Bi kịch 30/4/1975
30-4-75 là một biến cố to lớn trong lịch sử. Nó đã trở thành một bi kịch gây thảm họa cho đất nước, cho dân tộc một thời gian lâu dài, đến nay đã là 41 năm. Vẫn còn âm ỉ – Nhức nhối- Đau đớn đến khôn nguôi. Những đau khổ và nghiệt ngã mà dân tộc chúng ta phải gánh chịu đó, chỉ sau ách đô hộ 100 năm của giặc Pháp và một ngàn năm đô hộ của giặc Tàu.
Suốt hơn 40 năm nay, cứ đến ngày tháng Tư đen, là lòng tôi thắc thỏm, bồi hồi nghĩ lại một quá khứ đau buồn. Sự đau buồn đến ngỡ ngàng, không thể tin được, chuyện như một vở kịch, như một giấc mơ mới diễn ra ngày hôm qua , hôm kia trong trí tưởng của mình. Tôi dám chắc quí bạn đọc thân mến của tôi , không ít người cũng nghĩ như vậy.
Một sự kiện lịch sử mà cứ nhắc đi nhắc lại hết ngày này tháng nọ, nghe đến nhàm chán, nhưng sao mọi người không những người Việt Nam mà những nước khác trên thế giới cũng luôn nhắc tới , như một thứ thời sự không nói ra không được. Một lực lượng quân đội hùng mạnh hơn 1 triệu quân bao gồm cả những đội quân của Nam Hàn, Phillipine, Úc , Tân Tây Lan, Thái Lan, đầy đủ thiết bị quân sự Hải Lục Không quân, cảnh sát, dũng cảm, thiện chiến. Chưa nói đến lực lượng nghĩa quân, nhân dân tự vệ, cán bộ xây dựng nông thôn, được báo chí thời đó liệt vào hàng lớn mạnh thứ tư trên thế giới. Thế mà than ôi ! Chỉ một sớm một chiều trong vòng có mấy tháng trời tan tác, cuối cùng phải đầu hàng nhục nhã, tất cả rơi vào tay giặc cộng.
Kể từ sau ngày đó đến nay, những sử gia, bình luận gia báo chí trên thế giới, không ngớt nói đến nguyên nhân thất trận của Miền Nam Việt Nam. Cuộc chiến tranh qui mô lớn lao do Mỹ là cường quốc số 1 lãnh đạo Thế giới Tự do cầm đầu.
Những nguyên nhân chủ yếu được không ít người nói đến là Việt Nam Cộng Hòa ( VNCH ) bị Mỹ bỏ bỏ rơi , trước khi bị bức tử. Trong khi tinh thần và sức mạnh Quân đội miền Nam Việt Nam còn rất cao khi chiến đấu với Cộng quân Bắc việt. Những trận chiến thắng long trời lở đất của quân và dân miền Nam chiếm lại Cổ thành Quảng Trị , trận chiến thắng An lộc là một ví dụ điển hình cho thế giới thấy được sức mạnh của Quân Lực VNCH . Song những chiến thắng ấy , báo chí Phương Tây , nhất là báo chí ở ngay nước Mỹ là nước chủ chiến, những phương tiện truyền thanh, truyền hình phản chiến vẫn cố tình làm ngơ, không đếm xỉa đến. Hay nếu họ có nói đến , cũng chỉ nói qua loa, chiếu lệ. Nếu không nói là họ luôn đề cao quân thù của chúng ta là Việt Cộng.
Đáng trách là ngay chúng ta, những chiến thắng Bình Long, An Lộc hay Quảng Trị làm nức lòng những người dân hậu phương và các chiến sĩ nơi tiền tuyến. Trong những trận đánh oai hùng đó, cũng ít được đề cao hay nói đến. Những cuốn phim hay bản nhạc có được một số văn nghệ sĩ, nhạc sĩ viết ra: như Hoa Trinh Nữ, nội dung đáng phiền trách như ,Trên khăn tang cô phụ còn lấp lánh dấu ái ân . . . Hay bi lụy như Kỷ Vật Cho Em , Cái nón sắt của anh . . Hòm gỗ cài hoa. . . hay Anh về trên đôi nạng gỗ . Chưa kể những bản nhạc rẻ tiền từ hồi những thập niên 60 còn rên rỉ cho đến bây giờ v.v. . . Mới đây như bản nhạc Lâu Đài Tình Ái được một Nhà văn kiêm/ đại MC nổi tiếng và một nữ Danh ca, song ca rất tình tứ rên rỉ trên sân khấu Paris by Night để ôn lại một thời vàng son nhạc lính! Làm nản lòng những người lính đang chiến đấu nơi sa trường gió bụi lúc đó để bảo vệ quê hương , đất nước mong thoát khỏi ách Cộng Sản đang đe dọa ngày đêm, để toàn dân được hưởng Tự do Dân Chủ như chúng ta hằng mong muốn.
Ngay chiến thắng Tết Mậu Thân vang dội của quân dân miền Nam đã làm nản lòng các chiến binh Bắc Việt và Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam ( MTGPMN ) cũng ít được báo chí Mỹ biểu dương, cổ võ.
Hầu như những trận đánh mà QLVNCH dành được chiến thắng cộng quân , cơ hồ dư luận Phương Tây cũng hồ đồ , coi những chiến thắng đó chẳng qua là do Quân Đội Mỹ chủ động hành quân, hay yểm trợ hà hơi tiếp sức nên mới có chiến thắng. Cả một phong trào phản chiến rầm rộ hết tháng này đến năm nọ ở Mỹ, đều làm lợi thế cho phe cộng sản. Nhất là những năm có bầu cử Quốc hội hay bầu cử Tổng Thống của Hoa Kỳ.
Những tổ chức sinh viên , hippy phản chiến Mỹ xuống đường biểu tình đốt cờ Mỹ, yêu sách Quốc hội Hoa Kỳ phải cắt giảm ngân sách quốc phòng, cắt viện trợ không những kinh tế mà cả quân viện cho VNCH , buộc chính phủ Mỹ phải rút hết quân tham chiến vô điều kiện khỏi Việt Nam tức khắc mà không có lời nào buộc tội phe Cộng Sản quốc tế trợ giúp quân sự và kinh tế cho Bắc Việt. Họ cũng không có lời nào lên tiếng buộc tội Bắc Cộng vi phạm hiệp định Paris 1954 mà họ đã ký kết và cố tình vi phạm khi đưa quân xâm nhập miền Nam Việt Nam. Vì Hiệp Định đó buộc quân đội Bắc Việt phải rút hết quân ra ngoài vĩ tuyến 17 về phía Bắc Việt Nam. Nhưng họ vẫn làm ngơ , vẫn tiếp tục xua quân vượt Trường Sơn bằng đường mòn Hồ Chí Minh đêm ngày không ngơi nghỉ , hòng chiếm đóng miền Nam Việt Nam qua cái gọi , là Chánh Phủ Lâm Thời Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam, được dàn dựng bởi cái gọi là Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam do Bắc Cộng dựng nên. Ngay cả sau khi Hiệp Định đình chiến ở Paris được 4 bên ký kết năm 73 buộc các bên ngưng bắn tại chỗ ( Ngừng bắn Da beo ), phải án binh bất động .
Nhưng Việt cộng vi phạm hết lần này đến lần khác mà quốc tế vẫn làm ngơ. Kể cả các cuộc ngưng bắn vào dịp Tết cổ truyền của dân tộc để dân chúng mong hưởng được đôi chút an bình trong những ngày vui Xuân. Việt cộng cũng cố tình vi phạm , hết đắp mô , cắt Quốc lộ hay pháo kích .v. v. . .
Chúng ta cũng phải công nhận không những phe phản chiến ở Mỹ chống lại cuộc chiến tranh tự vệ của Quân và Dân miền Nam. Mà ngay ở tại miền Nam cũng có phe sinh viên học sinh và những người trí thức chống lại cuộc chiến. Họ bị ru ngủ bằng những luận điệu tuyên truyền xuyên tạc của Việt cộng, nào là : Phải chống lại quân xâm lược của Mỹ đang giầy xéo đất nước – Giầy sô anh dẫm nát quê hương – Nào là phải chống lại chánh quyền của Thiệu , Kỳ, dành lại độc lập , tự chủ cho Việt Nam. Giới sinh viên trí thức, thực ra họ cũng chẳng hiểu rõ Cộng sản là gì . Số đông chỉ nghe tuyên truyền rồi a dua, phần thì không muốn nhập ngũ “ Đi Quân dịch “ đánh nhau với Việt Cộng. Vì cuộc chiến tranh ngày một dữ dội, thảm khốc đã giết chết hàng nghìn hàng vạn thanh niên vô tội, bạn bè của họ giữa hai miền Nam Bắc . Hơn nữa cuộc chiến tranh ý thức hệ vô nghĩa giữa những người Việt Nam với người Việt Nam chém giết lẫn nhau do bom đạn của Liên Xô , Trung Cộng và Mỹ cung cấp.
Những thành phần phản chiến ở trong nước hay nói đúng hơn là ở miền Nam Việt Nam, đa số là sinh viên học sinh bị một số sư sãi , linh mục thuộc phe chống đối chính quyền do Việt cộng bí mật chỉ huy và xách động giật dây. Bên Phật giáo được lãnh đạo bởi Khối Phật giáo thuộc phe Ấn Quang do Thượng tọa Thích Trí Quang lãnh đạo. Ông Sư này trong thập niên 60 đã nổi danh là người “ Làm rung rinh nước Mỹ “ vì đã tổ chức những vụ xuống đường tự thiêu, điển hình là vụ tự thiêu của Sư ông Thích Quảng Đức , đã làm chấn động không những nước Mỹ mà là cả lương tâm thế giới .
