WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Cực tham và cực thâm

Đôi nhảy dưới tượng Lý Thái Tổ hôm 16/2. Ảnh AP

Đôi nhảy dưới tượng Lý Thái Tổ hôm 16/2. Ảnh AP

Thế là chính quyền Việt Nam đã thực sự ngăn cấm, cản trở và phá đám lễ kỷ niệm 35 năm cuộc chiến tranh biên giới năm 1979, đi ngược lại mong muốn chính đáng của người dân, đi ngược lại truyền thống yêu nước, ghi ơn những liệt sỹ đã bỏ mình để bảo vệ Tổ quốc chống quân xâm lược, truyền thống cao quý của dân tộc Việt Nam.

Vì không có lý do chính đáng có sức thuyết phục, họ bày trò khiêu vũ giữa ban ngày, cách thúc ép, mua chuộc một số người dựng sân khấu và nhảy múa một cách hình thức, trâng tráo và tẻ nhạt bên cạnh một khẩu hiệu cũng trơ trẽn không kém -‘’Mừng Đảng Mừng Xuân‘’ khi đã qua rằm tháng Giêng!

Một sáng kiến tối tăm nhục nhã. Tổng Bí thư đảng CS và Bộ Chính trị CS đã thực hiện chỉ thị khẩn cấp trực tiếp qua đường điện thoại nóng của chủ tịch nước kiêm tổng bí thư Tập Cận Bình nói với ông Nguyễn Phú Trọng ngày 22 tháng 1/2014 vừa qua, theo tin tiết lộ từ các cơ quan trung ương đảng, được nhiều báo mạng ở Hà Nội nhất loạt loan tin, như Dân Làm Báo, Dân Luận, Diễn đàn xã hội dân chủ, VN Express.

Như vậy là nhóm lãnh đạo VN đã coi lãnh đạo đảng CS Trung Quốc như cấp trên của mình, tự nguyện để họ can thiệp trắng trợn vào tình hình trong nước ta, xúc phạm nặng nề vong linh hàng chục vạn liệt sỹ và nhân dân ta bỏ mình vì cuộc chiến tranh xâm lược của bọn bành trứơng phương Bắc. Đây là thái độ xấu xa ‘’hèn với giặc, ác với dân‘’, từ bỏ vai trò tiên phong dẫn đường của người lãnh đạo, vi phạm cực kỳ nghiêm trọng hiến pháp và pháp luật do chính họ tạo nên, tự phơi bày bộ mặt nhu nhược phản dân hại nước của chính họ.

Hàng chục ngàn dư luận viên, báo chí lề phải ăn nói làm sao, có tài gì để bảo vệ thái độ ươn hèn như thế của lãnh đạo trước thế lực bành trướng hung hãn. Sao lại cấm việc tưởng niệm những người thân yêu nhất bỏ mình vì dân vì nước ?

Lúc này hơn lúc nào hết, toàn dân ta nên hiểu thật sâu, thật rõ bản chất của tập đoàn CS Đại Hán Trung Quốc. Bản chất CS phi dân chủ, độc đoán , giáo điều ảo tưởng vốn đã nguy hiểm tàn ác rồi, lại còn được tăng thêm gấp bội bởi cái bản chất cao ngạo tự cao tự đại, vỗ ngực là trung tâm nhân loại – Trung Quốc – với một dân tộc lâu đời nhất, đông đảo nhất loài người là Đại Hán .

