Cuộc đảo chánh ngày 11-11-1960
1.- TÌNH HÌNH CHUNG TRƯỚC ĐẢO CHÁNH
Sau khi thành lập năm 1955, tình hình an ninh và chính trị Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) khả quan được vài năm thì bị xáo trộn trở lại vào đầu thập niên 60, có thể vì nhiều lý do:
Thứ nhất, tại Hà Nội sau hội nghị Trung ương đảng ngày 13-5-1959 và Đại hội III đảng Lao Động (từ 5-9 đến 10-9-1960), Bắc Việt Nam (BVN) quyết định tấn công Nam Việt Nam (NVN) mà CS nói là”giải phóng” miền Nam bằng võ lực. Theo hiệu lệnh nầy, du kích cộng sản nằm vùng tại NVN từ năm 1954, hoạt động trở lại, quậy phá và tấn công khắp nơi. Miền Nam bắt đầu mất an ninh.
Thứ hai, hiến pháp VNCH ngày 26-10-1956 thừa nhận quyền tự do lập hội (điều 15), tự do nghiệp đoàn (điều 23), nhưng không đề cập đến quy chế chính đảng, quyền lập chính đảng và quyền đối lập chính trị. Chế độ Ngô Đình Diệm không chấp nhận bất đồng chính kiến và đối lập chính trị. Các đảng phái bị đánh dẹp trừ đảng Cần Lao do Ngô Đình Nhu lãnh đạo. Đảng Cần Lao là đảng duy nhất có quân ủy tức ủy ban đảng trong quân đội, ngược với truyền thống đứng ngoài các đảng phái chính trị của quân đội VNCH. Những lãnh tụ đối lập với chính quyền Diệm lần lượt bị bắt giam. (Sau nầy có một số tướng lãnh và sĩ quan gia nhập đảng phái là cá nhân bí mật vào đảng, trong khi tập thể quân đội đứng ngoài đảng.)
Ông Diệm đi vào con đường sùng bái cá nhân. Rõ nhất là ngay từ năm 1955, mỗi lần chào cờ bất cứ ở đâu, bản nhạc “Suy tôn Ngô tổng thống” đều được trình diễn tiếp ngay sau bản quốc ca. Bài hát xưng tụng “Ngô tổng thống, Ngô tổng thống muôn năm...” Ông Diệm biết, nghe, và chứng kiến việc suy tôn mình trong các buổi lễ, mà không ra lệnh sửa sai, dẹp bỏ, nghĩa là ông Diệm đồng lòng với sự suy tôn nầy. (Bản nhạc “Suy tôn Ngô tổng thống” do Thanh Nam đặt lời, Ngọc Bích phổ nhạc.)
Sau khi củng cố được địa vị, trong công việc cai trị, tổng thống Diệm chỉ tin tưởng và trọng dụng những người trong gia đình, những đảng viên Cần Lao và những thủ hạ thân tín chung quanh gia đình của ông. (Vĩnh Phúc, Những huyền thoại & sự thật về chế độ Ngô Đình Diệm, California: Nxb. Văn Nghệ, 1998, tr. 24.) Ngoài ra, “Sau khi đã vững chỗ ngồi, ông [Diệm] quay qua thanh toán những người đã từng sát cánh với ông, đã từng phò tá ông trong những lúc hoạn nạn khó khăn…” (Vĩnh Phúc, sđd. tr. 446), nên nhân tài lần lượt tránh xa ông Diệm, nếu không bị ông thanh toán.
Thứ ba, lúc đó dân chúng than phiền về nạn tham nhũng và lạm quyền của một số viên chức chính phủ hay đảng viên Cần Lao, càng ngày càng gia tăng, làm tổn hại đến uy tín chính trị của chế độ Diệm. Sách hồi ký của các tướng lãnh hay các nhân vật chính trị đương thời đều đề cập đến nạn tham nhũng thời kỳ nầy. (Ví dụ: các sách của Đỗ Thọ, Trần Văn Đôn, Nguyễn Trân, Nguyễn Bá Cẩn …) Tham nhũng thời ông Diệm còn giới hạn chứ không tràn lan như cộng sản ngày nay.
Quốc hội lập pháp khóa 2 được bầu ngày 30-8-1959. Cũng như quốc hội khóa trước, đại đa số đắc cử đều thân chính quyền. Tại Sài Gòn, Nguyễn Trân đắc cử ở quận I và Phan Quang Đán đắc cử ở quận II, nhưng cả hai đều bị “Ủy ban hợp thức hóa” của Quốc hội loại bỏ, vì cho rằng các ông vi phạm luật bầu cử. Ai cũng biết ông Diệm sử dụng Ủy ban hợp thức hóa của Quốc hội để loại bỏ những nhân vật đối lập. (Đoàn Thêm, 1945-1964, Việc từng ngày, Hai mươi năm qua, California: Xuân Thu tái bản, tr. 260.)
Chính phủ Diệm kiếm cách ngăn chận đối lập chính trị, nhưng cũng không cản được 18 chính khách trong Ủy Ban Tiến Bộ và Tự Do, hội họp tại khách sạn Caravelle ở Sài Gòn ngày 26-4-1960, cùng ký kháng thư công khai phản đối chế độ Diệm. Kháng thư nầy thường được gọi là “Tuyên ngôn Caravelle”, phản đối việc kiểm soát báo chí, tố cáo nạn bè phái và yêu cầu tổng thống Diệm nới rộng chính phủ, tái lập các quyền tự do căn bản. (Nguyễn Trân, Công và tội, những sự thật lịch sử, California: Nxb. Xuân Thu , 1992, tr. 324.) Mười tám người nầy là (theo thứ tự A, B, C, họ, chữ lót, tên): Hồ Văn Vui (linh mục), Huỳnh Kim Hữu, Lê Ngọc Chấn, Lê Quang Luật, Lương Trọng Tường, Nguyễn Lưu Viên, Nguyễn Tăng Nguyên, Nguyễn Tiến Hỷ, Phạm Hữu Chương, Phan Huy Quát, Phan Khắc Sửu, Tạ Chương Phùng, Trần Lê Chất, Trần Văn Đỗ, Trần Văn Hương, Trần Văn Lý, Trần Văn Tuyên, Trần Văn Văn. (Trần Văn Đôn, Việt Nam nhân chứng, California: Nxb. Xuân Thu, 1989, tt. 168-169.) Mười tám chính khách nầy thuộc nhiều tôn giáo khác nhau và có nhiều người đã từng giúp đỡ hay cộng tác với ông Diệm.
Các nhân sĩ ký tên vào bản “Tuyên ngôn Caravelle” không bị chính phủ Diệm bắt giam, một phần vì các nhân sĩ nầy uy tín khá lớn, thuộc nhiều thành phần xã hội, tôn giáo và chính trị, kể cả một số đã từng cộng tác với ông Diệm, và một phần khác vì áp lực của Tòa đại sứ Hoa Kỳ.
Lúc đó, về phía Hoa Kỳ, tòa đại sứ ngầm yêu cầu chính phủ Diệm tìm cách cải cách chính trị. Có lần đại sứ Elbridge Durbrow thúc đẩy tổng thống Diệm nên gởi cố vấn Ngô Đình Nhu ra nước ngoài, nhưng tổng thống Diệm không nghe theo những yêu cầu về phía Hoa Kỳ. (Thomas L. Ahern Jr., CIA and the House of Ngo, tr. 138.)
Để đáp ứng tình thế mới, tổng thống Diệm cải tổ chính phủ ngày 18-10-1960, không nới rộng mà chỉ thay đổi các chức vụ sau: bộ trưởng Quốc phòng: Nguyễn Đình Thuần thay Trần Trung Dung; bộ trưởng Nội vụ: Bùi Văn Lương thay Lâm Lễ Trinh; bộ trưởng Tư pháp: Nguyễn Văn Lượng thay Nguyễn Văn Sĩ.
Một biến chuyển quốc tế ảnh hưởng nhiều đến nền chính trị Việt Nam là vào ngày 8-11-1960, trong cuộc tranh cử ở Hoa Kỳ, thượng nghị sĩ John F. Kennedy, ứng cử viên đảng Dân Chủ, đắc cử tổng thống Hoa Kỳ, đánh bại ứng cử viên của đảng Cộng Hòa là Richard Nixon. Nixon nguyên là phó tổng thống trong chính phủ Dwight David Eisenhower (tổng thống hai nhiệm kỳ1953-1961). Thay đổi tổng thống mới theo chính đảng đối lập ở Hoa Kỳ, báo hiệu chính sách ngoại giao của Hoa Kỳ trên thế giới nói chung và về Việt Nam nói riêng sẽ có những thay đổi mới.
2.- DIỄN TIẾN CUỘC ĐẢO CHÁNH
Cuộc đảo chánh ngày 11-11-1960 do một nhóm sĩ quan cấp tá lãnh đạo. Các nhân vật chính trong binh biến nầy là các trung tá Nguyễn Triệu Hồng, Vương Văn Đông, đại tá Nguyễn Chánh Thi (tư lịnh Lữ đoàn Nhảy dù), và các thiếu tá Phan Trọng Chinh, Phạm Văn Liễu…
Theo Nguyễn Chánh Thi, thì chính ông ta là người chủ xướng cuộc đảo chánh. (Nguyễn Chánh Thi, Việt Nam: một trời tâm sự, California: Nxb. Xuân Thu, 1987, tr. 115.) Tuy nhiên, theo luật sư Hoàng Cơ Thụy, hai trung tá Nguyễn Triệu Hồng và Vương Văn Đông (tùng sự tại Đại học Quân sự Sài Gòn) mới là những người chủ xướng cuộc đảo chánh ngày 11-11-1960 và đại tá Nguyễn Chánh Thi hợp tác vào giờ chót. (Hoàng Cơ Thụy, Việt sử khảo luận, cuốn 5, Paris: Nam Á, 2002, tr. 2824.) Hoàng Cơ Thụy còn trưng ra bản cáo trạng của chính phủ Diệm sau khi cuộc đảo chánh thất bại, theo đó Vương Văn Đông và Nguyễn Triệu Hồng chủ xướng và ép Nguyễn Chánh Thi phải hợp tác.
Nhân vật chính về phía dân sự tham gia vào biến cố nầy lúc đầu là luật sư Hoàng Cơ Thụy. Trong cuộc họp tại nhà Hoàng Cơ Thụy vào đêm trước ngày đảo chánh, có một nhân viên CIA tên là George Carver. Về mặt nổi, Carver là một nhân viên USOM. (Vĩnh Phúc, sđd. tr. 264-265.)
Lực lượng đảo chánh gồm 4 tiểu đoàn Nhảy dù (1, 3, 4, và 8) và Liên đoàn Biệt động quân. Sáng ngày 11-11-1960, khoảng 3G:30, nhóm đảo chánh bao vây dinh Độc Lập và chiếm nhà Bưu điện Sài Gòn. Viên sĩ quan phụ trách việc phá hệ thống điện thoại Sở Bưu điện thiếu hiểu biết chuyên môn, không phá được hệ thống khẩn cấp đặt dưới hầm nhà Bưu điện, nên từ dinh Độc Lập, nơi tổng thống ở và làm việc, tổng thống vẫn liên lạc được với bên ngoài. (Vĩnh Phúc, sđd. tr 266.)
Lực lượng đảo chánh tấn công thành Cộng Hòa (trên đường Thống Nhất, gần Thảo cầm viên tức Sở thú), nhưng Liên binh Phòng vệ Phủ tổng thống đóng ở đây, chống trả mãnh liệt.
Cho đến 5G:00 sáng ngày 11-11, phía đảo chánh chiếm được các vị trí sau đây: Bộ tổng tham mưu Quân đội VNCH (gần Tân Sơn Nhất), Căn cứ không quân Tân Sơn Nhất, Nha tổng giám đốc Cảnh sát Quốc gia và Nha Cảnh sát đô thành (lúc đó ở vùng đường Nguyễn Cư Trinh -Võ Tánh), Bộ Tư lệnh Quân khu thủ đô (lúc đó ở Hòa Hưng) và bắt giam tư lệnh quân khu là trung tướng Thái Quang Hoàng. Trong khoảng thời gian nầy (5G:00 sáng), một sĩ quan chỉ huy cuộc đảo chánh là trung tá Nguyễn Triệu Hồng bị tử thương ở gần dinh Độc Lập.
Lúc đó, trong Dinh Độc Lập, ngoài tổng thống Diệm, gia đình Ngô Đình Nhu, còn có Võ Văn Hải, chánh văn phòng tổng thống và đại úy Bằng, sĩ quan cận vệ, cùng bộ phận quân đội phòng thủ. (Hoàng Cơ Thụy, sđd. tr. 2843.) Quân đảo chánh tìm bắt thiếu tướng Nguyễn Khánh, nhưng trước đó vài tuần, Nguyễn Khánh đã dọn đến một ngôi nhà mới, nên phe đảo chánh không biết. Khi nghe súng nổ, Nguyễn Khánh kiếm cách trốn vào dinh Độc Lập lúc 3G:30 sáng. (Mark Moyar, Triumph Forsaken, the Vietnam War, 1954-1965, Cambridge: Cambridge University Press, 2006, tr. 110.)
Khoảng 8G:30 sáng 11-11-1960, Đài phát thanh Sài Gòn phát đi nhật lệnh của đại tá Nguyễn Chánh Thi, tự xưng là tổng tư lệnh quân đội cách mạng, gởi tướng lãnh, sĩ quan, hạ sĩ quan và binh lính, tố cáo nặng nề chính phủ Ngô Đình Diệm và kêu gọi quân đội hoàn thành nhiệm vụ cứu nước.
Trong khi đó, về phía chính phủ, tổng thống Diệm giao cho Võ Văn Hải, chánh văn phòng phủ tổng thống, nhiệm vụ liên lạc và nói chuyện với nhóm đảo chánh. Khoảng trước 9 giờ sáng ngày 11-11-1960, ông Hải gặp Nguyễn Chánh Thi, rồi gặp Vương Văn Đông. Ông Đông đồng ý điều đình, nhưng yêu cầu tổng thống Diệm phải từ chức và “Hội đồng Cách mạng” sẽ bảo đảm an ninh cho gia đình ông Diệm ra nước ngoài. (Hoàng Cơ Thụy, sđd. tr. 2847.)
Trong dinh Độc Lập, từ sau 10 giờ sáng, tổng thống Diệm dùng hệ thống vô tuyến riêng, đọc lời kêu gọi các lực lượng trung thành với chính phủ đem quân về thủ đô dẹp cuộc đảo chánh, cứ khoảng 5 phút phát một lần. (Nguyễn Chánh Thi, sđd. tr. 131.) Nguyên văn điện văn như sau: “Đây là Tổng thống Việt Nam Cộng Hòa, ra lệnh cho Bộ chỉ huy các Quân khu: Đêm nay hồi 3 giờ sáng, một số sĩ quan trung cấp đã bội phản và phỉnh gạt binh sĩ để mưu đảo chánh tại Thủ đô. Hiện giờ Tổng tham mưu và Quân khu Thủ đô tạm thời gián đoạn liên lạc, một số sĩ quan cao cấp cũng mất liên lạc. Vậy các Tư lệnh Quân khu phải bình tĩnh và tự vệ cẩn mật để chờ lệnh của sĩ quan liên lạc Phủ tổng thống. Đại tá Trần Thiện Khiêm, Quân khu 5, phải cho đoàn Thiết giáp Mỹ Tho lên ngay đậu tại Phú Lâm chờ lệnh, và đại tá Trần Thiện Khiêm lấy một tiểu đoàn lên ngay tại Phú Lâm đợi lệnh.” (Trích: Nguyễn Chánh Thi, sđd. tr. 131.)
