WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Đi xa nhìn về[2]

Tiếp theo phần I

Tác giả trên Quảng trường Thời Đại. Ảnh P.Đ.T

4. Lá cờ Việt Nam trên đất Mĩ

Mansfield là thành phố vệ tinh của Dalas, một trung tâm dân cư đông đúc của bang Texas và của nước Mĩ. Mansfieldcity, thành phố Mansfield nhưng nhà cửa khá thưa thớt, không khí yên tĩnh như một thị trấn khuất nẻo ở ta. Nhà kiểu biệt thự, nhà nọ cách nhà kia cả chục mét. Mỗi nhà là một thế giới khép kín. Những con đường bê tông xi măng rộng rãi. Vỉa hè sát mép đường là một dải hẹp láng xi măng cho người đi bộ, còn lại là thảm có rộng rồi đến những ngôi nhà một lầu hoặc chỉ có trệt. Những ngôi nhà cách biệt nhau bằng một thảm cỏ và một bờ cây xanh hoặc bức tường gỗ mỏng mảnh. Diện tích  mặt bằng ngôi nhà hơn hai trăm mét vuông chỉ chiếm một phần mười diện tích mảnh đất thuộc ngôi nhà. Ngôi biệt thự xinh xắn giữa thảm cỏ và cây xanh thoáng rộng với hơn hai ngàn mét vuông đất đó giá bán ở Mansfield là gần hai trăm ngàn dollars, tính ra tiền Việt là gần bốn tỉ đồng Việt Nam, rẻ hơn giá nhà đất đô thị ở Việt Nam. So sánh giá đất đô thị ở Mĩ với Việt Nam lại phải nêu vài so sánh khác. Hàng hóa ở Mĩ, hàng công nghiệp như ô tô, laptop, máy ảnh, hàng điện tử… đều rẻ hơn ở Việt Nam. Hàng nông sản thực phẩm thì tương đương hoặc nhỉnh hơn giá ở Việt Nam chút ít. Một gallon sữa tươi, 3,78 lít, giá 4,92 dollars. Túi gạo Thái Lan 25 pound, gần 12 kg, giá từ 15 đến 20 dollars, tùy loại gạo. Một pound bắp cải, 0,45 kg, giá 0,6 dollars… Giá dịch vụ thì vô cùng cao. Gửi trẻ 30 dollars một ngày. Cắt tóc 30 dollars. Cắt tóc ở tiệm của người Việt rẻ hơn cũng phải 10 dollars. Xén lông cho chó cảnh một con 50 dollars. Một mũi tiêm phòng dịch cho chó 50 dollars… Giá trị lao động cũng rất cao. Công lao động đơn giản thấp nhất là 8 dollars giờ. Như vậy lương tháng của một lao động đơn giản cũng gần hai ngàn dollars. Lương tháng của nhân viên hành chính trên năm ngàn dollars… Nhà cửa đó, giá sinh hoạt đó, đồng lương đó: Đời sống Mĩ đó!

Giá trị lao động cao nên người Mexico vượt biên sang Mĩ bán sức lao động rất đông. Những siêu thị nối tiếp nhau dọc con đường lớn ở trung tâm thành phố Houston. Bên trong siêu thị bày bán hàng hóa được sản xuất từ hầu hết các nước đang phát triển trên thế giới. Sản phẩm may mặc đến từ Guatemala, Nicaragua, Egypt, Gordan, India, Bangladesh, Philippines, Indonesia, Malaysia, Cambodia, Việt Nam .  .  . Sản phẩm lương thực, thực phẩm: Gạo Thái Lan. Cá Việt Nam. Bí đỏ Ấn Độ. Xoài Mexico. Dừa Costa Rica. Táo Chile. Cà phê Brazil. Chuối Guatemala .  .  . Nhiều nhất, tràn ngập trong các siêu thị Mĩ là hàng hóa đến từ Trung Hoa. Từ những sản phẩm công nghệ cao như máy vi tính, máy ảnh, đồ điện tử, đến những sản phẩm tầm tầm: quần áo, giầy dép, vali, túi xách, đồ gốm sứ, đồ gỗ, đồ nhựa, cả đến những món hàng lưu niệm bé xíu cũng là sản phẩm Trung Hoa. Bên ngoài siêu thị là những người đàn ông Mexico lố nhố từng tốp đứng ngồi dưới bóng cây, trên hè đường bày bán mặt hàng cơ bắp, như chợ cơ bắp ở Giảng Võ, Hà Nội.

Những ngày ở Mansfield, buổi sáng tôi đều đi bộ một vòng qua những đường phố vắng vẻ, tĩnh lặng, lộng gió và se lạnh. Một buổi sáng tôi thấy trên thảm cỏ bên đường lác đác có những chiếc cọc mang tấm bìa viết hàng chữ Garage Sale hoặc Yard Sale. Trong garage ô tô, trên mảnh sân cạnh ngôi nhà có cắm tấm bìa đó người ta mang đồ cũ không dùng đến ra bày bán. Quần áo. Giầy dép. Đồ gốm sứ. Đồ điện tử. Bộ đồ câu cá .  .  . thượng vàng hạ cám, đủ cả. Có những thứ như chiếc áo lông thú, bộ váy áo, đôi giầy da cao cổ của phụ nữ nếu mua mới lúc đang là mốt thời thượng phải vài trăm đến cả ngàn dollars, bây giờ đã lạc mốt ở đây chỉ ghi giá vài chục dollars. Sáng thứ sáu hàng tuần người ta bán đồ sale trong sân nhà. Còn sáng thứ hai và thứ năm thì hè đường trước nhà nào cũng có một thùng nhựa lớn đựng rác đợi đội thu gom rác đến đổ lên ô tô. Trong những thùng rác đó tôi thấy có cả chiếc quạt máy còn nguyên vẹn, đầy đủ các chi tiết, những bộ quần áo còn khá mới và nhiều đồ dùng trong gia đình còn tốt. Bà cô tôi sống ở đây có lần ôn lại thuở cơ hàn mới sang Mĩ có nhắc đến chuyện những sáng thứ hai, thứ năm phải đi lượm những đồ người ta bỏ đi ở thùng rác về dùng lại.

Chú là thiếu tá quân đội Sài Gòn. Sau năm 1975, trong thời gian chú phải ở trại tập trung, cô phải bán nhà đi lấy tiền nuôi bốn đứa con. Chú ở trại tập trung về, cô sinh thêm đứa con thứ năm. Không nhà cửa! Không việc làm! Năm đứa con nheo nhóc, đứa nào học cũng giỏi nhưng nhìn tấm gương con của những người phải đi trại tập trung đều không được vào đại học, không có được chỗ đứng đàng hoàng trong xã hội thì biết rằng con cái cũng không có ngày mai! Cuộc sống đang bế tắc thì chính sách xã hội của nước Mĩ đón những người Việt Nam có hoàn cảnh như gia đình cô chú sang định cư ở Mĩ đã mở cho cô chú lối thoát. Cô chú và năm đứa con sang Mĩ với hai bàn tay trắng. Bây giờ năm đứa con của cô chú đều đã tách ra ở riêng. Người ở thành phố Mansfield, người ở thành phố Grand Prairie, đều là thành phố vệ tinh của Dalas. Mỗi người đều có một ngôi nhà xinh xắn giữa thảm cỏ và cây xanh trên mảnh đất còn rộng hơn đất của bố mẹ. Sang Mĩ, hai con đầu đã lớn, không vào trường Mĩ được. Ba đứa con sau vào học trường Mĩ bây giờ là ba bác sĩ đều mở phòng mạch riêng. Có người có đến bốn phòng mạch. Ngôi nhà hơn hai trăm mét vuông, có bốn phòng ngủ bây giờ chỉ còn cô chú. Hai vợ chồng già. Một tòa nhà rộng tĩnh lặng. Một chiếc ô tô du lịch số miles chạy chưa nhiều nên xe còn rất mới. Đó là gia cảnh chung của tất cả những bậc làm cha mẹ ở Mĩ mà con cái đã trưởng thành. Cuộc sống đầy đủ. Không phải bận tâm về con cái. Thời gian thư nhàn rộng dài dành cả cho nỗi khắc khoải hướng về đất nước. Năm nào năm đứa con cũng dồn tiền để cô chú về Việt Nam một chuyến, mang thuốc men và tiền đến các chùa làm từ thiện, phát thuốc và tặng tiền cho người nghèo.

Trong số gần ba triệu người Việt Nam đang sống ở Mĩ có lẽ phải đến cả triệu người đến Mĩ trong hoàn cảnh như cô chú tôi. Dù sự ra đi đó có mở ra một lối thoát tốt đẹp, đưa đến một cuộc sống dễ chịu, mang lại tương lai sáng sủa cho con cháu thì vẫn là sự ra đi bất đắc dĩ! Ở lại với đất nước không có đường sống, không được nhìn nhận, không được đối xử bình đẳng thì đành phải ra đi! Đô đốc Trần Văn Chơn của hải quân quân đội Việt Nam Cộng hòa về hưu chưa được một năm thì sự kiện ba mươi tháng tư năm 1975 xảy ra. Vào những ngày cuối cùng của chế độ Việt Nam Cộng hòa, Đô đốc Elmo Zum Walt Jr, tư lệnh hải quân Mĩ tại Việt Nam điều một chuyến máy bay vận tải lớn C130 từ Philippines đến sân bay Tân Sơn Nhất đón cả gia đình Đô đốc Chơn di tản nhưng Đô đốc Chơn từ chối ra đi.

