WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Thư tâm tình gửi các bạn chống cộng quá khích

(Nhân đọc bài Trách nhiệm với non sông của ông Bằng Phong Đặng Văn Âu, tôi viết thư này muốn trao đổi, tâm sự với các bạn chống cộng quá khích, nếu bạn không phải là những người chống cộng quá khích thì không nên đọc).

ghiTôi sinh trưởng ở một tỉnh miền Bắc, vào quân đội, ra chiến trường nhưng không tham gia đơn vị chiến đấu mà ở đơn vị hậu cần. Vì vậy tôi chưa hề bắn súng vào bất kỳ ai. Tuy nhiên, trong một đợt ném bom của không quân Mỹ tôi bị thương, không nặng lắm, được đi điều trị, khi trở lại đơn vị thì miền Nam đã giải phóng. Tóm lại, cuộc sống của tôi cũng bình thường như nhiều người khác. Vào mấy năm gần đây, gia đình tôi nằm trong diện phải giải phóng mặt bằng. Nói thế chắc các bạn biết rồi. Tôi gia nhập vào nhóm những người được gọi là dân oan, thường xuyên đến trước cổng cơ quan nhà nước đòi giải quyết quyền lợi mà chưa biết đến bao giờ mới xong.

Ở vườn hoa Mai Xuân Thưởng, tôi làm quen với nhiều người dân oan khác, tìm hiểu hoàn cảnh của họ. Hóa ra không phải chỉ có gia đình tôi, quê tôi đang bị nhà nước cướp đất mà khắp nơi trong nước đang diễn ra tình trạng cướp đất, ngày càng tàn khốc, ngày càng trắng trợn. Tôi cùng với nhân dân bị oan khuất bắt đầu đấu tranh, giúp đỡ lẫn nhau trong cơn hoạn nạn. Thế rồi những người bạn dân oan của tôi hướng dẫn tôi sử dụng mạng vi tính. Cả một chân trời thông tin ào đến với tôi. Từ mạng, tôi biết có nhiều người đang đấu tranh đòi quyền dân chủ, tự do cho đất nước. Cuộc đấu tranh của dân oan được các bạn ở hải ngoại ủng hộ trên mạng. Quả thật chúng tôi rất mừng. Tôi còn biết thêm nhiều bạn trước đây đã vượt biển, chịu bao sóng gió, nguy hiểm để đến được một nước nào đó. Đến nay những người ấy đếu thành đạt, sống ở nước ngoài mà vẫn đau đáu nhìn về quê hương. Nhiều bạn lên tiếng đòi dân chủ cho nhân dân, tự do cho tổ quốc. Tuy nhiên, đọc thông tin trên mạng có một số bạn, nhiều người gọi là “chống cộng quá khích” tôi rất lấy làm tiếc. Tôi nghĩ tâm nguyện của các bạn chống cộng quá khích chỉ muốn mang lại những điều tốt đẹp cho đất nước chứ không hề định cản trở cuộc đấu tranh của nhân dân. Nhưng các bạn nóng lòng sốt ruột, đặt ra những yêu cầu “quá khích”, nếu ai không đồng ý thì các bạn tập trung “ném đá” dữ dội, vô hình trung làm hại nhiều người tích cực đang đứng trong mũi nhọn của cuộc đấu tranh.

Có một lần vào Huế, tôi nói chuyện với một người lái xe ôm. Tôi hỏi: Trước năm 75 anh làm nghề gì? Trả lời: Tôi đi lính ngụy! Tôi nói: Anh không nên nói thế, phải nói là gia nhập Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa oai hùng. Oai hùng chứ không anh hùng. Một quân đội vứt súng chạy như vịt thì không thể gọi là anh hùng, tuy trong đó cũng có những người đáng gọi là anh hùng. Mà tại sao các anh lại vứt súng bỏ chạy thế? Trả lời: Vì chỉ huy chạy hết rồi còn đâu! Tôi nói: Không nói thế được đâu, nếu chỉ huy chạy thì sao anh không lên nắm quyền chỉ huy để tiếp tục chiến đấu? Phải xử bắn tại chỗ những tên chỉ huy hèn nhát, rồi vừa chiến đấu vừa binh vận, thuyết phục chúng tôi trở về bảo vệ đồng bào miền Nam mới phải chứ? Đến đây thì người cựu binh Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa im bặt, không trả lời được nữa. Tôi hỏi tiếp: Anh có là sĩ quan không? Trả lời: Sĩ quan cấp thấp. Lại hỏi: Thế tại sao năm 75 anh không rút súng tự xử để bảo vệ lý tưởng? Lại im lặng.

Tôi hỏi tiếp: Các anh có biết vì sao mình thua không? Trả lời: Vì các anh giỏi hơn! Tôi nói: Không phải, anh nhầm lớn, chúng tôi không giỏi hơn các anh. Tôi là một cựu chiến binh miền Bắc, được đảng và nhà nước đào tạo, giáo dục, khi vào miền Nam tôi thấy trình độ chung của chúng tôi kém các anh nhiều. Các anh có học hơn, sống với nhau có tình, ứng xử rất có văn hóa. Chẳng hạn khi vào thành phố hỏi đường, anh em miền Nam chỉ đường nhiệt tình, vui vẻ, dễ mến, mặc dù lúc đầu chúng tôi khó chịu vì có anh để tóc dài. Lại trả lời: Vì bên giải phóng được viện trợ nhiều súng đạn hơn! Tôi nói: Anh lại nhầm, lúc ở chiến trường chúng tôi không nhiều súng đạn hơn các anh. Lại trả lời: Vì miền Nam bị Mỹ bỏ rơi, còn miền Bắc được Liên Xô, Trung Cộng chi viện. Tôi nói: Anh vẫn nhầm, thế anh có biết năm 1972 tổng thống Nixon sang thăm Trung Quốc, báo Nhân Dân ở Hà Nội đăng bài xã luận cho rằng bị phản bội không? Năm 1972 Trung Cộng bắt tay với Mỹ, bỏ rơi Việt Nam. Nói bị bỏ rơi thì chính miền Bắc mới là người bị bỏ rơi. Tôi nói thêm: Khi QĐND Việt Nam tiến đến Xuân Lộc, anh có biết là các chiến sĩ quân lực VNCH đã chiến đấu kiên cường tới mức QĐND Việt Nam phải né tránh đi vòng đường khác không? Điều đó nói lên rằng một bộ phận quân lực VNCH (đáng tiếc cho các bạn, chỉ có một bộ phận chứ không phải là toàn quân) đã chiến đấu xứng đáng là người lính trên chiến trường. Nếu toàn thể quân lực VNCH chiến đấu như thế thì hôm nay các bạn không phải hối hận, những người như chúng tôi không phải lấy làm tiếc cho các bạn, cũng là cho chính chúng tôi. Tổ Quốc Việt Nam cũng khác chứ không phải như hôm nay!

