WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Cờ đỏ, cờ vàng và hòa giải

HHHGTháng 8-2001, tôi ghé thăm một phóng viên báo Tuổi Trẻ đang học báo chí ở đại học Fullerton, California. Cô khoe, nhóm sinh viên đến từ Việt Nam vừa đấu tranh thành công để cờ đỏ sao vàng được treo ở trại hè do trường tổ chức.

Cuộc tranh giành màu cờ tại Fullerton trở nên kịch tính trong năm 2004 khi nhóm sinh viên gốc Việt tuyên bố không tham dự lễ ra trường nếu cờ đỏ sao vàng được sử dụng theo yêu cầu của các sinh viên đến từ Việt Nam. Trường Fullerton phải chọn giải pháp không treo cờ của nước nào trong lễ tốt nghiệp.

Phần lớn người Việt đến Mỹ phải lao động, học tập để vươn lên, họ không có nhiều thời gian để “care” (quan tâm) đến chính trị Việt Nam. Tháng 7-1995, khi Hà Nội và Washington thiết lập bang giao, cờ đỏ sao vàng chính thức được kéo lên trên đất Mỹ. Thật dễ hiểu khi những người Việt vượt biển trên những chiếc thuyền con, những người Việt đã nằm 15 năm, 17 năm trong các trại cải tạo, từ chối đứng dưới cờ đỏ sao vàng.

Nhưng phản ứng chỉ bắt đầu quyết liệt vào năm năm 1999, khi một người đàn ông sống tại Little Sai Gon, tên là Trần Văn Trường, cho treo trước cửa tiệm ảnh Hồ Chí Minh cùng cờ đỏ sao vàng. Cộng đồng người Việt đã biểu tình liên tục trong suốt 53 ngày để phản đối. Từ California, “chiến dịch Cờ Vàng” bắt đầu, dẫn đến việc 14 tiểu bang, gần 100 thành phố công nhận cờ vàng ba sọc đỏ như một biểu tượng của cộng đồng gốc Việt.

Cờ vàng không chỉ xuất hiện ở Mỹ.

Từ giữa thập niên 1990, nhiều nhà lãnh đạo của Hà Nội phản ứng gay gắt khi trong các chuyến công du thấy “quần chúng đón rước” không dùng cờ đỏ sao vàng mà chỉ dùng cờ vàng ba sọc đỏ. Không phải quan chức Việt Nam nào cũng hiểu chính quyền sở tại không (dại gì) đứng sau những nhóm quần chúng tự phát đó. Cho tới năm 2004, các nhà ngoại giao Việt Nam ở Mỹ vẫn mất rất nhiều công sức để ngăn chặn chính quyền các tiểu bang công nhận cờ vàng.

Việc chính quyền tiểu bang công nhận cờ vàng chỉ là một động thái đối nội. Nhà nước Việt Nam Cộng hòa rõ ràng không còn tồn tại, chính quyền Mỹ bang giao với nhà nước CHXHCN Việt Nam và công nhận cờ đỏ sao vàng. Nhưng, chính quyền Mỹ không thể ngăn cản cộng đồng người Mỹ gốc Việt chọn cho mình biểu tượng.

Một quan chức Việt Nam và thậm chí một thường dân đang cầm hộ chiếu nước CHXHCN Việt Nam, trong một nghi lễ chính thức, có quyền chỉ đứng dưới cờ đỏ sao vàng. Nhưng, một quan chức đi làm “kiều vận” mà không dám bước vào một ngôi nhà có treo cờ vàng thì sẽ không thể nào bước vào cộng đồng người Việt. Tất nhiên, bất cứ thành công nào cũng cần nỗ lực từ nhiều phía.

Năm 2006, tôi gặp lại cô bạn phóng viên Tuổi Trẻ từng học ở Fullerton. Nhà cô vào giờ đó thay vì treo cờ đỏ sao vàng, góc nào cũng tràn ngập cờ vàng ba sọc đỏ. Tôi chưa kịp tìm hiểu đó là sự lựa chọn mới của cô hay đó là cách để có thể hòa nhập vào “cộng đồng”.

Năm 2008, “cộng đồng người Việt Cali” đã biểu tình kéo dài khi người phụ trách tòa soạn tờ Người Việt, Vũ Quý Hạo Nhiên, cho in tấm hình chụp một cái bồn ngâm chân có in biểu tượng cờ vàng. Hạo Nhiên, thêm sự cố 2012, đã phải ra đi và biết chắc khó lòng quay trở lại. Biểu tình năm 1999, cho dù là “ôn hòa”, cũng đã khiến cho Trần Văn Trường phải chạy về Việt Nam.

Cờ đỏ sao vàng khó có thể xuất hiện ở California cho dù ở đó có xuất hiện một cộng đồng người Việt đến từ miền Bắc.

Nếu như nhiều người dân miền Nam trước đây tin cờ vàng ba sọc đỏ là biểu tượng của tự do thì đối với phần lớn người dân miền Bắc và thế hệ trẻ hiện nay ở miền Nam, cờ đỏ sao vàng không hẳn là biểu tượng của chế độ mà là biểu tượng quốc gia. Nhiều người đã đứng dưới lá cờ ấy để đấu tranh cho điều mà họ tin là độc lập, tự do; nhiều người đã theo lá cờ ấy mà không phải là cộng sản.

Nhiều người dân trong nước vẫn dùng cờ đỏ khi bày tỏ lòng yêu nước.

Tất nhiên cũng cần phân biệt hành động của một số kẻ cực đoan (chống lại cờ đỏ sao vàng) với hành vi của những quan chức chính quyền. Ngăn cản những du học sinh đến từ Việt Nam sử dụng cờ đỏ sao vàng cũng là một việc làm phi dân chủ. Những người hiểu được các giá trị của tự do không thể ngăn cản người khác đứng dưới một lá cờ mà mình không thích.

Nhiều người Mỹ vẫn treo cờ miền Nam cho tới ngày nay cho dù nội chiến Bắc – Nam đã kết thúc từ năm 1865. Thật khó để nghĩ tới tình huống người dân miền Nam Việt Nam được phép treo cờ vàng sau ngày 30-4-1975. Cuộc chiến tranh kéo dài 20 năm không chỉ thống nhất non sông mà còn để áp đặt ý thức hệ cộng sản lên người dân Việt. Một thời, phải “yêu chủ nghĩa xã hội” mới được Đảng công nhận là yêu nước. Ngay lá cờ nửa đỏ nửa xanh của “mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam” một tổ chức do Đảng cộng sản lập ra cũng đã biến mất chỉ sau mấy tháng.

Nhiều người Việt Nam nghĩ, làm biến mất lá cờ vàng ba sọc đỏ là khôn ngoan. Nhiều người cho rằng lá cờ đó thuộc về một chính thể không còn tồn tại và là biểu tượng của một sự thất bại. Nhiều người được dạy, lá cờ đó gắn liền với những xấu xa như là “Việt gian, bán nước”.

Cuối năm 2012, sinh viên Phương Uyên và Nguyên Kha bị bắt khi rải truyền đơn ở Long An có kèm theo biểu tượng cờ vàng.