Đất nước đã hòa bình thống nhất, người Việt không còn chia chiến tuyến bắn giết nhau nữa, việc gì phải ra đi! Người cha già yếu như ngọn đèn sắp tắt đã chọn mảnh đất quê để về với tổ tiên. Ở lại để được sống với đất nước thanh bình. Ở lại để được sống bên người cha như chiếc lá sắp rụng về cội. Nếu những người cộng sản chiến thắng đã thu giang sơn về một mối thực sự có cái tầm của người làm chủ giang sơn rộng lớn, thực sự xứng đáng với vị trí đại diện cho dân tộc Việt Nam thì phải có tấm lòng bao dung của người Mẹ Việt Nam mở rộng vòng tay đón vào lòng những gia đình như cô chú tôi, như Đô đốc Trần Văn Chơn để hàn gắn lại nỗi đau chia rẽ dân tộc mà cuộc chiến tranh ý thức hệ, cuộc chiến tranh Nam – Bắc tương tàn vừa qua đã gây ra. Nhưng những người cộng sản chiến thắng trong cuộc chiến đã không có được nghĩa cả của người chiến thắng, không có được tấm lòng của người Mẹ Việt Nam, không có được tư thế, tầm vóc lớn lao mà nhà nước của cả dân tộc Việt Nam phải có, không có được cái nhân nghĩa Việt Nam mà cha ông để lại: Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân! Nhà nước Việt Nam thống nhất của những người cộng sản vẫn chỉ là nhà nước của một giai cấp bần hàn, lấy đấu tranh giai cấp để tồn tại, vẫn đố kị, nhỏ nhen, chật chội, sắt máu trong ý thức hệ giai cấp phản dân tộc! Nhà nước nhân danh dân tộc nhưng lại lấy giai cấp thống trị dân tộc, đàn áp dân tộc! Hàng loạt trại tập trung cải tạo thực chất là trại hận thù dân tộc, chia rẽ dân tộc mọc lên để giam cầm những người Việt Nam không cùng ý thức hệ giai cấp! Chú tôi phải ở trại bảy năm! Đô đốc Trần Văn Chơn phải ở trại mười ba năm! Cha chết, ông cũng không được về làm phận hiếu với người cha! Thực tế đó cho những người như Đô đốc Trần Văn Chơn phải nhận ra rằng đất nước Việt Nam thân yêu không còn của cả dân tộc Việt Nam nữa rồi! Đất nước Việt Nam hôm nay chỉ còn là sở hữu của một giai cấp, giai cấp vô sản! Nhưng giai cấp vô sản lại chỉ là một khái niệm ảo, không có thật! Điều có thật là một nhóm người nhân danh giai cấp vô sản đã chiếm đoạt đất nước Việt Nam! Ra khỏi trại tập trung, Đô đốc Trần Văn Chơn phải ngậm ngùi bỏ nước ra đi!

Trong trái tim những người phải ngậm ngùi bỏ nước ra đi như vậy, lá cờ đỏ sao vàng của nhà nước Việt Nam cộng sản chỉ là lá cờ của nhóm người đang cầm quyền, không phải là lá cờ của dân tộc Việt Nam, lá cờ của đố kị, chật chội, hẹp hòi, lá cờ của hận thù giai cấp, chia rẽ dân tộc, lá cờ của đấu tố man rợ, của tù đày nghiệt ngã, lá cờ chà đạp đạo lí yêu thương Việt Nam, hủy hoại văn hóa nhân nghĩa Việt Nam không thể là lá cờ của dân tộc Việt Nam! Vì thế hầu hết các gia đình Việt Nam ở Mĩ đều cắm ở phòng khách, ở phòng làm việc hoặc ở góc riêng tư hai lá cờ: Lá cờ Mĩ, đất nước đã cưu mang họ và lá cờ vàng ba sọc đỏ của chính quyền Việt Nam Cộng hòa. Người ta vẫn phải trương lá cờ của một chính thể không còn tồn tại chỉ để phủ nhận lá cờ của chính thể đang tồn tại nhưng là lá cờ hận thù giai cấp, chia rẽ dân tộc! Màu cờ vàng đã trở thành màu dân tộc, màu Tổ quốc, màu tập hợp của cộng đồng người Việt Nam ở Mĩ! Cuộc tập hợp càng lớn, màu cờ vàng càng rợp trời! Đây là hậu quả hiển nhiên của nhà nước nhân danh dân tộc nhưng không có tấm lòng bao dung dân tộc! Là câu trả lời của một bộ phận máu thịt dân tộc bị ruồng bỏ, bị phân biệt đối xử. Một mẩu bánh mì vẫn là bánh mì! Dù chỉ là một bộ phận nhỏ bé, thất thế của dân tộc Việt Nam, họ vẫn là dân tộc Việt Nam, họ phải có lá cờ tập hợp bộ phận nhỏ bé bị ruồng bỏ đó! Không thể chấp nhận lá cờ đỏ đã tù đày, phân biệt, loại bỏ họ, họ phải dùng lại lá cờ của quá khứ chia rẽ dân tộc, lá cờ vàng!

Kiên trì, bạo liệt thực hiện đấu tranh giai cấp sắt máu với dân tộc Việt Nam, chính những người cộng sản cực đoan ngộ độc học thuyết đấu tranh giai cấp, lấy giai cấp thống trị dân tộc đã làm cho lá cờ vàng ba sọc đỏ của chính phủ Bảo Đại do Pháp dựng lên còn bền bỉ tồn tại đến hôm nay! Kiên trì, bạo liệt thực hiện đấu tranh giai cấp sắt máu với dân tộc Việt Nam, chính những người cộng sản Việt Nam đã làm cho lá cờ của khởi nghĩa Nam Kỳ, lá cờ của cách mạng Tháng Tám không còn là lá cờ của cả dân tộc Việt Nam nữa! Và một vấn đề nghiêm túc, lớn lao, khẩn thiết đang đặt ra: Đã đến lúc cần có lá cờ tập hợp cả dân tộc Việt Nam! Không thể là lá cờ đỏ nhỏ nhen của một giai cấp, lá cờ lấy giai cấp thống trị dân tộc, đàn áp dân tộc! Không thể là lá cờ vàng vốn xuất xứ là lá cờ của một nhà nước chỉ là công cụ của nước ngoài! Cần có lá cờ mới mẻ, tinh khôi của cả dân tộc Việt Nam, của chín mươi triệu người Việt Nam đang sống trên đất nước Việt Nam thống nhất và đang sống trên khắp thế giới! Lá cờ xanh màu rừng, xanh màu biển, xanh màu đồng ruộng Việt Nam và sáng chói tinh thần yêu nước Nguyễn Thái Học!

Tôi đã dự lễ tốt nghiệp của đứa em ở trường đại học Houston và dự lễ tốt nghiệp của con gái tôi ở trường University of Texas Arlington. Cả hai trường đều có rất nhiều sinh viên nước ngoài đến học và đông nhất là sinh viên đến từ châu Á: Trung Hoa. Hàn Quốc. Ấn Độ. Pakistan. Iran. Việt Nam .  .  . Sân khấu buổi lễ tốt nghiệp khá đơn giản nhưng buổi lễ diễn ra rất trang trọng. Những người thầy dìu dắt khóa sinh viên tốt nghiệp được mời lên ngồi những hàng ghế trên sân khấu. Trên tấm màn nhung phía sau họ chỉ có hình lớn logo nhà trường. Lá cờ nước Mĩ được cắm ở phía trước, cạnh sân khấu. Chỗ đó, ở các sân  khấu của ta là nơi treo tấm pano chữ lớn trích lời vàng của lãnh tụ cộng sản hoặc lời ngọc của nghị quyết đảng! Con gái tôi nói rằng trước đây nước nào có sinh viên tốt nghiệp đều có lá cờ nước đó cắm thành hàng cùng lá cờ nước Mĩ và lá cờ đỏ sao vàng đã từng cắm cạnh lá cờ Mĩ. Nhưng từ khi có những sinh viên người Mĩ gốc Việt là con cái của những người đã phải ngậm ngùi bỏ nước ra đi, quyết liệt phản đối lá cờ đỏ sao vàng và đòi nhà trường cắm lá cờ vàng ba sọc đỏ! Nhà trường không thể trương lá cờ của một nhà nước không còn tồn tại nhưng cũng phải dung hòa đòi hỏi quyết liệt của rất đông sinh viên gốc Việt, không cắm lá cờ đỏ sao vàng! Từ đó, trong những lễ tốt nghiệp của nhà trường chỉ có một lá cờ Mĩ, không có cờ nước nào nữa! Tôi thầm cảm ơn sự ứng xử rất tinh tế, rất nhân văn của các trường đại học Mĩ. Nếu họ vẫn cắm cờ các nước có sinh viên tốt nghiệp, chỉ không cắm cờ Việt Nam thì con gái tôi sẽ trở thành bơ vơ, không có Tổ quốc! Sự hẹp hòi, chật chội, đố kị giai cấp của học thuyết đấu tranh giai cấp, sự nhẫn tâm, bạo liệt của nhà nước lấy giai cấp thống trị dân tộc, đàn áp dân tộc đã gây hậu quả chia rẽ, li tán dân tộc xa rộng đến như vậy đó!