Lòng tham của nhóm lãnh đạo CS Đại Hán là lòng tham vô hạn, lòng tham không đáy, tham bành trướng ra mọi hướng về địa lý, hướng chính hiện là về phương Nam giàu tài nguyên, nhân lực. Họ tham đất, tham biển, tham tài nguyên khoáng sản, tham có nhiều chư hầu, tay sai, tuy đất đã rộng, dân đã đông, đã chinh phục các dân tộc Mãn, Mông, Hồi, Tạng …

Đã vậy họ còn nguy hiểm gấp nhiều lần vì bản chất ‘’thâm’’, ‘rất thâm’’. Thâm đây không phải là thâm sâu về hiểu biết, về đạo hay triết lý, mà thâm độc, thâm hiểm về đối xử, về mưu đồ. Xin cử ra vài thí dụ nổi bật nhất. Khi kéo gần nửa triệu quân vào 6 tỉnh biên giới nước ta, Đặng Tiểu Bình rêu rao đây là cuộc ‘’ trừng giáo’’ để răn dạy Việt Nam đã ăn hiếp nước nhỏ Campuchia. Khi tháo chạy quân TQ được lệnh tàn phá triệt để phố xá bản làng để dân ta trở về không còn sống nổi. Ngay giữa tháng 3/1979 tôi lên Lạng Sơn, Đồng Đăng , trực tiếp thấy cảnh không có một thanh đường sắt nào không bị phá gãy cong, thư viện bị đốt, nhà dân bị đập phá từ giường tủ đến nồi niêu soong chảo, bát đĩa, trong nhà trẻ nôi của trẻ em bị chặt nát , đúng là quân giặc đã mất hết tính người. Chúng còn hãm hiếp các em nhỏ rồi vứt xác xuống giếng khơi, tận cùng man rợ. Đây là nỗi nhục hằn mãi trên lá cờ 5 sao nhuộm đỏ máu dân lành.

Ở Thành Đô là một kiểu thâm độc khác. Chúng trịch thượng triệu tập lãnh đạo cao nhất là Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh, Thủ tướng Đỗ Mười, Cố vấn Phạm Văn Đồng … sang Thành Đô những ngày đầu tháng 9/1990, thừa biết đó là kỷ niệm ngày Quốc Khánh chẵn 45 năm ( 2/9/1945 – 2/9/1990 ), cũng là ngày giỗ ông Hồ Chí Minh. Hồi ký của phía TQ còn cho biết họ nhử ông Phạm Văn Đồng bằng cách hé ra khả năng họ sẽ cho ông gặp lãnh tụ cao nhất, Đặng Tiểu Bình, điều mà ông Đồng tỏ ra rất khao khát ( xem hồi ký Nhớ lại và Suy Ngẫm của Trần Quang Cơ ). Trong lời mời họ cố tình không ghi Bộ trưởng Ngoại giao Nguyễn Cơ Thạch, và quả nhiên ông Thạch bị mất chức và bị đưa ra khỏi Bộ Chính trị ngay sau sự kiện ‘’đầu hàng giặc’’ ở Thành Đô. Ông Thạch nhận định ‘’Thành Đô mở ra một thời kỳ Bắc thuộc mới rất nguy hiểm‘’.

Đã đến lúc Bộ Chính trị, Ban Bí thư, Ban Chấp hành Trung ương đảng , Quốc hội, Chính phủ , toàn đảng CS và toàn dân ta phải giật mình khi thấy từ sự kiện Thành Đô (8/1990) đến nay, bọn bành trứơng TQ đã lấn lướt, được đằng chân lân đằng đầu, gặm nhấm dần biên giới, hải đảo, vùng biển, rồi xâm nhập sâu vào nội địa nước ta ra sao, khi nắm trọn ngành khai khoáng, đưa hàng chục vạn dân vào định cư khắp nơi.

Đã đến lúc Bộ Chính trị phải tỉnh lại, nhân dân ta buộc Bộ Chính trị phải tỉnh lại, xoay chuyển tình thế, thoát ra bằng mọi giá cạm bẫy chết người, chết cả dân tộc mà bọn bành trướng nham hiểm đã giương ra và nhử Bộ Chính trị ở Hà Nội chui vào một cách nhẹ dạ, tưởng là khôn hóa ra là dại, dại chết người.