Nhiều khi tôi tự hỏi: Vì sao Quân Lực VNCH lại thua trận và sụp đổ hoàn toàn được nhỉ? Khi người Mỹ rút quân, đã để lại cho miền Nam một số lượng vũ khí khổng lồ, rất hiện đại. Chẳng hạn, theo đài Sài Gòn lúc ấy, không quân VNCH đúng thứ ba trên thế giới về số lượng. QĐND Việt Nam không được viện trợ khẩn cấp, chỉ dùng những thứ đã được viện trợ từ trước, tức là không hơn gì về vũ khí. Ngày hôm nay rất nhiều bạn cựu chiến binh quân lực VNCH đổ lỗi cho việc thiếu vũ khí, rồi bị Mỹ bỏ rơi… tôi thấy không thuyết phục. Nếu không chỉ đúng nguyên nhân của thất bại thì các bạn không rút được kinh nghiệm và sẽ lại tiếp tục thất bại thôi.

Vậy vì sao quân lực VNCH thất bại, nói rộng hơn vì sao chính quyền VNCH thất bại?

Chính quyền VNCH thất bại vì thiếu yếu tố căn bản quyết định sự tồn tại của nó, cũng là yếu tố quyết định thắng bại của mọi cuộc chiến tranh: yếu tố nhân dân. Bây giờ các bạn thử nhìn lại cuộc chiến từ đầu. Vừa lên làm tổng thống VNCH ông Ngô Đình Diệm đã hô hào “Bắc tiến”. Thậm chí nhà thơ Vũ Hoàng Chương còn làm thơ cổ vũ: Hẹn một ngày mai về cố đô / Lưỡi lê no máu rửa Tây hồ… Sau đó ông Diệm tung nhiều toán gián điệp biệt kích ra miền Bắc nhằm gây dựng lực lượng. Nhưng tất cả các toán gián điệp biệt kích đều bị bắt, không một toán nào đứng chân trên miền Bắc được. Thậm chí công an miền Bắc còn lập chuyên án, tổ chức bắt giữ các toán mới thâm nhập để thu vũ khí, vật dụng…Ngược lại, nhiều tốp cán bộ miền Bắc trở vào Nam, xây dựng các khu căn cứ để nhận vũ khí từ ngoài Bắc chuyển vào, phát động chiến tranh du kích. Tại sao Tổng Thống Ngô Đình Diệm thất bại trong việc thâm nhập miền Bắc mà Chủ tịch Hồ Chí Minh lại thắng lợi trong việc cử cán bộ thâm nhập miền Nam. Đấy là vì Chủ tịch Hồ Chí Minh khai thác tốt yếu tố nhân dân. Đất nước nào thì nhân dân cũng là tập thể có nhiều thành phần. Có bộ phận nhân dân luôn ủng hộ chính quyền, có bộ phận khác thì chống chính quyền, và có bộ phận chỉ biết làm ăn, không tham gia vào các phong trào chính trị. Chủ tịch Hồ Chí Minh và đảng cộng sản đã khai thác sự ủng hộ của bộ phận nhân dân ủng hộ ông ngay tại miền Nam, vì vậy tạo dựng được các căn cứ để chuyển quân từ Bắc vào Nam tiến công đánh đổ chính quyền VNCH. Vào đầu năm 1975 QĐND Việt Nam có thể đưa xe tăng tiến vào các thành phố lớn ở miền Nam. Thế xăng ở đâu để cấp cho xe tăng? Các bạn cứ hình dung công binh miền Bắc đã lắp đặt đường ống dẫn xăng dầu vào sâu trong đất miền Nam, áp sát ngay các thành phố. Vì sao công binh miền Bắc làm được điều đó? Vẫn là yếu tố nhân dân. Không có nhân dân, QĐND Việt Nam không đủ hậu cần cho cuộc tiến công, đương nhiên sẽ không có cái ngày 30/4/1975. Suốt cả cuộc chiến, quân lực VNCH có thể tấn công vào Căm-pu-chia, sang Lào nhưng chưa bao giờ tấn công ra miền Bắc. Vì sao vậy? Nếu tiến công ra Bắc để ngăn chặn chiến tranh từ gốc của nó thì sao? Các tướng lĩnh quân lực VNCH cho rằng quân miền Bắc xuất phát từ Căm-pu-chia tiến vào miền Nam nên tấn công sang để ngăn chặn từ xa, thế thì tại sao không tấn công tận gốc là miền Bắc? Lý do đơn giản vì nếu đổ quân ra Bắc thì chắc chắn thất bại. Kinh nghiệm cho thấy ngay việc tung các toán gián điệp biệt kích ra cũng không thành công, lấy cơ sở nào để nói tiến ra Bắc thắng lợi. Chúng ta lại thấy yếu tố nhân dân quyết định thắng bại trong cuộc chiến. Tôi có thể nói thêm: Tháng 4/1975, khi quân giải phóng tiến vào, người dân ở thành phố miền Trung bỏ chạy về phía Nam. Nếu giả định không phải là quân giải phóng tiến vào Nam mà là quân lực VNCH tiến ra Bắc thi cái gì sẽ xẩy ra? Chắc chắn nhân dân miền Bắc sẽ tiến hành chiến tranh du kích tại những vùng quân lực VNCH chiếm được. Nhân dân sẽ không bỏ chạy đâu, đó chính là nét khác biệt với tình hình ở miền Nam.

