Cuộc đảo chánh ngày 11-11-1960
1.- TÌNH HÌNH CHUNG TRƯỚC ĐẢO CHÁNH
Sau khi thành lập năm 1955, tình hình an ninh và chính trị Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) khả quan được vài năm thì bị xáo trộn trở lại vào đầu thập niên 60, có thể vì nhiều lý do:
Thứ nhất, tại Hà Nội sau hội nghị Trung ương đảng ngày 13-5-1959 và Đại hội III đảng Lao Động (từ 5-9 đến 10-9-1960), Bắc Việt Nam (BVN) quyết định tấn công Nam Việt Nam (NVN) mà CS nói là”giải phóng” miền Nam bằng võ lực. Theo hiệu lệnh nầy, du kích cộng sản nằm vùng tại NVN từ năm 1954, hoạt động trở lại, quậy phá và tấn công khắp nơi. Miền Nam bắt đầu mất an ninh.
Thứ hai, hiến pháp VNCH ngày 26-10-1956 thừa nhận quyền tự do lập hội (điều 15), tự do nghiệp đoàn (điều 23), nhưng không đề cập đến quy chế chính đảng, quyền lập chính đảng và quyền đối lập chính trị. Chế độ Ngô Đình Diệm không chấp nhận bất đồng chính kiến và đối lập chính trị. Các đảng phái bị đánh dẹp trừ đảng Cần Lao do Ngô Đình Nhu lãnh đạo. Đảng Cần Lao là đảng duy nhất có quân ủy tức ủy ban đảng trong quân đội, ngược với truyền thống đứng ngoài các đảng phái chính trị của quân đội VNCH. Những lãnh tụ đối lập với chính quyền Diệm lần lượt bị bắt giam. (Sau nầy có một số tướng lãnh và sĩ quan gia nhập đảng phái là cá nhân bí mật vào đảng, trong khi tập thể quân đội đứng ngoài đảng.)
Ông Diệm đi vào con đường sùng bái cá nhân. Rõ nhất là ngay từ năm 1955, mỗi lần chào cờ bất cứ ở đâu, bản nhạc “Suy tôn Ngô tổng thống” đều được trình diễn tiếp ngay sau bản quốc ca. Bài hát xưng tụng “Ngô tổng thống, Ngô tổng thống muôn năm...” Ông Diệm biết, nghe, và chứng kiến việc suy tôn mình trong các buổi lễ, mà không ra lệnh sửa sai, dẹp bỏ, nghĩa là ông Diệm đồng lòng với sự suy tôn nầy. (Bản nhạc “Suy tôn Ngô tổng thống” do Thanh Nam đặt lời, Ngọc Bích phổ nhạc.)
Sau khi củng cố được địa vị, trong công việc cai trị, tổng thống Diệm chỉ tin tưởng và trọng dụng những người trong gia đình, những đảng viên Cần Lao và những thủ hạ thân tín chung quanh gia đình của ông. (Vĩnh Phúc, Những huyền thoại & sự thật về chế độ Ngô Đình Diệm, California: Nxb. Văn Nghệ, 1998, tr. 24.) Ngoài ra, “Sau khi đã vững chỗ ngồi, ông [Diệm] quay qua thanh toán những người đã từng sát cánh với ông, đã từng phò tá ông trong những lúc hoạn nạn khó khăn…” (Vĩnh Phúc, sđd. tr. 446), nên nhân tài lần lượt tránh xa ông Diệm, nếu không bị ông thanh toán.
Thứ ba, lúc đó dân chúng than phiền về nạn tham nhũng và lạm quyền của một số viên chức chính phủ hay đảng viên Cần Lao, càng ngày càng gia tăng, làm tổn hại đến uy tín chính trị của chế độ Diệm. Sách hồi ký của các tướng lãnh hay các nhân vật chính trị đương thời đều đề cập đến nạn tham nhũng thời kỳ nầy. (Ví dụ: các sách của Đỗ Thọ, Trần Văn Đôn, Nguyễn Trân, Nguyễn Bá Cẩn …) Tham nhũng thời ông Diệm còn giới hạn chứ không tràn lan như cộng sản ngày nay.
Quốc hội lập pháp khóa 2 được bầu ngày 30-8-1959. Cũng như quốc hội khóa trước, đại đa số đắc cử đều thân chính quyền. Tại Sài Gòn, Nguyễn Trân đắc cử ở quận I và Phan Quang Đán đắc cử ở quận II, nhưng cả hai đều bị “Ủy ban hợp thức hóa” của Quốc hội loại bỏ, vì cho rằng các ông vi phạm luật bầu cử. Ai cũng biết ông Diệm sử dụng Ủy ban hợp thức hóa của Quốc hội để loại bỏ những nhân vật đối lập. (Đoàn Thêm, 1945-1964, Việc từng ngày, Hai mươi năm qua, California: Xuân Thu tái bản, tr. 260.)
Chính phủ Diệm kiếm cách ngăn chận đối lập chính trị, nhưng cũng không cản được 18 chính khách trong Ủy Ban Tiến Bộ và Tự Do, hội họp tại khách sạn Caravelle ở Sài Gòn ngày 26-4-1960, cùng ký kháng thư công khai phản đối chế độ Diệm. Kháng thư nầy thường được gọi là “Tuyên ngôn Caravelle”, phản đối việc kiểm soát báo chí, tố cáo nạn bè phái và yêu cầu tổng thống Diệm nới rộng chính phủ, tái lập các quyền tự do căn bản. (Nguyễn Trân, Công và tội, những sự thật lịch sử, California: Nxb. Xuân Thu , 1992, tr. 324.) Mười tám người nầy là (theo thứ tự A, B, C, họ, chữ lót, tên): Hồ Văn Vui (linh mục), Huỳnh Kim Hữu, Lê Ngọc Chấn, Lê Quang Luật, Lương Trọng Tường, Nguyễn Lưu Viên, Nguyễn Tăng Nguyên, Nguyễn Tiến Hỷ, Phạm Hữu Chương, Phan Huy Quát, Phan Khắc Sửu, Tạ Chương Phùng, Trần Lê Chất, Trần Văn Đỗ, Trần Văn Hương, Trần Văn Lý, Trần Văn Tuyên, Trần Văn Văn. (Trần Văn Đôn, Việt Nam nhân chứng, California: Nxb. Xuân Thu, 1989, tt. 168-169.) Mười tám chính khách nầy thuộc nhiều tôn giáo khác nhau và có nhiều người đã từng giúp đỡ hay cộng tác với ông Diệm.
Các nhân sĩ ký tên vào bản “Tuyên ngôn Caravelle” không bị chính phủ Diệm bắt giam, một phần vì các nhân sĩ nầy uy tín khá lớn, thuộc nhiều thành phần xã hội, tôn giáo và chính trị, kể cả một số đã từng cộng tác với ông Diệm, và một phần khác vì áp lực của Tòa đại sứ Hoa Kỳ.
Lúc đó, về phía Hoa Kỳ, tòa đại sứ ngầm yêu cầu chính phủ Diệm tìm cách cải cách chính trị. Có lần đại sứ Elbridge Durbrow thúc đẩy tổng thống Diệm nên gởi cố vấn Ngô Đình Nhu ra nước ngoài, nhưng tổng thống Diệm không nghe theo những yêu cầu về phía Hoa Kỳ. (Thomas L. Ahern Jr., CIA and the House of Ngo, tr. 138.)
Để đáp ứng tình thế mới, tổng thống Diệm cải tổ chính phủ ngày 18-10-1960, không nới rộng mà chỉ thay đổi các chức vụ sau: bộ trưởng Quốc phòng: Nguyễn Đình Thuần thay Trần Trung Dung; bộ trưởng Nội vụ: Bùi Văn Lương thay Lâm Lễ Trinh; bộ trưởng Tư pháp: Nguyễn Văn Lượng thay Nguyễn Văn Sĩ.
Một biến chuyển quốc tế ảnh hưởng nhiều đến nền chính trị Việt Nam là vào ngày 8-11-1960, trong cuộc tranh cử ở Hoa Kỳ, thượng nghị sĩ John F. Kennedy, ứng cử viên đảng Dân Chủ, đắc cử tổng thống Hoa Kỳ, đánh bại ứng cử viên của đảng Cộng Hòa là Richard Nixon. Nixon nguyên là phó tổng thống trong chính phủ Dwight David Eisenhower (tổng thống hai nhiệm kỳ1953-1961). Thay đổi tổng thống mới theo chính đảng đối lập ở Hoa Kỳ, báo hiệu chính sách ngoại giao của Hoa Kỳ trên thế giới nói chung và về Việt Nam nói riêng sẽ có những thay đổi mới.
2.- DIỄN TIẾN CUỘC ĐẢO CHÁNH
Cuộc đảo chánh ngày 11-11-1960 do một nhóm sĩ quan cấp tá lãnh đạo. Các nhân vật chính trong binh biến nầy là các trung tá Nguyễn Triệu Hồng, Vương Văn Đông, đại tá Nguyễn Chánh Thi (tư lịnh Lữ đoàn Nhảy dù), và các thiếu tá Phan Trọng Chinh, Phạm Văn Liễu…
Theo Nguyễn Chánh Thi, thì chính ông ta là người chủ xướng cuộc đảo chánh. (Nguyễn Chánh Thi, Việt Nam: một trời tâm sự, California: Nxb. Xuân Thu, 1987, tr. 115.) Tuy nhiên, theo luật sư Hoàng Cơ Thụy, hai trung tá Nguyễn Triệu Hồng và Vương Văn Đông (tùng sự tại Đại học Quân sự Sài Gòn) mới là những người chủ xướng cuộc đảo chánh ngày 11-11-1960 và đại tá Nguyễn Chánh Thi hợp tác vào giờ chót. (Hoàng Cơ Thụy, Việt sử khảo luận, cuốn 5, Paris: Nam Á, 2002, tr. 2824.) Hoàng Cơ Thụy còn trưng ra bản cáo trạng của chính phủ Diệm sau khi cuộc đảo chánh thất bại, theo đó Vương Văn Đông và Nguyễn Triệu Hồng chủ xướng và ép Nguyễn Chánh Thi phải hợp tác.
Nhân vật chính về phía dân sự tham gia vào biến cố nầy lúc đầu là luật sư Hoàng Cơ Thụy. Trong cuộc họp tại nhà Hoàng Cơ Thụy vào đêm trước ngày đảo chánh, có một nhân viên CIA tên là George Carver. Về mặt nổi, Carver là một nhân viên USOM. (Vĩnh Phúc, sđd. tr. 264-265.)
Lực lượng đảo chánh gồm 4 tiểu đoàn Nhảy dù (1, 3, 4, và 8) và Liên đoàn Biệt động quân. Sáng ngày 11-11-1960, khoảng 3G:30, nhóm đảo chánh bao vây dinh Độc Lập và chiếm nhà Bưu điện Sài Gòn. Viên sĩ quan phụ trách việc phá hệ thống điện thoại Sở Bưu điện thiếu hiểu biết chuyên môn, không phá được hệ thống khẩn cấp đặt dưới hầm nhà Bưu điện, nên từ dinh Độc Lập, nơi tổng thống ở và làm việc, tổng thống vẫn liên lạc được với bên ngoài. (Vĩnh Phúc, sđd. tr 266.)
Lực lượng đảo chánh tấn công thành Cộng Hòa (trên đường Thống Nhất, gần Thảo cầm viên tức Sở thú), nhưng Liên binh Phòng vệ Phủ tổng thống đóng ở đây, chống trả mãnh liệt.
