Cờ đỏ, cờ vàng và hòa giải
Tháng 8-2001, tôi ghé thăm một phóng viên báo Tuổi Trẻ đang học báo chí ở đại học Fullerton, California. Cô khoe, nhóm sinh viên đến từ Việt Nam vừa đấu tranh thành công để cờ đỏ sao vàng được treo ở trại hè do trường tổ chức.
Cuộc tranh giành màu cờ tại Fullerton trở nên kịch tính trong năm 2004 khi nhóm sinh viên gốc Việt tuyên bố không tham dự lễ ra trường nếu cờ đỏ sao vàng được sử dụng theo yêu cầu của các sinh viên đến từ Việt Nam. Trường Fullerton phải chọn giải pháp không treo cờ của nước nào trong lễ tốt nghiệp.
Phần lớn người Việt đến Mỹ phải lao động, học tập để vươn lên, họ không có nhiều thời gian để “care” (quan tâm) đến chính trị Việt Nam. Tháng 7-1995, khi Hà Nội và Washington thiết lập bang giao, cờ đỏ sao vàng chính thức được kéo lên trên đất Mỹ. Thật dễ hiểu khi những người Việt vượt biển trên những chiếc thuyền con, những người Việt đã nằm 15 năm, 17 năm trong các trại cải tạo, từ chối đứng dưới cờ đỏ sao vàng.
Nhưng phản ứng chỉ bắt đầu quyết liệt vào năm năm 1999, khi một người đàn ông sống tại Little Sai Gon, tên là Trần Văn Trường, cho treo trước cửa tiệm ảnh Hồ Chí Minh cùng cờ đỏ sao vàng. Cộng đồng người Việt đã biểu tình liên tục trong suốt 53 ngày để phản đối. Từ California, “chiến dịch Cờ Vàng” bắt đầu, dẫn đến việc 14 tiểu bang, gần 100 thành phố công nhận cờ vàng ba sọc đỏ như một biểu tượng của cộng đồng gốc Việt.
Cờ vàng không chỉ xuất hiện ở Mỹ.
Từ giữa thập niên 1990, nhiều nhà lãnh đạo của Hà Nội phản ứng gay gắt khi trong các chuyến công du thấy “quần chúng đón rước” không dùng cờ đỏ sao vàng mà chỉ dùng cờ vàng ba sọc đỏ. Không phải quan chức Việt Nam nào cũng hiểu chính quyền sở tại không (dại gì) đứng sau những nhóm quần chúng tự phát đó. Cho tới năm 2004, các nhà ngoại giao Việt Nam ở Mỹ vẫn mất rất nhiều công sức để ngăn chặn chính quyền các tiểu bang công nhận cờ vàng.
Việc chính quyền tiểu bang công nhận cờ vàng chỉ là một động thái đối nội. Nhà nước Việt Nam Cộng hòa rõ ràng không còn tồn tại, chính quyền Mỹ bang giao với nhà nước CHXHCN Việt Nam và công nhận cờ đỏ sao vàng. Nhưng, chính quyền Mỹ không thể ngăn cản cộng đồng người Mỹ gốc Việt chọn cho mình biểu tượng.
Một quan chức Việt Nam và thậm chí một thường dân đang cầm hộ chiếu nước CHXHCN Việt Nam, trong một nghi lễ chính thức, có quyền chỉ đứng dưới cờ đỏ sao vàng. Nhưng, một quan chức đi làm “kiều vận” mà không dám bước vào một ngôi nhà có treo cờ vàng thì sẽ không thể nào bước vào cộng đồng người Việt. Tất nhiên, bất cứ thành công nào cũng cần nỗ lực từ nhiều phía.
Năm 2006, tôi gặp lại cô bạn phóng viên Tuổi Trẻ từng học ở Fullerton. Nhà cô vào giờ đó thay vì treo cờ đỏ sao vàng, góc nào cũng tràn ngập cờ vàng ba sọc đỏ. Tôi chưa kịp tìm hiểu đó là sự lựa chọn mới của cô hay đó là cách để có thể hòa nhập vào “cộng đồng”.
Năm 2008, “cộng đồng người Việt Cali” đã biểu tình kéo dài khi người phụ trách tòa soạn tờ Người Việt, Vũ Quý Hạo Nhiên, cho in tấm hình chụp một cái bồn ngâm chân có in biểu tượng cờ vàng. Hạo Nhiên, thêm sự cố 2012, đã phải ra đi và biết chắc khó lòng quay trở lại. Biểu tình năm 1999, cho dù là “ôn hòa”, cũng đã khiến cho Trần Văn Trường phải chạy về Việt Nam.
Cờ đỏ sao vàng khó có thể xuất hiện ở California cho dù ở đó có xuất hiện một cộng đồng người Việt đến từ miền Bắc.
Nếu như nhiều người dân miền Nam trước đây tin cờ vàng ba sọc đỏ là biểu tượng của tự do thì đối với phần lớn người dân miền Bắc và thế hệ trẻ hiện nay ở miền Nam, cờ đỏ sao vàng không hẳn là biểu tượng của chế độ mà là biểu tượng quốc gia. Nhiều người đã đứng dưới lá cờ ấy để đấu tranh cho điều mà họ tin là độc lập, tự do; nhiều người đã theo lá cờ ấy mà không phải là cộng sản.
Nhiều người dân trong nước vẫn dùng cờ đỏ khi bày tỏ lòng yêu nước.
Tất nhiên cũng cần phân biệt hành động của một số kẻ cực đoan (chống lại cờ đỏ sao vàng) với hành vi của những quan chức chính quyền. Ngăn cản những du học sinh đến từ Việt Nam sử dụng cờ đỏ sao vàng cũng là một việc làm phi dân chủ. Những người hiểu được các giá trị của tự do không thể ngăn cản người khác đứng dưới một lá cờ mà mình không thích.
