Cuộc trưng cầu dân ý và việc truất phế Bảo Đại tháng 10-1955
Khi dẹp xong Bình Xuyên thì thế cờ đã lật ngược. Phó vương Bảy Viễn đã về cái chỗ mà ông phải về: Paris nơi trú ẩn của nhiều thứ thành phần trong đó có những người như Bảy Viễn, Nguyễn Văn Hinh và Bảo Đại.
Ngày 23 tháng 10, 1954- đúng một năm trước ngày Trưng cầu dân ý- TT. Mỹ Dwight D. Eisenhower gửi thư cho ông NĐD như một bảo đảm của người Mỹ đốii với Việt nam và gián tiếp gạt vai vai trò người Pháp ra khỏi VN. Ông viết:
“Chúng tôi đang tìm cách thức cũng như phương tiện giúp VN một cách hữu hiệu hơn, đóng góp một cách lớn hơn vào vấn đề an sinh và ổn định của chính phủ VN . . Và chúng tôi cũng chỉ thị cho tòa đại sứ Mỹ ở VN chương trình viện trợ trực tiếp cho chính phủ của ông…”
một năm trước- ngày 23 tháng 10,1954- tổng thống Eisenhower gửi một thư cho thủ tướng Ngô Đình Diệm và xác nhận sự ủng hộ vô điều kiện chính phủ Sincerely
Dwight D. Eisenhower.
Trích Letter from President Eiswenhower to Ngo Dinh Diem, President of the Council of Ministers of Viet Nam, october 23, 1954.
Đại sứ Heath ở Saigon đã đưa lá thư này cho sứ quán Pháp trước khi được gửi cho ông Diệm, lập tức thủ tướng Mendès-France tuyên bố lá thư “đã vi phạm rõ ràng thỏa ước được ký kết giữa Pháp và Mỹ ở Washington”và ông đã vội vàng tìm cách ngăn chận lá thư đó trước khi được chuyển cho ông Diệm, nhưng đã không thành công”.
The Indochinese Experience of the French and the Americans, Arthur J.Dommen, trang 275 .
Kể từ ngày này, người Mỹ sẽ thay thế vai trò của người Pháp tại Viet Nam.
Ngoại trưởng Dulles trước đó vội vã hoãn tất cả những chỉ thị thay thế thủ tướng Diệm khi được tin Thủ tướng Diệm đã dẹp yên Bình Xuyên và toà đại sứ Mỹ tại Việt Nam đã đốt cái điện tín mới nhận được. Và như cách nói của ngoại trưởng Dulles, nay thì cùng chung một xuồng với Diệm.”On plonge” avec Diem.
Nhưng cũng kể từ ngày này, Dulles nói thêm rằng, giữa Pháp và Hoa Kỳ không còn nằm trong tinh thần thoả hiệp chung đã được ký kết tháng 9 năm 1954 và trong tương lai Hoa Kỳ sẽ hành động độc lập với Pháp về vấn đề Việt nam.
Ông Diệm nay đã tạm “rảnh tay” với Bình Xuyên để nghĩ đến chuyện “hợp thức hoá” chế độ và mời người Pháp ra đi.
Việc Bảo Đại đứng đằng sau tướng Hinh và phó vương Bảy Viễn, thỏa hiệp với Pháp để loại trừ ông Diệm- bất kể vận mệnh đất nước có thể rơi vào tay cộng sản- cho thấy thế chính trị của Bảo Đại không vững nữa.
Trong những tình thế cực đoan không còn lựa chọn thì sẽ đưa đến những giải pháp cực đoan: Hoặc ông Bảo Đại, hoặc ông Diệm phải ra đi!
Khi nhận về làm thủ tướng, Ông Diệm không về tay không, ông yêu cầu được trao toàn quyền hành động. Và như thế, một cách nào đó gián tiếp phủ nhận vai trò lãnh đạo của Quốc Trưởng của Bảo Đại.
Cho dù thế nào đi nữa thì cái quyền hành của Bảo Đại chỉ là một thứ biểu tượng tinh thần của một thể chế chính trị đã đến lúc cần thay đổi.
Bảo Đại “tự truất phế” khi trao toàn quyền cho ông Ngô Đình Diệm như nhận xét của Bernard Fall:
“Ông Diệm không chấp nhận bước vào cuộc mà không có võ khí trong tay. Ông Diệm đã đòi hỏi nơi Bảo Đại điều mà đáng nhẽ Bảo Đại đủ khôn ngoan phải từ chối vị thủ tướng: trao toàn quyền về hành chánh và quân sự. Sau ba ngày do dự đắn đo, Bảo Đại đã đồng ý. Diệm đã nhận được quyền hạn tuyệt đối độc lập vào 19 tháng sáu. Điều đó coi như ông ta đã lật đổ ngai vàng của ông Bảo Đại”.
Trích The two Viet Nam, Bernard Fall, trang 244
Nói một cách khác, khi trao toàn quyền tuyệt đối cho ông Diệm, Bảo Đại đã tự mình dọn đường một cách gián tiếp cho sự lùi bước và để cho người khác lên thay thế chỗ của mình.
Nhưng mặc dầu trao toàn quyền tuyệt đối về hành chánh và quân sự cho ông Diệm khi về nước mà theo ông Đoàn Thêm: ông Bảo Đại cho tay này mà tay kia còn muốn giữ lại.
Ông Đoàn Thêm phân tích rành mạch hơn:
“Một đằng phải cho thì vội tiếc và cố giành lại; một đàng đã đòi thì lấy thiệt mà không khi nào chịu trả, không hề có sự tương đắc tri ngộ cổ điển giữa hai người chung cuộc”.
Trich Việc từng ngày, chương Hạ bệ suy tôn, Đoàn Thêm trang 13
Cũng cần xác định, việc quyết định trưng cầu dân ý chẳng phải do ý của ông Diệm – một người còn giữ chút chí khí một nhà nho-.
Theo Vĩnh Phúc viết:
“Sau khi ông Nhu đưa ra quyết định làm cuộc truất phế, tối hôm đó, ông Hoàng Bá Vinh triệu tập một phiên họp của nhóm thân hữu Ngô Đình Diệm, gồm những người như Đỗ La Lam[vừa mới qua đời, thọ 90 tuổi], Cao Xuân Vỹ, Trần Kim Tuyến, Nhị Lang và một vài người nữa. Thế là một bản tuyên ngôn ra đời, đòi truất phế “hôn quân”, uỷ nhiệm cho ông Ngô Đình Diệm lập chính phủ mới, dẹp phiến loạn, thu hồi chủ quyền, triệu tập quốc hội”.
Trích Những huyền thoại và sự thật về chế độ Ngô Đình Diệm, trang 75-77.
Trong bài phỏng vấn của tác giả Minh Võ, phỏng vấn ông Cao Xuân Vỹ, đăng trên DCVOnline.net, ngày 25-09-2007, ông Cao Xuân Vỹ cũng nhắc lại như sau:
“Nhưng chính nhóm liên khu tư chúng tôi đã thuyết phục ông, gần như làm áp lực với ông, để ông bỏ ý định sang Cannes (…) Rồi nhiều đoàn thể họp nhau lại đặt ông Diệm trước sự việc đã rồi là tự ý hạ bệ ông Bảo Đại. Cuộc trưng câu dân ý của chính phủ Ngô Đình Diệm tổ chức sau đó chỉ là để hợp pháp hoá hành động của chúng tôi”.
Nhiều người sau này trút cái tội truất phế Bảo Đại cho ông Diệm và viện dẫn những lý do thuộc đạo đức để kết án ông Diệm là “phản phúc”.
Về điều này, việc sử dụng từ Phản Bội hay Trung Thành là cách đặt vấn đề không đúng chỗ.
- Thứ nhất không có vấn đề đạo đức hay luân lý vốn thuộc sự giao kết cá nhân-với cá nhân trong tinh thần đạo lý thiêng liêng ràng buộc họ. Và về điểm này thì đã mấy ai “hơn” ông Diệm?
- Thứ hai, đây là vấn đề mối tương quan chính trị giữa hai người, khi mà chính sách, đường lối của họ khác biệt nhau thì có thẩm quyền nào bắt buộc họ phải trung thành?
Về điểm này, cũng lại phải tựa trên biện luận của ông Đoàn Thêm mới xong- người rành rẽ chi ly việc từng ngày-.
Theo ông Đoàn Thêm, việc trung thành đáng nhẽ không nên đặt ra.