Cho đến 5G:00 sáng ngày 11-11, phía đảo chánh chiếm được các vị trí sau đây: Bộ tổng tham mưu Quân đội VNCH (gần Tân Sơn Nhất), Căn cứ không quân Tân Sơn Nhất, Nha tổng giám đốc Cảnh sát Quốc gia và Nha Cảnh sát đô thành (lúc đó ở vùng đường Nguyễn Cư Trinh -Võ Tánh), Bộ Tư lệnh Quân khu thủ đô (lúc đó ở Hòa Hưng) và bắt giam tư lệnh quân khu là trung tướng Thái Quang Hoàng. Trong khoảng thời gian nầy (5G:00 sáng), một sĩ quan chỉ huy cuộc đảo chánh là trung tá Nguyễn Triệu Hồng bị tử thương ở gần dinh Độc Lập.
Lúc đó, trong Dinh Độc Lập, ngoài tổng thống Diệm, gia đình Ngô Đình Nhu, còn có Võ Văn Hải, chánh văn phòng tổng thống và đại úy Bằng, sĩ quan cận vệ, cùng bộ phận quân đội phòng thủ. (Hoàng Cơ Thụy, sđd. tr. 2843.) Quân đảo chánh tìm bắt thiếu tướng Nguyễn Khánh, nhưng trước đó vài tuần, Nguyễn Khánh đã dọn đến một ngôi nhà mới, nên phe đảo chánh không biết. Khi nghe súng nổ, Nguyễn Khánh kiếm cách trốn vào dinh Độc Lập lúc 3G:30 sáng. (Mark Moyar, Triumph Forsaken, the Vietnam War, 1954-1965, Cambridge: Cambridge University Press, 2006, tr. 110.)
Khoảng 8G:30 sáng 11-11-1960, Đài phát thanh Sài Gòn phát đi nhật lệnh của đại tá Nguyễn Chánh Thi, tự xưng là tổng tư lệnh quân đội cách mạng, gởi tướng lãnh, sĩ quan, hạ sĩ quan và binh lính, tố cáo nặng nề chính phủ Ngô Đình Diệm và kêu gọi quân đội hoàn thành nhiệm vụ cứu nước.
Trong khi đó, về phía chính phủ, tổng thống Diệm giao cho Võ Văn Hải, chánh văn phòng phủ tổng thống, nhiệm vụ liên lạc và nói chuyện với nhóm đảo chánh. Khoảng trước 9 giờ sáng ngày 11-11-1960, ông Hải gặp Nguyễn Chánh Thi, rồi gặp Vương Văn Đông. Ông Đông đồng ý điều đình, nhưng yêu cầu tổng thống Diệm phải từ chức và “Hội đồng Cách mạng” sẽ bảo đảm an ninh cho gia đình ông Diệm ra nước ngoài. (Hoàng Cơ Thụy, sđd. tr. 2847.)
Trong dinh Độc Lập, từ sau 10 giờ sáng, tổng thống Diệm dùng hệ thống vô tuyến riêng, đọc lời kêu gọi các lực lượng trung thành với chính phủ đem quân về thủ đô dẹp cuộc đảo chánh, cứ khoảng 5 phút phát một lần. (Nguyễn Chánh Thi, sđd. tr. 131.) Nguyên văn điện văn như sau: “Đây là Tổng thống Việt Nam Cộng Hòa, ra lệnh cho Bộ chỉ huy các Quân khu: Đêm nay hồi 3 giờ sáng, một số sĩ quan trung cấp đã bội phản và phỉnh gạt binh sĩ để mưu đảo chánh tại Thủ đô. Hiện giờ Tổng tham mưu và Quân khu Thủ đô tạm thời gián đoạn liên lạc, một số sĩ quan cao cấp cũng mất liên lạc. Vậy các Tư lệnh Quân khu phải bình tĩnh và tự vệ cẩn mật để chờ lệnh của sĩ quan liên lạc Phủ tổng thống. Đại tá Trần Thiện Khiêm, Quân khu 5, phải cho đoàn Thiết giáp Mỹ Tho lên ngay đậu tại Phú Lâm chờ lệnh, và đại tá Trần Thiện Khiêm lấy một tiểu đoàn lên ngay tại Phú Lâm đợi lệnh.” (Trích: Nguyễn Chánh Thi, sđd. tr. 131.)
Võ Văn Hải làm con thoi liên lạc giữa dinh Độc Lập và nhóm sĩ quan đảo chánh. Sau khi ông Hải gặp Vương Văn Đông lần thứ 3 tại nhà trung tướng Dương Văn Minh, lúc 12G:30 ngày 11-11-1960, Vương Văn Đông điện thoại và nói chuyện trực tiếp với tổng thống Diệm. Tổng thống Diệm báo cho ông Đông biết là muốn cải tổ chính phủ thì phải theo thể thức hợp pháp, tức phải thông qua Quốc hội, nhưng ông Đông vẫn nhất quyết đòi tổng thống phải từ chức. (Hoàng Cơ Thụy, sđd. tt. 2849-2850.)
Chiều 11-11-1960, Võ Văn Hải gặp Vương Văn Đông lần thứ tư tại nhà tướng Lionel C. McGarr, người mới thay tướng Williams đứng đầu đoàn cố vấn quân sự Hoa Kỳ. Ông Hải đưa ra giải pháp dung hòa là lưu giữ tổng thống Diệm và giải tán chính phủ, chỉ định một thủ tướng mới nhằm thành lập chính phủ lâm thời. Trung tá Vương Văn Đông đồng ý, nhưng yêu cầu tổng thống Diệm chính thức tuyên bố giải tán chính phủ.
Tối hôm đó, lúc 8 giờ tối 11-11-1960, tổng thống Diệm điện thoại cho đại tướng Lê Văn Tỵ, giao cho ông Tỵ trách nhiệm lập chính phủ quân nhân. Đại tướng Lê Văn Tỵ công bố trên Đài phát thanh một bản nhật lệnh lúc 9 giờ tối 11-11-1960, gồm ba điểm chính, nguyên văn như sau: “Sĩ quan, Hạ sĩ quan và Binh sĩ Quân đội Việt Nam Cộng Hòa,/ Giữa lúc cuộc chính biến nghiêm trọng diễn ra tại Thủ đô, hôm nay tôi đã hội đàm với Tổng thống Ngô Đình Diệm và đã đi đến những thỏa thuận sau đây để duy trì sự đoàn kết của Quân đội: 1) Tổng thống đồng ý giải tán chính phủ hiện tại sau khi đã thảo luận về vấn đề quốc sự với Ủy ban Cách mạng. 2) Với sự đồng ý của Ủy ban Cách mạng, Tổng thống ủy thác cho một số sĩ quan trong Quân đội Việt Nam Cộng Hòa trách nhiệm thành lập một chánh phủ quân nhân lâm thời. Chánh phủ nầy tiếp tục cuộc chiến đấu chống Cộng sản để bảo vệ Tổ quốc. 3) Ngay sau khi nhận được lệnh nầy, tất cả các đơn vị phải lập tức ngưng bắn, tiếp tục hoạt động trở lại và phải luôn luôn bình tĩnh đề cao cảnh giác đề phòng sự phá hoại của Việt Cộng. KBC 4002, ngày 12 thánh 11 năm 1960 / Đại tướng Lê Văn Tỵ/ Tổng tham mưu trưởng QĐ/ VNCH.” (Trích: Nguyễn Chánh Thi, sđd. tt. 144-145.)
Đến 6G:20 sáng 12-11-1960, bản “Tuyên cáo của tổng thống Việt Nam Cộng Hòa” được đưa lên Đài phát thanh do tổng thống Diệm đọc. (Mark Moyar, sđd. tr. 112.) Nguyên văn bản tuyên cáo như sau: “Quốc dân đồng bào,/ Tiếp theo cuộc nổi dậy tại Thủ đô tối nay, để cho Quân đội chúng ta được toàn vẹn trong cuộc chiến đấu chống cộng, Tôi, Tổng thống Việt Nam Cộng Hòa, đã quyết định giải tán Chính phủ hiện thời. Tôi kêu gọi các Tướng lãnh Quân đội Việt Nam Cộng Hòa thành lập một Chánh phủ Lâm thời để có thể chiến đấu chống cộng và bảo vệ xứ sở. Đồng thời tôi sẽ phối hợp với Hội đồng Cách mạng thành lập một chánh phủ Liên hiệp. Để tránh đổ máu và trấn an dân chúng, tôi ra lệnh Hội đồng các tướng lãnh tìm tất cả các phương pháp thích nghi chấm dứt mọi cuộc tuyên truyền xuyên tạc và ngưng bắn./ Ngô Đình Diệm.” (Trích: Hoàng Cơ Thụy, sđd. tr. 2855.)
Trong khi đó, đại tá Trần Thiện Khiêm đem quân Sư đoàn 7 từ Mỹ Tho và đại tá Huỳnh Văn Cao đưa quân Sư đoàn 5 từ Biên Hòa về thủ đô cứu viện, đến Sài Gòn sáng 12-11. Lực lượng đảo chánh bắt đầu nao núng. Vào buổi chiều, các tiểu đoàn Nhảy dù rút lui dần dần. Quân trung thành với chính phủ Diệm làm chủ tình thế.
Trước khi phi trường Tân Sơn Nhất được quân chính phủ kiểm soát trở lại khoảng trưa ngày 12-11-1960, các sĩ quan đảo chánh dùng phi cơ C-47 rời khỏi Việt Nam, bắt theo trung tướng Thái Quang Hoàng làm con tin. Qua Cao Miên, trung tướng Hoàng xin trở về Việt Nam, và được Miên trả về Việt Nam ngày 15-11-1960. (Đoàn Thêm, sđd. tr. 283.)
Khoảng 6 giờ chiều ngày 12-11-1960, tổng thống Diệm tuyên bố trên đài phát thanh rằng chính phủ đã dẹp yên quân phiến loạn, hứa “sẽ tiếp tục phục vụ đất nước và dân tộc theo đường lối Cộng Hòa và Nhân vị...” (Chính Đạo, Việt Nam niên biểu, tập I-C, Houston: Nxb. Văn Hóa: 2000, tr. 194.) Ngày 15-11-1960, tổng thống Diệm thành lập Uỷ ban điều tra về cuộc đảo chánh 11-11-1960, do thiếu tá Trần Khắc Kính cầm đầu. Uỷ ban nầy làm việc đến cuối tháng 3-1961, thì hoàn tất hồ sơ.
3.- HẬU QUẢ CUỘC ĐẢO CHÁNH
Sau cuộc binh biến, chính phủ bắt giữ nhiều nhà chính trị đối lập như Phan Quang Đán, Phan Khắc Sửu, Vũ Hồng Khanh, Phan Bá Cầm, Bùi Lương, Trần Văn Tuyên, Nguyễn Xuân Chữ, Đinh Xuân Quảng, Nguyễn Thành Phương, Nguyễn Thành Vinh, Trương Bảo Sơn, Lê Ngọc Chấn … vì liên hệ đến binh biến. Trong số nầy, một số người trước đây đã ký vào “Tuyên ngôn Caravelle” ngày 26-4-1960. Trần Văn Hương bị bắt ngày 12-11-1960, nhưng được thả trong vài tuần. (Hoàng Cơ Thụy, sđd., tr. 2866.) Nhất Linh Nguyễn Tường Tam bị bắt rồi được thả về.
Theo tác giả Nguyễn Tường Thiết (con của Nhất Linh), trong bài “Sự thật về cái chết của Nhất Linh”, nhật báo Người Việt, California ngày 1-2-2012, thì Nhất Linh biết trước cuộc đảo chánh sẽ xảy ra, nhưng Nhất Linh không tham gia và không liên hệ đến cuộc đảo chánh, nên chính quyền Diệm thả Nhất Linh. Theo Vĩnh Phúc, sđd. tt. 220-224, Nhất Linh Nguyễn Tường Tam vào tỵ nạn trong Tòa đại sứ Trung Hoa Dân Quốc (Đài Loan) ở Sài Gòn. (Nhất Linh quen biết với các lãnh tụ Trung Hoa Quốc Dân Đảng khi hoạt động ở Trung Hoa.) Đại sứ Vương Tử Kiện nhờ một linh mục Dòng Tên (Jésuite) người Bỉ trình bày với tổng thống Diệm. Tổng thống Diệm chuyển qua ông Nhu. Ông Nhu giao cho Trần Kim Tuyến. Ông Tuyến bảo lãnh với đại sứ Đài Loan. Tòa đại sứ Đài Loan giao Nhất Linh cho Công an Việt Nam. Nhất Linh bị giữ hai ngày, làm thủ tục rồi được thả về. Vĩnh Phúc dựa theo tài liệu của Trần Kim Tuyến.