Võ Văn Hải làm con thoi liên lạc giữa dinh Độc Lập và nhóm sĩ quan đảo chánh. Sau khi ông Hải gặp Vương Văn Đông lần thứ 3 tại nhà trung tướng Dương Văn Minh, lúc 12G:30 ngày 11-11-1960, Vương Văn Đông điện thoại và nói chuyện trực tiếp với tổng thống Diệm. Tổng thống Diệm báo cho ông Đông biết là muốn cải tổ chính phủ thì phải theo thể thức hợp pháp, tức phải thông qua Quốc hội, nhưng ông Đông vẫn nhất quyết đòi tổng thống phải từ chức. (Hoàng Cơ Thụy, sđd. tt. 2849-2850.)
Chiều 11-11-1960, Võ Văn Hải gặp Vương Văn Đông lần thứ tư tại nhà tướng Lionel C. McGarr, người mới thay tướng Williams đứng đầu đoàn cố vấn quân sự Hoa Kỳ. Ông Hải đưa ra giải pháp dung hòa là lưu giữ tổng thống Diệm và giải tán chính phủ, chỉ định một thủ tướng mới nhằm thành lập chính phủ lâm thời. Trung tá Vương Văn Đông đồng ý, nhưng yêu cầu tổng thống Diệm chính thức tuyên bố giải tán chính phủ.
Tối hôm đó, lúc 8 giờ tối 11-11-1960, tổng thống Diệm điện thoại cho đại tướng Lê Văn Tỵ, giao cho ông Tỵ trách nhiệm lập chính phủ quân nhân. Đại tướng Lê Văn Tỵ công bố trên Đài phát thanh một bản nhật lệnh lúc 9 giờ tối 11-11-1960, gồm ba điểm chính, nguyên văn như sau: “Sĩ quan, Hạ sĩ quan và Binh sĩ Quân đội Việt Nam Cộng Hòa,/ Giữa lúc cuộc chính biến nghiêm trọng diễn ra tại Thủ đô, hôm nay tôi đã hội đàm với Tổng thống Ngô Đình Diệm và đã đi đến những thỏa thuận sau đây để duy trì sự đoàn kết của Quân đội: 1) Tổng thống đồng ý giải tán chính phủ hiện tại sau khi đã thảo luận về vấn đề quốc sự với Ủy ban Cách mạng. 2) Với sự đồng ý của Ủy ban Cách mạng, Tổng thống ủy thác cho một số sĩ quan trong Quân đội Việt Nam Cộng Hòa trách nhiệm thành lập một chánh phủ quân nhân lâm thời. Chánh phủ nầy tiếp tục cuộc chiến đấu chống Cộng sản để bảo vệ Tổ quốc. 3) Ngay sau khi nhận được lệnh nầy, tất cả các đơn vị phải lập tức ngưng bắn, tiếp tục hoạt động trở lại và phải luôn luôn bình tĩnh đề cao cảnh giác đề phòng sự phá hoại của Việt Cộng. KBC 4002, ngày 12 thánh 11 năm 1960 / Đại tướng Lê Văn Tỵ/ Tổng tham mưu trưởng QĐ/ VNCH.” (Trích: Nguyễn Chánh Thi, sđd. tt. 144-145.)
Đến 6G:20 sáng 12-11-1960, bản “Tuyên cáo của tổng thống Việt Nam Cộng Hòa” được đưa lên Đài phát thanh do tổng thống Diệm đọc. (Mark Moyar, sđd. tr. 112.) Nguyên văn bản tuyên cáo như sau: “Quốc dân đồng bào,/ Tiếp theo cuộc nổi dậy tại Thủ đô tối nay, để cho Quân đội chúng ta được toàn vẹn trong cuộc chiến đấu chống cộng, Tôi, Tổng thống Việt Nam Cộng Hòa, đã quyết định giải tán Chính phủ hiện thời. Tôi kêu gọi các Tướng lãnh Quân đội Việt Nam Cộng Hòa thành lập một Chánh phủ Lâm thời để có thể chiến đấu chống cộng và bảo vệ xứ sở. Đồng thời tôi sẽ phối hợp với Hội đồng Cách mạng thành lập một chánh phủ Liên hiệp. Để tránh đổ máu và trấn an dân chúng, tôi ra lệnh Hội đồng các tướng lãnh tìm tất cả các phương pháp thích nghi chấm dứt mọi cuộc tuyên truyền xuyên tạc và ngưng bắn./ Ngô Đình Diệm.” (Trích: Hoàng Cơ Thụy, sđd. tr. 2855.)
Trong khi đó, đại tá Trần Thiện Khiêm đem quân Sư đoàn 7 từ Mỹ Tho và đại tá Huỳnh Văn Cao đưa quân Sư đoàn 5 từ Biên Hòa về thủ đô cứu viện, đến Sài Gòn sáng 12-11. Lực lượng đảo chánh bắt đầu nao núng. Vào buổi chiều, các tiểu đoàn Nhảy dù rút lui dần dần. Quân trung thành với chính phủ Diệm làm chủ tình thế.
Trước khi phi trường Tân Sơn Nhất được quân chính phủ kiểm soát trở lại khoảng trưa ngày 12-11-1960, các sĩ quan đảo chánh dùng phi cơ C-47 rời khỏi Việt Nam, bắt theo trung tướng Thái Quang Hoàng làm con tin. Qua Cao Miên, trung tướng Hoàng xin trở về Việt Nam, và được Miên trả về Việt Nam ngày 15-11-1960. (Đoàn Thêm, sđd. tr. 283.)
Khoảng 6 giờ chiều ngày 12-11-1960, tổng thống Diệm tuyên bố trên đài phát thanh rằng chính phủ đã dẹp yên quân phiến loạn, hứa “sẽ tiếp tục phục vụ đất nước và dân tộc theo đường lối Cộng Hòa và Nhân vị...” (Chính Đạo, Việt Nam niên biểu, tập I-C, Houston: Nxb. Văn Hóa: 2000, tr. 194.) Ngày 15-11-1960, tổng thống Diệm thành lập Uỷ ban điều tra về cuộc đảo chánh 11-11-1960, do thiếu tá Trần Khắc Kính cầm đầu. Uỷ ban nầy làm việc đến cuối tháng 3-1961, thì hoàn tất hồ sơ.
3.- HẬU QUẢ CUỘC ĐẢO CHÁNH
Sau cuộc binh biến, chính phủ bắt giữ nhiều nhà chính trị đối lập như Phan Quang Đán, Phan Khắc Sửu, Vũ Hồng Khanh, Phan Bá Cầm, Bùi Lương, Trần Văn Tuyên, Nguyễn Xuân Chữ, Đinh Xuân Quảng, Nguyễn Thành Phương, Nguyễn Thành Vinh, Trương Bảo Sơn, Lê Ngọc Chấn … vì liên hệ đến binh biến. Trong số nầy, một số người trước đây đã ký vào “Tuyên ngôn Caravelle” ngày 26-4-1960. Trần Văn Hương bị bắt ngày 12-11-1960, nhưng được thả trong vài tuần. (Hoàng Cơ Thụy, sđd., tr. 2866.) Nhất Linh Nguyễn Tường Tam bị bắt rồi được thả về.
Theo tác giả Nguyễn Tường Thiết (con của Nhất Linh), trong bài “Sự thật về cái chết của Nhất Linh”, nhật báo Người Việt, California ngày 1-2-2012, thì Nhất Linh biết trước cuộc đảo chánh sẽ xảy ra, nhưng Nhất Linh không tham gia và không liên hệ đến cuộc đảo chánh, nên chính quyền Diệm thả Nhất Linh. Theo Vĩnh Phúc, sđd. tt. 220-224, Nhất Linh Nguyễn Tường Tam vào tỵ nạn trong Tòa đại sứ Trung Hoa Dân Quốc (Đài Loan) ở Sài Gòn. (Nhất Linh quen biết với các lãnh tụ Trung Hoa Quốc Dân Đảng khi hoạt động ở Trung Hoa.) Đại sứ Vương Tử Kiện nhờ một linh mục Dòng Tên (Jésuite) người Bỉ trình bày với tổng thống Diệm. Tổng thống Diệm chuyển qua ông Nhu. Ông Nhu giao cho Trần Kim Tuyến. Ông Tuyến bảo lãnh với đại sứ Đài Loan. Tòa đại sứ Đài Loan giao Nhất Linh cho Công an Việt Nam. Nhất Linh bị giữ hai ngày, làm thủ tục rồi được thả về. Vĩnh Phúc dựa theo tài liệu của Trần Kim Tuyến.
Một nhân vật dân sự quan trọng trong cuộc binh biến ngày 11-11-1960 là Hoàng Cơ Thụy nhờ người Mỹ sắp đặt, giúp ông trốn thoát ra nước ngoài. (Mark Moyar, sđd., tr. 114.) Trong sách Việt sử khảo luận cuốn 5, Hoàng Cơ Thụy cho biết ông lưu vong từ 4-12-1960 đến ngày 20-11-1963 mới trở về sau khi chính phủ Diệm sụp đổ, nhưng không cho biết nơi lưu vong. Có tài liệu cho rằng ông Thụy trốn vào Tòa đại sứ Mỹ, qua Phi Luật Tân, rồi qua Nhật Bản.
Số thiệt hại nhân mạng trong cuộc đảo chánh ngày 11-11-1960 là: 20 thường dân và 23 quân nhân thiệt mạng, trong đó có trung tá Nguyễn Triệu Hồng; số bị thương khoảng 54 thường dân và 214 quân nhân. (Đoàn Thêm, sđd. tr. 283.)
Về phương diện chính trị, trong thời gian quân đảo chánh làm chủ Đài phát thanh, chính phủ Diệm bị chỉ trích nặng nề. Trên đài Phát thanh, những sai lầm của chính phủ lâu nay bưng bít, nay có cơ hội được đưa ra ánh sáng và truyền đi công khai khắp nước.
Trong khi thương thuyết với phe đảo chánh, tổng thống Diệm công khai hứa trên đài phát thanh sẽ giải tán chính phủ, thành lập chính phủ lâm thời, nhưng khi lật ngược được tình thế, ông Diệm không giữ lời hứa, quay qua đàn áp những người đảo chánh và các nhóm đối lập mạnh mẽ hơn. Tổng thống, kiêm nhiệm tổng tư lệnh quân đội VNCH, còn hứa hẹn với đại tướng tổng tham mưu trưởng để ông nầy ra nhật lệnh trấn an các sĩ quan đảo chánh. Vì nghe lời thượng cấp, các sĩ quan nầy bị đàn áp. Dân chúng và quân đội nghĩ gì về việc nầy? Lúc đó dưới quyền lực của chế độ Diệm, không ai dám nói ra, nhưng sự thất hứa của tổng thống đã phải trả giá ba năm sau: Khi đảo chánh bùng nổ trưa ngày 1-11-1963, từ dinh Gia Long, tổng thống Diệm điện thoại cho trung tướng Trần Văn Đôn trong nhóm đảo chánh lúc 3G.30 chiều hôm đó, hỏi lý do động binh và yêu cầu các tướng đảo chánh đến dinh Gia Long điều đình, nhưng phía đảo chánh không chấp thuận, vì sợ bị sập bẫy như cuộc đảo chánh ngày 11-11-1960. (Mark Moyar, sđd., tr. 268.)
KẾT LUẬN
Như thế, tổng thống Ngô Đình Diệm gặp nhiều chống đối vào khoảng cuối nhiệm kỳ đầu; những người tài giỏi giúp ông Diệm lần lượt tránh xa ông; những bất mãn về nạn tham ô của các quan chức; và nhất là sự chống đối của những đảng phái đối lập và những nhà bất đồng chính kiến.
Thông thường, một chế độ không chấp nhận bất đồng chính kiến, tiêu diệt đối lập chính trị, thì giới đối lập chính trị bị dồn vào thế phải hoạt động bí mật và vì sự sống còn của chính mình, kiếm cách lật đổ chế độ để tự giải thoát. Trong giai đoạn 1954-1955, Ngô Đình Diệm đã từng nhờ đại tá CIA Mỹ là Edward G. Lansdale để ổn định tình hình, thì lần nầy các sĩ quan đảo chánh cũng nhờ người Mỹ, tạo cơ hội cho người Mỹ can thiệp vào chuyện nội bộ VNCH.
Như thế, có thể nói cuộc đảo chánh ngày 11-11-1960 là tiếng chuông báo động công khai cho chế độ Diệm về những phản đối tiềm tàng trong các tầng lớp dân chúng khác nhau, nhưng rất tiếc sau khi dẹp yên cuộc đảo chánh, tổng thống Diệm chẳng mấy quan tâm đến tiếng chuông báo động nầy. Phải chăng vì vậy mà cuối cùng chế độ Diệm kết thúc một cách bi thảm năm 1963?
TRẦN GIA PHỤNG
(Toronto, 01-11-2012)
Đàn Chim Việt
Xin BBT DCV cho đính chính trong Comment vừa rồi của tôi viết là :
Kể từ 0 giờ ngày hôm nay Oct/21/1912 xin đổi thành : Kể từ 0 giờ ngày hôm nay Nov/21/ 2012.
Xin cám ơn
Đúng là Đàn cu Việt, gáy và chữi nhau quá xá.
CHIM VÀ CU
Con cu vốn ở trên ngàn
Con chim vẫn ở thế gian chuyện thường
Thông minh thì hiểu việc đời
Chim, cu đều quý, thiếu đời ra sao
Đàn chim Việt vẫn lao xao
Thương đời vì muốn sít sao việc đời
Tại sao lại có những người
Bỉu môi gọi gáy, hoặc là chửi nhau
Sao đời tệ đến thế thôi
Không yêu mà lại tỏ mòi lôm côm
SÓNG NGÀN
Sử miền nam Việt Nam nhất là giai đoạn 1959-1963 (đệ nhất Cộng Hòa) nói chung có hai khuynh hướng: Một ca tụng và một lên án, bên nào cũng vận dụng lý lẽ, sử liệu để chứng minh cho lập luận của mình.
Nhiều người lý luận theo cảm tình cá nhân nhiều hơn là khách quan thực tế, theo ý kiến riêng của một nhân chứng như cá nhân tôi đã sống dưới thời ĐNCH thì có một nhận định khác tuy không dám nói là khách quan nhưng dè dặt hơn.
