WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Xin cho tôi hỏi

hoi

Westminster, California, ngày 12 tháng 2 năm 2014

Thưa quý Ban Biên Tập (viết tắt: BBT như quý vị ghi trong thư) trang mạng Bauxitevn,

Tôi rất hân hạnh nhận được email trả lời của quý vị. Hôm nay tôi xin phúc đáp.

Mở đầu thư, quý BBT viết: Trường hợp một cá nhân như ông Lê Hiếu Đằng có liên quan đến nhiều thế hệ người Việt thuộc nhiều quan điểm xã hội khác nhau, vì thế cách nghĩ về ông Đằng cũng khác nhau là điều dễ hiểu. Cho nên, để giải đáp vấn đề mà ông nêu ra sẽ phải cần đến một cuộc ĐỐI THOẠI rất dài, không phải trong một lá thư vắn tắt mà đã có thể làm thông thoáng được đầu óc của phía này hay phía kia. Chúng tôi chỉ có thể nói lược gọn quan niệm của chúng tôi đối với ông LHĐ: về cơ bản, ông ấy xuất thân là một trí thức, mà trí thức thì xưa nay hay cực đoan, lại hay cả tin ở những lý thuyết mà mình coi là tốt đẹp, tin với tất cả niềm tin chân thành. Thời kỳ ông Đằng cùng sinh viên miền Nam chống chế độ cộng hòa và bị kết án tử hình là thời kỳ niềm tin của ông ấy đặt ở lý tưởng giải phóng dân tộc để có một nền dân chủ dân chủ hơn cái mà ông ấy được chứng kiến và coi là chưa dân chủ, không dân chủ (Chính chúng tôi và rất nhiều trí thức hồi ấy cũng nghĩ vậy đấy).”

Tôi rất vui khi đọc thấy hai chữ “ĐỐI THOẠI” mà quý vị dùng trong đoạn văn trên. Bởi vì, tôi nghĩ, đối thoại với thành tâm thiện chí là để cùng nhau tìm ra một giải pháp tối ưu nhằm cứu nguy Đất Nước trước sự tồn vong của dân tộc. Do đó tương kính, lắng nghe, tỉnh táo, không chụp mũ nhau là nền tảng.

Ngoài ra, đối thoại khi hai bên có cùng một trình độ nhận thức thì mới mang lại hiệu quả. Nếu không, cuộc đối thoại sẽ đưa đến tình trạng “ông nói gà, bà nói vịt”. Tôi xuất thân nhà binh, tức là võ biền, không được xếp vào hàng trí thức như ông Lê Hiếu Đằng, nhưng có đôi chút học vấn, đọc và hiểu hai ngoại ngữ Anh Pháp và may mắn được sống trong xã hội mở nên không đến nỗi là loại vai u thịt bắp, chỉ biết lên đạn và bấm cò súng. Nói tóm lại, tôi chỉ có cái học ở trường đời qua trải nghiệm cuộc sống; chứ không có cái học khoa bảng với bằng cấp thạc sĩ, tiến sĩ để người đời đánh giá là trí thức.

Trong cuộc chiến Quốc – Cộng, tôi thua trận vì tự biết mình dở nên không có gì cay cú hay oán hờn, thù hận. Là một kẻ đã 75 tuổi và đã đưa tay tuyên thệ làm công dân Hoa Kỳ, dù rắp tâm có “ý đồ” gì đi nữa, cũng không thể có điều kiện pháp lý để đạt một địa vị gì ở Việt Nam.

Người xưa từng dạy: “Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách”. Tôi tự nhủ: Huống chi mình có đôi chút học vấn, sao nỡ làm ngơ trước cảnh nước mất nhà tan? Lại thêm, mình là CON NGƯỜI, chứ không phải CON VẬT, thì mình không thể quay lưng trước nỗi bất hạnh của CON NGƯỜI. Thế giới có hội “Y Sĩ Không Biên Giới” (Médecins Sans Frontières), hội “Nhà báo không biên giới” (Reporters Sans Frontières) chẳng liên hệ máu mủ với dòng tộc Việt, mà họ còn chữa bệnh miễn phí bệnh nhân Việt Nam và lên tiếng đòi hỏi quyền làm người cho Việt Nam, là vì họ có tình nhân loại. Chẳng lẽ tôi còn có dòng máu của tổ tiên Lạc Hồng trong huyết quản, lại không cất lên tiếng nói để đòi cho dân mình được quyền bình đẳng chăm sóc y tế, quyền được biết thông tin đa chiều, quyền tự do tư tưởng?

Tự biết kiến thức mình có giới hạn, nên tôi đặt tựa đề bài hồi âm này là “Xin Cho Tôi Hỏi” để được phép nêu lên những vấn nạn mà bản thân không thể tự trả lời. Cho nên, đây không phải là cuộc đối thoại, mà đây là một người học trò đặt ra những thắc mắc để nhờ những bậc thầy (trí thức) giải đáp hộ. Xin các nhà thông thái hãy xem tôi như một dân oan mất cửa mất nhà, một học sinh không được đến trường vì tội đòi chủ quyền quốc gia. Dùng cách thức “Xin – Cho” này có lẽ hiệu quả hơn chăng?

Đây là những vấn đề lớn mà nhân dân Việt Nam đang đối diện. Khai thông được vấn đề một cách minh bạch, rõ ràng, không ngụy biện, ắt sự đoàn kết, hòa hợp không còn là điều khó khăn nữa. Xin đừng bảo rằng vấn đề này khó quá, bởi nếu nó dễ dàng thì nó không còn là vấn đề nữa! Và cũng xin đừng tỏ ra trịch thượng hay kiêu ngạo giống như bọn cầm quyền hiện nay mà ném nó vào thùng rác.

1/ Giáo sư Trần văn Giàu từng tâm sự với giáo sư Tạ Quang Bửu: “Bọn mình chỉ là thầy dạy triết. Giáo sư Trần Đức Thảo mới đúng là triết gia”. Tôi xin phép hỏi: “Là triết gia, tại sao ông Trần Đức Thảo không biết một đảng chính trị chọn chủ nghĩa vô thần để xây dựng xã hội sẽ mang lại một nền cai trị chuyên chính? Bởi vì chủ nghĩa dựa trên nhân sinh quan, vũ trụ quan phiếm định giống như tôn giáo? Phật giáo có giáo điều của Phật giáo. Công giáo có giáo điều Công giáo. Nhưng hai tôn giáo ấy có thể sống chung, hòa hợp vì họ không giành quyền cai trị về tay mình và không đòi tiêu diệt lẫn nhau. Còn chủ nghĩa vô thần cộng sản coi tôn giáo là thuốc phiện, cương quyết cướp chính quyền bằng mọi giá để thực hiện nhân sinh quan, vũ trụ quan của mình qua phương châm ‘Cứu Cánh Biện Minh Phương Tiện’ tức là dù vô luân, vô đạo đến mấy cũng thi hành để đạt mục đích?”

Theo tôi, một trí thức lỗi lạc như triết gia Trần Đức Thảo mà không nhìn ra cộng sản là một thứ tà giáo  sẽ khiến cho những “trí thức mọt sách” nhắm mắt lục tục theo chân thầy. Nếu tôi nói triết gia Trần Đức Thảo mù quáng, hoang tưởng, chẳng hiểu tôi có bị kết tội hỗn láo, xấc xược với bậc tiền bối?

2/ Chủ nghĩa Cộng Sản đòi chôn sống chủ nghĩa Tư Bản. Xin hỏi: “Tư bản có phải là chủ nghĩa không?”. Như tôi hiểu, nói đến chủ nghĩa là nói đến nhân sinh quan, vũ trụ quan, nên mới đẻ ra giáo điều. Tuy không đọc nhiều sách bằng những nhà trí thức, nhưng tôi không tìm thấy có sách nào đề cập đến nhân sinh quan, vũ trụ quan của Tư Bản. Vậy hạ quyết tâm đi theo cộng sản để chôn sống một thực thể không hề có trong thực tế thì có phải là điên rồ không?

3/ Hồ Chí Minh không che giấu chủ trương tiêu diệt trí thức qua câu khẩu hiệu: “Trí phú địa hào, đào tận gốc trốc tận rễ”. Hồ Chí Minh còn bắt mỗi chi bộ phải học tập cái chủ trương này. Tôi xin hỏi: “Tại sao người trí thức lại tôn thờ, sùng bái một người có chủ trương tiêu diệt giai cấp mình để rồi ngày nay, sau khi phản tỉnh, thì than mình bị lừa? Vậy người trí thức có dám can đảm nhìn nhận mình ngu không?” Người trí thức không thể đổ tội vì xu thế thời đại, có những trí thức tầm cỡ như Jean Paul Sartre, Bertrand Russells còn ca ngợi cộng sản, huống gi là chúng tôi! Những trí thức phương Tây khuynh tả là cái “mode”, không làm quốc gia họ bị rơi vào tay cộng sản, vì dân trí cao. Trí thức Việt Nam khuynh tả giống như con gà trống nhắm mắt cất lên tiếng gáy, bất kể con chồn đang sửa soạn vồ.

4/ Ông Võ Nguyên Giáp là người tương đối có học thức, vì nguyên là một giáo sư Sử Địa trường Trung Học Thăng Long, Hà Nội. Tối thiểu ông phải biết dã tâm của Tầu luôn luôn ôm mộng thôn tính nước ta. Tại sao ông Giáp không can ngăn Hồ Chí Minh đừng đi xin khí giới của Trung Cộng để xâm lăng Miền Nam? Nếu chiến thắng thì trước sau Đất Nước cũng rơi vào vòng nô lệ Tầu.

Được thổi phồng là anh hùng, là nhà quân sự đại tài, đang giữ chức Bộ trưởng Quốc Phòng thì bị Lê Duẩn, Lê Đức Thọ đẩy đi làm công tác cai đẻ mà không dám từ chức về vườn. Khi đề nghị Chính quyền ngưng dự án khai thác Bô-Xít Tây Nguyên, ông Giáp bị Thủ tướng Dũng đáp thẳng vào mặt: “Không thể được, vì Đảng đã quyết định rồi” thì đứng im. Tại sao Tướng Giáp không dám hỏi Đảng là ai, để yêu cầu ngưng dự án? Xin hỏi: “Quý BBT nghĩ gì về nhân cách một người làm Tướng như ông Giáp? Một người đã tiếp tay Hồ Chí Minh đưa dân tộc đến bước đường cùng mà không hề có lời nào nhận trách nhiệm thì có đáng bị lên án không? Phải chi ông Giáp trả lời Nguyễn Tấn Dũng như sau: “Tôi trót đi theo Bác Hồ, chủ yếu là để làm cuộc cách mạng dân tộc. Nhưng nay cả thế giới lên án chủ nghĩa cộng sản là một chủ nghĩa diệt chủng chống nhân loại thì mới biết mình sai lầm. Các chú hãy về bàn bạc với nhau để từ bỏ cộng sản và trả lại quyền tự do cho dân, đừng lừa bịp họ nữa vì thời đại bịt mắt, bịt miệng đã qua rồi.” Tôi tin chắc rằng ông Giáp nói được những lời như thế thì khi ông qua đời sẽ được cả nước khóc thương; chứ khỏi bày trò thương vay khóc mướn như phường tuồng.