Một nhân vật dân sự quan trọng trong cuộc binh biến ngày 11-11-1960 là Hoàng Cơ Thụy nhờ người Mỹ sắp đặt, giúp ông trốn thoát ra nước ngoài. (Mark Moyar, sđd., tr. 114.) Trong sách Việt sử khảo luận cuốn 5, Hoàng Cơ Thụy cho biết ông lưu vong từ 4-12-1960 đến ngày 20-11-1963 mới trở về sau khi chính phủ Diệm sụp đổ, nhưng không cho biết nơi lưu vong. Có tài liệu cho rằng ông Thụy trốn vào Tòa đại sứ Mỹ, qua Phi Luật Tân, rồi qua Nhật Bản.
Số thiệt hại nhân mạng trong cuộc đảo chánh ngày 11-11-1960 là: 20 thường dân và 23 quân nhân thiệt mạng, trong đó có trung tá Nguyễn Triệu Hồng; số bị thương khoảng 54 thường dân và 214 quân nhân. (Đoàn Thêm, sđd. tr. 283.)
Về phương diện chính trị, trong thời gian quân đảo chánh làm chủ Đài phát thanh, chính phủ Diệm bị chỉ trích nặng nề. Trên đài Phát thanh, những sai lầm của chính phủ lâu nay bưng bít, nay có cơ hội được đưa ra ánh sáng và truyền đi công khai khắp nước.
Trong khi thương thuyết với phe đảo chánh, tổng thống Diệm công khai hứa trên đài phát thanh sẽ giải tán chính phủ, thành lập chính phủ lâm thời, nhưng khi lật ngược được tình thế, ông Diệm không giữ lời hứa, quay qua đàn áp những người đảo chánh và các nhóm đối lập mạnh mẽ hơn. Tổng thống, kiêm nhiệm tổng tư lệnh quân đội VNCH, còn hứa hẹn với đại tướng tổng tham mưu trưởng để ông nầy ra nhật lệnh trấn an các sĩ quan đảo chánh. Vì nghe lời thượng cấp, các sĩ quan nầy bị đàn áp. Dân chúng và quân đội nghĩ gì về việc nầy? Lúc đó dưới quyền lực của chế độ Diệm, không ai dám nói ra, nhưng sự thất hứa của tổng thống đã phải trả giá ba năm sau: Khi đảo chánh bùng nổ trưa ngày 1-11-1963, từ dinh Gia Long, tổng thống Diệm điện thoại cho trung tướng Trần Văn Đôn trong nhóm đảo chánh lúc 3G.30 chiều hôm đó, hỏi lý do động binh và yêu cầu các tướng đảo chánh đến dinh Gia Long điều đình, nhưng phía đảo chánh không chấp thuận, vì sợ bị sập bẫy như cuộc đảo chánh ngày 11-11-1960. (Mark Moyar, sđd., tr. 268.)
KẾT LUẬN
Như thế, tổng thống Ngô Đình Diệm gặp nhiều chống đối vào khoảng cuối nhiệm kỳ đầu; những người tài giỏi giúp ông Diệm lần lượt tránh xa ông; những bất mãn về nạn tham ô của các quan chức; và nhất là sự chống đối của những đảng phái đối lập và những nhà bất đồng chính kiến.
Thông thường, một chế độ không chấp nhận bất đồng chính kiến, tiêu diệt đối lập chính trị, thì giới đối lập chính trị bị dồn vào thế phải hoạt động bí mật và vì sự sống còn của chính mình, kiếm cách lật đổ chế độ để tự giải thoát. Trong giai đoạn 1954-1955, Ngô Đình Diệm đã từng nhờ đại tá CIA Mỹ là Edward G. Lansdale để ổn định tình hình, thì lần nầy các sĩ quan đảo chánh cũng nhờ người Mỹ, tạo cơ hội cho người Mỹ can thiệp vào chuyện nội bộ VNCH.
Như thế, có thể nói cuộc đảo chánh ngày 11-11-1960 là tiếng chuông báo động công khai cho chế độ Diệm về những phản đối tiềm tàng trong các tầng lớp dân chúng khác nhau, nhưng rất tiếc sau khi dẹp yên cuộc đảo chánh, tổng thống Diệm chẳng mấy quan tâm đến tiếng chuông báo động nầy. Phải chăng vì vậy mà cuối cùng chế độ Diệm kết thúc một cách bi thảm năm 1963?
TRẦN GIA PHỤNG
(Toronto, 01-11-2012)
Đàn Chim Việt
Hôm nay ngày lể Con gà Tây Thanksgiving “Tình cho không biếu không ” ,người Hoa kỳ cám ơn người Da đỏ thổ địa bản xứ này ,mang thực phầm khoai ,ngô ,bắp cho kẻ THÙ xâm lược đất mình ,trong những tháng cận đông nguy cơ đói khát thiếu lương thục xa xứ ? Còn chúng ta củng có NỘI THÙ , Quốc với Cộng , Lương – giáo , VNCH 1 -VNCH2 .,Ngô đình Diệm – Dân quân Đão chánh ? Trên xứ tự do ,tư tưởng ,ngôn luận chúng ta cũng đủ Thành phần , tả ,hửu ,CS ,QG ,Thân cộng ,Chống công trên căn nhà này và QUYỀN ,Cám ơn ,Tạ ơn là riêng của mọi người mọi công dân , Như cám ơn Cụ Diệm ,Cụ Hồ ,Cụ Thiệu ,Cụ Minh là quyền không chối cải được .
Trên diển đàn MỞ RỘNG phãn hồi mục này nhiều quan điểm ,tâm tư giới thiệu sách ,nhân vật đáng lưu tâm và học hỏi,và dần hiểu nhau lẩn nhau hơn mà từ trước cố tình tránh né và làm sự chậm tiến ,tăng thêm mối thù hài nghi lẫn nhau ,làm sự đoàn kết dân tộc ,càng xa quả địa cầu ?
Biết rằng nhửng câu nói hay viết rất LẠ ,NGHỊCH NHỈ nhưng củng là tâm tình thầm kín xây dựng ,muốn nói ,muốn binh ,gì mình gửi gấm ,nhưng nói ra càng thấy dể chịu hơn .nó đắng nó cay và sau này nó sẻ thật sự hết BỆNH ,và giử nó năm này ,năm khác bệnh càng sẻ nặng thêm.
Cám ơn ĐCV tạo lên diễnđàn Dân chủ cho mọi người đóng góp ,dù người ĐỒNG hay ĐỐI LÂP với tôi ,và tôi vẩn luôn “Mến ” Vì chúng ta cũng có phút giây nào cho quê hương dù đường đi không chung lối
Khổ thân ông MV, ông muốn quên đi quá khứ tìm lối đi cho nước Việt mình, chính vì ý tưởng tốt đẹp đó của ông phù hợp đại đa số dân Việt mình mà ông thường bị công kích trên ĐCV này, những người không thuận với ông còn đang muốn giương cờ vàng đi chống cộng, mà chẳng biết họ có giương thật hay là muốn người khác giương, chỉ biết nếu ý kiến của ai đó không rõ làn ranh như của MV, DT, CS…. Đều bị chụp mũ và tri trét te tua, à mà ông yên trí là ý tưởng của ông thì người dân VN vẫn đang thực hiện đó, ông muốn biết thế nào thì cứ đọc ý kiến của mấy người CC rồi nghĩ ngược lại là đúng ráo trọi, hihi
Sở dĩ người ta giương cờ vàng là vì cờ đỏ quá tệ, Tầu xâm lược không dám chống lại đi chống nhân dân của mình.
Không ai chụp mũ cho ai ai cả, chỉ những kẻ lù khù tự lượm nhặt mũ cối đội lên đầu như khỉ làm trò hề, người ta chỉ cho biết để lòi cái khôn ra thì lại bảo là “chụp mũ”. LẠ và NGHỊCH NHĨ là thế.
Những kẻ như vậy mà mồm lúc nào cũng toen toét là tâm tình thầm kín xây dựng nghe lại càng LẠ và NGHỊCH NHĨ hơn.
CỬA SỐ NHÌN RA THẾ GIỚI
VÀ MÔT THỨC CỦA XÃ HỘI THU NHỎ
Hoàn cảnh trong nước như bốn bức tường, trí thức thật sự không có chỗ nào phát biểu những chính kiến, những tư tưởng chính đáng của mình. Bởi vậy diễn đàn Đàn Chim Việt thật sự là cái cửa số giúp nhìn ra thế giới của nhiều người. Đã là người trí thức thật sự thì biết phân biệt, không dễ gì bị đánh lừa người khác, cũng không bao giờ có ý đánh lừa người khác. Người trí thức chân chính khác kẻ ngụy trí thức hay vô hoặc phản trí thức chính là như vậy.
Nhưng khi vào đọc Đàn Chim Việt, quả tình cũng chẳng khác đi đi vào trong một xã hội thu nhỏ. Thôi thì mọi thành phần cũng hiện ra hết sức đa dạng, phong phú, nhưng cũng hết sức tạp nham, kỳ quái. Không thiếu những khuôn mặt trí thức chân chính thật sự. Nhưng cũng không thiếu những bộ mặt hạ cấp, lưu manh, mất dạy thấy rõ trong các cách phát biểu, cách viết, cùng những nội dung phát biểu ra của họ. Có nghĩa là thượng vàng hạ cám cũng là điều không thể tránh được, điều tự nhiên, và thật sự cũng có cái hay theo cách phản diện của nó. Có nghĩa người đọc phải cần đãi cát tìm vàng, gạn đục khơi trong chính là như thế. Cái tiêu cực và cái tích cực về mặt phản diện nó cũng là như vậy. Đây quả thật cũng như một bãi tập tự do dân chủ, một sân chơi tự do, nên người đàng hoàng, đúng đắn không thiếu, mà những kẻ du thủ du thực, du côn, du kề, lưu manh về văn hóa cũng không thiếu.
Dù sao, đọc vào trang mạng Đàn Chim Việt, người ta cũng thấy được phần nào trình độ dân trí các mặt nói riêng và nói chung của người VN ngày nay ra sao. Âu đó cũng là thước đo chung một cách tự nhiên, khách quan nhất của một số người VN về mặt hiểu biết, ý nghĩa đạo đức, tác phong chung lành mạnh hay không lành mạnh của nhiều người VN về mặt xã hội hiện tại. Mặt khác, điều đó cũng còn cho thấy quan điểm xã hội của một số người VN ngày nay ra sao. Nói khác đi nó cũng cho thấy được quan điểm sống, quan điểm khoa học, quan điểm giáo đục, quan điểm đạo đức của một số người VN nhất định qua các phản biện hay phản ánh của họ. Tất nhiên những bài viết trang chủ là những chủ đề chính yếu. Nhưng thật ra, nhiều khi nó lại trở thành cơ sở, thành lý do xúc tác để có những bài phản biện, bài bình phẩm theo kiểu nhân đó cũng không phải không quan trọng hoặc không bổ ích. Dù sao qua các bài đó, cũng thấy được một thứ thước đo về các mặt não trạng khác nhau của người VN hiện nay, của cộng đồng hay xã hội VN hiện nay ở trong cũng như ngoài nước, qua các thành tố được nó thể hiện ra qua các trang mạng, mà cụ thể là trang mạng ĐCV này một cách không giấu giếm hay cũng không thể nào giấu giếm. Nó cũng như một thứ nhiệt độ kế, để nhằm đó được bệnh trạng hiện nay của người VN về mặt ý thức, tinh thần, trình độ văn hóa, cũng như nhận thức và tính cách nói chung, về mọi mặt trong điều kiện hiện thời, của cả dân tộc và đất nước, chính là như vậy. Tất nhiên không phải mọi người VN đều có dịp, muốn vào đó, hay đã từng vào đó, song chỉ nhìn một cái đốt của thân con rắn, người ta cũng biết được con rắn đó ra sao, chỉ nhìn một khoảng trời nhỏ, cũng nắm bắt được hay đánh giá được tình trạng cả bầu trời chính là như vậy.
