WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Kiến nghị gửi trang mạng Bauxite

Kiến nghị kính gửi Tam Vị chủ trương trang mạng Bauxite Việt Nam: Giáo sư Nguyễn Huệ Chi, Nhà giáo Phạm Toàn, Giáo sư Tiến sĩ Nguyễn Thế Hùng

Thành phố Houston, Tiểu bang Texas, Hoa Kỳ, ngày 20 tháng 10 năm 2010

Kính thưa Tam Vị,

Xin tự giới thiệu: Họ tên tôi là Đặng văn Âu, sinh quán làng Nho Lâm, Phủ Diễn Châu, tỉnh Nghệ An, Trung Việt. Vì sinh ra trên đất nước Việt Nam, tôi được mang quốc tịch Việt Nam. Năm 1954, các cường quốc chia đôi nước Việt Nam tại vỹ tuyến 17 thành hai quốc gia: Miền Bắc là nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa; Miền Nam là nước Việt Nam Cộng Hòa. Mẹ tôi chọn Miền Nam làm nơi sinh sống; do đó, tôi trở thành công dân nước Việt Nam Cộng Hòa. Đó là sự chọn lựa của Mẹ tôi. Lúc thành niên, tôi đã tình nguyện gia nhập quân đội để chiến đấu bảo toàn lãnh thổ và nền tự do của nước tôi. Cuộc chiến đấu ấy rất chính đáng (noble cause) vì nhằm bảo vệ giá trị truyền thống dân tộc. Bởi yếu thế, nên nước Việt Nam Cộng Hòa phải dựa vào Hoa Kỳ để ngăn chặn làn sóng Đỏ, giống như ngày nay nhân dân nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam hân hoan trước lời tuyên bố của bà Ngoại trưởng – Hillary Clinton – rằng nền an ninh của Biển Đông cũng là nền an ninh của Hoa Kỳ. Ngày 30 tháng 4 năm 1975, nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa xâm lăng nước tôi, thủ tiêu nước Việt Nam Cộng Hòa. Vì sự sống còn của bản thân, tôi đã lưu vong ra hải ngoại. Năm 1982, được Hoa Kỳ chấp nhận, tôi đã tuyên thệ trở thành công dân Hoa Kỳ với đầy đủ quyền hạn như một người sinh ra tại chính quốc, chẳng có sự phân biệt đối xử nào. Lần này là sự lựa chọn của bản thân. Tôi rất lấy làm hãnh diện làm công dân của quốc gia mà tôi có quyền công khai bày tỏ nguyện vọng hay phản đối một cách thẳng thắn, không hề lo sợ bất cứ một sự đe dọa nào từ phía nhà cầm quyền.

Nhân đọc thấy trên trang mạng của Tam Vị đăng kiến nghị thỉnh cầu Đảng Cộng Sản Việt Nam ngưng lập tức công trình khai thác quặng mỏ “bauxite” tại Tây Nguyên do Trung Quốc điều hành, tôi cũng xin có một kiến nghị kính gửi tới Tam Vị. Dĩ nhiên đây là vấn đề sinh tử của Đất Nước của Tam Vị, tôi là người đã mất nước (VNCH) và trở thành công dân Hoa Kỳ thì dính dáng gì mà tôi lại xen vào, phải không? Tôi đoán chừng Tam Vị sẽ thắc mắc như thế. Xin thưa: Dù không còn là công dân Việt Nam, nhưng đứng trên phương diện tình nhân loại, tôi vẫn phải có bổn phận của một con người đối với con người như những thành viên của Hội Y Sĩ Không Biên Giới, Nhà Báo Không Biên Giới chẳng dính dáng gì đến dân tộc khác mà họ vẫn thường lên tiếng bênh vực cho quyền làm người ở các quốc gia trên thế giới. Huống chi tôi còn có mối quan hệ huyết thống với nòi giống Việt Nam thì bổn phận đóng góp ý kiến của tôi cũng là một nghĩa vụ chính đáng (noble cause).

Tuy tôi viết kiến nghị kính gửi Tam Vị bằng ngôn ngữ Việt Nam, nhưng sợ rằng vì hệ tư tưởng khác nhau thì ngữ nghĩa của câu chữ sẽ khác nhau. Ví dụ: Miền Bắc xua quân xâm lăng Miền Nam, biến Miền Nam thành nhà tù khổng lồ thì Miền Bắc gọi là giải phóng; trong khi ấy cùng là ngôn ngữ Việt Nam thì Miền Nam hiểu nghĩa chữ giải phóng là mang lại tự do cho kẻ đang bị cùm kẹp, nô lệ. Nhân dân Miền Nam có tự do hơn Miền Bắc, chúng tôi không cần được giải phóng. Thành thử, tôi đã gọi điện về Việt Nam để hỏi một vị danh sĩ Bắc Hà, người từng bị tù vì bất đồng chính kiến:

–  Thưa anh, tôi định viết một kiến nghị, nhưng muốn cho chính xác nên xin hỏi anh, có phải kiến nghị nghĩa là đạo đạt một ý kiến, một đề nghị của cấp dưới lên cấp trên?

Vị danh sĩ đáp:

–  Đúng thế!