Bên phía Công giáo thì được lãnh đạo bởi nhóm Linh Mục Phan Khắc Từ, Nguyễn Ngọc Lan, Chân Tín và một số linh mục nữa được gọi là Cấp Tiến , thuộc dòng Chúa Cứu Thế Việt Nam tại Sài Gòn lãnh đạo. Những vị linh mục này là Tuyên úy của Phong trào Thanh Sinh Công ( Viết tắt cụm từ Thanh niên, Sinh viên Công Giáo ) cũng được coi là những linh mục dấn thân (sau này nhiều linh mục đã cưới vợ) Sống Phúc Âm giữa lòng Dân tộc , cũng mang danh nghĩa là những linh mục sống gần với giới thợ thuyền, người nghèo , danh từ thời thượng lúc ấy gọi những linh mục này là những linh mục Cấp tiến của Giáo Hội Công Giáo.
Những linh mục này chẳng qua cũng là những người khuynh tả, mượn danh nghĩa Giáo hội để cổ xúy tuyên truyền cho chủ nghĩa cộng sản trá hình. Các ông linh mục này còn có một tờ báo rất lợi hại để chống đối chế độ VNCH là tờ Tạp chí Đối Diện, sau đổi tên là Tạp chí Đứng Dậy. Tờ Tạp chí ngoài việc chống Chính phủ, còn cổ võ tuyên truyền cho chế độ Cộng sản bằng những lý thuyết suông , chỉ là nghe hơi nồi chõ , nào là Chế độ Xã hội chủ nghĩa lấy của người giàu san sẻ cho người nghèo, nào là XHCN là một chủ nghĩa yêu nước . . .
Song song với Lực lượng phản chiến của những người đội lốt tôn giáo là Công Giáo và Phật Giáo là nhóm những người được mệnh danh là Trí thức ủng hộ Việt cộng là : Thành phần thứ 3 là Liên Minh Dân Chủ của Trịnh Đình Thảo , Hội Phụ nữ Đòi quyền Sống, Chủ tịch là bà Luật sư Ngô Bá Thành, cựu Đại Tướng Dương Văn Minh, GS Vũ Văn Mẫu . Rồi nhóm Dân biểu Ngô Công Đức, Hồ Ngọc Nhuận, Dương Văn Ba , Lý Quí chung, Nguyễn Hữu Chung, Lý Chánh Trung v.v. . . Nhóm này có tờ báo chống đối thân cộng , được gọi là đối lập do Dân biểu Ngô Công Đức làm chủ nhiệm, tha hồ đầu niêu chống đối những đường lối chính sách chống cộng sản của chính quyền Sài Gòn.
Sở dĩ họ dựa vào Giáo hội Công giáo hay Phật giáo để hoạt động vì họ biết những tôn giáo lớn là những tôn giáo qui tụ nhiều tín đồ , những bậc tu hành như cha cố hay sư sãi được các tín đồ mến mộ và kính trọng. Vả lại Nhà thờ và Chùa chiền, Thánh thất là nơi tôn nghiêm , chính quyền không thể tự tiện đến lục soát hay giải tán những cuộc tụ tập đông đảo, khi chưa có đủ bằng cớ xác đáng, vì trong hiến pháp có qui định mọi người được tự do tín ngưỡng,tự do hành đạo.
Còn nhớ, trong vụ Tết Mậu Thân, khi Việt cộng mở cuộc Tổng tấn công và nổi dậy , một số lớn súng ống và vũ khí lựu đạn đã được tìm thấy trong một số chùa chiền ở nội thành Sài gòn. Còn những tên hoạt động cho Việt cộng trá hình là những vị Dân biểu như đã nói ở trên . Cũng dựa vào luật pháp để hoạt động , vì những Dân Biểu Nghị sĩ là người được hưởng quyền bất khả xâm phạm do luật pháp qui định . Dù ông hay bà ta có phạm pháp quả tang như che dấu đặc công , cất giữ vũ khí hay truyền đơn của Cộng sản chống chính phủ trong xe hay trong nhà, giới chức Cảnh sát hay nhân viên an ninh cũng không được bắt giữ. Muốn bắt giữ ông hay bà ta, cơ quan An ninh phải được phép của Chủ tịch Quốc Hội hay Chủ tịch Thượng Nghị viện phê chuẩn. Do vậy mà các quí vị dân cử thân cộng thời VNCH tha hồ vung vít , muốn tác yêu tác quái ra sao, chính quyền cũng đành bó tay, vì không dám đụng chạm tới những người có nhiều quyền hành và thế lực này. Không ít Đặc công nằm vùng sau khi bị bắt đã khai , làm thế nào họ chuyển vận vũ khí , đạn dược vào các tỉnh, thành phố lớn như Sài Gòn chợ Lớn này được ? Nếu không nhờ bọn ăn cơm Quốc Gia thờ ma Cộng sản này tận tình giúp đỡ.
*
Những lực lượng Bộ đội Bắc Việt ồ ạt xâm nhập hay MTGPMN gọi là thành phần thứ 3 hay một số người khuynh tả ở Sài Gòn, theo tôi, cũng chẳng làm nên trò trống gì đến nổi miền Nam Việt Nam mất nhanh đến độ tức tưởi về tay Cộng sản nhanh như vậy. Kể từ giữa tháng 3 / 75 , cuộc chiến ở Vùng 2 Chiến Thuật trở nên dữ dội khi Cộng quân bắt đầu tấn công rồi chiếm luôn Buôn Mê Thuột để rồi có lệnh di tản Quân Đoàn II về Nha Trang , rồi Quân Đoàn II cũng mất luôn. Quân Đoàn I Tiền phương tan rã rồi Tất cả Quân Đoàn I cũng mất.
Theo các vị chỉ huy Thủy Quân Lục Chiến trước ngày 25 / 3 /75 thì mặt trận Huế và Quảng trị ở Quân Khu I vẫn còn yên tĩnh, và vẫn do QLVNCH kiểm soát . Quân Khu này gồm có 5 tỉnh thành và Thị xã Đà Nẵng . Phía Bắc đèo Hải Vân là tỉnh Quảng Trị và thành phố Huế. Phía Nam có thị xã Đà Nẵng và các tỉnh Quảng Nam, Quảng Tín, Quảng Ngãi. Quốc lộ I nối liền Huế và Đà Nẵng còn theo hướng Bắc Nam là biển Đông . Phụ trách bảo vệ Quốc lộ I là Quân Đoàn I thuộc Vùng I Chiến thuật, gồm 4 sư đoàn ( 3 sư đoàn Bộ binh 1, 2, 3 và Sư đoàn TQLC ). Sư đoàn / TQLC thuộc lực lượng Tổng trừ bị trực thược Bộ Tổng Tham Mưu QLVNCH được tăng phái cho Quân đoàn I , và các sư đoàn I Không Quân, Hải Quân, 4 Liên Đoàn Biệt Động Quân, sư đoàn Dù, Thiết Giáp, Pháo binh, Biệt Cách dù và các lực lượng Địa phương quân và Nghĩa quân. Quân số khoảng trên 200 ngàn binh sĩ, dưới quyền chỉ huy của Trung Tướng Ngô Quang Trưởng.
Do địa hình đặc biệt của Vùng I Chiến thuật. Tỉnh Quảng trị và thành phố Huế cách Thị xã Đà Nẵng bởi đèo Phước Tượng, đèo Phú Gia và đèo Hải Vân tuy cũng nằm trên trục lộ Quốc lộ I, được gọi là Quân Đoàn I Tiền phương do Trung Tướng Lâm Quang Thi làm Tư Lệnh, Bộ chỉ huy tọa lạc tại thành phố Huế , Lực lượng gồm có Sư đoàn I/ BB gồm 4 trung đoàn, Lữ đoàn 147 TQLC, (có 1 tiểu đoàn pháo binh, 1 đại đội viễn thám, 1 thiết đoàn kỵ binh ) 1 liên đoàn BĐQ, 1 tiểu đoàn pháo binh và lực lượng ĐPQ và Nghĩa quân. Quân Đoàn I Tiền phương là một lực lượng hùng mạnh nhất của Vùng I Chiến Thuật. Và Quân Đoàn I Chỉ Huy bởi Trung Tướng Ngô Quang Trưởng cũng là Tư Lệnh QĐ I/ Vùng I chiến thuật, Bộ chỉ huy được đặt tại Đà Nẵng , có nhiệm vụ bảo vệ các tỉnh phía Nam đèo Hải Vân. Các đơn vị còn lại đóng dọc theo QL I . Phía Tây Bắc là SĐI/BB , LĐ 15/ BĐQ, LĐ 258/ TQLC , LD9468/ TQLC.
Kể từ chiều 25 / 3 / 75 Trung Tướng Lâm Quang Thi quyết định bỏ Huế và Quảng Trị để về sát nhập vào với Quân Đoàn I do Tướng Ngô Quang Trưởng Tư Lệnh hòng bảo vệ Đà Nẵng đang bị áp lực chiến trường rất nặng nề với một lực lượng Cộng quân áp đảo.
Cuộc lui quân gấp rút ( Gấp rút đến hoảng loạn! ) lần này bằng đường thủy thay vì bằng đường bộ trên QL/I, vì Tướng Thi cho rằng Việt Cộng đã cắt đứt quãng đường QL/I tại Phú Lộc , nên không thể rút quân bằng đường bộ được nên phải rút bằng đường thủy.
Theo tin tức từ các sĩ quan chỉ huy thuộc bản doanh LĐ147/ TQLC , thực ra cuộc lui quân rút về Đà Nẵng từ chiều ngày 24/3 / 75 chứ không phải từ chiều 25/ 3 như đã nói. LĐ 147/ TQLC được lệnh bỏ lại vũ khí cộng đồng hạng nặng xe tăng thiết giáp , các loại súng lớn, gồm cả đạn dược. Mỗi quân nhân chỉ trang bị cá nhân gọn nhẹ , đi bộ hỏa tốc trên 30 km từ Quảng Trị tới bãi biển Thuận An , Huế , để được tàu Hải quân chở đi. Sở dĩ các chiến cụ hạng nặng bị bỏ lại , vì tàu Hải quân di tản là tàu nhỏ không chở được những chiến cụ hạng nặng như đại bác và chiến xa.