Hãy có dũng khí để nói «KHÔNG» với họ. Hãy trả lại 16 chữ vàng vì đó là vàng mã, vàng giả, vì chính họ đã tỏ ra không là láng giềng tốt, bạn bè tốt, đồng chí tốt, đối tác tốt, mà ngược lại. Họ đã liên tiếp chơi xấu với ta, lập cơ quan hành chính Tam Sa trong đó có quần đảo Hoàng Sa, lập căn cứ quân sự, giết hại ngư dân ta, độc chiếm tài nguyên trong vùng . Ta có cái lý vững chắc là chủ quyền thuộc về ta, ta có quyền lựa chọn bạn để chơi, để kết thân, kết liên minh khi cần, không ai ép được .

Hiện nay đất nước ta đang đứng trước 2 vấn đề chiến lược cấp bách cần giải quyết : chuyển hóa dân chủ trong đối nội và liên minh đối ngoại với những nước nào. Đã đến lúc cần một cuộc trao đổi ý kiến cấp toàn dân, rồi một cuộc trưng cầu dân ý nếu cần thiết. Chuyển hóa dân chủ từ độc đảng sang hệ thống đa đảng theo pháp quyền dân chủ. Và từ bỏ kiểu liên minh CS quốc tế (Việt Nam – Trung Quốc – Cu Ba) để chuyển sang xây dựng quan hệ chiến lược thân thiết toàn diện VN với các nước dân chủ truyền thống : VN – Philippines, VN – Thái Lan, VN – Indonesia , VN – Malaysia, VN –Singapore trong ASEAN, VN – Nhật Bản, VN – Ấn Độ, VN – Liên Âu, VN – Hoa Kỳ. ..

Với Trung Quốc hiện còn nằm dưới ách cai trị độc đoán của đảng CS TQ chúng ta chủ trương duy trì mối quan hệ bình đẳng tôn trọng lẫn nhau, không can thiệp vào nội bộ của nhau, quan hệ láng giềng tốt giữa nhân dân 2 nước, giải quyết các tranh chấp qua thương lượng hòa bình, chấm dứt mối quan hệ trên thực tế không bình đẳng, lấn lướt chèn ép kiểu nước lớn như vừa qua.

Việt Nam ta là nước trung bình, không quá nặng nề để chuyển đổi cả hệ thống như TQ, cần và có thể không phải chờ TQ chuyển đổi trước, rất có khả năng chuyển trước TQ vài ba đến hàng chục năm. Sẽ rất có lợi là đi trước sẽ thoát nhanh ra khỏi các cuộc khủng hoảng kinh tế, tài chính, xã hội, lòng tin, sớm mang lại ổn định và phúc lợi cho toàn dân. Thế và lực của ta trong và ngoài nước sẽ đột biến khác hẳn trước.

Mấu chốt hiện nay là lòng dân đã đồng, sốt ruột mong chờ chuyển đổi sớm, nhưng lãnh đạo không theo kịp, do lòng tham còn quá nặng. Chỉ cần một bộ phận lãnh đạo tỉnh ngộ, hiểu ra rằng hãy lo cho dân, không thể để cảnh quan CS rất giàu dân rất nghèo, trái ngược hẳn với tôn chỉ lý tưởng của đảng CS là xóa bỏ bóc lột , hy sinh thì người CS đi trước, hưởng thụ thì đi sau quần chúng. Không gì xấu, nhục bằng.

Lãnh đạo hãy biết giật mình. Nhân dân không thể chịu đựng thêm nữa. Bày trò nhảy nhót, kèn trống phá đám cuộc tưởng niệm nghiêm trang các liệt sỹ và đồng bào hy sinh 35 năm trước, do run sợ trước sự răn dạy hống hách của bọn thái thú TQ cộng sản là trò hề ô nhục.

Hãy hiểu cho rõ tâm địa cực kỳ tham lam và thâm độc của bọn bành trướng TQ, chúng cố tình làm nhục nhóm chư hầu, nghĩ rằng do bị nhục như thế nên nhóm chư hầu càng phải rạp mình quỵ lụy tuân theo lệnh của chúng để khỏi bị quần chúng quật ngã.

Hãy tỉnh ngộ và đi theo sự mách bảo của lương tâm, của trí khôn dân tộc, kịp thời cứu dân và cứu nước, cũng là tự cứu lấy mình vậy.

