WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Cuộc đảo chánh ngày 11-11-1960

1.-   TÌNH HÌNH CHUNG TRƯỚC ĐẢO CHÁNH

Sau khi thành lập năm 1955, tình hình an ninh và chính trị Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) khả quan được vài năm thì bị xáo trộn trở lại vào đầu thập niên 60, có thể vì nhiều lý do:

Thứ nhất, tại Hà Nội sau hội nghị Trung ương đảng ngày 13-5-1959 và Đại hội III đảng Lao Động (từ 5-9 đến 10-9-1960), Bắc Việt Nam (BVN) quyết định tấn công Nam Việt Nam (NVN) mà CS nói là”giải phóng” miền Nam bằng võ lực. Theo hiệu lệnh nầy, du kích cộng sản nằm vùng tại NVN từ năm 1954, hoạt động trở lại, quậy phá và tấn công khắp nơi. Miền Nam bắt đầu mất an ninh.

Thứ hai, hiến pháp VNCH ngày 26-10-1956 thừa nhận quyền tự do lập hội (điều 15), tự do nghiệp đoàn (điều 23), nhưng không đề cập đến quy chế chính đảng, quyền lập chính đảng và quyền đối lập chính trị. Chế độ Ngô Đình Diệm không chấp nhận bất đồng chính kiến và đối lập chính trị. Các đảng phái bị đánh dẹp trừ đảng Cần Lao do Ngô Đình Nhu lãnh đạo. Đảng Cần Lao là đảng duy nhất có quân ủy tức ủy ban đảng trong quân đội, ngược với truyền thống đứng ngoài các đảng phái chính trị của quân đội VNCH. Những lãnh tụ đối lập với chính quyền Diệm lần lượt bị bắt giam. (Sau nầy có một số tướng lãnh và sĩ quan gia nhập đảng phái là cá nhân bí mật vào đảng, trong khi tập thể quân đội đứng ngoài đảng.)

Ông Diệm đi vào con đường sùng bái cá nhân. Rõ nhất là ngay từ năm 1955, mỗi lần chào cờ bất cứ ở đâu, bản nhạc “Suy tôn Ngô tổng thống” đều được trình diễn tiếp ngay sau bản quốc ca.  Bài hát xưng tụng “Ngô tổng thống, Ngô tổng thống muôn năm...” Ông Diệm biết, nghe, và chứng kiến việc suy tôn mình trong các buổi lễ, mà không ra lệnh sửa sai, dẹp bỏ, nghĩa là ông Diệm đồng lòng với sự suy tôn nầy. (Bản nhạc “Suy tôn Ngô tổng thống” do Thanh Nam đặt lời, Ngọc Bích phổ nhạc.)

Sau khi củng cố được địa vị, trong công việc cai trị, tổng thống Diệm chỉ tin tưởng và trọng dụng những người trong gia đình, những đảng viên Cần Lao và những thủ hạ thân tín chung quanh gia đình của ông. (Vĩnh Phúc, Những huyền thoại & sự thật về chế độ Ngô Đình Diệm, California: Nxb. Văn Nghệ, 1998, tr. 24.) Ngoài ra, “Sau khi đã vững chỗ ngồi, ông [Diệm] quay qua thanh toán những người đã từng sát cánh với ông, đã từng phò tá ông trong những lúc hoạn nạn khó khăn…” (Vĩnh Phúc, sđd. tr. 446), nên nhân tài lần lượt tránh xa ông Diệm, nếu không bị ông thanh toán.

Thứ ba, lúc đó dân chúng than phiền về nạn tham nhũng và lạm quyền của một số viên chức chính phủ hay đảng viên Cần Lao, càng ngày càng gia tăng, làm tổn hại đến uy tín chính trị của chế độ Diệm. Sách hồi ký của các tướng lãnh hay các nhân vật chính trị đương thời đều đề cập đến nạn tham nhũng thời kỳ nầy. (Ví dụ: các sách của Đỗ Thọ, Trần Văn Đôn, Nguyễn Trân, Nguyễn Bá Cẩn …) Tham nhũng thời ông Diệm còn giới hạn chứ không tràn lan như cộng sản ngày nay.

Quốc hội lập pháp khóa 2 được bầu ngày 30-8-1959. Cũng như quốc hội khóa trước, đại đa số đắc cử đều thân chính quyền. Tại Sài Gòn, Nguyễn Trân đắc cử ở quận I và Phan Quang Đán đắc cử ở quận II, nhưng cả hai đều bị “Ủy ban hợp thức hóa” của Quốc hội loại bỏ, vì cho rằng các ông vi phạm luật bầu cử. Ai cũng biết ông Diệm sử dụng Ủy ban hợp thức hóa của Quốc hội để loại bỏ những nhân vật đối lập. (Đoàn Thêm, 1945-1964, Việc từng ngày, Hai mươi năm qua, California: Xuân Thu tái bản, tr. 260.)

Chính phủ Diệm kiếm cách ngăn chận đối lập chính trị, nhưng cũng không cản được 18 chính khách trong Ủy Ban Tiến Bộ và Tự Do, hội họp tại khách sạn Caravelle ở Sài Gòn ngày 26-4-1960, cùng ký kháng thư công khai phản đối chế độ Diệm. Kháng thư nầy thường được gọi là “Tuyên ngôn Caravelle”, phản đối việc kiểm soát báo chí, tố cáo nạn bè phái và yêu cầu tổng thống Diệm nới rộng chính phủ, tái lập các quyền tự do căn bản. (Nguyễn Trân, Công và tội, những sự thật lịch sử, California: Nxb. Xuân Thu , 1992, tr. 324.)  Mười tám người nầy là (theo thứ tự A, B, C, họ, chữ lót, tên): Hồ Văn Vui (linh mục), Huỳnh Kim Hữu, Lê Ngọc Chấn, Lê Quang Luật, Lương Trọng Tường, Nguyễn Lưu Viên, Nguyễn Tăng Nguyên, Nguyễn Tiến Hỷ, Phạm Hữu Chương, Phan Huy Quát, Phan Khắc Sửu, Tạ Chương Phùng, Trần Lê Chất, Trần Văn Đỗ, Trần Văn Hương, Trần Văn Lý, Trần Văn Tuyên, Trần Văn Văn. (Trần Văn Đôn, Việt Nam nhân chứng, California: Nxb. Xuân Thu, 1989,  tt. 168-169.) Mười tám chính khách nầy thuộc nhiều tôn giáo khác nhau và có nhiều người đã từng giúp đỡ hay cộng tác với ông Diệm.

Các nhân sĩ ký tên vào bản “Tuyên ngôn Caravelle” không bị chính phủ Diệm bắt giam, một phần vì các nhân sĩ nầy uy tín khá lớn, thuộc nhiều thành phần xã hội, tôn giáo và chính trị, kể cả một số đã từng cộng tác với ông Diệm, và một phần khác vì áp lực của Tòa đại sứ Hoa Kỳ.

Lúc đó, về phía Hoa Kỳ, tòa đại sứ ngầm yêu cầu chính phủ Diệm tìm cách cải cách chính trị.  Có lần đại sứ Elbridge Durbrow thúc đẩy tổng thống Diệm nên gởi cố vấn Ngô Đình Nhu ra nước ngoài, nhưng tổng thống Diệm không nghe theo những yêu cầu về phía Hoa Kỳ.  (Thomas L. Ahern Jr., CIA and the House of Ngo, tr. 138.)

Để đáp ứng tình thế mới, tổng thống Diệm cải tổ chính phủ ngày 18-10-1960, không nới rộng mà chỉ thay đổi các chức vụ sau: bộ trưởng Quốc phòng: Nguyễn Đình Thuần thay Trần Trung Dung; bộ trưởng Nội vụ: Bùi Văn Lương thay Lâm Lễ Trinh; bộ trưởng Tư pháp: Nguyễn Văn Lượng thay Nguyễn Văn Sĩ.

