Thế nước từ lòng dân
Chu Vũ vương sai người đi quan sát động tĩnh của triều đình vua Trụ.
Người quan sát trở về bảo: Triều đình nhà Thương đã loạn rồi.
Vũ vương hỏi: Loạn đến mức nào?
Người quan sát đáp: Người tốt thì không thấy mà người xấu thì đầy đường. Vũ vương nói: Vẫn chưa phải là thời cơ đã đến.
Người quan sát đi sang nước Thương, ít lâu sau về bảo:
– Thương triều càng loạn.
Vũ vương hỏi: Loạn đến mức nào ?
Người quan sát đáp: Những người hiền đức đều phải bỏ trốn.
Vũ vương nói: Vẫn chưa phải là thời cơ đã đến.
Người quan sát quay lại nước Thương một lần nữa. Ít lâu về bảo rằng: Thương triều loạn lớn rồi.
Vũ vương hỏi: Loạn đến mức nào?
Người quan sát đáp: Dân chúng oán ghét thâm gan tím ruột mà không ai dám hé răng.
–Vũ vương vỗ tay cười nói: Đã đến lúc rồi đó.
Chu Vũ vương tìm đến ông Lã thái công bàn mưu phạt Trụ
Lã thái công bàn:
– Tiểu nhân đầy đường thì nhân mạng rẻ rúng, người hiền trốn chạy thì kỷ cương bắt đầu tan vỡ, dân oán mà không dám oán than là chính trị hà khắc đã quá mức, ta đem binh mà đánh sẽ thắng lớn.
Chu vũ vương điểm trên ba ngàn tinh binh tiến đánh nhà Thương, thế như chẻ tre, vài ngày bắt giết được Trụ vương, tiêu diệt nhà Thương.
Xét tình hình chế độ CS hiện nay chẳng khác gì nhà Thương trước đây, người hiền tài muốn bỏ nước ra đi, tiểu nhân đắc chí hoành hành làm xã hội nhiễu nhương, chính trị độc tài hà khắc không có đối lập, xã hội dân sự bị đàn áp, người dân sống trong sợ hãi chỉ lo tìm miếng ăn không màng quốc sự, đất nước an nguy mặc kệ coi như không phải việc của mình, đến đâu thì đến. Nguyên khí quốc gia đã suy vong đến cùng kiệt, xã hội chết lâm sàng vì độc tài, tham nhũng, bất công và nghèo đói lạc hậu, thế hệ trẻ không có tương lai không lý tưởng phục vụ quốc gia dân tộc vì không coi quốc gia dân tộc là của mình chỉ sống bằng hiện tại, não trạng thực dụng ấu trỉ . Tầng lớp lãnh đạo thì sống xa hoa phè phỡn, coi khinh dân chúng như cỏ rác, biến quân đội ( lực lượng bảo vệ quốc gia, quyết định sự an nguy của dân tộc và đất nước) thành gia nô cho đảng CS.
Đảng CS coi đất nước này như của riêng mình thì làm sao người dân có ý thức bảo vệ quốc gia, sống và làm việc để phụng sự dân tộc vì một lẽ dể hiểu không ai muốn cống hiến tài năng và xương máu để bảo vệ cái không thuộc về mình, chỉ là bị bắt buộc trong một tình thế nào đó mà thôi.
Danh dự quốc gia và lòng tự hào dân tộc bị xói mòn đến mức phá sản nên mới có những hiện tượng người phụ nữ đi làm điếm khắp nơi nào có thể, công nhân xuất khẩu lao động bỏ trốn không muốn về nước, ai cũng nghĩ và hành động vì chính mình mà không hề nghĩ đến thể diện quốc gia dân tộc.
