WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Sự kiện ‘Ô Khảm’ ở Trung Quốc nói lên điều gì?

Ông Lâm Tổ Loan (Lin Zuluan), một trong những người lãnh đạo cuộc phản kháng ở Ô Khảm, được bầu làm Chủ tịch kiêm bí thư đảng ủy xã Ô Khảm ở tỉnh Quảng Đông thuộc miền nam Trung Quốc

Ông Lâm Tổ Loan (Lin Zuluan), một trong những người lãnh đạo cuộc phản kháng ở Ô Khảm, được bầu làm Chủ tịch kiêm bí thư đảng ủy xã Ô Khảm ở tỉnh Quảng Đông thuộc miền nam Trung Quốc

Ô Khảm là tên một ngôi làng ven biển phía Nam của Trung Quốc. Từ cuối năm 2011 Ô Khảm nổi lên trên các phương tiện thông tin đại chúng của Trung Quốc và toàn thế giới. Sang năm 2012, tên làng Ô Khảm – Wu Kan càng nổi bật trong các bài bình luận quốc tế về Trung Quốc trên các tờ báo lớn của Hoa Kỳ, Pháp, Anh, Đức, Ý, Nhật, Úc…Các nhà chính trị nói đến sự kiện Ô Khảm, mô hình Ô Khảm, giải pháp Ô Khảm, tư duy Ô Khảm và cả con đường Ô Khảm cho Trung Quốc khi Đại Hội đảng CS Trung Quốc lần thứ 18 sắp đến gần.

Sự kiện Ô Khảm nổ ra ngày 21 tháng 9/2011 khi hàng trăm nông dân mất đất của làng này kéo đến trước trụ sở chính quyền và đảng ủy đòi lại ruộng đất đã bị thu hồi nhằm xây dựng một khu công nghiệp, với số tiền đền bù rẻ mạt. Họ bị lực lượng công an xã ngăn chặn, giải tán. Hôm sau nông dân lại xuống đường đông hơn, gần một ngàn nông dân kéo đến đấu tranh quyết liệt hơn. Lực lượng công an cũng được tăng cường. Đã xảy ra xô xát, phía nông dân và phía công an đều có người bị thương. Một số nông dân bị nghi là cầm đầu cuộc đấu tranh bị bắt, bị đánh đập, tra tấn có thương tích. Ngày 23/9, ngày thứ 3 của cuộc đấu tranh, số nông dân xuống đường đông đảo hơn, hầu như toàn dân làng Ô Khảm, cùng với nông dân làng bên cạnh. Huyện Lục Phong phải cử cán bộ và lực lượng an ninh xuống dàn xếp và tạm ổn định tình hình.

Đến ngày 14/12/2011, tình hình căng thẳng gay gắt khi có tin một đại diện thôn của Ô Khảm là ông Tiết Cẩm Ba đang bị giam trên huyện về tội cầm đầu cuộc nổi dậy tháng 9, chờ ngày ra tòa về tội sách động nông dân chống đảng và nhà nước, đã chết trong tù. Nhân dân cả làng đổ xô ra đường, với khí thế uất hận căm thù, một số mang khăn tang, có người mang cả gậy gộc, làm cho cán bộ và công an bỏ trốn hết. Nông dân đập phá một số phòng làm việc của đảng ủy và trụ sở công an thôn. Tình hình vang động toàn quốc và ra thế giới.