Việc trung thành không nên đặt ra từ một phía- từ phía dưới lên trên- mà phải từ hai phía- từ trên xuống dưới nữa.
Năm xưa khi Bảo Đại cách chức cả Thượng Thư và thu lại cả mề đai Kim Khánh của ông Diệm, chỉ còn để lại chức hàm Tuần Vũ thì có ác quá không? Nhưng ông Diệm thừa biết rằng ông Bảo Đại chỉ thi hành lệnh của tây nên không có ân oán gì Bảo Đại!!
Đoàn Thêm còn viện dẫn lịch sử cho rằng nào ai bắt buộc phải trung thành với một “hôn quân” như trường hợp Hán Đế nhu nhược, bất tài, bất lực chỉ nghe xúi giục chia rẽ?
Bảo Đại đã chẳng mang tiếng là nhu nhược, thụ động và phóng đãng?
Cũng theo Đoàn Thêm, việc xử trí đối với thân nhân Bảo Đại là “không sao”! Bà Từ Cung vẫn được cấp 5000 đồng/tháng. Nha Kiến thiết được lịnh sửa chữa cung điện ngoài Huế. Các cung An Định và ngay cả Biệt điện Đà Lạt hay những nhà săn ở Ban Mê Thuột, những đồn điền hay công ty Cao nguyên, du thuyền Hương Giang hay nhà cửa đứng tên ông này bà kia vẫn để nguyên mặc dầu có lệnh tịch thâu ban hành ngày 16/12/1957.
Lệnh tịch thâu đã trễ lại không thi hành.
Tất cả những tài sản, bất động sản đứng tên ông Vĩnh Cẩn hay Nguyễn Đệ và vợ, chính quyền không sờ tới.
Về điều này thì người viết có thể làm chứng là đã từng ở trong căn nhà 12 Pasteur, Sài gòn mà người chủ sở hữu là ông Nguyễn Đệ. Ít lắm có gần chục căn nhà như thế nằm rải rác trên Đalạt, Sai Gòn, Chợ Lớn vv..
Trích tóm lược chương Hạ bệ suy tôn, như trên, Đoàn Thêm.
Tóm lại, lệnh đó chỉ có tính cách tượng trưng mà trên thực tế không có hiệu lực gì đối với kẻ bị trừng phạt!!
Nhưng người viết có đọc một bài của Nguyễn Đắc Xuân phỏng vấn” thứ phi” Mộng Điệp. Nguyễn Đắc Xuân, như thường lệ”mớm mồi” giả định là Diệm đã tịch thu hết tài sản của Bảo Đại!! Bà này cho hay ông Diệm đã tịch thu tài sản của bảo Đại trong đó có căn biệt thự của bà Từ Cung.[Xin chỉ nêu ra mà không có ý kiến, vì không có điều kiện kiểm chứng về căn biệt thự này].
Nhưng cỡ như bà thứ phi cũng không thể biết hết tài sản của Bảo Đại ngoài Nguyễn Đệ!!
Tư cách người phỏng vấn và người được phỏng vấn ở đây không đáng kể.
Tuy nhiên, ngay cả người trong gia đình như đại sứ Ngô Đình Luyện lúc đó đang ở Pháp cũng hiểu lầm như sau:
“Sự bất đồng chính kiến giữa ông Nhu và ông Luyện trở nên rõ rệt, qua vụ truất phế Bảo Đại, vì chính ông Luyện đã đóng vai trò giao liên dàn xếp với Bảo Đại qua vụ chống đối của tướng Hinh và Bình Xuyên . .. Việc kẹt nhất của ông Luyện là ông đã đơn sơ nghĩ là do anh mình mới có vụ truất phế Bảo Đại mà ông Bảo Đại và ông Luyện là bạn học với nhau ở Paris ..”.
Trích Ngô Đình Châu trong Chính biến 1-11-1963 & TT Ngô Đình Diệm, trang 117.
Quan điểm của một số sử gia và chính khách Mỹ về cuộc Trưng cầu dân ý.
Nếu không kể một số tác giả Việt Nam có những định kiến sẵn về chế độ Ngô Đình Diệm thì một số sử gia Mỹ cũng dùng lăng kính “dân chủ Mỹ” để phê phán cuộc Trưng cầu Dân ý.
Đó là những vị chuyên viên như Joseph Buttinger, Donald Lanscaster, Robert Shaplen, Chester Cooper hay Seth Jacob vv..
Joseph Buttinger gọi đó là cuộc vận động bầu cử một phía.[One- side élection campaing] hay one-man rule trong đó Bảo Đại không có cơ hội để biện hộ cho chính mình. Robert Shaplen gọi đó là một một cuộc bầu cử “vi phạm trắng trợn” dân chủ đưa tới một kết quả tai hại.
Seth Jacob kết án cuộc trưng cầu dân ý là một trò khôi hài phản dân chủ.[undemocratic farce].
Những lời phê phán đó không sai, nó chỉ không phù hợp với tình trạng thực tế Việt Nam.
Nhưng Edward Miller, dựa trên bối cảnh chính trị Việt Nam lại cho rằng cuộc trưng cầu dân ý là chấp nhận được và tính cách đa số áp đảo phiếu bầu bảo đảm cho một chính phủ cộng hòa mạnh.
Không một sử gia nào chú tâm đến kinh nghiệm một Việt Nam chuyển dịch từ một xã hội phong kiến lạc hậu sang một thể chế cộng hòa tương lai trong tư thế đối đầu với cộng sản!!
Đó là bước dọn đường từ phong kiến sang cộng hòa. Diệm không phải chỉ gạt bỏ Bảo Đại mà còn được nhìn nhận như một người giải phóng-viễn cảnh nhìn về một tương lai của một thể chế mới-.
Diễn tiến cuộc Trưng cầu dân ý
Trong suốt ba tuần lễ, đó là cuộc vận động nhằm hạ uy tín Bảo Đại – không phải là những khẩu hiệu tuyên truyên vô căn cứ, báng bổ- mà dựa trên cuộc sống đích thực của Bảo Đại như Bảo Đại chạy theo đàn bà, rượu chè, ham ăn uống chơi bời, biếng nhác.
Đó là một cuộc vận động áp đặt bằng đủ phương tiện trên toàn miền Nam- một cuộc vận động nhắm vào giới bình dân với nhiều mầu sắc “cải lương” và “lố bịch hóa” đối thủ.
Trên các đường phố- nhất là tại Sài gòn, các loa phóng thanh chạy khắp các đường phố hô hào dân chúng truất phế Bảo Đại.
Cũng theo Vĩnh Phúc, đoàn kịch Kim Chung mới từ Bắc di cư vào Nam, ông Trần Viết Long, chủ bầu đã cho diễn một vở kịch liên quan đến Bảo Đại với đầy đủ các tính xấu của một ông vua bù nhìn.
Các khung ảnh của Bảo Đại treo trong các công sở cũng được gỡ xuống.
Trong Việt Nam nhân chứng, trang 133, Trần Văn Đôn viết ông Nhu kể lại là ông Diệm có viết một thư cho ông Bảo Đại và mời ông về nước lãnh đạo nhưng Bảo Đại không chịu.
Phần Bảo Đại đã viết:
“Tôi không tin tưởng vào một cuộc phiêu lưu mới trong tình trạng hiện nay của xứ sở. Sau kinh nghiệm thất bại của người Pháp, một kinh nghiệm của Hoa Kỳ như hiện nay chỉ đưa đến một thất bại mới khốn khổ và tàn bạo hơn cho người Việt Nam”
[Trích Le Dragon D'Annam, Bao Đai, trang 342.]
Thế rồi cuộc “diễn tập dân chủ” lần đầu tiên ở Việt Nam đã diễn ra không thiếu “hoành tráng và vụng về” cũng có đã thành công tốt đẹp như lòng mong muốn của một số người ủng hộ ông Diệm.