Đáng buồn, đáng căm giận là đến nay sự nhỏ nhen, hẹp hòi, chật chội vẫn đang khoét sâu hố chia rẽ, li tán dân tộc! Ở Mĩ, tôi đã được chính người trong cuộc kể cho nghe sự nhỏ nhen, chật chội đó. Ông LH là sĩ quan quân đội Sài Gòn được nước Mĩ mở lòng đón sang định cư. Cuộc sống thư nhàn, ông LH có thú vui là đi ngắm nhìn cuộc sống đang diễn ra ở mọi góc trời trên  thế giới. Hơn mười năm nay, mỗi năm ông đều đến một nước. Đến chuyến du lịch thứ mười hai, ông mới về Việt Nam. Nhưng vừa về đến sân bây Tân Sơn Nhất ông liền bị an ninh sân bay mời vào phòng làm việc. Họ báo không cho ông nhập cảnh vì ông đã có hành động chống đất nước! Ông LH ngơ ngác không hiểu ông đã làm gì nên tội? Viên an ninh liền nghiêm giọng kể tội ông: Ông LH! Ở bên Mĩ ông đã giật lá cờ của đất nước Việt Nam ném xuống đất thì ông còn về đất nước Việt Nam, về với lá cờ đó làm gì nữa? A, ông LH chợt nhớ ra! Việc cỏn con đó xảy ra đã lâu mà ở đây vẫn để bụng để bây giờ tính sổ thì khiếp quá! Nhưng ông đâu có làm việc đó! Sự trùng tên làm cho họ tóm nhầm người rồi! Người làm việc đó cũng có tên là LH và cũng ở Texas. Với ông, mọi việc đã an bài, con đường chính trị của ông đã kết thúc từ khi ông sang Mĩ và ông tránh xa mọi chuyện liên quan đến chính trị! Nhưng ông có biết việc mà an ninh Việt Nam vừa nhắc đến. Hôm đó trung tâm thương mại của người Việt ở thành phố ông sinh sống đón phái đoàn từ trong nước sang đến thăm nên nơi đón tiếp phải căng lá cờ đỏ sao vàng. Ông LH kia chỉ là khách ghé vào mua sắm ở trung tâm thương mại nhìn thấy lá cờ đỏ sao vàng liền xông đến giật lá cờ ném xuống đất. Đó là việc không hay, không đẹp nhưng cũng chỉ là chuyện sinh hoạt, chuyện tình cảm thường tình của con người, không phải là chuyện quốc gia đại sự, càng không phải là chuyện an ninh quốc gia! Ở phương diện quốc gia không thể nhỏ nhen chấp nhặt những chuyện vặt như vậy! Ông LH kia dù trong tình cảm với nhà nước Việt Nam đương quyền có nông nổi cực đoan thì cũng chỉ là chuyện tình cảm nhất thời của một cá nhân với một thể chế. Đất nước mỗi thời một thể chế. Mỗi thể chế lại theo đuổi một học thuyết xã hội. Cuộc sống không thể chỉ có một học thuyết xã hội. Dù thể chế đương quyền có tuyệt đối hóa một học thuyết, ngăn cấm, bưng bít các học thuyết khác thì cuộc sống vẫn tồn tại nhiều học thuyết xã hội! Không phải tất cả người dân đều chấp nhận học thuyết chính thống và chấp nhận thể chế đương quyền của học thuyết chính thống đó! Khác biệt ý thức hệ là điều đương nhiên, bình thường của cuộc sống, xã hội nào cũng có sự khác biệt đó! Không thể bắt cả xã hội khuôn vào một ý thức hệ! Một thể chế đang làm chủ đất nước, đang đại diện cho dân tộc phải có tầm rộng lớn của đất nước để dung nạp chấp nhận mọi người dân với mọi khuynh hướng tư tưởng sống trên đất nước rộng lớn đó, phải có tấm lòng bao dung của dân tộc, nơi hướng về, nơi hội tụ mọi thân phận có chung cội rễ dân tộc đang sống ở mọi phương trời! Dù không chấp nhận thể chế đương quyền, ông LH kia vẫn là người con của dân tộc Việt Nam, là đứa con lưu lạc của người Mẹ Việt Nam! Nếu thể chế đương quyền thực sự đại diện cho dân tộc Việt Nam phải có tấm lòng bao dung của người Mẹ Việt Nam, không thể chối bỏ bất kì đứa con nào lưu lạc trở về! Sự chối bỏ nhỏ nhen, hẹp hòi đó là từ bỏ tư cách làm chủ đất nước, từ bỏ tư thế đại diện cho cả dân tộc, thể chế đó không xứng tầm với đất nước Việt Nam rộng lớn yêu thương, không xứng tầm với dân tộc Việt Nam sâu nặng nhân nghĩa! Sự chấp nhặt nhỏ nhen của an ninh sân bay Tân Sơn Nhất còn tố cáo đội quân đông đúc của an ninh Việt Nam, có mặt trong mọi sinh hoạt của cộng đồng người Việt ở Mĩ và đội quân đông đúc tiêu tốn tiền thuế của dân đó đã gây chia rẽ, nghi ngờ, đố kị sâu sắc trong cộng đồng người Việt xa nước!

Ông LH giật lá cờ đỏ sao vàng ném xuống đất ở Fort Worth, Texas, Mĩ, mà an ninh Việt Nam ở sân bay Tân Sơn Nhất cũng biết là vì có Việt cộng nằm vùng trong cộng đồng người Việt ở Mĩ! Cũng vì Việt cộng nằm vùng mà một bà ở Miami bang Florida, Mĩ vừa về Việt Nam thăm quê hôm trước thì hôm sau bà bị công an xã gọi lên nhắc nhở vì ở Mĩ bà đã nói rằng sang Mĩ bà mới được tự do đi nhà thờ, ở Việt Nam bà đâu có được đi lễ! Việt cộng nằm vùng như một bóng ma trong sinh hoạt cộng đồng của người Việt ở Mĩ! Người nọ nghi ngờ, đề phòng người kia là Việt cộng nằm vùng! Trong tình cảm ghét ai, trong làm ăn muốn triệt đối thủ cạnh tranh nào chỉ cần gán cho họ là bóng ma Việt cộng nằm vùng là đủ làm hại họ! Cụm từ Việt cộng nằm vùng có từ trong cuộc chiến tranh hận thù dân tộc, người Việt truy giết người Việt! Bộ máy cảnh sát, mật vụ Việt Nam Cộng hòa ngày đêm lùng xục Việt cộng nằm vùng trên khắp miền Nam nhưng cụm từ Việt cộng nằm vùng cũng không được nhắc đến nhiều như ngày nay được nhắc đến trong lời nói, trong sách báo của cộng đồng người Việt ở Mĩ! Nước Mĩ tự do, dân chủ cho người ta được sống thật, được bộc lộ hết mình nhưng người Việt ở Mĩ khi ở giữa cộng đồng người Việt vẫn phải co lại, giấu mình đi, có khi lại phải lên gân chống cộng để khỏi bị nghi ngờ là Việt cộng nằm vùng!

Đấu tranh giai cấp đã làm bùng nổ cuộc nội chiến Nam – Bắc khốc liệt, đẫm máu, gây chia rẽ, đối kháng trong lòng dân tộc Việt Nam, gây li tán trong các gia đình Việt Nam! Đấu tranh giai cấp lại dựng lên những trại tập trung khắc nghiệt kéo dài hàng chục năm sau chiến tranh, lại làm sâu sắc thêm nỗi đau chia rẽ dân tộc, li tán lòng người! Nhà Trần cướp ngôi vua nhà Lý chỉ có vài chục người trong gia đình hoàng tộc nhà Lý phải bỏ nước trốn chạy. Ngày nay hàng triệu người Việt của cả trăm họ phải bỏ nước trốn chạy cuộc đấu tranh giai cấp bạo liệt của những người cộng sản! Phiêu dạt đến cùng trời cuối đất mà họ vẫn chưa được buông tha, vẫn bị rình rập, đố kị! Những người lãnh đạo cộng sản vẫn nói về hòa giải, hòa hợp dân tộc nhưng cho đến tận hôm nay, cuộc chiến kết thúc đã gần bốn mươi năm, hận thù giai cấp còn truy đuổi dân tộc Việt Nam ráo riết như vậy thì bao giờ mới có hòa hợp dân tộc?

2. Những mảnh hồn Việt 

Năm 1959, những người cộng sản tại chỗ, những Việt cộng nằm vùng đã lãnh đạo người dân miền núi Trà Bồng, Quảng Ngãi cầm vũ khí nổi dậy chống lại chính quyền nhà nước Việt Nam Cộng hòa. Nhưng phải đến cuộc vũ trang nổi dậy đầu năm 1960 ở Mỏ Cày, Bến Tre giữa vựa lúa đồng bằng Nam Bộ do người cộng sản được tin cậy, chờ đợi, nữ bí thư tỉnh ủy Nguyễn Thị Định lãnh đạo thì những người lãnh đạo cộng sản ở Hà Nội mới thực sự tin rằng những người cộng sản nằm vùng ở lại miền Nam đã nhóm lên được ngọn lửa chiến tranh rồi! Những người cộng sản không muốn bị coi là người phát động chiến tranh nên từ Chiến tranh thường được chuyển thành từ Đấu tranh vũ trang và ngọn lửa bùng nổ chiến tranh ở Mỏ Cày, Bến Tre được gọi là ngọn lửa đấu tranh vũ trang! Đang được những người lãnh đạo cộng sản nóng lòng mong đợi nên ngọn lửa đấu tranh vũ trang ở Bến Tre được phong tên Thánh là Ngọn Lửa Đồng Khởi! Có ngọn lửa khởi sự rồi, đã đến lúc phải thổi bùng ngọn lửa đó lên khắp miền Nam! Cuối năm 1960, những người lãnh đạo cộng sản Việt Nam tổ chức ra Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam, thành lập quân đội Giải phóng miền Nam Việt Nam! Cuộc chiến tranh Nam – Bắc Việt Nam, cuộc chiến tranh ý thức hệ thực sự nổ ra từ đó, năm 1960!

Trước mốc bùng nổ cuộc chiến tranh Nam – Bắc Việt Nam 99 năm, năm 1861, nước Mĩ cũng nổ ra cuộc chiến tranh Nam – Bắc và cũng là cuộc chiến tranh ý thức xã hội. Miền Bắc nước Mĩ có nền công nghiệp phát triển. Những con người của nền sản xuất công nghiệp mang tinh thần Dân chủ của Tuyên ngôn Độc lập nước Mĩ, mang tư tưởng Tự do – Bình đẳng của cách mạng tư sản châu Âu. Nền sản xuất công nghiệp cũng đòi hỏi phải có những con người tự do, những con người được làm chủ cuộc đời của họ. Trong hoàn cảnh lịch sử đó, ngay sau khi nhậm chức, Tổng thống Liên bang Mĩ Abraham Lincohn liền tuyên bố xóa bỏ chế độ nô lệ. Miền Nam nước Mĩ của những chủ đất cần sử dụng nô lệ như những công cụ sản xuất, cần trói chặt nô lệ vào đất đai trang trại. Vì thế chính quyền các bang miền Nam của các chủ đất liền tuyên bố li khai khỏi chính quyền liên bang. Bảy bang miền Nam, sau tăng lên mười một bang liên minh lập Chính phủ riêng, quân đội riêng của Liên bang miền Nam và ngày 12.4.1861 quân đội miền Nam li khai nổ súng đánh đồn Sumter ở Charleston bang South Carolina thuộc liên bang miền Bắc, mở đầu cuộc nội chiến Nam – Bắc Mĩ đẫm máu. Thời đó vũ khí còn rất thô sơ, còn phải sử dụng súng thần công và cuộc chiến chỉ kéo dài bốn năm mà đã giết chết gần một triệu người Mĩ, bằng ba phần trăm dân số Mĩ, hai mươi chín triệu người lúc đó. Bị động lôi kéo vào cuộc chiến nhưng với nền sản xuất cao hơn, với lí tưởng nhân đạo giải phóng nô lệ hợp lòng người, thuận thời đại, miền Bắc đã chiến thắng. Chiến thắng đó càng xứng đáng, lớn lao, cao cả khi tư lệnh quân chiến thắng cấm không cho những người lính miền Bắc reo hò, bắn súng mừng chiến thắng vì sự vui mừng ồn ào đó sẽ khoét sâu thêm nỗi buồn thầm lặng của những người Mĩ ở miền Nam. Người Mĩ có lương tâm không thể vui trên nỗi buồn của một nửa nước Mĩ! Không thể vui trên nỗi buồn của những người cùng dân tộc, cùng Tổ quốc với mình! Nước Mĩ có rất nhiều ngày lễ: Ngày của Cha. Ngày của Mẹ. Ngày Gia đình. Ngày Nhớ ơn những người lính chết trận .  .  . Nhưng không có ngày Chiến thắng của cuộc nội chiến Nam – Bắc Mĩ! Chiến thắng đó càng cao cả và những người chiến thắng càng lớn lao khi tư lệnh quân chiến thắng khẳng định không coi những người lính miền Nam thua trận là thù địch, là phản nước! Nước Mĩ của tất cả người dân Mĩ chứ nước Mĩ không phải chỉ của người thắng trong cuộc nội chiến tương tàn! Không có người lính miền Nam nào bị bắt giam, tù đày, dù chỉ một ngày! Tất cả đều được mang theo ngựa, lừa và cả vũ khí cá nhân về nhà làm ăn sinh sống! Vị tư lệnh đội quân chiến thắng đó đã thực sự mang tấm lòng bao dung rộng lớn của người Mẹ nước Mĩ ôm những người con lầm lạc ở miền Nam nước Mĩ vào lòng, xóa đi nỗi đau chia rẽ Nam – Bắc Mĩ mà cuộc chiến Nam – Bắc đã gây ra!

