WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Tướng lãnh Trung Quốc là mối đe dọa

Trung Quốc đã chịu lùi một bước, trước mặt 10 bộ trưởng quốc phòng Asean và 6 nước khác ở Hà Nội. Robert Gates, bộ trưởng Quốc Phòng Mỹ nhắc lại những lời Ngoại Trưởng Hillary Clinton đã nói hồi Tháng Bẩy vừa qua, cũng tại thủ đô Việt Nam.

Lần này ông Gates nói mạnh hơn, cứng rắn hơn. Hồi Tháng Bẩy, các viên chức chính phủ và báo nhà nước ở Trung Quốc phản đối mạnh mẽ những ý kiến của bà Clinton. Nhưng Trung Quốc phải đáp lễ một cách ôn hòa.

Quan điểm của Mỹ được ông Gates nhắc lại rất rõ ràng: “Hoa Kỳ luôn luôn sử dụng quyền (tự do lưu thông đường biển) của mình và bảo vệ quyền của các nước khác được thông thương và hoạt động trong hải phận quốc tế. Ðiều đó không thay đổi, cũng như sẽ không thay đổi các cam kết của chúng tôi về những hoạt động chung với các đồng minh và những nước cộng tác.” Những lời này, tuy không nói đến tên Trung Quốc, nhưng phản bác tất cả những điều mà Bắc Kinh đã nêu lên để chỉ trích bà Clinton, khi họ nói Mỹ là người ngoại cuộc muốn xen vào chuyện nội bộ của Á Châu. Robert Gates đã phát biểu trước mặt bộ trưởng quốc phòng các nước Ðông Nam Á và các quốc gia khác gồm Nga, Nhật Bản, Ấn Ðộ, Nam Hàn, và Lương Quang Liệt, bộ trưởng Quốc Phòng Trung Quốc. Ngay sau đó, Lương Quang Liệt đã ngỏ lời mời Gates sang thăm Bắc Kinh vào năm tới. Ðầu năm 2010, Bắc Kinh đã bãi bỏ một cuộc thăm viếng của Gates và ngưng mọi liên lạc về quốc phòng với Mỹ, để phản đối việc Mỹ bán hơn 6 tỷ đô la vũ khí tối tân cho Ðài Loan.

Quân đội Trung Quốc. Ảnh Google

Bắc Kinh đã chịu thua trong cuộc đấu ngoại giao này, vì họ nhìn thấy các nước Ðông Nam Á đang phản ứng bất lợi vì mối lo sợ về mối đe dọa của nước cộng sản Trung Hoa. Từ khi Ðặng Tiểu Bình quyết định cải tổ kinh tế năm 1978, ông vẫn chủ trương thân thiện với ngoại bang, đặc biệt là các nước Á Ðông. Trung Quốc đã thành công khi ký được hiệp ước thương mại tự do với khối ASEAN, nhận tiền đầu tư từ Ðài Loan, Nhật Bản và Nam Hàn. Năm nay, tất cả các nước Ðông Nam Á đã đổi thái độ khi Bắc Kinh tuyên bố Nam Hải thuộc loại “quyền lợi cốt lõi” của họ – ngang tầm quan trọng với Ðài Loan và Tây Tạng. Nghĩa là coi vùng biển Ðông của nước ta cũng thuộc lãnh thổ của họ, mặc dù có nhiều quốc gia khác còn đang tranh tụng về chủ quyền trên các hòn đảo. Trong vùng quần đảo Trường Sa, có 29 đảo do Việt Nam, 8 đảo do Phi Luật Tân và 3 đảo do Mã Lai Á chiếm, nhiều đảo đủ lớn có thể xây phi trường; và Ðài Loan chiếm đảo Itu Aba lớn nhất, mặc dù Trung Quốc chỉ chiếm đóng 9 hòn đảo nhỏ nhưng họ lại biểu diễn lực lượng hải quân rất xa với khả năng đe dọa đánh đuổi các nước khác. Lời tuyên bố về “hạch tâm quyền lợi” trên không những làm các nước Ðông Nam Á phải lo đề phòng mà cả Nhật Bản, Nam Hàn, Úc, Mỹ đều coi là một mối đe dọa đối với con đường biển quốc tế này. Chính vì vậy, khi chính quyền Barack Obama bắt đầu tỏ ý bảo vệ quyền thông thương này, các nước Ðông Á đều hoan nghênh.