Blog Bùi Tín (VOA)

16 Phản hồi cho “Cực tham và cực thâm”

  1. Nguyễn Văn says:

    Gửi Minh Phương

    NHÂN QUYỀN Ở NƯỚC CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM TỪ NGÀY CÓ ĐẢNG ĐẾN NAY: Người dân cả nước sống trong sợ hãi, không bị kỳ thị bởi dân mà bởi “chính quyền”.

    Đọc chuyện ông kể, quả là khủng khiếp và đáng sợ. Bé và gia đình Ruby thật là can đảm. Em bị người da trắng kỳ thị nhưng được chính quyền và luật pháp bảo vệ. Bản thân em và gia đình không bị cảnh sát hành hung hay đánh chết.
    Câu chuyện kỳ thị chủng tộc đã hơn nửa thế kỷ có ghi để lại cho hậu thế; và ngày nay không chỉ người da đen mà tất cả những sắc dân da màu khác đều có đủ mọi quyền tự do và bình đẳng như người da trắng.

    Thế còn 90 triệu dân đen nô lệ người Việt Nam đang sống trong nước thì sao thưa ông/bà Minh Phương? Cùng một dòng máu cùng một chủng tộc đang sống dưới ngụy quyền cộng sản có được tự do và bình đẳng? Luật pháp có bảo vệ người dân không? Lại thêm một người chết sau khi làm việc với công an. Ông hãy nói xem tại sao người dân bị “mời” lên đồn công an làm việc thì bị đánh chết? Cái này có đáng sợ, nghê tởm, và đáng phỉ nhổ cho cái “chính quyền” và “pháp luật” của cái gọi là “văn minh đỉnh cao trí tuệ loài người” của nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam?

  2. Minh Đức says:

    Trích: “Hãy tỉnh ngộ và đi theo sự mách bảo của lương tâm, của trí khôn dân tộc, kịp thời cứu dân và cứu nước, cũng là tự cứu lấy mình vậy.”

    Ông Bùi Tín kêu gọi như thế này có khác gì kêu gọi Bảo Đại chống Pháp. Bảo Đại tuy cũng muốn Việt Nam độc lập nhưng Bảo Đại mang ơn người Pháp dạy dỗ, nuôi nấng quá nhiều. Nếu có muốn độc lập với Pháp thì Bảo Đại cũng làm nhè nhẹ thôi chứ không mạnh mẽ thẳng tay được.

    • noileo says:

      Coi vậy chứ Bảo Đại cũng còn “ngon” hơn bọn cộng sản Hồ chí Minh nhiều. Sau khi bị Hồ chí Minh cướp chính quyền, BD trốn thóat/ bị lưu đầy ra Hồng Kong, sống trong tình trạng khó khăn nghèo túng. Mặc dầu vậy khi đuọc Pháp tìm đén, mời trở về VN làm Vua trở lại, Bảo Đại cũng đã không dễ dàng nhận lời.

      Thực thi bản văn tự bán nước ngày 6-3-1946, một thứ hòa ước Patenotre mới, đặt VN dưới sự bảo hộ của Pháp, gọi là “thành viên Liên Hiệp Pháp”, để Hồ chí Minh được làm Tự Đức mới dưới danh nghĩa chủ tịch bù nhìn của VNDCCH, ngày 19-5-1946 cs Hồ chí Minh rước Pháp vào Hà nội, chính thức tái chiếm VN.

      Rồi Hồ chí Minh và bọn cộng sản VNDCCH bán nước bị Pháp, thời hâu đệ nhị thế chiến 39-45 tham lam hơn Pháp thời 1884, tống cổ ra khỏi Hà nội.

