WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Một buổi sáng giàu kịch tính tại vườn hoa Lý Thái Tổ

Đọc những lời “có cánh” của ông Dương Danh Dy trên BBC người ta cảm thấy có quyền hy vọng rằng năm nay buổi lễ tưởng niệm chẵn 40 năm Hoàng Sa mất về tay cướp biển Trung Cộng chắc phải có cái gì khác. Sao lại không nhỉ, dầu không nói ra thì như thông lệ, ai mà chẳng biết Nhà nước đã bật “đèn xanh” cho các báo được đề cập đến câu chuyện Hoàng Sa.

Mà gì chứ động đến những điều đã từng ứa máu trong trái tim mỗi người về quyền bảo vệ độc lập thiêng liêng của Tổ quốc thì phải biết, nói bao nhiêu và trong bao nhiêu ngày cho vơi cạn được! Bài vở phong phú mấy đi nữa cũng không thể nào gọi là vừa. Vì thế mới có hiện tượng các tờ báo đã rộ lên đưa tin, viết bài, khiến một người từng trải như ông Dương Danh Dy không khỏi khấp khởi trong bụng. Chúng tôi đều trong tâm trạng đó. Rồi lại có lá thư tha thiết của ông Nguyễn Khắc Mai gửi đến các vị lãnh đạo đất nước, mong một lễ tưởng niệm được diễn ra suôn sẻ và đầy xúc động trong sự “đồng thuận” giữa hai bên, dân chúng và nhà cầm quyền. Ai có lòng với dân với nước mà không mong như thế, không tưởng tượng trước trong đầu mình một hình ảnh “mỹ mãn” như thế. Một lễ tưởng niệm thật trang nghiêm, lại có sự góp mặt của ít ra cũng một vị lãnh đạo ở cấp nào đó, thôi thì không phải tối cao đi nữa ít ra cũng là đại biểu cho Hà Nội chẳng hạn, sẽ giải tỏa đi biết bao điều gây nên hố ngăn cách ngày càng sâu từ mấy chục năm qua, và là cơ hội ngàn vàng để thực hiện cái điều mà Hà Nội từng tuyên ngôn cao giọng cũng đã suốt mấy chục năm, kể từ đầu thập niên cuối thế kỷ XX cho đến tận hôm nay, nhưng vẫn chỉ là chuyện “bọt mép”: chuyện hòa giải hòa hợp giữa những lực lượng khác chính kiến với nhau do cuộc chiến bi thảm gây nên song chưa có cơ hội hàn gắn, trái lại càng thêm nứt rạn bởi những chính sách tệ hại mà “bên thắng cuộc” đã độc đoán thi hành.

Cố nhiên việc các báo đột nhiên im re từ hai ngày trước lễ kỷ niệm cũng đã cho ta ngửi thấy một cái gì đó có vẻ là bất thường. Dù sao, đã là hy vọng ấp ủ trong ngần ấy năm trời ai mà chịu để nguội tắt. Đó chính là những gì ám ảnh trí óc tôi trong buổi sáng mát lạnh ngày Chủ nhật 20-1 tôi ngồi trên xe ôm đi ra bờ Hồ Gươm. Dúng 8 giờ rưỡi tôi xuống xe sát mép vườn hoa Chí Linh. Nhìn về phía tượng đài Lý Thái Tổ thấy người đã tập hợp rất đông, dàn thành một hàng về phía trái bức tượng, còn khắp công viên thì người đứng lố nhố và khuôn mặt nào như cũng có vẻ tươi tỉnh, trong lòng đột nhiên thấy bừng lên một niềm vui rạng rỡ. Lại thêm có cái gì như khói trắng từ dưới tượng đài bốc lên che mờ cả pho tượng. Ô, thế ra người ta đốt nhang nhiều đến thế kia ư? Hay đây là một thứ pháo xịt mua của các cửa hàng Tàu, đốt lên cho thêm long trọng? Nghĩ thế, tôi náo nức bước nhanh lên các bậc cấp và đi về phía tượng đài.

Và tôi đã… hoàn toàn vỡ mộng. Người biểu tình quả đến rất đông, mới 8 giờ rưỡi mà đã có trên một trăm, đủ cả mặt quen và lạ. Nào Nhóm Cánh Buồm với nhà giáo Phạm Toàn dẫn đầu, có các đệ tử đi sát theo sau. Nào nguyên Viện trưởng IDS Nguyễn Quang A với chiếc blouson nhung nâu vàng cũ quen thuộc và khuôn mặt quắc thước bởi một vết sẹo ở dưới gò má trái rất đặc trưng cho tính cách của anh. Nào nhà văn Dương Tường đôi mắt long lanh và lớp râu cằm trắng lởm chởm sáng nay chưa kịp cạo. Nào Ba Sàm cầm một cây sào inox trên là chiếc camera treo lủng lẳng nhằm thâu tóm tất cả quang cảnh đang sôi động trước mắt. Nào Thượng tá Nguyễn Văn Cung hai tay hai máy, không nói chỉ cười vì bận bịu tác nghiệp. Nào Nguyễn Xuân Diện chạy hết phía này sang phía nọ, mắt nhìn như muốn điểm xem có thiếu ai không. Rồi Nguyễn Lân Thắng, Đào Tiến Thi, Lê Anh Hùng, Bích Phượng, Hà Thị Xuân, Lã Việt Dũng…, đặc biệt Phan Châu Thành, người bạn cao lớn khỏe mạnh hôm trước còn tặng tôi cuốn cẩm nang Hoàng Sa Trường Sa hôm nay đã phải chống gậy đi rất khó khăn nhưng dáng bộ vẫn mạnh mẽ. Hai anh em ôm lấy nhau, cái ôm nồng nhiệt như đang ôm Hoàng Sa trong tay mình. Còn anh chị em đội bóng NoU thì đứng khắp nơi, đâu cũng nhìn thấy. Lại có cả rất nhiều dân oan với ảnh cụ Hồ đen trắng thời kháng chiến chống Pháp vừa đi vừa giơ lên ngang ngực như cho người ta biết mình không bao giờ quên câu khẩu hiệu “Người cày có ruộng” ông cụ nói thuở nào – có bà ở tận Bình Dương xa xôi cũng ở trong đoàn người này – mà điểm phân biệt họ với dân Hà Nội là cái dáng lam lũ, lếch thếch, nước da đen xạm vì dầu mưa dãi nắng. Đoàn người còn tiếp tục lũ lượt kéo tới, lát sau đã thấy vợ chồng GS toán học Nguyễn Đông Yên, anh chị ấy bị chậm chân một chút vì cứ tưởng buổi lễ sẽ cử hành trước tượng đài “Cảm tử cho Tổ quốc quyết sinh” nên quanh quẩn đàng ấy khá lâu.