Chúng ta không có đủ thông tin để khẳng định Phương Uyên và Nguyên Kha chủ động chọn lá cờ này hay được hướng dẫn “bởi các thế lực bên ngoài”. Cho dù lá cờ ấy đến từ bên nào cũng cho thấy cờ vàng đã không biến mất như nhiều người mong muốn. Cho dù không ai biết được lá cờ nào sẽ được chọn trong tương lai, sự trở lại của cờ vàng buộc chúng ta phải thừa nhận, trong nội bộ người Việt với nhau còn bao gồm cả người Việt Nam quốc gia và người Việt Nam cộng sản.

Và, trong không gian nước Việt cũng không chỉ có người Việt.

Chín mươi triệu người dân Việt Nam rõ ràng không phải là “con một cha, nhà một nóc”. Khi “mở cõi” xuống phía Nam, các bậc tiền bối đã từng mang cuốc nhưng cũng đã từng mang gươm.

Người dân thuộc các dân tộc Tây Nguyên và những bộ tộc Chăm chưa hẳn không còn nghĩ tới đế chế Champa. Những chính khách đối lập ở Campuchia vẫn thường khai thác chủ nghĩa dân tộc cực đoan khi nhắc Sài Gòn và một số tỉnh miền Tây một thời là đất đai của họ…

Sự khác biệt đó trong cộng đồng Việt Nam có thể là những mối đe dọa, đồng thời, cũng là nền móng để xây xựng một Việt Nam thống nhất mà đa dạng. Một quốc gia sẽ trở nên vững mạnh khi sự đa dạng được thừa nhận. Một quốc gia cũng có thể rơi vào sự hỗn loạn hoặc không thể phát triển nếu sự thống nhất bị phá vỡ.

Nhưng, thống nhất quốc gia mà không dựa trên nền tảng hòa giải quốc gia thì sự thống nhất đó chỉ là tạm thời. Thống nhất quốc gia mà bằng cách ém nhẹm lịch sử và dùng vũ lực để dập tắt sự trỗi dậy của những sự khác biệt thì chẳng khác nào gài vào thế hệ tương lai một trái bom.

Nam Tư thời Tito được coi là thịnh trị, các cuộc nổi dậy đều bị dập tắt. Nhưng, ngay những ngày đầu thời hậu Tito, nước Nam Tư bắt đầu rơi vào một thập niên xung đột. Các sắc tộc chém giết lẫn nhau, cơ cấu liên bang sụp đổ. Không chỉ có Nam Tư, Indonesia hồi thập niên 1990 và Myanmar hiện nay cũng đang diễn ra những điều tương tự.

Đừng sợ những người Khmer ở miền Tây sẽ đòi mang đất về Campuchia trừ khi Việt Nam kém phát triển và ít tự do, dân chủ, hơn quá nhiều so với Campuchia. Không có người dân Arizona nào không biết đất ấy từng thuộc về Mexico nhưng không ai đòi đưa Arizona trả về cho “đất mẹ”. Ranh giới quốc gia càng ngày càng trở nên mong manh. Ở đâu có cơm no áo ấm hơn, ở đâu có tự do hơn, thì người dân sẽ chọn.

Sự khác biệt và đa dạng lúc nào cũng có thể bị kích động bởi các thế lực cực đoan. Không phải độc tài, toàn trị mà theo kinh nghiệm của những quốc gia thành công, càng nhiều tự do thì càng tránh cho sự khác biệt đó trở thành xung đột.

Tiến trình tự do cũng phải mất thời gian để thuyết phục không chỉ với những người đang cầm quyền mà cả những người dân bình thường và những thành viên trên facebook này. Trong ngày 30-4, có thể nhiều người không muốn treo cờ đỏ sao vàng (khi bị tổ dân phố yêu cầu) nhưng chính họ, chưa chắc đã hài lòng khi nhà hàng xóm treo cờ vàng ba sọc đỏ. Vấn đề là chính quyền phải làm sao để mọi phản ứng đều phải ở dưới hình thức ôn hòa.

Câu chuyện đốt cờ Mỹ sau đây có thể giúp ta có thêm thời gian suy nghĩ.

Nhiều thập niên sau nội chiến (1861-1865) nhiều người Mỹ lo ngại giá trị quốc kỳ bị giảm khi nó được các thương gia dùng để vẽ logo và đặc biệt khi nhiều người da trắng ở miền Nam thích treo cờ miền Nam (Confederate flag) hơn. Để phản ứng lại điều này, 48 tiểu bang của Hoa Kỳ đã thông qua luật cấm mạo phạm quốc kỳ, các hành động như xé, đốt, dùng cờ để quảng cáo… đều bị cấm.

Năm1905, Halter đã bị tòa tiểu bang buộc tội “khi kỳ” khi bán những chai bia có in cờ Mỹ. Năm 1907, Halter tiếp tục thua kiện ở Tối cao pháp viện.

Cho tới năm 1968, Quốc hội Mỹ vẫn thông qua luật cấm “đụng chạm” tới quốc kỳ sau khi một nhóm người Mỹ chống chiến tranh Việt Nam đốt cờ ở Central Park. Nhưng một năm sau đó, khi nghe tin cảnh sát bắn James Meredith, một nhà hoạt động dân quyền, Sydney Street đã đốt một lá cờ Mỹ ở một ngã tư của New York. Ông bị bắt và bị buộc tội “khi kỳ”.

Sydney Street kháng án vì cho rằng: “Nếu cảnh sát làm điều đó với Maredith chúng ta không cần lá cờ Mỹ”. Tối cao pháp viện đã bác án của tòa New York vì, Hiến pháp bảo vệ quyền bày tỏ chính kiến khác nhau, bao gồm cả quyền thách thức hay khinh thường quốc kỳ.

Cuộc đấu tranh đã không dừng lại.

Năm 1972, một học sinh ở Massachusetts, Goquen, bị bắt, bị xử 6 tháng tù khi may một cờ Mỹ ở đít quần. Nội vụ được chuyển lên Tối cao pháp viện. Tối cao pháp viện tuyên bố luật tiểu bang (dùng để xử Goquen) là vi hiến. Các vị thẩm phán Tối cao cho rằng, trong một quốc gia đa văn hóa, có những hành động mà người này cho là “khinh ” thì người kia lại cho là trân trọng, cho nên, chính phủ không có quyền bảo người dân phải bày tỏ thái độ, ý kiến theo cách nào.

Năm 1984, để phản đối các chính sách của Tổng thống Reagan, Lee Johnson đã nhúng dầu và đốt một lá cờ trước cửa cung đại hội của đảng Cộng hòa. Ông bị bắt, bị xử tù 1 năm và phải nộp phạt 2.000 dollars. Tòa tối cao tiểu bang Texas bảo vệ Johnson và cho rằng tòa án cấp dưới sai khi coi hành vi “gây xáo trộn xã hội” của Johnson là “tội”. Theo Tòa tối cao Texas: Tạo ra sự bất ổn, tạo ra sự xáo trộn, thậm chí tạo ra sự giận dữ của người dân là cần thiết, vì chỉ khi đó chính phủ mới biết rõ nhất chính kiến người dân.

Vụ việc dẫn tới, năm1989, Tối cao pháp viện Mỹ quyết định bãi bỏ các luật cấm đốt cờ ở 48 tiểu bang. Các quan tòa đưa ra phán quyết này giải thích rằng, nếu tự do bày tỏ chính kiến là có thật nó phải bao gồm cả tự do bày tỏ những ý kiến mà người khác không đồng ý, hoặc làm người khác khó chịu. Ngay cả thái độ với quốc kỳ, chính phủ cũng không có quyền bắt người dân chỉ được gửi đi những thông điệp ôn hòa và không làm cho ai khó chịu. Cuộc tranh cãi kéo dài tới nhiều năm sau, Quốc hội Mỹ có thêm 7 lần dự thảo tu chính án để chống lại phán quyết này nhưng đều thất bại.

