WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Từ ngõ Phất Lộc tới Weimar [5]

Tiếp theo các phần: I, II, III IV.

Lo tang bố xong, tôi không về quê nữa, tôi ở lại Hà Nội.

Tôi tha hồ giao du với bọn anh chị bến bãi, bọn đòi nợ thuê, bọn buôn ma túy và bọn chuyên trộm cắp phụ tùng xe ô tô như đèn, xi nhan, gương, bọn trộm cắp xe máy, bọn cờ bạc bịp. Tôi biết được đủ mọi thứ, biết lá bài tú lơ khơ đánh dấu ra sao, chia bài thế nào để các quân bài có lợi cho mình. Biết cách làm vị quân bài xóc đĩa bịp bợm muốn lúc nào xóc ra sấp đôi, ngửa tư. Biết phân biệt đâu là thuốc phiện có hàm lượng cao bằng mắt thường mà không phải thử. Cả cách chém người sao cho họ chỉ thương phần mềm mà không di hại về sau. Cách bẻ khóa xe máy trong vòng 30 giây đồng hồ, hoặc dò bi để đánh một chiếc chìa khóa.

Bố tôi có căn nhà ven sông, tôi dùng căn nhà đó làm chỗ tụ tập của đồng bọn. Các nhóm đi ”làm ăn” về đó trú ngụ, cất đồ trộm cắp, mua bán, trao đổi. Những kẻ trốn truy nã đến tôi cũng chứa tất. Tôi chỉ ngồi nhà đợi thực hiện các giao dịch môi giới đòi nợ, chém thuê, thuốc phiện, đồ ăn cắp ăn cho đồng bọn. Bán hay mua thế nào nói đúng giá, đồng bọn gửi lại tiền lệ phí bao nhiêu tùy tâm. Chẳng bao giờ tôi kê giá mua, hạ giá bán. Những đồng bọn của tôi rất tin tôi, họ còn gửi tiền để tôi cho đi vay lãi. Nhưng đồng bọn của tôi toàn bọn du thủ, dủ thực sống không có ngày mai. Tiền gửi cho vay lãi được dăm bữa, nửa tháng là chúng lại đòi rút về , nên tôi không làm nghề đó. Tôi nghiệm rằng với cái lối sống của đồng bọn này, thì cứ xong quả nào biết quả đấy. Chớ tình chuyện lâu dài dây dưa cho mệt.

Thằng Hổ ở Hòa Bình mò xuống chỗ tôi, nó được một người đàn anh có số má trong giới giang hồ giới thiệu, Hổ mang theo mấy kg thuốc phiện. Nó để lại nhà tôi 1 nửa. Còn một nửa mang đi. Lát sau thằng T ở bãi Phúc Tân đàn em của người giới thiệu Hổ đến bảo tôi là Hổ dặn đưa tiền cho tôi để lấy số thuốc phiện còn lại. Tôi lấy gói thuốc phiện đưa cho T và nhận tiền thì công an từ đằng sau ập vào bắt.

Tôi không khai gì về thằng Hổ, tôi nói tôi nhặt được gói đó ngoài đường, chả biết gì tưởng thuốc Bắc, thằng T hỏi mua thì tôi bán. Công an hỏi tôi có muốn mở rộng vụ án không.? Tôi hỏi mở rộng là thế nào. Công an bảo là khai ra thằng bán hoặc chỗ nào có vụ gì đó thì sẽ tính công, được giảm tội. Tôi nói em được giảm thì người khác lại tù thì giảm làm gì, thành ra đáng lẽ một thằng tù lại thành hai, thôi em làm em chịu, kết thúc ở đây đi anh. Công an gật đầu đóng hồ sơ chuyển viện, tôi ra tòa kết án 4 năm tù giam. Năm đó tôi vừa 22 tuổi.

Nhà giam

Nhà giam

Vào nhà giam một năm, bỗng một hôm tôi gặp thằng Hổ ở khu giam bên cạnh khu tôi. Tôi ngạc nhiên nói vụ đó tao có khai ra mày đâu. Nó bảo nó cũng biết thế, vụ đó nó thấy tôi bị bắt nên chuồn luôn. Mấy tháng sau nó lại mò về Hà Nội nhờ đàn anh thằng T bán hộ thuốc phiện. Đàn anh thằng T chỉ đến nhà nọ, trên đường đi đến nơi thì bị bắt. Tôi hỏi nó có gặp thằng T không. Hổ nói có.