Trước thái độ và phản ứng của khối ASEAN, đáng lẽ chính phủ Trung Quốc phải trấn an, tỏ ra mềm dẻo hơn để trấn an họ; nhưng Bắc Kinh đã làm ngược lại. Một biến cố khiến tất cả khối Ðông Nam Á thêm lo sợ về thái độ hung hăng của Bắc Kinh, là phản ứng dữ dội của họ sau khi Nhật Bản bắt một thuyền trưởng Trung Hoa vì tầu của ông này đâm vào hai tầu tuần duyên của Nhật, trong vùng đảo Sensaku mà người Trung Hoa gọi là Ðiếu Ngư Ðài, ngày 7 Tháng Chín. Năm 1978, Ðặng Tiểu Bình đã nói: “Hy vọng thế hệ tương lai sẽ khôn ngoan hơn chúng tôi để giải quyết vấn đề này.” Thế hệ Ôn Gia Bảo cũng chưa biết giải quyết vấn đề đảo Ðiếu Ngư ra sao nhưng nhân cơ hội này chứng tỏ họ rất cứng rắn. Ðây là một hòn đảo Nhật chiếm của Trung Quốc năm 1895 cùng lúc chiếm Ðài Loan. Năm 1945, Mỹ đã chiếm đóng sau khi đánh bại Nhật. Mỹ trả lại cho Nhật cùng với Okinawa, thay vì trả cho Ðài Loan, cho nên sinh tranh chấp. Trung Quốc đã ngưng mọi tiếp xúc ngoại giao, bãi bỏ cấp visa cho 1,000 sinh viên Nhật thăm Hội Chợ Thượng Hải, không bán một số kim loại hiếm cần cho kỹ nghệ điện tử. Nhật Bản lo nhất là Bắc Kinh có thể nhân ngày kỷ niệm Sự Biến Lư Cầu Kiểu, 18 tháng 9 năm 1931, khi quân Nhật khiêu khích để tiến đánh chiếm Mãn Châu, thanh niên Trung Quốc sẽ biểu tình chống Nhật khơi lại mối hận thù!

Sau khi Nhật Bản chịu nhường, trả tự do cho viên thuyền trưởng Trung Hoa, một hậu quả bất ngờ là cuộc tranh chấp tay ba ở đảo Sensaku trở thành rắc rối hơn. Chính phủ Mỹ bỗng phải xác nhận rằng hiệp ước an ninh Mỹ Nhật bao gồm cả hòn đảo này, một điều trước đây vẫn để cho mập mờ ai muốn hiểu sao cũng được. Một hậu quả khác là vì Trung Quốc ngưng bán một số nguyên liệu cho Nhật để làm áp lực trong vụ Ðiếu Ngư Ðài, các công ty Nhật Bản lo đi đặt mua ở nước khác. Các nước Ðông Á bỗng nhiên cảm thấy mối đe dọa của Trung Quốc tăng cường độ, hậu quả là họ sẽ phải thân thiết với Mỹ hơn!

Có thể nói Bắc Kinh rất vụng về, dại dột trong vụ Sensaku, làm cho các nước Á Ðông lo ngại và đề phòng. Rồi sau đó, Bắc Kinh lại tỏ ra rất nhún nhường, hòa hoãn với Mỹ và trấn an các nước khác trong cuộc gặp gỡ tại Hà Nội vào ngày hôm qua; khi Tướng Lương Quang Liệt nói rõ chính sách quốc phòng của Trung Quốc chỉ có tính chất phòng thủ, họ không nhắm thách thức hoặc đe dọa ai, và muốn tăng cường niềm tin cẩn của các nước khác. Từ Ðiếu Ngư Ðài, tới hội nghị ASEAN, ta thấy chính sách ngoại giao của Trung Quốc có vẻ lúng túng, không nhất quán.