Một biến chuyển quốc tế ảnh hưởng nhiều đến nền chính trị Việt Nam là vào ngày 8-11-1960, trong cuộc tranh cử ở Hoa Kỳ, thượng nghị sĩ John F. Kennedy, ứng cử viên đảng Dân Chủ, đắc cử tổng thống Hoa Kỳ, đánh bại ứng cử viên của đảng Cộng Hòa là Richard Nixon. Nixon nguyên là phó tổng thống trong chính phủ Dwight David Eisenhower (tổng thống hai nhiệm kỳ1953-1961). Thay đổi tổng thống mới theo chính đảng đối lập ở Hoa Kỳ, báo hiệu chính sách ngoại giao của Hoa Kỳ trên thế giới nói chung và về Việt Nam nói riêng sẽ có những thay đổi mới.

2.-   DIỄN TIẾN CUỘC ĐẢO CHÁNH

Cuộc đảo chánh ngày 11-11-1960 do một nhóm sĩ quan cấp tá lãnh đạo.  Các nhân vật chính trong binh biến nầy là các trung tá Nguyễn Triệu Hồng, Vương Văn Đông, đại tá Nguyễn Chánh Thi (tư lịnh Lữ đoàn Nhảy dù), và các thiếu tá Phan Trọng Chinh, Phạm Văn Liễu…

Theo Nguyễn Chánh Thi, thì chính ông ta là người chủ xướng cuộc đảo chánh. (Nguyễn Chánh Thi, Việt Nam: một trời tâm sự, California: Nxb. Xuân Thu, 1987, tr. 115.)  Tuy nhiên, theo luật sư Hoàng Cơ Thụy, hai trung tá Nguyễn Triệu Hồng và Vương Văn Đông (tùng sự tại Đại học Quân sự Sài Gòn) mới là những người chủ xướng cuộc đảo chánh ngày 11-11-1960 và đại tá Nguyễn Chánh Thi hợp tác vào giờ chót. (Hoàng Cơ Thụy, Việt sử khảo luận, cuốn 5, Paris: Nam Á, 2002, tr. 2824.)  Hoàng Cơ Thụy còn trưng ra bản cáo trạng của chính phủ Diệm sau khi cuộc đảo chánh thất bại, theo đó Vương Văn Đông và Nguyễn Triệu Hồng chủ xướng và ép Nguyễn Chánh Thi phải hợp tác.

Nhân vật chính về phía dân sự tham gia vào biến cố nầy lúc đầu là luật sư Hoàng Cơ Thụy.  Trong cuộc họp tại nhà Hoàng Cơ Thụy vào đêm trước ngày đảo chánh, có một nhân viên CIA tên là George Carver.  Về mặt nổi, Carver là một nhân viên USOM. (Vĩnh Phúc, sđd. tr. 264-265.)

Lực lượng đảo chánh gồm 4 tiểu đoàn Nhảy dù (1, 3, 4, và 8) và Liên đoàn Biệt động quân.  Sáng ngày 11-11-1960, khoảng 3G:30, nhóm đảo chánh bao vây dinh Độc Lập và chiếm nhà Bưu điện Sài Gòn.  Viên sĩ quan phụ trách việc phá hệ thống điện thoại Sở Bưu điện thiếu hiểu biết chuyên môn, không phá được hệ thống khẩn cấp đặt dưới hầm nhà Bưu điện, nên từ dinh Độc Lập, nơi tổng thống ở và làm việc, tổng thống vẫn liên lạc được với bên ngoài. (Vĩnh Phúc, sđd. tr 266.)

Lực lượng đảo chánh tấn công thành Cộng Hòa (trên đường Thống Nhất, gần Thảo cầm viên tức Sở thú), nhưng Liên binh Phòng vệ Phủ tổng thống đóng ở đây, chống trả mãnh liệt.

Cho đến 5G:00 sáng ngày 11-11, phía đảo chánh chiếm được các vị trí sau đây:  Bộ tổng tham mưu Quân đội VNCH (gần Tân Sơn Nhất), Căn cứ không quân Tân Sơn Nhất, Nha tổng giám đốc Cảnh sát Quốc gia và Nha Cảnh sát đô thành (lúc đó ở vùng đường Nguyễn Cư Trinh -Võ Tánh), Bộ Tư lệnh Quân khu thủ đô (lúc đó ở Hòa Hưng) và bắt giam tư lệnh quân khu là trung tướng Thái Quang Hoàng.  Trong khoảng thời gian nầy (5G:00 sáng), một sĩ quan chỉ huy cuộc đảo chánh là trung tá Nguyễn Triệu Hồng bị tử thương ở gần dinh Độc Lập.

Lúc đó, trong Dinh Độc Lập, ngoài tổng thống Diệm, gia đình Ngô Đình Nhu, còn có Võ Văn Hải, chánh văn phòng tổng thống và đại úy Bằng, sĩ quan cận vệ, cùng bộ phận quân đội phòng thủ. (Hoàng Cơ Thụy, sđd. tr. 2843.)  Quân đảo chánh tìm bắt thiếu tướng Nguyễn Khánh, nhưng trước đó vài tuần, Nguyễn Khánh đã dọn đến một ngôi nhà mới, nên phe đảo chánh không biết.  Khi nghe súng nổ, Nguyễn Khánh kiếm cách trốn vào dinh Độc Lập lúc 3G:30 sáng. (Mark Moyar, Triumph Forsaken, the Vietnam War, 1954-1965, Cambridge: Cambridge University Press, 2006, tr. 110.)

Khoảng 8G:30 sáng 11-11-1960, Đài phát thanh Sài Gòn phát đi nhật lệnh của đại tá Nguyễn Chánh Thi, tự xưng là tổng tư lệnh quân đội cách mạng, gởi tướng lãnh, sĩ quan, hạ sĩ quan và binh lính, tố cáo nặng nề chính phủ Ngô Đình Diệm và kêu gọi quân đội hoàn thành nhiệm vụ cứu nước.

Trong khi đó, về phía chính phủ, tổng thống Diệm giao cho Võ Văn Hải, chánh văn phòng phủ tổng thống, nhiệm vụ liên lạc và nói chuyện với nhóm đảo chánh.  Khoảng trước 9 giờ sáng ngày 11-11-1960, ông Hải gặp Nguyễn Chánh Thi, rồi gặp Vương Văn Đông.  Ông Đông đồng ý điều đình, nhưng yêu cầu tổng thống Diệm phải từ chức và “Hội đồng Cách mạng” sẽ bảo đảm an ninh cho gia đình ông Diệm ra nước ngoài. (Hoàng Cơ Thụy, sđd. tr. 2847.)

Trong dinh Độc Lập, từ sau 10 giờ sáng, tổng thống Diệm dùng hệ thống vô tuyến riêng, đọc lời kêu gọi các lực lượng trung thành với chính phủ đem quân về thủ đô dẹp cuộc đảo chánh, cứ khoảng 5 phút phát một lần. (Nguyễn Chánh Thi, sđd. tr. 131.)  Nguyên văn điện văn như sau: “Đây là Tổng thống Việt Nam Cộng Hòa, ra lệnh cho Bộ chỉ huy các Quân khu:  Đêm nay hồi 3 giờ sáng, một số sĩ quan trung cấp đã bội phản và phỉnh gạt binh sĩ để mưu đảo chánh tại Thủ đô.  Hiện giờ Tổng tham mưu và Quân khu Thủ đô tạm thời gián đoạn liên lạc, một số sĩ quan cao cấp cũng mất liên lạc.  Vậy các Tư lệnh Quân khu phải bình tĩnh và tự vệ cẩn mật để chờ lệnh của sĩ quan liên lạc Phủ tổng thống.  Đại tá Trần Thiện Khiêm, Quân khu 5, phải cho đoàn Thiết giáp Mỹ Tho lên ngay đậu tại Phú Lâm chờ lệnh, và đại tá Trần Thiện Khiêm lấy một tiểu đoàn lên ngay tại Phú Lâm đợi lệnh.” (Trích: Nguyễn Chánh Thi, sđd. tr. 131.)

Võ Văn Hải làm con thoi liên lạc giữa dinh Độc Lập và nhóm sĩ quan đảo chánh.  Sau khi ông Hải gặp Vương Văn Đông lần thứ 3 tại nhà trung tướng Dương Văn Minh, lúc 12G:30 ngày 11-11-1960, Vương Văn Đông điện thoại và nói chuyện trực tiếp với tổng thống Diệm.  Tổng thống Diệm báo cho ông Đông biết là muốn cải tổ chính phủ thì phải theo thể thức hợp pháp, tức phải thông qua Quốc hội, nhưng ông Đông vẫn nhất quyết đòi tổng thống phải từ chức. (Hoàng Cơ Thụy, sđd. tt. 2849-2850.)