Báo chí như tờ Thời Đại dành cả tháng trời lên án Bảo Đại về thẩm quyền đạo đức của ông không có, về vinh thân phì davv.. Và họ cũng không ngần ngại đưa ra tính cách con không chính đáng của Khải định, nói khác đi Bảo Đại chỉ là con rơi[illegitimacy]. Bởi vì họ cho rằng Khải Định không có khả năng sinh sản [in fertile]. Và để có thể có con nối dõi, Khải Định đã chọn nàng hầu tên Cúc, sau này được phong là Huệ Phi. Con của Huệ Phi là Bảo Đai được tước phong hoàng tử khi sinh ra ngày 22/10/1913
Để đạt được kết quả trọn vẹn thăm dò trưng cầu dân ý, ED. Lansdale – người đã được Neil Sheeham gọi là con người đã có thể thay đổi dòng lịch sử và người có công xây dựng lên đệ nhất cộng hoà miền Nam – đã đề nghị màu của hai lá phiếu: Màu xanh tiêu biểu cho điều xấu dành cho lá phiếu của Bảo Đại. Màu đỏ tượng trưng cho điều tốt đẹp được dành cho lá phiếu của ông Diệm.
[Trích lại phần phỏng vấn Lansdale của Karnow trong: The 1955 South Vietnam referendum.]
Theo Wikipedia, tác giả Đào Văn Bình, trong Lời giới thiệu Cuộc Trưng Cầu Dân Ý Truất Phế Vua Bảo Đại Năm 1955 được viết lại như sau:
… “Ve vẻ vè ve, nghe vè Bảo Đại, là quân ăn hại…” (Điều này tôi đã ghi lại trong cuốn hồi ký tù, hồi ký lịch sử Những Sự Thực Không Thể Chối Bỏ xuất bản năm 1987). Sau cuộc xuống đường chửi bới Quốc Trưởng Bảo Đại, chiều hôm đó chúng tôi được các thầy/cô phát cho mỗi đứa 5 đồng gọi là tiền “Cụ” thưởng cho học sinh. Số tiền 5 đồng lúc đó quá lớn và quá sướng để tha hồ ăn thịt bò khô, đậu đỏ bánh lọc và coi Ciné ở Rạp Moderne cũng nằm sát Chợ Tân Định. Cùng với những chiến dịch như vậy, đài phát thanh ra rả truyền đi những lời hướng dẫn đồng bào đi bỏ phiếu “Xanh bỏ vào giỏ, Đỏ bỏ vào thùng” tức lá phiếu màu xanh in hình Ô. Bảo Đại thì bỏ vào giỏ rác, lá phiếu màu đỏ in hình Ô. Diệm thì bỏ vào thùng phiếu. Đầu óc thơ dại của trẻ nhỏ dễ bị tiêm nhiễm. Tôi bắt đầu có thiện cảm với “Cụ Ngô” và căm ghét “Bảo Đại bán nước” mà không cần tìm hiểu và cũng không biết tìm hiểu lịch sử xem thực hư thế nào.]
Nội dung hai câu hỏi trong lá phiếu rõ ràng có dụng ý và tỏ ra bất lợi cho ông Bảo Đại như sau:
1- Tôi truất phế Bảo Đại và chọn ông Ngô Đình Diệm như tổng thống để thành lập chế độ cộng hoà.
2- Tôi không truất phế Bảo Đại và không công nhận Ngô Đình Diệm như tổng thống để thành lập thể chế cộng hoà.
Ông Trương Vĩnh Lễ, cựu chủ tịch Quốc hội trong hồi ký cũng đưa ra nhận xét tương tự:
“Trên phiếu, dân chúng có thể chọn ra một trong hai câu hỏi:1] Tôi truất phế Bảo Đại và chọn Ngô Đình Diệm như- tổng thống VN với sứ mạng lập một thể chế Cộng Hòa hay 2] Tôi không truất phế Bảo Đại và không công nhận Ngô Đình Diệm như tổng thống để thành lập thể chế cộng hòa. Kết quả ông Diệm thắng 98,2%.Tỉ lệ này có vẻ không hoàn toàn trung thực, dù quần chúng mến mộ nhiệt tình ông Diệm ”
VN Où est la vérité, Trương Vĩnh Lễ, trang 30, nxb Lavauzelle, Paris, 1989]
Ông Bảo Đại đã nhận xét một cách mỉa mai:
“Sự trình bày thật khéo léo, và sự chọn lựa của cử tri rõ ràng đã được hướng dẫn”.
[Trích dẫn Bảo Đại như trên, trang 343]
Kết quả cuộc trưng cầu dân ý là hơn 98% dành cho ông Diệm.
Sau này, nhiều người chống đối Đệ nhất Cộng hoà miền Nam đã coi đây là cuộc trưng cầu dân ý gian lận và không dân chủ.
Về lý thuyết thì lời phê phán trên không có thể không sai.
Riêng Đoàn Thêm một lần nữa cho rằng khó có thể kiểm chứng về sự gian lận.
- Có 5.721.735 phiếu thuận truất phê Bảo Đại và công nhận thủ tướng Ngô Đình Điệm.
- 44. 155 phiếu không hợp lệ
- 131.395 không bỏ phiếu.
- 63.017 bỏ phiếu không chịu truất phế
Và ông Đoàn Thêm đã đưa ra một tờ trình mật nhằm test ông Ngô Đình Nhu. Trong tờ trình cho rằng người bà con của ông ĐT ở trên cao nguyên đã bỏ phiếu cho cựu Quốc Trưởng và chống Thủ tướng.
Ông Nhu liếc qua tờ trình:
- Bậy. Bỏ sọt giấy. Excès de Zèle[quá sốt sắng] của cấp dưới muốn lập công. Làm sao nó nhìn được vào phía của người ta.
Cái test đó giúp ông Đoàn Thêm hiểu thêm con người Ngô Đình Nhu như thế nào?
Nhưng về thực tế thì người dân “chưa đủ trình độ” để thực thi quyền dân chủ của mình. Phần đông, dân chúng ít học không biết ông Diệm là ai, cũng chẳng biết Bảo Đại là người thế nào.
Ngay như một ông nhà báo, ông Công Tử Hà Đông, hồi đó là phóng viên cho báo Saigòn mới của bà Bút Trà cũng viết rằng, ông không biết ông Diệm là ai cho đến lúc ông Diệm về nước.
Nói một cách công bằng, cứ để dân chúng đi bầu một cách tự do thoải mái, theo nhận xét của Lansdale, ông Diệm cũng sẽ thu được khoảng 90% số phiếu ủng hộ!
Cũng theo Lansdale khi trả lời câu phỏng vấn của Karnow:
- Karnow: Ông có thật sự bằng lòng và nghĩ rằng đây là một cuộc bầu cử lương thiện?
-Lansdale: Tôi nghĩ rằng nó cũng tạm đủ đối với dân chúng. Tôi cũng nghĩ là nó phản ảnh ý muốn của dân chúng”.
Seth Jacob cũng đưa ra nhận xét:
“Không còn điều gì có thể nghi ngờ được nữa, Diệm vẫn có thể đánh bại Bảo Đại trong một cuộc bầu cử công bằng, nhưng những người ủng hộ Diệm đã muốn nắm phần chắc. Cuộc vận động cho Bảo Đại bị ngăn cấm. Thùng phiếu bầu bị tráo đổi, cử tri bị đe dọa và toàn thể dân miền Nam được tuyên truyền trong một chiến dịch chống lại Bảo Đại”.
[Trích Cold War Mandarin, Seth Jacob, trang 89]
Phần tổng thống Nixon cũng đồng quan điểm với Lansdale khi cho rằng, cử bỏ phiếu một cách công bình, ông Diệm cũng thắng cuộc trưng cầu dân ý ít lắm là 65%.
“Cho dù có sự bất đồng mạnh mẽ đi nữa, ông Diệm cũng vẫn có thể thắng cử một cách chắc chắn với một cuộc bầu cử tổ chức đứng đắn- có thể không dưới số 65% phiếu bầu-bởi vì ông Diệm lúc bấy giờ ông đã đạt được sự tín nhiệm và được nhiều người biết đến”. .
(No More Viet Nam, R. Nixon, trang 40.)
Theo người viết, trong bối cảnh chính trị miền nam lúc bấy giờ thì cuộc Trưng cầu dân ý chỉ có ý nghĩa tượng trưng- một cách thức diễn tập dân chủ-. Đây chỉ là một cuộc trưng cầu dân ý, tức hỏi ý dân.
Không hẳn là một cuộc đi bầu.
Theo một bài viết sâu sắc của Chapman Jessica với nhan đề: Staging Democracy, south Vietnam’s 1955 Referendum to Depose Bao Dai, 12-20-2005, Pacific Rim Research Program, UC Berkeley.
Chapman Jessica trong phần kết luận bài khảo cứu cho rằng các viên chức Hoa Kỳ đã không dành đủ thì giờ tìm hiểu tính cách “phức tạp”,[The complexities] về đời sống chính trị ở Nam Việt Nam. Sự hiểu biết đầy đủ tính phức tạp ấy giúp đưa ra những đường lối và chính sách phù hợp với những yếu tố chính trị và văn hóa ở miền Nam Việt Nam.
