Huỳnh Thục Vy bị sách nhiễu liên tiếp
Từ khi vào Hội đồng Nhân quyền Liên Hợp Quốc cuối năm ngoái, nhà cầm quyền cộng sản Việt vẫn không ngừng đàn áp những người hoạt động Nhân quyền. Việc trả tự do cho các tù nhân lương tâm (thực tế chỉ là trò đổi chác chính trị với quốc tế) không biện minh được cho việc mạng lưới công an và an ninh Việt Nam vẫn ngày đêm theo dõi, sách nhiễu gia đình những người đấu tranh, đàn áp biểu tình chống Trung Quốc, quấy phá công việc làm, bôi nhọ danh dự những người lên tiếng đối kháng…
Gia đình tôi gần đây liên tục bị sách nhiễu. Em trai tôi Huỳnh Trọng Hiếu và vợ con, chị họ tôi Huỳnh Phương Ngọc liên tục bị theo dõi, quấy phá và bắt giữ tùy tiện. Điều này tất nhiên không khiến chúng tôi ngừng những công việc mình đang làm, nhưng nó cũng lấy của chúng tôi nhiều sức lực và tâm lực. Đó là chưa nói nó cản trở và gây khó khăn cho công việc sinh nhai của tất cả các thành viên của gia đình tôi.
Một ngày họ bắt giữ em trai tôi Huỳnh Trọng Hiếu có nghĩa là ngày hôm đó em tôi không thể đi giao cà phê đúng hẹn với khách hàng. Vợ chồng tôi và vợ chồng em trai tôi cùng dựa vào công việc bán cà phê hạt rang online để sinh sống. Đúng như công an Quảng Nam và Sài Gòn đã từng đe dọa, họ sẽ “đánh phá kinh tế” để chúng tôi không có thời gian tham gia công việc xã hội và lên tiếng cho Dân chủ, Nhân quyền. Đó là hành xử vô lương tâm chứ không đơn giản chỉ là là sự quấy rối.
Ngày 7 tháng 9 năm 2014, công an phường Thống Nhất, thị xã Buôn Hô, tỉnh Đak Lak (quê chồng tôi) đã mang đến một giấy mời yêu cầu tôi lên công an phường làm việc về chuyện tôi đang tạm trú tại nhà chồng mình. Đây không phải là lần đầu tiên họ làm phiền chúng tôi, mượn cớ là “hướng dẫn về thủ tục tạm trú”. Tôi đã nghĩ, những chuyện nhỏ như vậy không đáng để khiến những người quan tâm, yêu mến tôi bận lòng. Nhưng hôm nay tôi nghiệm ra rằng: nếu tôi bỏ qua những chuyện nhỏ thì họ sẽ còn làm phiền tôi nhiều hơn và lớn hơn nữa.
Ngày 10 tháng 9 năm 2014, hai an ninh tỉnh Dak Lak và một công an phường Thống Nhất đến nhà chúng tôi yêu cầu làm việc với tôi về các vấn đề Hội nhóm xã hội dân sự, đặc biệt là Hội Phụ nữ Nhân quyền Việt Nam. Nhưng chồng tôi bực mình vì họ làm phiền chúng tôi quá nhiều, nên đã không tiếp đón và mời họ về.
Tôi từng nói rất rõ trên Facebook rằng tôi không có gì để chia sẻ với an ninh vì tôi không hy có thể vọng xoay chuyển thái độ của họ từ thù hằn sang thấu hiếu các hoạt động đấu tranh cho Nhân quyền. Nếu họ chịu dùng lương tri để lắng nghe chuyện phải trái thì nhiều bài viết tâm huyết trên mạng đã có thể khiến họ thay đổi thái độ và cách hành xử. Ở đây, họ hành động vì quyền lợi của họ và gia đình mà bất chấp lương tâm và công lý. Tôi có công việc gia đình và nhiều việc khác phải làm, không kể đến chuyện sức khỏe tôi không tốt, nên tôi không có thời gian để tiếp chuyện an ninh.
Tôi nhớ hôm bị bắt vào đồn công an phường 2, thành phố Cao Lãnh, khi từ chối trả lời các câu hỏi của an ninh tỉnh Đồng Tháp, tôi bảo với họ: “Tôi và các anh đã quá hiểu nhau. Tôi không có gì để chia sẻ thêm. Các hoạt động của tôi và của Hội PNNQVN đều minh bạch và công khai, anh có thể tìm trên internet. Xin anh đừng buộc tôi phải lớn tiếng với anh, vì tôi không có thù hằn gì với cá nhân anh cả, anh cũng chỉ là tay sai của chế độ thôi”. Anh ta đã tức giận lớn tiếng: “Chúng tôi không phải là tay sai mà là những người đứng trong hàng ngũ đầu tiên bảo vệ chế độ”. Vậy là rõ nhé!
