WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Cơ hội nào cho tôi sống và phát triển trong chế độ này?

Thực lòng đã nhiều lần tôi muốn “tạm im lặng” quên đi việc lên tiếng vì Hoàng Sa – Trường Sa, muốn “làm ngơ” các vụ việc xâm phạm các giá trị tư do cơ bản của con người để tập trung xây dựng công ty, lo cho ba mẹ, lo cho gia đình nhỏ của tôi vốn đang bấp bênh vì kinh tế chưa ổn định

Nhưng cứ mỗi khi có “sự kiện” gì sắp xảy ra như phiên xử một tù nhân lương tâm nào đó, hoặc có lời kêu gọi biểu tình là nhà tôi lại bị gần chục an ninh thường phục và công an sắc phục canh giữ. Họ ngang nhiên ngăn cản tôi đi lại, giam lỏng tôi trong nhà cho đến hết ngày hôm đó. Trong thời gian vợ tôi đang mang thai, con tôi trong bụng đói họ cũng không cho tôi chở vợ đi ăn. Họ sẵn sàng đánh đập nếu tôi phản ứng lại, với lý do đơn giản là “vì an ninh..”.
canhgac

Những việc như thế này thường xuyên diễn ra trong cuộc sống của tôi nhưng ít khi tôi chia sẻ những điều này trên facebook vì tôi nghĩ có nhiều người bạn chưa hiểu sẽ xa lánh tôi vì “sự nguy hiểm” đó. Tôi chọn cách im lặng và buộc phải xem những sách nhiễu trên là hệ quả tất yếu được tạo ra từ một cơ chế bất công ở nơi mà tôi đang sống.

Đỉnh điểm của một trong những hành vi hèn mạt đó là vào một sáng tinh mơ, khi tôi còn chưa kịp tỉnh ngủ thì ông anh gọi báo công ty tôi bị phá. Họ tạt sơn đỏ như máu khắp từ dưới lên đầy bảng hiệu. Cả công ty vệ sinh năm ngày liên tục vẫn không thể nào sạch được, nhiều khách hàng đi ngang không dám ghé vào vì nhìn vào bảng hiệu công ty thấy cảm giác ớn lạnh vì những vệt màu đỏ máu khủng bố đó. Sau đó tôi có gửi đơn tố cáo và đoạn quay camera lại hình dáng của hai tên “sơn tặc” gây án, nhưng mọi việc chẳng đi đến đâu rồi chìm vào im lặng… Tôi đành chấp nhận sống chung với tệ nạn “côn đồ” mà chế độ bất công này tạo ra vậy.

Tôi tiếp tục công việc, tiếp tục xoay sở trong bối cảnh kinh tế, kinh doanh mỗi lúc mỗi nặng nề hơn. Có vài đoàn bên phòng kinh tế quận ghé thăm, hỏi về tình hình kinh doanh, chỉ một số lỗi sai nhưng chỉ phạt nhẹ lỗi nhỏ khoảng năm triệu đồng vì thấy công ty cũng khó khăn, tôi cũng hơi cảm kích về một chút cảm thông đó của họ.

Nhưng rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, vài tháng sau, trong ba ngày liên tục đoàn thuế ghé kiểm tra, lục lọi từng hóa đơn từ lúc thành lập công ty cho đến nay khoảng được ba năm. Những thiếu sót nho nhỏ cộng dồn trong ba năm đó tạo thành một quyết định xử phạt hơn một trăm triệu đồng. Nó như một đòn giáng cuối cùng vào một công ty đang trong tình trạng khó khăn, tôi đành tuyên bố phá sản và giải thể công ty, trở về với hai bàn tay trắng.

Tôi và vợ tôi phải đi thuê nhà mới và bắt đầu xây dựng lại cuộc sống, khi tôi dọn đến một căn nhà thuê ở quận 7 chưa được 24 tiếng thì chủ nhà bắt buộc chúng tôi dọn đi ngay vì sức ép từ phía công an quận. Họ sợ liên lụy và buộc chúng tôi phải đi ngay trong đêm.

Tôi sẽ không bao giờ quên hình ảnh đêm đó, tôi phải chở vợ và đứa con sắp sinh trong bụng lang thang khắp nơi.

Một tuần sau đó chúng tôi mới kiếm được nhà thuê mới ở quận 12. Chúng tôi tạm yên ổn ở đây để đón chào đứa con trai đầu lòng của mình, hạnh phúc thiêng liêng đó không thể nào tả được, nhưng một sự bất công khác lại đến, đó là con tôi không thể làm khai sinh ở địa phương, vì theo luật là phải tạm trú trên một năm, trong khi tôi chỉ mới dọn tới. Thế mới thấy cái luật ở đất nước này nó cũng thể hiện bất công chừng nào, nó không đặt nền tảng vì con người mà vì vật chất, và người nghèo là người phải chịu nhiều nhất.