Ngôn ngữ Mĩ không có từ “Đồng bào”, cùng một bọc, để chỉ những người dân Mĩ. Người châu Âu di cư sang Mĩ. Người nô lệ châu Phi bị bán sang Mĩ. Người từ bốn phương trời tìm đến mảnh đất hoang sơ nước Mĩ cùng với ít ỏi người da Đỏ đã sinh sống từ xa xưa ở đây làm nên dân tộc Mĩ. Một tập hợp của những con người có cội nguồn khác nhau, có văn hóa khác biệt như vậy mà người miền Bắc nước Mĩ không thể vui trên nỗi buồn của người miền Nam nước Mĩ!

Không dân tộc nào trên thế giới có từ “Đồng bào”, cùng một bọc, để chỉ người cùng một nước như dân tộc Việt Nam. Từ thơ bé, người Việt Nam nào cũng thuộc câu chuyện bọc trăm trứng của Mẹ Âu Cơ. Truyền thuyết của tổ tiên người Việt Nam dạy con cháu rằng nửa triệu người Việt Nam thời Vua Hùng dựng nước, hai mươi nhăm triệu người Việt Nam thời Pháp đô hộ, chín mươi triệu người Việt Nam đang sống trên dải đất Việt Nam và đang có mặt trên khắp thế giới hôm nay, hơn một trăm triệu người Việt Nam ngày mai đều có cội nguồn từ bọc trăm trứng của Mẹ Âu Cơ. Lịch sử văn hóa dạy người Việt Nam rằng dù người Việt sống trên núi cao Hoàng Liên Sơn hay người Việt sống trên những cồn cát dằng dặc ven biển miền Trung, Dù người Việt sống ở kênh rạch miệt vườn Nam Bộ hay người Việt đang phiêu dạt xứ người đều vừa là người chủ sáng tạo ra nền văn minh sông Hồng, vừa là con đẻ của nền văn minh đó. Những con người cùng một bọc sinh ra, cùng một nền văn minh sông Hồng mà suốt mấy chục năm qua, từ khi có đảng cộng sản, trước đây là đảng cộng sản Đông Dương, nay là đảng cộng sản Việt Nam, cứ mê mải bắn giết nhau, đấu tố, thanh trừng, loại bỏ nhau, rồi hà khắc, lạnh lùng giam cầm, đày đọa nhau, lại âm thầm, rình mò, xét nét, đố kị nhau! Chính quyền nào thực hiện những điều đó với người dân Việt Nam là chính quyền phản dân tộc Việt Nam, một chính quyền nhỏ nhen, hẹp hòi, tàn bạo, không tương xứng với văn hóa, đạo lí Việt Nam! Khi một chính quyền làm chủ đất nước Việt Nam thống nhất rộng dài mà tấm lòng hẹp hòi không bao dung được cả dân tộc Việt Nam thì dân tộc Việt Nam còn tan tác, li tán, không thể lớn mạnh được!

Cuộc nội chiến Nam – Bắc Mĩ kết thúc ngày 9.4.1865. Ngay ngày hôm đó, những người lính miền Nam thua trận được cấp lương thực trở về nhà làm ăn. Ngay ngày hôm đó, xung đột Nam – Bắc Mĩ, hận thù chia rẽ dân tộc Mĩ do cuộc nội chiến gây ra được giải quyết dứt điểm để người dân Mĩ chỉ còn tập trung tài trí, sức lực xây dựng nước Mĩ, nhanh chóng đưa nước Mĩ thành nước giàu mạnh đứng đầu thế giới!

Sau cuộc chiến tranh người Việt giết người Việt, vì sự sắt máu của những người chiến thắng với những người chiến bại và với cả dân tộc Việt Nam, hơn năm triệu người Việt Nam phải bỏ nước ra đi! Gần ba triệu người Việt đến Mĩ sau năm 1975! Sau năm 1975, số người Việt tìm đến châu Âu là hơn một triệu! Nửa triệu người bỏ xác trên biển! Những người Việt phải tức tưởi bỏ nước ra đi đều đau đáu mong có ngày được trở về mảnh đất cội nguồn! Cuộc chiến tranh tương tàn lùi vào quá khứ đã gần bốn mươi năm mà nhiều người vẫn không thể về! Có người vừa đặt chân xuống đất Mẹ Việt Nam ở sân bay Tân Sơn Nhất đang còn rưng rưng xúc động liền bị buộc phải quay trở lại, rời khỏi Việt Nam tức khắc như giáo sư Nguyễn Hưng Quốc, như nhà báo Ca Dao!

Ở Dalas tôi may mắn được gặp nhạc sĩ Phan Đình Minh quê Nam Định. Năm 1954, mới chín tuổi anh theo gia đình di cư vào miền Nam rồi thành sĩ quan lái máy bay lên thẳng trong quân đội Việt Nam Cộng hòa. Cuối tháng tư năm 1975 anh lái máy bay đưa cả gia đình ra tàu chiến Mĩ ngoài biển Đông. Ba mươi sáu năm qua anh vẫn mong được một lần về mảnh đất đã cho anh cái hồn Việt Nam. Ở Mĩ, nhạc sĩ Phan Đình Minh phụ trách chương trinh phát thanh Từ Cánh Đồng Mây nói về khát vọng tự do dân chủ của người Việt Nam nên anh biết rằng việc làm của anh khó được nhà nước Việt Nam cho anh trở về!

Một buổi tối ở Houston, tình cờ tôi được gặp nhà báo Lê Diễn Đức. Anh Lê Diễn Đức quê Văn Giang, Hưng Yên sang Ba Lan học từ thời chiến tranh rồi không thể trở về với quê hương còn bị chủ nghĩa xã hội tước đoạt quyền tự do dân chủ của người dân, anh ở lại định cư ở Ba Lan, đất nước đã chia tay chủ nghĩa xã hội mất tính người. Là nhà báo ở đất nước tự do dân chủ rộng mở, các bài viết của anh đều là sự đồng cảm, chia sẻ nhiệt thành với tiếng nói đòi tự do dân chủ ở trong nước. Ba đứa con đã lớn đều ở Mĩ còn những người thân yêu ruột thịt của anh Lê Diễn Đức đều ở Việt Nam. Đường bay Ba Lan – Mĩ xa lắc anh đi lại như con thoi nhưng đường bay Ba Lan – Việt Nam gần gũi hơn thì anh không thể đi về!

Mỗi người Việt Nam xa nước đều mang một mảnh hồn Việt Nam ra đi. Mỗi mảnh hồn đó đều có nỗi khắc khoải được trở về với cội nguồn dân tộc. Nhưng nhiều mảnh hồn Việt Nam không được nhà nước giai cấp ở Việt Nam cho trở về với dân tộc! Cuộc chiến tranh Nam – Bắc Mĩ kết thúc, vấn đề tinh thần, tình cảm dân tộc do cuộc chiến tranh để lại, người Mỉ giải quyết gọn trong một ngày! Cuộc chiến tranh Nam – Bắc Việt Nam kết thúc đã ba mươi sáu năm mà tình cảm dân tộc Việt Nam vẫn còn bị chia cắt, nát vụn ra từng mảnh! Ôi dân tộc Việt Nam đau thương của tôi còn li tán đến bao giờ?

© Phạm Đình Trọng

© Đàn Chim Việt

 

18 Phản hồi cho “Đi xa nhìn về[2]”

  1. NN says:

    NGU BỎ MẸ

    Những tên nào không hiểu nổi tứ thơ ngầm ẩn trong bài thơ “Thương quá HCM” đều là những tên ngu bỏ mẹ !

    NN

    • Builan says:

      ĐẠI NGU BỎ MẸ

      “..Những tên nào không hiểu nổi tứ thơ ngầm ẩn trong bài thơ “Thương quá HCM” đều là những tên ngu bỏ mẹ ! ”
      Và thêm cả câu thơ
      ” BÌNH DÂN HOC VỤ Ê A
      DAỴ chữ Quốc Ngữ- NỘI nhà THÂM NHO
      nữa !!! Vậy xem như HUỀ ! Qủy mầy !