Đến sáng hôm nay, ngày 2 tháng 10 năm 2014, hai nữ an ninh tỉnh Dak Lak lại đến yêu cầu được nói chuyện với tôi, cũng về chuyện Hội đoàn mà tôi đang tham gia. Tôi đã nói, vì thời gian và ưu tiên tôi dành cho Hội phụ nữ cùng nhiều lý do tế nhị khác không tiện chia sẻ với họ, nên hiện tại tôi chỉ là thành viên của Hội PNNQVN, chứ không tham gia bất cứ hội đoàn nào khác. Những câu hỏi thọc mọc riêng tư khác tôi từ chối trả lời. Tôi nể tình hai người này cùng là phụ nữ nên dành cho họ 5 phút nói chuyện rồi mời họ về.
Tôi biết chắc đây không phải là lần cuối cùng họ sách nhiễu tôi, và đã chuẩn bị tinh thần cho mọi hành động mạnh tay hơn của họ. Sự thận trọng của một người với tư cách là người điều phối một nhóm xã hội dân sự không đồng nghĩa với sự lùi bước trước bạo quyền.
Cuộc biểu tình của sinh viên Hongkong chống chế độ độc tài Hoa Lục đã khiến tôi vô cùng xấu hổ. Họ là những thanh niên giỏi giang, năng động, có kiến thức, sáng tạo và dũng cảm. Tôi và thanh niên Việt Nam cần học hỏi họ nhiều hơn nữa, vì tôi hiểu rằng những nỗ lực lên tiếng của tôi cho Dân chủ, Nhân quyền và Tự do trước nay là chưa đủ.
© Huỳnh Thục Vy
Buôn Hồ ngày 2 tháng 10 năm 2014
VNCS cần mua là vũ khí Mỹ ?
Vi Anh: …nguồn vũ khí VNCS đang xài là từ Nga, TC. Quân đội VNCS được đào tạo chiến thuật, chiến lược, tham mưu, trao đổi tình báo quen thuộc với Liên xô khi xưa và Nga bây giờ cùng TC, không có lý do gì VNCS thay đổi theo Mỹ toàn bộ, tiền đâu, người đâu mà làm việc này.
Sở dĩ Đảng Nhà Nước VNCS vận động mua vũ khí của Mỹ, là do hai mục tiêu. Một mặt, CSVN muốn Mỹ có mặt ở Biển Đông để ngăn bớt sự khống chế của TC trên biển của nước mình. Mặt khác CS muốn lợi dụng việc Mỹ xả cấm vận để “nồ” những người dân Việt trong phong trào đấu tranh cho tự do, dân chủ, nhân quyền VN. CSVN muốn chứng tỏ CSVN đã đi được với Mỹ rồi, đừng có mong đòi hỏi những giá trị Mỹ lâu nay dòi Đảng Nhà Nước cải thiện.
Đảng Nhà Nước CSVN phần nào cũng muốn chứng tỏ cho người dân thấy nhà cầm quyền có quan tâm đến chuyện bảo vệ chủ quyền và lãnh thổ, để dân chúng bớt bất mãn Đảng Nhà Nước thôi.
Chào cô Huỳnh Thục Vy
Tôi chia sẻ với Cô và gia đình cô về những khó khăn đang gặp phải. Trò bẩn thỉu bao vây kinh tế để “khoá bao tử” mà CSCN đang đánh vào gia đình Cô cũng như những người đấu tranh cho dân chủ Việt Nam, với mục đích đánh qụy ý chí “bụng đói thì phải quỳ gối” đã cho thấy CSVN hung bạo dã man gấp trăm lần chế độ thực dân Pháp.
Nếu ngày xưa mà bọn thực dân Pháp và VNCH (CSVN cho là “ngụy”) mà hành xử với cán bộ CS và gia đình của những người theo CSVN như họ đang hành xử với gia đình Cô và những người đấu tranh bây giờ thì có lẽ nhân dân VN đã thoát khỏi ách thống trị của CSVN, và nhân dân VN không đến nỗi phải khổ sở như ngày nay?
Nói với CA và an ninh CSVN:
Con người cần phải phải làm ăn để sống, chế độ nào rồi cũng sẽ phải có lúc kết thúc, các anh chị hãy suy nghĩ hậu quả việc làm của mình, gieo nhân thì ắt sẽ có ngày gặp quả, kẻ gieo gió sẽ có ngày gặt bão, tiếp tay với bạo quyền, với kẻ ác thì chắc chắn sẽ phải gánh chịu hậu quả!