Việc để cho người dân treo lá cờ cũ của phe bại trận miền Nam, việc để cho người dân quyền được bày tỏ thái độ, kể cả bằng cách đốt cờ, đã không làm cho giá trị quốc kỳ của Hoa Kỳ giảm xuống.

Những điều trên đây rõ ràng chưa thể xảy ra ở Việt Nam. Nhưng chúng ta cũng không nên coi đấy là độc quyền của Mỹ. Người dân Việt Nam cũng xứng đáng được hưởng hạnh phúc. Người dân Việt Nam, dù là Việt hay H’mong, dù là Khmer hay Chăm… cũng xứng đáng được gìn giữ và phát triển sự khác biệt của mình. Người Việt Nam, dù là cộng sản hay quốc gia, cũng xứng đáng có quyền bày tỏ những gì mà mình tin tưởng.

Không thể có tự do trong một chế độc tài toàn trị. Nhưng, tự do cũng không thể có nếu như mỗi người dân không tự nhận ra đó là quyền của mình. Bạn không thể hành động như một người tự do nếu không bắt đầu bằng tự do trong chính tư duy của bạn.

Huy Đức

Nguồn: FB Osin HuyDuc

227 Phản hồi cho “Cờ đỏ, cờ vàng và hòa giải”

  1. Nhat says:

    Hoang ky gay == Viet nam vong!

  2. Ho Le says:

    Năm 1967 Ông Hồ Hữu Tường một chánh khách nỗi tiếng ở miền nam có đăng trên tuần báo Hòa Đồng xuất bản tại Saigon một lá cờ mà ông gọi là cờ Quang Trung mà những người quốc gia có thể dung làm biểu tượng để chống cộng sản. Ông mô tả cờ ấy theo trí nhớ của tôi như sau:
    1. Dân vùng Bình Định có câu:
    Thương người áo vải cờ đào
    Giúp dân dung nước biết bao công trình
    Câu nầy mô tả cờ có màu Đào ( đỏ nhạt )
    2. Trong Văn Tế Khóc Vua Quang Trung. Công Chúa Ngọc Hân có câu:
    Từ Cờ Thắm trỏ ngời đất bắc
    Nghĩa tôn phù vằn vặc Bóng Dương.
    Câu nầy mô tả cờ có màu thắm ( đỏ nhạt) và có mặt trời ở giửa.
    3. Danh hiệu của Nguyễn Huệ : Quang Trung
    Quang là ánh sang cội nguồn của áng sang là Mặt Trời
    Trung là ở chính giửa.
    Do những bằng chứng trên học giã họ Hồ mô tả cờ Vua Quang Trung như sau:
    Cờ Vua Quang Trung là Lá Cờ có Hình Vuông Màu Đào và có Mặt Trời Vàng Ở Giửa.
    Ý nghĩa của lá cờ: màu Đào là màu cách mạng nhưng ôn hòa không phải như màu đỏ Máu như cờ của cộng sản. Mặt Trời tượng trưng cho sự quang minh chính đại (ban ngày) đối chiếu với Ngôi Sao nhu co cua Cong san. Vuong tron la tron ven moi be

    • Đừng tưởng mình ma-lanh says:

      He he he …

      Đã thế thì cứ bắt chước bác Hồ mà lấy luôn cờ này cho tiện .

      Anh có biết là lá cờ điều mà anh nói đó nó như thế nào không ?

      Anh nên đến các Đình Chùa để thấy các lá cờ ngày xưa có hình vuông và có nhiều màu, nếu nền trong là mầu điều (Nhiễu Điều) thì các”răng cưa” tựa như Vẩy rồng ở xung quanh sẽ là màu vàng, và trong cùng thường thì có hình vuông màu xanh dương …..hoặc ngược lại .

      Ngay cả các cờ “Đuôi Nheo” ngày xưa cũng theo các “nguyên lý” này .

      Nói cho cùng thì cái màu “điều” trong các lá cờ của các triều đại ngày xưa cũng có ít nhiều ảnh hưởng bởi màu đỏ của cờ….Tàu; Người Việt đang ra sức thoát khỏi cái màu đỏ ấy, như một cố gắng “Thoát Trung” thì anh lại khuyên người Việt Hải Ngoại lấy màu cờ…của Tàu, có khác gì xúi ngươi ta cũng (học tập và làm theo…) chui đầu vào ống quần bác Mao như “ắn côn Hồ” nhà anh ?

      Đầu voi phất ngọn Cờ Vàng
      Sơn Thôn mấy cõi, chiến trường xông pha
      Chông gai một cuộc quan hà,
      Dù khi chiến tử còn là hiển linh
      (Bà Triệu – Đại Nam quốc sử diễn ca)

      • Ho Le says:

        Nam 1789 vua Quang Trung keo co Dao va thang 20 van quan Man Thanh. Vay co Quang Trung cung co y nghia la co chien thang quan xam luoc banh truong Phuong Bac.

      • Ho Le says:

        Năm 1789 Vua quang Trung kéo cờ Đào đưa quân thần tốc ra bắc đánh tan 20 vạn quân Thanh lịch ghi chép ai cũng biết. do đó cờ Quang cũng tượng trưng cho sự chiến thắng kẻ xâm lược phương bắc.

    • hồlytinh says:

      HồHữuTường trí thưc miền Nam theo Đệ Tứ QTCS.Bị bọn cs -đệ- tam tìm giết,trốn như chuọt .Nâm 54 theo phe bọn ăn cướp Bĩnh Xuyên,được phong làm quân sư.Dẹp xong BX,HHT bị bắt,bị kết án tữ hình. Sau đó, đươc TT NĐD ân xá. 63 theo PG ,vào QH,cạo đầu (làm con cắc kè) chống vnch….
      Được gọi là trí thức Tắc kè (cắc kè)…
      Chẳng đáng nói,chẳng nên nghe theo trí thức “chồn l…’
      Cờ vàng là cờ QGVNCH tới tận bây giờ và sẻ mãi mãi. Như cờ của Nga không cs vẫn treo trong QH Mỹ cho đến khi CSLX sụp đổ,cờ đó vẩn là cờ qg Nga,
      VN trong tương lai khi csvn không còn nữa sẻ lấy lại tên vnch,cờ vàng và tên thành phố là sàigòn (thay vì tp mangtên bán nước hồ ly như hiện nay)
      Theo thiển ý thì nay không phải là lúc đem những chuyện này ra bàn cải. Hãy chuyên tâm tìm đủ mọi cách giãi thể chế độ csvn. Qua những vụ việc gần đây, có thể coi như là triệu chứng báo hiệu sự sụp đổ
      của ngụy quyền csvn không còn bao lâu nữa.
      Hãy tin tưởng và hi vọng…
      (hlt)

      • Ho Le says:

        Ông Hồlytinh nầy không biết ông Tường là do Phan Khắc Sữu ân xá lúc đó là Quốc Trưởng VNCH còn TT NĐD ông nói chính là người kết án tử hình Ông Tường nhưng không giết ông vì lúc ấy có nhiều nhân vật danh tiếng xin ân xá cho ông nhu Nê-ru
        Sarte, Camus ngay ở VN cũng có nử sĩ Tuệ Mai.Xin hay lên mạng đánh chử Ho Huu tuong thì thấy cả chục người viết ca tụng Ông Tường Người Việt ở Litte Saigon tổ chúc tưởng niêm Ông Tường, Chính Ông Tường cũng bị công sản bắt khi thấy ông bệnh gần chết cho về nhưng vừa đến nhà thì ông mất.Những người kígnh nể tôi xin vài tên cho ông biết: BS Trần Ngươn Phiêu nguyên Bộ Trưởng Bộ Xã Hội VNCH. Thụy Khê Nữ sĩ. Đinh Quang AnhThái Báo Người Việt . Xin cẩn thận phát biểu về một nhân vật được nhiều người miền nam kính nể. Giửa Saigon năm 1967 mà dám phổ biến công khai lá Cờ Quang Trung that là một hành động quá đặc biệt giửa lúc chiến tranh đang tàn khốc phải không ?