      Nên đổi lại ” Thương quá TỘI NGHIỆP HCM” mới hợp NGUYÊN LÝ VÀ THỤC TIỄN ! hi hi hi

  2. VÕ HƯNG THANH says:

    NÓI VỀ HÒA GIẢI DÂN TỘC

    Ông Phạm Đình Trọng, một đảng viên CS cao cấp tại miền Bắc, đã trả lại thẻ đảng, tức ra khỏi đảng, giũ bỏ hết mọi quyền lợi, mọi đặc quyền đang có, đã đi thăm người bà con ở Mỹ, quan sát nước Mỹ, dân Mỹ, rồi viết bài rất chừng mực, trung dung. Ông Trọng là nhà văn, văn phong của ông cũng khá hiện đại, không theo kiểu văn phong mác xít như những người đồng chí cũ của ông như trước. Trong bài viết khá phong phú, ông Trọng đã nói lên rất nhiều điều thực tế, kể cả phản ánh cho thấy cả các tâm tình, tâm tư, xúc cảm và ước vọng của mình. Tôi nghĩ ông Trọng cần nên phát huy các bài viết hay sách viết của ông hơn nữa, giống như trường hợp của người từng đồng hội đồng thuyền trước đây của ông đang làm hiện nay là ông Bùi Tín. Như vậy đã có hai con người CS thứ thiệt, nay đã trở thành con người VN thứ thiệt. Tất nhiên có số người hơi cầu toàn trách bị, cho rằng thỉnh thoảng ông Bùi Tín hay ông Phạm Đình Trọng vẫn loài đuôi, hay xì hơi CS. Tôi cho rằng nói như thế là chưa hàn gắn được những con người VN với nhau. Người VN là người bản địa vốn có trên mảnh đất nhỏ hẹp hình chữ S hiện nay từ bao đời nay, kể cả nhiều ngàn năm trước đây, mọi người đều biết. Những người VN như thế hoàn toàn không phải là những con người Bolchevik. Học thuyết Bolchevik của Lênin vốn có từ nước Nga xô viết của ông ta. Lênin xây dựng lên được nhà nước Liên xô và cả thế giới các nước CS toàn thế giới trong quá khứ, nhưng chỉ có non 70 năm đã hoàn toàn sụp đổ và tan rã. Nguồn gốc dựng xây đó là do Lênin cảm hứng từ học thuyết mác xít của Các Mác. Không có học thuyết Mác, tất nhiên cũng không thể có học thuyết của Lênin. Quan điểm chính yếu của Mác là quan niệm đấu tranh giai cấp để tiến tới thế giới đại đồng. Học thuyết này của Mác thực chất là hoàn toàn không thực tế, ấu trĩ, hời hợt về mặt khoa học và triết học. Sở dĩ Mác đưa ra được học thuyết của mình, tin chắc vào học thuyết của mình, vì ông ta mù quáng vào lý thuyết biện chứng (Dialektik, dialectic, dialectique) của Hegel. Điều này chính tôi đã phân tích rất nhiều, tuy dầu chỉ mới nói vắn tắt vì có quá ít thời giờ. Sự sai lầm hay hời hợt của Mác chính là từ đó. Chính từ khái niệm biện chứng đó mà Mác cho rằng xã hội tư bản (đỉnh cao nhất của xã hội tư sản) sẽ tự đào mồ chôn nó để thay thế vào đó là xã hội vô sản như Mác quan niệm. Mác cho rằng đây là quy luật tất yếu của lịch sử, là quy luật khách quan tuyệt đối đúng. Đó là vì ông lấy cơ sở là thuyết biện chứng luận của Hegel. Không có biên chứng pháp của Hegel, cũng không thể có học thuyết Mác. Suốt cả gần một thế kỷ, các trí thức CS toàn miền Bắc, và cả của toàn đất nước VN ngày nay, đều hết lòng công khai ca ngợi phép biện chứng đó, coi nó là cái gì tuyệt đối chân lý, để trở thành được hiểu là duy vật biện chứng, duy vật lịch sử, các hình thái xã hội mà Mác đã đề ra. Họ không hề có chút động não nào để phê phán phép biện chứng đó của Hegel, hoặc là không có khả năng, hoặc không được phép. Họ không thấy được phép biện chứng của Hegel chỉ là tư biện thuần túy, và từ đó mà toàn bộ lý thuyết của Mác cũng chỉ là lâu đài xây trên cát. Thế nhưng toàn bộ học thuyết Mác đã được dạy vẹt, học vẹt tại mọi trường đại học của VN từ năm 1945 đến nay, tức đã 60 năm, ôi thảm thương, tầm thường, và cả nhục nhã cho cả dân tộc bao nhiêu. Chính Trần Đức Thảo, Trần Văn Giàu là những người tiên phong tạo nên nổi nhục khoa học và triết học đó cho toàn thể đất nước và dân tộc VN cả gần một thế kỷ như thế đó. Thế cho nên, những người như ông Bùi Tín, Phạm Đình Trọng, ngay từ đầu đã được tôi luyện trong lò Mác Lênin như thế thì còn làm sao mà không còn chút ít dấu ấn vẫn còn để lại được nữa. Nhưng đó không hề do lỗi của hai ông. Vả chăng hoặc là do hoàn cảnh khách quan nào đó, hoặc là do ý thức yêu nước ban đầu, mà hai ông ấy mới theo kháng chiến, mới xông xáo vào chiến tranh và có địa vị, có tiếng nói. Nhưng rồi, cuối cùng, hiện giờ cả hai ông đã thật sự trở về với bản thân người VN bản lai diện mục. Đây chính là điều rất đáng quý. Và theo tôi, bất kỳ người CS nào đến nay, dù địa vị, quyền hành ra sao, nhưng nếu đều trở về với chính con người VN bản lai diện mục, tức người VN tiền Bolchevik, thì đều rất đáng quý và rất đáng trân trọng cả. Có nghĩa không phải cảm tính, mà chính là lý tính, tức sự hiểu biết, nhận thức khoa học và triết học một cách khách quan, đầy đủ, thì mới tạo cơ sở cho mọi sự chuyển biến hay chuyển hướng này được. Tuy vậy, có một số người VN ở nước ngoài hiện nay, không hiểu vì lý do gì, lại vẫn chưa thông ra hết ý nghĩa của cảm tính và lý tính, nên vẫn cứ kỳ thị, nghi ngờ, đố kỵ với các ông Bùi Tín và Phạm Đình Trọng, đó mới là điều đáng nói nhất. Vậy tóm lại, không thể nào và không bao giờ có hòa giải dân tộc trong thực tế, nếu chỉ là quan điểm của người VN nói với quan điểm của người CS. Mà ngược lại, sẽ chỉ hàn gắn, hòa giải dân tộc thật sự, chỉ khi nào chính quan điểm người VN nói chuyện, đối thoại với chính quan điểm của người Việt Nam.

    Võ Hưng Thanh
    (18/9/2011)

  3. Nguyen V N says:

    Kính ong Phạm đình Trọng và các bạn

    Trước nhất toi chân thành tri an nghĩa cữ can đảm của ong đã dám xé thẻ đảng một cách cong khai mà khong sợ Cong an trả thù ong và nhất là ong đã viết nhiều bài lột trần chế độ tàn hại CSVN đã gay ra thù hận triền mien cho Dan tộ. Cong ong lớn nhất là chổ một đann vien kỳ cựu CS dámtố cáo cái tham tàn và tội ác bắt nhốt hành hạ hằng trăm ngàn người miền Nam.

    Toi cảm thong sự khác biệt về cách nhìn cuộc chiến của ong và về ý nghĩa hai lá cờ. Nhưng toi chia sẽ nỗi ư tư của ong cho tương lai dan tộc và mong mõi cho hai khối triêû người VN về lại với nhau và chung màu cờ

    Toi cám ơn câû nói can đảm sau có thể nguy hiểm cho ông nếû CSVN muốn trị ông^;

    “lá cờ đỏ sao vàng của nhà nước Việt Nam cộng sản chỉ là lá cờ của nhóm người đang cầm quyền, không phải là lá cờ của dân tộc Việt Nam, lá cờ của đố kị, chật chội, hẹp hòi, lá cờ của hận thù giai cấp, chia rẽ dân tộc, lá cờ của đấu tố man rợ, của tù đày nghiệt ngã, lá cờ chà đạp đạo lí yêu thương Việt Nam, hủy hoại văn hóa nhân nghĩa Việt Nam không thể là lá cờ của dân tộc Việt Nam! ”

    Một người anh hùng như vâ^y mà còn bị một vài độc giả “HẸP HÒI” chưỡi ông thì đó là mot điều bất cong thay vì tranh luận đễ tìm một giải pháp cứu đất nước ra khỏi bế tắc.
    Hon nữa vì một khác biệt rồi ta vứt đi cong lao của mot người anh hùng thì đó là sai lầm lớn, mà trong những người đó cũng có bọn CS nằm vùnh muốn gay chia rẽ và cả trở cuộc HỘI NGỘ Dan tộ đó là

    Đoàn kết, hoà hợp người CS cấp tiến bỏ chủ nghĩa CS mà theo toi khó mà có ai hơn ong , đứng chung với đa số Dan Việt CH hay QN khong CS phải là một QUÔC SÁCH đễ co lập hoá đảng CSVN.
    Toi mong các người CH HN (kể cả toi) phải khon khéo Bỏ Một Lấy Mườỉ lùi một bước tiến mười bước, chia sẽ với người CS củ cương quyết Lật đổ CS là MỤC ĐÍCH tối hậyu thay vì “vạch lá tìm sau đễ chê^trách ong Phạm đình Trọng một cách khắc khe.

    ong cũng muốn như chúng ta tất cả HN và QN là CHấm dứt chế độ CSVN và Bỏ lá cờ CSVN đễ tìm một lá cờ mới cho dn tộ nhưng khong thể là cờ Vàng. Đó là một Ý niệm vo cùng hợp lý.
    Vì hậu CS chúng ta dan tộc VN phải có một lá cờ chung. Chúng ta HN đừng quen là QN nhất là thanh niê^n lớn lẻn trong lồng CS đã chấp nhận lá cờ đỏ sao vàng là cờ Đất Nước mặc dù họ chống chính quyền.

    Cuộc chiến hai lá cờ là mầmmống mot cuộc nội chiê^n mới có thể kéo dài nhiều thập niên nữa.
    Chúng ta QN và HN phải rộng lương như các cuộc biểu tình Tư Phát chống TC.
    Ỏ Hmbour (Đuc) Du sinh đã trưng hai lá cờ QN và cờ CH chung nhau đẽ tỏ tình đoàn kết và xoá bở han thù đễ chung sừc đánh TC. Tại Luâ^n Đon cũng vâ^y hai ben CH và Du sinh CS đã dẹp hai lá cờ Đo Vàng và nhường lại cho giải đất hình chữ S.
    Tieu biểu nhất là thanh nien Hà nôî đã vinh danh các liệt sĩ VNCH cho Hoàng Sa..

    Dó là niềm hi vọng cho tương lai dan tộc đoàn kê^t dan tộc mà cũng là giấc mong của Phạm đình Trong khi đề ngi la cờ màu xanh đẽ trốn hai màu đỏ Vàng thù hâ^n nhau hơn 6O năm.

    Xin thưa ong PĐT, theo toi mot lá cờ màu xanh khong có lien hệ gì với màu cờ dan tộc là màu vàng cờ Long tinh lich sử mà cũng khong biêû tưg đươc diễn tiến của Lich sữ là hai phần VN đã sống và đã thương hai lắ cờ đối nghịch NHƯNG cùng chung hoài bảo là LẬT ĐỔ CSVN.

    Vậy thì Giải pháp chặp hai lá cờ lại như KTS Nguyễn tường Thinh (đã khuất) đã thiết kế và cũng làm bao trái tim RUNG ĐÔNG từ lau..
    Cả hai đều có mặt và chấp nhận nhau , điều kiện là xoá bỏ hận thù và cho Tư Do dan chủ Đa nguyen tức là chấm dứt CSVN tàn bạo phi nhan như lời ong nói.