      Không lâu sau đó Pháp có ý định mời mời Bảo Đại trở lại vị trí Quốc trưởng VN. Nếu là kẻ “tham ăn chơi tham phú quý” như cs tuyên truyền, hẳn là BD đã dễ dàng nhận lời Pháp để trở về VN làm Vua, hưởng nhàn. Nhưng ngược lại, Bảo Đại đã không dễ dàng nhận lời Pháp, Bảo Đại đã kiên quyết đòi Pháp phải trả lại vùng đất “Nam kỳ” cho VN, [vùng lãnh thổ "Nam kỳ"vốn đã bị triều đình Tự Đức nhượng hẳn cho Pháp, trở thành thuộc địa của Pháp từ thế kỷ trước] sau đó Bảo Đại mới về VN trong vai trò Quốc Trưởng sau khi Pháp công nhận VN độc lập qua bản văn do Tổng Thống Pháp Vincent Auriol ký tên trên đó nhìn nhận Pháp trao trả độc lập cho VN

  3. Minh Phương says:

    NHÂN QUYỀN Ở NƯỚC MỸ ĐẦU THẬP NIÊN 1960

    Kẻ bướng bỉnh cô đơn

    Vào cuối thập niên 1950, bang New Orleans ở Mỹ đã xoá bỏ sự phân biệt mầu da ở các thư viện, trên xe buýt và ở các công viên công cộng, nhưng ở các trường học thì vẫn không. Năm 1960, một toà án liên bang ra quyết định bắt chính quyền bang này phải cho phép học sinh da đen được tới học ở các trường từ trước đến lúc đó chỉ dành riêng cho học sinh da trắng. Bé Ruby là học sinh da đen đăng ký học lớp Một ở một trường gần nhà. Em là học sinh da đen đầu tiên và duy nhất của trường vào năm đó.

    Ngày nhập trường, bốn cảnh sát toà án liên bang hộ tống bé Ruby và mẹ em tới trường trong một chiếc xe limousine lớn. Đợi họ ở cổng trường là một đám đông phụ huynh và học sinh người da trắng giận dữ, gào thét, chửi rủa.

    Xuống xe, hai cảnh sát đi trước, hai đi sau để bảo vệ, họ đi dọc những bức tường đầy vết cà chua, trứng thối và những dòng chữ thoá mạ. Một người đàn bà da trắng gào lên “Tao sẽ đầu độc mày, tao sẽ tìm được cách.” Nhớ lại hành trình đi qua đám đông hung dữ đó, một cảnh sát liên bang nói về Ruby: “Em không khóc. Em không thút thít. Em chỉ xốc bước đi cùng, như một người lính bé nhỏ. Tất cả chúng tôi đều rất tự hào về em.”

    Cả ngày hôm đó, hai mẹ con không dám bước chân ra khỏi phòng hiệu trưởng. Qua vách ngăn bằng kính, họ chứng kiến cảnh các phụ huynh da trắng xông vào trường và giận dữ kéo con mình ra ngoài.

    Ngày hôm sau, cảnh sát lại hộ tống bé Ruby đến trường, đám đông da trắng lại gào thét ở cổng trường. Ám ảnh nhất với Ruby là hình ảnh một chiếc quan tài với một búp bê da đen nằm bên trong. Trong trường vắng tanh, không có một học sinh nào khác ngoài em. Toàn bộ các giáo viên cũng từ chối đứng lớp, trừ một cô giáo trẻ tên là Barbara Henry. Hôm đó, cô bắt đầu dạy bảng chữ cái, như trước một lớp học bình thường. Và trong cả năm học đó, ngày này qua ngày khác, lớp chỉ có một thầy một trò.

    Đọc những dòng trên thật là dễ dàng, chỉ vài giây là xong. Nhưng chúng ta hãy dừng lại một chút để hình dung ra những gì mà bé Ruby và gia đình em đã trải qua. Một năm trời lủi thủi một mình, không có bạn chơi, một năm trời một đứa bé lớp một hứng chịu sự căm thù của người lớn da trắng.