Nhiều người Mỹ vẫn treo cờ miền Nam cho tới ngày nay cho dù nội chiến Bắc – Nam đã kết thúc từ năm 1865. Thật khó để nghĩ tới tình huống người dân miền Nam Việt Nam được phép treo cờ vàng sau ngày 30-4-1975. Cuộc chiến tranh kéo dài 20 năm không chỉ thống nhất non sông mà còn để áp đặt ý thức hệ cộng sản lên người dân Việt. Một thời, phải “yêu chủ nghĩa xã hội” mới được Đảng công nhận là yêu nước. Ngay lá cờ nửa đỏ nửa xanh của “mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam” một tổ chức do Đảng cộng sản lập ra cũng đã biến mất chỉ sau mấy tháng.
Nhiều người Việt Nam nghĩ, làm biến mất lá cờ vàng ba sọc đỏ là khôn ngoan. Nhiều người cho rằng lá cờ đó thuộc về một chính thể không còn tồn tại và là biểu tượng của một sự thất bại. Nhiều người được dạy, lá cờ đó gắn liền với những xấu xa như là “Việt gian, bán nước”.
Cuối năm 2012, sinh viên Phương Uyên và Nguyên Kha bị bắt khi rải truyền đơn ở Long An có kèm theo biểu tượng cờ vàng.
Chúng ta không có đủ thông tin để khẳng định Phương Uyên và Nguyên Kha chủ động chọn lá cờ này hay được hướng dẫn “bởi các thế lực bên ngoài”. Cho dù lá cờ ấy đến từ bên nào cũng cho thấy cờ vàng đã không biến mất như nhiều người mong muốn. Cho dù không ai biết được lá cờ nào sẽ được chọn trong tương lai, sự trở lại của cờ vàng buộc chúng ta phải thừa nhận, trong nội bộ người Việt với nhau còn bao gồm cả người Việt Nam quốc gia và người Việt Nam cộng sản.
Và, trong không gian nước Việt cũng không chỉ có người Việt.
Chín mươi triệu người dân Việt Nam rõ ràng không phải là “con một cha, nhà một nóc”. Khi “mở cõi” xuống phía Nam, các bậc tiền bối đã từng mang cuốc nhưng cũng đã từng mang gươm.
Người dân thuộc các dân tộc Tây Nguyên và những bộ tộc Chăm chưa hẳn không còn nghĩ tới đế chế Champa. Những chính khách đối lập ở Campuchia vẫn thường khai thác chủ nghĩa dân tộc cực đoan khi nhắc Sài Gòn và một số tỉnh miền Tây một thời là đất đai của họ…
Sự khác biệt đó trong cộng đồng Việt Nam có thể là những mối đe dọa, đồng thời, cũng là nền móng để xây xựng một Việt Nam thống nhất mà đa dạng. Một quốc gia sẽ trở nên vững mạnh khi sự đa dạng được thừa nhận. Một quốc gia cũng có thể rơi vào sự hỗn loạn hoặc không thể phát triển nếu sự thống nhất bị phá vỡ.
Nhưng, thống nhất quốc gia mà không dựa trên nền tảng hòa giải quốc gia thì sự thống nhất đó chỉ là tạm thời. Thống nhất quốc gia mà bằng cách ém nhẹm lịch sử và dùng vũ lực để dập tắt sự trỗi dậy của những sự khác biệt thì chẳng khác nào gài vào thế hệ tương lai một trái bom.
Nam Tư thời Tito được coi là thịnh trị, các cuộc nổi dậy đều bị dập tắt. Nhưng, ngay những ngày đầu thời hậu Tito, nước Nam Tư bắt đầu rơi vào một thập niên xung đột. Các sắc tộc chém giết lẫn nhau, cơ cấu liên bang sụp đổ. Không chỉ có Nam Tư, Indonesia hồi thập niên 1990 và Myanmar hiện nay cũng đang diễn ra những điều tương tự.
Đừng sợ những người Khmer ở miền Tây sẽ đòi mang đất về Campuchia trừ khi Việt Nam kém phát triển và ít tự do, dân chủ, hơn quá nhiều so với Campuchia. Không có người dân Arizona nào không biết đất ấy từng thuộc về Mexico nhưng không ai đòi đưa Arizona trả về cho “đất mẹ”. Ranh giới quốc gia càng ngày càng trở nên mong manh. Ở đâu có cơm no áo ấm hơn, ở đâu có tự do hơn, thì người dân sẽ chọn.
Sự khác biệt và đa dạng lúc nào cũng có thể bị kích động bởi các thế lực cực đoan. Không phải độc tài, toàn trị mà theo kinh nghiệm của những quốc gia thành công, càng nhiều tự do thì càng tránh cho sự khác biệt đó trở thành xung đột.
Tiến trình tự do cũng phải mất thời gian để thuyết phục không chỉ với những người đang cầm quyền mà cả những người dân bình thường và những thành viên trên facebook này. Trong ngày 30-4, có thể nhiều người không muốn treo cờ đỏ sao vàng (khi bị tổ dân phố yêu cầu) nhưng chính họ, chưa chắc đã hài lòng khi nhà hàng xóm treo cờ vàng ba sọc đỏ. Vấn đề là chính quyền phải làm sao để mọi phản ứng đều phải ở dưới hình thức ôn hòa.
Câu chuyện đốt cờ Mỹ sau đây có thể giúp ta có thêm thời gian suy nghĩ.
Nhiều thập niên sau nội chiến (1861-1865) nhiều người Mỹ lo ngại giá trị quốc kỳ bị giảm khi nó được các thương gia dùng để vẽ logo và đặc biệt khi nhiều người da trắng ở miền Nam thích treo cờ miền Nam (Confederate flag) hơn. Để phản ứng lại điều này, 48 tiểu bang của Hoa Kỳ đã thông qua luật cấm mạo phạm quốc kỳ, các hành động như xé, đốt, dùng cờ để quảng cáo… đều bị cấm.
Năm1905, Halter đã bị tòa tiểu bang buộc tội “khi kỳ” khi bán những chai bia có in cờ Mỹ. Năm 1907, Halter tiếp tục thua kiện ở Tối cao pháp viện.