Chó săn dù có hung hăng
Hết thỏ thì chó cũng quăng vô nồi
Làm người cũng thế mà thôi
Chế độ rã đám tiêu đời chó săn!
Chúc cô Thục Vy và gia đình chân cứng đá mềm!
23/9/06 – Nhà văn Trần Khải Thanh Thủy : Với riêng tôi, càng làm việc với cơ quan công an Hà Nội, tôi càng phải chứng kiến những việc làm mạt hạng, đớn hèn, bẩn thỉu của cái gọi là Công an nhân dân Việt Nam.
Việc đầu tiên là chúng tung lính canh quanh nhà tôi, nhiều, và dai dẳng đến mức bà con hàng xóm đều phải tỏ vẻ khó chịu vì sự trơ lì của đám lính chì khốn khổ, khốn nạn này. Từ 7 giờ sáng khi tôi chưa ra khỏi nhà đã 5,7 tên lượn lờ quanh cổng, trải dài từ ngõ, trên khắp lối dẫn vào nhà. Tôi ngồi ăn sáng cũng có vài tên lính chì đeo bám, ngồi chầu hẫu bên cạnh như những con chó đói ngồi canh ông bà chủ để chờ một mẩu xương.
Đến bệnh viện khám bệnh, hay đi cắt thuốc tại nhà lương y, đều có mấy cái đuôi bám theo nhằng nhẵng, xộc vào tận nhà, ngồi sát bên cạnh, đến mức chủ nhà muốn nói chuyện cũng cụt hứng, đành phải bày tỏ sự khó chịu muốn chúng cuốn xéo cho nhanh.
Rồi bạn bè nghe tin tôi ốm tìm đến thăm, hẹn tôi ở nhà mẹ đẻ để gặp gỡ, hỏi han, chia sẻ, trút bớt một phần gánh nặng do sự bóc lột tàn tệ của bệnh viện xã hội chủ nghĩa Việt Nam gây ra, chúng cũng không buông, không cho phép tôi được nghỉ hoặc tự đi bằng chân mình mà phải cử 3 chiến sĩ theo. Hai tên ngồi dưới, một tên leo lên tận nhà, như một thượng khách (không mời mà đến).
Đi lên trình diện hàng ngày cũng là người của công an cưỡng chế, hết giờ, áp tải tôi về nhà rồi còn ngồi lại rình rập ở quán bia, quán nước, hòng ngăn chận không cho tôi ra Nét hoặc nhận tiền của hải ngoại gửi về, nhằm cô lập kinh tế…
Người xưa thường nói “làm người thì khó,làm con chó thì dể”.cho nên vgcs/csvn/và những con vật cộng sản đã chọn đúng hướng đi như ông-bà xưa đã nói.
Chúng chỉ làm những gì chúng “thấy thích”và có lợi ích cho bè đảng của chúng.Chúng chả cần hiểu đúng-sai,tốt-xấu,có hệ lụy gì với ai.Lạy lục,xin xỏ những quốc gia mà chúng cho là kẻ thù đã xăm lăng xứ sở mà chúng gọi là của chúng…hành động không một chút liêm-sỉ,không nhân cách,cho nên họ đối với người cùng tổ-tiên như là kẻ thù truyền kiếp….dù đó là ở không gian nào.
csvn thường bị cho là quái thú thì cũng không sai chút nào…xem xét…từ hành động đến văn-ngôn hoặc sự suy luận thì đúng là loài quái vật.
Chúng luôn ăn thịt đồng loại,dường như trên mặt địa cầu chỉ có vài nơi còn tồn tại loại quái vật nầy ở Châu-á lục địa.Và chúng cũng đang đi dần vào sự tuyệt chủng,khó có thể đoán mò là vào thời điểm nào chúng sẻ bị xóa bỏ trên đời sống nhân loại.
Đây là địa chỉ của tổ chức theo dõi ( để bảo vệ ) nhân quyền ( của LHQ, viết tắt là HRW : Human Rights Watch, quí vị nên ghi nhớ phòng khi cần đến ) Địa chỉ gửi thơ :
HRW 350 5 th Avenue – 34 th Floor .
New York NY 10118 – 3299.
USA
Email ( ở Mỹ ) : hrwpree@hrw.org
Tel . : +1- 212 – 200 – 4700
Fax : +1- 212 – 736 – 1300
Email ( ở Pháp ) paris@hrw.org
GHI CHÚ : Quí ví cứ viết bằng tiếng mẹ đẻ ( Việt ngữ, Lào ngữ … cũng được, thơ sẽ được phiên dịch sang Ang ngữ, Pháp ngữ v.v…) .