Nếu cứ giải quyết ở Ô Khảm như ở những nơi khác trên toàn lãnh thổ Trung Quốc thì một số người cầm đầu cuộc nổi dậy đã bị tù giam từ 2 đến 5 năm, tiền đền bù cho nông dân có thể được nâng lên đôi chút và nông dân vẫn mất đất và khu công nghiệp vẫn hình thành. Nhưng không, sự việc sau đó đã diễn ra khác hẳn, trái ngược hẳn, vì lẽ…

Vì lẽ có sự can thiệp của ông Wang Yang – Uông Dương, năm nay 55 tuổi, quê ở Tô Châu tỉnh An Huy, hiện là bí thư tỉnh ủy đảng CS Trung Quốc tỉnh Quảng Đông, tỉnh có 100 triệu dân, là tỉnh đông dân nhất, cũng là tỉnh giàu có nhất của Trung Quốc, PNB – giá trị sản lượng hàng năm luôn đứng đầu các tỉnh thành. Ông Uông Dương là ủy viên bộ chính trị gồm 25 người từ Đại hội đảng CS thứ 17 (năm 2007), có nhiều triển vọng vào ban thường vụ bộ chính trị gồm 9 người trong Đại hội thứ 18 cuối năm nay.

Cuối năm 2011 ông cử ngay một đoàn điều tra xuống Ô Khảm rồi sau đó ông đích thân xuống tận nơi đối thoại trực tiếp với người dân bình thường thôn Ô Khảm. Do có tư duy độc lập, có công tâm và tinh thần tôn trọng nhân dân, ông đã giải quyết sự kiện Ô Khảm một cách phân minh, công bằng, theo luật pháp. Dưới sự lãnh đạo trực tiếp của ông và tỉnh ủy, tòa án trả lại tự do cho các nông dân bị giam trong vụ Ô Khảm, việc xây dựng khu công nghiệp bị đình hẳn lại, những nhân viên công an dùng bạo lực với dân và nhất là làm chết dân bị kỷ luật và có người bị truy tố.

Ông chỉ đạo trực tiếp cuộc chấn chỉnh đảng bộ thôn Ô Khảm, làm thí nghiệm và làm gương mẫu cho toàn tỉnh. Tiếp theo là một cuộc bàu cử thật sự dân chủ trong đảng bộ và ngoài nhân dân của thôn Ô Khảm có hơn 1300 dân; trúng cử vào đảng ủy và hội đồng nhân dân là những đảng viên và công dân có hiểu biết, công tâm và tinh thần phục vụ nhân dân, do chính các công dân bàn bạc lựa chọn kỹ và bỏ phiếu trực tiếp.

Một điều làm nhân dân nức lòng là bí thư đảng ủy thôn Ô Khảm mới được bầu là ông Lâm Tổ Loan, từng bị giam và bị đe dọa đưa ra tòa về tội kích động nhân dân phá rối trật tự trị an xã hội. Ông Lâm được số phiếu cao nhất. Thay vì nằm trong tù, ông và một số bạn ông trở thành người lãnh đạo.

Sự kiện Ô Khảm và sự kết thúc rất có hậu có thể có tác dụng sâu đậm, vượt rất xa tầm vóc của một thôn ven biển và có thể tác động đến tình hình toàn Trung Quốc rộng lớn.

Bởi vì gần đây có 2 mô hình sẽ đưa ra trình Đại Hội 18. Một là mô hình của Bạc Hy Lai, bí thư thành ủy Trùng Khánh, được coi là mang tính chất cực tả, với nội dung là duy trì sự sùng bái Mao, khôi phục những bài hát, y phục thời Mao, phát huy tinh thần và lối sống đầy khí thế “cách mạng văn hóa vô sản trong sáng” đã bị bỏ quên. Thật ra đây chỉ là phản ứng không tưởng viển vông trước sự suy đồi đạo đức xã hội, khi tiền bạc làm chúa tể và nạn nhũng, thói hưởng lạc vật chất đang ăn sâu lan rộng.

Bạc Hy Lai là ngôi sao đang lên, cũng như Uông Dương, được dự kiến vào ban thường vụ bộ chính trị 9 người. Nhưng ngôi sao này đã đột ngột tắt ngấm giữa tháng 3 vừa qua khi bị mất hết chức, bị điều tra cùng bà vợ Cốc Khai Lai trong vụ giết một tỷ phú người Anh và trong nhiều vụ án kinh tế, 2 vợ chồng có thể bị kết án rất nặng, từ tù chung thân đến tử hình. Rồi sẽ như nguyên bí thư thành ủy Thượng Hải Trần Hy Đồng cũng từng là ủy viên bộ chính trị, bị tuyên án tử hình. Nay mô hình Trùng Khánh của ông Bạc Hy Lai coi như chết yểu từ trong trứng.