Tôi chỉ căn cứ vào thực tế thì thấy những năm cuối thập niên 50 (1955-1959) đa số người dân hòa thuận ủng hộ chính phủ nhưng cũng có nhiều người âm thầm chống đối hoặc mất cảm tình với chế độ, số người không ủng hộ tương đối ít vì chính phủ có làm được nhiều cái tốt đẹp cho dân, cho nước, có công thống nhất và giữ miền nam yên ổn thịnh vượng
Nhưng sang tới thập niên 60 thì tình hình đã thay đổi, nhất là năm 1963, khó có thể nói chính phủ được người dân ủng hộ mà trái lại đại đa số người dân (kể cả Thiên chúa Giáo) không chấp nhận những biện pháp quá mạnh của chính phủ như cho các lực lượng vũ trang tấn công chùa Xá Lợi (Saigon) và Từ đàm (Huế) tối 20/8/63 để giải quyết những khủng hoảng chính trị trong giai đoạn này.
Khác với miền Bắc VN, chính quyền CS được CS quốc tế ủng hộ, dù mất lòng dân đến đâu họ cũng vẫn tồn tại nhờ bộ máy kìm kẹp, người dân không có quyền lựa chon sự thay đổi. Còn miền nam thì khác, chính quyền mất lòng dân không thể tồn tại được vì người dân có quyền lựa chọn và nhất là có người Mỹ giúp đỡ
Những người tổ chức tưởng niệm ông Diệm hoặc ca ngợi Đệ nhất Cộng hòa nhất là giai đoạn đầu (1955-59) thì cũng có lý do nhưng những người chống đối, lên án cũng không phải là không có lý do
Nay giai đoạn này đã qua lâu rồi chúng ta nhắc lại như một biến cố lịch sử thì cũng OK nhưng tranh luận sôi nổi thì cũng chẳng đi tới đâu chỉ tốn giấy mực và gấy mất lòng, chia rẽ. Nay những comment, góp ý cho bài viết này đã lên tới hơn 400 , đa số phản bác nhau hơn là đóng góp cho bài viết, thiết tưởng chúng ta nên chấm dứt là vừa
DN
Xin góp ý với bác datnguyen,
Việc tấn công Chùa Xá Lợi là bất đắc dĩ và chỉ xảy ra duy nhất 1 lần.Tôi nói bất đắc dĩ
là vì khi đó,Chùa XL.trở thành pháo đài cố thủ của những lực lượng lật đổ chế độ,trong
đó các nhà sư làm chính trị đã biến thành những kẻ xách động Phật tử tham gia lật đổ
chế độ và là chổ công khai thách thức nhà cầm quyền trước mắt các nhà báo quốc tế.
Nếu việc này xảy ra ở Mỹ thì cảnh sát cũng phải đánh dẹp để ổn định tình hình.
Bác có biết Chùa Từ Đàm ở Huế là đầu não cuộc lật đổ chế độ NĐD.và là nơi tập trung
đông đảo nhiều lực lượng lật đổ chế độ,kể cả bọn nằm vùng và thiên tả-thân cộng ? Bs.
Eich Wulf có mặt ở đó một thời gian dài và đã đem ra nước ngoài tài liệu gọi là “biến cố
thảm sát ở đài Phát thanh Huế”,từ việc nổ lựu đạn “nổ” to ra là xe thiết giáp cán chết !
Bác nên nhớ phái đoàn điều tra LHQ.đã bác bỏ sự đàn áp Phật giáo của NĐD.
Về việc tưởng niệm TT.NĐD.thì lý do là để tưởng nhớ một nhà lãnh đạo bất khuất,không
chịu để ngoại bang Mỹ chi phối quốc gia mình.Đó là tấm gương cho bất cứ lãnh tụ nào,
nhất là trong tình hình hiện nay bị Tàu cộng lũng đoạn !
Trân trọng.
KHÔNG NGẠI GÌ
Đường đời vạn nẽo vẫn dài
Mới đi đôi chút thật không ngại gì
Trên đời giữa cái ngu si
Và điều hiểu biết vậy thì chọn đâu
Cho nên cần luận về Ngô
Cũng như cần luận về Hồ vậy thôi
Nhằm cho sáng tỏ cuộc đời
Đâu là chín lạng đâu là nửa cân
Dân mình quả vẫn bâng khuâng
Mơ hồ bao chuyện trời gần trời xa
Không như các nước người ta
Từ lâu dân chủ có là lạ chi
Mọi điều sử sách đều ghi
Rành rành ra đó có gì giấu đâu
Tại mình trong tối đã lâu
Phải nên soi sáng mới hầu nhân văn
Nhân văn sự thật hàng đầu
Phản nhân văn ấy khắp nơi nịnh thần
Cho nên biết để cân phân
Đâu là chính nghĩa đâu là tà điêu
Vài lời nói ít hiểu nhiều
Nước non là chính chẳng theo anh nào !
SƯƠNG NGÀN
(22/11/12)
Nhiều điều bây giờ được chưng lên về chế độ đệ 1 CH các người catô lích thường chưng hửng, họ không ngờ rằng trong qúa khứ đã xảy ra như vậy thật sao? Ngay cả kinh giáo, lý thuyết mà bao nhiêu năm nay họ đặt lên đầu thờ cũng vậy. Họ không ngờ nó lại tệ đến như vậy, những điều vô lý như vậy thật sao??? Và đến khi giở sách ra chỉ cho họ thì họ thường thoái thác phe lờ và như thế chứng tỏ người Catô lích là không hiểu được sự thật lich sử, bây giờ để cho rõ tôi yêu cầu các bạn chỉ cần tìm nguồn gốc và triển khai, phân tách cái lời thề CẦN LAO CÔNG GIÁO LÀ : 1/THỀ TIÊU DIỆT CS VÔ THẦN. 2/ THỀ TIÊU DIỆT CÁC ĐẢNG PHÁI PHẢN LOẠN. 3/ THỀ TIÊU DIỆT PHẬT GIÁO MA QUỶ.
Đúng vậy, các bạn chỉ cần phân tách được lời thề này thì chứng tỏ các bạn hiểu và nắm vững bản chất của chế độ nhà Ngô đến 95% rồi.
Nhóm Giao Điểm là ai?
Có người bảo Giao Điểm liên hệ với VC. Riêng Grace’s blog kết luận thế này: “với tôi, hễ diễn đàn nào có cho đăng bài của GĐ thì chỉ là cách GĐ xả rác vì thật chất họ chưa bao giờ tranh luận với 1 netter nào cả. Nhiệm vụ của họ chỉ là phóng uế nọc độc vào xã hội. Thứ rác rưởi, đáng vứt vào sọt rác đó không có gì để đọc và tranh luận“.
Không những thế, Grace’s blog còn đánh giá cao và phục giáo sư Dương Ngọc Dũng, vì trong loạt bài sau cùng, không những ông trả lời những luận điểm của nhóm Giao Điểm mà thôi, lại còn nêu ra nhiều mắc míu rất quan trọng cho nền Phật học và nền Văn hóa học (nhất là văn hóa Á Đông) của nước nhà…
Giao sư tiến sĩ Dương Ngọc Dũng đấu với Giao Điểm.
Nói như Grace’s blog thì những người post, copy, cắt dán từ Giao Điểm trên diễn đàn này chỉ là những kẻ xả rác mướn?
GIAO ĐIỂM
Giao gì vẫn tốt trên đời
Trừ khi giao cấu người ta thẹn thùng
Trừ khi làm chuyện giao hoan
Còn như giao khác vẫn toàn ích thôi
Tính giao là tính của trời
Không giao chẳng lẽ cầm chơi một mình
Cho nên cần phải thông minh
Đã giao thì phải nhiều chiều đấy thôi
Ít ra cũng có hai chiều
Một chiều chẳng lẽ giao liều vậy sao
Cho nên Giao điểm ở đời
Con đường gặp gỡ nhiều người đều mong
Còn như xạo xự danh từ
Giao gì dễ có chỉ ngoài tính giao
GIÓ NGÀN
(22/11/12)
Merci bú cu .Nhóm giao điểm ai ?
Dạ thưa nhóm Giao điểm là những Đấng vị cứu tinh xuống trần gian ,viết sách ,SÁCH HIẾM cho con cháu ,mà CHÚNG như mù lòa ,và qua thiên thần TS Dương ngọc Dũng ,QUÃNG CÁO,GIÁN TIẾP GIỚI THIỆU , mở lại ánh sáng .ráng đọc ,thâm hiểu ,và nay chúng con ,cháu khuyến khích vào căn nhà trên truy tim sự thật mà cộng đồng Vatican ,các Chủ chăn cố tình dấu diếm và lường gạt ,
Vì vậy mà phải cám ơn ông Trần tiểu Ngử nick đề tài này lên dài dài ,để nhửng ai mắc vòng KIM CÔ ,DỊ ỨNG mà vào biết đến phép lạ của Giao điểm ,sách hiếm mà chửa bệnh Ngông ,thấp hèn .
Cầu xin ơn trên trả công bội hậu cho ông
Amen
Những bài viết của nhóm Giao Điểm, Sáchhiếm chứa đựng nọc độc hận tù, chia rẽ tôn giáo.
Vì còn có những kẻ mù loà trí não không nhận ra điều tai hại này nên Tiến Sĩ Dương Ngọc Dũng, Giáo Sư Phật Học Đại Học TP Hồ Chí Minh đã phải khổ công vạch mặt NHÓM GIAO ĐIỂM & SÁCH HIẾM để mọi người biết mà xa lánh.
Tại sao chúng ta lại mắc mưu “”định hướng” của bọn CAM trên diễn đàn này qua những luận điệu nhằm
tung hỏa mù,kiểu như CON MỰC gặp kẻ thù thì buộc phải phun mực ra mịt mù để chạy trốn ?
Mỗi lần có bài viềt về TT.NĐD.thì bọn này chỉa mũi dùi qua tôn giáo của nhà lãnh đạo miền Nam,không
có mục đích nào khác hơn là đánh lạc hướng những người hiểu biết và kinh nghiệm về chính trị.
Tại sao ? Sở dĩ thế là vì Hồ Chí Minh là tên phản quốc số 1,làm gián điệp cho Cộng sản Quốc Tế,được Liên Xô đào tạo trong trường Đông Phương học của LX.Tên này có hành tung và thành tích khác hoàn toàn với NĐD.Trong khi đó,NĐD.được chính vua Bảo Đại uỷ nhiệm về lãnh đạo miền Nam và đã ổn định tình hình nát như tương do các quân đội giáo phái tranh giành quyền lực vùng với bọn Đầu trộm Đuôi cướp Bình Xuyên đang có ưu thế vào cuối mùa của bọn thực dân Pháp nên chúng đã tác oai tác quái
bất chấp luật pháp.
Một tình hình tuyệt vọng được nhiều nhà bình luận thời cuộc mô tả như sau :
- người Pháp cho đó là “một giỏ cua” (un panier de crabes).
-ký giả Joseph Alsop đánh giá công việc ổn định tình hình của NĐD.là “bất lực thực sự” (virtually
impotent) trên báo New York Herald Tribune.
-giáo sư Wesley L.Fishel đại học Michigan (Mỹ) gọi là “không thể được” (impossible).
Sau khi ổn định tình hình một cách không ai ngờ được,TT.NĐD.bắt tay vào việc củng cố miền Nam
bằng nền Cộng Hoà để đương đầu với CS.miền Bắc đang chuẩn bị chiến lược đánh chiếm miền
Nam hòng áp đặt xích xiềng CS.lên cả nước.
Thế nhưng,VNCH.không những bị kẻ thù bên ngoài sửa soạn thôn tính mà còn bị những tên nội thù tìm cách đâm sau lưng là những chính khách salon,một ít đảng phái bất mãn vì không được chia nhiều ghế
trong chính phủ.Của đáng tội,bọn này đã hết thời nhưng vẫn chưa chịu thay đổi cách nhìn cho thích hợp
với thực tế tình hình bấy giờ trước kẻ thù CS.qúa nhiều thủ đoạn thuộc loại “thần sầu qủy khốc”,tàn ác
vô nhân đạo,vô lương tâm nhất mà thế giới loài người chưa hề có.
Tóm lại,đối với NĐD.tưởng cũng nên dẫn chứng lời ông Bùi Diễm (Đại Việt) khi nói sơ qua về những
phê phán chế độ Đệ I Cộng Hòa của nhóm Caravelle :”…Chỉ có một đôi điều (họ) không đồng ý với chính phủ cụ Diệm mà thôi… !”. Ấy thế mà người chép sử TGP.lại a dua vào với bọn phản loạn để mạt sát NĐD.
thì thật đúng là MẠT VÂN cho Sử học nước nhà.Xem ra nhà nghiên cứu sử trong nước Hà Văn Thịnh
còn sĩ khí và đáng kính phục hơn nhiều khi dám khẳng định “Sử VN.chỉ có 30% thật và 70% giả dối” !!!
Em không có thì giờ nhiều, vì lo kiếm cơm, nên bị miss các reply, nên có khi mất mạch lạc, nhưng cũng ráng trả lời thắc mắc. Có bác nào hỏi về Liên Thành, có nhầm chuyện ghi tên ra lập đảo VNCH ở Thái Bình Dương với Mr. Nguyễn Hữu Chánh không, thì xin trả lời là không nhầm, vì em có theo lời mời của Mr. Liên Thành tới họp ở sân nhà bác Liên Thành, lúc đó em mới lớn lại mới qua còn nóng lòng. Xin hỏi những ngưòi ở Quận Cam đều biết chuyện. Bác Liên Thành mới đây lại lập ủy ban truy tố tôi ác CS, mở P.O. Box ở Canada quyên tiền, nghe là biết dỏm rồi. Trong khi đó, nhiều luật sư VN ở đây tình nguyện tham dự, mà bác Liên Thành từ chối, giấu kín… không cho ai xem tiền quyên hay hồ sơ gửi tới tòa nào. Bác Liên Thành tiếng Pháp bập bẹ, tiếng Anh chỉ trình độ ESL, cho nên viết sách không tham khảo được gì hết. Toàn là trí nhớ mờ ảo, gian lận.
Thí dụ, sách bác Liên Thành có nói chuyện ngài Cường Để chết đi, di chúc để lại một lượng vàng (hay vài?) cho Đức Hộ Pháp Phạm Công Tắc là biết dỏm rồi. Ngài Phạm Công Tắc là giaó chủ Cao Đài, nói một tiếng là có người cúng cả ngàn lượng vàng không tiếc. Tại sao bác Liên Thành bôi bác Đức Hộ Pháp Pham Công Tắc? Có phải là bí mật biện minh cho ông Diệm, vì ông Diệm truy sát Đức Hộ Pháp Phạm Công Tắc? Ông Diệm học theo VC, là phải diệt các bậc giaó chủ trước: VC hãm hại Đức Huỳnh Giaó Chủ PGHH, còn ông Diệm truy sát làm ngài Hộ Pháp phaỉ trốn sang Cao Mên. Các bác hỏi tín đồ Cao Đài, và cả PGHH xem, họ căm thù ông Diệmt hế nào. Nhưng họ im lặng chuyện ông Diệm, vì thấy bây giờ phải đấu tranh dân chủ trước.