Chiều 11-11-1960, Võ Văn Hải gặp Vương Văn Đông lần thứ tư tại nhà tướng Lionel C. McGarr,  người mới thay tướng Williams đứng đầu đoàn cố vấn quân sự Hoa Kỳ.  Ông Hải đưa ra giải pháp dung hòa là lưu giữ tổng thống Diệm và giải tán chính phủ, chỉ định một thủ tướng mới nhằm thành lập chính phủ lâm thời.  Trung tá Vương Văn Đông đồng ý, nhưng yêu cầu tổng thống Diệm chính thức tuyên bố giải tán chính phủ.

Tối hôm đó, lúc 8 giờ tối 11-11-1960, tổng thống Diệm điện thoại cho đại tướng Lê Văn Tỵ, giao cho ông Tỵ trách nhiệm lập chính phủ quân nhân.  Đại tướng Lê Văn Tỵ công bố trên Đài phát thanh một bản nhật lệnh lúc 9 giờ tối 11-11-1960, gồm ba điểm chính, nguyên văn như sau: “Sĩ quan, Hạ sĩ quan và Binh sĩ Quân đội Việt Nam Cộng Hòa,/ Giữa lúc cuộc chính biến nghiêm trọng diễn ra tại Thủ đô, hôm nay tôi đã hội đàm với Tổng thống Ngô Đình Diệm và đã đi đến những thỏa thuận sau đây để duy trì sự đoàn kết của Quân đội: 1) Tổng thống đồng ý giải tán chính phủ hiện tại sau khi đã thảo luận về vấn đề quốc sự với Ủy ban Cách mạng.  2) Với sự đồng ý của Ủy ban Cách mạng, Tổng thống ủy thác cho một số sĩ quan trong Quân đội Việt Nam Cộng Hòa trách nhiệm thành lập một chánh phủ quân nhân lâm thời.  Chánh phủ nầy tiếp tục cuộc chiến đấu chống Cộng sản để bảo vệ Tổ quốc.  3) Ngay sau khi nhận được lệnh nầy, tất cả các đơn vị phải lập tức ngưng bắn, tiếp tục hoạt động trở lại và phải luôn luôn bình tĩnh đề cao cảnh giác đề phòng sự phá hoại của Việt Cộng.  KBC 4002, ngày 12 thánh 11 năm 1960 / Đại tướng Lê Văn Tỵ/ Tổng tham mưu trưởng QĐ/ VNCH.” (Trích: Nguyễn Chánh Thi, sđd. tt. 144-145.)

Đến 6G:20 sáng 12-11-1960, bản “Tuyên cáo của tổng thống Việt Nam Cộng Hòa” được đưa lên Đài phát thanh do tổng thống Diệm đọc. (Mark Moyar, sđd. tr. 112.)  Nguyên văn bản tuyên cáo như sau: “Quốc dân đồng bào,/ Tiếp theo cuộc nổi dậy tại Thủ đô tối nay, để cho Quân đội chúng ta được toàn vẹn trong cuộc chiến đấu chống cộng, Tôi, Tổng thống Việt Nam Cộng Hòa, đã quyết định giải tán Chính phủ hiện thời.  Tôi kêu gọi các Tướng lãnh Quân đội Việt Nam Cộng Hòa thành lập một Chánh phủ Lâm thời để có thể chiến đấu chống cộng và bảo vệ xứ sở. Đồng thời tôi sẽ phối hợp với Hội đồng Cách mạng thành lập một chánh phủ Liên hiệp.  Để tránh đổ máu và trấn an dân chúng, tôi ra lệnh Hội đồng các tướng lãnh tìm tất cả các phương pháp thích nghi chấm dứt mọi cuộc tuyên truyền xuyên tạc và ngưng bắn./ Ngô Đình Diệm.” (Trích: Hoàng Cơ Thụy, sđd. tr. 2855.)

Trong khi đó, đại tá Trần Thiện Khiêm đem quân Sư đoàn 7 từ Mỹ Tho và đại tá Huỳnh Văn Cao đưa quân Sư đoàn 5 từ Biên Hòa về thủ đô cứu viện, đến Sài Gòn sáng 12-11.  Lực lượng đảo chánh bắt đầu nao núng.  Vào buổi chiều, các tiểu đoàn Nhảy dù rút lui dần dần.  Quân trung thành với chính phủ Diệm làm chủ tình thế.

Trước khi phi trường Tân Sơn Nhất được quân chính phủ kiểm soát trở lại khoảng trưa ngày 12-11-1960, các sĩ quan đảo chánh dùng phi cơ C-47 rời khỏi Việt Nam, bắt theo trung tướng Thái Quang Hoàng làm con tin.  Qua Cao Miên, trung tướng Hoàng xin trở về Việt Nam, và được Miên trả về Việt Nam ngày 15-11-1960. (Đoàn Thêm, sđd. tr. 283.)

Khoảng 6 giờ chiều ngày 12-11-1960, tổng thống Diệm tuyên bố trên đài phát thanh rằng chính phủ đã dẹp yên quân phiến loạn, hứa “sẽ tiếp tục phục vụ đất nước và dân tộc theo đường lối Cộng Hòa và Nhân vị...” (Chính Đạo, Việt Nam niên biểu, tập I-C, Houston: Nxb. Văn Hóa: 2000, tr. 194.)  Ngày 15-11-1960, tổng thống Diệm thành lập Uỷ ban điều tra về cuộc đảo chánh 11-11-1960, do thiếu tá Trần Khắc Kính cầm đầu.  Uỷ ban nầy làm việc đến cuối tháng 3-1961, thì hoàn tất hồ sơ.

3.-   HẬU QUẢ CUỘC ĐẢO CHÁNH

Sau cuộc binh biến, chính phủ bắt giữ nhiều nhà chính trị đối lập như Phan Quang Đán, Phan Khắc Sửu, Vũ Hồng Khanh, Phan Bá Cầm, Bùi Lương, Trần Văn Tuyên, Nguyễn Xuân Chữ, Đinh Xuân Quảng, Nguyễn Thành Phương, Nguyễn Thành Vinh, Trương Bảo Sơn, Lê Ngọc Chấn … vì liên hệ đến binh biến.  Trong số nầy, một số người trước đây đã ký vào “Tuyên ngôn Caravelle” ngày 26-4-1960.   Trần Văn Hương bị bắt ngày 12-11-1960, nhưng được thả trong vài tuần. (Hoàng Cơ Thụy, sđd., tr. 2866.)  Nhất Linh Nguyễn Tường Tam bị bắt rồi được thả về.

Theo tác giả Nguyễn Tường Thiết (con của Nhất Linh), trong bài “Sự thật về cái chết của Nhất Linh”, nhật báo Người Việt, California ngày 1-2-2012, thì Nhất Linh biết trước cuộc đảo chánh sẽ xảy ra, nhưng Nhất Linh không tham gia và không liên hệ đến cuộc đảo chánh, nên chính quyền Diệm thả Nhất Linh. Theo Vĩnh Phúc, sđd. tt. 220-224, Nhất Linh Nguyễn Tường Tam vào tỵ nạn trong Tòa đại sứ Trung Hoa Dân Quốc (Đài Loan) ở Sài Gòn.  (Nhất Linh quen biết với các lãnh tụ Trung Hoa Quốc Dân Đảng khi hoạt động ở Trung Hoa.)  Đại sứ Vương Tử Kiện nhờ một linh mục Dòng Tên (Jésuite) người Bỉ trình bày với tổng thống Diệm.  Tổng thống Diệm chuyển qua ông Nhu.  Ông Nhu giao cho Trần Kim Tuyến.  Ông Tuyến bảo lãnh với đại sứ Đài Loan.  Tòa đại sứ Đài Loan giao Nhất Linh cho Công an Việt Nam.  Nhất Linh bị giữ hai ngày, làm thủ tục rồi được thả về. Vĩnh Phúc dựa theo tài liệu của Trần Kim Tuyến.