Sau ngày 30/4/1975, chính quyền cộng sản bắt đầu thực hiện các chính sách cải tạo xã hội. Bản chất các chính sách này là sai, không phù hợp với tiến trình phát triển của nhân loại. Nền kinh tế xuống dốc làm nhân dân cả nước sống trong đau khổ triền miên. Chính sách đổi mới nửa vời tuy có làm đời sống thay đổi chút ít nhưng Việt Nam vẫn ngày càng tụt hậu so với các nước láng giềng. Đến lúc toàn khối XHCN Đông Âu sụp đổ thì đảng cộng sản Việt Nam mất chỗ dựa chính trị, bí bách phải bám vào Trung Quốc. Đây là chỉ dấu cho chúng ta biết các nhóm lợi ích điều khiển đảng cộng sản đã tách khỏi nhân dân. Kể từ đó các nhóm lợi ích giành giật nhau quyền lãnh đạo, chà đạp lên toàn thể nhân dân, vơ vét biến của chung thành của riêng nhóm lợi ích. Biểu hiện bề mặt của chuyện này là các chính sách cướp đất, rửa vàng…Nhóm lợi ích đã trở thành giặc nội xâm tàn bạo nhất trong lịch sử 4000 năm dựng nước của dân tộc ta. Có áp bức thì có đấu tranh. Nhân dân bị áp bức nhiều tỉnh thành đấu tranh, nổi bật nhất là chống cướp đất. Cuộc đấu tranh của nhân dân, đặc biệt là dân oan toàn quốc đã và đang thức tỉnh ngay cả những đảng viên cộng sản lão thành, có nhiều năm cống hiến cho đảng. Đây là cuộc đấu tranh mà một bên là các nhóm lợi ích trong đảng cộng sản Việt Nam, một bên là toàn thể nhân dân Việt Nam, trong đó có cả các đảng viên trung kiên của đảng. Chúng ta cần đoàn kết toàn bộ những người yêu nước, yêu nhân dân, không kể đến quá khứ của họ. Những đảng viên “trung kiên”, “chân chính” của đảng cộng sản, nếu đứng về phía nhân dân thì cần được hoan nghênh, ủng hộ. Không nên đề ra những yêu cầu quá khích cho bất cứ ai, nhằm đoàn kết rộng rãi nhất với mọi người. Chúng ta đấu tranh không phải để “xả giận” cho thất bại trước đây, không phải để “trả thù” kẻ áp bức chúng ta, cho dù những kẻ áp bức ấy thực sự mất hết tính người. Chúng ta đấu tranh nhằm xây dựng một xã hội dân sự trên nước Việt Nam này, ở đó ai cũng được tự do, bình đẳng trước pháp luật, được quyền sống và mưu cầu hạnh phúc.

Tôi có lúc đã ngưỡng mộ, thán phục một số người chống cộng như Nguyễn Khoa Nam, Lý Tống… Nghe tin Lý Tống cưỡi lên máy bay, rải truyền đơn giữa Sài Gòn tôi hết sức thán phục. Đấy là hành động anh hùng giữa đời thường. Nhưng khi nghe chuyện Lý Tống xả thuốc mê vào ca sĩ Việt Cộng trên sân khấu thì hình ảnh Lý Tống đã chết trong tôi. Lý Tống anh hùng đã trở thành Lý Tống côn đồ, vô văn hóa. Người ta không thể chống bọn vô văn hóa bằng hành động vô văn hóa, thiểu năng trí tuệ. Nhiều trang mạng ở nước ngoài dùng những từ ngữ như “bưng bô cộng sản” tự làm xấu đi hình ảnh những anh hùng chống cộng trong mắt tôi (ăn nói kiểu gì mà… mất vệ sinh thế?). Vậy thật ra các bạn là ai? Các bạn là những người anh hùng lỡ vận muốn cứu nhân dân đang chìm trong ách thống trị tàn bạo của nhóm lợi ích trong đảng cộng sản hay các bạn chỉ là đám đầu gấu bị mất quyền lợi muốn chiếm lại vị trí ăn trên ngồi trốc trước kia? Các cụ ta dạy: Người thanh ăn nói cũng thanh, các bạn hãy tỏ ra là những người hơn hẳn về văn hóa, có dũng khí, thông minh nhưng chưa gặp vận. Bây giờ là lúc vận nước đang đến, các bạn hãy dùng kinh nghiệm, khả năng của mình để giúp nhân dân vượt qua cơn bĩ cực, tên tuổi các bạn sẽ được người sau mãi mãi nhớ đến, biết ơn.

Tôi nhớ đến đêm 23/4/2012. Đấy là đêm mà nhiều anh em chúng tôi đã đến cánh đồng huyện Văn Giang, Hưng Yên, cùng nhân dân đốt lửa chờ đám giặc nội xâm đến cướp đất. Có người ở ngay trên cánh đồng với nhân dân, có nhóm “phục kích” ở xã bên, nếu giặc nội xâm cướp đất ban đêm thì sẽ chi viện nhân dân bằng đòn đánh úp từ phía sau lưng chúng. Chúng tôi là cựu chiến binh, có người là biệt động mà. Rồi chúng tôi bàn đi bàn lại: Có dùng vũ khí chống cưỡng chế hay không? Vì là các cựu chiến binh, nếu cần vũ khí thì chúng tôi sẽ có vũ khí. Nếu dùng vũ khí nghĩa là có người chết, nghĩa là sẽ có đàn áp khốc liệt, phần thiệt sẽ thuộc về nhân dân. Đến tận lúc trời mờ sáng mới đi đến quyết định: Đấu tranh hợp pháp, bảo toàn sinh mạng cho cả hai bên, bên bị cưỡng chế và bên đi cưỡng chế. Cần phải tận dụng tất cả tiếng nói của nhân dân, của các đảng viên cộng sản còn lương tri để chặn bàn tay tội ác của nhóm lợi ích tại Văn Giang. Để xây dựng một xã hội dân sự lành mạnh, chúng ta phải học theo cụ Nguyễn Trãi: Dùng đại nghĩa thắng hung tàn, Lấy chí nhân để thay cường bạo.