Người ta thấy quân trang , quân dụng súng ống bỏ lại đầy đường hai bên QL/I , không chỉ của binh chủng TQLC, mà của các binh chủng khác như thiết giáp, bộ binh , bỏ lại hết thảy quân dụng , cốt yếu chỉ chạy lấy người vì địch quân đang truy nã pháo kích dữ dội phía sau.
Cái bi thảm là chiều 25/ 3 / 75 khi các chiến sĩ LĐ 147/ TQLC đã tập hợp tại bãi biển Thuận An , nhưng không có một tàu Hải quân nào tới đón , tất cả binh sĩ ngồi chờ, ngồi chờ trong tuyệt vọng . Cuối cùng một thảm họa và đau đớn cho tất cả quân nhân là Tướng Tư Lệnh Quân Đoàn I Tiền phương Lâm Quang Thi đã bỏ rơi Đạo quân tiền phương ở lại bãi biển Thuận An để về Đà Nẵng ! Buổi chiều cùng ngày quân truy lích Việt cộng đã đuổi kịp các đơn vị di tản , chúng đã chiếm lĩnh các đồi cao , bao vây và tiêu diệt LĐ 147/ TQLC trên bãi đất trống bằng đủ các loại súng đại bác. Mãi đến sáng 26/3 / 75 mới có một chiếc LCU duy nhất vào đón được Bộ chỉ huy LĐ147/TQLC và chừng 200 binh sĩ gồm cả thương binh. Đến sáng 27 / 3 / 75 thì kể như Việt cộng đã xóa sổ Quân Đoàn I Tiền Phương gồm có hầu hết các binh chủng trong QLVNCH , trong khi Tư Lệnh Trung tướng Lâm Quang Thi đã biến mất.
Theo lời thuật lại của tác giả Bằng Phong, trong bài viết “Trình Tổng Thống, tôi quyết định theo tình hình” như sau:
“Khi tôi bàn luận về cái lẽ hơn thua với Đại Tá Nguyễn Năng Bảo, Lữ đoàn trưởng LĐ 258/ TQLC là lữ đoàn có trọng trách bảo vệ đoạn QL /I , thì ông cho biết rằng . Địa thế này hiểm trở, dễ thủ mà khó công, phía Đông QL/ I là biển nên địch chỉ có thể tấn công phía Tây QL , mà phía Tây đã có quân tinh nhuệ của ta đóng chốt sẵn, hơn nữa đạo quân tiền phương QĐ I rất thiện chiến và quen thuộc địa thế nên 1 Trung đoàn của địch sẽ không thể cản trở được, nếu chúng tấn công.”
Chúng ta được pháo binh và không quân yểm trợ, lại được các lực lượng bộ binh và các binh chủng khác như BĐQ, thiết giáp, thì nếu lui binh bằng đường bộ sẽ thuận lợi hơn. Ông cũng cho biết thêm là lệnh lui binh đã được Trung Tướng Ngô Quang Trưởng chấp thuận, nhưng không được tham khảo với Thiếu Tướng Tư lệnh TQLC Bùi Thế Lân. Tướng Lân nói ông cũng đã gọi báo cho Tướng Ngô Quang Trưởng xin hoãn cuộc lui binh, nhưng Tướng Trưởng bảo cuộc lui Binh không thể ngưng được vì đang được tiến hành.
Tưởng cũng nên biết , cuộc lui quân bằng đường thủy sai lầm này do Tướng Lâm Quang Thi soạn thảo tại Thuận An và Tướng Trưởng đã chấp thuận trước đó. Sau này Tướng Trưởng đổ mọi tội làm mất QĐ / I cho Tổng Thống Thiệu. Tác giả Bằng Phong cũng cho biết thêm: “Quân Đoàn I có số quân tương đương với địch ( trên dưới 200 ngàn ) . Không đánh một trận nào cấp Trung đoàn mà lại tan rã chỉ trong có 5 ngày , vậy mà không ai có lỗi? “ .
Theo thiển nghĩ của người viết, nếu không có những tay trùm gián điệp cao cấp nằm vùng, nhất là Hà Nội lại len lỏi gài những gián điệp vào các cơ quan đầu não của Việt Nam Cộng Hòa từ trước 54 rồi đến thời Đệ I , Đệ II VNCH vào tới Phủ Tổng Thống và Bộ Tổng Tham Mưu QLVNCH , thì ngày 30/4 /75 không đến sớm được như chúng hằng mong tưởng. Những gián điệp thượng thặng như Vũ Ngọc Nhạ, Phạm Xuân Ẩn, Trung Tướng Đặng Văn Quang, Phó Thủ Tướng Nguyễn Văn Hảo, Chuẩn Tướng Nguyễn Hữu Hạnh. . . Chỉ sau ngày 30-4-75 thì tình báo CIA của Mỹ mới phát hiện ra và chúng ta mới biết được! (Trước đây Frank Snepp đã tiết lộ rằng Trung Tướng Đặng Văn Quang và Phó Thủ Tướng Nguyễn Văn Hảo là hai trong bốn người thân cận với Tổng Thống Thiệu được nghi là đã gửi nhiều tài liệu mật cho Hà Nội ).
Đó là chưa kể những điệp viên thứ yếu khác từ cỡ Quân Đoàn, Tỉnh , Quận huyện trở xuống cho đến các Bộ ban ngành chủ yếu khác, kể cả các tôn giáo. Chúng tha hồ đánh phá, gây ly gián mọi người (Không kể có nhiều tổ chức hay gia đình vợ con các ông Tướng, Tá vô tình tiếp tay, buôn bán lương thực kể cả vũ khí với Cộng sản). Thì dù Mỹ có không cắt viện trợ , hay bỏ rơi. Thì thử hỏi làm sao chúng ta giữ được miền Nam khỏi lọt vào tay Cộng sản?
Thí dụ, cuộc lui binh của Quân Đoàn I Tiền phương , nhẽ ra phải lui binh bằng đường bộ , có kế họach mới bảo toàn được cuộc lui binh bài bản, như bảo toàn được những vũ khí đại bác, xe tăng hạng nặng.v.v. . đúng theo binh pháp, mà một sĩ quan tham mưu cỡ cấp Trung đoàn cũng hiểu được như vậy. Đằng này lại rút lui gấp rút đến hoảng loạn bằng đường thủy lại không được Không quân và Pháo binh yểm trợ. Hay cuộc tấn công của Cộng quân hồi cuối tháng 2 vào Ban Mê Thuật rồi cuộc di tản Quân Đoàn II về Nha Trang . Nếu tình báo của Bắc Việt không nằm trong cơ quan Đầu não Dinh Độc Lập và Bộ Tổng Tham Mưu QLVNCH thì chúng không thể nào điều động , biết rõ đường đi nước bước của ta để mà điều động, chỉ huy và ứng phó với tình thế để đối phó với chúng ta một cách nhanh chóng và tài tình như vậy.
Phải nói cuộc chiến mà chúng ta bị thất bại , cốt lõi là chúng ta đã thua địch trong lãnh vực binh vận và tình báo là điều trước tiên được nói tới. Rồi mới đến những vấn đề khác như tuyên vận, đồng minh cắt viện trợ, bỏ rơi, hay “ bọn” ăn cơm Quốc gia thờ ma Cộng sản.v.v.
Suy cho cùng, cái bi kịch đắng cay của ngày 30 /4 / 75 kết thúc cuộc chiến tranh Việt Nam dù bởi một nguyên nhân nào người ta cũng qui kết là do người “ bạn đồng minh “ Hoa Kỳ đã không muốn hiện diện ở Việt Nam nữa , nóng lòng phải rút quân ngay , nên mới xảy ra cớ sự.
Trước khi Mỹ muốn bước chân đưa quân tham chiến vào Việt Nam, thì họ nói Việt Nam là tiền đồn của Thế giới Tự do, vì nếu mất Việt Nam thì mất cả Đông Nam Á, nên họ phải đem quân đến bảo vệ. Khi muốn rút quân ra, thì họ nói, phải Việt Nam hóa chiến tranh, hay thay Màu Da trên xác chết! Kiểu nói nào cũng được, dù là lật lọng hay ngụy biện.
Sau khi bỏ rơi Việt Nam, cuối cùng thì họ đã bị lương tâm cắn rứt , hay là họ đã “ ăn năn tội “ với Chúa! Vì đã mang tiếng là bỏ rơi người bạn cùng chiến hào , hay là đồng minh, nên họ đã tỏ lòng “ nhân đạo “ đưa những người bạn trước đây bị Việt Cộng bỏ tù sang định cư ở nước họ, may ra có chuộc được phần nào lỗi lầm . Và cũng để những người đã bị Việt cộng cầm tù, ngược đãi được hưởng sự tự do và “ vinh hoa phú quí ”. Sau này, áo gấm về làng , nếu muốn, có thể cưới được những cô gái bằng tuổi con, bằng tuổi cháu mình về làm vợ ! Mà người viết này cũng đã may mắn hưởng được một chút vinh quang, nay cũng đã là công dân Hoa Kỳ vĩ đại. Nên sau khi ở Mỹ vài năm lao động kiệt lực, có làm và in được một tập thơ có tên là: TÊN EM LÀ HOA KỲ . Xin viết ra đây để chia sẻ với bạn đọc, trước khi chấm dứt bài viết hèn mọn này.