      • philạc says:

        HHT là Dệ Tứ QTCS chắc không ai chối cải.
        HHT trốn chui trốn nhửi tụi đệ Tam QTCS (HCM) chắc không sai.
        54 theo Bình Xuyên làm quân sư cho BX (có Pháp giật dây qua tướng TVHinh ,sq Pháp, chống N Đ D. Dẹp xong BX ,HHT bị kết án tử hình không phải sao ?
        NĐD ân xá HHT cũng không phải không đúng dù có can thiệp của bất cứ ai. Quyền vẩn nơi người lãnh đạo QG (TV Bá bị VC kết án tử hình.quôc tế can thiệp,nhưng không được ? Vì chính quyền QG khác tụi CS)
        Những nhân vật chống N Đ D,trong đó có HHT và một số lớn tù dưới thời N Đ D ,kể cả những tên tham nhũng (Toàn bộ được đánh giá là chống N Đ D,chống cần lao,chống công giáo,chống gia đình trị,chống độc tài nên bị mật vụ nhà Ngô bắt.trong đó có PKS và nhóm caravelle .Khi đảo chánh thành công,tù vì chống NĐD được thả hết.kể cả HHT.PKS co “ân xá “HHT là “bỏ án tử hình,nhưng lúc này có cần không ?Vả lại,trước áp lực của PG.lúc đó coi như siêu quyền lực, thì bảo thả tù CS cũng thả).
        HHT dựa vào PG,thắng cử vào QH.Trong nhóm đối lập.Núp PG ,cạo đầu.
        Nâm 75 hàng triệu người miền Nam vô tù ,chết. Đâu riêng một HHT? Hơn nữa CS 3 giêt cs 4 là chuyện thường trong chế độ cs còn ghi !
        Ra bảo Hòa Đồng. Tự nhận mình là con cháu vua QT. Góc gác Bình Định (QN) ,vì QT tên HồThơm,cùng họ với HHT.
        Bàn về QT anh hùng dân tộc , và nếu có đề nghị
        lấy cờ đào (áo vải cờ đào) thay cờ QG luc ấy cũng chẩng ai nghe. Vi không cần thiêt. Không là can đảm vì miền Nam lúc đó tự do dân chủ,chớ không độc tài chuyên chính vô sản như cs(CS lúc đó được coi là ngoài vòng Pháp luật. Còn biết có người may áo quần nhiều màu gọi là cờ vn,chiều chiều đi dọc theo đường. (?).chẳng ai bắt. Chỉ bắt những thằng tuyên truyền công khai cho VC)
        Còn chống TC là mối đây,khi VC thần phục TC
        Nói mà nghe ,nếu csvn chống tc thật sự (như Nhật,Phi) thì cờ đỏ cũng tốt.(nhấn mạnh:chống TC). Huống gì cờ VNCH chống csvn là đúng và hợp lý,việc gì phải thay lá cờ cúa QT.Cờ QG không chống Tfu được a?Mà QT thắng Tàu là ớ lòng dân “yêu nứơc chống Tàu” chớ đâu vì lá cờ mà thắng?(cờ đâu phải bùa?)
        (pl)

  3. thanh long says:

    Tử năm 1945 đã có sự thoả thuan ngầm giua hai đang CSTQ và CSVN rằng cờ VN sè có một ngoi sao vàng trên nền cờ Đỏ ngụ ý VN là một trong năm ngôi sao thuoc vùng Tự Trị bên ngoai lảnh fhoor Trung Quoc ngoài Đài Loan , Hong Kong, Tây Tạng, Ma Cao…

    • Tò Mò says:

      Vì sao Việt Nam Trung Quốc có chung một màu cờ? màu cờ đỏ Cộng Sản?
      đồng chí, anh em một thời hay mãi mãi???

      • black & white says:

        Vì cùng đi theo phong trào CS Mac-lê do LX lảnh đạo nên có chung một màu cờ (ĐỎ).Vì Tàu vẻ cờ 5 sao mà không búa liềm như lx nên ta cũng “sao” cho gióng anh em da vàng. (Búa đâp đầu,liềm cắt cổ dân như bon pôn pốt cam
        bốt ,còn vn thì hành dân, đánh dân cho thấy “sao vàng năm cánh mộng hồn quanh…”.
        Đồng chí,anh em là nói lich ự ,theo thời đại,chớ
        đúng là quan hệ chủ-tớ,hay đai ca bộ hạ hay hạ bộ chi chi đó.
        Cho nên 1,000 năm bị “làm tay sai” hay đô hộ sẻ lập lại .LICH SỮ LẬP LẠI.
        Vậy một thời hay mãi mãi là ở B Đ D C Đ Bắc
        cụ (đính chính và xin lổi mộ phạm:Bắc CA); có mấy tay chửi (chưởi) có Tiến sĩ (chuyên ngành chửi) L.M ntcà…anh (K)hùng dân Viêt.
        (Bw)

  4. Ba Lan says:

    http://old.danchimviet.info/archives/76067/phan-bien-voi-jonathan-london-ham-nong-giac-mo-la-con-duong-duy-nhat/2013/05
    Việt Nam được thế giới biết tới như một dân tộc khác biệt tại Á Châu với màu vàng tượng trưng cho giáo lý Phật Pháp tiểu thừa. Màu vàng cũng là màu của người chủ quốc vương trên ngai vàng. Nếu có tìm thêm màu sắc của các cuộc khởi nghĩa như Trần Hưng Đạo, bà Trưng bà Triệu… thì cũng rất khó tìm ra màu đỏ. Tìm sao vàng càng bó tay. Trong trường hợp Việt Nam, màu đỏ thật sự đại diện cùng sự có mặt của phong trào cộng sản nước Nga. Kể cả „bác” Hồ cũng không dấu điều đó khi bắt trước Trung Quốc nhập nội cờ đỏ từ rất xa về Việt Nam.

  5. Chung qui củng tại đcsvn bất lực trước cờ vàng ngạo nghể cao bay trên toàn thế giới tự do , đơn giản vì lá cờ đỏ sao vàng là sản phẩm con đẻ của Quốc Tế CS cho nên những việc csvn làm là làm cho qtcs và củng vì qtcs !