Mô hình thứ hai chính là mô hình Quảng Đông là vùng đất đang phồn thịnh, do Uông Dương đề xuất. Lập luận của Uông là thành tích đổi mới rất lớn, quý giá nhưng chưa vững chắc, luôn có nguy cơ phá sản vì có nhiều nhược điểm nguy hiểm. Cái gốc của vấn đề là trên thực tế đã đặt đảng cao hơn dân, đảng bao biện, quan liêu, xa rời dân. Ông căn dặn cán bộ đảng viên không được quan niệm rằng đảng đem lại hạnh phúc ấm no cho dân. Tất cả sức mạnh, thành tích đều do dân. Dân chủ trực tiếp là con đường thắng lợi.

Ông đã xắn tay áo giải quyết cuộc khủng hoảng gay gắt ở Ô Khảm và tạo nên một mô hình sống động có sức thuyết phục. Vấn đề quan hệ giữa nông dân với đảng cộng sản và vấn đề sở hữu ruộng đất của nông dân đang được đặt ra cấp bách. Đã có 180.000 cuộc đấu tranh tập thể của nông dân trong cả nước một năm qua.

Ông Uông Dương cũng quan tâm xây dựng xã hội dân sự, quan tâm đến sự hình thành của những tổ chức phi chính quyền trong các lĩnh vực kinh tế, văn hóa, giáo dục, từ thiện, làm cho xã hội năng động, có sức sống. Một hạn chế nổi bật của mô hình Quảng Đông là chưa vượt qua được quan điểm chuyên chính vô sản của một đảng duy nhất, chưa bước hẳn vào quan điểm dân chủ đa nguyên, đa đảng, nghĩa là dân chủ thứ thật, dân chủ tiên tiến, hiện đại.

Các học giả tiến bộ Trung Quốc nhận định dầu sao mô hình Quảng Đông của Uông Dương cũng là một tiến bộ khá lớn so với mô hình hiện tại trong cả nước. Đây có thể coi như mô hình cấp tiến quá độ tách ra khỏi khuôn mẫu giáo điều bảo thủ hiện nay.

Hiện còn có mô hình dân chủ đa nguyên đa đảng ngày càng có tiếng vang trong giới học giả Trung Quốc do trung tướng Lưu Á Châu, hiện là chính ủy Học viện quân sự cấp cao ở Bắc Kinh đề xướng. Lập luận của tướng Lưu là vì yêu nước, yêu đảng CS mà ông chủ trương cần học hỏi áp dụng cái tốt, cái hay ở mọi nơi. Theo ông, mô hình đa đảng, các quyền phân lập, có kiểm soát, ganh đua, thay thế nhau, cân bằng quyền lực, được thực hiện ở Hoa Kỳ và nhiều nước phương Tây, vẫn đang hoàn thiện thêm, là mô hình tối ưu, cần nghiên cứu vận dụng sáng tạo cho mỗi nước, trước hết là Trung Quốc.

Theo phân tích của các giáo sư chính trị ở Đại học Thanh Hoa – Bắc Kinh, trong thường vụ bộ chính trị (9 người) cũng như trong bô chính trị ( 25 người ), có thể chia làm 3 phái, 1 phái trung gian, 1 phái thiên tả và 1 phái thiên hữu. Phái trung gian thường chiếm ưu thế.