Tôi lặng người, thế đã rõ bọn đàn anh thằng T bán chúng tôi cho công an. Hóa ra vai vế hay số má trong giang hồ không hẳn phải là do bản lĩnh, độ gan lỳ, khí khái. Giờ tôi đã hiểu nhiều tên đại ca, đàn anh tồn tại được nghênh ngang ngoài xã hội không phải chỉ do hối lộ, mua chuộc công an. Giang hồ thời cộng sản cai trị ít tên còn chất mã thượng như thời thực dân Pháp, đa phần biến thành tay sai, chỉ điểm cho công an để giữ vị trí của mình Chúng đảm trách nhiệm vụ săn tin báo cho công an về những tên tội phạm khác. Công an gọi chúng là cơ sở, đặc tình để bao biện che đậy cho chúng khi cấp trên hay viện kiểm sát hỏi tới.

Đêm đó trong buồng giam tôi không ngủ, tôi ngẫm nghĩ lý do vì sao bố cứ bắt tôi ở quê sống không muốn tôi về Hà Nội.

Quá trình của một thằng tù chia ra làm nhiều giai đoạn. Lúc mới bị bắt thì vào trại tam giam ở buồng chờ điều tra xét xử. Đưa ra xét xử xong thì vào buống có án rồi chờ đi trại giam ( hay còn gọi là trại cả tạo ). Thời gian chờ xét xử có vụ đến vài năm, thời gian ở buồng có án đi trại là vài tháng. Cuộc đời của tù nhân phần lớn ở trại cải tạo là chính. Đó mới là chính thức công cuộc cải tạo thành con người tốt cho xã hội. Một điều trớ trêu là 90 phần trăm số tù nhân đi qua chương trình cải tạo hay còn gọi là chấp hành án phạt tù xong, khi trở về đều không thành người tốt.

Nhà tù của công an thành phố Hà Nội chia làm hai khu , khu chẵn và khu lẻ. Tôi ở khu chẵn, lúc này khu chẵn là khu tiền án tiền sự lần đầu. Nhưng phân chia thế thôi, chứ chốc lại có vụ tù đánh chết tù lập tức Ban giám thị lại đổi loạn xạ các khu sang nhau. Chẳng biết đổi thế để đối phó với đoàn thanh tra, để phân chia tù tránh mâu thuẫn hay là họ sợ dớp. Tuy rằng ở khu bên lẻ không có phòng 13. Chỉ có phòng 11 nhảy tót sang 15 rồi 17…là biết cán bộ trại cũng biết kiêng. Phòng cán bộ nào cũng có ban thờ, rằm, mùng một , tết nhất hương hoa, trái, quả đầy đủ. Nhưng mà đổi hay thờ cúng thế nào thì chuyện đánh nhau chết người vẫn xảy ra năm một vài vụ.

Cái này chả có gì là ghê, trách nhiệm cán bộ trại giam một phần. Cái chính là nhà tù dù xây mới nhưng vẫn chật quá. Mấy chục con người một buồng, cứ bị giam cả ngày thế, bản chất tội phạm thằng nào cũng sẵn máu liều. Cuồng cẳng, quẩn bách, nghĩ đủ mọi trò hành hạ nhau thì chuyện đánh nhau dẫn đến chết người là điều trông thấy.

Khu chẵn có tám dãy, trên gác 4 dãy, dưới bên dãy. Hai dãy dưới là khu K, tức khu xà lim chỉ hai người ở một phòng biệt lập. K2-4 giam trọng án mà tội dạnh thường chung thân đến tử hình. Khi K 6-8 dành cho những tù hay vi phạm kỷ luật , đánh nhau, trấn cướp nhiều lần ở buồng chung, phải giam riêng để hạn chế mức độ vi phạm.

Hai dãy còn lại đối diện nhau qua một bãi cỏ trống là khu buồng chung 6-8 chính nơi tôi bị nhốt. Còn đối diện bên kia là buồng phạm nhân nữ.