    Toi mong mỏi Đồng bào hảy vì sự sống còn của dan tộc là phải đồng nhất tức là phải đoàn kết chung mot màu cờ và mot Tính thương giống nời là phải Đuổi giặc phưong Bắc.
    Toi mong Ong PĐT nghien cưu lá cờ đã chiếm lòng dan trong đa số qua 8 năm thăm dò và ĐCV có nhả ý cho phổ biến link.

    Mot lá cờ Dan tộc chung như ong và toi mong muốn là Giải pháp CỨNƯỚC hữu hiệu nhất; kéo dài tình trang hai lá cờ là kéo dài thù hâ^n và Đau Khổ cho dan tộc.
    Toi mong người HN đừng qắ Hẹp hòi phải chấp nhâ^n vài khác biệt Quan trọng là LẬT Đổ CSVN

    Xin cám ơn Pham đình Trong và nhũng ai Rông lưong cho đất nươc.

    Kính mong BBT cho chuyển link vì đây là cuộc đối thoai về lá cờ CHUNG cho đất nưoc.
    Xin cảm tạ

    http://lacotinhthuongvadoanketdantoc.weebly.com

    • Tôi có vài lời reply ông Nguyen V N:

      1- Đừng quên tất cả chúng ta đang nói và làm hiện nay Quan trọng là LẬT Đổ CSVN (trích Nguyen V N…), tuy đó là mong mỏi hiển nhiên hiện thời của đồng bào Nam Bắc dù đã từng sống với chế độ quốc gia miền Nam hay đã từng bị bưng bít chà đạp lợi dụng dưới chế độ cộng sản miền bắc, nhưng không vì thế mà chúng ta lại tiếp tục PR cho ý muốn mình, hoặc ăn theo chủ đề này mà tư vị, duy ý chí…. Đây là “Thiên Cổ Đại Sự” của nước Việt. Hệ trọng là thế cho nên ta hãy tự nhắc mình thận trọng từ suy nghĩ đến lời nói. Nói hay nghĩ gì là cốt để để phò trợ cho công cuộc giải cộng nhưng tuyệt đối không nên “nói thay” đồng bào về bất cứ việc gì hay mượn đề tài để “vận động” cho ý muốn mình, đó là một tư dục nhỏ nhen, xấu hổ, không xứng tầm người có học và có lòng với quốc gia đồng bào. Việc Quốc Kỳ nào cho VN hậu CS là việc của toàn dân sau khi Quốc Hội Lập Hiến đã hoàn tất Hiến Pháp. Khởi từ đó, chế độ mới sẽ có trách nhiệm trưng cầu dân ý cho Quốc Kỳ, Quốc Ca…Nguyên tắc “Thiểu Số Phục Tùng Đa” luôn là một kim chỉ nam công tâm nhất.
      Nơi đây không phải chỗ của việc ấy! Đây chỉ là chỗ anh em góp lời sau các suy nghĩ của ông Trọng.

      2- Như trên vừa nói, đây chỉ là nơi comment bài ông Trọng viết (sau khi đi Mỹ thăm con gái du học) về VN, cho nên tôi cũng ngắn gọn bày tỏ ý tôi (sau khi đã qua link mà ông đã dẫn để xem lá cờ “mới” mà ông đang PR): thú thật, tôi không tài nào chịu nổi khi thấy cái hình tượng của cái giẻ máu của VC nằm giữa lá cờ mà ông PR cho VN hậu CS. Với non sông VN, trải bao thảm cảnh điêu tàn lưu huyết mà tập đoàn VC đã gây ra sử sách còn ghi lại, thì cái gọi là “cờ đỏ” kia, thực sự chỉ là một cái giẻ máu, nó đã tham tàn vấy máu đồng bào không biết bao nhiêu mà kể….

      3- Nếu ông viết văn thì ông có thể “lãng mạn” mà rằng: “…hai lá cờ là mầmmống mot cuộc nội chiê^n mới…”. Còn đây là chuyện quốc gia đại sự, ông hãy thận trọng tự hỏi mình đang làm gì, đứng ở đâu khi hạ bút, kẻo anh em trên giang hồ hảo hán có nhiều lắm, ông nói ấu trĩ như vậy anh em người ta coi rẻ, uổng lắm!

      4- Chẳng ai “vạch lá tìm sâu” hay “vứt đi cong lao của mot người anh hùng” như ông mặc cảm cả. Ông Trọng vẫn là một nhà văn, một cựu đảng viên đảng VC mà tôi và rất nhiều người Việt quý mến. Nhưng tranh luận thì phải công minh và rõ ràng, vì chúng ta nói và làm là cốt cho đất Mẹ VN thoát cơn xâm hại tám chục năm trời dưới ách cộng sản vô thần vô nhân, chớ không vì cái nhỏ nhen ích kỷ của cái tôi.

      Những dòng ông còm bộc lộ quá nhiều tư tâm, xin hãy nghĩ kỹ lại!

      • Nguyen V N says:

        Thưa ông Lê tùng Châu
        Toi tin là ông cũng giống một thiểu số có Định Kiến và sống trong một cái Ghetto Diệt Cộng, sống trong hận thù và thành giận cá chém thớt.
        Tôî tin là ông chưa đọc ý nghĩa của lá cờ nhu trong link, hoặc đọc sơ sài và khong biết người ta viết gì.

        Tôî chỉ nhắc nhở cho ônh là ô^nng hiểu một chút gì hết về người QN, nhất là tuổi trẻ lớn lên trong lồng CS nê^n lời viết của ông như là người trê^n cung trăng. Vì quá quá khích, hẹp hòi bạn và những người giống bạn bị ra rìa trong cong cuộc tranh đấu cho Tự Do Dan Chủ vì phương pháp tranh đấu một chiều khong thể thuyết phục được người QN và vì vậy người QN gọi các bạn là mấy ong cờ Vàng chỉ biết chưỡi và chưỡi nên 36 năm người HN chỉ là sù khong và khong đi đến đâû (bạn nê^n đọc các bài người QN thì biết như Blog Kamỉ Tien sa …)
        Tại sao link này được BBT cho chuyển trong nhiều trường hợp màu đỏ chỉ vì đó là một đề nghị trong những đề nghị đáng cho độc giả tìm hiểu đẻ tìm ra một gỉải phùp mới cho dan tộc đễ ra khỏi cái Bế tắc KHỦNG KHIẾP và VƠCÙNG NGUY HỂM cho Dan tộc mà CSVN bán nnước đã cố tình khong cho QN và HN gần nhau lại. Xin bạn nghe kỷ tức là cho nggười CỜ Đỏ QN (chống chính quyền) đứng gần lại với người CH HN cờ Vàng.

        Bạn có đỏc bài tôî trong link đâû đễ hiểu là CSVN khong còn kiểm soát được cờ Đỏ Sao Vàng vì nó đã trở thành cờ đất nước của hằng triệu con tim trẻ QN vì họ sống len trong nó như người mẹ họ. Họ chỉ biết đó là cờ nước VN x của họ, ngay cả những người Đối lập , Dân oan , biểu tình chống TC, nhưng thực ra là chùng CSVN tay sai.^. Toi chưa nhắc đến bao nhieu bộ đôî kỳ cựu hảnh diện đánh Pháp đánh Mỹ mà đuổi đuợc quan TC ra khỏi bien cưong trong cuộc chiến Hoa Viêt 78..
        Đối với khối người này bạn chỉ là thiểu số.. Bạn dùng những lời lẽ thoá mạ lá cờ của đa số đó mà bạn dám nói bạn là người muốn lật đốCSVN,vậy bạn dùng ai đễ lậtt đổ đây. Bạn chưỡi cha mẹ họ và chưỡi lá ccò mà họ yeu thì bạb đã bị loại ra từ vòng ngoài..

        Bạn mơ ảo viễn vong chưa chia sẽ được lá cờ mà tin là sẽ bứng được lá cờ đó thì qú KHỜ và khong thực tế vì làm sao đem lá cờ CH về nước nếu bạn khong cảm thong và chia sẽ lá cờ họ nhất là cờ “CHÚNG TA” hiện tại là cờ lưu vong khong còn ai chấp nhận.

        NHƯNG người QN rộng rãi hơn các bạn và Yeu nước châ^n thành hơn các bạn nhiều qua các cuộc biểu tình họ muốn chia sẽ màu cờ và sãn sàng hi sinh cờ họ cho Đoàn kết chống TC như tạ Hambour, Luan đon và cả tại Hà nội vinh danh Liet sĩ VNCH tức là vinh danh cờ Vàng một cách gián tiếp.

        Lá cờ Tình Thương đã vượt qua được bao ải khó nhất là ải những người quá khích mù mịt như ong và ải CSnằm vùng chụp mũ lá cở và ngày hom nay hằng trăm ngàn người đã ủng hộ ngầm là đa số người QN và đa spù thầm lặng HN on hoà vì biết Lá cờ đề nghị là cần thiét đễ thay thế cờ CSVN bằng lá cờ Đoàn kết Dan tộc.

        Bạn chưa hiểu ý tưởng của một biểu tượng tranh đấu khong cứ là lá cờ TƯƠNG LAI nhưng đó là lá cờ mà toàn dan DÙNG NÓ đễ chọi lại CSVN bbằng tình thương Đoàn kết. Tất cả mọi cuc cách mang đều phải có biêû tương như Ukraing cờ cam, Lybiẻ Nga cờ Nga nguyen thuỷ và ngay cả CSVN dùngb cờ Đỏ đễ đánh nước Việt tự do dưói Bả Đai và Trần trong Kim có Đoc lâp chính thưc với hoà ươc.

        Chúng có đợi QH lâ^p hiê^n rồi Trưng câû dan ý đễ đổi lá cờ đâû.
        Xin cho toi nói thẳng các bạn chô^ng cô^ng quá kích bị bọn nằm vùng mơm là khong dùng lá cờ Tình Thương Cờ chung mà phải đọi. Sao bạn DẢI QUÁ đợi tức là phải đễ lá cờ TC đè len đầu chúng ta tới bao giở và tói bao giờ Thanh nien QN đón nhâ^n lá cờ Vàng trọn vẹn trong lá cờ chung. Kinh ngiê^m chiê^n trương tam lý toi đã biết chúng quá nhiều rồi chúng dụ bạn đễ cau gìờ đó .