Nhưng tất cả cái khối người đông đảo ùn ùn kéo đến và hăm hở từ xa đều đột nhiên vỡ mộng như tôi, vì ai cũng như ai, bị ách cả lại chừng 20 mét trước tượng đài Lý Thái Tổ. Một tốp thợ đá đang chia nhau ngồi lầm lỳ cưa xẻ những phiến đá lớn nhỏ xung quanh tượng đài (mà chốc sau, khi đã vãn cuộc tôi đi quanh nhìn ngó mới biết các phiến đá họ cưa chỉ là cưa để lấy bụi nên ném vương vãi khắp nơi, hằn sâu lằn ngang lằn dọc như những chú chó đá há miệng cười trong truyện cổ tích, đến là khôi hài). Thì ra đám bụi bốc lên rất cao che mờ cả bức tượng mà vừa đến đầu đường tôi cứ tưởng là khói hương nghi ngút, chính là đám bụi đá do những người thợ đá “hành nghề không đúng lúc” này đây. Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau: một mưu kế đáng gọi là “kịp thời” nhưng cũng đáng gọi là “cùng kế” của đám bộ máy chức năng, cốt để cản trở buổi lễ mà họ cầm chắc là sẽ rất xúc động – mà sự xúc động của lòng dân thì chính là điều bất lợi với nhà cầm quyền nếu nó được tổ chức trọng thể. Dĩ nhiên, với người đã đến đây tưởng niệm thì bụi đá đâu có thấm gì. Người nào cũng hăng hái bước tới, sẵn sàng xông qua đám bụi không ngại lấm lem quần áo để áp sát tượng đài. Thì đã có đây rồi: một đám người mặc thường phục chờ sẵn làm thành hàng rào đẩy họ bật trở lại. Tôi nhìn lướt đám người lặng thinh mà bặm trợn: áo xanh cứt ngựa, áo xanh lá cây năm nay không có nhiều, có thể nói so với mọi năm là một con số không đáng kể, ngay trên khu vực tượng đài chỉ độ mươi lăm cậu là cùng. Nhưng kẻ khoác áo thường phục thì đông vô kể, đông hơn hẳn người biểu tình. Mới vào Hội đồng nhân quyền Liên Hiệp Quốc có khác, bộ mặt của đội quân chức năng đã được cố tình “trang trí” lại cho hợp với tình thế mới, tuy rằng các xe cảnh sát vẫn đậu nhan nhản ở các ngả đường và vẫn phát oang oang những lời không có gì khác trước: “Đồng bào hãy giải tán ngay, không tụ tập đông người ở vườn hoa… lợi dụng vấn đề nhân quyền làm cho tình hình phức tạp…”.

hs-ts-ly-thai-to-19-1-14-1
“Chúng cho thợ mang máy cưa xẻ đá ngồi ngay trước tượng đài,gây tiếng ồn và bụi bay mù mịt, bảo là khu vực đang thi công… mặc dù chả có cái gì cần xây sửa ở chỗ này!”.

hs-ts-ly-thai-to-19-1-14-3
“Đây là một khối đá mà chính quyền Hà Nội cho mang vào ngay dưới chân tượng đài vua Lý, rồi dùng máy xẻ đá cắt ngang cắt dọc để gây tiếng ồn và bụi khói bay mù mịt, hòng ngăn cản lễ tưởng niệm được diễn ra trong sự trang nghiêm, thành kính”.

Cuộc xô lấn đã diễn ra liền ngay đó, kèm theo một “sự cố” có thể nói là mới mẻ: có những kẻ cầm sẵn nơi tay một chiếc loa to với âm lượng phát hết cỡ, đứng lẫn vào đám đông chĩa thẳng tận tai bà con và nói một câu lặp đi lặp lại: “Mời đồng bào giải tán ngay không tụ tập ở đây để thợ đá còn thi công cho kịp tổ chức lễ Tết nguyên đán”. Người nói không thay đổi âm lượng và khuôn mặt lạnh tanh không biểu cảm, nói liên miên lặp đi lặp lại có mỗi một câu, nhưng âm thanh phát ra thì xói vào tai với một cảm giác rởn người, nghe không ai chịu nổi. Chính tôi cũng đã bị chiếc loa ấy đẩy bật mình đi mặc dù không có ai đẩy cả. Chắc đây là một mưu kế mới học được của “ông anh” rồi, ngay cả chiếc loa cũng rất đáng ngờ là họ mới thửa được của Tàu và đề thêm chữ CAND vào đấy. Nhưng điều mà kẻ sinh sự không ngờ tới lại chính là chiếc loa tội nợ đó, bởi nó là nguyên cớ làm bùng lên một cơn giận dữ đột nhiên không ai có thể lường. Lập tức những tiếng hô: “Đả đảo bọn tay sai bán nước”, “Đả đảo bọn tay sai của Tàu Cộng” vang dội lên, muôn người như một chĩa miệng trở lại sát vào mặt kẻ cầm loa hô tiếp theo nhau, và dồn dập không ngớt, khiến tôi quan sát thấy rõ kẻ này có lúc đã phải chùn. Sự nhục nhã hình như đã bắt anh ta dao động trong giây lát. Anh Dương Tường ghé tai tôi nói: “Tôi thấy thương cho anh ta quá anh ạ, anh ta phải muối mặt làm một việc mà chắc trong thâm tâm cũng tự thấy tởm cho chính mình, nhưng lại không thể không làm”. Tôi gật đầu với anh, nhưng chưa kịp nói câu gì đã phải quay mặt lại ngay vì sau một lúc có vẻ như bị ứ nghẹn, tiếng loa lại tiếp tục cất lên với cái giọng đều đều rởn người như trước. Người đọc loa vẫn không có động thái nào tỏ ra giận dữ song loa thỉ vẫn chĩa sát vào tai đám người đối diện một cách thách thức, buộc họ phải né người hoặc lui một bước. Giữa tình thế “giáp mặt” đang căng như vậy, kịch tính bỗng nhiên đã nảy sinh. Khi chiếc loa chĩa vào J.B. Nguyễn Hữu Vinh thì anh đứng thẳng ngay người lại, nghiêm trang lật chiếc mũ phớt xuống, vểnh tai lên và nói: “Nào cứ phát lên, phát to lên, tôi sẵn sàng nghe đây”. Chiếc loa lần này đã không làm lay đảo được anh và mọi người nhìn anh hân hoan, cứ như một Lệnh Hồ Xung đang hiên ngang lâm trận và chiến thắng, đến nỗi một kẻ trẻ tuổi đi sát bên kẻ phát loa đã phải sấn đến cố dùng sức để ẩy con người gang thép đứng trước mình làm cho anh ta xốn mắt, và đành giải quyết bằng sức mạnh cái điều mà anh phát loa bất lực hoàn toàn.