Cho tới năm 1968, Quốc hội Mỹ vẫn thông qua luật cấm “đụng chạm” tới quốc kỳ sau khi một nhóm người Mỹ chống chiến tranh Việt Nam đốt cờ ở Central Park. Nhưng một năm sau đó, khi nghe tin cảnh sát bắn James Meredith, một nhà hoạt động dân quyền, Sydney Street đã đốt một lá cờ Mỹ ở một ngã tư của New York. Ông bị bắt và bị buộc tội “khi kỳ”.
Sydney Street kháng án vì cho rằng: “Nếu cảnh sát làm điều đó với Maredith chúng ta không cần lá cờ Mỹ”. Tối cao pháp viện đã bác án của tòa New York vì, Hiến pháp bảo vệ quyền bày tỏ chính kiến khác nhau, bao gồm cả quyền thách thức hay khinh thường quốc kỳ.
Cuộc đấu tranh đã không dừng lại.
Năm 1972, một học sinh ở Massachusetts, Goquen, bị bắt, bị xử 6 tháng tù khi may một cờ Mỹ ở đít quần. Nội vụ được chuyển lên Tối cao pháp viện. Tối cao pháp viện tuyên bố luật tiểu bang (dùng để xử Goquen) là vi hiến. Các vị thẩm phán Tối cao cho rằng, trong một quốc gia đa văn hóa, có những hành động mà người này cho là “khinh ” thì người kia lại cho là trân trọng, cho nên, chính phủ không có quyền bảo người dân phải bày tỏ thái độ, ý kiến theo cách nào.
Năm 1984, để phản đối các chính sách của Tổng thống Reagan, Lee Johnson đã nhúng dầu và đốt một lá cờ trước cửa cung đại hội của đảng Cộng hòa. Ông bị bắt, bị xử tù 1 năm và phải nộp phạt 2.000 dollars. Tòa tối cao tiểu bang Texas bảo vệ Johnson và cho rằng tòa án cấp dưới sai khi coi hành vi “gây xáo trộn xã hội” của Johnson là “tội”. Theo Tòa tối cao Texas: Tạo ra sự bất ổn, tạo ra sự xáo trộn, thậm chí tạo ra sự giận dữ của người dân là cần thiết, vì chỉ khi đó chính phủ mới biết rõ nhất chính kiến người dân.
Vụ việc dẫn tới, năm1989, Tối cao pháp viện Mỹ quyết định bãi bỏ các luật cấm đốt cờ ở 48 tiểu bang. Các quan tòa đưa ra phán quyết này giải thích rằng, nếu tự do bày tỏ chính kiến là có thật nó phải bao gồm cả tự do bày tỏ những ý kiến mà người khác không đồng ý, hoặc làm người khác khó chịu. Ngay cả thái độ với quốc kỳ, chính phủ cũng không có quyền bắt người dân chỉ được gửi đi những thông điệp ôn hòa và không làm cho ai khó chịu. Cuộc tranh cãi kéo dài tới nhiều năm sau, Quốc hội Mỹ có thêm 7 lần dự thảo tu chính án để chống lại phán quyết này nhưng đều thất bại.
Việc để cho người dân treo lá cờ cũ của phe bại trận miền Nam, việc để cho người dân quyền được bày tỏ thái độ, kể cả bằng cách đốt cờ, đã không làm cho giá trị quốc kỳ của Hoa Kỳ giảm xuống.
Những điều trên đây rõ ràng chưa thể xảy ra ở Việt Nam. Nhưng chúng ta cũng không nên coi đấy là độc quyền của Mỹ. Người dân Việt Nam cũng xứng đáng được hưởng hạnh phúc. Người dân Việt Nam, dù là Việt hay H’mong, dù là Khmer hay Chăm… cũng xứng đáng được gìn giữ và phát triển sự khác biệt của mình. Người Việt Nam, dù là cộng sản hay quốc gia, cũng xứng đáng có quyền bày tỏ những gì mà mình tin tưởng.
Không thể có tự do trong một chế độc tài toàn trị. Nhưng, tự do cũng không thể có nếu như mỗi người dân không tự nhận ra đó là quyền của mình. Bạn không thể hành động như một người tự do nếu không bắt đầu bằng tự do trong chính tư duy của bạn.
Huy Đức
Nguồn: FB Osin HuyDuc
Tôi không dám đòi hỏi và không mong cờ vàng là cờ của nước VN sau thời công sản.
Nhưng nếu, sau thời CS, dân chọn cờ đỏ sao vàng, tôi sẽ nộp đơn từ bỏ quốc tịch VN.
Cái CSVN sợ nhất không phải là cờ vàng, mà là INTERNET, một sáng chế của Mỹ.
Cờ vàng là cờ của nước vn sau này.Vi những lý do đã đươc nói tới ở trong các phãn hồi và của chính những thanh niên thanh nử trong chế độ csvn..
Cờ vàng là cờ của nước CHVN trong tương lai .Một nươc tư do dân chủ đích thực, CHVN từ khi cụ Ngô về nước và khai sinh ra ,và tiếp nối cho tới nâm 75 ,bị cs áp đặt CNCS ‘chuyên chính vô sản” lên toàn dân vn.,độc ác tàn bạo và phi nhân hơn thờii Pháp thuộc (trí thức chế độ csvn phát biểu),,,và nay còn thêm tội BÁN NƯỚC cầu vinh nữa thì tội của cscn “nước biển TBD rửa không sạch tội,lá rừng ghi không hết lổi” .
Và cố nhiên ,lúc đó ,ai còn nuối tiếc cờ máu thì cứ tự nhiên “nộp đơn từ bỏ quốc tịch VN.”,vì cái ngày đó cũng không người dân nào thương tiếc gì mấy thằng cs /cỏ đuôi chó ,nhận họ là người VN của một đất nước hồi sinh :Tân VNCH.
“Cái CSVN sợ nhất ” là CỜ QG ,cờ chính nghỉa mà mọi người dân truy cập trên Internet,như PU đả biết,dù EM và bạn EM sinh ra lớn lên và được đào tạo trong XHCN/CSCN.,dưới lá cờ máu
Ít nhất các Em cũng biết”LICH SỮ” hơn “đồng chí”HĐ và nvtncs.
(ntsđ)
Chống cộng cực đoan thì cứ việc chống, nhưng đừng chống một cách mù quáng.