Tôi hỏi tiếp:

–  Tại sao Đại tướng Võ Nguyên Giáp là một trong những người sáng lập Đảng Cộng Sản Việt Nam, là vị Cha Đẻ Quân Đội Nhân Dân, mà khi đưa ra một đề nghị cho hàng con cháu của mình thì lại viết kiến nghị mà không bảo ban? Ông Giáp ở tư thế cha chú của lãnh đạo Đảng, đâu phải là cấp dưới?

Vị danh sĩ giải thích:

–  Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã nghỉ hưu, không còn ở trong hàng ngũ lãnh đạo, đã trở thành thường dân thì phải đạo đạt ý kiến của mình lên người đang lãnh đạo Đất Nước!

Tôi vẫn chưa cảm thấy thỏa đáng với lời giải thích đó, bèn hỏi tiếp:

–  Thưa anh, tôi nghe nói người dân trong nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam là chủ nhân của xứ sở và người cán bộ là đầy tớ của nhân dân. Tại sao khi ông Giáp về hưu, trở thành chủ nhân lại viết thư xin xỏ đầy tớ là nghĩa làm sao? Có phải câu đồng dao của đám trẻ con đời xưa hát rằng “sinh con rồi mới sinh cha; sinh cháu giữ nhà rồi mới sinh ông” ứng với ý thức hệ xã hội chủ nghĩa?

Có lẽ vị danh sĩ ngại bị rơi vào vùng “nhạy cảm”, nên ông chỉ cười Trừ (–). Ông không dám cười Cộng (+). Tôi hoàn toàn thông cảm tình cảnh của danh sĩ phải sống dưới chế độ dân chủ gấp vạn lần, nên trong cái cười cũng phải làm phép tính Cộng Trừ. Cười Cộng (+) là phạm tội chế nhạo lãnh tụ!

Kính thưa Tam Vị,

Như đã xác minh ở phần mở đầu, tôi là công dân Hoa Kỳ, không phải là Việt Kiều. Hai chữ “Việt Kiều” do Nhà Nước Cộng Sản đặt ra để gọi những người có nguồn gốc Việt Nam sống ở nước ngoài, tôi không chấp nhận danh xưng do Đảng Cộng Sản gán ghép. Cũng như tôi không chấp nhận hai chữ “Ngụy quân” do cộng sản chụp mũ tôi. Trước sau, tôi vẫn là người chiến đấu cho lý tưởng tự do (noble cause). Dù không phải là cấp dưới của Tam Vị, nhưng tôi kính trọng những nhà trí thức như Tam Vị đã kiên trì thay mặt quốc dân bày tỏ nguyện vọng, nên Tam Vị hãy coi đây là một kiến nghị của người có liên hệ huyết thống nòi giống Việt đạo đạt ý kiến lên Tam Vị bằng lời lẽ hết sức trân trọng.

Tính đến nay, có cả ngàn kiến nghị của nhiều cấp bộ trong Đảng Cộng Sản Việt Nam gửi đến các nhà lãnh đạo – từ các vị mệnh danh là “lão thành cách mạng” từng vào tù ra khám, từng nằm gai nếm mật, từng hy sinh máu xương để mang lại “Độc lập, Tự do, Hạnh phúc” cho nhân dân; từ những nhà trí thức, nghệ sĩ, chiến sĩ các cấp luôn luôn khao khát giá trị nhân bản làm thăng hoa cuộc sống cho giống nòi. Nhưng tất cả những kiến nghị thành khẩn, tha thiết đều bị ném vào sọt rác. Thiết nghĩ người viết kiến nghị phải tự đặt câu hỏi: Phải chăng các nhà lãnh đạo này bị mắc bệnh lòa, bệnh điếc, bệnh kiêu ngạo? Phải chăng các nhà lãnh đạo này không có trái tim, đã mất hết bản tính người? Phải chăng các nhà lãnh đạo này là nhân thân của ngoại bang được phái tới Việt Nam để đô hộ cái dân tộc này?

Và câu trả lời là phải, thì tại sao Tam Vị cứ tiếp tục gửi kiến nghị đến kẻ khinh rẻ mình, những kẻ không thèm đếm xỉa đến nguyện vọng dân mình, mà không gửi kiến nghị cho quốc dân? Tôi đang sống ở hải ngoại, tức là ngoài vòng kiềm tỏa của chế độ, chẳng có điều gì nguy hại cho bản thân, nếu tôi đặt bút ký vào bản kiến nghị đang đăng trên mạng Bauxite Việt Nam là việc quá dễ dàng. Nhưng tôi không xin ghi tên mình vào bản kiến nghị đó, vì tôi không tin sự ủng hộ của mình sẽ được lãnh đạo cộng sản Việt Nam đáp ứng. Tôi sẵn sàng ký, nếu bản kiến nghị ấy gửi cho nhân dân Việt Nam, những chủ nhân của Đất Nước. Đây là phác thảo bản gợi ý kiến nghị mà tôi xin trân trọng gửi đến Tam Vị:

“Kính thưa quốc dân đồng bào, những chủ nhân của Đất Nước,

Từ nhiều thập niên qua, đã có rất nhiều nhà yêu nước đủ mọi thành phần xã hội, nam phụ lão ấu, đã đạo đạt kiến nghị lên các nhà lãnh đạo Đất Nước, nhưng họ không nhận được bất cứ một đáp ứng nào từ phía những người có trách nhiệm với xứ sở.