Một nhân vật dân sự quan trọng trong cuộc binh biến ngày 11-11-1960 là Hoàng Cơ Thụy nhờ người Mỹ sắp đặt, giúp ông trốn thoát ra nước ngoài. (Mark Moyar, sđd., tr. 114.)  Trong sách Việt sử khảo luận cuốn 5, Hoàng Cơ Thụy cho biết ông lưu vong từ 4-12-1960 đến ngày 20-11-1963 mới trở về sau khi chính phủ Diệm sụp đổ, nhưng không cho biết nơi lưu vong.  Có tài liệu cho rằng ông Thụy trốn vào Tòa đại sứ Mỹ, qua Phi Luật Tân, rồi qua Nhật Bản.

Số thiệt hại nhân mạng trong cuộc đảo chánh ngày 11-11-1960 là: 20 thường dân và 23 quân nhân thiệt mạng, trong đó có trung tá Nguyễn Triệu Hồng; số bị thương khoảng 54 thường dân và 214 quân nhân. (Đoàn Thêm, sđd. tr. 283.)

Về phương diện chính trị, trong thời gian quân đảo chánh làm chủ Đài phát thanh, chính phủ Diệm bị chỉ trích nặng nề. Trên đài Phát thanh, những sai lầm của chính phủ lâu nay bưng bít, nay có cơ hội được đưa ra ánh sáng và truyền đi công khai khắp nước.

Trong khi thương thuyết với phe đảo chánh, tổng thống Diệm công khai hứa trên đài phát thanh sẽ giải tán chính phủ, thành lập chính phủ lâm thời, nhưng khi lật ngược được tình thế, ông Diệm không giữ lời hứa, quay qua đàn áp những người đảo chánh và các nhóm đối lập mạnh mẽ hơn.  Tổng thống, kiêm nhiệm tổng tư lệnh quân đội VNCH, còn hứa hẹn với đại tướng tổng tham mưu trưởng để ông nầy ra nhật lệnh trấn an các sĩ quan đảo chánh.  Vì nghe lời thượng cấp, các sĩ quan nầy bị đàn áp.  Dân chúng và quân đội nghĩ gì về việc nầy?  Lúc đó dưới quyền lực của chế độ Diệm, không ai dám nói ra, nhưng sự thất hứa của tổng thống đã phải trả giá ba năm sau:  Khi đảo chánh bùng nổ trưa ngày 1-11-1963, từ dinh Gia Long, tổng thống Diệm điện thoại cho trung tướng Trần Văn Đôn trong nhóm đảo chánh lúc 3G.30 chiều hôm đó, hỏi lý do động binh và yêu cầu các tướng đảo chánh đến dinh Gia Long điều đình, nhưng phía đảo chánh không chấp thuận, vì sợ bị sập bẫy như cuộc đảo chánh ngày 11-11-1960. (Mark Moyar, sđd., tr. 268.)

KẾT LUẬN

Như thế, tổng thống Ngô Đình Diệm gặp nhiều chống đối vào khoảng cuối nhiệm kỳ đầu; những người tài giỏi giúp ông Diệm lần lượt tránh xa ông; những bất mãn về nạn tham ô của các quan chức; và nhất là sự chống đối của những đảng phái đối lập và những nhà bất đồng chính kiến.

Thông thường, một chế độ không chấp nhận bất đồng chính kiến, tiêu diệt đối lập chính trị, thì giới đối lập chính trị bị dồn vào thế phải hoạt động bí mật và vì sự sống còn của chính mình, kiếm cách lật đổ chế độ để tự giải thoát.  Trong giai đoạn 1954-1955, Ngô Đình Diệm đã từng nhờ đại tá CIA Mỹ là Edward G. Lansdale để ổn định tình hình, thì lần nầy các sĩ quan đảo chánh cũng nhờ người Mỹ, tạo cơ hội cho người Mỹ can thiệp vào chuyện nội bộ VNCH.

Như thế, có thể nói cuộc đảo chánh ngày 11-11-1960 là tiếng chuông báo động công khai cho chế độ Diệm về những phản đối tiềm tàng trong các tầng lớp dân chúng khác nhau, nhưng rất tiếc sau khi dẹp yên cuộc đảo chánh, tổng thống Diệm chẳng mấy quan tâm đến tiếng chuông báo động nầy.  Phải chăng vì vậy mà cuối cùng chế độ Diệm kết thúc một cách bi thảm năm 1963?

TRẦN GIA PHỤNG

(Toronto, 01-11-2012)

Đàn Chim Việt

 

730 Phản hồi cho “Cuộc đảo chánh ngày 11-11-1960”

  1. Choi Song Djong says:

    Theo HaiLua thì làm cách nào VN mới có thể thoát khỏi nanh vuồt Trung Cộng và sẽ không trở thành một tỉnh của họ ? Trong lịch sử thì thời nào nhà cầm quyền nương dựa vào TQ để đàn áp dân hầu được tồn tại quyền bính ? Đảng cộng sản hiện nay họ đang làm gì,họ có theo và thần phục TQ không ? và họ đang làm gì để không mất đi quyền lực lãnh đạo ? và xin hỏi HaiLua cccđ là gì vậy ?

  2. maison says:

    À thì ra, mấy người chống ông Ngô Đình Diệm vì ông là người Công giáo

    Các lập luận vu cáo cho người Công giáo nào là chống triều đình nhà Nguyễn, nào là theo Pháp giết người để gom vào kết tội ông Ngô Đình Diệm. Không những thế, họ còn đem lịch sử kinh thánh của Do Thái giáo và Thiên Chúa giáo ra để kết tội ông Ngô Đình Diệm, một nhà Nho ra làm chính trị.

    Kết luận đối với họ, vì ông Ngô Đình Diệm là người Công Giáo nên ông phải bị giết và lật đổ.

    • Hồng Lĩnh says:

      Cuối cùng thì anh đã hiểu tận căn nguyên :-)

      À thì ra, mấy người chống ông Ngô Đình Diệm vì ông là người Công giáo.

  3. HaiLua says:

    Hình như mấy nguờii cccđ học thuộc lòng từ một bài hay sao ấy? vì bài nào ý tứ, câu kệ cũng y như nhau. Nào là : “căn cước tỵ nạn cs, nào là”lằn ranh quốc công” nào là lớn tiếng đòi giải thể cộng sản
    (hơn 30 năm la như thế này rồi chứ có ít ỏi gì đâu) và buồn cười nhất là câu này “muốn chống Trung cộng thì hãy diệt Việt cộng trước“ không biết trong đầu có óc hay không nữa hay toàn tàu hủ.

    Nói chung những trường hợp này hết thuốc chữa rồi.

    • Trực Ngôn says:

      Những kẻ thiếu thông minh và không hiểu về chính trị, thì không thể hiểu được là tại sao muốn chống TQ thì phải diệt VC trước!

      Câu trả lời đã nằm ngay trước mắt, vì cho đến nay những ai yêu nước, chỉ mới biểu tình chống TQ thì đã bị VC đánh đậ tơi bời và bắt bỏ tù. Vậy còn ai dám đương đầu chống TQ nữa?

      Còn những người can đảm, dám dấn thân đương đầu chống Tầu xâm lược, chưa cầm được vũ khí thì có thể đã bị VC vu khống là “chống chính quyền” và tiêu diệt ngay trong trứng nước.

      Vì vậy mà phải diệt VC trước thì mới có niềm tin để chống Tầu. Giặc ngoài không sợ bằng bọn nội gián, nằm vùng. Nó biết được từng đường đi nước bước của mình, giống như Hồ Chí Minh đã báo cho địch biết để ném bom, bắn phá, triệt hạ các nơi đảng phái quốc gia trú đóng quân trong thời kỳ chống pháp vậy!

      • Tienpham says:

        đúng là chuyện ruồi bu!các kẻ bại trận chạy chết cha chết mẹ ngày 30-4 năm nào nay bày đặt yêu sách này nọ,cứ làm như không có họ thì việt nam không sống nổi hay sao ấy,đúng là con bà chảnh có khác!!!có cô thì chợ chẳng đông,không cô thì chợ vẫn đông như thường! hiểu chưa các cu!

      • Tien Ngu says:

        Chuyện….ruồi bu?