Nhưng cũng có thể nhìn theo cách khác để thấy là thật ra không phải giới lãnh đạo Trung Quốc đã dại dột, vụng về. Một lý do gây ra tình trạng lúc cứng quá, lúc mềm quá trên đây là vì trong nội bộ đảng cộng sản Trung Quốc đang có những tranh chấp ngấm ngầm. Phe quân đội trong chính quyền cộng sản đang tìm cách lấn áp phe dân sự, ngay cả trong diễn trình quyết định các vấn đề ngoại giao. Chính giới lãnh đạo quân sự ở Trung Quốc đang muốn tạo ra mối đe dọa cho các nước chung quanh, tác động trên tinh thần ái quốc của người dân, để gia tăng uy quyền của họ trong nội bộ, so với phe dân sự. Ðây là một thủ đoạn để các tướng lãnh tăng thêm ảnh hưởng, chuẩn bị cho việc sắp xếp các vai trò chủ chốt trong đảng Cộng Sản trong kỳ đại hội đảng vào năm 2012 sắp tới.

Trong thời gian gần đây, giới tướng lãnh Trung Quốc xuất hiện rất nhiều trên các diễn đàn quốc tế, được báo chí nhắc nhở đến luôn luôn; vì họ lúc nào cũng có luận điệu rất diều hâu, nhân danh “quyền lợi dân tộc.” Ngày 24 Tháng Chín vừa qua, tại một hội nghị ở Singapore, khi một cựu nhân viên ngoại giao Nhật, ông Hitoshi Tanaka báo tin chính phủ Nhật sắp trả tự do cho viên thuyền trưởng trong vụ Ðiếu Ngư Ðài, trong khi các người tham dự đều vỗ tay, thì một vị tướng Tầu bày tỏ một thái độ thù hằn và đe dọa, sau khi cựu Ngoại Trưởng Ðường Gia Toàn tỏ thái độ ôn hòa. Tướng Chu Thành Hổ (Zhu Chenghu) giám đốc Nghiên cứu Chiến lược thuộc Ðại học Quốc phòng ở Bắc Kinh, đã đứng lên cảnh cáo chính phủ Nhật rằng đừng tưởng chỉ tuyên bố như vậy là đủ để xây dựng mối bang giao tốt đẹp giữa hai nước. Hành động của Tướng Chu Thành Hồ làm nhiều người ngạc nhiên, nhưng đó không phải là lần đầu tiên. Vào Tháng Năm vừa qua, khi tiếp đón một phái đoàn viên chức ngoại giao Mỹ, Phó Ðề Ðốc Quan Hữu Phi (Guan Youfei, người Trung Quốc gọi là thiếu tướng Hải Quân) đã lớn tiếng cảnh cáo nước Mỹ đang có hành động bá quyền và coi Trung Quốc là thù địch; câu nói của ông khiến các nhà ngoại giao Trung Quốc có mặt đều bối rối. Ông Quan Hữu Phi cũng có mặt trong phái đoàn Trung Quốc tại hội nghị tại Hà Nội tuần này. Vào Tháng Sáu, Tướng Chu Thành Hồ cùng tướng Mã Hiểu Thiên (Ma Xiaotian), phó tổng tham mưu quân đội Trung Quốc là những người đứng lên chỉ trích ông Robert Gates tại một hội nghị ở Singapore, về vụ Mỹ bán máy bay và hỏa tiễn cho Ðài Loan. Ông Chu Thành Hồ đã từng bị cấp trên phê bình nặng vào năm 2005, sau khi ông tuyên bố với nhà báo rằng bom nguyên tử của Trung Quốc có khả năng tiêu diệt hàng trăm thành phố ở Mỹ, nếu Mỹ can thiệp vào việc giải phóng Ðài Loan! Nhưng tới nay, ông vẫn tiếp tục xuất hiện trong các diễn đàn quốc tế, khiến các nhà ngoại giao dân sự Trung Quốc phải bối rối, không biết ai là người quyết định chính sách ngoại giao.

