế nhị, nể nang bạn bè, nên anh gánh chịu búa rìu dư luận một cách đáng tiếc.Nay kính thư.

    Võ Long Triều

    493 W. Prescott Ave

    Clovis Ca 93619

  6. Change says:

    Nếu nói đến tự dọ ngôn luận, dân chủ, đa nguyên thì phải công bằng từ mọi phía cho tất cả mọi thành phần, đảng phái. Nếu như truyền thông báo chí của người Việt ở hải ngoại tạo một sân chơi công bằng, bình đẳng cho CSVN trong lúc truyền thông CSVN trong nước bóp méo sự thật, cấm đoán tin tức “nhạy cảm”, bất lợi cho Đảng thì chẳng khác gì trong 1 trận boxing, CSVN dùng được cả hay tay còn nhửng ng` VN đấu tranh cho tự do, dân chủ bị khoá 1 tay và chỉ dùng được tay kia.

  7. Thach says:

    Ở VN có bún mắng , cháo chửi thì ở Mỹ có báo Người Việt cũng học sách đó , có điều chửi xong thì xin lỗi , xin lỗi xong lại chửi , thế mà các báo khác im re , bà con cũng chẳng phản ứng gay gắt , có lẽ nghe chửi quen rồi , có ông thẩn phán , bố bị VC nhốt trong Chí Hòa đến chết mà cũng mở miệng ca ngợi Tự Do Ngôn Luận nữa chứ!!! Buồn 5 phút.

  8. May Vu says:

    Báo NV là báo THƯƠNG MẠI nói về vấn đề TƯ DO NGÔN LUÂN …? có thể cho là GIÓ thổi chiều nào che chiều nấy .Mục đích các báo HN là lấy nhiều quãng cáo và người đọc và tránh LAW SUIT & copy RINGHT (c) .càng tốt
    Trước tình trạng giãm đọc báo và kinh tế khó khăn ,báo chí thay đổi nhiều chiến thuật cạnh tranh thu hút nên ra các lối TỰ DO NGÔN LUẬN cùa ĐỘC GIẢ là DÂN CHỦ = RẺ TIỀN ít trách nhiệm của chù báo ,thưa kiện ,nếu cần DELETE là xong ,một công hai việc ,,nhưng cuộc đời hên,xui may rủi cảnh VẠCH LÁ TÌM SÂU phải chịu thôi ,CĐ có lý do ĐÚNG của CĐ ,báo có lý do của báo là hiến chương LHQ tư do báo chí ,tư do phát biểu ờ xứ HK là xứ luật pháp ,nhưng người VN là LÝ vời LẺ ?
    Cuôc chiến tranh lanh GÂN GÀ biết bao giờ mới giải quyết được ,trong khi ngậm bồ hòn mang cái bệnh DỊ ỨNG ,thuốc ta không khỏi bệnh ,không thắng ,không chịu lành mà chắc đang chờ thầy thuốc bắc TRUNG QUỐC ?

  9. minh says:

    Cách đây vài năm, báo Người Việt có xuất bản cuốn “Đỗ Ngọc Yến Giữa Bạn Bè”, nếu quý vị có cuốn này, hãy đọc lại sẽ thấy ẩn hiện đâu đó chủ trương của Đỗ Ngọc Yến nói riêng và của báo Người Việt nói chung. Lúc đầu tôi không để ý, này đọc lại thấy người Việt quận cam biểu tình báo NV là có lý do, ngay trong bài viết của giáo sư Brody, viết bằng tiếng Anh cho thấy chủ trương của Đỗ Ngọc Yến khi còn làm báo tại VN trước 75 và điều đó ông ta vẫn chủ trương khi làm báo tại hải ngoại.

  10. Vanbich says:

    Vụ Sơn hào của báo người việt này đã như một cú tát vào mặt những người chống cộng cực đoan, nó cho thấy bản chất của những người này qua cách hành xử với báo chí, trong khi họ vẫn méo mồm lải nhải nói về tự do nhân quyền của người khác.

Leave a Reply to May Vu