hs-ts-ly-thai-to-2
Nguồn: http://www.tintuchangngayonline.com/2014/01/video-va-hinh-anh-tuong-niem-40-nam.html

hs-ts-ly-thai-to-19-1-14-4
Cuộc mít tinh trước tượng đài thế là không tổ chức được. Anh Toàn rút ra một tờ giấy bảo: “Có mấy câu tưởng niệm liệt sĩ đây định để anh đọc, nhưng còn làm thế nào mà đọc bây giờ”. Tôi cười bảo: “Cứ cất vào túi làm kỷ niệm cái ngày lịch sử hôm nay. Biết đâu đấy, sách giáo khoa Cánh Buồm sẽ in nó”. Vậy mà, người Việt thật là dẻo dai và ứng biến thật linh động. Trong khi nhiều người “tai mắt” đang bận ứng phó với những kẻ phát loa cùng một đám lầm lầm đi theo với khí thế của vai và cơ bắp ở phía gần bức tượng thì ở một phía xa hơn, bà con đã nhân cơ hội tụ tập lại rất đông trước những bậc thềm đi xuống khoảng sân rộng nhìn ra mặt Hồ Gươm. Và thế là khẩu hiệu ở đâu rút ra liền, đủ loại đủ cỡ, trắng đỏ như bươm bướm: “Tẩy chay 16 chữ vàng và 4 tốt”, “Sang năm tới Hoàng Sa”, “Tổ quốc ghi công các anh hùng liệt sĩ”, có cả một băng rôn dài in hình liệt sĩ Ngụy Văn Thà trẻ trung với những lời trân trọng: “Đời đời nhớ ơn anh hùng Ngụy Văn Thà và đồng đội”… Phan Châu Thành đặt gậy sang một bên tay, rút từ trong xắc một tấm băng rất to màu xanh: “Đả đảo Trung Quốc xâm chiếm Hoàng Sa của Việt Nam – Quyết giành lại biển đảo của Tổ quốc” và mọi người cầm lấy giương cao lên. Không khí trang nghiêm của cuộc mít tinh bắt đầu. Mỗi tiếng hô dõng dạc “Hoàng Sa Trường Sa Việt Nam”; “Các liệt sĩ Hoàng Sa đời đời bất diệt” thì tiếng hô đế theo rền vang làm chấn động cả quảng trường kèm theo mỗi người một cành hoa trắng bọc nilon từ đâu giơ cao lên đều tăm tắp. Cứ như thế có đến 15 phút và sự phấn khích lan tỏa trên nét mặt của hầu như tất cả những ai đang hiện diện. Có lẽ đây chính là cao trào của buổi sáng hôm nay và chắc chắn cái thông điệp nén trong lòng người dân Việt giờ đây đã có dịp phụt ra, bay đến tận tai Bắc Kinh.

hs-ts-ly-thai-to-19-1-14

hs-ts-ly-thai-to-19-1-14-5

hs-ts-ly-thai-to-19-1-14-6

hs-ts-ly-thai-to-19-1-14-7

hs-ts-ly-thai-to-19-1-14-8jpg

hs-ts-ly-thai-to-19-1-14-9jpg

hs-ts-ly-thai-to-19-1-14-10

hs-ts-ly-thai-to-19-1-14-11

hs-ts-ly-thai-to-19-1-14-12

Không ngờ phía những người biểu tình lại có được một thành công ngoài ý muốn, đám người cầm loa và những kẻ hộ vệ lật đật bỏ ngay việc đứng chắn trước tượng Lý Thái Tổ để phát loa, chia nhau chạy tới dẹp những người đang tụ tập và hô khẩu hiệu. Nhưng họ chỉ phí công. Mọi sự đã xong rồi. Người ta tản ra, người thì quay trở lại phía tượng Lý Thái Tổ để dâng hoa, bấy giờ đám thợ cưa đá cũng đã biến đâu mất tăm không còn một bóng nào nữa, tha hồ cho đồng bào tự do đặt hoa và khấn vái; người thì kéo ra phía con đường bao quanh Hồ Gươm chuẩn bị một cuộc biểu dương lực lượng như mọi lần. Đi đầu là các bà dân oan tay cầm ảnh cụ Hồ, dấn bước với gói bị lếch thếch. Chàng Ba Sàm cầm chiếc gậy inox lêu đêu đã kịp đi trước để quay cuộc diễu hành của bà con. Nhưng thế này thì gay go to cho các chú chức năng. Đã thua trong cuộc đọ sức vừa qua, vì sơ hở để cho đám đông vẫn cứ tập hợp để hô vang khẩu hiệu được, bây giờ mà lại để cho cuộc diễu hành thực hiện nữa thì rõ là hai bàn thua trông thấy. Thế là kẻ cầm loa cùng đội ngũ bỏ luôn loa, kêu gọi nhau tất lực chạy theo đám diễu hành. Họ chạy băng giữa đường Đinh Tiên Hoàng, hùng hổ xông lên trước đoàn, đẩy bật đoàn trở lại. Sức mạnh cơ bắp vốn được dùng quen thuộc mọi lần nay mới có dịp phô ra không còn giấu giếm. Đối tượng bị co kéo trước tiên và có lẽ cũng là chủ yếu chính là đám các dân oan. Người nào cũng bị những bàn tay to lớn lôi giật, làm cho dúi dụi, cướp phá cả đồ đạc trên tay, phải hai ba người hè nhau co kéo với họ kể từ chiếc dép mới thoát.

hs-ts-ly-thai-to-19-1-14-13

Một đám côn đồ với trật tự xúm vào đánh mấy phụ nữ.