        Còn VC qua lạy Tàu Cộng, xin chơi lại với Tàu để được nó bảo bọc, không phải là chuyện…ruồi bu?

        Dân quân miền Nam bại trận chạy chết cha chết mẹ, còn VC bại trận không có chạy chết cha chết mẹ?

        Mắc cười quá, chừng nào mà cò mồi VC, bỏ bớt cái tật tự sướng mà…láo, chắc VC lúc đó mới biết xin lỗi dân VN, trở lại làm người đàng hoàng.

        Phá hoại đời sống bình yên, ăn cướp thành giãi phóng, tàn sát dân vô tội biến thành…cãi cách, bán biển đảo đỗi vũ khí biến thành….độc lập, đói chết mẹ thành….hạnh phúc, ra toà bịt miệng khiêng cái hòm để sẳn biến thành…tự do…

        Ấy nó mới nà….chuyện ruồi bu.
        Thứ…vẹm mà cứ nàm ra vẽ bảnh, thấy thương quá.

      • Trực Ngôn says:

        Ăn nói như mẹ bán cá ngoài chợ kiểu này hả Tienpham?
        Mi thuộc loại ruồi nhặng, bu quanh quẩn tranh giành mùi cá ươn nên chỉ biết nói chữ ruồi bu?
        Tập học hỏi, ăn nói cho đàng hoàng rồi hãy lên đây tranh luận!

    • Sáu C + cc says:

      Hai Lua có…bị alzheimer không ? lạc đề rồi Hailua ơi ! .

  4. Trần Tiểu Ngũ says:

    Ông Chưng Sơn tung lên đây làm gì những bài của nhóm Giao Điểm, người ta kinh tởm và đang phỉ nhổ nó. Phải hiểu rằng, mượn danh tu sỉ hay nhân sỉ để đánh phá tôn giáo là mũi nhọn của VC.

    Tiến Sĩ Dương Ngọc Dũng, Giáo Sư Phật Học Đại Học TP Hồ Chí Minh nói rằng;

    ảo tưởng về sự thông thái bách khoa mà nhóm Giao Điểm đang rao bán khắp nơi từ Cali đến Việt Nam, ảo tưởng rằng tinh hoa của Phật giáo đang gói trọn trong những cái đầu ngu xuẩn của Trần Chung Ngọc, Hoàng Hà Thanh, Lê Hiếu Liêm, Nguyễn Văn Thọ, Minh Chi, ảo tưởng rằng mình có thể tự học mà trở thành thông kim bác cổ, và ảo tưởng rằng với mớ kiến thức nhỏ nhoi tiểu học của mình, những “triết gia” và “học giả” của nhóm Giao Điểm có thể “lãnh đạo” hay “hướng dẫn” toàn bộ quốc gia dân tộc về cái mà Trần Chung Ngọc hay Lý Khôi Việt huênh hoang gọi là “con đường chính nghĩa .

    Muốn biết rõ hơn thì vào đây mà đọc: Tìm hiểu GIAO ĐIỂM & SÁCH HIẾM

  5. Người Bolsa says:

    GS Trần Chung Ngọc bị mấy người chống cộng tẩy chay, tri trét vì ông là nhà nghiên cứu thời cuộc khách quan, không thể hiện rõ làn ranh Quốc-Cộng, đó chính là điều mấy người chông cộng không chấp nhận. TCN không phải là người chống cộng đội lốt nhân sỹ như thường thấy ở cộng đồng cũng như trên ĐCV mà ngược lại, ông là Nhân sỹ cố gắng thoát khỏi cái vòng kim cô vô nghĩa mà những người khác mang danh chống cộng chụp lên đầu.

    • Trần Tiểu Ngũ says:

      Ông Người Bolsa nói gì thì cũng không thể bênh vực cho Trần Chung Ngọc hay Nguyễn Mạnh Quang và nhóm Giao Điểm được. Không ai chụp mũ cho Trần Chung Ngọc mà những bài viết của hắn đã là những cái mũ cối to đùng. Ông Bolsa phải hiểu rằng, mượn danh tu sỉ hay nhân sỉ để đánh phá tôn giáo là mũi nhọn của VC.

      Tiến Sĩ Dương Ngọc Dũng, Giáo Sư Phật Học Đại Học TP Hồ Chí Minh nói rằng;

      ảo tưởng về sự thông thái bách khoa mà nhóm Giao Điểm đang rao bán khắp nơi từ Cali đến Việt Nam, ảo tưởng rằng tinh hoa của Phật giáo đang gói trọn trong những cái đầu ngu xuẩn của Trần Chung Ngọc, Hoàng Hà Thanh, Lê Hiếu Liêm, Nguyễn Văn Thọ, Minh Chi, ảo tưởng rằng mình có thể tự học mà trở thành thông kim bác cổ, và ảo tưởng rằng với mớ kiến thức nhỏ nhoi tiểu học của mình, những “triết gia” và “học giả” của nhóm Giao Điểm có thể “lãnh đạo” hay “hướng dẫn” toàn bộ quốc gia dân tộc về cái mà Trần Chung Ngọc hay Lý Khôi Việt huênh hoang gọi là “con đường chính nghĩa .

    • Tien Ngu says:

      Thưa,

      Thiên hạ tẩy chay, nhổ…phẹt phẹt thằng cha ấy là một điều…phải phải. Bởi nghe những gì chả nói, là biết ngay loại…điếm trời thần.

      Chả đúng là vua…bôi nhọ Ngô đìng Diệm và đạo cato một cách vô cùng tiểu nhân bỉ ổi. Chuyên gia dàn dựng…sách này, trang nọ, dòng thứ mấy để lừa người…

      Có dịp nào gặp, bà con nên…nhổ phẹt phẹt, loại trí thức lưu manh, bỉ ổi, độc hại hơn cò mồi VC hàng tỉ lần…

    • Doctin says:

      Trần Tiểu Ngũ says:
      19/11/2012 at 14:56
      Tiến Sĩ Dương Ngọc Dũng, Giáo Sư Phật Học Đại Học TP Hồ Chí Minh đã nói gì về NHÓM GIAO ĐIỂM & SÁCH HIẾM ?
      Chỉ cần trích dẫn ngẫu nhiên vài ba câu viết về Phật giáo và Thiên Chúa giáo chúng ta cũng đủ thấy trình độ học vấn và nhận thức về tôn giáo học của Trần Chung Ngọc.
      mục tiêu của Trần Chung Ngọc chỉ là thể hiện thái độ sùng bái bản thân mình bằng cách xuyên tạc và mạ lỵ người khác.
      Tìm hiểu GIAO ĐIỂM & SÁCH HIẾM
      những cái đầu ngu xuẩn của Trần Chung Ngọc, Hoàng Hà Thanh, Lê Hiếu Liêm, Nguyễn Văn Thọ, Minh Chi

    • Sáu C + cc says:

      Người Bolsa ơi ! Người bị bệnh alzheimer rồi …! .