Nhiều bác vào đây không có ý hoạt động dân chủ, mà chỉ kích bác nhau. Thí dụ, hở ra là chụp mũ Giao Điểm, chụp là công an, chụp là du sinh. Nếu bác hoạt động cho dân chủ, thì đừng chụp mũ, mà hãy trả lời từng luận điểm, từng câu hỏi. Các bác không thấy chị Tạ Phong Tần là cựu đai úy công an sao? Còn du sinh, 30% là trốn ở laị ngoaì người, 70% về thì đa số là cũng mơ có dân chủ cả. Sao chụp mũ làm chi. Như kỹ sư Nguyễn Tiến Trung, LS Lê Công Định. LS Nguyễn Văn Đài… cũng là du sinh đó. Các bác cứ co cụm trong nhà thờ với cờ vàng là hỏng, hại cho tiền đồ đấu tranh dân chủ. Cac bác không thấy nhà bình luận Ngô Nhân Dụng đã kêu gọi biểu tình không cờ vàng sao, rồi bác Bùi Tín ca ngợi nhóm biểu tình ở Đức (có cả du sinh đấy) là thế hệ mới cho cuộc đấu tranh.
Có bác còn moi ra chuyện thầy Thích Trí Quang, thầy Thích Nhất Hạnh… để chụp mũ là VC. Các bác không biết công an sợ mấy thầy này lắm sao? Thầy Trí Quang đã nhập thất, Thầy Nhất Hạnh đi hoằng pháp… các bác chỉ trích chỉ vô ích, tự làm mỏng đi hàng ngũ dân chủ.
Luật đấu tranh dân chủ là thêm bạn bớt thù, và nên nhìn đa số cả nước là bạn — thấy ai chưa là bạn thì nên xem là bạn, thấy ai là thù thì nên biến thành bạn, còn ai là bạn thì cần kết thân hơn để hợp lực tác chiến. Nếu bà Aung San Suu Kyi nhìn đám tướng lãnh là kẻ thù bất khả đối thoại, thì làm sao Miến Điện có ngày hôm nay, đúng không?
Bạn An Truong có bằng chứng gì khi viết;…”VC hãm hại Đức Huỳnh Giaó Chủ PGHH, còn ông Diệm truy sát làm ngài Hộ Pháp phaỉ trốn sang Cao Mên.“?
Với TK thì bất cứ nói cái gì cũng phải có bằng chứng cụ thể, chứ không thể nói bừa một cách vô trách nhiệm, vì như thế là vu khống, bịa đặt, bất lương, chỉ làm mất đi nhân cách và nhân phẩm của mình!
Tôi đọc bài viết nói về Đức Hộ Pháp xin được trích đoạn;…”Trước cảnh đồng bào bị ngoại bang áp đặt, gây cảnh nồi da xáo thịt, Đức Hộ Pháp phải lưu vong sang Cao Miên vào ngày 16/2 / 1956 để tìm phương gở rối cho thế cuộc. Ngày 26 /3/1956 Đức Hộ Pháp có gởi 2 bức thư cho Chủ Tịch Hồ chí Minh và Tổng Thống Ngô đình Diệm kêu gọi cuộc thi đua Nhân Nghĩa giữa hai miền Nam Bắc Việt Nam. Đồng thời trình bày Bản Cương Lĩnh Hòa Bình Chung Sống, nhưng cả 2 đều không dám ngồi lại với nhau để bàn bạc vì đang chịu ảnh hưởng nặng nề của ngoại bang, cả hai nhà lãnh đạo Nam Bắc không có quyền định đoạt đến vận mạng của dân tộc mình.
Tại Phnom Penh, ngày 17 -5- 1959 nhằm ngày mùng 10 tháng 4 năm Kỷ Hợi Đức Hộ Pháp qui Thiên và để lại cho nhơn loại một nền Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ do Đức Chí Tôn khai sáng mà Đức Hộ Pháp là người khởi đầu gầy dựng nên một Đại nghiệp cho Đạo.
ĐỨC HỘ PHÁP PHẠM CÔNG TẮC!
Nếu ông Diệm “thực sự” truy sát Dức hộ Pháp Phạm Công Tắc thì chắc chắn người ta đã viết chi tiết, huống hồ một bài viết của người Cao Đài như trên.
NĐD tặng 1 triêu $VN cho GC Phạm Công tắc để rước tro cồt kỳngoại hầ Cường Để về
từ Nhật về VN..ngày ĐH ở Tây Ninh đưọc ăn uốngngủnghe và tham quan toàthánh miển phí.Ngày chính ,có làm lể tại thánh thất. Có 3 ghế một cho giáo chủ PCT một ch cụ CHSang ,công chức nha quan thuế SG,và một nguời nửa (dả chết)là 3 giáo chủ sáng lập ra Dạo Cao Đài.).G/C PCT nghe như trốn qua CaoMiên khi theo nhóm đảo chánh NĐD. Đó không phải là truy sát mà đó là thuôc về an nin QG.Ông CHS lên thay thế .Đạo củngphát triển ra cả miền Trung .ĐN,Tamkỳ đều có nhà thờ Đạo Cao Đài…Họ vẩn sinhtheo qui chế của Đạo .còn HH thì củng phát triển ởmiền Tây <Họ là nh căm thù VC hơn là nói họ ghét NĐD. Nhấtlà trong thời buổi này VC lộ nguyên hình là bọn phi nhan đôc ác và phản quốc…Còn PGTN,nhất là PG miền Trung thì không ai nghi ngờ về VC Trí quang và chúa TừĐàm ,noi hang ổ VC. iếu Ngự thì không ai nhỉ họ là nhà tu chan chánh ,Mượn áo nâu sòng .làm kinh tài CS,và lọi dụng nhe dạ của PT ,củng như sự dể dải cho vay mượn của CPHK.,họ đả mua đất hàng 2,3 triêu ,xây nhiều chù,làm buôn bán với tiệm ăn ,truyềnthanh truyền hình,quảng cáo cả thuốc cường dương.,chiếu cả phim bạo động ,tình ái ướt át….. là nhửng điều giới luật cấm,nhất là các thầy tu…
Cón bà ausankithì không nên so sánh vì nếu mđ quân phiệt thì củng còn thua CS. Họ nói may mà bà ta QT ANH và may hơn nửaMĐ tuy đôc tài nhưng vẩn hơn VN ,vẩn còn cái đầu…Cái đầu đó đả một sáng một chiều,nghỉ ra là phải theo dân chủ theo Mỷ để sống còn ,để không phải bị cách biệt với thế giới văn minh .không nằmtrong quỉ đạo của tàu.
Nếu VC biết điều phả có đầu óc khôn ngoan hơn người MiếnĐiên thì chắc không nhốt nhửng người chống Tàu,nhửng người chỉ vì đất nước mà lên tiếng ,nhửng dân oan không có một ai cứu xét. Và hỏi một Công quyền như vậy thì người dân chỉ có làm nôlê cho chúngchớ làmgì có chuyên hợp tác…
Cho nên CCCĐ vẩn CCCĐ…
Không nhânnhượng…
Còn Ông LT thì tó cáo giạc thầy chù miền trung ,trong vụ đảo chánh NĐD thì sự thể đả phơi bày rỏ với nhưng ngưòi còn sống trong thời kỳ đó ,họ đả chứng kiến mải đến tận ngày nay,cho nên không có gì là tin hay không tin mà đề XÁC THỰC SỰ VIỆC .Cònvề chê Ông LThành không gỉoi sinh ngử (dù đả đâu BS của ĐHMỷ).
để cắt dán tron các sách của mình như bọn ăn trương (bung) hay chung sơn ,conmeo chuyên viên cắt dán nhửng sách ,nhưng báo phản đông hay CS …
…thì AI đáng CHÊ HƠN AI ?
(hnn)
CHUYỆN ĐỜI
Chuyện đời khó nói lắm em ơi
Ai tốt ai không thật khó lời
Ngôn ngữ bề ngoài ai dễ biết
Tấm lòng sâu kín dễ đâu khơi
Lăn xăn nhí nhố bao tên cuội
Tĩnh lặng điềm nhiên biết mấy người
Thôi thế cứ chờ rồi sẽ biết
Lịch sử rồi thì cũng đến nơi
ĐẠI NGÀN
(21/11/12)
An đóng kịch tử tế, nghe cũng được. Khá hơn Sơn, Méo, Lai…
Nhưng bằng vào lương tâm mà nhận xét, ông Liên Thành vạch mặt chuột của các cò mồi VC nằm vùng, các thầy chùa ham vui tiếp tay với giặc Cộng, thành ra từ cò mồi VC với lũ giáo điếm,
Em nào cũng….điên lên với ông Liên Thành cả.
Và người Việt tự do, ai cũng thấy được các sự thật mà ông Liên Thành đã cố gằng trình bày. Ông ta chỉ có dở tí xíu là…la lớn trong buổi họp mặt chất vấn ông Bùi Tín, nhưng đa số ai cũng thông cãm cho cái nỗi uất nghẹn của…nạn nhân VC. Nóng gà dữ quá, đôi khi…lost control.
Thành ra khi bôi nhọ Liên Thành, em có cố gắng….thanh minh thanh nga, rằng thì là em không phải cò mồi, cũng như theo giáo điếm. Em cũng…lòi mặt chuột.
Lòn lách trong cộng đồng người Việt tự do, khoe kiến thức rỡm trên các diễn đàn quốc tế, tự bơm mình cạch cạch như….Trần dân Tiên, vẫn….lòi mặt chuột.
Diễn đàn, ai cũng ngu hết sao?
Những bằng chứng Việt cộng trà trộn trong trong giới sư sãi, sinh viên , học sinh Phật tử :
Ví dụ, cuốn “Phong Trào Tranh Đấu Chống Mỹ Của Giáo Chức, Học Sinh, Sinh Viên Sài Gòn” của Hồ Hữu Nhật do nhà xuất bản “thành phố Hồ Chí Minh” phát hành năm 1984:
“Dưới trào Ngô Đình Diệm:
“Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống Nhất có hậu thuẫn vững chắc của nhiều tổ chức: Gia đình Phật tử, Sinh viên Phật tử, Học sinh Phật tử, Thanh niên Phật tử. Năm 1962 gia đình Phật tử tập hợp được 200 trăm ngàn người, năm 1964 có 400 ngàn . Đảng đã có cơ sở trong các tổ chức đó. Các chùa, trường Bồ Đề, Viện Hóa Đạo, trở thành trung tâm đấu tranh và phát xuất những cuộc mít tinh biểu tình chống ngụy quyền (trang 88-89)”.
“Cuộc đấu tranh chính trị sôi sục và quyền chủ động phần nào trong tay Phật giáo, nhưng đảng ta đã chỉ đạo cơ sở kịp thời tham gia hỗ trợ, nâng khí thế phong trào lên với qui mô toàn quốc (trang 98)”.
Đại học Vạn Hạnh ( Phật giáo):
Trong sách “Trui Rèn Trong Lửa Đỏ” xuất bản ở Sài gòn sau năm 1975, bọn Việt cộng đã viết về Đại học Vạn Hạnh như sau “…Viện Đại học Vạn Hạnh được thành lập năm 1964… trước năm 1968, tổ chức cách mạng cũng có hoạt động ở đây… tháng 10/1968 tình hình tổ chức cách mạng ở trường sau thời gian bị đánh phá coi như trắng. Thành đoàn chỉ đạo đồng chí sáu Tỉnh tức Đỗ Quang Tỉnh nay là cán bộ hợp tác kinh tế Ủy Ban Nhân Dân TP HCM về xây dựng lại bằng tổ chức liên đoàn sinh viên Phật tử Vạn Hạnh và kể từ tháng 5/1972 một chi bộ chính thức của Vạn Hạnh được thành lập”. Đặc biệt trong đó có câu quan trọng ” Từ những ngày đó, Vạn Hạnh trở thành một pháo đài xuất quân đi đốt xe Mỹ và chống bầu cử…” (sđd trang 96).
Còn đối với chùa Ấn Quang thì ghi: “… Những ngọn lửa bùng lên tuyệt đẹp trên đường phố. Các báo gọi các chiến sĩ đốt xe Mỹ là du kích quân sinh viên học sinh và chùa Ấn Quang trong những ngày ấy là một chiến lũy của họ. Những người mẹ, người chị vượt qua những hàng rào cảnh sát, lựu đạn cay, vòi rồng phun nước… đến với những đứa con ngoan của thành phố… Tụi bay cứ đốt, đốt hết quân chó đó đi… các mẹ, chị căn dặn, nhắc nhủ với một lòng căm thù như vậy.”(sđd trang 110).
Việt cộng Thích trí Quang thích Hồ chí Minh:
Khi hay tin Hồ Chí Minh chết, thượng tọa Thích Trí Quang đã tổ chức lễ cầu siêu-lễ truy điệu ngay tại chùa Ấn Quang, có nhiều Phật tử tham dự. Trong buổi lễ truy điệu này Thích Trí Quang đã sữ dụng những bông hoa màu đỏ, và bông hoa màu vàng đặt ở giữa, tượng trưng cho cờ đỏ sao vàng của đảng cộng sản, làm thành một vòng hoa , hai bên treo đôi câu đối :
• « Nam-Bắc toàn dân quy thượng chính ;
• Á-Âu thế giới kính tu mi ».
Hai chữ cuối của hai câu đối là chữ « Chính » và chữ « Mi », đọc lái hay ngược lại là Chí Minh. Và trong bài điếu văn Thích Trí Quang đã đọc trong lễ truy điệu có đoạn như sau :
• « Nhớ đến Bác càng thương càng khóc, thấy bọn giặc thêm hận thêm thù . Khóc là khóc đấng thiên tài lỗi lạc, đuổi xâm lăng đòi độc lập tự do, trọn đời mãi âu lo cho dân tộc, quê hương đó, nước non còn đó, uất hận thay, vật đổi sao dời . Thương tiếc bấy ! Hoa trôi nước chảy. Nghĩ mấy đoạn lệ tràn chan chứa, nhớ công ơn cảm động can tràng … Thù là thù bọn tàn bạo dã man, mong cướp nước hại người, làm những việc bất lương vô nghĩa… ».
Việt cộng Thích trí Quang thích Hồ chí Minh:
Khi hay tin Hồ Chí Minh chết, thượng tọa Thích Trí Quang đã tổ chức lễ cầu siêu-lễ truy điệu ngay tại chùa Ấn Quang, có nhiều Phật tử tham dự. Trong buổi lễ truy điệu này Thích Trí Quang đã sữ dụng những bông hoa màu đỏ, và bông hoa màu vàng đặt ở giữa, tượng trưng cho cờ đỏ sao vàng của đảng cộng sản, làm thành một vòng hoa , hai bên treo đôi câu đối :
• « Nam-Bắc toàn dân quy thượng chính ;
• Á-Âu thế giới kính tu mi ».
Hai chữ cuối của hai câu đối là chữ « Chính » và chữ « Mi », đọc lái hay ngược lại là Chí Minh. Và trong bài điếu văn Thích Trí Quang đã đọc trong lễ truy điệu có đoạn như sau :
• « Nhớ đến Bác càng thương càng khóc, thấy bọn giặc thêm hận thêm thù . Khóc là khóc đấng thiên tài lỗi lạc, đuổi xâm lăng đòi độc lập tự do, trọn đời mãi âu lo cho dân tộc, quê hương đó, nước non còn đó, uất hận thay, vật đổi sao dời . Thương tiếc bấy ! Hoa trôi nước chảy. Nghĩ mấy đoạn lệ tràn chan chứa, nhớ công ơn cảm động can tràng … Thù là thù bọn tàn bạo dã man, mong cướp nước hại người, làm những việc bất lương vô nghĩa… ».