Cổng nhà người đã mở
Cô em gái của tôi
Bao năm giờ mới gặp
Tên em là Hoa Kỳ
Tôi mừng vui khôn xiết
Vì đã được an bình
Đất trời mênh mông quá
Nghe hai chữ tự do
Hãy dắt tôi lang thang
Khắp cùng tận thế giới
Để lòng được thong dong
Vơi đi nỗi nhục nhằn
Thù hằn hãy quên đi
Tấm lòng em trinh trắng
Hận thù em há quên
Cô em gái hoa kỳ
Nghe lòng đau ngăn ngắt
Tôi nghĩ về quê xa
Người thân còn ở lại
Trông chờ sự bao dung
Những chiều buồn một mình
Trời houston lặng thinh
Tần ngần trong sâu nặng
Em gái hoa kỳ ơi./
(Texas 30/ 4 / 2016 . quynhthipham@yahoo.com )
© Quỳnh Thi
© Đàn Chim Việt
Có gì đâu mà bi kịch, thua thì mới có cơ quy mã, được hưởng tiền già rồi đi chống cộng bằng mồm từ đó tới nay, dzui mà…
Đúng đúng,
Bi kịch là do các cò mồi Cộng láo nó tưỡng tượng ra để khoe tự sướng thôi…
Cái vụ việc Cộng láo chiếm được mien Nam, phải gọi là thãm hoạ chjo dân mien Nam mới đúng.
Dốt, láo, ác đạn, tiểu nhân bỉ ổi…, khi mà chúng đắc thế thì phải biết.
Nó hát nghe muốn…điếc con rái.
Mẹ nó chớ, người Việt thiệt là chỉ có nước…đội cái quần lên che mặt khi ra đường, cho đở xấu hổ.
Kiếm cái gì mới mới đi em. Cò mồi như em vậy thì….thấy mẹ rồi?
Éo biết nói gì hết, chỉ nập đi nập nại một cái ý…vẹt, chừng nào mới lên phó phòng mà giựt le em út?
Có gì đâu mà bi kịch, làm tay sai cho bọn đế quốc Trung- Xô xâm lược miền Nam chết 4 triệu tên là đáng đời rồi .
Có gì đâu mà bi kịch, làm tay sai cho bọn đế quốc Trung- Xô xâm lược miền Nam chết biến thành xương chó, xương khỉ, xương lợn là đáng đời rồi .
Chiến thắng rồi mà hơn 40 năm, giặc Tầu nó xả chất độc khắp hàng trăm km bờ biển nhưng Đảng và nhà nước ta chỉ ú ớ như ngậm cục cứt khô trong mồm . Còn những thằng dư lợn viên chó má thì biết sủa có mỗi câu “nguỵ chạy tụt quần” để kiếm cơm … Thế chẳng là bi kịch đấy sao ?
Bi-kịch 30-4-1975 tại Việt-Nam Sài-Gòn. Nếu Tổng-thống Mỹ lúc bấy giờ có DANH-DỰ và TRÁCH-NHIỆM thì Cọng-sản Bắc-Việt (Việt-Cọng) làm sao có điều-kiện và phương-tiên chiếm lĩnh VNCH trong thời-gian kỷ-lục với khả-năng ngoài ước tính. Đó là chuyện đã qua 41 năm. Nhưng nhiệm-vụ diệt tận gốc Người Việt Quốc-Gia. Việt-cọng vẫn tiếp-tục truy-kích. Từ khi khởi đầu cho dến khi chiếm được Sàigòn. Viêt-cọng không mang cờ đỏ sao vàng mà mang cờ xanh đỏ. Sau dó loại bỏ. Bây giờ không cờ xanh đỏ mà vận-dụng chiêu-bài ngoại-giao làm “Điểm CHE DẤU và ẨN NÚP” ngay trên đất Mỹ. Trong trọng-điểm CỘNG-ĐỒNG NGƯỜI VIỆT QUỐC-GIA tai Cali !!! Chỉ dấu này cho thấy VC có khả-năng thực-hiện tiếp Ngày 30-4-1975 thứ hai ngay trên đất Mỹ trong thời gian không xa !!! Ông Bộ-trưởng Ngoại-giao Mỹ là ai ! Cộng-Đồng thừa biết. Chúng ta phải chủ-dộng vận-dụng mọi thủ-đoạn tân-công phủ-đầu, liên-tục, xa-luân-chiến ngay bây giờ. Không cho VC có điều-kiện và phương-tiện triển-khai hoạt-dộng. Chúng ta dã bị phản-bội không còn gì mất nữa ! Đừng để bội-phản tiếp-tục hại con cháu chúng ta ngay trên đất Mỹ nầy.
Bi kịch nhất là thua nhanh quá trong lúc súng đạn vẫn chất đầy trong kho, lệnh rút chạy cũng nhanh như chạy!
He he he …
Gặp ăn cướp hùng hổ xông vào nhà thì những người hiền lương – dù có vũ khí trong tay – cũng đành phải …kéo quần mà chạy thôi.
Buông súng để bảo toàn một đất nước (gần như) còn nguyên vẹn, khỏi bị hủy hoại bởi giặc “từ ngoài bắc vô nam” là một hành động yêu nước chân chính, dũng cảm mà ngàn đời sau nhân dân VN vẫn biết ơn .
Chỉ tiếc rằng, sau khi chiếm được miền nam thì “giặc từ miền bắc vô nam” đã phá tan hoang hết, chúng nó gỡ từng cái cửa sổ, từng tấm tôn, từng con ốc vít trong các nhà máy để mang về làm chuồng lợn trên các sân thượng của các building mà người dân Sài gòn bỏ lại.
Chả ai ngu gì – dũng cảm – đứng đưa lưng cho cướp nó bắn như các anh (k)hùng QĐNDVN trong trận HÃI CHIẾN TRƯỜNG SA 1988 đâu; Thật là vừa Hãi Hùng, vừa bi thương , đó mới là một bi kịch ô nhục ngàn đời không quên của các thế hệ con cháu …”bác Hồ”.
Bi kịch nhất là ngày nay toàn thể Quân Đội Nhân Dân VN thảy đều mắc bệnh teo chim, với vũ khí đầy người mà chỉ biết đứng im cho bọn đế quốc Tàu cộng nã súng vào người như ở Gạc Ma, đái lên đầu lên mặt như ở Hoàng sa, tung hoành biển Đông, bắt giết ngư dân Việt cả bao nhiêu năm nay.
Đại Hán tung hoành biển Đông. Mất ngư trường, ngư dân Việt mò sang các nước lân cận bắt cá, bị bắt cả đám :
06/04/2016 : Theo bản tin của Đài Á Châu Tự Do (RFA) hôm Thứ Ba cho biết “13 tàu đánh cá Việt Nam bị cơ quan chức năng Indonesia đánh chìm vào ngày hôm qua với lý do đánh bắt trái phép trong vùng biển đặc quyền kinh tế của Indonesia.
Bản tin RFA cho biết thêm rằng, “Đây không phải là lần đầu tiên tàu đánh cá Việt Nam bị cơ quan chức năng Indonesia đánh chìm, vào tháng tám năm ngoái cũng đã có một số tàu cá Việt Nam bị phá hủy do xâm nhập bất hợp pháp vào vùng biển của Indonesia.”
27/3/16: Tuần duyên của Úc đã bắt hai tàu đánh cá cùng với 29 ngư dân Việt với cáo buộc họ đã bắt trộm hải sâm tại bãi Great Barrie của Úc. Bãi Great Barrie nằm gần Lockhart River, một thị trấn ở Đông Bắc tiểu bang Queensland.
25/3/16 : Hải quân Thái Lan bắt giữ bảy tàu đánh cá và 38 ngư dân Việt vì “đánh bắt trái phép “. Xảy ra tại vùng biển tỉnh Nakhon Si Thammarat 30 hải lý.
24/3/16: Ba tàu đánh cá và 25 ngư dân Việt Nam bị Mã Lai bắt giữ vì “đánh bắt trái phép trong hải phận Mã Lai” . Trị giá số ngư cụ mà hải cảnh Malaysia tịch thu lên tới 600,000 Mỹ kim.
10/3/16: Hải cảnh Mã Lai bắt giữ 42 ngư dân Việt Nam, tịch thu toàn bộ tàu, ngư cụ và 8 tấn hải sản trị giá khoảng 48,000 Mỹ kim.
Trong vài năm gần đây, ngoài Trung Quốc, ngư dân Việt Nam còn bị Indonesia, Mã Lai, Phi luật Tân, Thái Lan rượt đuổi, giam giữ, buộc nộp phạt, tịch thu phương tiện sinh nhai với cáo buộc xâm nhập và đánh bắt trái phép trong lãnh hải của những quốc gia đó .
Hic, chỉ tan hàng thôi chứ có gì mà bi kịch?
Thật là một bi…hài kịch :
Sau “giải phóng” khoảng nửa tháng, cậu tôi (em mẹ) – trong đoàn quân chiến thắng – đã tìm được địa chỉ gia đình tôi và đến thăm, câu đầu tiên cậu nói với mẹ là :
Em xin lỗi chị ! những quà em mang từ Hà Nội vào để cho chị, em đã vất hết cả rồi, vì những thứ đó chỉ là rác so với trong này….Mẹ khóc, mẹ bảo :
- Cậu đừng buồn, vì chị biết là “họ” đã tuyên truyền rằng ở trong này đói khổ lắm, cho nên bên cạnh nhà chị cũng có người thân từ Hà Nội đến thăm, mang cho mấy cái bát vì tưởng rằng trong này, người dân bị Mỹ Ngụy kèm kẹp đến nỗi không có bát mà ăn cơm. (he he he …đến cái bát còn không có thì lấy “cơm” đâu ra mà ăn ?)
Nhưng điều bi hài nhất là sau khi hàn huyên, mẹ hỏi cậu muốn ăn gì để chị đi chợ, thì cậu nói rằng cậu đi ngang qua chợ thấy người ta bán cua bể từng xâu, cậu rất muốn “ăn …thử”, vì những thứ đó ở ngoài Bắc chỉ dành cho lãnh đạo cao cấp ăn mà thôi .