Lãnh đạo thì hành xử vô liêm sỉ, chính sách đối ngoại mơ hồ nhận thù làm bạn, đem chiêu bài 16 chữ vàng và 4 tốt chụp lên đầu cả dân tộc, biến 85 triệu dân thành một bầy cừu, tầng lớp trí thức thì chỉ biết ăn theo đảng cầm quyền mà không ý thức vai trò cao quý của mình trong xã hội.
Tầng lớp trí thức cũng vàng thau lẫn lộn, những người có thực tài, thực học cũng ngang bằng (thường thường là lép vế ) so với những quan chức xài bằng giả, “học giả”. Trí thức bị đối xử như gia nô của đảng, phải quỵ lụy để được tiến thân, trí thức chỉ biết sống vì cơm áo, trí thức bị làm nhục thì tìm đâu ra nhân tài hào kiệt để dẫn đạo nhân dân.
Đảng CS giành lấy vai trò độc tôn lãnh đạo, biết lòng dân không phục đảng dùng nhà tù, công an và quân đội để khuất phục dân, khủng bố dân bằng nhiều thủ đoạn cả tinh vi lẫn thô thiển khiến người dân căm giận nhưng không dám hé răng phản kháng, lâu dần gần 70 năm ở miền Bắc và 38 năm ở miền Nam VN, đảng CS đã biến một dân tộc anh hùng thành một bầy cừu ngoan ngoãn nhẫn nhục, điều này giúp cho đảng CS yên vị trên ngai vàng nhưng đã hủy diệt hào khí quốc gia và niềm tự hào dân tộc, mà hào khí quốc gia và niềm tự hào dân tộc là hai cột trụ để bảo vệ đất nước và chấn hưng dân tộc, CSVN đã đi theo lộ trình của thực dân Pháp nhưng tàn bạo và hà khắc hơn rất nhiều.
Chính vì vậy mà nguy cơ bị cuốn vào quỹ đạo của Trung hoa là khó tránh được vì một dân tộc một đất nước nhu nhược cầm đầu bởi một đảng cầm quyền không có viễn kiến không có mưu lược, không có tâm thức và ý chí phục vụ đất nước và cực kỳ tham nhũng, thực dụng thì làm sao có thể tham gia vào cuộc chơi quốc tế đầy rủi ro?
Thế giới là một trường đua, không ai đợi ai, không ai nhường ai, sự thất bại của dân tộc này là cơ hội thành công cho dân tộc khác, chỉ cần chậm chân, sai lầm là phải trả giá, bị vượt qua và chịu thiệt thòi.
CSVN chỉ chạy theo những con số ảo, những thứ danh hão nhằm mục đích tuyên truyền mỵ dân để biện hộ và tìm kiếm sự chính danh và chính đáng cho một đảng cầm quyền độc tôn, độc đoán không được lòng dân như :
– Bằng mọi giá CSVN chiếm cho được vị trí số 1 về xuất khẩu gạo trên thế giới (nhưng chưa được).
Ai cũng biết rằng xuất khẩu gạo không mang lại nhiều ích lợi cho quốc gia. Bằng chứng cụ thể là người nông dân trở nên nghèo hơn từ vị trí số 1, số 2 này, người nông dân cần giá lúa cao hơn để có thể tiếp tục sản xuất.
– Hiện nay chế độ CSVN có số Giáo sư, Tiến sĩ, Thạc sĩ nhiều nhất Đông nam Á, tính bình quân theo đầu người số lượng Giáo sư ,Tiến sĩ, Thạc sĩ xếp vào hạng nhiều nhất thế giới?!.
Điều này không làm thế giới nể phục chỉ tạo nên sự mỉa mai và cay đắng cho dân tộc khi người cải tiến chiếc máy cắt cỏ thành máy gặt lúa lại là một nông dân!
Chưa bao giờ trong lịch sử, người VN cảm thấy tủi nhục như ngày hôm nay!
CSVN đàn áp mọi ý tưởng và hành động muốn thay đổi sang thể chế dân chủ để đưa đất nước thoát khỏi bế tắc, họ ngụy biện rằng “dân chủ sẽ dẫn đến hỗn loạn” như Thái lan, như Đông Âu trước đây.