5/ Sau năm 1954, các thế lực quốc tế đã chia Việt Nam thành hai quốc gia. Từ vỹ tuyến 17 về phía Nam là nước Việt Nam Cộng Hòa có tuyển cử, bầu cử, có báo tư nhân xuất bản, được nhiều quốc gia trên thế giới công nhận; từ vỹ tuyến 17 lên phía Bắc là nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa không có tuyển cử, bầu cử và không có báo chí tư nhân. Miền Bắc đi xin vũ khi tối tân của ngoại bang Nga Tàu, vì tự thân chưa làm nổi chiếc xe đạp, xua quân xâm lăng Miền Nam, lập ra cái gọi là “Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam” làm công cụ. Tôi nhìn nhận rằng những trí thức thời 1945 gia nhập Việt Minh để chống Thực dân Pháp vì họ yêu nước và không biết Việt Minh là cái vỏ bọc của cộng sản. Nhưng sau 1954, gần một triệu người dân Bắc phải lìa bỏ mồ mả tổ tiên, bỏ tài sản nhà cửa đất đai để đi tới một nơi vô định, tất nhiên vì họ quá sợ hãi sự man rợ của cộng sản đã tiến hành cuộc cải cách ruộng đất từ 1953. Bản chất người Việt Nam là quyến luyến lũy tre xanh, ruộng vườn, hương hỏa cha ông; chứ đâu phải vì thèm bơ thừa sữa cặn của Thực dân như bộ máy tuyên truyền của cộng sản rêu rao?  Dù không có trí thông minh thì cũng phải biết người dân Bắc di cư vì chế độ cộng sản là không thể sống được. Miền Nam vừa mới được Thực dân Pháp trả độc lập, phải vừa xây dựng từ hoang tản đổ nát sau chiến tranh, vừa lo xây dựng nền dân chủ. Thế giới trong đó có cả các quốc gia phi liên kết cũng phải nhìn nhận Miền Nam đứng lên như một phép lạ. Vậy tôi xin hỏi: “Bọn nằm vùng, bọn tiếp tay cộng sản xâm lăng Miền Nam có đáng kết tội phản quốc (tức là phản nước Việt Nam Cộng Hòa) hay không?

6/ Những kiến nghị dâng lên Đảng, Chính quyền mà không một kiến nghị nào được cứu xét. Xin hỏi: “Tại sao quý BBT cứ tiếp tục gửi kiến nghị cho một tập đoàn thống trị vừa điếc, vừa câm, không còn sợi dây thần kinh biết xấu hổ? Trong cuộc hội thảo góp ý với Đại Hội Đảng gồm Phó Thủ tướng Phan Diễn, Vũ Khoan và những vị từng giữ chức vụ lớn trong Đảng, giáo sư Trần Phương (cũng từng là Phó Thủ Tướng) gay gắt đặt câu hỏi ai biết Chủ Nghĩa xã Hội là gì thì không một ai trả lời được. Tại sao những vị từng hưởng đặc quyền đặc lợi do nhân dân đóng góp, lại không dám có hành động cụ thể như tham dự vào các cuộc xuống đường với giới trẻ hoặc đến vườn hoa Mai Xuân Thưởng để đồng cam cộng khổ với dân oan như Hồ Chí Minh đã dạy chính sách tam cùng: cùng ăn, cùng ở, cùng làm? Tại sao người tuổi trẻ chưa hưởng lợi lộc gì của Đất Nước, mà họ dám đứng lên bảo vệ chủ quyền Quốc gia, trong khi ấy các vị từng lãnh đạo Quốc Gia lại không dám?”. Rõ là hèn rồi, phải không?

Tôi tin rằng những vị từng dựng lên cơ chế cai trị này, từng hưởng bổng lộc từ sự đóng góp của nhân dân, nếu có tinh thần trách nhiệm đối với Đất Nước, dám có hành động cụ thể như tôi vừa nêu trên thì thế nào cũng có cuộc cách mạng sẽ xảy ra, giống như các nước ở Bắc Phi. Thật tội nghiệp cho các bạn trẻ bị thừa hưởng một di sản của nhiều thế hệ vô trách nhiệm, vô hồn, vô cảm.

*

*       *

Quý BBT đánh giá Lê Hiếu Đằng xuất thân là nhà trí thức, tôi thiết nghĩ không đúng. Lê Hiếu Đằng viết: “Trong lúc nằm bịnh tôi đọc quyển Chuyện nghề của Thủy của đạo diễn Trần Văn Thủy, các truyện của các nhà văn quân đội như Nguyễn Khải, Nguyễn Minh Châu, Lê Lựu, Trần Dần”. Những tác giả mà Lê Hiếu Đằng nêu trong bài, đã có sách xuất bạn từ lâu, đã giúp cho nhiều độc giả hiểu sự dã man, tàn ác của cộng sản. Tại sao bây giờ mới đọc, mới thấy sự tồi tệ của cộng sản? Trí thức kiểu gì lạ vậy? Nếu như Lê Hiếu Đằng đọc Nhân Văn Giai Phẩm do cụ Hoàng văn Chí xuất bản từ năm 1959 thì đã biết văn nghệ sĩ Miền Bắc bị cộng sản đày đọa ra sao. Trần Dần làm bài thơ “Nhất Định Thắng” trong đó chỉ có câu:Tôi bước đi, không thấy phố, không thấy nhà. Chỉ thấy mưa sa trên màu cờ đỏ” mà bị đảng bỏ tù, hành hạ đến nỗi phải cắt tay tự tử, nhưng may quá không chết, thử hỏi Lê Hiếu Đằng nếu đọc tình cảnh đáng thương của Trần Dần, thì có chạy theo cộng sản để phản bội anh em, bạn bè học cùng trường gia nhập Quân đội VNCH chiến đấu bảo vệ cho nền tự do của Miền Nam?

Nếu Hồ Chí Minh không phải là cộng sản, không tình nguyện đưa cả Miền Bắc làm người lính tiền phong nhằm nhuộm Đỏ toàn cầu, thì Hoa Kỳ không lập ra chủ thuyết “Domino” để biến Miền Nam thành người lính tiền đồn. Nếu Việt Nam nằm ở góc khuất của thế giới giống Tân Cương, Tây Tạng thì Hoa Kỳ thây kệ, chẳng thèm bận tâm. Nên nhớ Hoa Kỳ đến giúp Việt Nam không phải Hoa Kỳ vì yêu thương dân tộc Việt Nam. Nhưng Hoa Kỳ đến Việt Nam không phải để bòn rút tài nguyên như Thực dân Pháp. Chiến lược của Hoa Kỳ là ngăn chặn làn sóng Đỏ, đồng thời cũng giúp Miền Nam có tự do hơn cộng sản. Nếu ai có chút học hành, có chút kiến thức thì tối thiểu phải hiểu điều đó chứ! Hơn nữa, nếu có học lịch sử thế giới, thì phải biết Mỹ giải phóng nhiều quốc gia khỏi bị họa Quốc Xã Đức, Phát Xít Ý và Quân Phiệt Nhật. Mỹ có kế hoạch Marshall để phục hồi Âu Châu sau Đệ Nhị Thế Chiến; trong khi những quốc gia Đông Âu thì nghèo khó, bị Cộng Sản Liên Xô đàn áp nên mới xảy ra các cuộc nổi dậy ở Hung Gia Lợi, Tiệp Khắc, Ba Lan. Mỹ dội hai quả bom nguyên tử xuống Nagasaki và Hiroshima để sớm chấm dứt chiến tranh, nhưng sau đó giúp Nhật trở thành cường quốc kinh tế đứng hàng thứ hai trên thế giới và duy trì nền quân chủ lập hiến còn tiên tiến hơn một số quốc gia dân chủ khác. Người dân quê ít học, hoặc bị Việt Cộng cưỡng bức cầm súng chống lại Miền Nam thì còn hiểu được. Những thành phần có học được mang danh nghĩa trí thức mà chạy theo cộng sản để giật sập một nền dân chủ còn phôi thai đều là hạng ngu ngốc, đần độn. Tôi lập luận như thế có đúng không?

Lê Hiếu Đằng giữ chức vụ Phó Tổng Thư Ký Ủy ban Trung Ương Liên Minh các lực lượng Dân tộc, Dân chủ và Hòa bình Việt Nam là một tổ chức bịp bợm do cộng sản dựng lên, đã làm cho nỗ lực bảo vệ nền tự do của Miền Nam mất chính nghĩa trước con mắt thế giới. Việt Nam Cộng Hòa phải tự vệ để sống còn lại bị xem là quân hiếu chiến, chính là do bọn giả danh phản chiến này rêu rao. Những anh chị em chiến sĩ VNCH ngày đêm lao thân vào lửa đạn ngoài tiền tuyến mới đích thực phản chiến. Tại sao ư? Bởi vì chiến tranh càng kéo dài, càng tăng thêm nguy cơ mất mạng. Chúa Phật có nương tay độ cho sống sót một vài lần là may, nên người lính rất ghét chiến tranh. Bọn trí thức đòi hỏi chấm dứt chiến tranh, nhưng chỉ yêu cầu phía tự vệ phải buông súng xuống mà không hề kết tội quân xâm lăng. Cho nên những người lính chiến đấu như tôi đều coi hành động của bọn phản chiến đó là một lũ bất lương, gian lận. Chúng có biết rằng Hoa Kỳ là một quốc gia rất an ninh, nhưng khi có chiến tranh với Nhật, Hoa Kỳ đã đem nhốt tất cả những công dân Mỹ gốc Nhật vào trại tập trung, để đề phòng nội tuyến. Miền Nam không thể tổ chức xã hội bằng chính sách hộ khẩu kiểu cộng sản, bắt buộc cha mẹ, anh em giám sát lẫn nhau, vì sợ mang tiếng độc tài. Chính vì thế, những tên nằm vùng lợi dụng điểm đó để làm nội tuyến cho địch, tất nhiên Miền Nam phải thua trận thôi.  Tôi không nói chế độ Cộng Hòa ở Miền Nam là tốt đẹp, nhưng chắc chắn nó tự do hơn Miền Bắc. Vậy, người trí thức phải biết chọn giữa cái xấu (le mal) và cái tồi tệ (le pire); chứ tại sao lại đạp đổ cái xấu, cái chưa hoàn hảo để dựng lên một cái tồi tệ để càng ngày nó càng trở thành một đảng cướp bất nhân, bất nghĩa, bất lương?

Tôi không hề oán hận hay thù ghét những chiến sĩ Miền Bắc trong đội quân xâm lăng Miền Nam, bởi vì họ bị bọn lãnh tụ đẩy họ vào lò lửa chiến tranh. Tôi còn kết bạn với họ sau cuộc chiến, như Trung tá Vũ Cao Quận, Đại tá Phạm Đình Trọng. Nhưng tôi khinh bọn trí thức Miền Nam chạy theo cộng sản, phá hoại Miền Nam để dâng cho cộng sản, rồi khi phản tỉnh mà không hề nói một lời xin lỗi nhân dân Miền Nam. Tôi đã thấy bọn “phản chiến giả” biểu tình đuổi Mỹ về nước (Yankee go home) trước 1975, sau khi không thể sống với cộng sản, chạy sang Mỹ tị nạn và đứng xếp hàng xin trợ cấp xã hội!

Đồ Tể buông dao xuống sẽ thành Phật. Phạm sai lầm mà tỏ ra sám hối, ăn năn sẽ được quần chúng tha thứ. Lê Hiếu Đằng khi lâm trọng bệnh, phải nằm viện mới viết đơn xin bỏ Đảng, kêu gọi bỏ đảng tập thể mà bản thân còn nằm lỳ trong đảng. Sau khi có dư luận chê trách, ông ta mới chịu bỏ đảng thực sự và thổ lộ với người ký giả về lý do bỏ đảng với đại ý như sau: “Cộng sản không còn là lý tưởng mà tôi theo đuổi như trước, nên tôi từ bỏ đảng”. Lê Hiếu Đằng không có cái dũng của người trí thức để nhìn nhận là mình dốt, mình ngu vì đã chọn cái chế độ cộng sản man rợ làm lý tưởng.

Lê Hiếu Đằng đã chết! Thôi thì chúng ta cũng nên để cho linh hồn ông ta yên nghỉ nơi chốn vĩnh hằng. Tôi chỉ nói quý BBT tôn vinh Lê Hiếu Đằng  một người không có kiến thức chính trị, không lương thiện khi chỉ đòi hỏi phía tự vệ phải buông súng, không có cái dũng để tự nhận mình sai lầm mà xin lỗi nhân dân  là người trí thức thì quả là tội nghiệp cho những người trí thức chân chính.