    Cái giá phải trả không phải chỉ là sự cô đơn và khủng bố tinh thần mà bé Ruby mới 6 tuổi phải trải qua hàng ngày. Bố Ruby bị ông chủ hãng đuổi việc vì sự cả gan của mình. Cửa hàng thực phẩm quen từ chối bán hàng cho gia đình em. Ngay cả ông bà của Ruby ở Mississipi cũng bị đuổi khỏi mảnh đất mà họ đã thuê để trồng trọt trong 25 năm qua, khi câu chuyện lan tới bang này. Thật kinh khủng.

    Trong năm học đó, mỗi ngày là một cơ hội để bé Ruby chuyển sang trường tiểu học khác, nơi các bạn da đen của em đang học với nhau, và cuộc sống sẽ trở lại bình thường, sẽ như cũ. Bố mẹ của Ruby không phải những người hoạt động xã hội hay tham gia chính trị gì. Với một đứa bé 6 tuổi, có cha mẹ là những người lao động nghèo và ít học, sự cám dỗ đối với bé Ruby để bỏ cuộc lớn tới mức nào. Thật khó mà lý giải được sự bướng bỉnh của bé Ruby và của cha mẹ em. Họ vẫn tiếp tục, vì bỏ cuộc không phải là lựa chọn của họ. Vì “như cũ” không phải là điều họ muốn.

    Chúng ta hay có xu hướng bám lấy những người siêu phàm, những người được cho rằng một tay thay đổi thế giới, mà bỏ qua câu chuyện của những kẻ người trần mắt thịt như chính bản thân chúng ta và những người như em Ruby.

    • LeThiep says:

      Đang luận tội chuyện hiện tại Quỷ Đỏ Việt cộng hèn nhát đối với Tàu cộng , dư lợn viên không biết đọc chữ ném vào câu chuyện kỳ thị màu da ở Hoa kỳ đã xảy ra cả nửa thế kỷ trước . Này dư lợn viên, nước Mỹ đã thay đổi, ngày nay có tổng thống da đen Obama, có tướng chủ tịch bộ tham mưu liên quân da đen Collin Powell , có hai ngoại trưởng da đen Collin Powell và Condoleezza Rice, v…v…Còn Quỷ Đỏ Việt cộng thì từ ngày ra đời năm 1930 đến nay, chúng vẫn không hề thay đổi , làm tay sai cho ngoại bang, bán nước, đàn áp, cướp bóc của dân, lọc lừa, dối trá,…

      • Hoàng says:

        Có óc mà như không. Thế chú mày không hiểu đoạn văn từ câu “Đọc những dòng trên thật là dễ dàng…” cho đến hết comment nói gì à? Chú mày không hiểu ông Minh Phương muốn nói gì à? Trình độ chú mày như thế mà cũng bình với luận, bình loạn thì đúng hơn.

      • LeThiep says:

        Này dư lơn viên h , ta đã từng viết trên diễn đàn rằng ta không hưỡn để đọc những bài do bọn dư lợn viên của Quỷ Đỏ Việt cộng bịp bợm quăng lên diễn đàn . Và điều đó đã được chứng thực . Cứ thấy minh phương hay mp là ta đếch thèm đọc vì biết nó là dư lợn viên lẩn quẩn trên diễn đàn . Mắt ta chỉ lướt thoáng qua rồi phạng ngay , đếch cần quan tâm là đúng hay trật . Chú mày hiểu chưa, dư lợn viên .

      • Hoàng says:

        Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Nói như LeThiep “Mắt ta chỉ lướt thoáng qua rồi phạng ngay, đếch cần quan tâm là đúng hay trật”, như thế hèn chi bại trận, quẳng cả vũ khí, tụt cả quần để chạy trốn, cuối cùng bại trận, đầu hàng không điều kiện.