Tôi nhận được công việc mới khá tốt để tôi có điều kiện lo cho gia đình, nhưng công việc đòi hỏi tôi phải đi ra nước ngoài nhiều để nắm bắt sản phẩm phân phối cho thị trường Việt Nam. Đây cũng chính là mục tiêu công việc mà tôi muốn hướng đến khi thị trường Việt Nam suy thoái thì cách hay nhất là có thể chuyển công việc kinh doanh ra bên ngoài.

camxuatcanh

Nhưng thật không may, dịp gần đây tôi có nhận được lời mời sang Mỹ vận động cho Nhân Quyền Việt Nam từ các tổ chức NGOs thì bị ngăn cản mà không có bất cứ lý do chính đáng nào. Họ ngang nhiên tịch thu hộ chiếu và tước quyền tự do đi lại của một công dân như tôi, mặc cho tôi đã gửi đơn yêu cầu trả lời về lý do ngăn cản họ vẫn im lặng. Tôi phải hủy hết các công việc ở Campuchia, Indonesia và có nguy cơ sẽ mất luôn việc làm vì sự ngăn cấm này.

Có lẽ sống trong một chế độ bất công thì ngay cả việc tôi muốn im lặng cũng là điều không thể và tôi nhận ra rằng trước khi những quyền tự do cơ bản của con người chưa được tôn trọng thì mọi cố gắng xây dựng cuộc sống của tôi cũng giống như việc xây nhà trên cát, sẽ bị sụp đỗ bất cứ lúc nào bởi sự tùy tiện của giới cầm quyền, bởi “lý do an ninh Quốc gia”, bởi nghị định và những điều luật mơ hồ nhằm bảo vệ chế độ, bảo vệ lợi ích của phe nhóm.

Hôm nay họ có thể viện “lý do an ninh” để tước quyền đi lại của tôi và những ai họ lo sợ ảnh hưởng đến chế độ thì ngày mai họ có thể cướp đi bất cứ quyền nào với lý do tương tự. Họ có thể cướp quyền sở hữu của chúng ta vì mục tiêu xây dựng “xã hội chủ nghĩa”, họ có thể cướp quyền kinh doanh ngoại tệ, vàng và bất cứ ngành nào vì lý do ổn định “kinh tế thị trường”, họ có thể cướp đất của chúng ta vì lý do xây dựng “đô thị văn minh”, và họ có thể đẩy chúng ta ra chiến trường rồi sau đó xóa chúng ta khỏi lịch sử đi như họ đã và đang làm đối với những người lính đã bỏ mạng trong cuộc chiến biên giới 1979 và Trường Sa 1988, họ cướp quyền được biết của chúng ta vì lý do “tình hữu nghị” với đảng cộng sản Trung Quốc.

Gửi yêu cầu lần 2 đến nay vẫn im lặng.
Gửi yêu cầu lần 2 đến nay vẫn im lặng.

Thành công của cuộc cách mạng vô sản đến hôm nay, sau 69 năm xây dựng ở miền Bắc và 39 năm ở miền Nam có lẽ là càng ngày càng tạo ra nhiều người dân vô sản hơn, ví như tôi bây giờ, ngay cả cái quyền tự do đi lại mưu sinh cũng bị họ cướp mất. Tôi đã từng nghĩ, mình sẽ cố gắng nhẫn nhịn để bảo vệ cuộc sống gia đình, bảo vệ công việc, để duy trì hạnh phúc cho gia đình nhỏ của mình trước khi làm được điều gì đó cho xã hội. Nhưng quả thật, tôi nhận ra rằng, không thể sống với hai mặt cảm xúc, không thể sống với cái suy nghĩ rằng “việc của người khác không liên quan gì đến mình”. Và quan trọng hơn là tôi nhận ra rằng, liệu mình sẽ dạy dỗ con cái thế nào khi mình chọn cách ngấm ngầm im lặng để bảo vệ nó trước những bất công sai trái đầy dẫy ngoài xã hội.

Hơn ai hết lúc này tôi hiểu rằng: “Freedom is not free”, tự do không phải miễn phí. Tôi sẽ đi đến cùng để đòi bằng được quyền tự do của mình. Tôi sẵn sàng trả giá cho quyền tự do của tôi dù có bị đánh, bị bắt giam hay ám hại.

Tôi muốn là một công dân tự do, và tôi sẽ nỗ lực vì điều đó để con trai tôi nhất định sẽ được sống trong một đất nước tự do.