Hiện nay trong khi ông Hồ Cẩm Đào thuộc phái trung gian thì Thủ tướng Ôn Gia Bảo lại thuộc cánh tả. Ông Ôn luôn chủ trương đi sát dân, lắng nghe công luận, thực hiện dân chủ từ cơ sở. Ông công khai thừa nhận là môn đệ của Hồ Diệu Bang và Triệu Tử Dương, đòi khôi phục danh dự cho các nạn nhân vụ Thiên An Môn năm 1989, đòi chấm dứt trừng phạt tổ chức Pháp Luân Công, ông luôn tỏ thái độ mặn mà với mô hình Quảng Đông của Uông Dương.

Lãnh đạo của Trung Quốc sẽ đi theo hướng nào, là vấn đề lớn sẽ sáng tỏ dần qua Đại hội đảng CS lần thứ 18 dự kiến sẽ họp vào đầu tháng 10/2012 này, với 2.270 đại biểu. Có điều gần như chắc chắn là ông Tập Cận Bình thay ông Hồ Cẩm Đào trên cương vị tổng bí thư kiêm chủ tịch nước, Lý Khắc Cường thay ông Ôn Gia Bảo trên cương vị thủ tướng. Chưa biết Uông Dương sẽ ở vào cương vị nào, mô hình Quảng Đông – Ô Khảm sẽ được Đại hội 18 đánh giá ra sao.

Nhân dịp này một việc làm bổ ích là so sánh tình hình sinh hoạt học thuật giữa Trung Quốc và Việt Nam. Dù sao ở Trung Quốc sinh hoạt học thuật cũng cởi mở, thoáng đãng hơn rõ rệt. Các mạng tự do và quốc doanh đều đưa công khai những quan điểm hung hăng hiếu chiến nhất, như dọa diệt dân Việt vô ân bạc nghĩa, làm lễ vật tế thần cho trận chiến Tam Sa. Quan điểm hiếu chiến cực đoan đòi tiêu diệt Hoa Kỳ bằng vũ khí hóa học để chinh phục thế giới không bị kiểm duyệt. Ngược lại, quan niệm học và vận dụng theo mô hình Hoa Kỳ của một chính ủy đầy quyền uy đang tại chức, cầm đầu một học viện quốc phòng đào tạo tướng lĩnh cho quân đội, vẫn được tự do truyền bá.

Có điều gì như tự do thái quá, phóng khoáng quá mức, thả lỏng việc truyền bá chiến tranh và đối lập chủng tộc vốn bị coi là vi phạm luật quốc tế. Nhưng điều có lợi và bổ ích là các quan điểm tiến bộ cũng được phơi bày và còn được thực thi như mô hình Ô Khảm ở Quảng Đông, một làng ven biển sát khu kinh tế Thẩm Quyến sôi động, không xa Hồng Kông, nhìn thẳng sang Đài Loan – một địa bàn dân chủ đa đảng tiền phong của Trung Quốc.

Sau khi mô hình Trùng Khánh bị thui chột do số phận hẩm hiu của cặp vợ chồng Bạc Hy Lai, mô hình Quảng Đông của Uông Dương tăng thêm giá trị. Tuy nhiên số phận của mô hình này ra sao còn tùy thuộc ở tác động của nó vào đông đảo nhân dân, vào trí thức, các nhà báo, các nhà nghiên cứu, học giả, từ đó tác động vào trong đảng, vào các đại biểu Đại hội 18 sắp đến.

Đảng CS Trung Quốc từng có những nhà cải cách cấp tiến như Hồ Diệu Bang, như Triệu Tử Dương, gần đây có ông Ôn Gia Bảo, nay lại có Uông Dương, Lưu Á Châu…với nhiều mô hình mới mẻ để cân nhắc, so sánh, lựa chọn.