Các Thủ tướng đã từng than thở Việt Nam đang đối diện hai trận giặc: Nội xâm và Ngoại xâm. Giặc nội xâm là nạn tham quan ô lại, cán bộ biến chất, hống hách cửa quyền, hà hiếp nhân dân. Giặc ngoại xâm là ngoại bang giả trá nhân nghĩa: nơi cửa miệng rêu rao tình đoàn kết môi hở răng lạnh, mười sáu chữ vàng; nhưng thâm tâm vẫn nuôi tham vọng truyền kiếp đồng hóa dân ta, biến nước ta thành Giao Chỉ quận. Thế mà từ bao năm nay, các nhà lãnh đạo không hề có một động thái nào để chống lại hai  trận giặc đó. Tham nhũng càng ngày càng hoành hành, quan chức càng ngày càng ức hiếp dân, nỗi oan không hề được giải quyết. Trước sự hống hách, lấn chiếm của kẻ thù Phương Bắc, chính quyền tỏ ra nhu nhược đã đành, mà còn đàn áp, đánh đập, bỏ tù bất cứ ai lên tiếng đòi bảo vệ tấc đất của tổ tiên.

Phương châm cai trị của Đảng là: “Dân biết, dân bàn, dân kiểm tra”. Đại tướng Võ Nguyên Giáp – cha đẻ Quân đội Nhân Dân – cùng nhiều Tướng lĩnh khác đã gửi kiến nghị đến lãnh đạo Đảng để yêu cầu tạm dừng dự án khái thác quặng bauxite ở Tây Nguyên để xem xét lợi, hại. Nhưng lãnh đạo trả lời rằng đó là chủ trương lớn của Đảng, không còn bàn bạc gì nữa!

Tây Nguyên là cao điểm chiến lược, là yết hầu của cả nước. Hơn một ngàn năm qua Trung Quốc vẫn thèm khát thôn tính Việt Nam. Dù hiện nay lãnh đạo của ta đã thắt chặt hữu nghị với các nước trong khối ASEAN, Ấn độ, Nhật Bản, Đại Hàn và Hoa Kỳ, giao thông hàng hải trên Biển Đông tuy hy vọng được bảo đảm an toàn, nhưng yết hầu của ta đang bị bàn tay Trung Quốc có thể xiết bất cứ lúc nào. Ấy là khi Trung Quốc xây xong hồ chứa bùn đỏ có dung tích hàng chục triệu thước khối. Nếu lãnh đạo ta ngoan ngoãn đối với Trung Quốc thì họ để yên. Nếu lãnh đạo ta không biết vâng lời, họ sẽ “xả hồ” cho hàng chục triệu thước khối bùn đỏ đổ xuống đồng bằng Đồng Nai. Hồ chứa bùn đỏ kia là một quả bom nổ chậm treo lơ lửng trên nóc nhà Việt Nam. Trong tình huống đó thì nước ta còn gì là chủ quyền?

Mới đây, chứng kiến hồ chứa bùn đỏ ở Hung-Ga-Ry bị tràn, gây tác hại đến các quốc gia Âu Châu, chúng tôi liền mượn dịp này để một lần nữa cảnh báo với lãnh đạo Đảng về nguy cơ tồn vong của xứ sở nhằm thỉnh cầu chấm dứt khai thác bauxite ở Tây Nguyên. Hiện nay đã có hơn một ngàn chữ ký (hy vọng sẽ gia tăng) của người Việt khắp bốn bể năm châu, nhưng hy vọng được lãnh đạo Đảng lắng nghe rất mong manh, bởi vì chúng tôi không có một biện pháp nào để buộc lãnh đạo tuân thủ nguyện vọng. Bởi vậy, chúng tôi xin kính gửi kiến nghị này đến toàn thể quốc dân hợp sức nhau cùng có hành động nào đó thì may ra mới có thể áp lực lãnh đạo Đảng không còn coi khinh nguyện vọng quần chúng.

Trong thời kỳ kháng chiến chống Thực dân Pháp giành độc lập, chúng ta tuy yếu thế nhưng đã hành động (tuy thụ động) rất hiệu quả. Đó là đình công bãi thị, bãi khóa, tiêu thổ kháng chiến, vườn không nhà trống. Nay mối nguy trước mắt sẽ khủng khiếp hơn sự cai trị của Thực dân, vậy đồng bào không thể ngồi yên chờ cho thảm họa xảy tới. Năm kia, một thiếu nữ bày tỏ thái độ phản đối Trung Quốc sát nhập hải đảo Trường Sa, Hoàng Sa vào huyện Tam Sa của họ bằng một hành động rất ngoạn mục mà chúng tôi tin rằng nếu đồng bào cả nước noi gương cô thi hành thì chắc chắn lãnh đạo Đảng không cách nào bỏ tù toàn thể nhân dân được. Đó là cô Phạm Thanh Nghiên, quê quán Hải Phòng, dáng người nhỏ bé, yếu ớt, nhưng ý chí dũng cảm kiên cường, đã tọa kháng tại gia và cầu nguyện. Cô đã bị Nhà Nước bỏ tù từ đó. Nay đồng bào cả nước làm cuộc Tổng Tọa Kháng Tại Gia như cô Phạm Thanh Nghiên để xem có thể cứu vãn Đất Nước được hay không?