Cuộc Trưng cầu dân ý không mang ý nghĩa của một cuộc “trắc nghiệm dân chủ” bằng lá phiếu như người Mỹ hiểu.
Lá phiếu chỉ là thể hiện ý dân.
Nó là một lá phiếu biểu tỏ sự tín nhiệm(vote de confiance)nhằm thăm dò, nhằm hỏi ý hơn là phiếu bầu tranh nhau từng lá phiếu cử tri.
Cho nên tính cách đa số tuyệt đối trong viễn cảnh hoạch định đường lối lãnh đạo và xây dựng một đất nước có thể hiểu được và dung nhận trong bối cảnh xã hội, chính trị thời đó.
Dù sao đây cũng là bước đầu thực tập bài học dân chủ ở Việt Nam.
-Nó không che dấu sự vụng về, sự khập khễnh vì thiếu kinh nghiệm học hỏi dân chủ.
Vì nếu đủ kinh nghiệm chính trị, câu truyên diễn tập dân chủ đã không diễn ra như thế.
Phần người Mỹ, hãy thử hỏi họ đã để ra thời gian bao lâu để có được trình độ dân chủ như hiện nay?
Sau cuộc Trưng cầu dân ý này thì tiếp theo đó tiến hành bầu Quốc Hội Lập Hiến tháng 3/1956 và ban hành Hiến pháp đệ nhất cộng hòa ngày 26/10/11956. Trong đó bao gồm 134 dân biểu, thuộc 4 đảng thân chính phủ, không có đối lập.
Khái niệm”đối lập”là nguyên tắc cốt lõi của nguyên tắc dân chủ chưa thể có chỗ đứng công khai và được nhìn nhận bởi luật pháp ở thời đó được.
Người ta chưa có thể cho phép một sự”đốt giai đoạn” bằng tiêng nói đối kháng công khai trong quốc hội và ngoài quốc hội được.
Cho nên bất cứ sự phê phán, đánh giá nào -muốn cho công bằng- vẫn phải căn cứ trên bối cảnh chính trị xã hội nhất định của thời đó như quan điểm nhìn của Chapman Jessica.
Việc mang cái khung dân chủ nhập cảng chụp lên một xã hội vừa ra khỏi chế độ thuộc địa và phong kiến xem ra là quá sớm và không phản ánh tình hình thực tế của xã hội miền Nam.
Xin nhấn mạnh là không có đối lập.
Thành phần Ủy ban soạn thảo Hiến Pháp gồm có Trần Văn Lắm[ chủ tịch], Trần Chánh Thành, Trần Trung Dung, Vũ Quốc Thông và Trương Vĩnh Lễ.
Hiến pháp này dựa theo hiến pháp Hoa Kỳ và Pháp.
Chính phủ Diệm dần đi vào ổng định ít nữa cho đến cuối năm 1960.
Để chấm dứt bài này, xin ghi nhận cuộc Trưng cầu Dân ý chỉ là kết quả cắt đứt một cuộc ép duyên chính trị giữa ông Bảo Đại và ông Diệm- hay một vụ ủy quyền không tiền khoáng hậu xảy ra giữa hai người.
Điều bất thường là người thụ ủy ở đây khi nhận quyền không phải để thì hành chính sách và đường lối của người ủy nhiệm, nhưng là người sẽ phủ nhận ngay cả triệt tiêu tất cả những gì thuộc người ủy nhiệm và đề xướng một chính sách, một đường lối mới.
Cuộc Trưng cầu Dân ý dù có viện dẫn ra được những gian ý và xảo trá-dù có ngay thẳng hay không- nó cũng không đảo ngược được tình thế và cũng không thể giúp được Bảo Đại xoay ngược lại tình thế như nó phải là như thế !! Phải chăng nó là một tất yếu lịch sử? (Nécessité historique]
Hiểu thâm sâu được điều đó, hiểu được ý nghĩa Việc trưng cầu dân ý.
Trưng cầu dân ý không hẳn chỉ thuần túy một sự ủy nhiệm người mà còn chính là ủy nhiệm một thể chế mới cho VN!! Nó triệt tiêu một định chế quân chủ đã lỗi thời và mời gọi tham gia và một chính thể cộng hòa chưa hẳn được minh định!!
© Nguyễn Văn Lục
© Đàn Chim Việt
Tôi là kẻ sinh trong hoà bình 1976, khi đất nước không còn chiến tranh. Nhưng tôi rất cảm động đến rơi lệ khi biết được cuộc sống miền Nam trước kia đã có một cuộc sống thanh thản hơn thời thanh bình mà tôi được sinh ra: Miền Nam Một Thuở Thanh Bình
Tôi đã khóc, khóc thật nhiều cho quê hương Việt Nam của tôi.
Đất nước thê lương
Quê hương đau khổ
Chỉ vì những kẻ
ngu dốt trí đần
Chúng đã góp phần
tiếp tay công sản
Một lũ việt gian
Buôn dân bán nước
Thật là vô phước
Những kẻ phản quốc
Bán nước hại dân
Tập đoàn tham nhũng
Trọng, Sang và Dũng
Cũng lũ chó săn
Khoác áo công an
Đánh dân tàn nhẫn!
Sự thành lập nền cộng hòa I với những trái nghịch theo căn bản lý thuyết của dân chủ, như việc Hội Đồng NDCMQG (mà đa số là chống Pháp) tự quyết định truất phế BĐ, chưng cầu dân ý quyết định chọn lãnh đạo trước, chưa có thỏa hiệp của những lãnh đạo việc cách mạng để thảo hiến pháp trước khi bầu cử, lập chính phủ, v.v.. là những éo le nghịch cảnh của lịch sử áp đặt cho toàn dân miền Nam (chứ không riêng ông Diệm) – do phần lớn là những người này chưa có kinh nghiệm về nền dân chủ, nó không hề chứng minh sự phản bội hoặc mưu mô trước để đạt mục đích. Các tài liệu của Mỹ cũng đã cho thấy, giúp VN tạo lập dân chủ là mục đích chính của họ và sự chọn lựa giúp ông Diệm cũng chỉ là hoàn cảnh đưa đẩy. Do đó tôi cho là hoàn cảnh đã tạo ông Diệm hơn là tham vọng cá nhân. Rất tiếc là miền Nam đã không đoàn kết để hợp sức giúp một lãnh đạo – giả dụ chỉ là trung bình – để làm nó hoàn hảo dần thay vì nghe theo ngoại bang để tìm người “tốt hơn”!
Tất cả những thiếu sót trong những biến chuyển đó là lỗi chung của mọi người lãnh đạo: từ Bảo Đại, đến ông Diệm, đến các lãnh đạo đảng phái … Tại sao lại kết tội để chửi riêng ông Diệm? Mặc dù đã vấp phải những sai lầm về nguyên tắc lý thuyết, những cố gắng để củng cố miền Nam khỏi sập đổ, tránh CS của nhà Ngô đã không đáng được giúp để sửa đổi, hoàn chỉnh trong tinh thần dân chủ một cách tích cực hơn hay sao?
Những chống đối, ngoài trực tiếp từ CS, thường từ những sai lầm của những người chống đạo CG đầy hiểu lầm và dựa vào tuyên truyền của CS:
http://old.danchimviet.info/archives/55651/comment-page-3#comment-61980
Hoặc những hiểu lầm, thiếu ý thức về những chính sách liên quan đến vấn đề PGHH, Cao Đài:
http://old.danchimviet.info/archives/66919/comment-page-1#comment-83908
Khi Văn Tiến Dũng viết sách sau 75 thú nhận hơn 90% trong số khoảng 70 ngàn đảng viên CS đã bị loại trừ bởi chính quyền ông Diệm (vào đầu 60s), thì tôi tự hỏi đã bao nhiêu trong số đó là thành phần xâm nhập vào các tổ chức, phe đối lập đó? Khi hiểu các phương pháp làm việc của CS trong giai đoạn chống ông Thiệu sau này, có ai không tin rằng thành phần “hai mặt”, phản gián đó rất nhiều? Đó không phải là cách CS tiêu diệt tất cả các phe chống đối họ từ khi ĐCSVN ra đời?
Xưa nay vẫn thế! Họ đã từng lừa gạt để được thành công thì đây cũng là bài học cho ngày hôm nay, ở VN cũng như hải ngoại!