Mẹ ra chợ mua về ba xâu cua và làm món cua hấp để cậu “nhắm rượu” .
Tội nghiệp cậu, một mình cậu ăn gần hết hai xâu cua bể (mỗi con to bằng bàn tay)….Thế là cậu bị trúng thực, cũng may gần nhà có ông bác sĩ “ngụy” nên cậu được săn sóc ngay…tuy vậy suốt đêm ấy cả nhà chả ai ngủ được vì cậu bị nôn mửa và “đi….ngoài” hoài , cho mãi tới gần sáng mới…êm .
Thương cậu bao nhiêu thì lại ghét cái chế độ CS dối trá bấy nhiêu .
Xin đính chính là : “Cậu bị Bội Thực” vì ăn quá nhiều chứ không đơn giản chỉ là “Trúng Thực” .
@Trúc Bạch says: Thật là một bi…hài kịch :
Chuyện dưới đây hoàn toàn. . .hài kịch liệt:
Thiệt là buồn khi cậu của bác Trúc Bạch thuộc “diện” đói nghèo nên mới bội thực.
Riêng bà con đầu ông. . .trời bên mẹ tui thì thuộc diện thiếu. . .cha nên hễ hỏi tới ngoài ấy có cái nầy không thì, ối..ối, thiếu. . . Cha gì, có cái đó không, ối thiếu cha gì. . .thiếu…thiếu, thiếu điều thiếu ông nội ông ngoại và thiếu cả ông. . .Hồ luôn!
Nhưng đó là diện thiếu nghèo, chứ diện có công như anh. . .Tonydo được “ưu đãi” thì ngon lành bảnh toõn hơn nhều, họ uống cà phê không phải cái ly “Sây chừng hay Tày chừng”. . .nghèo như dân Sàigòn mình đâu!
Họ uống nguyên một. . .”cái Nồi ngồi trên cái cốc” mới đúng. . .đảng cắp xhcn, còn đồ gia dụng thì ôi thôi. . .ti vi, tủ lạnh, quạt máy bay chạy. . .đầy đường.
Riêng những món ăn chơi “bồi dưỡng” cho công nhân viên chức giờ giải lao như. . .nước đá,. . .cà rem thì phải nói nó thừa thải đến độ họ phải. . .phơi khô để dành mang vào Nam làm quà cho. . .MTGPMN mới thật là kinh hồn. . .Hồ hởi ôi!
Chông là T/u già đi cải tạo . Vợ và các con ở ngôi nhà gổ củ kỹ tren dường phố (mua từ lúc chưa mở đường trãi nhựa). Sang đó chi đi chơ mua bsn đổi chác đẻ kiếm tiền mưu sinh và cho các con đi học tiếp tục sau ngày “rải phóng “. Đến tgaafn trưa chị về nhà,đứac con lớn chạy ra dsn mẹ ,nói nhỏ vào tai mẹ “coscasi ông ăn mặc bộ đôi ,coa vẻ luộm thuôm ,mủ cói sờn ,đi dép râu cứ đạp cái xe củ chở chiếc chiếu và cái bọc vải cư đi lên đi xương con đường này và cư mổi làn ngang nhà thì dưng lại ,ngố qanh quấtvào nhà mình,rồi dạp tiếp ,miếng lẩm bâm cái gì ấy u ạ !… Con và em sợ lăm …
-Có gì mà sợ . Thầy đi tf rồi ,còn u con mình có làm gì đâu mà sợ …
Lúc đó dứa con gái nhìn ra và bổng chỉ “đó đó u xem,ông bộ đội đó !’
Chị nhìn ra .Tên đi xe đạp lần này chỉ liếc qua ,có lẻ thấy 2 mẹ con chi nói to nhỏ nên không dừng lại .Chị và con nhìn theo và baastngowf anh bộ đội cũng ngoái đầu nhìn lại …Chị thấy mặt quen quen ,,,”ơ chú ,chú…”
Anh bộ đôi đạp thêm mấy vòng ,rồi đập vòng lạ . Chi đón đầu “Phải chú tô không ?” Anh bộ dội xương xe mừng rở : ” chị ,,,…” Chi bão on gái dang ngơ ngác nhìn mẹ và người bộ đội VC ,kẻ mà Nó nghe nói tới chớ chưa bao giờ gặp trước 75…
“chao chú dí con” . Cố gái lí nhí chào cái ông chú mà chưa bao giwof biết mặt ,chưa bao giờ nghe nhắc tới .
Hi chi em và nhà .Người em vẫn cối tren đầu ,nói :” em thấy đúng địa chỉ ,nhưng ngại quá , Nhà to thế mà lại ở phố nữa !…
-To gì đâu ,Nhà thwuofng thôi mà . Anh ị mua nó thời còn rẻ À mà chú mãi kiếm nhà chắc cũng mệt , Ngồi nghĩ đẻ tôi bảo cháu làm cơm…cùng ăn nhé !..
Chị dặc con gái lớn ra chợ gần đó mua mấy cái hột vịt vì nhà có khách .
Anh bộ đôi lúc đó mới sực nhớ ,ra xe đạp khiêng chiếc chiếu và goi đồ vào nhà; “chi ạ,em không biest có gì biếu chị và các cháu .Hàng này vợ em vọ em thu vén mua lần hồi (khi em có ý và saigofn thăm anh chị sau khi nhận thư chị ). Biêu chị chiếc chiếu ,chục bát sành ,chục đủa 1/2 kilo đường ,1/2 kilo đâu và chục loon gạo …Thật ra Em nghe dài nới là trong Nam ta bị Mỹ ngụy kềm kẹp không có bát ăn cơm …không có cơm đủ ăn ,áo đủ mặc ,chiếu đẻ năm và chư bao giờ biết có dường ,có đậu…
Mấy đứa cháu nghe chú nói, cười cười . Chị cũng cười xã giao: “cám ơn chú thím…” … VÀ Buổi trưa hôm đố ,anh bộ đôi nhìn mâm cơm có canh rau muống và bát thịt ,đĩa rau xào và đĩa TRƯNG TRANG ..khi ngồi vào mâm ,anh bộ đội không thẻ không xit xoa “chị cho ăn sang quá . Sang hơn bửa giổ của CB ngoài em rồi còn gì !”
Và nhìn sang nồi cơm trắng ‘ lạ nhỉ, ở đây không ăn độn sao cháu ?”
-”ăn độn là gì?
-Là ngoài chú là gạo nấu vói săn,khoai Có khi săn khoai nhiều hơn gạo ,vì gạo hiếm và đắt lắm !…
- Vậy chú ăn tự nhiên nhé ! Ăn cho NO đấy ,đừng làm khách !
(tn/30/4/75)
Chửi người ta thì cũng phải ra ngô ra khoai, ra bài ra bản, đàng hoàng đâu ra đó. Chửi mà như hàng tôm hàng cá thì có mà đời này qua đời nọ cũng vẫn không bao giờ hết chửi.
Gớm, cái gì mà đàn anh Trúc Bạch bảo rằng thì là quất cả một xâu của bể (mỗi con to bằng bàn tay) “để cậu nhắm ruợu”.
Bà nhà văn “nhớn” mà em từng ngưỡng mộ, Dương Thu Hương thì lại bảo rằng vừa vô tới Sài Gòn hoa lệ phố, là bà qùy mẹ nó xuống ngay bùng binh chợ Bến Thành khóc nức nở; “sung sướng đến như thế này mà lại bảo chúng tớ vô giải phóng…..là làm sao”.
Vô tới Tây Nguyên, được phát lương giải phóng tháng đầu tiên, em nhờ mua 100 gờ ram đường trắng. Sốt rét thèm của ngọt, em ăn sống “ăn vã” mẹ nó hết ngay tức khắc. Uống thêm một ka nước hố bom, sướng quá vỗ bụng nhìn trời lim rim làm một giấc.
Ai ngờ khoảng nửa tiếng sau, mật xanh , mật vàng nó tháo ra miệng như tháo cống. Bên dưới thì không kịp cởi cúc quần, ào ào như Tào Tháo bị Quan Vân Trường dượt đuổi.
Chửi Cộng Sản là đúng, cường điệu hóa thêm một chút cũng chấp nhận được, thế nhưng ăn cả môt xâu cua bể bằng bàn tay, qùy ngay chợ Bến Thành khóc lóc thay vì lao vào công sở “Ngụy vơ vét về” chút đỉnh, chỉ là chuyện hài……Hoài Linh.
Còn đến cái mức nước đá phơi khô như đàn anh Tudo.com phán thì có lẽ quân dân Việt Nam ta, kể về chửi, quả là thiên hạ vô nhân địch!
Một vừa hai phải thôi qúi đàn anh ơi. Việt Cộng nó cười vào mũi đó!
Kính!
Một lực lượng quân đội hùng mạnh hơn 1 triệu quân bao gồm cả những đội quân của Nam Hàn, Phillipine, Úc , Tân Tây Lan, Thái Lan, đầy đủ thiết bị quân sự Hải Lục Không quân, cảnh sát, dũng cảm, thiện chiến. Chưa nói đến lực lượng nghĩa quân, nhân dân tự vệ, cán bộ xây dựng nông thôn, được báo chí thời đó liệt vào hàng lớn mạnh thứ tư trên thế giới. Thế mà than ôi ! Chỉ một sớm một chiều trong vòng có mấy tháng trời tan tác, cuối cùng phải đầu hàng nhục nhã, tất cả rơi vào tay giặc cộng.
Sau khi đã bắn giết đến 4 triệu tên lính Quân Đội Nhân Dân thế mà thấy chúng vẫn cứ lao đầu vào chỗ chết, người Mỹ họ thấy kinh tởm quá- chết nhiều hơn cả trăm lần bọn da đỏ thời Mỹ lập quốc, nên họ rời bỏ chiến địa tính kế khác .