Tôi không là người đủ tư cách để dùng câu “đánh kẻ chạy đi, chứ không ai đánh người chạy lại”. Tôi chỉ nói ông Lê Hiếu Đằng và những người làm nội ứng cho cộng sản ở Miền Nam, giật sập chế độ Miền Nam để dâng cho cái chủ nghĩa man rợ của Miền Bắc, khiến nhân dân trên cả nước phải sống trong Hỏa Ngục Đỏ, mà không một lời xin lỗi đồng bào là bất xứng để được gọi là trí thức. Nhớ lại câu than trách của người bà con Miền Bắc sau ngày “giải phóng”, “tại sao các anh không ra giải phóng chúng tôi để cho chúng tôi còn phải tiếp tục chịu khốn khổ, đọa đày” mà tê tái cả cõi lòng.

Tôi ca ngợi hết mình nhạc sĩ Tô Hải, Tiến sĩ Phạm Chí Dũng, nhà ngoại giao Đặng Xương Hùng … và tất cả những đảng viên cộng sản sẽ phản tỉnh. Tôi đâu có ngu gì mà chống lại những người con của Mẹ Việt Nam đã tỉnh ngộ, giống như bọn “còn Đảng còn mình” mạ lỵ, phỉ báng Lê Hiếu Đằng?

Việc từ bỏ Đảng của ông Đằng gây chấn động mạnh mẽ hơn các ông Nguyễn Hộ, Nguyễn Ngọc Lan, Trần Độ vì thời bấy giờ chưa có Internet, chưa có dân oan đi khiếu kiện, chưa thoát ra khỏi nỗi sợ hãi. Hơn nữa, người dân trong nước thời bấy giờ chưa thể ngờ nước mình sẽ bị Trung Cộng xâm chiếm mà bọn cầm quyền “Hèn với giặc, ác với dân” khủng khiếp đến thế. Nếu trí thức, “nhà cách mạng lão thành” dám nhận lãnh trách nhiệm với nước với dân mà có hành động cụ thể như tôi đề nghị thì cuộc  chấn động còn mạnh hơn cả Tsunami.

*

*      *

Khi trang mạng Boxitevn mở ra, thấy treo tấm hình Tướng Võ Nguyễn Giáp như là một biểu tượng đấu tranh cho tự do dân chủ, tôi vội viết thư cho giáo sư Nguyễn Huệ Chi, trang chủ, đại khái như sau: “Tôi nghĩ trang mạng Boxite là tập hợp những trí thức có mục đích nâng cao trình độ nhận thức cho quần chúng về quyền con người, về tự do dân chủ. Tại sao giáo sư không lấy tấm hình của nhà cách mạng Phan Chu Trinh, người chủ trương khai dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh làm biểu tượng? Tướng Giáp theo Trung Cộng khiến cho Đất Nước bị Trung Cộng tác hại thì Tướng Giáp không thể là biểu tượng chống việc Trung Quốc khai thác boxit ở Tây Nguyên”. Ít hôm sau giáo sư Nguyễn Huệ Chi trả lời tôi như sau: “Trang mạng Bauxitevn có mục đích yêu cầu nhà cầm quyền ngưng dự án khai thác Boxit thôi. Tướng Giáp là người chống lại dự án ấy, nên chúng tôi treo hình Tướng Giáp lên trang mạng”. Tôi lại viết cho giáo sư Nguyễn Huệ Chi một đề nghị khác: “Nếu giáo sư không đồng ý treo bức ảnh nhà cách mạng Phan Chu Trinh vì vấn đề nhạy cảm, tôi đề nghị giáo sư dùng tấm hình của Trần Bình Trọng, người dám nhìn thẳng vào mặt kẻ thù mà quát ‘Ta thà làm quỷ nước Nam;còn  hơn là làm vương đất Bắc’ thì sẽ có ý nghĩa hơn trong sự kích động khí phách của người Việt!” Giáo sư Nguyễn Huệ Chi im lặng và cho đến nay vẫn còn treo hình Tướng Giáp, tuy nhỏ hơn trước.

Trang mạng Bauxitevn đăng bài “Từ Đảng Cộng sản ban đầu đến Đảng Cộng sản hiện nay” của Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh.Nhận thấy nội dung bài ấy chỉ đáng cho một cán bộ tuyên truyền cấp thấp viết; hơn là do một ông Tướng từng làm Đại sứ ở Bắc Kinh nhiều năm, tôi viết một bức thư để phản bác luận điệu của ông Tướng.

Giống như tất cả cán bộ tuyên truyền cộng sản, Tướng Vĩnh phủ đầu như sau: “Có những phần tử chống cộng cực đoan phủ định toàn bộ Đảng CSVN, họ nhắm mắt trước thời kỳ huy hoàng của Đảng CS Đông Dương, Đảng Lao động VN (cũng là Đảng cộng sản)Họ không thấy được sự hy sinh dũng cảm và công lao to lớn của Đảng đối với dân tộc.” Hễ người nào chỉ ra cái ác, cái man rợ của cộng sản đều bị cộng sản quy cho cái tội “Chống Cộng Cực Đoan” tức là loại người này đều mù, nên không thấy được sự hy sinh dũng cảm và công lao to lớn của Đảng cộng sản đối với dân tộc. Cụ Vĩnh cũng xài cái luận điệu đó. Thử hỏi Cộng sản Việt Nam từ bỏ chủ nghĩa cộng sản như Đông Âu, thì có ai điên khùng đi chống nó? Chính cộng sản mới là cực đoan, vì chưa ai hiểu được chủ nghĩa xã hội là gì và Nguyễn Phú Trọng phân vân chẳng biết hết thế kỷ này chủ nghĩa xã hội đã thực hiện được chưa, nhưng vẫn kiên trì tiến nhanh (dù chậm như rùa) và tiến vững chắc (dù lảo đảo) lên (hay xuống) XHCN!

Tôi không hiểu vì sao BBT Bauxite quyết định cho đăng một bài ca tụng Hồ Chí Minh lên tận mây xanh, trong khi con người thật của Hồ Chí Minh ra sao đã được tài liệu lịch sử phơi bày? Có lẽ cụ Vĩnh chưa hề nghe câu nói của Lê Duẩn thừa nhận “ta đánh Pháp, đánh Mỹ đây là đánh cho Liên Xô, cho Trung Cộng” nên mới tự hào về chiến thắng Điện Biên Phủ lừng lẫy năm châu, chấn động địa cầu? BBT Bauxite viết lời tòa soạn: “Chúng tôi xin trân trọng đăng nguyên bài viết của ông, để bạn đọc xa gần tham khảo. Thôi chết rồi! Bài viết của cụ Vĩnh mà để cho bạn đọc dùng làm tài liệu tham khảo, thì còn gì là trí thức Việt Nam nữa?!

Cụ Vĩnh phớt lờ cái việc Hồ Chí Minh tiêu diệt trí thức tức là tiêu diệt nhân tài (bộ não của Tổ Quốc), tạo ra một bộ máy cai trị toàn là một lũ xu nịnh, hèn hạ, ngu si vì hễ ai trái ý lãnh tụ liền bị quy cho tội phản động. Do đó những lãnh đạo kế thừa đều không có trí tuệ, không có nhân cách. Bằng cớ là Lê Duẩn rất biết rõ dã tâm của Mao Trạch Đông, nhưng vẫn xin vũ khí của Trung Cộng để xâm lăng Miền Nam. Cho nên tình trạng đạo đức suy đồi, tham ô, nhũng lạm hoành hành trên Đất Nước sau năm 1975 là hậu quả tất yếu của đường lối cai trị của Hồ Chí Minh trước 1975. Phùng Quán chỉ làm bài thơ “Chống tham ô lãng phí” dưới thời “Cụ Hồ” là đã bị đưa đi cải tạo tư tưởng (tức là đi tù) rồi. Ngày nay ai to gan ra mặt chống tham nhũng cũng đều bị tù cả, đâu có gì khác thời trước 1975?

Cụ Vĩnh căn cứ vào đâu để dám bảo rằng CSVN được dân yêu, dân quý, dân tin tưởng, trong khi gần một triệu người dân phải trốn chạy vào Nam và trong hơn hai mươi năm độc quyền cai trị, CSVN chưa một lần tổ chức bầu cử tự do thì lấy gì để làm thước đo lòng dân? Tôi nhờ giáo sư Nguyễn Huệ Chi chuyển bài viết của tôi tới cụ Vĩnh và được giáo sư Nguyễn Huệ Chi trả lời: “Thư đã chuyển”. Điều đó chứng tỏ cụ Vĩnh đã nhận thư của tôi, cụ chẳng những không thèm trả lời mà còn viết một số bài khác ca tụng Hồ Chí Minh mạnh mẽ hơn và cũng được Bauxite đăng tải.

Thưa quý vị trí thức trong BBT trang mạng Bauxite,

Tôi xem việc quý BBT đăng những bài ca tụng Hồ Chí Minh, tức là lập trường của quý vị cũng xem Hồ Chí Minh là nhà giải phóng dân tộc, mặc dù cuối bài ghi rõ do tác giả gửi tới để chứng tỏ bài viết của tác giả không phản ảnh quan điểm của trang mạng. Tại sao quý BBT không cho đăng những bài viết phơi bày sự thật về Hồ Chí Minh? Một trang mạng chỉ đăng một chiều thì làm sao gọi là đấu tranh cho đa nguyên, đa đảng? Làm sao tránh được dư luận coi quý BBT chỉ là nồi “giảm áp suất” cho Đảng mà thôi? Có người bảo rằng cụ Vĩnh lên tiếng chê bọn cầm quyền cộng sản sau 1975 thoái hóa, biến chất đã là khá rồi: “Cụ còn hơn mấy ông “cách mạng lão thành” thì phải nên trân trọng”.  Tôi nghĩ khác, nếu cụ Vĩnh còn ngồi trên chiếc ghế cầm quyền thì cụ cũng sẽ hành xử không khác gì những người cầm quyền hiện nay. Cụ vẫn kiêu ngạo, không thèm lắng nghe tiếng nói khác, vẫn xem Hồ Chí Minh là thần tượng, bởi vì cụ không dám từ bỏ cái quá khứ mà cụ cho là vàng son, đã có thời dốc hết tâm lực phục vụ một lãnh tụ “vô vàn kính yêu”! Cái quá khứ đẹp quá đi thôi!

Có người bảo: “Nhận thức là một quá trình lâu dài!” Xin vui lòng cho biết lâu là bao lâu? Tại sao giới trẻ dù bị nền giáo dục nhồi sọ có thể thấy được nguy cơ mất nước để hành động, mà những trí thức đáng bậc cha ông lại chỉ ngồi viết kiến nghị? Phải chi nhà cầm quyền này biết lắng nghe, chịu thỏa hiệp thì gửi kiến nghị góp ý là tốt. Đằng này, ai cũng thấy người cầm quyền đã mất tất cả sợi dây thần kinh biết xấu hổ, cam chịu làm tay sai ngoại bang, tức là không biết nhục vong quốc thì còn hy vọng gì nữa để mà chờ họ đổi thay? Việt Nam giống như một căn nhà mà nền móng, cột kèo đều bị mối mọt làm hỏng, tức là ngôi nhà Việt Nam cần dở bỏ hoàn toàn để xây một cái nhà mới. Nghĩa là Việt Nam cần một cuộc cách mạng toàn diện. Muốn có cuộc cách mạng xảy ra, những người đã cầm quyền phải đứng ra nhận lãnh trách nhiệm, thì mới có những bước đột phá (nói theo cách nói cộng sản). Dù vô tình hay cố ý, người đã cầm quyền trong bộ máy Đảng cũng đã mắc tội lừa dối, đàn áp nhân dân. Vấn đề đặt ra là có đủ dũng cảm để nhìn thẳng vào Sự Thật để làm hay không!

Tôi nghĩ rằng cụ Vĩnh là người rất “yêu” Hồ Chí Minh. Với cương vị là người cao tuổi nhất trong những “lão thành cách mạng” mang cấp Tướng, làm Đại sứ, cụ Vĩnh nên tập hợp những đồng chí sùng bái Hồ Chí Minh lập ra một Mặt Trận, (ví dụ đặt tên “Mặt Trần Yêu Hồ” chẳng hạn) gửi đơn đến chính phủ Đài Loan kiện ông Hồ Tuấn Hùng về tội bôi nhọ “danh nhân thế giới”, vì đã phịa ra chuyện Hồ Chí Minh chính là Hồ Tập Chương, gốc người Hẹ. Đồng thời yêu cầu Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang và Nguyễn Tấn Dũng phải làm cuộc thử nghiệm DNA để xác minh Hồ Chí Minh là người Việt trăm phần trăm.