Ở Việt Nam tuy ngày càng có nhiều trí thức dấn thân trong nghiên cứu chính trị cũng như trong hành động chính trị cho dân chủ và tiến bộ xã hội, nhưng việc nghiên cứu chính trị còn giản đơn, thô sơ, không khí học thuật bị xu thế giáo điều kiềm chế nghiệt ngã, các viện nghiên cứu bị đóng khung trong một khuôn tư duy khép kín, mà tiêu biểu nhất là Học viện chính trị – hành chánh quốc gia, lại là nơi trì trệ, nhạt nhẽo nhất. Kết quả đáng kinh sợ là lại xưng tụng các khẩu hiệu: kiên định chủ nghĩa Mác – Lênin, kiên định chế độ độc đảng, kiên định chủ nghĩa xã hội, kiên định lấy quốc doanh làm chủ đạo cho nền kinh tế, thế là chấm hết.

Cả 14 ủy viên bộ chính trị, chưa ai đưa ra nổi một mô hình, một phương châm, một chủ kiến do tư duy độc lập của chính mình. Chỉ duy nhất Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng được coi là nhà lý luận “lớn” lại sang tận Cuba để trổ tài hùng biện rao bán một một học thuyết đã lỗi thời, quan điểm đảng duy nhất có nền dân chủ cao đã thành trò hề cho toàn thế giới.

Bao giờ cho đến tháng 10? Bao giờ sẽ có một mô hình đại thể như Ô Khảm trên đất Việt Nam ta? Hay vẫn chỉ là những sự kiện đau buồn Tiên Lãng, Văn Giang, Vụ Bản, Con Cuông…đầy uất hận, nhuốm máu và đầy nước mắt của bà con nông dân ta, mà đảng luôn coi là đồng minh chiến lược của giai cấp công nhân do đảng CS là đại diện. Liên minh công nông thủy chung mặn mà là như thế đó.

Blog Bùi Tín (VOA)

4 Phản hồi cho “Sự kiện ‘Ô Khảm’ ở Trung Quốc nói lên điều gì?”

  1. Dân Việt says:

    Với CS Việt Nam , nếu cả thế giới đều vứt bỏ không thương tiếc CNCS , chủ thuyết Mac-Lê lạc hậu giáo điều . Trung Quốc đang có hy vọng đoạn tuyệt hẳn với thể chế CS ( thực tình Trung Quốc chỉ còn chế độ độc đảng thôi , chứ mô hình kinh tế thì theo hẳn CNTB rồi ) thì CS VN cũng vẫn cho là chủ thuyết Mác-Lê là đúng đắn . Nhất định họ sẽ không dễ chuyển đổi vì tính bảo thủ , lợi lộc không muốn mất . Phần lớn Bộ CT đã ngoài tuổi 60 , nên họ chết cũng được rồi . Họ đã chuẩn bị cho con cháu , họ hàng có cuộc sống đầy đủ đến vài ba thập kỷ cũng chưa hết . Vì thế nhất định họ sẽ không bao giờ từ bỏ cho dù có thể thừa nhận là sai . Đúng là Chí Phèo còn gì . Hy vọng ở VN sẽ có nhiều mô hình Ô khảm trong tương lai .