Và kế đó đã khiến cho toàn thể khối Cộng sản sụp đổ, chỉ còn lại 5 tên tàn dư Cộng sản trên quả đất . Thảm !
Không còn nguồn tiếp viện khí giới nữa thì người lính miền Nam phải chạy thôi, có gì là xấu hổ ?! Chỉ thấy có đám lính miền Bắc ngu đần bị tên Việt gian làm tay sai cho Trung -Xô Hồ chí Minh lường gạt vào Nam đánh “đế quốc Mỹ ” khiến bị chết thảm 4 triệu tên :
Lê Duẩn : “Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc “.
Tổng thống Nixon trong cuốn sách No More Vietnams “đã viết: “Quốc Hội (Mỹ) đã biến thắng lợi thành thảm bại … Sự cắt giảm viện trợ quân sự làm tiêu tan khả năng tự vệ của Miền Nam. Quân Bắc Việt sửa soạn trận tấn công chót đúng vào lúc quân Miền Nam đang ở vào vị thế suy yếu nhất chưa hề có trong năm năm cuối cùng cuộc chiến: Họ bị trói tay vì không đủ săng dầu, đạn dược, do việc Quốc Hội bác bỏ các ngân khoản viện trợ.”
*** Cựu Bộ Trưởng Quốc Phòng Melvin Laird nói rằng các khoản viện trợ Mỹ dành cho VNCH đã bị cắt theo yêu cầu của các thế lực chính trị Mỹ, đưa tới kết qủa chung cuộc là chế độ miền Nam VN thua trận vào ngày 30-4-1975 (VOA 2-7-2007).
Eo ơi, Quân Đội Nhân Dân VN bốc phét rằng ” Đánh thắng Mỹ- Nguỵ”, thế mà năm 1988, bị Kampuchea đánh cho bò lê bò càng cút chạy về nước. Hàng trăm ngàn bộ đội chết và bị thương . Năm 1984, choảng nhau với quan thày Trung quốc thì bị mất Lão Sơn . Năm 1988 ở Gạc Ma, đứng làm bia thịt cho súng phòng không Trung quốc thoải mái nhả đạn. Sang đến năm 2014, bị tàu Trung quốc đái cả lên đầu lên mặt. Và hiện tại thì toàn thể cái Quân Đội Nhân Dân VN hoàn toàn bất lực để cho bọn đế quốc Tàu cộng tung hoành biển Đông . Tàu lạ, tàu lạ, tàu nạ, tàu nạ…
Eo ơi, đế quốc Liên xô và các quốc gia Đông Âu một thời làm mưa gió khắp hoàn cầu, bỗng chốc sụp đổ như lâu đài xây trên cát mà Mỹ không tốn một viên đạn :
***Đế quốc Liên xô chui vào nghĩa địa – vì chạy đua vũ trang với Mỹ:
(Trích ) Trần Trung Đạo: Ngày 25 tháng 12, 1991 là ngày cuối cùng của hệ thống CS Liên Xô .
4 giờ chiều ngày 25
Tổng Bí Thư Mikhail Gorbachev và phụ tá Andrei Grachev xem lại diễn văn mà 4 giờ nữa ông sẽ đọc và quyết định thay chữ “từ chức” bằng chữ “ngưng các hoạt động” trong chức vụ chủ tịch Liên Bang Sô Viết.
Cũng trong buổi chiều cuối cùng này, Gorbachev gọi điện thoại chào từ giã tổng thống Mỹ George H. W. Bush. Buổi điện đàm được truyền hình ABC thu. Gorbachev mở đầu trước bằng gọi một cách thân mật “George thân mến, chúc mừng Giáng Sinh đến anh và Barbara !” và nói tiếp “George, tôi muốn báo anh biết một tin quan trọng. Trước mặt tôi là diễn văn từ nhiệm. Tôi sẽ rời khỏi chức vụ tổng tư lịnh và chuyển giao quyền sử dụng vũ khí nguyên tử sang tổng thống Liên Bang Nga”. Buổi điện đàm diễn ra trong không khí rất thân mật và tổng thống Mỹ mời Gorbachev viếng thăm Mỹ lần nữa.
Trời đã về chiều. Gorbachev và hai phụ tá thân cận nhất của ông ngồi quanh nhau bên ly cà phê cuối cùng. Cả ba đồng ý, sau khi đọc diễn văn, Gorbachev sẽ ký quyết định từ nhiệm thay vì ký trước như dự tính.
7 giờ tối ngày 25
“Kính thưa toàn thể nhân dân”, giọng Mikhail Gorbachev hơi lạc đi vì xúc động, gò má ông rung lên. Trong chốc lát, ông lấy lại bình tĩnh và đọc tiếp “Số phận đã quyết định rằng, khi tôi trở nên lãnh đạo đất nước, hiển nhiên đã có những sai trái trầm trọng trong quốc gia này. Chúng ta có đầy đủ mọi thứ, đất đai, dầu khí, tài nguyên thiên nhiên và Tạo Hóa đã ban cho chúng ta trí tuệ và tài năng – Tuy nhiên, mức sống của chúng ta tệ hại hơn nhiều so với các quốc gia kỹ nghệ khác và khoảng cách mỗi ngày rộng thêm. Lý do rõ ràng vì xã hội bị bóp ngặt trong tay của một hệ thống quan quyền được tạo ra để phục vụ một ý thức hệ, và phải chịu gánh nặng chạy đua vũ trang, căng thẳng tột cùng. Tất cả cố gắng để thực hiện các cải cách nửa vời đều lần lượt dẫn đến thất bại. Đất nước không còn hy vọng gì nữa.”
Gorbachev tiếp tục nói về các cải cách ông thực thi từ 1985, dù sao, đã là những viên gạch cần thiết lót lên con đường dẫn đến chế độ dân chủ và theo ông “xã hội đã đạt được tự do, tự do về chính trị và tự do về tinh thần”. Gorbachev chấm dứt diễn văn lúc 7:12 phút tối. Ông nhìn lên ống kính truyền hình và thêm vào câu nữa “Chúc quý vị mọi điều tốt đẹp”.
Tại sao Liên Xô sụp đổ?
Các lý do làm Liên Xô sụp đổ là nguồn thúc đẩy sự nghiên cứu của nhiều sử gia, nhà nghiên cứu, nhà phân tích và vẫn còn đang được nghiên cứu, phân tích. Tuy nhiên, như nhiều người đông ý, nguyên nhân sâu xa vẫn là (1) những mâu thuẫn có tính triệt tiêu trong bản chất của chế độ CS độc tài toàn trị, (2) sự chuyển hóa không ngừng của xã hội và (3) các nguyên nhân trực tiếp gồm tình trạng tham nhũng thối nát, chạy đua vũ trang và trung ương không giữ được địa phương.
……….
(3)Tham nhũng thối nát, chạy đua vũ trang và trung ương không giữ được địa phương :
Thập niên 1970 Liên Xô có vẻ trong vị trí ổn định và có ảnh hưởng quốc tế nhất. Vị trí của Liên Xô lên cao tại Phi Châu, Trung Đông và Á Châu. Tuy nhiên sau thượng đỉnh Vladivostok giữa Leonid Brezhnev và Tổng thống Mỹ Gerald Ford tình hình bắt đầu đổi khác. Nền kinh tế Liên Xô suy sụp dần vì hơn 30%, nhiều phân tích cho rằng hơn một nửa ngân sách quốc gia phải đổ vào cuộc chạy đua vũ trang với Mỹ.
……
Chia đôi đất nước ,TTC sau hai năm không thực hiện vì VNCH biết rỏ là “nếu TTC thì miền Bắc K Ông thắng ,vì lúc đó VC còn là huyền thoại của yeu nước ,kháng chiến đẻ chiếm lại nứơc .Không cả trong giới trí thức mà cả trong số dân lao động ,giai cấp vô sản . Miền Nam lúc đó còn là thuộc địa của Pháp dân chúng ăn chơi phè phởn vói những tên du đãng nổi lên hùng cứ mỗi nơi ,thậm chí còn ở trong các cơ quan gìn giử an ninh cho đất nước xả hội .Vua thì hầu như 365ngay ăn chơi bên Pháp ,bán cho bọn thổ phỉ đẻ hàng tháng ngữa tay nhận tiền tiếp tục sống xa hoa ! Lại hơn một triệu người di cư mang thêm gánh nặng cho QG .Nói tóm lại là miền Nam chưa ổn định ,chưa vào khuôn phếp ,dân chúng ,cả giới trí thức vẫn còn lơ mơ giửa CS và kháng chiến yêu nước ,một cái bẫy lớn do CS tuyên truyền dăng ra., và miền Bắc thì dươi sự kềm kẹp “chuyên chính vô sản ” của CNCS áp dụng ở Nông Thôn ,nay áp dụng cả nửa nước thì 2 năm TTC chỉ là cái bẫy cho VC chiếm trọn cả đất nước. Và nếu vậy thì cả nước VN gióng Bắc Hàn ,Cu ba bây giờ…(HCM chết dân miền Bắc KHÓC còn hơn dân Bắc Hàn khóc lãnh tụ của HỌ ). Vậy trong tình trạng đó có nên TTC KHÔNG ?