Đấu tranh đòi nhân quyền, Đảng bảo mỗi quốc gia có cách khác nhau trong việc thực thi nhân quyền. Đòi tự do dân chủ thì bị Đảng quy tội lợi dụng quyền tự do dân chủ. Nay “Mặt Trận Yêu Hồ” đòi Đảng phải dùng thử nghiệm DNA thì Đảng không có cách gì thoái thác được. Đòi hỏi kỳ được, cho đến khi nhà cầm quyền phải thực hiện mới thôi. Nếu nhà cầm quyền vẫn im lặng, tức Hồ Chí Minh đích thị là người Hẹ đúng như Hồ Tuấn Hùng cáo giác. Lúc bấy giờ Mặt Trận Yêu Hồ sẽ có lý do ném những tượng của Hồ được trưng bày bấy lâu xuống cống rãnh vì nó là Chệt, nên không ai có thể bắt tội được. Đó là cuộc cách mạng bất chiến tự nhiên thành, một cuộc cách mạng phi bạo lực đúng với lòng mong mỏi của quý vị trí thức hiện nay. Quý BBT nghĩ thế nào về sách lược hành động ấy? Nếu những ai “Yêu Hồ” không dám thực hiện, tức là những kẻ đó chỉ giả dạng yêu Hồ bằng cái lỗ miệng! Vẫn là XHCN (xạo hết chỗ nói) thôi!

Cuối cùng, xin cho tôi hỏi một câu hỏi chót: “Tôi đã nói rõ từ đầu. Tôi chỉ là người học trò, một dân oan đặt ra những ưu tư thắc mắc để những bậc thầy (nhà trí thức), những người đã cầm quyền giải quyết mối ưu tư này. Liệu quý BBT có đồng ý đăng thư của tôi lên trang mạng Bauxite để cho những nhà trí thức trong và ngoài nước thường vào đó đọc, biết rằng hiện có một người lính như tôi còn xót xa cho những dân oan, những thanh niên sinh viên yêu nước biểu tình bày tỏ lòng yêu nươc bị đánh đập, bỏ tù mà đành bó tay”. Quý cứ việc ghi ở dưới “bài viết do tác giả gửi trực tiếp đến tòa soạn” để phủ nhận trách nhiệm của mình nếu bị Công An hỏi tội. Nếu quý vị chấp nhận đăng bài viết của tôi, tức là quý vị là cơ quan truyền thông thực lòng đấu tranh cho đa nguyên, đa đảng, dân chủ.

Nếu bài viết của tôi có điều gì thất thố, phạm thượng xin quý vị bỏ qua. Trong lòng ngổn ngang trăm mối, chưa viết đủ những điều còn trăn trở. Tôi chân thành cám ơn quý vị BBT đã dành thì giờ viết thư cho tôi. Và cũng chân thành cảm ơn quý vị BBT đã dành thì giờ để đọc thư tôi viết. Mong sao mình còn sống tới ngày chế độ cộng sản sụp đổ để về quê nhà hàn huyên với quý vị thì hạnh phúc xiết bao!

Xin chân thành thật chúc quý BBT dồi dào sức khỏe để hết lòng phục vụ đồng bào.

Trân trọng,

Bằng Phong Đặng văn Âu

© Đàn Chim Việt

———————————————–

Đọc bài liên quan: Từ DCS ban đầu tới DCS hiện nay

236 Phản hồi cho “Xin cho tôi hỏi”

  1. Phaman51 says:

    …Nhà tù cộng sản là nơi giam cầm khát vọng làm người của người dân Việt Nam, nơi giam cầm trí tuệ và khí phách Việt Nam cũng là nơi thể hiện đầy đủ bộ mặt man rợ, mất tính người nhất của nhà nước độc tài cộng sản. Nhà nước độc tài cộng sản càng tùy tiện tống nhiều trí tuệ và khí phách Việt Nam vào tù thì sự man rợ cộng sản càng được trí tuệ và khí phách Việt Nam khắc ghi vào lịch sử, khắc ghi vào thời gian.
    Chín năm trong nhà tù cộng sản cho nhà văn Vũ Thư Hiên viết tự truyện Đêm Giữa Ban Ngày ghi lại sự tàn bạo, man rợ của thể chế cộng sản. Thể chế cộng sản là đêm đen lạc lõng giữa ánh sáng rực rỡ của văn minh loài người thời công nghiệp hóa, toàn cầu hóa.
    Miệt mài chăm chỉ viết báo tô hồng thể chế cộng sản, tô hồng xã hội cộng sản, nhà báo Bùi Ngọc Tấn bỗng bị bắt rồi trở thành người tù không án trong nhà tù cộng sản. Năm năm trong nhà tù cộng sản cho nhà báo Bùi Ngọc Tấn thấy sự man rợ cộng sản đã khinh rẻ, đã đầy đọa, đã xỉ nhục con người như thế nào. Con mắt quan sát sắc xảo của nhà báo Bùi Ngọc Tấn và cảm hứng sáng tạo mạnh mẽ của nhà văn Bùi Ngọc Tấn đã biến hiện thực năm năm ngục tù cộng sản thành tiểu thuyết tư liệu lịch sử Chuyện Kể Năm 2000.
    Năm 2000 chấm dứt một thế kỉ chủ nghĩa cộng sản đưa loài người vào chém giết, hận thù, máu và nước mắt. Chủ nghĩa cộng sản rồi sẽ qua đi như một cơn ác mộng của loài người. Nhưng sự khinh bỉ con người của cộng sản, máu và nước mắt cộng sản gây ra cho con người thì phải khắc vào thời gian, ghi lại cho mai sau sau để cảnh tỉnh loài người. Vì thế Chuyện Kể Năm 2000 cũng là Chuyện Kể Năm 3000, Chuyện Kể Năm 4000…
    Phạm Đình Trọng.

    • HOA NGÀN says:

      HOAN HÔ CÁC MÁC

      Hoan hô Các Mác lắm thay
      Tưởng làm thế giới hóa ngay thiên đường !
      Ngây thơ hay chỉ gạt lường
      Thành tâm hay chỉ ươn ươn vậy cà ?
      Khiến đời bể khổ bao la
      Qua non thế kỷ vẫn là như xưa !
      Bây giờ đã thấy hay chưa
      Trời sinh ra Mác chỉ thừa vậy thôi !
      Đáng ra đừng có trên đời
      Khỏi làm trần thế tơi bời lá hoa !
      Nghĩ gần chi sánh nghĩ xa
      Mọi điều nông cạn vẫn là linh tinh !
      Hoan hô thiện chí tận tình
      Hay là tà ý để mình bung lên ?

      LÁ NGÀN
      (05/3/14)

  2. sinh viên khoa mác - lê và tư tưởng Hồ Chí Minh says:

    .
    Đã hết hiểu lầm, xin phép DCV em tiếp tục có những tranh luận làm sáng tỏ những điều thắc mắc của ông Bằng Phong
    CHUYỆN VỀ BÁC HỒ
    Từ đôi dép đến chiếc ô tô
    Đôi dép của Bác ”ra đời” vào năm 1947, được ”chế tạo” từ một chiếc lốp ô tô quân sự của thực dân Pháp bị bộ đội ta phục kích tại Việt Bắc.
    Đôi dép đo cắt không dày lắm, quai trước to bản, quai sau nhỏ rất vừa chân Bác.
    Trên đường công tác, Bác nói vui với anh em cán bộ đi cùng:
    - Đây là đôi hài vạn dặm trong truyện cổ tích ngày xưa… Đôi hài thần đất, đi đến đâu mà chẳng được.
    Chẳng những khi ”hành quân” mà cả mùa đông, Bác đi thêm đôi tất cho ấm chân, tiếp khách trong nước, khách quốc tế vẫn thường thấy Bác đi đôi dép ấy.
    Gặp suối hoặc trời mưa trơn, bùn nước vào dép khó đi, Bác tụt dép xách tay. Đi thăm bà con nông dân, sải chân trên các cánh đồng đang cấy, đang vụ gặt, Bác lại xắn quần cao lội ruộng, tay xách hoặc nách kẹp đôi dép…
    Mười một năm rồi vẫn đôi dép ấy… Các đồng chí cảnh vệ cũng đã đôi ba lần ”xin” B¸c ®æi dÐp nhưng Bác bảo ”vẫn còn đi được”.
    Cho đến lần đi thăm Ấn Độ, khi Bác lên máy bay, ngồi trong buồng riêng thì anh em lập mẹo dấu dép đi, để sẵn một đôi giầy mới…
    Máy bay hạ cánh xuống Niu Đê-li. Bác tìm dép. Anh em thưa:
    - Có lẽ đã cất xuống khoang hàng của máy bay rồi… Thưa Bác….
    Bác ôn tồn nói:
    - Bác biết các chú cất dép của Bác đi chứ gì. Nước ta còn chưa được độc lập hoàn toàn. Nhân dân ta còn khó khăn. Bác đi dép cao su nhưng bên trong lại có đôi tất mới thế là đủ lắm mà vẫn lịch sự…
    Thế là các ông “tham mưu con” phải trả lại dép để Bác đi vì dưới đất chủ nhà đang nóng lòng chờ đợi…
    Trong suốt thời gian ở Ấn Độ, các chính khách, nhà báo, quay phim, chụp ảnh lại rất quan tâm đến đôi dép của Bác. Họ cúi xuống sờ nắn quai dép, thi nhau bấm máy từ nhiều góc độ, ghi ghi chép chép… làm anh em cảnh vệ lại phải một phen xem chừng và bảo vệ “đôi hài thần kỳ” ấy.
    Năm 1960, Bác đến thăm một đơn vị Hải quân nhân dân Việt Nam. Vẫn đôi dép “thâm niên ấy”. Bác đi thăm nơi ăn, chốn ở, trại chăn nuôi của đơn vị. Cán bộ và chiến sĩ rồng rắn kéo theo, ai cũng muốn chen chân, vượt lên để được gần Bác, Bác vui cười nắm tay chiến sĩ này, vỗ vai chiến sĩ khác. Bỗng Bác đứng lại:
    - Thôi, các cháu dẫm làm tụt quai dép của Bác rồi…
    Nghe Bác nói, cả đám dừng lại cúi xuống yên lặng nhìn đôi dép rồi lại ồn ào lên:
    - Thưa Bác, cháu, để cháu sửa…
    - Thưa Bác, cháu, cháu có “rút dép” đây…
    Nhao nhác, ầm ĩ như thế, nhưng đồng chí cảnh vệ chỉ đứng cười vì biết đôi dép của Bác đã phải đóng đinh rồi; có “rút” cũng vô ích…
    Bác cười nói:
    - Cũng phải để Bác đến chỗ gốc cây kia, có chỗ dựa mà đứng đã chứ!
    Bác “lẹp xẹp” lết đôi dép đến gốc cây, một tay vịn vào cây, một chân co lên tháo dép ra, “thách thức”:
    - Đây! Cháu nào giỏi thì chữa hộ dép cho Bác…
    Một anh nhanh tay giành lấy chiếc dép, giơ lên nhưng ngớ ra, lúng túng. Anh bên cạnh liếc thấy, “vượt vây” chạy biến…
    Bác phải giục:
    - Ơ kìa, ngắm mãi thế, nhanh lên cho Bác còn đi chứ. Anh chiến sĩ, lúc nãy chạy đi đã trở lại với chiếc búa con, mấy cái đinh:
    - Tôi, để tôi sửa dép…
    Mọi người dãn ra. Phút chốc, chiếc dép đã được chữa xong.
    Những chiến sĩ không được may mắn chữa dép phàn nàn:
    - Tại dép của Bác cũ quá, Thưa Bác, Bác thay dép đi ạ…
    Bác nhìn các chiến sĩ nói:
    - Các cháu nói đúng… nhưng chỉ có đúng một phần… Đôi dép của Bác cũ nhưng nó chỉ mới tụt quai. Cháu đã chữa lại chắc chắn cho Bác thế này thì còn ”thọ” lắm! Mua đôi dép khác chẳng đáng là bao, nhưng khi chưa cần thiết cũng chưa nên… Ta phải tiết kiệm vì đất nước ta còn nghèo…
    Đôi dép cá nhân đã vậy, còn ”đôi dép” ô tô của Bác cũng thế!
    Chiếc xe ”Pa -biết -đa” sản xuất tại Liên Xô Bác vẫn đi, đã cũ, Văn phòng xin ”đổi” xe khác, ”đời mới” hơn, tốt hơn, nhưng Bác không chịu:
    - Xe của Bác hỏng rồi à?
    Anh em thưa rằng chưa hỏng, nhưng muốn thay xe để Bác đi nhanh hơn, êm hơn.
    Bác nói:
    - Ai thích nhanh, thích êm thì đổi…
    Hôm sau đến giờ đi làm, không biết là xe hỏng thật hay ”ai” xui mà Bác đứng đợi bên xe mà xe cứ ”ì” ra. Bác cười bảo đồng chí lái xe:
    - Máy móc có trục trặc, chú cứ bình tĩnh sửa. Sửa xong Bác cháu ta đi cũng kịp…
    Vài phút sau, xe nổ máy..
    Bác lại cười nói với đồng chí lái xe, cảnh vệ:
    - Thế là xe vẫn còn tốt!