  6. Chưng Sơn says:

    Tiến Ngu ơi, Chưng Sơn chả việc gì mà phải điên lên sốt cả, Chưng Sơn cứ thủng thỉnh mà bưng những sự thật lên mạng cho bạn đọc chiêm ngưõng cái gọi là tháng kinh và các đút tháng cha, tháng mẹ, đố cha anh nào dám nói Chưng Sơn tôi phịa! Như dậy là đủ chơi dồi, con nhiều lắm chớ chẳng phải là đã bấy nhiêu đâu, Hề..hề.
    Như vậy là Tiến Ngu công nhận là những chuyện Chưng Sơn tôi đưa ra là tục tỉu, không chấp nhận được đúng không? Ậy, chính tôi đọc đến mấy điều này trong kinh tháng tôi cũng nổi da gà luôn, nhưng đó là sự thật đó chien ơi, sự thật chăm phần chăm và nếu không tin các người cứ việc đi đìều tra, nếu các người thấy là nó chẳng phải như tôi đưa ra thi bảo đảm Chưng Sơn sẽ xin lỗi một cách chân thành.
    Mà cũng chẳng phải chỉ hai chuyện này không thôi đâu, tất cả những chuyện liên can đến tài liệu về Diệm, Nhu nữa, kể cả cái lời thề ngu độn của cái đảng Cần Lao Catô lích nữa, nếu nó không phải là sự thật thì các anh cứ trưng ra, tôi cũng xin lổi luôn thể!
    Các anh ngoan cố, nhưng cái ngoan cố này là vô vọng, vì tất cả những sai trái của nhà Ngô đã trưng dẫn ràng ràng ra đó : Những vi phạm dân sự, những vi phạm an ninh quốc gia, vi phạm về đàn áp dân chúng, tội ác từ buôn bán lớn ma túy, mở lại hàng ngàn động hút, mở lại sòng bạc Đại La Thiên, cho tới buôn bán với đối phương CS, đóng thuế cho đối phương CS, thậm chí bắt tay với kẻ thù, đâm sau lưng đồng bào, quân đội, đồng minh của mình. mà chỉ một tội thôi cũng đã đủ mang ra pháp trường, nhưng nhà Ngô đã vẫn tiếp tục vi phạm trong suốt 9 năm dài cho đến khi bị đền tội ác của họ như những con thú dữ, không có ai thương tiếc, tuyệt đối chỉ còn những kẻ không còn trí khôn, liêm sỉ mới biện hộ cho những hành vi vi phạm khủng khiếp đó mà thôi. Nhất nhất tất cả những tội ác này đều được phe lờ, che đậy bởi những con người đi bằng 4 chân, thiểu trí, trắng trợn, đổi trắng thay đen, nhưng những cố gắng này chỉ dấu được một phần đấu, còn nguyên phần mình và đuôi thì lòi ra một cách buồn cười, thảm hại.
    Với những chưng dẫn ngay cả cha, mẹ đương sự cũng phải lên tiếng từ chức và từ luôn đứa con gian tà là Nhu, và Lệ Xuân và nhà báo ngoại quốc Alfred Mccoy gọi đây là 1 chế độ : “ Triều đại băng đảng và cướp bóc Diệm, Nhu, (Diệm’s dynasty and the Nhu Bandits)” .
    Với tất cả những trưng dẫn rõ ràng minh bạch như trên các anh vẫn cố ngụy tạo những lời tuyên bố của người này người nọ để bênh vực cho chế độ một cách trắng trợn, thí du như Quang Phan dẫn lời tuyên bố của TT Nixon khen chế độ nhà Ngô và phủ nhận nhà Ngô đàn áp Phật Giáo thì nick An Trưong lật tẩy là bịa đặt và đòi nguồn cho 2 Facts TT Nixon và cựu đại sứ Bùi Diễm thì ta hãy nghe y phản biện như sau : “Rỗi hơi đâu mà ngồi tán phét với con ếch ngồi đáy giếng, kiến thức chỉ biết từ những gì bọn Giao Điểm truyền cho.”. Thối thoái một cách trắng trợn!!! Nhân cách của con chien như thế đó!
    Các anh gian tà như thế vậy, nhưng luôn luôn chỉ về phía người khác là gian là điếm, bây giơ tôi hỏi lại các anh Chưng Sơn tôi viết sai dự thật ở đoạn nào? Các anh đưa ra để tôi sửa sai và đính chính???
    Ông Choi Song Djong, tôi sỉ nhục thiên chúa của you ở chỗ nào??? Hãy đọc đọan này của con chien tỉnh ngộ Charlie Nguyễn : “Không phải đến bây giờ mọi người mới nhận ra cái bản chất xấu xa gớm ghiếc của đạo Công Giáo mà khắp thế giới đã có biết bao phong trào và danh nhân của nhân lọai đã phải lên tiếng gay gắt kết án nó từ lâu.
    . Có một điều đáng ngạc nhiên là nếu chúng ta đọc kỹ Thánh Kinh Tân Ước sẽ nhận thấy chính Jesus cũng gọi Phê-rô, kẻ đứng đầu giáo hội Công Giáo là Satan. Phúc âm của Matthew [Thánh Kinh Tân Ước cuốn Mathiơ, chương 16, đoạn 23.]
    Tuần báo Newsweek số ra ngày 25.8.1997 (trang 49) viết: “Thay vì Thiên Chúa Ba Ngôi, dường như đã xuất hiện một loại Thiên Chúa Bốn Ngôi với vai trò phức tạp của bà Maria: Cùng một lúc bà ta là con gái của Chúa Cha, mẹ của Chúa Con và vợ của Chúa Thánh Thần. (In place of the Holy Trinity, it would appear there would be a kind of Holy Quartet with Mary playing the multiple roles of daughter of the Father, mother of the Son and Wife of the Holy Spirit). Theo giáo lý Công Giáo thì Ba Ngôi là một Thiên Chúa, cho nên cùng một lúc Jesus là con, là cha và cũng là chồng của bà Maria. Chỉ riêng một điều này cũng đủ cho ta thấy giáo lý căn bản của đạo Công Giáo chẳng những nhảm nhí bậy bạ mà còn mang tính chất loạn luân mất dạy (incestuous, ill-bred).
    Nào phải Chưng Sơn tôi viết bậy đâu? Và còn đây nữa, lời nhận xét về Catô Lích của một nhân sĩ tại San José, Ông Nguyễn Đăng Lâm : “Bọn họ thừa biết theo Thánh Kinh cuốn Numbers (Dân số ký) chính Chúa trời của bọn họ đã sai khiến ông Mose (Mai sen) đi cướp của giết người, đem súc vật và gái trinh về chia nhau. Chúa Trời phán lệnh ông Mai-sen chia cho Chúa 32 cô.
    Tôi nói đây là nói theo Thánh Kinh trong cuốn Dân số Ký chương 31 từ đoạn 1 đến 47, ai muốn kiểm chứng cứ mở Thánh Kinh ra xem. Không riêng chỉ có cuốn Thánh Kinh Dân số ký nói đây, mà hầu hết tất cả các cuốn Cựu Ước và Tân ước đều chứa đầy những lời dạy độc ác, dã man, dâm ô, tục tỉu phi cầm phi thú. Tôi thách tất cả các giáo sĩ áo đen áo đỏ Thiên Chúa Giáo và Tin Lành. Nếu tôi viết sai, cứ tự do lên tiếng.
    11.10.2012
    Nguyễn Đăng Lâm
    Và đây là câu hỏi của Chưng Sơn, theo như kinh thánh các anh nói là chúa tạo con người theo hình ảnh thiên chúa, thì trong tất cả hình vẽ thì chúa Dêsu đều dắt đàn súc vật 4 chân, chứ chẳng phải đi 2 chân như ổng??? Đó có phải là âm mưu tê liệt trí khôn của con người không? Muốn biến con người thành những con chiên ngu si, và chỉ biết vâng lời không???

    Ốtxtin nói là có nhã ý chỉ tôi vài câu tiếng Anh, (Chưa biết là tiếng Anh của Ốtxtin tới đâu? Có đủ sức đọc những cuốn tôi dẫn dưới đây chăng? ) để đi hỏi các “Bề trên”, mà chẳng biết hỏi nơi địa chỉ nào? Giới chức nào? Thật là thảm hại cho thân phận, trí khôn của một con chien.
    Và sau đây tôi trả lời luôn cho Ốtxtin, khỏi cần phải hỏi bằng tiếng Anh các “Bề trên” để khỏi phải mất thời giờ làm gì
    1. “Cuốn Thánh Kinh Thuộc Loại Dâm Ô: Một Nghiên Cứu Bất Kính Về Tình Dục Trong Thánh Kinh” [The X-Rated Bible: An Irreverent Survey of Sex in the Scripture, AA Press, Austin, Texas, 1989] của Ben Edward Akerley: cuốn sách dày hơn 400 trang, liệt kê những chuyện tình dục dâm ô, loạn luân trong Thánh Kinh.
    2. “Tất Cả Những Chuyện Tục Tĩu Trong Thánh Kinh” [All The Obscenities in the Bible, Kas-mark Pub., MN, 1995] của Kasmar Gene: cuốn sách dày hơn 500 trang, liệt kê tất cả những chuyện tục tĩu, tàn bạo, giết người, loạn luân v..v.. (Human sacrifice, murder and violence, hatred, sex, incest, child cruelty etc..) trong Thánh Kinh.
    Như thế này chưa rõ nét thân Chien đâu, để tôi sẽ phân tách vào tâm trí của các người thì khi đó mới rõ ràng hơn được, Bye bye hề…hề..