Hãy đọc lại cho kỹ xem nvtncs có nuối tiếc cờ đỏ hay không.
Còn cờ VN tương lai là do đa số dân chọn. Cờ này không phải riêng của một đảng phái, một nhóm người nào.
Sao lại “đồng chí”??? chụp mũ người ta thế này thì KHÁC GÌ lũ CS gọi người bất đồng chính kiến là “thù địch”???
Lớp tớp,phe ta đánh lầm phe mình rồi!
Vấn đề cờ đỏ cờ vàng thì cá nhân tôi dù là ngưởi gốc miền nam nhưng không ghét cờ đỏ cũng không ca ngợi cờ vàng
Nhưng tôi thiết nghĩ cờ đỏ chỉ nên dùng trong những buổi lễ chính thức giữa chính phủ CSVN và chính phủ Mỹ, chỉ nên treo tại tòa đại sứ, tòa lãnh sự VN….không nên phổ biến nhiều vì phải nói thật người Tây phương nhất là người Mỹ họ rất khinh bỉ, rất ghét cờ mầu đỏ, cái màu không giống ai, trên thế giới người ta coi cờ đỏ là biểu tượng kém văn minh, mọi rợ
Tôi nghĩ không nên trương cờ đỏ nhiều, chỉ tổ cho người Tây phương khinh bỉ, họ khinh cả nước VN nói chung
Vì sao cộng sản Việt Nam mãi tỏ ra run sợ bất an trước lá cờ vàng của chế độ VNCH.
CS không phải chúng run sợ và bất an trước lá cờ vàng VNCH . Trái lại , chúng mượn đấy làm cái cớ để dàn áp , độc Tài Đảng trị thì đúng hơn .
Nói CS run sợ bất an là hơi pháo ta bảo vệ Ba Đình . CS là quỷ , không thể rung cây nhát khỉ như thế nầy được đâu .
Chúng ta biết rằng hiện nay NV tại hải ngoại vẫn dùng lá cờ vàng (lá cờ thua cuộc phải cuốn gói bỏ chạy) để áp đảo lá cờ máu của đảng csvn tại hải ngoại vì nhiều lý do:
- để chứng mình và nhắc nhở dân VN rằng: chính thể MN VNCH dù thua nhưng lý tưởng của họ không chết và sự chọn lựa phương hướng tự do để phát triển kinh tế & xã hội VN là đúng. Chẳng phải bọn csvn đã phải quay lui kinh tế thời csvn với mỹ từ “đổi mới” để quay lại hướng cũ mà ông cha ta đã sử dung, dù họ chưa từng biết “kinh tế thị trường” là gì?
- để làm kẻ đối đầu với bọn csvn, là chất súc tác, là niềm tin tự do cho dân trong nước, dù rằng thế lực nầy rất nhỏ, nhưng vẫn làm bọn csvn ngày đêm bất an.
Sự việc những người Việt cầm cờ vàng liên tục áp đảo cờ đỏ tại hải ngoại có thể nhìn về nhiều góc.
- họ muốn chứng minh là đảng csvn không thể áp đảo họ
- họ muốn làm hình tượng “kẻ chống đảng” để “lên dây cót” cho dân Việt trong nước
- và nếu họ lợi dụng quyền công dân và lá phiếu của họ để ngăn cấm ảnh hưởng (như là cờ máu) của đảng csvn tung hoành tự do tại Mỹ, hành vi nầy cho dù có tính cách “lợi dụng tự do của mình để đàn áp khống chế tự do của kẻ khác” (không cho tiếp cán bộ csvn hay trưng treo cờ máu tại những nơi đó) thì cũng có điểm lợi là họ cho đảng csvn nếm mùi “thất bại” tại hải ngoại, cho đảng csvn hưởng mùi “gậy ông đập lưng ông” vì trong nước chỉ có đảng có khả năng đàn áp, khống chế, bắt người dân phải nghe theo, nhưng với NVHN thì đảng csvn bất lực.
- và dĩ nhiên chính quyền Mỹ cho NVHN quyền “trưng treo” “sử dụng” cờ vàng để chứng minh với đảng csvn là NV cũng là dân Mỹ, họ có toàn quyền tự do bắt chính quyền địa phương phải hành động theo ý họ qua lá phiểu dân bầu và chính quyền địa phương Mỹ không thể áp đặt họ làm theo chính quyền, và cũng để chứng minh dân Mỹ có hoàn toàn tự do phát biểu ý kiến, tự do hành động, miễn họ không vượt qua luật pháp ấn định. Cũng là Mỹ muốn dạy đảng csvn một bài học về nhân quyền, tự do, dân chủ.
Tóm lại, những hành động của cờ vàng nầy chỉ rõ sự bất lực của đảng csvn.