Trên các diễn đàn quốc nội, các vị tướng lãnh Trung Quốc còn mạnh miệng hơn nữa. Tướng Trương Triệu Ngân (Zhang Zhaoyin), viết trong nhật báo Quân Ðội Nhân Dân là Trung Quốc phải từ bỏ chủ trương lỗi thời là xây dựng một quân lực cho thời bình. Ông nói, nhiệm vụ chủ yếu của quân đội là “chuẩn bị chiến tranh, chiến đấu và thắng trận.” Ông là phó tư lệnh khu quân sự Thành Ðô, tỉnh Tứ Xuyên. Trung Tướng Kim Nhất Nam (Jin Yinan), phó giám đốc Nghiên Cứu Chiến Lược trong Ðại Học Quốc Phòng đã nêu lên chủ trương là Trung Quốc phải là một quốc gia vĩ đại, và “khi một quốc gia và một dân tộc bước vào một giai đoạn khẩn trương, quân đội luôn luôn đóng vai trò chủ yếu” để đạt được mục tiêu của mình. Một giáo sư khác tại Ðại Học Quốc Phòng là Phó Ðề Ðốc Dương Nghị (Yang Yi), ông từng viết: “Một quân đội hùng mạnh là điều quan trọng nhất để bảo vệ quyền lợi quốc gia… Hải Quân Trung Quốc là lực lượng mạnh nhất để ngăn không cho các nước khác xâm phạm quyền lợi hàng hải của Trung Quốc.” Ông Dương Nghị cũng cảnh cáo các nước khác, không nêu rõ tên, là họ không nên lầm tưởng rằng Trung Quốc sẽ không dám dùng vũ lực chỉ vì muốn phát triển kinh tế một cách hòa bình. Ông nói hiểu lầm như vậy là rất nguy hiểm! Ông cũng từng nói Nhật Bản và Nga không có khả năng nhưng nước Mỹ là nước duy nhất đe dọa an ninh của Trung Quốc.

Một luận điệu đáng sợ nhất của giới tướng lãnh Trung Quốc là quan niệm về “biên cương quyền lợi quốc gia” mà một nhà bình luận trên nhật báo Quân Ðội Nhân Dân ở Bắc Kinh nêu lên. Ông Hoàng Côn Luân (Huang Kunlun) đã viết rằng quyền lợi của Trung Quốc vượt ra ngoài lãnh thổ, hải phận của họ, mà phải bao gồm cả những vùng biển mà tầu thủy Trung Quốc lưu thông, cũng như trong không gian. “Với sứ mạng lịch sử của chúng ta, quân đội Trung Quốc không những phải bảo vệ lãnh thổ mà còn phải bảo vệ ‘biên cương quyền lợi’ của nước mình.” Nói như vậy là bành trướng nhiệm vụ và phạm vi hoạt động của quân đội Trung Quốc lên gấp bội, không khác gì ông Robert Gates nói về nhiệm vụ của quân đội Mỹ! Chính quan niệm “biên cương quyền lợi” này đưa tới việc coi Biển Ðông của Việt Nam là vùng quyền lợi cốt lõi của người Trung Hoa.

Với những vị tướng hay lớn tiếng như trên, giới quân sự Trung Hoa đang lấn quyền các người lãnh đạo dân sự. Không những họ thường xuất hiện trên hệ thống truyền thông của nhà nước, mà họ còn viết sách bán rất chạy, khi bàn về các vấn đề quyền lợi quốc gia! Hiện nay trong guồng máy quyền lực Trung Quốc, bộ phận nắm quyền rất lớn là Quân Ủy Trung Ương. Mà trong số 11 người thuộc hội đồng này chỉ có một người dân sự là Chủ Tịch Hồ Cẩm Ðào. Trong tuần này, ông Tập Cận Ðình sẽ được bầu làm phó chủ tịch quân ủy, để chuẩn bị cho ông thay thế Hồ Cẩm Ðào vào năm 2012. Giới lãnh đạo dân sự mải lo các vấn đề kinh tế, xã hội, cho nên không đủ thời giờ và mưu trí mà đặt giới quân nhân vào khuôn khổ, như giới tướng lãnh Mỹ vẫn phải nằm dưới sự chỉ huy của các nhà lãnh đạo chính trị dân sự.