Muốn biết về lịch sử giáo hội công giáo phản quốc VN cứ vào sachhiem và giao điểm sẽ biết về tập đoàn Vatican khoác áo tôn giáo đào tạo tẩy não giáo dân ” Thà mất nước chứ không mất chúa”.
Bằng chứng có đầy trong các văn khố ngoại quốc.
Ngô đình diệm được nhà báo Anh xếp vào hàng bạo chúa, dòng họ hắn là tam đại Việt gian, dâng nước cho Vatican.
Thật đúng là conmeo !
Meo meomeo meo !
Mèo kêu ?
Nhângian nói “ngu như chó” chớ có ai nói “ngu như mèo” đâu nà !
Mèo không xấu hổ vì đây là con meo, con lôn gióng !
Thế hệ trẻ VN cần phải biết rõ lịch sử đạo thiên chúa, giáo hội Công giáo VN bằng cách hãy vào các website sachhiem.net, giao điểm để biết lịch sử phản quốc của giáo dân VN làm tay sai cho Vatican và vẫn còn tiếp tục nhận chỉ thị từ Vatican, tẩy não giáo dân: tổ tiên VN là man di, cầm thú, phỉ báng Phật giáo, âm mưu Công giáo hoá VN để dễ bề sai bảo.
Dòng họ Ngô Đình là Việt gian ba đời, kỳ thị tôn giáo khác, dâng nước cho Vatican.
Bằng chứng còn đầy trong các văn khố ngoại quốc.
Nói chơi với mấy người chống cộng
1/ Các ông nói Việt Nam ngu dốt và đói nghèo?
Phải rồi, một dân tộc bỊ ngàn năm đô hộ. Một dân tộc hơn 100 năm bị thực dân bóc lột tận xương tủy. Một dân tộc 30 năm phải gồng lưng đánh giặc đế quốc hùng mạnh nhất thế giới và đám tay sai bán nước bẩn thiểu để nhận viện trợ. Đã vậy, còn thêm 20 năm bị cấm vận thì sức lực đâu, của cải đâu mà không nghèo. Thời gian đâu mà học để nâng cao dân trí. Chiến tranh đi qua, bọn giặc cướp nước và đám tay sai để lại những gì? Một đất nước tàn phá tan nát, đến nhà thờ, chùa chiền chúng cũng không tha. Một đất nước còn sót lại hơn 800.000 tấn bom mìn nằm rãi rác. Một đất nước còn hàng triệu lít chất độc da cam. Một đất nước bị kẻ thua trận tức tối bày trò cấm vận và đám tay tru tréo tẩy chay. Thử hỏi như vậy làm sao không đói nghèo, lạc hậu. Một đất nước vừa hòa bình lại phải đánh Nam, dẹp Bắc với bọn diệt chủng, bành trướng. Trong cảnh như vậy, mà đất nước đó còn phải dẹp bọn con rơi của chủ nghĩa thực dân đế quốc rơi rớt lại ở Tây Nguyên, đất nước đó phải dẹp đám chống phá tay sai với các chiến dịch Đông Tiến của đám mất trí.
Như vậy, Việt Nam nghèo nàn, lạc hậu là chuyện hiển nhiên. Nhưng Đất nước đó vẫn tồn tại và phát triển, dẹp được tất cả các môi nguy để trở thành đất nước thanh bình hàng đầu thế giới. Cấm vận hoài mà nó từ đói đến xuất khẩu được gạo tuy không nhiều. Đến khi mở cấm vận thì xuất khẩu gạo vọt lên hàng thứ 2 thế giới và các nông sản khác thì hàng đầu thế giới. Chưa hết, trong thời gian như vậy mà có biết bao nhân tài xuất hiện như Đặng Thái Sơn, Ngô Bảo Châu, Hoàng Tụy… được thế giới biết đến.
Các ông thì sao? Làm tay sai bán nước để ăn cơm ăn. Khi thất trận nó bắt làm cu li thì giả điên, giả bệnh để kiếm tiền chứ biết làm cóc khô gì đâu. Có ăn có học như các ông mà nói năng tục tiểu, bậy bạ thiếu văn hóa còn hơn mấy nhóc chăn bò xóm tôi nữa mà. Đã vậy còn suốt ngày chê bai lớn lối. thật lố bịch.
2/ Các ông nói các ông có chính nghĩa?
Trong chiến tranh, người dân ủng hộ các ông và đế quốc hay công sản? Cái này chắc các ông biết quá mà. Vậy nên các ông mới dồn dân, lập ấp để người dân không ủng hộ kháng chiến. Nhưng chính nghĩa vẫn là chính nghĩa, người dân vẫn theo dù đang đói nghèo. Họ ít học nhưng họ biết lẽ phải để họ theo. Có biết bao nhiêu cuộc biểu tình chống đế quốc và bè lũ tay sai, chắc các ông không đếm nỗi. Chưa hết, hầu hết các nước cũng biểu tình chống các ông và đế quốc xâm lăng, trong đó có cả nước bu của ông nữa đấy. Sau chiến tranh, gần 200 quốc gia và vùng lãnh thổ đã công nhận vào quan hệ với Việt Nam, trong đó có cả Bu các ông đây. Bu các ông còn đề nghị nâng tầm quan hệ lên thành đối tác chiến lược nữa cơ. vậy ai có chính nghĩa? Các ông nói các ông có tri thức mà sao các ông không nhận thấy những chuyện rành rành ra đó. Hay là các ông nói CS đã tuyên truyền cho cả thế giới hết rồi?
3/ Các ông nói các ông lãnh đạo 90 triệu dân trong nước lật đổ CS?
Ở chổ tôi, sáng sáng các anh chăn vịt cùng lùa ra cho vịt chạy đồng, chiều chiều lùa về, vịt ai về quây nấy. Sáng sáng các cháu chăn bò cùng lùa bò lên rẩy, chiều chiều lùa về bò ai về chuồng nấy. Đến mùa, các bác nông dân đi cấy, làm cỏ, gặt lúa vần công cho nhau. Tôi thấy họ học ít mà đoàn kết, sẽ chia, đằm thắm biết bao. Còn các ông bên đó, có biết bao là hội đoàn, suốt ngày chưởi rủa, bêu xấu, tố cáo lẫn nhau. Ông này chụp mũ ông kia, cuối cùng cả đám các ông trở thành cộng sản kiểu hải ngoại hết. Chỉ có bấy nhiêu người mà không tập hợp được với nhau mà đòi về lãnh đạo 90 triệu dân trong nước. Xin lỗi các ông, các ông về chăn bò chung với đám con nít xóm tôi nó còn không cho, sợ các ông lùa bò của nó nữa chứ ở đấy mà lãnh đạo, về đây lãnh đạn thì có.
4/ Các ông nói CS tàn ác?
Các ông biết rỏ là Thím của mấy ông nó bóc lột dân tộc này đến tận cùng xương tủy. Mấy triệu người chết trước mắt các ông đó thôi. Chắc gia đình các ông được thím cho bú nên làm địa chủ, khi CS họ đứng lên, lấy hết tài sản và giết luôn đám địa chủ bán nước hại dân để chia cho dân nghèo giờ tiếc của nên rối loạn tâm thần chứ gì? Các ông nhìn trên bản đồ của các ông thời đó mà xem? Có phải nhà tù nhiều hơn trường học không vậy? biết bao nhiêu cuộc thảm sát của Thím, Bu và các chư hầu đã và đang tiếp tục được giải mã các ông có xem hay không? Các ông có biết luật 10/59 không? “Theo luật 10-59, tội xử chỉ có hai mức: tử hình và khổ sai chung thân. Xét xử chỉ được phép kéo dài tối đa 3 ngày, không có giảm khinh, không có kháng cáo, bản án thi hành ngay”, ai tàn ác vậy? chiến tranh xong, CS không giết các ông là may, họ giam giử các ông để rảnh tay đối phó với diệt chủng polpot, bành trướng bắc kinh, tàn quân Fulro và đám lưu vong chạy thoát về quấy rối nữa. Trong thế thù trong giặt ngoài như vậy, thả các ông ra có mà mang họa à? Thế mà các ông thù hằn gần 40 năm vẫn chưa nuốt trôi. Vậy những người bị các ông nhốt, tra tấn tù đày ở Côn Đảo, Phú Quốc, và hàng trăm nhà tù trong đất liền họ có nuốt trôi không? Họ không giết các ông là may đấy vì họ đâu có ấu trĩ như các ông. Họ muốn hòa giải, hòa hợp từ khi bắt được các ông kìa. Chứ mà trả thù thì tiêu đời các ông rồi.