NGÀN KHƠI
(23/11/12)
Góp ý thêm với ông Người máy chống Cộng
Ông Người máy chống Cộng nói
“Tôi xin lấy một thí dụ. Giả thử tôi phát biểu như sau: “Hiện nay, cờ đỏ sao vàng là lá cờ chính thức của quốc gia Việt Nam, còn lá cờ vàng ba sọc đỏ chẳng còn là lá cờ của quốc gia nào” thì chắc chắn đến 150% là sẽ có những người máy chụp mũ tôi không là tay sai của CS thì cũng là thân Cộng, đón gió trở cờ (sic) hay ăn cơm thừa canh cạn của CS”
Nếu nói cờ đỏ là cớ chính thức của VN và cờ vàng ba sọc đỏ chẳng còn là cờ của nước nào thì đúng rồi, một em học sinh lớp ba trường làng cũng biết, ông nói thừa quá.
Tuy có vấn đề là cờ đỏ là cờ chính thức của VN nhưng tại Mỹ lại chỉ được treo rất hạn chế một vài nơi như Liên hiệp quốc, Đại sứ VN, tòa lãnh sự trong khi cờ vàng được đa số các tiểu bang Mỹ công nhận và được treo rất nhiều nơi, người Mỹ vẫn công nhận cờ vàng
Chẳng ai chụp mũ ông đâu, ông đừng sợ, cũng chẳng ai thèm quan tâm tới lời ông đâu , tại ông tưởng CÁI TÔI của ông nó to quá, dù ông có theo CS thì đó là quyền của ông, chẳng ai quan tâm tới ông vì ÔNG CHỈ LÀ MỘT CON SỐ KHÔNG TO TƯỚNG
NHN
Góp ý với ông Người máy chống Cộng
Đây là đề tài nói về Ngô đình Diệm, ông nên chú ý về đề tài hơn là đi lạc đề
Đang không ông lại chửi những người chống Cộng một cách hằn học và đơn giản quá, chắc ông bị chửi rồi tức khí chửi hết bọn chống Cộng. Ông chạy trốn CS sang Mỹ tỵ nạn tưc ông là người chống lại CS rồi vì nếu không thì ông đã ở lại với CS, nhờ những người đã đổ xương máu chống CS nên ông mới sống sót và chạy trốn sang Mỹ để chửi những người chống CS
Ông ở VN có được chửi bới thoải mái như thế này khong?
NHH
Theo định nghĩa của riêng tôi thì “Người Máy Chống Cộng” là người hoặc có cái “gen” của Thượng đế [có nghĩa là nghiện đạo]; hoặc là người loạn sắc, chỉ nhìn thấy màu đỏ; hoặc là người có những hành động chống Cộng khi không còn Cộng và ở nơi không có Cộng; hoặc là người viết lách chống Cộng mà thật ra là tự chống; hoặc là người chỉ có thể phản ứng theo tiếng chuông rung của Pavlov…. Và chúng ta phải công nhận là, ở hải ngoại quả có một số người máy. Những người máy chống Cộng này chỉ là một thiểu số, nhưng vì to miệng nhất, hung hăng nhất, nhiều khi côn đồ nhất, cho nên họ chiếm đa số những người hành động như máy, viết lách như máy.
Những người máy, vì là người máy, cho nên bộ não của họ đã được “programmed” sẵn cùng một thảo chương, tập trung vào lý luận (sic) “ad hominem” thay vì “ad rem”, có nghĩa là không thảo luận vấn đề mà chỉ tập trung vào việc đả kích cá nhân, bịa đặt moi móc đời tư, xuyên tạc sự kiện, chụp mũ lung tung, viết những bài viết tưởng tượng láo lếu để mạ lỵ, hạ thấp đối phương v..v… Đây là thủ đoạn của những người không đủ khả năng để thảo luận trên các chủ đề, cho nên phải sử dụng những thủ đoạn hạ cấp, nhiều khi rất vô giáo dục, để mong hạ được đối phương. Chúng ta thấy các thủ đoạn này có đầy trên một số trang nhà và diễn đàn công cộng.
Tôi xin lấy một thí dụ. Giả thử tôi phát biểu như sau: “Hiện nay, cờ đỏ sao vàng là lá cờ chính thức của quốc gia Việt Nam, còn lá cờ vàng ba sọc đỏ chẳng còn là lá cờ của quốc gia nào” thì chắc chắn đến 150% là sẽ có những người máy chụp mũ tôi không là tay sai của CS thì cũng là thân Cộng, đón gió trở cờ (sic) hay ăn cơm thừa canh cạn của CS v…v…. Nhưng đầu óc của những người máy không được “programmed” để biết rằng, tôi là một người Mỹ gốc Việt, phi Quốc, phi Cộng, chỉ nói lên một sự kiện mà đố ai có thể phản bác được. Họ chỉ được “programmed” để cứ `thấy nói đến cờ đỏ sao vàng mà không hợp ý họ là phát dị ứng.TCN
Thưa, thầy ba dạy chí phải, không ai phãn bác được…
Hiện nay Việt Cộng nắm quyền control VN, cho nên tư bản quốc tế mặc dù biết tỏng rằng thì là lá cờ đỏ sao vàng của VC xài là lá cờ…con của Trung Cộng, họ vẫn phải công nhận cái lá cờ đỏ là…đại diện chính thức cho chính quyền VC ở VN.
Có thế mới lân la mần ăn, khai thác nhân công rẽ dể sai, rác công nghiệp có chổ xã thoãi mái, gái chân dài chơi thoãi mái…vân vân..
Thế nhưng với ngưòi Việt tự do, không cs, thì khác. Nhìn cái lá cờ con của Trung Cộng mần đại diện cho người Việt Nam, ai cũng…đau lòng ta muốn khóc. Đại diện của cái láo lên đời. Không có người Việt tự do nào chấp nhận cái lá cờ đỏ sao vàng của Việt Cộng mần đại diện cho mình. Hiện nay VC đang lên đời, thì phải chịu vậy thôi, có dịp, thiên hạ sẽ….phun phẹt phẹt lên lá cờ ấy.
VC hát rằng cờ đỏ sao vàng là cờ….tổ quốc. Nhưng chúng quên rằng, tồ quốc VN là của toàn thể người VN, không phải chỉ là của người Việt Nam theo chủ nghĩa cộng sản. Bảo rằng cờ đỏ sao vàng là cờ…tổ quốc. Lũ Cộng chỉ là….tự sướng mà thôi.
Cộng sản đã…bể mánh lừa láo, gião quyệt, ác ôn, trên toàn thế giới, thiên hạ ai cùng né, nhưng cái xứ Việt nam của mình vẫn còn máng cái…cộng sản, láo bền. Cho nên người VN phải cãm thấy nhục khi cái lá cờ con của Trung Cộng nó mần….đại diện cho mình, nên tim cách kéo nó xuống, treo cờ mới, đại diện cho tự do thật sự.
Còn ba cái vụ…người máy chống Cộng, coi bộ thầy ba hơi bị….tâm thần, rồi….tưỡng tượng mình ên. Chẳng có ai hưỡn mà nghỉ đến chuyện…program chống Cộng cả. Khi nghe cò mồi VC láo quá xá, có người…hoà hưỡn giãi thích, có người…nóng gà la om sòm, ấy nó cũng là chuyện thường tình, không nên điên lên mà….tưỡng tượng thiên hạ nà…người máy. Cộng sản nói chúng, Việt Cộng nói riêng, đã từng muốn biến human being thành người máy cho chúng dể control, nhưng….thất bại. Bằng các thủ đoạn…nập đi nập nại, sống theo tiếng kẽng, mọi chuyện trong xã hội phải được tập thể, tập đoàn hoá. em nào cự cãi không nghe thì tách riêng, khũng bố…, VC có thành công đâu?
Người Việt tự do ngu sao mà chơi theo lối đó, thiên hạ chửi chết…
Chúc thầy ba…may mắn, bớt tưỡng tượng.
Gửi nguoi may chong cong: ” Cấm chó dại và Việt cộng lai vãng”, Quốc Tế và Hoa kỳ bảo như thế đấy :
***13/11/12 | DCV
Việt Nam trượt Hội đồng Nhân quyền LHQ
Ngày hôm qua, 12/11/2012 Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc đã bầu ra 18 thành viên mới, trong đó không có Việt Nam.
18 quốc gia mới được bỏ phiếu kin bao gồm: Argentina, Brazil, Côte d’Ivoire, Estonia, Ethiopia, Gabon, Germany, Ireland, Japan, Kazakhstan, Kenya, Montenegro, Pakistan, Republic of Korea, Sierra Leone, United Arab Emirates, United States và Venezuela xếp theo thứ tự bảng chữ cái Latin).
HĐNQLHQ với tổng số 47 thành viên là một bộ phận liên quốc gia trực thuộc Liên Hiệp Quốc. Nhiệm kỳ của mỗi thành viên là 3 năm. Nhiệm vụ của Hội đồng là tăng cường thúc đẩy và bảo vệ quyền con người trên toàn cầu và giải quyết tình trạng vi phạm nhân quyền cũng như đưa ra các khuyến nghị đối với những vi phạm này.
Thành viên của Hội đồng được phân phối công bằng theo địa lý bao gồm: 13 cho các nước châu Phi, 13 cho các quốc gia châu Á, 8 cho châu Mỹ Latin và vùng biển Caribbean, 7 cho các quốc gia Tây Âu và 6 cho Đông Âu.
Trước những hành vi vi phạm nhân quyền trầm trọng và ngày càng gia tăng tại Việt Nam, nhiều tổ chức người Việt – bao gồm Ủy ban Nhân quyền Việt Nam và Những Người Bảo Vệ Nhân Quyền Việt Nam, Quỹ Tù nhân Lương tâm, Tập hợp Vì Nền Dân Chủ, và Ủy ban Cứu người Vượt biển BPSOS – đã đồng ký tên vào một bản lên tiếng phản đối nhà nước cộng sản VN ứng cử vào HĐNQLHQ.
Việc Việt Nam tự ứng cử vào Hội đồng Nhân quyền từng bị một số nhà bình luận cho rằng, giống như gái đĩ đi rao giảng trinh tiết.
***Santa Ana Bỏ Phiếu: Tỷ Lệ 7/7 Phiếu: Cấm Các Quan Chức CSVN Vào
TUESDAY, 20 NOVEMBER 2012
SANTA ANA, Calif. (VB) — Hội đồng thị xã Santa Ana đã biểu quyết chấp thuận lệnh cấm cửa các phái đoàn nhà nước CS Việt Nam với tỷ lệ phiếu 7/7 phiếu. Thành phố Santa Ana, nơi có 40,000 cư dân gốc Việt,
Phiên họp Hội đồng thị xã thực hiện vào đêm Thứ Hai 19-11-2012 tại phòng họp HĐ Thành Phố Santa Ana.
Phiên họp mục đích là thảo luận và biểu quyết về đề nghị của Thị Trưởng Miguel Pulido là thành phố Santa Ana đưa ra một quyết nghị để ngăn cản các phái đoàn của chính quyền cộng sản Việt Nam đến Santa Ana, tương tự như là hai nghị quyết đã được thông qua bởi thành phố Garden Grove và Westminster trước đây.