Đúng quá cứ chụp mũ VC cho quí thầy hoài, tội ! Hãy xem 1.000 sư đi thăm lăng Hồ thì biết rõ .
http://vnexpress.net/gl/xa-hoi/2012/11/1-000-nha-su-vieng-chu-tich-ho-chi-minh/
Mượn danh đạo…phao tiếng xấu cho nhau ! làm sao có tình người cùng chung một danh xưng VIỆT NAM . Khi ai ngậm máu phung người,thì miện của người đó dơ trước có đúng không ? Vậy ! Ông PHẬT và Ông JESUS dạy nhửng đồ-đệ của Hai Ông phải lôi nhau ra chữi ,thì đạo của Hai Ông mới có nhiều kẻ theo có phải vậy không ? .
Thưa,
Em nói coi bộ…lộn….
Ở đây không có đệ tử nào của Phật, của Chúa, chửi nhau cả.
Ỡ đây chỉ có lũ giáo điếm cố tình bôi nhọ ông Ngô đình Diệm và đạo Chúa bằng những mánh khoé gião quyệt. Rồi có người bất bình, lên tiếng phãn bác, trình bày sự thật mà thôi…
Lâu lâu cũng có cò mồi VC, nhào vô ăn ké, chửi bới hay chê rề Ngô đình Diệm với cái nền cộng hoà miền Nam VN tự do đầu tiên của người VN…
Phật cũng như Chúa, chưa hề bao giờ dạy đệ tử phải gọi các đạo phái khác với mình, là bàn môn tả đạo, cần phải bôi nhọ để…nâng đạo mình lên hàng đầu.
Xin em đừng…lộn. Cãm ơn.
Kính Tiên Ngu . Thưa Ngài ,Tudo đả xem qua nhiều người viết comment ( tiếng vc là : phãn biện ) ông bà( đa số..giống đực viết comm..! nhiều danh xưng ) có phần dường như mất trí ! viết dài,dai,dở . Thật tội cho nhửng Người đả chết gồm có: đạo PHẬT như : HT Thích-Quảng-Đức,Tướng Dương-văn-Minh v..v…,đạo CHÚA có anh em ông Ngô-Đinh-Diệm ,Vatican v..v.. mạnh ai ráng đưa ra nhửng bằng chứng ….thật khũng-khiếp , bãng tính con người như vậy sao ? tri thức,trí thức được Ông Mao-Trạch-Đông ví…! .Có lẻ người dân lao động,nông dân,nhửng bà buôn gánh,hoặc bán cá,chí đến nhửng người bán của trời cho TÔT hơn không ? .
Nhiều người viết com…dài giòng quá ! tội quá ! mình viết mình độc mà thôi,người khác xem thấy dài…ớn quá ! không đủ can đảm ! .OK
Tôi đang định trả lời cho ông Trần Tiểu Ngũ về những bài viết của T/S Dương Ngọc Dũng phê bình Giao Điểm, thì gặp được một số trao đổi qua lại trên một mạng nọ, trong đó cho biết Dương Ngọc Dũng là Trung Tá Công An nhận chỉ thị của đảng, phản biện sì tốp bớp sự hăng hái giải hoặc Catô lích, của Giao Điểm vì sợ gây nên mâu thuẫn tôn giáo trong nước, tạo khó khăn hơn cho chính quyền, tôi nghĩ lý luận này rất thuyết phục, hãy thử xem những người Catô lích dùng chiêu bài chống Trung Cộng xâm lăng cũng bị họ, chính quyền, ngăn cản, triệt hạ từ trứng nước, nhưng có một điều khá lý thú là tôi có đọc được bài phản biện mắng mỏ T/S Dũng từ một LM Catô lích là đã trình bầy sai thực tế xấu xa, bê bối của giáo hội trong nước, và yêu cầu ông Dũng “Shut up” (nguyên văn) lúc nào tìm được tôi sẽ trưng lên cho bạn đọc thưởng thức.
Guest_16484
Khách Bài viết: n/a
Trích:
ngaunhien viết:
Vì mấy hôm nay giao điểm xuất hiện dồn dập, nên tui lôi cái thớt này lên, để bà con hiểu thêm họ là ai.
Cũng xin hỏi các bác ở Mỹ: giao điểm là một tổ chức được lập ra chỉ nhằm để đánh phá một tôn giáo lớn ở Mỹ, qua việc thành lập website và tổ chức tấn công các diễn đàn công cộng. Giao điểm cũng nên được coi như một tà đạo, giống như tà đạo tổ chức tự sát cho mấy chục người ở San Diego cách đây 10 năm, và nhóm tà đạo ở Waco, TX trước đây.
Trong tình hình chính phủ Mỹ rất nhạy cảm với việc chống khủng bố, vậy có thể thông báo cho FBI biết, để họ theo dõi tổ chức giao điểm này không? Kích động thù hằn tôn giáo chính là một “Hate Crime” ở Mỹ, và việc này sẽ bị chính phủ Mỹ xử rất nặng tội.
Trích:
kafedang viết:
Kinh chưa!!! Chuẩn bị vận động FBI ném đá GD! .
Chắc có lẽ đây là hy vọng cúi cùng của phe chống Giao Điểm cố chạy chọt hầu “bịt miệng” nhóm Giao Điểm. Mới đây có một “trí thức” Công Giáo đã kêu gọi tín đồ Ki-tô La Mã trên toàn thế giới “nhất tề đứng dậy” đem nhóm Giao Điểm ra tòa án. ( http://www.sachhiem.net/EMAILS/NguyethiThanh1.php) và cũng đã được Tiến Sỹ Trần Chung Ngọc “than thân trách phận” trong bài “Khổ Thân Củ Khoai Tôi” sau đó. Hỏng bít lời kiu gọi của vị “trí thức” kia đã đi đến đâu roài? Và lần này coi bộ FBI có dịp “học hỏi” Giao Điểm roài! Công nhận Giao Điểm cao tay ấn nhễ?
Trích:
kafedang viết:
Tớ cảm thấy nhiều người đọc GD và họ rất tức tối nhưng không làm gì được, không phản biện được nên toàn chửi đổng. Có lẽ các bạn nên thử cố đọc thật kỹ một bài của GD rồi cố phản biện lại một cách lịch sự và có tính học thuật xem sao. Chứ còn chửi đổng kiểu như Trẹo hay P Anh gì đó thì ăn thua gì – chỉ chứng tỏ các bạn bất lực mà thôi.
Chính xác.
Thật ra thì những phản biện của Tr/Tá CA Dương Ngọc Dũng, Đỗ Mạnh Tri đã được “vạch trần” trong cuốn “Phê Bình Những Bài Phê Bình Cuốn Đối Thoại” mà Giao Điểm cho phát hành sau đó.
Nói chung thì ngay từ đầu, tui chỉ nghĩ Giao Điểm ra đời nhằm “giải hoặc” (như họ đã xác định) những sai lầm và nguy hại của mà “bản chất” CG (thực chứng từ lịch sử) có thể tác động lên đời sống xã hội nhân loại nói chung và Việt Nam nói riêng. Cho nên nếu đọc kỹ sẽ thấy là Giao Điểm phản bác lại những điều mà họ cho rằng GHCG đã chủ trương “nhồi sọ” quần chúng và “mục hạ vô nhân” đối với các tôn giáo khác.
Đáng lý ông Tr/Ta CA Dương Ngọc Dũng phải thấy là nếu JPII, trên cương vị vua của tín đồ CG, không đem Phật Giáo ra để “bôi nhọ” thì hẵn là không có phản ứng như của Giao Điểm. Cho nên thay vì dập “lữa” thì ông ta loay hoay tìm cách xóa “khói” thì đúng là công “dã tràng”.
Túm lợi là việc đối phó với Giao Điểm tui nghĩ cũng vậy thoai. Một là CG (nhất là CGVN) chấp nhận “nguyên nhân” sai lầm và thể hiện ý chí ăn năn chuộc lỗi. Hai là đi thẳng vào từng vấn đề mà Giao Điểm đã vạch ra để đối thoại và tìm cầu một giải đáp hợp tình hợp lý.
Chửi rủa cá nhân hay tập thể nhóm Giao Điểm không làm thiệt hại gì đến mục đích của họ là thổi một luồng ý thức vào quần chúng VN nhằm “giải hoặc” chủ trương “nhồi sọ” và “cuồng tín”.
Nhưng câu hỏi của Chưng Sơn tôi là, tại sao giáo hội Catô Lích có bao nhiêu cơ quan truyền thông, báo chí trong tay, có cả TTX Công Giáo mà không lên tiếng đối chất với Giao Điểm từng luận điểm một cho rành mạch, rõ ràng để cho các con chien cứ phải chống đỡ cho Bề Trên mãi thế???
Các anh có biết tại sao không? Tại vì giáo hội mẹ, giáo hội con xài toàn là đồ giả nên mới im thin thít như thế vậy, thật là đơn giản.
Còn câu hỏi, vây chứ cả tỉ người theo Catô lích trên thế giới họ ngu hết sao, đây là một câu hỏi khá lý thú, nhưng muốn trả lời phải dành riêng một bài cho có đầu đuôi Chưng ra những nguyên nhân chủ quan, và câu trả lời cũng chẳng phải là khó tìm, chỉ những người không chịu động não thì mới thấy nó khó khăn, ghê gớm mà thôi.
Tin giờ chót tôi có đọc được tại một Webside nọ cho biết bà Đốc tờ Nguyễn Thị Thanh đang yêu cầu làm hoà với GS Trần Chung Ngọc, bằng một phát bắt tay, thì sau đó bà sẽ bỏ qua mọi chuyện, thôi không ghét vị GS này nữa. ý là bả mong ông Ngọc thôi chống Catô Lích để bả được tiếp tục mơ màng thiên đường (phịa) của Catô lích??? Dường như T/S Ngọc còn làm chảnh chưa chiụ. Đợi bài sau tôi sẽ chưng luôn cái bài của vị LM yêu cầu ông Dũng câm miệng luôn thể.
Thế thì anh….công an Dũng đó đáng được biểu dương…
Mần công an cũng như mần cò mồi cho VC mà còn biết giáo điếm là một lũ….điếm trời thần, nhè cái lúc VC đang rà gom góp tôn giáo trong tay chúng, tôn giáo có…đề huề, qui về một mối thì VC mới có dịp khoe với thế giới tự do rằng thì là chúng cũng….tôn sư trọng đạo…
Ấy thế mà các anh giáo điếm muốn làm…loạn, kích động hận thù tôn giáo, đi ngược lại chánh sách của đảng đang đề ra. Đảng nhất định phải tung đòn…cảnh giác, dắn mặt lũ giáo điếm.
Sơn…hành nghề, phải cẫn thận tí…
Tiến Sĩ Dương Ngọc Dũng, Giáo Sư Phật Học Đại Học TP Hồ Chí Minh đã nói gì về
NHÓM GIAO ĐIỂM & SÁCH HIẾM
1. “Ngoài quá nhiều sai lầm ấu trĩ đầy rẫy trong bài viết khi tác giả muốn khoe khoang trình độ ngoại ngữ, những nhận định thô thiển về tư tưởng Thiên Chúa Giáo, những thuyết minh hời hợt nông cạn về học thuyết Phật Giáo nói chung, bàn tán loạn xạ về A Lại Da Thức, trong khi tác giả không hề có một kiến thức nào về Duy Thức Học (Yogacara philosophy), nhảy song phi vào Trung Quán Luận một cách vụng về, ngay cả kiến thức cơ bản về các thuật ngữ triết học cũng không có, hiểu biết lôi thôi, bàn luận vớ vẩn về những lãnh vực nghiêm trang như vũ trụ luận, bản thể luận, hay những khái niệm phức tạp như duyên khởi, Chân Như Hoàng Hà Thanh vẫn còn ảo tưởng mình là “bậc trí giả có trí tuệ cao siêu” giống như bác sĩ Nguyễn Văn Thọ và hầu hết các “thiền sư lang băm” như Nhất Hạnh: tất cả chìm đắm trong niềm tự hào ngu xuẩn rằng chỉ có “bậc trí giả có trí tuệ cao siêu” mới hiểu được chân lý của Phật Giáo. Nhưng không một ai đưa ra một định nghĩa thế nào là “trí giả” và thế nào là “trí tuệ cao siêu” và cũng không ai nhận thức được một trong những nguyên nhân gây ra những rối rắm trong văn hóa Việt Nam, chính là sự phá sản học vấn, học hành lôi thôi, tư duy luộm thuộm mà Hoàng Hà Thanh là nhân vật điển hình nhất hiện nay tại hải ngoại.”
Trích đoạn Chương 3
2. “Đây là kết luận chung cho các tác giả trong trường phái Giao Điểm:
các tác giả này có tham vọng bảo vệ Phật Giáo bằng cách nỗ lực trình bày
những giá trị tích cực được tìm thấy trong lý tưởng cũng như trong thực hành Phật Giáo, nhưng do hạn chế nghiêm trọng về trình độ học thuật và kiến thức căn bản, những nỗ lực này trở nên vô ích, thậm chí có hại, vì lập lại một cách thiếu suy nghĩ những chân lý nửa vời về tư tưởng Phật Giáo. Có thể khẳng định những bài viết tập trung trong tập sách của nhóm Giao Điểm chỉ có giá trị như những bộc phát (outburst) hoàn toàn cảm tính và chủ quan về cuốn sách của Đức Giáo Hoàng, chứ không thể xem là những nỗ lực nghiêm chỉnh nhằm tiến hành một song thoại tôn giáo tích cực.”
Trích đoạn Chương 7
3. “Chỉ cần trích dẫn ngẫu nhiên vài ba câu viết về Phật giáo và Thiên Chúa giáo chúng ta cũng đủ thấy trình độ học vấn và nhận thức về tôn giáo học của Trần Chung Ngọc. Tác giả này, cũng như hàng trăm ngàn trí thức Việt Nam khác, không thích thú gì hơn là được xem là uyên bác, thông kim bác cổ, bàn luận chuyện triết học, tư tưởng cao siêu, nhưng chẳng bao giờ bỏ thì giờ đi học cho đàng hoàng về các lãnh vực nói trên. Chính vì thế họ mang một tâm trạng hằn học, đố kỵ với những người có thẩm quyền về các vấn đề mà họ cho là cao siêu, thâm thúy (Phật Học, triết học, tôn giáo, văn học) vì sự hiện diện và tiếng nói của các chuyên gia trong ngành là sự phủ nhận thái độ tài tử hời hợt của các “chuyên gia tự học”. Thay vì tự nhận ra giới hạn của chính bản thân và chịu khó học hỏi từ các chuyên gia trong ngành, những tay tài tử này lại đi hắt bùn vào những người đó để gián tiếp bắn đi một thông điệp: “Tôi còn giỏi hơn cả các chuyên gia trong ngành, nhờ tôi tự học nên không bị vướng bệnh khoa cử”. Lý Khôi Việt (Lê Hiếu Liêm) ngầm ý muốn nói mình còn giỏi hơn cả giáo sư đại học Harvard Hồ Đới Huệ Tâm. Trần Chung Ngọc ngụ ý mình còn giỏi hơn cả tiến sĩ Phật Học Như Hạnh. Như vậy không còn vấn đề học thuật gì nữa trong sự phê phán của Trần Chung Ngọc đối với Như Hạnh, vì mục tiêu của Trần Chung Ngọc chỉ là thể hiện thái độ sùng bái bản thân mình bằng cách xuyên tạc và mạ lỵ người khác. Tôi xin nhắc lại: bài tôi viết cũng không phải vì vấn đề học thuật, vì Trần Chung Ngọc không có học thuật gì để phải tranh luận. Tôi viết chỉ để lột mặt nạ (unmask) những động cơ tâm lý xấu xa dẫn đến thái độ sùng bái những tay bách khoa bá láp và miệt thị những người làm việc nghiêm túc trong lãnh vực chuyên môn của họ.”