Hàng triệu lít chất độc gia cam đổ lên đất nước này có phải là tàn ác? Bộ đội, người dân và con cái của họ cũng như con cái của những người lính VNCH phục vụ cho việc rãi này bị đau đớn, biến dạng dị tật là do ai? Tôi nói cho các ông biết rằng trong 2 triệu nạn nhân chính thức bị chất độc gia cam tại Việt Nam có rất nhiều người là con cháu của người lính VNCH chứ không chỉ là bộ độ và người dân không đâu. Chính lính Mỹ và đám chư Hầu còn bị thì nó tha gì đồng đội các ông. Có tàn ác không? Các ông biết rằng 2 triệu nạn nhân có biểu hiện từ nhỏ. Còn có hàng triệu nạn nhân khác bị chết, ung thư mà không rỏ nguyên do cũng xuất phát từ cái thứ tàn độc ấy đấy. Vậy có tàn ác không? Ai tàn ác vậy?
5/ Ai bán đất bán biển?
Hoàng Sa ai làm mất? Đảo Ba Bình tại sao mất?
Ai tuyên bố thà dâng đất cho Vatican chứ không để rơi vào tay công sản?
Ai tuyên bố biên giới của Mỹ kéo dài đến vỹ tuyến 17?
Vì đồng đô la viện trợ mà các ông để chuyện đó xảy ra, bây giờ ra rả CS bán đất bán biển. Đúng là “ngu lâu, dốt bền, khó đào tạo”
Tôi chỉ là nông dân nghèo, được nhà nước kéo dây internet về làng, chúng tôi vào đó để học hỏi kỹ thuật nuôi trồng. Gặp mấy ông trên này nói nhảm dữ quá, cầm lòng không đặng, có vài điều để các ông nghe chơi. Hiểu hay không thì mặc các ông. Nhưng các ông đừng bố láo nhân danh 90 triệu dân chúng tôi nhé. Bây giờ ra thăm ruộng, không nói thêm được. Mà với mây ông thì nói biết bao cho đủ, vì câu nào mấy ông nói ra cũng vô lý hết trơn. Để mấy anh em trong diễn đàn này họ có trình độ, có hiểu biết dạy các ông sẽ hay hơn.
Nhớ nhé, ĐỪNG BỐ LÁO NHÂN DANH 90 TRIỆU DÂN CHÚNG TÔI NHÉ, HÃY LO MẤY CÁI HỘI TÀO LAO CỦA MẤY ÔNG ÊM ẤM ĐI
HAI LÚA NƯỚC VIỆT.
Trậtt!
1) Nghèo và lạc hậu là vì giặc Cộng cầm đầu bởi…thứ thiệt không hè
Hồ…lớp 7, lên đời nhờ…huyền thoại
Lê Duẫn, dốt thứ thiệt, cướp được miền Nam rồi…éo biết làm gì hết, đỗi tên thành Lê văn..Mò, nhân tài thứ thiệt mang nhốt hết, không xài
Lê đức Anh…cai đồn diền, đàn em toàn…dốt, cung cầu…éo biết nà cái gì
Nguyễn văn Linh, đỗi mới hay nà…đi đái, nhưng đàn em cũng toàn…dốt
Võ văn Kiệt, mần kinh tế như….mần ruộng
Phan văn Khải, kiến thức nằm trong….túi quần, gặp dịp, móc ra…đứng trã bài.
Nguyễn tấn Dũng, giao liên, y tá, lên lon….thủ sướng, ý quên thủ tướng, vươn ra biển lớn rồi…chìm luôn.
VN bị giặc Cộng điều khiển, nó trăm ngàn…đen đủi, không như Tây Đức, Nhật bản, Hàn quốc. Nhất nà Hàn quốc, nó cũng te tua bầm dập, nhưng nó có tự do, vài năm sau chiến tranh nà nên ào ào, tha hồ lựa gái VN.
2)Tự do và cs, không phải đế quốc và cs. Không nên…bóp méo, lèo.
Giữa tự do và cs, chính nghĩa luôn nằm ở phía tự do. Ai cũng hiểu cs nà…láo, lừa, quỉ quyệt cả
3) Chẳng có ai hát sẽ nãnh đạo 90 triệu dân lật đổ cs cả, người Việt tự do hãi ngoại chỉ ũng hộ 90 triệu dân đứng lên dành lại quyền làm người, tự do ăn nói, tự do hội họp, tự do phát biểu….chống Tàu, tự do cạnh tranh quyền cai trị đất nước VN với lũ Cộng láo.
4) Không riêng gì dân Việt tự do kết án giặc Cộng tàn ác, mà cả thế giới tự do cũng vậy luôn.
Trong chiến tranh, giặc Cộng tới đâu, là người dân chạy chết tới đó, chúng bắn theo tàn sát thoãi mái trên đại lộ kinh hoàng, tết Mậu Thân, Bình Long An Lộc. Chuyên đẩy dân ra trước, núp sau lưng khai hoã trong các cuộc biểu tình. Tung lựu vô rạp hát, quán cà phe. Giật mìn xe đò, cầu qua lại. Cắt đổ, đập đầu các viên chức chính quyền xã ấp miền Nam bỏ giếng lạn. Xiềng xạ thủ vào súng lớn cho mày bắn tới chết, không bỏ chạy…vân vân và vân vân. kể tội ác giặc Cộng, cho đến sáng cũng không hết. Chưa kể trong thời bình, giặc Cộng tàn sát người dân trong các cuộc cãi tạo, cãi cách…
5) Hoàng Sa mất do giậc Cộng ra sức tấn công miền Nam tới tấp, chận tiếp viện, tạo cơ hội cho giặc Tàu tém gọn. VC nính thinh như nín…địt, bởi Phạm văn Đồng và Hồ chí Minh đã ký văn bản 1958 công nhận biển đông VN là của…Tàu. từ đó Tàu mới cung cấp vũ khí cho giặc Cộng sinh bắc mà tử Nam…
Ba Bình, éo có ai nghe, chỉ nghe giậc Cộng hát sảng, dành chính nghĩa…bà lang trọc.
Mỹ kéo dài đến vỉ tuyền 17, dâng đất cho Vatican, là cũng do có mồi VC…hát. Người Việt tự do không có ai ngu mà hát thế cả..
Thương cho cò mồi hát vẹt, mà tội cho người dân VN luôn bị giặc Cộng lừa, cuộc sống nhiều thế hệ bị khũng bố liên tục…
Cò mồi hát vẹt, tỉnh rụi, vì chúng không hiểu rằng, đây là thời đại…vượt tường lữa.
Giặc Cộng nếu ngon lành như cò mồi hát, dẹp ba cái vụ tường lửa chận nét, cho tự do giáo dục, tự do báo chí, tự do…xuống đường chống Tàu Cộng đi?
Thả nhạc sỉ Việt Khang với cái em sinh viên 20 tuổi mần thơ chống Tàu đi, rồi hãy…hát.
Dám không?
1) Kẻ nào nói “Việt Nam ngu dốt” thì chính kẻ đó ngu!
Đa số dân VN còn nghèo là đúng, không phải ai cũng có cuộc sống như Hai lúa, có ăn, có thời giờ, có máy vi tính để vào internet học hỏi!
Câu này thì sai: “Các ông thì sao? Làm tay sai bán nước để ăn cơm ăn. Khi thất trận nó bắt làm cu li thì giả điên, giả bệnh để kiếm tiền chứ biết làm cóc khô gì đâu“.
Hai lúa tưởng là ai cũng như mình: nói năng thiếu văn hóa, thiếu hiểu biết! Ai bán nước cho ai?
VC bán nước cho Tầu đó Hai lúa biết không? Hai lúa đã đọc công hàm bán nước của Phạm Văn Đồng 1958 chưa?
2/ Thế nào là “chính nghĩa”?
Chính quyền miền Nam lo cho nhân dân, tạo cho họ có đời sống dân chủ tự do, no cơm ấm áo. Khi bị VC tấn công thì người dân chạy về phía VNCH để được che chở, bảo vệ. VNCH lập ấp chiến lược để bảo vệ dân, không để cho VC đêm mò về cướp lúa gạo hay bắt đóng thuế ma. Hai lúa đừng lầm lẫn “kháng chiến chống Pháp” với VC phá hoại!