Đất nước đang trong những năm tháng khó khăn, rất cần sự hỗ trợ từ nhiều phía, và tôi tin các bạn là những người đại nghĩa, chí nhân, sẽ có phương thức hiệu quả giúp nhân dân trong lúc khó khăn này.

© Nguyễn Thành Công

Nguyễn Thành Công, cựu chiến binh QĐND Việt Nam

Tác giả gửi tới Dân Luận

 

 

108 Phản hồi cho “Thư tâm tình gửi các bạn chống cộng quá khích”

  1. vu doan says:

    Người ta nói khi Việt cộng chúng chửi ai thì lại là chính chúng chửi chúng. Đã mang thân phận nhục nhã tàn dư Cộng sản cực đoan lại không biết giấu đi mà nay lại gọi những người Việt hải ngoai là đám tàn dư, thực là đáng nực cười ! Dưới đây là chuyện kể về những nhục nhã ê chề khốn nạn của bè lũ Việt cộng cực đoan :

    Sau năm 1975, bọn Việt cộng Lê Duẫn bám đít Liên xô, bỏ rơi quan thaỳ Tàu cộng. Để trừng trị cho tội ăn cháo đá bát của bọn Lê Duẫn, năm 1979,Tàu cộng Đặng tiểu Bình ra quyết định táng cho lũ Việt cộng 5 cái bạt tai nẩy đom đóm mắt ở 5 tỉnh biên giới Việt – Trung Trận chiến long trời lở đất ” Trung cộng bạt tai Việt cộng” này đã khiến chết toi ba vạn tên Quân Đội Nhân Dân Việt Nam “anh hùng”.

    Mười năm sau, siêu đàn anh Liên xô và các nước Cộng sản Đông Âu lần lượt kế tiếp nhau sụp đổ, tan hàng. Trên thế giới chỉ còn sót lại 4 tên tàn dư Cộng sản cực đoan Việt cộng, Tàu cộng, Bắc hàn và Cuba.

    Hốt hoảng nay không còn được ai che chở, để cứu đảng, cứu thân, bọn tàn dư Cộng sản Việt nam phải nhờ Kaysone Phomvihane – tổng bí thư đảng Cách mạng Nhân dân Lào- bắn tiếng xin Tàu cộng Đặng Tiểu Bình cho làm đầy tớ trở lại.

    Để làm bỉ mặt bè lũ Việt cộng, tên tổng bí thư mới Giang trạch Dân của Tàu cộng không thèm tiếp bọn Việt cộng – tổng bí thư mới Nguyễn văn Linh, cố vấn Phạm văn Đồng, thủ tướng Đỗ Mười và bộ trưởng quốc phòng Lê đức Anh- ở Bắc kinh mà chỉ cho vời đến gặp ở Thành Đô ( tỉnh Tứ Xuyên)- tháng 9 năm 1990.

    Giang trạch Dân buộc bọn tàn dư Cộng sản Việt nam phải lập tức sa thải bộ trưởng ngoại giao Nguyễn cơ Thạch và phải triệt thoái hoàn toàn khỏi Kampuchia.

    Tiến sĩ Hà sĩ Phu gọi hội nghị Thành Đô là cái thòng lọng buộc vào cổ đảng Cộng sản Việt nam. Hậu quả tai hại của hội nghị Thành Đô này đã được tiến sĩ Nguyễn thanh Giang viết như sau:

    “Thực chất Thành Đô là cái bẫy cực kỳ thâm hiểm mang bản chất Đại Hán mà một loạt kẻ lãnh đạo mù quáng, mất gốc dân tộc Việt đã dại dột chui vào.

    Từ đó đẻ ra bao chuyện nhẹ dạ, hớ hênh, tội lỗi với dân với nước. Hai hiệp định bất bình đẳng, mất đất, mất đảo, mất biển, mất tài nguyên, tạo điều kiện cho lao động Trung Quốc tràn vào khắp mọi vùng, độc chiếm các món thầu béo bở nhất, từ mỏ bauxite đến hàng loạt nhà máy điện, giành vị trí lao động phổ thông của người Việt mặc cho luật pháp ngăn cấm. Lực lượng lao động này lập làng Trung Quốc ở Tây Nguyên, làm đường chiến lược, khai thác hàng chục vạn hécta rừng dọc biên giới và đầu nguồn. Đồng thời hàng giá rẻ kém chất lượng, chứa chất độc tràn ngập đất nước ta, đồng Nhân dân tệ bắt đầu khuynh đảo thị trường tài chính ngầm. Tai họa cực kỳ nguy cấp hiển hiện, rình rập khắp nơi”.

  2. Tien Ngu says:

    Thưa,

    Đúng là anh cò nào cũng có cái tật khoái lên lớp để…tự sướng.

    Mào đầu nghe quá xá là cảm động, nhưng đến cái phần lên lớp thắng thua, thì biết ngay là cái tật…, không cách chi bỏ được.

    Trước 1972, VC có rình đánh lén, đánh lớn cở nào đi nữa, rồi cũng…chạy tét ghèn. Sau 1972, Mỹ cúp viện trợ súng đạn từ từ đến đầu năm 1975 thì nó…cúp cái rụp…

    Với sự tấn công hàng ngày của VC trên khắp miền Nam, toàn quân tác chiến VNCH có tiết kiệm đạn đến mấy, cũng không đủ.