Chúng tôi xin kiến nghị với toàn thể đồng bào:

Tiến hành cuộc Tổng Tọa Kháng Đợt I kéo dài một ngày (ngày phát khởi do Tam Vị quyết định), đồng bào cả nước tọa kháng tại gia, nhất định không đi ra đường, không làm việc gì cả, chỉ cất tiếng cầu kinh tùy theo tôn giáo của mình. Nếu người nào không có tín ngưỡng tôn giáo thì đem Truyện Kiều của cụ Nguyễn Du ra đọc, vì “Truyện Kiều còn thì tiếng ta còn; tiếng ta còn thì nước ta còn” (Phạm Quỳnh). Tiếng cầu kinh, tiếng thơ Kiều sẽ vang lừng cả nước thì nhất định phải tới tai lãnh tụ. Nếu không thấy Đảng có một động thái nào, chúng ta sẽ phát động Đợt II kéo dài hai ngày (ngày phát khởi cũng sẽ do Tam Vị quyết định). Cứ thế tăng dần số ngày sau mỗi đợt cho đến khi nào các lãnh đạo chịu nghe theo nguyện vọng nhân dân thì mới thôi. Năm ngoái, Hòa thượng Quảng Độ đã lên tiếng kêu gọi đồng bào thi hành chiến dịch phản kháng cũng bằng phương thức này, nhưng bất thành, vì (1) sự quảng bá chưa được phổ biến rộng rãi; hoặc (2) vì lúc bấy giờ đồng bào chưa nhìn thấy thảm họa bùn đỏ ghê gớm xảy ra tại Hung-ga-ry? Nay “bùn đỏ Tây Nguyên” đích thực là quả bom nổ chậm mà Trung Quốc sẵn sàng châm ngòi thì lẽ nào đồng bào không đáp ứng lời kêu gọi của chúng tôi?”

Kính thưa Tam Vị cùng toàn thể quý vị đã đặt bút ký vào bản kiến nghị về nguy cơ Bauxite ở Tây Nguyên,

Tôi tin chắc rằng một khi quý vị đạo đạt kiến nghị phản ảnh sự sống còn của dân tộc mà được quần chúng phụ họa, thì quý vị hy vọng người có trách nhiệm với Đất Nước phải nghe theo, chứ không phải quý vị làm cho có hình thức như kiến nghị được đăng tải trên trang mạng Bauxite hiện nay để lương tâm yên ổn. Thiết nghĩ, đã đến lúc quý vị phải kêu gọi sự hỗ trợ của quần chúng, vì các nhà lãnh đạo Việt Nam hiện nay đều đã bị cấy “sinh tử phù” nên không cần đếm xỉa đến tiếng kêu của hàng ngũ trí thức, họ để mặc cho Đất Nước ra sao thì ra. Chủ nghĩa Xã Hội (CNXH) đã bị nhân loại ném vào thùng rác, họ vẫn nhất định đẩy Cả Nước Xuống Hố (CNXH) thì không còn nghi ngờ cái dã tâm của họ nữa!

Để cho công cuộc vận động đến được với quảng đại quần chúng, tôi đề nghị Tam Vị gửi kiến nghị đến các lãnh đạo tôn giáo để các Ngài vận động giáo dân của các Ngài. Nếu cuộc vận động này mà cũng bị đồng bào Việt Nam không đáp ứng thì rõ ràng nhân dân Việt Nam chấp nhận nằm chờ chết, vì ý lực sinh tồn đã mất. Chúa, Phật, Thánh Thần giáng trần cũng đành bó tay!

Kính thưa giáo sư Nguyễn Huệ Chi,

Kính thưa nhà giáo Phạm Toàn,

Kính thưa Giáo sư Tiến sĩ Nguyễn Thế Hùng,

Tuy nay tôi là công dân Hoa Kỳ, nhưng Việt Nam là nơi chôn nhau cắt rốn của tôi, là nơi nắm xương của tổ tiên, ông bà, cha mẹ tôi làm cho đất Việt mầu mỡ, là nơi bà con quyến thuộc bạn bè tôi sinh sống, nên tôi vẫn phải có nghĩa vụ đóng góp tâm nguyện của tôi cho non sông. Ước mong rằng kiến nghị này của tôi được Tam Vị lắng nghe và thi hành, cũng như Tam Vị cùng những vị đã đặt bút ký vào kiến nghị mong ước lãnh đạo Việt Nam lắng nghe. Tam Vị chẳng còn gì để mất mát, tại sao ngần ngại không thử thi hành giải pháp do tôi đề nghị?

Tôi mãnh liệt tin rằng hành động “Tọa Kháng” của cô Phạm Thanh Nghiên là một thông điệp do hồn thiêng sông núi gửi cho nhân dân Việt Nam. Cô Phạm Thanh Nghiên chính là sứ giả của Tổ Hùng Vương gửi xuống trần thế! Vấn đề còn lại là ý chí nhân dân Việt Nam có muốn thể hiện thông điệp ấy hay không mà thôi. Tôi hy vọng Tam Vị lưu tâm nghiên cứu đề nghị của tôi, rồi cùng nhau bàn bạc để viết ra một bản kiến nghị gửi cho quốc dân giống như một hịch truyền bằng lời lẽ hùng hồn, thống thiết chẳng khác nào xưa kia Đức Trần Hưng Đạo đã viết bài Hịch Tướng Sĩ.