VÀNG VÀ ĐỎ
Cũng vàng cũng đỏ như nhau
Chỉ hai màu ấy có nào khác chi
Khác đây nền đỏ sao vàng
Khác đây sọc đỏ nền vàng đó thôi
Đúng là quả khác cái nền
Lại thêm khác nữa trên nền cái chi
Đó là chính cái ngôi sao
Đó là ba dọc nằm ngay giữa nền
Ngôi sao cộng sản ai quên
Riêng ba sọc đỏ ba miền quê hương
Nền vàng ám chỉ da vàng
Duy màu vô sản chói chang đỏ lòm
Việt Nam mũi tẹt vàng da
Còn anh Quốc tế đỏ lòm thấy ngay
Quả từ Cách Mạng Mùa Thu
Sao vàng phất phới ngay trên nước nhà
Ba mươi năm thử bao ngày
Để xem Cộng sản có hay không nào
Chiến tranh bom đạn ào ào
Cuối cùng đỏ thắng vàng nhào ra đi
Ba tám năm nữa li bì
Cuối cùng sao thấy loay hoay giữa dòng
Hệt như kiểu cách ăn đong
Vác mai mà chạy lòng vòng vậy thôi
Khoai mài cũng đã hết rồi
Liên Xô sụm mất đành ngồi than thân
Đỏ vàng nay mới cân phân
Ngoài vàng trong đỏ vạn phần hay chưa
Bởi ngoài chỉ thấy toàn vàng
Mà trong lại đỏ rõ ràng giống ai
Việt Kiều đâu chẳng là vàng
Còn anh Lãnh Đạo mơ màng đỏ tươi
Nói ra lại thấy tức cười
“Cụ Ngô” đã mất “Bác Hồ” còn luôn
Bác Hồ lại “hóa thánh” rồi
Đền, chùa, miếu, mạo nay ngồi ngon ơ
Toàn dân có biết tôn thờ
Hay là riêng bọn ngẩn ngơ nịnh thần
Người mình đúng thật là hâm
Coi mình một cõi có cần chi ai
Thế gian nay đổi hết rồi
Khư khư vẫn mãi ôm bài Mác Lê
Thông minh quả hết chỗ chê
Có ai hơn giống Lạc Hồng ngày nay
Vì ông Các Mác râu dài
Bồm xồm thế đó tại sao tưởng thần
Thật thì ngu đến mười phần
“Thiên đàng hạ giới” chẳng đần lắm sao
Hiểu gì lòng dạ con người
Nên tôn “vô sản” mị đời khác chi
Dẫm lên khoa học mà đi
Văn minh nhân loại còn gì nữa sao
Thế nên vàng đỏ thế nào
Bài thơ ta viết mọi người nên xem
Trước là tri thức nâng thêm
Hai là để thấy mình nên làm gì
Hỏi đời ai có hơn chi
So xem người Việt khác gì vậy thôi
Cớ sao tâng bốc rầm trời
“Đỉnh cao trí tuệ loài người” mới ngu
Non sông đành phủ mây mù
Khi nào ló dngj mặt trời hỡi ơi
Nên đây ta viết thơ chơi
Dẫu dài đôi chút đọc hoài vẫn vui
Đỏ vàng kể hết đầu đuôi
Éo le lắm nỗi, bao nhiêu đoạn trường
Thương sao chìm đắm quê hương
Chỉ mong ngày mới lên đường cùng nhau
Việt Nam thống nhất từ lâu
Bây giờ cần có Cộng Hòa mà thôi
Đường trường đừng ngại xa xôi
Dấn thân càng thấy tương lai rõ ràng
Núi sông phải rạng ánh vàng
Cuộc đời quyết phải rỡ ràng quê hương
Tự do tung cánh ngàn phương
Để đàn chim Việt mới nên đại bàng !
THƯỢNG NGÀN
(29/5/13)
Tôi biết ông rất thích làm thơ. Có ý hay nhưng làm ơn làm thơ có vần một chút.
*
Thơ ông lạc vận quá nhiều,
Nên khi đọc nó không kêu, không vần!
Lại thêm dài quá lăng nhăng
Làm tôi chán ngắc tinh thần mất vui
TÂM ƠI !
Đúng là ông biết gì thơ
Tưởng vần phải cứ ngon ơ một lèo
Cái vần kiểu ấy xưa rồi
Cái vần kiểu ấy như người thợ thơ !
Nhà thơ cốt ở nội dung
Điều gì mình muốn nói cùng nhân gian
Kiểu vần cốt sắp mênh mang
Chỉ thơ con cóc ai màng mà chi !
Vậy nên ông vạch ra đi
Bài thơ trên quả lạc bao nhiêu vần
Hay là chỉ cốt nói quàng
Nói xiên theo kiểu đoán mò về thơ !
Riêng ông chán ngắc kệ ông
Nhà thơ đâu phải vì ông viết tràn
Viết vì thiên hạ cả làng
Sá gì một gã làng nhàng như ông !
Óc toàn bã đậu kiểu ông
Thi ca quả thật khiến ông hiểu gì
Dẫu vui hay chán tinh thần
Tinh thần ông cũng cù lần vậy thôi !
Cho nên mình ở trong đời
Luôn cần phải tỏ mình người khôn ngoan
Chứ còn tâm địa như ông
Hở ra là biết khó trông cậy vào !
TRĂNG NGÀN
(30/5/13)
Thơ gì chán ngắt dài thòng
Thơ gì như chị bán rong ơi à
Tự khoe rằng sính thi ca
Nhưng mà thư phú thật là … hỏng phê
Sính làm thơ, không ai chê
Nhưng thơ có vận loại gì cũng … hay
Thơ tự do cũng tỏ bày
Ngắt câu cho ý tròn đầy âm thơ
Dù cho nhảy chữ, lững lờ
Nhưng thơ được đạt là nhờ … âm thôi
Thôi đi chẳng muốn tay đôi
Đấy nhường cậu mợ làm mồi … nhả thơ
chấm cơm* hết biết … lờ tờ mờ
* chấm cơm (.com)
KHOE DỐT
Người ta có tốt mới khoe
Tên này xấu tệ lại khoe um sùm
Tuy rằng nó có tên Tâm
Mà lòng cẩu trệ dễ hòng giấu ai
Diễn đàn nhằm để giúp đời
Nay vào phá bỉnh quả là tên Tâm
Đúng là lòng dạ tiểu nhân
Dốt đen cả đít còn ham làm tàng !
NGÀN PHƯƠNG
(31/5/13)
Đại Ngàn thơ dỡ đổi Nắng Ngàn
Chung qui thơ dõm muốn cao sang
Nhưng rằng bản chất thơ … tồi tệ
Thôi đành tráo đổi họ Sóng Ngàn
Thôi rồi quê quá thật hết huề
Chỉ tại lão Tâm làm hắn quê
Từ đây Thượng, Đại, Trăng Ngàn … tánh
Đành xổ văn chương … lũ nhà quê
Cứ tưởng bó tay để chấm cơm (botay.com)
Ai dè đâu lão dọng thêm đòn
Đổi tên đổi họ hòng động thủ
Văn chương lùn tịt để luồn trôn
KHÔNG ĐÁNG
Ngử này chẳng đáng đôi co
Tên không có họ chỉ trò con đen
Tâm toàn tâm địa lăng nhăng
Hở ra đã thấy lèn quèn thế thôi
Nắng vàng vốn ở trên cao
Non ngàn cũng vậy lẽ nào chấp chi
Mưa ngàn hỏi để làm chi
Sóng ngàn hỏi để làm gì tên Tâm
Để làm ngập nó muôn phần
Cho rồi cái kiếp tệ tâm ở đời
Gió ngàn cho nó tơi bời
Mây ngàn cho nó mịt mù tấm thân
Còn bao ngàn nữa chi cần
Cứ coi như nó phù vân ở đời
Sao ngàn soi tỏ ngàn khơi
Suối ngàn đã quét con giòi thế gian !