Nhưng ngày hôm nay Đông Âu đã phát triển ngoạn mục và bền vững, Thái lan cũng đã ổn định và phát triển tốt đẹp hơn thì họ không nói gì về điều này!?.
CSVN biện minh rằng VN cần sự ổn định để phát triển kinh tế, nhưng hiện nay tình hình kinh tế sa sút, khủng hoảng, thất nghiệp tràn lan và không có một cơ may nào để thoát khỏi trong những năm sắp tới thì họ lờ đi.
Nhìn thấy sự bế tắc trong lộ trình và chiến lược giữ nước và phát triển lâu dài , nhóm 72 Nhân sĩ trí thức đã góp ý để sữa đổi Hiến pháp sang thể chế dân chủ, Hội đồng Giám mục VN, Giáo hội PGVN thống nhất, Giáo hội PGHHTT đều có cùng một đòi hỏi, một ý chí …v v..
Đặc biệt là những người trẻ chủ xướng Tuyên ngôn công dân Tự do đã thể hiện lòng dân hiện nay , nhân dân VN đã gởi đến đảng CS một Thông điệp rất rõ ràng và mạnh mẽ chưa từng thấy rằng: Chúng tôi muốn đất nước đi theo con đường Dân chủ, có tự do chính trị, tự do tôn giáo, tự do ngôn luận, báo chí, tự do biểu tình và lập hội. Nhân dân muốn hành xử quyền làm chủ đất nước và vận mệnh của mình bằng quyền lực của lá phiếu để thay đổi chính phủ.
Nhưng cho đến nay đảng CSVN vẫn bỏ ngoài tai những nguyện vọng và đòi hỏi chính đáng đó, họ còn dùng những thủ đoạn lố bịch để biện minh cho thái độ ngoan cố bất chấp lòng dân.
CSVN đang chơi một nước cờ liều lĩnh, họ vẫn cố bám quyền lực và đi ngược lòng dân khi biết rằng lịch sử đã nhiều lần chứng minh một nguyên tắc “Dân chính là nước, nước có thể nâng thuyền và nước có thể lật thuyền”.
Những người CS cấp trung và cấp thấp là một bộ phận của nhân dân , họ có những quyền lợi tương đồng với đại chúng . Điều này giúp họ dễ dàng hội nhập với phong trào quần chúng để cô lập ban lãnh đạo đảng CSVN là Bộ chính trị và Trung ương đảng.
Người nào đứng về phía nhân dân thì tương lai sẽ mở cửa ra với họ, còn ai chống lại nhân dân là tự sát vì những ủy viên Bộ chính trị và Trung ương đảng có hàng trăm triệu đến vài tỷ dola nên họ có cơ hội để đào thoát sang một nước Châu Phi nào đó hy vọng tránh được sự trừng phạt của nhân dân và luật pháp (chỉ là hy vọng thôi), còn những đảng viên không có những điều kiện đó phải ở lại và chung sống cùng nhân dân, nếu gây tội ác chẳng khác nào tự đào hố chôn mình để phục vụ kẻ khác.
Lòng dân chính là ý trời không ai có thể chống lại được.
Đó là luận thế lúc thời bình, còn một khi thế giới và khu vực có biến thì sẽ là thảm họa cho đảng CS và tất cả những đảng viên ăn theo vì lúc đó mọi việc đã quá muộn, mọi cơ hội đã mất.
Lòng dân tạo nên thế nước là vậy.