    Của Cộng sản cho Cộng sản vì Cộng sản ——- không hơn không kém

    Trái lại cờ vàng là của người Quốc gia dân tộc cho nên những gì mọi người làm xã thân hy sinh tranh đấu cho nó củng vì Quốc gia dân tộc

    Của Quốc gia cho Quốc gia vì Quốc gia không hơn không kém !

    Muốn hoà hợp hoà giải thì không gì hay bằng ! Cái gì của Quốc gia thì hảy trả về chổ đứng cho nó
    Có phải cờ vàng đã ra đời trên non sông gấm vóc Việt Nam hay không ? Đcsvn có thể đánh đổ hạ gục cờ vàng ,đá văng nó ra khỏi đất nước , miệt thị nó . Nhưng không bao giờ , xin nhắc lại cho cán bộ Cộng Sản Việt Nam hiểu rỏ không bao giờ tẩy xoá nó khỏi trang giấy lịch sử đâu nhé

    Vấn đề bây giờ thuộc phạm vi lịch sử rồi , đáng lý ra chuyện này phải để cho những nhà viết lịch sử nghiên cứu lịch sử tìm giải đáp cho nó sẻ khoa học hợp lý hơn !

    Nhà cầm quyền hiện nay nếu xây dựng được một công viên cho cờ vàng và di sản của nó dưới hai thời đệ nhất đệ nhị Cộng hoà thì tự họ đả tôn trọng nó trong một phần của lịch sử việtnam

    Làm như vậy đã bắt một nhịp cầu nối hai bờ đại dương để tiến tới hoà hợp hoà giải !

    Công việc này trứơc sau gì củng sẻ làm thôi , cho dù ai đó không thích chống đối , là một chuyện phải làm và nên làm !

    Lịch sử và sự thật tất cã mọi con dân Việt phải được hiểu biết ! Quyền chính đáng

    Dân Việt phải biết và hiểu rỏ sử Việt !

  6. Nguoi Viet says:

    Mấy tay chống cộng cứ thấy ai ở VN đi theo tôn giáo nếu vi phạm pháp luật bị công an sờ gáy là chúng lu loa nên rằng: “chính quyền đàn áp tôn giáo” mặc dù những người vi phạm ấy có thể là lưu manh, móc túi, vi phạm luật giao thông, vi phạm luật đất đai… Chiêu bài “đàn áp tôn giáo” lúc nào cũng được chúng sử dụng như là lá bùa hộ mệnh cho những người theo tôn giáo mỗi khi chúng muốn chống đối nhà nước.
    Ta hãy xem mấy người việt ở hải ngoại chống đối nhau, đặc biệt là mấy người theo tôn giáo. Người thờ chúa thì chửi người thờ phật là trai gái. Ngược lại ông thờ phật chửi ông thờ chúa là lừa đảo… Chẳng lẽ tự do tôn giáo phải như thế chăng? Trên diễn đàn do họ tự lập ra họ thoải mái rủa xả nhau không thương tiếc. Đối thủ của họ bị họ tặng cho nhiều từ ngữ vô văn hóa mà chắc chỉ có “Việt kiều ở Mỹ” mới có những từ này, thậm chí nếu ai không cùng hội cùng thuyền với họ là họ đội cho cái mũ “CS” hoặc “tay sai VC”… (bên nọ bảo bên kia là CS vì vậy hầu hết người việt ở Mỹ đều là CS!).
    Các nhà thờ, nhà chùa do người việt lập nên ở hải ngoại mang đầy mầu sắc chính trị. Những người không ăn cánh với họ là họ tẩy chay không cho đi lễ nơi nhà thờ hoặc chùa do họ thao túng. Một số trường hợp gia đình muốn các chùa cúng cầu siêu cho thân nhân đã qua đời mà nhà chùa không dám nhận vì gia đình nọ không cùng cánh với họ nên họ bị “cấm cửa” và nhà chùa bị đe dọa nếu tổ chức cầu siêu. Trường hợp lễ cầu siêu cho ông Kỳ cũng bị như vậy.
    Ở VN thì sao?. Chưa bao giờ ở VN lại phát triển nhà thờ, nhà chùa, nơi thờ tự nhiều như hiện nay. Gần như các gia đình đều có người đi lễ chùa hoặc đi nhà thờ vào các dịp lễ tết. Tự do tín ngưỡng, thờ cúng quá nhiều đến nỗi nhiều người phát biểu là nhiều quá mức cần thiết. Các gia đình có chuyện lễ lạt, cầu siêu muốn làm ở đâu thì tùy chẳng có ai can thiệp như mấy chùa ở hải ngoại. Dịp lễ tết, các quan chức hầu hết cũng đi lễ chùa hoặc nhà thờ, thậm chí rất sùng bái.
    Nói như vậy để mấy người chống cộng, chống chính quyền thấy rằng bản thân các vị chỉ lợi dụng tự do tôn giáo để phục vụ mục đích cá nhân của các vị, chứ các vị không vì tự do tôn giáo thật sự. Lúc nào các vị cũng nói rằng chính trị không can dự vào tôn giáo, nhưng chính các vị đã dùng tôn giáo để phục vụ cho mưu đồ chính trị của mình.

    • noileo says:

      “Mấy tay chống cộng cứ thấy ai ở VN đi theo tôn giáo nếu vi phạm pháp luật bị công an sờ gáy là chúng lu loa nên rằng: “chính quyền đàn áp tôn giáo” mặc dù những người vi phạm ấy có thể là lưu manh, móc túi, vi phạm luật giao thông, vi phạm luật đất đai…” (nick “Nguoi Viet”)

      Ngay cả một cô gái giang hồ, bám dâm, nếu bị cụ Hồ chí Minh hiếp dâm, thì cụ Hồ chí Minh vẫn bị truy tố ra tòa, vẫn phải bị án phạt tù giam từ 5 năm trở lên vì tội hiếp dâm . Cụ Hồ chí minh không thể nại cớ cô gái bị cụ Hồ hiếp dâm là một cô gái giang hồ, để chạy tội hiép dâm được!

      • Austin Pham says:

        Thưa ông, “công tác” của mấy cô gái giang hồ được dịch theo tiếng …cách mạng là “hộ lý…nhân dân”. Minh râu không hiếp dâm gì cả, chỉ..hăm ..giết là đối tượng tự động lột quần rồi. Tự nguyện mà, theo kiểu ..nếu là chim gì gì đó, chưa kể việc “Bác” đã cho họ cả trời..độc lập, tự do và hạnh phúc thì còn ra tòa gì nữa. Phục vụ tốt thì “Bác” sẽ cho vài vé du lịch miền…dưới như cô Lông Thì Sung-má của Nguyễn Tấn Trung để bồi dưỡng.

  7. noileo says:

    ”Cho tới năm 2004, các nhà ngoại giao Việt Nam ở Mỹ vẫn mất rất nhiều công sức để ngăn chặn chính quyền các tiểu bang công nhận cờ vàng.