    • Nguyễn Trọng Dân says:

      “Bản thống kê chính thức cho biết là trong 172.008 người bị quy là địa chủ và phú nông trong Cải Cách Ruộng Đất thì ….123.266 người bị quy sai, TỨC LÀ BỊ OAN.

      ( Tính theo tỷ lệ là 76,66%. )

      Có lẽ chưa bao giờ và ở đâu tỷ lệ giữa số bị oan và nạn nhân lại cao đến như thế”

      Sao , chịu nhận Hồ Chí Minh là tên Diệt Chủng chưa?

    • Huỳnh says:

      Trích: “Gặp suối hoặc trời mưa trơn, bùn nước vào dép khó đi, Bác tụt dép xách tay. Đi thăm bà con nông dân, sải chân trên các cánh đồng đang cấy, đang vụ gặt, Bác lại xắn quần cao lội ruộng, tay xách hoặc nách kẹp đôi dép…” Không những thế, khi đi công tác hoặc khi đi thăm nông dân, công nhân, ông Hồ Chí Minh thường mặc bộ quần áo bà ba để dễ xắn lên khi lội ruộng, đi qua đoạn đường ngập nước, lầy lội hoặc qua sông qua suối… Ông Hồ Chí Minh mang mặc đơn giản và gần dân như thế mà gọi là nguyên thủ quốc gia hay sao?

      Nguyên thủ quốc gia là phải “oai phong lẫm liệt” và xa dân như ông Ngô Đình Diệm kia kìa. Cụ thể: Năm 1961 (Tân Sửu) đã xẩy ra trận lụt rất lớn ở đồng bằng sông Cửu Long, ông Diệm đi thăm người dân bị nạn. Dù đi thăm dân bị nạn lụt hoành hành, nhưng ông Diệm vẫn mặc quần áo đại lễ, cổ thắt cà vạt, chân mang ủng, miệng phì phèo thuốc lá. Khi gặp đoạn đường bị ngập nước ông Diệm bắt các sĩ quan toàn là cấp Tá bế ông ta đặt lên ngồi trên thuyền rồi các sỹ quan cấp tá lội dưới nước đẩy thuyền đi (Theo: Đoàn Thêm, Những Ngày Chưa Quên, nhà xuất bản Đại Nam, Sài Gòn 1969).

      Mời xem các hình ảnh của ông Hồ Chí Minh và ông Ngô Đình Diệm: http://sachhiem.net/THOISU_CT/ChuC/Cahat01.php
      http://hoangnamgiao.blogspot.com/2013/02/v-ai-buc-anh-e-oi-ngo-inh-diem-bao-ai.html

      • UncleFox says:

        _”Khi gặp đoạn đường bị ngập nước ông Diệm bắt các sĩ quan toàn là cấp Tá bế ông ta đặt lên ngồi trên thuyền rồi các sỹ quan cấp tá lội dưới nước đẩy thuyền đi ..” ..

        Không phiền hà đến dân chúng cũng như binh sĩ cấp thấp . Ông Diệm làm cho tôi ngưỡng mộ quá !
        Cảm ơn Rư Nợn Viên .

      • Lamson72 says:

        Huỳnh cưng thương ,

        Cưng rất là dốt nhá . Xem hình phải suy nghĩ chứ (VC gọi là động não) làm sao nhìn hình mà biết là Sĩ Quan cấp Tá . Thời Tổng Thống Diệm rất ít Sĩ Quan cấp Tá nhá .

        Những người xung quanh và đẩy thuyền cho Tổng Thống Diệm là toán cận vệ thuộc Trung Tâm Bảo Vệ Yếu Nhân chứ Tá Úy gì cưng . Bất cứ yếu nhân nào (VIP) dù là đen trắng vàng cũng được toán cận vệ bảo vệ tối đa . Sẵn sàng chết thế cho VIP đấy cưng . Ngay như bác hồ râu của cưng khi hành sự chơi gái cũng đưọc toán cận vệ bao xung quanh cái giường để lở có bị thượng mả phong còn biết cấp cứu

        Việt vị rồi nhá . Dốt cho nên hô hoán . Sảng

        Khà khà khà , thương cưng quá Huỳnh

      • Nguyen Trong says:

        Dư lợn viên có cơ hội đọc về tên bịp Hồ chí Minh nhá :

        lethiep says:
        14/01/2014 at 23:28

        ***Các ký giả ngoại quốc nhận xét Hồ Chí Minh hút thuốc thơm ngoại quốc chứ không phải thứ nội hóa nhãn Điện Biên Phủ xanh đỏ. Nhưng thời gian trước 1945 Hồ Chí Minh vẫn hút thuốc thơm Philips Moris nhưng để trong bao Melia vàng nội hóa. Giáo sư khả kính Vũ Khắc Khoan kể lại đã được Hồ Chí Minh khoái chí cười cho một điếu thuốc Philis Moris lại để trong bao Melia nội hóa, trong một chuyến du hành .

        Và các cán bộ Quốc Dân Ðảng ngay từ năm 1945 đã báo cáo Bắc Bộ Phủ Việt Minh hằng ngày lấy thức ăn từ khách sạn Métropole ở bên kia đường, thức ăn Pháp “cao cấp” nhất Ðông Dương .

        (” Đừng hiểu sai, viết lầm về Hồ Chí Minh ” – Nguyễn Tuờng Bá)

        ***”Hồi ký Tháng 8 cờ bay ” của Vũ Đình Huỳnh – thư ký riêng của Hồ Chí Minh viết về cuộc viếng thăm nghĩa trang Công xã Paris khi Hồ Chí Minh đi dự hội nghị Phông-ten-nơ-bơ-lô. Khi đến thăm nghĩa trang này, Hồ Chí Minh thể hiện sự xúc động quá thể một cách không bình thường. Ông Vũ Đình Huỳnh để ý thấy Hồ Chí Minh khóc rất nhiều và đặc biệt cứ to tướng lên mỗi khi có người Tây đi qua. Cảm thấy Hồ Chí Minh có phần xúc động thái quá mà không hiểu vì sao, ông Huỳnh mới lựa lời hỏi thưa bác sao bác lại xúc động và khóc nhiều thế. Hồ Chí Minh tỉnh queo trả lời, nước mắt cũng như cái vòi nước vậy, có thể điều khiển được, muốn nhiều có nhiều, muốn ít có ít.

        ***” Đêm Giữa Ban Ngày” – Vũ Đình Huỳnh: Một lần tôi quay cảnh ông thăm đồng bào nông dân ở Hải Dương, mùa hè năm 1957. Sáng sớm hôm ấy trời mưa to, trên đường còn lại những vũng nước lớn. Ðến một đoạn đường lầy lội ông tụt dép, cúi xuống xách lên. Trong ống ngắm của máy quay phim tôi nhìn rõ hai bên vệ cỏ không bị ngập. Tôi chợt hiểu: ông không đi men vệ đường bởi vì ông muốn chưng đôi dép.”

        ***Cựu đại tá Bùi Tín: “Hồi 1945, mới 55 tuổi, ông tự nhận là cha già dân tộc và xưng Bác với đồng bào trong đó có cả cụ già 70, 80 tuổi là không ổn… Ông viết về bản thân mình, ký tên là Trần Dân Tiên và T. Lan tự khen mình là vĩ đại hơn Lê Lợi, Trần Hưng Ðạo, tự nói về mình rằng: “Bác Hồ rất khiêm tốn, người không bao giờ muốn nói đến bản thân mình” thì thật mỉa mai đến buồn cười!”

      • Trực Ngôn says:

        Huỳnh nói đúng một phần!

        Những gì Huỳnh nói về ông Diệm ở trên thì tôi không biết, không thấy nên không bình luận.

        Còn về ông Hồ, đúng là bác Hồ rất quan tâm đến phụ nữ, đặc biệt là quan hệ với các thiếu nữ. Mỗi lần gặp thiếu nữ vào thăm là bác hỏi; cháu hết đã kinh chưa?

        Nếu Huỳnh muốn biết thêm thì vào in tơ nét tìm đọc, hoặc là đọc “Đêm Giữa Ban Ngày” của ông Vũ Thư Hiên để biết ông Hồ đối xử với cô Nông thị Xuân như thế nào!

    • Lamson72 says:

      Đôi dép của bác hồ râu thần kỳ, hoành tráng quá xá mấu . Mẹ , dzậy mà có một cháu ngoan bác hồ râu đã tả đôi dép râu nầy thật là ấn tương :

      “Hang Pắc Bó trở thành hang ác thú
      “Bác hồ già hóa dạng bác hồ ly
      “Đôi dép lốp nặng bằng trăm đôi dép sắt
      “Bộ ka ki vàng, vàng như mắt dân đen …”

      Cháu ngoan của bác hồ râu chính là thi sĩ Nguyễn Chí Thiện , người được sinh ra từ cái nôi XHCN chứ không phải từ thế lực thù địch nhá

      Thương cưng quá SV dốt
      Khà khà khà

    • ABC says:

      Cháu sinh viên khoa Mắc-dịch, í lộn, khoa Mác-lê và Hồ chí Minh, cháu đã xem bài này chưa, nếu chưa thì cháu nên ngâm kíu,thật sâu thật sát,tìm hiểu vì sao ở tuổi 74, bác còn gân như thế này nhé!