HƯƠNG NGÀN
(03/6/13)
Ngàn ngàn ơi hởi đại thượng ngàn
“Văng” chương lá mít thả lang thang
Như bèo trôi dạt trên sông chết
Hương gì thượng hạ đại trung … “văng”?
Hết biết đây rồi “văng” với chương
Thượng ngàn cay cú chỉ còn đường
Hàm mô tung chưởng như cuồng dại
Đánh mất thi ca thành bất lương
Thôi đi ông “triệu phú thời gian”*
Cứ thả thi thơ như kẻ gàn
Đi tìm chút đỉnh hư danh ảo
Để chốn hồng trần khỏi bất an
* triệu phú thời gian = (kẻ hưỡn quá không biết làm gì với thời gian mình có)
TÊN NẦY
Tên này quả chẳng giống ai
Dai như giẻ rách, đúng sai chẳng màng
Thật là tâm địa lăng loàn
Ngu khoe cái dốt lại càng ngu thêm
Khiến ta chẳng thể làm im
Cho nên mới viết vài câu thử lòng
Thử xong quả thấy rõ ràng
Tên Tâm này quả chỉ toàn bá vơ
Bá vơ mà lại quá khờ
Tưởng ằng húc nổi đại ngàn hay sao !
GIÓ NGÀN
(04/6/13)
Thơ gì giống mụ bán rong
Thơ gì lọng cọng lòng thòng dài đuôi
Thơ gì chỉ giống “văng” xuôi
Thơ gì chẳng biết trèo đòi thi thơ
Ông bà mê mẫn mộng mơ
Đổi tên soành sạch hòng mờ dấu đuôi
Đúng là triệu phú đây rồi
Thời gian giàu có thả trôi … cho đỡ buồn!
Go ahead cứ giả danh
Càng nhiều nhưng vẫn rành rành … có một thôi
VOA không hiểu TỰ DO cho nên phát biểu sai hay cố ý viêt sai . Tự do đó là tự do cúa thú rừng ,của dân bán khai,của bọn sơn tặc va của đãng cs QT,đãng csvn.chớ không phải của Mỹ ,các nước tự do ,của vnch (dù đang bij csvn đánh phá) ‘ Cái tự do đề cập tới là tự do căn bản ,nằm trong quốc tế nhân quyền mà bọn csvn ký vào nhưng không bao giờ áp dụng,vi chúng có đâu mà áp vơi không áp dụng. Mà xưa nay chúng lưu manh ,có bao giờ lơi nói ,lơi hứa ,dù ký với qt. cũng coi như không . Bọn chúng luôn luôn nói và làm đều trái ngược nhau,không có chữ tín. tự do đối với chúng là không tự do.,dân chủ là không dân chủ ,nhân quyền lại càng không có . Có vậy cã thế giới đều lên án.(chỉ cần đọc ĐCV là đủ chứng minh). Và đúng như voa viết ,tự do theo kiểu đó là tự do của đãng csvn,,, nghĩa là tự do bất bớ tù đày giam cầm tùy tiện. vu oan giá họa,cươp đát ,tài sãn của dân ,tham nhũng ,giết người ,hiếp dâm .bán giang san cho tàu ( chống tc xâm chiếm biển đảo vn bằng biểu tình biểu tỏ lòng yêu nươc cũng bị đánh đập giam cầm vị “an ninh quôc gia” (?) .Quôc gia nào? VN hay trung cọng .Bán nươc thây rỏ.còn chối cải gì nữa?.Tự do tùy tiện…Bán dân đi làm đỉ , lao nô,cho vươt biên (gần đây) để giãn dân (đuổi dân) để rước Tàu ?
Riêng về H Đ được quảng cáo rầm rộ ,nhưng không hiêu cuôc chiên vn,không hiểu lịch sữ cờ qg,lý luận sậc mùi cs .
Như vậy thuyết phục được ai ?
B Tín DTH chưa tin được thi sá gì một cs H Đ?
(MC)
Đọc toàn-bộ bài viết này, tôi có ý-nghĩ rằng tác-giả bài viết quả thật hết sức khôn-ngoan, đặc-biệt đưa vấn-đề cờ đỏ, cờ vàng – một loại màu cờ vốn trước là cờ Đảng, rồi sau thành cờ quốc-gia VN hiện nay ; và một màu cờ trước vốn là cờ quốc-gia VN dưới chế-độ VNCH, mà nay thành màu cờ tượng-trưng của Cộng Đồng Hải-Ngoại (đa-số), xuất-hiện tại nhiều nơi trên thế-giới.. Ở đây tôi không muốn đề-cập đến việc màu cờ nào là cờ của Tổ-quốc VN, là vấn-đề đã từng được đưa ra trên diễn-đàn này và có lắm tranh-cãi.
Có rất nhiều điểm mà tác-giả – tôi xin lập lại, rất khôn-ngoan – ‘ non-excuse excuse ‘, lấp-liếm đồng-nhất vấn-đề cờ đỏ, cờ vàng với những vấn-đề cơ-quạt tại Mỹ, mở rộng phạm-vi treo cờ từ hải-ngoại (cho cờ vàng) đến giả-thiết màu cờ này được treo tại VN hiện nay, ví-dụ, đối với những người có ý-tưởng bất-mãn hay chống-đối chính-quyền toàn-trị độc-đảng VN hiện nay …Tôi nghĩ rằng độc-giả bài này hẳn không thiếu những người phát-hiện những ý-đồ của tác-giả. Tác-giả đặt vấn-đề cờ đỏ, cờ vàng để làm gì ? Đồng-nhất những sự-kiện vốn khác nhau từ cơ-bản : ý-nghĩa duy-trì cờ của những chế-độ cũ, mới VN khác với ý-nghĩa của việc duy-trì,sự tôn-trọng hay khinh-khi những màu cờ cũ, mới, (quốc-kỳ Mỹ và những lá cờ có từ thời nội-chiến Bắc-Nam của Mỹ).