Đất Nước Việt Nam đang trên bờ vực thẳm, tình thế cấp bách lắm rồi! Sự thỏa hiệp của Tam Vị với Đảng Cộng Sản Việt Nam đã tới cực điểm rồi! Đây là thời khắc Tam Vị phải kêu gọi quần chúng Việt Nam bày tỏ thái độ ôn hòa, nhưng cương quyết, vì quả bom “Bauxite” có thể nổ bất cứ lúc nào.

Kính bút,

Bằng Phong Đặng văn Âu

Ghi chú: Trước tiên, tôi gửi kiến nghị này trực tiếp đến Tam Vị và sau đó sẽ gửi các trang mạng khác để nhờ phổ biến rộng rãi khắp toàn cầu.

12 Phản hồi cho “Kiến nghị gửi trang mạng Bauxite”

  1. Bác Âu ạ, sự tồn tại của trang mạng Bauxite VN là một bước đi có tính chất
    lịch sử kể từ khi csvn cướp chính quyền từ tay…nhân dân. Những người
    khởi xướng và vận hành trang mạng này phải có những nổ lực vượt bậc
    và khéo “đu dây” để bọn công an mật vụ tư tưởng (có một không hai
    trên thế giới này) không lấy bất cứ cái cớ nào để đóng cửa vĩnh viễn nguồn thông tin
    nóng hổi, khách quan, chính xác không chịu sự kiểm soát của độc tài cs mà bất cứ
    người dân vn ngày nay có thể tiếp cận được. Nếu không có trang mạng này làm sao
    chúng ta có thể biết được hàng ngìn, hàng vạn người thay mặt cho hàng triệu dân
    vn dũng cảm chống lại “Dự án quan trọng của đảng” này. Những kiến nghị của bác là
    chính đáng nhưng không thể chấp nhận được trong hoan fcảnh này. csvn đã phải lìu bước
    vì chúng nó đã yếu thế và nhất định sẽ bị loại bỏ trong thời gian rất ngắn, ngắn hơn chúng
    ta dự đoán hay mong đợi. Trang mạng này cùng với hàng trăm Bloggs đã đóng góp quyết định
    cho sự diẹt vong của cs và tập đoàn maphia csvn đó và cs cũng hiểu nhưng đã bất lực.
    Chúng nó không thể chống lại được con sóng thần thông tin mạng toàn cầu . Mọi xấu xa, giối trá
    lừa bịp, những hành động chống nhân dân , bán đất ,bán nước, ăn cướp đất đai, hội lộ
    tham nhũng …của tập đoàn đảng trị, công an trị đều bị lột trần và lên án nhờ có những trang
    mạng công khai và bán công khai của nhiều thanh niên, trí thức trong và ngoai nước.
    Trang mạng này là vũ khí lợi hại nhất, đánh kẻ địch …từ trong phủ tạng chúng nó.

  2. LẠI MẠNH CƯỜNG says:

    Thưa qúi đồng hương,

    Nhân đây tôi xin thưa thêm cho rõ lập trường chống CS của tôi.

    Với những kẻ xưa nay vốn tay sai của CS, hay trong quá khứ lỡ theo CS, hiến dâng tuổi thanh xuân cho chúng, nói chung “tay lỡ nhúng chàm”, nên tuy giờ đã tỉnh ngộ rời bỏ hàng ngũ của chúng, nhưng vì quán tính cũ, vì tỉnh cảm vương vấn ít nhiều, nên trong tâm tưởng vẫn còn ít nhiều tôn trọng một số nhân vật chủ chốt CS … nên họ mới KIẾN NGHỊ gửi tới đảng CS, để XIN điều này điều kia. Như kêu nài đảng và nhà nước CS nghĩ lại chuyện lợi hại khi để cho Tàu cộng khai thác mỏ bâu-xít Tây Nguyên …

    Cá nhân tôi là kẻ ĐỐI ĐẦU KHÔNG KHOAN NHƯỢNG VỚI CS.

    Tôi không xin xỏ, mà ĐÒI HỎI CS PHẢI TRẢ LẠI NHỮNG GÌ ĐÃ TƯỚC ĐOẠT TRẮNG TRỢN TỪ DÂN TỪ NƯỚC, qua những chiêu bài bịp bợm yêu nước thương dân, bằng cái gọi là bạo lực cách mạng thông qua cái gọi là chuyên chính vô sản bla bla bla

    Kính cáo,

    Lại Mạnh Cường

  3. LẠI MẠNH CƯỜNG says:

    Thưa qúi đồng hương,

    Xin mạn phép thưa một điều, ĐỪNG NGHĨ KHÔNG KÝ VÀO KIẾN NGHỊ NÀO ĐÓ MÀ CHO LÀ NGƯỜI TA KHÔNG HƯỞNG ỨNG v.v…

    Với tôi kinh nghiệm cho thấy, với bọn độc tài như Cộng Sản bạn có ký hàng triệu triệu kiến nghị với lòng chân thành yêu nước … thì chúng cũng chả coi vào đâu. Chúng chỉ nghĩ đến điều duy nhất là ĐỘC TÔN QUYỀN LỰC (powermonopoly / machtmonopolie).