    Ông Terrell A. Minarcin trả lời thư Đại sứ Cộng sản Việt Nam Nguyễn Tâm Chiến gửi đến Nghị sĩ Pam Roach

    From: Terrell Minarcin
    Subject: Another International Incident
    Date: Feb 23, 2004 9:30 PM
    This is a rather long e-mail and for that I apologize. However, I think it is well worth reading, even if I did write.
    Recently, State Senator Pam Roach introduced two resolutions in our State Senate. The first dealt with recognizing the flag of the former Republic of Vietnam. The second dealt with support for a proposed Freedom Fighters Memorial to be built here in Washington State.
    Senator Roach then received a letter from the ambassador for communist Vietnam that protested both resolutions. I have re-typed the ambassador’s letter. If you wish a copy of the letter with the letterhead on it, please e-mail me back and I will see that a copy of it is FAXed to you. After the ambassador’s letter is my response to him.
    Please feel free to pass this e-mail to any one you wish.
    Terry Minarcin

    (Lời giới thiệu:)
    Nhân vụ Thượng Nghị sĩ Tiểu Bang là Pam Roach đưa ra hai nghị quyết tại Thượng viện Tiểu bang. Nghị quyết thứ nhất là công nhận lá cờ của Việt Nam Cộng Hòa cũ; nghị quyết thứ hai ủng hộ dự án xây tượng đài tại tiểu bang Washington kỷ niệm các chiến sĩ chiến đấu cho Tự Do.
    Sau đó Nghị sĩ Roach nhận một bức thư từ Đại sứ Cộng sản Việt Nam phản đối cả hai Nghị quyết trên. Ông Terrell A. Minarcin đã đánh máy lại thư Nguyễn Tâm Chiến và viết thư trả lời.
    Đại sứ Cộng sản Việt Nam tại Washington D.C. đã phản ứng một cách điên cuồng, nên đã phạm phải những lỗi lầm nghiêm trọng về ngoại giao và bang giao quốc tế, trong đó có việc xâm phạm vào công việc nội bộ của công dân và đất nước Hoa Kỳ.
    Sau đây là thư phản đối của Nguyễn Tâm Chiến, Đại sứ Cộng sản Việt Nam gửi Thượng Nghị sĩ Pam Roach, tiểu bang Washington.
    Chúng tôi xin đăng tải bản dịch cả hai lá thư nói trên cùng nguyên văn tiếng Anh để rộng đường dư luận.
    (Bản dịch của Giáo sư Nguyễn Châu, San Jose)