Cho nên, mối đe dọa lớn nhất đối với vùng Ðông Nam Á không phải là tất cả guồng máy chính trị của đảng cộng sản Trung Quốc mà chính là giới tướng lãnh của nước này. Theo nhật báo Wall Street, trong Tháng Chín năm 2010, chính các tướng lãnh Trung Quốc đã yêu cầu giới lãnh đạo phải điều động hải quân để đe dọa Nhật Bản trong vụ Ðiếu Ngư Ðài, và họ cũng đề nghị Bắc Kinh hãy đẩy đồng Yen của Nhật lên cao để ảnh hưởng trên việc xuất cảng của Nhật. Khi Bắc Kinh đứng ra mua mấy tỷ công trái của chính phủ Nhật, đồng Yen đã lên giá, sau đó bộ trưởng Tài Chánh Nhật phải chính chức đặt câu hỏi Trung Quốc có ý đồ gì khi đem đô la mua Yen, cho nước Nhật vay nợ một cách hào phóng như vậy? Lập tức, chính phủ Nhật đã in thêm đồng Yen để đi mua đô la Mỹ, giảm giá đồng tiền của họ xuống!

Nếu các tướng lãnh gây được ảnh hưởng trên chính sách ngoại giao của Bắc Kinh, thì đó là một mốt đe dọa cho cả vùng Châu Á. Họ có thể thay đổi đường lối ngoại giao từ hòa hoãn sang gây hấn; đặc biệt là đối với một nước nhỏ lân bang như Việt Nam thì từ gây hấn có thể chuyển tới hành động xâm lăng!

Nguồn: Nguoi-viet.com

8 Phản hồi cho “Tướng lãnh Trung Quốc là mối đe dọa”

  1. Trần-Huỳnh says:

    Có một kinh-nghiệm bất-di,bất-dịch về Cộng-sản là họ luôn đòi-hỏi nơi đối-phương những điều cao hơn cái sự mong muốn của họ thật nhiều .Chính cái (đòi) thật nhiều và vô-lý đó(thí-dụ như khu vực biển Đông-Á,họ ngang nhiên vẽ hình lưỡi bò tự-nhận là…của họ).
    Đương nhiên,với một kẻ cực-kỳ tham-lam,ty-tiện như vậy thì mấy ai lại không phản-ứng.?
    Phản-ứng có nhiều cách:Từ-tốn,lớn-tiếng,trưng-dẫn chứng-cớ,đem nhau ra Liên-hiệp-quốc hay hoặc nhẹ hơn nữa là lãm-nhãm câu thần-chú 16 chữ vàng(mả).
    Như vậy,các nước,kể cả Mỹ nữa,đã lọt vào bát-quái-trận của Tàu-cộng rồi.
    Biển vốn là tài-sản chung của nhân-loại;biển Đông-á cũng thế.Tự dưng người Tàu lại nhất định cho đó là của mình mà thiên-hạ(thì) bất-khả tranh-cải!.
    Đây là cái cách của một tên lưu-manh,có một món đồ trị-giá có một đồng nhưng hắn ta đưa ra chợ trời rao bán với giá hai trăm đồng với một khuôn mặt cực-kỳ nghiêm-trọng và,kế bên hắn ta còn có một vật bén nhọn cố-tình để hở nửa trong,nửa ngoài…
    Vậy,trả treo làm sao người mua cũng bị nhầm.
    Y-hệt như thế,các quốc-gia có can-dự về biển Đông-á có họp-hành,có kỳ-cò đến mấy đi nữa cái gã côn-đồ từng tuyên-bố hết thẩy là của mình,sau cùng hắn ta cũng được phần nhiều nhất sau khi lại ra cái điều nhân-nghĩa “Cùng phát-triễn trong hài-hòa”(sic!)
    Cho nên,đừng ngạc-nhiên,mới đây vào đầu tháng 10,Liệt,bộ-trưởng quốc-phòng Tàu cộng bớt đi một chút thái-độ trịch-trượng khi tuyên-bố về lãnh-vực quốc-phòng của họ.
    Xin chớ vội mừng: đối với CS khi họ bị phản-ứng mạnh,họ tạm dừng( chớ không có nghĩa là bỏ cuộc) để chuẫn-bị cho ba bước nhảy sắp tới.
    Mong sao Hà-nội đủ khôn-ngoan cho những cuộc tranh-chấp còn rất nhiều gay-go sắp đến.