© Huỳnh ngọc Tuấn
© Đàn Chim Việt
DÂN VÀ NƯỚC
Ngày xưa ông Mác bảo rồi
Dân là giai cấp, nước thì mênh mông
Ấy là giai cấp công nhân
Nước thì Quốc tế, đầy đồng đấy thôi
Vậy nên Cách mạng ra đời
Đầu tiên cả thảy, quả Ngài Liên Xô
Bảy mươi năm, phải đổ nhào
Công nhân quay lại làm người công dân
Kế là, hai khối phân tranh
Cũng thành nhập một, thị trường chung nhau
Việt Nam tuy vậy cứ tài
Vẫn là số một trên đời này đây
Bởi vì, còn có anh Hai
Anh đầu đã mất, anh Hai hãy còn
Thế nên đâu có dễ dàng
Một mình một ngựa quay quàng mà chi
Tuy dầu ông Mác chết đi
Ông Lê cũng vậy, nhằm gì tới ta
Phận tuy em út trong nhà
Gia tài cố giữ người ta mới gờm
Dẫu mà giỏ nát sớm hôm
Bờ tre còn đó ta hòng lo chi !
TRĂNG NGÀN
(13/5/13)
Để cảm ơn TG Huỳnh Ngọc Tuấn
Có câu chuyện kể rằng:
“Sáu con người, do sự tình cờ của số phận, mắc kẹt vào cùng một cái hang rất tối và lạnh. Mỗi người còn một que củi nhỏ trong khi đống lửa chính đang lụi dần.
Người phụ nữ đầu tiên định quẳng que củi vào lửa, nhưng đột nhiên rụt tay lại. Bà vừa nhìn thấy một khuôn mặt da đen trong nhóm người da trắng.
Người thứ 2 lướt qua các bộ mặt quanh đống lửa, thấy một người trong số đó không đi chung nhà thờ với ông ta. Vậy là thanh củi cũng bị thu về.
Người thứ 3 trầm ngâm trong một bộ quần áo nhàu nát. Ông ta kéo áo lên tận cổ, nhìn người đối diện, nghĩ thầm: “Tại sao mình lại phải hy sinh thanh củi để sưởi ấm cho con heo béo ị giàu có kia?”
Người đàn ông giàu lui lại một chút, nhẩm tính: “Thanh củi trong tay, phải khó nhọc lắm mới kiếm được, tại sao ta phải chia sẻ nó với tên khố rách áo ôm lười biếng đó?”
Ánh lửa bùng lên một lần cuối, soi rõ khuôn mặt người da đen đang đanh lại, lộ ra những nét hằn thù: “Không, ta không cho phép mình dùng thanh củi nầy sưởi ấm những gã da trắng!”
Chỉ còn lại người cuối cùng trong nhóm. Nhìn những người khác trầm ngâm trong im lặng, anh ta tự nhủ: “Mình sẽ cho thanh củi, nếu có ai đó ném phần của họ vào đống lửa trước”.
Cứ thế, đêm xuống dần. Sáu con người nhìn nhau căng thẳng, tay nắm chặt những khúc củi. Đống lửa chỉ còn than đỏ rồi lụi tắt. Sáng hôm sau, khi những người cứu hộ tới nơi, cả 6 người đều đã chết cóng.
http://afamily1.vcmedia.vn/Qalypm8xccccccccccccW2vZ1VroR/Image/2012/10/121004afamily-KT-qua-cau-trang-tri-lam-tu-cui-kho-(1)-b9027.jpg http://files.myopera.com/SenorDang/blog/fire-4.jpg
Tôi đã đọc và suy nghĩ rất nhiều…. 6 con người ấy không chết vì cái lạnh bên ngoài, mà chết vì sự buốt giá trong sâu thẳm tâm hồn họ.
Cuộc sống không hề bằng phẳng, những thử thách luôn chực chờ trước mắt. Nó không buông tha ai cả, dù bạn thuộc màu da nào, dù bạn tốt hay xấu, giàu hay nghèo. Điều cốt yếu là cách bạn vượt qua những trắc trở ấy. Bạn sẽ một mình đương đầu? Sống vị kỷ với thế giới chung quanh?