      Lần gặp bác Hồ tôi bị mất trinh
      của Huỳnh thị Thanh Xuân.
      “Năm 1964, tôi được cơ quan và Mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam cho ra miền Bắc học văn hóa, đi bộ trên 3 tháng vượt Trường Sơn ra Hà Nội. Trường hành chính gần cầu Giấy, Hà Nội là nơi đón tiếp chúng tôi đầu tiên. Năm đó tôi mới 15 tuổi. Bởi vì sống trong vùng tạm chiếm của Mỹ – Diệm nên hiểu biết của tôi về Bác Hồ rất chi là ít ỏi.
      Tôi đã sớm giác ngộ cách mạng, đã tham gia làm giao liên hợp pháp cho Thành ủy, Biệt động thành Đà Nẵng và Huyện ủy Điện Bàn, Đại Lộc. Cho đến khi lên chiến khu, tôi được ba tôi và các chú trong cơ quan dạy bảo thêm về tiểu sử của “Bác Hồ” – nhà ái quốc vĩ đại của dân tộc ta.Phải lúc bấy giờ ” Bác ” như là thần thánh trong đầu tôi .Trước khi tôi ra miền Bắc, ba mẹ tôi ôm tôi ngồi trên chõng tre căn dặn: “Con ơi, ra đến miền Bắc nếu được gặp Bác Hồ, con nói ba mẹ và gia đình mình cũng như các cô chú trong cơ quan gởi lời thăm sức khỏe của Bác. Con phải cố gắng học thật tốt để sau này về phụng sự quê hương nghe con”. Lúc đó tôi chỉ biết im lặng.
      Thật là vinh dự biết bao cho bản thân, gia đình và quê hương chúng tôi, tôi có tên trong danh sách gặp Bác Hồ. Đó là lúc 17 giờ ngày 30-8-1964. Sau khi ăn cơm chiều về có lệnh tập trung, bác Tố- Hữu – người phụ trách chung – nói: “Các cháu có danh sách sau đây ở lại cùng với anh Hanh phụ trách đội thiếu niên tiền phong”. Bác Hữu đọc: “… Lập, Lộc, Dung (con bác Nguyễn Hữu Thọ), Đệ, Hòa (Khánh Hòa), Độ, Đâu và Thanh, Kiến (QNĐN)”. Bác Hữu nói: “Các cháu chuẩn bị tư trang, sau 20 phút tập trung lên xe và được đi gặp Bác Hồ”. Nghe vậy, tất cả chúng tôi có tên trong danh sách reo ầm cả lên làm vang dội cả phòng. Trong lòng ai nấy đều phấn khởi chạy về phòng thay áo quần, quàng khăn đỏ, chải đầu tóc gọn gàng rồi chạy xuống cầu thang (lúc đó chúng tôi ở tầng 3 nhà A1 của Trường hành chính Hà Nội). Xuống khỏi cầu thang chúng tôi thấy có 4 xe đậu trước cửa, 2 xe Vônga – 1 xe màu đen, 1 xe màu cà phê sữa – và 2 xe com măng ca màu rêu. Tôi nhanh chân nhảy lên chiếc xe Vônga ở gần cùng với Ba Đen và anh Hanh phụ trách. Đoàn chúng tôi gồm 16 người lên xe đầy đủ. Chiếc xe từ từ lăn bánh rẽ tay trái đến cầu Giấy đi thẳng đường đê Bưởi rồi rẽ phải vào đường Hoàng Hoa Thám, đến đường Hùng Vương chạy từ từ và dừng lại. Một chú công an mở cổng và đoàn chúng tôi đi bộ vào dọc theo con đường rải đá sỏi nhỏ, hai bên trồng nhiều cây cảnh đều và gọn đẹp.
      Gần đến nhà khách, chúng tôi thấy xuất hiện ông già mặc bộ đồ kaki màu xám với đôi dép cao su đen đang từ từ đi ra nở nụ cười phúc hậu. Bỗng anh Hanh và tất cả chúng tôi reo lên: “Bác Hồ!” rồi thi nhau chạy đến ôm chầm lấy Bác. Chúng tôi tranh nhau ôm chặt lấy Bác, còn Bác thì xoa đầu và vỗ lưng chúng tôi rồi Bác dẫn chúng tôi cùng đi vào nhà và bước lên cầu thang tầng 2. Chúng tôi ríu rít như đàn chim được tụ về tổ ấm. Lên khỏi cầu thang rẽ tay phải đi vào phòng họp mặt, lúc đó chúng tôi và các chú, các bác đi cùng với Bác ngồi vào từng ghế quây quần xung quanh chiếc bàn lớn. Câu đầu tiên Bác nói: “Dân chố gộ có mặt đây không?” (ý nói vui người dân QNĐN). Bạn Dung ngồi gần chọc nách và nói “có ạ”. Bác nói tiếp: “Dân dưa cải mắm cái có không?” (ý nói chỉ người địa phương Quảng Ngãi), tất cả chỉ qua phía Ba Đen (người dân tộc Tây nguyên) Ba-Đen nói “có ạ”. Bác lại nói: “Dân đầu gấu (đầu gối chân) có không?” (ý nói người quê ở Phú Yên, Khánh Hòa, Bình Thuận). Tất cả chúng tôi rất khó chiụ với sự giả tiếng và hỏi một cách kỳ cục của Bác ,Sau đó Bác chỉ qua phía bạn Hòa., rồi Bác nói tiếp: “Các cháu ăn mích chính ích ích thôi nghen” (ý nói quê ở Nam bộ). Tất cả lại chúng tôi lại không biết Bác nói gì nữa, sao bác diễu dỡ qúa vậy, những gì tôi học được về Bác khi còn ở miền nam hoàn toàn ngược lại khi tôi gặp con ngươì bác thật sự Bác nói: “Hôm nay là ngày vui mà Bác cháu chúng ta gặp nhau như vậy chúng ta lại hát bài Kết đoàn”.
      Bác vẫy tay bắt nhịp cùng chúng tôi, hội trường lúc này ngày càng tươi vui náo nhiệt. “Kết đoàn chúng ta là sức mạnh, kết đoàn chúng ta là sắt gang…”. Khi mà chúng tôi say sưa hát thì bác đi bóp vai những đứa con gáí, tới chổ tôi thì bác không những xoa lưng tôi mà bac còn để cho bàn tay đi xuống hai bờ mông của tôi xoa xoa bóp bóp làm cho tôi thâý rất là khó chịu, nhưng tôi không dám lên tiếng đành đứng yên chiụ thôi. Trước mắt chúng tôi là bánh cứt chó và kẹo bột cám ngào đường và nước chè xanh mà Bác cho dọn sẵn, Bác nói: “Mời các cháu cùng ăn với các bác cho vui”. Nói xong, Bác giới thiệu với chúng tôi: “Bác là Hồ Chí Minh, còn đây là bác Phạm Văn Đồng, người dưa cải đấy! Và đây là bác Trường Chinh, bác Võ Nguyên Giáp, bác Lê Thanh Nghị, các bác ở Bộ Chính trị hôm nay cũng có mặt với các cháu”. Bác đang nói thì thấy một ông già từ từ đi vào, miệng cười, vừa đi vừa vỗ tay, Bác Hồ giới thiệu luôn: “Đây là bác Tôn của các cháu”, cả phòng lại vỗ tay một lần nữa. Bác đi đến từng người trong chúng tôi và ôm hôn mỗi người một cái.
      Đến lượt tôi được Bác hôn vào môi tôi một cách say đắm lưỡi của bác còn thò vào miệng tôi ngoáy ngoáy,ngay lập tức tôi nhổm dậy và né khuôn mặt tôi qua một bên .
      Lúc này tôi muốn nói về tình cảm gia đình tôi, quê hương tôi với Bác nhưng bàn tay của bác không chiụ dừng lại sau bờ mông của tôi , còn tôi thì nghẹn ngào và mắc cỡ rôì Bác lướt qua bạn bên cạnh. Tự dưng tôi chảy nước mắt, tôi thấy Bác Hồ này có gì kỳ cục qúa không giống như bác hồ mà chúng tôi học được trong miền nam .. Bác nói: “Bây giờ có cháu nào đứng lên hát cho các chú và các bác ở đây nghe một bài nào?”. Lúc này các bạn nhìn lẫn nhau vì đột ngột quá và thấy mắc cỡ không ai chuẩn bị kịp. Sau đó, anh Hanh chỉ Dung hát một bài. Bạn Dung hát: “Ngày con mới ra miền Bắc con còn bé xíu như là cái hạt tiêu…”, hát xong Dung nhận được một tràng vỗ tay khích lệ. Đến bạn Hòa mạnh dạn đứng lên hát bài: “Vui họp mặt. Từ ngàn phương về đây cùng nhau đoàn kết cùng đi tới tương lai…”, lại một tràng vỗ tay khích lệ nữa vang lên. Sau đó Bác nói: “Bác đại diện các chú ở đây căn dặn các cháu mấy điều. Bác biết các cháu ngồi đây là ở khắp các địa phương của miền Nam, Bác muốn gặp tất cả các cháu cũng như gia đình của các cháu và toàn thể đồng bào miền Nam song điều kiện chưa cho phép, đất nước đang bị chia cắt nhưng các cháu tin tưởng một ngày không xa Tổ quốc ta được thống nhất, gia đình chúng ta được sum họp, Bác sẽ có điều kiện đi thăm hỏi. Các cháu viết thư hoặc nhắn tin cho gia đình là Bác và các chú ở đây gửi lời thăm gia đình và bạn bè các cháu ở miền Nam”. Một tràng vỗ tay nữa lại vang lên trong không khí trang nghiêm và ấm cúng. Bác Hồ nói tiếp: “Các cháu đã ra đến miền Bắc xã hội chủ nghĩa rồi đấy. Bác mong các cháu ngoan, học giỏi để xứng đáng là cháu ngoan của Bác. Các cháu là những ” hạt giống đỏ ” của đồng bào miền Nam gửi ra đây học tập cho nên phải làm sao cho xứng đáng với lòng mong mỏi đó. Bác chúc các cháu ngoan, khỏe, vui và học tập thật giỏi” Nói xong, Bác Hồ quay qua bên cạnh hỏi: “Các chú có ý kiến chi không?” (ý hỏi ý kiến các bác trong Bộ Chính trị có mặt lúc đó). Các bác đều không nói thêm và tán thành ý kiến với Bác. Bác nói tiếp: “Bây giờ các cháu xuống dưới xem phim”. Chúng tôi đứng lên và đi xuống với Bác, bạn thì đi cạnh bác Tôn, bạn thì đi cạnh bác Đồng, bác Duẩn, bác Chinh, bác Giáp, bác Nghị…
      Vào phòng chiếu phim ở tầng 1, Bác chiêu đãi bộ phim thiếu nhi miền Nam đánh Mỹ (phim hoạt hình). Lúc đó tự nhiên tôi thấy vinh dự đến lạ kỳ, một niềm vui khó tả, Bác Hồ ngồi cạnh tôi bác ôm chặc tôi , một tay choàng qua vai tôi và xoa xoa lên ngực tôi bộ ngực mơí lớn của một cô gái miền Nam.
      Khi đèn phòng bật sáng Bác hỏi về gia đình tôi và cuộc hành trình của tôi đi bộ vượt Trường Sơn hơn 3 tháng như thế nào kể cho Bác nghe. Bác xoa đầu và hôn lên trán tôi hai cái rất lâu, tôi nhớ rất kỹ, tôi kể sơ về hoạt động giao liên của tôi cho Bác nghe và nhớ đến lời căn dặn của ba mẹ tôi cùng các chú trong cơ quan, ba tôi ở chiến khu Đại Lộc QNĐN thế nào. Ngồi một lúc, Bác đi qua bên con Hoa, con Lan và tôi thâý bàn tay của bác cũng không bao giờ chịu làm biếng .
      Đêm hôm đó tôi được một chị thư ký của bác noí nhỏ cho tôi biết là tôi hân hạnh được bác muốn cho gặp riêng bác, có những chuyện bác muốn hỏi tôi nhưng vì sáng nay đông qúa bác không tiện. Khi tôi cùng Chị Nhàng đi tớí chổ Bác ở thì tôi được Chị Nhàng dẫn đi tắm rữa sạch sẽ và chị nhàng nhìn tôi trong đôi mắt u buồn và tôị nghiệp .Tôi được chị nhàng dẫn đi qua môt. hành lang, và tớí phòng ngủ của bác, chị Nhàng gõ cữa ba tiếng cánh cửa mở ra, Chị Nhàng bảo tôi đi vào và chị xoay lưng bỏ đi. Khi tôi vào phòng Bác ôm chầm lấy tôi, hôn môi tôi, hai tay bác xoa nắn khắp người tôi, Bác Bóp hai bờ ngực nhỏ của tôi, bác bóp mông tôi bác bồng tôi lên thều thào vào trong tai tôi :
      - Để bác cấy hạt giống đỏ cho cháu, cháu mang về miền nam cho bác nhẹ.
      Bác bồng tôi lên gườing hai tay bác đè tôi ra và lột áo quần tôi, Bác như một con cop đói mồi, sau một hồì kháng cự tôi biết mình không thể nào làm gì hơn nên đành nằm xuôi tay ..Hai hàng lệ một cô gái miền Nam vừa tròn 15 tuổi đã bị bác cướp đi mất cái trong trắng.
      Những đêm sau mấy đứa con gái khác cũng được dẫn đi như tôi, tôi biết là chuyện gì sẽ xảy ra với chúng, nhưng chúng tôi không ai dám nóí vớí ai lời nào. Và qua cái chết của con Lành và con Hoa thì những ngày sau đó chúng tôi sống trong hoang mang và sợ sệt không biết là khi nào tới phiên của mình .
      Cho đến khi thống nhất nước nhà, ba mẹ tôi không còn nữa, đã hy sinh cho độc lập dân tộc song họ hàng tôi vẫn vui lòng bởi vì tôi đã thay mặt gia đình và các cô chú trong cơ quan cũng như bạn bè tôi được vinh dự gặp Bác Hồ. Nhưng có ai biết được rằng sau cái gọi là vinh danh gặp bác hồ là chuyện gì xảy ra đâu. Kể cã chồng tôi khi hỏi tớí trinh tiêt’ của tôi, tôi cũng không dám nói vì anh ấy là một đảng viên cao cấp là một người lảnh đạo của tỉnh QNDN. Tôi chỉ nói là khi đi công tác tôi bị bọn ngụy quân bắt tôi và hãm hiếp tôi, chứ làm sao tôi dám nóí tôi bị hãm hiếp lúc mơí 15 tuôỉ và bị hãm hiếp ngay tại phủ chủ tịch và chính là “Bác Hồ” hãm hiếp tôi cho chồng tôi nghe .
      Bây giờ ngồi đây tự điểm mặt lại trong số chúng tôi được vinh dự gặp Bác Hồ hơn 40 năm trước đây, chúng tôi đều trưởng thành, ngồì ngậm nguì nhớ laị những đứa bỏ xác laị trong phủ chủ tịch và không bao giờ về lại được miền nam. Tự nghĩ lại, chúng tôi thấy rất thấm thía lời Bác Hồ đã dạy: “Bác sẽ cấy những hạt giống đỏ của bác cho đồng bào miền Nam”.