    2.- THƯ PHÚC ĐÁP TỪ TIỂU BANG WASHINGTON

    Ngày 23-2-2004

    Thưa ông Đại sứ,
    Tôi vừa nhận được một bản sao của thư ông gửi đến Nghị sĩ Pam Roach đề ngày 10-2-2004. Tôi xin trả lời thư đó.
    Nếu bất cứ một nước nào khác viết bức thư này, thì sẽ đơn thuần một chuyện buồn cười. Nhưng đây lại là của nước ông, Ông Đại sứ, nước Cộng sản Việt Nam. Nước ông chưa bao giờ tôn trọng hoặc thành thật tuân theo những thủ tục và quy định của bất cứ một thỏa hiệp quốc tế nào mà nước ông đã ký kết vào. Tuy nhiên, nước ông sẽ chỉ núp đằng sau các Thỏa hiệp ấy khi nào chúng thích hợp cho quyền lợi của nước ông. Khi có những cá nhân, chẳng hạn như bản thân tôi hoặc Ông M. Benge, hoặc các tổ chức như Ân Xá Quốc Tế, Ủy Ban Tự Do, Tổ chức Theo Dõi Nhân Quyền, cáo buộc quý quốc với vô số hành động vi phạm nhân quyền hoặc tổn hại, thì lập tức quý quốc đáp lại bằng cách nói rằng những vấn đề mà chúng tôi đang quan tâm tới là những vấn đề nội bộ và rằng chúng tôi đã can thiệp vào chính sách của quý quốc. Thế cũng được. Ở đây, với quá trình được sắp đặt, chính ông đang can thiệp vào Tiểu bang Washington về những vấn đề không liên quan gì đến ông cả. Làm sao mà việc chúng tôi vinh danh sự đóng góp của các cá nhân hoặc các cộng đồng dân tộc ở đây tại Washington lại có thể ăn nhập đến ông. Xin hãy từ bỏ hành động can thiệp vào những vấn đề nội bộ của chúng tôi.
    Ông muốn chúng tôi công nhận và vinh danh lá cờ của ông, lá cờ đại diện cho một quốc gia đã thực hiện những cuộc tàn sát diệt chủng, huynh đệ tương tàn và buôn bán nô lệ quốc tế. Tôi, với tư cách một cư dân của tiểu bang Washington, không thể nào tha thứ hành động ấy. Sao ông dám đòi hỏi tôi làm? Làm như thế sẽ đưa tôi đến sự đồng lõa với những tội ác lớn lao chống nhân loại của nước ông.
    Ông nói rằng dự án Đài Tưởng Niệm phủ định sự tồn tại của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam. Nó chẳng làm được việc nào như thế đâu. Đối lại với các bảo tàng viện và đài tưởng niệm của nước ông, Ðài Tưởng niệm này bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với những người đã trả cái giá cao nhất cho Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền trong nước Việt Nam Cộng Hòa cũ. Ngọn cờ của Việt Nam Cộng Hòa từ đó được công nhận như là ngọn cờ của tranh đấu cho Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền trên khắp thế giới. Các màu sắc của nó thật là tiêu biểu. Ba sọc đỏ tượng trưng cho Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền. Trong lúc màu vàng nói lên sự quý giá biết bao của những lý tưởng ấy, màu đỏ tượng trưng cho sự đổ máu để bảo vệ những lý tưởng đó, cả trong quá khứ và cả đối với những người sẽ bảo vệ những lý tưởng ấy cho đến chết. Tôi, trước hết, hân hạnh công nhận lá cờ Tự Do và tỏ lòng vinh danh nó. Tôi cũng sẽ hân hạnh công nhận lá cờ của ông khi ông công nhận lá cờ của chúng tôi. Trước khi ấy, đối với tôi, lá cờ của ông tượng trưng cho giết hại, khủng bố, ngược đãi, tráo trở, buôn bán nô lệ và vi phạm nhân quyền.
    Ông tuyên bố rằng ông đang “cực kỳ” nỗ lực để đẩy lùi quá khứ. Vâng, với nước của ông, hồ sơ quá khứ là sự xâm phạm tất cả các tiêu chuẩn của hành động văn minh, nên tôi hoàn toàn hiểu được mong muốn đẩy lùi quá khứ của ông. Sau hết, mục đích về sự thừa nhận của ông chỉ bị tổn thương bởi những hành động quá khứ của nước ông.
    Tất cả các cư dân của tiểu bang Washington sẽ cảm thấy sung sướng hơn để mở bàn tay thân hữu và hợp tác khi nước ông có đầy đủ Tự Do, Dân Chủ và mở rộng Nhân quyến cho tất cả người dân Việt Nam. Trước khi đó, xin hãy tránh khỏi công việc nội bộ của chúng tôi.
    Dự án Đài Tưởng Niệm không phải là một lời tuyên bố của chính sách ngoại giao. Nơi mà ông lấy ra cái ý tưởng đó ngoài phạm vi của tôi. Một lần nữa, ông lại cố gắng làm mờ tối vấn đề. Những gì mà nhân dân Mỹ làm không mắc mớ gì tới ông. Đây là một vấn đề nội bộ của tiểu bang Washington do những công dân bình thường vinh danh những người đã hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền, là những lý tưởng đáng nguyền rủa đối với chính phủ chuyên chính bạo ngược của ông. Đó là những lý tưởng mà lá cờ nền vàng với ba sọc đỏ đã tượng trưng.
    Bây giờ chúng ta hãy nhìn kỹ vào những gì mà nước ông đã làm và đang tiếp tục làm.
    Cộng sản Việt Nam đã tham gia vào hành động diệt chủng. Nó đã chính thức bắt đầu suốt trong cuộc Chiến tranh Đông dương lần thứ hai. Chính nước ông đã tuyên chiến Cuộc Chiến Tranh Ðông Dương Thứ Hai. Theo định nghĩa lúc bấy giờ, đó là một cuộc chiến tranh. Như vậy, nước ông bị ràng buộc bởi những Quy ước Genève về cách đối xử với tù binh chiến tranh. Thế nhưng, như tôi đã nói trước đây, nước ông chưa đủ thành thật và tôn trọng đối với những nguyên tắc căn bản của bất cứ một hiệp định quốc tế nào mà nước ông đã ký vào. Sự đối xử với tù binh chiến tranh của các ông đã chứng minh cho điều đó. Ngoài ra, các ông đã hành quyết ít nhất là 11 tù binh Hoa Kỳ đang bị các ông giam giữ. Ðó là một tội phạm chiến tranh và diệt chủng. Cho đến ngày nay, các ông vẫn cố tình phạm tội diệt chủng. Hãy lấy trường hợp của Lý Tống, một người Mỹ gốc Việt. Các ông đã tìm cách can thiệp vào tòa án và luật pháp của Thái-Lan và yêu cầu Thái-Lan hãy hành quyết Lý Tống. Tội phạm của ông ta là gì? Nói cho dân Việt Nam về Tự Do là một trường hợp mà các ông không thể nào tha thứ được.
    Cộng sản Việt Nam đã tham gia và tiếp tục tham gia vào cuộc huynh đệ tương tàn. Việc này đã khởi đầu vào năm 1956 khi chế độ Cộng sản tại Hà Nội phát động chương trình Cải cách Ruộng đất. Trong lúc có thể dễ dàng trút trách nhiệm lên kẻ khích động của Cộng sản Quốc tế là Hồ Chí Minh, thì kiến trúc sư thực sự là Trường Chinh. Đã có bao nhiêu người Việt Nam chết dưới cuộc tàn sát này? 10,000? 50,000? 100,000? Nhiều hơn? Ngay cả chỉ có một nạn nhân của cuộc tàn sát này cũng tạo nên cảnh tương tàn huynh đệ rồi. Cuộc tàn sát nhắm vào người thiểu số Việt Nam tại miền Tây Bắc Việt Nam cũng cùng một loại [với cải cách ruộng đất]. Mục đích của cuộc tàn sát này là “xóa sạch chủng tộc” số người Việt Nam thiểu số đã giúp cho người Pháp. Tôi nhắc đến điều này là để chứng minh rằng các ông đã tiếp tục chính sách này sau khi kết thúc Cuộc Chiến tranh Đông Dương Thứ Hai với sự bắt đầu chính sách cưỡng bách tái định cư những người Việt Nam đã cộng tác với Việt Nam Cộng Hòa cũ tại những vùng mà các ông thản nhiên gọi là Vùng Kinh Tế Mới. Các ông tiếp tục chính sách diệt chủng hiện nay dưới dạng ngược đãi và khủng bố tôn giáo, nó cũng là một bằng chứng hiển nhiên về vi phạm nhân quyền. Bất cứ một người nào bị giết hại trong cuộc tàn sát này cũng là nạn nhân của chính sách diệt chủng và tương tàn của nước ông.
    Hãy nhìn vào sự gắn bó của nước ông trong hành động buôn bán nô lệ. Nhiều lần trong cuộc Chiến tranh Đông Dương lần thứ hai và cả sau đó, nước ông bán người Mỹ, bán đồng minh và tù binh Việt Nam qua nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Liên Bang Xô-viết. Một bằng chứng, năm 1983, nước ông bán 275 người Mỹ và 27,000 tù binh Việt Nam qua Liên-xô để trừ nợ đã vay trong chiến tranh. Đây là một vi phạm quá trọng đại đối với nhân quyền và là một tội ác chống nhân loại. Cũng đã có nhiều lần nước ông bán người Mỹ, đồng minh và tù binh Việt Nam qua Liên-xô nhưng mỗi một lần số lượng không nhiều lắm.
    Nước ông có thể giải quyết nhiều trường hợp Tù binh/Người Mất Tích trong khi làm nhiệm vụ một cách dễ dàng bằng cách mở các hồ sơ quân đội và công an của nước ông. Nhưng nước ông đã không làm chỉ vì không có lợi lộc gì trong việc giải quyết nhân đạo vấn đề tình cảm này. Nước ông tống tiền nước Mỹ cho lợi nhuận riêng và hưởng thụ. Tại sao? Bởi vì nước ông nhận thấy rằng Tổng thống Nixon đã hứa viện trợ tái thiết cho nước ông khoảng 4 tỷ 3 đô-la. Điều này có thể xảy ra, nước ông có thể nhận dược số tiền này một cách dễ dàng nếu chịu công bố hồ sơ và danh sách tù binh của nước ông cho các gia đình và cho thế giới. Ít ra việc này cũng có thể làm giảm nhẹ một phần nào trong số tội ác của nước ông.
    Rồi thì ông dám trơ tráo đòi hỏi rằng người Mỹ đừng can thiệp vào công việc nội bộ của ông và đòi vinh danh lá cờ của nước ông. Với hồ sơ của nước ông, lẽ ra ông nên vui mừng là đã không bị đưa ra xét xử bởi một Tòa án Quốc tế về những tội ác chống nhân loại mà nước ông đã phạm.
    Vậy thì, xin đừng can thiệp vào các vấn đề nội bộ của chúng tôi trong việc vinh danh những người đã chết vì Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền. Xin đừng xen vào để xem làm sao chúng tôi vinh danh những công dân đã đóng góp vào sự an sinh và no ấm của Tiểu bang chúng tôi.
    Terrell A. Minarcin
    Concerned Citizen for Freedom, Democracy, and Human Rights for Vietnam.
    (Công dân Hoa Kỳ quan tâm đến Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền Cho Việt Nam.)

    NGUYÊN VĂN ANH NGỮ
    http://www.dienhanhvanhoaquocte.org/chao/node/71
    Mr. Ambassador; February 23, 2004
    Terrell A. Minarcin
    Concerned Citizen for Freedom, Democracy, and Human Rights for Vietnam