Quyết định này đưa ra bất kể một kháng thư của Đại sứ Lê Bá Hùng gửi tới Thị trưởng và Hội đồng thành phố Santa Ana để xin bác bỏ lệnh cấm cửa quan chức CSVN, lấy lý do là hai nước đã bình thường bang giao với nhau và đã hợp tác trên nhiều phương diện.
Quyết định của Hội đồng thành phố nhằm ngăn cản các thành phần trong chính quyền Cộng sản Việt Nam du hành trong phạm vi của thành phố Santa Ana hoặc đi ngang qua thành phố Santa Ana, cũng như thị xã không chấp nhận các viên chức chính quyền cộng sản được tiếp đón trong phạm vi thành phố và buộc các phái đoàn này phải thông báo trước với thành phố Santa Ana trước khi họ được vào khu vực thành phố, để thành phố Santa Ana có thể thông báo với cộng đồng người Việt Nam và để bảo vệ an ninh cho mọi người. Nếu thành phố Santa Ana có bất cứ phí tổn nào trong việc phái đoàn chính quyền Cộng sản Việt Nam đến, thì cá nhân hay cơ quan tổ chức tiếp đón phải chịu trách nhiệm của mọi chi phí.
Lý do chính yếu của thành phố Santa Ana, nơi có 40,000 cư dân gốc Việt, cấm cửa các quan chức CSVN vì những vi phạm nhân quyền quá tệ hại đối với những quyền căn bản của người dân VN: thành phố Santa Ana không muốn mở cửa đón những kẻ gây tội ác về nhân quyền.
Victor Hugo:
Ngày nay, người dẫn dắt đàn chiên của Ngài trong bóng tối
Không phải là kẻ chăn chiên, mà là tên đồ tể đó, Chúa ạ!
Dù một số kẻ cố tình bịa đặt, vu khống, và tìm mọi thủ đoạn, mọi cách bôi để nhọ cố TT Ngô Đình Diệm, thì vẫn không thể làm cho cụ Diệm xấu đi, khi những nhân chứng sống nói về cụ Diệm!
Cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm
Nguyễn Khánh là một trong số những tên loạn tướng cũng không thể phủ nhận rằng…ông Diệm là người tốt!
Trong số 505 comments thì đã có hơn phân nửa là rác rưới của Giao Điểm rồi!
Kỳ này DCV.Info đã quá dễ dãi, BBT đã để diễn đàn này thành nơi…cho đám Giao Điểm đổ rác???
Bài nào mà mấy ông hít hit thấy có tí mùi chống cộng thì mời vừa mũi chứ gi, vậy lập riêng cái web, treo cái cờ vàng “ngạo nghễ” ở đó, tha hồ mà hà hít cho đỡ nghiện, còn ở ĐCV phải chịu nghe thực chất của mấy người việt chống cộng từ trước cũng như hiện nay ha mấy người!
Chào bạn Người HN
Chỉ có những kẻ không có đầu, hoặc “đầu không óc” mới không chống những hành động hại dân bán nước của csvn….đúng không?
Bạn hãy bình tâm suy nghĩ, nhìn lại những vụ cướp đất như ở Cống Rộc, Tiên Lãn, Văn Giang, Thái Hà, Cồn Dầu. Những vụ CA đánh chết dân trong trụ sở, đánh chết người vô cớ thì có đáng bị chửi bới nguyền rủa không?
Còn những bài viết từ Giao Điểm tôi coi như rác rớm hôi thối, độc hại…nên cảnh báo nhắc nhở vậy thôi, nếu Bạn thấy vừa ý thì cứ hít hà thoải mái, không ai cấm cản đâu!
Chúc vui vẻ và cố gắng giữ gìn sức khoẻ…
Chào TK
- bạn nói ĐCV dễ dãi…ĐCV có xu hướng chống cộng nhưng có quy định: họ tôn trọng mọi khuynh hướng, chỉ kiểm duyệt ngôn ngữ tục tĩu, cái này chắc mấy người CC hay vi phạm (riêng TK thì không), vậy nếu bạn thấy ai đó nói khác với quan điểm, bạn có thể reply, không nên chê trách ĐCV
- các vấn đề khác bạn nêu như chống cộng, mấy vụ trong nước… Thì tuỳ quan điểm mỗi người, bạn có áp đặt cũng chẳng ai theo, tuy nhiên nói là quyền của bạn, còn người khác lại có quyền nói ngước lại ý của bạn, người đọc sẽ đánh giá ai đúng ai sai với thực tế mà họ có, họ trải nghiệm và họ cảm nhận.
Chúc cuối tuần vui vẻ!
Chào Người HN
Mình tôn trọng tất cả mọi chính kiến, chỉ không chấp nhận những kẻ khích bác và miệt thị tôn giáo, cũng như những kẻ không đóng góp ý kiến bằng tư duy của mình, mà cóp nhặt, đem những bài viết của Giao Điểm chống tôn giáo như xả rác khắp diễn đàn!
Như vậy không còn là cổ vũ cho DÂN CHỦ nữa, mà trở thành bãi rác ô hợp, phí uổng công sức của những người chủ trương (BBT) DCV.Info và những bạn đọc có tâm huyết với quê hương đất nước! Bạn đồng ý chứ?
Cũng vui ….DCV đang trở thành nơi đăng bài của Giao điểm.
“Trung Kiên says:
22/11/2012 at 07:29
Trong số 505 comments thì đã có hơn phân nửa là rác rưới của Giao Điểm rồi!”.
Ha ha. Giặc đánh biển người, ta làm biển lửa. Giặc dùng mã tấu, ta dùng súng lục. Giặc dùng súng lục, ta dùng súng trường. Giặc dùng súng trường, ta dùng đại liên. Giặc dùng đại liên, ta dùng đại bác. Giặc dùng đại bác, ta dùng phi pháo. Những lời xuyên tạc, tuyên truyền bịp bợm của giặc thẩy đều bị ta lật tẩy, kê tủ đứng vào miệng khiến giặc á khẩu, cứng lưỡi.
Nói ngay cho dù một trăm tên cỡ Hồ chí Minh của chúng bò dzô đây cũng đành bó tay chào thua.
Chào bạn quang phan
Nếu là “giặc” thì ta đâu ngán…cứ thẳng tay mà phang!
Đàng này chúng đem rác đổ đống giữa đường, làm chướng ngại vật, không chỉ những mùi chướng khí, hôi thối…mà còn vướng chân người lính chiến…
Nó tương tự như một số Phật tử “mất trí” đem bàn thờ PHẬT xuống đường làm vật cản năm 1966 ở miền Trung, không cho QLVNCH hành quân diệt địch…thế mới khổ!
Chúc Bạn sức khoẻ, luôn kiên cường và nhiều nghị lực…
Rác rớm hôi thối thì mình dùng súng phun lửa . Ha ha. Một trăm tên Hồ chí Minh tái sinh mò dzô đây cũng lắc đầu chào thua phe ta.
Chúc bác Trung Kiên những ngày nghỉ cuối tuần dzui dzẻ .
http://i30.tinypic.com/zlyohk.jpg
TYRANTS – History’s 100 Most Evil Despots & Dictators
Ngo Dinh Diem – President of South Vietnam – From exile he returns as Prime minister in Bao Dai’s government in South Vietnam. 1955 Ousts Bao Dai in fixed election; declares himself a republic & names himself president. Ruthlessly repressed political dissenters * religious factions, and installed members of his family in important jobs. Responds to failed coup with brutal repression, killing hundreds of Buddhists on the grounds they are aiding the Communist North.
BẠO CHÚA – 100 Kẻ Hôn Quân và Độc Tài Nhất Trong Lịch Sử
Ngô Đình Diệm – Tổng Thống miền Nam Việt Nam – Từ lưu đày trở về làm thủ tướng cho chính phủ Bảo Đại – Trong cuộc bầu cử gian lận ông Diệm đã lật đổ Bảo Đại, tự xưng là đứng đầu nền Cộng Hòa và đứng lên làm tổng thống. Đã đàn áp vô nhân đạo các bất đồng tư tưởng chính trị và tôn giáo, xếp đặt thân nhân vào các vị trí quan trọng trong chính quyền. Ông Diệm trả đũa man rợ các cuộc biểu tình chống đối, sát hại hàng trăm tín đồ Phật Giáo bằng cách vu cáo cho họ là đã giúp Cộng Sản.
Nigel Cawthorne
—————-
Dennis Bloodworth – Phóng viên kỳ cựu Anh Quốc, viết phóng sự và phân tích chuyên nghiệp về chiến tranh Đông Nam Á
“Cho tới năm 1963 mật vụ của Diệm đã bắt giữ hoặc đẩy vào tay những kẻ thù hầu như mọi người quốc gia có tên tuổi đã chiến đấu cho tự do của đất nước trong 20 năm trước. Ông ta và gia đình mình đã đàn áp mọi đối lập, chất đầy nhà tù, bịt miệng báo chí, gian lận bầu cử, và bám vào quyền lực.”
—————-
Avro Manhattan – Nhà văn Ý, triết gia, nghiên cứu gia về tình hình thế giới
“Ông Diệm đã biến cải ngôi vị tổng thống thành chỗ cho nhà độc tài Công giáo, man rợ nghiền nát những đối lập chính trị và tôn giáo. Đặt quyền lợi quốc gia ra đằng sau để đẩy mạnh quyền lợi tôn giáo của ông ta, kết quả là nhà độc tài Diệm đã đưa đất nước mình xuống vực thẳm.”
—————-
Joseph Buttinger – Cố vấn của Ngô Đình Diệm
Gọi Diệm là phát xít thì không thích hợp vì, tuy chế độ Diệm có tất cả những sự xấu xa của chế độ phát xít, Diệm lại thiếu cơ sở ủng hộ từ người dân mà Hitler và Mussolini đã có thể tập hợp được.”
—————-
Richard J. Barnet – Tác giả Mỹ, luật sư, nhà phân tích, viết bài cho New York Times
“Điều quan tâm chính của chính quyền Diệm là sự an toàn của chính quyền mình. Ông Diệm sợ rằng cuộc bầu cử dự định tổ chức vào tháng 7, 1956 đưa đến sự thắng lợi của Hồ Chí Minh, không phải vì e ngại sự thắng lợi của CS, nhưng quan trọng hơn là lo sợ cho sự chấm dứt quyền lực của gia đình mình. Và thế ông tránh né việc đó bằng cách xử dụng mọi phương pháp trái ngịch với một chính quyền tự do có thể làm.
—————-
Neil Sheehan – Phóng viên kỳ cựu Mỹ, viết phóng sự và bài phân tích về chiến tranh Việt Nam, CIA, Pentagon, White House
Ngô Đình Diệm đã phạm nhiều sai lầm khi cầm quyền như sử dụng chế độ gia đình trị, để người thân mặc tình tham nhũng.
Diệm bổ nhiệm người thân trong gia đình và những người Công giáo vào cấp chỉ huy quân đoàn, hành chánh và cảnh sát. Nông dân ở miền đồng bằng sông Cửu Long thấy mình bị cai trị bởi những tỉnh trưởng, hạt trưởng, bởi những viên chức hành chánh ngoại lai và thường là cao ngạo và tham nhũng.”