    Rồi xăng dầu, lương bộng cho lính, lương thực cho toàn quân, cơ phận để thay thế máy móc, xe cộ, tàu bè, phi cơ chiến đấu…

    Lấy đâu ra nữa?

    VC tấn công hàng ngày suốt mấy chục năm, miền Nam có rảnh tay, an toàn xây dựng được cái gì đâu?

    Nội cái dựng cột đèn, đưa điện về nông thôn; sáng nâng lên thì tối VC mò ra phá sập. Chúng nó khũng bố miền Nam gần như là…liền tù tì.

    Nga, Tàu, Tiệp Khắc, Ba Lan, Rô ma Ní, Lổ ma Ní, Đông Đức…chưa bao giờ ngưng viện trợ cho Việt Cộng trong suốt cuộc chiến. VC có vốn lớn, lại không phải trã lương cho lính đàng hoàng như lính VNCH, du kích thì kể như…công chùa cho VC, cho nên chúng cứ thoãi mái mà chơi đòn tập trung biển người.
    Lính 18 không đủ thì bắt lính 17, 16, 15. Thậm chí chiến sỉ gái cũng nên xúi chúng nó…ồ ạt xung phong…

    20 năm dài, hao tiền tốn của chống cả khối Cộng, Mỹ chịu còn không thấu, đừng nói chi đến VNCH!

    Lúc nó vọt, thì VNCH đành phải ô hô ai tai, là chuyện dể hiểu. Súng đạn đánh đấm gì nữa, được bao lâu?

    Cò mồi cứ hát nà Mỹ rút để lại các kho đạn khổng lồ, ấy thế mà lính VNCH vẫn…thua vì lính VC đánh giặc giỏi. Mắc cười quá.

    Dóc vừa thôi cha nội.

    • tò mò says:

      Đúng quá đúng đó bác TN. Cái tật không cách chi bỏ được. Cứ giả vờ làm ra cái vẻ “khách quan” để mong lập lờ đánh lận con đen , nhưng rồi cũng lòi ra cái đuôi chồn. Thiệt là hết thuốc chữa. Tui không ham vào chỗ thị phi, nhưng không nhịn cười được trước cái lối “lận sòng” trẻ con của cái ô. NTC này. Cố gắng lắm cũng chỉ đến thế thôi. Thấy mà tội. Tui chỉ mong là ô. ta thật có thiện chí nhưng không có khả năng phân tích và diễn đạt khách quan, để chính mình khỏi ân hận là đã hiểu lầm người.

  3. Choi Song Djong says:

    Mới thoạt đọc vài dòng đầu còn thấy êm nhưng phần còn lại thì cũng chưa thấy thuyết phục,tôi không nói về sự hành văn nhưng ở cái não bộ bị nhồi sọ lâu ngày.Ráng sống và đợi đến 2050 nếu còn sống và “ngộ” ra thì hãy viết tiếp.Thân mến

  4. ĐẠI NGÀN says:

    CỘNG SẢN QUÁ KHÍCH VÀ CHỐNG CỘNG QUÁ KHÍCH

    Cộng sản quá khích là sự kiện có thật. Chống Cộng quá khích là hiện tượng có thật. Dùng chữ “cực đoan” hay “quá khích” thì cũng một nghĩa thôi. Chính đất nước VN, dân tộc VN, nhân dân VN, người dân VN đúng nghĩa đã và hãy còn đang kẹt giữa hai cái cực đoan hay quá khích này.
    Hãy nói Lê Duẩn, Trường Chinh đó chính là hai người tiêu biểu nhất cho CSQK. Hãy nói Ngô Đình Diệm, Nguyễn Văn Thiệu, đó là hai người tiêu biểu nhất cho CCQK.
    Bởi Lê Duẩn, Trường Chinh chưa chắc đã quán triệt hết chủ nghĩa Mác về mọi khía cạnh là gì, nhưng một mực từ đầu chí cuối đều chỉ làm cộng sản. Đó là thứ CS quá khích. Giống như người mình nói, thấy kẻ khác ăn khoai mài mình vác mai chạy quấy. Tức là thấy có phong trào CSQT, có LX, TQ, khối XHCN đã làm CS, làm chủ nghĩa MLN, thì cứ nhắm mắt mà làm, thế thôi, không hề có năng lực chủ động, mục đích độc lập nào cả, chỉ làm theo kiểu rập khuôn, bắt chước, theo công thức của người khác đã có. Đó chỉ là cái bệnh bắt chước, bệnh hình thức, bệnh làm theo tổ chức, làm theo lệnh của cấp trên đang chỉ đạo mình, bệnh cán bộ cách mạng, cho dầu địa vị hay tính cách thật sự của riêng mình thực chất ra sao.
    Trường Chinh, Lê Duẩn khách quan mà nói, không dễ gì nắm bắt được chủ thuyết Mác Lê nin về phương diện khoa học, phương diện triết học, phương diện kinh tế xã hội, hoặc phương diện khoa học chính trị đúng nghĩa. Đó toàn chỉ là cách học tập chính trị theo kiểu truyền miệng, nghiên cứu ngắn ngày, kiểu phổ biến Nghị quyết trong nước hay ở ngoài nước, hay tự học theo các tài liệu tuyên truyền theo lối một chiều, hoặc trình độ trung cấp theo kiểu quần chúng, và cũng chỉ để nhằm áp dụng vào chính trị theo kiểu duy nhất là thực tiển, dạng phong trào, theo kiểu thức vận động quần chúng dựa trên điều kiện của thời cơ, trên sách lược phương thức tuyên truyền, lôi kéo tình cảm, áp đảo cảm xúc, và kể cả vận dụng nguyên tắc bạo lực, thế thôi. Nói chung lại, thì vẫn đều theo cách trực quan, kinh nghiệm, cảm tính, mà hoàn toàn không phải theo tầm nhìn bao quát, giá trị lịch sử, khách quan, tầm vóc chiến lược của kiểu dạng những nhà ái quốc, nhà chính trị, nhà chiến lược có tầm cỡ trong lịch sử dân tộc hay tầm cỡ lớn của đất nước nói chung.
    Ông Ngô Đình Diệm, nếu muốn nói, cũng có thể cho là được là người quốc gia cực đoan, nhưng cách thức CC của ông Diệm thật sự mà nói, cũng chỉ mới là cách thức CCCĐ. Bởi ông NĐD, NĐN đã chỉ dùng đảng của riêng mình (đảng Cần Lao Nhân Vị), để chống lại đảng CS của phía miền Bắc, mà không hề có kế hoạch sâu xa phê phán toàn diện, bao trùm và một cách phổ biến CNCS, để người dân hiểu rõ ra, và lập ra được một chính đảng của quốc gia hay dân tộc thật sự của toàn dân, để nhằm chống lại đối phương của mình. Đến Nguyễn Văn Thiệu, kiểu chống Cộng cũng chỉ mới là CC trên chiến trường, bằng quân sự, cả việc dựa vào người Mỹ là chính yếu, mà không hay chưa tạo ra được chính sự hậu thuẫn hay sức mạnh đối kháng của toàn dân, về các mặt xã hội và chính trị thật sự. Đến giai đoạn chính trị kiểu được quân sự hóa ở miền Nam tiếp đó, sau khi lật đổ ông Diệm, thật ra cũng chỉ là kiểu chính trị hổ lốn, võ biền của các tướng lãnh đầy tính thời cơ. Đó chính là giai đoạn chuyển tiếp giữa Ngô Đình Diệm và người cuối cùng của tuyến đó là Nguyễn Văn Thiệu.
    Bởi vậy, sau khi hai nhân vật chính trị gạo cội của VN là Hồ Chí Minh và Ngô Đình Diệm qua đời, lớp hậu duệ tiếp theo, thực chất cũng chỉ có biết theo hướng CSCĐ, CSQK, đồng thời cũng làm phát sinh ra CCCĐ, CCQK, mà ngoài ra không là gì hết. Điều đó, kéo dài ra suốt cho đến biến cố 30/4/75, và còn tiếp tục cả trong các thành phần của VNCH đã di tản ra nước ngoài, cũng chỉ vậy thôi, mãi cả cho đến nay hay hiện tại cũng thế. Tức trong nước cũng chỉ có thế, và ra đến ngoài nước, cũng chỉ có thế. Còn những người như Nguyễn Hữu Thọ, Huỳnh Tấn Phát thực chất cũng đã không đi ra được ngoài được cái bóng râm như đã nói. Nói khác đi, thực chất họ cũng chỉ là những lá bài nhất thời, mà chủ yếu cũng để chơi sấp ngữa theo chiều hướng CSCĐ, CSQK, nhưng cũng không phải là những nhà ái quốc mang tính độc lập, tự do thật sự. Ngay trong giai đoạn gần 75 ở miền Nam, những cái gọi là Lực lượng hay Thành phần thứ ba, với những tên tuôi hay nhân vật mới nổi lên tạm bợ, thoáng qua, mà ai cũng biết, thì thực chất cũng đều là những con rối buồn cười, chẳng có ý nghĩa hay giá trị gì đáng để nói tới.
    Vậy thì có thể kết luận, từ trước đến sau, tức ngay cho đến cả bây giờ, CSCĐ, CSQK là những người đi theo CS do thời cơ, do hoàn cảnh, do bị động, do là sản phẩm của thời cuộc lịch sử, mà thực chất không phải do sự hiểu biết gì của họ về CNCS, hay sự hiểu sâu xa về CNML của họ là gì. Bởi thế dó, mà tất cả mọi sự tuyên truyền, mọi sự nhồi nhét CNCS cho cả đất nước, cả toàn dân của họ, cũng chỉ duy nhất chạy theo chiều hướng như thế. Và thực tế đó, cũng đã chứng minh hết sức hiển nhiên, kể từ những thập niên 50 ở miền Bắc, qua sự kiện cải cách ruộng đất tàn khốc, và việc tố khổ, đấu tranh giai cấp hết sức dã man, man rợ; cũng như trong thập niên 70 ở miền Nam, qua các đợt cải tạo tư sản công thương nghiệp v.v… và v.v… Tất nhiên, đứng trước kiểu CSCĐ và CSQK như vậy, thì các kiểu CCCĐ hay CCQK thực chất cũng chỉ là những mũi tên nhằm bắn ngược lại, những phản vận động hoàn toàn ngược lại, tức cũng chỉ hoàn toàn theo cảm tính, theo kinh nghiệm thực tiển, theo phản ứng tuyệt đối theo cảm thức tuyệt đối thực tế, thế thôi.
    Ngày nay, trên toàn thế giới, chủ thuyết Mác hay chủ nghĩa Mác Lê nin cũng đã cho thấy thực chất hay hiện thực của nó như thế nào rồi. Tức nó đã hoàn toàn tan rã ngay từ trong hai cái nôi đầu tiên của nó là nước Đức và nước Nga, để cả khối CSQT trước đây cũng phải hoàn toàn sụp đổ, chỉ còn lại có 4 nước, mà trong đó VN là một. Nhưng lại có cả hai nước lớn trong 4 nước đó, cũng đã đi vào nền kinh tế thị trường và hội nhập toàn cầu, hay cũng đã bị toàn cầu hóa rồi, nên chủ nghĩa CSCĐ hay CSQK trước kia, cũng chỉ còn là hình thức, là hoài niệm, là cái bóng, mà còn không thực chất. Tuy nhiên, dầu chỉ còn là hình thức, như những cái phù điêu, song nó vẫn cứ cố giữ, không chịu hoàn toàn từ bỏ về các nguyên tắc cực đoan trước kia của nó, và chính điều đó vẫn khiến tại sao những kiểu CCCĐ hay CCQK vẫn cứ còn lý do tồn tại, hay còn đất đứng, là vì thế, nhất là ở các thành phần Việt kiều đang ở bên ngoài đất nước.
    Cho nên, phán đoán, hoặc phê phán một sự việc, một sự kiện, hay một hiện tượng, chúng ta luôn cần nên phải phân tích trong thực tế sâu xa về nguồn gốc của nó, về bản chất của nó, về thực trạng, và về triển vọng hay viễn tượng của nó, đó thật mới là điều đáng nói, có giá trị, cũng như cần thiết nhất. Bởi mọi sự không tỉnh táo, không sáng suốt, không nhìn xa thấy rộng ngay từ lúc đầu, cho dầu nó xuất hiện hay phát sinh ra bởi nguyên nhân như thế nào, vẫn đều là những lỗi lầm to lớn, khiến cho mọi cái tiếp tục về sau của nó, trong kinh tế, trong chính trị, trong xã hội, trong giáo dục, cũng cứ đi theo một chiều hướng mù quáng, ngu dân, mị dân, theo cách như thế nào đó. Và toàn thể điều đó cũng chỉ có thể nói lên những điều gì đó thảy đều mang tính hàm hồ, hoàn toàn phi nghĩa lý, hoàn toàn vô giá trị, cũng như hoàn toàn phản kết quả thực tế là như vậy. Chính tính cách của CSCĐ hay CSQK, và tính cách của CCCĐ hay CCQK, cũng không hề đi ra ngoài các nguyên nhân và hậu quả như thế đó. Nên chừng nào không còn vế trước nữa, tất nhiên cũng sẽ không thể nào còn vế sau được nữa, đó chỉ là lẽ đương nhiên. Tức là, sự thoát ra và sự trở về, đó chính là điều duy nhất mà mọi người cần phải nổ lực làm trước hết. Thoát ra khỏi ý thức hệ cuồng tín, mù quáng, cho dù nó chỉ còn là hình thức giả tạo, và quay về duy nhất với chính ý thức hệ dân tộc thật sự, quay trở về với chính đất nước và dân tộc thật sự, quay trở về với chính tính khoa học khách quan thật sự, quay trở về với nền dân chủ tự do thật sự cho toàn dân, chỉ khi đó, mọi tính cách của CSCĐ hay CSQK cũng sẽ hoàn toàn hoặc tuyệt đối không còn, và tất nhiên, mọi hình thức của CCCĐ hay CCQK cũng sẽ không còn bất kể lý do gì để mà tồn tại hay đeo đẳng dù dưới bất kỳ hình thức nào được nữa.