Nhìn những người thấp bé mặt đen đủi, nhễ nhại mồ hôi, tôi cứ thầm hỏi: “Vì sao họ lại là đối tượng hàng đầu của an ninh trong một cuộc biểu dương lực lượng nhẳm bày tỏ lòng yêu nước và mối thù không đội trời chung đối với lũ Tàu Cộng tàn bạo và vô cùng thâm hiểm thế nhỉ?”, “Họ là mối đe dọa thực sự của Đảng và Nhà nước đấy sao?”. Vừa đi vừa bần thần suy nghĩ mà thú thực tôi vẫn không sao tìm được lời giải cho mình. Chốc sau, khi cuộc diễu hành đã bị giải tán, một thanh niên đã bị hai kẻ thường phục ép sát giải đi ngược trở lại phía vườn hoa Lý Thái Tổ, các bà dân oan mệt nhọc lê gót trở về, đi qua chỗ tôi và các anh Phạm Toàn, Dương Tường đang ngồi nghỉ trên một chiếc ghế đá quay mặt ra Hồ Gươm, một bà dừng lại than thở với chúng tôi: “Các anh ơi, mẹ còn gì nữa đâu. Con mẹ chết trận, nhà mẹ chúng cướp rồi. Bây giờ mẹ lấy đường làm nhà đi khắp từ Nam ra Bắc. Tiện gặp biểu tình đây thì mẹ tham gia thôi”. Các anh Toàn và Tường an ủi mẹ, riêng tôi không hiểu sao chợt liên tưởng tới những cái chợ tại trung tâm Thủ đô Hà Nội, chúng cũng bị cướp đi một cách trắng trợn và thương tâm như cuộc đời của mẹ vậy. Chúng bị bán sạch, để cho những tay doanh nhân hám lời chiếm lấy làm của riêng xây trung tâm thương mại, không chừa một cái nào; còn dân thì tất tật phải ra náu tạm tại các đường phố Phùng Hưng, hai bên bờ sông đường Láng, một vườn hoa gần đường Linh Lang, v.v. Nói chung cứ nơi nào náu được thì náu với lời hứa rất ngon lành của những kẻ đứng đầu thành phố, rằng đấy chỉ là trú tạm, ít lâu nữa sẽ trở về khi khu chợ đã “đàng hoàng to đẹp hơn”. Nhưng rồi có bao giờ người buôn bán lại được trở về chốn cũ nữa đâu vỉ chợ đã biến thành của riêng, còn đường phố Hà Nội thì vốn đã nhếch nhác lại nhếch nhác thêm một tầng nấc nữa. “Của chung ai khéo vẫy vùng nên riêng…”, sau này chắc khi viết lịch sử Thủ đô các ông Phan Huy Lê, Dương Trung Quốc… sẽ phải tính điểm cho mấy ngài Phạm Quang Nghị, Nguyễn Thế Thảo, nhất định là thế.  Họ đã có công giảm bớt đi được những đường phố vốn trước rất đàng hoàng mà nay thì không bao giờ tìm thấy lại, trừ phi đẩy đám người buôn bán gọi là “tiểu thương” đang náu tạm ở những mái nhà lụp xụp kia gia nhập vào đám dân oan. Dám thế lắm. “Đất nước ngày nay có những người cứ phải đi phiêu lưu cùng trời cuối đất mà không biết đi đâu”, câu nói ấy của anh Hoàng Ngọc Hiến trong hội thảo kỷ niệm 35 năm văn học cách mạng ở đâu bỗng hiện ra ám ảnh tâm trí tôi.

Sau khi đám dân oan ghé lại tâm sự vài câu rồi đi được một chốc, bỗng chúng tôi lại nghe tiếp một giọng nói quen thuộc phát ra từ phía sau lưng: “Mấy người đứng dậy đi ngay đi, đừng ngồi ở nơi này mà mất trật tự. Và nhớ là đừng có nghe Nguyễn Quang A. Trong khi tôi đây đi bộ đội thì anh ta đi học nước ngoài”. Cái giọng không có loa mà không lẫn vào đâu được, đúng là anh cầm loa đối diện với bà con lúc nãy trước tượng đài. Bây giờ anh ta mới bộc lộ cá tính thật. Anh Dương Tường cười bảo: “Cậu ta cứ tưởng mấy bố này không đi bộ đội mà chỉ có mình cậu ta chắc. Thế mà lúc nãy cứ thương cho cậu ta bị dân hành”. Các cô gái trẻ đệ tử anh Toàn vẫn giọng nhỏ nhẹ nói: “Đây là vườn hoa mà anh ta ăn nói cứ như ông tướng”. Còn Anh Toàn đưa mắt nhìn theo bóng cậu ta: “Cậu ta đi nhanh quá chứ không thì bảo ngồi ghé xuống đây chơi với bọn mình ta đối thoại một lúc. Biết đâu có một mẫu người hay cho cuốn giáo khoa Cánh Buồm lấy làm đề tài được đấy”.

Nhân anh Nguyễn Đông Yên và vợ đi qua chào, tôi cũng đứng lên gọi xe taxi, kết thúc một buổi sáng được chứng kiến những vở chính kịch và hài kịch xen lẫn nhau trong cái ngày cách đây đúng 40 năm 74 người con chân chính của đất nước Việt Nam đã ngã xuống giữa biển khơi vì Tổ quốc. Chắc ngày ấy họ không thể đoán được 40 năm sau cái chết của họ lại có lắm chuyện đến là trớ trêu: kẻ hô hào rất nhiều về độc lập tự do – “không có gì quý hơn độc lập tự do” – thì  có hay đâu từ mình lại nảy nòi ra một “đàn hậu sinh” trở thành phường quyết liệt chống phá người yêu nước đến là trơ trẽn, còn người dân bên phía chiến tuyến đối lập với họ – những “ngụy quân” trong cách nói đầu cửa miệng một thời của các ông lãnh đạo –, thì cũng có hay đâu nay lại tìm thấy ở họ một niềm an ủi làm cho mình thấy ấm lòng.