    Chính vì thế tôi từng thưa, với CS KHÔNG CÓ ĐỐI THOẠI, mà phải tìm mọi cách THỦ TIÊU CHÚNG CÀNG SỚM CÀNG TỐT. Bởi chúng chỉ là một vật cản cho đà tiến triển của đất nước trên con đường dân chủ hóa VN.

    Tôi không muốn mất thì giờ vô ích đế bàn luận thuyết phục bằng biện pháp hòa bình với CS. Ta thấy rõ trước đại hội đảng chúng đã thanh toán sạch sẽ những chống đối trong và ngoài nước. Thiên tai chúng cũng không màng để ý đến, miễn sao đánh bóng đảng chúng bằng đại lễ Ngàn Năm Thăng Long Hà Nội thật hoành tráng, cũng như xây thủy điện tràn lan không tính toán hơn thiệt, chỉ cốt sao tiền đầy túi tham không đáy của chúng. Rồi xuất hiện các hố đia ngục khắp nước , nạn đất chùi và lở đá núi … lung tung, chả khác bên Tàu cả.

    Vâng cái mô hình kinh tế thị trường theo định hướng XHCH ăn cắp theo Tàu cộng áp dụng rập khuôn ở VN nên gây ra bao thảm cảnh từ bấy lâu nay. Chất liệu nhân xã rã rời tơi tả khiến người (trẻ) trong nước phần đông chỉ nghĩ đến KIẾM TIÊN VÔ TÔI VẠ, KHÔNG QUAN TÂM ĐẾN TÌNH HÌNH ĐẤT NƯỚC !
    Dân oan, giáo oan … tùm lum mà chả mấy kẻ động tâm. Mất đất, biển đảo cũng chả thèm quan hoài … Nhưng theo dõi kỹ các giải bóng đá nội điạ và quốc tế … để đánh số đề, giải trí ! Thậm chỉ có kẻ bỏ tiền bay qua tận Thái Lan đi ủng hộ đội tuyển bóng đá VN trong khi ko bỏ ra một xu cứu đồng bào lâm nạn. Rồi thắng cuộc thì ăn mừng như điên như dại như lũ điên cả nước ! Thôi thì cờ đỏ sao vàng đầy đường, xe cộ nườm nượp khắp phố phường, la hét vui cười hớn hở hơn là thi đậu hay trúng số độc đắc !

    Kết luận lại, CS là một đại họa cho dân tộc. Phải xoá sổ bộ đời chúng bằng mọi giá, kể cả biện pháp tàn nhẫn như khủng bố ! Cứ xem tại các nước văn minh phương Tây một số tổ chức cũng phải áp dụng biện pháp này.

    Tại sao ư ? Đó là vũ khí của kẻ yếu chống kẻ mạnh hơn mình quá nhiều, nhất là chúng đang cầm quyền, đối xử vô cùng tàn nhẫn, thâm hiểm với phiá đối lập chống lại chúng, như CSVN. Chẳng thế chúng lại được các thế lực phản động quốc tế công nhận hay làm ngơ.
    Vả chăng CSVN xưa và nay vẫn là tên trùm khủng bố nguy hiểm (cứ xem hiện nay chúng đang ra sức khủng bố gia đình Điếu Cày thì rõ), thì tại sao chúng ta lại cần phải tỏ ra “anh hùng mã thượng” với chúng chứ !

    Lại Mạnh Cường

  4. Duc nguyen says:

    Ông Đặng văn Âu thân mến,
    Ông viết kiến nghị mà như là một bản hiệu triệu của lãnh tụ gởi quốc dân đồng bào.Hoang tưởng quá ông ơi.tôi nghĩ ông nên theo chân Nguyễn cao Kỳ là tốt hơn.

  5. Vu Duy Giang says:

    Mạng ĐCV đăng Reply kiểu này của ông NHV,mà không tại sao không dám đăng reply khác trả lời ông?Theo Ông này thì đã”56 năm không về HN,39 năm KO Đà nẵng,etc…”thì phải chăng ông không được VC cấp visa,cũng như Pháp không cho ông vào quốc tịch Pháp,dù có vợ đầm,con lai,và cụ thân sinh ra ông đã đi lính cho Pháp đánh Dức,như ông đã viết trong 1 Reply về tiểu sử của ông.Vậy mà ông phê bình”80% danh sách ký tên vào KN là”Háo danh,tính toán lợi vặt”.Ông NHV đừng”Suy bụng ta,ra bụng người”khác như vậy

    Có lẽ mấy người chủ chương Bô xít Tây nguyên mê đọc thơ thẩn của ông NHV hơn là đăng tên ông trên KN chăng?

    Hy vọng ĐCV có can đảm đăng Reply này,để ông NHV nguôi giận 80% người ký và đăng tên trên KN!?

  6. Vo Quang Nam says:

    Kính thưa tác giả Bằng Phong Đặng Văn Âu !
    Tôi là người đã đọc bài này, và xin nêu lên cảm nghĩ của tôi về bài viết này với tác giả.
    Thưa ông ,
    Trang mạng Bauxite đã thổi làn gió mát vào người dân Việt Nam . Tôi và nhiều người khác được dễ chịu hơn nhờ không khí tự do từ làn gió này. Chúng tôi đều mong muốn nó tỏa rộng ra hơn nữa , và hiện nay đã có nhiều người hơn được hít thở và cùng nhau góp gió . Nhưng quang trọng nhất là nó không được tắt.
    Bài viết của ông làm mạnh thêm làn gió mát . Và cần phải có gió mạnh hơn nữa mới gây ra bão.
    Chúc ông sức khỏe và sớm được như ý.
    Kính.