    1.- Thư phản đối của Đại Sứ Việt Nam Cộng Sản Nguyễn Tâm Chiến về cờ vàng ba sọc đỏ và tượng đài ở Seattle,

    ngày 10-2-2004
    Kính thưa Thượng Nghị sĩ Roach,
    Với sự quan tâm đặc biệt mà tôi viết thư này gửi ông liên quan đến một nỗ lực thứ hai nhằm thừa nhận lá cờ của Việt Nam Cộng Hòa cũ được trình bày trong SJM8045. Ðây là để tái khẳng định rằng nhân dân và chính phủ Việt Nam không thể chấp thuận với dự án xây dựng Tượng Đài. Tôi xin chia sẻ với ông về ý nghĩ của tôi.
    - Thứ nhất, dự án Tượng Đài đi ngược lại những quy ước quốc tế và thực tiễn. Bây giờ, cái gọi là Việt Nam Cộng Hòa đã không còn tồn tại hơn ba mươi năm qua, lá cờ của nó đã không còn chỗ đứng hợp pháp tại Việt Nam. Giống như một số văn bản hoặc nghị quyết, ngôn ngữ của dự án Tượng Đài Kỷ niệm rõ ràng đã phủ định sự hiện hữu của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam là nước đã thiết lập quan hệ ngoại giao đầy đủ với Hoa Kỳ từ năm 1995.
    - Thứ hai, kể từ khi khởi đầu của giai đoạn mới của sự bình thường hóa và hòa giải với quý quốc vào năm 1995, Việt Nam đã làm hết sức mình để đẩy lùi quá khứ và nhìn về phía tương lai, phấn đấu để xây dựng một quan hệ mà đôi bên đều có lợi. Trong tiểu bang của ông, hãng Boeing đã bán máy bay cho Việt Nam và cảng Seattle vẫn là một cảng chị em với cảng Hải phòng của miền Bắc Việt Nam trong chương trình trao đổi. Theo ý tôi, dự án Tượng Đài Kỷ Niệm, dấu hiệu làm sống lại quá khứ của hận thù và buồn đau, không phục vụ cho lợi ích của cả Việt Nam lẫn Hoa Kỳ hoặc tiểu bang Washington.
    - Thứ ba, với một chính sách kiên định, Việt Nam hoan nghênh sự tham gia năng động của Việt kiều trong việc mở rộng quan hệ có lợi cả hai bên giữa Việt Nam và Hoa Kỳ và sự hội nhập hữu hiệu của họ vào dòng sinh hoạt chính lưu của đời sống Mỹ. Việt Nam hy vọng mãnh liệt rằng cộng đồng của người Mỹ gốc Việt, khoảng gần năm mươi ngàn đã chọn tiểu bang của ông làm quê hương mới, sẽ cũng tiếp nhận tinh thần thân hữu và hợp tác.
    Sau hết, ở cấp liên bang vị Ngoại trưởng và các giới chức cao cấp Hoa Kỳ đã luôn luôn tuyên bố rằng Hoa Kỳ không công nhận lá cờ của Việt Nam Cộng Hòa cũ. Trong cuộc họp với tôi vào mùa hè vừa qua, Thống đốc Gary Locke đã nói ông ta và tiểu bang Washington ủng hộ sự gia tăng quan hệ hai bên cùng có lợi giữa tiểu bang Washington và Việt Nam. Như ông có thể nhớ lại, Nghị quyết Thượng viện loại này số 8659 đã bị rút lại sau cuộc duyệt xét vào mùa xuân vừa qua, khi những ý tưởng này được đưa ra bàn thảo.
    Cuối cùng nhưng không kém quan trọng; tôi tin dự án Tượng đài Kỷ niệm, một khi được cơ quan lập pháp của ông thông qua, sẽ đâm bổ vào chính Hiến Pháp Hoa kỳ là nền tảng trao quyền hành cho việc thi hành chính sách đối ngoại duy nhất trong hệ thống liên bang. Vả lại, bằng sự kêu gọi công nhận lá cờ cũ ấy “như là lá cờ chính thức duy nhất của nhân dân Việt Nam” nó sẽ làm cho quyền tự do phát biểu bị nghi ngờ. Dưới ánh sáng của những nhận xét này, tôi thành kính yêu cầu ông đừng hành động hỗ trợ cho dự án Tượng đài Kỷ niệm. Tôi cảm ơn ông về sự quan tâm và hợp tác.
    Với lòng kính trọng cao nhất của tôi
    Ký tên: Nguyễn Tâm Chiến,
    Đại sứ.

    NGUYÊN VĂN ANH NGỮ
    (http://www.dienhanhvanhoaquocte.org/chao/node/71)
    (signed)
    NGUYEN TAM CHIEN
    Ambassador

  8. Nguyen Huu Du says:

    Mời ông Huy Đức về Việt Nam viết bài. Nếu ông không về mà vẫn ở lại Mỹ viết như thế nầy có nghĩa là ông Huy Đức là cán bộ tuyên vận, được CSVN hoặc một thế lực quốc tế nào đó biệt phái ở lại Mỹ, để thả những quả bóng ca tụng CS, đánh đồng hai chế độ, gây chia rẽ Cộng đồng VN Hải ngoại.
    NHD

  9. nguyen sa says:

    Cờ Vàng là CỜ TỔ QUỐC VN trước Thế Chiến II, năm1945 tô ikhawrng địng như thế qua tư liệu lịch sư,
    – Miền Nam VN là quốc gia tiếp nối sử dung CỜ VÀNG BA SỌC ĐỎ kể từ sau Hiep đinh Geneve 1954 đến năm 1975
    – Miền Bắc VN sử dung CỜ ĐỎ SAO VÀNG kể từ Hiệp địng Geneve cho đến nay
    Có thể noi rằng về mặt lich sử lâu dài CỜ VÀNG BA SỌC ĐỎ có gia trị lich sử và pháp lỷ nhất

  10. Thiến Heo says:

    Cờ đỏ của ai, cờ vàng từ đâu có?

    Tôi nghe nhiều người nói đến cờ vàng như là biểu tượng của VNCH duy nhất. Đúng, nhưng không đơn giản chỉ có thế. Sau đây là ý kiến của những thanh niên lớn lên dưới chế độ VNCS. Họ hoàn toàn không dính dáng gì với VNCH. Họ chỉ học và làm theo lịch sử VN đã dạy.

    - Mặc Lâm: Có lẽ yếu tố không kém phần quan trọng mà tòa cáo buộc cho Phương Uyên và Nguyên Kha là lấy lá cờ vàng ba sọc đỏ làm biểu tượng cho việc đấu tranh, anh nghĩ sao về việc này?

    - Nguyễn Thiện Thành: Khi học lịch sử chúng tôi hiểu được màu cờ vàng là màu truyên thống của dân tộc VN trong xuyên suốt mấy ngàn năm lịch sử và lá cờ vàng ba sọc đỏ là lá cờ có từ thời vua Thành Thái 1890 một triều đại Kháng Pháp, và vua Thành Thái bị lưu đày.
    Chúng tôi sử dụng lá cờ gần nhất trong lịch sử VN để nói lên tinh thần dân tộc bất khuất.
    Chúng tôi khẳng định, anh em chúng tôi đấu tranh không phải để khôi phục lại chế độ Việt Nam Cộng Hòa. Chúng tôi đấu tranh không phải vì thù hận của thế hệ đi trước, vì chúng tôi không biết chế độ VNCH xấu hay tốt thế nào.
    Chúng tôi sinh ra và lớn lên trong chế độ Cộng Sản, chúng tôi bị tuyên truyền từ nhỏ bởi những câu xảo ngữ xáo rỗng nào là “đảng là cuộc sống của tôi” hay “quang vinh muôn năm” …
    Như bao thanh niên khác chúng tôi từng tin đảng, yêu đảng nhưng chính xã hội bất công tham nhũng, quyền con người bị chà đạp đã dạy cho chúng tôi biết công sản là gì.
    Chúng tôi đấu tranh chống lại chủ nghĩa ngoại lai cộng sản nêu cao tinh thần dân tộc .

    http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/phuonguyen-trial-update-ml-05242013150224.html

    Tóm tắt, theo những người thanh niên VN thì : cờ đỏ là chủ nghĩa ngoại lai hại dân hại nước. Cờ vàng là tinh thần bất khuất của dân tộc.

Phản hồi