N.H.C. (BXV)

Chú thích: Ảnh không ghi nguồn là lấy từ FB của Nghiêm Việt Anh

35 Phản hồi cho “Một buổi sáng giàu kịch tính tại vườn hoa Lý Thái Tổ”

  1. Lại Mạnh Cường says:

    Thưa bà con,

    Tôi xem kỹ các hình ảnh những blog khác và nhận thấy rõ rằng, TUỴỆT NHIÊN KHÔNG CÓ CỜ QUẠT LẪN HÌNH ÔNG HỒ trong lần này.
    Thay vào đó là HÌNH CHIẾN HẠM HQ-10 NHẬT TẢO VÀ HẠM TRƯỞNG NGỤY VĂN THÀ !

    Thời gian là thuốc thử màu rất nhiệm màu, nay đã cho biết đá biết vàng ra sao ?
    Ai là kẻ mãi quốc cầu vinh và ai là anh hùng dân tộc, hy sinh cho tiến đồ tổ quốc.

    Cũng xin nhắc lại trong buổi tưởng niệm anh hùng tử sĩ tại Hải chiến Hoàng Sa do Câu lạc bộ Nguyễn Văn Bình tổ chức ở thành Hồ. Bọn quan chức CS cho tiến hành, với điều kiện không căng biểu ngữ, không biến thành biểu tình tuần hành …
    Ban Tổ chức phải viết nghuệch ngoạc trên bảng trắng bằng bút mực một hàng chữ thật mờ nhạt (chụp hình lên chỉ thấy rất mờ) về nội dung tưởng niệm và hội thảo. Tuy nhiên khí thế không vì thế mà giảm sút, trái lại người người càng thêm căm phẫn trước thái độ hèn nhát của bọn cầm quyền và động não thật nhiều khi Bạn Tổ chức cố tình viết cẩu thả hàng chữ trên. Đó là câu trả lời đanh thép và rất giá trị dành cho bọn cầm quyền CS

    Tóm lại, cờ quạt, biểu ngữ … chỉ là hình thức, NỘI DUNG của tưởng niệm, biểu tình, hội thảo … mới là quan trọng.

    Lại Mạnh Cường

  2. Trực Ngôn says:

    Trích: “Giữa tình thế “giáp mặt” đang căng như vậy, kịch tính bỗng nhiên đã nảy sinh. Khi chiếc loa chĩa vào J.B. Nguyễn Hữu Vinh thì anh đứng thẳng ngay người lại, nghiêm trang lật chiếc mũ phớt xuống, vểnh tai lên và nói: “Nào cứ phát lên, phát to lên, tôi sẵn sàng nghe đây”. Chiếc loa lần này đã không làm lay đảo được anh và mọi người nhìn anh hân hoan, cứ như một Lệnh Hồ Xung đang hiên ngang lâm trận và chiến thắng, đến nỗi một kẻ trẻ tuổi đi sát bên kẻ phát loa đã phải sấn đến cố dùng sức để ẩy con người gang thép đứng trước mình làm cho anh ta xốn mắt, và đành giải quyết bằng sức mạnh cái điều mà anh phát loa bất lực hoàn toàn.” (hết trích).

    Chỉ cần có được vài chục người làm như vậy thì CSVN sẽ trở nên bất lực, chúng chỉ có thể bẻ được những chiếc đũa lẻ, chứ không thể bẻ được cả bó đũa!

  3. johnathan tran says:

    Cac ong “dan chu trong nuoc” khong dam goi ten, chi mat : “Ho chi Minh va DCS-VN la canh tay noi dai cua DCS-Trung-quoc”. Moi nguoi nen gianh su ho tro vao ngon duoc sang ngoi dang soi vao bong toi cua “cuoc cach mang cho dan chu va nhan quyen Viet-nam”. Ngon duoc sang do chinh la nha bao to do DANG CHI HUNG – Nguoi dang cung tap the luat su tai hai ngoai, quyet dua DCS-VN ra toa an hinh su va nhan quyen LIEN HOP QUOC ! Hay vao google: http://www.Dang chi Hung, nhung su that ve DCS-VN va Ho chi Minh.

  4. tèo says:

    Bài tường thuật quá dài.nhưng qua phản hồi (cũng khá dài) thì chĩ có 01 nhóm nhỏ là đi biểu tình thật ,còn ngoài ra là đi chơi thì kẻ góp ý này không hoàn toàn đồng ý. Cai nhóm “vui chơi ” đó ,nếu có ,cũng rất tốt ,nó tăng thêm khí thế biểu tình,miễn họ (bọn họ) không phá phách ,không là CA giã danh đẻ phá bĩnh cuộc biểu tình là tốt rồi. Nghe kể cuộc biểu tình tại Hungary lúc đầu cũng chĩ là 01 nhóm nhỏ do 01 thanh niên mặc áo quần ,đội mũ công nhân cầm đầu,tay cầm khẩu súng lục (không biết thật hay giã) đi tới phủ chủ tịch. Dân chúng hỏi và khi biết ,họ đi theo (chắc cũng có kẻ tò mò đi xem cho biết việc gì xảy ra) và đoàn người vi thế cứ càng ngày càng đông ,biến thành cuộc biểu tình lật đổ cs Hung.Cho nen biểu tình chống csvn bán nước (hay chống tc)
    mong cho có nhiều ,thật nhiều người hưởng ứng ,vì tò mò hay vì gì cũng được,thì chế độ cs sẻ bị lật đổ…Có lẻ csvn biết vậy nên đàn áp vì sợ đãng csvn sụp đỏ và bị treo cỏ như đãng cs Hung . Cho nên chĩ sợ kẻ bàng quan ,mackeno ,vô cảm, mà thôi!
    Theo thiển ý ,thì nên so sánh với Phi vì ở nước này cũng như ta đều bị TC nhòm ngó khống chế biển đão (không nặng bằng ta vì đão ta bị TC chiếm mất) và thấy rằng dân ta không có ý thức bằng dân PHI trong tình yêu nước ,chống xâm lăngCòn Thái lan chĩ là bọn tư bãn xúi dục vì mất quyền lợi.Chính phủ ưu ái dân nghèo ,nông dân. Điều này thể hiện rỏ là nhóm nghèo cũng biểu tình chống lại nhóm chống chính phủ (áo vàng vs áo đỏ). Cũng gióng như Mỹ ,bọn tư bản giàu có chống chính phủ Mỹ vì những cãi cách động chạm tới quyền lới của họ. Nhà giàu trốn thuế và lách thuế.
    Do đó ,mong sao năm con ngựa ,sẻ là năm “nước rút”,đãng csvn sẻ SỤP ĐỔ một cách toàn diên. Toàn dân VN sẻ bắt tay nhau,xây dựng một vn dân chủ tự do, đuổi quân xâm lược tàu khựa ra khỏi lãnh thổ…
    (t)

  5. Chiến Sỹ Trường Sa - says:

    Có giỏi thì cầm súng ra Trường Sa ngày đêm với chúng ta !