Xâm nhập của Biệt kích miền Nam ra Bắc là THẬT ,nhưng đó là một trong những chiến lược chiến thuật cần thiết chơ không phải chuẩn bị Bắc Tiến (nếu vậy thì Nam Hàn cũng có thể làm vậy cho Bắc tiến rồi )do đó không thuyết phục. Còn VC nằm vùng thời NĐ Diem đã hầu như không còn nữa. VNCH vẫn đi lại tụ do .Xe lữa ,xe đò và máy bay vẫn bình yên đi từ SG ra rới Đong Hà (QT) và ngược lại) Nhân dân no ấm ,nhà nhà yên vui …(những người không tập kết đều ra đầu thú và được sống như mọi người (tôi biestcos ngươfi,ở trong xóm nhỏ NMC/PN rất có vẻ hiền lành ,ít nói nhưng không ai ngờ bị an ninh bắt vì là VC . Một thợ hớt tóc vỉa he một hôm cung bị an ninh bắt đi vì cán bộ nằm vùng không trình diện. Sau này còn biết Vũ Hạnh bị dấu tố ở quận TĐ (QN)vì trón ở lại trong Nam và không ra trình diện ,dân chúng tố cáo ,nhưng sau dó được thả ra và qui dịnh không ra khỏi nơi cư trú. Mãi tới 63 sau khi lật đỏ NĐ Diệm mới vè SG làm báo ,viết tiểu thuyết /Sách vẫn được in..Năm 74 bị bắt cùng 17 tên khác (có Sơn Nam ,Kiên Giang…)…
Cho nên chiến tranh càng ngày càng lớn.phá hoại càng nhiều ,xâm nhập càng lớn nhưng
VC không chiếm được một miếng đất nào mà phải chui rúc trong rừng núi ,thĩnh thoãng đói quá ra chận xe đò ăn cướp…VNCH và Mỹ hanh quân lớn vào chiến khu D thành công…(chất đọc da cam rãi ở CK D. rất hữu hiệu vì không còn cây cho VC nấp …Ấp chiến lược làm cho VC đói meo ,ăn rau tàu bay đến nổi nghe mùi “xăng ” và đêm mơ bay lên trời ! Tuy nhiên sau 63 tụi phản “chủ” ,sau khi giét NĐ D làm hài lòng Mỹ(HCM nói là Mỹ NGU).tướng vỏ biền TT Đính bãi bỏ ấp chiên lược và mở lại các tụ điểm ăn chơi…Và đó là sau 63 và nhưng năm sau này . Và đó là xáo trộn sau vụ PG 63 và vụ MT .VC tàn sát dân Huế 68.Lúc này quân ĐM đỏ bộ lên VN , và VC và QG đụng độ nhau khá lớn …Tuy nhiên VC vãn không chiếm được miếng đất nào . Chĩ có kiểm soat vài cùng quê hẻo lánh ,kiểu gọi là “xôi đậu” ,nghĩa là sáng QG /đêm VC …Sau này lạp lại ấp chiến lược và Mỹ cam doan là 18 tháng sẻ bình ổn VC ,nhưng lúc này PG theo cộng và cs theo PG làm loạn các trí thức đãng phái (kể cả QDĐ &ĐV) làm loạn đưa đất nước vào thãm họa như 41 năm trước đậy . “Kẻ văn minh vẫn thua tụi mọị rợ” như Mc Cain TNS Mỹ đã nhận xét…Cho nên những điều trên đây của LD Đ (Le Diễn Đức? ) là không đúng hẳn là phiến diện ,là sai sự thật.
“Cuộc chiến man rợ, dai dẳng, bị dư luận trong nước và quốc tế.phản đói đử dội.” Cuộc chiến man rợ và dai dẳng là cuộc hiến chến ai gây ra . ? VC theo lênh của Nga Tàu như lê duẩn nói “đánh là đánh cho Liên xô ,trung quốc” Miền Nam chỉ tự vệ !Ngày nay 41 năm sau không nhận thức được chính nghĩa và phi nghĩa thì coi như đầu óc “có vấn đề”! Còn dư luận phản đói ở triong nước chỉ là máy thằng trí thức “chồn lùi” và bọn đãng phái salon thầy chùa,svhs ăn phải “cưt ” của VC như TDBC hay HTN…(30/4/75 ở ĐN người ta kháo nhau là PXH (người được PG ũng hộ ,nghi viên) sẻ lên làm bí thư ĐN,và HPNT làm bí thư Thừa thên Huế!)…Còn QT là AI ? SV và dân phản chiến Hoa kỳ đó là tự do dân chủ …
Niềm chua xót của VNCH là Kerry tên phản chiến ,đã từng trốn chiến tranh vn ,quăng trả lại huân chương có từ cuộc hiến VN nay lại làm BT/BNG trong thời OBama …và ten cựu BT/BQP (trước ASher) cũng là nguyên hạ sĩ đã sợ chết trong chiến tranh vn nên …
Thôi thì VN là vậy ! Coi như là SỐ PHẬN !
Nếu VC bán nước cầu vinh và những người như LD Đ vẫn lơ mơ trong vũng lầy của đàu óc
không phận biệt được CS và QG thì dành chịu vậy. Dù QG hay CS cũng đều là dân MẤT NƯỚC…
Không phải là dân (nhưdân )Do Thái sao?
(tèo)
Hiệp định Geneva năm 1954 chia đôi đất nước, hai quốc gia được hình thành, miền Bắc xã hội chủ nghĩa và miền Nam theo chế độ tự do (VNCH). Cuộc tổng tuyển cử theo quy định của Hiệp định Geneva vào năm 1956 đã không thể thực hiện do nhiều nguyên nhân mà chủ yếu là do VNCH bác bỏ.
Những vụ xâm nhập miền Bắc bằng biệt kích của VNCH trong chủ trương “Bắc tiến” vào những năm đầu của thập niên 60 đã không thành công. Các chiến dịch tiêu diệt “Việt Cộng nằm vùng” do Việt Minh cài lại không đạt được bao nhiêu kết quả. Ngăn chặn sự lấn chiếm của Việt Cộng cũng không nổi. Sự kiểm soát miền Nam của VNCH và của Cộng sản hình thành như miếng da báo. Và cuối cùng nửa triệu quân Mỹ cũng không chịu đựng nổi trong vũng lầy của cuộc chiến man rợ, dai dẳng, bị phản đối dữ dội của dư luận trong nước và quốc tế.
Năm 1972 Mỹ đã bắt tay với Trung Cộng , bỏ rơi VNCH. Miền Bắc Cộng sản với chi viện của Liên Xô, Trung Quốc và phe xã hội chủ nghĩa, đã chớp cơ hội, xông lên và đánh bại VNCH, thống nhất đất nước vào ngày 30 tháng Tư năm 1975.
Rồi sau đó là cả nước đi..ăn mày, bo bo, móc bọc.
Dốt láo lên đời, bệnh chết hàng loạt, nhiều thế hệ.
Đến khi Nga Cộng chết thì…làm con Tàu Cộng, mất đảo, mất biển, mất…thức ăn.
Rốt cuộc cũng các em VNCH …chạy sút quần, gửi đô về tiếp viện, nuôi dân dùm VN Cộng…láo.
Xã hội Cộng dần dần theo gương xã hội VNCH, đở đói thấy rỏ…
Nhưng cái tật …dốt hay khoe, lừa đảo, tự sướng…, đã ngấm vào trong máu, không bỏ tật được
_”Hiệp định Geneva năm 1954 chia đôi đất nước, hai quốc gia được hình thành, miền Bắc xã hội chủ nghĩa và miền Nam theo chế độ tự do (VNCH). Cuộc tổng tuyển cử theo quy định của Hiệp định Geneva vào năm 1956 đã không thể thực hiện do nhiều nguyên nhân mà chủ yếu là do VNCH bác bỏ._”
Lê Diễn Đức nói sai . Bởi vì (tích Trần Gia Phụng) :IV.- Bản tuyên bố cuối cùng không chữ ký:
Sau khi Hiệp định đình chỉ chiến sự ở Việt Nam được ký kết, các phái đoàn họp tiếp ngày 21-7-1954 và “thông qua” bản “Tuyên bố cuối cùng của Hội nghị Genève 1954 về vấn đề lập lại hòa bình ở Đông Dương”. Đây chỉ là lời tuyên bố (Déclaration) của bảy phái đoàn, có tính cách dự kiến tương lai Việt Nam, và đặc biệt không có phái đoàn nào ký tên vào bản tuyên bố nầy, nghĩa là bản tuyên bố không có chữ ký.
Khi chủ tịch phiên họp là Anthony Eden (ngoại trưởng Anh) hỏi từng phái đoàn, thì 7 phái đoàn là Anh, Pháp, Liên Xô, CHNDTH, VNDCCH, Lào và Cambodge (Cambodia) trả lời miệng rằng “đồng ý”.(10) Phái đoàn Hoa Kỳ và phái đoàn QGVN không đồng ý, và tự đưa ra tuyên bố riêng của mình.
Bản “Tuyên bố cuối cùng của Hội nghị Genève 1954 về vấn đề lập lại hòa bình ở Đông Dương” gồm 13 điều, trong đó quan trọng nhất là điều 7. Điều nầy ghi rằng:
“Hội nghị tuyên bố rằng đối với Việt Nam, việc giải quyết các vấn đề chính trị thực hiện trên cơ sở tôn trọng nguyên tắc độc lập, thống nhất và toàn vẹn lãnh thổ, sẽ phải làm cho nhân dân Việt nam được hưởng những sự tự do căn bản, bảo đảm bởi những tổ chức dân chủ thành lập sau tổng tuyển cử tự do và bỏ phiếu kín. Để cho việc lập lại hòa bình tiến triển đến mức cần thiết cho nhân dân Việt Nam có thể tự do bày tỏ ý nguyện, cuộc Tổng tuyển cử sẽ tổ chức vào tháng 7-1956 dưới sự kiểm soát của một Ban Quốc tế gồm đại biểu những nước có chân trong Ban Giám sát và Kiểm soát Quốc tế đã nói trong Hiệp định đình chỉ chiến sự. Kể từ ngày 20-7-1955 những nhà đương cục có thẩm quyền trong hai vùng sẽ có những cuộc gặp gỡ để thương lượng về vấn đề đó.” (Bản dịch của Thế Nguyên, Diễm Châu, Đoàn Tường) (11a)
Điều 7 của bản Tuyên bố được xem là dự kiến về một giải pháp chính trị trong tương lai, theo đó một cuộc tổng tuyển cử sẽ có thể được tổ chức để thống nhất đất nước, mà sau nầy Bắc Việt dựa vào điều nầy để đòi hỏi Nam Việt tổ chức tổng tuyển cử trên toàn quốc.