      Lời bàn: Có nhiều người cho đây là câu chuyện bịa đặt để nói xấu bác Hồ, nhưng cũng có nhiều người tin là câu chuyện có thật, vì không dể gì mà một người có thể kể ra đường ngang lối dọc, đi đứng nơi nào, và cùng với những ai khi ra Hà Nội, tác giả đều nêu lên tên – như Dung,con gái Nguyễn hữu Thọ- chẳng hạn.
      Cây kim trong bọc lâu ngày vẫn lòi ra, lũ lãnh đạo cộng sản là chúa của sự sa đọa, ai chứ như tôi thì tin câu chuyện nầy là chuyện thật !

  3. Tuổi trẻ says:

    Lãnh đạo Cuba ‘ăn đứt’ Việt Nam
    …Nhưng mặt khác, cũng phải thừa nhận sự cởi mở về chính trị tại Cuba so với một số nước còn mang danh Xã Hội Chủ Nghĩa khác, trong đó có Việt Nam.
    Ði qua một quảng trường ở La Habana, tôi thấy một đám đông tụ tập có vẻ đang tranh cãi với nhau về một vấn đề gì khá gay gắt. Hỏi cô gái bản xứ đi cùng thì được biết hàng ngày người dân tập
    trung tại đây, thảo luận những vấn đề quan tâm chung, có thể là quan điểm trái ngược với chính phủ, thậm chí chỉ trích cả Fidel Castro. Chính quyền không can thiệp hay cấm đoán…
    Trung tâm La Habana có những tòa nhà hoang phế, cửa sổ mở toang xập xệ, cửa chính được khóa bởi những dây xích sắt hen gỉ. Người bạn cùng đi cho biết chủ nhân thực sự của những ngôi nhà này nay đã định cư tại Mỹ. Họ rời Cuba sau khi Fidel lên cầm quyền năm 1959. Khi tôi hỏi sao chính phủ không trưng thu, cô ấy tỏ ra rất ngạc nhiên: “Sao lại trưng thu tài sản của người khác?” Thú vị thật, cũng cùng chung một thể chế chính trị nhưng cách hành xử ở Cuba nhân bản hơn, không “tập thể hóa” hay “mượn tạm” (rồi lấy luôn) như Cộng Sản Việt Nam đã làm sau 30 tháng 4,1975…
    Misha Ðoàn.

    • Chí ít là Fidel Castro cũng còn có chút tinh thần dân tộc, khi vẫn giữ nguyên lá cờ của tổ tiên sau cuộc “cách mạng” 1959, ( cờ của chính quyền CS Cuba và cờ của người Cuba hải ngoại chống cộng giống nhau ), chứ không vác một lá cờ màu máu, từ một tỉnh của một nước lạ, về làm lá cờ cho mình !
      -Quả thật có một thằng già ngu hết cở, phải không camarada Fidel ?

    • Chí ít là Fidel Castro cũng còn có chút tinh thần dân tộc, khi vẫn giữ nguyên lá cờ của tổ tiên sau cuộc “cách mạng” 1959, ( cờ của chính quyền CS Cuba và cờ của người Cuba hải ngoại chống cộng giống nhau ), chứ không vác một lá cờ màu máu, từ một tỉnh của một nước lạ, về làm lá cờ cho mình !
      -Quả thật có một thằng già ngu hết cở, phải không camarada Fidel ?

  4. vietha says:

    Cách mang Cam Ukraina tương lai của VN?

    Thưa các ông dân chủ VN!

    58,5% dân số là người Nga, 20% là người Ukraina và 22% là người dân tộc đạo hồi Tatar. Theo hiến pháp Ukraina qui định toàn dân bầu Tổng thống, muốn phế truất Tổng Thống phải trưng cầu dân ý. Bọn tiểu số vi hiến làm loạn như vậy là không hợp pháp. 58% dân Nga mà đứng lên cầm súng có sự hỗ trợ của Nga thì mấy kẻ làm loạn kia sẽ toi đời. Bán đảo Crimer tự trị đã giai tán chính quyền để trưng cầu dân ý theo ai?Nếu theo Nga thì quân đội Nga sẽ tràn ngập nơi đây được coi là hợp pháp để sát nhập vào Nga theo nguyện vọng của đại đa số dân chúng. Chờ đấy mà xem? Chẳng có CM Cam với quýt gì đâu. Đừng tưởng bở. Để yên như cũ thì còn “5 ăn 5 thua” chứ làm loạn thì sẽ theo Nga hết. Mấy ổng dân chủ rởm VN cứ theo đó mà học?

    Mỹ cũng chẳng hơi đâu mà nhúng vào. I Raq, Apganistan là bài học quá đắt cho Mỹ rồi huống chi bây giờ Mỹ phải tập trung cho Thái Bình Dương chống TQ bành trướng. Hơn thế nữa nhúng vào lại phải đụng đầu với Nga, Mỹ chẳng dại. Nato thì chủ yếu Mỹ là chính. Mỹ không nhúng vào thì Anh Pháp Đức dám đối đầu với Nga không? Bố bảo!
    Nên nhớ các nơi như libya, syria thì Nga còn bỏ chứ Ukraina chính là lợi ích cốt lõi, Nga bỏ sao đước.

    Tỉnh lại đi mấy cái đầu dân chủ VN rỗng tuyếch./.????

    • Nguyễn Trọng Dân says:

      “Đảng Cộng Sản Việt Nam là QUYỀN LỢI không thể tách rời của Trung Quốc…”

      ….Cho nên Dân Chủ ào lên cướp chính quyền , xóa bỏ Đảng ….

      ….Thì Việt Nam sẽ giống như Ucraine , TỨC LÀ XE TĂNG TRUNG QUỐC sẽ tới Hà Nội vãn hồi trật tự !

      Mất Đảng rồi , quân đội Nón Cối có còn chiến đấu chống Hán Cộng được không ?

    • Cũng tương tự như vậy, nay mai trên đất nước VN mà có một cuộc cách mạng cam, lũ chệt đã được cài sẳn, sẽ sánh vai cùng lũ vẹm còn đảng còn tiền, như Vietha này, sẽ vung cao ngòn cờ đỏ 5 sao của trung quốc để cầu cứu, lúc đó bọn bá quyền phương bắc sẽ tuyên bố: “Vì quyền lợi cốt lõi của TQ” sẽ tung quân xuống chiếm ngay VN trong vòng không tới một tuần lể, vì mọi chướng ngại của thiên nhiên, mọi đèo cao dốc thẳm đã được chế độ này san phẳng bằng xa lộ hoành tráng, sẳn sàng rước đàn voi về dày mả tổ.
      Công lao này thuộc về Hồ chí Minh cùng lũ học trò của hắn !

  5. Lamson72 says:

    Trích từ Trần Hoàng :” Lúc nào không còn sống nữa thì nhớ báo để các còm sỹ biết ông hay cộng sản sống dai hơn nhé…”

    Trần Hoàng cưng thương của Qua,

    Thương cưng quá, tội nghiệp cưng quá Trần Hoàng ui . Sao cứ chui rúc trong hang Pắc Bó mà chẳng chịu ra ngoài để biết thế giới bây giờ ra sao .
    Cộng sản đã chết ngắc hơn 20 năm rồi còn đâu nữa mà cưng nhi nhô . Bây giờ chỉ còn đảng mafia . Cộng sản còn đâu nữa nay đã thành cộng phỉ rồi cưng ui . Cưng hiễu cộng phỉ nghĩa là gì không ? Nếu không hiễu cho qua biết để qua giải nghĩa cho .

    Người ta chống cộng không phải là chống cộng sản mà là chống cộng phỉ đấy
    Thương cưng quá
    khà khà khà

  6. Dân Việt says:

    Bài viết của ông Âu quá cao siêu, mấy tên trí thức kach mạng sợ không hiểu nổi đâu thật là tội nghiệp !!
    ĐỈnh cao trí tuệ XHCN nếu họ hiểu biết như ông Âu thì làm gì còn đỉnh cao trí tuệ XHCN nửa. Thật là
    Tai hại và đáng buồn cho dân tộc Việt.

  7. Gửi trungkien says:

    @trungkien: trungkien khôn hơn ông này vì về VN chơi, tội gid mà không về bỏ cả mồ mả cha ông lạnh lẽo?