Sài Gòn ngày 19/2/2014

Facebook: Paulo Thành Nguyễn

 

8 Phản hồi cho “Cơ hội nào cho tôi sống và phát triển trong chế độ này?”

  1. Trần Hoàng says:

    Ngày 19.2, tại Quảng Bình trời lạnh cắt da, người đi đường tranh thủ công việc rồi cũng phải vào nơi trú rét thì Trường trung cấp luật Đồng Hới lại buộc hàng chục học sinh đứng làm “tiêu binh” đón Thứ trưởng Bộ tư pháp Nguyễn Thúy Hiền. Thời gian đứng gần một giờ đồng hồ. Từ lâu, các trường trung cấp ở Quảng Bình đã bỏ hình thức lễ tiết rườm rà này nhưng giữa giá lạnh 13-15 độ, Trường trung cấp luật Đồng Hới thuộc Bộ Tư pháp lại bắt học sinh ra làm hai hàng “tiêu binh”, dương cờ vẫy chào thứ trưởng khiến người dân không hài lòng. Cuộc đón tiếp này, theo ban giám hiệu nhà trường là để triển khai các nhiệm vụ trọng tâm của đơn vị trong năm 2014. Trả lời phóng viên, ông Đỗ Đức Hồng Hà, Hiệu trưởng nhà trường cho rằng, học sinh chỉ đứng một tí, không lạnh lẽo gì! Còn về phần cờ quạt rườm rà, ông Hà cho biết đó là của nhà trường có từ khi mới thành lập từ hai năm trước. Ông Hà cho rằng, ông sẽ có văn bản gửi cho phụ huynh học sinh để giải thích rõ lý do đưa các cháu làm “tiêu binh” đón Thứ trưởng Bộ Tư pháp giữa trời rét cắt da. Giải thích với chúng tôi lý do học sinh đứng giữa trời rét thành hai hàng đón Thứ trưởng, ông Hà cho rằng, đây là truyền thống tôn sư trọng đạo, Thứ trưởng cũng là cô giáo, mà cô giáo như mẹ hiền nên cử các cháu ra đón. Lời cuối cùng cuộc trao đổi qua điện thoại trước câu hỏi liệu năm sau nếu có Thứ trưởng đến có tổ chức học sinh làm “tiêu binh” đón nữa không, ông Hà nói sẽ cân nhắc. (vietinfo.eu).

  2. nguenha says:

    Thưa Bạn Paulo Thanh Nguyễn, “còn cơ hội nào cho tôi Sống và phát triển trong Xả -hội nầy ” : không
    có cơ hội nào cho Bạn cả ,nếu như Bạn là người lương thiện. Các nhân vật CS ,sau khi phản tỉnh ,đã đồng loạt nói lên : Xã-hội CS là Xã hội không có TIM và ÓC ! Đả là người mà Tim và Óc không có,thì
    làm gì Sống được, hở trời !! Muốn có CƠ-HỘI là phải DẸP BỎ cái DCS đi ! Đó chính là Mục đíc h mà nhiều nhà Dân chủ trong nước đang dấn thân ! Mong Bạn tìm được “sự bình an ” trong Lý tưởng của
    cuộc Sống.