Vậy đề nghị cô Huỳnh thục Vy cứ gom đủ tài liệu chứng cớ rõ ràng với hình ảnh kèm vào Email ( Attach ) gửi đi . Chúc Cô chiến thắng . Việt Kiều .
(Trích ) Tuần vừa qua, thành phố Hà Nội nói riêng và cả nước nói chung xôn xao vụ một cán bộ công an về hưu bị đánh chết, bầm dập mình mẩy, sau đó kẻ thủ phạm đã mang xác viên công an này vào bãi tha ma để treo cổ lên ngọn cây…
Câu chuyện nghe ra rùng rợn và dã man, người chết phải chết hai lần, kẻ sống cũng chẳng vui vẻ gì khi nhúng tay giết người. Nhưng không hiểu sao nhiều người lại cảm thấy thoải mái, khoái chí khi nghe chuyện này, thậm chí có người buộc miệng: “Chó chết mèo cũng nhăn răng”!”.
Có lẽ, đến nước này thì cũng nên xem lại mối quan hệ giữa công an nhân dân và nhân dân Việt Nam mấy chục năm nay. Xem lại thành tích của nhân dân, thành tích của công an nhân dân, xem lại tương tác giữa hai bên. Và, một bản kê khai sơ bộ thành tích của công an nhân dân dành cho nhân dân nghe ra kinh hoàng hơn cả thời thực dân, phong kiến!
Vấn đề cần bàn ở đây là tại sao người dân lại thấy hả hê, dửng dưng và đôi khi đánh ăn hôi mỗi khi có công an bị đánh?
Như trường hợp một viên cảnh sát giao thông bị một thanh niên kẹp cổ ngay giữa thanh thiên bạch nhật, trước một siêu thị lớn có hàng trăm người đứng chứng kiến nhưng không có ai xông vào can ngăn. Thậm chí người ta còn đứng coi một cách thoải mái, khoái chí. Ở chuyện khác, một công an bị dân vây đánh tại Trảng Bom, Đồng Nai, nếu cảnh sát 113 không kịp đến giải cứu kịp thời, có lẽ viên công an này cũng có số phận chẳng khác nào những tay trộm chó bị đánh chết, đốt xe, đốt người ở phía Bắc.
Người dân đã thật sự đối xử với công an giống y hệt đối xử với phường trộm cướp. Đó là sự thật không thể chối bỏ! Vấn đề đó nói lên điều gì? Kể từ những ngày sau 30 tháng 4 năm 1975, người dân miền Nam nói riêng và cả hai miền đất nước nói chung phải đối diện với một đời sống hoàn toàn mới lạ, sự hà khắc và tàn bạo cũng bắt đầu thể hiện thông qua những chính sách nhà cầm quyền ban hành.
( “Chó chết mèo cũng nhăn răng ” – 2/10/2014)
Không biết VIẾT
Chỉ biết ĐỌC ! Vậy xin phép dược BOLD
Gơỉ BÀI HỌC cho ace CCCD (công cụ côn đồ) CS ( chó săn, chung sơn , con sên con sán …) DLV (dâm loạn vẹm) ” một bài học” !! ACE nào không may “Lộ hàng lẹ rúc vào hang ..”..
‘..Trảng Bom, Đồng Nai, nếu cảnh sát 113 không kịp đến giải cứu kịp thời, có lẽ viên công an này cũng có số phận chẳng khác nào những tay trộm chó bị đánh chết, đốt xe, đốt người ở phía Bắc.
Người dân đã thật sự đối xử với công an giống y hệt đối xử với phường trộm cướp. Đó là sự thật không thể chối bỏ! Vấn đề đó nói lên điều gì? Kể từ những ngày sau 30 tháng 4 năm 1975, người dân miền Nam nói riêng và cả hai miền đất nước nói chung phải đối diện với một đời sống hoàn toàn mới lạ, sự hà khắc và tàn bạo cũng bắt đầu thể hiện thông qua những chính sách nhà cầm quyền ban hành.
( “Chó chết mèo cũng nhăn răng ” – 2/10/2014)
Nhà báo Nguyễn Minh Cần, nguyên phó chủ tịch Ủy ban Hành chính thành phố Hà Nội: Chưa bao giờ tôi thấy tình trạng công an lộng quyền đến như thế. Vì sao ? Vì nhà nước, những người lãnh đạo cho quyền công an được làm như thế thì họ mới có thể làm…