    LŨ RÂN CHỦ đa nguyên chỉ muốn gây rối vô chánh phủ hỗn loạn như ở Thái Lan đây thôi !

    • nguyenquang says:

      Mang bọn Tàu cộng ra Tòa Án Quốc Tế, bọn Việt cộng còn chẳng dám , nói chi đến chuyện mang tàu chiến ra khơi, ha ha . Đừng nói phét , không nên nha dư lợn viên .

    • nguyen trong says:

      Bè lũ Việt cộng cướp chính quyền năm 1945, ngồi ì cho đến ngày nay hãy xéo đi , trả chính quyền lại cho nhân dân, nhân dân sẽ tự đứng lên bảo vệ biển ,đảo .

      600000 tên Quân Đội Nhân Dân Ăn Hại lãnh lương từ tiền thuế của dân, nhưng khi giặc đến cướp biển, đảo thì trơ mắt ếch ngồi nhìn .

      Nghĩ sao hử dư lợn viên ?

      • Hỏi Hỏi says:

        Cướp của ai, ai nắm chính quyền sao lại để bị cướp. Ko cướp lại cho dân thì để Pháp nó ngồi lên đầu ..bậy lên quê hương ngàn đời ah??

      • lethiep says:

        nguyenlan says:
        31/12/2013 at 17:53

        Hồ chí Minh từ bỏ tổ quốc , tự nguyện làm tay sai cho bè lũ đế quốc Trung- Xô gây chiến tranh:

        *** Hồ chí Minh viết :”Cái danh từ tổ quốc là do các chính trị gia đặt ra để đè đầu nhân dân, để buộc những người vô sản phải cầm vũ khí bảo vệ tài sản của địa chủ và quyền lợi của giai cấp tư sản. Thực ra, chẳng có tổ quốc, cũng chẳng có biên giới”.( Trên tờ báo Thanh Niên phát hành ở Quảng Châu ngày 20/12/26 ).

        ***Hồ chí Minh : “Chúng ta theo chủ nghĩa Quốc tế, không theo chủ nghĩa Quốc Gia. Chúng ta phải nâng cao tinh thần đấu tranh giải phóng, nghĩa là hình thức thì dân tộc mà nội dung là quốc tế”. ( “Lịch Sử Đảng Cộng sản Việt Nam” -Tập I) .

        ***Tổng bí thư đảng CSVN Lê Duẩn : “Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc, cho các nước xã hội chủ nghĩa” .

        *** Ngay khi Hiệp Ước Genève 1954 chưa kịp ráo mực, Việt Minh đã trắng trợn vi phạm, bí mật gài để lại Miền Nam 60,000 đảng viên :

        Trong “Tổng Kết Cuộc Kháng Chống Thực Dân Pháp, Thắng Lợi và Bài Học”, Hà Nội, 1996, cho biết năm 1954, Hồ chí Minh đã để lại Miền Nam 60,000 đảng viên .
        Theo Võ văn Kiệt trong “Nhớ Đồng Chí Lê Duẩn” đám đảng viên này được đặt dưới quyền lãnh đạo của Lê Duẩn – Bí thư Xứ Ủy Nam Bộ. Vào ngày cuối cùng của thời hạn tập kết ở Cà Mau, sau khi giả bộ lên tàu tập kết, Lê Duẩn đã tìm cách rời khỏi tàu vào lúc nửa đêm để ở lại . Võ Văn Kiệt viết “Chiếc tàu áp chót neo đậu ở thị trấn Sông Đốc, Cà Mau, Anh Ba lên tàu như người đi tập kết để che mắt kẻ thù, đến nửa đêm, Anh bí mật rời tàu, quay trở lại “.

        ***Cựu đại tá CSBV Bùi Tín tại San Jose ngày 23/6/2013 phát biểu: Ông ấy (HCM) theo đường lối quốc tế III để nhuộm đỏ Đông Dương. Nếu mà ông ấy không theo chủ nghĩa cộng sản thì phương Tây nó không cần cuộc chiến tranh để dẹp chủ nghĩa cộng sản .

        ***Nhà văn Tô Hải ở Việt nam viết: “Không có ông Hồ, không có cái đảng này thì đâu đến nỗi cả dân tộc tôi bị chiến tranh tàn phá, anh em, họ hàng đâu đến nỗi chia lìa, chém giết lẫn nhau, đâu đến nỗi thua xa những nước cũng thuộc địa như nước tôi đến cả thế kỷ về mọi mặt” .

        *** Tướng Trần Độ trong Nhật ký Rồng rắn :Nền chuyên chính tư tưởng hiện nay ở Việt Nam là tổng hợp các tội ác ghê tởm của Tần Thủy Hoàng và các vua quan tàn bạo của Trung Quốc, cộng với tội ác của các chế độ phát xít, độc tài. Nó tàn phá cả một Dân tộc, huỷ hoại tinh anh của nhiều thế hệ .

        *** Thực trạng xã hội Việt Nam ra sao ? Trong quyển “ Hồ Hồ Sơ Đen Cộng sản Việt Nam “, sử gia Michel Tauriac viết: “Một xã hội công an lúc nhúc như rắn rết, linh mục bị đàn áp, tăng sĩ bị tấn công, trẻ ăn xin đầy đường phố, giới trẻ không phương hướng, bắt giam người không cần xét xử, nhà văn bị cấm viết những gì cần viết, nhà báo nhận lệnh phải viết bất cứ thứ gì, quan chức tham ô nhét tiền đầy túi trong khi dân chúng luôn quằn quại với cái bụng trống không…”

        Tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang – một nhà cách mạng CS lão thành- trong bài “Thắp Chung Nén Nhang Cho Tấm Thảm Kịch Quá Khứ” đã viết:“Ai phải chịu trách nhiệm đối với những con số ghê rợn thế này:1.1 triệu liệt sĩ; 559.200 thương bệnh binh; hơn 300,000 người mất tích “.

        Tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang: “ Chủ nghĩa Mác-Lênin đã tàn phá đất nước này về mặt kinh tế, và tàn phá cả về mặt văn hóa và tư tưởng…Phải bỏ chủ nghĩa Mác-Lênin và phải rút ra được những nhận định một cách khách quan, thẳng thắng về sự tàn hại của cái ứng dụng sai lầm chủ nghĩa Mác-Lênin “.

        ***Lê Hồng Hà – nguyên chánh văn phòng Bộ Công an CS: “Đối với dân tộc Việt nam, học thuyết Mác là học thuyết ngoại nhập…Không giúp lý giải được xã hội Việt nam với những điều kiện kinh tế, chính trị, xã hội, văn hóa, tư tưởng toàn khác với Tây Âu, rất dể dẫn cách mạng VN đi chệch đường và do đó gây nên tổn thất, gây đổ vỡ, gây kiềm hãm sự phát triển…” .

    • Trực Ngôn says:

      Tôi tin chắc rằng những người mà bạn cho là “LŨ RÂN CHỦ đa nguyên” sẽ sẵn sàng cầm súng xông ra sa trường để chống kẻ thù TQ xâm lược, nếu nhà nước quyết tâm bảo vệ Tổ quốc. Nhưng vì nhà nước CSVN quá hèn, dân biểu tình chống TQ xâm lược mà họ còn đàn áp khủng bố, thì nói gì đến cầm súng?

      Tôi lên án và khinh bỉ những kẻ nào mạo danh “Chiến Sỹ Trường Sa” mà liếm giầy cho CSVN, ăn nói mất dạy như thế nầy: “LŨ RÂN CHỦ đa nguyên chỉ muốn gây rối vô chánh phủ hỗn loạn như ở Thái Lan đây thôi !“!

  6. Tam Saigon says:

    Chỉ đáng buồn là một số người vẫn còn sống trong bóng tối của dĩ vãng. Đi biểu tình chống bán nước mà còn đem hình “Cụ Hồ” không biết để làm gì ?. Vì ” Cụ Hồ ” và ông Phạm văn Đồng là tay bán nước số 1.

  7. Bút Thép VN says:

    CSVN chơi chiêu lừa trong suốt hơn 70 năm nay thế mà vẫn gạt được nhiều người .
    Ông Dương Danh Dy cũng như nhiều người khác dù đã sống với CSVN lâu năm mà vẫn không tránh khỏi “bé cái lầm” !

    Câu nói của ông Thiệu quả là có giá trị “ĐỪNG NGHE NHỮNG GÌ CS NÓI, MÀ HÃY NHÌN NHỮNG GÌ CS LÀM”!

  8. Hoàng says:

    Một nhóm nhỏ thì thật tâm biểu tình để chống đối bọn csvn cầm quyền…còn lại một số nhiều người thì đến chỉ mua vui…Hành động của người VN hiện nay giống như trẻ con không hiểu biết,củng giống như khỉ trên rừng…Chống một chính quyền csvn,mà chính quyền đó luôn dùng bạo lực,âm thầm bắt bớ người dân,âm thầm giết họ từ trong các văn phòng của họ…Thế mà người dân VN,chỉ nhóm nhỏ “biểu tình” chống đối với bọn csvn,không khác nào họ thích đùa dởn hơn là lật đổ chế độ thối nát đó.
    Nhìn qua Thái lan,khi người dân muốn giải tán một chính quyền,hoặc thay đổi một guồng máy cai trị thì bao nhiêu người dân đồng một lòng…chung một sứ mạng..là thay đổi bọn cầm quyền…thế vẩn còn gặp nhiều trở lực…Thế thì còn ở VN…có được bao nhiêu người…đồng một lòng lật đổ bọn csvn bán nước buôn dân.? Có lẻ chỉ một phần trăm dân số hy-sinh làm việc đó…Còn lại tất cả thì trùm mền hô to “tiến lên”…Như thế mới nhận ra được sự tủi nhục cho dân tộc VN…một dân tộc nhu nhược,hèn hạ…chỉ thích sống bám vào người khác…Cho nên,cộng đồng thế giới quay lưng…rồi có một số người kêu cứu…thậm chí chạy đến gỏ cửa từng sứ quán các quốc gia có mặt tại VN…và cũng một số nhỏ người chạy qua Mỹ cầu cứu.Vậy người dân VN có thật xứng đáng được cộng đồng thế giới giúp đở hay không.? Chắc là không rồi…họ chỉ giúp những dân tộc có ý chí lớn và vửng mạnh…Họ chỉ thật tâm giúp…khi dân tộc đó có thật tâm tiến tới làm một con người…xứng đáng là một con người…Chớ họ không bao giờ giúp một dân tộc bá vơ,thiếu đoàn kết,thiếu quyết tâm như người VN hôm nay.

    • Ngô Vĩnh Tường says:

      Bạn Hoàng này đang ở đâu khi sự kiện này xảy ra, và bạn có nằm ở trong số 1% mà bạn nêu ra không mà bạn lên đây chém gió dữ thế? Nhưng tôi thấy trước khi vung bút (chính xác hơn là khua bàn phím) để chém gió, bạn nên tập viết chính tả cho sõi thì hữu ích hơn đó bạn!

    • Trực Ngôn says:

      Ai cũng biết những chuyện “nhạy cảm” như đi biểu tình chống TQ xâm lược thì dễ bị nhà cầm quyền CSVN đàn áp đánh đập, nên những kẻ hèn nhát thì không bao giờ dám bén mảng đến.

      Do vậy, những ai dám đến đấy là muốn tham dự biểu tình và bày tỏ lòng yêu nước và chống Tầu xâm lược, chỉ có Hoàng là kẻ vô tâm, thiếu suy nghĩ mới tìm đến đó để mua vui và để ngửi bụi?