—————-
John Cooney – Chủ nhà báo, chủ bút, trưởng ban biên tập, nhà thuyết trình thời sự
Drew Parson – Mang nhiệm vụ báo cáo, tường trình. Nhân viên cao cấp trong chương trình viện trợ cho Ngô Đình Diệm
“Tham nhũng trong chính phủ ông Diệm rất cao và cũng làm hại tới uy tín của tổ chức cứu trợ. Ước tính chỉ trong năm 1955 (ngay từ lúc Diệm bắt đầu cầm quyền) chính quyền Eisenhower đã chuyển vào Việt Nam trên 20 triệu đô-la viện trợ giúp người tị nạn Công giáo. Không thể tránh được, có quá nhiều gắn ghép và tham nhũng trong việc phân phối thực phẩm, thuốc men, và các đồ dùng khác tới các làng mạc. Tờ National Catholic Reporter đã phúc trình những sự lạm dụng của Tổ chức Cứu trợ Công giáo trong nhiều bài mà một bài có đầu đề là: “Việt Nam 1965-1975. Vai trò của Tổ chức Cứu trợ Công giáo: Công trình của Chúa hay của CIA?” Những sự lạm dụng bị phanh phui gồm có: dùng viện trợ để truyền đạo, chỉ giúp những người Công giáo tuy viện trợ là cho tất cả mọi người, đồng nhất hóa với quân lực, và đem cho lính riêng của ông Diệm thay vì cho dân sự đúng theo mục đích của viện trợ.”
—————-
John F. Kennedy – Cố Tổng Thống Hoa Kỳ
“Những gì tôi muốn nói về ông ta rất ngắn gọn. Diệm chỉ là kẻ bất tài, tham nhũng, man rợ”
Khi đại sứ Mỹ Henry Cabot Lodge than thở với Kennedy về sứ mạng khó khăn của mình ở Việt Nam gặp phải ông Diệm kém hiểu biết báo hại, Kennedy chán nản đồng tình buông thõng một câu như trên: “Not much that I could say about Diem, a few words perhaps, inept, corrupted, and brutal”.
—————-
Thomas D. Boettcher – Chính trị gia, phân tích gia, tác giả sách về thời sự và chiến tranh
“Trong 10 đô la viện trợ thì có đến 8 đô la đã được dùng cho nội an chứ không dùng cho công tác chiến đấu chống du kích Cộng Sản hay cải cách ruộng đất. Diệm lo lắng về những cuộc đảo chánh hơn là lo về Cộng sản.
Kết quả là những biện pháp đàn áp càng ngày càng gia tăng, khiến sự bất mãn của người dân đối với Diệm cũng mỗi ngày mỗi tăng theo, dù rằng ông Diệm làm đủ mọi cách để dập tắt sự bất mãn này trong dân chúng.
Hàng triệu nông dân ở những vùng quê xa trở thành cách biệt đối với Diệm. Cộng Sản thừa nước đục gia tăng hoạt động. Và những biện pháp đàn áp của Diệm cũng gia tăng theo cùng nhịp độ, rất hung hãn trong việc trấn át dân quê nhưng lại không hiệu quả trong việc chống lại Cộng Sản. Nhiều ngàn người bị nhốt vào tù. Cho tới năm 1960, điều khác biệt duy nhất giữa hai chính quyền Ngô Đình Diệm và Hồ Chí Minh là ở những lá cờ của họ.”
—————-
Bernard B. Fall – Sử gia lừng danh người Áo. Chính trị gia chuyên về xung đột Đông Nam Á
“Tính hiếu chiến của ông Ngô Đình Diệm thuộc loại trầm trọng. Đức tin của ông ta không có tính chất từ ái theo cách diễn tả các tông đồ, mà là tính hiếu chiến tàn nhẫn của một quan tòa Tây Ban Nha Torquemada thời tòa án dị giáo. Quan điểm của ông Diệm về chính quyền không có tính chất của một tổng thống theo hiến định của một nước cộng hòa, mà giống khuôn một bạo chúa theo truyền thống quan lại phong kiến.
Chính ông Diệm cũng tự hào về sự háo chiến sắt máu của mình. Một linh mục khi nói chuyện với ông ta muốn nhấn mạnh về ảnh hưởng văn hóa Pháp đối với ông Diệm, đã dùng những từ ngữ như ‘tín ngưỡng của chúng ta’, thì Diệm thản nhiên trả lời rằng: ‘Ông phải biết rằng tôi tự xem mình như là một người Công Giáo Tây Ban Nha’, có nghĩa rằng ông ta là đứa con của một đức tin hung hăng hiếu chiến, không giống một tín đồ dễ dãi và khoan dung theo như cách miêu tả một tín đồ theo hệ phái Công giáo Gallican.”
—————-
Đây là vị cố vấn trẻ thời đại mới, am hiểu tình hình chính trị và lịch sử thế giới. Khi Afghanistan chuẩn bị đưa Karzai lên chức vị tổng thống, ông Kilcullen đã nghiêm khắc cảnh báo vì sợ rằng nếu bất cẩn sẽ lập ra một Ngô Đình Diệm thứ hai. Đây là cảm tưởng của Kilcullen về ông Diệm.
David Kilcullen – Cố vấn cơ quan chống đặc công và khủng bố
Ông Diệm mang nhiều tai tiếng và làm việc không hữu hiệu. Ông ta có một gia đình tham nhũng. Và ông đã đẩy những người dân ra cách xa mình. Con người Diệm lúc nào cũng bần thần bức rứt, mang đầy ảo giác và không bao giờ nhìn vào hiện thực.
Năm 1961, VC Hà văn Trí dùng súng mưu toan ám sát tổng thống Ngô Đình Diệm khi ông đi kinh lý Ban Mê Thuột. Nhưng thật may mắn, viên đạn chỉ làm bị thương một ông bộ trưởng tháp tùng. Với cái tội tầy trời đó, tuy nhiên, Hà văn Trí chỉ bị ngồi tù có 2 năm rồi được phóng thích.
***Ông Nguyễn Ngọc Huy- thuộc đảng Đại Việt, phải sống lưu vong bên Pháp từ 1956-1963, đã nói: ‘’Tôi không đồng ý cách hành động của ông Nhu. Nhưng tôi công nhận ông Nhu là một người khá, ông không bao giờ giết hại những người có lập trường chống Cộng, có tư cách dù họ đã âm mưu dùng võ lực để lật đổ chính quyền Diệm. Khi ở Pháp về vào năm 1963, tôi đã gặp được đầy đủ các đồng chí của Đại Việt như anh Hà Thúc Ký, anh Đoàn Thái dù họ đã bị Nhu giam giữ lâu năm’’. (Biến Cố Chính Trị Việt Nam Hiện Đại/Phạm văn Lưu ).
Ông Huy về sau sáng lập đảng Tân Đại Việt và Phong trào Quốc Gia Cấp Tiến .
***Năm 1958, ông Hà thúc Ký ( được đề cử làm tổng bí thư đảng Đại Việt Cách Mạng năm 1965) vì bất đồng chính kiến với chính phủ Ngô Đình Diệm và vì có liên quan đến vụ biến động Ba Lòng ở miền Trung, bị chính quyền Ngô Đình Diệm bắt giam. Bác sĩ Nguyễn Tuấn Anh ( hiện ở tiểu bang Louisiana)- thầy thuốc riêng của tổng thống Diệm- cho biết ông Diệm chỉ thị cho bác sĩ Trần Kim Tuyến mỗi tuần hai lần đến chăm nom sức khỏe cho ông Hà Thúc Ký.
Ngoài ra, ông Diệm còn mật lệnh cho ông Cao Xuân Linh ( em ông Cao Xuân Vỹ) ngầm giúp đỡ tài chánh cho bà Hà Thúc Ký để có phương tiện cho các con ăn học.
Trong tác phẩm Sống Còn Với Dân Tộc- xuất bản năm 2009, nhận định về cá nhân tổng thống Ngô Đình Diệm, ông Hà Thúc Ký cho biết cá nhân ông khi còn là sinh viên đã từng ngưỡng mộ ông Diệm. Ông có cảm tình với ông Diệm vì hành động từ chức thượng thư vì không không muốn bị lệ thuộc vào bọn thực dân Pháp. Và cho đến nay, ông cho biết mỗi khi nghĩ đến việc tổng thống Diệm bị sát hại thì cái thiện cảm mà ông đã dành cho ông Diệm lúc thời sinh viên lại trở lại. Ông cho biết mỗi khi nghĩ đến tổng thống Diệm, ông vẫn bùi ngùi tiếc thương cho con người suốt đời nặng lòng lo toan cho đất nước.
***Tác giả Trần Đông Phong- “Đối Lập Chính Trị Thời Đệ Nhất Cộng Hoà- viết về trường hợp trung uý Phạm phú Quốc- viên phi công ném bom Dinh Độc Lập năm 1962- như sau:
Người viết cũng có nghe được sự quan tâm của tổng thống Ngô Ðình Diệm đối với trung úy Phạm Phú Quốc khi ông sĩ quan này bị bắt giam ở An Ninh Quân Ðội sau vụ thả bom Dinh Ðộc Lập. Cựu nghị sĩ Lê Châu Lộc, trước năm 1963 là đại úy, sĩ quan tùy viên của Tổng Thống Ngô Ðình Diệm, có kể cho người viết rằng trong một buổi quan sát cuộc thực tập phi pháo của Không Quân Việt Nam, tổng thống Diệm rất hài lòng khi chứng kiến kết quả rất tốt đẹp của các phi cơ tham dự cuộc biểu diễn và ông đã ra lệnh cho đại tá Huỳnh Hữu Hiền, tư lệnh Không Quân mời viên phi công lái một phi cơ khu trục đã oanh kích mục tiêu vô cùng chính xác đến trình diện ông. Viên phi công đó là trung úy Phạm Phú Quốc. Tổng Thống Diệm đã bắt tay, khen ngợi và ân cần thăm hỏi về gia thế của trung úy Phạm Phú Quốc.
Sau khi ông Phạm Phú Quốc cùng trung úy Nguyễn Văn Cử lái phi cơ oanh tạc Dinh Ðộc Lập, ông Cử bay thẳng sang Nam Vang xin tỵ nạn chính trị, còn phi cơ của ông Phạm Phú Quốc thì bị hải quân bắn rơi và ông bị bắt. Tổng thống Ngô Ðình Diệm nghe nói rằng trung úy Phạm Phú Quốc bị nhân viên An Ninh Quân Ðội dưới quyền đại tá Ðỗ Mậu tra tấn dã man bằng cách dùng kềm kẹp rút móng tay cho nên ông đã ra lệnh cho đại úy Lê Châu Lộc sang tận Nha An Ninh Quân Ðội để thăm và quan sát tận mắt xem ông Quốc có bị “rút móng tay” thật hay không. Sau khi gặp ông Phạm Phú Quốc, đại úy Lộc phúc trình với tổng thống Diệm rằng những móng tay của ông này vẫn còn nguyên, không hề bị thương tổn như lời đồn đại, tổng thống Diệm hài lòng và ra lệnh cho An Ninh Quân Ðội phải đối xử tử tế với ông Quốc”.
(Trích)
Ngụy quyền Việt cộng cai trị đất nước ra sao? Những nhận định, ý kiến của các giới chức cao cấp, các bậc trí thức- điển hình như dưới đây-:
Cựu tướng CSVN Trần Độ: ” Nền chuyên chính tư tưởng hiện nay ở Việt Nam là tổng hợp các tội ác ghê tởm của Tần Thủy Hoàng và các vua quan tàn bạo của Trung Quốc, cộng với tội ác của các chế độ phát xít, độc tài. Nó tàn phá cả một dân tộc, huỷ hoại tinh anh của nhiều thế hệ”.
Cựu trung tá CSBV Trần Anh Kim nói rõ cái nguồn gốc của đảng CSVN như sau:“Khi đảng hình thành, họ thu nạp phần lớn những kẻ khố rách áo ôm, kém học vấn rất vô văn hóa, rồi đảng dậy cho lũ cốt cán cách“ vu oan giá họa”, “ ngậm máu phun người”…Những thành phần trên được tập hợp lại thành một tổ chức gọi là“ đảng Cộng sản Việt Nam”.
“Thời kỳ đổi mới, đảng Cộng sản Việt Nam lộ nguyên hình là một đảng ăn cướp. Hành vi ăn cướp của đảng càng ngày càng thô thiển, trắng trợn, dã man, tàn bạo…, sự suy đồi về đạo đức cũng càng ngày, càng tồi tệ!”