Trích đoạn Chương 8
4. “Tôi thực sự chờ mong những thế hệ tương lai trong văn hóa Việt Nam sẽ được giải thoát thực sự ra khỏi các ảo tưởng làm tê liệt toàn bộ sự phát triển một nền học thuật chân chính:
ảo tưởng về sự thông thái bách khoa mà nhóm
Giao Điểm đang rao bán khắp nơi từ Cali đến Việt Nam, ảo
tưởng rằng tinh hoa của Phật giáo đang gói trọn trong
những cái đầu ngu xuẩn của Trần Chung Ngọc,
Hoàng Hà Thanh, Lê Hiếu Liêm, Nguyễn Văn Thọ, Minh Chi, ảo
tưởng rằng mình có thể tự học mà trở thành thông
kim bác cổ, và ảo tưởng rằng với mớ kiến thức
nhỏ nhoi tiểu học của mình, những “triết gia” và
“học giả” của nhóm Giao Điểm có thể “lãnh
đạo” hay “hướng dẫn” toàn bộ quốc gia dân tộc
về cái mà Trần Chung Ngọc hay Lý Khôi Việt
huênh hoang gọi là “con đường chính nghĩa .”
Trích đoạn CHƯƠNG 9
Tiến Sĩ Dương Ngọc Dũng, Giáo Sư Phật Học Đại Học TP Hồ Chí Minh đã nói gì về
NHÓM GIAO ĐIỂM & SÁCH HIẾM
1. “Ngoài quá nhiều sai lầm ấu trĩ đầy rẫy trong bài viết khi tác giả muốn khoe khoang trình độ ngoại ngữ, những nhận định thô thiển về tư tưởng Thiên Chúa Giáo, những thuyết minh hời hợt nông cạn về học thuyết Phật Giáo nói chung, bàn tán loạn xạ về A Lại Da Thức, trong khi tác giả không hề có một kiến thức nào về Duy Thức Học (Yogacara philosophy), nhảy song phi vào Trung Quán Luận một cách vụng về, ngay cả kiến thức cơ bản về các thuật ngữ triết học cũng không có, hiểu biết lôi thôi, bàn luận vớ vẩn về những lãnh vực nghiêm trang như vũ trụ luận, bản thể luận, hay những khái niệm phức tạp như duyên khởi, Chân Như Hoàng Hà Thanh vẫn còn ảo tưởng mình là “bậc trí giả có trí tuệ cao siêu” giống như bác sĩ Nguyễn Văn Thọ và hầu hết các “thiền sư lang băm” như Nhất Hạnh: tất cả chìm đắm trong niềm tự hào ngu xuẩn rằng chỉ có “bậc trí giả có trí tuệ cao siêu” mới hiểu được chân lý của Phật Giáo. Nhưng không một ai đưa ra một định nghĩa thế nào là “trí giả” và thế nào là “trí tuệ cao siêu” và cũng không ai nhận thức được một trong những nguyên nhân gây ra những rối rắm trong văn hóa Việt Nam, chính là sự phá sản học vấn, học hành lôi thôi, tư duy luộm thuộm mà Hoàng Hà Thanh là nhân vật điển hình nhất hiện nay tại hải ngoại.”
Trích đoạn Chương 3
2. “Đây là kết luận chung cho các tác giả trong trường phái Giao Điểm:
các tác giả này có tham vọng bảo vệ Phật Giáo bằng cách nỗ lực trình bày
những giá trị tích cực được tìm thấy trong lý tưởng cũng như trong thực hành Phật Giáo, nhưng do hạn chế nghiêm trọng về trình độ học thuật và kiến thức căn bản, những nỗ lực này trở nên vô ích, thậm chí có hại, vì lập lại một cách thiếu suy nghĩ những chân lý nửa vời về tư tưởng Phật Giáo. Có thể khẳng định những bài viết tập trung trong tập sách của nhóm Giao Điểm chỉ có giá trị như những bộc phát (outburst) hoàn toàn cảm tính và chủ quan về cuốn sách của Đức Giáo Hoàng, chứ không thể xem là những nỗ lực nghiêm chỉnh nhằm tiến hành một song thoại tôn giáo tích cực.”
Trích đoạn Chương 7
3. “Chỉ cần trích dẫn ngẫu nhiên vài ba câu viết về Phật giáo và Thiên Chúa giáo chúng ta cũng đủ thấy trình độ học vấn và nhận thức về tôn giáo học của Trần Chung Ngọc. Tác giả này, cũng như hàng trăm ngàn trí thức Việt Nam khác, không thích thú gì hơn là được xem là uyên bác, thông kim bác cổ, bàn luận chuyện triết học, tư tưởng cao siêu, nhưng chẳng bao giờ bỏ thì giờ đi học cho đàng hoàng về các lãnh vực nói trên. Chính vì thế họ mang một tâm trạng hằn học, đố kỵ với những người có thẩm quyền về các vấn đề mà họ cho là cao siêu, thâm thúy (Phật Học, triết học, tôn giáo, văn học) vì sự hiện diện và tiếng nói của các chuyên gia trong ngành là sự phủ nhận thái độ tài tử hời hợt của các “chuyên gia tự học”. Thay vì tự nhận ra giới hạn của chính bản thân và chịu khó học hỏi từ các chuyên gia trong ngành, những tay tài tử này lại đi hắt bùn vào những người đó để gián tiếp bắn đi một thông điệp: “Tôi còn giỏi hơn cả các chuyên gia trong ngành, nhờ tôi tự học nên không bị vướng bệnh khoa cử”. Lý Khôi Việt (Lê Hiếu Liêm) ngầm ý muốn nói mình còn giỏi hơn cả giáo sư đại học Harvard Hồ Đới Huệ Tâm. Trần Chung Ngọc ngụ ý mình còn giỏi hơn cả tiến sĩ Phật Học Như Hạnh. Như vậy không còn vấn đề học thuật gì nữa trong sự phê phán của Trần Chung Ngọc đối với Như Hạnh, vì mục tiêu của Trần Chung Ngọc chỉ là thể hiện thái độ sùng bái bản thân mình bằng cách xuyên tạc và mạ lỵ người khác. Tôi xin nhắc lại: bài tôi viết cũng không phải vì vấn đề học thuật, vì Trần Chung Ngọc không có học thuật gì để phải tranh luận. Tôi viết chỉ để lột mặt nạ (unmask) những động cơ tâm lý xấu xa dẫn đến thái độ sùng bái những tay bách khoa bá láp và miệt thị những người làm việc nghiêm túc trong lãnh vực chuyên môn của họ.”
Trích đoạn Chương 8
4. “Tôi thực sự chờ mong những thế hệ tương lai trong văn hóa Việt Nam sẽ được giải thoát thực sự ra khỏi các ảo tưởng làm tê liệt toàn bộ sự phát triển một nền học thuật chân chính:
ảo tưởng về sự thông thái bách khoa mà nhóm
Giao Điểm đang rao bán khắp nơi từ Cali đến Việt Nam, ảo
tưởng rằng tinh hoa của Phật giáo đang gói trọn trong
những cái đầu ngu xuẩn của Trần Chung Ngọc,
Hoàng Hà Thanh, Lê Hiếu Liêm, Nguyễn Văn Thọ, Minh Chi, ảo
tưởng rằng mình có thể tự học mà trở thành thông
kim bác cổ, và ảo tưởng rằng với mớ kiến thức
nhỏ nhoi tiểu học của mình, những “triết gia” và
“học giả” của nhóm Giao Điểm có thể “lãnh
đạo” hay “hướng dẫn” toàn bộ quốc gia dân tộc
về cái mà Trần Chung Ngọc hay Lý Khôi Việt
huênh hoang gọi là “con đường chính nghĩa .”
Trích đoạn CHƯƠNG 9
Đồng chí Sơn viết: “Tôi đang định trả lời cho ông Trần Tiểu Ngũ về những bài viết của T/S Dương Ngọc Dũng phê bình Giao Điểm, thì gặp được một số trao đổi qua lại trên một mạng nọ, trong đó cho biết Dương Ngọc Dũng là Trung Tá Công An nhận chỉ thị của đảng, phản biện sì tốp bớp sự hăng hái giải hoặc Catô lích, của Giao Điểm vì sợ gây nên mâu thuẫn tôn giáo trong nước, tạo khó khăn hơn cho chính quyền, tôi nghĩ lý luận này rất thuyết phục, hãy thử xem những người Catô lích dùng chiêu bài chống Trung Cộng xâm lăng cũng bị họ, chính quyền, ngăn cản, triệt hạ từ trứng nước, nhưng có một điều khá lý thú là tôi có đọc được bài phản biện mắng mỏ T/S Dũng từ một LM Catô lích là đã trình bầy sai thực tế xấu xa, bê bối của giáo hội trong nước, và yêu cầu ông Dũng “Shut up” (nguyên văn) lúc nào tìm được tôi sẽ trưng lên cho bạn đọc thưởng thức…”
Cha , coi như trò “bắn phá” Công giáo và kể “tội ác của NDD và đám con chiên” gì đó là không phải của chính quyền cộng sản VN đó nghen bà con, hiểu lầm thôi chứ việt cộng hiền lắm! Má ơi, con có nói chuyện với đám phân xã của Việt Nam Thông Tấn xã ở nước ngoài rồi đứa nào cũng thuộc lòng sách của Giao Điễm, dùng ní nuận của Giao Điểm để tranh luận không sót một chữ mà mấy con ma trên mạng định hù con kìa. Thiệt tình vai nào mấy “anh em” đóng cũng được hết, từ thầy chùa, du học sinh, nạn nhân của “Bảy Nhu” cho tới dân tỵ nạn. Trên mạng mà, đâu có ai thấy giấy chứng minh Nhân Dân chứ. Hề ..hế…
Tôi âm thầm theo dõi bài viết này đã lâu, xét thấy không thể làm ngơ được nữa, nên phải lên tiếng.
Nói thật với các ông Chưng Sơn, Lê Lai rằng: Nếu được đặt một người tốt, yêu nước chân tình như cụ Ngô Đình Khả là người “Đày vua không Khả, đào mả không Bài” lên đầu thờ thì tôi cũng sẵn sàng và lấy làm hãnh diện.
Còn hơn là các ông Lê Lai, Chưng Sơn, Việt Quốc đội những kẻ trong lò giáo điểm, mà Tiến Sĩ Dương Ngọc Dũng, Giáo Sư Phật Học Đại Học TP Hồ Chí Minh nói rằng; “cái đầu ngu xuẩn của Trần Chung Ngọc, Hoàng Hà Thanh, Lê Hiếu Liêm, Nguyễn Văn Thọ, Minh Chi,“.
Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Đường thẳng thênh thang không chịu đi, các ông lại chui đầu vào bụi rậm như giáo điểm, sáchhiếm. Khôn ngoan ở chỗ nào?
Dễ hiểu như cái chén kiểu, Bố của Khả là Ngô Đình Niện đã theo hầu thằng GM Bùi Ghẻ Nhơ (Puguiniez) trên cái tầu Pháp đang bắn vào Đà Nẵng năm 1858, thì nhờ cái phưóc đó mà Khả được làm quan, nhưng nếu Khả là người tốt đã thì không đào mả người đã chết (Cụ Phan Đình Phùng) lấy xương cốt tán nhỏ trộn với thuốc súng bắn đi, đó là Khả do đã bắt chước một đức tháng cha đào mồ người tiền nhiệm, cho mặc áo mũ rồi xử án, thật ghê rợn, Khả đã đặt lên đầu thờ những tên như Bùi Ghẻ Nhơ (Puguiniez), BíNgô Dụ BéHiền (Pigneau du Béhaine), những tên này đã cấu kết với thực dân Pháp đặt cái cùm vào cổ dân ta, bắt toàn dân làm nô lệ, thời gian đầu nhục nhã, đau khổ trăm bề (Xem phim Indochina thì biết), Toàn gia nhà Ngô thờ những tên thực dân đội lốt tôn giáo này, nay Trần Tiểu Ngũ thờ toàn gia nhà Ngô, một tam đại việt gian, thì thế mới gọi là Catô Lích di truyền chứ, đúng hôn??? Có gì mà phải chống chế nữa, mọi sự đã rõ như ban ngày rồi còn gì.
Nhưng điều thất vọng lớn nhất cho người catô lích VN là họ không nhìn nhận thấy là chúa hay satăng muôn đời chỉ là phương tiện trong tay bọn hoạt đầu da trắng phương tây nhằm cầm giữ con chiên mơ mộng một thiên đường, nhan thánh chúa mà ngày nay ngay chính đấng giáo chủ Giôn Paul 2 cũng đã phủ nhận vào năm 1994 rằng : “Không hề có thiên đàng trên chín tầng mây”, thiên đường đã không có thì đào đâu ra chúa??? Ông Trần Tiểu Ngủ ơi, than ôi!!!
Lai à, bất lương vừa thôi em…
Em mần như nà em lúc nào cũng ở bên đít Ngô đình Khả, ảnh mần cái gì, em biết hết trọi. Nghe….thúi quá em?
Giọng láu cá của em, phải bỏ cái tật đó. Khoe kiến thức mà với giọng láu cá, sao thuyết phục người đọc được? Đó là chưa kể thiên hạ ai cũng rành cái tư cách của ông Khả, ngoại trừ lũ giáo điếm và cò mồi VC.
Nói láo với cái giọng tỉnh bơ như….người Hà Nội (sau 75), thì quả là…láo tuyệt vời, vô sỉ…
Tên tay sai ngoại bang đích thực đây nè : Hồ chí Minh được Liên xô huấn luyện, cấp tiền, Tàu cộng cung cấp khí giới đạn dược mang chủ nghĩa Cộng sản rác rưởi về Việt nam gieo bao chết chóc đau thương cho dân Việt, bao tàn phá cho đất nước :
Hồ chí Minh đến Moskva (Liên xô) học tập tại trường Đại học Lao động Cộng sản Phương Động.