Tôi chỉ xin với tư-cách một người Việt Tỵ-Nạn CS, đang sống tại Mỹ, có chút suy-nghĩ về việc người Việt Hải-Ngoại vẫn duy-trì cờ vàng, và hầu như chối-bỏ cờ đỏ của CSVN – dù bây giờ đã và đang là quốc-kỳ của VN – như sau :
(1) – Chúng tôi không rêu-rao cờ vàng mà chúng tôi đang duy-trì này là cờ của một quốc-gia nào hiện nay – mà cũng không muốn, không cần, không hy-vọng cả nước VN hiện nay sẽ treo lá cờ vàng này – mà chỉ là cờ của cộng-đồng người Việt Tỵ-Nạn CS. Cờ đỏ CSVN + quốc-kỳ VN hiện nay đối với chúng tôi không là gì cả, – nếu không nói là ghê-tởm vì thành-tích của những kẻ núp dưới bóng lá cờ này trong sát-hại dân-chúng VN, bần-cùng-hóa nhân dân VN, độc-tài, phi-dân-chủ, phi-tự-do, phi-nhân-quyền trên đất nước VN, và còn có những hành-động bán nước nữa …
(2) – Trong việc duy-trì lá cờ vàng theo ý-nghĩa trên, chúng tôi còn ấp-ủ trong màu cờ thân-yêu đó, kỷ-niệm của hai nền Cộng-Hòa của VNCH, vốn trứng nước trong tự-do, dân-chủ , đã bị bóp chết yểu bởi quyền-lợi của siêu-cường bắt tay với CSTQ + CSVN cách nay gần 40 năm. Hành-động người đàn bà nước Trần còn tiếc chiếc trâm cỏ bồng đánh mất, khiến Khổng-tử phải cảm-động, thì hằng triệu người Việt há không bằng người đàn bà đó ư ? để ấp-ủ màu cờ, vốn không phải do hai nền VNCH đẻ ra, mà đã được truyền lại, có tính-cách quốc-hồn, quốc-túy, có dân-tộc-tính – chắc-chắn khác hẳn màu cờ đỏ ngoại-lai rõ-ràng có những nét giống như màu cờ Liên-xô cũ, cờ Trung-quốc hiện nay, v.v…
(3) – Cá-nhân tôi, tôi không muốn thấy lá cờ vàng thân-yêu của hai điều (1) và (2) nêu trên được treo nhan-nhản ở VN bây giờ. Ý-nghĩa sẽ khác đi, nếu những lá cờ vàng này một lúc nào đó được CSVN + chính-quyền VN cho phép treo tự-do ở VN ( các bạn hãy tưởng-tượng lúc bấy giờ, chính-quyền VN dưới sự cai-trị của Đảng CSVN, vẫn mạnh, vẫn ngạo-nghễ, lá cờ đỏ vẫn là quốc-kỳ với khổ lớn hơn, được ưu-tiên treo tại mọi công-sở, cột cờ cao hơn ? )
Chỉ những điểm trên thôi, cũng đủ cho tôi đặt vấn-đề lên tác-giả bài viết.
Nước Mỹ gồm có 50 tiểu bang và vài khu lãnh thổ tự trị (Guam, Puerto Rico, Wake Islands, v.v…). Mảng lớn của nước Mỹ bao gồm một khối 48 tiểu bang liên tục về địa lý (48 contiguous). Thêm hai tiểu bang Alaska và Hawaii nữa là 50. Nhớ nhé Osin Huy Đức. Cũng gần như cuốn “Bên Thắng Cuộc” của Osin, viết mà không coi lại các dữ kiện, sai sót rải rác. Lời xin lỗi phủ đầu càng làm rõ cái hấp tấp không nên có của người cầm bút. Viết trung thực và kỹ lưỡng sẽ có giá trị và ở lại rất lâu với độc giả. Tiếng vang đánh vội sẽ lặng mau thôi. Nhớ nhé Osin Huy Đức.
Tôi đóan bạn Trầm Luân muốn nói tới câu này của Huy Đức: “… Vụ việc dẫn tới, năm1989, Tối cao pháp viện Mỹ quyết định bãi bỏ các luật cấm đốt cờ ở 48 tiểu bang.”
Chỗ này Huy Đức không sai, giỏi là đằng khác. Nước Mỹ có 50 tiểu bang. Nhưng có 48 tiểu bang ban hành luật tiểu bang cấm đốt cờ.
Không hề có việc 48 tiểu bang ban hành luật cấm đốt cờ. NKĐ đừng nên đoán mà nên tìm hiểu cho rõ. Tra khảo cho rõ ngọn nguồn rất dễ. Vào wikipedia hoặc Library of Congress của Mỹ mà tìm. Mình nên ngưng, vì hơi lạc đề rồi.
The United States Supreme Court in Texas v. Johnson, 491 U.S. 397 (1989), and reaffirmed in U.S. v. Eichman, 496 U.S. 310 (1990), has ruled that due to the First Amendment to the United States Constitution, it is unconstitutional for a government (whether federal, state, or municipality) to prohibit the desecration of a flag, due to its status as “symbolic speech.” However, content-neutral restrictions may still be imposed to regulate the time, place, and manner of such expression.
Tôi đồng ý là chúng ta hơi lạc đề. Nhưng bạn viết rằng tôi đã sai, rồi đề nghị chúng ta nên ngưng tranh luận, xem ra không công bằng.
Bạn kiếm chỗ nào trong Wikipedia hay Library of Congress để kết luận rằng không hề có 48 tiểu bang cấm đốt cờ?