Nhà văn Dương Thu Hương:” Về mặt đại cuộc, tôi thấy trong toàn thể lịch sử nước Việt, có lẽ cái triều đình Cộng sản hiện nay là cái triều đình hèn hạ và khốn nạn hơn tất cả những triều đình bán nước trước kia mà tiêu biểu là Lê Chiêu Thống. Lê Chiêu Thống có cầu cứu Tàu nhưng chưa bán một mảnh đất, chưa ký một hợp đồng chui, không hèn đến múc độ dám phạm luật của tổ tiên là nhượng đất cho giặc…”.
Trong một bức thư đề ngày 8-1-2006, giáo sư Lê Nhân gửi cho hai người học trò cũ của ông là Nguyễn Khoa Điềm và Nguyễn Phú Trọng, ông viết:“Đảng của chúng mày là cái đảng gì mà đểu gỉa khốn nạn, lưu manh phản động, mà căm thù con người, muốn huỷ diệt dân tộc và nhân loại như thế hởi bọn quỷ vương mang mặt người do con hồ ly tinh đào tạo kia?…”.
Thượng toạ Thích Quảng Độ: ” Chỉ có Việt Nam là khốn khổ vì chiến tranh tàn phá suốt 29 năm trời ( 1946-75) là bởi Cộng sản Việt Nam đã đưa vận mệnh của nước Việt Nam ràng buộc vào sự sống còn và quyền lợi của phe Cộng sản quốc tế ” –
Tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang trong bài “Hòa giải và hòa hợp dân tộc” :“Xã hội Việt Nam ngày nay tệ hơn nhiều Sài Gòn dưới quyền“ Mỹ Nguỵ”. Tham nhũng tràn lan hơn, dân chúng nghèo khổ hơn, xã hội đồi truỵ hơn, con người dối trá hơn…”.
Mấy tên viết sách kể tên lên đây có mấy kẻ là chính nhân quân tử,điển hình như
tên Neil Sheehan nói vậy mà NGUYỄN này tin ngất như tin…bác Hồ còn trinh thế
kia được nhỉ ? Mình là người VN.thì phải biết dùng cái trí óc của mình để KIỂM
CHỨNG thực hư,chứ có phải là người nước ngoài đâu như tên Mỹ lấc cấc này
qua VN.lúc mới hơn 25 tuổi cơ chứ ?
Một sự thực cần phải biết là Mỹ cũng có BỒI BÚT là những kẻ viết thuê gọi là đi
bán chính sách của chính phủ Mỹ cho dân Mỹ và cho cả thế giới.Trong những tác
giả trên may lắm chỉ có Bernard Fall,người Pháp còn tỏ ra dám chỉ trích thẳng
thừng chính sách của Mỹ vì có máu “dân tộc chủ nghĩa”.Thế nhưng,ông ta chống
Mỹ bằng cách xử dụng một số tài liệu tuyên truyền dối trá của Cộng sản Hà Nội
mà ông ta không có phương tiện kiểm chứng từ các nguồn khác.Điển hình như
“huyền thoại” dựng đứng về số người di cư vào Nam toàn Công giáo v.v.
Đừng tiếp tục tinh thần và thói quen nô lệ ngoại bang mà hãy tự đứng trên đôi
chân của mình hay đúng hơn phải xử dụng lý trí để kiểm chứng đúng sai.
Hãy chấm dứt đi việc ăn theo,dựa vào người nước ngoài,kể cả CSQT.đầu sỏ
Liên Xô+Tàu cộng vì chúng chỉ biết quyền lợi của chúng.
Nếu không thì chẳng khác nào việc nhà mình mà mình không biết lại chạy đi hỏi
tên hàng xóm ! Đó là hành động của một kẻ vừa ngu dốt vừa khờ khạo,có thể
là kẻ mắc bệnh tâm thần loại nặng.nhất.
Xin góp ý nhỏ với quangphan : Hà Minh Trí,thay vì Hà Văn Trí.
Em không ưa bàn chuyện tôn giáo, vì bạn bè mình ở nhiều tôn giáo, vì bàn chỉ gây chia rẽ, bất lợi cho hoạt động dân chủ, mà có vẻ như mắc mưu CS. Nhưng ngay từ đầu, là bể rồi, khi Đức Giáo Hoàng John Paul II chỉ trích Phật Giáo, lấy cớ cho Giao Điểm trả lời. Đừng nên bàn đúng sai, vì lại chia rẽ nữa. Chỉ nói sự kiện thôi. Cuốn “Crossing the Threshold of Hope” (Qua Ngưỡng Cửa Hy Vọng) bản Anh ngữ in năm 1994, bị nhiều học giả PG khắp thế giới chỉ trích, cho nên ĐGH John Paul II cuối tháng 1/1995 ghé thăm Sri Lanka, quốc gia 20 triệu dân có đa số là Phật Tử và chỉ 7% là Catholic, mới thanh minh thanh nga rằng “I come as a pilgrim of good will with nothing in my heart but peace. In particular, I express my highest regard for the followers of Buddhism.” (Tôi đến với tư cách người hành hương thiện chí, không gì khác trong tim tôi chỉ trừ hòa bình. Đặc biệt, tôi bày tỏ sự quý trọng cao nhất cho quý Phật Tử… http://www.vatican.va/holy_father/john_paul_ii/speeches/1995/january/documents/hf_jp-ii_spe_19950120_arrivo-sri-lanka_en.html) Tại sao vậy? Vì sợ các giaó dân Sri Lanka bị trả thù. Cho nên, chuyện Giao Điểm trả lời chỉ là một phần nhỏ làn sóng phản đối lúc đó. ĐGH John Paul II đã nói như thế, thì ai vào cãi với GĐ cũng đâu cần thiết. Càng bàn càng bể chuyện thần khẩu hại xác phàm, lỡ viết có 2 câu, mà rồi đi nhiều nước để thanh minh thanh nga.
Nhưng Thầy Nhất Hạnh vài tháng sau là xuất độc chiêu trả đuã liền: in cuốn Living Buddha, Living Christ và tháng 9-1995 và liên tục tái bản vì bán chạy. Trong sách, ai đọc cũng biết là Thầy lấy tâm từ bi giảng dạy cho giáo dân. Chơi thêm đôc chiêu nữa, Thầy Nhất Hạnh lâu lâu lại dẫn vài ngàn đệ tử đi thiền hành ở Rome, ngay trung tâm Thiên Chúa Giaó La Mã để cho cả thế giới chú ý là đệ tử thầy có nhiều người da trắng tân tòng. Đâu cần ồn ào như Giao Điểm làm chi.
ĐGH chỉ tính chuyện kiếm thêm giáo dân, nhưng Liên Thành tấn công Thầy Viên Lý, chụp mũ HT Quảng Độ, chụp mũ GS Võ Văn Ái… thì là chuyện chính trị. Tại sao LT đánh phá ngươi cùng hàng ngũ dân chủ? Nghĩ kỹ đi.
Còn chuyện này, Ủy Ban Truy Tố Tội Ác CS của LT chỉ là P.O. Box ở Canada, tại sao không mời các luật sư tới California, phỏng vấn cac Hội yêu Huế, phỏng vấn những người Huế có thân nhân bị giết ở Mậu Thân, lấy lời khai testimonies để lập hồ sơ đưa ra tòa án quốc tế? Tại sao không làm thế Có phaỉ là chỉ muốn bán sách, rồi quyên tiền rồi im luôn?
Các bác hỏi chuyện Cao Đài, thì nên biết, sử đạo có 2 cách nói, Khi họp Liên Tôn, khi ra cộng đồng, khi in sách để đọc ở công chúng, thì nói nhẹ nhàng vì không muốn làm ông Linh mục nổi giận (mấy ông này dữ lắm, sách động giaó dân thì TT Obama cũng bị chửi rủa liên tục mấy tháng trước bầu cử, ai cũng nghe rồi đó). Nhưng sử đạo để lưu truyền thì nói thật, nói thẳng.
Nên đọc sử đạo Cao Đaì ở đây: http://www-personal.usyd.edu.au/~cdao/booksv/tvrcdhp-cVIII.htm
Nhờ viện-trợ Mỹ, Ngô Đình Diệm vận-động phá vỡ “Mặt Trận Thống Nhất Toàn Lực Quốc-Gia”, bằng cách (Donald Lancaster , – The emancipation of French Indochina, London 1963 ). mua chuộc và chia rẽ các lực lượng giáo-phái. Phòng Nhì của Diệm đã bỏ ra một trăm triệu để mua chuộc Nguyễn Thành Phương (chưa nhập-môn theo Đạo) và Năm Lửa(Cố-vấn Ngô Đình Nhu ra lịnh cho Nguyễn Thành Phương kéo quân lên Tòa-Thánh để thanh trừng những phần-tử Cao-Đài chống-đối chế-độ độc tài gia đình trị.
Trong khi Nguyễn Thành Phương bao vây Hộ-Pháp Đường không cho Đức Hộ-Pháp trốn thoát, một số cựu quân-nhơn do Đại-Tá Huỳnh Thanh Mừng (sau trận nầy ông đi theo Mặt-Trận Giải-Phóng Miền Nam), chỉ huy binh-sĩ chống lại hành động của Tướng Phương chiếm đóng vùng chợ Long-Hoa đến Cửa Số 6. Đại-Tá Mừng cho đóng quân từ Núi Bà đến cửa Hòa-Viện, nhứt quyết một còn một mất với Tướng Phương. Nhưng chẳng may Đại-Tá Mừng bị bộ-hạ của Tướng Phương phục-kích bắn gãy một cánh tay, khiến cuộc tranh chấp đôi bên quyết liệt hơn.
Nhóm thứ ba do Thiếu-Tá Nguyễn văn Đờn và Nguyễn văn Mạnh chỉ huy, kéo quân vào đóng trong nội-ô Tòa-Thánh tuyên-bố là sẽ ngăn chặn hai nhóm kia hầu tránh cảnh lưu huyết vô lối.
Để tránh viễn cảnh máu đổ giữa đồng-đạo và làm cớ cho cường-quyền Ngô Đình Diệm chiếm Tòa-Thánh, Đức Ngài ra “Bản Tuyên-Ngôn” có câu: “Cơ Đạo trải qua hồi biến chuyển, Bần-Đạo khuyên cả con cái Đức Chí-Tôn bình tĩnh, sáng suốt, chờ Hội-Thánh giải quyết”.
Đức Ngài cũng nói với các cấp chỉ-huy quân-đội: “các con là lửa Tam-Muội. Lửa dữ trừ được ma vương mà cũng có thể đốt thiêu luôn Tòa-Thánh”.
Vì thế Đức Ngài phải ép lòng ra đi để làm cho các phe phái đối lập không còn lý do gì tranh chấp với nhau. Dự kiến nầy được giữ kín, ít ai biết. Thế mà nhóm Mừng, Đờn, Mạnh cũng đoán được, nên họ đề-nghị dọn đường rừng đưa Đức Hộ-Pháp đi để tránh sự săn đuổi của Tướng Phương. Đức Ngài lặng lẽ và làm theo kế hoạch của riêng mình.
—
“Còn chính Đức Ngài cũng bị cầm lỏng tại Hộ-Pháp Đường, xung quanh có quân-đội võ trang canh phòng từ 20.08 Ất-Mùi (1955) đến mùng 5 tháng Giêng năm Bính-Thân (1956)”. (Diễn Văn của Đức Cao Thượng Sanh đọc nhân lễ kỷ niệm Triều Thiên của Đức Hộ Pháp năm 1964)
—
Vào ngày 23-10-1961, Sĩ Tải Phạm Duy Nhung thừa ủy nhiệm của Đức Hộ Pháp họp báo tại nhà hàng Soái Kình Lâm (Chợ Lớn) trước báo chí, đài phát thanh trong và ngoài nước, ông công bố các bức thư gởi cho các cường quốc Anh, Pháp, Mỹ có đơạn viết:
“Chúng tôi tin tưởng vào sự chân thành của quí quốc với đại danh là liệt cường luôn luôn có ý chí giúp đỡ dân tộc chúng tôi mà không vụ lợi”. Ông bị chánh quyền Ngô Đình Diệm bắt và tra tấn đến chết. Phong trào Thánh Xa Thơ ngày càng lên mạnh. Các ông Chơn Nhơn Trịnh Phong Cương, Thừa Sử Phan Hữu Phước… đều bị bắt từ đây và đều bỏ mạng trong tù.