  2. THƯỢNG NGÀN says:

    CÂU CHUYỆN GIỮA CÁ NHÂN VÀ XÃ HỘI

    Câu chuyện giữa cá nhân và xã hội là câu chuyện dài nói không dứt. Một cá nhân không bao giờ làm nên sức mạnh, nhưng nhiều cá nhân gắn với nhau luôn tạo nên sức mạnh, đặc biệt khi toàn thể xã hội được đúc thành một khối mù quáng, sức mạnh đó là sức mạnh mù quáng và nguy hiểm nhất. Đó chính là các thể chế độc tài, toàn trị. Trong kiểu xã hội này, mọi cá nhân không phân biệt ai đều có phản ứng tự vệ nhằm tồn tại là chính. Do đó phát sinh tâm lý thụ động, tâm lý ích kỷ phổ biến. Không bất kỳ ai vì quyền lợi chính đáng của người khác, quyền lợi chung của xã hội, nhưng chỉ vì quyền lợi riêng của mình trước nhất. Chỉ có ngôn ngữ bề ngoài là nhân danh xã hội, là nói tới xã hội, thực chất chỉ là một xã hội đầy tính cá nhân và ích kỷ. Cũng vì thế, bất kỳ cá nhân hay nhóm người nào đã nắm được quyền chính, đã tổ chức được xã hội theo kiểu mạng lưới chặt chẽ, toàn diện như thế, coi như quyền lực mang tính bất khả xâm phạm, giống như một người núp sau một khối đá, có nguyên khối đá đó che chở, một người ngồi trong chiếc tháp của một xe tăng, có nguyên sức nặng và cơ chế chuyển động của khối thép mù quáng đó bảo vệ. Cái nguy hiểm phản con người, phản xã hội của chế độ độc tài, toàn trị chính là như vậy.
    Đúng ra, mỗi cá nhân sinh ra trong đời đều hoàn toàn độc lập, tự do. Hoạt động của xã hội loài người cũng là hoạt động đa dạng. Không phải chỉ kinh tế sản suất mà còn văn hóa, khoa học, sinh hoạt mọi mặt trong đời sống nói chung. Có nghĩa tùy tài năng riêng, tùy hoàn cảnh riêng mỗi người mà mỗi cá nhân được phân công và guồng máy xã hội chung đó, không nhất thiết chỉ là xã hội chỉ biết có kinh tế. Vả chăng trong mỗi khu vực lại cũng phân chia ra nhiều ngành chi tiết, nhiều khía cạnh khác nhau, không hoàn toàn đồng nhất kiểu cá mè một lứa. Một xã hội tốt và hiệu quả là xã hội tạo ra nhiều cơ hội, củng cố nhiều hoàn cảnh thuận lợi cho mọi người phát huy riêng, không phải kiểu rập khuôn máy móc như con con, cái kiến. Đó đúng là xã hội tự do, dân chủ thật sự. Một xã hội như thế thì quyền tư hữu tự nhiên, chính đáng, công bằng, khách quan phải được bảo vệ. Bởi tư hữu là phương tiện thuận lợi, không phải mục đích sống duy nhất của con người. Môi trường tư hữu là môi trường vừa phục vụ lợi ích riêng, nhưng vô hình chung lại là kết quả chung, phục vụ yêu cầu phát triển chung. Cũng từ đó, cái nhìn của khái niệm “cộng sản” chỉ là cái nhìn theo quan điểm vi mô, phản khoa học, phản thực tế, chỉ mang tính cách giả tạo, mà thực chất vẫn là ích kỷ, tị hiềm, ganh tị, đố kỵ, khuynh loát nhau là chính yếu. Điều đó hoàn toàn trái với nguyên tắc cá nhân là một nguyên tử, một cá thể sinh học, một tế bào xã hội theo cách tự nhiên và sống động nhất. Trong khi đó, dưới chế độ toàn trị, cá nhân chỉ thành như một mắt lưới trong cái lưới toàn diện, nhốt chung vào đó mọi thứ của xã hội để những người nào cầm được quyền chính thì hoàn toàn tự do thao túng một cách chủ quan, độc đoán, phiến diện và phản tiến hóa, phản hiệu quả.
    Quan điểm toàn trị kiểu mác xít là quan điểm như thế đó. Bởi toàn thể xã hội được tổ chức thành khối cứng nhắc. Đại khái có ba khối cơ bản là khối sản xuất, khối quản lý hành chánh chính trị và vũ lực của sự toàn trị, và khối văn hóa lẫn xã hội phục vụ cho sự toàn trị. Có nghĩa cuối cùng cũng chỉ có hai tuyến là tuyến thống trị và tuyến bị trị, mà không hề có những cá nhân hoàn toàn tự do, độc lập.
    Chính học thuyết Mác hiểu nhầm về ý niệm tư hữu nên chủ trương sự vô sản và công hữu một cách sai trái và quá khích. Thế nhưng ngay từ thời Lênin trở đi đều thất bại, cho nên về sau đã có sự nhượng bộ một phần tạm thời là giải tán hết mọi nông trường và phân phát ruộng đất lại cho nông dân. Thế nhưng cái đuôi và cái đích vô sản, XHCN như vẫn là niềm ám ảnh không bao giờ phai mờ trong đầu óc những người cầm quyền cả. Cũng vì thế mà xảy ra những hiện tượng thu hồi đất của nông dân, tạo thành những mảng đấu tranh tự phát ở nhiều nơi từ trước đến nay để phục vụ theo từng giai đoạn hay khía cạnh của kinh tế nhà nước mà quốc doanh là chủ đạo, mà gần đây nhất ai cũng biết. Thế cho nên các vụ Ô Khảm ở Trung Quốc hay Tiên Lãng, Văn Giang, Vụ Bản, Con Cuông ở VN đều không lấy gì làm lạ. Bởi vì một bên là các cán bộ nắm quyền muốn làm theo ý chí và lợi ích riêng của mình, còn bên kia là những người nông dân hoàn toàn tay không, chẳng có bất kỳ thứ quyền lực gì, kể cả quyền tự do, dân chủ.
    Từ đó cũng cho thấy được mối quan hệ giữa cá nhân và xã hội quả tình là một câu chuyện xót xa nhất kể từ khi chủ thuyết Mác ra đời. Chỉ do Mác đã hiểu sai, hiểu lệch mối quan hệ xã hội khách quan, tự nhiên giữa con người và con người mà sai một li đi một dặm đã dẫn đến bao nhiều những sự đau xót nghiệt ngã trong xã hội. Mác chỉ thấy một mà không thấy hết mười. Những bất công của xã hội nếu có vẫn có thể điều chỉnh bằng pháp luật, bằng ý thức và bằng lý trí khoa học của xã hội. Đằng này Mác đã cường điệu hóa ý niệm vô sản, ý niệm cộng sản một cách phi thực tế, tạo ra quan niệm đấu tranh giai cấp giả tạo, tạo ra những sư lũng đoạn quyền lực một cách mù quáng và phi nhân bản trong xã hội. Đó chính là tính cách mù quáng, hoang đường, sai lầm vì phi khoa học trong chính các quan niệm được tự cho là khoa học, là triết học mà thực sự là hoàn toàn không thực chất của Mác.