Giữ khư khư “một que củi nhỏ” để rồi chết cóng, hay góp thành một khối lửa to để sống sót qua “những đêm giá buốt” của cuộc đời? Không ai có thể quyết định thay bạn. Một vấn đề sẽ được giải quyết nhanh hơn nếu có được sự góp sức suy nghĩ của nhiều cái đầu, một nỗi buồn sẽ vơi nhanh hơn nếu có được sự sớt chia, đồng cảm và tất nhiên, niềm vui sẽ được nhân lên nếu ta chia sẻ với nhiều người.
Bạn sẽ làm gì để giữ tâm hồn mình luôn ấm?
Câu chuyện trên là một lời giải đầy ý nghĩa.
QUÝ KÍNH
HAY
Hay hay quả thật là hay
Sáu người đều có trong tay củi dài
Vậy nhưng đâu chịu thiệt thòi
Khư khư giữ lấy dại gì chìa ra
Ngu sao nó hưởng của ta
Để cho tàn lửa quả là mới khôn
Đêm tàn lửa lụi tối om
Sáu người chết lạnh đúng khôn trên đời
Cho nên chẳng trách con người
Chút lòng ích kỷ khiến đời tan thương !
SAO NGÀN
(13/5/13)
Lã thái công bàn:
– Tiểu nhân đầy đường thì nhân mạng rẻ rúng, người hiền trốn chạy thì kỷ cương bắt đầu tan vỡ, dân oán mà không dám oán than là chính trị hà khắc đã quá mức, ta đem binh mà đánh sẽ thắng lớn.
Chu vũ vương điểm trên ba ngàn tinh binh tiến đánh nhà Thương, thế như chẻ tre, vài ngày bắt giết được Trụ vương, tiêu diệt nhà Thương.
Lời bàn: Ngày xưa Chu Vũ Vương còn có thể điểm trên ba ngàn tinh binh tiến đánh nhà Thương, thế như chẻ tre, vài ngày bắt giết được Trụ vương, tiêu diệt nhà Thương. Nhưng bây giờ ở VN không có tổ chức chống cộng nào có thế thế lực, vũ khí thì lấy gì để đánh, tiêu diệt CSVN?
Chỉ e rằng TQ sẽ lợi dụng tình thế này mà xâm chiếm VN với đội quân thứ 5 đã mai phục sẵn ở Tây nguyên, Bình Dương và những nơi tự trị khác!
CƠ TRỜI CHUNG BÍ PHÁP ẨN TÀNG.
Các bạn tâm phãi sáng đức phải cao nhìn bao quát được thiên hạ cả ngàn năm về trước và luận thấu thiên ý cả ngàn năm sau mới tìm ra bí pháp mà dúp nước kíu dân chứ cứ nhai lại cái dọng đứng về phiá nhân dân ấy là luận điệu cuả kẻ khẩu phật tâm tà.
KỲ LƯU
Đảng Cộng Sản VN chỉ có 3 triệu đảng viên. Dân VN có khoảng 90 triệu dân. Trừ thành phần gia` và con nit, cũng con 50 triệu người có thể cẩm cây, cầm dao, cầm buá … Đổi 10 lấy 1 , người dân VN cũng ăn mà.
Vận dộng dân chúng cùng chung sức vùng lên chống độc tài. Bảo đãm là mất tên này sẽ chạy da`i.
Ngày đó, thế nào rồi cũng đến… Chỉ tại lòng dân chưa hợp nhất thôi.
Bọn nguỵ quyền Cộng sản Hà nội một mặt bám vào quyền lực, đi ngược lòng dân, mặt khác chúng tạo điều kiện cho Tàu cộng ra vào Việt nam không cần visa, lao động Tàu cộng- thực sự là các binh đoàn-, tràn vào khắp mọi vùng, làm những đường chiến lược, lập những làng Trung Quốc ở khắp các nơi để sẵn sàng ra tay bảo vệ chúng, hệt như các binh đoàn Liên xô ngày trước đàn áp người dân các xứ Ba Lan và Hung gia Lợi trong những năm 1953 và 1956.