        Những ai yeu nước Chân thành như những anh hùng trong óng tối như Phạm đình trọng và các chiến hữu đều biết PHẢI CÓ một lá cò CHUNG và cờ khác thì Dan tộc mới đứng lê^n được vì vâ^y lá ccờ đề nghị của KTS Nguyễn tường THinh dù đã chết vẫ được nhiều người tiếp nối đễ giới thiệu đồng bào.

        Toi nhắc lại cho b;n biết CSVN sợ lá cờ Tình Thương như sọ cọp vì chính nó sẽ ĐEM Dan Tôc về mot mối và đem lại tinh đoàn kết cho nhan dan VN vị chia cắt, xau xé bởi CSVN từ bao năm qua vì hai màu cờ.

        Sự IM lăng củ atrăm ngàn người trước sử phổ biến lá cờ vì nó rất HỢP LÝ can bằng và LOẠI biểu tượng CS ra khỏi lá cờ. Điều mà các người hẹp hòi quá khích, co đon như bạn KHONG THỂ HIỂU ĐƯỢC

        Toi mong Đàn chim Việt hảy làm mot cuộc trưng câû ý kiê^n thì bạn sẽ thấy.

        DÙ MUỐN dù KHONG chúng ta phải Đoàn Kết và CHUNG MAZU cờ đề Chống TC và lật đổ CSVN.

        Bạn rất mau thuẩn bạn muốn lật đổ lCSVN mà bạn khong Dan Việt Đoàn kết và thay đổi màu cờ.
        Vậy là bạn chưa hiểu chùnh trị gì hết thì toi KHng thể giúp bạn được.

        Toi là người Dan Chủ ton trong luâ^t đa số. nhưng bạn khong thể cấm chúng toỉ Phạm đình TRong, ong A bà B được đề ngị một lá cờ cứu nước. Bất Động tức là giúp CSVN thắng.

        Ban là người CH mà bạn khong hiểu ra là KTS Thinh giúp chúng ta trỏ về vói lá cờ Vàng mà cờ CS hay của QN bị tan trong Ba sọc đỏ . Nhưng người QN có chổ đứng quan trong đễ lật đổ CS vì vâ^y họ ở Trug Tam nhưng cờ CH hay là cờ VN nguyên thuỷ là bao quát.

        Toi khong hi vọng thuyết phục ong nhưng toi tin qua 8 năm tµ khi lá cờ này ra đời đó là niềm hi vọng cho mot VN mới Đoàn kết và Thương Yeu đễ xay dưng mot chế độ TD DC và Đa nguyen và quan tọng hơn nữa CHÚNG TA là MOT đễ Bảo vệ Giang Sang.

        Toi vinh danh Phạm đình Trong mot anh hùng sẽ kéo them hằng ngàn Đang vien kỳ cựu về đến dan tộc.
        Ngưoi CH nào mà còn che trach, hạ ong thì vo cùng ấu trỉ khng biết đâu là phải là trái.

        Mot lần nữa càm ơn Phạm đình Trọng .và cám ơn cac anh hungtranh đau trong bóng tối như BBT DCV

        Nguyen V N

      • BUILAN says:

        Xin thưa với anh Nguyễn VN
        Tôi có phần không đồng ý với anh về thái độ HƠI chê bai lẩn chút chút xiã xói những người tỏ ra không hoàn toàn đồng thuận theo nguyện ước cuả anh ! Nên lắng nghe hơn là vộị biện bạch cho cái phaỉ cuả mình.
        Tôi đã dọc hết moị ý kiến trong phạm vi bài nầy . Sự uyên bác, trung dung cuả anh VHT thì có khen cũng thưà, tôi cũng không có đủ tư cách !
        Anh Lê Tùng Châu thì hơi câu nệ “đây chỉ là nơi comment bài ông Trọng viết (sau khi đi Mỹ thăm con gái du học) về VN, cho nên tôi cũng ngắn gọn bày tỏ ý tôi (sau khi đã qua link mà ông đã dẫn để xem lá cờ “mới” mà ông đang PR): thú thật, tôi không tài nào chịu nổi khi thấy cái hình tượng của cái giẻ máu của VC nằm giữa lá cờ mà ông PR cho VN hậu CS. Với non sông VN,….”
        Phần tôi, không daì dòng ; Dút khoát cần phaỉ hoá giãi ĐỎ, VÀNG Taọ dưng một lá cờ duy nhất Yêu thương đoàn kết dân tộc
        Chừng naò chưa thực hiện được điều đó, có nghiã là dân VN ta còn chia rẽ hận thù- là yếu hèn – là mất nước !!!!
        Ai hiểu sao thì hiểu !
        Tôi không cần phaỉ dài dòng.! Chuyện chọn ra lá cờ xin dành cho nhưng ngươì có chuyên môm không phaỉ ai muốn ai thích theo ý mình mà được
        HOẠ MẤT NƯỚC sờ sờ chỉ có dui mới không nhìn thấy !
        Hai màu cờ cho một cộng đồng dân tộc thì làm sao mà doàn kết chống giặc ngoại xâm được, thưa qúy vị !
        Tôi biết mình không làm được gì ! Tôi noí lên một chút suy tư, góp một chút đồng thuận cùng với những ai có khả năng, có nhiệt tâm nhiệt tình , nhiệt huyết vớit đất nước, dân tộc
        Thực tình từ lâu lắm rồi, tôi vẫn nghe phong phanh về một lá cờ chung
        Tôi thầm ung hộ, tôi cũng chả hề quan tâm đến nội dung Hôm nay có link dược dẫn, và tôi được xem rõ nội dung !
        Điều cốt lõi ở hiện tại là làm sao cho mọi người biết đặt lơị ích tôí thương ” SỰ MẤT CÒN hơn là kèn cựa phaỉ, trái , hơn thua
        Xin ơn trên phù hộ

  4. vn says:

    Ở Mĩ không có chữ ” Đồng Bào” nhưng có chữ ” Melting Pot”. Đó là cái làm cho nước Mĩ đa văn hóa, đa sắc dân, và hùng mạnh

    • NN says:

      CHỮ VÀ NGHĨA

      Chữ “đồng bào” của VN đồng nghĩa với chữ “melting pot” cũng như ngược lại. Đồng bào là cùng một nhau mẹ sinh ra, hay melting pot, cùng trong một lò hun đúc chung cũng vậy. Nên vấn đề không phải là chữ nhưng là nghĩa. Mà vấn đề cũng không phải là nghĩa mà là ai dùng, mục đích dùng, và dùng để làm gì khi nói lên từ ngữ đó. Nếu người dùng mà không hiểu hết ý nghĩa của từ dung, nếu người dùng có mục đích lợi dụng, nếu người dùng có ý tà mị, nếu người dung với lòng không thành thật, nếu người dùng chỉ nhằm mục đích giả dối, riêng tư nào đó … nói chung là tính ma đầu mà không phải tính chính danh, ngữ và nghĩa của bất kỳ từ nào cũng không còn mang những giá trị gì cả.

      NK

  5. D.Nhật Lệ says:

    Trước đây,tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang chỉ phát biểu là cuộc chiến tranh Nam-Bắc lẽ ra không cần thiết, ngay cả vô lý,ấy thế mà nhà ông NTG.đã bị đám cựu chiến binh ào vào….hạch hỏi đủ điều,đến mức đòi… xin tí huyết ! Sự việc này đã làm kinh động Hà Nội một thuở khiến vợ chồng ts.NTG.phải kêu cứu qua 1
    bài viết trên mạng ! Sau đó ông còn bị VC.bỏ tù nữa vì chính kiến ủng hộ dân chủ của ông.
    Vì thế,nhà văn PĐT.có lẽ lấy đó làm bài học cho mình mà phải dè dặt và cũng phải chê bai miền Nam để tránh bị gây khó khi trở về sinh sống ở điạ phương mình chăng ?
    Chuyện nhà văn ra khỏi đảng cũng là can đảm lắm rồi vì tự mình cắt hết quyền lợi đảng viên và bị phân biệt đối xử từ những đồng chí cũ của minh,không phải ai cũng làm được ngay trong hang ổ bọn Mafia chính trị VN.với công an chìm nổi đầy đường lẫn cả côn đồ được chúng thuê mướn !
    Tôi thiển nghĩ có lẽ chúng ta nên thông cảm cho ông thì hay hơn và nhiều người khác sẽ được khích lệ mà
    bắt chước ông.Mới đây,có nhà văn Hoàng Lại Giang cũng có bài chỉ trích mạnh đảng CSVN.rất hay.Như vậy,trong hàng ngũ văn thi sĩ hiện nay ngày càng có nhiều nhà văn thức tỉnh trước hiểm họa mất nước,chứ
    không muốn làm văn nô,thi nô của đảng csVN.Đó là điều đáng mừng !

  6. Khinh Binh says:

    CS khó thay đổi. Tôi càng tin điều đó khi đọc bài này của ông cựu đảng viên VC.

    Ông ta vẫn khư khư cái đảng của mình đấy chứ! Một lúc nào đó ông ta có nói khác đi cũng chỉ vì ông ta thất sủng mà thôi. Ông chửi bọn trẻ (con dân tỵ nạn CS bên Texas) là nhỏ nhen… sao không cho lá “cờ tổ quốc” của ông ta phất phới…Xin lỗi, còn khuya nghen! Giờ này ông còn ôm lá cờ tội ác thì đừng hòng qua đây dạy bảo ai. Chỉ tội nghiệp mấy ông văn sĩ tỵ nạn nhẹ dạ, cứ hồ hỡi…Đắng nghét!

    • Khinh Binh says:

      Giải thích thêm với những ai còn “oán trách” người Việt tỵ nạn “bác Hồ” là “hẹp hòi, đố kỵ”… về chuyền cờ.

      Ví dụ cho văn vẻ: Giả thử có thằng du côn vào cướp nhà ông, nó cởi quần trùm lên đầu ông rồi đè vợ ông ra hãm. Ông ôm hận chạy trốn, nay nó chạy theo và trách sao ông không mang theo cái quần nó đã tròng lên đầu ông, rồi nó trách ông hẹp hòi, đố kỵ. Ông nghĩ thử coi, liều mạng cả nhà để tìm tới chốn tụ do này mà còn nợ gì cái …quần què đó hả ông?

      • Builan says:

        Tôi chiụ caí GIAỈ THÍCH THÊM nầy quá xá, thưa bạn Khinh Binh!
        Rất là thông cảm với ông !

        Tôi cũng xin thêm : hãy mở rông vòng tay thân aí với người anh em đã một thời nhe dạ, non người CẢM TÍNH với MAC LE + HỒ ĐỒ làm mất cả LÝ TÍNH _ mê lầm :caí gì cũng đép !!!