  7. PB says:

    “…….vẫn không có tên tôi trên danh sách …. nếu quả đó là sự chọn lọc ngay cả tên người ký kiến nghị quả là điều xúc phạm…”
    Tôi nghĩ Bác nặng lời quá, Bác ơi!
    Tôi cũng là người đã tham gia ký Kiến nghị 1 và nay là Kiến nghị 2. Kiến nghị 2 tôi gửi email tham gia ký tên và cũng 4 ngày sau mối xuất hiện trên Danh sách. Nếu hiểu rằng điều kiện làm việc trong nước của BVN, thì chúng ta sẽ thấy rằng: Đó là sự nỗ lực phi thường.
    p/s: Nghĩ cho cùng, ký là ký cho chính mình. Khi tôi nhấn phím “send” tôi thấy rằng tôi đã vượt qua nỗi sợ cá nhân để gia nhập một tập thể lớn.

    • Tôi không thích ĐỐI THỌAI với một người “nặc danh” … Tôi rất tiếc là trên những DIỄN ĐÀN bàn về sự sống chết của ĐẤTNƯỚC mà cho đến giờ chúng ta vẫn còn bí danh bí số như bọn CS thường làm …

      Đó là điều đáng buồn cho phong trào Dân chủ Việt Nam và cho các cá nhân ấy không vinh dự được dùng tên Cha sinh Mẹ đặt coi như mình à con chuột nhắt trên những diễn đàn vớ vẩn tán phét tán gái mạng ….

      Tuy nhiên tôi biết nhiều vị ngay trong Nước ghi rõ địa chỉ số điện thọai như GS Nguyễn Thanh Giang , Nguyễn Khắc Tòan …. thật là đánh quý và đáng kính …

      Tôi khi ký là tôi đã dấn thân từ 40 năm trước chớ không fải bây giờ qua mọi bài viết NGAY CẢ qua thái độ về Thần tượng của Nhóm trang mạng Bauxit là VNG ….

      Còn làm việc SEND như cái bí danh PB thì AI không làm được …tôi từng biết một số nhân vật tại Pháp ký tên …nếu BBT cho phép tự do ý kiến tôi sẽ ghi rõ về họ rất rõ ràng … HỌ chỉ SEND như PB thôi !!!

      • PB says:

        Kính bác Viện!
        Thiết nghĩ, nếu tất cả chúng ta là bức tường chắn gió dữ thì mỗi người như tôi và bác chỉ như một viên gạch mà thôi. Bức tường vững nhờ có nhiều viên gạch tầng tầng, lớp lớp gắn kết lại với nhau.. viên trước thì mọi người nhìn thấy nhưng sẽ chịu rát mặt vì gió sương, có viên sau thì chẳng ai nhìn thấy nhưng là đỡ lưng cho viên trước.
        Có thế Bức tường mới vững chắc trước phong ba bão táp..
        Khi gửi tên để tham gia ủng hộ kiến nghị tôi đã gửi tên thật, địa chỉ, điện thọai, email thật…Tôi khẳng định bằng lương tâm mình với bác.
        Nếu bác bình tâm, thì bác cũng thấy “việc SEND như cái bí danh ” không phải Ai cũng làm, vì dân số Việt nam hiện nay, cả trong lẫn ngòai hơn 80 triệu, vậy mà đến hôm nay chỉ có hơn 1700 chữ ký thôi.

  8. Kính gởi Ban Biên Tập ĐÀN CHIM VIỆT .com , Anh Bằng Phong Đặng văn Âu và quý bạn đọc

    Tôi vội vàng xin góp ý sau :

    TÔI HÒAN TÒAN tin vào sáng kiến của anh và đặc biệt là cái ý :

    ” Tôi mãnh liệt tin rằng hành động “Tọa Kháng” của cô Phạm Thanh Nghiên là một thông điệp do hồn thiêng sông núi gửi cho nhân dân Việt Nam. Cô Phạm Thanh Nghiên chính là sứ giả của Tổ Hùng Vương gửi xuống trần thế !

    Vấn đề còn lại là ý chí nhân dân Việt Nam có muốn thể hiện thông điệp ấy hay không mà thôi.

    ôi hy vọng Tam Vị lưu tâm nghiên cứu đề nghị của tôi, rồi cùng nhau bàn bạc để viết ra một bản kiến nghị gửi cho quốc dân giống như một hịch truyền bằng lời lẽ hùng hồn, thống thiết chẳng khác nào xưa kia Đức Trần Hưng Đạo đã viết bài Hịch Tướng Sĩ.

    Đất Nước Việt Nam đang trên bờ vực thẳm, tình thế cấp bách lắm rồi! Sự thỏa hiệp của Tam Vị với Đảng Cộng Sản Việt Nam đã tới cực điểm rồi !