Ông Tuấn lạc quan và lý thuyết.
Nước Tầu, với dân số 1,4 tỉ, còn lâu sẽ là một nước có chính phủ độc tài, vì nếu chính phủ TQ không độc tài, nước Tầu sẽ loạn. Như vậy, đối với người Hoa, một chính phủ độc tài ở TQ, là một điều cần thiết.
Khi TQ có chính phủ độc tài thì chính phủ VN cũng chỉ là một “mô phỏng phai nhạt” ( pale imitation ) của chính phủ Tầu, cũng cùng một chí hướng, cùng một tư tưởng, cùng một hệ thống chính trị.
Tương lai VN không còn ở trong tay người VN, mà ở trong tay TQ và Mỹ; hai nước này không cần đem quân sang VN, họ chỉ cần dùng năng lực mềm và kinh tế, ép VN cũng đủ.
Đối với TQ, VN tối quan trọng, VN là vòng đai quốc phòng ( cordon sanitaire ) của TQ; trái lại, đối với Mỹ, VN không quan trọng cho lắm, bằng cớ là Mỹ đã cố tình bỏ rơi VN cho CS lấy, năm 1973 tại HĐ Ba Lê.
Cho nên TQ không thể chấp nhân một VN thân Mỹ, hay trung lập nhưng dân chủ, tự do, ở biên giới TQ.
Như thế nghĩa là ĐCSVN còn rất mạnh, và còn tồn tại lâu dài trên đất nước ta, bất chấp sự chán ngán cuả dân VN.
Nói rằng VN là một vùng tự trị của TQ thì quá đáng, nhưng bộ chính trị VN, phải tuân theo 4 cái tốt và 16 chữ vàng, đồng thời ĐCSVN coi TQ như nước bảo đảm sự sống còn của đảng.
LÒNG NGƯỜI DÂN.
1.
Lòng người dân tạo nên thế nước,
Từ xưa nay luôn được quí thương.
Trụ Vương tham dục bạo cường,
Võ Vương hữu đức đường đường chăn dân.
Thuyết Lê Mác vô thần lổi đạo,
Dụng buá liềm nhuộm máu khắp nơi.
Người hờn dân oán ngút trời,
Dẫn đường mở lối thỉnh mời Bắc Phương.
2.
Lòng người dân toả hương dân chủ,
Quyền làm người tranh thủ trường kỳ.
Độc tài ngang dọc vô nghì,
Tiếp tay bành trướng cơ nguy kéo dài.
Tiếng Hoàng Sa bên tai réo gọi,
Vọng Trường Sa inh ỏi thúc vang.
Trong ngoài bớ hởi Hồng Bàng,
Rồng Tiên Hồng Lạc lên đàng cứu nguy.
3.
Lòng người dân đồng qui một mối,
Quyết dọn đường dẫn lối tự do.
Từ Nam chí Bắc reo hò,
Diên Hồng Sấm Động nung lò khí thiêng.
Nước Nam Việt thề nguyền riêng cõi,
Nguyện vẹn nguyên chói lọi Á Đông.
Cánh Âu nối kết Lạc Hồng,
Trong ngoài hội tụ Tiên Rồng chấn hưng.
4.
Lòng người dân bừng bừng trổi dậy,
Cờ tự do vun vẩy khắp nơi,
Nhân quyền trống thúc lừng khơi,
Năm Châu thế giới gọi mời tiếp tay.
Ngăn bành trướng chuyển xoay cơ thế,
Chống bá quyền khống chế NGHIỆT LONG.
Truy Phong Quá Hải Gió Đông,
Toàn cầu nhơn loại chung lòng bên ta.
Tam Phân Tứ Liệt huyền ca !!!