      • Builan says:

        Thua anh Hoàng
        Có như vậy thì những người như anh mới nhặt được mấy cái quần mà nhai.
        Mới có cơ hôị ôm ” 16 cục vàng & 4viên bi” mà ngậm- mút khen thơm, ngon

        Anh Hoàng từng tự giới thiệu là THẦY GIÁO dạy ở MN trước 75 kia mà !
        Tôi không dám tranh cãi với anh H đâu ! (không may là học trò cuả anh thì lỗi đạo quá)

        Anh thích găm nhấm ké thì tôi chúc mừng anh cứ tiếp tục ! Chừng nào thì anh Hoàng nhận ra “XƯỠNG ĐẺ” là có thật ?? không lẽ anh đưỡc đúc ra từ cái XƯỠNG ấy !!! Khakhakh
        Kính

      • LeThiep says:

        Hú vía ! Chớ còn nếu Miền Nam không vì mất nguồn quân viện mà phải bỏ khí giới thì dư lợn viên h đã bị đi theo 4 triệu lũ tử sĩ Miền Bắc gặp bác Hồ, bác Lenin ; sau đấy lại bị các nhà ngoại cảm biến thành xương chó , xương mèo, xương lợn rồi đấy , có đâu mà bây giờ được Quỷ Đỏ phản quốc ném cho ít tiền để hàng ngảy mò vào trang mạng viết bậy viết bạ, hết ngày có tí cơm bỏ vào mõm sống qua ngày .

    • noileo says:

      Trích: <ị"Ngày nhập trường, bốn cảnh sát toà án liên bang hộ tống bé Ruby và mẹ em tới trường trong một chiếc xe limousine lớn. Đợi họ ở cổng trường là một đám đông phụ huynh và học sinh người da trắng giận dữ, gào thét, chửi rủa."

      Nhân quyền ở Mỹ đầu thập niên 1960 thì đã như vậy đấy: cánh sát Mỹ bảo vệ quyền bình đảng màu da, bảo vệ quyền bình đẳng của học sinh đuọc đi học tại bất cứ trường học nào, hộ vệ công dân Mỹ thực thi quyền làm người, quyền đi học của công dân Mỹ, chống lại sự đe dọa từ những thành phần “quần chúng tự phát” hung dữ.

      Thế còn nhân quyền tại VNDCCH năm 1960 thì thế nào?

      Thế còn nhân quyền tại “Liên xô” ưu việt những năm 60′ thì thế nào?

      Thế còn nhân quyền tại “các nước xã hội chủ nghĩa anh em” đầu thập niên 60 thì thế nào?

      Thế còn nhân quyền tại CHXHCNVN ngày nay thì thế nào ?

      Công an cộng sản Hồ chí Minh đã ngó lơ để cho bọn “quần chunbgs tự phát” do công an tổ chức, đàn áp đánh đập người dân thục thi quyền làm người của mình.

      Công an cộng sản Hồ chí Minh đã tự tổ chức cái gọi là “quần chúng tự phát”, công an cộng sản Hồ chí Minh đã tự lột bỏ đồng phục công an, giả dạng thường dân, giả dạng “quần chúng tự phát” đàn áp đánh đập quấy nhiễu người dân thục thi quyền làm người của mình

  4. nguoi xa xu says:

    Tôi thấy những ngươì lãnh đạo CSVN tự mình dut đầu vào háng thằng đại Hán
    nó không kẹp mới là lạ thưa qúy diễn đàn.

  5. vu trung says:

    :) Nếu đảng viên csVN mà biết ” tỉnh ngộ và đi theo sự mách bảo của lương tâm, của trí khôn dân tộc, kịp thời cứu dân và cứu nước” từ hồ chí minh, lê hồng phong, trần phú trở xuống thì đâu còn là cs nữa .

  6. Cu Tý says:

    KHÚC NGHÊ THƯỜNG.

    1.
    Khúc Nghê Thường ma trơi cuồng vũ,
    Hú Rồng Tiên hội tụ linh uy.
    Lạc Hồng hoan lạc tân kỳ,
    Đu đưa đắm đuối mê ly rung hồn.
    Bay vươn bay dập dồn uốn lượn,
    Nhô nhấp nhô chân rướn gồ lưng.
    Ru ma hú quỷ từng tưng,
    Kiền kiền mật mật chuyển luân quay tròn.