  2. ForgetMeNot Đặng says:

    Tôi tin rằng nước Mỹ không để cho trung quốc lấn áp quyền lực.
    Mỹ đang nằm ở thế kẹt vì kinh tế suy thoái, và chiến tranh ở Afghanistan và Iraq cầm chân. Người Mỹ không muốn gây thêm chiến tranh vì thế phải hòa hoãn. Robert Gates là người có đức độ và Bà Hillary Clinton là người đàn bà tháo vát, thông minh. Hai khối óc tuyệt vời này, một bên lo quốc phòng và một bên lo đối ngoại, cộng thêm nhiều khối óc tuyệt vời khác còn ẩn danh trong toà bạch ốc và ngũ giác đài thì trung quốc có gan bằng thép cũng chỉ xử dụng miệng lưỡi loè bịp các nước nhược tiểu mà thôi.

  3. Tien Pham says:

    Tôi đoán giữa Mĩ và TQ sẽ chẳng có gỉ quan trọng xảy ra. TQ dư biết rằng đối đầu với HK về mặt quân sự là kô có lợi. Câu hỏi tiếp theo là, nếu TQ hoà hoãn với HK, và HK hoà hoãn với TQ vì quyền lợi kinh tế, giống như Georgia với HK và Nga, thì VN sẽ ứng xử như thế nào? Tầm nhìn của TQ là Nhật, chứ kô phải HK. Về quân sự, TQ nghĩ rằng Nhật sẽ kô là đối thủ của họ. Họ cần thời gian để build up guồng máy quân sự. Và sau đó, họ cần 1 alibi để có thể tấn công Nhật mà HK kô thể xen vô. Tranh chấp Sensaku (Điếu Ngư Đài) chẳng hạn. Coi động thái giữa Mĩ và Nhật, hay những biến chuyển quân sự của Nhật, ta sẽ thấy rõ hơn.

  4. hoang le says:

    Kỳ này Trung Cộng buộc phải nhún nhường, trở về với chính sách ‘ẫn nhẫn chờ thời’, không có nghĩa họ từ bỏ tham vọng bành trướng ở biển Đông. Rất may cho Việt Nam là trong thời gian qua, Mỹ đã tái cam kết trở lại châu Á và Thái Bình Dương một cách có ý nghĩa. Công lao của ngoại trưởng Hillary Clinton thật không nhỏ trong vấn đề này.

    Chúng ta biết người Tàu rất thâm hiểm và kiên nhẫn. Việt Nam phải tranh thủ để tiếp tục phát triển về quân sự và các chính sách ngoại giao liên kết với Asean và Hoa Kỳ trước khi Bắc Kinh hung hăng trở lại.

  5. Minh Đức says:

    Những ông tướng đó tuyên bố luận điệu hiếu chiến là vì đảng CSTQ chủ trương như thế. Nếu lãnh đạo đảng CSTQ không có lập trường như vậy thì các ông tượng sẽ bị khiển trách nếu tuyên bố không theo đường lối của đảng. Vì thế tập đoàn lãnh đạo đảng CSTQ nói chung là mối đe dọa chứ không phải riêng gì các ông tướng lãnh. Nhất là khi họ đang mang ảo tưởng là họ có đủ sức mạnh bắt nước khác phải khuất phục.