    Võ Hưng Thanh
    (02/5/2013)

  5. Đinh Ngọc Minh says:

    Cực đoan, quá khích luôn là một vấn nạn, là trở ngại, là lực cản cho sự phát triển và tiến bộ xã hội theo hướng dân chủ, công bằng và bác ái. Thể chế độc tài cộng sản là con đẻ tinh thần của những tư tưởng cực đoan, quá khích- điều này thì chúng ta đã quá rõ-; tuy nhiên điều gì sẽ xảy ra nếu như cộng sản sụp đổ và thay vào đó là một chính quyền mới bị điều hành bởi những cái đầu cực đoan, quá khích theo chiều ngược lại? tôi tin chắc rằng đất nước sẽ rơi lại vào một thể chế độc tài không cộng sản!!!
    Cần phải nói thêm rằng cực đoan, quá khích dù ở hình thái nào- tôn giáo, chính trị, văn hóa…-đều có nguồn gốc, căn nguyên chung là khởi sinh từ sự vô minh, tăm tối, ngu muội…! Tôi kết thúc phần comment này bằng dẫn dụ câu nói của một triết gia cổ đại : ‘’ Đưa đứa nô lệ lên làm chúa tể thì nó sẽ trở thành một bạo chúa!’’. Các triều đại cộng sản ở VN và trên thế giới đã là minh chứng hùng hồn cho câu nói đó.

  6. Trung Kiên says:

    Chào bạn Nguyễn Thành Công (cựu chiến binh QĐND Việt Nam)

    Đọc bài viết của Bạn, tôi tìm đọc bài “Trách nhiệm với non sông” của ông Bằng Phong Đặng Văn Âu, và nhận ra rằng, Bạn là người tuy có TÂM, nhưng lại thiếu cái TẦM để có cái nhìn chung về ĐẤT NƯỚC và DÂN TỘC!

    Bạn hãy đọc lại đoạn này của ông Đặng Văn Âu và động não suy nghĩ để hiểu tấm lòng của ông ấy:

    Có một thời gian dài tôi ngưng viết vì nhận thấy đóng góp những suy nghĩ của mình cho lợi ích quốc dân mà chẳng được nhà cầm quyền quan tâm lắng nghe, hai anh gửi email hối thúc: “Phải viết! Đừng bao giờ bỏ cuộc”. Nhân đọc bài “Từ Đảng cộng sản ban đầu đến Đảng cộng sản hiện nay” của Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, mà trong đó Cụ Vĩnh chê trách những người “chống Cộng cực đoan” phủ nhận toàn bộ công lao của Đảng Cộng sản, tôi bắt đầu viết lại để trao đổi cùng ông Tướng. Nếu là người lương thiện, công minh thì tất nhiên phải chống Tội Ác, Dối Trá, Bất lương, do đó phải chống Cộng, vì chủ nghĩa cộng sản là một chủ nghĩa của tội ác, của dối trá, của bất lương. Do đó, không thể phân loại “Chống Cộng cực đoan” hay “Chống Cộng ôn hòa” mà chỉ có “Chống Cộng triệt để” để làm người tử tế.

    Với tôi thì luận điểm trên đây của ông Âu rất chí lý! Đúng vậy, đã là người tử tế, lương thiện thì phải dốc tâm loại trừ cái ác, cho dù cái ác ấy được che đậy bằng bất cứ ngôn ngữ nào, chủ nghĩa nào!