    2.
    Khúc Nghê Thường eo thon đánh nhịp,
    Trống rập rình kinh khiếp liên hồi.
    Tanh tanh mằn mặn cắn môi,
    Cuồng điên hoang dại lên ngôi say tình.
    Mắt lườm mắt hồ tinh rực đỏ,
    Răng nghiến răng lú ló tơ mao.
    Nồng say một thưở mộng đào,
    Dưới hoa tập huấn mơ sao tình khờ.

    3.
    Khúc Nghê Thường bện tơ từng bước,
    Dường tưạ hồ tiên dược tăng đô.
    Bình binh hoạ nhịp điểm tô,
    Tam Sa Mộ Khúc âm thô chỏi đàn.
    Cắt cắt cắt Cáp Quang tình loạn,
    Tung tung tung đổi bản tình xa.
    Truy hồn hú quỷ rú ma,
    Âm binh phù thuỷ tróc tà trổi vang.

    4.
    Khúc Nghê Thường hồng quang rực chiếu,
    Dáng Rồng Tiên lượn điệu PHỤC NGUYÊN.
    Lạc Hồng trổi nhạc Dân Quyền.
    Trong ngoài Nam Bắc Long Tuyền lướt bay.
    Khúc Nghê Thường phục lai sấm sét,
    Bạch Đằng Giang gầm thét hồi sinh.
    TRUY PHONG QUÁ HẢI huyền linh,
    NHẤT NHUNG ĐẠI ĐỊNH Long Tinh dựng cờ.

    Hoàng Trường !!! Hồng Lạc phục cơ !!!

  7. Hồ Bác Cụ says:

    Bác Bùi Tín viết hay và tôi phục lắm!!! Chỉ có điều là bác Bùi Tín mắc bịnh nói ngược một chút xíu. Này nhé, bác bảo “…Đã đến lúc Bộ Chính trị phải tỉnh lại…” bọn cướp CSVN từ thời còn Hồ chí minh lãnh đạo đã từng chui qua háng bọn Tàu, dâng biển đảo biên giới để đổi lấy vũ khí quyết chiếm cho bằng được miền Nam cho dù hy sinh vài triệu mạng người, hy sinh cả chủ quyền quốc gia, hy sinh đất đai tổ tiên ngàn năm gầy dựng, chỉ cần miễn sao bọn chúng được “muôn năm trường trị” trên quê huơng VN, chúng đâu có mê??? Hồ chí minh và đảng cướp CSVN tỉnh cả đấy chứ??? Chỉ có đám trí thức và nhân dân VN là mê muội mãi thôi!!!!! Chính là bác Bùi Tín và các vị “trí thức” hay “cách mạng lão thành” mới cần phải TỈNH LẠI, chứ không phải kêu gọi bọn cướp tỉnh lại đâu, nhầm rồi bác ơi!!!! Tương tự như thế, chính là bác Bùi Tín và các vị “trí thức” hay “cách mạng lão thành” mới cần phải GIẬT MÌNH trước nguy cơ mất nước, chứ không phải kêu gọi bọn cướp giật mình đâu, bác nhá!!! Bọn cướp trước khi tổ chức cướp của ai, chúng đều tính toán rất kĩ, chứ đâu có mê muội đâu!!! Chỉ khi nào toàn dân, các vị “lão thành cắt mạng” biết tỉnh lại, hết mê muội, cùng nhau đứng lên đuổi cổ bọn cướp xuống, thì lúc đó mới cứu được quốc gia VN khỏi kiếp nạn suy vong!!!! Đời đã biết chắc rằng ai TỈNH ai MÊ, hở bác???? Mong bác Bùi Tín luôn khỏe và viết nhiều hơn, nhớ viết xuôi và đừng viết ngược!! Kính bác!!!

  8. LeThiep says:

    “Hãy tỉnh ngộ và đi theo sự mách bảo của lương tâm, của trí khôn dân tộc, kịp thời cứu dân và cứu nước, cũng là tự cứu lấy mình vậy “. Blog Bùi Tín

    Nếu được như vầy thì lũ chúng nó đã không phải là Việt cộng . Ha ha

Phản hồi