    • Tien Ngu says:

      Sơn à, thấy em…tự sướng mà anh thương quá. Thô bỉ vừa phải thôi Sơn. Em bôi nhọ kito giáo như thế, có khác nào em chửi cả mấy tỉ người theo đạo Kito?

      Cả tỉ người ấy, bộ ai cũng ngu sao?

      Đạo nào cũng vậy, người tốt thì chân thành góp sức mang những điều tốt lành chia sẽ với nhân sinh, người xấu thì nhào vô lợi dụng để canh me thoã mãn dục vọng bỉ ổi…

      Trên thế gian này có cái đạo nào mà tín đồ tuyệt đối là người tốt cả đâu?

      Đạo Hồi mang tiếng xấu với Al Qaeda, Taliban
      Đạo Chúa mang tiếng xấu với các anh linh mục ấu dâm
      Đạo Phật mang tiếng xấu với các….thầy chùa ham vui, sư quốc doanh, thầy tu giáo điếm

      Vân vân…

      Cho nên, mang những thành phần xấu, rồi phang cả đạo người ta một cách lưu manh tục tỉu với cái ý đồ bất lương như Sơn và các anh điếm chổng khu hát hò mấy năm nay. Thì,

      Quả là…tệ bạc, đáng thương.

      Bỏ cái tật đó đi Sơn. Nó…xấu lắm…

    • Gãy bàn phím says:

      chung son says : Mẹ kiếp các bác. Thằng tui ngồi lọc cọc đánh máy gẫy cả tay, uống hàng trăm tách cà phê, hút hàng ngàn điếu thuốc lá, thức đêm thức khuya quên ngủ, nặn óc bóp trán đến méo mẹ nó cả trán, lục lọi trên trang mạng Giao Điểm đến nỗi hai mắt mờ đục…Mẹ kiếp thế mà các bác không thèm đọc – nói chi đến tin- những gì thằng tui viết.

  7. ngươi việt says:

    nghe mấy bác ở đây cứ khăng khăng ca ngợi cờ vàng, thằng tui bèn tìm các clip có cờ vàng, mèn đéc ơi, hổng muốn nói ở đây nữa, những người cầm cờ vàng sao toàn người xấu xa hunh hãn, nói tục tĩu và già cả ốm yếu quá ta, mấy người đó chỉ làm xấu thêm người Việt mà thôi

  8. Trần Tiểu Ngũ says:

    Tiến Sĩ Dương Ngọc Dũng, Giáo Sư Phật Học Đại Học TP Hồ Chí Minh đã nói gì về NHÓM GIAO ĐIỂM & SÁCH HIẾM ?

    Chỉ cần trích dẫn ngẫu nhiên vài ba câu viết về Phật giáo và Thiên Chúa giáo chúng ta cũng đủ thấy trình độ học vấn và nhận thức về tôn giáo học của Trần Chung Ngọc.

    mục tiêu của Trần Chung Ngọc chỉ là thể hiện thái độ sùng bái bản thân mình bằng cách xuyên tạc và mạ lỵ người khác.

    Tìm hiểu GIAO ĐIỂM & SÁCH HIẾM

    những cái đầu ngu xuẩn của Trần Chung Ngọc, Hoàng Hà Thanh, Lê Hiếu Liêm, Nguyễn Văn Thọ, Minh Chi, ảo tưởng rằng mình có thể tự học mà trở thành thông kim bác cổ, và ảo tưởng rằng với mớ kiến thức nhỏ nhoi tiểu học của mình, những “triết gia” và “học giả” của nhóm Giao Điểm có thể “lãnh đạo” hay “hướng dẫn” toàn bộ quốc gia dân tộc về cái mà Trần Chung Ngọc hay Lý Khôi Việt
    huênh hoang gọi là “con đường chính nghĩa .

    • THƯỢNG NGÀN says:

      HAY

      Liếc qua liền thấy là hay
      Ông Trần Tiểu Ngủ đã says thật lòng
      Quả Dương Ngọc Dũng đúng boong
      Cái đầu Giao Điểm dễ hòng được ai
      Toàn đồ lóc nhóc loi nhoi
      Xưng mình tự học mà coi thường đời
      Nhưng dầu học vị thật thời
      Mà tư duy dỏm ích đời được sao
      Luận bàn tôn giáo tào lao
      Luận bàn Phật, Chúa kiểu đồ vu vơ
      Phật nay đã mấy ngàn năm
      Chúa nay cũng mấy ngàn năm khác gì
      Tinh hoa đến chỗ khó bì
      Những đồ con nít biết gì mà phê
      Hay là nịnh nọt nâng bi
      Phật cười, Chúa ghét nhiều khi cũng thừa
      Chuyện khen phò mã tốt tươi
      Chỉ đồ nhảm nhí hoặc người ngu ngơ
      Người khôn kính Phật hoặc thờ
      Là mong phấn đấu tìm thêm đường đời
      Nhiều người tin Chúa khắp nơi
      Nghĩ rằng cần góp cho đời lý thêm
      Có đâu như bọn tiểu yêu
      Óc bằng hạt đậu nhận liều triết gia
      Ôi thôi quả đám tà ma
      Học hành chưa tới mới ra nỗi này
      Nên mong Giao Điểm tỏ bày
      Mình là Giao điểm hay là giao hoan !

      ĐẠI NGÀN
      (20/11/12)

      • Tú Phỏng says:

        Thằng Ngàn trí nhỏ, đầu thô
        Mặt mày lấm lét, tính hay chôm đồ
        Coi chừng Ngàn đó, ai ơi
        Đề phòng Ngàn “Giở ngón”
        Mỗi khi đứng gần.
        Hề… hề…

    • Doctin says:

      Trần Tiểu Ngũ :” những cái đầu ngu xuẩn của Trần Chung Ngọc, Hoàng Hà Thanh, Lê Hiếu Liêm, Nguyễn Văn Thọ, Minh Chi,”.

      Hèn chi có mấy gã tưởng món ngon vật lạ tha về đây bị thiên hạ làng trên xóm dưới la inh ỏi .

      • Trần Tiểu Ngũ says:

        Xin nói lại cho rõ!

        Không phải tui là Trần Tiểu Ngũ nói, mà đó là lời của Tiến Sĩ Dương Ngọc Dũng, Giáo Sư Phật Học Đại Học TP Hồ Chí Minh nói rằng;

        ảo tưởng về sự thông thái bách khoa mà nhóm Giao Điểm đang rao bán khắp nơi từ Cali đến Việt Nam, ảo tưởng rằng tinh hoa của Phật giáo đang gói trọn trong những cái đầu ngu xuẩn của Trần Chung Ngọc, Hoàng Hà Thanh, Lê Hiếu Liêm, Nguyễn Văn Thọ, Minh Chi, ảo tưởng rằng mình có thể tự học mà trở thành thông kim bác cổ, và ảo tưởng rằng với mớ kiến thức nhỏ nhoi tiểu học của mình, những “triết gia” và “học giả” của nhóm Giao Điểm có thể “lãnh đạo” hay “hướng dẫn” toàn bộ quốc gia dân tộc về cái mà Trần Chung Ngọc hay Lý Khôi Việt huênh hoang gọi là “con đường chính nghĩa .

  9. Manquan says:

    Nghĩ cũng buồn cho Chính nghĩa cuốc ra . Hai đời tổng thống , mỗi người có một câu nói để đời .
    Ngô Đình Diệm thì ” biên giới nước Mỹ kéo dài tới vĩ tuyến 17″
    Nguyễn Văn Thiệu thì ” đưng nghe những gì cộng sản nói , hãy nhìn những gì cs làm ”
    Hai vị “lãnh tụ” như thế , làm 10 năm tổng thống mà chỉ có nói được như thế thảo nào 55 ngày không bú sữa ngoại bang là tan tác như tổ kiến vỡ .

    Bí không biết làm gì để tuyên truyền chống lại cs đành phải chơi chầy bửa bằng câu nói chả đâu vào với đâu , vậy mà bao nhiêu năm sau chiến tranh vẫn còn những con bò nhai đi nhai lại ko thấy chán , não trạng với trí tuệ như thế mà cung dám mở miệng ra đại diện cho 90 tr dân , thối thật .