  9. “Ý tại ngôn ngoại”. Chúng tội đã đọc và đã hiểu.
    Xin cảm ơn Giáo sư Nguyễn Huệ Chi.
    Chúc Giáo sư nhiều sức khoẻ để thấy được “ngày mai trời lại sáng”

    • noileo says:

      Trong trường hợp này, với thành phần trí thức vai vế như Nguyễn Huệ Chi, không nên “ý tại ngôn ngoại”, cái ngôn ngữ “trí thức” chỉ dành cho “trí thức”, mà phải nói lên sự thật bằng ngôn ngữ bình thường thẳng thắn, cho mọi người dân cùng biết, cùng với nhau đứng lên…

      “Trí thức” đừng có mãi chỉ “ý tại ngôn ngoại”, rên rỉ khóc than “ngư dân VN bị quân Trung quốc đánh đập khi đánh cá ngay trên biển VN”, mà không nói ra nguồn cơn tại sao mà có sự việc như trên,

      thay vào đó “trí thức” hãy nói rõ, nói lên sự thật: “ngư dân VN bị quân Trung quốc đánh đập, giết hại, cướp bóc…, vì ngư dân VN bị quân đội cộng sản Hồ chí Minh, nhà cầm quyền cộng sản Hồ chí Minh bán nước, phản bội ngư dân, bỏ rơi ngư dân, để mặc ngư dân VN cho quân Trung quốc đánh đập trong khi ngư dân VN đánh cá ngay trên biển VN”

      “Trí thức” NGuyễn Huệ Chi đừng có ý tại ngôn ngoại “ảnh cụ Hồ đen trắng thời kháng chiến chống Pháp” hòng che dấu tội ác Hồ chí Minh, hòng xưng tụng Hồ chí Minh tên tội đồ phản quốc….

      Trong buổi lễ tuyên dương tử sĩ HS, mà xưng tụng cs Hồ chí minh, [tên chúa đảng giặc cộng, đã cắt HS & TS của VN dâng cho giặc tàu] tức là Nguyễn Huệ Chi đã cố tình nhục mạ tử sĩ Hoàng sa, những người đã chiến đấu chống lại giặc tàu xâm lược do Hồ chí Minh mang vào VN,

      *****

      Cs Hồ chí Minh 1954 cùng tàu cộng & thục dân Pháp chia cắt VN tại vỹ tuyến 17,

      cs Hồ chí Minh trước 1954, cs Hồ chí Minh 1950 rước giặc tàu vào VN,

      cs Hồ chí minh 1946 ký bản văn tự bán nước ngày 6-3-1946, cs Hồ chí minh rước giặc Pháp vào hà nội ngày 19-5-1946 ["sinh nhật cụ Hồ chí minh"],

      cs Hồ chí Minh 1945 tiến hành cuộc phản bội tháng 8, cướp chính quyền VN, đặt chính quyền VN vào tay bọn cộng sản với ý đồ dựng nên tại VN một nhà nước cộng sản áp đặt chủ thuyết mác lê tội ác lên nhân dân đát nước VN, gây nên vô vàn tang thương cho VN, triền miên suốt trên 68 năm qua

      và cs Hồ chí Minh 1958 cắt HS & TS của VN dâng cho giặc tàu, và cs Hồ chí Minh tiến hành cuộc chiến tranh tội ác 20 năm người Việt ta giết người Việt mình, 20 năm người Việt ta miền bắc bị cs Hồ chí Minh & tàu cộng lường gạt, cầm súng đạn giặc tàu đi giết người Việt mình trong nam, thảm sát hàng triệu, hàng triệu người VN, tàn phá VN, đưa VN vào vòng tụt hậu về mọi phương diện, lãnh thổ bị thu hẹp dần,

      cũng chỉ là một Hồ chí Minh lợi dụng lá cờ “độc lập dân tộc” nhằm phát tán & bành trướng chủ thuyết mác lê & chế độ cộng sản tội ác vào VN

      *****

      Cs Hồ chí Minh cùng với cs Võ NGuyên giáp & cs Phạm văn Đồng là những tên Việt gian mãi quốc cầu vinh, đã đón giặc tàu vào VN từ 1950, cùng giặc tàu ăn cắp & sang đoạt cuộc kháng chiến của người VN chống thực dân Pháp, lợi dụng nhiệt huyết “chống xâm luọc” của người VN mà bành trướng chủ thuyết Mác Lê tội ác vào VN, xô đẩy VN vào vòng nô thuộc giặc tàu.

      Chính là cs Hồ chí Minh & cs Võ NGuyên Giáp & cs Phạm văn Đồng đã là những tên Việt gian mãi quốc cầu vinh, đã đón giặc tàu vào VN, làm bung xung cho giặc tàu tuyển mộ & thu gom xương máu VN dâng cho giặc tàu làm công cụ baọ lực & công cụ chiến tranh đánh nhau với thực dân Pháp tranh dành VN, chia cắt VN năm 1954,

      nhờ đó cs HCM & cs VNG & cs PVD đuọc giặc tàu chống lưng cho cai trị miền bắc VN, dựa vào súng đạn giặc Tàu khủng bố người dân miền bắc, dựng nên chế độ cộng sản VNDCCH độc tài đê tiện vong bản ngoại lai tay sai giặc tàu, đưa đến hậu quả ngày nay cho VN, tụt hậu về mọi phương diện,

      lãnh thổ VN bị thu hẹp dần, biển đẩo VN, đất nước Việt nam bị nhà cầm quyền cộng sản Hồ chí minh & đảng cộng sản Hồ chí Minh noi gương cs Hồ chí Minh bán nước cứu đảng, cắt xẻ dâng cho giặc tàu để Việt cộng đuọc giặc tàu chống lưng như đã chống lưng cho cs Hồ chí Minh, để Việt cộng đuọc vững tâm làm đầu nậu đàn áp trí thức, giam cầm tuổi trẻ, trấn lột dân nghèo, ăn cắp quốc khố, mãi quốc cầu vinh.

      *****

      “ngày mai trời lại sáng” sẽ mau chóng đến với nhân dân đất nước VN khi “trí thức” thôi tiếp tay Việt gian cộng sản phản quốc lừa dối người dân VN, thôi làm chứng gian tô vẽ hoành tráng bìm bịp cho cộng sản Hồ chí Minh, thôi làm chứng gian che dấu tội ác phản quốc cho cs Hồ chí Minh và đồng bọn cs Võ Nguyên giáp & cs Phạm văn Đồng, thôi bịp bợm xưng tụng những tên Việt gian cộng sản bán nước, chuyên gia rước giặc tàu vào VN là “dân chủ & dân tộc & lương tri & yêu nước & danh tướng của nước ta”

  10. lethiep says:

    Một cuộc biểu tình đáng nhớ của 300 người yêu nước ở thủ đô Hà nội nhân 40 năm hải chiến Hoàng Sạ

    Một bài tường thuật hay với nhiều chi tiết và hình ảnh .

Phản hồi