Năm 1924,HCM- với chức vụ ủy viên Đông Phương bộ, phụ trách Cục phương Nam của Liên xô và lãnh lương của Liên xô- từ Liên Xô qua Trung Hoa để phát triển cộng sản xuống vùng Đông Nam Á. HCM chính là người đại diện Đệ tam Quốc tế Cộng sản đứng ra thành lập đảng Cộng sản Việt nam tại Hương Cảng ngày 6-1-1930 (Sau vâng lệnh đảng CS Liên Xô, đổi thành ngày 3-2-1930).
Được tin Mao Trạch Đông chiến thắng và thành lập nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa ngày 1-10-1949, Hồ chí Minh gởi liền hai đại diện là Lý bích Sơn và Nguyễn Đức Thủy đến Bắc Kinh vào cuối năm đó để xin viện trợ.
Tiếp theo, đích thân Hồ Chí Minh tới Bắc Kinh và Moscow vào đầu năm 1950. Tại Moscow, Hồ chí Minh lãnh chỉ thị về thực hiện Cải Cách Ruộng Đất theo kiểu cộng sản. Trên đường về, trở lại Bắc Kinh, Hồ chí Minh ký với Trung Quốc Hiệp ước Phòng thủ Hỗ tương giữa hai bên. Từ đó, Mao trạch Đông cử La quý Ba sang làm cố vấn cho Hồ chí Minh, và ào ạt viện trợ cho Hồ chí Minh.
Ai, ai đã đào mả cụ Phan Đình Phùng?
Mô Phật, ông Lê Lai hãy đến cùng thầy Thích Chánh Lạc trong bài : MỘT PHẬT TỬ CHÂN CHÍNH
“Hùm chết để da, người ta chết để tiếng, là Phật tử, bằng mọi giá, chúng ta phải xa lánh cái ô danh muôn đời: VIỆT GIAN PHẢN QUỐC, vì hễ PHẢN QUỐC tức PHẢN PHẬT GIÁO. Không những bây giờ mà ngàn vạn đời sau, chúng ta nghĩ gì khi đọc đến tên của những kẻ phản bội như: Trương Quang Ngọc bị nghĩa quân của Cụ Phan Đình Phùng giết vì tội Việt gian. Lương Tam Kỳ giết Cụ Hoàng Hoa Thám khi đang ngủ. Việt gian Hoàng Cao Khải và Lê Hoan đốt chiến khu Bãi Sậy của Chí sĩ Nguyễn Thiện Thuật. Nguyễn Thân đào mộ Cụ Phan Đình Phùng, lấy cốt đốt ra tro, rồi đem trộn với thuốc súng bắn xuống sông La“.
Một cây một bồ đề
Mau mau hãy quay về
Đừng điêu ngoa gian dối
Chỉ thêm tội ngoạ ngôn
BỌN LÂU LA
Bọn lâu la biết gì đâu sự thật
Ai xui sao nói vậy mà thôi
Nghĩ mà đáng ghét sự đời
Con người sao dễ trở thành lâu la
Kiểu Phật tử gian tà là vậy
Kiểu con chiên nghịch Chúa ít gì
Nên thôi chán mớ sự đời
Người không chân chính dễ thành lâu la
TRĂNG NGÀN
(22/11/12)
PHẢN CẢM
Luận điệu của tên Lê Lai này thối tha không chịu được. Nó ăn cái dãi của ai mà phỉ báng tôn giáo, phỉ báng những người khác vô liêm sĩ như vậy. Ở đời việc gì còn có đó. Ai chứng minh được sự thật khách quan người đó mới thắng. Đàng này nói không chứng cứ kiểu côn đồ hạ cấp, như vậy chỉ mang lại sự phản cảm, sự ác cảm của mọi người, sự khinh rẻ của mọi người đứng đắn, nào có thuyết phục hay lôi kéo được ai. Nó làm giống như nó yêu nước. thực chất giọng lưỡi của nó chỉ là hạng Việt gian dễ thấy. Hay nó là tín đồ đạo Phật. Điều này càng vô lý, bởi những Phật tử đứng đắn, thuần thành, không khi nào lại có tư cách hạ cấp như thế. Vậy hóa ra nó chỉ là loại người thật sự mất dạy, thế thôi. Người bàng quan, không thuộc tôn giáo nào nhìn vào cũng thấy sự ti tiện, huống gì là người của các tôn giáo liên quan. Đúng là như thế đó.
NON NGÀN
(23/11/12)
Đã từ lâu rồi, vì tính hiếu kỳ, muốn biết tổ chức Giáo Điểm ra sao nên tôi đã mò vào trang web Giao Điểm, nhưng chỉ mới đọc qua vài bài viết của Trần Chung Ngọc, Nguyễn Mạnh Quang và Charlie Nguyễn thì tôi đã đoán chừng những người này tâm trí không lành mạnh, nên không bén mảng tới nữa!
Với thời gian, sự nghi ngờ của tôi ngày càng tăng… là: Giáo Điểm “có thể” có liên hệ với csvn, vì văn ngôn, luận điệu của họ tương tợ như nhau…!
Nay một số người như Chưng Sơn, Conmeo, Quốc Việt (hay Việt Quốc gì đó), Lê Lai và một số níck mới, cùng a dua với Giáo Điểm thì cũng chẳng có gì lạ cả khi “đồng loại” của họ gặp nhau, tung hứng và đội nhau lên đầu thành “giàn đồng ca” thì cũng là chuyện thường, dễ hiểu…
Chỉ đáng nói là ông Tiến Sĩ họ Dương (Ngọc Dũng) là giáo sư Phật học (?) dám thọc tay chọc phá tổ ong vò vẽ (Giao Điểm) thì biết ông ấy là người can đảm biết dường nào!
Cám ơn GS Dương Ngọc Dũng và ông Trần Tiểu Ngũ.
Chà,chà,cha,chả giao điểm thành dao điếm ghê quá ! chung một hang pắc pó chui ra năm phơi thây trên diển đàng nầy,xem ra TA đây là hạng NGƯỜI alzheimer’… .
Cướp đêm là lính ,cướp ngày là Quan ..Tên ăn (Trộm ) chế độ 1 VNCH Ngô đình Diêm ,rồi Tên ăn (Cắp ) 2 VNCH Thiệu thua Tên ăn (Cướp) CSVN chạy bắn khói ra Hải ngoại ,bạy giờ nhóm Ăn Trộm ,phục hồi tinh thần Ngô đình Diêm ,biểu dương lực lượng muốn xóa sồ ,dạy cho đàn em VNCH 2 bài học “Đấng vâng lời ” con đường duy nhất cùa phe ta (Trộm và Cắp ) lật đổ được ăn ( Cướp ) giành lại giang san ?
TRIẾT LÝ bọn Thảo khấu chỉ có Tướng (cướp ) và có đầu óc hơn và chưa nghe qua ăn Trộm ,ăn cắp được phong lên Tướng ,trừ phi chạy về Lương sơn bạc đầu hàng ? Cho thấy tên Trộm ,và Cắp chỉ làm chuyên lặt vặt ,cắp qua lấy lại hại lẫn nhau thôi ? Chuyện nói Chơi sao như giống Thật ? Nhìn diển biến 54 đến nay Cắp ,Trộm ,Cướp đều mượn Súng ,mượn Dao về giết Gà nhà ,Lương dân vô tội ,rồi tự hào Anh hủng Dân tộc,phong Tiên ,phong Thánh ? Chống ,Đánh đuổi ngoại xâm ? giành Độc lập cho nước nhà ? Đọc vài hàng phãn hồi của ông Đặng HN nói ..Lấy tư cách gì yêu nước ..? câm lại cái miệng …?
Đúng ,quá khứ chúng ta chỉ học vủ khí ,bom đạn tưới lên nhau ,và đồng bào ,giờ chạy ra HN tiếp tục dùng phylosophy ngòi bút văn ,thơ để chửi ,và bên vực hành động ,che lấp xấu xa của mình ,Và làm đường về với Dân tộc mình quá xa ? Bây giờ dừng bước và hoc lại câu TT Kennedy củng chưa muộn “ask not what you can do for your country ,ask what you can do for your country ” Và cũng còn cơ hội , Nếu như vậy , Dân tộc chúng ta sẻ thắng ,các Chế đô Nham nhở đó ngoại lai chắc chắn sẻ thua
Tên tay sai ngoại bang đích thực đây nè : Hồ chí Minh được Liên xô huấn luyện, cấp tiền, Tàu cộng cung cấp khí giới đạn dược mang chủ nghĩa Cộng sản rác rưởi về Việt nam gieo bao chết chóc đau thương cho dân Việt, bao tàn phá cho đất nước :
Hồ chí Minh đến Moskva (Liên xô) học tập tại trường Đại học Lao động Cộng sản Phương Động.
Năm 1924,HCM- với chức vụ ủy viên Đông Phương bộ, phụ trách Cục phương Nam của Liên xô và lãnh lương của Liên xô- từ Liên Xô qua Trung Hoa để phát triển cộng sản xuống vùng Đông Nam Á. HCM chính là người đại diện Đệ tam Quốc tế Cộng sản đứng ra thành lập đảng Cộng sản Việt nam tại Hương Cảng ngày 6-1-1930 (Sau vâng lệnh đảng CS Liên Xô, đổi thành ngày 3-2-1930).
Được tin Mao Trạch Đông chiến thắng và thành lập nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa ngày 1-10-1949, Hồ chí Minh gởi liền hai đại diện là Lý bích Sơn và Nguyễn Đức Thủy đến Bắc Kinh vào cuối năm đó để xin viện trợ.
Tiếp theo, đích thân Hồ Chí Minh tới Bắc Kinh và Moscow vào đầu năm 1950. Tại Moscow, Hồ chí Minh lãnh chỉ thị về thực hiện Cải Cách Ruộng Đất theo kiểu cộng sản. Trên đường về, trở lại Bắc Kinh, Hồ chí Minh ký với Trung Quốc Hiệp ước Phòng thủ Hỗ tương giữa hai bên. Từ đó, Mao trạch Đông cử La quý Ba sang làm cố vấn cho Hồ chí Minh, và ào ạt viện trợ cho Hồ chí Minh.
( Trích)
Đứa nào tay sai ngoại bang, ăn bám ngoại bang, xin vũ khí giết hại dân Việt, rước giặc Tàu về dày mả tổ?
Trả lời : Chính là bọn Việt gian Cộng sản .
Lê Duẫn – Bí thư thứ nhất đảng CSVN-: “Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc.” (Vũ Thư Hiên,” Đêm giữa ban ngày”, tr. 422.)
Nhà văn Dương thu Hương viết:” So với tội đem bom đạn và thuốc khai quang của đế quốc Mỹ đổ xuống nước Việt Nam thì tội phá nát sơn hà Việt Nam của Hồ chí Minh còn nặng gấp ngàn lần”.
Nhà văn Tô Hải (ở Việt nam): “Không có ông Hồ, không có cái đảng này thì đâu đến nỗi cả dân tộc tôi bị chiến tranh tàn phá, anh em, họ hàng đâu đến nỗi chia lìa, chém giết lẫn nhau, đâu đến nỗi thua xa những nước cũng thuộc địa như nước tôi đến cả thế kỷ về mọi mặt.”
***Tin Reuteurs – 16/5/1989
HONG KONG (Reuteurs)
Lần đầu tiên Trung Quốc thú nhận đã gửi hơn 300.000 lính chiến đến Việt Nam để chiến đấu chống lại lực lượng Mỹ và đồng minh Nam Việt Nam.
Hãng Thông tấn bán chính thức của Trung Quốc (China News Service) trong một bài báo cho biết Trung Quốc đã gởi 320.000 lính sang Việt Nam trong những năm 1960. Trung Quốc cũng đã chi trên 20 tỷ USD để viện trợ quân đội chính quy Bắc Việt của Hà Nội và các đơn vị quân du kích Việt Cộng. Bài báo trích “Lịch Sử Cộng hòa nhân dân Trung Hoa” do Nhà Xuất bản Văn khố Nhà nước phát hành, cho biết có hơn 4.000 binh sĩ Trung Quốc đã thiệt mạng trong chiến tranh.
Trong suốt cuộc chiến, Trung Quốc đã nhiều lần phủ nhận cáo buộc của Mỹ rằng binh sĩ của họ đang tham chiến tại Việt Nam.
Báo cáo của tình báo Mỹ vào lúc đó đã cho hay về các về đơn vị chiến đấu Mỹ đã thấy những binh sĩ trong quân phục và vũ trang của Trung Quốc cùng mang phù hiệu của Trung Quốc.
Trích- (Pho Nang 2012/07/27- Trần Trung Đạo):Có một thời không ít người dân miền bắc còn tin rằng những khẩu CKC, AK47 của mấy chị dân quân đã từng bắn hạ những F-4 Fantom, F-111 của Mỹ. Theo lời kể của cựu Thiếu Tướng Yevgeni Antonov, nguyên trưởng đoàn cố vấn quân sự của Liên Xô tại Việt Nam trong một bài báo trên tờ Pravda nhân dịp đánh dấu 30 năm cuộc chiến Việt Nam chấm dứt, Liên Xô đã gởi nguyên một trung đoàn phòng không với đầy đủ vũ khí và trang bị sang Việt Nam tham chiến và 13 người lính phòng không Liên Xô đã chết trên đất bắc. Những chiếc máy bay Mỹ đầu tiên bị bắn rơi trên bầu trời Hà Nội, kể cả chiếc chiến đấu cơ F4 Fantom của Thượng Nghị Sĩ John McCain (đúng ra là A-4 Skyhawk theo tiểu sử của Thượng Nghị Sĩ John McCain), cũng từ hỏa tiễn của các đơn vị Hồng quân Liên Xô chứ không phải từ “Bộ đội phòng không anh hùng”, nói chi là các chị dân quân núp bên bờ ruộng như trong mấy bức ảnh tuyên truyền của đảng.
Cũng theo lời kể của cựu trung tướng Liên Xô Yevgeni Antonov, chỉ huy lực lượng phòng không Liên Xô tại Việt Nam từ 1969 đến 1970, Việt Nam chỉ là một phòng thí nghiệm cho vũ khí Liên Xô. Họ muốn đích thân xử dụng vũ khí để chuẩn bị cho việc máy bay Mỹ và NATO oanh tạc vào nội địa Liên Xô trong trường hợp có chiến tranh giữa hai khối sau này.
*** Ngoài ra, quân cộng sản Bắc Hàn cũng đã từng tham chiến với quân đội Miền Bắc. Ngoại trưởng Bắc Hàn Paek Nam Sun, nhơn khi sang thăm Việt Nam từ ngày 25 đến 27-03-2000, đã đến viếng nghĩa trang nơi chôn 14 quân nhân Bắc Hàn. Năm nào nghĩa trang này cũng được các viên chức sứ quán Bắc Hàn viếng thăm. Theo một bản tin của thong tấn xã Nam Hàn Yonhap, đa số quân nhân Bắc Hàn tử trận đều là phi công chiến đấu. Các phi công này đóng tại phi trường Kép, thuộc huyện, tỉnh nói trên vào những ngày đầu của cuộc chiến, khoảng 1967-1968. Những phi công này đã bị phi cơ Hoa-kỳ bắn hạ khi họ bay lên nghinh chiến .