Tính sổ, có trên hai ngàn chức sắc, chức việc và tín đồ trên toàn quốc bị bắt giam cầm. Đức Hộ Pháp có lập danh sách gởi đến Hội Nhân Quyền nhờ can thiệp mà không kết quả. …
Quý vị nên tìm đọc thêm, mệt quá. Chúng ta cần bỏ chuyện nhỏ, để nhìn chung một hướng đấu tranh dân chủ cho VN. Bàn thêm về tôn giaó, chỉ vô ích. Khi nào em thấy bất lợi cho dân chủ, em sẽ ngưng bàn, các bác đừng chờ.
NHÂN LOẠI VÀ CHÂN LÝ
Đã là người ai cũng có thể có những sai lầm vào một lúc nào đó. Sự sai lầm đó có thể vô tình hay cố ý. Thế nên cho dầu Đức Giáo Hoàng Thiên chúa giáo, các người đứng đầu những tôn giáo khác nói chung trong hiện tại, kể cả Phật giáo, hay những nhà chính trị lớn như Hồ Chí Minh, Ngô Đình Diệm đều cũng thế. Nhân vô thập toàn là thế đó. Thế nhưng khi người ta còn sống, mọi sự sai lầm đều có thể sửa chữa lại được, tức là không phạm lại nữa, nhưng kết quả của nó thì vẫn luôn là chuyện an bài, việc đã rồi. Cho nên đối với mọi tôn giáo, không nên có thái độ chia rẽ mà cần ý nghĩa đoàn kết và xây dựng. Đó mới là tình cảm nhân loại và chân lý nhân loại. Bởi mọi chân lý khách quan nói chung, luôn luôn là sự tiếp cân mà không bao giờ là sự chiếm hữu toàn vẹn. Bởi vậy thái độ cảm thông giữa các tôn giáo luôn luôn cần thiết. Vì tôn giáo là niềm tin, đức tin, không thể bao giờ là ý nghĩa khoa học khách quan, cụ thể, chính xác. Nên cũng trong tính thần và ý nghĩa như thế, người của tôn giáo này (dạng quần chúng) chỉ ham thích chỉ trích, bài xích tôn giáo khác đều luôn là thái độ thấp kém, dốt nát. Và sự thấp kém, dốt nát luôn luôn xấu xa, cho dù nó xuất phát từ bất kỳ các nhân vật quần chúng nào. Thế nên, người ta chỉ thực sự tranh luận về khoa học, về chính kiến, nhưng không thể tranh luận gì về pháp luật hay tôn giáo là như vậy. Bởi tôn giáo là đức tinh như đã nói, còn pháp luật phụ thuộc vào quyền lực chính trị. Có nghĩa tranh luận là tranh luận về chính kiến, khó có thể tranh luận về quyền lực chính trị. Bởi quyền lực chính trị là quyền lợi thế tục. Niềm tin hay đức tin tôn giáo và quyền lợi thế tục là chỗ người ta không thể tranh luận, đi vào tranh luận một cách có kết quả, đàng hoàng hay nghiêm cẩn, chính là như vậy. Bởi những cái đó là những cái bất khả, đó chính là bản chất tự nhiên của con người. Vượt lên được bản chất đó một phần hay tất cả, nhiều lắm chỉ có thể có Thích Ca, Jesus, Mohamed, Khổng tử chẳng hạn, còn mọi bàng dân thiên hạ thông thường thì coi như vô phương cập ngạn.
Cho nên, tranh luận, phê phán, nhận định thường chỉ nên áp dụng với những người còn sống.
Đối với các nhân vật lịch sử đã qua đời, áp dụng điều này đối với họ hay về các ý nghĩa của họ cũng đều phi lý và tầm phào. Bởi họ chết rồi thì không thể nào tự thanh minh hay tranh biện lại được. Vả lẽ những nhân vật lịch sử quan trọng thường họ đã bị bao tầng lớp người đời khác nhau bọc cho họ bao nhiêu vỏ bọc thần thánh hóa giả hay mạt sát, dè bỉu, khinh ghét họ một cách bất công, theo thị hiếu riêng, hay nói chung phát sinh từ bao nguyên nhân và thái độ tồi tệ cả. Có nghĩa đối với các nhân vật lịch sử, các biến cố lịch sử đã qua, đã có, chúng đều thuộc về môi trường của quá khứ, không còn là môi trường của hiện tại hay của ý nghĩa chủ quan nữa. Đó chính là ý nghĩa của vấn đề chân lý (khách quan) và nhân loại. Nhân loại nói chúng là thực thể chủ quan nằm trong chính chân lý khách quan của lịch sử. Khách quan có nghĩa vượt ra ngoài mọi tính cách chủ quan của nhân loại khi nó đã trở thành lịch sử. Cho nên đối với lịch sử khách quan chân thực, người viết sử chủ yếu chỉ ghi nhận, không nên phán đoán chủ quan. Nhà sử học đúng nghĩa là nhà khoa học, người nhân chứng mà không hề hoặc không thể trở thành như một thành phần điếu đóm về mặt nó đó, trong tính cách hay mục đích nào nào đó chính là như vậy.
Võ Hưng Thanh
(23/11/12)
Bác D. Nhật Lệ ơi
Xin bác nói một thì cũng phải nói hai, bác nói một chiều theo kiểu “one way ticket” như thế thì cũng giống y nhu CS rồi còn gì? cái gì Ngô tổng thống cũng đúng, cũng nhất cả …thế thì tại sao lại có đảo chánh, tại sao ngày 2/11/63 dân chúng túa ra đường hoan hô quân đội đã đảo chính “Cụ”, không thể nào nói “Cụ” được lòng dân, Cụ được lòng dân mà khi chôn Cụ tại bộ TTM phải dấu kín sợ những người phẫn uất nó tới nó đào mả?
Chuyện chùa Xá lợi và Từ đàm (hồi đó tôi có tới chùa XL vài lần) chống đối chính phủ là có thật nhưng không thể tấn công chùa tàn bạo như vậy được, ngay như tụi CS cũng còn chưa dám làm, hồi đó đài ngoại quốc bình luận đây là một canh bạc táo bạo của Nhu, canh bạc chót.. Nhu quá tàn ác, cuộc tấn công có nhiều người bị thương, nhiều người chết. Một sự sỉ nhục cả thành phố Saigon , khi Nhu đánh canh bạc tàn bạo này thì coi như ông ta đã ký bản án tử hình cho gia đình ông và cho cả chế độ
Tôi là nhân chứng hồi đó bác D.Nhật lệ ạ, không có nhà Đại Sử Gia nào có thể lấy vải thưa che mắt thánh được
DN
Chào bạn datnguyen
Đã là con người thì không ai tránh khỏi sai sót, khuyết điểm hay lầm lỡ !
Trong gia đình chỉ có năm – bảy người con, vậy mà vẫn có người ưa kẻ ghét cha mẹ (vì một lý do nào đó), huống chi là cả một xã hội với hàng triệu người, đúng không?
Ông Diệm dù có nhân ái cách mấy thì cũng không phải là thần thánh, nhất là sau khi ông đã thẳng tay bài phong đả thực và dẹp loạn sứ quân, giáo phải, và nhất là quyết tâm chống cộng…thì làm sao ông tránh khỏi sự hận thù ghen ghét?
Hơn nữa, khi không đồng ý để cho Mỹ đổ quân vao VN thì ông Diệm nghiễm nhiên trở thành vật chướng, cái gai mà người Mỹ cần phải phải nhổ bằng mọi giá!
Chuyện “pháp nạn” tất nhiên phải xảy ra, một mặt do người Mỹ đạo diễn (dù không trực tiếp) Trí Quang thi hành, VC giật giây…cấu thành kịch bản “chính quyền đàn áp Phật giáo”…
Chính quyền Ngô Đình Diệm đã bị gài bẫy và “mắc mưu” trong việc tấn công Chùa Xá Lợi!
TT Trí Quang và vai trò của Mỹ trong biến cố Phật giáo năm 1963 – Vụ Tấn Công Chùa Xá Lợi!
Trích đoạn:…”Về kế hoạch tấn công chùa Xá Lợi của chính quyền Sài Gòn là một kế hoạch tối mật chỉ mình ông Nhu và 5 sĩ quan cao cấp như Tôn Thất Đính, Trần Thiện Khiêm… Đứng ra hành động là Lực lượng đặc biệt và Cảnh sát đặc biệt của Nguyễn Văn Y. ”
Bọn tay sai CIA bày đường vẽ lối, rồi báo cho Mỹ biết. Trước khi lực lượng đặc biệt tấn công khám xét chùa, các nhà báo Mỹ đã đến chùa Xá Lợi yêu cầu các vị Thượng Tọa trốn đi, nhưng họ đã từ chối, chỉ có Trí Quang là đào tẩu vào Toà Đại Sứ và được Mỹ bao bọc chở che.
Điều đáng buồn là LỊCH SỬ Việt Nam đã bị bóp méo và xuyên tạc quá nhiều. Chỉ ngay việc ông Diệm bị sát hại thế nào, ai ra lệnh giết, và Đại Uý Nhung có đúng là thủ phạm ra tay thanh toán ông Diệm và Nhu hay không, đến nay vẫn còn là một bí ẩn!
Như tôi từng nói ông NĐD.là nhà cai trị độc tài nhưng ở thời điểm đó,ông độc
tài là cần thiết,chứ tôi có cho ông là “thánh” đâu !
Thế nhưng,muốn so sánh thì bác cứ so sánh NĐD.với vài lãnh tụ Á châu cùng
thời như Tưởng Giới Thạch,Lý Quang Diệu hay ngay cả Phác Chánh Hy.
Về đạo đức,ông Diệm là thánh hơn mấy lãnh tụ nói trên.Thậm chí Hồ Chí Minh
còn thua qúa xa NĐD.về khoản đạo đức cá nhân.
Bác nói chuyện chính trị mà chỉ nhìn mặt ngoài rồi phán đoán là hỏng bét,chẳng
khác gì người mù sờ voi.Taị sao ? Bởi vì mặt trong thuộc về trận chiến BÍ MẬT
thuộc TÌNH BÁO mới là nơi tìm mưu tính kế để đạt cho được cứu cánh.
Để lật đổ NĐD,dù VC.hay Mỹ cũng phải gán đủ thứ tội cho NĐD.mới thì mới có
“chính nghĩa”,chứ bác ? Nói như bác thì Mỹ đánh IRAQ cần gì phải vu cáo là có
VŨ KHÍ GIẾT NGƯỜI HÀNG LOẠT.Cũng như Cộng sản miền Bắc cũng phải lu
loa là miền Nam do Mỹ Diệm tàn ác thì mới có cớ để “giải phóng” chứ bác ?
Ngay chuyện vợ chồng ly dị,1 trong 2 người muốn bỏ vợ hay chồng thì họ cũng
kiếm đủ lý do,có thể bịa đặt cho người kia thì mới được Toà án cho phép ly dị,
chứ chẳng lẽ họ ngu dại hay sao mà bảo vợ tôi,chồng tôi…tốt lắm,tốt lắm ?!?!?!
Chính vì sự NGÂY THƠ của người VN.ta mà bọn Tàu cộng qua tay sai VC.và
Mỹ đã lợi dụng để gây ra thảm họa ngày hôm nay cho nước ta nhưng chúng lại
thu gom biết bao lợi lộc về cho đất nước của chúng !