    ĐẠI NGÀN
    (19/7/12)

  3. Quang Ng says:

    Chờ Trung Quốc đổi thành dân chủ thì Việt nam mình lại càng đi sau! Nếu chính quyền cộng sản VN nhanh chóng thay đối trước Trung Cộng thì chắc chắn Trung Cộng sẽ khốn đốn và Việt nam mình có thêm hai vận hội mới: dẹp bỏ được cái ác toa dập với cái ác bá quyền Trung Cộng đã kéo dân tộc trên suốt 70 năm, mở vận hội đoàn kết thực sự với mọi người Việt già trẻ, trong và ngoài nước. Vũ khí siêu việt chính để chống Trung Quốc là lòng người và nội lực của người Việt, và đồng minh vĩnh viễn của đất nước là người Việt, là tổ tiên, là lịch sử chân thật, là chính đức. Mong thay đảng cộng sản Việt nam đương đại biết cái sứ mệnh lãnh đạo đất nước đang và sẽ không thuộc về họ, vì vốn sẵn từ 1945 không thuộc về họ, vì vốn sẵn đất nước không thuộc vào một cá nhân, một tập đoàn nhỏ nhoi kê đầu súng vào dân tộc hằng giây phút thay vì canh kẻ thù truyền kiếp!

  4. Paramita says:

    Bài viêt’ thât sac ben’, ly’ luân và kinh nghiêm cua² bac’ Bùi Tin’ da~ giup’ chung’ tôi co’ tâm nhin`sâu rông ho*n nhiêu
    Cam’ on bac’ Bùi Ti’n

Phản hồi