3/ Các ông nói các ông lãnh đạo 90 triệu dân trong nước lật đổ CS?
Nếu VC biết lo cho dân thì không ai chống đối, lật đổ. Mấy ông chống cộng ở hải ngoại cũng s ẽkhông phải bận tâm., cứ an cư ăn rồi ngủ cho phẻ. Nhưng khổ nỗi VC cướp ruộng cướp đất của dân để làm giàu bản thân, gây ra bất công chồng chất, coi người dân như cỏ rác, CA đánh đập, bắt dân tùy tiện. Một chính quyền như thế không thể để tồn tại được, phải thay thế!
4/ Các ông nói CS tàn ác?
May quá, Hai lúa không nằm trong 100 triệu nạn nhân đã bị CS giết từ khi CNCS ra đời.
Ba má Hai lúa không bị hành quyết trong số hơn 100 ngàn nạn nhân trong CCRĐ ở miền Bắc vào những năm 1953-1955.
Năm 2006 Hội đồng Châu âu đã lên án CNCS và đồng hoá chủ nghĩa này với tội ác!
Hai lúa không hiểu luật 10/59 và cũng chẳng hiểu cái máy chem nó ra làm sao. Đừng nghe VC tuyên truyền nhảm. Hãy nghe lời ông Thiệu: Đừng nghe CS nói, mà hãy nhìn CS làm!
5/ Hai lúa bị tiêm nhiễm tuyên truyền tầm bậy của VC. Chẳng ai nói tầm xàm: “thà dâng đất cho Vatican chứ không để rơi vào tay công sản, hay “biên giới của Mỹ kéo dài đến vỹ tuyến 17”
Đất nước chứ đâu phải cái bánh cục kẹo mà mà “dâng” cho Vatican?
Vatican lấy đất VN để làm gì, khi đất nước của họ với diện tích chỉ có 4,44 km2 và dân số chưa đến 1.000 nhưng chỉ toàn là cư sĩ?
Trước kia ranh giới của VNCH từ Mũi Cà Mâu tới vĩ tuyến 17.
Mỹ đã có 52 tiểu bang và ở xa chúng ta cả một đại dương. Bọn cướp nước đáng lo nhất là Trung quốc, họ đã đô hộ cha ông chúng ta cả ngàn năm, và bây giờ họ đang quấy phá chúng ta về mọi mặt: Kinh tế, chính trị, văn hoá, chiếm đất, lấn biển!
Chỉ có những thành phần ngu dốt mới tin lời nói của VC. Hai lúa nên sáng suốt, suy nghĩ để khỏi bị mắc lừa!
Ối dào ! Muốn biết bè lũ ngụy quyền Việt cộng cai trị đất nước ra sao thì người ta đi tìm đọc những nhận định, ý kiến của các giới chức cao cấp, các bậc trí thức- điển hình như dưới đây- chứ ai rỗi hơi tốn thì giờ ngồi đọc những ý kiến dàiii.iiii dòng, khó hiểu của mấy gã du kích ẩn nấp trên mạng :
Cựu tướng CSVN Trần Độ: ” Nền chuyên chính tư tưởng hiện nay ở Việt Nam là tổng hợp các tội ác ghê tởm của Tần Thủy Hoàng và các vua quan tàn bạo của Trung Quốc, cộng với tội ác của các chế độ phát xít, độc tài. Nó tàn phá cả một dân tộc, huỷ hoại tinh anh của nhiều thế hệ”.
Cựu trung tá CSBV Trần Anh Kim nói rõ cái nguồn gốc của đảng CSVN như sau:“Khi đảng hình thành, họ thu nạp phần lớn những kẻ khố rách áo ôm, kém học vấn rất vô văn hóa, rồi đảng dậy cho lũ cốt cán cách“ vu oan giá họa”, “ ngậm máu phun người”…Những thành phần trên được tập hợp lại thành một tổ chức gọi là“ đảng Cộng sản Việt Nam”.
“Thời kỳ đổi mới, đảng Cộng sản Việt Nam lộ nguyên hình là một đảng ăn cướp. Hành vi ăn cướp của đảng càng ngày càng thô thiển, trắng trợn, dã man, tàn bạo…, sự suy đồi về đạo đức cũng càng ngày, càng tồi tệ!”
Nhà văn Dương Thu Hương:” Về mặt đại cuộc, tôi thấy trong toàn thể lịch sử nước Việt, có lẽ cái triều đình Cộng sản hiện nay là cái triều đình hèn hạ và khốn nạn hơn tất cả những triều đình bán nước trước kia mà tiêu biểu là Lê Chiêu Thống. Lê Chiêu Thống có cầu cứu Tàu nhưng chưa bán một mảnh đất, chưa ký một hợp đồng chui, không hèn đến múc độ dám phạm luật của tổ tiên là nhượng đất cho giặc…”.
Trong một bức thư đề ngày 8-1-2006, giáo sư Lê Nhân gửi cho hai người học trò cũ của ông là Nguyễn Khoa Điềm và Nguyễn Phú Trọng, ông viết:“Đảng của chúng mày là cái đảng gì mà đểu gỉa khốn nạn, lưu manh phản động, mà căm thù con người, muốn huỷ diệt dân tộc và nhân loại như thế hởi bọn quỷ vương mang mặt người do con hồ ly tinh đào tạo kia?…”.
Thượng toạ Thích Quảng Độ: ” Chỉ có Việt Nam là khốn khổ vì chiến tranh tàn phá suốt 29 năm trời ( 1946-75) là bởi Cộng sản Việt Nam đã đưa vận mệnh của nước Việt Nam ràng buộc vào sự sống còn và quyền lợi của phe Cộng sản quốc tế ” –
Tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang trong bài “Hòa giải và hòa hợp dân tộc” :“Xã hội Việt Nam ngày nay tệ hơn nhiều Sài Gòn dưới quyền“ Mỹ Nguỵ”. Tham nhũng tràn lan hơn, dân chúng nghèo khổ hơn, xã hội đồi truỵ hơn, con người dối trá hơn…”.
Quá hay, đúng là hai lúa, giọng mộc mạc mà đâu vào đấy, mấy chú CC chỉ có chửi bậy để cho hả giận chư đâu có phản biện được lại, giận quá mất khôn đấy!
Tôi có lời khen ông Hai lúa, giọng mộc mạc mà đâu vào đấy, giả ngu ‘tung banh’ để cho bạn đọc đập thoải mái!
Trái lại, ông Bạn Hai lúa thì hơi bị dốt, không hiểu thế nào là góp ý, phản biện, mà trong đầu chỉ có chữ “mấy chú CC chỉ có chửi bậy để cho hả giận chư đâu có phản biện được lại, giận quá mất khôn đấy“. Học lại đi ông Bạn Hai lúa ơi, để biết thế nào là “chửi”!
Ngày nghỉ cuối tuần mà được coi miễn phí cuốn phim cụp lạc nói về cuộc sống thác dục của ” nhà thơ” Hồ chí Minh và cuộc vận động của Đảng hầu đưa “nhà thơ” lên hàng nhà văn hoá thế giới thiệt là quá đã !
Các bạn trên diễn đàn chớ bỏ qua nha.
http://www.youtube.com/watch?v=iew2Gkx6wB8&feature=autoplay&list=ULLNrvlqzg2NQ&playnext=1
Trung Kiên says:
Mở đầu là phần giới thiệu, sau đó là;
Ban Đại Hòa Tấu Ukraine, một nước thuộc Cộng Sản Liên Xô trước kia, trình tấu bản Quốc Ca VNCH
…..Kế tiếp là những cuốn phim.
Lời thề nguyên khởi do ” Bác” Hồ đặt ra cho những ai mới xin gia nhập đảng Cộng sản là chi ?:
Thề đời đời tuyệt đối trung thành với Trung- Xô
Thề đời đời tuân theo các chỉ thị của Trung- Xô
Thề phanh thây uống máu tất cả những ai chống đảng Cộng sản
Thề luôn sẵn sàng thoả mãn nhu cầu sinh lý của Hồ chủ tịch
( Nguồn: Tài liệu từ Văn khố của đảng Cộng sản Liên xô)
Sau ngày 30-4-75, mọi người (nhất là các cô gái, đàn bà thường dân) đều e ngại về một cuộc tàn sát trả thù đẫm máu vì trước đây bộ phận tâm lý chiến của quân đội VNCH đã có những luận điệu xuyên tạc (nào là 7 tên VC đu không gãy cành đu đủ -> đói khác -> cướp bóc hoặc sẽ rút móng tay chân của phụ nữ miền Nam…..)