  6. ĐA KAO says:

    Trung quốc hiện nay giống như Nhật trong thập niên đầu thế kỷ 20 và nhất là 1930s, 1940s. Khi một quốc gia chuyển mình trở hùng mạnh, những chất liệu kiêu căng cực đoan và mặc cãm tự đại , qui trách thuờng bám viú trổi dậy tự thoả mãn. Tình trạng tâm lý này rất có lơi cho nhóm quân phiệt. Đó là nguyên do truớc đây đã thức đẩy Nhật Hoàng chịu ãnh huởng và bĩ chi phồi bỡi quân đội sau naỳ . Điều này đã dẫn tời việc Tuớng Togo đưa Nhật gia nhập hình thành khối trục và đơn phuơng tấn công Pearl Harbor cuả Hoa kỳ.
    Bọn quân phiệt Trung quốc đang hung hăn áp đão bọn cầm quyền và đứng lên nắm dư luận TQ cũng nằm trong tâm lý đó. Không ai đủ khả năng ngăn chận nỗi cái đà naỳ cua TQ ngoài sức mạnh quân sự. Chiến tranh là điều bất hạnh nhưng cũng tránh cho nhân loại thãm hoạ lớn hơn.

  7. Vu Trung says:

    Người tây phương thường nhắc đến họa da vàng, có lẽ không phải là Thành Cát Tư Hãn mà là Trung Quốc thời hiện đại. Đúng là một lũ điên, đã đến thế kỷ 21 rồi mà vẫn còn lối sống của loài hoang thú thời thượng cổ.

  8. lotxac says:

    Nhìn vào cái thế-lực hùng-mạnh của Trung-quốc hiện nay từ Kinh-Tế, Chính-Trị,và Quân-Sự etc.. tôi đã báo động cho các nước Tây-Phương không được coi thường Trung-quốc; mà phải triệt hạ ngay lập tức là phải đánh phủ đầu diệt tận gốc dù phải dùng NGUÊN-TỬ (NUKE) để trừ diệt TAI-HỌA cho THẾ-GIỚI sau này. Ngược lại, nếu các nước Tây-Phương lo tranh giành thế-lực, Kinh-Tế etc… thì trong thời gian rất gần; khoảng 10 năm nữa thôi; các nước Tây Phương sẽ bị TQ khống chế. Hay nói một cách khác người da trắng sẽ bị tiêu-diệt bỡi sức mạnh của Trung-quốc.
    Riêng nước CSVN nó tự động thuộc vào một cái huyện của TQ; chứ không phải là cái Tỉnh; mà dù thuộc cái huyện đi chăng nữa các Đồng-CHÓ Việt-Nam cũng chỉ là những con CHÓ-SĂN (CS) làm NÔ-LỆ cho TQ không hơn không kém.
    Tôi TIN rằng: điều này người Mỹ, Nga và Tây-Phương họ dư biết. Nhưng thằng Trung-quốc nó rất tinh ranh; không khéo qua nhiều cơn song vỗ của các nước Phương Tây đã thực dân vào TQ; nên khi Mỹ tiến đến biển Pacific Ocean thì Tàu Cộng lại lui vào bên trong.
    Tình hình hiện nay tại Việt-Nam vẫn bị TQ đe-dọa, bắt, đụng, cướp các Tàu đánh cá VN, và TQ còn chơi cái trò bỉ ổi: đổ oils spills vào các bờ biển VN doc theo các khu DU-LỊCH cho khách ngoại quốc không thể đến nghỉ được; nên các ĐỒNG-CHÓ tức ói máu mà phải ngậm cục BÙ-HÒN vì nếu MÔI-HỞ thì RĂNG-LẠNH đấy. Nên NDM và tập-đoàn của cháu nội của Ông chỉ đến nài nỉ bợ D..ÁI Trung-Quốc xin các NGÀI nhẹ tay; chứ dám kêu lên một tiếng ?. Mặt khác, Bọn ĐCVN lén qua cửa HẬU lạy Mỹ đem Tàu qua dùm. Mặt khác truồng qua NGA xin nhờ NGÀI qua đóng QUÂN dùm ở CAM-RANH cho con.
    Bạn là người VIỆT-NAM TỰ-DO với trên 10 triệu người Việt trên khắp thế-giới; với con số này gần bằng dân số DAILOAN trong thập-niên 1960. Sao chúng ta không dám thành lập một QUỐC-GIA LƯU-VONG VIETNAM để khi cơ-hội thuận tiện sẽ đến: nếu chúng ta không về được thì con cháu chúng ta sẽ về nố tiếp cơ nghiệp CHA,ÔNG ?

Leave a Reply to Trần-Huỳnh