    Dĩ nhiên, mỗi người có cách chống cái ác (hay csvn) khác nhau, có người ôn hoà và cũng có những người cương quyết và dứt khoát!

    Cá nhân tôi không chấp nhận những kẻ chửi bừa mắng đại, hay vu khống, qui chụp một cách bừa bãi, tôi chỉ chống cái ác và những người chủ trương gây ra nó, nhưng sẽ rất thông cảm với những người đã từ bỏ cái ác để trở thành con người lương thiện!

    Do vậy, tôi đồng ý với ông Âu rằng:

    Bất cứ tổ chức nào, cá nhân nào mang những đặc tính hay hành vi cộng sản đều phải bị loại khỏi xã hội; chứ không đợi là cộng sản. Nhìn hậu quả tai hại do cộng sản đưa Đất Nước đến tình trạng đạo đức suy đồi thậm tệ, phẩm giá con người xuống thấp hơn loài thú vật, tôi xác quyết rằng Đảng Cộng sản hoàn toàn có tội với nhân dân và với tiền nhân (vì bán nước); chứ chẳng có công gì cả!

    Trong một cuộc chiến thì THẮNG hay THUA cũng chỉ là lẽ thường tình. Tuy nhiên, nếu THIỆN thắng ÁC thì thiên hạ thái bình, dân tình thanh thản và an cư lạc nghiệp…

    Nhưng khi kẻ ÁC (csvn) lên ngôi thì dân tình khốn đốn, mà chính Bạn cũng đã trở thành một nạn nhân trong khối dân oan?

  7. Bích Liên says:

    Híc híc
    Anh bạn rỗi hơi viết nhẩy?

    Bao nhiêu người như các Anh đã hi sinh xương máu để tạo nên chiến thắng và xây dựng chế độ CSVN.

    Ngày nay họ “giải phóng” tài sản đất đai của các Anh bất hợp pháp khiến các Anh trở thành dân oan.

    Vậy những người “chống cộng” kia họ chống lại đường hướng ăn cướp của nhà nước thì cũng là đúng thôi, họ đấu tranh giùm cho các Anh đấy, tại sao gọi họ là “chống cộng cực đoan”?

    Nếu Anh “không cực đoan” thì đừng khiếu nại, đừng chống lại hành động ăn cướp của những người mệnh danh chính quyền nữa, hãy dâng tài sản cho họ và trùm chăn ngủ cho khoẻ!

  8. Kieu Loan says:

    Không hiểu tại sao DCV lai post mot bai viet rẻ tiền tuyên truyền của VC. Đọc 1/2 thấy chán.

  9. Công tâm says:

    Bạn thành công,
    Toi khen bạn có tấm lòng, va biet phan tich ,nhưng phải công nhận là sự hiểu biết của bạn còn bị giới hạn , do còn thiếu thong tin da chiều dù là bạn có vượt tường lửa , nhưng bạn vẩn chưa tiếp xúc đủ để có một kiến thức cho bức tranh toàn cảnh của 2 chữ nhân dân và cũng có thể do bị nhồi sọ bằng mọi cách trước đây nên bạn vẫn lầm tưởng rằng dân miền Nam muốn được quân đội miền Bắc giải phóng.
    - Truoc 1975 người dân miền Nam rất sợ 2 chữ Việt cộng , vì 2 chữ này tượng trưng cho sự khủng bố: đắp mô, phá cầu, pháo kích, giật mìn , quang luu dan vao cho dong nguoi de lay tieng vang ,và xử tử có kèm bản án đeo sau lưng. Tôi nhớ người bạn học có ông bố làm chức xã trưởng,buổi tối đang ngồi ăn cơm với vợ con , quân giải phóng vào gọi ông ra trước sân, trói thúc ké và cài bản án ” nợ máu với nhân dân” rồi bắn gục trước sân nhà . Tôi biết được cảnh này do đọc bài viết của cô ban học đăng trong đặc san của trường. Một cảnh khác tôi thấy đầu người bị vc chặt treo lên ngọn cây để làm gương . Tom lại giống hệt như quân giải phóng Taliban va Alquada.
    Cho nên bạn cho rằng lính của Bác Hồ thắng do chiếm được lòng dân thì không đúng đâu, là vì những nhân dân đó là do vc cài người ở lại miền Nam làm nội ứng, thành phần ít học nghèo đói , nông cạn kém hiểu biết , hoặc nhưng trí thức ham danh lợi nghe loi duong mat vì tưởng sẽ được trọng dụng
    DO đó , quân đội Bắc Việt không hề chiếm được lòng dân, mà dân Miền Nam bị vc lường gạc.
    -Toi cung khong thay ong Ngô Đinh Diệm giỏi lắm , như một số người nói , và tôi cũng tưởng ông Hồ Chí Minh giỏi hơn ông Ngô đình Diệm , nhưng nhờ có nhung bai phong van,tin tức đầy đủ trên mạng mới biết ra ông Hồ Chí Minh gian xao , nen giỏi lừa bịp dân Việt Nam và Cộng sản quốc tế dạy ông cách lừa bịp cong dong thế giới giỏi hơn 2 ông Tổng Thống miền Nam , vì giỏi thật thì ông Ho chi Minh đâu có đem đất nước tổ Quốc VN bị lệ thuộc Tàu từ ngày ông làm chủ tịch
    -kể thì tôi cũng không đồng ý ông lý tống dùng bình kiểu đập đầu chó dien khi xịt nước đàm v Hưng, nhưng ông ta có lý lẽ dung ten tuoi cua minh de đánh động dư luận . Cái ông Lý Tống này , ông thay vc hen voi giac ac voi dan nen ong phai diet vc bang mọi giá , cho du ong ấy thua thiet .

  10. Minh says:

    Người viết bài này hoặc là chưa hết cấp I ; hoặc là có bằng tiến sĩ chính trị học Mác Lê Nin.

Phản hồi