Nhưng những người chiến thắng đã có một giải pháp nhân đạo là tập trung số binh lính, sĩ quan VNCH để học tập ngắn hạn nhằm tìm hiểu đường lối, chính sách của Nhà nước mới và để gột bỏ tàn tích chống phá cách mạng khi xưa. Điều này cũng là lẻ thường tình của những đội quân thắng trận trên thế giới này, bởi vì sau khi tiếp quản miền Nam, các Ủy ban lâm thời tại các địa phương còn rất non trẻ mà lại phải giải quyết cả một núi công việc: An ninh trật tự, đời sống của nhân dân vùng mới giải phóng, vấn nạn từ biên giới tây nam với bọn diệt chủng Pôn pốt(Campuchia), các vấn đề biên giới trên bộ và trên biển với bọn bành trướng (Trung quốc)…. Để đối phó với nạn THÙ TRONG GIẶC NGOÀI thì chính sách tập trung binh sĩ VNCH ở thời kỳ nước sôi lửa bỏng đó là một quốc sách; theo tôi nhân đạo bởi vì: có một số sĩ quan, binh lính có những tội ác tày trời đối với nhân dân (các gia đình có con em đi theo cách mạng bị những phần tử này bắt bớ, tra khảo, đánh đập, bắn giết…) nếu không tập trung và thanh lọc thì có thể những người dân này vì quá bức xúc sẽ có những hành động trả thù là chắc chắn (Đơn cử như trường hợp viên cai ngục nhà tù Côn đảo Bảy Nhu, tham khảo http://vi.wikipedia.org/wiki/B%E1%BA%A3y_Nhu).
Điều kiện ăn ở, sinh hoạt trong các trại cải tạo ở thời kỳ đó: thiếu thốn, tù túng, phải tự lao động để tăng khẩu phần ăn hàng ngày (khác xa với trước đây, khi được Mỹ viện trợ đầy đủ và tận răng) đã đem lại sự ngộ nhận cho một số người là Chính quyền mới bạc đãi, tra tấn…( có một số người khi đã được định cư tại Mỹ lại thêu dệt, phóng đại thêm nhằm chứng minh rằng ta đây đã có …chứng chỉ là tù nhân của CSVN); tôi nói ngộ nhận là vì thời kỳ đó nhân dân cả nước (chứ không riêng chi các ông binh lính ở các trại cải tạo) đều rất thiếu thốn, đói kém do vừa trải qua cuộc chiến khốc liệt lại thêm cấm vận của Mỹ (đúng ra là phải bồi thường chiến tranh- nghĩa vụ của kẻ bại trận).
Theo tôi biết thì ’7 tên VC đu không gãy cành đu đủ’ chỉ là truyền đơn với lời răn đe của chính quyền Sàigòn đối với những ai theo VC thì sẽ bị đói khát. Nhân dân miền Bắc lúc đó cũng tả tơi lắm, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, còm cõi.
Vào năm 1961 chính quyền Sàigòn hô hào dân chúng làm hàng rào ấp chiến lược để cô lập “cách mạng” làm cho cán bộ VC đói dài dài. Sau này các đồng chí cũng đã viết hồi ký xác nhận là “cách mạng” tưởng chừng như bị tiêu diệt từ 75% đến 90%. May quá, sau khi đảo chánh Diệm, ấp chiến lược bị bãi bỏ, nhờ vậy mà VC mới phát triển được.
Còn chuyện Trần Nhu hay Bảy Nhu với “rút móng tay chân của phụ nữ miền Nam” chỉ là bịa đặt. Ngay cả bài viết về Bảy Nhu ở vi.wiki cũng bịa đặt luôn, nhìn nguồn xuất xứ thì biết “sửa, sửa, sửa”.
Ở trong nước, bọn Việt cộng cai trị ngu đần khiến đất nước nghèo mạt và lãnh thổ mất dần vào tay bọn Tàu cộng xâm lược. Ở hải ngoại, bọn Việt cộng nằm vùng chui rúc ở các trang mạng ngu đần giở trò tuyên truyền bịp bợm, nhưng “vỏ quít dầy, móng tay nhọn” người Việt hải ngoại yêu nước lại càng có dịp phản tuyên truyền vạch ra những tội ác bán nước, giết người không gớm tay, cướp đoạt tài sản quốc gia và nhân dân…của bọn chúng; và thêm nữa là thế hệ hậu duệ của những người Việt hải ngoại lại càng có dịp đọc biết thêm về cái đảng Việt cộng.
Tội ác của bè lũ ngụy quyền Cộng sản Hà nội giết dần mòn quân dân cán chính Việt nam Cộng Hoà trong các trại tù “cải tạo”:
23/7/07, trên trang mạng của tờ The Wall Street Journal, nhà báo James Taranto đã trích dẫn cuộc điều tra quy mô của nhật báo Orange County Register được phổ biến trong năm 2001 về “học tập cải tạo” tại Việt Nam và đã kết luận rằng ngay sau khi xâm chiếm VNCH, cộng sản đã đưa một triệu quân dân cán chính VNCH vào tù vô thời hạn – dưới cái nguỵ danh học tập cải tạo – trong ít nhất là 150 trại tù được thiết lập trong toàn cõi Việt Nam tại những nơi rừng thiêng nước độc với khí hậu khắc nghiệt. Theo Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ, đại đa số những người này đã bị giam cầm từ 3 tới 10 năm và có một số người đã bị giam giữ tới 17 năm. Nếu lấy con số trung bình là bẩy năm tù cho mỗi người, số năm tù của một triệu người là 7,000,000 năm. Đây là một tội ác hình sự mang tính lịch sử vô tiền khoáng hậu của lũ Việt gian cộng sản mà ngàn đời sau phải ghi nhớ.
Cũng theo cuộc điều tra nói trên, cứ mỗi ba gia đình tại Miền Nam, có một gia đình có người phải đi tù cải tạo. Và trong số một triệu người tù kể trên, đã có 165,000 người chết vì bị hành hạ, tra tấn, đánh đập, bỏ đói, lao động kiệt sức, chết vì bệnh không được chữa trị, bị hành quyết. ( Trích)
Nói về học tập cải tạo thì CS đã đối xử qua nhân đạo rồi. Một số ác ôn, ngoan cố không thể để tự do vì nguy hiểm cho nhân dân nên bị giam giữ lâu hơn.
Nếu không chống đối, làm hại dân thì chẳng ai làm khó dễ cho người của chế độ cũ làm gì. Khi đó hơn một triệu binh lính, cảnh sát của VNCH thì ai mà nuôi nổi, Vì vậy hầu hết được tha trong 3 tháng đầu tiên. Tổng thống Dương Văn Minh và nội các tha ngay ngày 3 tháng 5.
Tất cả đưa đi cải tạo chứ không thực thi chế độ nhà tù.
Nếu chính sách Bắc tiến của Ngô Dình Diệm thành công thì hắn sẽ kéo lê máy chém đi khặp nơi và giết hàng triệu người, bộ đội, dân quân du kích và gia đình họ
Đúng rồi!
Nói về học tập cải tạo thì CS đã đối xử ‘quá nhân đạo’ rồi, không có tắm máu, chỉ giam “ngụy”, không cho đến chết, thì cũng từ 5-7 năm trở nên không án, có nhiều người bị đem đi thủ tiêu mất xác, có những người khi thả về nhà được vài ngày thì chết vì bịnh nặng do lao nhọc mà mất sức, không được điều trị đàng hoàng!
Tổng thống Dương Văn Minh và nội các được tha ngay ngày 3 tháng 5 để dụ hơn 300 ngàn thành phần khác ra trình diện rồi tóm cổ tống vào nhà tù với ngụy danh “Trại cải tạo”, không thực thi chế độ nhà tù, mà hơn nhà tù để trả thù.
“Nếu”, lại với chữ “nếu chính sách Bắc tiến của Ngô Dình Diệm thành công thì hắn sẽ kéo lê máy chém đi khặp nơi và giết hàng triệu người, bộ đội, dân quân du kích và gia đình họ” (sic).
Chỉ với chữ “nếu” và óc tưởng tượng của ông Minh Dương thôi đã làm tôi sợ són ra quần rồi. Cúi xin Ông bỏ chữ “nếu” dùm tôi được không?