  8. NON NGÀN says:

    ĐỪNG NÊN LẪN LỘN

    Ông Bằng Phong Đặng Văn Âu vừa rồi có cho nổ hai quả bom. Cỡ loại bom tấn. Nhiều ý kiến khen chê cũng lắm. Nhiều người chỉ làm thinh cũng lắm.
    Nhưng nếu bài viết đầu gửi Thủ tướng VN hiện giờ Nguyễn Tấn Dũng là quả bom tấn. Thì bài viết thứ hai “Cho tôi xin hỏi” nó trở nên như loại pháo tre. Từ bom đến tre ông Âu đã đi một chặn đường quá dài. Bởi bài sau chủ yếu ông Âu gửi cho BBT báo điện tử Bâu xít VN.
    Nhớ năm qua đã từng có tập thể ba mấy trí thức hải ngoại gửi kiến nghị về cho ông Chủ Tịch nước.
    Ông Âu đã chê cách đó, giờ đây ông lại sáng tạo cách đó lại lần nữa, nhưng gửi cho ông Thủ tướng. Tức ông Âu đã tự mình xuống một cấp, giống như ban đầu bom tấn ông lại chuyển sang pháo đẹt như trên kia đã nói.
    Thật thì thiện chí và tâm huyết của ông Âu đối với xã hội và đất nước VN ai cũng biết thừa. Nhưng chắc tuổi già rồi, ông Âu trở nên không chịu nổi nữa thành đâm ra nôn nóng quá. Cho dẫu cập rập thì bất đạt.
    Chưa nói tới nội dung, ý hướng hay ý nghĩa hai bài viết của ông Âu. Nhưng bài đầu không biết có tới tay Thủ tướng Dũng không, còn bài sau thì BBT của Bâu xít nói rõ hai bên như lửa với nước, khó mà tiếp cận nhau được. Điều này chẳng biết nên trách ai, kẻ trước hay người sau.
    Còn bài kiến nghị cho Thủ tướng VN, chưa chắc đến tay mà có thể chỉ đến tay tham mưu báo cáo lại. Bởi ở vị trí ông Thủ tướng, chắc ông không có thời gian đọc tận mạng bài kiến nghị của ông Âu.
    Nhưng chỉ nói về bề ngoài, hình thức thôi, ông Âu cũng lại vấp phải con đường cũ của Kiến nghị trí thức hải ngoại năm xưa dù ông đã từng bài bác, là không hiểu, không chịu hiểu, hay không muốn hiểu cơ chế lãnh đạo tập thể trong nước nói riêng hay các nước XHCN từ xưa đến nay nó như thế nào. Không hiểu thì mọi trò chơi kiểu đó, dù thiện chí bao nhiêu, có khác nào vung ngón tay vào không trung. Trong cơ chế như vậy mà chỉ nói riêng với ông Chủ tịch nước hay ông Thủ tướng thì có vẻ như không thực tế lắm.
    Cũng có thể ông Âu không ngây thơ, nhưng ông muốn chơi trò nổ bom trước dư luận mà thôi. Điều này trên kia đã nói rồi. Tức dương đông kích tây, sự thật ông Âu muốn tuyên ngôn với tất cả mọi người những gì ông cho là tâm huyết nhất của mình. Điều đó thì cũng tốt thôi, nhưng cũng không nên cố chấp hay hão huyền lắm. Phải nắm chắc cái đối tượng đó mới là con đường chính xác nhất.
    Cho nên ông Âu phải chon dứt khoát giữa cảm tính và lý tính. Chọn dứt khoát giữa trình bày và chỉ trích. Nếu còn nhập nhằng và thủ lợi giữa cả hai thì khó mà hiệu quả hay tích cực. Có vẻ như vừa chửi lại vừa khen, vừa kiến nghị mà cũng vừa tấn công thì hơi có vẻ lùm xùm quá.
    Nên nói chung lại, rất khen mà cũng rất tiếc đối với ông Âu. Ông Âu là một trong những khuôn mặt tiêu biểu nhất về chính kiến giữa các Việt kiêu hải ngoại năng động nhất lâu này, nhưng giờ đây dường như ông có vẻ hơi lụm cụm, đó quả thật là điều khiến có thể có nhiều người suy nghĩ hay thất vọng. Vài dòng vậy để ông Âu rút kinh nghiệm, hay cũng là cách “kiến nghị” với ông Âu vậy. Bởi quyền có chính kiến là quyền tự do thiết yếu của mỗi người, có nêu ra không là chuyện khác, có gửi đâu hay không là chuyện khác, gửi như thế nào và trình bày, biểu lộ kiểu ra sao, cũng như cuối cùng nhằm kết quả gì hay thực sự có kết quả gì hay không lại là chuyện khác.

    ĐẠI NGÀN
    (27/02/14)

  9. Trần Hoàng says:

    “Mong sao mình còn sống tới ngày chế độ cộng sản sụp đổ để về quê nhà hàn huyên với quý vị thì hạnh phúc xiết bao!”
    Lúc nào không còn sống nữa thì nhớ báo để các còm sỹ biết ông hay cộng sản sống dai hơn nhé!

    • Bút Thép VN says:

      Tôi nghĩ, ai ai cũng “Mong sao mình còn sống tới ngày chế độ cộng sản sụp đổ để về quê nhà hàn huyên với quý vị thì hạnh phúc xiết bao!”.

      Chỉ trừ những kẻ “còn đảng còn mình” mong cho đảng tồn tại để chúng tiếp tục chúi đầu vào cái “máng hạnh phúc” (của đảng) như lũ lợn được vỗ béo!

  10. Lamson72 says:

    mời vũ như vú đọc tiếp “Văn Hóa bác hồ ” của cưng . Phải công nhận bác hồ của cưng có một không hai nhá

    Đó đó hồ lại sáng tác ra thêm một món văn hóa nữa gọi là văn hóa bu gi mà cái thứ văn hóa nầy hồ rất là xuất sắc. Chỉ có mỗi một cái bu gi mà chạy tới hơn chục máy. Phải ngả mũ khâm phục hồ. Chưa hết hồ còn là tác giả của nhiều thứ văn hóa nữa. Như:

    “bác hồ rồi lại bác tôn
    Hai bác cũng thích dòm l… minh khai “
    “bác hồ cùng với bác tôn
    Rủ nhau ra suối dòm l… minh khai

    Đây là một loại hình văn hóa khác. Văn hóa rửa mắt. Người ta thì rửa tiền , rửa bạc. hồ cùng văn hóa cu li tôn đứt chến đi rửa mắt. Rửa mắt vợ của đồng chí cật ruột của mình nên được gọi là văn hóa rình mò. Tiếp theo đó là văn hóa rửa đít. Hồ đã rửa đít hai đồng chí cật ruột của mình bằng cách báo cho mật thám Pháp bắt lê hồng phong và vợ là minh khai đem bắn bỏ. Cũng áp dụng thứ văn hóa nầy hồ đã ra lịnh cho trần quốc hoàn dứt đẹp Nông thị Xuân người tình chăn gối của hồ. Dứt hết cho nên tới ngày đi chầu các mác hồ ta vẫn còn độc thân tại chỗ. Hồ cũng sản sinh ra thứ văn hóa bợ đít qua câu nói. ” Tình hữu nghị Việt Trung đời đời bền vững. Núi liền núi sông liền sông.” Môi chửi răng rụng và để phát huy truyền thống văn hóa bưng bô, thi nô tố hữu đã có hai câu thơ đi vào lịch sử.

    “Thương biết mấy khi con vừa tập nói
    Tiếng đầu lòng con Đ.M. hồ chí minh “

    “Nổi cộm” là văn hóa bịp. Thứ văn hóa nầy được mấy con khỉ bưng bô áp dụng triệt để. Chính Ngụy tui cũng bị cái thứ văn hóa bịp nầy mà gỡ lịch mệt nghỉ. Bằng thứ văn hóa bịp chúng đã lùa hết quân nhân công chức của Việt Nam Công Hòa vô hộp. Trong hộp tụi tui đã được thưởng thức văn hóa bịp nào là tủ lạnh chạy đầy đường ngoài Hà nội , nào là kem ăn không hết phải phơi khô, nào là văn hóa anh hùng là cô gái du kích đã dùng liềm mà móc càng trực thăng rồi bắt sống “giặc lái”… điển hình là hai câu thơ Bút Tre :

    “Chị em du kích giỏi thay.
    Móc máy bay Mỹ rớt ngay cửa mình “

    Nói nào ngay bác hồ đúng là vĩ nhân đã sáng tạo ra rất nhiều ” loại hình văn hóa ” viết hoài không bao giờ hết. Phải cần cả một ban nghiên cứu lịch sử đảng mới làm nổi chuyện nầy. Như tự đút ống đu đủ vô rún rồi tự thổi mình lên “chân dung bác hồ “. Đó loại hình văn hóa ống đu đủ.

    “Bác” đã vậy, “cha già” đã vậy thì các cháu của bác đã được bác hồ trồng những trăm năm nên y chang. Dù bác đã qua đời đã đi bưng bô cho mấy anh trùm các mác lê nin lâu rồi nhưng tính sáng tạo vẫn được các cháu bưng bô “triễn khai triệt để phát huy tính văn hóa bưng bô lên tuyệt đỉnh. Hãy nghe văn chương phú lục của các cháu bưng bô :

    Tưởng tượng có một cháu hết sức nhà quê của bác , ngồi kiểu nước lụt trên cái sofa vừa chôm được trong Nam. Mồm thì rít thuốc lào tụt nỏ. Ém khói, sau đó chiêu một ngụm nước trà rồi lim dim thưởng thức nào là “chùm thơ” , “chùm ảnh” , “cụm từ” . Tất cả mọi thứ nghệ thuật trên đời cho vô chùm , vô cụm hết , tương cận với chùm nho, chùm nhản…chùm lông. Có hình tượng của một thứ văn hóa tòn ten lủng lẳng. Khỉ thì có thứ ngôn ngữ , có thứ văn hóa của khỉ. Thứ văn hóa của khỉ là chùm thơ , chùm ảnh. Hết chùm đến mảng. Khỉ gọi mảng văn học tương cận với mảng da đầu , mảng vôi vữa. Người thì viết là vài ý nghĩ về… , bàn về , nhận định về… nghĩ về , ghi nhận về , luận về… Còn khỉ với thứ văn hóa chùm , mảng, cụm thì dùng TẢN MẠN . Tản mạn theo tự điển Tiếng Việt (Nhà xuất bản khoa học Xã hội , trung tâm từ điển , 1994) là ở tình trạng rời rạc , không tập trung , không có sự liên hệ với nhau đi kèm là một thí dụ “Những ý nghĩ tản mạn không đâu vào đâu” (trang 857). Những em thuộc loại hình văn hóa bưng bô đã ngồi xuống “động não , thao tác tư tưởng” , để dàn trả ý nghĩ của mình về một vấn đề nào đó để người ta phán cho một câu ý tưởng rời rạc không đâu vào đâu. Không lẽ đây một loại hình văn hóa không đâu vào đâu. Và còn hằng trăm hàng ngàn chữ (“từ”) mà chúng nó một lũ bưng bô có văn hóa không đâu vào đâu đang viết, đang nói để làm xấu, làm nghèo đi tiếng Việt trong sáng tuyệt vời của chúng ta.

    Không lẽ Ngụy tui gọi đây là bài tản mạn văn hóa bác hồ ? Nghĩ cho cùng bản thân , con người của anh hồ râu thì cũng chỉ là những thứ rác rưỡi không đâu vào đâu. Dùng chữ Tản mạn về bác hồ được lắm chứ.

    vũ như vú, cưng thấy bác hồ của cưng đúng là dị nhân danh trấn giang hồ . Ngọa triều Lê Long Đỉng thua xa bác hồ của cưng
    Thương cưng lắm
    khà khà khà

    • BUILAN says:

      Tuyệt vời Lamson72
      _Cảm ơn Vú nhu Vem – nhờ có Vồ Tiên- Ang gian _ Tiên sinh Lừa láo (ma cô Ninh Kiều)
      Bà con ĐCV mơí được thưởng thức đụ món văn hoá bác Hù

      Tiêu biểu trích
      “Thương biết mấy khi con vừa tập nói
      Tiếng đầu lòng con Đ.M. hồ chí minh “

      “Nổi cộm” là văn hóa bịp. Thứ văn hóa nầy được mấy con khỉ bưng bô áp dụng triệt để. Chính Ngụy tui cũng bị cái thứ văn hóa bịp nầy mà gỡ lịch mệt nghỉ. Bằng thứ văn hóa bịp chúng đã lùa hết quân nhân công chức của Việt Nam Công Hòa vô hộp. Trong hộp tụi tui đã được thưởng thức văn hóa bịp nào là tủ lạnh chạy đầy đường ngoài Hà nội , nào là kem ăn không hết phải phơi khô, nào là văn hóa anh hùng là cô gái du kích đã dùng liềm mà móc càng trực thăng rồi bắt sống “giặc lái”… điển hình là hai câu thơ Bút Tre :

      “Chị em du kích giỏi thay.
      Móc máy bay Mỹ rớt ngay cửa mình “

      Nói nào ngay bác hồ đúng là vĩ nhân đã sáng tạo ra rất nhiều ” loại hình văn hóa ” viết hoài không bao giờ hết. Phải cần cả một ban nghiên cứu lịch sử đảng mới làm nổi chuyện nầy. Như tự đút ống đu đủ vô rún rồi tự thổi mình lên “chân dung bác hồ “. Đó loại hình văn hóa ống đu đủ.

      Trăm nghe không bằng mắt thấy
      Tôi có thoí quen “noí có sách mách có chứng” ( xin bác MOD tha cho lần nấy !)

    • Ông Lê says:

      Có một hồ chó minh mà bà con khốn khổ suốt mấy kiếp , mấy ông còn Đ.M. hồ chó minh rồi đẻ ra cả bầy hồ chó nữa thì mần răng bà con chịu nỗi?????!!!!

Leave a Reply to BUILAN