Bắc Việt thường nói và viết rằng việc tổ chức tổng tuyển cử giữa hai miền Bắc và Nam Việt Nam là theo quyết định của Hiệp định Genève. Thật ra Hiệp định Genève chỉ là một hiệp định đình chỉ chiến sự (đình chiến) mà không đưa ra một giải pháp chính trị nào. Giải pháp chính trị về một cuộc tổng tuyển cử giữa hai miền Bắc và Nam Việt Nam dự tính tổ chức vào năm 1956 nằm trong điều 7 của bàn “Tuyên bố cuối cùng của Hội nghị Genève 1954 về vấn đề lập lại hòa bình ở Đông Dương”
Trong bản tuyên bố riêng của phái đoàn QGVN, bác sĩ Trần Văn Đỗ, trưởng phái đoàn, giải thích vì sao phái đoàn QGVN không ký kết hiệp định Genève. Sau khi phản đối việc chia cắt đất nước và việc đại diện quân đội Pháp tự ý ký kết hiệp định mà không đếm xỉa gì đến quyền lợi của quân đội Quốc Gia và nhân dân Việt Nam, bản tuyên bố của phái đoàn QGVN viết:
“Vì thế cho nên chính phủ Việt Nam yêu cầu Hội nghị ghi nhận một cách chính thức rằng Việt Nam long trọng phản đối cách ký kết Hiệp định cùng những điều khoản không tôn trọng nguyện vọng sâu xa của dân Việt. Chính phủ Việt Nam yêu cầu Hội nghị ghi nhận rằng Chính phủ tự dành cho mình quyền hoàn toàn tự do hành động để bảo vệ quyền thiêng liêng của dân tộc Việt Nam trong công cuộc thực hiện Thống nhất, Độc lập, và Tự do cho xứ sở.”(11b)
Vì phái đoàn QGVN không ký vào bản Hiệp định đình chỉ chiến sự ở Việt Nam (hiệp định Genève) và nhất là không tham dự vào bản “Tuyên bố cuối cùng”, nên chính phủ QGVN tự cho rằng không bị ràng buộc vào điều 7 của bản tuyên bố nầy.
Về phiá Hoa Kỳ, trưởng phái đoàn là Bedell Smith cũng đưa ra bản tuyên ngôn ngày 21-7-1954 theo đó, tuy không ký vào hiệp định, nhưng Hoa Kỳ cam đoan không đe doạ hay dùng võ lực để sửa đổi hiệp định; Hoa Kỳ sẽ nghiêm xét bất cứ một hành vi tái gây hấn vi phạm thoả hiệp trên, đe doạ hòa bình và an ninh thế giới; Hoa Kỳ tôn trọng việc thực hiện thống nhất Việt Nam bằng tổng tuyển cử tự do đặt dưới sự giám sát của Liên Hiệp Quốc. Ông Bedell Smith kết luận:
“Chúng tôi chia sẻ niềm hy vọng rằng các thỏa hiệp nầy sẽ cho phép Cao Miên, Lào và Việt Nam nắm giữ điạ vị của họ, trong độc lập hoàn toàn và chủ quyền đầy đủ, giữa cộng đồng yêu chuộng hoà bình của các quốc gia, và sẽ khiến cho các dân tộc ở các vùng đó có thể tự định đoạt lấy tương lai của mình.”(11c)
Mấy anh gốc Bắc cộng thì nói ra mất lòng cái óc đã từng bị nhồi sọ nên hơi ngớ ngẩn, kiến thức hạn hẹp!
Chuyện bầu cử rất dễ hiểu, nó chỉ là nói theo kiểu Mỹ common sense. Muốn bầu cử thì phải có ít nhất là hai điều: tự do ngôn luận và tự do báo chí. Nếu không có hai điều đó thì sự vận động tranh cử sẽ không được rộng rãi và tự do, và kết quả đương nhiên là không công bằng. Việt Nam đến tận ngày hôm nay vẫn còn chưa có tự do ngôn luận, và sự đi lại cũng chẳng hoàn toàn tự do như đã thấy xảy ra với những người dân chủ trong nước. Như thế bầu với bán cái khỉ khô gì với cám đám thằng Hồ?
Còn Bắc tiến bằng biệt kích? Đây chắc là chuyện cổ tích kể cho nhi đồng… cứu cuốc? Biệt kích một nhóm chưa tới chục anh thì Bắc tiến khỉ mốc gì? VNCH quân còn chưa có đủ để giữ đất, nói chi đến chuyện xa vời. Có quân đoàn chỉ có hai sư đoàn bộ binh, may lắm thì có ba như Quân Đoàn lll vùng Sài Gòn. Muốn tạo ra đơn vị mới thì phải có vũ khí trang bị. Mà súng đạn là chuyện lệ thuộc vào Mỹ, nó nằm ngoài tầm tay VNCH. VNCH chỉ hy vọng móc nối tạo được mầm đối kháng tại miền Bắc gây phiền nhiễu cho đối phương, tương tự như cộng phỉ tạo ra đám mấy anh thành phần thứ ba trong Nam thôi.
@LDĐ:”Cuộc tổng tuyển cử theo quy định của Hiệp định Geneva vào năm 1956 đã không thể thực hiện do nhiều nguyên nhân mà chủ yếu là do VNCH bác bỏ.”
Tôi thật thất vọng khi ông Lê Diễn Đức với tư cách một nhà báo tự do ở hải ngoại nhiều năm mà có thể lập luận như trên.
Những người quốc gia không đồng ý việc chia cắt đất nước, không ký vào Hiệp Định đó thì tại sao họ phải tuân thủ thi hành?
Chưa nói là Hiệp định chưa xong HCM đã nhận lệnh Tàu gài người ở lại miền Nam rồi.
Giả sử lúc đó những người quốc gia không biết ý đồ của Tàu và Hồ Chí Minh mà ký thì VN bây giờ giỏi lắm là cỡ Bắc Hàn.
Cho nên Lê Diễn Đức và Tonydo khỏi cần mơ csvn cầm quyền thêm hai ba lần 41 năm nữa, nếu không có Mỹ nhúng tay vào dân VN sẽ ăn toàn cá chết vì chất độc và nước bùn đen công nghiệp Formosa thêm cả ngàn năm nữa.
Ơ kìa, em có nói gì dính líu tới dăm bảy cái 41 năm đâu đàn anh?
Mà nếu nó có đi chăng nữa, chỉ cần một cái 41 thôi, là em cũng theo các Chief Indians, cụ thể là theo đàn chị Harriet Tubman, người sẽ có mặt ở phiá trước đồng $20 đô la thay cho TT Andrew Jackson phải lùi lại đằng sau.
Thế thì cũng bảnh thấy mồ rồi còn gì, thưa đàn anh?
Bởi vì những thằng khác ở trong nước, đa phần phải đi theo các đồng chí Các Mác & Lê Nin cơ mà.
Xin quan bác sửa lại giùm kẻo mất mặt em!
Thank you brother!
Quá trình thu thập hài cốt đã cho thấy nhiều điều không chỉ về người Mỹ và sự tưởng nhớ đến những người đã ngã xuống trong cuộc chiến mà còn cho thấy sự cởi mở phi thường của người dân Việt Nam, những người đã giúp chúng tôi tìm kiếm hài cốt của các binh sĩ thiệt mạng, thậm chí cả khi một phần lớn binh sĩ đã hy sinh của họ, có thể là cả triệu người, sẽ không bao giờ có thể được tìm thấy. Họ đã cho phép trực thăng hạ cánh ở các thôn xã, dù điều đó có thể gợi lại những ký ức cay đắng về cuộc chiến”, ông nói. “Người Việt Nam làm như thế vì họ cũng muốn gác lại chiến tranh. Họ đã đào bới những cánh đồng và cho chúng tôi vào nhà họ, những ‘ngôi nhà lịch sử’, những nhà tù. Hơn một lần, họ đã hướng dẫn chúng tôi băng qua những bãi mìn thực
Với tinh thần của đảng ta cởi mở như thế thì treo cờ Vàng của Việt Nam Cộng Hòa trong nước chắc chắn không còn là vấn đề nữa. Cờ đế quốc Mẽo treo được thì cờ Vàng treo có sao đâu.
Ba đời tổng thống Hoa Kỳ đã và sẽ đến Việt Nam để đích thân kết tình bạn mới vì lợi ích mỗi nước, lợi ích của khu vực và thế giới. Lần này sẽ có thể là một bước phát triển mạnh mẽ chưa từng có. Phía Hoa Kỳ đã tỏ rõ thiện chí bằng hành động.
Đám dư lợn viên mấy tháng rồi chế nhạo miền Nam bị Mỹ bỏ rơi . Nay chúng lại hồ hỡi với tin Obama sang thăm Việt nam.
Người Việt hải ngoại xem tin này thuộc loại ” tin xe cán chó, chó cán xe” mà thôi .
Thế Mẽo lần này sang nó có cho Việt Nam ta thêm ca-nô tuần tra biển như lần trước nữa không? Ai đời tư bản Mẽo nó giẫy chết mà lại tiêu sài sang thế nhể?
41 năm, vẫn còn người cho la bi kịch, vậy mà tháng tới mấy người còn cùng kịch hơn khi TT obama thăm Việt Nam!
Cần phải bảo Obama cảnh giác vì Việt Cộng rất lọc lừa – “Đừng nghe những gì Cộng Sản nói mà hãy nhìn những gì Cộng Sản làm “- Cố Tổng thống Thiệu từng bảo thế.
Trước kia , Việt Cộng xé cả cam kết hòa bình Paris 1973 thì nay Việt Cộng chúng nó có hứa cái gì cũng là láo cả, không nên tin!