    Đây là thời khắc Tam Vị phải kêu gọi quần chúng Việt Nam bày tỏ thái độ ôn hòa, nhưng cương quyết, vì quả bom “Bauxite” có thể nổ bất cứ lúc nào.”

    CUỘC VẬN ĐỘNG của anh về sáng kiến nên thực hiện như Anh thư Phạm Thanh Nghiên làm cuộc Tổng Tọa Kháng Tại Gia và Người tù Lương tâm và Lương tri Hòa thượng Quảng Độ đã lên tiếng kêu gọi đồng bào thi hành chiến dịch phản kháng cũng bằng phương thức này

    Riêng tôi cũng thưa với anh và quý bạn đọc ” cái tôi đáng ghét… ” là tôi lưu vong hơn 30 năm vẫn còn giữ giấy tỵ nạn Quốc tịch Việt Nam cho dù công ăn việc làm vợ con tôi là dân Tây thật, ông Cụ tôi trước là dân Tây từng theo kháng chiến chống Đức chiến đấu dưới ngọn cờ Pháp và lại từ bỏ Mẫu Quốc và về chiến đấu cho Tổ Quốc bị kết tội tử hình nhưng vì công trạng chống Đức giảm xuống còn tù chung thân …và được phóng thích sau 1954….Chứng tỏ Tình yêu của tôi đối với Tổ Quốc Việt Nam như thế nào ….

    Với tư cách là một con dân của Tổ Quốc Việt Nam, tôi đã gởi điện thư bauxitevn@gmail.com từ 17/10/2010 theo kiểu email có biên nhận hòan trả khi mở ra đọc NHƯNG CHO ĐẾN nay 22/10/2010 vẫn không có tên tôi trên danh sách …. nếu quả đó là sự chọn lọc ngay cả tên người ký kiến nghị quả là điều xúc phạm đến tấm lòng một con dân của Tổ Quốc Việt Nam trong TINH THẦN Hội Nghị Diên Hồng của Tổ tiên qua KIẾN NGHỊ của Trang mạng Bauxite khi tôi tin tưởng vào Sáng kiến quý vị lập KIẾN NGHỊ gởi thư tất cả thông tin cá nhân như quý vị đặt yêu cầu :

    (4) Cũng xin nhắc lại rằng:

    Việc ký Kiến nghị là minh bạch, phù hợp với pháp luật, nên xin anh/chị cho biết đầy đủ thông tin (viết có dấu): tên họ, nghề nghiệp, chức vụ (nếu có), địa chỉ cư trú, địa chỉ e-mail, số điện thoại. Khi công bố trên mạng, ba thông tin cuối sẽ được lược bỏ. E-mail gửi về địa chỉ bauxitevn@gmail.com

    Tôi sẽ xin thảo thêm một vài ý kiến dài hơn phân tích cụ thể những gì tôi biết được về cộng đồng Việt Nam tại hải ngọai đặc biệt là tại Pháp .

    Trân trọng kính chào Anh Bằng Phong Đặng văn Âu và quý bạn đọc,

    Nguyễn Hữu Viện

    • D.Nhật Lệ says:

      Anh bạn Nguyễn Hữu Viện ơi !
      Có lẽ anh bạn qúa nóng lòng mà nói thế,chứ tên họ của anh bạn đã có trong danh sách rồi
      và nhân đây,tôi xin nói thêm theo những gì mà tôi biết về anh là anh với tôi cùng học trung học ở PCT.cũng cùng có một thời ở Đà Nẵng.Do đó,hình như cũng thích cãi lý như đa số
      dân cư QN-ĐN.và chúng ta cùng có mối quan tâm về đất nước chúng ta hiện nay ?

  9. D.Nhật Lệ says:

    Thành thật mà nói,bài viết này của ông ĐVA.nói chung là đầy tình cảm yêu nước và thương dân.Tuy
    nhiên xét kỹ,lý luận thiếu thực tế vì lời ông nói ở đâu cũng đúng nhưng ở vài nước CS.như nước ta
    lại,tiếc thay,không áp dụng được.Thực tế là vì VN.giống như một ngôi nhà đang bị khống chế nghiêm
    ngặt bởi một bọn cuớp Mafia chính trị coi thường mọi đạo lý và pháp luật mà thế giới tôn trọng. Do đó,ông không nên trách những trí thức trong nước đang phải cố gắng tìm ra một cách phản đối nhẹ nhàng qua kiến nghị.Thực ra,cách thức này chỉ có tác động hữu hiệu trong các nước dân chủ,chứ
    nước ta thì không.Thế nhưng,có lẽ đó là bước khởi đầu cho nhiều kiến nghị nối tiếp về sau trong
    tương lai.Lý do là vì VN.đang hội nhập với thế giới,tất nhiên nhà cầm quyền cũng phải đổi thay dần
    dần mà chấp nhận những cái mới từ “tầm thấp” như kiến nghị chẳng hạn,rồi sẽ đến “tầm cao” như
    đòi quyền sống,đòi quyền tự do ghi trong hiến pháp v.v.
    Xét cho cùng,dù kiến nghị không ảnh hưởng gì vào lúc này,nhưng một kiến nghị như trên sẽ góp phần vào việc làm chứng cớ để lịch sử sau này kết tội một chế độ bán nước hại dân là CSVN.Đó
    cũng là đìều không những “nên làm” mà còn “phải làm” vậy !

Phản hồi