Tôi xin đề nghị cách tìm kiếm dữ kiện đơn giản và chính xác hơn nhiều. Bạn chỉ cần vào Google, đánh hàng chữ “flag burning law” là ra cả ngàn kết quả, cho biết ngay có 48 trong 50 tiểu bang Mỹ (và cả liên bang Mỹ nữa) đã ban hành luật cấm đốt cờ. Nhiều website viết rõ ràng về lịch sử và tiến trình các đạo luật của tiểu bang và cả liên bang đã ban hành luật cấm đốt cờ cho tới khi Tối Cao Pháp Viện xử vụ Johnson v. Texas, xử rằng những luật cấm đốt cờ này vi hiến.
Nếu bạn chuyên trị Wikipedia, xin vào http://en.wikipedia.org/wiki/Flag_Desecration_Amendment sẽ thấy một đọan viết như sau: The first federal Flag Protection Act was passed by Congress in 1968 in response to protest burnings of the flag at demonstrations against the Vietnam War.[9] Over time, 48 of the 50 U.S. states also enacted similar flag protection laws. All of these statutes were overturned by the Supreme Court of the United States by a 5-4 vote in the case Texas v. Johnson, 491 U.S. 397 (1989) as unconstitutional restrictions of public expression
Tôi biết bạn không hề đọc tòan bộ án lệnh The United States Supreme Court in Texas v. Johnson, 491 U.S. 397 (1989) như bạn đã trưng dẫn, vì trong án lệnh này, trong phần dissenting, Chief Justice Rehnquist có nhắc tới chuyện “48/50” như sau: “…I cannot agree that the First Amendment invalidates the Act of Congress, and the laws of 48 of the 50 States, which make criminal the public burning of the flag.”
Bạn muốn đọc toàn bộ án lệnh này, kể cả phần dissenting, thì vào đây (à, dài lắm, chẳng nên đọc vì mất thời giờ, tôi muốn đưa ra bằng chứng thôi):
http://caselaw.lp.findlaw.com/scripts/getcase.pl?court=us&vol=491&invol=397
Còn nếu muốn chuyên trị Wikipedia lần nữa, thì họ cũng có phần tóm tắt án lệnh này như sau: Texas v. Johnson, 491 U.S. 397 (1989), was an important decision by the Supreme Court of the United States that invalidated prohibitions on desecrating the American flag enforced in 48 of the 50 states.
Rất vui khi trao đổi với bạn. À, đừng tự ái nhé. Đang rảnh cho nên mới góp ý lê thê với bạn. Cũng chẳng phải tôi muốn “binh” anh chàng Huy Đức đâu. Chào thân mến. NKĐ
Cờ đỏ sao vàng là lá cờ của đảng cộng sản Việt Nam.
Xin lập lại “Cờ đỏ sao vàng là lá cờ của đảng cộng sản Việt Nam” được Hồ Chí Minh đem về làm cờ tổ quốc xã hội chủ nghĩa áp đặt lên đầu dân tộc Việt Nam; và ngay từ những ngày đầu, nó đã tượng trưng cho sự gian ác, bán nước của một lũ cướp.
Nhìn vào quá khứ chúng ta thấy rõ cờ đỏ là biểu hiện của tội ác, lạc hậu, nghèo đói, ngu dân, bán nước, nhìn vào chỉ thấy máu; máu và nước mắt, đau thương và gian dối; và cũng lá cờ đỏ này, ngày nay đang bóp nghẹt lòng yêu nước của tuổi trẻ, là lá cờ tù đầy cả một dân tộc, là lá cờ của một lũ cướp và côn đồ đứng trên hiến pháp đang cầm quyền phá nát truyền thống yêu nước của dân tộc, và vẫn còn là lá cờ mị dân, gây chia rẽ và dẫn dắt dân tộc vào con đường nô lệ.
Vậy, tại sao lại bắt người Việt tị nạn cộng sản và dân tộc Việt Nam tôn thờ lá cờ của tội ác đã nhuốm máu chính người dân để phục vụ cho quyền lợi của một đảng cướp và lợi ích nhóm?
Tại sao đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam cứ tiếp tục gây tội ác với chính người dân mình rồi bắt người dân phải hòa giải?
Tại sao đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam không trả lại quyền làm người cho người dân Việt Nam?
Tại sao đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam không cho người dân được tự do và sống hạnh phúc?
Tại sao đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam vẫn tiếp tục độc quyền toàn trị bóp chết lòng yêu nước của người dân?
Tại sao đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam vẫn tiếp tục ăn cướp tài sản của người dân và đất nước?
Một lũ cướp buôn dân bán nước muốn được xóa tội thì trước tiên phải chấm dứt hành vi của kẻ cướp, chấm dứt gây tội ác và trả hết những gì đã cướp lại chứ không thể kêu gọi nạn nhân quên để lũ cướp tiếp tục cướp.
Ông Huy Đức hãy khuyên đảng cộng sản Việt nam dừng lại những tội ác trên trước khi nghĩ tới sự hòa giải của người Việt tị nạn cộng sản Việt nam; hãy khuyên đảng cộng sản Việt Nam bỏ dao xuống trước khi nói chuyện hòa giải giải quyết một lá cờ (Vàng).
kbc
Nhà nước VN sẵn sàng hoà giải với bất cứ ai đi bằng hai đầu gối, gục đầu qui đầu phục, đảng sẽ vuốt đầu khen ngoan, tiếp đón nồng hậu và cho đi khắp đó đây, không tin thì cứ hỏi ông Nguyễn Phương Hùng!
chú Đức,
Tôi chưa đọc sách chú viết nhưng tôi biết viết lách không phải dễ như mình nghĩ. Tôi đọc bài này thì tôi thấy chú muốn Người Việt Hải Ngoại hòa hợp hòa giải với VC thế thì tại sao chú lại ở Mỹ mà không về ở Việt Nam. Chú sợ chúng bắt chú nhốt vào tù phải không ? Chúng tôi cũng giống chú cũng sợ chúng nhốt vào tù nhưng chúng tôi chọn con đường không hòa hợp hòa giải vì không ai ngu gì đi bắt tay chơi với lưu manh điếm thúi bán nước hại dân. Chú muốn hòa đồng cùng dân tộc và Người Việt Hải Ngoại thì nên chọn con đường như anh Bùi Tín đừng đứng hàng hai đừng dùng trí thức mình viết ngang ngang, đừng hy vọng có ngày được VC sử dụng.