  3. Phạm An says:

    … – Đảng ta khi nghe ông Mác, Le nin nói:
    Chỉ có giai cấp công nhân mới có khả năng lãnh đạo triệt để cách mạng vô sản – đảng ta cũng nói nói theo: giai cấp công nhân Việt Nam, những người con ưu tú của dân tộc, đội tiên phong của giai cấp công nhân đã lãnh đạo cách mạng Việt Nam làm nên Cách mạng tháng tám và đấu tranh thống nhất đất nước, đi từ thắng lợi này đến thắng lợi khác. Đứa trẻ này không cần biết ở Việt Nam đã có giai cấp công nhân hay chưa và ai mới đích thực là người làm nên chiến thắng và cái thắng lợi cho dân được hưởng là cái thắng lợi gì.
    - Đảng ta nghe thấy ông Mác, Le nin nói:
    Tư bản đang giẫy chết – đảng ta cũng nói theo: Tư bản đang giẫy chết mà không cần biết nó có đang giẫy chết thật hay không? Nó giẫy chết kiểu gì mà nhân dân các các nước cộng sản tìm cách bổ nhào đến xin tỵ nạn, con em cán bộ, đảng viên xua con cháu mình đến học tập? Hiện tại Canada đã buộc phải tạm dừng “nhập khẩu” người Trung Quốc cộng sản, vì có quá nhiều cán bộ cốt cán của Trung Quốc xin “nhập khẩu” vào nước tư bản đang giẫy chết này.
    - Đảng ta nghe Mác – Le nin nói:
    Chủ nghĩa xã hội mãi mãi là mùa xuân nhân loại – đảng ta cũng nói theo mà không biết cái mùa xuân ấy như thế nào? Thế giới ngày nay đã vứt cái mùa xuân đó vào sọt rác ra sao, đảng ta cũng không hay?
    - Đảng ta nghe Mác – Lê nin nói:
    Chỉ có Chủ nghĩa xã hội mới giải phóng triệt để con người – đảng ta cũng nói theo mà không biết giải phóng con người là giải phóng cái gì ở con người. Cho nên ai nghĩ khác đảng, nói khác đảng là bị khủng bố liền.
    - Đảng ta nghe Mác – Lê nin nói:
    Chủ nghĩa xã hội có nền dân chủ triệu lần hơn dân chủ tư sản – đảng ta cũng nói theo mà không biết dân chủ triệu lần hơn là hơn là dân chủ ở những điểm gì? Đến cái dân chủ tối thiếu phổ thông đầu phiếu chọn ra người lãnh đạo cũng không có. Thế thì dân chủ là cái củ của các ông ư?
    - Đảng ta nghe Mác – Lê nin nói:
    Chính quyền mà không phải là chính quyền, nó chỉ là công cụ của dân – đảng ta cũng nói theo mà không hiểu công cụ của dân cụ thể là thế nào. Cho nên, cuối cùng chính quyền của đảng ta chỉ toàn một lũ đầu trâu mặt ngựa đảm nhiệm.
    - Đảng ta nghe Mác – Lê nin nói:
    Cộng sản khi đã giành được chính quyền thì quyết không chia quyền cho bất kỳ giai cấp nào khác- đảng ta cũng nói theo mà không biết cái sự không nhường quyền ấy sẽ dẫn đến độc tài, tha hóa đảng và nhân dân như thế nào. Thực tế đảng ta đã trở thành một đảng độc quyền đàn áp.
    - Đảng ta nghe Mác – Lê nin nói:
    Lợi quyền gì cũng qua tay mình – đảng ta cũng hát theo mà không biết rằng, lợi quyền gì cũng qua tay mình sẽ biến đảng thành một đảng độc tôn cướp bóc. Thật sự đảng ta đã trở thành một đảng độc quyền cướp bóc…
    BDX.

  4. LeThiep says:

    Làm người đã là khó. Làm người sống dưới sự kềm kẹp của Quỷ Đỏ Việt cộng còn khó gấp muôn lần !

  5. Thanh Pham says:

    Rồi Sẽ Tới Phiên Mình!

    Lòng nào vẫn làm thinh
    Khi đồng bào ruột thịt
    Đang quằn quại điêu linh
    Từ Nam ra chí Bắc!

    Kià là huyện Lấp Vò
    Chúng dã man hành hạ
    Phật Giáo Đồ Hòa Hảo
    Minh Hằng đang rên la!

    Ngoài kia là Hội An
    Gia đình Huỳnh Ngọc Tuấn
    Đang rên xiết gian nan
    Bởi chúng đang khủng bố!

    Ngoài Bắc nông dân ta
    Đang tứ bề thọ nạn
    Bởi cái đám côn đồ
    Cùng với lũ công an

    Toàn dân đang lầm than
    Ta vô cảm đứng nhìn?
    Để tội ác lên ngôi
    Rồi sẽ tới phiên mình!

    T.Phạm

    http://sangcongpha1.wordpress.com/

  6. Thanh Pham says:

    Dũng Cảm

    Người dân tôi quá sợ
    Lũ rợ Hồ mọi rợ
    Nên phần nhiều làm thinh
    Cam phận làm tôi tớ!

    Ai không sợ bạo lực?
    Ai không sợ tù ngục?
    Ai không muốn yên thân
    Có cuộc sống sung túc?

    Liệu chúng để ta yên?
    Muốn yêu nước phải lén
    Muốn yên thân được sống
    Phải chấp nhận sống hèn!

    Tôi cảm phục chia sẻ
    Lòng can đảm tuổi trẻ
    Đang dũng cảm tuyệt vời
    Uy vũ bất năng khuất!

    T.Phạm

    • Chim sẻ says:

      Bài thơ của bạn thật là đơn giản , như nói lên đúng tâm trạng hiện nay của người dân mà tôi biết ở vn . Mỗi lần về vn có việc hệ trọng của gia đình , là mỗi lần tôi tự quá nhục nhả cho bản thân mình, vi tôi quá sợ hảy sự ác độc của cộng sản, mà lôi thấy luôn cả người nhà và bạn bè của mình củng vậy.
      Cho tôi copy bài thơ của bạn post lên Facebook của mình để tự răng đe và cho các bạn bè , anh em, bà con ở vn suy nghĩ.

  7. Ngô says:

    Bọn tư bản đỏ sẽ sử dụng mọi tiểu xảo hèn hạ và đê tiện nhất để triệt hạ những người có chính kiến. Thật là bất hạnh cho những ai làm đơn khiếu kiện mà phải viết trong đơn của mình mấy chữ: “Độc lập, Tự do, Hạnh phúc”!

Phản hồi