        Nay tuy có sáng mắt ra rôì, nhưng dễ gì một sớm một chiều “HOÀN LƯƠNG” !tuyệt đối vì ” lỡ quen mất nết đi rôi…….”

        Tôi cũng thầm cầu mong cho NN, DN – VHT…. và cả tôi có được cơ hôị ra khỏi caí “AO CÁ BÀC HỒ”(như NV / PĐT) không còn phải ngày ngày hụp lặng tranh ăn với cá tra, cá vồ, cá chốt, lòng tong……. để có thể thay đổi cách nhìn, có cách viết thoáng hơn, thật hơn, bạo hơn… khác với cách viết lách “đèn cù’ cuả VHT ! – Chùng ta sẽ đọc được nhiều bài viết và comments hay ! Công bình ghi nhận tấm lòng cuả họ ! Mong thay
        Đừng có vội ‘BỨC XÚC” nhé VHT – “NN” ….

      • Võ Hưng Thanh says:

        GỬI ÔNG CÙ LẦN

        Tôi tưởng ông đã im rồi, không ngờ ông vẫn cứ luôn còn móc ngoéo đối với tôi. Cho dù ông là con lân hay cù lần, bản chất của ông chứng tỏ không bao giờ thay đổi. Tôi xin phép mọi người để nói trắng ra rằng không biết trình độ nhận thức của ông Bùi Lận này tới đâu, nhưng ông quả vô phương để hiểu được hết những điều gì tôi đã viết trong các bài viết giản đơn, chớp nhoáng của mình. Tôi nghĩ đây không phải cá tính của người VN. Bởi dân tộc VN có cả 90 triệu người thông minh hơn ông Bùi Lộn này rất nhiều.

        Bùi Lân, Bùi Lộn cũng Bùi
        Cù Lần, Cù Lứa cũng Cù mà thôi
        Con cù cho chí con lân
        Bản năng trời phú khó phần đổi thay !

        VHT
        (18/9/11)

      • BUILAN says:

        GƠỈ ÔNG ‘NN’
        Qua mà không hiểu chú mầy thì ai mới hiểu
        Bởi hiểu chú mi quá nhiều, nên qua chọc cho vui
        Chú mầy hổn láo sân si , qua chỉ có cười
        Qua thét méc ” Thằng quỷ nầy sao hỗn thế”
        Con nhà nề nếp gia phong sao giống “dân kẻ chợ”
        Dại gì có sững cồ, chọc mầy chưỉ chơi
        Tuổi tác mi , tau .. sắp xuống lổ rôì
        Chọc nhau cười dược ngày nào thì cứ chọc
        Mi có chết thì qua cũng đâu có khóc
        Chọc nhau mỗi ngày mi đâu biết là ai
        Tau nhớ mầy từ đầu tóc đến daí tai
        Tau không đánh mà chỉ cần điễm huyệt
        Mầy dừng có khoe, tau dư thưà biết
        Mầy vốn thông minh , khi cốt tàng tàng
        Tau có suôi rồi mầy mới “sang ngang”
        Khen mầy cũng thừa, chê cho bỏ ghét
        ” NN” = nập nà GUY ơi dừng trở mặt
        Khi dễ bạn bè, LOÈ chủ thuyết MAC LE
        Viết dai viết dài tau chán mầy ghê
        Tau biết nầy đang ăn năng hốii caĩ
        Trí thức sĩ phu lẽ nào ngũ maĩ
        Mầy có toan xẻ nuí lấp sông không ?
        Chií làm trai Nam Bắc Tây Đông
        Tánh con gái qua biết mầy còn sợ
        Trang bọ hung miệng hùm gan sưá
        Đại haỉ, Trùng khơi khai nước tè tè
        Trời đất cho mầy khối óc thông minh
        Nhưng mầy dại ‘Hơm mình cao ngaọ”
        Đời mầy chưa hề nếm muì gian khổ
        Bạn bè Đói , tù… mầy vẫn phây phây
        Giàc Ngộ hồn ma Ngô Công Dức nuôi mầy
        Bạn bè chiến trương chết lên chết xuống
        Mầy trốn lính yên thân sung sương
        Việt cộng về , mầy nón cối dép râu
        Mầy tà lanh tà lọc moi móc đâu đâu
        Băng tay đỏ với tuí deo xà cọt
        Vaò ra nguyễn Thông khua môi ton hót
        Khoe mẻ baì thơ ” YÊU QUÁ BÁC HỒ”
        Điệu bộ chú mầy trơ trẽn làm sao .
        Đừng có nhột, tau chưỉ cho là đúng
        Lê Hiếu Đằng Hạ Đình Nguyên còn đắc dung
        Võ Hưng Thanh có dắt mới chiụ đi !
        Mồm miệng chua ngoa, khó thể ai bì
        Tu hú , cù lân, kỳ lân ai bày mầy thế !
        Thằng CÚC ĐỘT coi chừng qua méc mẹ

      • NON NGÀN says:

        CON NGƯỜI VÀ CON LÂN

        Nói trăm chữ, chẳng trúng nguyên một chữ
        Viết chục câu, thơ thẩn chẳng ra gì
        Bởi việc đời, vẫn tràn thứ thị phi
        Ta kẻ lớn, có gì đâu oán trách
        Kẻ lớn đội trời, còn chân đạp đất
        Cẩn thận thôi, đừng dẫm phải con lân !

        VHT
        (20/9/11)

    • nguyễn duy ân says:

      Đó là lý do vì sao đã “trả thẻ đảng” rồi mà vẫn ung dung Mỹ du!

  7. Mĩ đổ quân vào miền Nam Việt Nam làm cho cuộc chiến tranh có sức giục giã, thôi thúc rất lớn đối với tuổi trẻ miền Bắc (trích…)
    Chẳng đúng.
    Một bài viết thể hiện cái công phu và chân thành của cựu đảng viên VC Phạm đình Trọng, người mà tôi, một công dân trưởng thành ở miền Nam quốc gia, rất quý mến bởi sự thức tỉnh gần đây một cách can đảm của ông (so với bao đồng chí khác của ông).
    Thế nhưng qua bao dòng trải bày của Phạm đình Trọng, ta mới thấy việc nhận chân sự thật chẳng dễ dàng. Tôi tạm dẫn chứng một ít sau:
    Chúng tôi, thời chiến tranh quốc cộng Nam Bắc VN, đang là học sinh ở miền Nam. Chúng tôi chẳng hề bị bưng bít thông tin để mà bị tuyên truyền dối trá như các thế hệ trẻ thời ông Trọng ở miền Bắc. Vì có đủ thông tin khách quan, đối chiếu, xem xét suy luận…chúng tôi chẳng thể nào “hăng tiết” như ông Trọng nói bằng những mỹ từ thôi thúc, giục giã. Vì chúng tôi biết rõ BẢN CHẤT của cuộc chiến, chẳng phải “chống Mỹ” – như ở miền Bắc nói, cũng chẳng phải ý thức hệ -như một số người kém hiểu biết ở miền Nam tự rao với nhau…
    Đó là cuộc chiến trong tương quan rộng lớn hơn nhiều: Đối kháng nhau giữa 2 phe Tự Do và Cộng Sản thế giới. Dẫn đầu phe Tự Do là Mỹ và NATO, phe Cộng sản là Nga và Trung cộng với khối Varsovie -nay đã “từ trần”. Chúng đánh nhau qua một nước thứ 3. Đó là Việt Nam. Mà đối kháng đó cũng chỉ là tranh dành quyền lực và quyền lợi, cái thảm cảnh muôn đời của nhân loại, chứ chẳng phải vì một thứ ý thức hay chủ nghĩa gì ráo. Kẻ nào nhẹ dạ cả tin thì rất dễ mắc lừa cái lý do đưa ra của bọn độc tài đảng trị, một thứ dã nhân đã cam tâm bán rẻ máu xương đồng bào để hòng ăn ngon ngủ sướng có một nhúm nhỏ chúng nó. Lịch sử đã mở toang có còn dấu cái gì đâu mà không biết, cứ nhìn đám tội phạm bắc bộ phủ truyền ngôi cho nhau từ thời Hồ chí minh tới nay, hay Ông nội (Kim nhật Thành)-Cha (Kim jong Il)- Con (Kim jong Un) …không thấy sao? Chẳng lẽ kiếm thị sao mà còn chưa nhận ra?
    Làm gì có ai xâm lăng ai, ai bị ai “kìm kẹp” ở trong Nam…như cái mớ tuyên truyền hoang tưởng rẻ tiền của VC miền bắc! Thế nhưng, vì thiếu thông tin -bị bưng bít, nên bao lớp trẻ miền bắc, cho tới nay đã luống tuổi, vẫn chưa nguôi cơn bị nhồi sọ xưa, vẫn còn hoang tưởng quá đà!!! Thật thương thay!
    Cũng chính ông Trọng đã nói chính quyền miền Nam “…là một nhà nước chỉ là công cụ của nước ngoài” hay “…lá cờ của quá khứ chia rẽ dân tộc, lá cờ vàng!” đã chứng tỏ ông chẳng biết gì hết. Ông nên bỏ ra 10 năm nữa mà tìm hiểu cuộc chiến quốc cộng VN 20 năm 1954-1975 đi! sẽ hết còn dám nói bậy như vậy nữa, tôi đoan chắc!
    Đã đủ cho thấy rằng, để tiếp cận sự thực, người ta cần một con tim hồn nhiên, một trí lự mẫn tiệp và một lương năng hướng thượng.
    Con tim hồn nhiên để nhận thẳng sự thực không tư vị. Trí lự mẫn tiệp để tìm hiểu “ngọn nguồn lạch sông” lịch sử và tiêu hóa sự thực từ lịch sử (Không đọc Sử Không Đủ Tư Cách Nói Chuyện Chính Trị- Vũ Tài Lục). Lương năng hướng thượng để biết tự điều chỉnh mình đi theo hướng nhân bản, sống, suy tư và hành động sao cho phục vụ cho công bằng nhân đạo và khoan thứ cho đồng loại nhiều được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
    Chứ không phải nói hay nghĩ cho sướng miệng sướng cái tư tâm, hay tệ hơn, nói một cách vô trách nhiệm như thể khạc ra độc tố vì chưa thải hết những của nợ đã lỡ nhiễm độc từ trước.
    Ông Phạm đình Trọng là một người đảng viên VC vẫn còn bị nhiễm độc dù đã trả thẻ đảng.

Leave a Reply to nguyễn duy ân