    • Tien Ngu says:

      Từ sau 1975, anh Cộng nào cũng….buồn cười và…tự sướng như thế…
      Chúng không thấy được rằng thiên hạ nghe đến Cộng, là ai cũng…nhổ phẹt phẹt.

      Vừa láo, vừa gião quyệt, luôn….tự sướng.

      Nhờ có hai nền cộng hoà ở miền Nam, mà đời sống dân miền Nam tuyệt đối là văn minh hơn người dân miền Bắc hàng tỉ dậm…

      Giáo dục của các anh Cộng, đều nà…náo. Náo trời thần, chuyên kích động các em bé lòng hận thù, tình người và người….éo có. Xuất thân của Cộng thì….má ơi, toàn thứ thiệt không hè, thành ra cái nền giáo dục đất nước dưới tay của chúng, thật…thãm.

      Tưỡng rằng không ai biết gì cả à? hát tỉnh vậy, anh cò mồi?

      • bonbon says:

        Cố thi sỉ Nguyểnchíthiện vì giảng dạy một bài stính xuyêntạc ,láo lếu của các sách sừ VC mà bị tủ đày,,,mất một đời trai tuổi thanh xuân dưới chế độ bạo tàn của tên Hồlytinh và đồng bọn. Đến lúc qua đưọc xứ Mỷ tự do vẩn còn nhửng con thằng CS ,dưới mặt nạ quốc gia bám theo,quậy phá..
        Còn ông trầngiaphụng có viết sử củng chỉ viết sử theo cái học của ông ta ,viết sử theo thiên kiến,dùng tài liệu không chính xác. Chỉ là một giáo viên không thể dạy văn ,dạy toán lý dạy sinh ngử (anh.pháp) vì không đủ “sức” nên cố gắng theo môn”sử”sưphạm ,nghỉa là học để dạy lại học sinh mà thôi.Bìết gí mà “tài liệu nghiên cứu?”.Đó thầy dạy sửđịa,chớ cógì mà xưng danh là sử gia….Cho nên viết sai ,viết lệch lạc ,viết theo “đơn đặt hàng’.viết để có chút tiếng tăm với đời,viết để chứng tỏ ta trí thức,viết để tỏ ra ta là “ta có cả một bụng sử”…
        Viết sử kiểu”PhabộiChâu,PhanChuTrinh đểu là nhửng kẻ đưa hổ cửa trước rước voi cửa…tất cả nhửng v/đ của sỉ phu chống pháp đểu THUA BÁC hết.
        Tôi rất sửngsốt khi có sỉ quan cấp lớn lên góp ý đánh đồng Diệm và Hồ đều là tay sai. Trình độ như vậy của sqqlvnch và cả một số tự coi là trí thức củng cho như vậy thì hật hế nước nói. Nó có vẻ công bình,khách quan nhưng thực sự ,nấp sau cái đó,chúng đả lộ mặt phản bội,lộ mặt hườm hườm hay đả đỏ …Không thể đứng hàng hai hàng ba,không thể “ba phải” mà phải kiên trì với lập trương qg của mình. Nó so sánh đaị thể chớ không đi vào chiết .Nó phải nhất định phe tư do dân chủ,tư bản Mỷ là con đường tiến bộ HƠN con đường CS mà xây dựng 70 đả sụp đổ vì sai,vì không tưởng. CS chỉ còn lại đôc tài áp bức phi nhân tính….Cho nên giửa chính phủ NĐD và Chính phủ Hồly không là SO SÁNH vì không thể đem con người quân tử so với tiểu nhân,hay con rồng so với loài liu điu được,hay thực dụng hơn là so con người với con chó ,dú con chó có được tập luyên đi bằng 2 chân và nói tiếng người.
        Một chuyện tức cười nhất mới được coi TV đài vn1.8 là sư bn lên mua chai ruợu của ĐàmVỉnh Hưng trong một cuộc đấu gíá và đò DVH thực hiện lời hưá là HÔNMÔI .Kẻ góp ý thấy nhà chùa mà mua rượu còn đòi hôn môi giủa DVH và sư là quá đáng rồi,nhưng còn hôn thì hôn thiệt và hôn lâu mới …kỳ dị hơn nửa.2 gả đàn ông hôn nhau đả là kỳ lại còn là sư nửa thì dị biết mấy,nhấtlà trên sân khấu giửa đông đảo người xem…
        Cho nên mấy thằng lên dâ trêy trúa,mất dạy củng không có chi LẠ vì vốn dỉ cái văn hoá xác thịt HCM đả có từ HCM khi “gieo hạt gióng đỏ” cho các em cháu ngoan ra học ở Bắc hay bâm trợn hơn ,đòi dẩn các cháu đi Đái…
        Học van hóa Hồly thì phiên bản của chúng củng là hồly,là hạt gióng đỏ đả được bác cấy trồng trên cả nước và xúấtt khẩu ra hải ngoại ,chồnm hổm lên iển đàn này ,thi nhau “khèn khẹt” hay “meo meo”…
        (bb)

    • doctin says:

      Này manquan hãy trưng dẫn nguồn tài liệu và tên tác giả ? Nhớ đừng đem những gì bọn Việt cộng và bọn Ấn quang dạy dỗ vào trang mạng này mà xả rác nha .

  10. An Truong says:

    Bác nào dẫn ra Liên Thành thì tệ quá, anh này viết đâỳ mâu thuẫn, không trích dẫn, không viết nổi với dẫn chứng như sử gia Trần Gia Phụng, mà Liên Thành ở Quận Cam này hồi năm 1991-92 đã từng kêu gọi mọi người góp tiền, ghi tên qua đảo ở Thái Bình Dương… nghe là xạo rồi. Bây giờ im luôn, sau móc nối với Trần Tiễn San bên hội Biệt Động Quân (con Trần Điền) viết với trí nhớ bóp méo, chuẩn bị thánh lễ 50 năm Ngô Đình Diệm vaò 2013. So với Trần Gia Phụng là một trời, một vực. Quý vị nghe video Liên Thành và đọc Liên Thành sẽ thấy là phi dẫn chứng, đầy trí nhớ mâu thuẫn.

    Còn bác nào dẫn câu nói của Nixon khen ông Diệm thì nhiều phần là xạo, không biết ở link nào? Nixon thất cử ngày Nov 8, 1960 , thua Kennedy, hằn học là phải, nhưng không hề dở tới mức khen ông Diệm tuy Đảng Cộng Hòa luôn luôn chỉ trích Đảng Dân Chủ (như đài Fox ủng hộ Cộng Hòa và đài NBC ủng hộ Dân Chủ hiện nay) nhưng không bao giờ nói cụ thể một cá nhân nào bất khả thay thế (giả sử, nói thế với alMaliki) vì khi Mỹ ủng hộ lật đổ ông Diệm là quyết định của Tổng Thống Mỹ sau khi thuận theo đề nghị từ các phúc trình của NSA, CIA và Bộ Ngoaị Giao Mỹ.

    Còn bác nào nói bác Bùi Diễm lên đài SBTN nói lật đổ ông Diệm mới thua CS thì cũng khó tin quá. Có thực là còn ông Diệm là CS sẽ thảm bại? Quý vị chỉ bịa đặt, vì cần đọc cuốn In the Jaws of History by Bui Diem sẽ thấy không có chuyện ca ngợi ông Diệm như thế. Chỉ có thể (nếu có nói ở SBTN) thì là vì bác Bùi Diễm năm ngoái phải từ chức Tổng Bí Thư (hay chức Chủ Tịch gì đó) trong đaị hội của Đảng Đại Việt ở Houston, Texas, để giữ đoan kết vì bản thân bác là Phật Tử, trong khi nhóm ly khai là các giáo dân Ky Tô Nguyễn Lý Tưởng và Lê Đình Cai tách ra, để truất phế bác Bùi Diễm (Phật Tử) vì Nguyễn Lý Tưởng âm mưu lèo lái Đảng Đại Việt vào nhà thờ tung hô ông Ngô Đình Diệm trong thánh lễ 50 năm từ đạo (1963-2013) cho anh em ông Diệm-Nhu.

Mục phản hồi đã đóng