Buồng 6-8 có hai quản giáo chính và 4 quản giáo phụ. Mỗi buồng có 4 phòng được gọi theo thứ tự A,B, C, D.. tôi bị giam trong cùng đó là phòng 8D. Mỗi phòng như thế thường có từ 40 đến 50 người ở. Tiêu chuẩn cũng đủ mỗi người hai mét vuông như quy định, bể nước bơm theo giờ cũng tạm cho mấy chục người dùng. Phòng thoáng và sạch. Nhưng thoáng về mùa hè thì tất lạnh cóng về mùa đông. Mặt trước của một phòng chắn toàn song sắt chứ không có tường, người ta thiết kế trống hoác như vậy để cán bộ đi tuần dễ quan sát bên trong tù có làm gì vi phạm không. Lúc mùa đông, phòng nào cán bộ thấy phòng nào ít vi phạm có thể chiếu cổ cho tù giăng chăn hay chiếu che gió. Cán bộ tốt linh động giải quyết tình thế như vậy không có nhiều trong trại.

Bọn tù gọi cán bộ là ô tô, mỗi khi vi phạm bị cán bộ bắt là bị ô tô chẹt.

Tôi làm chân quét dọn hành lang, chia cơm cho các buồng, đánh ấm chén và giặt quần áo cho cán bộ. Hàng ngày sáng sớm cán bộ trực mở cửa cho tôi ra ngoài làm những việc đó, chiều lại mở cửa cho tôi vào. Tuy phải làm vất vả như vậy, nhưng để tôi làm được việc đó anh trai tôi bên ngoài phải lo lót tiền. Cả một dãy buồng 6-8 có 8 phòng, mỗi phòng 40 tù nhân. Như vậy có bình quân 240 tù nhân. Đến bữa tù bếp kéo xe thồ chở thùng cơm và rau vất ở hành lang. Tôi kéo lê cái thùng cơm cho 240 con người ăn đi qua các phòng chia cơm vào những cái chậu nhựa , rau vào xô nhựa. Được ra bên ngoài làm là một vị trí thèm muốn của mấy trăm tù nhân. Thường chỉ có hai hay ba tù nhân được ra ngoài. Một là trực chính, hai là vệ sinh, ba là cơm canh. Ba vị trí này chỉ dành cho con cháu cán bộ trong trại hoặc hối lộ rất nhiều tiền. Trực chính thường là một tay anh chị có số má trong tù lẫn xã hội. Việc của trực chính là hàng ngày đi đốc thúc các phòng trưởng nộp tiền cho cán bộ, xoay sở kiếm chác đủ mọi thứ như buôn bán, trấn lột của các tù nhân. Trực chính là chân rết để kiếm tiền từ tù nhân về cho cán bộ. Còn bọn hai vị trí cơm canh, vệ sinh thì phục vụ chung cho cả cán bộ lẫn trực chính và tù nhân.

Cán bộ nói với tôi, anh mày dặn chỉ cho mày chạy ngoài chia cơm cho thoáng đãng. Không cho mày tham gia gì hết việc trong này. Chấp hành cho tốt vào.

Không tham gia có nghĩa không liên quan gì đến những chuyện tiêu cực, ân oán giang hồ. Hàng ngày tôi chỉ chia cơm các buồng, làm một người tù chất phác.

(Còn nữa)

© Người Buôn Gió

© Đàn Chim Việt

2 Phản hồi cho “Từ ngõ Phất Lộc tới Weimar [5]”

  1. Patty Chang says:

    Khi gặp gia đình hay gặp đoàn kiểm tra, tầng lớp ” nhân dân” được hỏi đến đều răm rắp ca ngợi ” các anh” ca ngợi quản giáo. Nào là được đối xử tốt ” các anh” sống tình người lắm, thỉnh thoảng các anh có nặng lời đó là các anh dạy bảo cách sống trong tù sao cho đoàn kết, tình cảm mà thôi. Có ” nhân dân ” da bọc xương, người đi liêu xiêu vì đói và đòn vọt nhưng miệng vẫn một điều các anh tốt thế này, quan tâm thế kia, ở phòng này cảm thấy rất yên tâm chấp hành nội quy, nhận thấy sai trái về hành vi phạm tội của mình. Quyết tâm tu dưỡng tốt để mong hưởng khoan hồng sớm trở về với gia đình, xã hội làm người công dân lương thiện.

  2. T. says:

    Xin post lại phần số IV vì khi click vô đó để đọc thì bị error 404 , chắc là phần này ” nhạy cảm”…với 14 anh khùng không Lương Sơn Bạc.
    Cám ơn ban biên tập…

Phản hồi