*** Trích – “Viện trợ quân sự cho Việt Nam trong chiến tranh”- Trọng Ðạt- :
Viện trợ quốc tế cho miền Bắc:
Theo bản tin của BBC.com ngày 10 Tháng Năm 2006 một buổi hội thảo qui mô tổng kết cuộc chiến tranh Việt Nam đã được tổ chức tại Sài Gòn trong hai ngày 14 và 15 Tháng Tư năm 2006, cuộc hội thảo tập hợp nhiều tham luận của các sử gia và tướng lãnh trong quân đội Bắc Việt. Trong số các bài đọc ở hội thảo, tác giả Trần Tiến Hoạt và Lê Quang Lạng thuộc Viện Lịch Sử Quân Sự Cộng Sản Việt Nam có bài tham luận về nguồn chi viện của Liên Xô, Trung Quốc và các nước xã hội chủ nghĩa dành cho miền Bắc trong cuộc chiến.
Tham luận ghi nhận trong 21 năm chiến đấu, Việt Nam “đã nhận được sự ủng hộ chí nghĩa, chí tình của nhân dân yêu chuộng hòa bình trên thế giới, đặc biệt là Liên Xô, Trung Quốc và các nước xã hội chủ nghĩa anh em”.
Bài viết thống kê những con số về vũ khí, đạn dược và trang bị kỹ thuật mà khối xã hội chủ nghĩa CS đã viện trợ.
Khối lượng hàng quân sự Liên Xô, Trung Quốc và các nước XHCN viện trợ từ năm 1955 đến 1975 qua từng giai đoạn như sau:
Giai đoạn 1955-1960: Tổng số 49,585 tấn gồm: 4,105 tấn hàng hậu cần, 45,480 tấn vũ khí, trang bị kỹ thuật trong đó Liên Xô viện trợ 29,996 tấn, Trung Quốc viện trợ 19,589 tấn.
Giai đoạn 1961-1964: Tổng số 70,295 tấn gồm 230 tấn hàng hậu cần, 70,065 tấn vũ khí, trang bị kỹ thuật, trong đó Liên Xô: 47,223 tấn: Trung Quốc 22,982 tấn, các nước XHCN khác 442 tấn.
Giai đoạn 1965-1968: Tổng số 517,393 tấn, gồm 105,614 tấn hàng hậu cần và 411,779 tấn vũ khí, trang bị kỹ thuật, trong đó Liên Xô 226,969 tấn, Trung Quốc 170,798 tấn, các nước xã hội chủ nghĩa khác 119,626 tấn.
Giai đoạn 1969-1972: Tổng số 1,000,796 tấn gồm 316,130 tấn hàng hậu cần, 684,666 tấn hàng vũ khí, trang bị kỹ thuật trong đó Liên Xô: 143,793 tấn, Trung Quốc 761,001 tấn, các nước xã hội chủ nghĩa khác 96,002 tấn.
Giai đoạn 1973-1975: Tổng số 724,512 tấn gồm 75,267 tấn hàng hậu cần, 649,246 tấn vũ khí trang bị kỹ thuật, trong đó Liên Xô: 65,601 tấn, Trung Quốc 620,354 tấn, các nước xã hội chủ nghĩa khác: 38,557 tấn.
Tính tổng cộng qua 20 năm, theo thống kê chính thức của Việt Nam, số viện trợ mà Việt Nam nhận được là 2,362,581 tấn hàng hóa, khối lượng hàng hóa qui đổi thành tiền tương đương 7 tỷ Rúp (tiền Nga).
Về chủng loại vũ khí, đạn dược và phương tiện chiến đấu, các tác giả ở Viện lịch sử quân sự cho biết số liệu như sau:
Súng bộ binh (khẩu): Liên Xô 439,198, Trung Quốc 2,227,677, các nước khác 942,988.
Súng chống xe tăng (khẩu): Liên Xô 5,630, Trung Quốc 43,584, các nước khác 16,412.
Súng cối các loại (khẩu): Liên Xô 1,076, Trung Quốc 24,134, các nước khác 2,759.
Ðạn tên lửa (quả): Liên Xô 10,169.
Máy bay chiến đấu (chiếc) Liên Xô 316; Trung Quốc 142.
Trong hai giai đoạn cuối của cuộc chiến tranh, Trung Cộng đóng vai trò chủ chốt trong quân viện cho CSVN, khối hàng viện trợ của họ chiếm đa số so với Nga và các nước khác.
(Viện trợ quân sự cho Việt Nam trong chiến tranh- Trọng Ðạt)
doctin says:
19/11/2012 at 00:19
Thời hạn 24 tiếng đồng hồ đã hết kể từ khi kết quả tìm tòi dưới đây của tui được đăng trên trang mang DCVinfo mà không ghi nhận được một ý kiến chống đối hay bằng chứng nào trái ngược từ phía đảng Cộng sản Việt nam hay đồng bọn . Vậy là đã rõ rằng toàn thể đảng Cộng sản Việt nam từ Hồ chí Minh, đồng bọn và hậu duệ của chúng ngày nay thảy đều là tay sai ngoại bang, ăn bám ngoại bang, rước ngoại bang về dày mả tổ giết dân lành.
Tài liệu này được tự do xử dụng không cần phải xin phép .
Nay kính cáo
16/11/2012
Doctin says:
16/11/2012 at 22:03
Ý kiến của tôi là:
-Từ Hồ chí Minh, Lê Duẫn, Võ nguyên Giáp.. ngày trước cho đến Nguyễn phú Trọng, Nguyễn tấn Dũng ngày nay và toàn thể các đảng viên Việt cộng đều là tay sai ngoại bang .
- Từ Hồ chí Minh, Lê Duẫn, Võ nguyên Giáp.. ngày trước cho đến Nguyễn phú Trọng, Nguyễn tấn Dũng ngày nay và toàn thể các đảng viên Việt cộng đều ăn bám ngoại bang .
- Từ Hồ chí Minh, Lê Duẫn, Võ nguyên Giáp … ngày trước cho đến Nguyễn phú Trọng, Nguyễn tấn Dũng ngày nay và toàn thể các đảng viên Việt cộng đều rước ngoại bang ,mang súng đạn và quân lính giết dân thường, rước voi về dày mả tổ .
Trong vòng 24 giờ sắp tới , nếu Nguyễn phú Trọng, Nguyễn tấn Dũng, Võ nguyên Giáp , 3 triệu đảng viên Việt cộng , Thích trí Quang, Thích nhất Hạnh , những tên du kích Việt cộng và du sinh lấp ló trên DCVinfo không đưa ra được những phản biện có tính cách thuyết phục thì coi như những ý kiến của tôi hoàn toàn đúng , và cũng yêu cầu sử gia Trần gia Phụng ghi nhận lời thách thức lịch sử này .
Người ta bảo “Cướp đêm là trộm ,cướp ngày là Quan” để chỉ hành động ăn cướp của ‘Quan’ CSVN.
Ông Ngô đình Diêm và Nguyễn Văn Thiệu ăn cướp cái gì thì chưa thấy ai kêu ca, nhưng May Vu đã mất lương tri khi cướp đi danh dự của ông Diệm và Thiệu khi vu cáo, bôi nhọ, đổ oan cho họ!
Vậy thì May Vũ mới chính là kẻ ăn cướp?
Vu càng hát, càng lòi mặt…cò mồi. Mà lại là loại cò mồi hạng bét….
Kiến thức như thế mà cũng lên diễn đàn quốc tế, thật thãm cho lũ Cộng.
Lũ Cộng sau khi bề mánh…thiên đường láo, bèn quẹo cái rột, hát rằng chúng chiến đấu cho…dân tộc. Chúng nà chính hiệu con nai vàng, còn VNCH nà…nguỵ.
Nhưng cho dù VC tung cò mồi hát hò gì đi nữa, đời sống nguỵ miền Nam vẫn văn minh hơn đời sống cs Bắc Việt hàng tỉ lần. Đó là chuyện thật, ai cũng thấy rỏ. Cho dù sau này vào được miền nam, thấy xã hội phong lưu giàu cò hơn xã hội miền Bắc, chúng hát rằng miền Nam….phồn vinh giả tạo. Thật đáng…nhổ vào mật cho những cái láo của lũ Cộng và cò mồi.
Nay Vu ra vẽ ta đây cũng hiều biết theo lối…vẹm, hát tỉnh rụi rằng thì là những Diệm Thiệu là…ăn trộm quốc gia VN, còn Việt Cộng là những tên….giãi phóng dân tộc, giãi phóng miền Nam. Tự sướng, tự phong theo lối Cộng láo, thiệt là hết biết, trên cả những gì…bỉ ổi nhất của loài người.
VC đào mồ cuốc mã, sĩ nhục người chết, các nghĩa trang Gò Vấp, Mặc đỉnh Chi bị chúng san bằng, nghĩa trang Biên Hoà, chúng tung bộ đội VC đập phá tan hoang, ngay cả ngôi mộ hàng trăm năm lăng Cha Cả cũng bị chúng lật ngược…
Đó là bất nhân, vô sĩ, đại tội.
Tài sãn của cải của dân miền Nam, từ chén bát, nồi niêu, xe đạp, xe Honda, ti vi, tủ lạnh, Vc cướp sạch, tàu xe chở về Bắc hàng tháng, hãy còn chở.
Đó là…ăn cướp, đại tội.
Nhà cửa bị tịch thu, gia đình bị cưỡng bách đi các nơi khỉ ho cò gáy, không một phương tiện mưu sinh, sinh linh miền Nam đồ tyhán, ngậm ngùi suốt mấy chục năm dài…
Đó là ác nhân, đại tội.
Chúng đóng cửa rút cầu, chận ngách lưu thông hàng hoá, nhu yếu phẫm hàng ngày biến mất trên thị trường, gây cho hàng triệu em bé sơ sinh, thiếu nhi đáng sức lớn phải thiếu dinh dưỡng, thuốc men trị bị hiếm hoi. trẽ em VN chết non, chết tức tưỡi trong giai đoạn này, phải kể đến hàng triệu. Không kể đến các chứng bệnh ngặc nghèo mà các em còn sống sót phải chịu đựng đến hết quãng đời còn lại…
Đó là diệt chũng, đại tội.
VC mị dân, tung những cú lừa thế kỷ, giáo dục láo đến mấy đời, người VN chịu cảnh dốt với văn mình thế giới, có người hiểu, có người không hiểu, nghe VC hát láo, cử tưỡng người VN dưới sự dìu dắt của đảng Cộng, mình là sinh vật loại…thượng đẳng trên quả địa cầu. Đến khi thế giới Cộng sản sụp đổ, VC phải mở cửa kiếm ăn với phe tư bản tự do, người Việt mới té ngửa ra rằng….nhiều năm bị láo. Bị đói, bị dốt, bị tụt hậu so với văn minh thế giới, bị cho…tự sướng với hằng tỉ khẫu hiệu và bánh vẽ thiên đường..
Đó là tội…lừa đảo, láo. Cũng…đại tội.
van van va van van…
Bộ mặt thật của Việt Cộng là như thế.
Thời VN dưới tay Diệm Thiệu, làm gì có mấy cái chuyện…kinh hoàng thế?
May vu à, đừng có mang cái chữ “cướp ” ra mà chửi ai nhé, Bác nằm ở Ba Đình rất sợ ai động đến chữ ” cướp” ấy , vì nghe như chửi Bác vậy.
VNCH1, VNCH2 cướp dữ dội như ô. Máy Vu đây viết thì dân miền Nam việc gì phải bồng bế nhau mà di tản trên Đại lộ kinh hoàng để phải chết dưới họng súng Aka? Ngày 30/4 dân miền Nam đều biết thông tin các tướng VNCH đều qua Mỹ, thế là 1 cuộc vượt biên vĩ đại sang Mỹ, nơi mà có các tướng VNCH, vì họ nghĩ đó là nơi an toàn ! Nói chung QĐ VNCH di tản thì dân miền Nam cũng di tản theo họ ! Cướp, trộm mà dân chạy theo bén gót mới lạ !
– Còn bàn về chữ “cướp, trộm” của ô. May Vu, nghe như ông đang chửi cái bọn cướp ngày thời CCRĐ vậy ! Đây là đề tài mà chính những người CS như các ô. Nguyễn Minh Cần, Vũ Thư Hiên, Bùi Tín, Bùi Anh Kim nói ra, đừng cho rằng họ ăn phải bã của VNCH !
– Cấp bậc trong QĐ VNCH đều tương ứng với bằng cấp, đậu Tú tài đi sĩ quan, có bằng Trung học đi Hạ sĩ quan v.v.., sau khi chính thức là sĩ quan, Hạ sĩ quan, họ lại được học thêm. (Như cha tôi là sĩ quan trường Thủ Đức, sau đó học thêm và có bằng đại học trường tình báo Cây Mai). Cái việc ông nói ” cướp” lên tướng thì đó là trường hợp của bọn CS các ông đã từng có tên Trần Quốc Hoàn là 1 tên côn đồ sống ở chợ, hoặc tướng Nguyễn Bình xuất thân từ xã hội đen Hải Phòng ! đại đa số đều xuất thân BẦN CỐ NÔNG thì làm gì có tí chữ nào trong đầu ? Vì được cai trị bởi những cái đầu BẦN NÔNG, VÔ HỌC nên mới có cuộc tắm máu CCRĐ 1 cách vô sĩ, CƯỚP GIỮA BAN NGÀY ! Cái cảnh nào đáng phỉ nhổ cho bằng sau khi đã giết 1 gia đình địa chủ, thì hè hụi nhau chia tài sản của họ ! Đây không gọi là CƯỚP thì gọi là gì ?
– Bàn về chữ “ăn cắp vặt” thì Bác Hồ là đệ tử 2 ngón thuộc loại thượng thừa ! Trên thế gian này chưa bao giờ có trường hợp : Tài sản của anh A, nhưng anh B lại viết giấy ký bán cho anh C ! Thế mà Bác đã làm được cái việc ” thượng thừa” này bằng cái CH 1958, bán đứng HS-TS thuộc chủ quyền của VNCH !
– Bàn thêm chữ ” cướp” của thời hiện đại thì ông nên hỏi dân oan Văn Giang,Tiên Lãng, Cái Răng, họ sẽ cho ông biết thành phần nào trong cái XHCN đã CƯỚP CẠN, GIẾT NGƯỜI để tranh đoạt đất đai của dân. Cướp thời hiện đại còn tinh vi hơn vì được che dấu cái THỔ PHỈ qua 2 chữ giải phóng mặt bằng, vùng QUY HOẠCH ! Dân bị cướp đất ,người thì cởi truồng …giử đất! – đây là 1 chuyện chưa từng xẩy ra trên thế giới – đến các liệt sĩ già 70, 80 tuổi bị CA đánh lớp chết lớp nhập viện khi đi đòi cái quyền ” có đất” của mình !
Tôi cũng không muốn mang cái xấu xa của chế độ ông đang tôn thờ ra mà bôi xấu, nhưng do ông đã thối mồm ngậm máu phun người, nên tôi đành phải phản công lại. Nói bậy bạ lỗ ai biết liền ! Chào ông .